Thần đang nhìn ngươi đấy - Sái Tuấn (Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 5





      Màn đêm lại sắp bao phủ lấy thành phố này.

      Mã Đạt bước ra từ trong tiệm ăn vắng khách. dùng tay lau những chỗ dầu mỡ ở miệng. Món cơm rang gan lợn lúc nãy làm cho thấy có chút buồn nôn. tự cảnh cáo với bản thân mình từ giờ được ăn nội tạng của động vật nữa. Mã Đạt bước từ từ đến bên cạnh xe của mình. Lúc mở cửa xe, giơ chiếc đồng hồ đeo tay lên nhìn. Kim đồng hồ chỉ 19 giờ 55 phút. Đây là thời gian bắt đầu ra khỏi nhà tối hôm qua.

      Đó là sai lầm. tự với mình.

      bước vào xem, vặn chiếc nắp chai, uống ngụm nước to, cố gắng làm giảm độ dầu mỡ có trong dạ dạy. mở đài radio, vửa rà kênh vừa mở khóa xe. Chỉ loáng sau con đường lớn. Cây cối hai bên đường chiếu xuống tạo nên cái bóng rung rinh che lấp hết cả con đường. Vậy là tròn 24 tiếng đồng hồ trôi qua. Mã Đạt vẫn chưa về nhà. Trong 24 tiếng này, tổng cộng chỉ chở được 4 chuyến khách, thu chưa nổi 100 tệ. Buổi chiều tiêu khá tiền ở trạm xăng. Cũng trong 24 tiếng đồng hồ đó, chứng kiến vụ án mạng, tiếp sau đó là đâm phải người con . Kết quả là lại hồ đồ ngủ lại ở nhà của người con quen biết đó đêm.

      phải là người ưa mạo hiểm.

      Mã Đạt gật đầu, tăng tốc độ, phi nhanh qua mấy ngã tư. hề để ý đến việc hai bên đường có khách nào để chạy xe . Lúc rẽ vào con đường hẻo lánh, bỗng nhiên giảm tốc độ. Hai bên đường vẫn là những lùm cây rậm rạp, ở nơi này cứ đến buổi tối là chẳng thấy có bóng người, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vào lá cây xào xạc.

      Mọi thứ ở đây hề thay đổi.

      Đúng vậy, trước mắt Mã Đạt lên khuôn mặt đó. Mọi thứ đều hề thay đổi, cứ như thể thời gian hai năm chỉ là khoảnh khoắc, vĩnh viễn đọng lại chỗ, dịch chuyển. Chính con đường này, chính nơi này, vào hôm mưa to gió bão hai năm về trước, cũng vẫn chiếc xe này, Mã Đạt đâm ngã người con . Lúc Mã Đạt đưa người con đó vào bệnh viện. ấy chết.

      Xin ông trời hãy tha tội cho con.

      Đây là cơn ác mộng dày vò Mã Đạt suốt hai năm qua. ấy chết, chết ngay dưới bánh xe của .

      Mã Đạt vẫn còn nhớ khuôn mặt của người con đó.

      trẻ, khoảng hai sáu, hai bảy tuổi. Khuôn mặt xinh xắn của hề bị thương. Vẻ mặt của rất thanh thản, hề có chút đau khổ. Chỉ có khóe môi còn dính chút máu. Lúc Mã Đạt nhìn khuôn mặt , vẫn còn tỉnh táo. Mã Đạt thậm chí còn cho rằng ấy được cứu sống. Vậy mà, Thần Chết vẫn bò qua người ấy, mang linh hồn ấy .

      Mã Đạt mãi mãi thể quên được khuôn mặt đó.

      Thế mà tối qua, lại lần nữa bắt gặp khuôn mặt ấy. Cái giây phút nhìn thấy khuôn mặt đó, thậm chí còn nghĩ rằng chắc vong linh của ấy trở về tìm . chắc chắn đó phải là giấc mơ. Mà là thực. lại nhìn thấy khuôn mặt đó. người sống, người chết. Bọn họ sống ở hai thế giới hoàn toàn cách biệt nhưng lại có khuôn mặt giống nhau đến vậy.

      Hai mươi phút sau, Mã Đạt đến con đường đó, tìm ra tòa nhà đó. Mượn ánh đèn đường, nhìn được kiến trúc bên ngoài của tòa nhà, bốn bề đều có rất nhiều ngôi nhà giống vậy. Nó chẳng có gì là nổi bật. Nhìn từ phía ngoài vào hầu như nhìn thấy chiếc cửa sổ nào. Trông tòa nhà giống như chiếc hộp kín bưng.

      Mã Đạt bước vào tòa nhà . gặp bất kì ai. từ từ bước lên cầu thang. Tiếng cọt kẹt của tấm ván sàn khiến người ta thấy run run, tưởng chừng như bước chân đó sắp làm thủng lỗ tấm sàn đó vậy. nắm chắc lấy tay vịn cầu thang, lên tầng ba, dừng lại trước cánh cửa đó. hít hơi sâu, nghĩ thầm xem nên với người con đó điều gì rồi đưa tay lên gõ cửa.

      Nhưng đợi lúc lâu cũng thấy ai ra mở cửa. Có vẻ như là ấy ở nhà. Bỗng nhiên Mã Đạt nghĩ đến thứ. đút tay vào túi quần rút ra chiếc chìa khóa.

      Đây phải là chìa khóa của .

      Vài giờ trước, phát ra trong túi mình có chiếc chìa khóa của người khác. Chiếc chìa khóa này làm thế nào lại có thể nằm ở trong túi ? thể nào nhớ nổi, cũng như thể nào nhớ nổi những việc xảy ra sau khi ngủ thiếp tại căn phòng này.

      Mã Đạt quyết định thử. từ từ tra chiếc chìa khóa vào ổ. Chìa khóa và ổ khóa khớp vào nhau cách rất quen thuộc, sau đó chiếc cửa được mở ra.

      Quả nhiên đây là chìa khóa nhà của ta. Mã Đạt đoán sai. bước vào căn phòng vắng tanh bóng người. bật đèn. Căn phòng vẫn y nguyên như lúc rời . nhìn thấy chiếc ga giường vẫn chưa được trải căng lại sau khi ngủ dậy. bỗng thấy có chút xấu hổ, vội vàng dọn dẹp căn phòng. thành thạo lắm mấy việc này, chỉ là làm qua loa cho bản thân cảm thấy yên lòng. Bỗng nhiên Mã Đạt cảm thấy toàn thân rã rời. thể kháng cự nổi mà ngồi lên chiếc giường. Lúc này rất buồn ngủ, muốn đâu nữa, quyết định ở lại đây đợi ta quay trở lại, ít nhất là cũng muốn biết tên của .

      Thế nhưng Mã Đạt cứ ngồi thế đợi rất lâu nhưng đợi mãi cũng thấy bóng dáng người con kia đâu. nhìn đồng hồ. Bây giờ là 21 giờ 45 phút rồi.

      Bụng càng ngày càng cảm thấy khó chịu. Bữa tối tồi tệ lúc nãy khiến bụng chứa đầy dầu mỡ của nội tạng động vật. rất muốn ăn cái gì đó gì đó để san bằng chiếc bụng xui xẻo của . Mã Đạt mở chiếc tủ lạnh nhưng ngờ rằng chiếc tủ lạnh trống trơn chẳng có gì ngoài mấy chai nước ngọt. Mã Đạt chẳng nghĩ ngợi nhiều. lấy ra chai coca, uống liền hơi.

      Chỉ vài phút sau, bỗng thấy chóng mặt. Thứ nước ngọt diệu kì kia hình như có khả năng ru ngủ, khiến toàn thân mềm nhũn và ngã xuống giường . Mã Đạt thở dốc, ngửa mặt lên nhìn trần nhà. cố hết sức để mở to đôi mắt nhưng thể kiềm chế nổi mình, như thể chìm sâu dưới nước, biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 6





      L úc 22 giờ 50 phút, người con phố bộ dần vãn. Các cửa hàng hai bên đường vẫn tấp nập buôn bán. Đối với họ, buổi đêm vẫn còn rất dài.

      Ốc được mang tới. Những chiếc vỏ ốc màu xanh đậm bốc lên làn hơi nóng hổi. đôi đũa thò vào bát gắp lấy con, rồi đưa vào miệng người đàn ông để mút.

      lâu lắm rồi tớ ngồi ăn ốc ở ngoài đường thế này.” Trịnh Trọng có vẻ rất hoan hỉ, vừa vừa gắp thêm con nữa. Trước đây lúc tôi còn học, buổi tối thường xuyên ra ngoài ăn ốc, uống nước ngọt. Nghĩ lại lúc đó việc ăn ốc quả là hưởng thụ.

      Diệp Tiêu nhìn Trịnh Trọng cười.

      “Sao cậu ăn?” Trịnh trọng chỉ vào Diệp Tiêu . “Cậu vẫn nghĩ đến vụ Chu Tử Toàn mất tích đấy à?”

      Diệp Tiêu lắc đầu, cũng đưa đũa ra gắp con đưa lên miệng. nhanh chóng mút thịt ốc vào miệng và nhả chiếc vỏ ốc ra, vừa ăn vừa . “ ra tớ nghĩ tới cuốn truyên.”

      “Truyện trinh thám à?”

      “Cũng có thể coi là vậy. Cậu còn nhớ cuốn truyện tớ cho cậu mượn năm ngoái ?”

      Trịnh Trọng ngưng chiếc đũa lại, nghĩ lúc rồi : “Có phải cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt ?”

      “Cậu có nhớ tên tác giả ?”

      là tớ thể nhớ được đâu.” Trịnh Trọng cười : “Diệp tiêu, cậu cũng biết là tớ đọc sách có bao giờ để y đến tên tác giả đâu mà.”

      “Mãi đến hôm nay tứ mới biết, hóa ra tác giả của cuốn truyện đó là vợ của tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ. ta tên là Dung Nhan.”

      “Y cậu là, tác giả cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt là vợ của Chu Tử Toàn sao?”

      Diệp Tiêu gật đầu. “ ta tên là Dung Nhan.”

      “Chiều nay cậu gặp ta đúng ? Trông ta thế nào?” Trịnh Trọng uống thêm ngụm bia, nhàng : “Tớ nghe đa số các nữ nhà văn đều chẳng xinh đẹp gì.”

      “Cậu nghĩ sai rồi. ta rất đẹp.” Diệp Tiêu rồi uống ngụm nước ngọt.

      “Ha Ha, chắc là cậu phải ấn tượng lắm. Xem ra chúng ta có thể có chút manh mối rồi đây.”

      “Y cậu là có thể ta liên quan đến vụ mất tích của Chu Tử Toàn sao?”

      Trịnh Trọng tỏ ra rất thoải mái, cười : “Đương nhiên, đằng sau những người phụ nữ xinh đẹp luôn có những chuyện thị phi, nhất là chồng ta.”

      như thế buổi chiều hôm nay ở công ty chứng khoán Thiên Hạ cậu cũng thu hoạch được kha khá nhỉ?”

      “Có lẽ vây. Lần này chúng ta đụng phải vụ lớn rồi. Trong công ty chứng khoán Thiên Hạ, gần như ai cũng cho rằng Chu Tử Toàn xảy ra chuyện. Nếu như phải là ta cũng là công ty chứng khoán. Kiểu gì cũng xảy ra chuyện lớn.”

      Diệp Tiêu gật đầu. nhìn lên các tấm biển quảng cáo công ty chứng khoán ở tòa nhà cao tầng gần đó. Nó nhấp nhánh những ánh đèn màu trông giống như thành phố màn đêm, lúc nào cũng có thể che giấy vật gì.

      Trịnh Trọng tiếp: “Dựa theo những gì tớ thẩm vấn các nhân viên ở công ty chứng khoán trước khi mất tích Chu Tử Toàn có những biểu rất lạ.”

      “Cảm cúm mãi khỏi.”

      “Đúng vậy. Bởi vì Chu Tử Toàn cảm cúm nên hai tuần gần đây ta rất ít khi tiếp xúc với người khác. ta ta lo lắng lây cảm cúm sang cho mọi người. Phần lớn thời gian ta đều tự nhốt mình trong phòng làm việc, cực kì ít tiếp khách. Mấy lần họp công ty ta cũng tham dự. Quan trọng hơn là có rất nhiều nhân viên công ty phản ánh, gần đây thần sắc Chu Tử Toàn trông rất bình thường. Mỗi lần đến công ty và lúc về ta đều cúi gầm mặt, trò chuyện vì với ai, gần như là ta gì. Kết luận lại là lần mất tích này của Chu Tử Toàn khiến cho người ở công ty chứng khoán Thiên Hạ vô cùng lo lắng và rất nhiều tin đồn thổi.”

      “Bọn họ lo Chu Tử Toàn phạm tội gì đó về mặt tài chính, do sợ tội nên trốn chạy sao?”

      “Đúng là có rất nhiều lời đồn như vậy. Chúng ta cũng cần phải biết rằng công ty chứng khoán Thiên Hạ cũng là doanh nghiệp nhà nước có tài sản lên đến hàng tỷ đồng, có vị trí quan trọng trong giới chứng khoán. khi công ty này xảy ra việc gì đó lớn liên quan đến rất nhiều các vấn đề lớn khác.” Trịnh Trọng lúc này mới nghiêm chỉnh trở lại như các cảnh sát hình khác. với vẻ lo lắng: “Có thể vụ án này đội công an kinh tế cũng dính tay vào. Bọn họ thích nhất điều tra mấy vụ thế này mà.”

      Diệp Tiêu đặt đũa xuống, đưa mắt ra nhìn xung quanh. Quán ăn ngoài trời lúc này chỉ còn có hai người bọ họ, phía đằng sau lưng vang lên tiếng xào nấu đồ ăn. chầm chậm : “Nào, Trịnh Trọng, giờ chúng ta thử cùng nhau phân tích xem sao nhé. Chu Tử Toàn mất tích có mấy khả năng sau đây.”

      “Sherlock Holmes(*) của tớ, cậu bắt đầu suy luận rồi đây. Mau nào.”

      Diệp Tiêu uống ngụm nước ngọt rồi : “Khả năng thứ nhất: Chu Tử Toàn đúng là lợi dụng chức vụ tổng giám đốc công ty chứng khoán và phạm tội gì đó về mặt kinh tế. Vụ mất tích của ta thực ra là vụ bỏ trốn, mang theo số tiền mà ta lấy được. Với những manh mối có trong tay khả năng này là lớn nhất. Khả năng thứ hai là ta bị bắt cóc. Những người có địa vị như Chu Tử Toàn rất dễ trở thành mục tiêu của bọ bắt cóc. Nếu rơi vào khả năng này công ty hoặc gia đình ta mau chóng nhận được điện thoại của bọn bắt cóc. Khả năng thứ ba là ta xảy ra tai nạn gì đó như tai nạn giao thông hoặc giết người để cướp của. Nếu là khả năng này coi như là số ta đen đủi. Những khả năng này đều có thể xảy ra. Còn khả năng thứ tư cũng giống như khả năng thứ nhất, ta là tội phạm kinh tế nhưng ta trốn chạy mà là do sợ hãi mà tự tử ở nơi nào đó. Có điều những vụ án mấy năm trở lại đây cho thấy, khả năng này có vẻ khó xảy ra nhất.”

      “Chỉ có bốn khả năng này thôi sao?”

      “Tớ dám chắc chắn có thể có khả năng thứ 5. Điều này phải dựa vào việc chúng ta có thể tìm được ra thêm các manh mối khác ?”

      Trịnh Trọng bỗng nhiên cười phá lên : “Nhưng tớ vẫn cứ hy vọng thằng cha này đêm nay tự động về nhà.”

      Sắc mặt Diệp Tiêu bỗng trở nên đanh cứng lại. Điều này hoàn toàn phải bởi vì chỗ ốc trong bát bị Trịnh Trọng ăn hết. Diệp Tiêu lạnh lùng : “Sau khi gặp Dung Nhan, tớ linh cảm rằng Chu Tử Toàn có cơ hội quay trở về.”

      Hai người bỗng dưng im bặt. Quán ăn ngoài trời đối diện vẫn tấp nập, xem chừng có mấy kẻ ngà ngà say. Tiếng ồn ào, la hét của họ làm phân tán dòng suy nghĩ của hai người.

      Trịnh Trọng bỗng dưng lên tiếng: “Diệp Tiêu, tớ tin vào trực giác của cậu. Có thể vụ án này hề đơn giản chút nào.”

      Lúc này là 23 giờ 40 phút. Diệp Tiêu gật đầu sau đó đứng dậy, quay đầu lại gọi to: “Thanh toán ông chủ ơi!”




      Chú thích

      (*): Sherlock Holmes là nhân vật hư cấu vào cuối thế kỉ 19 và đầu thế kỉ 20, xuất lần đầu trong tác phẩm của nhà văn.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!


      CHƯƠNG 7





      D

      ưới đáy nước sâu tối tăm. Có người dãy dụa. “Bàn tay lạnh ngắt của ta mềm và trơn như con rắn biển, nắm chặt lấy gót chân mình. ánh sáng yếu ớt lướt qua, chiếu vào mắt mình. Mình bơi theo hướng ánh sáng đó. Cuối cùng tôi thò tay được ra khỏi mặt nước. …”

      Mã Đạt mở mắt.

      nằm mình chiếc giường của người phụ nữ xa lạ. Hoảng hốt nhìn xung quanh. có nước lạnh, cũng tối tăm khiến người ta nghẹt thở. Chút ánh sáng đầu ngày từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho căn phòng ngột ngạt có thêm chút sinh khí.

      Lúc nãy ai vậy nhỉ? Mã Đạt thấy đầu mình nặng chịch. còn cảm thấy hơi buồn nôn.

      là ai?”

      Giọng Mã Đạt vang lên trong căn phòng. Mồ hôi chảy dọc theo trán. đưa tay lên nhàng lau. Cảm giác đó giống như đúng là vừa mới từ dưới nước ra.

      Đồng hồ vẫn đeo tay . Lúc này là 5h30’ sáng. ngồi dậy cách khó khăn. quen với việc ngủ giường của người khác đến lúc mặt trời lên cao. Mã Đạt ngồi dịch ra phía cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. Bầu trời vẫn còn u tối. Mặt trời mới chỉ hơi hé rạng phía chân trời. Mặt trăng vẫn còn ở nền trời trắng. mở cửa sổ, tham lam hít hơi khí ngày mới sâu.

      Căn phòng nho như có ma lực. Hình như bóng dáng người phụ nữ đó vẫn quanh quẩn đâu đây, khiến Mã Đạt thể chìm vào giấc ngủ. lắc mạnh đầu cố gắng nhớ lại điều gì đó. Trong trí nhớ của hình như có lưu lại điều gì đó, ta quay trở về.

      Mã Đạt dám khẳng định nhưng khuôn mặt đó của lại hiên lên rất ràng. Chính là ấy, sau khi Mã Đạt ngủ, ấy về qua đây. Mọi việc như giấc mơ, vừa ảo, vừa , khó mà phân biệt được. Mặc dù chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng các giác quan của lại cho biết, nhìn thấy khuôn mặt đó. Có lẽ là khoảng 12h đêm. bóng dáng như bóng hồn che phủ hết trán Mã Đạt. hơi hé mắt ra chút. Và chính trong cái hé mắt đó nhìn thấy khuôn mặt khó mà có thể quên được đó.

      ta về qua đây vào lúc nửa đêm.

      Sau đó ta lại bỏ như bóng hồn, để lại vết tích gì.

      Mã Đạt hít hơi sâu, nhìn lên bầu trời ngày càng sáng hơn. nghe thấy tiếng của chính mình.

      Tôi nhất định tìm ra .


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 8





      Bây giờ là 5h45’ sáng.

      “Em nguyện vì / nguyện vì / nguyện vì / quên tên mình/ chỉ cần đồng ý/ đón lấy tình của em/ em nguyện vì mà làm tất cả/ nguyện vì mà làm tất cả…”

      Câu cuối cùng bị sai nhạc. Tiểu Lục rất thích nhạc của Vương Phi. vừa hát vừa lắc lư đầu. hơi ngà ngà say.

      Tiểu Lục ngẩng đầu lên nhìn trời, ngơ ngác : “Chuyện gì vậy nhỉ? Sao trời lại sáng thế này?”

      nhớ lúc bước vào quán karaoke trời vẫn còn đầy sao. Lúc ra là sáng sớm. Lúc đó mới hiểu ra là mình chơi thông cả đêm. cũng nhớ được là mình hát bao nhiêu bài, chủ yếu là bài của Vương Phi. hát đến lúc cổ họng khản đặc mới thôi. ra cũng chẳng thích thú gì việc này, chỉ vì thấy buồn bực trong lòng. Mà cứ buồn bực là chỉ muốn hát to, hát mãi. Phải thế mới thấy thoải mái hơn.

      Ba ngày trước, chia tay người . Lúc chia tay chỉ cười chứ hề giọt nước mắt nào. Nhưng lúc này, lại thể kìm nén được nước mắt của mình. Cả khuôn mặt ướt đẫm những giọt nước mắt nóng hổi. May là xung quanh chẳng có ai, ai nhìn thấy bộ dạng lúc này. lấy tay chống cằm, dựa lưng vào cây trúc. Cây trúc bị dựa vào đung đưa. Vài giọt sương đọng lá theo đung đưa rơi xuống làm ướt tóc Tiểu Lục.

      Tiểu Lục đưa tay lên vuốt tóc mình, nhìn sang bốn phía? Đây là đâu nhỉ? bị rừng trúc do người trồng lên vây xung quanh. Vào lúc sáng sớm, nơi đây bóng người. Cách đây tầm mười mấy mét là con đường . Đây là miếng đất nằm giữa hai làn đường trồng đầy trúc. Còn đứng giữa những bụi trúc rậm rạp. Việc muốn làm duy nhất lúc này là về nhà ngủ.

      vừa định bước ra khỏi rừng trúc phát ra trước mặt mình là chiếc rãnh. Phía trước đám lá trúc mục nát là cái rãnh sâu được che đậy. Nhưng còn kịp nữa rồi, trọng tâm của dẫm lên đám lá đó. hét lên tiếng thất thanh, lập tức trượt chân xuống chiếc rãnh.

      Tim Tiểu Lục đập thình thịch. nhận ra là mình đứng ở trong chiếc rãnh giữa rừng trúc. May là lúc trượt xuống bị ngã, vẫn có thể đứng vững. Cái rãnh này chắc sâu khoảng 1m, chỉ cần cố chút là có thể trèo ra ngoài nhưng lúc này rất sợ hãi, toàn thân run lên, dám làm cái gì. muốn hét lên kêu cứu nhưng cái giọng khàn đặc của thể phát ra được chút thanh nào. Chắc phải gọi di động kêu cứu thôi.

      Bỗng dưng ngửi thấy mùi gì đó, mùi của cái gì đó bị thối rữa, bay thẳng vào mũi .

      Cái mùi này khiến người ta thấy buồn nôn. Tiểu Lục bịt mũi, bịt miệng, nhìn xuống phía dưới chân, nơi mùi thối đó bốc lên.

      “Ôi, mẹ ơi…”

      Trong giây lát, cuối cùng cũng dùng hết sức lực để kêu lên. Từ lúc sinh ra đến giờ, chưa bao giờ sợ như lúc này. Sau đó run rẩy ngồi xổm xuống, nôn sạch tất cả những gì cho vào bụng từ tối hôm qua ra ngoài.

      Cách chân khoảng 1 m có xác của người đàn ông nằm đó, dường như ta bị biến dạng.


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!


      CHƯƠNG 9





      C

      on người chỉ có lúc chết mới được bình đẳng. Diệp Tiêu thể tin vào câu đó. Lúc này, tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ, Chu Tử Toàn nằm trước mặt . Toàn thân ta trần truồng, nước da trắng bệch, xung quanh chân và tay đều có những vết bầm tím. Mặc dù vậy, vẫn có thể nhận ra rằng, lúc con sống, ta là người đàn ông có cơ thể tráng kiện. Dưới ánh đèn của phòng khám nghiệm pháp y, Diệp Tiêu có thể nhìn thấy những vết thương người Chu Tử Toàn. Phía ngực phải có vết thương do vật nhọn đâm vào. Phía bụng trái cũng có những vết đâm như vậy. Phía đằng sau lưng, chỗ Diệp Tiêu thể nhìn thấy cũng có ba vết tương tự. Diệp Tiêu ngó lên chiếc đồng hồ treo tường. Bây giờ là 14h20’. Bên phía bác sĩ Phương Tân hoàn tất sơ bộ việc khám nghiệm tử thi. Diệp Tiêu và Phương Tân vốn là chỗ bạn bè thân thiết. hề ngần ngại những mùi hôi thối bốc lên từ những thi thể rữa nát thường xuyên có ở đây. với Phương Tân bằng giọng rất bình thản “Hãy tới nghe xem cậu phát được gì nào?”

      “Cũng có phát gì mới. cái chết do bị dao đâm điển hình. ta bị đâm năm phát. Vết đâm vào lưng bên trái là nặng nhất. Đâm xuyên qua gan của ta. Hung khí là vật nhọn giống như con dao dài khoảng từ 10-15 cm. Phương Tân lạnh lùng .Vừa vừa ghi gì đó lên mấy tấm bảng biểu.

      “Có thể biết được thời gian tử vong .”

      “Do trước khi chết, ta mất máu quá nhiều nên các vết cơ thể . Cơ thể bị cương cứng. Phần lớn khô. Thêm vào đó, thi thể được phát đất bùn ẩm ướt. Vì thế, số phần bắt đầu thối rữa.” Phương Tân lắc đầu, “Thế thôi, những điều này mình đều ghi trong báo cáo. Tóm lại, mình đoán, thời gian tử vong vào khoảng 36-43 giờ trước.”

      Diệp Tiêu tính nhẩm trong đầu: “Chính là cái đêm ta về nhà.”

      “Diệp Tiêu, hình như cậu có vẻ rất quan tâm đến vụ này.”

      “Tất cả các vụ án mạng tớ đều quan tâm mà.”

      Phương Tân lắc đầu : “ ta là nhân vật nào vậy?”

      ta là tổng giám đốc của công ty chứng khoán.”

      “Đấy, cậu xem, rồi ai mà chả giống nhau. Dù là ăn trộm ăn cướp ngoài đường hay là giám đốc, chủ tịch hội đồng quản trị của công ty lớn nào đó, cứ nằm lên cái giường khám nghiệm này chẳng có gì khác biệt cả.”

      Phương Tân hỏi tiếp: “Thế tình hình điều tra trường đến đâu rồi?”

      khoảng hai nươi hai tuổi tình cờ phát ra trong cái rãnh ở trong rừng trúc.”

      “Rừng trúc?” Phương Tân ngạc nhiên : “Mình chưa bao giờ nghe đến có rừng trúc nằm trong thành phố này.”

      “Là rừng trúc nhân tạo, nằm ở dải đường phân cách. Tại trường tìm thấy bất cứ đồ vật có giá trị nào. Có thể, mọi thứ bị cơn mưa to tới hôm trước gột sạch hết rồi. chung, tớ vẫn tài nào biết được nơi phát ra thi thể có phải là trường xảy ra án mạng hay , hay là ta bị giết ở nơi khác sau đó được kéo về chỗ này.”

      Sau khi Diệp Tiêu xong, bỗng nhiên nhớ ra điều gì liền quay sang hỏi Phương Tân: “Cậu có thể khám nghiệm lại thi thể kĩ thêm lần nữa ?”

      “Khám nghiệm kĩ hơn?”

      “Tớ nghĩ, liệu có thể kiểm tra được loại bệnh của người chết lúc còn sống ?”

      “Thế phải xem là loại bệnh gì, vì có bệnh có thể khám ra được nhưng có bệnh .”

      Diệp Tiêu chần chừ lúc mới : “Cảm cúm.”

      “Cậu đùa mình đấy à?”

      , tớ đùa đâu. Việc này có thể rất quan trọng trong vụ điều tra này,

      Phương Tân gật đầu: “Được rồi. Tuy hy vọng rất nhoi nhưng tớ cũng thử xem sao, giống như vụ Lời nguyền của xác ướp của cậu lần trước ấy. Nếu như bệnh cảm cúm của ta là do loại virus nào đó gây ra may ra có thể khám nghiệm ra được.”

      “Cám ơn nhé. Tớ ra ngoài .”

      Diệp Tiêu ra khỏi phòng pháp y. Dưới ánh đèn hành lang bên ngoài, Diệp Tiêu rút chiếc điện thoại ra, bấm số điện thoại. Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối. Diệp Tiêu ngưng lúc, sau đó chầm chậm : “Có phải chị Dung Nhan ? Chào chị, tôi là Diệp Tiêu. Hôm qua chúng ta chuyện với nhau.”

      báo cho tôi tin tốt hay tin xấu vậy?” Đầu dây bên kia truyền lên giọng nặng nề.

      “Tôi rất khâm phục bình tĩnh của chị. Tôi rất lấy làm tiếc phải thông báo cho chị, sáng sớm nay có người phát ra thi thể đàn ông. Chúng tôi nghĩ rằng thi thể đó là của chồng chị, Chu Tử Toàn. Nếu như chị thấy tiện, mời chị đến cục cảnh sát chúng tôi để xác nhận.

      Đầu dây bên kia im lặng lúc.

      Diệp Tiêu hình dung ra nét mặt của ta lúc này.

      Cuối cùng Dung Nhan cũng lên tiếng: “Cám ơn , tôi đến đó ngay bây giờ.”


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 10





      C ô mặc bộ đồ đen.

      khuôn mặt trắng hồng của là đôi mắt như viên đá ngọc màu xanh đen, đầy quyến rũ. Lúc này, đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào thi thể chồng mình.

      Diệp Tiêu đứng cách đó chừng mét, chăm chú quan sát những biểu lộ của ta, cố gắng để bắt được từng thay đổi khuôn mặt. Thế nhưng mọi thứ đều vô ích. Khuôn mặt Dung Nhan hề bộc lộ chút cảm xúc nào. im lặng đứng đó nhìn thi thể người chồng trắng bệch, cứng đờ, trông giống như hòn đá có sinh linh. Tất nhiên khi là xác còn sinh mệnh nữa. Nhìn từ góc độ này Chu Tử Toàn bây giờ chẳng khác gì hòn đá.

      gật đầu.

      Sau đó, tấm vải trắng bọc thi thể lại được phủ lại như cũ, từ từ đẩy vào trong phòng lạnh.

      “Chúng ta ra ngoài chuyện .”

      Dung Nhan lời nào theo đằng sau Diệp Tiêu ra ngoài hành lang. Ánh đèn sáng trắng ở hành lang chiếu xuống trán . nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, lưng dựa vào tường, dùng tay giữ chặt lồng ngực phập phồng lên xuống.

      “Có phải chị cảm thấy khó chịu ?” Diệp Tiêu nhàng hỏi bên tai , “Tôi thường xuyên nhìn thấy những cảnh như thế này, rất nhiều người nhà nạn nhân khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của người thân mình đều có những phản ứng như vậy. Có lúc là do những nỗi đau thấm vào tận xương tủy, có lúc đơn giản chỉ là do cảm thấy hãi hùng, buồn nồn khi nhìn thấy xác.”

      Dung Nhan lập tức mở mắt ra, phản ứng của ta rất nhanh: “ nghi ngờ tôi là loại sau sao?”

      Có vẻ như đầu óc ta hoàn toàn tỉnh táo, Diệp Tiêu nghĩ thầm trong bụng, lắc đầu : “, tôi chỉ cảm thấy chị là người phụ nữ mạnh mẽ hơn hẳn so với những người nhà từng đến đây nhận xác. Chị quả là rất mạnh mẽ, tôi rất khâm phục chị. Có những lúc chúng tôi thậm chí còn phải chuẩn bị sẵn bác sỹ và số thuốc cấp cứu để cứu chữa cho những người nhà do đau buồn quá mà ngất .”

      “Có những lúc, trong mắt các , mạnh mẽ chưa chắc phải là từ có ý tốt.” quay người sang bên, muốn để Diệp Tiêu nhìn thấy khuôn mặt . Xem chừng ta đúng là có cảm giác buồn nôn.

      Diệp Tiêu : “Chị có muốn vào phòng vệ sinh ?”

      “Chắc là lo tôi nôn ra đây làm bẩn chỗ này phải ?” im lặng lúc rồi với Diệp Tiêu : “Chỉ cho tôi nhà vệ sinh ở đâu?”

      Hai người xuống dưới tầng trệt, ở phía cuối đường hành lang, Dung Nhan cúi đầu vào nhà vệ sinh.

      Diệp Tiêu đợi ở bên ngoài. nhìn đồng hồ: 16 giờ 15 phút.

      lát sau, phía đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân tiến lại nhanh. ngoảnh đầu lại thấy Trịnh Trọng như chạy về phía .

      “Diệp Tiêu, tớ nghe vợ của Chu Tử Toàn đến để xác nhận xác. ta về chưa?”

      ở bên trong.” Diệp Tiêu chỉ tay hướng vào nhà vệ sinh.

      Trịnh Trọng lập tức lại “À, tớ hiểu rồi, những lúc như thế này việc đó cũng là bình thường.”

      “Nhưng ta biểu rất trấn tĩnh, vô cùng trấn tĩnh.”

      “Đúng thôi. Dù thế nào nữa ta vẫn là nhà văn mà.” Trịnh Trọng ngày càng giọng càng bé , “Diệp Tiêu, tớ rất muốn gặp nhà văn nữ viết truyện trinh thám này. Tối hôm qua cậu ta rất xinh, đúng ? Bây giờ ấy trở thành góa phụ xinh đẹp. À ra ý tớ là thông thường trong các vụ án mạng như thế này các góa phụ xinh đẹp thường là trọng tâm điều tra của cảnh sát?”

      “Tớ hiểu ý của cậu.”

      ta vào bao lâu rồi, sao vẫn chưa ra thế?” Trịnh Trọng là người khá nóng vội, luôn kinh ngạc trước điềm tĩnh và chín chắn của Diệp Tiêu.

      “Chắc cũng được mười phút rồi.”

      Trịnh Trọng lắc đầu, kéo Diệp Tiêu vào đầu bên kia của đường hành lang, vào lúc biết chắc chắn ai có thể nghe được cuộc chuyện của hai người mới bảo Diệp Tiêu : “Lúc nãy, bọn tớ sắp xếp lại lượt các đồ tùy thân của nạn nhân?”

      “Cậu phát được điều gì rồi?”

      “Trong chiếc áo vest đầy những vết thủng của ta tìm được vật chứng nào cũng tìm ra cặp da hay tiền nong gì hết. chung là chẳng có cái gì, trong túi quần cũng vậy, tìm được vật gì.”

      “Thế còn các thứ khác sao?”

      “Chẳng có thứ nào nữa cả. Những thứ như đồng hồ đeo tay, điện thoại, các loại thẻ hay đồ trang sức cũng chẳng có. tóm lại, người ta ngoài quần áo ra chẳng có bất cứ đồ vật gì. Mọi thứ đều bị khuơ sạch rồi.” Mắt Trịnh Trọng nhìn chăm chú vào phía bên kia của hành lang nhưng miệng vẫn tiếp tục : “Ít nhất nhìn từ bên ngoài, đây trông giống như vụ cướp của giết người. Đương nhiên cũng có khả năng là tên giết người cố ý tạo trường giả, sau khi giết chết Chu Tử Toàn lột sạch tất cả đồ đạc để đánh lừa cảnh sát.”

      “Hoặc là…” Diệp Tiêu dừng lại hồi lâu, “ người Chu Tử Toàn có vật gì đó rất quan trọng.”

      hết câu, quay sang lạnh lùng nhìn Trịnh Trọng .

      “Cuối cùng ta cũng ra.” Trịnh Trọng nhàng thốt lên tiếng.

      Dung Nhan đến trước mặt hai người. Lúc này trông khá hơn lúc nãy rất nhiều. Khuôn mặt có sắc hồng. bình tĩnh : “Cám ơn , Diệp Tiêu.”

      “Có gì đâu. Để tôi giới thiệu chút nhé.”

      Nhưng Trịnh Trọng cướp lời : “Chào , tôi là Trịnh Trọng, là cộng của Diệp Tiêu. Chúng tôi cùng nhau phụ trách việc điều tra vụ án của chồng chị. Chúng tôi rất lấy làm tiếc trước cái chết của chồng chị. Mong chị có thể tích cực phối hợp với chúng tôi.”

      “Chào .” Dung Nhan chỉ gật đầu với Trịnh Trọng, sau đó vẫn tiếp với Diệp Tiêu : “ biết là bao giờ tôi có thể nhận thi thể của chồng tôi về, tôi muốn để ấy tiếp tục nằm trong nhà xác lạnh giá đó nữa. Tôi mong có thể nhanh chóng cử hành tang lễ và hỏa táng cho .”

      “Tất nhiên tất cả những người thân đều đưa ra câu hỏi này. Có điều thi thể chồng chị chúng tôi vẫn cần phải có chút việc cần làm nốt. Nhưng chị cứ yên tâm, chắc cùng lắm chỉ đợi khoảng hai ngày nữa chúng tôi đưa thi thể đến nhà tang lễ.”

      “Rất cám ơn . Việc này chắc các thông báo với công ty chứng khoán Thiên Hạ rồi chứ ạ?”

      “Chúng tôi thông báo rồi. Ngày mai chúng tôi chuyện kĩ hơn với các ấy.” Trịnh Trọng lên tiếng.

      “Thế tốt rồi. Có lẽ tôi nên sớm về nhà để lo việc hậu cho chồng mình. Tạm biệt các .”

      Diệp Tiêu gật đầu: “Chị đường cẩn thận nhé, có cần chúng tôi đưa chị về nhà ?”

      “Tôi còn là trẻ con, tôi biết tự lo cho bản thân mình.” Dung Nhan đưa mắt lên nhìn hai người rồi lạnh nhạt tiếng: “Các cần tiễn tôi đâu. Tạm biệt các .”

      Diệp Tiêu và Trịnh Trọng đưa mắt nhìn theo Dung Nhan cho đến khi khuất bóng sau chiếc cầu thang của sở cảnh sát. Sau lúc đó hai người đưa mắt nhìn nhau, Trịnh Trọng hỏi: “Cậu có nghĩ là ta có vấn đề ?”

      “Kinh nghiệm bản thân bảo tớ rằng…” Diệp Tiêu từ từ : “Ma quỷ luôn luôn đồng hành với thiên sứ.”


      Sái Tuấn

      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 11




      Trịnh Trọng bước vào căn phòng. Từ cửa sổ tầng thứ 30 nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy tòa nhà nổi tiếng cả nước và bốn bề là những ngọn núi hùng vĩ san sát như khu nhà, như đối diện với loài dã thú chưa từng ra khỏi rừng nguyên sinh, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm sáng rực cả căn phòng làm cho thấy hơi nhức mắt. Diệp Tiêu kéo rèm xuống, che ánh mặt trời gay gắt. quay lưng lại phía cửa sổ nhìn xung quanh căn phòng, cảm thấy khá là vừa lòng với căn phòng thẩm vấn tạm thời được công ty chứng khoán Thiên Hạ cho mượn tạm này.
      “Xem ra cậu cũng quen đường thuộc lối chỗ này rồi đấy nhỉ?”.Diệp Tiêu .
      tớ cũng có kinh nghiệm điều tra mấy vụ liên quan đến tài chính này rồi mà. Có điều lần này là vụ án mạng. Trịnh Trọng đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài rồi : “Tối qua cuộc họp chuyên môn ở sở những gì vậy?”
      “Cấp rất coi trọng vụ án Chu Tử Toàn này. Vụ này có rất nhiều bên phải nhảy vào cuộc, chỉ có bên cục cảnh sát mà còn có viện kiểm sát và hội chứng giám. Cấp cũng có thông báo cho đội điều tra kinh tế cùng phối hợp.”
      vậy công ty chứng khoán Thiên Hạ có khả năng là có vấn đề về kinh tế sao?”.
      “Đến bây giờ mọi thứ mới chỉ là phỏng đoán.”
      Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
      “La Tân Thành đến rồi”. Diệp Tiêu gật đầu, lên tiếng: “Mời vào”.
      Quả nhiên là phó tổng giám đốc La Tân Thành. ta rón rén bước vào phòng và : “Chào các , chắc căn phòng này là ổn chứ ah?”
      “Vâng, chúng tôi rất cảm ơn hợp tác của các .”
      “Đây là việc chúng tôi phải làm mà. Hôm qua nghe tin tai nạn của tổng giám đốc Chu, mọi người trong công ty đều rất ngạc nhiên và thương tiếc. Tuy trước khi biết việc, chúng tôi có người cũng đoán chắc tổng giám đốc xảy ra chuyện chẳng lành nhưng quả thực chẳng ai lại nghĩ chuyện xảy ra như thế này “. La Tân Thành lắc đầu rồi ngồi xuống. “Hai có việc gì cứ hỏi. Tôi gắng hết sức mình để giúp đỡ hai ”.
      Trịnh Trọng lên tiếng trước : “Phó tổng giám đốc La, hôm trước chúng ta chuyện với nhau, nhưng tình hình bây giờ nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì chúng tôi dự đoán, vì vậy chúng tôi muốn có thể cung cấp thêm nhiều thông tin hơn nữa.”
      “ Vâng, việc này là dĩ nhiên. Các muốn hỏi điều gì ạ? Về những điều bất thường của Chu Tử Toàn trong 2 tuần gần đây, tôi với các nhân viên cũng nhiều rồi ạ.”
      La, có ấn tượng như thế nào về con người Chu Tử Toàn?”
      La Tân Thành lập tức nghiêm mặt lại : “Chu Tử Toàn bằng tuổi tôi, cũng vào công ty chứng khoán Thiên Hạ gần như cùng thời điểm. ấy là người rất giỏi về chuyên môn, có năng lực. ấy cũng khá có danh tiếng trong giới chứng khoán và tài chính. Với tư cách là phó tổng giám đốc, tôi phải thừa nhận công ty chứng khoán Thiên Hạ có được địa vị như ngày hôm nay ngoài chủ tịch hội đồng quản trị ra công lao của tổng giám đốc Chu là rất lớn. ấy làm việc ở đây hơn mười mấy năm. Công việc hàng ngày đều do Chu Tử Toàn phụ trách.Có thể cái chết của ấy là mất mát vô cùng to lớn của chúng tôi.Ngoài ấy ra rất khó để kiếm được người có khả năng điều hành công ty này.”
      “Thế còn các mặt khác sao? đánh giá như thế nào về các mặt khác ngoài công việc ra?”
      “Cái này…” La Tân Thành cúi đầu, dừng lại lúc.
      “Sao, có điều gì tiện sao?”
      La Tân Thành lắc đầu : “, với những nhân viên quản lý cấp cao ở công ty chứng khoán này như chúng tôi, bình thường rất nỗ lực, dốc sức làm việc, rất ít khi để ý xung quanh vì thế những việc khác ngoài công việc của Chu Tử Toàn tôi cũng biết nhiều lắm. Hơn nữa, tôi vốn là người thích thọc mạch vào dời tư người khác nên vì thế tôi đưa ra đánh giá của bản thân được.”
      “Thế có thân với vợ của Chu Tử Toàn ?”
      “Xin lỗi các , tôi cũng thân thuộc gì với chị Chu lắm. Tôi với chị ấy chỉ gặp nhau có vài lần. Ngoài vẻ bề ngoài của chị ấy ra tôi có ấn tượng gì đặc biệt.Tất nhiên tôt biết chị ấy là nhà văn nữ, xuất bản cuốn truyện trinh thám bán rất chạy.”
      đọc quyển tiểu thuyết đó chưa?” Diệp Tiêu lên tiếng hỏi rồi bỗng nhiên lại cười thêm: “Xin lỗi có thể vấn đề này liên quan gì đến vụ án mạng cả.”
      , tôi chưa đọc qua sách của Dung Nhan.”
      Trịnh Trọng bỗng nhiên hỏi thêm câu:” đến nhà của Chu Tử Toàn bao giờ chưa?”
      “Tôi có đến vài lần, đến chỉ để bàn chuyện công việc.Mỗi lần đến ngồi chỉ tầm mười phút là về ngay.Tôi cũng có ấn tượng gì đặc biệt cả”.
      Diệp Tiêu ngồi lặng lẽ quan sát ánh mắt của La Tân Thành. có thể nhận ra được điều gì đó trong mắt La Tân Thành. Đột nhiên, chuyển chủ đề hỏi: “ La, theo , cái chết của Chu Tử Toàn nguyên nhân chính là do đâu?”
      “Xin lỗi các , tôi quả thực thể nào đoán được. Có điều tôi tin chắc là các cũng nghe đến, nay trong giới chứng khoán tài chính có rất nhiều lời đồn đại về giám đốc Chu Tử Toàn, trong đó có lời đồn đề cập đến vấn đề nhạy cảm trong vấn đề chứng khoán và vấn đề chứng khoán.Tuy nhiên các cứ yên tâm, bộ phận kế toán của công ty chúng tôi gấp rút kiểm tra sổ sách và các vấn đề lưu thông tài chính. Chúng tôi cũng mời cả các chuyên gia tài chính kế toán đến giúp. Tôi tin là làm dịu những nghi ngờ của mọi người về công ty chúng tôi.”
      Diệp Tiêu gật đầu : “Cảm ơn giúp đỡ của . Chúng tôi có thể làm phiền nữa.”
      sao, tôi có việc phải trước .”
      Trước khi La Tân Thành bước ra khỏi cửa, Trịnh Trọng bỗng nhiên cất tiếng: “Phó tổng giám đốc La, hôm nay Tang có làm ?”
      “Có, tuy tổng giám đốc Chu còn nhưng điều này làm ảnh hưởng gì đến công việc của ấy”. La Tân Thanh hiểu ngay ý của Trịnh Trọng, “Có phải muốn mời ấy lên để hỏi ?”
      Trịnh Trọng gật đầu.
      ấy lên ngay.”
      Sau khi La Tân Thành ra, Trịnh Trọng lập tức với Diệp Tiêu: “Cậu có tin những gì ta vừa ?”
      đời này chẳng có lời dối nào là hoàn hảo cả.”
      “Cũng chẳng có lời nào hoàn hảo cả... Tớ nghe câu này của cậu đến mòn tai rồi.” Trịnh Trọng cất tiếng cười vang.
      Diệp Tiêu cũng cười. Đến lúc đó , chợt có tiếng gõ cửa.
      ây đến rồi”. Trịnh Trọng thu lại khuôn mặt cười vui vẻ lại.
      “Mời vào”.
      Tang Tiểu Vân bước vào.Trông có vẻ được tốt lắm. gật đầu tỏ ý chào với Diệp Tiêu rồi quay sang với Trịnh Trọng: “Chào các , rất vui được gặp lại các .”
      “Tôi cũng rất vui. Tang, hôm qua chắc cũng biết đến chuyện của Chu Tử Toàn. thấy việc đó thế nào?.” Trịnh Trọng rất nhàng.
      “Tôi rất buồn, thực là rất buồn.” cúi đầu xuống, trông vẻ mặt rất là đau khổ.
      Trịnh Trọng an ủi : “Chúng tôi rất lấy làm tiếc. Chúng tôi nhanh chóng bắt được hung thủ.”
      “Mọi người thủ đoạn giết người rất là dã man đúng ah?” lắc đầu, người như run run.” Tôi dám nghĩ đến nữa, mấy hôm trước tổng giám đốc Chu vẫn còn khỏe mạnh, thế mà bây giờ…”
      Xem ra ta đúng là đau lòng , mặc dù ra nhưng đôi mắt đỏ ngầu, rơm rớm nước mắt. cúi đầu xuống , rút chiếc khăn tay lau khô nước mắt. Giong có đôi chút lạc nhưng vẫn tiếp tục : “Tổng giám đốc Chu là người rất xuất sắc, ấy có phẩm chất cao quý và trí tuệ hơn người. Cả công ty chúng khoán Thiên Hạ này ai có thể so sánh được với ấy ở bất cứ phương diện nào.”
      Tang, chắc rất đau lòng. Có thể chúng tôi hỏi đúng lúc.”
      , tôi sao.” lại ngẩng mặt lên, khuôn mặt lại trở về như cũ nhưng hơi hồng do khóc. tiếp: “Người ta tổng giám đốc Chu có vấn đề về tiền bạc thậm chí cái chết của ấy minh bạch. Tất cả đều là những lời bịa đặt bỉ ổi. Tôi rất hiểu ấy. ấy phải loài người như vậy. ấy rất trong sạch, những lời đồn thổi về ấy đều do những tên tiểu nhân đố kị với năng lực và kiến thức nên bịa đặt ra, Có số người cho đến lúc người ta chết vẫn còn này nọ, đúng là những kẻ hèn nhát bất tài.”
      “Xem ra công ty bây giờ rất rối ren.”
      thành đống hổ lốn rồi.” Bỗng nhớ ra điều gì đó: “Có điều, chủ tịch hội đồng quản trị về nước rồi.
      “Chủ tịch Hoàng Cương?”
      “Vâng. Tuần này ông ấy Hồng Kông dự buổi tiệc quan trọng. Sau khi nghe việc xảy ra với tổng giám đốc Chu, ông ấy vội gấp rút trở về sớm hơn 2 ngày. Cách đây 2 tiếng, ông ấy vừa mới xuống máy bay. Bây giờ nghỉ ở phòng nghỉ tầng , tạm thời chưa tiếp khách.”
      Diệp Tiêu : “Nếu vậy chúng tôi hẹn gặp ông ấy sau”.
      “Vâng, sức khỏe của chủ tịch vốn được tốt, bình thường mọi việc trong công ty đều do tổng giám đốc Chu phụ trách. Vì thế bây giờ chủ tich gặp mất mát quá lớn. Ông ấy cần phải nghỉ ngơi.”
      Tang , cảm ơn giúp đỡ của . Bây giờ có thể quay lại công việc của mình.”
      Tang Tiểu Vân gật đầu. Lúc đến cửa, lại quay đầu hỏi: “Các hãy cho tôi biết các có chắc là bắt được hung thủ hay ?”
      “Chắc chắn”. Trịnh Trọng như đinh đóng cột.
      “Cám ơn , Trịnh Trọng”. Tang Tiểu Vân cắn môi, có vẻ rất đáng thương. nhàng : “Cho tôi hỏi nốt câu cuối cùng, lúc tổng giám đốc chết, ấy có đau đớn lắm ?”
      Diệp Tiêu trả lời câu hỏi của : “Từ kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy ấy chắc chắn phải chịu nhiều đau đớn trước khi chết. Chúng tôi rất lấy làm tiếc, có thể tin này làm cho cảm thấy rất đau lòng, nhưng tôi chỉ có thể cho biết đến vậy.”
      Tang Tiểu Vân cố gắng tự làm cho mình trấn tĩnh, gật đầu : “Tôi hiểu rồi. cảm ơn các
      rời khỏi căn phòng, nhàng tiếng động.
      Trịnh Trọng lắc đầu : “Sao tớ cảm thấy, ấy còn đau lòng hơn cả Dung Nhan. Lúc nãy khi ấy ra khỏi cửa, nghe giọng ấy, vẻ mặt đấy, trông giống như góa phụ.”
      “Cậu cũng ghen với Chu Tử Toàn sao? Xin lỗi, tớ chỉ đùa thôi”. Diệp Tiêu đứng dậy, kéo rèm lên, nhìn về phía toàn nhà cao tầng Ma Thiên phía ngoài cửa sổ : “Theo lẽ thường, tổng giám đốc qua đời người thư kí cũng rất đau buồn nhưng còn về nguyên nhân của đau buồn đó khó mà biết được.”
      “Tớ hiểu điều cậu muốn nhưng tớ vẫn muốn tin điều đó là .”
      Bỗng nhiên Diệp Tiêu trở nên vô cùng nghiêm túc : “Cậu trải qua cảm giác mất người thân nhất bao giờ chưa?”
      Trịnh Trọng ngạc nhiên lắc đầu.
      “Tớ từng trải qua.”
      dứt lời, Diệp Tiêu nhắm mắt lại. Thề có trời đất, hề muốn nhắc tới những chuyện qua.

      Sái Tuấn
      Thần Nhìn Ngươi Đấy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :