Thần đang nhìn ngươi đấy - Sái Tuấn (Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 12





      C him sắp chết vì đói.

      “Xin lỗi chú mày nhé.” Mã Đạt với con chim. lấy thức ăn dành cho chim ra đổ vào chiếc lọ sứ ở trong lồng. Con chim này có sức sống mạnh mẽ lập tức lao vào ăn lấy ăn để, chỉ trong chốc lát ăn hết sạch thức ăn trong lọ. Mã Đạt lại vội vàng cho thêm ít nữa. Nhìn chim ăn, Mã Đạt nghĩ đến mình. Nếu như tối hôm đó, tin vào lời cảnh báo của con chim này có thể những việc kinh khủng, đáng sợ kia xảy ra. Xem ra, khả năng cảnh báo của động vật cao hơn nhiều so với tưởng tượng của con người hơn nữa nó còn chỉ hạn chế với các dự báo về các thiên tai lũ lụt.

      Mã Đạt ngoảnh đầu lại nhìn căn phòng của . Cả căn phòng bốc lên mùi hôi thối khó chịu. ba tối rồi chưa về nhà. Hai đêm trước, đều mơ mơ màng màng, mình ngủ qua đêm trong căn nhà của người con lạ. Còn đêm hôm qua, làm việc suốt cả đêm rồi lại làm việc cả ngày hôm nay nữa, cho đến lúc hai chân của tê cứng, đôi mắt của hoa lên mới vội vàng lái xe về nhà.

      Lúc này, chim ăn no rồi. Nó thoải mái đứng trong chiếc lồng, cái bụng như gõ trống lục cục. Những thứ ở bên trong đó rất nhanh chóng được chuyển hóa thành phân chim. Mã Đạt rời khỏi chỗ treo lồng chim, về phía nhà về sinh, soi mình trong gương.

      “Ngươi là ai?”

      gần như còn nhận ra mình nữa. Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, mặt cắt giọt máu, đầu óc rối bù, trông giống như người vừa đánh nhau về vậy. Mã Đạt lập tức mở vòi nước, dấp nước lạnh vào mặt. Cảm giác mát lạnh thâm nhập vào làn da , có thể làm như vậy thấy dễ chịu hơn.

      Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa kêu.

      Tiếng chuông cửa đổ dồn làm cho trống ngực Mã Đạt đập thình thịch. nhanh ra mở cửa.

      .”

      Hóa ra là Tiểu Lục. là em họ của Mã Đạt.

      “Tiểu Lục, sao hôm nay lại đến đây?”

      Tiểu Lục tự vào trong, chăm chú nhìn vòng quanh căn phòng, thất vọng : “Em cứ tưởng giấu ai trong phòng chứ?”

      giấu ai?”

      “Người chẳng hạn.”

      “Giời ạ, em lại ăn lung tung rồi.” Mã Đạt luôn chịu nổi cái cách ăn thẳng tưng của Tiểu Lục.

      Tiểu Lục thè lưỡi : “, em sắp chết đói rồi. mau làm cái gì cho em ăn .”

      Mã Đạt lắc đầu : “Xin lỗi nhé, vừa mới về nhà, chỉ có mỳ thôi.”

      “Mỳ! Quá tốt rồi, em thích ăn mỳ nhất đấy.” Tiểu Lục kéo tay Mã Đạt : “Mau nấu cho em ăn .”

      Mã Đạt đành phải vào bếp, tự tay nấu mỳ. Trong thành phố này, ngoài Tiểu Lục, chẳng còn người thân nào vì thế Tiểu Lục cầu gì cũng chiều. Năm phút sau, Mã Đạt bê hai bát mỳ lên bàn.

      Tiểu Lục hình như chẳng bao giờ kiêng kị, trong lúc ăn mỳ bỗng nhiên hỏi: “ nhìn thấy người chết bao giờ chưa?”

      Mã Đạt bỗng thấy run. Trong đầu lập tức liên tưởng đến những khoảnh khắc kinh hãi mà trải qua hôm trước. Những sợi mỳ trong miệng phun cả ra ngoài, nuốt vài lần mới có thể tự chủ lại được: “Tiểu Lục, em đừng có dọa .”

      sao thế? Sắc mặt sao lại trắng bệch thế kia?” Tiểu Lục nhìn Mã Đạt với con mắt khó hiểu.

      Mã Đạt lúc này mới ý thức được rằng mình bị kích động mạnh. cố gắng giấu sợ hãi trong nhưng sao giấu nổi.

      toát mồ hôi lạnh rồi kìa.”

      , là do ăn mỳ nóng quá nên mới bị toát mồ hôi thôi.”

      Tiểu Lục lại tiếp tục vừa ăn vừa : “, em có thể nhận ra được đúng là sợ. Trước đây có nhát gan thế này đâu nhỉ? Thôi, em trêu nữa. Em nhìn thấy người chết đấy. người đàn ông bị giết chết.” Những chữ cuối cùng nhấn mạnh hơn, “Thực ra em cũng rất sợ, đến tận bây giờ khi nhớ lại khuôn mặt người đàn ông đó toàn thân em vẫn thấy run rẩy.”

      “Em nhìn thấy lúc nào?” Mã Đạt bỗng thấy có gì đó bất an.

      là sáng sớm ngày hôm qua. có biết cái rừng trúc nhân tạo nằm ở giữa rải đường phân cách ?”

      Mã Đạt càng cảm thấy căng thẳng: “Ở đâu cơ?”

      Trong giây lát, nhớ lại vụ tai nạn xe hai năm về trước cũng xảy ra tại con đường gần rừng trúc đó. Chẳng nhẽ đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy?

      “Lại có chuyện gì thế? Em cứ cảm thấy như có chuyện gì.” Tiểu Lục sắp ăn xong.

      , có gì. Tiểu Lục , em tiếp .”

      “Sáng sớm ngày hôm qua, em hơi say, cũng biết là tại sao mà em lại đến cái rừng trúc đó. Chắc là do em xui xẻo nên em bị ngã xuống cái rãnh . Và chính ở cái rãnh đó có xác người đàn ông nằm đó.” Khuôn mặt Tiểu Lục tỏ ra vô cùng ghê sợ, “ hãy thử tưởng tượng xem nếu như nhìn thấy ở chỗ cách nơi đứng mét có xác chết bốc mùi thối rữa nằm đó, thế nào?”

      Mã Đạt đẩy bát mỳ ra xa, dùng tay che miệng lại. như sắp sửa muốn nôn.

      “Đúng rồi, buồn nôn. Lúc đó em sợ hết cả linh hồn, lập tức nôn ra đống, sau đó dùng di động gọi 110 báo cảnh sát. Sau đó là việc của đống cảnh sát, thẩm vấn mãi, dày vò em cả buổi sáng.”

      Mã Đạt ngồi đần ra ở đó, bụng cảm thấy rất khó chịu. Đống mỳ vừa ăn bắt đầu dày vò . Vẻ mặt rất đau khổ. : “Tiểu Lục , em có nhìn người chết đó trông thế nào ?”

      “Mặc dù rất buồn nôn nhưng em vẫn nhìn thấy đó là người giàu có, mặt bộ vest hàng hiệu. Đáng tiếc là chiếc áo đó toàn những vết thủng và vết máu, bẩn kinh khủng. Còn khuôn mặt của người chết cũng là kinh sợ khiến cho người ta sởn hết da gà. Em dám nhìn kĩ nhưng chung chắc ta cũng tầm ba mươi tuổi.”

      Tim Mã Đạt đập càng ngày càng nhanh.

      Tiểu Lục thấy lạ hỏi: “Sao ăn nữa à?”

      bị em kể chuyện sắp nôn ra đến nơi rồi”. Mã Đạt lạnh lùng , sau đó đổ bát mỳ xuống cống.

      Tiểu Lục thè lưỡi tỏ vẻ xin lỗi : “Em về đây.”

      “Em coi nhà là cái quán ăn đấy hả?”

      “Tối em còn phải làm nữa.” Tiểu Lục đứng dậy, chùi mồm, đến bên cửa sổ, nhìn con chim Mã Đạt nuôi, nó đứng chân trong lồng, nó ngủ. Tiểu Lục : “Con chim này của sao vẫn chưa chết à?”

      “Em mong nó chết sao?”

      “Em cứ cảm thấy con chim này may mắn, mang đến cho những điều xui xẻo. Thôi, cám ơn bát mỳ của nhé. Em đây.”

      Tiểu Lục nhanh chóng rời khỏi nhà Mã Đạt như cơn gió.

      Mã Đạt lại mình đơn đứng trong căn phòng chỉ có con chim già ngủ làm bạn. thở dài rồi dọn dẹp chiếc bát của Tiểu Lục. Sau đó nằm dài giường, bật tivi.

      Chương trình tivi lúc này là chương trình thời buổi tối, Mã Đạt hờ hững nhìn lên màn hình, trong đầu vẫn nghĩ đến câu chuyện Tiểu Lục vừa kể. Lẽ nào thi thể người đàn ông mà Tiểu Lục phát ra chính là người đàn ông tối hôm đó? Mã Đạt bỗng thấy sợ hãi. muốn tin, có thể, đó là người khác, của vụ án mạng khác liên quan đến . Thế nhưng tại sao lại đúng là ở rừng trúc nhân tạo đấy chứ? Nơi đó là ác mộng của Mã Đạt, hai năm trước bánh xe của cướp tính mạng của người phụ nữ vô tội. Đó vĩnh viễn là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời . Nghĩ mãi, Mã Đạt thấy lòng mình trở nên rối bời.

      Bỗng nhiên, Mã Đạt nghe thấy trong tivi phát đến tin: “Sáng sớm hôm qua, tại khu vực xanh của thành phố phát ra thi thể nam giới.”

      Mã Đạt lập tức nhìn chăm chú vào màn hình tivi, có cảnh tượng của rừng trúc, chỉ có khuôn mặt nghiêm nghị của phát thanh viên nam đưa tin về các vấn đề xã hội. ta rất nhanh nhưng rất ràng: “Theo những xác minh của bên cục cảnh sát thành phố, đây chính là thi thể của Tổng Giám đốc Công ty chứng khoán Thiên Hạ, Chu Tử Toàn bị mất tích cách đây lâu. Bên phía cảnhsát vẫn tiến hành điều tra nguyên nhân vụ án. Phóng viên đài đưa tin.”

      Sau cùng, ở góc màn hình của chương trình thời xuất ảnh của Chu Tử Toàn. Bức ảnh này ngay lập tức làm mắt Mã Đạt nóng rực. Đúng rồi, chính là ta. Buổi tối cách đây ba hôm, người đàn ông trong tấm ảnh này xe của đến con đường cụt An Tất, cuối cùng chết trước mặt .

      Bức ảnh tivi chỉ xuất có vài giây rồi bị cắt . Phát thanh viên lại bắt đầu chuyển sang tin tức khác.

      Mã Đạt đưa nắm tay ra đấm cái mạnh vào tường. thầm nghĩ, người đàn ông đó chết rồi. Tên của ta là Chu Tử Toàn. ta chính là tổng giám đốc của công ty chứng khoán Thiên Hạ nổi tiếng.

      bắt đầu há miệng thở dốc. Tivi vẫn tiếp tục đưa các tin buồn tẻ khác. đưa tay ra tắt tivi. Căn phòng trở lại với khí lặng im như chết. Mã Đạt đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Màn đêm bao phủ toàn thành phố, biết còn bao nhiêu những ý đồ đen tối xảy ra ở ngoài kia. Còn , Mã Đạt, bị cuốn vào vòng xoáy của những mưu đồ cực kỳ đen tối.

      Lúc này, Mã Đạt hề biết rằng mình ở trung tâm của vòng xoáy đó.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 13





      Chu Tử Toàn… Dung Nhan??? Chu Tử Toàn… La Tân Thành??? Chu Tử Toàn… Tang Tiểu Vân???

      Diệp Tiêu viết những dòng này và các ký hiệu vào trong cuốn sổ tay. Bỗng dưng, có tiếng bước chân van glen từ phía sau lưng . lập tức đóng quyển sổ lại.

      “Cậu viết cái gì đó? Diệp Tiêu.”

      Lại là Trịnh Trọng. đứng đằng sau Diệp Tiêu chỉ tay vào cuốn sổ.

      “Chỉ là chút ghi chú có liên quan đến vụ án Chu Tử Toàn.”

      “Cậu đúng là thích ghi ghi chép chép.” Trịnh Trọng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Diệp Tiêu. Cảm thấy khí trong phòng làm việc có vẻ bí bức nên đứng dậy mở cửa sổ. Từ chỗ này nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy xe vào sân cục cảnh sát.

      “Cứ cho là nhà văn thường ghi lại những xúc cảm bất ngờ của họ để viết góc độ nào đó cảnh sát cũng giống như nhà văn, cần phải có xúc cảm để có thể tìm ra được manh mối.”

      Trịnh Trọng bỗng nhiên cười ồ lên: “Giống như các nhà văn? Giống như nữ nhà văn kia ấy hả, góa phụ xinh đẹp?”

      “Dù sao ta cũng là nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám xuất sắc.”

      “Nhưng Diệp Tiêu, tớ thấy là các nhà văn viết truyện trinh thám với trinh thám là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu như để cho Arthur Conan Doyle(1) làm thám tử, chắc gì ông ấy phá nổi vụ án của Sherlock Holmes.”

      Diệp Tiêu cười : “Thôi, vào chuyện chính . Hôm qua phòng pháp y khám nghiệm lại xác của Chu Tử Toàn, tớ vốn mong Phương Tân có thể điều tra ra mầm bệnh nào đó người Chu Tử Toàn.”

      “Giống như cách phá án của vụ Lời nguyền của xác ướp hả? là vụ đấy cậu phá án quá xuất sắc.”

      “Đáng tiếc là, hôm qua Phương Tân thu được thêm điều gì mới, chỉ tội thi thể Chu Tử Toàn lại phải chịu thêm vài nhát dao nữa. Chiều hôm qua, bọn họ chuyển xác của Chu Tử Toàn đến nhà tang lễ rồi.” Vẻ mặt của Diệp Tiêu trông rất nặng nề.

      “Nếu như tìm ra manh mối có giá trị nào từ thi thể và nơi phát ra vụ án vụ này chắc phải mất rất nhiều thời gian.” Trịnh Trọng ngồi xuống bệ cửa sổ, “Diệp Tiêu, nếu như đây phải là vụ giết người cướp của theo cậu ai là nghi phạm lớn nhất của vụ này?”

      Diệp Tiêu lắc đầu: “Cái này tôi thể được. Có điều từ những người mà chúng ta điều tra, Dung Nhan, La Tân Thành, Tang Tiểu Vân ai cũng có thể là hung thủ cả.”

      “Tang Tiểu Vân cũng bị nghi ngờ sao?”

      “Đúng thế. Từ những gì ấy có thể thấy rằng ấy có mối quan hệ khá là thân thiết với Chu Tử Toàn, đương nhiên, giữa tổng giám đốc và nữ thư ký xinh đẹp có mối quan hệ ràng cũng là việc bình thường. Có điều tớ luôn cảm thấy trong những lời ấy chứa điều gì đó.”

      “Ý cậu là có thể ấy biết manh mối nào đó?”

      “Có thể thế.” Diệp Tiêu cười : “Trịnh Trọng, mấy hôm nay cậu và ấy có vẻ cũng gần gũi đấy chứ hả. Đúng là ấy rất quyến rũ nhưng cậu cũng nên cẩn thận.”

      “Yên tâm , Diệp Tiên, tớ là cảnh sát mà.” Trịnh Trọng từ bệ cửa sổ nhảy bật xuống đất.

      Diệp Tiên tất nhiên là rất tin , “Tớ chỉ đùa thôi mà. Còn La Tân Thành, tớ thấy ta mới gọi là giấu giếm nhiều thứ. ta ràng là dối.”

      “Cái này tớ cũng nhận thấy, những lời đồn xung quanh vấn đề Chu Tử Toàn phạm tội về kinh tế rất có thể chính là do La Tân Thành tung ra. Hơn nữa, cái chết của Chu Tử Toàn xét về mặt hành chính người được hưởng lợi nhiều nhất ràng là La Tân Thành. ta là phó tổng giám đốc. Tổng giám đốc chết , ta có thể danh chính ngôn thuận mà ngồi thay vị trí đó.” Trịnh Trọng càng càng vào mạch, “dựa vào những điều tra của tớ với số nhân viên của công tu chứng khoán Thiên Hạ, bọn họ tuy ngoài mặt Chu Tử Toàn và La Tân Thành đối với nhau rất tốt nhưng thực ra họ rất kị nhau, thường ganh đua ngầm, có lúc còn hại nhau. Tất nhiên, giữa tổng giám đốc và phó giám đốc những chuyện này cũng là chuyện bình thường, chưa chắc đến nỗi phải giết nhau.”

      “Nhưng cũng rất khó , mấy năm trở lại đây có rất nhiều những vụ án như vậy.”

      “Trời sinh Du, sao còn sinh Lượng.” Trịnh Trọng bỗng dưng đọc câu Chu Du(2) trước khi chết. “Chu Du do đố kị tài năng của Gia Cát Lượng hơn mình mà nhiều lần nghĩ cách giết hại.”

      “Trịnh Trọng, cậu thông minh quá. Xét về mọi mặt, năng lực và tài cán của Chu Tử Toàn ràng hơn hẳn La Tân Thành, La Tân Thành từ đó mà nảy sinh đố kị cũng là chuyện rất đỗi bình thường.”

      “Thế còn Dung Nhan sao? Nhà văn góa phụ đó hay còn gọi là góa phụ nhà văn sao?”

      “Tớ điều tra rồi. Họ mới kết hôn năm ngoái, mới sống với nhau được năm. Chu Tử Toàn năm nay ba mươi sáu tuổi còn Dung Nhan mới có hai mươi sáu, cách nhau đúng mười tuổi.”

      “Bây giờ vợ chồng cách nhau mười tuổi cũng phải là khoảng cách lớn lắm. Hơn nữa diện mạo và phong độ của Chu Tử Toàn đều rất tốt, lại là người có tiền, có địa vị. Dung Nhan chắc là rất thỏa mãn. Tuy sống với nhau lâu nhưng cũng chính vì vậy tình cảm mới sâu nặng. Nếu như sống với nhau quá lâu ngược lại chẳng còn tình cảm gì nữa, cậu nghĩ xem có đúng ?”

      Diệp Tiên gật đầu: “Ừ, cậu phân tích cũng rất có lý. Nhưng khi tớ chuyện với Dung Nhan, tớ có thể bắt được chi tiết rất kì lạ. Khi về chồng mình cho dù là ngôn ngữ hay sắc mặt đầu hề biểu chút tình cảm nào. Tớ nghĩ điều này phù hợp lắm với tình cảm của cặp vợ chồng mới kết hôn lâu.”

      Trịnh Trọng suy nghĩ hồi lâu rồi : “Ý cậu là… ngoài những động cơ gây án mà chúng ta tính đến còn có khả năng khác sao?”

      Diệp Tiêu gật đầu tán thành, chầm chậm ra hai chứ: “Vì tình.”





      Chú thích

      (1): Arthur Conan Doyle (1859-1930) là nhà văn người Scotland nổi tiếng với tiểu thuyết trinh thám


      (2): Chu Du, Gia Cát Lượng: hai nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung, Trung Quốc.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 14





      17 giờ 05 phút.

      Mã Đạt thò đầu ra khỏi xe, ngẩng cổ nhìn lên tầng cao nhất của toàn nhà văn phòng ba mươi hai tầng. biết đây chính là nơi tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ Chu Tử Toàn từng làm việc lúc còn sống. Chút ánh sáng chiều chiếu vào cửa kính của tầng cùng làm cho cảm thấy chóng mặt. Mã Đạt vốn rất sợ độ cao cho dù chỉ ngẩng cổ lên cao cũng làm cho thấy choáng váng. Vì thế rất nhanh, lại thu người vào trong xe.

      Cách đây phút, Mã Đạt nhìn thấy có hai người ra từ toàn nhà này. Trong đó có người tướng mạo khôi ngô, bận đồ cảnh sát đen. Còn người kia tuy mặc thường phục nhưng từ ánh mắt nhìn nhanh nhẹn và mạnh mẽ có thể đoán được ra nghề nghiệp của ta. Trông hai người có vẻ vội vàng, miệng liến thoáng về điều gì đó, sau đó ngồi vào trong chiếc xe cảnh sát, rời khỏi tòa nhà.

      Mã Đạt đoán, hai người nay chắc là cảnh sát phụ trách vụ án của Chu Tử Toàn. Lúc nhìn thấy cảnh sát từ tòa nhà ra, Mã Đạt đúng là cũng hơi xúc động: muốn lập tức chạy đến trước mặt họ, kể cho họ toàn bộ câu chuyện chứng kiến về Chu Tử Toàn tối hôm đó. Thế nhưng hai chân của Mã Đạt lại nghe cái đầu của mình. cứ ngồi đờ ra trong xe, đầu óc trống rỗng, có thanh kì lạ cứ vang lên bên tai ...Thần nhìn ngươi đấy. Trời ơi, Chu Tử Toàn là người chết rất thần bí, lời trước lúc lâm chung của ta cứ lởn vởn bên tai Mã Đạt. Mã Đạt bị cái cảm giác đó làm cho choáng váng. chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như vậy. Nó khiến cho còn điều khiển được cơ thể mình, cho đến khi hai người cảnh sát đó ngồi lên xe và mất, Mã Đạt mới thoát ra khỏi bàng hoàng đó. Lúc này quần áo người bị mồ hôi làm cho ướt sũng.

      Hít thở sâu, Mã Đạt dường như kiệt sức, dựa đầu vào ghế xe ngồi thở. thấy hối hận tại sao lại nghĩ tới cái nơi ma quỷ này. Lẽ nào chỉ vì để nhìn nơi người chết đó từng làm sao? thể hiểu nổi, thầm chửi mình tiếng, sau đó đạp mạnh bàn đạp ga, chuẩn bị lái xe rời khỏi nơi này.

      Bỗng nhiên, nhìn thấy có người đưa tay lên gọi xe. Bây giờ muốn bỏ qua khách nào cả. lái xe về phía đó. Đó là người con khoảng hơn 20 tuổi. bước vào xe và ngồi vào ghế sau.

      “Cho tôi đến bán đảo Hoa Viên.” nhàng .

      Mã Đạt lén nhìn từ gương chiếu hậu. Tuy ăn mặc được sang trọng lắm nhưng ta khá xinh xắn, thuộc dạng nhân viên văn phòng có khuôn mặt được nhiều người quí. Có điều, theo kinh nghiệm của Mã Đạt, người con đến khu chung cư cao cấp ở bán đảo Hoa Viên tuy bây giờ vẫn hơi sớm nhưng có khi lại làm cái nghề mà người ta chẳng ưa gì.

      hề nghĩ nhiều, thẳng về hướng bán đảo Hoa Viên. Khu đó cách trung tâm thành phố khá xa. Nếu như tắc đường cũng mất gần 40 phút. Bỗng nhiên, ngồi phía sau lên tiếng: “Xin lỗi, có thể bật đài được ? Tôi muốn nghe chương trình thời .”

      Mã Đạt bật đài, thành thạo dò sang kệnh phát chương trình thời . đúng lúc, đài đưa tin về các vấn đề xã hội của thành phố. Sau vài ba bản tin ngắn, Mã Đạt nghe thấy tin liên quan đến vụ án của Chu Tử Toàn.

      “Theo tin nhận được của phóng viên đài từ cục cảnh sát, vụ sát hại nguyên tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ Chu Tử Toàn vẫn trong quá trình gấp rút điều tra. Trước mắt chúng tôi vẫn chưa nắm bắt được tiến độ của quá trình phá án. Phóng viên cũng đưa tin rằng vụ sát hại Chu Tử Toàn gây ta chấn động rất lớn cho giới tài chính, chứng khoán. Theo nhân viên giấu tên làm trong công ty chứng khoán Thiên Hạ cho biết, việc này rất có thể ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán trong thời gian tới. Đài chúng tôi thường xuyên đưa tin về tiến trình điều tra của vụ án.”

      Tin tức về vụ án đầi đến đây kết thúc, tiếp sau đó là tin tức xã hội khác. Mã Đạt vừa nghe vừa để y đến biến sắc khuôn mặt của ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Hình như ta rất quan tâm đến bản tin này, khẽ cắn môi và người hơi run run.

      Bỗng nhiên hồi còi vang lên từ bên cạnh xe Mã Đạt, lúc đó mới phát ta lúc nãy tập trung, chú y đến xe bên cạnh. vội đạp phanh xe, chiếc xe tải hai tấn phóng vèo vượt lên xe . Mã Đạt thở dài và tự nhủ: Nguy hiểm quá.

      làm ơn tắt hộ tôi cái đài với.” đó lại bỗng nhiên lên tiếng.

      Xem ra, ta chỉ muốn nghe bản tin về Chu Tử Toàn, Mã Đạt nghe theo lời , đưa tay tắt đài .

      Vài chục phút sau, lái vào cửa chính của bán đảo Hoa Viên sang trọng. Trời mới chỉ chạng vạng tốt nhưng đèn ở cửa chính bật sáng trưng. Có vài chiếc xe ra ra vào vào. Trước đây cũng đến đây mấy lần, toàn là khách đến khu này vì những người sống ở bán đào Hoa Viên này ai cũng có xe riêng. theo chỉ dẫn của , Mã Đạt men theo con đường ngoằn nghoèo tiến sâu vào bên trong. Dọc hai bên đường dây các ngôi biệt thự liền kề hay các ngôi biệt thự độc lập to đủ kiểu.

      Cuối cùng dừng lại trước ngôi biệt thự nằm riêng biệt, hai tầng, sơn trắng. trả tiền xe cho . Đây là số tiền nhiều nhất mà Mã Đạt kiếm được trong ngày hôm nay. Đợi sau khi xuống xe, Mã Đạt bắt đầu từ từ quay đầu xe, chuẩn bị quay trở lại con đường cũ.

      Đúng vào lúc Mã Đạt quay xong xe, quay đầu lại nhìn tòa biệt thự đó. nhìn thấy đó ấn chuông cửa. Cửa nhanh chóng được mở ra. Đến trước cửa được bật sáng. Và sau đó Mã Đạt nhìn thấy khuôn mặt rất quen thuộc.

      Trời ơi, là ấy sao?

      Mã Đạt khẽ hỏi mình. đưa tay lên dụi mắt. Dưới ánh đèn hành lang ngôi biệt thự khuôn mặt kia biểu vô cùng ràng trước mắt Mã Đạt.

      Xe đậu cách đó có hai chục mét khoảng cách rất ngắn, thể nào nhìn nhầm được. Đúng là cố ấy, đúng là người con thần bí đó.

      Mã Đạt thấy ta hề để ‎ ý đến cũng như xe của . Có vẻ như ta rất ngạc nhiên với biếng thăm của lúc nãy. Họ với nhau đôi ba câu rồi ta để cho kia vào nhà rồi đóng cửa lại.

      Mã Đạt ngồi ngẩn ra trong xe, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc cửa màu trắng của tòa biệt thự. Trong đầu lúc này mọi thứ trở nên rối tung. Câu hỏi đầu tiên của là: “Tại sao ta lại sống sở đây?”

      Nơi đây là bán đảo Hoa Viên, là khu biệt thự của những gia đình giàu có. So với căn phòng bé kia đúng là trời vực. Mã Đạt hình dung ra căn phòng bé của , nơi từng qua hai đêm ở đó. Căn phòng mà ngu ngốc đợi chờ ấy trở về. thể nào ngờ được là ấy sống ở đây, tại căn biệt thự sang trọng trong khuôn viên của những người giàu có này.

      bỗng thấy toàn thân run lên. Nhưng tại sao ta lại làm như thế?

      Nhưng Mã Dạt lại lập tức nghĩ đến những khả năng khác. ấy có thể là người giúp việc, làm việc trong ngôi biệt thự kia. Thế nhưng, Mã Đạt cũng lại nhanh chóng gạt bỏ cái khả năng đó. Lúc nãy khi mở cửa, Mã Đạt nhìn thấy mặc chiếc váy liền, nhìn là biết đó là đồ đắt tiền. Dáng vẻ của trông hệt như những nữ chủ nhân khác ở bán đảo Hoa Viên này. Vì thế chắc chắn ấy thể là người giúp việc. Vậy , lẽ nào ấy là... Mã Đạt quả thực thể nghĩ rằng ấy lại là thiên kim tiểu thư, sinh trưởng trong gia đình giàu có.

      . . . Mã Đạt thể tìm được câu trả lời dựa vào những quy luật logic thông thường vẫn thể giải thích được.

      hít hơi sâu, đưa mắt nhìn về ngôi biệt thự đó. Trong bóng tối, hình dáng ngôi biệt thự càng lúc càng nữa. Phía đằng sau cửa sổ ở tầng tuy được che kín bởi lớp rèm dây những vẫn hắt ra chút ánh sáng đèn. Mã Đạt nhớ lại vẻ mặt của kia lúc ngồi xe nghe tin tức về Chu Tử Toàn. Mà đó lại lên xe lúc đỗ ở phía dưới tòa nhà công ty chứng khoán Thiên Hạ. Có thể thấy rằng ta rất có thể có mối quan hệ gì đó với Chu Tử Toàn. Bây giờ ấy lại đến đây để thăm người con mà Mã Đạt mãi vẫn chưa thể biết được ấy là ai. ràng là hai người bọn họ quen biết nhau. Vậy theo logic người con này chắc chắn cũng có mối quan hệ với Chu Tử Toàn.

      Mã Đạt đau khổ lắc đầu. bây giờ tin là những suy đoán ban đầu của mình là thực. ấy quả thực có liên quan đến vụ án mạng xảy ra trước mắt Mã Đạt đêm hôm đó, hơn nữa mối quan hệ này chắc chắn phải là mối quan hệ bình thường.

      Có thể, đây là cả mưu khủng khiếp.

      Mã Đạt vẫn tiếp tục dừng xe ở đây, nhìn chăm chăm vào ngôi biệt thự trắng. cũng biết là mình cần ở đây đến lúc nào. Bỗng nhiên, Mã Đạt nghĩ nếu như đợi đến lúc kia ra, nhìn thấy vẫn ở đây có thể ta nghi ngờ. Thế nên Mã Đạt đành phải rời khỏi đây. Trước khi khởi động máy, ghi lại số nhà của ngôi biệt thự .

      Mã Đạt phóng như bay ra khỏi bán đảo Hoa Viên. Trong những đám cây bao xung quanh bán đảo, hình như có ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm vào .

      “Thượng đế ơi, nếu như thượng đế có thực, xin hãy cho con biết, con phải làm gì bây giờ.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 15





      sao?”

      “Tôi thể đến thăm chị sao?”

      “Tất nhiên. Tất nhiên là có thế chứ” Dung nhan bình tĩnh , đứng sang bên nhường đường cho thư kí của chồng mình, Tang Tiểu Vân, vào trong nhà.

      Tang Tiểu Văn đến đây vài lần nên lạ lẫm lắm. tự nhiên bước vào phòng khách. Đập vào mắt đầu tiên là bức ảnh Chu Tử Toàn phóng to treo tường. Cảnh chụp ở trong bức ảnh là bờ biển đảo Tế Châu, Hàn Quốc(*). Chu tử toàn đứng ở giữa bức ảnh, mặc chiếc áo sơ mi đen, khuôn mặt sắc lạnh. Trong dáng vẻ đó trông như là chủ nhân của biển cả.

      Bức ảnh này là do Tang Tiểu Vân chụp.

      Đó là thời gian cách đây năm. Với tư cách là thư kí, cùng Chu Tử Toàn Hàn Quốc tham dự hội nghị quốc tế. Còn lúc này, khi nhìn bức ảnh vô cùng ưa thích, bỗng thấy có nỗi đau nhói lên trong tim.

      “Tôi biết, bức ảnh này là do chụp. Tôi phải công nhận là chụp ảnh rất đẹp.” Dung Nhan hờ hững , “Mời ngồi xuống chuyện.”

      Tang Tiểu Vân ngồi xuống ghế, nhìn vào bộ quần áo người Dung Nhan : “Cái váy này của chị đẹp quá, rất hợp với dáng chị.”

      “Cám ơn khen. Tôi mua cái váy được nửa năm rồi.”

      “Trông chị mặc chiếc váy này rất đẹp.”

      Dung Nhan hiểu ngay ra mùi khói bom chứa trong câu này, lạnh lùng trả lời: “ cho rằng tôi mặc đẹp là có gì đúng sao?”

      , điều đó tốt mà.”

      uống cà phê ?”

      Tang Tiểu Vân do dự chút rồi gật đầu.

      lát sau, Dung Nhan bê lên hai cốc cà phê đặt xuống trước mặt khách. Tang Tiểu Vân dùng thìa khuấy vài cái rồi sau đó từ từ uống ngụm. khẽ nhăn mặt: “Sao chị pha cà phê lúc nào cũng đắng thế nhỉ?”

      “Tôi thích vị đắng đó.” Dung Nhan bê cốc của mình lên, cũng nhàng uống ngụm. Trông rất thoải mái.

      “Dung Nhan, chị quả là người phụ nữ đặc biêt.”

      khen hay chê tôi vậy? Hay là cả hai?”

      Tang Tiểu Vân trả lời. cúi mặt xuống im lặng lúc sau đó từ từ : “Chị nhìn thấy thi thể của ấy rồi đúng ?”

      “Đúng.”

      ấy thế nào?”

      Dung Nhan thở hắt ra cái rồi : “Tôi phải với rằng những gì tôi nhìn thấy rất khủng khiếp.”

      “Khủng khiếp đến mức nào?” Tang Tiểu Vân dùng giọng dò hỏi.

      , thể nào hình dung được dáng vẻ của ấy lúc nằm trong phòng khám nghiệm ở sở cảnh sát đầu.” Dung Nhan mím môi, lạnh lùng nhìn Tang Tiểu Vân : “ ấy chắc là phải chịu rất nhiều đau đớn, gọn lại lại là trông ấy thê thảm đến nỗi dám nhìn, khuôn mặt ấy...”

      “Chị đừng nữa.” Bỗng nhiên Tang Tiểu Vân ngắt lời Dung Nhan. cúi đầu, : “Dung nhan, tôi xin chị, chị đừng nữa, tôi thể chịu đựng được.”

      Dung Nhan nữa, im lặng nhìn Tang Tiểu Vân.

      “Sao chị lại nhìn tôi như thế?” Tang Tiếu Vân dùng ánh mắt khiêu khích nhìn thằng vào mắt Dung Nhan, nghĩ, có thể đây là ánh mắt đặc biệt giữa phu nhân tổng giám đốc và nữ thư kí tổng giám đốc chăng?

      xinh đẹp. đừng nên vì cái chết của ấy mà quá đau lòng.”

      Tang Tiểu Vân lắc đầu, lạnh lùng : “Thực ra, câu này đáng nhẽ tôi phải với chị mới đúng. Chỉ đáng tiếc là trông chị có vẻ như chẳng hề đau khổ.”

      sao? Nhưng ai mà có thể chính xác được thế nào mới gọi là đau khổ?” xong, Dung Nhan thở dài rồi cúi đầu xuống, bê cốc lên uống tiếp ngụm cà phê nữa. Sau đó với Tang Tiêu Vân: “Cà Phê còn nóng, uống kẻo nguội.”

      Lúc này, khuôn mặt của Tang Tiểu Vân dưới ánh đèn vàng ấm áp trông vô cùng đáng thương. Cứ như thể những lời của Dung Nhan có ma lực nào đó khiến cho tài nào cưỡng lại được, đưa chiếc cốc cà phê lên uống ngụm mặc dù vị đắng của cà phê làm cho lưỡi rất khó chịu.

      “Tôi rất thích dáng vẻ lúc này của .” Dung Nhan lại gần với Tang Tiểu Vân.

      Tang Tiểu Vân bỗng đứng phắt dậy, trông rất sợ hãi. lùi lại mấy bước, to: “Chị làm gì ấy?”

      Giọng của rất cao, rất sắc hoàn toàn khác với giọng bình thường, khiến bản thân cũng thấy giật mình.

      xem tôi làm gì?” Dung Nhan bình thản trả lời.

      Tang Tiểu Vân bỗng cảm thấy mình có cảm giác choáng váng, buồn ngủ. mở to mắt nhìn vào cốc cà phê vừa uống sau đó sờ lên ngực, lên cổ, dường như tự hỏi mình: “Chị cho gì vào đây?”

      “Cà phê.”

      “Cà phê là thứ tốt.” Tang Tiểu Vân lắc đầu. tỉnh táo hơn được chút sau đó tự mình về phía cửa.

      Dung Nhan ngay phía sau ta: “ mệt rồi đấy, sớm về nhà nghỉ ngơi thôi.”

      Bỗng dưng Tang Tiểu vân quay ngoắt người lại. Dáng vể đó đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ. trợn tròn mắt nhìn Dung Nhan : “Tôi biêt, trước khi ấy chết, ấy có giữ bí mật.”

      Dung Nhan nhìn ta trả lời.

      Tang Tiểu Vân tiếp tục gật đầu. tự mở cửa. Gió lạnh ùa vào căn nhà khiến cho cả và Dung Nhan đều rùng mình. dựa vào cửa : “Có thể, tôi biết bí mật đó.”

      Dung Nhan vẫn đứng đó im lặng nhìn ta.

      Tang Tiểu Vẫn khẽ nhếch mép cười, sau đó quay người bỏ . mình bước con đường của khu chung cư tiến ra phía cổng. Bỗng dưng chiếc xe tới chiếu thẳng đèn vào mắt , làm choáng váng.




      Chú thích

      (*): Đảo Tế Châu ( tên tiếng Hán) hay còn có tên là Jeju hay Jeju-do ( theo tiếng Hàn Quốc) là hải đảo lớn nhất ở Hàn Quốc.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 16





      B ây giờ là 22 giờ 05 phút.

      Đêm nay trăng rất sáng.

      Cách khoảng 20 m, ánh sáng đèn êm dịu phản chiếu lên chiếc rèm cửa màu trắng. có thể nhìn thấy ràng bóng lưng của người con từ chiếc rèm cửa ấy. Nhìn từ góc này, đường cong của cơ thể rất đẹp, như ngọn nến dao động trong đêm tối. rất thích dáng vẻ đó của , mặc dù nhìn thấy mặt.

      có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nhạc được phát ra từ căn nhà của .

      Bóng cứ ngồi yên trước cửa sổ, dao động nhàng, theo quy luật nào đó, như thể chìm đắm vào trong tiếng nhạc. Đó là nhạc gì vậy? hề biết. vốn có hứng thú với nhạc lắm nhưng các lại thường thích, đặc biệt là góa phụ xinh đẹp.

      người khó tiếp cận, chắc chắn chưa ai có thể hiểu được trong lòng nghĩ gì. Có thể, chỉ từ chiếc bóng chiếu chiếc rèm kia mới có thể phát ra điều gì đó.

      22 giờ 20 phút.

      hơi khát nước nên cầm chai nước, lúc ngửa cổ lên để uống nước nhìn thấy mặt trăng lúc này trốn hết vào sau các đám mây. lại đưa mắt nhìn về phía cửa sổ của . Hình như gọi điện thoại. cầm chiếc điện thoại lại lại trước cửa sổ. Trông dáng vẻ đó hình như có điều gì đó lo lắng. Điều lo lắng này chắc chắn bình thường.

      chuyện điện thoại mãi, 20 phút trôi qua, lúc này mới bỏ điện thoại xuống.

      vẫn ngồi trước cửa sổ.

      Nửa tiếng nữa lại trôi qua. Đèn bỗng nhiên tắt lịm. Cả căn nhà và đều chìm trong bóng tối. nghĩ, chắc đến giờ ngủ rồi.

      Thế nhưng, nhầm.

      ra khỏi nhà.

      Bây giờ là 11 giờ đêm. mặc bộ quần áo màu đen, hòa mình vào bóng đêm. về phía cổng đầu bên kia của khu chung cư. Chỉ loáng sau, biến mất trong màn đêm.

      Trăng lại vén mây chiếu sáng.

      Trăng đẹp, nghĩ.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!


      CHƯƠNG 17





      B

      ây giờ đến liệu có sớm quá nhỉ? Diệp Tiêu nhìn mặt trời buổi sáng. Mặt trời bắt đầu chiếu những tia nắng lên khuôn mặt . thích mặt trời lúc này. đưa đồng hồ lên nhìn, vẫn chưa đến 8 giờ 30.

      biết những người phụ nữ sống trong bán đảo Hoa Viên phần lớn đều có thói quen ngủ dậy muộn bởi vì bọn họ cần phải giống như những người phụ nữ khác, phải dậy rất sớm vất vả vì cuộc sống và gia đình. Nhưng thể đến. Tối qua, Trịnh Trọng với việc mà để y đến. Việc này vô cùng quan trọng khiến cho Diệp Tiêu buộc phải nhanh chóng đến gặp Dung Nhan làm cụ thể.

      Sau khi dừng xe được lúc, Diệp Tiêu ấn chuông cửa ngôi biệt thự trắng, theo lời của Trịnh Trọng, đây là nhà của người góa phụ xinh đẹp.

      lặng im đứng chờ xuất của Dung Nhan, giống như lúc đọc cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt năm về trước, từng có lúc vô cùng ngưỡng mộ nữ nhà văn viết truyện trinh thám thần bí và đầy trí tuệ đó, vô cùng mong mỏi được nhìn thấy mặt của ta. Mặc dù Diệp Tiêu gặp Dung Nhan hai lần nhưng vẫn hy vọng có thế hiểu sâu thêm về người con này, chỉ có điều bây giờ là để điều tra cái chết của chồng ta.

      Vài phút trôi qua, vẫn chưa có ai ra mở cửa.

      ấy ở nhà sao? chút lo lắn thoáng lướt qua cái nhíu mày của Diệp Tiêu, nếu như đúng như vậy có rắc rối to rồi.

      Đúng vào lúc Diệp Tiêu định quay người dời cửa bỗng nhiên mở ra.

      ấy đứng trước cửa, người mặc chiếc áo khoác, nhưng Diệp Tiêu có thể nhìn thấy phía bên trong của chiếc áo khoác kia là chiếc váy ngủ mỏng.

      “Xin lỗi, tôi quấy rầy nghỉ ngơi của chị.”

      , đến vừa đúng lúc, tôi cũng mới dậy. Mời vào trong.” Sắc mặt rất xanh xao, quầng mắt thâm, đôi mắt trông rất mệt mỏi. Diệp Tiêu đoán đây chắc là hậu quả của việc ngủ đủ giấc.

      Lúc bên cạnh Dung Nhan, Diệp Tiêu dường như có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể . cười thầm trong bụng, thực ra, tự cười chính mình, trước mắt dường như lướt qua những bóng người rất quen thuộc, biết, mình trưởng thành từ lâu.

      “Mời ngồi, nếu muốn tôi có thể làm chút gì đó cho ăn.” Dung Nhan với mặt mệt mỏi nhìn Diệp Tiêu , “ ăn sáng chưa?”

      Diệp Tiêu ngồi xuống ghế, trả lời: “Cám ơn chị, tôi ăn rồi.”

      “Có ăn rồi ?”

      “Đương nhiên, nếu như chị ngại tôi có thể ra ngoài đợi chị ăn sáng xong rồi lại vào.” mỉm cười .

      Dung Nhan lắc đầu: “, tôi đói, tôi đói chút nào.”

      “Xin lỗi, hình như đêm qua chị bị mất ngủ?”

      “Vâng, chồng tôi vừa mới bị người ta sát hại mà hung thủ vẫn chưa tìm thấy, nghĩ là tôi có thể yên ổn ngủ ngon sao?” Dung Nhan lạnh lùng , vừa vừa đưa tay buộc tóc.

      Diệp Tiêu gật đầu cười: “Tất nhiên, tôi hoàn toàn hiểu điều đó.”

      có thể cho tôi biết sao tại lại đến tìm tôi sớm thế này ? Có phải là vụ án có gì tiến triển rồi ?”

      , cộng của tôi tối hôm qua có cho tôi việc rất quan trong. Tôi thấy rất kì lạ, vì sao mấy lần gặp nhau trước đây, chị nhắc đến điều đó.”

      Dung Nhan khẽ mím môi: “ đến...”

      “Vợ trước của Chu Tử Toàn.”

      “Là La Tấm Tuyết.”

      Dung Nhan bình thản trả lời, ánh mắt của trở nên dịu dàng.

      Nhưng Diệp Tiêu định buông tha : “Chị quen La Tấm Tuyết?”

      , tôi chưa bao giờ gặp chỉ ấy.” Dung Nhan lắc đầu. ra đứng trước cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu vào mái tóc , biến thành màu đặc biệt, chầm chậm : “Lúc tôi quen Chu Tử Toàn, La Tấm Tuyết qua đời được hơn nửa năm.”

      “Tuy chưa gặp ấy bao giờ nhưng chắc Chu Tử Toàn cũng kể cho chị nghe về ấy chứ?”

      , ấy muốn nhắc đến người vợ chết trong tai nạn đó, ấy bao giờ muốn nhắc đến vì thế tôi thể nhiều cho được.” Dung Nhan quay đầu lại, nhìn Diệp Tiêu : “Tôi chỉ biết La Tấm Tuyết bị chết trong vụ tai nạn.”

      “Tai nạn?”

      “Vâng, còn cụ thể thế nào tôi .”

      ? Chị chỉ biết có từng đấy thôi sao?” Diệp Tiêu cười, hơi cúi người, đưa tay đặt lên cằm.

      Dung Nhan khe khẽ : “ nghi ngờ tôi sao?”

      , tôi chỉ nghĩ có thể chị quên việc nào đó, tôi chỉ muốn giúp chị nhớ lại.”

      Dung Nhan cúi đầu, nghĩ ngợi lúc rồi : “Có lần, cách đây khoảng vài tháng, La Tân Thành có đến nhà chúng tôi. Có vẻ như ta và chồng tôi với nhau về số việc ở công ty. La Tân Thành va chồng tôi trò chuyện được lúc biết tại sao họ lại to tiếng với nhau.”

      Bỗng nhiên dừng lại.

      “Bọn họ to tiếng với nhau, chị tiếp , điều chị rất quan trong.” Diệp Tiêu thúc .

      “Tôi tiếp. Để tôi nhớ , đúng rồi, lúc đó tôi nghe rất là La Tân Thành có nhắc đến La Tấm Tuyết, ta chỉ vào mũi chồng tôi : “Em tao chính là do mày giết chết.” Dung Nhan thở dài rồi tiếp: “Tôi chưa bao giờ thấy La Tân Thành tức giận như vậy, nhất là với chồng tôi.”

      Diệp Tiêu bỗng giật mình, cố gắng để kinh ngạc của mình biểu lên khuôn mặt, bình thản : “Ý của chị là lúc đó người “em tôi” mà La Tân Thành chính là chỉ La Tấm Tuyết?”

      “Tôi nghĩ là như vậy. La Tấm Tuyết chắc là em của La Tân Thành, chỉ là chồng tôi chưa bao giờ với tôi về điều đó. hỏi La Tân Thành là biết ngay.”

      Diệp Tiêu gật đầu, trong đầu sớm tính đến chuyện đó rồi. Lúc này mê cung phức tạp hơn bày ra trước mặt , đâu mới là lối ra của mê cung đây? Mọi thứ rối lên như mớ bòng bong trong đầu . Bỗng nhiên, nghĩ đến người “góa phụ xinh đẹp” trước mặt viết ra cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt, trong đó cuốn tiểu thuyết trinh thám đó, tác giả Dung Nhan thành công trong việc tạo dựng mê cung phạm tội rộng lớn, sau đó được phá bởi thám tử trẻ tuổi ở tô giới Thượng Hài vào những năm 30.

      ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Dung Nhan, lại gần và hỏi: “Xin lỗi, tôi có thể hỏi câu hỏi liên quan gì đến vụ án này ?”

      Dung Nhan mỉm cười đáp: “ cứ hỏi.”

      “Chị có thể cho tôi biết, chị suy nghĩ thế nào để sắp xếp được các nhân vật trong cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt?”

      rất thích cuốn đó sao?”

      “Vâng, tôi vô cùng thích cách sắp xếp nhân vật, tình tiết và cách hành văn của chị, có thể là sánh ngang với loạt các cuốn tiểu thuyết trinh thám của người em họ tôi.”

      “Tiểu thuyết của em họ ?” Dung Nhan bật cười, “Tôi nhớ ra rồi, Virus và Lời nguyền, còn có Mắt mèo.”

      “Đúng rồi.”

      “Thực ra các cuốn tiểu thuyết trinh thám và các vụ án ngoài đời hoàn toàn giống nhau, đừng mong kẻ gây án ngoài đời thông minh được như trong tiểu thuyết. Tội phạm trong tiểu thuyết trinh thám như những nghệ sỹ, thông minh và hoàn hảo, chỉ có những nghệ sỹ xuất sắc hơn họ mới có thể tìm thấy những chỗ sơ hở của họ. Nhưng, điều đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, thể có trong đời thực được.”

      Ánh mắt Diệp Tiêu bỗng trở nên sáng đặc biệt, bỗng nhiên có vẻ phấn khích : “, tôi tin thế giới này, đúng là cũng có những tội phạm và những thám tử tài ba như các nghệ sỹ.”

      “Thế nhưng, những tội phạm và các thám tử mà vừa đều do các nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám viết ra, cũng giống như tôi tạo dựng hình ảnh thám tử Mạc Uy Kiêm trong cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt vậy.”

      “Vì thế chỉ có những nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám xuất sắc mới có thể tiến hành các cuộc phạm tội đẹp như những nghệ sỹ.”

      Dung Nhan bỗng nhiên cười phá lên: “ tôi sao?”

      “Nhưng chị đúng là nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám xuất sắc, hơn nữa còn là nữ nhà văn.”

      “Giống như Agatha Christie(1) sao? , quá khen tôi rồi,”

      “Có điều, theo quan điểm của các nhân tôi, Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt hề thua kém gì cuốn Vụ án mạng chuyến xe tốc hành phương Đông(2) hay cuốn Vụ án mạng ở Mesopotamia(3).”

      đúng là người thú vị.” Dung Nhan cười , “ biết ? làm cảnh sát hơi đáng tiếc.”

      Diệp Tiêu lập tức lùi lại bước dài, lạnh lùng : “Tôi thích nghề cảnh sát.”

      Dung Nhan gì nữa, đứng ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

      Từ phía sau lưng , Diệp Tiêu nhàng lên tiếng: “Chị Dung Nhan, cám ơn chị cung cấp thêm manh mối cho tôi. Tôi về đây. Mong là lần sau tôi đến phải để thẩm vấn chị về tình hình vụ án mà là đến để tham khảo chị cách xây dựng câu chuyện trong tiểu thuyết trinh thám.”

      “Được ạ. Tôi cũng hy vọng thế.”

      Diệp Tiêu tự về phía cửa, cười với Dung Nhan và : “Chị cần tiễn đâu. Cẩn thận cảm lanh. Nếu như tối qua chị ngủ ngon bây giờ nên quay vào trong chăn vẫn còn kịp đấy.”

      Sau khi ra khỏi tòa biệt thự trắng, Diệp Tiêu vào trong xe, lấy ra quyển sổ tay. Mấy trang đầu ghi kín mít chữ, trong đó phần lớn là tên Dung Nhan, Chu Tử Toàn, La Tân Thành, Tang Tiểu Vân. Phía dưới cái tên La Tân Thành, cho thêm kí hiệu, phía sao kí hiệu thêm dấu hỏi, đằng sau dấu hỏi viết cái tên được kẻ chiếc khung đen viền quanh: La Tấm Tuyết.




      Chú thích

      (1): Agatha Christie( 1890-1976): nữ nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng người .

      (2): Vụ án mạng chuyến xe tốc hành phương Đông: tên tác phẩm của Agatha Christie có tên tiếng là Murder on the Orient Experss)

      (3): Vụ án mạng ở Mesopotamia: tên tác phẩm của Agatha Christe có tên tiếng là Murder in Mesopotamia.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :