1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thất Tịch Không Mưa - Lâu Vũ Tình

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Ngóng tuyết





                  Ánh lửa lò sưởi bùng cháy, nghiêng đầu, nghiêng tai lắng nghe tiếng lách tách khe khẽ, thấy thích thú, nụ cười thư thái, bờ môi cong cong.

                  Ở một góc khác trong căn phòng, người đó ngồi cạnh , lặng lẽ đọc sách, còn tìm kiếm niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống, cần nói chuyện, cũng cần sự tiếp xúc thân thể nào, chỉ cần biết và cùng ở trong một gian là trái tim đã có thể cảm nhận được sự chân thực.

                  Đây chính là thứ hạnh phúc kiếm tìm, rất bình thường, đơn giản

                  “Cười gì?” Giọng nói dịu dàng, trầm lắng vang lên bên tai , Thẩm Hàn Vũ đổ ́c trà lạnh , rót thêm nước ấm, đặt vào lòng bàn tay để sưởi ấm, quên dịu dàng nhắc: “Cẩn thận kẻo nóng đấy!”

                  “Có giai điệu.” nhẹ nhàng trả lời .

                  “Cái gì?”

                  “Lách ta lách tách, có giống con tinh nghịch ngợm nhảy múa trong ánh lửa ? , nghe , nó còn có tiết tấu theo quy luật nữa đấy! Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ, nào, nào… có giống bài hát ngày xưa thường hát cho em nghe ?”

                  Thẩm Hàn Vũ ngừng lại vài giây mới hiểu nói tới thanh của lò sưởi.

                  Giống ?

                  lắng tai nghe, xâu chuỗi nổi giai điệu gì nhưng nỡ phá hỏng trí tưởng tượng của .

                  Hai mắt mất ánh sáng lại thêm cử động khó khăn, những việc có thể làm là rất hạn chế song dường như quấy rầy , bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng tự mình tìm niềm vui, hoặc muốn trở thành gánh nặng cho , cũng có lẽ thực sự thích nghi một cách vui vẻ, hưởng thụ trọn vẹn sự ấm áp trong những điều bình thường.

                  “Có gì vui đáng để em cười ngọt ngào thế?” chiếm luôn chỗ trống bên cạnh sofa, ôm vào lòng.

                  Chỉ là một chuyện vặt vãnh trong cuộc sống vậy mà như phát hiện bí mật gì to lớn, nở nụ cười vui vẻ đến thế!

                  “Đó là một phần đáng quý nhất trong ký ức của em và ! Em nhớ khi em còn rất nhỏ, thường ôm em, khẽ hát bài Thuyền Thái Hồ, đặc biệt là trước khi ngủ và cả khi tâm trạng em tốt. Cho tới bây giờ, em vẫn tìm được giai điệu nào đẹp hơn.” Cũng có thể nhớ mãi quên phải vì bản thân ca khúc mà là cảm giác được người khác dỗ dành, thương, khiến trước sau thể quên được thanh làm rung động lòng người ấy, từ đó dùng cả cuộc đời để nhớ, để chủ nhân của giọng hát đó.

                  Đây chính là nguyên nhân khiến khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, ngọt ngào.

                  Mắt Thẩm Hàn Vũ sáng rực. Vì mất thị lực nên thể nhìn thấy tình say đắm tới mức nhói tim trong mắt .

                  Thẩm Thiên Tình đặt ́c trà xuống, hai tay ôm chặt , tìm kiếm nơi ấm áp, yên tâm nương náu: “Lâu lắm rồi chưa nghe hát bài này, còn nhớ bài hát thế nào ?”

                  “Lâu như vậy, cũng đã quên gần hết rồi.” Chỗ khuyết trong tim đến nay đã được lấp đầy, siết chặt hai tay, sự đủ đầy trong vòng tay khiến hạnh phúc tới nỗi muốn thở dài.

                  Đoạn quá khứ thuộc về và đã từng bị ́ kìm nén, quên lãng, lâu rồi, gần như cho rằng bản thân thực sự đã quên.

                  “Cứ thử xem thế nào, được ? Em muốn nghe.”

                  mở miệng ̣nh nói gì đó thì chuông cửa reo.

                  “Để ra xem là ai.” Thẩm Hàn Vũ buông ra, đứng lên, về phía cửa.

                  Tiếng nói chuyện vọng đến tai , thái độ của trai vẫn luôn dịu dàng, lịch sự, lờ mờ nhận ra người hàng xóm bên cạnh.

                  Hồi đầu tới Thụy Sĩ, chút do dự bỏ qua chốn thị thành mà dừng chân ở thị trấn tên tuổi này, tuy hơi xa nhưng môi trường yên tĩnh, thích hợp cho dưỡng bệnh.

                  Ở đây, ai biết họ, cũng ai có thể tới quấy rầy cuộc sống bình yên của họ, nói như vậy.

                  quyết ̣nh đưa rời xa nơi huyên náo, ồn ào.

                  Hàng xóm của họ là một đôi vợ chồng già về hưu và một gái vừa tròn hai mươi tuổi, may mắn, họ cũng là người Đài Loan.

                  Họ có thể biết những điều này vì khi vừa tới, sợ có lúc phải ra ngoài, yên tâm để ở nhà một mình nên tất nhiên phải làm quen với hàng xóm, gần gũi, hòa thuận với họ để có thể trông nom lẫn nhau.

                  Một lát sau, Thẩm Hàn Vũ trở về bên .

                  “Có chuyện gì thế?”

                  “Vợ chồng ông bà Phương bên cạnh làm thêm vài cái bánh, kêu con gái mang một ít sang cho chúng ta.”

                  “Vậy bánh đâu?” giơ tay đòi, Thẩm Hàn Vũ nhón miếng bánh thích ăn, đặt vào tay .

                  nếm thử, là bánh bích quy mùi oải hương.

                  cười khẽ: “Từ ba bữa tới điểm tâm đều được quan tâm chu đáo. Chắc là họ nghĩ một người đàn ông như phải chăm sóc em thì rất vất vả!”

                  “Ừ, ừm.” ho khẽ.

                  “Sao vậy ? vui à?” Tuy nói gì nhưng vẫn tinh ý cảm nhận được.

                  “Em nói với họ chúng ta là em à?” Giọng có chút vui.

                  chợt hiểu, nhướng môi cười: “, Phương có xinh ?”

                  “Rất xinh, em có ý kiến gì à?” lạnh nhạt nói.



                  “Vậy thì chúc mừng nhé! Tề nói sai, rất có duyên với phụ nữ, tới đâu cũng đều như vậy.”

                  “Thẩm Thiên Tình, em ngứa da à?” Đã biết ý đồ của vợ chồng nhà họ Phương, sao còn nói thế?

                  Ban đầu, nhà họ Phương tưởng họ là vợ chồng, cũng suy nghĩ nhiều. có biết khi nói thế, sẽ phiền phức biết bao ?

                  Trước đây biết thì thôi, bây giờ biết rồi, còn có thể coi như biết gì ?

                  Nợ ân huệ dễ trả nhưng nợ tình cảm khó trả, điểm này ai rõ hơn .

                  “Chúng ta vỗn dĩ là em, nói như vậy có gì đúng?”

                  “…” mở miệng nhưng thể đáp lời, cảm giác nặng nề khó nói đè nặng trong lồng ngực.

                  “…” nũng nịu giơ tay, tìm vị trí ngồi để dựa vào, tự nguyện chút nào nhưng hai tay vẫn tự động ôm chặt lấy .

                  đưa miếng bánh bị cắn dở ra, há miệng, ăn nốt nửa còn lại giúp .

                  “Em muốn ngủ, chưa hát cho em nghe!”

                  “Em mấy tuổi rồi? Còn muốn nghe hát ru!” Tâm trạng vẫn có chút vui.

                  “Là vì hát mà, là người độc nhất vô nhị.”

                  Chỉ vài ba câu nói đã xóa tan những tích tụ trong nội tâm .

                  hiểu rồi!

                  Trong mắt , chính là , Thẩm Hàn Vũ độc nhất vô nhị, cho dù người khác có thêm các thân phận cho họ như tình nhân, vợ chồng hay em đều thay đổi được gì, điều đó đã còn khiến bận tâm.

                  Xem ra thích ứng nhanh hơn cả .

                  khẽ thở dài, dịu dàng nhìn : “Lâu lắm hát rồi, có hát sai cũng đừng trách đấy!”

                  “ đâu!”

                  vỗ nhẹ , khe khẽ hát, đó là giai điệu dịu dàng, thương nhất.

                  tựa vào nghỉ ngơi, lắng nghe thật kỹ, trái tim dâng lên cảm xúc mềm mại nhất.

                  “Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ …”

                  Một bài hát dân ca, giai điệu đơn giản song lại thể hiện được tình cảm thuần khiết mãi phai màu giữa và .

                  “, bảo ngày mai tuyết có rơi ?”

                  “Chắc sẽ có!” nắm bàn tay lạnh giá của , má của chạm vào tóc .

                  “Vậy nếu sáng mai tuyết rơi, nhớ gọi em dậy nhé!”

                  “Ừ, em yên tâm ngủ !”

                  “Vâng.” nhắm mắt.

                  biết đã bao lâu qua, trong vòng tay còn phát ra chút thanh nào, vẻ mặt quá bình thản, yên lặng tựa như…đã chết.

                  nín lặng, đặt tay lên ngực , cảm giác được nhịp đập nhè nhẹ, mới thở phào một hơi.

                  Dường như đêm nào cũng lặp lại động tác này mới có thể chắc chắn thực sự ngủ ngon, rời xa .

                  Mấy đêm đầu, toàn tỉnh giấc giữa đêm, sau đó chỉ có thể ngắm gương mặt ngủ say của , tài nào ngủ tiếp được. Khi phát hiện ra, liền kéo tay đặt lên ngực , để cảm nhận được nhịp đập của nó, yên tâm ngủ lại.

                  Còn sẽ gối đầu lên ngực , kề sát vào vị trí của trái tim.

                  “Chỉ cần nghe tiếng tim đập, em sẽ rời .” nói như vậy.

                  tin , thật sự tin , tin chỉ cần trái tim ́ gắng đập, sẽ rời .



                  Tuyết rơi.

                  Sáng vừa tỉnh dây, chân trời lả tả những bông hoa tuyết, nghịch tuyết ngoài cửa sổ, hưng phấn như một đứa trẻ.

                  “Đóng cửa sổ vào , cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!” Thẩm Hàn Vũ sắc thuốc trong bếp, quay đầu nhìn , nhíu mày nói.

                  “Một chút nữa thôi.” giơ tay hứng những bông tuyết mịn, cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay, quả nhiên giống như tưởng tượng.

                  Câu này đã nói năm lần rồi.

                  Thẩm Hàn Vũ tắt lò sưởi, dứt khoát ra đóng cửa sổ, đẩy xe lăn vào trong phòng, cho nghịch tuyết đọng lại thành một lớp dày cửa sổ nữa.

                  Giơ tay nhặt bông tuyết tóc , chạm vào vùng da thịt lạnh ngắt, dùng đôi tay mình xoa tay cho ấm rồi vào bếp bưng bát thuốc nóng ra.

                  “, lát nữa chúng ta ra ngoài, được ? ngẩng mặt, tràn đầy hy vọng.

                  “Uống hết bát thuốc này rồi hẵng nói!” múc một thìa, thổi qua cho đỡ nóng rồi đưa lên miệng .

                  “Để em tự uống!”

                  “Được, vậy em cẩn thận, nóng đấy!” Đặt bát thuốc vào tay , về phòng xem xét tài liệu và giấy tờ xem đã đầy đủ chưa, hôm nay phải đến viện kiểm tra lại.

                  Lúc ra ngoài, đã uống hết bát thuốc, ngoan ngoãn chờ.

                  “Có được ?” nghiêng tai, nghe tiếng bước chân rời khỏi phòng.

                  Ai chẳng biết muốn nghịch tuyết.

                  “Đợi chút nữa.” thuận tay lấy chiếc khăn len trong phòng quàng lên ̉ , giúp găng tay, đội mũ lông, mặc áo khoác, sau đó nhìn một lượt từ đầu đến chân để chắc chắn rằng bị lạnh.

                  “Em sắp bị quấn thành con chim cánh cụt rồi.” lẩm bẩm.

                  “Đừng nhiều lời!”

                  Làm xong kiểm tra và trị liệu ̣nh kỳ, Thẩm Hàn Vũ thảo luận tình hình bệnh tật của với bác sĩ ở bên ngoài, trở về phòng bệnh, trong đầu luôn lặp lại câu nói của bác sĩ…

                  “Tình hình lạc quan hơn trước, gần đây số lần ấy co cơ, đau đớn chắc nhiều hơn chứ?”

                  “… có.” nhìn thấy lần nào cả.

                  uống thuốc đúng giờ, ngoan ngoãn chấp nhận trị liệu, luôn cho rằng, bệnh tình đã ổn ̣nh hơn rất nhiều rồi…

                  Bác sĩ cười, hiểu rõ: “Có lẽ ấy muốn lo lắng!”

                  Tâm khảm như bị giáng một đòn mạnh. Đúng vây, đây ́ch thị là việc có thể làm.

                  Vì biết, khi bị bệnh tật giày vò đau đớn, còn đau hơn cả , cho nên sẽ giấu giếm, cho nhìn thấy, chỉ giữ lại nụ cười đẹp nhất cho .

                  “Em gái rất kiên cường, tôi chưa thấy bệnh nhân nào mắc đa xơ cứng mà vẫn có thể cười một cách vui vẻ, mãn nguyện đến vậy.”

                  “ ấy là đồ lừa đảo.” ngốc tới nỗi bị ấy qua mặt.

                  “Được rồi, vậy chúng tôi đề nghị tốt nhất nên đưa tên lừa đảo này vào viện tiếp nhận trị liệu đầy đủ, thể kéo dài nữa.”

                  Đã… tệ đến thế ư? Nhưng lại hiểu rõ tình hình…

                  Ngẩn ngơ suy nghĩ cho tới khi trở về phòng bệnh, nhìn thấy , quay sang hỏi y tá thu dọn bình rỗng: “ ấy đâu?”

                  y tá chỉ về phía cuối hàng lang: “ ấy nói muốn ngắm tuyết, nếu về thì ra ngoài tìm ấy.”

                  Thẩm Hàn Vũ nói lời nào, bước nhanh ra ngoài.

                  Phía cuối, bóng dáng trầm tĩnh của lặng lẽ chờ đợi, trái tim mềm nhũn, bước chân bất giác chậm hơn, lặng lẽ đến gần .

                  Hai tay giơ ra ngoài hiên hứng tuyết, hình như ngâm nga giai điệu nào đó thuộc.

                  “Em niệm kinh gì đấy?”

                  trở lại rồi! Thẩm Thiên Tình cười vui sướng giơ tay về phía phát ra tiếng nói. “Em đợi lâu quá! và “đồ ̉” kia nói gì thế? Sao lắm điều để nói vậy?”

                  Cái gì mà đồ ̉? Bác sĩ chỉ để ý lời phản đối của , châm cứu cho mà thôi, vậy mà hận tới bây giờ.

                  Ánh mắt dừng lại nơi nụ cười hoàn mĩ, tì vết của , quyết ̣nh phá vỡ nó: “Cũng chẳng có gì, chỉ nói chuyện chút thôi, ông ấy nói em là bệnh nhân chịu khó hợp tác nhất mà ông ấy từng gặp, nếu em đừng gọi ông ấy là “đồ ̉” thì còn tốt hơn nữa.”

                  khẽ cất tiếng cười vui vẻ: “Em cũng thích ông ấy, nhưng nếu ông ấy đừng lần nào gặp cũng kêu em nằm viện, em sẽ càng thích ông ấy hơn.”

                  trầm mặc một lúc: “ Sao lại nằm viện?”

                  Nụ cười hơi sững lại, rồi lập tức làm như có chuyện gì, chỉ cảnh tuyết bên ngoài: “, bây giờ cả thế giới đều bị tuyết phủ trắng xóa, rất đẹp phải ?”

                  “Ừ, rất đẹp, bây giờ trước mắt chỉ toàn là cây màu trắng, nhà màu trắng, thế giới màu trắng.”

                  “A, em biết mà.” Hai tay khoanh trước ngực, giống như tận mắt nhìn thấy: “, biết vì sao em muốn đưa em ngắm tuyết ?”

                  nói, im lặng một lúc: “, em hát cho nghe nhé!”

                  nhẹ nhàng, khe khẽ hát, từng đoạn, từng đoạn giai điệu mềm mại, uyển chuyển thoát khỏi vành môi , bay vào trong trái tim đau khổ chưa kịp khép lại của .

                  “Nói tạm biệt phải chăng có thể sẽ còn nhung nhớ.

                  Nói lời xin lỗi phải chăng có thể thấu hiểu tất cả.

                  Nước mắt thay hôn lên gương mặt em.

                  Thế giới của em đột nhiên tuyết trắng ngợp trời.

                  Giữa năm ngón tay còn vương lại ngày hôm qua có , từng mảnh, từng mảnh ghép sao cho trọn vẹn?

                  Mùng Bảy tháng Bảy trời trong, đột nhiên tuyết rơi, dám mở mắt, cứ ngỡ đó là ảo giác của em.

                  Em đứng giữ đất trời, nhìn tuyết phủ kín con đường đến.

                  Mừng Bảy tháng Bảy trời trong, đêm đen đột nhiên hóa thành ban ngày, em mất cảm giác nhìn thấy, giới hạn của tình .

                  Em nhìn về phía chân trời, bầu trời bao la vô tận, nghe thấy nói lời tạm biệt…”

                  “... Giai điệu thê lương quá!” Năm đó, rời xa với tâm trạng ấy ư?

                  “ biết vì sao em muốn hát bài hát này cho nghe ?”

                  thu lại ánh mắt, vén mái tóc dài bay trong gió của ra sau tai, ngón tay vuốt nhẹ hai gò má hơi lạnh của , đáp khẽ: “Ừ.”

                  “Mấy năm có ở bên, mỗi lần nghe bài hát này, em đều nhớ tới . Em luôn nghĩ, nếu có một ngày, Thất tịch mưa, em sẽ muốn ngắm tuyết cùng em.”

                  Bởi vì bài hát này chính là cõi lòng , giấu tận sâu đáy tim, là tâm trạng đau xót thể thốt thành lời…

                  Thẩm Hàn Vũ nhìn chăm chú. nhìn thấy giới hạn của tình rồi ư?

                  và , giới hạn tình dưới tuyết trắng đầy trời…

                  “Sao nằm viện?” hỏi lại lần nữa.

                  Lần này, ́ ý trở lại chủ đề này, trầm mặc hồi lâu…

                  “, em muốn về nhà.”

                  Ánh mắt lay động, biết rõ ý , đơn giản chỉ là ở câu chữ.

                  “Em mệt rồi, em rất nhờ nhà, nhớ cha mẹ. , chúng ta về nhà, được ?”

                  Sống mũi Thẩm Vũ Hàn cay cay, nắm chặt tay , nói khẽ: “Được, về nhà, về nhà của chúng ta.”



                  Hôm nay là đêm cuối cùng họ ở Thụy Sĩ, trời vừa sáng là họ phải đáp máy bay sớm nhất về Đài Loan.

                  Nửa đêm tỉnh dây, phát hiện vòng tay trống trơn, ngồi dậy, gió lạnh ngoài cửa thổi vào phòng, quay đầu nhìn, Thẩm Thiên Tình ngã ngồi dưới đất, ôm đầu gối ngồi thu lu một chỗ, cắn chặt môi dưới đến mức trắng bệch.

                  Nhiệt độ bên ngoài thấp tới mức đóng băng, toàn thân lại toát mồ hôi một cách bất thường.

                  xuống giường, lấy thuốc chích cho , động tác vững vàng, bình tĩnh.

                  “…?” giật mình.

                  chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ xoa bóp hai chân cho , xoa dịu cơn đau.

                  “… biết từ lâu rồi à?” cảm thấy khác thường. phát hiện lúc nào? Làm sao phát hiện được? luôn cho rằng mình đã che giấu rất tốt…

                  vẫn nói gì.

                  “?” Thẩm Thiên Tình hoảng sợ tìm kiếm .

                  đột nhiên dang tay ôm chặt , giọng buồn bã: “Em nên để biết mới đúng chứ!”

                  mặc kệ ôm chặt tới mức nhói đau, có ý vùng vẫy.

                  Rất lâu sau, mới thấp giọng hỏi: “, thực ra biết vì sao em nằm viện, đúng ?”

                  Toàn thân run rẩy, mím chặt môi muốn trả lời, giả vờ như vậy cũng có thể phải đối mặt.

                  Thẩm Thiên Tình thở dài nói.

                  Thời gian của còn nhiều nữa, những ngày tháng còn lại rất đáng quý, muốn lãng phí thời giờ vào việc nằm viện và chữa trị vô ích, muốn tranh thủ từng phút, từng giây ở bên .

                  Cho nên muốn về nhà, nơi và cùng trưởng thành, những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời là ở đây, hồi ức đẹp đẽ ngọt ngào nhất của cũng là ở đây, trở về vùng đất quen thuộc nhất, bên cạnh có người lưu luyến nhất, cả đời này chẳng có gì tiếc nuối nữa…

                  hiểu em, cho dù em nói gì, chắc chắn vẫn hiểu đúng ? trai?


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16: Trở về





                  Vào buổi chiều mưa phùn bay bay, họ trở về nhà.

                  Hàng xóm xung quanh thấy họ đã trưởng thành, Tiểu Tình bệnh tới mức tiều tụy, gầy giơ xương mà đau lòng, muốn giúp tẩm bổ.

                  Mọi người rôm rả nói chuyện vui hồi nhỏ của em họ suốt cả tối, tới khuya mới tha cho họ về nhà.

                  Thật là ấm áp, họ thật sự có cảm giác được trở về nhà.

                  Sau khi phiêu bạt chân trời góc bể, toàn thân mệt mỏi, mới phát hiện nhà vẫn là nơi ấm áp nhất.

                  Họ quyết ̣nh sẽ tới thắp hương cho cha mẹ, báo cho cha mẹ biết đứa con trai, con gái bất hiếu đã về, nhân tiện chỉnh trang lại ngôi mộ bao năm chưa được chăm sóc, cỏ hoang mọc đầy.

                  Tối đó, họ đều ngủ, ngồi dưới cây khế đã theo họ suốt những năm tháng thơ ấu, nghe tiếng côn trùng kêu, nói chuyện phiếm, cứ tựa vào nhau như vậy tới tận khi trời sáng.

                  nhớ mình đã ngủ thế nào, sau khi bị bệnh, cơ thể rất dễ mệt mỏi, thể chống đỡ lâu, thường nói chuyện rồi ngủ ngục trong vòng tay . Chỉ đến khi cơ thể đau nhói như bị kim châm, mới sực tỉnh.

                  cắn chặt răng, dám cử động, đầu tiên khẽ gọi Thẩm Hàn Vũ hai tiếng, khi chắc chắn mình ở trong tầm mắt mới cuộn người, mặc sức biểu lộ sắc mặt đau đớn.

                  Đau, đau quá! Toàn thân như có hàng vạn mũi kim châm. Cứ hai, ba ngày lại phải chịu đựng sự đau đớn thế này, đã quen dần, cho trai nhìn thấy, điều đó sẽ đau đớn hơn là giết ấy, biết, luôn biết.

                  ́ gắng nén chịu cơn đau, nhịn tới mức trán toát mồ hôi, đau tới mức cảm giác gần như tê liệt. biết đã qua bao lâu, ý thức dần trở về, đặt lòng bàn tay lên ngực, cảm nhận được nhịp đập yếu ớt, thở phào, lau mồ hôi trán, dựa vào cảm giác, đoán rằng mình ở trong phòng. tìm tới giường, sờ thấy đối tượng Chồng - Vợ, đây là phòng trai.

                  cười khẽ, ôm tượng sứ trong lòng, xoa nhẹ. Đây là quà sinh nhật tặng năm mười tám tuổi, trước khi Đài Bắc học; sau đó, chưa từng vui vẻ. Sự ra của đã mang theo tiếng cười trong cuộc đời .

                  “Tỉnh rồi à?” Giọng Thẩm Hàn Vũ vọng vào từ ngoài cửa, đặt tượng sứ xuống, giơ tay để ôm lên xe lăn, thuận tay vuốt mái tóc dài của .

                  “Cắt có được ạ?” nghiêng đầu hỏi.

                  “ đẹp, cắt làm gì?” Mười ngón tay thon luồn qua mái tóc dài như con thoi. “Tết tóc hay buộc đuôi ngựa?”

                  “Buộc đuôi ngựa.” trả lời, rồi tiếp tục: “Đỡ phiền .”

                  “Lại bắt đầu khách khí với rồi, Thẩm tiểu thư.” Chải đầu xong, đẩy vào phòng tắm, lấy khăn ướt lau mặt cho . “ cho cắt, thấy phiền chút nào.”

                  “Để em tự làm!”

                  Thẩm Hàn Vũ giúp túm tóc cao lên: “Có việc cứ gọi một tiếng.”

                  tiện tay dọn dẹp lại căn phòng. Bao năm về, bụi chất đầy như núi, rất nhiều chỗ cần quét dọn.

                  Thẩm Thiên Tình thở dài. biết mình là gánh nặng. Một người đàn ông như mà phải làm những việc sinh hoạt thường ngày cho : giặt quần áo, nấu cơm, còn chẳng giúp được gì, vì nói là niềm vui duy nhất của

                  Nhưng thực sự có đáng ? Vì niềm vui ngắn ngủi này, đã trả một cái giá quá lớn…

                  “Ngơ ngẩn gì thế? làm chút cơm, sau khi ăn xong, đưa em dạo xung quanh, lâu rồi về, em muốn nơi nào trước?”

                  Nhét bát đũa vào tay , Thẩm Hàn Vũ ngừng gắp thức ăn cho .

                  “Em muốn ra con rạch mà hồi nhỏ thường bắt con cá bụng to cho em.”

                  “Được, có điều bây giờ chắc chẳng còn cá bụng to mà bắt nữa.” Thời đại tiến bộ, môi trường thiên nhiên bị phá hủy gần hết, đến nông thôn mộc mạc cũng thoát.

                  “Đúng vây…” thất vọng lẩm bẩm. Những hồi ức quý báu như thế đều dần biến mất, lưu giữ nổi.

                  Thẩm Hàn Vũ nhìn sự vắng lặng trong đáy mắt , nén được liền lập tức đổi sang giọng điệu vui vẻ: “Đúng rồi, vừa nãy hàng xóm tới giúp quét dọn nhà cửa, còn cho biết, tuần sau là lễ đầy tháng con trai của cậu Đại Mao nhà ấy, muốn mời chúng ta sang uống rượu mừng. Em còn nhớ Đại Mao ? Cậu chàng hơn em hai tuổi, thường bắt nạt em tới mức khóc hu hu chạy về nhà mách đấy!”

                  “Em vẫn còn nhớ, ta rất lỗ mãng, lúc nào cũng trêu chọc em, em từng thề ít nhất một nghìn ba trăm năm mươi lần thèm để ý ta nữa. ngờ ta kết hôn rồi, biết bây giờ ta còn kéo bím tóc của con gái, hắt nước vào người ta nữa …”

                  cười khẽ: “Nếu bây giờ còn tệ thế, có thể thấy ta chẳng tiến bộ tí nào.”

                  “Đúng rồi, em muốn trêu ta, kể cho vợ ta biết chuyện xấu trước kia.”

                  “Em đừng có thất đức thế, ai lại phá hoại nhân duyên của người ta, cẩn thận kẻo bị báo ứng đấy!”

                  “ sao, nếu có báo ứng cứ tới tìm .”

                  “Liên quan gì tới ?”

                  “Em là em gái , gánh vác cho em thì ai gánh vác?”

                  “Em giỏi lắm. Thẩm Thiên Tình! Bản thân làm điều thất đức, còn muốn kéo xuống nước.”

                  lè lưỡi: “Đáng đời, ai bảo là trai em?”

                  Nói nói cười cười, họ ăn xong bữa sáng.

                  đưa qua từng ̣a điểm tạo nên ký ức thời niên thiếu của họ, nhớ lại từng việc xảy ra ở từng nơi, rồi tựa vào nhau dưới cây khế trong đêm, ngắm sao qua đôi mắt , sáng biết bao, cho tới khi ngủ trong vòng tay .

                  Nếu rời khỏi nhà, sẽ đốt một ngọn nến, lặng lẽ chờ trong góc sân với ánh sao rực rỡ; lúc về luôn mang một bó hoa ngải tiên dại cho , để hương thơm đại diện cho sự hạnh phúc này bay vào giấc mơ của mỗi đêm.

                  Khi rảnh rỗi, sẽ gối đầu lên chân đọc sách, còn chăm chỉ đan chiếc khăn màu vàng nhạt với tốc độ như rùa bò.

                  nói muốn đan khăn cho , còn nhờ hàng xóm dạy cách đan.

                  nói, với tốc độ của , đợi đan xong thì mùa hè rồi!

                  cười, đáp lại : “ sao, em có thể giữ lại hơi ấm của em, sang năm sợ lạnh nữa.”

                  nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác, cách đan quá phức tạp, làm được, ngày nào cũng đan tới khi mệt hay buồn ngủ thì thôi, nhẹ nhàng lấy thành phẩm còn dang dở đó ra khỏi tay , cười khẽ với say ngủ: “Ngốc ạ, cần khăn len, chính em đã là sự ấm áp của rồi!”

                  thực sự nỡ nói cho hay, chiếc khăn len này đan buồn cười biết bao, thực sự nếu muốn quàng ra khỏi cửa thì cần phải dũng cảm vô cùng!

                  Nhưng thích cảm giác như vậy, thích làm mỗi việc vì , thích khi về nhà, từ xa đã nhìn thấy hình dáng yên lặng chờ đợi của , cuộc sống ở nhà rất giản dị, giống như bất cứ đôi vợ chồng trẻ bình thường nào thế giới, sống những ngày tháng bình thường nhưng vô cùng vui vẻ.

                  Họ rất giống vợ chồng, thực sự rất giống…



                  Ngày Đại Mao làm lễ đầy tháng cho con trai, họ cùng tới dự.

                  Thẩm Thiên Tình lặng lẽ hỏi nhỏ : “Vợ Đại Mao có xinh ?”

                  cũng nói nhỏ bên tai : “Cũng được, có điều còn kém xa em.”

                  cười, đập nhẹ một cái. Nếu bị đuổi ra ngoài, tuyệt đối nói giúp đâu!

                  và Đại Mao nói chuyện một lúc, khi có ai, ta vô tình nói cho biết một bí mật có đánh chết cũng ngờ đến…

                  “Em biết ? Thực ra từng thích em.”

                  “Hả?” kinh ngạc há miệng, hoàn toàn thể tin nổi. ta đùa à? chưa quên ta thích chọc biết bao, có thể nói từ nhỏ đến lớn toàn bị ta bắt nạt! Sau này, cảm thấy thể tiếp tục như vậy nữa, bắt đầu học cách phản ứng lại, ta có thể thích một nữ sinh đanh đá suốt ngày đánh nhau với ta ư?

                  “Gì mà kinh ngạc tới mức ấy à? Hồi nhỏ ngốc nghếch mà, biết biểu lộ tình cảm thế nào, đành dùng thủ đoạn trêu chọc để thu hút sự chú ý của em, nếu sao có thể thua em được?”

                  Đúng vậy, thường bị đánh tới mức thê thảm nhưng thực sự trả đòn để bị thương, ngẫm ra vẫn đầy uất ức.

                  “Đáng đời , cách theo đuổi con gái, có ai bị khuất phục mới lạ.”

                  “ cũng muốn, ai bảo em suốt ngày mở miệng là lại trai, trai… chịu nổi, nếu đối đầu với em thì cả người bứt rứt. Em còn nhớ ? Có một lần, cả ngày em kêu muốn được gả cho trai, chịu thua em, nói với em: “ em thể kết hôn, đừng mơ giữa ban ngày nữa!” Lúc đó, em khóc rất ghê! Mẹ tưởng lại ức hiếp em, bèn lôi về nhà đánh cho một trận.”

                  “Em nhớ.” khẽ cười. Hình như năm ba, bốn tuổi thì phải!

                  “Bây giờ nhớ lại, Vũ vô cùng mến, che chở cho em, lại toàn bắt nạt, chẳng trách trong tim em chỉ có ấy, chẳng thèm đoái hoài đến . Là ngốc, dùng cách ngốc nhất mới có thể thầm bao năm nhưng chẳng có chút tác dụng. Năm mẹ em mất, Vũ về chịu tang, mẹ mắng ấy mấy câu, thực ra lúc đó bà đã đoán được trước ấy sẽ đưa em , hại đến biểu lộ tình cảm cũng kịp, thổ huyết trọn ba ngày ba đêm, đấm tim gan hận tới mức muốn chết. Mẹ nhìn thấu tâm ý , bảo đừng mơ mộng hão huyền, vì bà tận mắt nhìn Vũ sinh ra, mẹ em chỉ mang thai có một lần, có thể do sợ Vũ đơn mới nhận nuôi em. Tình cảm của em với ấy tốt như vậy, ở bên nhau cũng là chuyện sớm muộn, vì vậy mới dần hết hy vọng, từ bỏ tình cảm đối với em, chúc phúc cho bọn em tự đáy lòng.”

                  “Thế à?” Mọi người đều nhìn nhận bọn họ như vậy ư?

                  “Đúng thế, bọn em rất xứng đôi, bao năm rồi, em và ấy cũng được ở bên nhau nhỉ?”

                  “ ̣nh nghĩa ở bên nhau là gì?”

                  “Đương nhiên là kết hôn, sinh con!”

                  “Em bây giờ thế này, có thể kết hôn, sinh con được ?”

                  Đại Mao nói được lời nào.

                  “Thực ra, bọn em thế này cũng có gì tốt. Buổi sáng hằng ngày tỉnh giấc, biết ấy ở bên, có thể chạm vào ấy, nói chuyện với ấy, cảm nhận sự tồn tại của ấy, như vậy là đủ rồi, ai quy ̣nh tình phải trải qua kết hôn, sinh con, thậm chí là tình dục, em nghĩ như vậy, trai cũng thế.”

                  “ tin Vũ muốn, nếu thực sự một người, có ai có ham muốn chứ? Trừ phi ta có khả năng.” Giọng nói rất nhỏ vẫn nghe thấy.

                  “Đại Mao tiên sinh, thật vô lễ!”

                  Phía trước khẽ ho hai tiếng, Thẩm Hàn Vũ ôm nhân vật nhỏ quan trọng của ngày hôm nay, đứng cách đó ba mét. “Đại Mao, muốn cậu qua tiếp khách.”

                  “Em qua ngay. Tiểu Tình, chút nữa nói chuyện tiếp nhé!”

                  xua xua tay: “ cứ !”

                  Sau khi ta , Thẩm Hàn Vũ bước tới: “Bọn em vừa nói chuyện gì thế? khí dường như khá tốt, cậu ta giật tóc em chứ?”

                  “ ta dám ư! Nếu ta bắt nạt em, em sẽ bắt nạt con trai ta, nợ cha con trả.”

                  “Vậy cơ hội của em đến rồi!” Thẩm Hàn Vũ đặt đứa trẻ ôm vào lòng .

                  “Oa, cuỗm con tin nhỏ này tới đây thật à?” muốn sờ cái má phính phính của đứa bé, kết quả đụng vào một đống nước miếng.

                  “Đúng vậy, em hạ thủ tàn độc một chút cũng sao, canh chừng giúp em.”

                  “Ha ha!” cười vui vẻ, xoa xoa mái tóc ngắn lơ thơ của đứa bé, vỗ vỗ cái mông nhỏ, chỉ thấy một cái bỉm dày. Đứa trẻ biết lòng người hiểm ác, chơi cùng , còn hào phóng tặng một nụ cười chưa có cái răng nào, ̣ng thêm một đống nước miếng tiết ra như sông Hoàng Hà, mềm mại nhào vào , lại vô tư thơm một cái, một tuổi đã mất nụ hôn thuần khiết của trai tân rồi!

                  Thẩm Hàn Vũ tròn mắt nhìn. Tên tiểu quỷ háo sắc này quả thực… quả thực hạnh phúc, tới mức đáng hận!

                  ngạc nhiên sững lại, cười được nữa: “Nhỏ như vậy đã biết trộm sắc rồi, lớn lên nhất ̣nh tiền đồ thênh thang.”

                  “Để , em đừng bế nữa!” rất buồn bực.

                  nghe ra sự khác thường, nghiêng đầu hỏi: “, tâm trạng tốt à?”

                  “Đâu có? Cực kỳ tốt ấy chứ!”

                  Rõ ràng rất giận dữ. hiểu ý, cười, gọi khẽ: “, quỳ xuống, em nói cho chuyện này…”

                  “Cái gì?”

                  Tìm được vị trí của , đưa hai tay sát bên má, nhẹ nhàng hôn .

                  có sự quấn quýt mãnh liệt, nóng bỏng, cũng có biểu hiện của dục vọng, chỉ là in dấu nhiệt độ của , sau đó lùi lại.

                  Thẩm Hàn Vũ ngạc nhiên, chưa kịp cảm nhận được gì, cảm giác ấm áp, mềm mại môi đã rời , nhưng chỉ như vậy đã đủ khiến linh hồn chấn động!

                  Dục vọng mãnh liệt, điên cuồng thế gian đều trở nên còn ý nghĩa, thể so sánh bằng sự đẹp đẽ trong phút chốc này…

                  Hôm đó, bị Đại Mao chuốc cho hai chén rượu, hơi say nên ngủ sớm.

                  Nằm bên cạnh hồi lâu, vẫn chưa thể chợp mắt.

                  Chống khuỷu tay, nghiêng người ngắm nhìn gương mặt say ngủ của một cách chăm chú, ngón tay lưu luyến xoa nhẹ lên mặt , trái tim hạnh phúc đến đau đớn, vì giây phút đẹp đẽ này, khẽ thở dài.

                  “..”

                  Ngón tay dừng lại: “Làm em thức giấc à?”

                  lắc đầu: “, có muốn… chuyện đó ?”

                  ngẩn người, mãi mới hiểu “chuyện đó” có nghĩa là gì.

                  “Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”

                  “Hôm nay Đại Mao tình cờ nhắc tới điều này, em nghĩ, có lẽ cũng cảm thấy hối hận…”

                  “Em để ý cậu ta nói linh tinh làm gì, chúng ta như thế này là rất tốt rồi!”

                  “Vậy ư?” lẩm bẩm, mệt mỏi nhắm mắt.

                  Rất lâu, rất lâu sau, chìm vào giấc mộng, cảm giác ấm áp, mềm mại nơi bờ môi, giọng nói xa xôi biết vọng từ nơi nào…

                  “Chỉ cần có thể ở cùng em, sẽ hối hận, em hiểu ? Tình?”


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17: Vĩnh biệt

                  Sau khi mắc bệnh, thể lực Thẩm Thiên Tình ngày càng xuống dốc, thường bất giác ngủ mê man. Từng ngày trôi qua, tính mạng của cũng dần trôi , sức khỏe ngày càng kém, thời gian ngủ mê man cũng càng lúc càng lâu.

                  muốn cho trai lo lắng, thường ́ chống đỡ, để bản thân mất ý thức, biết mỗi lần mình mê man là một lần nơm nớp lo sợ, sợ lần này sẽ tỉnh lại…

                  Số lần co cơ, đau đớn ngày càng nhiều, muốn cầm một vật gì đó, đầu ngón tay cũng khó động đậy, khi ăn cảm thấy khó nuốt, cuối cùng, ngay cả việc nói nhiều hơn vài câu cũng nhanh chóng khiến mất sức, trong lòng biết rõ, sắp tới giới hạn rồi.

                  Giả vờ trở thành một việc cực kỳ khó khăn, dần lực bất tòng tâm, quá nhiều sơ hở, có lẽ đã phát hiện từ lâu…

                  Đêm qua, cẩn thận ngủ quên mất, sau khi tỉnh dậy, tìm kiếm con búp bê bằng tượng ở đầu giường, ngón tay dừng một lúc, lại di chuyển lên phía bên trái.

                  cảm thấy ̉ họng khô rát, nhớ ́c nước hình như ở chỗ này…

                  chạm được vào ́c, nhưng ngón tay lại theo sự điều khiển, do nắm chặt, lòng bàn tay chỉ còn lại một khoảng trống, sau đó vang lên tiếng thủy tinh vỡ.

                  - chắc nghe thấy chứ?

                  vội vàng dò dẫm dưới đất, cơ thể mất cân bằng, ngã xuống, chỉ lo thu dọn mảnh vỡ trước khi phát hiện.

                  Ngón tay đau nhói, có lẽ bị thương nhưng vết thương chắc lớn, cảm thấy đau, vết thương nhỏ này có lẽ chảy quá nhiều máu…

                  Đột nhiên, cơ thể được nhấc bổng lên, một đôi tay mạnh mẽ đưa trở lại giường: “?”

                  “Ừ.” Giọng bộc lộ rõ tâm tư, cũng chẳng biết đã có mặt ở đây bao lâu rồi.

                  Một miếng giấy được ép lên đầu ngón tay bị thương của . “Sau này gọi một tiếng là được.”

                  “Bị phát hiện rồi nhỉ?” lè lưỡi, ́ nói nhẹ nhàng. “Hồi nhỏ, mỗi lần em làm vỡ bát ̃a đều bị mẹ mắng, đáng tiếc là còn nhanh trí hơn mẹ, muốn trốn tội cũng chẳng được. Được rồi, có thể đánh vào mông em, nhưng chỉ được đánh dưới ba cái thôi nhé, được mặc cả!”

                  lên tiếng, trầm mặc giúp cầm máu, bôi thuốc, quấn vải, đổ ́c nước đặt vào tay , sau đó mới quay đầu thu dọn thủy tinh vỡ dưới đất.

                  Cả người hơi lắc lư, nặn ra nụ cười yếu ớt: “, em đói.”

                  Gói mảnh vỡ thủy tinh vào trong giấy báo rồi vứt vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn : “Em muốn ăn gì?”

                  “Ừm… bánh đậu đỏ bán trước miếu thổ ̣a.”

                  “Xa lắm!” Giọng nghe ra tâm tư.

                  “Người ta muốn ăn mà!”

                  Ánh mắt sâu lắng của nhìn chăm chú trong vài giây. “Được, rồi về ngay.”

                  Nghe thấy tiếng đóng cửa, lấy hết sức lực, cả người đổ sụp xuống giường.

                  Đầu choáng váng, trời đất như quay cuồng, đau đớn vô cùng, người co giật, bàn tay run rẩy tìm đầu giường, lần về phía thuốc giảm đau bên phải..

                  Thuốc giảm đau đã lấy trước một bước, được lấy ra đúng liều lượng kèm theo một ́c nước để uống.

                  ngạc nhiên đến mức thể động đậy: “..”

                  vẫn lên tiếng, im lặng giúp xoa bóp đôi chân co giật.

                  Một giọt, hai giọt…từng giọt nước ấm nóng rớt xuống chân .

                  “, đừng như vậy, đừng khóc…” xót thương vỗ nhẹ hai gò má ươn ướt của , dường như gầy hơn rồi.

                  “ sao.” Thẩm Hàn Vũ cứng rắn trả lời, giọt thứ ba, giọt thứ tư im lặng rơi xuống.

                  “!” Trái tim đau đớn quá, đau hơn cả nỗi đau bệnh tật, người quan tâm nhất rơi nước mắt vì

                  “ nói vẫn ổn mà! Em sao rồi, chết tiệt, sao lại có chuyện được chứ?” thất bại, gầm nhẹ, giọng nói nghẹn lại, thể thốt nên lời.

                  giơ tay ôm chặt , Thẩm Hàn Vũ vùi mặt vào vai , họ run rẩy ôm nhau.

                  Ngoài cửa sổ mưa phùn, trộm được bao nhiêu tình si.

                  Vai trái, một khoảng ướt ấm.

                  Thời gian tỉnh táo ngày càng ít.

                  Tính mạng chất trong đồng hồ cát còn lại bao nhiêu dường như có thể dự đoán được, nhưng vẫn rất bận lòng. Bộ dạng của khiến lo lắng, đã mấy đêm liền ngủ, ngơ ngẩn nhìn tới khi trời sáng.

                  cho rằng biết, giống như ́ tình che giấu cơn đau bệnh tật, thực ra cả hai đều rõ tất cả.

                  sợ nhỡ may rồi, sẽ chịu được, nhất ̣nh sẽ phát điên.

                  đến nhà Đại Mao một chuyến. hy vọng khi mình còn nữa, có người có thể giúp trông nom , giúp qua đoạn đường này.

                  Khi Đại Mao đưa về nhà, tới trước cửa, ta kinh ngạc nói: “Trời ạ! trai em điên rồi ư?”

                  “Sao vậy?” hiểu.

                  “Chậc! Chậc!” Đại Mao lắc lắc đầu. “ Nhà em như có trộm vậy, mỗi góc trong góc ngoài đều bị lật tung, trông thảm quá!”

                  Sao có thể như vậy? ̣nh hỏi, Thẩm Hàn Vũ đã phát hiện ở cửa, giận dữ hét vang: “Em chạy đâu đấy?”

                  chưa bao giờ có khẩu khí giận dữ như vậy với , sững lại giải thích: “Em đến nhà Đại Mao…”

                  “Đến nhà Đại Mao?! Bây giờ sức khỏe em thế nào, em biết hả? Nếu muốn , sao chờ về? Một mình chạy lung tung có phải muốn tự sát ?”

                  “Em, em gọi điện kêu Đại Mao tới đón em…”

                  “Đưa Tiểu Tình lại nhà rồi, em về đây!” Đại Mao lập tức đánh bài chuồn, tránh bị cuốn vào chiến trường.

                  Đừng trách nghĩa khí, ai có thể giơ đầu ra cho gã đàn ông lên cơn điên này nắm.

                  “, bình tĩnh nghe em nói…”

                  “Trước khi làm, sao em nói với một tiếng? Em lại khó khăn, lại nhìn thấy gì, lẽ nào biết sẽ lo lắng ư? Em có biết trong lòng lo sợ biết bao khi về nhà mà chẳng thấy em đâu ? Hay là em đột nhiên phát bệnh, hay là em được đưa vào bệnh viện, hay là em bị lạc, tìm thấy đường về nhà, hay là em lại trốn , chịu đau một mình cho biết, hay là… hay là có rất nhiều khả năng có thể khiến mất em, chỉ cần nghĩ tới những điều này, còn bình tĩnh được ? gần như đã lật tung từng góc ở cái nhà này để tìm em, tìm xem liệu em có để lại cho vài chữ…” Giọng đầy giận dữ, kìm nén cơn nóng nảy, nỗi lo sợ tột cùng.

                  Nói trắng ra, chỉ là sợ mất .

                  đã hiểu, đáy mắt ngập nước, thử lại gần : “, em sao…”

                  “Em ! Dù sao có , em cũng sao mà, chuyện gì cũng chẳng cần nói với , khi bị bệnh có thể tự mình kiên cường chịu đựng, chỉ là người thừa, thể giúp gì cho em…” xua tay, cho lại gần.

                  hiểu rất rõ, phải giận mà giận bản thân thể chia sẻ nỗi đau, giận bản thân bất lực, khiến phải ́ cười vui vẻ, chống đỡ cơn đau đớn trước mặt

                  “ phải đâu, à, rất quan trọng…” giơ tay, lại bị đẩy ra, đột nhiên choáng váng, mất thăng bằng, ngã khỏi xe lăn, vội vàng ôm chặt , tim suýt nữa ngừng đập.

                  “Tình, em đừng dọa …”

                  ngẩng đầu, hôn lên môi .

                  nhắm mắt, trái tim đau đớn, ôm chặt , đôi môi họ giao nhau, nếm được vị mặn chát, rõ là nước mắt của hay của .

                  “Như vậy sẽ sợ nữa chứ?” dụi vào lòng , dùng hơi ấm để trấn an trái tim hoảng sợ của , nói khẽ: “Lần sau đâu em nhất ̣nh sẽ nói với , để cùng, đừng giận nữa, có được ?”

                  “Lần nào em cũng lừa .” Đồ lừa đảo này!

                  “Lần sau sẽ thế nữa, em thề!” Tâm trạng dần bình tĩnh lại, yên tâm hơn, cuộn tròn trong lòng , giọng nói yếu dần: “Có lẽ em lại phải ngủ một chút, hai tiếng sau gọi em dậy nhé! Buổi tối chúng ta còn phải cùng ngắm sao, đừng để em ngủ lâu quá!”

                  “Ừ.” đáp khẽ, dịu dàng dìu về phòng, nỡ rời xa, nằm bên cạnh , ngủ cùng một lúc.

                  “Tình, tỉnh dậy !”

                  Tiếng gọi dịu dàng, thúc giục thoát khỏi giấc mơ, khi mở mắt, trong phút chốc đột nhiên biết mình ở đâu.

                  “Tỉnh chưa? Chẳng phải em nói muốn ngắm sao cùng à?”

                  “Sao á? Có chưa ?” quên rồi, gần đây trí nhớ ngày càng kém, có lúc lời vừa nói buổi sáng, buổi tối đã quên, nhưng lại thường nhớ việc hồi nhỏ, thật lạ! “Em vừa mơ thấy mẹ, mẹ hỏi em có muốn với mẹ … Kỳ lạ quá, chẳng phải mẹ nấu cơm ư? Buổi sáng, mẹ mua thức ăn còn hỏi em muốn ăn gì…”

                  “Im ngay, đừng nói nữa!” Thẩm Hàn Vũ kinh hãi, nghiêm khắc mắng.

                  Trong mơ gặp người thân đã mất, đây là điềm gì? mê tín, nhưng nén nổi sợ hãi.

                  “Đã nói em là đồ ngốc mà, đến bữa tối cũng ngủ quên mất, bây giờ đương nhiên là nửa đêm, tối om lẽ nào phải có mười ông mặt trời chiếu rọi? Ngoan, nhắm mắt ngủ một lúc nữa là trời sáng.”

                  “Vậy ở bên em chứ? Nửa đêm tỉnh dậy thấy , em sẽ sợ…”

                  “ đâu, sẽ để em tìm thấy .” ôm chặt , phân biệt rõ là muốn trấn an hay chính bản thân mình. “ sao, sao, sẽ luôn ở bên em, đừng sợ…”

                  Mạch suy nghĩ của Thẩm Thiên Tình khi tỉnh táo khi rối loạn, lúc tỉnh táo sẽ thường cười cười nói nói với như xưa; lúc rối loạn thường phân biệt rõ quá khứ hay hiện tại. đau lòng tới nỗi thể nói nên lời.

                  muốn đưa bệnh viện, nhưng dứt khoát chịu, muốn ở nơi mình quen thuộc nhất, nếu đưa tới nơi lạ lẫm, tìm được đường về nhà, sẽ sợ hãi.

                  Hai ngày nay, thường nói gặp cha mẹ trong mơ, mỗi lần nghe thấy, đều vô cùng sợ hãi, nghiêm giọng trách được nói hồ đồ.

                  Trong đêm, cũng dám nhắm mắt, thật sự lo sợ chỉ cần để ý sẽ quên thở, lúc nào cũng nhắc nhở mở mắt…

                  Ngày hôm nay, tỉnh giấc lúc sáng sớm, vẻ mặt đờ đẫn.

                  “, hôm qua em lại mơ thấy cha mẹ.”

                  Tim chùng xuống, quở trách : “Chẳng phải bảo em…”

                  dường như nghe thấy: “Họ ở bên nhau, sống những ngày tháng bình yên, hình dáng họ thay đổi, chẳng già chút nào, em vừa nhìn đã nhận ra, mẹ vẫn hiền từ như xưa, mẹ nói mẹ sẽ đánh mắng em, sau đó còn hỏi, có muốn qua với họ , em rất nhớ cha mẹ, rất muốn cùng họ, nhưng, nhưng ở đó có , em nỡ rời xa , em sợ khi nhớ em sẽ tìm thấy em, em biết nên làm thế nào…”

                  “Vậy thì đừng , hãy ở lại bên !” Thẩm Hàn Vũ ôm chặt , dám lơi tay.

                  “Có thể ?” Vẻ mặt ngỡ ngàng.

                  “Có thể! Chỉ cần em có lòng tin với bản thân!”

                  chớp mắt: “ có biết đường dưới hoàng tuyền thế nào ? Có phải là tối lắm ? Có thể mang đèn pin theo ? biết rồi đấy, em luôn sợ tối, sợ đơn, nếu có ai cùng, em nhất ̣nh sẽ sợ phát khóc…” Từ lúc cha mẹ liên tiếp ra , còn lại một mình đơn trong căn nhà vắng vẻ, trở nên sợ bóng tối, sợ nỗi đơn bị vứt bỏ.

                  “Tình, em muốn ở bên em ? từng nói, sẽ để em tìm thấy , chỉ cần một câu nói của em, nơi đâu cũng sẽ cùng em.”

                  Muốn ?

                  nghiêng đầu suy nghĩ: “Em cũng đã hứa với , sau này đâu sẽ cho biết, bây giờ em nói cho , nhưng em biết có muốn cùng …”

                  “ sao, em có thể từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi nói với .” hơi buông lỏng tay, dìu đứng lên, chải đầu cho . “Đến đây, chúng ta ăn sáng, ăn xong tới nhà Đại Mao chơi, mấy ngày rồi em sang đó, con trai của Đại Mao nhớ em lắm đấy!”

                  “Vâng.” cười ngọt ngào.

                  Tiểu Tiểu Mao bám dính lấy , thế là Đại Mao nói, bọn họ có duyên với con trai ta như vậy, dứt khoát phải nhận nó làm con nuôi, cho dù bọn họ kết hôn, sau này vẫn có con trai hiếu thảo với họ.

                  cười đồng ý, cùng trai đưa cho con trai nuôi một phong bao lì xì to.

                  Thực ra trong lòng họ đều rõ, Đại Mao sợ có người đưa tiễn lúc cuối cùng nên muốn con trai để tang

                  Cả ngày, tinh thần rất tốt, trầm tư suy nghĩ chút nào, huyên thuyên với như đứa trẻ nhỏ phát hiện ra niềm vui của việc nói chuyện, ríu rít thôi.

                  ôm con trai nuôi, chơi cùng cậu bé một tiếng đồng hồ, rồi lại cùng ra khe suối, muốn ôm , lội nước. qua con đường nhỏ ven cánh đồng, thèm ăn khế, liền trèo lên hái một quả.

                  Đã lâu rồi cười vui vẻ như vậy, tinh thần phấn chấn quá mức, trong lòng có cảm giác bất an, nhưng cũng mong sẽ có kỳ tích xảy ra…

                  Khi về nhà, đã là chiều muộn, đường , vẫn kêu tối nay muốn ăn món mì hải sản nấu, ai dè vừa vào cửa, liền ngã xuống như quả bóng bị xì hơi.

                  “Tình!” kinh hãi, lập tức bế vào phòng. “Em nghỉ ngơi chút , đừng nói gì cả!”

                  “…Ngực em khó chịu quá, sắp thở nổi rồi…” níu vạt áo trước ngực , vội vàng đu lên.

                  “Đừng sợ, ở đây.” áp môi lên môi , muốn truyền chút ôxy vào miệng, trao tặng sinh lực cho , nếu có thể, thực sự muốn trao cả mạng sống của mình cho , chỉ cần sống tới ngày cuối cùng của cuộc đời là được!

                  nóng ruột lấy thuốc đầu giường, rót nước cho uống, nhưng thể nuốt xuống, khó chịu nôn ra, cho dù thử bao nhiêu lần đều thế.

                  “Tình, ngoan nào, uống thuốc rồi sẽ đỡ hơn chút…” còn cách nào, cho viên thuốc vào miệng, nhai vỡ, ép đưa vào miệng , rồi đưa nước vào.

                  vẫn nôn, đau tới mức rớt nước mắt: “, em khó chịu quá, em có thể uống được …”

                  Thấy như vậy, thực nỡ để chịu giày vò hơn nữa.

                  “Được, Tình muốn uống, vậy thì cần uống nữa.”

                  giơ tay bấu víu bả vai : “, ôm em một chút…”

                  khàn giọng nói: “ sẽ ép em đau mất.”

                  “ sao…” ôm chặt eo , cơ thể ép chặt vào, dù thế nào cũng muốn buông ra.

                  “, còn nhớ ? Hồi nhỏ, em thường trốn rồi muốn tìm, nhưng đều bị tìm thấy…”

                  “Em vốn bướng bỉnh mà!” vùi đầu vào vai , buồn bã nói.

                  “Nhưng lần này, có thể em sẽ trốn rất lâu, rất lâu, đến mức thể tìm thấy…” thở hổn hển hai cái. “, em nghĩ rồi, sau khi em chết, hãy trở về tìm chị dâu, đừng ở bên em!”

                  “Em…” ngẩng đầu, trừng mắt nhìn .

                  căn bản đã ̣nh liệu từ lâu, ́ ý chọn thời điểm này để nói với .

                  “Em đã ích kỷ chiếm nửa năm rồi. Nửa năm nay… em rất vui vẻ, đã cho em hạnh phúc cả đời, đây là điều em… trước nay chưa bao giờ dám mơ tưởng… Đủ rồi, nên trả về cho chị Tâm Bình, chị ấy vẫn còn đợi … Chị ấy rất , thể quên…”

                  Tâm Bình , còn ? Vì sao nói đến mình. “Em…  cần ư?”

                  muốn, nhưng được: “Xin lỗi , em rất nhớ cha mẹ, em trước với họ đây…”

                  “ được!” hét to. “Em với họ, vậy làm thế nào? Em muốn bỏ lại, mặc kệ ư?”

                  “Em, em…” nghẹn ngào thành tiếng, nước mắt tuôn rơi. “ còn có chị Tâm Bình.”

                  “ cần, chỉ cần em, Tình, chỉ muốn em ở bên cạnh . Làm em cả đời thì sao chứ? thể thân thiết xác thịt thì sao chứ? thể kết hôn sinh con thì sao chứ? vẫn chỉ muốn có em, em nghe thấy …”

                  hét rất to, hét tơi mức màng nhĩ đau nhói.

                  chớp chớp mắt, chùm ánh sáng lờ mờ xuyên qua giác mạc: “Kỳ lạ quá… trai, hình như em nhìn thấy rồi…”

                  hơi chấn động, rùng mình.

                  giơ tay, vuốt ve gương mặt tuấn, tiều tụy, trái tim đau nhói, nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống tay .

                  “, đừng khóc, sau khi em chết, vẫn sẽ quên đâu…” xoa xoa lại gương mặt , dùng ngón tay để ghi nhớ. “Đã lâu lắm rồi em nhìn thấy , đẹp trai quá, em rất sợ sẽ quên hình dáng …”

                  “Vậy thì nhân lúc này hãy nhìn , ghi nhớ thật kỹ hình dáng , chúng ta ai cũng được quên ai!”

                  nhìn sâu vào mắt để lưu lại nỗi nhớ sau này.

                  “Vâng.” Gương mặt này, phải nhớ kỹ, vĩnh viễn quên. “, có thể hôn em ? Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng…”

                  cúi người, trái tim tan vỡ, hôn lên môi , nụ hôn trăn trở biến thành tình nồng nàn cả đời, chua xót cả đời, nhung nhớ cả đời…

                  đã mãn nguyện, vô cùng mãn nguyện, nụ hôn của cho biết, tình cảm của cũng như , cả đời đã và được , nên luyến tiếc.

                  Tuy chưa bao giờ nói với rằng .

                  “, hứa với em, nhất ̣nh phải trở về tìm chị dâu, chỉ cần đặt em nơi trái tim, trộm nhớ là được rồi, đừng để người khác biết!”

                  nói, chỉ ngừng hôn lên vệt nước mắt ở hai má, tai và ̉ .

                  “Trời…hình như tối rồi, , em lại nhìn thấy nữa…” ra sức chớp mắt. “ bật đèn lên, em sợ tối…”

                  “Được, làm ngay đây, em đừng sợ!” dùng tốc độ nhanh nhất bật tất cả đèn trong nhà, rồi trở lại bên , ôm thật chặt, run rẩy.

                  “Hình như…tối thật rồi!” từ bỏ việc tìm kiếm ánh sáng, mệt mỏi nhắm mắt. “, em muốn ngủ, hát cho em nghe …”

                  “Được…” ́ kìm nén sự nghẹn ngào, gắng sức phát ra thanh từ ̉ họng cay cay, khẽ hát bài Thuyền Thái Hồ thích nhất.

                  “Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ…”

                  Lạc giọng rồi!

                  đòi: “, nghiêm túc hát chút , hát rời rạc thế!”

                  “Xin lỗi, xin lỗi, để hát lại.”

                  “Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ…”

                  Câu sau là gì? nhớ được. Nước mắt nhấn chìm giọng ca của .

                  Giọng trở nên rất xa, xa tới nỗi khó nắm bắt, nhưng quên dặn dò: “Tới bữa tối nhớ gọi em, đừng để em ngủ mê man nhé…”

                  nhớ, nhớ vẫn muốn ăn mì hải sản nấu…

                  Tối đó, hát bài Thuyền Thái Hồ suốt đêm, hát tới mức mất giọng, nhưng tỉnh lại, cũng ăn mì hải sản nấu cho

                  Sau khi Thẩm Thiên Tình mất, Thẩm Hàn Vũ trầm mặc lo liệu hậu sự, tất cả hàng xóm đều rõ tình cảm bọn họ sâu sắc thế nào, đều cảm thấy bất an, chính vì quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức bất thường, thậm chí trong lúc hành lễ cúng bái, từ ngày thứ bảy sau khi mất cho đến lúc hạ huyệt, một giọt nước mắt cũng rơi.

                  Tiểu Tiểu Mao bị khí trang nghiêm dọa cho khóc oa oa, giơ tay ôm, đứng trước linh đường nói khẽ: “Đừng khóc, nhìn mẹ nuôi kìa, chúng ta đều quên ấy.”

                  Khi làm mộ, dặn người thợ khắc bia khắc cả tên .

                  Người này… còn sống, dưng lại khắc tên lên bia mộ, chẳng lẽ ta… muốn làm việc gì ngốc nghếch ư?

                  “Vũ à, cậu phải nghĩ thông chút …” Tất cả mọi người đều hẹn mà khuyên như vậy.

                  chỉ khẽ gật đầu, nói gì.

                  Sau khi chết, đèn nhà họ Thẩm chưa bao giờ tắt, kể cả ban ngày lẫn ban đêm, mỗi góc đều sáng đèn.

                  “Tình sợ tối.” thường cho người ta tắt, chỉ nói câu này.

                  Mì hải sản nấu cho đã nguội lạnh, ai động đến một miếng.

                  Sau khi lo liệu hậu sự xong, toàn bộ sức lực của bị rút cạn. Ngỡ ngàng nhìn căn phòng vắng vẻ, từng góc, tìm thấy tiếng cười dịu dàng, cười đau khổ: “Lần này em trốn giỏi thật, làm khó rồi…”

                  Trở về phòng, chạm vào từng đồ vật từng dùng, chiếc khăn len màu vàng nhạt vẫn nằm lặng lẽ giường, mới đan được hai phần ba, thể đợi nữ chủ nhân hoàn thành nó.

                  thể chịu nổi quá nhiều hồi ức, nhắm mắt, vội vàng quay người, vô ý đụng vào đầu giường nghe thấy tiếng sứ vỡ.

                  quay đầu, gương mặt hoàn toàn thay đổi, là món quà sinh nhật Tình tặng năm mười tám tuổi, lại chỉ vỡ tượng Vợ, sự trùng hợp này khiến người ta nổi da gà.

                  Vỡ rồi ư?

                  Đúng vậy, tượng vỡ rồi, lời hứa vỡ rồi, tình ́ chấp cả đời cũng vỡ rồi…

                  Bức tượng vỡ, nhưng con hạc giấy đủ màu sắc trong đó liền rơi ra. cúi người xuống, nhặt lên, ngờ chỗ hổng dưới đáy tượng lại là nơi chứa đồ, là Tình làm ư?

                  mỗi con hạc đều có số thứ tự, được sắp xếp theo thời gian.

                  mở con hạc số một ra đọc.

                  “Nghe nói, gấp một nghìn cho hạc thì có thể cầu nguyện, biết là giả hay thật, tôi muốn thử xem.”

                  Chữ của Tình đập vào mắt, bút tích mờ nhạt, ước chừng khoảng năm mười lăm, mười sáu tuổi. đem hết tâm tư của mình, từng câu, từng chữ giấu trong tượng Vợ.

                  , có biết em cầu nguyện gì ? Em hy vọng sớm trở về.”

                  , có phải ước vọng của em quá xa xỉ ? Nếu vậy, chỉ cần trở về nhìn em là được.”

                  , đâu rồi?”

                  , em tìm thấy .”

                  , hôm nay mẹ lại nổi giận, em sợ lắm!”

                  , cần em nữa ư?”

                  , em nằm mơ thấy ác mộng, ngủ được, muốn nghe hát bài Thuyền Thái Hồ

                  , em sợ tối, sợ đơn, đừng bỏ em!”

                  , em nhớ .”

                  , khi nào về?”

                  , có phải quên em rồi ?”

                  , hôm nay em mệt quá, em phải đến bệnh viện chăm sóc cha, nếu ở đây thì tốt quá, em nhớ lắm!”

                  , em rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ …”

                 

                  mở từng trang, từng trang, thể dừng lại.

                  “Ngày thứ 385 sau khi … Cuối cùng em cũng hiểu, cảm giác nhớ nhung, đau tới mức thể thở nổi là gì…”

                  hít một hơi, đôi tay run rẩy mở con hạc thứ 386, vừa hoảng, vừa vội…

                  “Hóa ra, chỉ vì một lý do thể đơn giản hơn… Em .”

                  Khi câu chữ trong con hạc hoàn toàn hiện lên trước mắt, nước mắt nén được, tuôn trào điên cuồng như vỡ bờ…

                  “Hóa ra, chỉ là vì … Em ngốc quá, đến bây giờ mới phát hiện ra.”

                  , em còn có cơ hội nói với câu này ?”

                  vội vàng lau nước mắt, sợ bỏ qua từng câu, từng chữ của .

                  “Nếu em thực sự nói với như vậy, sẽ trả lời thế nào nhỉ?”

                  , em rất muốn biết.”

                  sẽ trả lời thế nào?

                  “ sẽ nói… sẽ nói…” Nghẹn ngào thành lời, xót xa ân hận, khàn giọng nói: “ cũng em, rất , rất , rất …” Nhưng Tình, em có nghe thấy ?

                  ̉ họng khản đặc, còn phát ra thanh. viết gì tiếp theo, dám nhìn, chỉ bốc những con hạc dù đã bóc hay chưa bóc, điên cuồng khóc, mặc kệ tâm tư sụp đổ.

                  Cho tới khi ngón tay chạm vào con hạc màu sắc còn mới.

                  Đây là Tình đặc biệt để lại cho ư? muốn nói gì với ?!

                  hốt hoảng mở ra…

                  “Nếu có một ngày, nhìn thấy dòng chữ trong con hạc này, xin nhớ trái tim em , hãy bảo trọng vì em, mang theo tâm ý em , sống thật tốt, chỉ cần thỉnh thoảng viếng mộ, nhớ mang cho em bó hoa ngải tiên dại, nói khẽ những nhớ nhung cất giấu sâu kín, như thế là được rồi.

                  Bảo trọng, trai, em .”

                  Nét viết trùng lặp, những con chữ lộn xộn theo hàng lối, có thể khẳng ̣nh, sau này mới thêm vào.

                  Cho tới trước khi chết, vẫn yên tâm về

                  nhắm mắt, muốn ngăn lại dòng nước mắt nghe lời, nhưng uổng công vô ích.

                  Ngẩng đầu nhìn sao sáng bầu trời, tưởng tượng ra đôi mắt biết cười, ánh mắt dịu dàng, nhớ lại thời gian cùng tựa vào nhau dưới bầu trời, có thể giả như chưa xa; có thể giả như vòng tay chưa từng trống rỗng; có thể giả như mỗi ánh sao là tiếng líu ríu, dịu dàng của ; có thể giả như…

                  Trượt người xuống đất, đau khổ vùi đầu vào đầu gối.

                  Đêm nay có ánh sao.

                  “Ơ, Vũ, đứng ngoài cửa làm gì?” ôm con trai ̣nh ra ngoài dạo, Đại Mao thấy , vội vàng cất tiếng chào.

                  lắc đầu: “! Nhà có tang, vào nhà người khác tiện.”

                  “Tình cảm giữa chúng ta khăng khít như thế, lại là cha nuôi của con trai em, còn để ý mấy thứ đó làm gì? Nhanh vào !”

                  vẫn lắc đầu: “Có việc phiền mọi người, tôi nói xong rồi .”

                  “Có việc gì cứ nói, đừng khách sáo với em!”

                  ngừng lại một lát: “Nếu có một ngày tôi cũng rời xa nhân thế, xin hãy chôn tôi cùng Tình.”

                  “Hả?” Đại Mao ngẩn người: “ Vũ, đừng nghĩ quẩn! biết hôm đó Tiểu Tình đến tìm em làm gì ? Chính ngày nổi giận đó! ấy nói với em, sau khi ấy chết, nhất ̣nh sẽ sụp đổ, ấy muốn bọn em giúp đỡ ấy chăm sóc , ở bên , còn muốn em khuyên hãy hết con đường nên . ấy yên tâm về như vậy, nếu làm việc ngốc nghếch, Tiểu Tình sẽ rất đau lòng…”

                  “Tôi sẽ để ấy đau lòng.” vẫn giải thích thêm. “Nói chung, phiền mọi người rồi.”

                  đợi Đại Mao khuyên gì, quay người rời , một trận gió thổi đến trước mặt, mang theo hơi lạnh. kéo áo khoác, gió mùa thu mà sao rét thấu xương.

                  qua bưu điện, lấy lá thư đã viết trong túi, bỏ vào thùng thư.

                  “Đời này, nợ em.

                  và ấy, sống chết rời.”

                  lẩm bẩm trong lòng, nhìn lá thư mang tên người nhận “Lâm Tâm Bình” trượt khỏi tay.

                  Khi quay người, thấy cửa hàng hoa đối diện, mua bó hoa ngải tiên dại, bộ đến ngôi mộ mới phủ.

                  nói gì, làm gì, chỉ lặng lẽ bầu bạn với , mặc kệ thời gian trôi .

                  Trước khi ánh tà dương cuối cùng rớt xuống mặt đất, lấy ra bộ hồ sơ, đốt trước mộ . Bộ hồ sơ cháy rực trong ánh lửa, vẫn có thể thấp thoáng thấy chữ viết, trong đó có giấy chẩn đoán của bệnh viện: Multiple sclerosis, tên tiếng Trung: bệnh đa xơ cứng, cùng với cái tên Thẩm Hàn Vũ.

                  “Tình, đợi !”

                  im lặng, thầm nói.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :