1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần bí lão công không thấy mặt - Cát Tường Dạ (c58) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: cuộc điên thoại siêu dài
      Editor : Tiểu Miêu ( Tiểu Tạ )




      Khi nàng tỉnh dậy , trời sáng , vừa xoay người liền đụng phải cái gì đó, nàng liền cầm lấy xem, nguyên lai là di động.


      Nàng tối hôm mệt mỏi hồi nàng liền lăn ra ngủ luôn, hơn nữa di động còn chưa có tắt, thời gian cuộc chuyện là 11h20 phút.


      Chẳng lẽ cũng ngủ quên ?


      Duy Nhất thử lên tiếng "Uy !"


      Bên kia lập tức có đáp lại, "Sớm vậy ! Duy Nhất, tỉnh ngủ rồi sao ?"


      "Ngươi... Ở đâu?" biết phải gì ,Duy Nhất tùy tiện hỏi câu.


      "Ta đường tới công ty ."


      Ách? vậy phải là quên tắt điện thoại!"Cái kia... Ta ngày hôm qua ngủ quên , tắt điện thoại, như thế nào ngươi cũng tắt ?" Nàng kinh ngạc hỏi.


      Bên kia thoáng trầm mặc trong chốc lát, "Ta sợ ngươi tỉnh mộng còn có thể muốn khóc..."


      cảm giác ấm áp gì đó xuyên qua tim nàng, nàng biết cái này cái này có được gọi là cảm động ."Nga, ha ha, ngươi giữ điện thoại lâu như vậy , thấy phiền sao ?! “


      đột nhiên phát ra cười to, "Chẳng lẽ ngươi biết thế giới còn có ống nghe điện thoại sao ?"


      ( Tức là chị tưởng cứ khư khư cầm điện thoại tay , nhưng mà dùng phone nghe ! K biết ta giải thích có thừa k , cơ mà ta sợ có ai k hiểu == “ )


      Duy Nhất bức tóc , thực xấu hổ ,liền cười trừ , "Ha ha, phải nha ! Di động ngươi tốt , pin cũng bền !" Nàng phát chính mình ở trước mặt , lời ra thực ngốc .


      cũng cười , "Uh, đây là tiếng cười chân , phải làm bộ ! Tốt lắm!"


      "A, ta có việc gì , tốt lắm, cám ơn ngươi, ta gác điện thoại nha?"


      "Hảo! Bye bye !"


      "Bye bye !" Duy Nhất buông di động, có chút muốn, bên môi thủy chung vẫn duy trì nụ cười, là chính nội tâm đnag mỉm cười.


      Mà trong xe , cũng thản nhiên mỉm cười. Người lái xe bên cạnh thấy vậy kinh ngạc , ngày thường băng sơn thiếu gia đều lãnh huyết vô cảm , hôm nay cư nhiên luôn luôn mỉm cười...


      *****************************************************


      Vú Từng cẩn thận mang bữa snags lên cho nàng , cảm thấy tinh thần tốt lắm,nàng quyết định làm.


      Chờ nàng đến công ty, lại phát cương bị của mình có người tiếp nhận , chẳng lẽ thay mình từ chức ? Trong lòng lại cảm thấy hơi hơi tức giận.


      chuẩn bị đến hỏi Hiểu Được, trưởng phòng lại tới cho nàngcông việc của nàng đổi thành thư ký tổng giám đốc , thỉnh nàng trực tiếp đến văn phòng giám đốc báo danh .
      Tổng giám đốc? Doãn Tử Nhiên? Nàng bắt đầu loạn.

      Mà lúc này, văn phòng tổng giám đốc phát sinh hồi kịch liệt khắc khẩu...





      Lời tác giả: nhìn ngắm lại , thấy phát sinh nhiều nghi vẫn , tại đây giải quyết tất thảy . Về nam chủ, chắc mọi người đều muốn biết là ai , vì sao muốn cho nữ chủ thấy mặt , đây là mấu trốt toàn truyện , cho nên tạm thời còn giữ bí mật, về phần Lãnh Ngạn và Lãnh Dực, có quan hệ , bí mật gì ?Xin giữ bí mật ! Bất quá Cát Tường lặng lẽ lộ ra chút, cùng Duy Nhất đêm tân hôn là nam chủ Lãnh Ngạn ~! ! ! )


      Tiểu Tạ : qua đây ta cũng luôn , Hắc nam nhân xuất trong truyện ( chỗ cơ quan nơi Duy Nhất làm việc , chỗ yến tiệc ... ) , rồi người_tự_xưng_lão_nhân của Duy Nhất đều là người , chính là nam chủ Lãnh Ngạn ! Cái này ai đọc kỹ và đủ truyện đều nhận ra , nhưng ta vẫn giải thích , tránh những ai đọc k kỹ , xót chương k biết ==”

      Tiếp nữa , các nàng đều nhận thấy ta đnag cố gắng đẩy nhanh tiến độc , vì vậy nếu có sai xót , hoặc chất lượng chưa tốt , các nàng nhwos báo lại cho ta , để ta chỉnh sửa ! :X

      Chương 27: khắc khẩu
      Editor : Tiểu Tạ ( TIểu Miêu )



      Doãn Tiêu Trác đè lại lửa giận lên đến tận trời với Doãn Tử Nhiên, "Tử Nhiên, đó là lãnh gia , ngươi cần làm liều!"



      "Ta làm liều ?" Doãn Tử Nhiên bỏ qua lời của Doãn Tiêu Trác, "Đại ca! Ngươi thể bởi vì cùng Lãnh Ngạn quan hệ tốt liền theo ý ! Ngươi cùng ta cũng là em tốt ! Ngươi vì sao giúp đỡ ta? Ta là tâm thích Duy Nhất !"



      "Nhưng là, ấy là con dâu của Lãnh gia." Doãn Tiêu Trác ra thực.



      "Con dâu của Lãnh gia ?" Nhắc tới chuyện này , Doãn Tử Nhiên liền nổi trận lôi đình, "Ta tìm hiểu qua , cùng Duy Nhất ký tên kết hôn là Lãnh Dực! Nhưng là Lãnh Dực ràng muốn..."



      "Đủ rồi !" Doãn Tiêu Trác chật vật , "Ngươi lớn tiếng như vậy sợ người khác nghe thấy sao?"



      "Ta sợ cái gì?Tên Lãnh Ngạn kia ỷ vào chính mình có tiền làm ra truyện kinh thiên động địa này , sợ thiên lôi đánh xuống sao? Truyện này đốii với Duy Nhất công bằng! Ta phải cho Duy Nhất biết!" Doãn Tử Nhiên xuất ra di động chuẩn bị gọi điện thoại.



      "Tử Nhiên! Ngươi bình tĩnh chút!" Doãn Tiêu Trác phen đoạt lấy điện thoại của , "Hãy nghe ta , Lãnh Ngạn là em tốt của ta , ngươi cũng là ta em tốt của ta , nhưng là, Lãnh Ngạn sống rất khổ, này có lẽ giúp chữa khỏi ."



      "Vậy ta sao? Ta khổ sao? Từ ta thích nàng , vì nàng, ta ở Mỹ học hành cũng yên bình, bốn năm học ta chỉ cần hai năm liền hoàn tất , chỉ sợ nàng bị người khác cướp ! Kết quả đâu... Nàng vẫn là lập gia đình ..." Doãn Tử Nhiên càng càng uể oải, cảm xúc cũng bằng vừa rồi kích động.



      "Chính là những lời này!" Doãn Tiêu Trác vỗ vỗ bờ vai của , "Duy Nhất lập gia đình , nếu nàng là độc thân, tùy ngươi như thế nào cũng được, ta đều phản đối, nhưng là, nàng muốn kết hôn , ngươi lại dây dưa, đây phải việc nam nhân nên làm !"



      "Nhưng là, người ký giấy kết hôn là Lãnh Dực a!" Doãn Tử Nhiên cam lòng .



      "Được rồi! Lãnh Ngạn tại có khả năng ký tên, nhưng là, cái này là cả quá trình , hy vọng Lãnh Ngạn có thể dựa vào này thoát khỏi bóng ma ám ảnh , hơn nữa, ta xem Lãnh Ngạn đối này tốt lắm."



      Doãn Tử Nhiên hừ tiếng, "Duy Nhất thương sao? Ta tin! Cuộc hôn nhân này chính là cuộc mưu , ta buông tay !"



      Doãn Tiêu Trác cười cười, " hay phải ngươi định đoạt, ngươi có thể buông tay, cũng có thể cùng Lãnh Ngạn cạnh tranh công bằng , nhưng là cần đem ra, làm tổn thương Lãnh Ngạn , cũng làm kia tổn thương!"



      Doãn Tử Nhiên đột nhiên ngã xuống ghế , "Ta xem Lãnh Ngạn đến lúc đó như thế nào bào chữa! Giấy gói được lửa, ta chẳng lẽ vĩnh viễn giấu diếm được hay sao? Ta chính mồm hỏi Duy Nhất, muốn nàng lại làm lần lựa chọn!"



      , bên ngoài vang lên thanh , "Tổng giám đốc, Thư ký mới đến ."




      ps : sr mọi người , thời gian qua ta hơi bận ! Có lẽ ta chỉ tuần/chap thôi ! Mọi người thông cảm nhé >”< (mới cùng bạn dự định ôm thêm 2 bộ , nên chậm tiến trình >”< )

      Chương 29: tình tiện lợi
      Editor : Tiểu Miêu (Tiểu Tạ )



      Giữa trưa, Duy Nhất chuẩn bị xuống căn tin ăn cơm, Doãn Tử Nhiên đột nhiên xuất ở trước mặt nàng , "Duy Nhất, cùng ăn cơm?"


      Duy Nhất làm bộ vặn vẹo này nọ , biết nên như thế nào cự tuyệt, Doãn Tử Nhiên như vậy khí thế bức nhângười làm cho nàng cảm thấy thực khẩn trương


      Đúng lúc này, điện thoại của nàng vang , thanh rất quen thuộc "baby, ngươi là Duy Nhất của ta ..." Điện báo kêu nên liền chỉ có thể là của người


      Lần đầu tiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại này nàng thấy hoảng , nàng cảm thấy khủng hoảng, lần thứ hai, lần thứ ba... Hôm nay nghe tới, nàng cảm thấy đây là tiếng động cứu mạng nàng a .


      Nàng chạy nhanh nghe điện thoại, chờ mong thanh quen thuộc trầm thấp mà ôn nhu , vẫn là câu kia, "Duy Nhất, là ta."


      "Ta biết là ngươi." Duy Nhất cố ý dùng thanh thực ôn nhu , khóe mắt tinh tế kín đáo đánh giá Doãn Tử Nhiên.


      "Ăn cơm sao?" hỏi.


      "Còn có! định ăn !" Duy nhìn thấy Doãn Tử Nhiên nổi giận đùng đùng bỏ , trong lòng thở phào nhõm. Thực xin lỗi, Tử Nhiên, ta có tư cách ngươi...


      "Nga! Kia đừng ! Ta cho vú Từng mang cơm đến cho ngươi , phỏng chừng rất nhanh đến !"


      Duy Nhất ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên nàng thấy lấy chồng được quan tâm như vậy , tiện lợi như vậy , từ trước , nàng vì thay mẹ tiết kiệm tiền, luôn đem tiền cơm trưa đưa hết cho mẹ ....


      Nàng phộng phồng cái mũi , cảm thấy chính mình càng ngày càng yếu ớt ...


      "Duy Nhất kiên cường biến thành tinh khóc nhè rồi sao ?" bỗng nhiên cúi đầu cười.


      "Ta có. . . . . Ta chỉ là..." Nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, Vú Từng quả nhiên mang theo vài cái cặp lồng cơm tới, " Vú Từng người đến !" Nàng vội hỏi.


      "Hảo! Phu nhân ăn cơm trước ! đói !"


      Vú Từng cười dài đem từng chiếc cặp lồng bày bàn , Duy Nhất nhìn đến ngây người, chuyện cũng lưu loát, " Vú Từng ... Ta ăn nhiều như vậy sao ?”


      "Phu nhân, ngươi tại cần phải ăn nhiều, ngươi rất gầy! Bèo chút mới có thể sinh con khỏe mạnh , béo tốt cho thiếu gia !" Vú Từng ý cười nộ mặt


      " Vú Từng ..." Duy Nhất xấu hổ đỏ mặt, vùi đầu cắn chân gà, tóc dài xõa xuống dưới.


      Vú Từng trìu mến đem tóc nàng gạt ra phía sau , "Ăn ngon lắm sao? Phu nhân?"


      Duy Nhất liều mạng gật đầu, trong mắt dần dần ướt ướt , Vú Từng làm cho nàng cảm giác như có mẹ bên cạnh ấm áp.


      "Ăn ngon là tốt rồi! Vú Từng còn có nhiều việc phải làm , phải trở về thôi !"
      Duy Nhất nhịn được nước mắt thi nhau rơi xuống , cả vào trong bát , nguyên lai hạnh phúc ấm áp so với đau khổ càng làm cho người ta dễ rơi lệ .
      "Phu nhân, như thế nào lại khóc? Vú Từng sai gì sao ?" Vú Từng bộ dáng thực kinh hoảng.


      " có! có!" Duy quay người lại nhào vào lòng Vú Từng , "Ta chỉ là muốn có mẹ , ta rất nhớ mẹ ,Vú Từng , ngươi tốt! Giống như mẹ vậy ! Ngươi vì sao đối tốt với ta như vậy?"


      Vú Từng khẽ vuốt đầu nàng , , "Phu nhân, Vú Từng ở Lãnh gia nhiều năm , nhìn thiếu gia lớn lên, thiếu gia thực khổ, Vú Từng hy vọng ngươi có thế để cho thiếu gia vui vẻ."
      "Ta? Ta sao có thể chứ?" Duy Nhất ngước hai mắt đẫm lệ, nàng còn chưa từng gặp mặt lão công, như thế nào làm cho vui vẻ?

      Chương 31: phi thường đối thoại
      Editor: Tiểu Miêu


      Chỉ thấy cửa sổ mở ra, bàn tay từ bên trong vươn ra , ngón tay thực thon dài, có vẻ trắng ngần , theo tay áo đó có thể thấy được mặc áo ngủ . Đây là những gì Duy Nhất có thể nhìn thấy



      Đây là lần đầu tiên Duy Nhất có thể nhìn thấy chân đến vật ( mấy lần trước toàn bị bịt mắt ==” ), tuy rằng chỉ là bàn tay, nhưng Duy Nhất tâm vẫn là căng thẳng , hơn nữa hiểu sao có chút hưng phấn .


      Lá thư được cầm vào phòng , chốc lát lại được buộc trở về dây thừng, tiếng chuông vang lên , Duy Nhất liền cẩn thận đem dây thừng thu lên, vội vàng mở giấy ra , tờ giấy quen thuộc có ghi dòng chữ hồi đáp : Đúng vậy ,ta về nhà , hôm nay có việc vui sao ?


      Nhớ tới buổi chiều cùng chuyện với Doãn Tử Nhiên, Duy Nhất liền có chút cảm thấy tụt hứng , lần nữa viết lên tờ giấy : ta hư hỏng sao ? ta chính là cái ham hư vinh sao ?


      Phóng tờ giấy xuống dưới, Duy Nhất tựa vào cửa sổ lẳng lặng chờ đợi trả lời, Tiếng chuông lại vang lên , nàng chậm chạp , dám thu dây thừng lên , biết vì sao , nàng lại sợ hiểu đánh giá mình như thế nào .Lòng có chút nao nao .



      Cố lấy dũng khí, mở tờ giấy ra , đáp án bên trong làm cho mặt nàng ửng hồng , đồng thời tự chủ nở nụ cười tươi .



      “Đem lần đâu tiên của mình cấp cho lão công là xấu sao ? ta chính thực xác nhận là đầu tiên của người “ đằng sau còn vẽ mặt biểu tượng cười cười .



      Nhớ tới cùng cùng chỗ ban đêm, Duy Nhất tự dưng thấy loạn , vẽ biểu mặt như thế , phải hay lại muốn ....



      được! Hôm nay cũng phải là cuối tuần! Nàng vội vàng giấy vẽ khung cảnh bầu trời xanh lam, viết xuống hai chữ: ngủ ngon! Liền đem tờ giấy xuống dưới, cũng đợi lát nữa hồi , tắt đèn ngủ, hơn nữa, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.



      Sáng sớm gió thổi rung chuông, trong lúc ngủ mơ nàng liền bị tiếng chuông bừng tỉnh, chuyện thứ nhất đó là hướng dưới lầu xem, nàng đem dây thừng kéo lên , trong tờ giấy có viết :



      Duy Nhất, ta đến công ty , rời giường nhớ ăn sáng rồi mới được làm , giữa trưa Vú từng lại mang cơm đến . Bất quá , nghĩ tới ngươi như vậy mà có thể ăn hết !!!



      Đằng sau là liên tục ba cái dấu cảm thán và biểu tượng lão trư ( con lợn )


      Duy Nhất khép lại tờ giấy, đặt ở ngực, loại cảm giác áp lan rộng khắp nơi .


      Ánh mắt lần nữa chuyển đến bức tượng hình chàng trai tuấn tú . ngón tay nhàng vuốt vuốt cái đầu (tượng ) “ Ngoan ngoan , ngươi rình coi xem đêm làm cái gì ? “



      Nàng nhãn châu chuyển động, có cái chủ ý, cũng thể lại làm cho bức tượng này chiếm tiện nghi ! ( A ! chi tiết này ta cũng k hiểu , còn bức tượng , là Duy Nhất dùng làm người_đưa_thư , cột chung cùng la thư với chiếc chuông đó )



      Nàng vội vàng thay quần áo xuống lầu, tìm Vú Từng muốn kiếm mấy thứ mang , nàng muốn thừa dịp hôm nay làm rảnh rỗi thời gian làm thứ này !



      ps : Các nàng nhwos ấn Thk ủng hộ ta nah >”<

      Chương 32: bị khi nhục
      Editor: Tiểu Tạ ( Tiểu Miêu )



      Hôm nay nàng cảm thấy may mắn vì suốt ngày hôm nay Doãn Tử Nhiên có đến quấy rầy nàng, làm cho nàng có thể an tâm hoàn thành công việc, hơn nữa giờ nghĩ trưa , sau khi Vú Từng đưa cơm về , nàng có thời gian yên tĩnh làm việc riêng tư .




      Nàng nàng bí mật bắt tay vào làm vật nho , nàng hồi hộp chờ mong buổi tối đến, chính mình cũng ý thức được, đôi môi khẽ mỉm cười vô cùng ôn nhu, mơ màng chìm vào suy tưởng của riêng mình...




      "Duy Nhất, đây là cái gì! ?" tiếng hô to làm nàng bừng tỉnh, nàng cuống quít dọn đồ đứng lên, Mỹ Mỹ nhanh nhẹn nhìn chằm chằm túi đồ của nàng




      ", có gì!" Duy Nhất bối rối giải thích.




      Mỹ Mỹ đến bên người nàng thân thiết hỏi, "Duy Nhất, ngươi có phải hay có chuyện gì gạt ta?"




      Duy Nhất lắc đầu, nghĩ đem chuyện chính mình kết hôn cho nàng, "! có a!"




      "Duy Nhất, ngươi đừng gạt ta , ngươi có biết tại công ty đều ở sau ngươi ?" Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm nàng.




      "Cái gì... Cái gì a?" Duy Nhất ánh mắt dao động, dám nhìn nàng.



      "Các nàng ngươi cùng tổng giám đốc quan hệ ràng, dựa vào tổng giám đốc mới được lên vị trí thư ký này , sau đó tìm được nguwoif khác điều kiện tốt hơn liền bắt cá hai tay, đem tổng giám đốc quăng !" Mỹ Mỹ thở phì phì , "Ta biết ngươi cùng tổng giám đốc quan hệ tốt , biết ngươi cùng tổng giám đốc là bạn bè cũ từ khi học , nhưng là, ta tin ngươi n bắt cá hai tay, ngươi phải loại người như vậy!"






      Duy Nhất nghĩ giải thích, nhìn đồng hồ treo tường, quay sang Mỹ Mỹ , "Ngươi tin tưởng ta là tốt rồi, cần gì để ý xem người khác gì ? đến giờ làm rồi , mau !"




      vất vả khiến Mỹ Mỹ dời , thư ký khác của Doãn Tử Thiên là Sắt Lâm Na đến, khinh thường nhìn nàng, sau đó lạnh lùng hừ tiếng.






      Duy Nhất quan tâm , khẽ nhếch miệng ,rồi trở lại chỗ ngồi chính mình làm việc.
      Tự dưng tự chủ được ngước lên nhìn đồng hồ , mong chờ đến giờ tan tầm , muốn nhanh chóng trở về Lãnh Gia . Rốt cục cũng đến giờ tan tầm , Duy Nhất vội vàng chạy đến thang máy , thời điểm tan tầm nên có rất nhiều người , càng ngày càng có nhiều người đứng đợi trước thang máy , càng có nhiều người có hảo ý , đẩy Duy Nhất sang bên, Duy Nhất bị buộc đẩy ra ngoài .





      Thang máy đến, Duy Nhất cùng các nàng xô đẩy , chờ các nàng vào trước , nàng mới vào thang máy, có gì đó vướng ở dưới chân , nàng liền ngã sấp xuống ở cửa thang máy, vừa vặn đúng lúc cửa đóng lại , chân của nàng liền bị chiếc cửa nặng trịch kẹp lấy , nàng đau đớn hét lên, trong khi chật vật cố gắng đứng lên , hiểu sao chiếc váy lại bị xé rách , làm lộ ra nội y .





      Nàng quẫn quá dùng túi xách che lấy , làm sao che được? Chung quanh phát ra trận cười to, đủ loại ngôn ngữ dơ bẩn ô thủy giống nhau hướng nàng gay gắn đến .




      "Xem! Đây là nữ nhân của tổng giám đốc , nghe còn bắt cá hai tay!"




      "Quả nhiên đủ điên dảo ! Cư nhiên ở trong thang máy liền thoát váy, tính cho ai nhìn ? Người đó có phúc khí a !”





      "Thiết! Này sợ gọi phúc khí ! Người như vậy phải chăng mang bệnh truyền nhiễm ? Đừng để bị lây bệnh a!"





      "Uy , các ngươi ai tiếp xúc nhiều với ta , mau mau chạy đến bệnh viện xét nhiệm a , xem có bị Xida !"




      "Nha, các ngươi xem , nàng là mặt nội y màu hồng a"




      "Ha ha ha ha!"
      ...

      Chương 33: giải vây
      Editor: Tiểu Miêu






      Duy Nhất ôm chặt túi xách ngồi xổm dưới sàn , đầu cúi xuống sâu che giấu gương mặt , chuyện nhục nhã như vậy nàng chưa từng gặp qua , nàng căn bản dám ngẩng đầu lên, chung quanh tiếng cười khủng bố, nàng hận thể lập tức chết .






      "Các ngươi ở làm gì! Tan tầm còn chưa cút sao !" tiếng rống to bỗng nhiên vang lên.
      Duy Nhất hướng nơi thanh phát ra vụng trộm lén nhìn , chỉ thấy từ thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc , ra 2 nam nhân , là tổng giám đốc, là nam nhân mặc đồ tây , là người gặp qua vài lần :băng sơn thủ phủ Lãnh Ngạn, lại là , khắc tinh của nàng a , khó trách sao hôm nay nàng gặp chuyện đen đủi như vậy !!!



      Người tức giận là tổng giám đốc, mà tòa băng sơn kia (tảng núi băng , mình để nguyên nghe thuận hơn ==” nhìn nàng mà sắc mặt đại biến , lập tức hướng tới chỗ nàng , cởi áo khoác quàng lên người nàng , sau đó đem nàng ôm lấy ra ngoài .






      Chung quanh tiếng cười tựa hồ đóng băng , Duy Nhất đem mặt giấu ở ngực , áo sơmi của có mùi hương có vài phần quen thuộc, tự dưng bao nhiêu nhục nhã dồn lén , tự chủ được nước mắt thi nhau chảy ra , ướt đẫm chiếc áo sơ mi của .




      Nhân viên công ty đều nhìn thấy hết thảy , đám ngây ra như phỗng, trong truyền thuyết băng sơn thủ phủ phải gần sắc giới sao . cư nhiên cởi áo của chính mình ôm lấy Duy Nhất ra ngoài ?





      "Nhìn cái gì vậy? Tan tầm rồi còn chưa muốn về , vậy lập tức tất cả ở lại làm việc suốt đêm !" Doãn thị tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác căm tức nhìn nhóm người.




      Nháy mắt, trong đại sảnh biến mất tăm hơi , còn bóng người nào .





      Duy Nhất bị ôm đến xe của Lãnh gia , tài xế nhìn thấy họ liền kinh ngạc "Thiếu... Phu nhân."





      Duy Nhất đnag khóc cũng cố gắng kìm nén tỏ ra mạnh mẽ , cũng ngờ, vì sao khắc tinh này lại biết được xe của nàng a....
      đem nàng đặt ở chỗ ngồi, cũng có lấy lại quần áo chính mình , nhàng mặt nàng lau nước mắt nhạt nhòa .




      Duy Nhất cảm thấy ủy khuất ,liền đẩy mạnh tay ra , lớn tiếng kêu khóc, "Tránh ra! Đừng làm bộ người tốt! Mỗi lần gặp được ngươi, chiếc giày cao gót của ta lại hay ho gặp điều may ! Ngươi là khắc tinh của ta a! Lần sau cho phép ngươi xuất trước tầm mắt của ta nữa !"




      thoáng sửng sốt, cũng gì , đóng cửa xe lại ,chiếc xe chậm rãi rời .
      quay trở lại đại sảnh Doãn Thị, nhặt đôi giày gãy cùng mảnh váy bị xé rách ở trước cửa thang máy lên , đối Doãn Tiêu Trác , "Thực ràng, dày cao gót bị nhân viên của ngươi chèn ép giẫm phải liền gãy ra như vậy , váy cũng là bị rách qua , đây là công ty của ngươi , ngươi phải cho ta cái công đạo."




      Doãn Tiêu Trác cười ha ha, "Ta còn tưởng rằng ngươi cấp lão bà mình quần áo quá rẻ tiền mới bị như vậy chứ , bất quá..." tà tà cười, "Lão bà ngươi làn da trắng a ! Ha ha ha!"



      xong lập tức tẩu thoát , nếu kết cục nhất định rất thảm a ....



      Chương 34: mất mát
      Editor : Tiểu Miêu





      Xe vừa mới đến Lãnh gia, Duy Nhất liền thấy Vú Từng cầm cái quần đợi nàng ở cửa , đôi mắt khóc đỏ hoe nhìn chằm chằm Vú Từng , thắc mắc chính mình chưa hề có gọi điện thông báo, Vú Từng làm sao biết được chuyện nàng gặp phải mà đợi sẵn , chính là mặc quần vào nhanh rồi nhanh chóng chạy lên tầng , đem chính mình nhốt trong phòng mà khóc, Vú Từng gõ cửa rất nhiều lần , nhưng nàng cố chấp chịu bước ra .



      Bên tai tựa hồ vẫn còn văng vẳng tiếng nhục mạ của đám người kia , nàng biết sau này làm sao có thể làm , như thế nào đối mặt với những người kia .





      "Duy Nhất, phải kiên cường! Phải kiên cường! Phải kiên cường!" Nàng chôn đầu trong đống chăn hét lớn , nhưng cảm giác ủy khuất , muốn khóc lớn mãnh liệt .





      "Đều tại ngươi! Tại ngươi a ! ta có thể khóc , hại ta tại yếu ớt như vậy !" Tự dưng , cảm giác oán giận trút hết lên lão công , tự chủ được đến bên cửa sổ
      Ngoài cửa sổ bóng đêm như mực, mà cửa sổ dưới lầu cũng là mảnh tối đen, trong lòng hiểu sao cảm thấy mất mát, chậm rãi trở về bên bàn, chống cằm, ngươi, vì sao trở về ?




      Cứ 5 phút , nàng lại đến cửa sổ nhìn xuống, mãi cho đến kim đồng hồ chỉ số 12, dưới lầu vẫn là tối như mực . Đêm nay, hẳn trở về , nhưng là, vì sao lại hy vọng trở về a?





      Cố gắng lấy dũng khí , lấy ra di động, ấn xuống số quen thuộc , nghe được tiếng hồi : thực xin lỗi, điện thoại tắt máy ....




      Nàng lấy ra trong túi xách con gấu bông nàng làm hôm nay , mái tóc dài rối bù xõa vai , trán mái tóc chỉnh tề , ánh mắt mở to, mặc chiếc quần bò cũ nát , giống như chính nàng vậy .



      Đây chính là bức tượng công tử rình cả đêm , nàng phục mới làm , chuẩn bị tiểu gấu bông thay thế chính mình rình coi , nhưng là cũng có ở nhà ...





      Thực ủy khuất lấy ra chiếc bút , ở mặt gấu bông vẽ mấy giọt lệ , cột vào dây thừng khẽ thả xuống lầu .



      Tiếng chuông vẫn như cũ, gió đêm vẫn như cũ, Gấu bông xoay xoay trong trung đơn ....



      Nàng lau nước mắt , đến giường đắp chăn , lẳng lặng nhớ đến thanh ôn nhu kia , lẳng lặng tưởng niệm nét chữ rồng bay phượng múa kia , lẳng lặng ngắm nhìn cái tên —— Lãnh Dực...



      Nàng biết chính mình ngủ bao lâu, sao trời còn tối đen , ánh sáng tia cũng hề có ...



      Rốt cục...



      "baby, ngươi Duy Nhất của riêng ta ..." Giọng quen thuộc vang lên , Duy Nhất kinh ngạc nhảy dựng lên , lấy điện thoại cầm tay ra, đối với người kia liền khóc lớn "Ngươi vì sao trở về nhà? !"




      Người trong điện thoại thực vô tội , ràng ngày hôm qua có người mắng là khắc tinh a , muốn được xuất ở trước mặt nàng a ....




      "Duy Nhất, hôm nay vì sao làm? Vì sao hai ngày có ăn cơm?"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: muốn gặp
      Editor : Tiểu Miêu


      "Ta muốn làm , ta muốn thôi việc, ngươi giúp ta thôi việc !" Lần trước cũng muốn nàng thôi việc, sớm biết như vậy nghe lời từ lâu , phát sinh chuyện đáng xấu hổ như vậy .



      Đầu dây bên kia cũng nghiêm túc với nàng "Đây phải Duy Nhất ta biết nga ! “
      "Ngươi hiểu gì về ta sao ?" Duy Nhất cảm thấy buồn bực , nàng thậm chí còn chưa biết mặt .



      quả nhiên trầm mặc , điện thoại lần nữa chỉ còn tiếng 2 bên hô hấp ....



      Sau đó, liền ngay sau đó cả tiếng hô hấp của cũng có , chỉ còn lại mấy tiếng động rột roạt ràng . Duy Nhất liền nóng nảy, đối với di động lớn tiếng "Uy uy uy !"




      Trả lời nàng vẫn như những thanh ràng kia ....




      Rốt cục làm gì ....




      Nàng tức giận vứt điện thoại lên giường , cái gì phải là nàng ! Nàng chính là muốn nghe tiếng của , ngờ thái độ của lại như vậy !!!




      Ngoài cửa sổ gió đêm thổi qua, bỗng nhiên tiếng chuông thi nhau vang lên , Duy Nhất lập tức đứng dậy , vọt nhanh tới cửa sổ, dùng quá sức khiến chiếc ghế đổ xuống .




      Nàng khẩn cấp đem tiểu gấu bông kéo lên , mở tờ giấy ra , nhìn nét chữ rồng bay phượng múa, mắt Duy Nhất liền lóe lên : ( sao chị nhận ra nét chữ này với nét chữ ký trong giấy kết hôn khác nhau nhỉ ==” )




      Duy Nhất, nước mắt của ngươi chỉ có thể cho ta xem , tuyệt đối triển lãm cho người ngoài nhìn , nhất định phải kiên cường! Bộ dáng tại của ngươi là vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình , đáng giá sao? Đứa ngốc!





      Những lời này là có ý tứ gì? Bắt nàng phải kiên cường với người ngoài , mà đem nước mắt lưu người ? Nhưng phải cũng là người ngoài sao ? CHứ thuộc olại gì ?



      Nàng ngay cả trông như thế nào cũng biết a ....




      Duy Nhất nhìn trong tay gấu bông ( Chậc , ta k hiểu tác giả nữa , lúc là tượng , lúc là gấu bông , giờ là rối gỗ , mạn phép ta để là “gấu bông “ nhé ==” ), nàng vốn vẽ vài giọt nước mắt lên , giờ liền bị tô lại thành vòng tròn đỏ , tiểu gấu bông mặt giờ liền có hai vòng tròn đỏ bên má , khóe môi cũng bị vẽ hơi hơi nhếch lên (mỉm cười ) .



      Nàng nhịn được phì cười ra tiếng , thực xấu a !!!



      Đem tiểu gấu bông ôm ở trước ngực, nàng bắt đầu tưởng tượng khi vẽ mặt gấu bông có biểu tình như thế nào , hiểu , rất muốn nhìn thấy . Bỗng nhiên nghĩ đến ở ngay dưới lầu , vì sao gặp ? Nàng vì ý nghĩ của chính mình mà hưng phấn, lập tức mở ra , lao nhanh xuống tấng .



      vào tấng hai , chiếc cửa quen thuộc , nàng hít sâu vài cái, mới cố lấy dũng khí gõ cửa, nhưng mà, mặc kệ nàng hồi hộp như thế nào , bên trong đều có động tĩnh.



      Nàng buồn bực ở cửa đá mạnh cước , "Có gì đặc biệt hơn người! gặp gặp ! Về sau ngươi muốn gặp nãi nãi cũng cho ngươi gặp !"



      "Phu nhân, ngươi làm gì ở đây ?" Vú Từng đột nhiên xuất đằng sau nàng , mang theo nụ cười ái muội .



      Duy Nhất che miệng lại, mặt bỗng đỏ bừng , ", có gì..." Xong rồi, Vú Từng cho rằng nàng là nhớ nhung nên chủ động đến tìm ?



      "Thiếu gia vừa mới ra ngoài, phu nhân muốn tìm thiếu gia sao?" Vú Từng nhàng hỏi .
      "Ai muốn tìm chứ ! Ta đói bụng !Vú Từng , có gì có thể ăn ? “ Duy Nhất xấu hổ cố chụy nhanh xuống nhà ăn tầng mà hô to lên , chính nàng cũng ý thức được tại sao , bất tri bất giác , biểu tình cảm thấy xấu hổ liền hoàn toàn biến mất còn ! ( xấu hổ ở đây phải đến việc bị VÚ Từng bắt gặp , mà cảm thấy xấu hổ , ngại ngùng vì phải nhà mình , k dám chủ động hoạt động trong nhà , nay bị cảm giác xấu hổ kia lần áp xấu hổ này ! _ chậc , biếtta mọi người có hiểu , ta dốt văn a !!! (.. )” )




      Ăn no ! Ngủ ngon ! Ngày mai làm! Nàng oán hận cắn cái chân vịt thầm nghĩ .
      Vú Từng nhìn nàng , niềm vui giấu nổi , xem ra phu nhân muốn gặp mặt thiếu gia , cũng là sư thích thiếu ra rồi ! Có lẽ chính mình lên tìm cơ hội cho hai người .....

      Các nàng thân mến, hnay Tiểu Miêu post được truyện nên ta thay mặt nàng ấy post hộ nhé!!!!!Quà Va muộn của các nàng đây, chúc các nàng đọc truyện vui vẻ.

      Chương 36: cần làm tổn thương.
      Duy Nhất biết chính mình có bao nhiêu dũng khí mới có thể đứng ở trước cửa thang máy công ty lần nữa. Sau đám đông chật chội, nàng buộc chính mình phải ngẩng đầu ưỡn ngực.
      Các đồng nghiệp liên tiếp quay đầu lại nhìn,trong mắt đầy ý cười nhạo cùng ái muội, nhìn nhau nghị luận. Duy Nhất tâm đau đớn, nàng với chính mình lần nữa: Duy Nhất, phải kiên cường, nước mắt của ngươi thể để người khác nhìn thấy
      Vì thế, môi nở nụ cười tự tin nhất có thể, nhìn thấy đồng nghiệp quen biết, liền lại gần chào hỏi, nhớ này hình như tên là Mary:
      -Hi, Mary, buổi sáng tốt lành.
      Đối phương đỏ mặt, xấu hổ trốn tránh trả lời nàng:
      -Hi, buổi sáng tốt lành..
      Xung quanh thấy vậy liền chỉ trỏ, thầm to .
      Duy Nhất nở nụ cười, lúc này đây là cười tâm. Lời đồn chỉ là hư vô, tất cả ra đều đơn giản như vậy.
      -Duy Nhất, sang thang máy bên này.
      Giọng nam nhân ôn hoà.
      Duy Nhất theo tiếng kêu qua, tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác đứng trước cửa thang máy chuyên dụng chờ nàng.
      Nàng tao nhã hướng Mary vẫy vẫy tay:
      -Mình qua bên kia nga.Muốn cùng hay ?
      - cần. cần. Cám ơn.
      Mary đỏ mặt lắc đầu. phải cần, mà là dám. Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, phải ai cũng đều có thể sử dụng, nàng cũng lỗ màng đến mức như vậy.
      -Duy Nhất, về sau ngươi cũng có thể sử dụng thang máy này.
      Ánh mắt Doãn Tiêu Trác ôn nhu, giọng ôn hoà nhìn Duy Nhất.
      -Cám ơn tổng giám đốc.
      Tiếp tục tao nhã mỉm cười.
      Cửa thang máy mở ra, Duy Nhất cùng tổng giám đốc tiến vào t̀hang máy, phía sau mảnh lặng ngắt như tờ...
      -Vì sao?
      Duy Nhất ở trong thang máy mới hỏi vấn đề này.
      -Hả?
      Doãn Tiêu Trác giống như vẫn chưa hiểu được ý của nàng.
      -Vì sao lại đối xử với ta giống những người khác?
      Là vì Doãn Tử Nhiên sao?Duy Nhất hy vọng lại phát sinh càng nhiều hiểu lầm.
      Doãn Tiêu Trác cười cười, cười đến thâm thuý mà u buồn, “ cần làm tổn thương”.
      -Ai? Doãn Tử Nhiên?
      Duy Nhất cho là tổng giám đốc đến Tử Nhiên, bọn họ là em, phải sao?
      Doãn Tiêu Trác lại lắc đầu:
      -Nó còn , chưa từng vô cùng suy sụp, cứ để mặc nó, chuyện này phải là xấu.
      -Đó là...”
      Duy Nhất hiểu được.
      -Lãnh...Dực
      muốn là Lãnh Ngạn, đột nhiên trong lúc đó nhanh chóng sửa lại lời.
      Đây là người thứ hai cũng với nàng như vậy.
      -Ta còn chưa gặp , làm sao làm tổn thương được?
      Thang máy “Đinh” tiếng, sau đó Duy Nhất cúi đầu ra thang máy, cảm giác này có phải gọi là uể oải ?
      Chưa thấy qua sao? Doãn Tiêu Trác hiểu...
      Tâm của Duy Nhất bị lời của Doãn Tiêu Trác làm đảo lộn, nhớ lại rất nhiều rất nhiều, Tần Nhiên cảnh cáo, hôn nhân kì quái, thái độ của Lãnh Dực nữa, nàng phủ nhận, nàng đối với người tên Lãnh Dực này bắt đầu có hứng thú, có ý ỷ lại...
      Nàng đột nhiên có chút sợ hãi đứng lên, nhân lúc công ty còn chưa vào giờ làm, lấy điện thoại gọi cho Mĩ Mĩ:
      -Mĩ Mĩ, ta hỏi ngươi việc, nếu người có biểu gì?

      Chương 37: ?
      -A? Nha đầu! Ngươi sao? Ai? Doãn Tử Nhiên? Ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận.
      Giọng bát quái của Mỹ Mỹ lớn, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của nàng.
      - phải. Ngươi đừng bừa, ta chỉ hỏi chút. mau .
      Duy Nhất nhíu nhíu mày.
      - người a, khi ở bên cảm thấy thực ngọt ngào, khi có bên cạnh rất nhớ, nhớ muốn gọi điện nhưng lại dám, sau đó thất hồn lạc phách, đứng ngồi yên.
      Mỹ Mỹ thao thao bất tuyệt.
      Bên này Duy Nhất dám nghe nữa, những biểu lâm sàng này đúng là có ở bản thân nàng, như vậy, là nàng thương ? thương ông xã thần bí chưa từng gặp mặt của nàng?
      Việc này cũng quá vớ vẩn ?
      ! Nàng nghe nổi nữa, cũng quan tâm Mỹ Mỹ lảm nhảm cái gì, liền đem treo điện thoại, tâm phiền ý loạn đến cực điểm.
      Lại buộc chính mình nhớ lại lúc mình cũng Doãn Tử Nhiên ở cùng chỗ, phát mình có biểu này, khi Doãn Tử Nhiên ở bên người nàng, người đứng ngồi yên gọi điện thoại quấy rầy mấy lần là , khi cùng chỗ, người ngốc ngốc cười cười là , nước Mĩ hai năm, bản thân mình lại có lương tâm, chưa từng nhớ lần, chỉ có gọi điện tới hỏi: Duy Nhất , nhớ ta sao?
      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Duy Nhất ôm đầu nhớ tới lời khuyên của Tần Nhiên, trăm ngàn lần cần thương thiếu gia, nếu nàng thương tâm, ma xui qỉu khiến khiến lời ban sáng của Doãn Tiêu Trác vang lên.
      Nếu bọn họ nhau mang lại thương tổn thế nào? Vì sao muốn cho mình thấy mặt? Khi buộc phải kí vào khế ước gả cho , nàng vẫn cảm thấy có gì to tác, nhưng tại lại phát mình thầm , đây phải chuyện nữa, rất lớn nga.
      Vậy chỉ thừa dịp tại vẫn chưa thương sâu sắc, mau chóng rời xa , tránh thương tổn nhau. Phải! Cứ thế mà làm.
      Nàng lấy di động ra, chuẩn bị nhắn tin cho , cho , nàng muốn dừng hiệp ước với
      Tự nhiên, Doãn Tử Nhiên trở thành cái cớ của nàng.
      Tốt lắm, khế ước của chúng ta là căn cứ vào việc mẹ ta bị án tử, tại mẹ qua đời, như vậy chúng ta có thể dừng khế ước được rồi phải ?Vậy bằng ly hôn .
      Ngón tay cái Duy Nhất ở nút ‘ Xác định’ suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc nhẫn tâm ấn xuống, sau đó trong lòng thấp thỏm yên, phản ứng thế nào? giải quyết ra sao?
      “ Tít tít “ mấy tiếng báo cho nàng có tin nhắn đến.
      Che ngực mở ra, 4 chữ, gọn gàng lưu loát: có khả năng.
      Tự dưng nàng lại thở ra hơi nhõm.
      -Duy Nhất, sớm.
      Bàn công tác sau đó bao phủ cái bóng to lớn.
      Ngẩng đầu, hoá ra là Doãn Tử Nhiên.
      -Tổng giám đốc, sớm.
      Duy Nhất cố gắng tránh chuyện với Doãn Tư Nhiên, cố gắng tạo ra khoảng cách với .
      -Ta nghe về chuyện lần trước, tra ra, là Sắt Lâm Na làm gãy gót giày của ngươi, cho nên_ Doản Tử Nhiên cười : Về sau làm đừng giày cao gót, đôi dép hình con thỏ xinh xinh này

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: là ai vậy?
      Edior : Thủy Miên






      Duy Nhất cúi đầu nhìn chính mình đôi dép con thỏ , may xung quanh có ai , bằng xấu hổ ...


      Bất quá, ai làm cho có thói quen giày cao gót ? Nếu mặc những bộ váy điều đà , thướt tha như thế này chỉ hợp với giày cao gót , cho nên giày da mới bị thay thế bởi giày cao gót . Cũng vì như vậy mới làm cho Sắt Lâm Na có cơ hội phá hư giày . Nhưng là ta vì sao lại đối với như vậy ? ta cùng vốn có cừu hận a ...

      "Duy Nhất, đem Sắt Lâm Na đuổi việc rồi. Đúng lúc , Mỹ Mỹ từ nay trở thành thư ký của , như vậy em có bạn !" Doãn Tử Nhiên , như vậy ôn hòa làm cho Duy Nhất cảm thấy làm bất hòa, kỳ , cũng hy vọng mất hữu nghị là ...

      "Cám ơn!" Duy Nhất cúi đầu, dám nhìn thẳng Doãn Tử Nhiên .

      Chỉ nghe thấy tiếng bước chân cửa Doãn Tử Nhiên dần dần rời , Duy Nhất mới dám ngẩng đầu.

      Doãn Tử Nhiên tới trước cửa văn phòng mình , đột nhiên dừng bước bước, "Duy Nhất, phải nhớ bảo hộ tốt chính mình, nếu đối với em tốt, còn có , vẫn chờ em."

      Bóng dáng mất dần sau cánh cửa , Duy Nhất có chút điểm cảm động, lại lần lâm vào mê mang, vì sao mỗi người đều cho rằng bọn họ cùng chỗ là đau khổ chứ?

      Duy Nhất tinh tế phân tích lời của Doãn Tử Nhiên, cảm thấy Doãn Tử Nhiên nhất định biết lão công của ! muốn hỏi ràng!

      Vẫn như cũ ,mặc dôi dép con thỏ dưới chân , Duy Nhất xông thẳng vào phòng tổng giám đốc, Doãn Tử Nhiên bị làm cho hoảng sợ, "Chuyện gì?"

      " ấy... Đến tột cùng là ai?" Duy Nhất hơi giận ,khó khăn hỏi.

      "Ai a?" Doãn Tử Nhiên kỳ quái hỏi lại .

      "Của em ... lão công! biết ấy phải ?" Duy Nhất ánh mắt hơi dao động

      "Ầm " tiếng, là Doãn Tử Nhiên từ ghế ngã xuống "Em ... Là có ý tứ gì? Em biết ta ?" đứng lên hỏi.

      "Tổng giám đốc, tôi đến báo!" Mỹ Mỹ bỗng nhiên từ sau Duy Nhất chui ra , nhìn hai người thè lưỡi, "Uy , giống như tôi tới phải lúc ?"
      Duy Nhất nhíu nhíu mày, “ Em ra ngoài làm việc !" Quên , vẫn là đừng hỏi , mặc kệ là ai vậy, thuận theo tự nhiên ...

      Kế tiếp lại bị Mỹ Mỹ làm phiền cả ngày, từ việc ngã thang máy lần trước , cho tới hôm nay giữa trưa Vú Từng đến đưa cơm trưa , lại đến người Duy Nhất người toàn đồ xa xỉ . Khiến Duy Nhất chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức .

      Cho nên vừa tan tầm , Duy Nhất liền xách túi bỏ chạy , Mỹ Mỹ ở phía sau thẳng trđuổi theo , cũng may Duy Nhất có quyền lợi sử dụng thang máy tổng giám đốc , mới rốt cục cũng thoát khỏi Mỹ Mỹ !

      Nhưng là, cửa thang máy vừa mở, cái bóng ma bao phủ ...

      Chương 39: thang máy gặp được
      Editor : Thủy Miên

      Duy Nhất bất giác cảm thấy trận khí lạnh từ chân đến đầu , lạnh buốt .
      Ngẩng đầu, liền gặp mắt trong trẻo mà lạnh thấu xương.
      Khó trách sao lại lạnh như thế! Lại là tòa băng sơn! ( cái này ta cũng giữ nguyên , k ed thành : tnagr núi băng nhé ~ ^.^ ~)
      Lạ , lần này ánh mắt có khí lạnh , ngược lại là ngọn lửa thiêu đốt a , hơn nữa là ngọn lửa phẫn nộ, nháy mắt, Duy Nhất giống như trải qua cảm giác vừa ở trong băng ngàn năm liền chuyển ngay sang hỏa diện sơn a.
      Duy Nhất xem thường liếc hay ho! Khắc tinh!”
      Băng sơn Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm , rảo bước tiến vào thang máy, cái loại ánh mắt này , Duy Nhất cảm giác như sắp bị ăn tươi nuốt sống , cảm giác như bị bỏ đói mấy ngày liền và là thức ăn, hiểu sao lại nhìn như vậy , chọc giận gì ?
      Cửa thang máy chậm rãi mở ra .
      “Đợi chút! Đợi chút!”Có tiếng lớn gọi lại
      Doãn Tử Nhiên cư nhiên giơ đôi giày cao cót lên , tay kia còn cầm gói to, vẻ mặt tươi cười nhìn sâu vào đáy mắt Lãnh Ngạn .
      “Mời!” lạnh lùng tiếp đón.
      Lãnh Ngạn ánh mắt đảo nhanh qua Duy Nhất , gật gật đầu, lại lời nào, quả nhiên đủ lãnh!
      Doãn Tử Nhiên vô cùng thân thiết đến bên người Duy Nhất, “Duy Nhất! Em xem em hồ đồ ! Quên đổi giày này !”
      Duy Nhất cúi đầu thấy chính mình vẫn đnag đôi dép con thỏ ! Thực xấu hổ a ! Đều là do Mỹ Mỹ làm hại! Còn có tòa băng sơn này ! Mỗi lần gặp cũng chưa có chuyện gì tốt! Hơn nữa nhất định liên quan đến giày !
      “Nhanh , Duy Nhất, đưa chân nâng lên đến!” Doãn Tử Nhiên ngồi xổm dưới chân , nhàng xoa mắt cá chân của , giúp giày .
      Về sau, Duy Nhất mới đột nhiên phát , lần này phải là giày cao gót, mà là đôi dép bình thường ! Khắc tinh ! Khắc tính a !
      Doãn Tử Nhiên đưa cho gói to , còn đem quở trách “ giày cao gót vất vả vậy đừng , cũng đừng mặc váy nữa ! Đôi giày cũ ở trong này ,cầm mặc ! Bất quá, thấy có thể vứt ! hiểu con các em thế nào , tiền mua tội chịu, cứ phải mặc như vậy mới đẹp sao ? “
      “Cũng phải do em mua !” Duy Nhất thực ủy khuất lầu bầu.
      Doãn Tử Nhiên đùa dai mắng tiếng, “Ai mua ngu ngốc ! là kẻ ngu ngốc! Em cũng là ngu ngốc nữa! Có thể mặc , mà ?”
      Nghe thấy Doãn Tử Nhiên chửi bới , Duy Nhất trong lòng nhưng lại cảm thấy có chút mất hứng, chu môi nhìn về phía bên, lại gặp gỡ Lãnh Ngạn mặt xanh mét
      “Đinh” tiếng, thang máy rốt cuộc cũng mở ra , Lãnh Ngạn nhanh chóng bước ra thang máy, mặt đen sì cố kìm nén .
      Duy Nhất suýt nữa bị đụng vào, nhìn bóng dáng hung hăng trừng mắt , liếc cái, “ phong độ!”

      Chương 40: bá đạo
      Editor : Thủy Miên





      Cuộc sống mỗi đêm ở Lãnh gia của Duy Nhất đều giống nhau .

      Mỗi ngày đều bị Vú Từng bắt ăn cơm đầy đủ , rồi uống bát thuốc Đông y lớn để có thể "Sớm sinh quý tử", sau đó trở về phòng trải quan cuộc sống yên tĩnh của chính mình.
      Chính là, bây giờ rất mong chờ đến ban đêm.

      Chờ mong tiếng bật đèn ở dưới lầu kia , chờ mong gấu bông ở dưới lầu lúc lắc mang theo tiếng chuông .

      Duy Nhất cảm thấy chính mình giống như lâm vào cảm giác hồi hộp chờ mong , ngày ngày chờ mong .

      Hồi hộp chờ mong phải là như thế này sao? Chờ đợi ánh sáng được bật lên , chờ đợi thanh "Leng keng ", ngày thấy liền hồn bay phách lạc ...

      Đêm nay ở nhà ? Duy Nhất đẫ đến bên cửa sổ vô số lần , cũng thất vọng rồi vô số lần, lúc này đây...

      Chậm rãi tới bên cửa sổ, dưới lầu cửa sổ mảnh sáng như tuyết, trong lòng cũng theo đó mở rộng ra , phấn khích ...

      Kéo động dây thừng, chuông vội vàng vang lên ngừng, nhưng là, trong phòng lại chẳng hề có người ...

      Trước mắt ánh sáng vẫn như cũ, trong lòng lại khỏi trùng xuống , tiếp tục ảm đạm, tiếng chuông cũng trở nên thưa thớt dần .

      đâu rồi ? Vẫn là, muốn để ý đến ?

      Cảm thấy vô cùng chán nản , chuẩn bị ngủ, "Cốc cốc cốc" tiếng đập cửa vang lên.
      Duy vừa mở cửa ra , Vú Từng tay cầm mảnh vải đỏ điều đứng ngoài tươi cười , "Phu nhân, thiếu gia bảo con xuống dưới ."

      Vải đỏ điều? !

      Duy Nhất vừa thấy này liền mặt đỏ, này phải ý là ...

      "Vú Từng , hôm nay phải cuối tuần a!" Duy Nhất đỏ mặt .

      "Là! Thiếu gia là thời kỳ rụng trứng." Vú Từng nghiêm trang .

      Ách ! Ngay cả thời kỳ rụng trứng của mà cũng biết , người này là ...

      chỉ có thể ngoan ngoãn theo Vú Từng xuống tầng hai , ở trước phòng bịt kín đôi mắt .

      Vú Từng thay gõ cửa, cửa mở rồi nhàng rời , đem hết thảy giao cho , căng thẳng cắn cắn môi , biết phải làm sao , đột nhiên cánh tay kiên cố trực tiếp ôm vào phòng ...

      "Hi! Buổi tối hảo!" biết phải lần đầu tiên, Duy Nhất vẫn cảm thấy xấu hổ, lần nào cũng gì , trực tiếp vào hành động ? lần này để như vậy ....

      "Tôi thấy biểu tình của , tựa hồ đêm nay phải đêm tốt đẹp của ..." rầu rĩ giống như mang theo tia lửa giận .

      Duy Nhất gì, vốn là...

      Phản xạ có điều kiện, dường như tùy tay chụp tới, hy vọng có thể ôm được con gấu bông của chính mình , nhưng là, nhớ, gấu để ở tầng ...

      "Tôi có thể lên gác lấy gấu bông ?" Duy Nhất sợ hãi hỏi.

      "Vì sao mỗi lần đều phải ôm gấu bông ?" chăm chú ôm mình hết sức tức giận .

      "Đó là Tử Nhiên tặng cho tôi ..." Duy Nhất thuận miệng , kỳ muốn là ôm gấu bông thấy rất an toàn , hiểu vì sao biến thành lời này ?

      " thể!" chân đáng tin hôn lên môi , vội vàng , nóng bỏng , bá đạo , cắn nuốt , xâm nhập , hòa tan , thẳng vào trong của thân thể mềm mại run run , thẳng đến dưới thân hai mắt mê ly, hô hấp hỗn loạn, vừa mới cho chút gian hô hấp ,lại ôn nhu tiếp tục dây dưa.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: làm sao bây giờ?
      Edior: Thủy Miên



      "Duy Nhất..." Thanh khàn khàn trầm thấp , ở chiếc cổ trơn bóng mềm mại của cắn , rồi theo đó chuyển xuống dưới ngực.

      Duy Nhất đoán được sắp làm cái gì, gấp gáp to , " đừng xé ra , đừng xé ra ! hư mất ! “

      là phá hoại gian ! chau mày, hai tay dùng sức, Duy Nhất đáng thương nắm chặt chiếc áo ngủ từ thành hai mảnh .

      giận dữ, phen đẩy ra , hoàn toàn chú ý chính mình lộ ra ngoài "Uy , cho dù có rất nhiều tiền cũng nên lãng phí như vậy ? bị cuồng xé áo sao ? Tý tôi làm gì có đồ để mặc !"

      nhanh chóng nhìn chằm chằm ngực đầy đặn của , buồn cười nha đầu này cư nhiên còn biết...

      Tà tà cười, cúi người nắn bóp chiếc ngực đẫy đà của , nhiệt khí hừng hực tế nhị " có áo ngủ đừng mặc , tôi càng thích..."

      Duy Nhất mặt đột nhiên đỏ rực, hai tay lập tức bảo vệ trước ngực, nhưng so với lúc trước khác gì nhau ...

      nhịn được cười ra tiếng, nhàng thưởng thức thân thể , càng thêm tùy ý làm bậy...

      Duy Nhất dần dần ở trong lòng mê man , khi đem cục cưng của đẩy mạnh vào, nhịn được ôm chặt , nhàng mà gọi , "Lãnh Dực..."

      động tác chậm lại , che lại môi , thấp giọng , "Đừng gọi tôi Lãnh Dực."

      Duy Nhất lát thanh tỉnh, vì sao thể gọi Lãnh Dực?"Vậy phải gọi là gì?"
      Gọi là gì? cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến , cỗ đau lòng lướt qua , trả lời, chính là ôm chặt , dùng cuồng loạn đến rửa sạch nỗi đau này...

      Làm hết thảy gió êm sóng lặng, Duy vẫn như cũ vòng quanh , vùi đầu trước ngực , say sưa vào giấc ngủ.

      vỗ về đầu , trong lòng mặc niệm tên , luyến tiếc đứng dậy rời , nếu là lần trước , nhất định rời , bởi vì sợ lơ đãng nhìn thấy ...

      Vì sao lần này lại biến thành như vậy? nghĩ đến chính mình tâm muốn đóng băng, đáp ứng kết hôn cũng là bị Vú Từng ép buộc , ai ngờ đối với tiểu nha đầu này lại động tâm .

      Bắt đầu từ khi nào ? Khi thấy đau lòng , lại cắn chặt môi dưới cho nước mắt chảy?

      Thấy cùng Doãn Tử Nhiên tình từ cùng sánh bước trong vũ hội , trong lòng liền tự dưng ăn giấm chua ; trong thang máy thấy cùng Doãn Tử Nhiên thân mật như vậy , càng làm cho lửa giận ứa ra.

      là lão công của ! Thế nhưng trước mặt mặt lại cùng người đàn ông khác thân mật , ra thể thông gì ? Còn có, dám đưa ra lời ly hôn ? có khả năng! nhất định phải để thấy mặt , làm cho nhớ kỹ ai mới là lão công của !

      Cho nên, cho dù đêm nay phải cuối tuần , vẫn muốn ! Lão công muốn lão bà là thiên kinh địa nghĩa , còn để ý đến cuối tuần sao ?

      Nhưng là, nhưng là, còn có quyền sao?

      Gắt gao ôm vào lòng , đau đớn lan tràn, Duy Nhất, ta nên làm cái gì bây giờ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Lãnh Dực, Lãnh Ngạn
      Editor : Thủy Miên


      Khi tỉnh lại chỉ còn độc mình , trong chăn là độ ấm của chính mình .
      Nhưng mà vẫn lưu hươgn thơm của , tất cả đều là hương thơm của , rất quen thuộc, thực tươi mát, giống... mùi vị của áo sowmi kia , thể hiểu sao mình lại nghĩ vậy .
      Duy Nhất mở mắt ra, biết ai giúp tháo mảnh vải đỏ điều ra .
      Rời giường, phát chính mình mặc áo ngủ của , rộng thùng thình, tràn ngập hương thơm của .
      mặc vào cho sao? Duy Nhất mặt lúc đỏ lúc trắng, nhanh nhìn xuống chiếc ao ngủ , nghĩ tới... tựa như... khi đó giống nhau . Suy nghĩ này làm cho chính đỏ mặt nửa ngày .
      Duy Nhất nhìn quanh căn phòng , đây là lần đầu tiên có thể quan sát được căn phòng tỷ mỉ như thế này .
      Rộng rãi , đơn giản, sạch , chút cũng có cảm giác xa hoa . Nếu giàu có , phòng quý giá nhất chính là hai tủ sách tựa sát tường kia .
      là người thích đọc sách sao Nuối tiếc lớn nhất của Duy Nhất chính là được học đại học , thấy nhiều sách như vậy, trong lòng tự chủ được đối với lão công thần bí sinh ra nể phục .
      Tùy tay rút ra mấy quyển sách lật xem, đều là chính mình xem hiểu giáo trình, thậm chí biết thế nào là quốc văn tự, chính là ở giữa mấy quyển sách phát khung ảnh .
      Khung ảnh là hình của mặc váy liền rất xinh đẹp , tao nhã , toác nâu quăn, quyến rũ động lòng người.
      Duy Nhất trong lòng sáp cảm dâng lên, lag khả ái , là bạn trước của sao ?
      tinh tế xoa xoa truuwowcs khung ảnh , nhưng mà khuông có chút bụi bẩn , chiếc đinh treo đằng sau vô tình đâm trúng tay , chợt nhói đau , tự chủ buông lỏng tay ra, khung ảnh rơi xuống đất, vỡ tanh tành , thủy tinh tung tóe khắp mặt sàn ...
      xong! bất chấp ngón tay chảy máu , nhanh quỳ xuống nhặt chiếc ảnh , ở ohias sau bức ảnh lại phát :
      Tặng Ngạn:
      Thân ái , phải nhớ em cả đời.
      Ngạn? Là ai? Vì sao đồ của lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là Lãnh Ngạn?
      Lãnh Ngạn? Lãnh Dực? Hay là này hai người có quan hệ?
      Duy Nhất lâm vào trầm tư. Nhưng như thế tốt , khung ảnh này phải đưa cho Lãnh Dực , cảm thấy may mắn , cao hứng .
      "Phu nhân? Phu nhân? Rời giường rồi sao?" Ngoài cửa vang lên tiếng của Vứ Từng
      Duy Nhất nhanh chóng đem ảnh nhét vào quyển sách , "Đến đây!"
      Vú Từng nhìn nhanh , kỳ quái hỏi , "Phu nhân, làm sao vậy?" Rồi sau đó lại phát ta chảy máu , lại thất kinh .
      " có việc gì! có việc gì!" Duy Nhất liên tục che dấu, "Con ... đánh vỡ thủy tinh, cẩn thận động phải !"
      "Nga!" Vú Từng thở phào nhõm, "Để Vú dọn dẹp !"
      Nhìn bóng dáng Vú Từng , Duy Nhất thử hỏi " Vú Từng , Lãnh Dực đâu?"
      Vú Từng thân thể cứng đờ, cấp tốc hỏi lại, "Lãnh Dực? Phu nhân làm sao mà biết tên này?"
      Duy Nhất hơi hơi mấp máy , có chút kinh ngạc, " ta ... ta ký giấy kết hôn a , con đương nhiên nhìn thấy tên ta !"
      "Con là ... Lãnh Dực ..." Vú Từng ngạc nhiên , miệng mở lớn , nhất thời biết gì .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :