1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần bí lão công không thấy mặt - Cát Tường Dạ (c58) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: phiêu ở ngoài cửa sổ nữ tử
      Editor : Thủy Miên



      "Tiểu tử này!" Vú Từng thầm thầm tiếng, vội vàng thu dọn xuống lầu.
      Duy Nhất hiểu được Vú Từng vì sao lại phản ứng như thế , nhìn tường đồng hồ treo tường, chỉ chín giờ, mới nhớ phải làm !

      "Vú Từng ! Tại sao gọi con dạy sớm ! Con muộn làm rồi !" Duy Nhất chạy ra phòng hô to.

      Vứ Từng từ trong bếp ra, "Phu nhân, thiếu gia hôm nay con cần làm, thiếu gia xin phép giúp con ."

      "Nga ——" Duy Nhất mấp máy môi, cái gì a! Cuộc sống của từ khi nào do sắp xếp a ? Bất quá, hôm nay mệt mỏi, cũng muốn làm !

      Khó được ngày rảnh rỗi , Duy Nhất vẫn như cũ mặc áo ngủ của , ở hoa viên tản bộ, thích cảm giác được mặc áo ngủ của , cảm nhận hương thơm của .
      Ngày đầu tiên đến Lãnh gia , nghe Tần Nhiên giới thiệu lượt , hoa viên, bể bơi, tập thể hình quán, cái gì cần có đều có.

      Duy Nhất thích bơi lội, vào bể bơi, cư nhiên phát nước trong bể bơi là màu xanh nước biển ! Giống như khối ngọc phỉ thúy lớn , dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh quang, trong nháy mắt, liền cảm thấy rất thích nơi này !

      Vươn chân xuống thử nước , hình như nước rất ấm , vui sướng hướng nhà tắm thay y phục . Vừa vặn hôm nay cũng mặc bộ màu xanh nước biển trang nhã , nhảy vào trong nước giống như dung nhập mảnh màu xanh giống nhau, mà , tựa như nàng mỹ nhân ngư xinh đẹp.

      Nhưng là, lâng lâng , Duy Nhất cảm thấy toàn thân bị cảm giác ngột ngạt vây quanh, tựa hồ có ai ở ngoài nhìn chằm chằm .

      thầm cả kinh, nhìn quanh bốn phía, lại phát được gì .

      Trong lòng tràn ngập nghi hoặc, chẳng lẽ là chính mình ảo tưởng ? hồ nghi tiếp tục bơi vài vòng, loại cảm giác này vẫn gắt gao đuổi theo .

      Hơn nữa, trực giác cho biết , ánh mắt này cũng rất hữu thiện . ( có ý xấu )
      dám bơi nữa , vội vàng lên bờ, dùng chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người , thậm chí dám nán lại thay quần áo , trực tiếp trở về phòng.

      Tối hôm nay, có trở về, mà lại nhớ !

      Có thể là bơi lội làm cho cảm mạo, hỗn loạn, mê sảng , nhanh chóng tiến vào chăn , nhưng lại nỡ ngủ , lức tỉnh lúc mơ .

      Khi nghe thấy tiếng "Cốc cốc cốc", Duy Nhất miễn cưỡng nâng mí mắt, tối đen, màu trắng cửa sổ , cư nhiên bay cái áo trắng nữ tử, tóc quăn tán loạn, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa hướng tới Duy Nhất buồn bã cười, lộ ra bạch dày đặc răng nanh...

      "A ——" Duy Nhất tiếng thét chói tai, lui vào chăn, dùng chăn che kín đầu
      lâu sau, lâu sau, Duy Nhất mới dám nhấc lên góc chắn ra bên ngoài xem, ngoài cửa sổ nữ tử biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi...

      Chương 44: Lãnh Dực, tôi nghĩ...

      Editor : Thủy Miên



      Chẳng lẽ là chính mình ảo giác?
      bỏ chăn ra , đứng dậy đến trước cửa sổ xem xét, ở là lầu 3, cửa sổ thủy tinh vẫn đóng , có dấu vết của người vào , nhất định có nngười đứng ở cửa sổ .

      tin thế giới có quỷ, như vậy chính là ảo giác, nhất định là vậy , nghe khi bị bệnh rất dễ sinh ra ảo giác ...

      thầm thở phào nhõm, cúi đầu xoa xoa chính mình thái dương, lau mồ hôi lạnh.
      cúi đầu rồi nhanh chóng nhìn lên cửa sổ , như thế nào lại thấy gấu bông đâu ?
      Chẳng lẽ là chính mình buộc gấu bông ở cửa sổ ?

      cuốn quýt mò tìm gấu bông , rốt cuộc gấu ở đâu ?

      nghĩ lại , tin chắc hôm qua mình buộc gấu bông ở cửa sổ , như vậy là ai đem ?
      Sợ hãi lại lần nữa bao phủ lấy , dám lại trong phòng ngủ , đem chính mình giấu sâu trong chăn ,những người vẫn phát run.

      được! kiên trì nổi nữa! Lấy điện thoại cầm tay ra, ở trong chăn gọi điện cho .

      Di động "Tít —— tít ——" thanh vang lâu mới có hồi , "Uy , Duy Nhất a! trễ thế này có chuyện gì?"

      "Mấy giờ rồi ?" Trễ sao? Duy Nhất biết tại rốt cuộc là mấy giờ , thanh sợ hãi mà phát run.

      "Ba giờ sáng !" Vốn buồn ngủ nghe giọng có chút ổn , nghi hoặc hỏi, "Duy Nhất, giọng của tại sao run vậy , làm sao vậy?"

      Nghe thấy lời đầy quan tâm của , Duy Nhất mắt bắt đầu ướt lệ , " ở đâu ? Vì sao về nhà?" Thanh hơi hờn dỗi.

      Người nào đó nghe thấy những lời này, trong lòng giống như rất hưng phấn “ầm “ tiếng , đây là biểu gì ? nhớ ? Nhà ? rất ấm áp ...

      "Tôi... ở Nhật Bản. Có chuyện gì sao?" gắng làm cho giọng chính mình bình thường , vững vàng .

      "Lãnh Dực, tôi sợ..." Duy Nhất bắt đầu mếu máo, tựa hồ điện thoại kia cũng có thể nhìn thấy .

      Lại là Lãnh Dực... bắt đầu hối hận quyết định của chính mình...

      "Sợ cái gì? Trong nhà phải có Vú Từng sao , còn có rất nhiều người hầu a!"

      "Tôi ..." Duy Nhất chính mình cũng ngây ngẩn cả người, vì sao sợ lại tìm Vú Từng , chỉ biết tránh ở trong chăn mà nhớ tới ?

      "Làm sao vậy?" tận lực ôn nhu, tận lực trấn an , tuy rằng cũng biết sợ cái gì.

      Duy Nhất biết nên như thế nào, gặp quỷ ? Người ta cười mới là lạ!"Tôi... Sinh bệnh !" Duy Nhất đành phải như thế .

      "Sinh bệnh? Tôi lập tức gọi điện kêu bác sĩ Trần đến !"

      "Đừng!" Duy Nhất cuống quít ngăn cản, khuya khoắt kêu bác sĩ đến, chỉ là cảm mạo mà thôi..."Lãnh Dực, tôi chỉ là muốn..."

      "Duy Nhất, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Muốn thế nào, a!" cảm thấy rất kỳ quái, bỗng nhiên cười , " phải nhớ ... Cái kia ?"


      Chương 45: Duy Nhất, Duy Nhất...

      Editor : Thủy Miên





      "A?" Duy Nhất mặt đỏ ứng lên , "Chán ghét!"

      bên kia cười đến tà ác, "Vậy muốn cái gì?" rất muốn hỏi, có phải hay nhớ , nhưng là, dám, nhớ lại chuyện cũ mà khinh , có quyền hứa hẹn, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi mơ hồ ...

      Kỳ , tôi nhớ , mong về về ...

      Nhưng là, có thể như vậy sao?

      "Lãnh Dực, tôi muốn cùng chuyện chút ..."

      "Ách? Nửa đêm thế này sao ? Tốt , tốt ..." hai hàng lông mày khẽ nhếch, nếu thích, như vậy bồi ...

      "Lãnh Dực, chúng ta cái gì đây?"

      khẽ nhíu mày, còn đem vấn đề nan giải này vứt cho ? Nhưng là tuyệt đối chủ động tìm đề tài , nếu như thế ,nào gọi băng sơn?"Vậy kể về , Duy Nhất !"

      "Ân... Tôi có ba, mẹ mình nuôi tôi làm người hầu cho kẻ khác , thực vất vả, cho nên, tôi từ vừa học vừa làm thêm , khi đó Doãn Tử Nhiên thường xuyên theo giúp tôi cùng nhau làm thêm ... có nhớ con gấu bông kia ? Đó là Doãn Tử Nhiên tặng cho tôi , ôm nó tôi có cảm giác an toàn... Việc tôi tự hào nhất chính là giấu mẹ tháng trời ăn trưa , đem tiền tiêu vặt , tiền tiết kiệm được đưa hết cho mẹ ..."

      Duy Nhất chút chút kể ra, tâm chút chút đau, vì kiên cường, chịu khổ , cũng vì hành trình trường thành của tràn ngập hình bóng của Doãn Tử Nhiên ...
      Kỳ vẫn là , mà lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên vài câu ôn hòa, nhưng là, vậy là đủ rồi, Duy Nhất có thể cảm giác được ở bên , hô hấp ngay tại bên tai, tâm trạng sợ hãi cũng dần dần bình ổn lại , mí mắt càng ngày càng trĩu xuống , lời bắt đầu còn ý thức ...

      "Lãnh Dực, kỳ tôi muốn về nhà, ở nhà tôi sợ ..."

      "Lãnh Dực, trở về nhà, lão công cũng phải lão công tốt a ..."

      "Lãnh Dực, tôi rất muốn nhìn gặp hình dáng của , lần sau cho tôi gặp , được ?"

      Cuối cùng câu là: "Lãnh Dực, tôi nghĩ tôi mất rồi ..."

      Nhưng là, điện thoại của bắt đầu rơi ra khỏi tay , mệt mỏi tiến vào mộng đẹp...

      "Uy ! Duy Nhất? Duy Nhất?" bên kia thanh của khủng hoảng , Lãnh gia tòa ký vang lên tiếng thét chói tai của trong màn đêm yên tĩnh .

      Hỗn loạn , gọi lại vào máy bàn !

      Vú Từng mơ mơ màng màng chạy tới tiếp điện thoại, vội vàng hô to, "Vú Từng , xem Duy Nhất làm sao vậy? Sau đó gọi lại cho tôi !"

      "Nga..." Từng mẹ bị rống lớn đến mức tỉnh ngay tức , nhìn nhìn thời gian, rạng sáng 4 giờ rưỡi, thiếu gia đây là phát điên cái gì ?

      Lên lầu, đẩy cửa phòng Duy Nhất ra , mặt mang nét mỉm cười, chính mình ngủ say...

      Vú Từng lập tức gọi lại cho thiếu gia !

      cuối cùng thở dài nhõm hơi, rốt cuộc ngủ được ...

      Duy Nhất, Duy Nhất, Tôi nên làm gì bây giờ ? thân hắc ám chìm sâu trong bóng tối ....

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46
      Editor : Thủy Miên



      Duy Nhất ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cảm mạo cuối cùng cũng hết .
      Buổi tối ,dưới sân, bóng đèn chiếu sáng khắp nơi , bóng người đơn độc đứng dưới bóng đèn nhớ tới lời của người nào đó ,lão công trở về nhà phải lão công tốt , nhưng là, có thể chân chính trở thành lão công của sao? , dám nghĩ đến ...

      Có lẽ, nên thả , nhưng là, luyến tiếc...

      Sao lại thấy trở về ? Chính là ảo ảnh qua cửa sổ ...

      Đúng , là ảo ảnh... Duy Nhất xác định...

      Cuộc sống lại cùng như trước giống nhau, bịt kín đôi mắt "Sủng hạnh", mỗi đêm chờ mong ngoài cửa sổ “leng keng “tiếng chuông.

      Từ sau khi gấu bông bị mất , Duy Nhất lại dựa theo hình dáng chính mình làm thành gấu bông , mỗi đêm treo ở cửa sổ phòng , Duy Nhất thỏa mãn nho hư vinh —— cùng trải qua mỗi đêm...

      Bọn họ lúc đó truyền lại bao nhiêu tờ giấy ? Tất cả đều được ô lưu lại cẩn thận , cất ở ngăn kéo .

      Cả nghìn tờ giấy cơ hồ nội dung đều giống nhau , ngoài :

      Duy Nhất, tôi đến công ty trước , nhớ kỹ phải uống sữa trước khi làm ;

      Duy Nhất, tôi ngày mai phải Singapore ký hợp đồng , buổi tối nếu sợ hãi liền gọi điện thoại cho tôi ;

      Duy Nhất, tôi mua cho mấy bịch dép lê , cần dùng của Tần Nhiên nữa ;

      Duy Nhất, tôi hôm nay tối trở về, đừng chờ tôi , ngủ sớm chút;

      ...

      Duy Nhất, Duy Nhất, Duy Nhất, cho tới bây giờ phát tên mình lại êm tai như vậy , giống như tiếng chuông điện thoại của , baby, em là Duy Nhất của ...

      Duy Nhất cảm thấy ngày như vậy rất tốt , mỗi ngày đều thực bình thường, mỗi ngày đều có kinh hỉ, tựa như mỗi sáng sớm liền đến bên cửa sổ ngắm nhìn đóa hoa Uất Kim Hương nồng nàn , xinh đẹp , tâm tình thoải mái , rất đẹp, rất tốt ...

      nhớ , luyến ái , liền ngay cả Mỹ Mỹ cũng nhìn ra, mặt mặt hồng quang, trước nay chưa từng có , đây là biểu của .

      Duy Nhất có thừa nhận, bởi vì , , diện mạo , hình dáng của chính mình sao lại giấudđi cho thấy , mà như thế sao ? Lo sợ nghi hoặc...

      Trong lòng vẽ ra vô số bộ dạng của , cũng từng hoài nghi vì sao cùng ở chung dưới mái nhà mà vẫn chưa gặp mặt , thậm chí rất nhiều lần, thời điểm cùng vui thích , tưởng có thể vụng trộm bỏ mảnh vải ra , nhưng là, nàng cuối cùng có làm như vậy, là sợ thất vọng sao? biết nữa ...

      Bất quá, như vậy cũng rất tốt, tưởng tượng nhiều nhiều , hy vọng nhiều thất vọng càng nhiều , mỗi ngày đều giống nhau, tuy rằng, cũng có chút tiếc nuối, có chút nhớ nhung ,nhưng là như vậy mới càng xinh đẹp...

      Mối tình đầu liền như thế này , dũng cảm, mông lung, chưa từng nghĩ tới có thương tổn...

      tiếp tục làm công việc , ở trong thang máy gặp tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác, trong tay cầm phần văn kiện đưa cho , "Đem này giao cho công ty Kỳ Thịnh , công ty chúng ta hợp tác cùng bọn họ ."

      "Vì sao muốn tôi ?" Duy Nhất cảm thấy kỳ quái, chính mình phải tổng giám đốc thư ký .


      Chương 47



      Doãn Tiêu Trác cười, "Thuận tiện thôi!"

      Thuận tiện? Duy Nhất cho tới bây giờ nghe đến công ty này , chẳng lẽ Kỳ Thịnh nằm đường trở về nhà ? Bất quá, đây là việc do chính tổng giám đốc phân phó , thể khước từ ! đành phải ! Chỉ mong tổng giám đốc của công ty Kỳ Thịnh chưa có tan tầm .

      "Tới công ty Kỳ Thịnh !" Duy Nhất vừa lên xe liền với tài xế .

      tài xế khỏi ngạc nhiên nhìn hồi lâu , sau mới khúm núm lên tiếng "Vâng!"

      Nhưng mà, ở đại sảnh công ty Kỳ Thịnh , lại bị ngăn cản .

      "Thực xin lỗi, có hẹn trước, tổng giám đốc tiếp ." Trước đại sảnh . thư ký rất lễ phép tiếp .

      Duy Nhất đem văn kiện đưa ra , "Nếu tiếp , xin nhờ đem văn kiện chuyển giao lại , rất quan trọng , đừng đánh mất!"

      Vừa đúng lúc Tiểu Khôi dừng xe lại ( tài xế xe của Duy Nhất ) , thấy tình cảnh vậy , trước đại sảnh , đối với thư ký thầm vài câu , thư ký liền giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh , nhìn chằm chằm Duy Nhất , ngơ ngác bộ dáng tuyệt đối giống con gà! Duy Nhất sao hiểu được . ( Thủy Miên : ta đố các nàng Tiểu Khôi gì với thư ký :)) )

      "Mời lên, phu nhân!" Tiểu Khôi giúp ấn nút mở thang máy , Duy Nhất chú ý tới, lại là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc , lần này, thư ký như thế nào ngăn lại ? Tiểu Khôi cùng ấy gì ?

      Trong chốc lát, thang máy lên tới tầng cao nhất, Duy Nhất đứng ở trước cửa căn phòng có biển tổng giám đốc , nhàng gõ cửa.

      "Mời vào!" Bên trong thanh rất lạnh đạm, cũng thực... quen thuộc, Duy Nhất cảm thấy nhất định nghe thấy ở đâu giọng này.

      Đẩy cửa ra , trong nháy mắt, ngây ngẩn cả người, cư nhiên là ! Kẻ được gọi là băng sơn thủ phủ! Trời ạ, nhìn thấy phải giống như gặp phải ôn thần! Chỉ mong hôm nay đừng phát sinh việc gì hay ho !

      cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Duy Nhất ,nháy mắt cũng sửng sốt, đồng thời, trong mắt lên tia kỳ dị .

      Duy Nhất buồn bực đem Doãn Tiêu Trác mắng trận , nhanh đến trước mặt , đem văn kiện vung ra , "Cho ngươi! Cảm phiền về sau đừng xuất trước mặt tôi nữa !"

      ,ánh mắt thực vô tội , tao nhã xoay người, cũng may chạm phải chiếc cốc bàn , cốc trà nóng đổ đầy bàn , hơn nữa chảy xuống đùi Duy Nhất !

      "A ——" Duy Nhất bị nóng thét chói tai.

      " thế nào?" Dưới tình thế cấp bách lần đầu tiên mặt đối mặt, cùng chuyện, cũng đứng dậy chạy đến trước mặt , tay dịu dàng nhấc váy lên , làn da trắng mềm xuất vết đỏ ửng .

      "Ba!" Duy Nhất tai vung mạnh tát , " vô sỉ!"

      ngẩn ngơ che mặt, cũng quan tâm hay phản đối , ôm lấy đem đặt sô pha, cũng rất nhanh đến ngăn kéo lấy ra tuýp thuốc mỡ .

      " ... đừng lại đây!" Duy Nhất bị dọa đến khiếp đảm , mặt năm ngón tay vẫn thực ràng , trả thù ? vốn được gọi là băng sơn thủ phủ nga !



      Chương 48

      kịp phòng, váy của liền biij vén cao lên tới thắt lưng ( :-S tốt nhất đừng tưởng tượng a :)) ), lộ ra nội y hoa ren màu trắng ngà cùng chiếc đùi trắng mềm mại .

      Duy Nhất nhanh đem váy vén xuống .

      " được nhúc nhích!" Gầm lên giận dữ, nhăn mày, Duy Nhất bị dọa đến ngây người .

      Vừa rồi ở chỗ bị phỏng truyền đến cảm giác đau rát , Duy Nhất mới lới lỏng phòng vệ , nguyên lai là tự mình giúp bôi thuốc ...

      May mắn chỗ bị phỏng là ..., chứ phải ...

      Ách? như thế nào lại nghĩ những điều đen tối như vậy ? hận thể đập đầu vô tường !

      "Tốt rồi !" thả vảy xuống rồi ngẩng đầu lên .

      Mà Duy Nhất vừa vặn gục đầu xuống xem vết thương chính mình ...

      Lơ đãng, đôi môi dán tại cùng nhau."A", tiếng .

      Duy Nhất giống như bị điện giật tung, ngơ ngác bất động , hơi thở rất quen thuộc , rất quen thuộc ...

      Môi , hôn qua vô số lần, nhưng chưa có lần nào trực tiếp hôn để thấy mặt , kia khắc, đầu của hoàn toàn trống rỗng.

      Hai người cứ như vậy bất động , ai nhúc nhích .

      Cuối cùng, Duy Nhất phản ứng trước , đỏ mặt rời , đứng lên chạy trốn. Kết quả bị phen ôm trụ, ấn ngồi sô pha, cúi người điên cuồng hôn môi , so với những lần trước , giờ đây càng muốn , có lẽ, chỉ là vì ánh mắt mông lung của , có lẽ, trong tiềm thức, đó là ngóng trông có ngày như vậy , ngày nhìn thấy .

      "Mau buông!" Duy Nhất mới đầu bị hơi thở quen thuộc làm bất động , mê muội trong ngắn ngủi , loại cảm giác này càng làm cho thêm khủng hoảng, liền cố gắng đẩy ra .
      lại đem gắt gao ôm vào lòng , đồng thời bàn tay nháo nhác tiến vào bên trong ...

      Duy Nhất bị thân thể đè nặng, vô luận như thế nào giãy dụa đều phí công, dưới tình thế cấp bách, hét ra câu, "Mau buông! Tôi có lão công ! ấy biết nhất định tha cho !"

      Những lời này cư nhiên rất hiệu nhiệm , đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này , thể đụng vào Duy Nhất , trong cuộc sống của Duy Nhất, chỉ có thể tồn tại cho trong bóng tối...

      " !" buông ra , uể oải, tự ti, nhưng là, lại có chút vui sướng. Tiểu nha đầu này , trong lúc nguy cấp liền nhớ đến lão công chính mình ? thực vừa lòng...

      Duy Nhất chạy tới cửa, bỗng nhiên xoay người, "Cảm phiền với tổng giám đốc của tôi , về sau đưa văn kiện cho . cần lại sai tôi ! Gặp có chuyện gì tốt cả ! phải đừng xuất trước mắt tôi sao ?"

      "Ầm", Duy Nhất tức giận đóng mạnh cửa , ràng là chính tự chui đầu vào lưới...

      tươi cười sáng lạng , thiếu chút nữa cường bạo , còn quên cảnh cáo đối phương về sau đừng xuất trước mặt ? Cũng chỉ có Duy Nhất của mới như vậy ...

      Doãn Tiêu Trác phái đến đưa văn kiện? Xem ra tiểu tử này là cố ý ?

      Chương 49
      Edior : Thủy Miên


      "Tiêu, cậu có ý tứ gì? Lão bà của mình là chân sai vặt cho cậu sao ?" cuộc điện thoại chất vấn gọi đến Doãn Tiêu Trác .

      "Ha ha, phải cho càng tạo nhiều cơ hội cho cậu sao? Làm cho ấy biết kỳ cậu tên Lãnh Ngạn, phải Lãnh Dực." Trong điện thoại , Doãn Tiêu Trác cười đến đắc ý.

      "Cậu có thể hay bớt lo chuyện người khác ?" tức giận nhăn mặt lại .

      Doãn Tiêu Trác cười to, "Mình rất ngạc nhiên, các cậu ở thời điểm xxoo , ấy hẳn kêu tên Lãnh Dực ? Cậu có thể thoải mái sao ?"

      lâm vào trầm mặc, lâu sau mới , " ấy đến bây giờ vẫn biết mình là ai "

      " phải chứu? Cậu ..." Doãn Tiêu Trác cả kinh , thiếu chút nữa di động rơi xuống dưới .
      Lãnh Ngạn từng đem chuyện của mình với Duy Nhất kể cho Doãn Tiêu Trác nghe.

      Doãn Tiêu Trác gì, "Các cậu đúng là... thể tưởng tượng... Lãnh Ngạn, như vậy được , đối Duy Nhất công bằng, đối với chính cậu cũng tốt, cậu rất ấy phải ? Đừng chối , chúng ta còn có cái gì giấu diếm ."

      vò vò mái tóc mình , nhớ lại chuyện cũ lại lâm vào thống khổ, "Tiêu, mình có thể ấy sao? Mình căn bản thể, mình muốn hại ấy , vốn chính là nghe lời Vú Từng , tùy tiện tìm nữ nhân vì Lãnh gia lưu thế hệ sau, vốn chỉ là bản giao dịch , vì sao lại thành như vậy ?"

      "Lãnh Ngạn, cậu hãy nghe mình , cậu có thể , đem chuyện cũ quên , cùng các cậu quan hệ ! Cậu cần tự đặt cho mình gánh nặng lớn như vậy !" Doãn Tiêu Trác thiệt tình khuyên .

      Những lời này là muốn nghe , nhớ đến chuyện đó lại thống khổ chịu nổi , lập tức cắt đứt điện thoại, cảm thấy Duy Nhất như vừa mới nằm ghế sô pha , lòng đau nhói thôi ...

      Doãn Tiêu Trác nhìn di động trong tay , thở dài, Lãnh Ngạn thủy chung dám vứt bỏ quá khứ , có lẽ nên tìm biện pháp gì giúp , buộc phải chân với Duy Nhất , cũng là chân với chính mình ...

      Màn đêm dần dần buông xuống, Kỳ Thịnh tầng cao nhất mảnh hắc ám, độc ngồi trong bóng tối, bật đèn, cũng rời , độc, trở thành bạn thân của , sớm thành thói quen...

      Di động bỗng vang lên tiếng , cắt nang yên tĩnh của , vừa thấy điện thoại tên người gọi , là Duy Nhất.

      Điều chỉnh lại chính mình , nhàng đáp lại, "Uy , Duy Nhất , tôi tăng ca ."

      "Nga, quên , hoàn thành sớm chút , nhanh trở về !" Duy Nhất thanh tựa như rất thất vọng .

      "Có chuyện gì sao? “ cảm thấy Duy Nhất có chút dị thường .

      Duy Nhất do dự nửa ngày, hỏi câu, " có rất nhiều tiền sao?"

      biết vì sao hỏi như vậy, thiếu tiền sao ? Muốn mua cái gì ?"Có thể ..."

      "Vậy thu mua công ty Kỳ Thịnh kia !" Duy Nhất tức giận .

      Thu mua chính công ty ?"Vì sao?" đề nghị này quá mức buồn cười .

      "Tòa băng sơn kia tốt , khi dễ tôi! là khắc tinh của tôi !"

      Người vô tình, người nghe có tâm...

      là khắc tinh của ? Có lẽ ...

      Như vậy, là nên buông tay?

      Đêm nay, đơn độc ngồi trong văn phòng đến tận hửng đông ...


      Chương 50

      Duy Nhất quyển lịch ngày , khoanh vòng tròn, đây là ngày thứ mười , liên tục mười ngày về nhà, gọi điện thoại , luôn trả lời là bề bộn nhiều việc, , chẳng lẽ người nhiều việc thậm chí cũng ngủ sao ?

      Ngày , Lãnh Gia tựa như lãnh lẽo , trống rỗng , vô cùng tức giận , tuy rằng chưa nhìn thấy , nhưng chỉ cần biết ở nhà , lòng của cũng thực thoải mái ...
      Cửa sổ hoa Uất Kim Hương nồng đậm hương, trong gió tiểu gấu bông đơn xoay tròn, hôm nay là cuối tuần, có trở về ?

      "Tí tách, tí tách, " đêm tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ , đêm khuya đồng hồ điểm mười hai giờ , nghĩ về , tâm tình hạ tới cực điểm, nguyên lai, đây là hương vị của tương tư ...

      Lãnh Dực, Lãnh Dực, nhớ kỹ tên này lại cảm thấy chính mình giống như bị toàn thế giới vứt bỏ...

      Ôm lấy gấu bông rách nát , mình vào phòng , nhàng xoay tay cầm , cửa phòng liền mở, chứng minh quả thực ở nhà, nếu ở, phòng khóa trái , hồi khỏi hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắc ý đồ rình coi có kết quả.

      Trong phòng vẫn như cũ chỉnh tề , như có như , còn lưu lại chút mùi hương của .

      Mở tủ quần áo ra , quần áo nhất tề gọn gàng . Duy Nhất liền nhớ tới cảm giác ở trong lòng , liền tiến vào trong chăn của , coi như nằm trong lòng , rốt cục cũng ngủ được ...

      Dưới sân, đèn xe sáng lên, bóng dáng cao lớn tiến vào Lãnh trạch, đẩy cửa phòng tầng hai ra , sững sờ tại chỗ...

      "Nha đầu ngốc, thực xin lỗi!" khẽ vuốt mái tóc đen của , giọng mang theo nghẹn ngào, tay dịch chuyển từ mắt xuống môi , nhàng môi áp môi .

      "Chúng ta chỉ có thể dừng tại đây ." giọt lệ lăn dài mặt ...

      Đứng dậy, nhàng , rời ...

      Dưới sân , đèn xe dần dần rời xa...

      ************************************************** *****************

      "Vú Từng ! Vú Từng !" Duy Nhất rời giường mặc áo ngủ của , ở Lãnh gia chạy tới chạy lui.

      "Phu nhân, chuyện gì?" Vú Từng từ trong nhà bếp ló ra .

      "Thiếu gia tối hôm qua trở về quá phải ?" Duy Nhất giơ di động cầm trong tay ra " quên mang di động rồi!"

      Vú Từng ấp úng, "Này, vú , tối hôm qua mệt mỏi nên ngủ vú ngủ say như chết !"
      "Phu nhân! Di động ra ở đây , thiếu gia tìm!" Tần Nhiên bỗng nhiên bước vào , nhanh chóng lấy di động tay .

      Duy Nhất đầu óc trống rỗng , vội vàng hỏi, "Vì sao tự mình về nhà lấy ? “
      "Thiếu gia ... Việc..." Tần Nhiên nhất thời biết tìm lý do gì .

      "Việc? Cuối tuần cũng làm việc sao? Tôi tin!" Duy Nhất khí thế bức người.

      " làm việc, tôi phải rồi!" Tần Nhiên chạy trối chết, muốn cũng dám đối mặt với ánh mắt của Duy Nhất .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: ta sai lầm rồi?
      Editor : Thủy Miên

      “Đợi chút!” Duy Nhất nhéo ống tay áo của , “Tôi cũng ! Tôi muốn gặp ta!”

      Những lời này vừa ra , Vú Từng cùng Tần Nhiên cùng chấn động tại chỗ , bao gồm cả chính Duy Nhất cũng ngây ngẩn cả người, vừa cái gì? Muốn gặp ?

      “Phảii! Tôi muốn gặp ta!” Duy Nhất lại lần lại ,như nhắc lại tâ chính mình , thương , là vợ của , muốn gặp , có gì là sai ?

      Tần Nhiên cố giằng chiếc áo tây của mình trong tay Duy Nhất “Phu nhân, cái này, ngươi vẫn là trước cùng thiếu gia chuyện trước , liên quan gì tới tôi, đừng lôi kéo tôi vào !”

      được ! Là tôi cố tình lôi kéo ! Hô nay đưa tôi gặp ta tôi đâu hết !” Mười ngày tưởng niệm, làm cho Duy Nhất càng thêm quyết tâm

      Tần nhiên cuối cùng bị buộc có biện pháp, chỉ có sử kế ve sầu thoát xác , chạy xa rồi quay đầu lại “Phu nhân , tôi mang ý của ngài lại cho thiếu gia , đừng là khó dễ tôi ! “

      cầm chiếc áo tay nhiền theo Tần Nhiên , cả thấy chính mình thiện lương bị vét sạch , nhìn chật vật chạy , nước mắt nhịn được rơi xuống .

      Mới đầu chỉ hai giọt , rồi dần dần thành dòng suối , lấy tay lau , nhưng lau rồi lại chảy , lau lại chảy , lau thế nào cũng sạch …

      hung hăng ném áo Tần Nhiên xuống đất , rồi ôm mặt xuống khóc.

      biết trốn tránh , trốn , nếu bọn họ chỉ là giao dịch, vì sao đối với tốt như vậy ? Nếu ngay từ đầu cứ lạnh nhạt với , ô hy vọng xa vời , luôn ở bên khi cần nhất , luôn tìm cách quan tâm an ủi , làm làm chủ được tình cảm , làm cho tim loạn nhịp …

      “Phu nhân!” Vú Từng nhìn lệ đầy mặt , liền chạy tới an ủi , ôm vào lòng như chính con ruột .

      “Vú Từng ! Con sai rồi phải ? Con nên thích , nên hy vọng xa vời , đúng ? “ Duy Nhất nhào vào lòng bà mà khóc lớn .

      Vú Từng thở dài “ Phu nhân , ngươi sai ! Vú Từng rất ngóng trông ngày này ! “

      Duy Nhất ngước gương mặt đẫm lệ lên hỏi “ Vú Từng , là ý gì? “

      Từng mẹ trìu mến vuốt ái tóc “ Phu nhân , thiếu gia là do Vú Từng tay nuôi náng , xem thiếu gia như chính con đẻ , nhưng Vú Từng già , thể chiếu cố thiếu gia cả đời , Vú Từng xin con , hãy chă sóc thiếu gia tốt “

      “Nhưng đâu muốn gặp con , khẳng định là chán ghét con , ta chỉ đe phiền toái cho … “ Nhớ tới mình mỗi lần đêu lấy là thùng rác kể khổ , nhất định là rất ghét mình.

      Thủy Miên : Lâu rồi edit , giọng văn thấy sao sao , mà lại lười beta ==” Nếu mọi người đọc thấy có lỗi sai , hay chỗ nào sạn , hay báo lại cho Miên nhé ^^

      Chương 52: gặp mặt?
      Editor : Thủy Miên


      ! !” Vú Từng vỗ lưng nàng , lẩm bẩm “ Vú Từng giúp con nghĩ biện pháp ! , chúng ta trước hết tới bệnh viện ! “

      bệnh viện làm gì ? “ Duy Nhất lau lau nước mắt .

      bệnh viện làm sao?” Duy Nhất lau lau nước mắt.

      Vú Từng ghé vào tai vài câu , Duy Nhất mặt lập tức nổi lên đỏ ửng, thẹn thùng , “Vú Từng , cần , ta tự ình biết rất ! “

      “Phải ! Thiếu gia , mỗi tháng đều phải kiểm tra ! “

      Duy Nhất lòng trùng xuống , thực hy vọng mình mang thai sao ? Mang thai xong có thể sớm hoàn thành giao dịch , đúng hay ? rầu rĩ “ Được rồi ! “

      Bệnh viện kiểm tra kết quả như Duy Nhất dự kiến , mang thai .

      Vú Từng giọng thầm , làm sao có thể như vậy ? ở cùng chỗ lâu như vậy ?

      Bác sĩ cười an ủi “Đừng nóng vội , việc này gấp được , Lãnh phu nhân thân thể vấn đề gì , ở cùng chỗ nhiều chút tự nhiên có . “

      “Phu nhân thân thể vấn đề , chẳng lẽ thiếu gia có vấn đề ? “ Vũ Từng bỗng nhiên nghi vấn . ( TM: yếu quá ấy mà =D )

      Bá sĩ sửng sốt, “Cái này cũng phải có khả năng , Lãnh tiên sinh khi nào có thời gian đưa đến đây kiểm tra ! “

      “Được ! Tôi lập tức gọi điện , gọi thiếu gia đến ! “ Vú Từng liền lấy di động ra .

      Vài phút sau , Vú Từng buông điện thoại , quay lại với bác sĩ “ Thiếu gia lập tức đến đây , mọi người chờ lúc “

      Duy Nhất kéo Vú Từng ra phòng , thất kinh “ Vú Từng , ta muốn tới đây sao ? Con …”

      Vú Từng giật mình “ Đúng vậy ! Nhân cơ hội này có thể gặp thiếu gia , vú với con , thiếu gia kỳ thực là … “
      đến thiếu gia , Vú Từng thấy ánh mắt của Duy Nhất là nóng lòng chờ đợi , lời đến miệng lại nuốt xuống dưới , nếu phu nhân biết người hằng đêm hoan ái với mình lại phải là người ký tên vào giấy kết hôn , nghĩ gì ? Quên , vẫn là để bọn họ gặp mặt trước , rồi đem tình cảm bồi dưỡng tốt , có gì chuyện này sau !

      “Kỳ là cái gì?” Duy Nhất còn chờ Vú Từng tiếp.

      Vú Từng cuống quít lắc đầu, “ có gì, phu nhân, kỳ , Vú Từng mong hai người gặp ặt , bất quá thiếu gia khẳng định đồng ý đâu , nhìn thấy con ở đây nhất định vào , cho nên trước hết con tìm chỗ trốn , thiếu gia đến , vú giữ chân , con chạy vào “

      Duy Nhất có chút sợ hãi, nắ chạt lấy tay Vú Từng “ Vú Từng , con sợ , căn bản thích con , con … “

      Vú Từng cười cười an ủi “Phu nhân , thiếu gia vốn rất ít về nhà , nhưng mỗi đê đều ở nhà là vì ai ? Thiếu gia trong lòng có nút thắt , cần phu nhân mở ra , phu nhận chịu sao ? “

      Nhớ tới những ngày ấp áp ngắn ngủi , Duy Nhất cắn môi, gật mạnh đầu.

      “Nhưng là cái gì khiến như vậy ?” Duy Nhất truy vấn.

      Vú Từng đẩy mạnh nàng ra ngoài hiên “ tại kịp giải thích , tó lại phu nhân nhớ kỹ , mặc kệ là thấy cái gì , hoặc người khác thế nào , con chỉ cần nghe theo chính ình là được rồi ! “

      Vú Từng càng càng làm Duy Nhất hiểu , trong lòng vô cùng khẩn trương mà nhìn về phía cửa bệnh viện .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: ly hôn?
      Editor : Thủy Miên


      Ước chừng nửa giờ sau, Lãnh Ngạn từ khu để xe vào bệnh viện , bởi vì Vú Từng với , Duy Nhất bị Tiểu Khôi đưa về , liền trực tiếp đến bệnh viện . (Thắc mắc Tiểu Khôi là ai mời xem lại chương sau ! Tuy nhiên chỉ là người thân cận của Lãnh Ngạn , k có gì đặc biệt ==” )

      Duy Nhất vừa thấy liền thấy xui , như thế nào lại có thể gặp ở đây ?

      Duy Nhất lập tức tìm chỗ khuất trốn , Lãnh Ngạn cũng thấy Duy Nhất, chỉ lo thẳng phía trước.

      Đúng lúc y tá đẩy xe thuốc đến , nhiều người chật chội, liền hướng về phía Duy Nhất , vách tường ngăn cản, y tá cũng phát Duy Nhất, kết quả, chiếc xe đẩy thuốc đè lên chân , lập tức cơn đau ập đến, tự chủ Duy Nhất kêu to.

      thanh lớn khiến mọi người để ý , đương nhiên cũng bao gồm cả Lãnh Ngạn cùng Vú Từng .

      Lãnh Ngạn nhìn thấy khỏi chấn động, “ như thế nào còn ở nơi này? phải…” ý thức được chính mình lỡ lời , lập tức thay đổi đề tài, ” Chân thế nào?”

      Duy Nhất đem chân mình rút khỏi bánh xe , cả giận , “ còn hỏi ? phải vì sao ! Nếu phải vì tránh , chiếc xe làm sao có thể hướng về phía tôi ? là đại sao chổi, khi nào gặp , tôi nhất định gặp chuyện hay ho gì !”

      “Thực xin lỗi!” chân câu.

      Vú Từng chạy tới, thấy vậy tình cảnh cũng giật mình kêu khổ , chỉ vào bọn họ, ánh mắt trừng như chuông đồng đại, “Các ngươi… biết nhau ?”

      “Đương nhiên biết a! chính là khắc tinh của ta ! Mỗi lần gặp có gì tốt cả !” Duy Nhất nổi giận đùng đùng.

      “Nhưng là…” Vú Từng như thế nào cũng nghĩ tới hai người gặp mặt .

      “Vú Từng, khi nào đến ? Con đau chân quá !” Duy Nhất nhìn xuống bàn chân rớm máu của chính mình .

      …” Vú Từng khẽ liếc nhìn Lãnh Ngạn , dám ra , “Thiếu gia … Công ty có việc đột xuất , tới nữa!”

      “Sao sớm ? Hại con bị quỷ xui xẻo này hại thê thảm!” Duy Nhất khập khiễng hướng phòng khám ngoại khoa đến.

      “Phu nhân, có thể tự hay ?” Vú Từng đuổi theo .

      “Vú Từng !” Quát khẽ tiếng , gọi nàng lại .

      “Thiếu… Gia.” Vú Từng chột dạ đứng lại .

      “Về sau chuyện như vậy ta nghĩ xảy ra , còn có, trò chơi này ra sao , ta thấy nên ngưng , lại với Duy Nhất, có thời gian ly hôn , chúng ta bồi thường tổn thất cho ấy , muốn bao nhiêu đưa bấy nhiêu.”

      “Nhưng là, thiếu gia, phu nhân … là tâm thích ngài , ngài tưởng…”

      nghĩ! có khả năng!” nhíu nhíu mày, vô cùng kiên định.

      “Muốn tự mình , phu nhân đáng như vậy , tôi nên lời!” Vú Từng thấp vài câu , rồi quay người tìm Duy Nhất .

      Lãnh Ngạn há hốc mồm, cái gì mà ra. Có lẽ, lần trước Duy Nhất đưa ra quyết định ly hôn nên đồng ý , ít nhất khi đó tình cảm còn chưa sâu đậm …

      Chương 54: miêu
      Editor : Thủy Miên

      Lại tuần nữa trôi qua , tựa như bốc hơi , biến mất thấy bóng dáng tăm hơi, Vú Từng dá nhắc đến việc này nữa .Những lúc nhàn hạ , Duy Nhất là gấu bông nam, nhưng có mặt, biết mặt là bộ dáng gì nữa.Làm gấu bông hình , như vậy, Duy Nhất có phải hay đơn nữa ? cười khổ…

      Chủ nhật, đợi suốt ngày Duy Nhất biết, cũng trở lại, thời tiết càng ngày càng nóng, tịch dương ánh chiều tà chiếu xuống, Duy Nhất tâm tình buồn bực, xuống bể bơi đến tận gần tối mới lên, khoác khăn tắm, dọc theo con đường hoa viên đá cuội về chủ trạch, lại đột nhiên bị cái gì đó đa phải .

      Cúi xuống nhặt liên , đó là gấu bông của a , giống như bị răng nanh cắn nát, tứ phân ngũ liệt.

      Sắc trời dần dần ám trầm, hiểu, cảm thấy tia sợ hãi.

      Bên cạnh lùm cây bỗng phát ra tiếng động , Duy Nhất nhìn sang , trong bóng đêm chỉ thấy lục quang chớp động.

      “A ——” Duy Nhất sợ tới mức thét chói tai, lập tức bỏ chạy .

      “Phu nhân, chuyện gì?” giọng nam nhân truyền đến .

      Nghe được tiếng người, Duy Nhất định thần lại , nhìn kỹ người trước mặt, là quản gia, cũng chính là chồng của Vú Từng.

      “Tôi, tôi ở hoa viên nhặt được này…” Duy Nhất run run đưa cho quản gia, “Tôi lần trước đánh mất gấu bông , như thế nào tìm cũng thấy.”

      Quản gia nhận lấy , sắc mặt hơi đổi, sau đó lập tức trấn an Duy Nhất, “Nga, có thể là con mèo , con chó cắn nát ! Hoa viên đâu thiếu chó mèo đâu!”

      “Phải ?” Duy Nhất vẫn còn khiếp sợ , vỗ ngực thở, vậy tia sáng ở bụi cây là cái gì …

      “Phu nhân, xem, kia phải con mèo, là cái gì?” Quản gia chỉ vào phía sau .

      Duy vừa quay đầu lại, quả nhiên, con mèo đen , trừng mắt xanh mơn mởn nhìn , tuy rằng xác định là mèo, Duy Nhất vẫn là cảm thấy thoải mái.

      Từng xem qua quyển tiểu thuyết kinh dị , trong sách mèo đen là điềm xấu , đến nay trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi . biết Lãnh gia vì sao lại có mèo đen ?

      “Quản gia, trong nhà khi nào lại có mèo ? Tôi như thế nào biết?” Duy Nhất lấy khăn tắm quàng quanh người , bất giác thấy hàn khí quanh người .

      Quản gia khiêm tốn cười cười, “Rất lâu rồi , chính là phu nhân phát thôi.”
      “Vì sao lại nuôi mèo đen?” Duy Nhất hiểu , cảm thấy quản gia tươi cười có gì kỳ quặc nhưng lên lời .

      “Mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng , chỉ cần có thể bắt chuột chính là mèo tốt, phu nhân , phải ?” Quản gia tựa như là điều hiển nhiên.

      “Phải , phải !” Duy Nhất muốn tiếp tục đoạn hội thoại này , qua loa lên tiếng, rồi nhanh chóng trở về nhà chính Lãnh gia . ( vẫn ở ngoài hoa viên )

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Nhu Hương

      Chương 55: sợ hãi

      Trong nhà Lãnh gia đèn đuốc sáng trưng, nhưng vẫn cảm thấy u ám, biết có phải vì phòng quá lớn, mà người ở quá ít hay .

      “Phu nhân về, ăn cơm ? Hay muốn ra ngoài chút, đừng giống như lần trước mà bị cảm lạnh.” Thấy nàng trở về, Vú Từng lập tức ra đón, hòa nhã tươi cười khiến cho Duy Nhất cảm thấy tia ấm áp.

      Lần trước? Nàng nhớ lần trước cũng là bơi lội nhưng sau khi trở về liền sinh bệnh , sau đó ban đêm liền thấy cái gì đó đáng sợ, tự dưng , trong lòng lại bị bóng ma bao phủ, cảm giác được cả người lạnh như băng.

      “Tôi lên tắm rửa bằng nước nóng cái !” Mặc bộ đồ tắm ướt sũng người, cảm thấy chính mình như muốn sinh bệnh .

      Trở về phòng ngủ, vội vàng ngâm mình vào trong nước nóng, bơi cả buổi chiều, ngón tay cũng đều muốn nhăn lại, tại lại ngâm nước?

      Đợi đến khi cơ thể còn lạnh nữa, mới bước ra khỏi bồn tắm lớn, ánh mắt dừng lại bên ngoài cửa sổ.

      Bên ngoài bóng đêm ngày càng dày, bóng cây thướt tha yểu điệu trong đêm tối bắt đầu đung đưa, ánh đèn đường u ám khiến cho hoa viên càng tăng thêm vài phần quỷ dị, toàn bộ Lãnh gia tĩnh lặng chút tiếng người.

      “Ring — Ring — Ring –…” Thình lình xảy ra vài tiếng nổ vang lên làm cho Duy Nhất giật mình, là tiếng đồng hồ báo thức, tám giờ .

      Từng giọt nước tóc Duy Nhất rơi xuống cổ, thân thể vừa mới ấm áp lại trở nên lạnh như băng, Duy Nhất ôm ngực, chỉ cảm thấy trong lòng kinh hoàng, sợ hãi! sợ hãi !

      Nhanh chóng nắm lấy điện thoại di động, điên rồi bình thường vẫn gọi điện thoại cho , nhưng luôn tắt máy, tắt máy…

      “Ba!” tiếng, Duy Nhất ném di động tới tường, di động rơi xuống vỡ thành ba miếng.

      Nếu liên lạc được, vậy còn cần di động có ích gì? Suy cho cùng tự mình ở nơi này rốt cuộc là vì cái gì? Cho dù là mang thai dùm, cũng phải có người gieo giống chứ!

      Tay ôm lấy con gấu bông làm bạn với khi lớn lên, gấu bông mềm mại ấm áp trước bộ ngực lõa lồ của .

      ! nên tiếp tục sống mình ở nơi này, trong đầu tái mặc áo trắng khủng bố lại mỉm cười, tóc gáy cả người liền dựng thẳng…

      Run run từ trong túi lấy ra di động của , ấn xuống dãy số từ trước đến giờ vẫn kêu cứu trong trường hợp khẩn cấp, tiếng liền thông .”Này, Tử Nhiên, mình là Duy Nhất, cậu ở nơi nào? Mình muốn gặp cậu!” đợi Doãn Tử Nhiên lên tiếng, dằn nổi mà liên thanh

      “Duy Nhất? Mình tăng ca, làm sao vậy?” Doãn Tử Nhiên cảm thấy có chút khác thường.

      “Mình mặc kệ cậu làm gì! tại mình muốn gặp cậu, cậu ra sân bóng rổ ở phía sau công ty chờ mình!” Duy Nhất cũng lo trả lời hay , cúp điện thoại xong liền mở tủ đồ ra thay quần áo.

      Nhìn trong ngăn tủ toàn những bộ quần áo lộ vẻ sang phú quý, biết bộ mặc như thế nào, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bộ quần bò cùng áo thun mà mặc ngày đầu tiên đến đây, chút do dự lấy ra rồi mặc vào.

      Quần áo như vậy chỉ xứng với cái túi cũ của mình? liền lấy túi GUCCI đổi lại thành cái túi cũ gì đó, tự nhiên ôm lấy gấu bông, đứng ở trước gương, ngẩn cả người, dường như lại nhớ tới lại ngày 29 tháng 2 nào đó…

      Nguồn http://noline412.wordpress.com/2012/...ong-chuong-56/

      Editor: Nhu Hương

      Chương 56: rơi lệ

      Tự dưng trong lòng lại dâng lên cảm giác chia ly, giống như lần này lại. Có lẽ đây là ý trời, là đến như thế nào cũng rời như thế đấy…

      “Duy Nhất, cười cái, được sợ hãi, cũng được rơi lệ!” Nhìn chính mình trong kính, tươi cười, đúng vậy, nước mắt là thứ xa xỉ, hưởng thụ nổi, đây mới là Duy Nhất, chỉ có thể là Duy Nhất…

      Mở cửa, xuống lầu, trong lòng ôm chặt gấu bông…

      Má Từng thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, khó hiểu hỏi, “Phu nhân, muốn ra ngoài sao? Còn chưa có ăn cơm?”

      “Ừ, tôi ra ngoài ăn với người bạn.” Duy Nhất cúi đầu.

      Tiểu Thôi đưa đến gần công ty Doãn Thị, cũng như mọi ngày mà hỏi, “Phu nhân, mấy giờ tới đón bà về?”

      Mấy giờ? Trở về? Trong lòng đau xót, còn có thể trở về sao? biết…

      cần tới đón , nếu tôi muốn về bạn tôi đưa về.” Săc mặt đổi, tự mình mở cửa xe xuống xe.

      “Duy Nhất!”

      Từ xa, Duy Nhất liền thấy Doãn Tử Nhiên giơ hai túi đựng đồ gọi lớn tên của , đèn sân bóng rổ ban đêm rất sáng, Doãn Tử Nhiên tươi cười thực ấm áp.

      Lòng Duy Nhất đột nhiên liền ấm áp. Doãn Tử Nhiên vẫn luôn luôn mua hamburger, bánh ngọt cùng kem rồi hai người ngồi ở trong sân bóng của trường học vừa tán gẫu vừa ăn.

      “Tử Nhiên!” nhanh chóng chạy tới, trong khoảnh khắc , cuối cùng còn sợ hãi …

      “Cậu mua cái gì?” cũng giống như trước lật lại cái túi giấy của , cũng giống như trước có hamburger và bánh ngọt lẳng lặng nằm bên trong.

      Đôi mắt nàng trong nháy mắt liền ươn ướt, bên tai vọng lại tiếng ấm áp của người nào đó: Duy Nhất, nước mắt có thể chảy với ta …

      ! Nhiễm Duy Nhất cho tới bây giờ hội rơi nữa!

      Ngẩng đầu, tươi cười dưới ánh đèn chói mắt, “Tử Nhiên, cậu làm sao mà biết mình ăn cơm chiều? Cậu tốt! Mình còn muốn ăn kem!”

      Doãn Tử Nhiên cười lắc đầu, “ lớn nổi mà! Chờ, mình mua!”

      Thời điểm Doãn Tử Nhiên cầm trong tay hai cây kem trở về, Duy Nhất cầm hamburger cắn điên cuồng, giống như đói bụng lâu, chẳng lẽ Lãnh gia còn có thể bỏ đói nàng?

      biết đêm nay vì sao Duy Nhất lại gọi điện thoại cho , lúc đó chính chuẩn bị phương án cho hội nghị ngày mai, xem ra ngày mai chỉ có thể bị lão gia tử mắng rồi , bất quá, quan hệ, từng , chỉ cần cần, ở…

      Vẫn là thích bộ dạng hôm nay của , có trang phục hàng hiệu, vui vẻ mà ngấu nghiến ăn hết hamburger, đây mới là Duy Nhất mà biết.

      “Tử Nhiên, cậu ăn sao? Nhìn mình làm gì?” Duy Nhất gần ăn xong bánh ngọt của mình bánh ngọt, đầu lưỡi liếm liếm bơ dính bên miệng.

      cười cười, “Mình đói bụng, cậu ăn hết !”

      ? Vậy mình ăn đó! đói muốn chết !” Duy Nhất lại cầm lấy cái gọi khác mà bắt đầu ăn như hổ đói.

      chỉ là cười, kỳ , cũng ăn cơm chiều…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :