Thần đang nhìn ngươi đấy - Sái Tuấn (Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 38





      DDúng 12h trưa.

      Trời xầm xì như vào lúc chiều muộn, từng hạt mưa to như hạt đậu cứ gõ đều vào tấm kính phía trước xe, cần gạt nước ngừng hoạt động. Lúc này, trong lòng Diệp Tiêu cũng nóng rực như tia chớp xé ngang bầu trời kia.

      Theo chỉ dẫn của tấm bản đồ lấy được ở nhà Dung Nhan, Diệp Tiêu lái xe được nửa tiếng, xuyên ngang qua thành phố, đến khu ngoại ô ở góc Tây Bắc thành phố. Ở đây là nhà máy cũ, tiếp về phía trước là đường cao tốc, Diệp Tiêu rẽ vào con đường bên cạnh. Hai bên đều là các nhà xưởng bị bỏ hoang lâu ngày, trong cơn mưa bão, dường như có lấy bóng người.

      đến cuối con đường, cuối cùng Diệp Tiêu cũng thấy được vị trí được đánh dấu bản đồ… khu nghĩa trang hoang vắng. nhìn thấy trước mắt là các dãy mộ có giá hình chữ thập ở phía . khẽ gật đầu bởi vì tấm bản đồ, người này dùng chữ thập để kí hiệu cho vị trí này.

      Chắc là ở đây rồi, trước mặt thể xe vào, Diệp Tiêu lại mang theo ô. đội mưa nhảy ra khỏi xe, thẳng về phía nghĩa trang. lát sau nhìn thấy trong mưa có nhà thờ đạo chính giáo sừng sững đứng đó.

      quyết định vào trong xem. Cửa chính của nhà thờ khóa chặt, ra phía đằng sau, phát ra ở bức tường sau có khe hở lớn. Diệp Tiêu cẩn thận bước vào trong. Dưới ánh sáng u ám của giáo đường, đưa mắt nhìn quanh vòng. lập tức bị cảnh tượng cháy đen của nhà thờ làm cho kinh động. bước sâu vào bên trong vài bước, bỗng dưng phát ở góc tường hình như có người nằm.

      Diệp Tiêu vội chạy về phía đó, quả nhiên, nhìn thấy người đàn ông nằm ngửa mặt lên trời. Bên cạnh còn có chiếc hòm bằng đá, miếng đá đậy ở phía bị mở, bên trong chẳng có gì. cũng chẳng phát ra vật gì khác ở xung quanh.

      Diệp Tiêu quỳ xuống, sát lại gần với người đàn ông. Chút ánh sáng le lói ở phía đỉnh tháp chiếu xuống khiến cho có thể nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên trẻ nằm đó…Mã Đạt

      ta là Mã Đạt sao? Diệp Tiêu dường như dám tin vào mắt mình nhưng ta đúng là Mã Đạt.

      Ngực Mã Đạt bị máu làm cho ướt đẫm, 2 mắt nhắm nghiền nằm nền đất. Mặt ta trắng bệch nhìn về phía bức tượng Giêsu.

      Diệp Tiêu cẩn thận đưa tay sờ vào mạch ở cổ Mã Đạt…. Mã Đạt vẫn còn sống. Có điều từ vết thương và đống máu người Mã Đạt có thể thấy Mã Đạt rơi vào tình trạng nguy kịch đến tính mạng, thần chết có thể mang ta bất cứ lúc nào.

      Diệp Tiêu lập tức cởi áo. Chiếc áo may ô người vẫn còn chưa bị ướt. xé chiếc áo may ô ra làm vài miếng , tạm thời băng bó vết thương ngực Mã Đạt, ít nhất nó cũng có tác dụng cầm máu.

      Sau đó từ từ cõng Mã Đạt, nhanh chân rời khỏi nhà thờ.

      Ngoài trời mưa hình như vừa ngớt được chút. Diệp Tiêu phải là dạng người to con lắm. thầm nghĩ nếu như lúc này mà có Trịnh Trọng có lẽ mọi việc dễ dàng hơn. Mã Đạt càng ngày càng nặng, cả người ta đè lên đôi vai Diệp Tiêu khiến cho thở ra hơi. Nhưng lúc này Diệp Tiêu hiểu rất rằng tính mạng của Mã Đạt nằm trong tay . Nếu như sớm ra khỏi đây, Mã Đạt chết.

      Diệp Tiêu khó khăn cõng Mã Đạt qua từng ngôi mộ, qua từng cỗ quan tài mục nát lộ thiên. Nước mưa rơi tát vào mặt hai người, lạnh đến thấu xương. Vào lúc Diệp Tiêu gần như kiệt sức họ cũng ra được bên ngoài, đến phía trước chiếc xe.

      mau chóng đặt Mã Đạt vào hàng ghế sau rồi vào xe, đạp chân côn phóng như bay đến bệnh viện gần nhất.




      13h50’. Mưa vẫn rơi như trút nước. Chu Tử Toàn lái chiếc xe Santana rất bình thường đưa Dung Nhan ra bờ biển. Chiếc xe cứ chạy men theo con đường quốc lộ ra biển cho đến khi đến đê biển. Tay và chân Dung Nhan đều bị chiếc tất chân trói lại ngồi trong xe thể động đậy. Qua cửa xe, chỉ nhìn thấy bãi biển ngoài kia ào ào cuộn sóng, nước biển đánh vào đê biển phát ra thanh nghe đinh tai nhức óc.

      Dung Nhan bị ta kéo ra khỏi xe. đê biển có ngôi nhà kiên cố. Chu Tử Toàn tay kéo Dung Nhan, tay xách chiếc valy đen lấy được từ nhà thờ Chính giáo.

      Họ vào bên trong căn nhà. Chu Tử Toàn quay người lại khóa chặt cửa rồi đưa Dung Nhan vào trong căn phòng . Ở đây mới cởi chiếc tất chân dùng để trói tay và chân Dung Nhan ra. lạnh lùng ra lệnh: “Ngồi đó.”

      Trong căn phòng có ghế, chỉ có chiếc giường. Dung Nhan vận động tay chân rồi cố hết sức để ngồi lên giường. Chu Tử Toàn lấy bộ quần áo và chiếc khăn tắm từ trong tủ vứt về phía Dung Nhan. : “Toàn thân em ướt sủng rồi, mau thay quần áo kẻo ốm.”

      Toàn thân Dung Nhan run lẩy bẩy. nhận lấy chiếc khăn và quần áo, chằm chằm nhìn Chu Tử Toàn. Chu Tử Toàn hiểu ý của , thản nhiên : “Sao? Trước mặt mà em còn ngượng à, mau thay .”

      “Mời ra cho.”

      “Hãy nhớ, là chồng em.” Chu Tử Toàn lại gần Dung Nhan, nhìn thẳng vào mắt nhưng ngờ Dung Nhan lại lập tức giơ tay lên, tát cho cái đau đớn.

      Chu Tử Toàn ôm mặt, ánh mắt lộ vẻ dữ dằn, nhưng rồi lập tức dịu lại, ta gật đầu, quay người ra khỏi phòng.

      Dung Nhan thở dài, nước mắt bắt đầu lăn tròn từ khóe mắt , chảy xuống gò má. thể đối diện với tất cả những điều này: Cơn ác mộng trói buộc những ngày tháng này cuối cùng cũng trở thành thực. Và điều quan trọng hơn cả là biết lúc này Mã Đạt sống chết thế nào. lắc đầu sau đó nhanh chóng cởi bộ quần áo ướt sũng người ra, dùng khăn lau khô người, sau đó mặc bộ quần áo mới vào.

      Vài phút sau, Chu Tử Toàn lại vào trong căn phòng , với Dung Nhan: “Em vẫn rất đẹp nhất là khi tóc em còn ướt thế này.”

      “Cuối cùng cũng bò ra khỏi nấm mồ rồi đấy.”

      Chu Tử Toàn gật đầu: “ nghĩ, chắc em đoán được trước việc này?”

      “Đêm đó tôi theo ta đến đường An Tức. Sau khi ta bước vào trong căn nhà đó, tôi nhìn thấy ta lại xông ra. Lúc đó trời tối, lại còn mưa to nên tôi thể phân biệt được người bị giết chết là ta hay là ?”

      nghĩ chắc em hy vọng người chết đó là lắm nhỉ?”

      Dung Nhan im lặng lúc sau đó gật đầu lớn: “Đúng thế, tôi thà tin rằng người bị giết chết là . Nhưng sau khi nhìn thấy xác ta ở trong cục cảnh sát, tôi vẫn còn chưa dám khẳng định. Đêm nào tôi cũng ngủ yên, đêm nào cũng xuất trong những cơn ác mộng của tôi. Tôi sợ hãi vô cùng, tôi sợ người bị giết kia phải là , tôi sợ vẫn còn sống ở xó xỉnh nào đó trong cái thành phố này, ở nơi u tối nào đó thầm trộm theo dõi tôi, trở thành hồn ma máu lạnh.”

      sai, là 1 hồn ma.” Chu Tử Toàn cũng lớn, “ ta dụ đến căn nhà ở đường An Tức, trong căn phòng đó, ta về thân thế của . Đúng lúc đó rất sợ, sợ ma quỷ trong truyền thuyết xuất . Rồi bỗng nhiên ta muốn mượn chiếc di động của . đưa di động cho . Sau đó, bảo lùi lại, cho đến khi chân bị bước hụt xuống cái hố sâu. Hay cách khác là chiếc hầm, hay cũng có thể gọi đó là nấm mồ. Em thể tưởng tượng ra được cái cảm giác bị giam cầm ở dưới cái nấm mồ đó như thế nào đâu. Bóng tối đen kịt phủ lấy , ngoài những lúc ta đến đưa cơm cho ăn vào buổi sáng sớm và chiều muộn rồi những lúc dẫn ra ngoài để vệ sinh, nhìn thấy tí ánh sáng nào. Trong nấm mồ đó thầm nhẩm tính thời gian, 27 ngày. 27 ngày đó cuối cùng biến thành 1 hồn ma, 1 hồn ma máu lạnh vô tình.”

      “Nhưng cuối cùng cũng thoát được ra.”

      “Đúng thế, đó là 1 cơ hội rất ngẫu nhiên. phát ra dưới hầm đó có con đường hầm. Và cuối cùng mở được con đường hầm đó, từ con đường bí mật đó có thể thoát ra ngoài. dám cá là ta hề biết tồn tại của cái đường hầm bí mật kia. khi ra được ngoài thể để cho ta sống sung sướng được. tìm thấy con dao sắc. trốn trong căn phòng đó đợi. Đêm hôm ấy, ta cuối cùng cũng đến, dùng con dao đâm trúng ta. ta bị thương nặng nhưng vẫn cố chạy thục mạng ra ngoài bỏ trốn. đuổi theo sau để giết ta. ta lao ra ngoài, rồi ngã lên 1 chiếc taxi, hình như ta đưa cho tên tài xế vật gì đó, hay hình như gì đó với tên tài xế. Sau đó ta ngã xuống. Lúc xông ra tên tài xế kia sợ hãi mà chạy mất, thế là giết chết ta. Sau đó kéo xác ta vào trong vườn hoa cạnh đó, lục hết tất cả đồ người nhưng lúc đó phát ra em.”

      “Lúc đó cũng định giết tôi sao?”

      Chu Tử Toàn lắc đầu : “, chỉ định mang em . Nhưng tên tài xế taxi đáng ghét kia lại xuất , em lại còn bị ngã lên chiếc xe ấy và ta cứu em . Chứ nếu chúng ta sớm ở bên nhau, em cần phải lo lắng sợ hãi lâu đến thế.”

      , tôi rất lấy làm hạnh phúc vì đêm đó Mã Đạt cứu tôi .”

      “Chẵng lẽ em căm ghét chồng em sao?”

      “Vô cùng căm ghét.”

      Chu Tử Toàn bỗng nhiên lớn: “Có lẽ, căm ghét tôi đến độ có thể phối hợp với kẻ khác để giết chồng mình đấy nhỉ?”

      “Tôi phối hợp với ai hết.”

      “Thế nhưng tại sao cứu tôi? Tại sao ngăn ta lại?” Chu Tử Toàn lại tiến sát đến bên : “Hay là cho răng tôi có chết cũng chưa đền hết tội?”

      Dung Nhan trả lời, quay đầu sang phía khác, muốn nhìn thấy mặt Chu Tử Toàn.

      Chu Tử Toàn tiếp tục : “Được rồi, thế tôi hết cho nghe. Tôi định bỏ trốn lâu rồi. 1 năm trước tôi bắt đầu chuẩn bị chỉ vì việc phát sinh ngoài ý muốn lầm này làm đảo lộn kế hoạch của tôi. ta mạo danh tôi thế hãy để cho ta chết thay tôi. Như thế người ta đều nghĩ rằng tôi bị giết chết. Tôi là 1 người chết, có ai đến bắt tôi hết, cũng chẳng có ai nghĩ là người chết lại giết người. Hơn nữa tôi đúng là trở thành 1 hồn ma.

      tương kế tựu kế sao?”

      “Tương kế tựu kế? Cách so sánh này rất hay. quả đúng là người phụ nữ thông minh. Đúng thế, tôi chết nên vì thế những việc tôi cần làm là mang toàn bộ số tiền này ra nước ngoài, hưởng thụ nốt quãng đời còn lại ở đất Nam Mỹ xa xôi với khoản tiền kếch xù. Thế nhưng khi tôi định rút hết tiền từ tài khoản của mình tôi phát ra số tiền trong đó kẻ khác cuỗm mất. đêm hôm khuya khoắt tôi lại phải lần mò vào văn phòng mình ở công ty. Tôi phát ra những cuốn sổ kế toán và đống chứng từ biến mất. Hóa ra trong mấy tuần mạo danh tôi, cuỗm sạch chỗ tiền đó, và toàn bộ cả những sổ sách chứng từ ghi lại những lần tôi phạm tội. Lúc này tôi mới nhận ra việc giết chết ta đúng là hạ sách. Tôi chả lấy được cái gì. Tôi trở thành thằng nghèo kiết xác, thế còn có tên trong sổ khai tử. Tôi phải tìm, phải tìm bằng được số tiền thuộc về tôi.”

      “Số tiền đó thuộc về .”

      “Nó vào tay tôi nó là của tôi. Tôi nhớ đến việc trước khi chết, nằm chiếc xe taxi kia và điều gì đó với gã lái xe. Vì thế tôi đoán có thể cho tên tài xế kia biết vật gì đó hoặc thông tin về số tiền. Tôi tra ra tên của gã lái xe đó. ta tên là Mã Đạt, và quan trọng hơn là tôi còn thấy gã ta luôn quanh quẩn bên , ràng là thích . Tôi bắt đầu dọa dẫm gã, hy vọng gã có thể mang thứ mà gã cầm ra. Nhưng có vẻ như gã này chẳng hề biết gì về vật quan trọng mà gã có trong tay. Tôi nghĩ nếu như tôi nặng tay bắt gã lại có khi còn phản tác dụng, nên tôi cứ thầm theo dõi gã ta, đồng thời cũng sát . Sau đó, tôi còn gọi cho gã những cuộc điện thoại hù dọa, liên tục tạo cho gã những áp lực khiến cho gã phải nhớ đến thứ quan trọng kia, chỉ cần theo gã tôi có thể lấy được thứ mà tôi cần.”

      “Vì thế cứ theo chúng tôi suốt sao?”

      “Đúng thế, tôi biết sau khi bỏ trốn khỏi bán đảo Hoa Viên, nhất định trốn về trong căn phòng vì thế tôi ở bên ngoài căn phòng để giám sát . Hôm nay, từ lúc các người ra khỏi nhà, tôi theo sau cho đến khi đến nhà thờ ở trong nghĩa trang. Cuối cùng tôi cũng lấy được thứ thuộc về mình.” Chu Tử Toàn cười lớn : “Tôi ngờ tiền của tôi được ta đổi sang tiền đô la gọn gàng thế, có khi tôi phải cám ơn ta ở dưới địa ngục kia mới được.”

      Dung Nhan lắc đầu hỏi: “Thế còn La Tân Thành và Tang Tiểu Vân?”

      “Bọn họ do tôi giết cả. La Tân Thành đáng nhẽ phải chết lâu rồi. Nó ngăn cho tôi lấy Tấm Tuyết. Nó luôn thầm phá hoại kế hoạch của tôi. Tôi biết nó vô cùng căm hận tôi. Đêm đó, sau khi bọn đánh ngất nó rồi đưa nó về nhà, tôi theo sau. Đợi đến lúc bọn về, tôi vào nhà và giết chết nó.”

      “Như thế là có thể đổ vạ tội sang tôi rồi, khiến cho cảnh sát tình nghi tôi, cuối cùng bức tôi phải bỏ trốn.”

      phân tích rất đúng. Còn Tang Tiểu Vân, có lẽ là ta sớm biết được vụ giả mạo kia bởi vì ta là người tình bí mật của tôi. ta thậm chí còn hiểu tôi hơn . Nhưng tôi vẫn dọa dẫm ta, khiến cho ta tưởng tôi là hồn ma. Tôi liên tục gọi điện khiến cho ta tinh thần bất ổn phải bỏ chạy ra khỏi công ty. Sau đó tôi chà đạp ta làm cho tôi đạt được thỏa mãn. Để kết thúc hết những việc này, tôi đẩy ta từ tầng xuống, giết chết ta.”

      Dung Nhan biểu lộ vẻ mặt vô cùng đau khổ : “ nên đối xử như thế với người con .”

      “Thôi , bây giờ tôi vô cùng thích thú cảm giác được giết người. Tính cả gã Mã Đạt lúc nãy, tôi giết chết bốn người, có lẽ vẫn chưa nhiều lắm nhỉ.”

      …” Dung Nhan ngăn được những giọt nước mắt.

      Chu Tử Toàn lồng lên cơn ghen: “ thích Mã Đạt, cái gã lái xe taxi đó đúng ? đúng là người đàn bà đê tiện. người chồng giỏi giang này mà lại cái thằng tài xế taxi quen biết. Cái đêm gã vào phòng , tôi ở bên ngoài trong bụi cây quan sát . Lúc đó tôi chỉ muốn xông vào đánh chết nó. Nhưng chỉ vì số tiền kia mà tôi nhẫn nhịn. cho tôi biết, gã ta lên giường với rồi đúng ?”

      “Đúng”

      Dung Nhan lạnh lùng trả lời.

      Ngay lập tức, trong mắt Chu Tử Toàn lên cảnh trong chiếc gương trần nhà: Mã Đạt nằm chiếc giường đôi của , ôm chặt lấy Dung Nhan, ánh mắt bỗng trở nên hung dữ, chằm chằm nhìn vào Dung Nhan nên lời.

      Dung Nhan như muốn chọc tức Chu Tử toàn, cất cao giọng : “Bây giờ thỏa mãn chưa. Tôi cho biết tối rất ấy. ta là người đàn ông thực .”

      “Bốp…”

      Chu Tử Toàn tát Dung nhan cái, gằn từng tiếng: “Đó là giường của tôi.”

      giết tôi .” Dung Nhan bình tĩnh, : “Nếu như ấy mà chết tôi hận suốt đời.”

      Chu Tử Toàn cười khẩy: “ yên tâm , tôi giết chết vợ mình đâu.”

      “Thế muốn gì?”

      “Tôi mang theo. Trước tiên chúng ta lên tàu Hàn Quốc rồi sau đó từ Hàn Quốc Nam Mỹ, Venezula hoặc là Áchentina, cho chọn lấy nước. Tôi giúp làm xong mấy cuốn hộ chiếu của mấy nước đó rồi.”

      “Tại sao phải mang tôi theo?”

      “Bởi vì là vợ tôi.”

      Dung Nhan lắc đầu : “, bởi vì quên được La Tấm Tuyết.”

      Toàn thân Chu Tử Toàn như run lên, trừng mắt nhìn , : “Tôi cho phép nhắc đến cái tên ấy. đúng, thế giới này tôi chỉ duy nhất có người. Người đó chính là La Tấm Tuyết.”

      “Trong mắt tôi chỉ là vật thế thân cho La Tấm Tuyết thôi phải ?”

      sai, chính là vật thế thân cho ấy, vì thế tôi phải mang theo.Mỗi lần nhìn thấy , tôi lập tức nhớ đến ấy, bởi vì tôi quá ấy.” Giọng ta bỗng trở nên dữ dội. “Thế nhưng ấy bỏ tôi. ấy biết được bí mật của tôi. ấy tha cho tôi vì thế ấy ra mình. Là gã lái taxi đó giết chết ấy. Còn bây giờ cũng lại muốn bỏ tôi mà . Thậm chí còn gã ta. dám tin, 2 người vợ của tôi đều bị thằng lái taxi chết tiệt đó cướp mất. Tôi có đến cả trăm lý do để giết ta.”

      xong, Chu Tử Toàn ra khỏi căn phòng . khóa cửa lại từ phía bên ngoài, sau đó với Dung Nhan qua cánh cửa: “Tôi biết mệt rồi, nghỉ ngơi nhé. Khoảng mười mấy tiếng nữa, chúng ta lên đường.”




      14h20’. Bệnh viện nào cũng có mùi giống hệt nhau nhưng Diệp Tiêu vẫn thể nào quen được với cái mùi ấy.Thêm vào đó là cơn mưa rào rào trút nước ngoài kia càng làm cho khí thêm ẩm ướt. Tiếng bước chân vội vã của các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu cứ vang lên bên tai khiến cho tâm trí càng thêm hỗn loạn.

      2h đồng hồ trôi qua, Mã Đạt vẫn được cấp cứu. Huyết áp của dường như tụt xuống 0, đồng tử giãn to, mạch đập yếu, hơi thở và nhịp tim đều xuống đến mức thấp nhất của việc duy trì sống. ở giữa ranh giới của sống và cái chết. Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện này cũng đến, các thiết bị y tế đều được mang đến vây quanh giường Mã Đạt. người lúc này cắm đầy các loại ống. Viên đạn xuyên qua ngực vẫn chưa được lấy ra. Do mất quá nhiều máu, Mã Đạt được truyền máu 1 lần nhưng có vẻ vẫn phải truyền thêm lần nữa.

      Diệp Tiêu dám làm phiền việc cấp cứu của bác sỹ nên ngồi mình chiếc ghế dài ngoài cửa phòng cấp cứu đợi điện thoại của Trịnh Trọng. 2 tiếng trước đây, đội mưa cõng Mã Đạt hấp hối rời khỏi nhà thờ đạo Chính giáo trong nghĩa trang, rồi lái xe đưa Mã Đạt đến bệnh viện gần nhất. Bây giờ, Diệp Tiêu kiệt sức còn quần áo người ướt sũng. ngại dám cởi áo trong bệnh viện nên chỉ có thể rót cho mình cốc nước nóng uống vào làm xua cơn giá lạnh trong người.

      “Cầu cho ta sống.”

      Diệp Tiêu thầm cầu nguyện. Bỗng nhiên chuông điện thoại của reo vang. đoán chắc là điện thoại của Trịnh Trọng, : “Trịnh Trọng à?”

      Nhưng đầu dây bên kia phải là Trịnh Trọng mà là đồng chí khác trong cục. ta : “Diệp Tiêu, 10 phút trước có người gọi điện đến cục báo là 10h30’ sáng nay ở quán café gần nhà thờ Thiên Chúa giáo nhìn thấy nghi phạm Mã Đạt và Dung Nhan bị truy nã. Họ ăn sáng ở đó và hình như còn vừa ăn vừa bàn chuyện gì đó rất quan trọng. Khoảng 11h, họ lên taxi mất. Người gọi điện báo là người trực tiếp nhìn thấy họ, chủ quán café kia. Sáng nay ta nhìn thấy ảnh của Mã Đạt và Dung Nhan tivi nhưng lúc đầu ah ta dám chắc chắn lắm, do dự lúc mãi đến bây giờ mới gọi điện báo cho cảnh sát.”

      “Cám ơn . Tôi tìm thấy Mã Đạt rồi, ta bị bắn trọng thương được cấp cứu ở bệnh viện. Các mau cho vài người qua đây nhé. Tôi ở bệnh viện đợi các .”

      Sau đó đọc địa chỉ bệnh viện cho bạn đồng nghiệp và kết thúc cuộc điện thoại.

      Diệp Tiêu , Mã Đạt và Dung Nhan đúng là cùng với nhau, sáng nay họ còn ngồi ăn với nhau. Việc lên xe lúc 11h ràng là đến nhà thờ ở nghĩa trang người Nga Kiều. 1 tiếng sau đó, Diệp Tiêu lần theo bản đồ đến được đó, phát ra Mã Đạt bị thương còn Dung Nhan chẳng hề thấy bóng dáng đâu.

      ta ở đâu nhỉ? ta còn sống hay chết rồi? Ai là người bắn Mã Đạt? Các câu hỏi cứ theo nhau ùa đến khiến cho đầu Diệp Tiêu nặng trĩu. Bỗng nhiên điện thoại của vang lên. Lần này cẩn thận hơn : “Alo, tôi Diệp Tiêu nghe, cho hỏi ai đấy?”

      “Tớ là Trịnh Trọng đây mà.”

      Cuối cùng cũng nghe thấy giọng Trịnh Trọng, Diệp Tiêu thở phào và vội: “Tra được ra chưa?”

      “Lần này tớ tra hết rồi. Lời khai tối qua của Trương Đại Hứa sai tí nào, những gì ông ta đều là thực.”

      “Tớ nghĩ đây là khả năng duy nhất.” Diệp Tiêu gật đầu, ngay lập tức nghĩ đến khả năng bị bỏ qua.

      “Diệp Tiêu, có thể ngay từ lúc ban đầu chúng ta nhầm.”

      “Tớ hiểu rồi.”

      “Nhưng tớ vẫn chưa xong, ý của tớ là...”

      đợi Trịnh Trọng hết, Diệp Tiêu lập tức chen vào: “Chu Tử Toàn vẫn còn sống.”




      14h40’. Người được lau sạch, chỉ có tóc là vẫn còn ướt. Mấy sợi tóc tơ dính chặt vào trán càng làm cho hấp dẫn hơn. ngồi quỳ chiếc giường , tựa vào bệ cửa sổ ở cạnh giường. Cửa sổ rất , lại còn thêm các song sắt. Trông chẳng khác gì 1 phòng giam trong nhà tù.

      Dung Nhan hiểu rằng bị chính chồng mình giam cầm. Tính mạng nằm trong tay của Chu Tử Toàn.Cơn ác mộng giờ đây thành thực. Còn Mã Đạt vô tội trở thành vật hy sinh cho cái mưu đen tối này. Dung Nhan tự hỏi chính mình: Mã Đạt chết chưa? dám nghĩ tiếp nữa, đến ngay bản thân mình còn cứu nỗi làm sao có thể cứu được người mà thương.

      tuyệt vọng giơ tay ra nắm chặt lấy chiếc lan can cửa sổ lạnh ngắt, nhìn qua lớp cửa kính ra ngoài cửa sổ. Căn nhà này đứng kiên cố chiếc đê biển, ngoài cửa sổ lúc này là biển đen màu. Sóng biển cứ vỗ đều vào đê mệt mỏi, phát ra tiếng ầm ầm nghe rất đáng sợ. Trời vẫn mưa rất to, nước mưa hắt vào cửa sổ, tạo lại vết những giọt mưa cửa kính.

      Nhìn ra phía đại dương mênh mông, thời gian dường như theo những dòng nước mưa quay ngược trở lại. Dung Nhan dần dần chìm vào trong chuyến du ngoạn trở về quá khứ. Thực ra đó là cơn ác mộng gõ cửa nhà từ lâu.

      tháng trước, vào đêm khuya như mọi lần, mình lên giường ngủ. chẳng bao giờ quan tâm đến việc cồng mình có về nhà hay bởi vì họ sớm mỗi người phận. Đột nhiên tiếng chó sủa dữ dội làm tỉnh giấc. Đó là tiếng sủa của con chó săn loại mà chồng nuôi. Chỉ khi gặp phải người lạ nó mới sủa dữ dội đến thế. cảnh báo của con chó khiến thấy sợ hãi, lo lắng biết có phải là trộm vào nhà . lò dò đứng dậy mở cửa phòng nhưng người mà nhìn thấy lại chính là chồng . nhận thấy ánh mắt chồng hôm nay nhìn rất khác lạ, cứ như nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật mất rồi lại tìm thấy vậy. Ánh mắt đó khiến cảm thấy rất kì lạ, còn con chó kia vẫn điên cuồng sủa loạn lên với , như thế nó bỗng nhiên còn nhận ra chính chủ nhân của mình. Người chồng sau khi nhìn thấy câu nào mà bỏ . cũng trở về phòng để ngủ như thường lệ mà xuống phòng khách để ngủ. Còn con chó vẫn tiếp tục sủa suốt đêm. Đêm đó hề chợp mắt.

      Ngày hôm sau, bắt đầu cảm thấy chồng mình có quá nhiều thay đổi. Trước tiên là chồng hề câu nào với . Mặc dù bình thường họ vốn dĩ chẳng câu nào với nhau nhiều, hai bên đều vô cùng lạnh lùng nhưng chưa bao giờ xảy ra việc với nhau lời nào. Thi thoảng nghe thấy tiếng của ta mấy lần nhưng đều cảm thấy tiếng của đặc biệt ồm, hơn nữa lại còn rất nặng những mũi, nghe giống như bị cảm cúm vậy. lập tức thừa nhận, dùng cái giọng ồm ồm, nghèn nghẹt kia để bị cảm cúm, bệnh viện khám vài lần nhưng vẫn tìm ra được nguyên nhân. Cũng với cái lý do ấy, thể lây bệnh cúm sang cho vợ mình nên ngủ trong phòng ngủ nữa, tối nào cũng ngủ ở phòng khách tầng dưới.

      Cứ như thế, 20 ngày trôi qua, Dung Nhan càng ngày càng cảm thấy kì lạ. Mỗi sáng ra khỏi nhà vào lúc 6h và đến hơn 10h tới mới về nhà. 2 ngày cuối tuần cũng chủ yếu ở bên ngoài. Trong 20 ngày đó, Dung Nhan và chồng ăn cùng nhau bữa cơm nào. Hơn nữa rất nhiều thói quen sinh hoạt của cũng thay đổi, có lần nửa đêm thấy hút thuốc trong phòng làm việc riêng ở nhà, nhưng Chu Tử Toàn chưa bao giờ hút thuốc. lại còn có vài lần, bừng tỉnh sau những cơn ác mộng, bỗng phát thấy đứng bên cạnh giường lặng lẽ ngắm nhìn với ánh mắt đặc biệt mà từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy, sau đó lại khẽ ra, câu nào. Mọi thứ đều khiến cho Dung Nhan cảm thấy bất an. cảm thấy hình như có 1 mưu nào đó bao trùm lên người chồng của mình.

      Nhưng điều làm Dung Nhan cảm thấy lạ nhất chính là con chó mà Chu Tử Toàn tự tay nuôi nấng lạ phản ứng lại với chủ của nó cách bất thường. Mỗi lần về nhà nó đều sủa điên cuồng, thậm chí có vài lần còn tấn công . Kết quả là sau 2 tuần, vào buổi sáng sớm, đổ gói thuốc độc vào trong thức ăn của nó và thế là con chó trung thành bị đầu độc chết. Sau khi phát ra con chó bị đầu độc chết, vô cùng kinh ngạc. dám tin Chu Tử Toàn lại đầu độc chết con chó mà mình vốn rât thương . Con chó trung thành với , mà Chu Tử Toàn cũng hết mực thương nó. từng có lần nó bị bệnh nặng, Chu Tử Toàn mang con vật cưng của mình đến bệnh viện, ở đó với nó cả ngày đêm để tiến hành ca mổ. Lần đó tiêu đến hơn 10,000 tệ. Dung Nhan có thể dám chắc Chu Tử Toàn khogn6 bao giờ giết chết con chó này, vậy …người đàn ông sống bên cạnh bây giờ là ai?

      Dung Nhan đắm chìm trong suy nghĩ và nỗi lo sợ. Cuối cùng vào đêm, nữ nhà văn viết truyện trinh thám nghĩ đến câu chuyện trong bộ truyện trinh thám của phương Tây mà từng đọc…mượn xác nhập hồn.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 39





      Mười lăm giờ 05’. “Diệp Tiêu…” Có người gọi tên , Diệp Tiêu vội ngẩng đầu lên. Lúc này rất mệt, cố gắng mãi mới mở được mắt để nhìn về phía trước. Mãi đến khi Trịnh Trọng chạy đến trước mặt, mới có thể nhìn thấy .

      “Cuối cùng cậu đến”, Diệp Tiêu như trút gánh nặng, thở phào nhõm.

      “Mã Đạt còn sống ?” Trịnh Trọng hỏi to. 40 phút trước, Diệp Tiêu kể cho Trịnh Trọng nghe hết toàn bộ tình hình của Mã Đạt. Có điều giọng của khiến cho bao nhiêu ánh mắt của y tá và bệnh nhân đều quay sang nhìn

      Diệp Tiêu vội ra hiệu im lặng với và khẽ : “đây là bệnh viện, được to.”

      “Xin lỗi, tại tớ thấy sốt ruột.”

      “Chúng tar a ngoài chuyện .” Diệp Tiêu kéo Trịnh Trọng vào góc vắng người, nhìn thấy mưa vẫn chưa tạnh, dưới mái hiên nhà, bình tĩnh : “Mã Đạt vẫn được cấp cứu, kết quả thế nào vẫn chưa thể biết được.”

      thể ngờ là ta còn có súng.”

      “Cậu ái?” Diệp Tiêu đương nhiên hiểu người mà Trịnh Trọng nhắc đến phải chỉ Mã Đạt.

      “Chu Tử Toàn hoặc em song sinh với ta.”

      Diệp Tiêu gật đầu: “Cậu điều tra được tăm tích năm đó của bọn họ chưa?”

      “Rồi, lời khai tối qua của Trương Đại Hứa đều là . 30 năm trước, ở số 99 đường An Tức, tại trường xảy ra vụ án ngoài 3 người Trương Đại Hứa, Chung Vệ Quốc và Tiền Vũ Quyên ra còn có cặp an hem song sinh mới 6 tháng tuổi.”

      “Nhưng tại sao trong hồ sơ vụ án năm đó thấy có phản ứng gì với manh mối quan trọng này nhỉ?”

      “Bởi vì khi hai em song sinh này mới chào đời Chung Vệ Quốc bắt đầu bị kết tội, vì thế, họ chỉ có thể gửi hai đứa con mới sinh về quê cho họ hàng nuôi dưỡng. Còn đêm hôm xảy ra vụ án, Tiền Vũ Quyên vừa mới xuống tàu, mang 2 đứa con chưa đầy tuổi về nhà. Vì thế hàng xóm láng giềng ai biết là lúc đó có 2 đứa trẻ trong nhà, Trương Đại Hứa cũng ra. Mọi người dường như quên mất 2 đứa trẻ này vì thế đương nhiên là trong hồ sơ có ghi chép lại.”

      Diệp Tiêu gật đầu, thúc giục : “Về sau sao?”

      Lời khai của Trương Đại Hứa sai. Đêm xảy ra vụ án, sau khi giết chết 2 vợ chồng Chung Vệ Quốc và Tiền Vũ Quyên, giấu xác của họ, ông ta vội mang 2 đứa trẻ . Ngay đêm đó, ông ta cho 1 đứa bé trai cho 1 đôi vợ chồng cán bộ già, họ cưới nhau lâu mà có con. Hôm nay tớ sang phòng hộ tịch để kiểm tra. Đôi vợ chồng cán bộ này họ Chu, chính là bố mẹ nuôi của Chu Tử Toàn. Tôi còn kiểm tra nhóm máu của 2 vợ chồng này. Họ đều nhóm máu O còn Chu Tử Toàn lại là nhóm máu A. Vì thế Chu Tử Toàn chắc chắn phải là con đẻ của họ. Còn ảnh của Chung Vệ Quốc và Tiền Vũ Quyên giống hệt với tướng mạo của Chu Tử Toàn. Tớ có thể chắc chắn họ là bố mẹ đẻ của Chu Tử Toàn.”

      “Cậu làm tốt lắm.” Diệp Tiêu lâu lắm rồi với Trịnh Trọng những câu như vậy, nhưng bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó: “Thế còn đứa kia sao?”

      “Cũng đêm hôm đó, Trương Đại Hứa mang đứa trẻ còn lại cho người họ. họ của Trương Đại Hứa kết hôn nhiều năm, sinh hạ được 4 người con , rất muốn có thằng con trai, thế nên Trương Đại Hứa đem đứa trẻ này cho họ mình.”

      “Cậu điều tra tư liệu về họ của Trương Đại Hứa chưa?”

      Trịnh Trọng đắc ý : “Tất nhiên là rồi. họ của Trương Đại Hứa họ Đinh, tên là Đinh A Tứ. Ông ta có tất cả 5 đứa con, 4 đứa con đầu là con , đứa nhất là con trai, tên Đinh Cương. Nhà Đinh A Tứ rất nghèo, đủ tiền nuôi 5 đứa trẻ học. Vào những năm 80, gia đình họ chuyển đến Quãng Đông để làm việc.”

      “Nhưng cậu dựa vào đâu để biết được rằng Đinh Cương là em sinh đôi với Chu Tử Toàn? Diệp Tiêu tìm ra khe hở trong những lập luận của Trịnh Trọng, thể chỉ dựa vào những gì vừa để chứng minh lời khai của Trương Đại Hứa là thực.”

      “2 tiếng trước, tớ xin phép vào mạng của cục cảnh sát tỉnh Quảng Đông. Từ mạng tớ tìm thấy bức ảnh vừa mới chụp năm 30 tuổi của Đinh Cương, kết quả khiến tớ rất bất ngờ. Đinh Cương trong ảnh giống hệt Chu Tử Toàn.” Trịnh Trọng dừng lại nhưng vẫn chưa: “Sau đó bên phía Quảng Đông gửi qua mạng cho tớ dấu vân tay lưu lại của Đinh Cương. Tớ nhờ tổ giám định đối chiếu dấu vân tay của Đinh Cương với dấu vân tay của Chu Tử Toàn, kết quả hoàn toàn trùng khớp.”

      “Song sinh cùng trứng?” Diệp Tiêu buột miệng thốt ra.

      “Đúng thế, nếu như thế giới này có 2 người có dấu vân tay hoàn toàn giống nhau mối quan hệ giữa họ chỉ có 1 khả năng duy nhất. Đó là sinh đôi cùng trứng.”

      Diệp Tiêu gật đầu, sinh đôi được chia làm 2 loại. Loại thứ nhất là sinh đôi khác trứng, loại thứ 2 là sinh đôi cùng trứng. Với loại thứ 1, hai người sinh đôi có DNA và dấu vân tay khác nhau để phân biệt mặc dù diện mạo bên ngoài rất giống nhau, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể phân biệt được. Còn loại 2, hai người sinh đôi có DNA và dấu vân tay giống hệt nhau, nhìn diện mạo bên ngoài thể phân biệt được.

      “Cậu điều tra lý lịch của Đinh Cương chưa? ta ở đâu?”

      “Lý lịch lắm. ta hình như từng học ở Học viện nhạc, sau đó gia đình khó khăn nên thôi học. Sau đó ta thất nghiệp thời gian dài, cứ thế sống bươn chải qua ngày, thỉnh thoảng làm mấy công việc bảo vệ, nhưng thời gian làm việc đều lâu.

      Cách đây 3 tháng, ta đến thành phố này, sau đó có tin tức gì của ta nữa.”

      Diệp Tiêu mọi việc, khẽ thở dài.

      “Vụ án có được bước tiến triển lớn, cậu phải vui mừng mới phải chứ, sao lại thở dài?” Trịnh Trọng hỏi .

      “Tớ nghĩ, có lúc số phận đúng là công bằng.”

      Trịnh Trọng lắc đầu, thích kiểu than thở này của Diệp Tiêu, : “Bây giờ tớ chỉ muốn biết được tăm tích của Đinh Cương thôi.”

      “Có thể, ta nằm trong chiếc lọ đựng tro ở bên ngoài có dán tên Chu Tử Toàn rồi.”




      17h50’.

      “Mã Đạt…” Trong giấc mơ khẽ gọi tên người đàn ông mà vô cùng thương.

      Cuối cùng Dung Nhan cũng bừng tỉnh giấc. từ từ mở mắt, nhìn thấy mình nằm cuộn tròn chiếc giường . Từng tiếng gió và mưa cuộn vào nhau thét gào đập vào tai . Biển ngoài kia vẫn điên cuồng đập vào bờ đê. Ngôi nhà dựng đê này trong cơn mưa bão run rẩy đứng đó như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

      Ngoài trời tối dần, trong căn phòng này có đèn. Trong ánh sáng lờ mờ, Dung Nhan nhìn quanh vòng. thấy chiếc đĩa đồ ăn đặt trước cửa, vẫn còn nóng. Chắc là Chu Tử Toàn vừa mới mang vào. muốn bị chết đói, Dung Nhan cũng muốn để mình chết đói. vội vàng bê đĩa lên ăn. Sauk hi ăn no, lại đẩy đĩa về phía cửa.

      lúc sau, trời bắt đầu tối hẳn. lại quay về giường, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. chẳng còn nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi và tiếng sóng vỗ đều đều. khẽ thở dài rồi lại nằm xuống, cuộn tròn người lại như tư thế đứa trẻ nằm trong bụng mẹ. Có lẽ nằm như thế khiến dễ dàng nhớ lại cơn ác mộng đó…Đêm hôm đó, nữ nhà văn viết truyện trinh thám Dung Nhan nghĩ đến câu chuyện Mượn xác nhập hồn. mưu đáng sợ dần dần nổi lên mặt nước nhưng tự trách mình và cho rằng mình ngớ ngẩn, biết về nó có lẽ tốt hơn. khám phá ra mưu nhưng lại dám đối mặt với mưu đó. mưu luôn khiến con người ta phải sợ hãi. Nhưng lại muốn làm người phụ nữ ngu ngốc, lại muốn cùng hồn ma mượn xác nhập hồn sống chúng dưới mái nhà. Vì thế đưa ra các câu hỏi để chất vấn “chồng mình”

      Quả nhiên trước mặt nữ nhà văn viết truyện trinh thám, cao thủ trong việc suy luận, nhưng câu hỏi chất vấn khiến cho bất cứ tên lừa gạt cao siêu nào cũng khó mà có thể tự biện minh được. ta ngay lập tức bị những câu hỏi của Dung Nhan làm cho kinh động. ta im lặng hồi lâu, nhưng cuối cùng lên tiếng: “Tôi thừa nhận tôi phải là chồng .”

      Khi nghi ngờ của mình được chứng thực, Dung Nhan lại có những băn khoăn khác: “ phải là chồng tôi, vậy chồng tôi đâu?”

      ta vẫn còn sống ở nơi bí mật. Tôi chỉ có thể như thế về tình hình của ta. Tôi có thể đảm bảo cho an toàn của ta.”

      “Thế rốt cuộc là ai?”

      ta thở hơi dài rồi : “Tôi là Đinh Cương. chắc cảm thấy rất lạ vì tại sao tôi lại trông giống hệt chồng ? Bởi vì tôi và ấy là em sinh đôi.”

      Nhưng đó phải là lời giải thích duy nhất, Dung Nhan lập tức liên tưởng đến và La Tấm Tuyết. ta phải là chị em sinh đôi. điềm tĩnh hỏi tiếp: “ có thể hơn được ?”

      “Vào lúc chúng tôi còn chưa biết gì chúng tôi bị bỏ rơi, 2 đứa bị chia cắt và gặp mặt nhau từ đó. Tôi may mắn rơi vào nhà cực kì nghèo khổ. Năm tôi 18 tuổi, bố nuôi tôi mang tôi rời khỏi thành phố này tới Quảng Đông làm việc. Tôi sống mười mấy năm ở đó. Tôi từng học ở trường học viện nhạc. Tôi từng mơ trở thành mợt nghệ sỹ dương cầm nhưng sau cùng vì gia đình quá nghèo nên tôi buộc phải thôi học. Từ đó trở , tôi chẳng có việc gì để làm, chỉ có thể tự bươn chải trong xã hội này, thi thoảng có làm vài năm nhưng thời gian lâu. Nhiều năm qua , tôi vẫn sống cuộc sống nghèo khổ, lang bạt ở tận đáy xã hội. Tôi vô cùng mong muốn có thể được nở mày nở mặt, thay đổi cuộc đời, nhưng mọi thứ tôi làm đều vô ích. Tất cả chỉ bởi vì tôi sinh ra trong gia đình nghèo khó” Cuối cùng lắc đầu : “ hiểu được đâu.”

      , tôi hiểu. Tôi và đều giống nhau, sinh ra trong gia đình khó khăn.” Dung Nhan điềm tĩnh trả lời.

      “Mấy tháng trước, tôi đến thành phố này. Đây là quê hương tôi, là nơi tôi sinh ra. phồn hoa ở nơi đây làm tôi lấy làm hổ thẹn với chính bản thân mình. Tôi tìm được công việc, cũng nhận được đồng cảm của bất kì ai. Tôi bắt đầu thấy tuyệt vọng. Cho đến ngày, tôi nhìn thấy chồng .” ta đau khổ lắc đầu : “Tôi chỉ nhìn thấy ấy từ xa, ra từ khách sạn sang trọng. Lúc ấy tôi kinh ngạc đến điếng người. thế gian này còn có người giống hệt như tôi. bao lâu sau đó tôi biết được tên ta là Chu Tử Toàn, là tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ. Năm tôi hơn 10 tuổi, tôi biết mình là đứa con được mang về nuôi nhưng tôi vẫn hề biết mình còn có người em song sinh. Tôi gọi điện cho bố nuôi tôi ở Quãng Đông, tôi muốn biết về thân thế của mình. Bố nuôi với tôi là tôi được sinh ra trong ngôi nhà ở đường An Tức, năm đó tôi được em họ của bố nuôi tôi mang đến cho và tôi còn có người an hem sinh đôi, năm đó được gửi cho đôi vợ chồng họ Chu.”

      ấy chính là chồng tôi?”

      “Đúng, cuộc đời đúng là công bằng, chúng tôi là em sinh đôi, có khuôn mặt giống hệt nhau, đầu óc như nhau nhưng ấy được hưởng vinh hoa phú quý còn tôi phải nếm mùi vị đau khổ. Chỉ vì tôi lớn lên trong 1 gia đình nghèo khổ, còn có 4 bà chị có quan hệ huyết thống. Còn ta lại là con , sống trong gia đình cán bộ, ta thuận buồm xuôi gió đạt được đến địa vị ngày hôm nay, còn tôi vẫn phải lo lắng đến 3 bữa ăn hằng ngày.”

      Dung Nhan thản nhiên hỏi: “ ghen tị sao?”

      “Tất nhiên…” ta lớn, “Tất nhiên là tôi ghen tị bởi vì cuộc sống công bằng với chúng tôi. Rồi ngày, tôi đến tìm ta. Tôi hy vọng có thể lấy được từ ta chút tiền vì dù sao chúng tôi cũng là em ruột. Nhưng ta lại thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi, ta khinh rẻ tôi, coi tôi như thằng ăn xin. ta còn phỉ bang nhân cách tôi. Tôi hiểu, ta sợ sau khi nhận người em đê tiện như tôi làm cho ta mất thể diện. thử xem, loại người đến em ruột của mình còn ruồng rẫy có khác nào loài cầm thú?”

      “vì thế nên quyết định báo thù ấy, khiến ấy phải trắng tay sao?”

      gật đầu : “ đúng là người phụ nữ thông minh. Đúng thế, tôi bắt cóc ta, nhốt ta vào nơi bí mật. Sau đó tôi có thể thay thế ta, tôi trở thành Chu Tử Toàn, tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ, còn là chồng của nữ nhà văn Dung Nhan. Đương nhiên trước đó tôi bí mật theo dõi ta thời gian, đủ để hiểu về cuộc sống thường ngày của ta. Sau khi mạo danh ta làm, tôi nhận ra giọng của tôi và ấy giống nhau, chỉ cần lộ, vì thế tôi chỉ có thể là mình bị cảm cúm, mũi bị tắc. Tôi dùng giọng mũi nghèn nghẹt đó để chuyện với mọi người, che lập vấn đề giọng . Nhưng càng về sau, khi tôi càng cố gắng tránh tiếp xúc với người khác nhưng thư kí của chồng lại chủ động ôm ấp, hóa ra chống …”

      “Đừng nữa, việc đó liên quan gì đến tôi” Dung Nhan dùng giọng điệu bất cần trả lời.

      “Được thôi. Điều quan trọng hơn là tôi phát ra bí mật của chồng . ta lợi dụng chức vụ của mình để chuyển các khoản tiền của công ty và khách hàng tham gia mua cổ phiếu thành cổ phần của cá nhân mình, nuốt lượng lớn tài sản của công ty, số tiền vô cùng lớn. Số tiền này đủ để ta bị kết tội tử hình đến vài lần. giấu gì , tôi quyết định cầm chỗ tiền bất chính này cao chạy xa bay, sau này cứ để mặc cảnh sát xử lý chồng .”

      Đột nhiên Dung Nhan vồ lấy chiếc điện thoại, vừa nhấc máy lên bị Đinh Cương cướp mất. ta điềm tĩnh : “Tôi biết, muốn báo cảnh sát. Nhưng tôi khuyên hãy nên nghĩ cho bản thân mình.”

      “Ý của là sao? định uy hiếp tôi?”

      ta dùng ánh mắt kì lạ nhìn Dung Nhan rồi bỗng nhiên lắc đầu : “ còn nhớ mùa hè cách đây 5 năm ?”

      cái gì?” Tim Dung Nhan như bị ai đó bóp nghẹt nhưng vẫn cố gượng để giữ bình tĩnh.

      “Để tôi giúp nhớ lại: mùa hè 5 năm trước, ở khu nghỉ mát Quãng Đông, có 1 ngôi biệt thự lộng lẫy như tòa lâu đài. Chủ của ngôi biệt thự là thương nhân vô cùng giàu có trong giới bất động sản. Trong biệt thư của ông ta thường xuyên xuất các mới trạc đôi mươi. Sau khi những này vào biệt thự thấy ra nữa. Cho đến 1 buổi sáng sương mù giăng phủ, 1 xinh đẹp từ trong biệt thự lao ra. Khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi. Trông ta hồn bay phách lạc, chạy trốn ra khỏi ngôi biệt thự như tội phạm trốn chạy.”

      Dung Nhan dám tin vào tai mình. Đây là những gì vẫn cố che giấu trong tim suốt thời gian qua. Ngay cả đến chồng cũng hề biết vậy mà lại bị người đàn ông trước mặt rất ràng? há hốc mồm, mãi sau mới thốt ra được 2 chữ: “ là…”

      đoán sai, tôi là người bảo vệ đó.” ta lộ ra nụ cười đắc thắng, “mùa hè 5 năm trước, tôi cũng ở ngôi biệt thự đó, chỉ có điều tôi là 1 người bảo vệ còn lại là…”

      Dung Nhan lập tức ngắt lời, sợ ta ra những lời bẩn thỉu: “Đừng nữa.”

      “Xin lỗi, tôi hề cố ý nhắc lại chuyện cũ đâu. Sáng sớm hôm đó, chạy qua trước mặt tôi, hề chú ý đến tôi nhưng tôi lại nhớ rất . Khuôn mặt mãi mãi được chon sâu trong tim tôi. Cho dù 5 năm qua nhưng cái cảnh lao ra khỏi biệt thự, nhìn thấy tôi kinh sợ mà quay người chạy mất vẫn như chuyện mới xảy ra hôm qua, khắc ghi trong lòng thể nào quên. 2 tháng trước khi tôi phát ra vợ của Chu Tử Toàn, nữ nhà văn viết truyện trinh thám nổi tiếng Dung Nhan hóa ra là , tôi biết mình nắm trong tay con át chủ bài.”

      muốn tôi làm gì?” Giọng dịu trở lại.

      “Chẳng làm gì cả.” Đinh Cương khẽ : “ chỉ cần sống như bình thường là được rồi, giữ bí mật cho tôi, bí mật này ra cho bất kì ai, 1 chữ cũng được ra, như vậy là đủ. Nếu như giữ bí mật cho tôi tôi e rằng tôi cũng chẳng thể giữ bí mật cho . thử nghĩ xem, mặc dù 5 năm trôi qua nhưng ông chủ của ngôi biệt thự kia dù sao cũng chết trong tay . Nếu như cảnh sát biết là hung thủ ít nhất cũng phải ngồi tù mười mấy năm, thậm chí cả đời. Và điều quan trọng hơn, tất cả mọi người đều biết bí mật của , 1 nữ nhà văn viết truyện trinh thám từng làm việc dơ bẩn kia. Điều đó quả là…”

      “Thôi !” kiệt sức, đầu hàng bây giờ là chọn lựa duy nhất của .

      “Ok, tôi xong, chắc tự biết cân bằng giữa lợi và hại chứ. hãy tin rằng tôi muốn làm hại đến . Nếu như tôi có ý định này 5 năm trước tôi thể để chạy trốn khỏi biệt thự cách dễ dàng đến thế.”

      xong, Đinh Cương nhìn chằm chằm Dung Nhan cho đến khi nước mắt từ từ chảy xuống. còn lối thoát, chỉ còn cách chấp nhận điều kiện của Đinh Cương, muốn cuộc sống của mình bị hủy hoại trong mưu của kẻ khác.

      Vì thế nên mới có những chuyện về sau.

      Đó là toàn bộ bí mật của Dung Nhan.

      Cuối cùng cũng thở hắt 1 hơi dài. Lúc này, trở thành tù nhân của chồng , thu mình trong căn phòng cạnh bờ biển này. Tiếng gió mưa vẫn quất vào cửa sổ. rất mong có cơn sóng đủ lớn nhấn chìm căn nhà này.

      Đó là cái giá của bí mật.




      4h50’ sáng. Dung Nhan bị 1 thanh chói tai làm tỉnh giấc. Mặc dù vẫn chưa hề thoát khỏi giấc mơ nhưng dường như bật phắt dậy khỏi giường. Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chỉ nhìn thấy bóng 1 người đàn ông đứng trước cửa.

      còn nghe thấy tiếng mưa rơi, chỉ còn tiếng sóng biển dâng lên đều đều vỗ vào thân đê. lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng ngoài bầu trời đêm đen kịt, chẳng còn nhìn thấy gì. Chu Tử Toàn đến trước mặt , nắm chặt lấy cổ tay : “Dậy .”

      định mang tôi đâu?”

      “Tới chân trời góc bể.”

      được dẫn ra bên ngoài, ngoài cửa có sáng ánh đèn. Chu Tử Toàn mặc người chiếc ác khoác du lịch đường dài, tay xách chiếc valy du lịch to. biết trong đó có chứa số tiền khổng lồ kia. Sau đó, Chu Tử Toàn đưa cho 1 chiếc áo khoác dày, : “Gió biển rất to, cẩn thận cảm lạnh.”

      Chu Tử Toàn kéo Dung Nhan ra khỏi căn nhà. Ngoài trời tạnh mưa. Trời vẫn tối. chỉ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ ngừng nghỉ. Họ men theo đê biển về phía trước. Bốn bề tĩnh mịch và hoang vắng, bóng người, cũng chẳng có chút ánh sáng, cho dù Dung Nhan có dùng hết sức lực để hét tới khản cổ cũng ai nghe thấy.

      “Em , chúng ta chỉ 10 phút nữa thôi là thấy thuyền đậu ở bến chờ chúng ta.” Chu Tử Toàn 1 tay kéo Dung Nhan, 1 tay sách valy, vừa vừa : “Lúc này gió bão vừa qua, thuyền tuần tra tuần còn chúng ta thừa dịp đó để xuất phát. Chỉ chục tiếng nữa thôi, chúng ta sang đến đảo Tế Châu, Hàn Quốc rồi. chuẩn bị sẳn 2 hộ chiếu Hàn Quốc, 1 quyển của ,1 quyển của em. Em yên tâm nhé.”

      Dung Nhan trả lời, lạnh lùng nhìn khuôn mặt Chu Tử Toàn trong bóng đêm, dường như bên cạnh lúc này chỉ là hồn ma mà thôi.

      Họ tiếp tục về phía trước, bỗng nhiên Chu Tử Toàn phát ra điều gì đó, lập tức dừng lại.

      Phía trước xuất bóng đen.

      Dung Nhan mở to mắt ra nhìn về phía trước nhưng tài nào nhìn . chỉ thấy dáng vẻ nào đó. Bóng đen từ từ tiến lại gần họ, cảm thấy tay Chu Tử Toàn khẽ run.

      “Mày là ai?”

      Chu Tử Toàn hét lớn.

      Vài giây sau, Dung Nhan nghe thấy người bên kia trả lời: “Hồn ma.”

      Dường như cùng lúc ấy, nhìn thấy 1 đốm sáng lóe lên từ tay bóng đen. 1 tiếng súng vang lên bờ đê vắng lặng.

      1 viên đạn bay đến xuyên vào giữa 2 hàng lông mày của Chu Tử Toàn

      Viên đạn xuyên qua đầu , bay ra từ phía sau đầu. Cuối cùng viên đạn rơi xuống nền bê tông của chiếc đê. Nẩy lên nẩy xuống hồi, nó trượt xuống dốc chiếc đê, cuốn vào trong sóng ra khơi.

      Chu Tử Toàn chết.

      Cơ thể đổ ầm xuống đất. Dung Nhan cũng bị ta kéo ngã theo. áp chặt vào người Chu Tử Toàn. Trong lúc sợ hãi, tay quờ vào mặt , ngay lập tức, tay dính đầy máu.

      Trong bóng đêm, hồn ma từ từ tiến về phía .

      Dung Nhan vẫn ngã người Chu Tử Toàn, cơ thể vẫn còn nóng, chỉ có khuôn mặt là đầy máu. Tay của cho đến chết vẫn nắm chặt cổ tay Dung Nhan. gắng hết sức để giãy thoát ra, muốn gỡ những ngón tay của người chồng chết ra khỏi tay mình nhưng tay của Chu Tử Toàn bị tê liệt, cứng như thép, thậm chí móng tay còn đâm cả vào cổ tay .

      Hồn ma đến trước mặt .

      Sau đó, hồn ma đưa tay ra, giật chiếc valy từ trong tay người chết.

      Dung Nhan vẫn cố để thoát khỏi tay Chu Tử Toàn. dùng hết sức, dường như 5 ngón tay trái của Chu Tử Toàn bị bẻ gãy.

      Hồn ma đưa tay lên, cầm súng ngắm thẳng vào .

      Chết hay là sống?

      Vào đúng lúc Dung Nhan cảm thấy tuyệt vọng bỗng nhiên thấy hồn ma cất tiếng : “Xin lỗi, thực ra tôi hề có ý giết . Nhưng tính mạng của còn thuộc về nữa rồi. Vô cùng xin lỗi.”

      Ngón tay hồn ma từ từ bóp còi.

      Bỗng nhiên Dung Nhan gỡ được nốt ngón tay cuối cùng của Chu Tử Toàn ra khỏi tay . thậm chí chưa kịp đứng lên, lăn người sang bên, và cứ thế lăn xuống dưới đê.

      Cùng vào giây phút đó, tiếng súng vang lên.

      May mắn là Dung Nhan lăn xuống phía bên kia dốc còn viên đạn lại bắn trúng vào xác của Chu Tử Toàn

      cảm thấy trời đất như chao đảo. còn nhìn thấy gì nữa. Cả cơ thể va đập dốc đê lăn xuống dưới. Toàn thân đau nhức. Tiếp sau đó nghe thấy tiếng súng thứ 2 bắn trúng vào viên đá ở ngay cạnh . Đạn bắn lửa tung tóe rồi nhảy lên lướt bay qua đầu .

      Hồn ma đứng đê, ngắm chuẩn về phía Dung Nhan. Nhưng trời vẫn chưa sáng còn Dung Nhan nhanh chóng lăn xuống dưới dốc. ta bắn liên tục 4 phát súng về phía Dung Nhan, cho đến khi Dung Nhan bị sóng biển nuốt trôi.

      Nước biển lạnh ngắt tràn vào trong mũi . ý thức được việc mình lăn xuống chân dốc, cũng có nghĩa là bãi biển. Nước thủy triều dâng cao phủ ngập người Dung Nhan. Khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được, hít hơi khiến cho khí căng tràn phổi .

      Lại 1 viên đạn nữa được bắn xuống nước bên cạnh , dường như có gì đó phù hộ , tất cả các viên đạn đều chỉ lướt qua người. Nhưng chưa kịp cảm thấy mình may mắn, 1 cơn sóng to trào qua người .

      Chỉ trong tích tắc đó, bị cơn sóng dữ dội đó cuốn vào chốn sâu cùng nhất của biển cả.




      5h30’ sáng. vẫn còn sống. Nằm ngửa mặt lên trời bãi bồi lầy lộn, trông giống như xác chết.

      Sóng biển cuốn vào sâu trong lòng biển cả, dưới đáy đại dương sâu mười mấy mét, gần như mất toàn bộ ý thức, chỉ còn lại những bản năng vốn có của mỗi con người khiến nín thở, dùng chút khí còn sót lại ở phổi để duy trì tính mạng. Cuối cùng, vài giây sau cũng nổi lên mặt biển, ngơ ngác quay đầu nhìn lại, bờ đê cách đến mấy trăm mét. phiêu dạt trong đại dương dữ dội gần nửa tiếng đồng hồ. Vào đúng lúc gần chết vì lạnh cóng có 1 cơn sóng lớn đánh dạt vào bãi bồi.

      Vài chú hải âu bay qua đầu , sà xuống bãi bồi tìm kiếm thức ăn. Chúng phát ra những tiếng kêu chíu chit. Cuối cùng từ từ phun ra được 1 ngụm nước biển, sau đó mở mắt, ho dữ dội và thở hổn hển.

      Phía đằng Đông hửng sáng, bây giờ biết, hồn ma xa rồi.

      dùng chút sức lực cuối cùng để đứng dậy, nhìn về phía bờ xa xa. 1 chiếc đê dài mấy chục mét. Nhưng còn tí sức lực nào để bước tiếp được nữa. chỉ còn cách tuyệt vọng ngồi đám đất bùn, nhìn về phía bờ đê xa xa.

      Bỗng nhiên, đê xuất đám người xếp hàng chỉnh tề qua, từ xa trông hình như là những . Nhưng lưng họ có đeo súng. Dung Nhan chợt hiểu ra, họ là nữ dân binh tuần tra bãi biển. cất lên được tiếng, chỉ có thể vẫy tay về phía họ.

      Số phận lại lần nữa cứu vớt .

      Nữ dân binh đê nhìn thấy , nhanh chóng cứu lên. Tâm trí có đôi phần hoảng loạn, có nhiều việc còn nhớ được nữa. chỉ nhớ rằng hình như được họ đưa đến trạm gác gần đấy, lau khô người cho , còn thay cho 1 bộ quần áo sạch khác.Còn im bặt gì đến những việc vừa xảy đến với .

      Các nữ dân binh muốn nghĩ ngơi thêm chút nữa nhưng bỗng nhiên tỉnh táo. Trước mắt xuất hình bóng của Mã Đạt. lắc đầu và bịa ra 1 lời dối. phải lên máy bay gấp. Sau đó mình rời khỏi nơi đó. Bởi vì lo lắng những nữ dân binh kia tìm thấy xác của chồng mình đê, đến lúc đó thể chạy thoát được nữa.

      Dung Nhan ra được đến đường lớn, mặc bộ quần áo mà các nữ dân binh tặng.Tuy người được lau khô nhưng dù sao cũng bị ngâm ở dưới biển vào lúc sáng sớm nửa tiếng đồng hồ. vẫn cảm thấy cái lạnh thấu xương. chỉ có thể chạy từ từ để làm ấm lại cơ thể.

      6h10’. 1 chiếc xe taxi chạy qua đường lớn. lên xe và điểm đến của là nghĩa trang của người Nga kiều.

      Từ bờ biển đến phía Tây Bắc thành phố, bình thường ít nhất cũng phải mất 2 tiếng đồng hồ. Nhưng tài xế con đường mới xây, hơn nữa vào lúc sáng sớm, xe nhiều, tài xế phóng như bay đường nên chỉ chưa đầy 1 tiếng rưỡi họ đến nơi.

      Cho đến lúc phải xuống xe, Dung Nhan mới nhận ra là mình mặc người bộ quần áo các nữ dân binh tặng. người có lấy đồng. nghĩ, lúc này người ngoài chiếc nhẫn đeo tay ra chẳng còn vật gì đáng giá hơn nữa. Chiếc nhẫn này do chính tay Chu Tử Toàn đeo cho vào ngày cưới. Đây là nhẫn cưới của , nhưng người đeo nhẫn cho chết. Và điều quan trọng là chưa từng thực lòng người này. tự nhủ với mình rằng: Hãy quên người này . Mãi mãi quên ta .

      Vài giây sau, do dự tháo chiếc nhẫn của mình.

      Người lái xe là người biết nhìn đồ. ta nhận chiếc nhẫn và đồng ý với việc thuê xe cả ngày của Dung Nhan. xuống xe và chiếc xe đậu ở bên ngoài đợi .

      Dung Nhan chạy vào trong nghĩa trang. Dưới chân đầy bùn, làm bẩn hết chiếc quần mới tinh. chạy đến trước nhà thờ, dừng lại chút. rất sợ phải nhìn thấy xác của Mã Đạt nằm đất trong giáo đường. Nhưng vẫn thể kìm nén được xúc động chạy thẳng vào bên trong giáo đường.

      Mã Đạt có ở đó

      Dưới ánh sáng mờ nhạt, Dung Nhan nhìn chằm chằm vào chỗ Mã Đạt từng nằm.Chiếc hòm giao ước được mở ra vẫn còn đó. từ từ thở hắt, đưa mắt nhìn lên bức tượng chúa Giêsu.

      “Thần nhìn ngươi đấy.”

      khẽ đọc câu đó thành tiếng. Nhưng thần với Mã Đạt ở đâu. Dung Nhan vo tròn nắm đấm, nhất định phải tìm thấy Mã Đạt, chỉ cần có 1 tia hy vọng thôi cũng quyết bỏ cuộc. gật đầu với chính mình rồi quay người ra khỏi nhà thờ.

      Khi Dung Nhan quay trở lại cổng nghĩa trang, nhìn thấy chiếc xe vẫn đổ ở đó chờ . lên xe, bảo tài xế chở đến bệnh viện gần đây nhất.

      Xe qua khu nhà xưởng rồi rẽ ra 1 con đường lớn rộng. 1 bệnh viện mới xây nằm ngay ở mặt đường. Xe vừa dừng lại ở bệnh viện, Dung Nhan nhìn thấy xe cảnh sát đổ ngay bên cạnh. lập tức linh cảm đến điều gì đó. Sauk hi xuống xe, thẳng đến quầy lễ tân ở cửa bệnh viện, hỏi 1 y tá: “chị ơi, cho hỏi có bệnh nhân nào bị thương nặng tên là Mã Đạt được cấp cứu ?”

      “Mã Đạt?” y tá kiểm tra trong sổ đăng kí bệnh nhân sau đó gật đầu: “Có, có 1 người tên là Mã Đạt, bị thương ở ngực do bị bắn. ta được cảnh sát mang đến đây.”

      Mắt Dung Nhan ngay lập tức đỏ hoe: “Tình hình ấy thế nào rồi ạ?”

      “Hôm qua ấy vừa được đưa vào viện là chuyển đến phòng cấp cứu ngay. Bây giờ được chuyển sang phòng bệnh nhân nặng, còn cụ thể thế nào tôi .”

      “Cám ơn chị.”

      Dung Nhan rời khỏi quầy lễ tân, theo bảng chỉ dẫn của bệnh viện, chạy đến phòng bệnh nhân nặng. Sau khi qua 1 hành lang, nhìn thấy 2 cảnh sát mặc sắc phục đứng canh ở cửa.

      Chỉ thêm 1 bước nữa thôi là đồng nghĩa với việc tự sa vào lưới.

      Nhưng lúc này, có thể hy sinh mọi thứ. Dung Nhan nhanh chân chạy về phía phòng bệnh. Cảnh sát trực ở cửa lập tức đưa tay ra ngăn .

      “Xin lỗi , nếu phải bác sỹ hay y tá được phép vào phòng.”

      Dung Nhan ngửa mặt lên nhìn người cảnh sát đứng trước mặt. chỉnh lại đầu tóc sau đó bình tĩnh : “Tôi là người mà các dùng mọi cách để tìm kiếm.”

      Người cảnh sát nhìn với vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nhớ ra bức ảnh của Dung Nhan in lệnh truy nã. Đối diện với tội phạm bị truy nã tự động đến đầu thú, 2 người cảnh sát trẻ tuổi tỏ thiếu kinh nghiệm. Bọn họ căng thẳng nhìn nhau.

      Đúng vào lúc đó, từ trong phòng bệnh vang lên giọng : “Có ai ngoài cửa thế?”

      “Là tôi, Dung Nhan đây.”

      Vài giây sau, Diệp Tiêu vội vã từ trong phòng bệnh ra. nhìn Dung Nhan đứng ngay trước mặt. gần như dám tin vào mắt mình, trong phút chốc thốt nổi lên lời nào.

      Đây là 1 tình huống khó xử, 3 người cảnh sát đối diện với 1 nữ tội phạm bị truy nã nhưng người nào dám manh động. Diệp Tiêu muốn rút còng ra bắt lại, hơn nữa đây là bệnh viện, trong phòng bệnh còn bệnh nhân trong cơn nguy hiểm.

      Dung Nhan phá vỡ bầu khí căng thẳng, nghẹn ngào : “Mã Đạt còn sống ?”

      Diệp Tiêu gật đầu.

      “Tôi thăm ấy được ?” khẽ hỏi.

      Diệp Tiêu nghĩ lát rồi đứng dẹp sang bên nhường đường cho Dung Nhan bước vào phòng bệnh. Cuối cùng cũng nhìn thấy Mã Đạt, nằm giường bệnh.

      ngăn được những giọt nước mắt của mình.

      nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Nước mắt theo gò má chảy xuống, rồi chảy vào trong miệng . bỗng dưng cảm thấy nước mắt lúc này còn mặn hơn nước biển mấy tiếng trước.

      Mã Đạt nằm im bất động, trông vẻ mặt rất an lành. đeo chiếc mặt nạ dưỡng khí, ngực băng bó chi chit, ai nhìn cũng phải thấy hãi. loạt các thiết bị đo nhịp tim và huyết áp được đặt ở đầu giường.

      Diệp Tiêu đứng nhìn đôi nam nữ nhau thắm thiết. Lúc này, cả 2 tội phạm bị truy nã đều nằm trong tay nhưng chẳng hề thấy vui. chỉ cảm thấy có sức ép nào đó đè mạnh lên mình. khẽ với Dung Nhan: “Mã Đạt qua cơn nguy hiểm rồi. Viên đạn găm vào đúng chỗ giữa tim và phổi. Tối qua được các bác sỹ gắp ra. Viên đạn chỉ cần chệch 3mm nữa chắc chắn thể cứu được cậu ta.”

      “Thần đúng là nhìn đó.” Dung Nhan lẩm bẩm mình.

      phải là thần mà là 1 quyển sổ cứu mạng cậu ta. Chúng tôi tìm thấy quyển sổ , da màu xanh lá cây ở túi áo ngực bên trái của cậu ấy. Viên đạn xuyên qua cuốn sổ, bị chặn lại nên mới bị lệch chút chứ nếu viên đạn chắc chắn xuyên qua tim cậu ấy.”

      Dung Nhan gật đầu: “Đó là quyển mã điện báo.”

      Căn phòng bệnh lại chìm vào trong im lặng, Diệp Tiêu vẫn chưa giải Dung Nhan . nhìn đồng hồ rồi quyết định cho Dung Nhan thêm vài phút nữa.

      Bỗng nhiên, đôi mắt nhắm nghiền của Mã Đạt bắt đầu nhấp nháy, sau đó là đến miệng cũng bắt đầu mấp máy.

      Dung Nhan cố gắng để kiềm chế xúc động. đưa đầu đến sát tai Mã Đạt, khẽ thầm: “Mã Đạt, em đến rồi đây.”

      Khóe miệng Mã Đạt bắt đầu cử động, khẽ mở miệng. Diệp Tiêu cũng cảm thấy căng thẳng nhưng hề manh động, yên lặng đứng nhìn.

      Vài giây sau, Dung Nhan khẽ hôn lên môi Mã Đạt cái.

      Mã Đạt mở mắt.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 40





      Chín giờ 40’.

      phải hồn ma.

      Trong thang máy chỉ có 1 mình , im lặng dõi theo đèn báo hiệu nhảy theo từng tầng. tay xách 1 chiếc valy nặng trĩu. Trong chiếc valy có chứa đầy những mưu và cả giàu có. Vài tiếng trước bờ đê, đích thân giết chết Chu Tử Toàn và cũng chắc rằng Dung Nhan chết chìm ở dưới biển sâu. Sau đó vứt xác của Chu Tử Toàn vào bãi cỏ mọc um tùm cạnh bờ biển. Lúc này, trước mắt lên hình ảnh đại dương cuộn sóng.

      lạ lẫm với biển.

      10 năm trước, vẫn còn là thủy thủ. Khi đó vừa trẻ vừa đẹp trai, con tàu viễn dương hai mươi nghìn tấn, khắp các hải cảng thế giới. cuộc sống của thủy thủ, mùi vị của biển, thích đứng mũi tàu ngắm mặt trời mọc từ phía đằng Đông xa xa. Lần cuối cùng tàu là chuyến từ Rotterdam đến Cape Town, rồi từ Manila đến Yokohama và cảng cuối cùng là San Francisco. Là thủy thủ, lạ lẫm gì với thành phố đầy người Hoa này. Những ngày tháng phiêu dạt biển của thủy thủ luôn đơn. Mỗi lúc cập bến, liền lập tức xuống thuyền rồi vào khu trung tâm thành phố. Lúc ngang qua con đường tối om, bắt gặp người da trắng đánh 1 người phụ nữ người Hoa. phải là người thích đánh nhau nhưng lương tri bảo phải ngăn cuộc bạo hành trước mắt lại. Vì thế và tên lưu manh kia lao vào nhau nhưng tên da trắng kia thất may, bị đập đầu xuống thanh sắt, chết ngay tại chỗ. Lúc đó mới cảm thấy việc nghiêm trọng, vội vã bỏ chạy về tàu, kể lại mọi chuyện với thuyền trưởng. Tất cả mọi người đều hiểu người thủy thủ này vi phạm luật pháp nước Mỹ, cho dù hành động của ta hoàn toàn phù hợp với đạo đức nhưng theo luật định quốc tế, thuyền trưởng phải giao nộp cho cảnh sát xử lý. Nhưng người thuyền trưởng chỉ khẽ với câu: “Cậu làm đúng lắm.” Sau đó hạ lệnh nhổ neo. Và như thế, người thuyền trưởng cứu mạng . quỳ xuống trước mặt người thuyền trưởng mà thề báo đáp ơn cứu mạng này.

      Sauk hi trở về nước, còn mặt mũi nào làm tiếp công việc thủy thủ. xin nghỉ việc và làm ăn buôn bán . bao lâu sau, nghe con người thuyền trưởng bị bệnh máu trắng, còn thuyền trưởng vẫn ở ngoài biển khơi quanh năm suốt tháng. Thế là ngại ngần gì, thực ngay lời thề của mình. Ngày ngày đến bệnh viện thăm con của người thuyền trưởng. Đó là xinh đẹp, có mái tóc dài, từ tóc còn tỏa ra mùi thơm rất dễ chịu. Rất nhanh sau đó, trở nên thân quen. luôn thích giúp đỡ người khác, hơn nữa lại còn là người rất chu đáo và tỉ mỉ, và điều quan trọng là luôn chứng tỏ mình là 1 người đàn ông thực . Cuối cùng , dù có mắc căn bệnh gì chăng nữa. Nhưng bao lâu sau, do điều trị tóc đều rụng hết nhưng vẫn vô cùng , ngày nào đêm nào lại ở bên , cho đến khi xa lìa thế giới này.

      Sau khi người con đó chết , vô cùng đau khổ, còn muốn ở lại thành phố này nữa. Có lẽ cuộc đời từ khi làm thủy thủ định sẵn 1 cuộc sống bôn ba, này đây mai đó. thầm chuyển đến sống ở Hồng Kông. Ở thành phố sôi động đó, gần như chưa việc gì mà chưa làm. khuôn mặt khác, hoang dã hơn của được phát huy đến đỉnh điểm. Trong sổ đen của cảnh sát Hồng Kông nhanh chóng xuất tên còn trong giới xã hội đen nhân vật sát thủ có tiếng. 1 tháng trước, bất ngờ nhận được điện thoại của người thuyền trưởng. Người thuyền trưởng già mời trở về giúp ông 1 việc. vẫn luôn nhớ đến lời thề của mình nên ngay lập tức quay về thành phố này, nhận 1 nhiệm vụ cực kì đặc biệt.

      bắt đầu theo dõi chỗ ở của Dung Nhan, tối nào cũng giấu mình trong đám bụi cây, lúc cần thiết theo , nắm mọi hành tung của . mau chóng phát ra mối quan hệ quan hệ bất bình thường của và Mã Đạt. Có 1 lần Mã Đạt bị giam dưới hầm ở đường An Tức, do theo sau nên nửa đêm thả sợi dây thừng xuống cho Mã Đạt. Bởi hiểu rằng nếu như Mã Đạt chết , có lẽ bí mật kia mãi mãi ai biết được. sau đó phát ra Dung Nhan bỏ trốn, vẫn theo cho đến khi và Mã Đạt phát ra số tiền, sau đó bị Chu Tử Toàn bắt cóc. Cho đến tận lúc đó, mới phát ra Chu Tử Toàn nhưng vẫn kiềm chế lập tức ra tay. Cho đến sáng sớm nay, vào giây phút cuối cùng, mới giết chết Chu Tử Toàn, giành lại được thứ quan trọng nhất. Cái này gọi là chú nhện giăng bẫy, chim sẻ theo sau.

      Lúc này chỉ còn việc duy nhất phải làm.

      Bảng báo hiệu nhảy đến tầng cùng. chầm chậm bước ra khỏi thang máy. Đây là hành lang của công ty chứng khoán Thiên Hạ, nhưng vào trong đó mà sang cầu thang khác.

      Ở phía cuối cầu thang là sân thượng của tòa nhà này.

      xách trong tay chiếc valy nặng trịch đến nơi phải đến. Sương mù bao phủ quanh sân thượng, mãi mới nhìn được phía trước. Nhưng biết chỉ có ở chỗ này mới bị người khác phát .

      Ở giữa sân thượng lúc này có 1 ông già ngồi xe lăn đợi .

      “Thuyền trưởng.”




      9h50’.

      Hôm nay Tiểu Lục trang điểm cực kì kĩ càng. vẫn tết tóc bím 2 bên, mặc chiếc quần bò mới mua, vai đeo chiếc ba lô đến tầng dưới của tòa nhà.

      Tiểu Lục cảm thấy mình hơi mệt nhưng tâm trạng rất vui. ngửa lên nhìn tòa nhà văn phòng cao 32 tầng. Sau cơn mưa bầu trời được sương mù bao phủ, đỉnh tòa nhà như đâm thẳng vào trong đám sương mù khiến cho Tiểu Lục thể nhìn .

      Từ lần gặp mặt lần trước mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Tiểu Lục cứ thấy trong lòng bồn chồn, đứng ngồi yên, mất ngủ cả đêm. mơ thấ lúc thi hành nhiệm vụ xảy ra tai nạn, trúng đạn hy sinh. Trong giấc mơ cố thế nào cũng nhìn thấy mặt . chỉ nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo đầy máu. Đúng lúc Tiểu Lục khóc lóc trong cơn ác mộng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Trong lúc còn hoang mang, nhấc điện thoại lên nghe. Cuối cùng cũng nghe thấy giọng ngày đêm mong nhớ…là .

      Đó là việc cách đây 2 tiếng, với Tiểu Lục trong điện thoại rằng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ bí mật, hơn nữa còn có kì nghỉ dài ngày. muốn Tiểu Lục đến tòa nhà này, đứng dưới đợi . Thời gian hẹn là đúng 10h sáng. Sau khi gặp mặt họ cùng nhau du lịch và cũng hoàn thành lời hứa của mình, lấy Tiểu Lục làm vợ.

      Nghe điện thoại xong, Tiểu Lục chỉ cảm thấy mình như từ địa ngục trong cơn ác mộng trở về với thiên đường hạnh phúc. chưa bao giờ thấy vui như ngày hôm nay. tin tưởng cách tuyệt đối rằng mình tìm được nửa quan trọng nhất cuộc đời.

      10’ trước giờ hẹn, đến nơi mà hẹn. thậm chí đặt sẵn qua điện thoại 2 vé máy bay đảo Hải Nam. Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được ở bên cạnh , trái tim của Tiểu Lục đập rất nhanh.

      Lúc này, vẫn ngước nhìn lên đỉnh của tòa nhà.




      9h55’. Hoàng Cương quay đầu lại.

      “Cám ơn con của ta.” Người thuyền trưởng già chuyển động chiếc xe lăn, mặt đối mặt với người thủy thủ.

      “Thuyền trưởng, việc ông giao cho con xong.”

      Ông lão khẽ thở dài. Ông mặc chiếc áo khoác dày, từ đầu đến chân đều được bao bọc cẩn thận, chỉ có chút tóc đầu, hơi hói bị gió thổi bay. Ông khẽ : “ ta cũng chết rồi à?”

      “Thuyền trưởng Dung Nhan?” đến trước mặt ông lão, khẽ : “Vâng, ấy chết rồi, đại dương chôn cất ấy. Con làm sai điều gì sao?”

      , cậu làm rất tốt.” Ông lão có vẻ buồn rầu : “Ta chỉ cảm thấy giọng ấy giống người.”

      “Con hiểu ý ông.”

      “Thôi hãy để chúng ta cùng quên ta .”

      trả lời mà đặt chiếc valy đựng đầy đola Mỹ và chứng cứ phạm tội xuống dưới chân ông lão, : “Thuyền trưởng, ông có cần xem qua ?”

      cần đâu, ta tin con.” Ông lão từ từ : “vậy là con còn nợ gì ta nữa. Từ nay về sau con định sống thế nào?”

      “Con rửa tay gác kiếm làm người bình thường.” hít hơi thất sâu, với giọng khá xúc động: “Thực ra con chán cái cuộc sống này lắm rồi. Sáng sớm hôm nay lúc con cầm súng chĩa vào Dung Nhan, bỗng nhiên tự đáy lòng con cảm thấy có lỗi vô cùng, con cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình.”

      “Thế là con trưởng thành rồi đấy.”

      lắc đầu: “Thuyền trưởng, con giấu gì ông, gần đây con mới . Con hứa với ấy là sau khi con xong việc này con và ấy lấy nhau, cùng nhau cao chạy xa bay, sống cuộc sống bình thường ở nơi nào đó hoang vắng địa cầu này.”

      “Chúc mừng con của ta.” Ông lão bỗng nhiên cầm lấy ta : “Con có thể đẩy ta lên phía trước đề nhìn ngắm chút được ?”

      “Được chứ ạ.”

      đẩy chiếc xe lăn của ông lão đến tận mép tường. Trước lan can thấp, dừng lại, toàn cảnh thành phố, bỗng nhiên thấy rùng mình.

      Lúc này mặt trời dần lên cao, xua làn mây mù. Ánh nắng chiếu lên mặt . Trong ánh mắt sắc lạnh của có ánh lên những tia nắng đó. biết nguyên do gì khiến bước lên trước bước, đặt chân lên lan can. Cảnh tượng trước mắt trở nên ràng. nghĩ có lẽ mình chẳng còn có cơ hội nhìn thấy thành phố này lần nữa.

      chỉ muốn nhìn cho hơn chút.

      Nhưng người thuyền trưởng già của lại nghĩ như vậy. Hoàng Cương ngồi đằng sau , đưa tay ra, ấn vào lưng .

      hề phòng bị gì cả nên lập tức mất thăng bằng. Cả người bay ra khỏi lan can, từ tầng thứ 32 của tòa nhà rơi xuống đất.

      Hoàng Cương lạnh lùng : “Vĩnh biệt con của ta.”




      9h59’ rưỡi.

      Tiểu Lục xem đồng hồ, chỉ còn vài giây nữa là đến giờ hẹn. Trong lòng cứ bồn chồn, lo lắng yên. dán chặt mắt vào cửa toàn nhà, mong ngóng để có thể nhìn thấy từ phía trong bước ra ngoài.

      Bỗng nhiên Tiểu Lục cảm thấy đỉnh đầu có 1 cơn gió khẽ vụt qua. Cảm giác đó rất kì lạ, thậm chí như làn gió lùa vào trong cổ áo , len lỏi vào từng lỗ chân lông người rồi vào trong tim .

      Tiểu Lục ngửa lên.

      nhìn thấy khuôn mặt .

      đến đúng giờ. Từ trời cách đầu khoảng 100m, rơi xuống.

      cũng nhìn thấy khuôn mặt .

      đến.

      Khẽ hôn lên đất.

      Máu tung tóe lên cao, ngay trước mặt .

      Mặt dính vào giọt máu bị bắn lên. đứng đó trân trân nhìn nằm mặt đất, lúc này thành đám thịt hỗn độn

      kịp kêu lên.

      10 giờ đúng.




      10h05’.

      sân thượng vắng lặng chỉ có ông già và chiếc xe lăn của ông. Còn có chiếc valy.

      Hoàng Cương nhíu mày, có lẽ đây phải là ý định ban đầu của ông nhưng ông tự nhủ với mình rằng ông phải làm như vậy. Ông thể để người biết bí mật của ông sống thế giới này. Ông khệ nệ nhấc cheic61 valy, đặt lên chiếc giỏ đựng đồ ở phía sau xe lăn. Sau đó ông cho chiếc xe lăn quay lại giữa sân thượng. Ở đây còn có lối có chướng ngại vật để chiếc xe lăn có thể dễ dàng trôi xuống, trở lại phòng làm việc của ông ở tầng dưới.

      “Đứng lại”

      1 tiếng vang lên phía sau lưng Hoàng Cương. Ông từ từ quay đầu lại. Ông nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng mệt mỏi…Dung Nhan

      “Con , thấy con vẫn còn sống, ta thấy vui quá.” Ông dịu dàng

      thế ?”

      Hoàng Cương nhún vai : “Con trông thấy hết rồi?”

      “Đúng là ông.” Cổ Dung Nhan quàng 1 chiếc khăn màu đỏ rực, trông rất bắt mắt. lắc đầu : “Ông có biết ? Tôi vô cùng tôn kính ông. Từ đáy lòng mình tôi chỉ mong là mình sai. Thế nhưng, ông làm tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.”

      “Ta đánh giá thấp con. Làm sao mà con nhận ra được?”

      “Tôi xem qua sổ kế toán, tôi phát ra tên ông trong đó.Nhưng tôi dám khẳng định đó là ông. Tôi cứ nghĩ rằng những chứng cứ đó là do Chu Tử Toàn làm ra nhưng bây giờ tôi hiểu những điều đó đều là . Hoặc là ngay từ đầu ông chính là chủ mưu của những tội ác này, đúng ?”

      Hoàng Cương im lặng lúc rồi ông chỉ vào chiếc valy ở đằng sau xe lăn : “ sai, con biết rồi đấy, trong chiếc valy này có 3 triệu đô la Mỹ. Nhưng con biết rằng số tiền trong vài tài khoản của ta ở ngân hàng nước ngoài còn nhiều hơn thế này nhiều.”

      “Chỉ cần Chu Tử Toàn chết tất cả mọi tội lỗi và những số tiền này đều đổ lên đầu ta. Mà người chết biết , mà kể cả ta có tham ô vài triệu đô cũng chẳng có ai hoài nghi cả. Hơn nữa cũng chẳng ai nghĩ được rằng kẻ mang tội lớn nhất lại chính là ông.”

      “Đúng thế, ta thể chịu đựng được cảnh Chu Tử Toàn lấy mất phần của ta. Vì thế, ta tính kế để loại trừ nó và lấy lại phần mà nó chiếm của ta.”

      “Vì thế ông nghĩ đến Đinh Cương?” gật đầu : “Tôi sớm đoán ra, nếu như trợ giúp của người khác, chỉ dựa vào sức của mình Đinh Cương ta thể tìm được chứng cứ này, cũng thể có được số tiền này.

      “Con thông minh. Là ta phát ra Đinh Cương. Hôm đó ta đội mũ và đeo kính râm, ai để ý đến khuôn mặt ta. ta thầm đến tìm Chu Tử Toàn nhưng bị Chu Tử Toàn đuổi ra khỏi phòng làm việc. Vào đúng lúc ta thất vọng ra khỏi đó, tháo bỏ chiếc kính râm, ta bị ta phát . Ta lập tức nghĩ đến ta và Chu Tử Toàn có mối quan hệ đặc biệt nào đó, thế nên ta và ta trò chuyện với nhau rất lâu. Ta và ta thống nhất với nhau hợp đồng bí mật. ta phụ trách việc bắt cóc Chu Tử Toàn để có thể lấy được toàn bộ số tiền và các chứng cứ phạm tội.

      “nhưng ông ngờ được những việc bất ngờ xảy ra, Chu Tử Toàn trốn được ra ngoài, hơn nữa còn giết chết Đinh Cương.

      “Đúng, có điều Đinh Cương sớm muộn gì cũng phải chết. Ta sóm chuẩn bị sẵn, chỉ cần Đinh Cương hoàn thành nhiệm vụ của mình, hồn ma giết ta và cướp số tiền cùng chứng cứ phạm tội.”

      “Hồn ma? Đó là bí danh của người sát thủ đó?”

      “Con vừa nhìn thấy đó, hồn ma rồi cũng đến lúc chết.” Ông thở dài, lắc đầu :” Con có thể sống sót thoát khỏi họng súng của hồn ma chỉ có thể là số mệnh này cứu con.”

      Dung Nhan gật đầu, nhớ đến bức thư trong két sắt. Lúc này hiểu đó chính là bức thư mà Đinh Cương viết cho Hoàng Cương, Đinh Cương cũng đoán ra Hoàng Cương giết người diệt khẩu, vì thế ta tính toán giấu chứng cứ phạm tôi và tiền ở 2 nơi khác nhau, lúc nào cũng sẵn sàng đem tiền bỏ trốn, hơn nữa còn đặt ra mật mã cực kì khó giải.

      Cuối cùng hiểu, hiền hầu và tình cha con của Hoàng Cương đều là giả dối. Vậy mà tin vào những điều đó. Trong trái tim của ông lão ngồi xe lăn kia chứa lòng tham độc ác nhất đời. Ở đó còn chứa những mưu và quỷ kế tinh vi nhất. Lúc này ông lột được chiếc mặt nạ đó.

      Bỗng nhiên Hoàng Cương lên cơn ho dữ dội, nghe tiếng đờm kẹt trong cổ họng. Ông ta xem chừng cũng già rồi. Dung Nhan hiểu nổi người quá nữa đời người như ông tại sao lại còn có thể tham lam đến thế? Tay Hoàng Cương rút vào trong người như định lấy ra khăn lau miệng. Ông sờ tìm lúc rồi rút từ trong người ra vật.

      Súng.

      Thứ Hoàng Cương vừa rút ra khỏi người phải là chiếc khăn tay mà là khẩu súng.

      Họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào Dung Nhan.

      “Con hãy tha thứ cho ta. Con hãy nhớ lấy lời ta: Ta là người chủ của số mệnh mình, ta là nguời thuyền trưởng của linh hồn mình.”

      Dung Nhan gật đầu, trấn tĩnh như có gì xảy ra: “Cám ơn ông, tôi mãi ghi nhớ lời ông .”

      Tiếng súng vang lên.

      sân thượng vang lên 1 tiếng vọng lớn rơi vào khoảng rồi sau đó là bầu khí im lặng đầy tang tóc.

      Dung Nhan vẫn đứng đó.

      Khẩu súng tay Hoàng Cương rơi xuống đất. Bàn tay phải cầm súng của ông bị viên đạn bắn xuyên qua, máu xuống đầy quần áo.

      “Mọi thứ kết thúc rồi.”

      Diệp Tiêu cầm khẩu súng, đứng dậy, họng súng vẫn còn hơi khói bốc lên. nhanh chân bước lên trước mặt Hoàng Cương, kiểm tra vết thương ở tay ông. Hoàng Cuong7 lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc tay rỏ máu, trong ông cứ rũ ra. Diệp Tiêu gọi điện thoại về sở cầu bác sỹ đến cứu viện.

      bắn súng qua chuẩn.” Dung Nhan đứng đằng sau Diệp Tiêu .

      Diệp Tiêu quay đầu lại : “ với , mấy năm rồi tôi chưa bắn đạn .”

      Dung Nhan trả lời, từ từ ngửa đầu lên trời, ánh nắng phủ đầy sân thượng, ánh nắng chiếu cả vào mắt .

      Diệp Tiêu nhấc chiếc valy ở đằng sau chiếc xe lăn lên : “Vì những thứ trong valy này phải chôn cất quá nhiều mạng người rồi. bây giờ hãy để chúng có thể về đúng chỗ của nó.”

      Dung Nhan tháo chiếc khăn cổ, tung lên trung. 1 cơn gió thổi qua, lập tức cuốn chiếc khăn lên cao. Chiếc khăn có màu đỏ như lửa bay trong trung như 1 ngọn lửa, bay cao cao mãi.

      Diệp Tiêu đứng sân thượng, mắt nhìn theo chiếc khăn biến mất trong trung.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!


      CHƯƠNG KẾT





      N

      ửa năm sau.

      Trong hành lang dài cảu khu nhà tù nữ, ánh sáng buổi sớm chiếy qua những hàng rào thép gai, làm rạng rỡ khuôn mặt Dung Nhan. Trước đấy 10 phút, soi gương, trong gương là tóc ngắn, sắc mặt hồng hào. Điều này quả là bất ngờ vì cứ nghĩ chắc mình trông xanh xao. bỗng quay mặt lại và nhìn thấy 1 nữ giám ngục nhìn . nghe thấy tiếng bước chân đều đều vang lên cùng với tiếng va chạm của kim loại nghe sắc lạnh từ lưới thép phía đầu vọng xuống. Nơi đây luôn khiến cho người ta cảm thấy nặng nề, phải công nhận rằng, ở đây là 1 nơi tốt để cho người ta có thể ngẫm nghĩ đời.

      quen với mọi thứ nơi này.

      1 cánh cửa sắt được kéo ra, từ từ bước vào trong. Ánh nắng chiếc phía sau lưng , tóc được nhuộm óng sắc vàng. nghĩ điều đó tuyệt. Sau khi cách cửa đóng lại, hít thở 1 hơi sâu rồi đưa mắt nhìn về phía trước.

      Là Mã Đạt

      nhàng đến trước mặt . nghĩ có lẽ mình có thể ôm như họ từng làm trước đây. Thế nhưng lớp kính bọc thép lạnh giá ngăn giữa họ.

      Mã Đạt nhìn vào mắt , tha thứ cho chưa?

      còn nhớ buổi sáng nửa năm trước, cũng nhớ mình tỉnh lại như thế nào. chỉ nhớ trước mắt lúc đó là Dung Nhan. hôn . Vì vừa phẩu thuật xong nên thể . Họ cứ thế im lặng ngắm nhìn nhau cho đến khi bị Diệp Tiêu dẫn . Tiếp đó Mã Đạt ở trong bệnh viện dưỡng thương. Diệp Tiêu có vào thăm mấy lần, kể cho nghe hết mọi chuyện và hy vọng có thể tha thứ cho Dung Nhan. Diệp Tiêu cũng có với về Tiểu Lục, đứa em họ của , do bị tác động quá mạnh về mạnh thần kinh nên về ở với bố mẹ.

      Trọn 1 tháng, Mã Đạt được nhìn thấy Dung Nhan cho đến khi họ được đưa ra tòa. Đêm trước hôm xử án, Hoàng Cương lên cơn đau tim trong phòng tạm giam. Ông được đưa đến bệnh viện, sau 17h cấp cứu, nhưng các bác sỹ thể cứu sống được ông. Trước lúc đó Hoàng Cương khai hết mọi tội lỗi của mình. Ông cũng khai cả những tài khoản của ông ở ngân hàng nước ngoài và đều được gửi trả hết về.

      Trong phiên xử án, và Dung Nhan chỉ nhìn nhau có lần, cả 2 xem ra đều tưởng tượng được mọi việc lại có thể tồi tệ đến thế. Dung Nhan mời luật sư giỏi nhất đến biện hộ cho Mã Đạt, còn gần như biện hộ bất cứ điều gì. thừa nhận để giữ bí mật của năm đó, giấu diếm mọi mưu của Đinh Cương.

      Nhưng theo điều tra của Diệp Tiêu ở Quảng Đông 5 năm trước, liên quan đến vụ án mạng của thương gia bất động sản giàu có đó, cảnh sát tỉnh Quảng Đông sớm kết thúc vụ án. Kết quả khám nghiệm tử thi năm đó cho thấy người thương gia đó chết là do bệnh tim bộc phát chứ phải chết do Dung Nhan. Hành động cuả chỉ là phòng vệ.

      Luật sư mà Dung Nhan mời đến cho rằng về mặt khách quan mặc dù Mã Đạt biết chuyện mà báo cảnh sát nhưng hề tham gia cấu kết hành vi phạm tội. Nếu như phải vì Mã Đạt giải được mật mã, số tiền đó vĩnh viễn thể lấy lại được. Đây có thể coi là biểu của lập công. Cuối cùng quan tòa xử Mã Đạt miễn mọi hình phạt. Còn Dung Nhan với tội danh bao che bị kết án 3 năm tù.

      Lúc này, vết thương của hồi phục và mới vừa xuất viện.

      Và điều quan trọng hơn cả là, lúc này đứng trước mặt . Bỗng dưng trong khóe mắt có lấp lánh những giọt nước. biết chúng sắp trào ra mặc dù mong như vậy và cũng thế.

      gì.

      Nhưng thể ngăn được những giọt nước mắt cất tiếng của mình.

      Đây là câu hỏi, câu hỏi làm thấy khó xử. áp sát mặt vào tấm kính, vài sợi tóc ướt dính chặt lên , che khuất tầm nhìn của . Làn da áp sát vào tấm kính cho cảm giác lành lạnh, thêm vào đó là những giọt nước mắt mằn mặn chảy ra từ mắt như nước biển đêm đó, tiếng súng phá tan bầu trời yên lặng. Cả mặt biển lúc đó như tấm kính bị vỡ vụn. , muốn nhớ lại những chuyện qua đó.

      cũng ghé sát vào tấm kính, môi bỗng dưng trở nên mềm mại. Mặt và mặt chỉ cách nhau 1 cm nhưng chúng chạm được vào nhau.

      Cuối cùng lên tiếng, môi kề sát vào chiếc máy phóng : “Em viết xong cuốn sách rồi.”

      “Tên sách là gì?”

      Miệng khẽ ra 5 chữ: “Thần nhìn ngươi đó.”

      thích cái tên này.”

      “Em cũng vậy.”

      Cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười.

      Mã Đạt bỗng nghiêm mặt, từng chữ : “Em có thể chấp nhận cầu của ?”

      cho em biết cầu đó là gì ?”

      “Hãy lấy .”

      , mắt nhìn như đứa trẻ.

      im lặng lúc rồi gật đầu và : “Bao giờ ạ?”

      “Ngay bây giờ.”

      Mã Đạt luôn

      có đôi chút hồi hộp nhìn xung quanh. Lúc này nhìn thấy bên cạnh Mã Đạt xuất 1 người. Đó là Diệp Tiêu. Diệp Tiêu chấp thuận cầu của Mã Đạt, đợi lúc ra viện đưa đến nhà giam nữ thăm Dung Nhan.

      Diệp Tiêu gật đầu vối Dung Nhan qua lớp kính, sau đó khẽ với nữ giám ngục vài câu. Nữ giám ngục gật đầu, mở chiếc cửa sổ ở phía bên tay trái tấm kính ngăn cách. Cửa sổ này chỉ cao chừng 10cm, rộng khoảng 15 cm, chỉ đủ để thò 1 chiếc tay vào trong.

      Sau khi được chấp thuận của nữ giám ngục, Mã Đạt đưa tay vào trong cửa sổ.

      liền nắm lấy tay . Lúc này mới nhận ra tay cầm chiếc nhẫn. nhìn kĩ nhận ra chiếc nhẫn này được làm bằng giấy.

      1 chiếc nhẫn bằng giấy.

      Đây là chiếc nhẫn giấy do Mã Đạt lúc nằm trong bệnh viện dùng giấy viết thư làm nên.

      Dung Nhan ngửa đầu lên nhìn ánh mắt đầy trông ngóng của Mã Đạt. Nước mắt lại 1 lần nữa thể kìm lại được, chảy xuống gò má .

      Chiếc nhẫn giấy trong tay Mã Đạt đợi chờ chủ nhân của nó

      1 giây sau.

      đưa ngón nhẫn ở tay trái của mình về phía .

      HẾT






      Lời cuối:

      Xin cám ơn đến:

      Trang Web: http://vnthuquan.net



      Những người bỏ công sưu tầm, đánh máy, sửa chính tả, design để có được bản Ebook này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :