1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thầm mến - Lưu Ly Mục

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      CHƯƠNG 6: Bị thương nặng

      Lại mùa đông nữa, chân tôi vừa tắm xong vẫn còn nước, kéo theo đôi dép lê, quần áo chỉnh tề, run run chạy vội vã hành lang kí túc xá. Sắp tắt đèn rồi, lúc này nếu còn ở ngoài, bị giáo viên trực ban phát hạ hạnh kiểm, thường vào giờ này tôi sớm làm tổ giường ở ký túc xá rồi. Nhưng mà hôm nay, vừa rồi dưới lầu của ký túc, Giang Dạ vô cùng kích động thổ lộ với tôi, đả kích tôi đến mức cậu ta từ lâu rồi mà tôi vẫn còn đứng tại chỗ thể động đậy.

      Vốn cậu ta bày tỏ phi thường hàm súc, hàm súc đến mức nếu phải tôi biết trước đây cậu ta có ý tứ với tôi tôi còn đường lùi, nhưng mà tôi biết cách nào để cự tuyệt cậu ta, dưới lúc kinh hoảng lại lựa chọn cách ngốc nhất là triệt để giả ngu để vượt qua. Hành động này rốt cục thẳng thừng chọc giận người chưa từng chuyện lớn tiếng với tôi như cậu ta. Cậu ta hung hăng nhìn tôi, hét lên điên cuồng: "Tang Lộ, tôi thích cậu! Cậu hiểu hả?!"

      "Tôi hiểu." Tôi sững sờ trả lời cậu ta. Tôi hiểu, ràng tôi tận lực tránh việc ở cùng chỗ với cậu ta, cho dù là lúc ở cùng cậu ta, phần lớn tôi cũng lời nào. Vì sao, cậu ta lại những lời này? ra, làm tôi có bao nhiêu khó xử, chỉ sợ là cậu ta cũng hoàn toàn biết nhỉ?

      Cậu ta giật mình, dường như sau đó lại hiểu lầm ý tứ của tôi, giọng điệu ngao ngán, "Tôi nên sớm hiểu ra đối với loại người như cậu, vẫn nên trực tiếp ra hiệu quả có lẽ cao hơn, là, công lãng phí thời gian ba năm của tôi." Sau đó lại vươn tay xoa đầu tôi cái, rồi cùng cái kết luận làm như vừa lòng rời .

      Ba năm? Hóa ra, cậu ta thích tôi ba năm, bắt đầu từ năm lớp 8? Khi đó tôi mới mẹ nó bao nhiêu tuổi hả?! Sau đó tôi đứng trong gió lâu, thẳng đến khi bác đóng cổng gọi tôi mới phục hồi lại tinh thần. Trời ơi, phải cậu ta hiểu lầm cái gì rồi chứ?! Tôi chợt nhớ tới trước khi chạy cậu ta còn để lại ý cười dịu dàng.

      Quên , đợi ngày mai rồi hẵng .

      Đấy là nguyên nhân mà giờ phút này tôi chạy như điên hành lang đây. Trong tay tôi cầm cái chậu rửa mặt tổ chảng. Mắt thấy phút chốc nữa thôi là tới ký túc xá, bỗng nhiên từ cầu thang có người lên. Tôi quả thực thể tin được vào mắt mình, ai làm ơn đến cho tôi biết vì sao giáo viên nam lại tuần ở ý túc xá nữ ?! Hơn nữa người này còn là Hạ Hàm??

      Tôi gắng sức phanh lại, giọng kinh hô, thiếu chút nữa tôi va vào ! nghe được động tĩnh ở bên này, xoay đầu lại, nhìn bộ dáng của tôi, ràng là đờ ra. Mặt tôi lại nhanh chóng bắt đầu phát sốt, bây giờ tôi mặc bộ quần áo trắng khỏi , nhưng bên dưới lại mặc cái quần đùi trong nhà nữa! Càng khỏi tới mái tóc lộn xộn vừa mới bị bung ra nửa. Lỗ đâu, làm sao đầy đất lại có nổi cái lỗ cho tôi chui vào thế này! Đây chính là ý tưởng duy nhất ngập ngụa trong đầu tôi lúc bấy giờ. lát sau, vẫn chẳng gì. Tôi hồn rời khỏi xác lén nhìn cái, lại phát ra còn ngẩn người, khỏi càng chật vật, ngay cả chào hỏi cũng làm, chuẩn bị lén chuồn từ bên cạnh .

      Tôi mang đôi dép lê cỡ đại kia lạch cà lạch cạch chạy lần thứ hai. Nhưng chạy chưa được mấy bước, cảm giác dưới lòng bàn chân có gì đó sai sai, sao lại bên cao bên thấp, chân trái còn lành lạnh nữa? Tôi cúi đầu xem xét, nhất thời ngây dại, dép trái của tôi đâu?! Theo bản năng ngoảnh đầu nhìn lại, nhất thời trong lòng phát ra tiếng thét kinh thiên động địa, tôi chỉ lo chạy trốn, thế mà dép rớt cũng biết, cái dép lê mặt có con thỏ phải lúc này nằm im lặng cạnh chân Hạ Hàm đó sao!

      ...

      hồi trầm lặng, nếu vừa rồi tôi còn muốn tìm cái động để chui vào, như vậy giờ phút này tôi chỉ muốn trực tiếp bốc hơi khỏi thế gian này cho xong.
      Trong đầu tôi lại theo thói quen trở nên trống rỗng mà chỉ khi đứng trước Hạ Hàm mới thường xuất , liền đứng ngơ ngác biết phải làm sao. Đến khi dường như khẽ thở dài, cúi người nhặt chiếc dép rồi về phía tôi tôi vẫn còn ngây ngẩn nhìn theo .

      cầm dép đến cạnh tôi, khom lưng đặt dưới chân tôi, tôi nhìn ngẩn người, hoàn toàn có động tác gì, cười tiếng, "Còn đợi thầy mang cho sao?"

      Những lời này khiến tôi như tỉnh mộng, nhanh chóng mang dép vào, ", cần, cảm ơn thầy!" Nếu lúc đó mặt tôi mà có quả trứng gà, tôi nghi ngờ có thể xèo tiếng, nhanh chóng bị rán chín.

      Tôi xong chuẩn bị chạy , lại lên tiếng, "Chờ chút."

      Tôi nghi ngờ nhìn , nghĩ ra vì sao lại gọi tôi, do dự trong chốc lát, cuối cùng : "Các em bây giờ còn , bài vở vẫn quan trọng nhất, đương gì đó chờ lên đại học sau cũng muộn."

      Tôi chết đứng như bị sét đánh trúng lúc trời quang, cả người cứng ngắc, "Là sao ạ?" Miệng mất khống chế tự truy vấn, giọng u đến cả tôi cũng chưa nhận ra, ý nghĩ đầu tiên của tôi là với tôi về chuyện của tôi và .
      "Tôi vừa nghe em với nam sinh kia ở dưới lầu chuyện." nhìn tôi, khóe miệng vẫn mang theo ý cười kia, nụ cười mà tôi từng cảm thấy hết sức nghịch ngợm giờ đây thoạt nhìn phá lệ đáng ghét.

      Đến bậy giờ tôi vẫn hình dung cảm xúc phức tạp trong lòng khi nghe câu năm đó. có từ ngữ nào có thể diễn tả được toàn bộ uất ức, căm tức còn có mất mát và đau khổ nảy sinh trong lòng, nghẹn đầy cổ họng. Tôi muốn với nhiều nhiều, tôi muốn cho biết tâm tình thầm mến của bản thân, tâm tình chờ đợi buổi thao luyện mỗi ngày nhìn thấy , tâm tình chờ đợi tiết thể dục hoặc là buổi chiều chủ nhật tới sớm để nhìn sinh khí dồi dào khi chơi bóng rổ; cùng tâm tình chờ đợi lần ngẫu nhiên đường nhìn thấy bởi tôi hoang mang bối rối mà lộ ra nụ cười nghịch ngợm, tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, cuối cùng tôi hít sâu hơi, rốt cục kiềm chế cảm xúc mãnh liệt của mình, thiên ngôn vạn ngữ lại hóa thành câu, "Thầy nên biết! Người trong lòng của em..." Thanh vang lên mạnh mẽ, vọng khắp hành lang, tôi phát hóa ra mình hét lên, Hạ Hàm đối diện tôi bỗng nhiên xuất loại biểu tình vô cùng kì quái mặt, dường như là có chút chờ mong, lại mang theo chút thống khổ. Tôi đột ngột tỉnh táo lại, mình làm gì thế này?! Rốt cục mình muốn cái gì?! nhàng cười cười, nghĩ đằng nẻo lên tiếng: "Còn chưa sinh ra đâu! Thầy ạ!"

      Hạ Hàm nhìn tôi chăm chú, trong mắt là đầm đen yên tĩnh, rốt cục cũng cười cười, "Vậy tốt!"

      Tôi có phản ứng gì với nữa, trực tiếp xoay người trở về ký túc xá. Vừa đẩy cửa phòng, đèn liền tắt đúng giờ. Tôi chưa bao giờ biết ơn vì đèn trường học tắt đúng lúc đến vậy, hoàn mỹ che đậy luống cuống của tôi, để tôi cần phải đối mặt với chất vấn của bạn cùng phòng về khuôn mặt đầy nước mắt của tôi.

      Tôi ngồi giường, đờ đẫn dùng khăn xoa xoa cái chân ướt sũng, chui vào ổ chăn dùng chăn che kín người, kiềm nén tiếng động rơi lệ. Cuối cùng tuy rằng cảm xúc lắng xuống, tôi làm thế nào cũng ngủ được, bởi hiểu tại sao chân trái tôi lại luôn cảm thấy nóng, quấy nhiễu tôi đêm được ngủ.

      Khi được nửa câu kia tôi nháy mắt dưởng như hiểu được, Hạ Hàm ta, luôn biết tôi thích ta, nhưng ta lại giữ im lặng, tại sao? Tại vì bọn tôi là thầy trò? Hay là lí do khác? Tôi dám nghĩ loạn nữa, cứ vậy ! Tôi tự với mình, còn chưa ra miệng, bị ta cự tuyệt rồi, ta dùng thái độ của ta, dùng vẻ mặt của ta, nhàng lại lạnh nhạt cự tuyệt tôi, để toàn bộ tình cảm say đắm trong lòng tôi chết từ trong trứng nước, vĩnh viễn thấy ánh mặt trời.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7: TIN TỨC XẤU

      Sáu tháng cuối năm lớp 11 là bóng đen lớn nhất trong đời tôi, bởi mùa xuân năm ấy, Hạ Hàm kết hôn.

      Giang Dạ cuối cùng vẫn bị tôi cự tuyệt. Cậu ta lộ ra nụ cười khổ khi gặp lại, : "Tôi biết cậu trì độn đến mức mình thích người nào cũng biết, lại có chút chờ mong, muốn biết đứa con lạnh nhạt như cậu khi thích người là bộ dạng gì. Chẳng qua là sợ tôi có cơ hội này rồi." Cuối cùng cậu ta như thường lệ sờ đầu tôi cái rồi tiêu sái rời .

      Muốn biết khi tôi thích người là bộ dáng gì sao? Trong lòng tôi tự giễu trả lời câu hỏi của cậu ta, cậu phải có cơ hội, thực tế, cậu thấy rồi đấy. Khi tôi thích ai, bề ngoài lạnh nhạt như trước. Nhưng trong nội tâm, từ lâu tan nát, mệt mỏi cùng cực. Phía xa Hạ Hàm vừa từ cầu thang bước xuống, cười lớn với thầy giáo thể dục khác cái gì đó, thực “ánh mặt trời” a~ So sánh , tôi giống như con chuột bình thường vừa trải qua mùa đông. Mẹ nó, vì sao tôi lại khiến mình trở nên thảm hại vậy hả? Tôi oán hận tiếng động đặt câu hỏi với , cuối cùng lại chỉ có thể ôm loại tâm tình này trở về thế giới của bản thân.

      Hầu hết tên bạn học thời cấp 3 bây giờ còn nhớ , nhớ kỹ được vài cái phần lớn cũng là lúc trước có giao tình tệ. Trong đó cũng có ngoại lệ, là Hàn Tuyết, chính là nữ sinh vô cùng hoạt bát trong lớp học đấy. Tôi nhớ tên ấy, tuyệt đối phải vì có giao tình tệ, tuy rằng ấy là người đứng đầu phòng ký túc bọn tôi. Tôi nhớ ấy là vì tin tức Hạ Hàm muốn kết hôn, chính là ấy mang về.

      Gia vị trong cuộc sống trung học có rất nhiều, trong đó có việc khiến bọn tôi làm biết mệt đó chính là tranh mì ăn liền. Nhà trường cho phép ăn cơm ở ký túc xá, nhưng bọn tôi luôn lén lút làm loại hành vi kích thích này. Lúc đó loại mì được thích nhất là "Mùi vị tinh tế", trong các loại mùi vị tôi thích ăn nhất là gói màu xanh lục, chế nước sôi là mùi hương đăc biệt tỏa ra. Sở dĩ giành giật nhau ăn, cũng chẳng phải bởi vì nó ngon đến mức đó, mì ăn liền thôi mà, chính là vì ngửi mùi, ăn vô cũng thấy bình thường. Chẳng qua khi mọi người tranh cướp đồ ăn, cảm thấy cực kỳ thú vị. Ký túc xá có nhiều người, cậu miếng tôi miếng, cuối cùng thường giành giật đến ngay cả nước súp cũng chẳng thừa miếng.

      Hôm đó bọn tôi ở ký túc xá tranh ăn "Mùi vị tuyệt mỹ”. Hàn Tuyết ra ngoài trở lại, vừa mở cửa liền thần bí : "Hôm nay tớ mới phát tin tức lớn, là về thầy Hạ, các cậu đoán xem là cái gì?"

      Có lẽ nguyên do là vì ấy thân thiết với Hạ Hàm, tôi vẫn thấy ấy vừa mắt, đương nhiên bề ngoài ngây thơ để lộ ra điểm khác thường gì, chỉ vướng víu ở trong lòng. Giờ đây nghe ấy nhắc đến Hạ Hàm, tôi thực lấy làm kinh hãi, muốn lập tức truy vấn, lại sợ mình biểu khẩn trương quá mức. Mặt chỉ có thể giả vờ chậm rãi ăn, tai lại chộp lấy tiếng của ấy.

      Bạn cùng ký túc đoán vài lần cũng chưa đúng, tôi dần dần mất kiên nhẫn, muốn níu lấy cổ ấy để ấy nhanh nhanh ra. Cuối cùng khi ấy hét to lên: "Thầy Hạ tuần sau kết hôn!", mắt của tôi bỗng nhiên tối sầm, chiếc đũa trong tay rơi “cạch” xuống đất. Trong ký túc xá phát ra trận thét chói tai, đều truy hỏi ấy có phải là hay . Tôi ngưng thở nghe câu trả lời của ấy. ấy chỉ lên trời mà thề, là từ chính miệng thầy ấy biết được.

      Tan nát cõi lòng là cảm giác thế nào? Lúc ấy tôi biết được. Để tôi nhớ lại phản ứng lúc đó của mình là gì, khi ấy chuyện tôi muốn làm nhất kỳ là nhào lên giường khóc lóc giống như trước đây Đinh Na nhớ nhà. Nhưng biết vì sao tôi cũng hét lên tiếng theo các cậu ấy, sau đó ra vẻ hết sức phấn khởi theo các ấy: "Oa, là sao! Nhất định phải đòi thầy ấy bánh kẹo cưới!" (T.T tội bạn Lộ quá, đau khổ mà còn cố giả vờ vui vẻ)

      Đòi bánh kẹo cưới? Tôi trốn ở góc sâu trong lòng lạnh lùng bật cười, dẹp ! Bánh kẹo cưới của ta mà cho tôi ăn, chỉ sợ đắng khiến tôi muốn nôn!

      Cách tuần sau còn 4 ngày nữa, biết được việc ta muốn kết hôn. Tiết thứ nhất của buổi chiều vốn là tiết thể dục mà tôi hết sức chờ mong, cũng là tiết thể dục cuối cùng trước khi kết hôn của . Thế mà chiều hôm đó tôi , tôi công khai, triệt để đặt vào mắt, vênh mặt, tiết học á, cho qua! Tôi ích kỉ nghĩ rằng, tôi có quyền bỏ tiết học này. thực tế là tôi còn chỗ nào để , thế là tôi tới vườn hoa dưới lầu, ở ban công lầu hai động đậy nhìn qua trọn tiết học.

      Tôi đăm đăm nhìn vào chỗ, giống như lâm vào mộng cảnh thoát ra được. Trong mộng xuất lần gặp đầu tiên khi lười biếng dùng xương hông lại, xuất lần đầu tiên khi ở xe gọi tên tôi, còn xuất lần ở trước căn tin tinh nghịch cười, còn cả lần đó khi nhặt dép lê cho tôi, cuối cùng suy nghĩ của tôi dừng lại ở biểu tình vừa chờ mong vừa đau khổ của khi nghe nửa câu thổ lộ của tôi. Hạ Hàm, tôi biết có phải tôi hơi tự luyến , tuy rằng chúng ta chưa từng bất cứ điều gì, nhưng thâm tâm mách bảo tôi rằng đối với tôi cũng có cảm giác, vì sao chuyện lại trở thành như vậy? có biết là tôi chuẩn bị thi vào trường đại học sau đó chính thức thổ lộ với ? Nếu nỗi lo lắng của là vì quan hệ thầy trò, vậy lúc đó còn ai ra vào nữa chứ? Nếu lo lắng tôi còn , tình cảm kiên định, vậy tôi có thể cho biết, tôi vốn là người nghiêm túc, khi tôi thích, như vậy nhất định là tôi trải qua muôn vàn lo lắng để đưa ra kết luận này, chẳng nhẽ vẫn hề có ý tứ gì với tôi? Vậy hãy trả lời tôi, tại sao lại nhìn tôi như thế? Vì sao lại cười vậy với tôi? Tại sao lại có loại biểu tình giãy dụa như vậy?!

      Ánh sáng mùa xuân tươi đẹp, mặt trời to lớn chiếu rọi khiến người tôi ấm lên, đến cả mặt cũng phát nóng, nhưng nội tâm tôi lại lạnh như mùa đông khắc nghiệt. Thân thể ấm áp này, vẫn, liên tục khẽ run rẩy.

      Chương 8: QUYẾT ĐỊNH


      Hai tuần lễ rất nhanh trôi qua, trong giờ tập thể dục thấy bóng dáng lười biếng kia đâu. Tiết thể dục cũng giáo viên nghiêm nghị khác đến thay. Kể từ sau ngày tôi lâm vào cõi mộng đó, dường như thể thoát ra được. Mỗi ngày hoảng hoảng hốt hốt, hoàn toàn biết mình làm những gì, thường xuyên làm ra hành động "tam quá kỳ môn nhi bất nhập"(1). Thành tích xuống dốc phanh, các giáo viên bộ môn giống như bàn bạc kĩ với nhau, từng người mời tôi lên văn phòng mà "quan tâm". Tôi toàn trầm mặc chống đỡ, tôi có thể với bọn họ cái gì đây? với họ tôi giáo viên thể dục của mình, sau đó tại lại thất tình hả? Buồn cười! đương với nhau còn chưa có? "Thất" cái gì chứ!

      Giải nghĩa: Ba lần tới của mà vào
      Xuất xứ: Từ chuyện Hạ Vũ theo lời vua Nghiêu Thuấn giúp dân trị thủy, dạy dân canh tác. Trong suốt 13 năm chống lũ, ông ngang qua nhà của mình ba lần nhưng đều bước vào trong. Lần đầu tiên ngang qua, ông nghe rằng vợ của mình sinh đẻ. Lần thứ hai ngang qua, con trai của Vũ có thể gọi tên cha mình. Gia đình thúc giục Vũ trở về nhà nhưng ông từ chối vì lũ lụt vẫn xảy ra. Lần thứ ba ngang qua, con trai của ông hơn 10 tuổi. Mỗi lần như vậy, Vũ đêu từ chối vào cửa, rằng vì lũ lụt khiến vô số người vô gia cư, ông chưa thể nghỉ ngơi được.
      Câu ca ngợi những người nhiệt tình trong công việc, vì công bỏ tư. Trong truyện ý chỉ bạn Lộ tới lớp học mà hồn bay ngoài trời.

      Rốt cục tình trạng này đến vài tuần sau khi Hạ Hàm dạy trở lại cũng dịu , nhưng gần có chỗ để giảm bớt. Đối với việc nhìn mây trắng lửng lờ ngoài cửa sổ cười châm biếm, dửng dưng ứng biến với việc của bản thân biến mất còn. Thay thế là nỗi oán hận trong lòng, cảm xúc trở nên phù hợp với người 18 tuổi như tôi. Thời gian gần vài tuần, tâm tình của tôi hết cực đoan này lại đến cực đoan khác. Tôi nhớ ràng người cha đầu ít tóc bạc của mình ngồi xếp bằng sô pha mỉm cười với tôi: "Con của cha, con có chuyện gì cũng đừng giấu trong lòng, cứ với cha." Thực tế, khoảnh khắc đó nước mắt của tôi dường như thể khống chế được. ủy khuất của tôi, thắc mắc của tôi, tất cả đều ầm ĩ kêu gào tôi, bọn nó cam lòng bị dồn nén trong khoang ngực chật hẹp của tôi. Chúng nó muốn được giải phóng, chúng nó muốn bùng nổ. Nhưng cuối cùng cái gì tôi cũng chịu , tôi thể đối với người cha cả ngày bận rộn thấy bóng dáng, nay lại vì chút tình cảm nho của mình lại chịu ngồi xuống mà giảng giải về nhất kiến chung tình của mình giành cho thầy giáo, còn thầm mến hai năm, cuối cùng lại vì người ta kết hôn mà khổ sở đến mức tự khiến mình chịu uất ức.

      Tôi với bản thân, Tang Lộ, ngươi thể tiếp tục xuống thế được, nhìn xem tóc bạc đầu bố mẹ ngươi ! Hết lần này tới lần khác, mỗi khi bản thân nhớ tới Hạ Hàm những lời này lại vang lên như chú ngữ trong đầu tôi. Sau khi tôi tự cho là mình võ trang kĩ, liền giống bình thường mặt chút thay đổi trở lại trường.

      Đến tiết thể dục thứ nhất khi Hạ Hàm trở lại, cuối cùng tôi cũng phát , cái tôi gọi là võ trang ở trước mặt ta căn bản chịu nổi kích. Căn bản ta cần tấn công, chỉ cần làm như có việc gì ở trước mặt tôi, tôi tự động quăng giáp đầu hàng, giống chó Nhật nuôi trong nhà gặp được chủ, giống như cực N gặp cực S. Suy nghĩ của tôi giành cho ta, xâm nhập cốt tủy, hình thành phản ứng bản năng thể kháng cự. Tôi nhìn ta vẫn lạnh nhạt như trước, trong lòng lệ máu, Hạ Hàm, Hạ Hàm, thực , làm hại tôi rồi!

      Cảm xúc này, đối với thí sinh chuẩn bị lập tức bước vào cuộc thi mà , là cực kỳ trí mạng. Biểu cụ thể ở việc thành tích của tôi vẫn quanh quẩn ở nửa dưới chịu , vô luận cố gắng thế nào cũng đạt được thứ hạng cao như trước. Đầu tôi như đột nhiên bị ngăn lại, tắc nghẽn, mỗi ngày đều quýnh lên cách tầm thường nhưng từ đầu đến cuối vẫn tìm thấy trọng tâm của cuộc sống.

      Tết lịch của năm lại tới, đêm giao thừa, mỗi nhà đều vui vẻ đốt pháo. Đêm khuya vừa đến, tôi bỏ qua tiết mục thường lệ vào ngày cuối năm hồi cao trào mà chui vào ổ chăn. Nghe tiếng pháo bên tai, tôi thực quyết định đầu tiên khi vừa tròn 19 tuổi. Cách lúc thi vào trường cao đẳng chỉ còn nửa năm, tôi phải loại bỏ Hạ Hàm ra khỏi đầu mình. Nếu Hạ Hàm biết tôi thích ta, nếu ta bởi thế mà chịu phối hợp, có thể thực giúp tôi thoát ra khỏi cơn ác mộng có tên thầm mến này.

      Sau khi khai giảng, tôi bắt đầu thực kế hoạch của mình, kỳ phải là phi thường đơn giản, chính là phàm là tiết thể dục của ta tôi nhất định đến, khi trong tiết học thể dục tôi cũng cố đứng ở cuối hàng, nhìn rời mắt bóng lưng bạn học phía trước, Chủ Nhật rình coi thường ngày cũng dừng lại. Chỉ vì giảm thiểu cơ hội trực tiếp cùng ta đối diện, tôi muốn làm ta biến mất khỏi tầm mắt của mình, lấy việc này để đạt đến mục đích quên hẳn ta. biết là ý tưởng tự lừa mình kỳ quái này có hiệu quả, hay là trời có mắt thương xót. Thế mà quyết định này lại thực có hiệu quả, trong trí nhớ của tôi Hạ Hàm chậm rãi phai nhạt . Điều khiến tôi kỳ quái là, vị ủy viên thể dục nhiệt tình của bọn tôi lần này lại lần tới hỏi han tôi tại sao tới tiết thể dục. Cuối cùng lúc tôi nhịn được mà hỏi cậu ta, cậu ta còn sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới kinh ngạc : "Thầy Hạ đầu gối cậu bị thương, thể vận động quá mạnh! Làm sao cậu còn hỏi tôi nữa hả?"

      Ha ha~ Cách biện hộ này đáng để tôi cười to ba tiếng. Tôi phải thực cảm ơn , Hạ Hàm, vậy còn đến yểm trợ tôi như thế. Bây giờ mà tôi còn hoài nghi căn bản biết đến tâm tư ngu xuẩn của tôi nữa tôi đây là ngu si nhất thế giới rồi!!

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

      Chương 9: LY THUƠNG (Nhanh chóng xa rời)


      Mùa hạ nóng nực, vầng trăng tăm tối, trong trí nhớ cuộc thi tuyển sinh đại học quá khủng bố như truyền thuyết . Tâm hồn tôi vẫn dạng tĩnh như nước. Tuy rằng thành tích đạt được mức như trước kia, nhưng thi đậu nguyện vọng 2 cũng thành vấn đề. Quãng thời gian dài ở nhà chờ thành tích, buồn rầu vô cớ trong lòng tôi mỗi ngày cứ tăng dần lên. Tôi biết là do đâu, ràng sớm chấm dứt, nhưng chộn rộn trong lòng tôi, rốt cục là báo hiệu cho điều gì?

      Cuối cùng tôi lại bị ma xui quỷ khiến mà ngồi lên chiếc xe chạy tới trường vòng đông vòng tây, ngừng ngừng mở mở kia, hoa mắt chóng mặt đến trường học.

      Đúng là thời điểm nghỉ hè, trong trường vô cùng yên tĩnh. Tôi giống như được vận mệnh dẫn lối, dường như đợi nghỉ ngơi tới cái đình nở đầy hoa tử đằng.

      Hoa tử dằng vẫn leo lên đầy sức sống như trước, vẫn như năm tôi vừa vào trường. Mùi hoa nồng nàn giờ phút này ngửi thấy lại làm cho người ta hết sức hoài niệm. Qua tháng nữa, tôi rời xa ngôi trường này, tương lai biết hướng đến nơi nào, có khả năng vĩnh viễn cũng trở lại. Tôi vuốt ve chiếc lá xanh đậm, nhìn về phía sân bóng rổ mà Hạ Hàm từng thích nhất, cái người để mồ hôi rơi tùy ý giống như lại xuất trước mắt tôi, phòng thủ, tranh bóng bật bảng, úp rổ, ném xa, động tác vẫn đa dạng như vậy, làm hoảng sợ mấy tên tiểu quỷ loay hoay bên cạnh.

      Tôi khẽ mỉm cười, nay ta là chồng người khác (pooh: và giờ là chồng người ta~... xl ta k kìm đc). biết chừng tháng sau còn có thể lên chức làm bố của đứa trẻ. Tôi ở đây nghĩ những thứ này, để làm gì chứ? đúng là...

      Đưa tay gạt những chiếc lá cây rậm rạp qua, cuối cùng tôi lại nghĩ đến cái đứa năm ấy từng ngồi ghế đá này. Về sau, tôi bao giờ hồi tưởng hết thảy những điều liên quan đến Hạ Hàm nữa.

      Tôi cúi đầu vào cái đinh , sau đó cảnh tượng kỳ lạ đập vào mắt mình. ghế đá sớm có người tới ngồi, tôi há miệng ngạc nhiên nhìn người đàn ông giây trước còn xuất trong đầu mình, tại sao? lại ngồi ở đây??

      Giữ tư thế cúi người hơn nửa ngày, tôi mới phát hiên ra Hạ Hàm hình như ngủ? Vì mang kính nên mắt vẫn giống như năm đó nhìn lắm mặt mũi của , chỉ là thấy nhúc nhích nên mới đưa ra phán đoán như thế.

      Nâng chân bước qua, theo tầm nhìn dần ràng, cuối cùng tôi phát ra ngủ . thân trang phục vận động như ngày thường, nghiêng người dựa vào cột đá, chân thẳng dài cong lên, gác ghế đá, chân khác chống đất, kính mắt mang mà để ở bên. Tôi ngắm nghía khuôn mặt của , loại ý tưởng thoát khỏi khống chế lại trồi lên trong lòng "Quả nhiên mang kính càng đẹp hơn".

      Gió thổi lá hoa xào xạc vang lên, từng đợt mùi hoa xông vào mũi, tôi đứng đó nhìn khuôn mặt khi ngủ của , giữa mày có chút ưu tư, là do có chuyện gì phiền lòng sao? Hạ Hàm, có thể cho tôi biết , tại sao lại ở chỗ này? Nơi này là căn cứ bí mật chỉ người của tôi, thế nào mà lại biết được chỗ này?

      Hạ Hàm ngủ rất yên ổn, mày nhăn ngày càng chặt, miệng bắt đầu có tiếng thào, bỗng nhiên có từ thầm từ miệng thoát ra, hàm hồ nghe lắm. Tim tôi lại bắt đầu đập nhanh hơn, nếu tôi nghe lầm, nếu phải là ảo giác của tôi, tôi cũng thể tôi hình như nghe được tên của mình??

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cả người tôi cứng ngắc trong chờ đợi nhàm chán, lí trí nhắc nhở tôi nên tránh ra ngay lập tức, nhưng thực tế là tôi lại bướng bỉnh chờ tỉnh lại.

      Cuối cùng mí mắt của rung động rất khẽ, đôi mắt chậm rãi mở ra. Mắt đen mê mang như có tiêu cự. Tôi chưa từng nghĩ có ngày lại có thể nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của như thế, nhưng tôi thể phủ nhận khắc kia tim tôi lại rung động vì .

      Mắt Hạ Hàm nhìn tôi, lộ ra nụ cười dịu dàng vô cùng, "Tang Lộ." nhàng gọi tên tôi.

      Tôi có cách nào đáp lại, trời mới biết tôi chỉ muốn nhào vào người , nhưng vẫn khống chế được hành động của bản thân. Tôi chời hoàn toàn tỉnh táo lại. Tôi có rất nhiều chuyện nhất định phải hỏi ràng ngay trong ngày hôm nay.

      Hạ Hàm chớp mắt vài lần, rốt cuộc từ từ tỉnh táo lại, nhìn thấy tôi ở trước mắt sắc mặt đột nhiên đại biến. Tôi lạnh lùng hung ác trừng , hận thấu kẻ hèn nhát ràng cũng thích tôi nhưng lại cùng người khác kết hôn này!

      "Tang Lộ, vì sao em lại ở đây?!" đứng lên, dường như là thét lên mà hỏi tôi. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy khống chế được như thế.

      "Lời này vừa vặn tôi cũng muốn hỏi , mời cho tôi biết, vì sao lại ở đây, Hạ Hàm?" Tôi nhanh chóng trả lời, trực tiếp gọi tên gọi thầy, ý đại biểu là bây giờ tôi cùng ở địa vị ngang nhau.

      ngẩn người, chân tay bắt đầu có chút luống cuống, ánh mắt hẹp dài phiêu tán khắp nơi, rốt cục khi nhìn đến mắt kính của mình mới bình tĩnh lại. cầm kính mắt, khi đeo lên, lại khôi phục cái chết tiệt... dáng vẻ lãnh mạt kia.

      "Tôi ở đây chơi bóng, trong lúc vô tình phát nơi đây rất mát mẻ, liền vào ngồi lát, biết thế nào lại ngủ mất." , hơn nữa còn nở nụ cười. "Làm sao em có thể tới đây? Bây giờ phải nghỉ hè rồi chứ?"

      "Hạ Hàm, tôi thích , sao?" Tôi để ý tới những lời vô nghĩa của , vào thẳng chủ đề.

      há to miệng, hiển nhiên dự đoán được tôi dùng chiêu ấy, cứ đờ ra nhìn tôi rất lâu.

      "Em thích , sao?" Tôi hỏi lại lần nữa, nhìn chằm chằm vào mắt của . " cho em biết , thích em sao?"

      chấn động, cuối cùng chậm rãi khôi phục bộ dáng bình thường, mắt đen nghiêm túc nhìn tôi, "Tang Lộ, tôi kết hôn."

      Lòng nháy mắt đau vô cùng, chân dường như trụ vững, hình như muốn đỡ tôi, tay vừa giơ lên, lại vô lực rơi xuống.

      "Em vẫn thích , luôn vậy, từ lần thứ nhất thấy , luôn vậy..." Tôi bắt đầu thào tự . Hạ Hàm nhìn tôi, mặt có biểu tình đặc biệt nào, chỉ thấp giọng câu, "Thực xin lỗi, tôi biết."

      Ha ha~ Tôi lại muốn ngửa mặt lên trời cười to, cho đến hôm nay, còn với tôi là biết có phải hay rất giả tạo?

      " biết? thử với tôi là biết lần nữa ?!" Tôi giọng , mặt vẫn còn treo nụ cười tươi, vặn vẹo nhìn nghĩ, tôi thề nếu dám với tôi câu biết nữa, tôi lập tức xông lên cắn .

      Ánh mắt lóe lóe, cuối cùng đáp lại vấn đề của tôi, chỉ cúi đầu lặp lại, "Tang Lộ, tôi kết hôn rồi."

      Tôi nghe ra khẩn thiết trong lời của , Hạ Hàm, chẳng lẽ là tôi ép sao? Tôi có ý dồn ép , tôi chỉ muốn đáp án mà thôi, cũng đâu muốn làm gì !

      " ấy thực ?" Tôi hỏi.

      ngẩn người, nháy mắt hiểu " ấy" là chỉ ai, "Ừ! Vì tôi mà ngay cả đại học cũng học, làm việc để trả học phí cho tôi, đợi tôi khoảng 5 năm."

      ra là thế, tôi hiểu ra gật đầu, nguyên lai tôi thua ở chỗ chưa gặp được từ sớm~

      "Hiểu rồi!" Tôi đờ đẫn : "Hạ Hàm, em muốn gì cả, tháng sau chúng ta vĩnh viễn gặp lại, bây giờ em muốn hỏi vài vấn đề nhất định phải thành thực trả lời em."

      Tôi thấy gật đầu, liền nhanh chóng hỏi: "Rốt cục có thích em hay ?"

      mặt lại xuất loại thống khổ giống như tối hôm đó, đấu tranh nửa ngày cuối cùng mới : "Thích."

      "Thích em nhiều hơn hay ấy nhiều hơn." Tôi cho thời gian tạm nghỉ, trực tiếp ném vấn đề khác qua.

      "Tang Lộ!" lại dùng cái loại thanh khẩn cầu này gọi tôi, tôi dễ dàng khinh địch mà buông tha cho như vậy, dựa vào cái gì, khiến tôi đau khổ như thế?

      "Trả lời tôi!" Tôi lớn tiếng , hung hăng trừng .

      cũng trừng tôi, sau lúc lâu mới trả lời tôi, "Em nhiều hơn."

      "Chỉ cần ấy còn, cũng chấp nhận em đúng ?" Tôi lại hỏi.

      "Ừ!" Lần này trả lời rất thẳng thắn.

      "Tốt lắm!" Tôi cứng rắn gật đầu, rốt cục hiểu vấn đề vẫn khó hiểu ở trong lòng, nhưng chút vui vẻ tôi cũng có. Tôi xoay người, bắt đầu bước ra ngoài. Vô luận như thế nào cũng thuộc về tôi, có lẽ tôi thưc cầu xa vời, toàn bộ những gì tôi có được, đều bị " ấy" chưa từng thấy mặt kia đánh bại, hơn nữa là tan tác, thất bại thảm hại.

      "Tang Lộ?" Hạ Hàm ở phía sau gọi tôi tiếng, giọng vẫn trong như cũ.

      Cầu xin đừng dùng loại giọng điệu này gọi tôi, trái tim tôi chịu nổi gánh nặng phát tiếng kêu gào. Tôi cũng quay đầu lại mà phất tay, "Hạ Hàm, tạm biệt!"

      Tạm biệt, bao giờ gặp lại nữa, kiếp này, vĩnh biệt, người tôi .

      "Tạm biệt..." thanh phía sau được gió hạ nhàng thổi lại đây, khép màn cho đại kết cục của thầm mến dài đến ba năm của tôi.

      Tôi ôm trái tim tan nát, về hướng biết, đau như dao cắt, từng bước loạng choạng.

      Đoạn thầm mến khắc cốt ghi tâm này tạo cho tôi bóng ma rất lớn. Bốn năm đại học, bất đồng với đám bạn học giống như cừu được thả mà nhanh chóng đương, tôi lại nơm nớp lo sợ tránh né ánh mắt của nam sinh, sợ cẩn thận bị ai thích, hoặc mình lại thích người nào đó. Câu kia của Hạ Hàm "Tang Lộ, tôi kết hôn rồi" trong khoảng thời gian rất dài khiến tôi bị tổn thương, vết thương này sâu thấu xương nhưng thấy máu, vết tích lại chưa được trị liệu hợp lý. Cuối cùng, bạn bè của tôi toàn bộ đều là nữ, nhắc tới nam sinh liền có vẻ mặt chán ghét. Cứ như vậy, bốn năm đại học tôi bình an vô vượt qua. Nay ở thành phố Y công tác cũng được năm rồi. Trong nhà hoàn toàn biết tình cảm mà tôi trải qua, đối với "bệnh sợ con trai" của tôi cũng thể , chỉ nóng lòng thúc giục tôi nhanh nhanh tìm người gả , 25 tuổi, còn , ở tuổi đó làm mẹ được rồi.

      Nay tôi lại, lại... tại thành phố này gặp lại Hạ Hàm, nếu thực tồn tại ông trời, tôi muốn tóm lấy ông ấy hỏi chút, ông ấy muốn để tôi cùng người đàn ông kia gặp nhau lần nữa, đến tột cùng là muốn thế nào đây? Nhưng mà có vấn đề gì, có quan hệ, Hạ Hàm, dù sao cùng tôi vĩnh viễn là hai đường thẳng song song bao giờ giao nhau, phải sao? Điều này, từ lúc với tôi rằng "Tôi kết hôn rồi!", tôi dùng cơn đau thấu xương để khắc ghi trong đầu mình.

      Hết cuốn thứ nhất.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Giới thiệu

      Tôi ngồi cái ghế duy nhất đón được ánh mặt trời lặng lẽ ăn bánh quẩy, uống sữa đậu nành. Vương Đình, vợ của tôi, vì hoàn thành giấc mộng đại học của mình, sau mấy năm ổn định vẫn cố gắng thi đỗ, sáng sớm chủ nhật vốn để nghỉ ngơi cũng ngoại lệ lại đến thư viện.

      trẻ mặc áo len dài màu đen ngồi chỗ này ăn sáng bây giờ chạy ra khỏi quán, lưng rất thẳng, bộ dáng hướng về phía mặt trời hít thở giống như có thể hít luôn cái vật tròn tròn kia vậy. Thông thường người như thế tính cách rất ương ngạnh. Tuy nhiên, ấy nhìn rất quen mắt, bộ dáng đặc biệt giống bé năm đó, người con lúc đấy tôi nhất nay bị tôi chôn sâu tận đáy lòng, nhưng có khả năng là ấy chứ? Tôi nghĩ thế, mặt lại tự chủ được tưởng tượng, ấy, bây giờ ra sao rồi? Đứa bé xuất sắc như thế bây giờ khẳng định tệ đâu. Năm nay, hẳn ấy 25 tuổi, chừng kết hôn sinh con rồi ấy chứ! Người có thể xứng đáng với ấy nhất định mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tôi. Miệng tôi hơi thở dài. Tôi cũng hối hận về quyết định năm đó của bản thân, đứa bé tốt như thế, lại đương lúc thanh xuân tươi đẹp, tôi thể cản đường ấy, huống chi tôi có Vương Đình, vì tôi, ấy thực trả giá rất nhiều.

      mặc đồ đen kia hít hơi dài, cuối cùng xoay người sang hướng khác, có vẻ phải rời . Ánh ban mai chiếu lên khuôn mặt ấy, tôi thấy bên khóe miệng cười tự giễu, trái tim tức thời run lên. Thực rất giống, bé kia năm đó cũng rất thích cười như thế, mỗi lúc cười như vậy, phần lớn đều là vì nhìn thấy tôi. Tôi kinh ngạc nhìn bóng người gầy ngoài của hiệu, có hay khả năng, người con này chính là bé năm đó? Tim đập càng nhanh, loại cảm giác gần như là cầu khẩn dâng lên ở trong lòng, nó :"Quay đầu lại, quay đầu lại để tôi nhìn cái, nếu là Tang Lộ, vậy hãy quay lại !"

      Tang Lộ tôi, cho tới bây giờ cũng làm như nhìn thấy tôi, ấy hoặc là nhìn tôi, chỉ cần nhìn tôi, trong ánh mắt thập phần chuyên chú và nồng ấm, khiến lòng người rung động.

      Nhưng ở ngoài cửa hàng kia vẫn dừng lại dù chỉ chút, sau khi xoay người liền trực tiếp sải bước rời . Gió thổi bay mái tóc đen dài, tạo ra độ cong hờ hững, phải ấy... Tôi vừa thấy mất mát lại mang theo chút may mắn, phải ấy đâu, thở phảo hơi rồi tiếp tục ăn bữa sáng nguội lạnh. Tang Lộ, tôi nghĩ tôi đánh giá cao bản thân rồi. Mấy năm nay, tôi chưa từng quên được em, vô số lần tôi từng nghĩ, nếu chúng ta lần nữa gặp lại, quyết định của tôi có lẽ kiên định như trước nữa, bởi người tôi vẫn luôn là em, điều ấy, em cũng biết phải ?

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Editor: Phong Nguyệt Vô Biên

      Chương 10: Người sống trong bức phác họa

      Tỗi vẫn có cảm giác, tôi là tên quái gở, từ đến lớn, cảm xúc dao động quá nhiều. Nếu thế giới bên ngoài là màu sắc rực rỡ, thế thế giới của tôi là bức phác họa chỉ có hai màu sắc trắng đen. Cuối cùng tôi cũng lờ mờ cảm nhận được mình dường như thiếu thứ đó, tận sâu đáy lòng luôn mong mỏi điều gì đó, nhưng là cái gì? Tôi thể nhận thức được.

      Thành tích của tôi cũng bình thường, nhưng về phương diện thể dục tôi lại tương đối có năng khiếu. Thi tuyển sinh vào trường đại học đối với thí sinh bình thường đều là thời điểm nghiêm khắc lại khốc liệt, nhưng với tôi mà , rốt cục chẳng qua cũng nhàng thôi. Tôi muốn thi đỗ ngành sư phạm thể dục, chỉ cần thành tích ban xã hội đủ vượt qua mức thấp nhất là được, có thể trực tiếp được vào học. Nhưng đúng lúc đó, trong nhà tôi lại xảy ra chuyện lớn cũng , đủ sức với học phí của tôi. Chuyện này đối với việc tôi đến trường mà , nghiêm trọng lắm. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng đặt bất cứ chuyện gì vào mắt, trường học quan trọng, vậy cũng có thể kiếm việc làm, sao cả. Nhưng nữ sinh tên Vương Đình ở trong lớp lại phản ứng rất mạnh mẽ, lúc ấy muốn bỏ thi đại học để kiếm tiền giúp tôi kiếm học phí, tôi thực ngạc nhiên. Quan hệ của bọn tôi, phải , đều là do ấy chủ động tìm tôi chuyện, tôi cũng chỉ dừng lại ở việc biết ấy tên Vương Đình mà thôi.

      Lúc ấy đưa ra cầu này, thực khiến tôi bị hù dọa, tôi vội vàng : " cần , cần, chúng ta vốn thân thiết gì."

      Sau khi ấy nghe xong những lời này, trầm mặc rất lâu, sau đó giọng hỏi tôi, có người trong lòng hay chưa?

      có, tôi vậy với ấy. Sau đó ấy , Hạ Hàm, tôi thực thích cậu, nếu cậu có người trong lòng, vậy hãy thử ở bên tôi, được ?

      Tôi ngơ ngác hồi lâu, sau đó lần đầu tiên nghiêm túc nhìn trước mặt. Thân hình ấy thực nhắn, khoảng đến ngực của tôi, người bé như vậy, lại to gan làm việc này. Dù tôi thèm quan tâm, nhưng tôi biết học đại học với người khác mà , là việc vô cùng quan trọng. Quyết định của ấy khiến tôi nhanh chóng tin là ấy thực lòng thích mình, thích đến mức vì tôi nguyện trả giá tất cả.

      Tôi vốn muốn cự tuyệt ấy, nhưng ánh mắt ấy nhìn tôi lại có vẻ đau khổ như thế, giống như chỉ cần tôi từ chối, ấy thực ngã "rầm" trước mặt tôi, tan thành mây khói.

      Tôi cúi đầu trầm tư, người giống tôi chắc hẳn thích ai phải ? Vậy ở bên ấy, cho nhau chỗ dựa, cũng phải tốt. Vì thế tôi hạ quyết định mà vài năm sau khiến tôi phải hối hận muốn chết, tôi đáp lại lời thổ lộ của ấy.

      Vương Đình là kiên cường và tự lập, thành tích của ấy cũng tính là tốt, nhưng nếu muốn thi đậu trường dạy nghề, vẫn dư sức. Nơi bọn tôi sống, con có thể thi đậu vào trường dạy nghề là tương đối giỏi rồi, trong nhà thường đốt pháo chúc mừng. Nhưng ấy vì tôi mà lại bỏ qua vinh quang này, sau khi tốt nghiệp trung học dứt khoát ở lại thành phố làm công. Đối với việc này, ngược lại trong nhà của ấy cũng có ý phản đối, còn cao hứng kịp. Con , sớm muộn gì cũng lập gia đình, đọc nhiều sách như thế, cũng chả dùng vào việc gì, đây là ý nghĩ trong đầu đại đa số mọi người.

      Sau khi lên đại học, ngày ngày vẫn bình thản như cũ. Tôi và Vương Đình thường xuyên gặp nhau, ăn cơm cùng chỗ, chơi ở ngoại thành. ấy rất vui vẻ, tôi biết, nhưng lòng tôi cũng có cảm giác đặc biệt gì. đời vẫn như cũ có việc gì vui cả, tận sâu đáy lòng vẫn thiếu điều gì đó, vẫn rì rầm náo loạn tôi như cũ, muốn cái gì chứ? Tôi hoàn toàn !

      Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, vào làm giáo viên thể dục ở trường cấp ba hạng hai của địa phương. Mùa hạ ngay khi tôi đảm nhiệm chức vụ vừa tròn năm, ngày đó học sinh mới tới báo danh, đáp án của vấn đề kia, cuối cùng tôi cũng tìm được!

      Chương 11: Quấy nhiễu ánh mắt của người


      Tỗi dựa vào khung cửa của phòng phát thanh, bình tĩnh tìm kiếm ánh mắt khiến cả người tôi phải nổi da gà kia. Ánh mắt đó, theo tôi ngay từ lúc vừa đường đến nõi này, đến bây giờ vẫn như cũ ngừng thử thách tôi. biết tại sao, đối với việc này tôi lại nên lời. Vừa tròn 24 tuổi, chưa từng trải qua việc chỉ vì ánh mắt của người khác mà nổi hết da gà, cũng chưa từng có loại tâm tình kỳ quái thế này. Tôi vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, kích thích như phảng phất có loại chuyện tình cấm kỵ gì đó đợi tôi khám phá.

      Đôi mắt của tôi lần lượt từng chút từng chút quét từ trái sang phải. Bây giờ thị lực của học sinh cũng được tốt lắm, hơn nữa tôi còn đeo mắt kính, cho nên hoàn toàn cần lo lắng ánh mắt của mình bị ai phát . Cuối cùng từ vị trí chính giữa, gần phía trước chỗ của mình tôi tìm được nơi phát ra ánh nhìn kia.

      Ðó là bé đáng được tán thưởng là xinh đẹp, có chút phong vị nữ tính trưởng thành. Mùa hạ là mùa gắn liền với khô nóng, nhưng ngay cả giọt mồ hôi ấy cũng có, xung quanh đều tỏa ra mát mẻ thấm lòng người. Đó là loại cảm giác kỳ quái, ràng xung quanh ấy có nhiều người nhý thế, cố ấy lại giống như chỉ tồn tại trong thế giới của bản thân, kiên quyết tạo bức tường ngăn cách với những người khác. Khi đó ấy mặc bộ váy dài tám mảnh màu xanh lam vô cùng phổ biến, mái tóc đen óng suôn dài, khuôn mặt như trứng ngỗng, đôi môi xinh xắn hình thoi, đôi mắt đen trắng ràng nhìn chằm chằm tôi chớp. Từ ánh mắt kia tôi cảm nhận được sức mạnh áp bức cường đại. Dưới cặp mắt đó, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thế mà lại cảm thấy hồi hộp. Trong ánh mắt kia mang theo dò xét, cả vội vã, còn có chút gì đó tôi . Nhưng tôi xác định thứ tôi đó, chính nó là nguyên nhân khiến cả người tôi bây giờ bình tĩnh nổi.

      Khuôn mặt của mỹ nhân Trung Quốc thường có hai kiểu: Khuôn mặt hình bầu dục như trứng ngỗng và khuôn mặt trái xoan, vì vậy mặt của bạn Lộ là mặt mỹ nhân đấy ạ.

      Tôi liền cùng với ấy nhìn nhau mà còn để ai khác vào mắt. Tôi biết ấy có thể nhìn thấy tôi hay , nhưng tôi lại quan sát được ấy cách rất ràng. Tôi thấy ánh mắt của ấy ngày càng nôn nóng, người cũng bắt đầu hơi run lên. Nháy mắt cái, tôi thực nghi ngờ ấy có thể ngay lập tức đột ngột lao vèo lại đây cắn tôi, ăn sống nuốt tươi tôi. (ôi, cách miêu tả ... độc đáo) Sau đó tôi kinh ngạc phát , dưới loại tình huống quỷ dị này, nơi trống trải trong lòng tôi, như có cái gì đó nhanh chóng tuôn ra mãnh liệt, hơn nữa lại tràn ra ngày càng nhiều, nháy mắt tràn đầy.

      Tôi kinh ngạc chạm vào ngực, nõi đó có lo lắng chưa từng có cứ quanh quẩn tan, thế này là vì sao? Tôi lại nhìn về phía ấy, khóe miệng của ấy nháy mắt như lên ý cười như có như , ánh mắt cũng híp lại, cực giống tinh tính kế người khác.

      khắc kia, tôi sinh ra ảo giác có tâm linh tương thông giữa chúng tôi. Tôi bỗng nhiên có dự cảm, tôi , chạy trời khỏi nắng rồi.

      Phân nhân viên huấn luyện quân xuống dưới, biết lớp tôi phụ trách có bé kia hay ? Tôi vì loại ý nghĩ quái lạ này mà dở khóc dở cười. Tôi theo sau nữ nhân vật chính của lời gièm pha náo động vào năm trước trong trường học đường xi măng sạch , chuẩn bị đến lớp học quen thuộc của người phụ nữ này, cũng chính là lớp tôi dẫn dắt trong ba năm tới, lớp thứ nhất của trung học phổ thông.

      Người phụ nữ này kỳ thực đơn giản, dám dám hận, đáng tiếc mắt nhìn lại tốt lắm, xem trọng người đàn ông có cợ lại còn háo sắc. Cuối cùng vợ tìm tới cửa, ấy chút do dự bị vứt bỏ. Với chuyện này tôi hề có cảm tưởng gì, bản thân gây ra chuyện gì nên tự gánh vác, chuyện này có gì hay để bàn tán.

      Đến khi nhìn đám học sinh kia năm nhất sân thể dục trái tim tôi bắt đầu hưng phấn run lên. Giống như vừa chạy nước rút 100m kịch liệt xong. bé ấy lại ... ở trong lớp này. Giữa đám những đứa trẻ còn ngây ngô, ấy lại tồn tại cách đặc biệt như thế, trần tĩnh nhưng có đủ ảnh hưởng. ấy nhìn tôi ngẩn người, sau đó lộ ra loại ánh mắt nóng bỏng tùy thời đều có thể bùng nổ.

      Tôi thừa dịp cúi đầu che dấu nuốt nước bọt, trong miệng biết tại sao có chút khô khốc. Giới thiệu rập khuôn có gì mới mẻ, mục đích đương nhiên là muốn ra oai phủ đầu. Bọn tuổi này, nếu bạn đối xử với chúng quá hiền từ, bọn chúng ngồi lên đầu bạn tác quái, hoàn toàn coi bạn là người thầy. Khác với trước kia là, khi nhìn thấy mặt ấy cũng giống như những người khác cùng xuất loại biểu tình ngây thơ như muốn : "Trời ạ! Sao lại có loại giáo viên thể dục hẹp hòi đáng ghét như vậy chứ?" tôi khẽ mỉm cười. ấy đương nhiên nhìn thấy nụ cười đó của tôi, bởi vì ấy nhanh chóng thu lại nụ cười có cho thấy ấy cũng mới chỉ 17 tuổi mà ngược lại tiếp tục nhìn chằm chằm tôi. Ánh mắt kia có lẽ đến tên ngốc cũng có thể hiểu được, khuôn mặt đó viết: tôi đối với có hứng thú, hơn nữa là vô cùng hứng thú, hãy tiếp chiêu !

      Huấn luyện quân chỉ có tuần lễ, tuần này, tôi có siêu sinh lực giống như là vận động viên uống phải thuốc kích thích. Học trò dạy trong khóa học 3 năm tôi có rất nhiều, cho dù ở đường được chào hỏi cũng nhớ . trắng ra môn thể dục trong chương trình học cấp 3 chỉ là loại gia vị, mặc kệ lúc đó đạt hay đạt, khi thi vào trường đại học toàn bộ đều cho là đạt tiêu chuẩn. Nhưng lần này lại trái ngược, ngay ngày đầu tôi được nghỉ ngơi hòa mình theo bọn chúng, hòa đồng. Muốn cùng học sinh hòa đồng thân thiết kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần với bọn chúng vài câu hài hước, động chạm đến thể diện của giáo viên, rất nhanh có thể chiếm được hảo cảm của đại đa số. Tôi hi vọng ấy cũng có thể giống những nữ sinh khác lại gần với tôi vài câu. Có lẽ ấy khiến tôi thất vọng rồi, so sánh với những người gần gũi cạnh mình, ấy tựa như thích ở bên quan sát tôi hơn, như là đánh giá gì đó, liền im lặng nhìn, xem tôi cũng người khác cười ha ha, nhìn rồi nhìn, khóe miệng lộ ra chút cười tự giễu khiến tôi ảo giác như cách tôi rất xa xôi. trời có gì đẹp chứ? phải em rất có hứng thú với tôi sao? Tôi khó hiểu cũng ngẩng đầu nhìn trời. Khi ấy nhìn tôi, tôi cũng người khác cười cười liền còn ý nghĩa, buồn cười giống như những kẻ tầm thường nhạt nhẽo.

      Khi đó tôi vẫn chưa suy xét tỉ mỉ loại tâm tư khác thường này rốt cục là cái gì. 24 năm sinh mệnh có màu sắc, bỗng nhiên có người mang sắc thái tươi đẹp như thế xuất , toàn bộ sức lực của tôi đều dồn vào ứng phó tâm tình sao động của bản thân cùng với hưng phấn bất thường kia. bé ấy thực rất thú vị, khiến tôi chú ý, tôi chỉ có thể bí mật nông cạn đưa ra loại kết luận hời hợt này mà thôi.
      --- ------ --------
      c12 p6

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :