1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thất tình đụng phải tình yêu - Kim Huyên (Hiện đại)(c10.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10

      Editor: Su Boice

      Về đến nhà lại thấy trong nhà tối đen như mực, khiến Tiết Hạo Nhiên cảm thấy rất quen.

      Tuy trước đó có gọi điện cho Nhân Tịnh với tối nay có việc nên về nhà trễ chút, ngủ sớm chờ , có thể hiểu, nhưng ít nhất cũng nên để đèn cho chứ? Huống chi bây giờ cũng chỉ mới hơn chín giờ mà thôi, hình như bà xã của có thói quen ngủ sớm như vậy phải?

      Bật đèn phòng khách, đặt đồ ăn khuya xuống, về phía phòng ngủ của hai người.

      Phòng ngủ cũng giống hệt phòng khách, trong phòng tối đen như mực, bật đèn, người giường bỗng nhiên lật người, kéo mền lên trùm kín đầu.

      “Bà xã, em có chỗ nào thoải mái phải ?” lên trước, ngồi xuống mép giường, dịu dàng hỏi.

      Người dưới mền lên tiếng.

      “Bà xã?” nhàng muốn kéo cái mền trùm mặt lên, nhưng cái mền lại bị giữ chặt.

      “Tránh ra”. Dưới mền chợt phát ra tiếng của , nghe buồn buồn, giống như tức giận.

      hơi sửng sốt chút, vừa nghi ngờ vừa quan tâm, dịu dàng hỏi: “ xảy ra chuyện gì, em giận chuyện gì vậy? Là ai chọc em, cho biết, ông xã giúp em hả giận”.

      “Chính là !” Trương Nhân Tịnh đột nhiên bỏ mền ra, hốc mắt ửng hồng, nhìn chằm chằm.

      Tiết Hạo Nhiên cảm thấy mờ mịt, cũng thể giải thích được, hoàn toàn nghĩ ra, rốt cuộc mình làm sai chuyện gì mà chọc bà xã tức giận như vậy.

      làm gì?” thận trọng hỏi.

      nhường công ty lại cho trai , cũng rời khỏi công ty rồi có đúng ?” ngồi bật dậy, nhìn chớp mắt.

      Tiết Hạo Nhiên ngẩn ra, ngờ lại là vì chuyện này.

      “Đúng”. gật đầu thừa nhận, sau đó chỉ thấy nước mắt từ hốc mắt chảy xuống.

      “Là em hại đúng ? Đều có liên quan đến em đúng ? Nếu phải bởi vì em, cũng đem công ty mình khổ cực sáng lập nhường lại cho người ta, có đúng ?” khóc, nước mắt rơi đầy mặt, đau lòng muốn chết mà hỏi .

      đúng.” nhanh chóng trả lời, chắc như đinh đóng cột.

      cần phải gạt em”.

      gạt em. Trước hết em đừng khóc, hãy nghe .” giúp lau nước mắt ngừng rơi xuống, có chút đau lòng, có chút bất đắc dĩ.

      “Ngay từ trước khi gặp em, có loại cảm giác có lòng mà đủ lực, khi đó, có ý nghĩ muốn chuyển nhượng lại công ty.” “công ty mặc dù là do tay tạo dựng lên, nhưng nó tựa như đứa bé vậy, ngừng lớn lên, cảm giác giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay , nhưng thực tế nó sớm bị người khác ảnh hưởng rồi, nó có con đường riêng nó muốn , cho dù con đường đó giống với hy vọng của , cũng thể ra sức thay đổi nó. Cho nên mới quyết định buông tay, liên quan đến em.”

      “Có ?”

      có thể thề với trời.”

      “Nhưng dù sao đó cũng là công ty cực khổ sáng lập lên, cứ như vậy tặng cho người khác, khổ sở, cảm thấy cam lòng sao?” nhìn , trong mắt có cảm động, lại có chút uất ức và khó chịu.

      dối, nhưng thay vì mỗi ngày đều thân bất do kỷ[*], càng lúc càng cảm thấy chán nản, chi bằng dứt khoát từ bỏ, sau đó thoải mái hơn”. xong, nhếch môi mỉm cười với . “Huống hồ, em nghĩ xem, có thể sáng lập công ty, chẳng lẽ lại thể sáng lập ra công ty thứ hai sao?”

      [*] phải làm những việc mình muốn.

      phải em lo lắng thể thành lập công ty khác, mà là tâm trạng của . Em muốn hi sinh vì em, chịu uất ức vì em, em hi vọng những gì em mang đến cho là hạnh phúc, là vui vẻ chứ phải là phiền toái và gánh nặng”.

      “Em mang đến cho đích thực là hạnh phúc và vui vẻ, điều này cần hoài nghi, chẳng lẽ em cảm nhận được sao?” bưng hai má , hôn . “Có thể quen em, em và kết hôn với em, là may mắn và hạnh phúc nhất đời ”.

      “Có ?”

      !”

      “Em cũng vậy, có thể lái xe đụng vào là chuyện may mắn nhất đời em”.

      “Ai, cách này…” chợt dở khóc dở cười, nghĩ muốn kháng nghị lại biết thế nào nên mặt nhìn có vẻ hơi buồn cười.

      Trương Nhân Tịnh nhịn được bật cười, sau đó nghiêng người hôn , xóa tan bi thương trong lòng .

      “Đúng rồi, rời khỏi công ty rồi, sao gần đây vẫn mỗi ngày đúng giờ làm là thế nào?” đột nhiên nghĩ đến, hiểu nhìn hỏi.

      “Vốn là muốn cho em bất ngờ”. nhìn .

      có ý gì?” mặt tò mò.

      mua căn nhà, bây giờ sửa chữa lại, đại khái mấy ngày nữa là chúng ta có thể dọn đến nhà mới rồi.” mỉm cười với .

      há hốc mồm nhìn , kinh ngạc lên lời.

      Chờ rất lâu cũng thấy nở nụ cười, cẩn thận mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy, phải là em thích dọn đến nhà mới, muốn tiếp tục ở lại đây đấy chứ?”

      “Chúng ta có chỗ ở là tốt rồi, nên xài tiền bậy bạ. phải muốn sáng lập công ty thứ hai sao? Gây dựng nghiệp cần dùng tiền, nên tiết kiệm lại hơn”. nhíu mày, lắc đầu.

      ra là em lo lắng chuyện này”. lập tức thở dài cái. “Em đừng lo, tự biết chừng mực mà. Mua căn nhà cũng xài hết tiền để dành, huống chi trước kia gây dựng nghiệp cũng là từ hai bàn tay trắng, bây giờ so với lúc ấy còn tốt hơn rất nhiều, cho nên, em cần phải lo lắng.”

      “Có ?”

      “Sao tối nay thấy em chỉ mỗi ba chữ này thế? mà”. thành gật đầu với .

      “Ông xã, em hy vọng có thể đồng ý với em chuyện”. cũng chăm chú nhìn .

      “Em ”. gật đầu.

      được tốt khoe xấu che, cho dù tin xấu hay tốt, em cũng đều hy vọng có thể cùng chia sẻ với .” nhìn chớp mắt.

      Tiết Hạo Nhiên cảm thấy ấm áp, cổ họng hơi nghẹn lại. “Được, đồng ý với em.” khàn khàn mở miệng .

      “Đừng quên đó nhé”. khẽ mỉm cười với .

      “Đời này cũng quên”.

      “Phiền não được giải quyết, bụng liền cảm thấy đói”. than thở, sờ sờ bụng, hơi thấy bất đắc dĩ. Gần đây biết tại sao, lúc nào cũng cảm thấy đói thế?

      có mua đồ ăn khuya” cưng chiều nhìn .

      “Có ? mua gì thế?” Hai mắt sáng lên, hớn hở hỏi.

      Giờ khắc này Tiết Hạo Nhiên nhịn được vì căn nhà trị giá hơn tỷ đồng mà đau lòng, vì nó thế nhưng lại kém xa đồ ăn khuya hai trăm đồng có thể làm bà xã đại nhân vui vẻ, là, làm người ta được gì mà.

      “Thịt kho và trà sữa trân châu”. đáp.

      “Oa! Ông xã, em !” Trương Nhân Tịnh nhanh chóng hôn , sau đó nhảy xuống giường, chạy như bay ra ngoài.

      Tiết Hạo Nhiên chỉ cảm thấy càng thể gì, bởi vì chỉ căn nhà kia thua kém túi thức ăn khuya này, mà sao ngay cả , hình như cũng bị hạ thấp xuống rồi phải??? thê thảm mà.

      Lắc đầu cái, đứng dậy ra khỏi phòng, ra ngoài giúp bà xã ăn hết đồ ăn khuya đáng hận – uy hiếp được địa vị của – kia!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.2

      Mỗi bước ngoặt trong cuộc sống đều là khởi đầu.

      Đối với Trương Nhân Tịnh mà , tai nạn xe cộ là khởi đầu, kết hôn là khởi đầu, dọn đến nhà mới cũng là khởi đầu, bởi vì vừa chuyển đến nhà mới được mấy ngày liền phát mình có thai.

      Sau khi Tiết Hạo Nhiên biết được chuyện này cũng vui mừng đến muốn phát điên, ôm lấy xoay vài vòng, mãi đến khi thấy chóng mặt nhắc cẩn thận chút, mới giật mình, thận trọng thả xuống, từ đó liền trở thành cái đuôi của , làm gì cũng theo phía sau, khiến phải dở khóc dở cười.

      Đứa bé trong bụng mới hơn hai tháng mà thôi, giới tính là nam hay nữ cũng còn chưa biết, thế nhưng bắt đầu mua rất nhiều quần áo và đồ chơi con nít, nhìn thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, biết nên gì với mới phải, chỉ có thể đổ cho bị điên rồi, bởi vì nhìn rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

      Em trai – Trương Nhân Kiệt – lính ở miền Nam cuối cùng cũng được nghỉ phép dài hạn, do dự gì liền chạy về Đài Loan gặp mặt rể chưa từng gặp mặt này.

      Hai người đàn ông này, lần đầu tiên gặp mặt giương cung bạt kiếm, nhưng biết tại sao, vừa mới ra ngoài chút rồi quay lại, bọn họ thân thiết như em trong nhà, chuyện rất sôi nổi, khiến – người làm chị, làm vợ – này cũng nhịn được mà nghẹn ngào.

      Mấy ngày sau đó, chỉ thấy hai người đàn ông này luôn xúm lại bàn bạc chuyện gì đó, lén lén lút lút biết làm gì, cho đến khi Trương Nhân Kiệt về miền Nam mới thôi.

      và Nhân Kiệt mấy ngày nay rốt cuộc bận làm cái gì?” nhịn rồi nhịn, vẫn nhịn được nữa nên hỏi Tiết Hạo Nhiên.

      “Chuyện công việc.” .

      “Công việc của sao? Sao lại bàn với Nhân Kiệt, nó có thể cho ý tưởng gì?” nghe hiểu.

      “Năng lực lập trình của Nhân Kiệt tệ, hỏi cậu ấy sau khi giải ngũ có đồng ý về công ty giúp .”

      “Công ty? phải muốn nghỉ ngơi thời gian, tạm thời chưa thành lập công ty sao?”

      “Vốn là như vậy, nhưng giờ e là thể nghỉ ngơi được rồi.”

      có ý gì?” trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô cùng hoài nghi.

      “Lúc đầu khi thành lập công ty, có nhóm người theo , cũng coi như là những người sáng lập nên công ty, những người đó gần đây liên tục thay phiên nhau chạy tới tìm .”

      xảy ra chuyện gì?”

      “Hợp đồng lúc trước ký với công ty hết hạn, có mấy người quyết định ký tiếp nữa, còn vài người suy nghĩ xem có nên sang công ty khác , căn bản cũng muốn tiếp tục làm ở công ty nữa”.

      “Tại sao” kinh ngạc hỏi.

      “Bất đồng quan điểm, chịu tôn trọng, dù sao cũng có đống lý do. ra cũng có thể hiểu, bọn cũng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên lúc đầu mới có thể cộng tác với nhau, chịu được, sao bọn họ có thể chịu được chứ?” cười khổ.

      “Vậy bọn họ tới tìm làm cái gì, phải chỉ vì muốn kể khổ chứ?” tâm sáng như gương, đại khái cũng đoán ra được kết quả rồi.

      “Bọn họ muốn biết có tiếp tục thành lập công ty mới , nếu như có, bọn họ muốn theo , cùng nhau lập nên kỳ tích nữa”.

      Trương Nhân Tịnh nhất thời trầm mặc, cảm giác này tựa như cầm tay củ khoai lang nóng phỏng tay.

      “Ông xã, sợ rằng chuyện này đơn giản như nghĩ đâu’”. do dự mở miệng.

      “Em biết bây giờ nghĩ gì?”

      vừa mới sợ là thể nghỉ ngơi được nữa, phải là muốn bắt tay vào việc thành lập công ty rồi sao?” , “Vì những người kia là bạn cũ của , tìm tới nhờ vả vốn là chuyện dễ hiểu, nhưng có nghĩ tới , trai nghĩ thế nào về chuyện này? ấy cảm thấy cố ý đào góc tường nhà ấy.”

      cũng nghĩ tới vấn đề này”.

      “Vậy …”

      “Thanh giả tự thanh, tục giả tự tục” [Trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay]

      Nghe được câu này, Trương Nhân Tịnh cũng biết tâm ông xã quyết, nhiều cũng vô ích.

      Nhưng nghiêm túc mà suy nghĩ chút, ban đầu ông xã nhường lại công ty, bây giờ cho dù “đào” mấy người đó tới đây, ra cũng tính là quá đáng. Vừa nghĩ như thế, cũng thấy nhõm hơn.

      “Tùy vậy”.

      Nhìn muốn kết thúc đề tài này, vẻ mặt muốn thêm nữa, Tiết Hạo Nhiên đột nhiên lại hơi lo lắng.

      “Bà xã, em giận sao?” thận trọng hỏi.

      có”. nhìn cái.

      giận sao?” nghiêm túc xác nhận lại, hy vọng giận dỗi mà với , hơn nữa bây giờ còn có thai.

      lo lắng em tức giận sao?” nhìn , trả lời mà hỏi lại.

      “Đương nhiên ”.

      “Tại sao?”

      “Bởi vì em là bà xã của , là người muốn sống chung cả cuộc đời, hạnh phúc của em, vui vẻ của em chính là hạnh phúc, là vui vẻ của , nếu như em tức giận, khổ sở, sao có thể hạnh phúc và vui vẻ được? Em xem, như vậy có thể lo lắng sao? Quan trọng nhất là bây giờ em có thai, tức giận đối với em và cả đứa bé đều tốt, càng thể lo lắng”. thẳng thắn .

      nghe xong liếc cái, tức giận : “Con người này, lãng mạn”.

      gì sai sao?” mờ mịt hỏi.

      thể điều gì dễ nghe sao? Cho dù lo lắng cho đứa bé trong bụng em, cũng nên thẳng như thế.” hừ tiếng, .

      trừng mắt nhìn, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.

      “Bà xã, em cũng thể oan cho , người lo lắng đương nhiên chính là em. Đối với , em quan trọng hơn bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, em là tâm của , là mạng sống của , !”

      Đáy mắt Trương Nhân Tịnh thoáng có ý cười, nhưng miệng lại hừ : “ tại những lời này cũng kịp nữa rồi”.

      vô dụng, vậy hát nhé. Em là điện, em là ánh sáng, em là duy nhất trong lòng , chỉ em. You are my superstar. Em là Chúa Tể sùng bái, còn cách nào khác, chỉ có thể em. You are my superstar…….”

      Trương Nhân Tịnh cũng ngờ đột nhiên lại dùng chiêu này, đầu tiên ngây người như phỗng, sau đó cười to, cười đến thể kiềm lại được, cười ra nước mắt.

      "Ha ha ha! Ha ha ha. . . . . ."

      Nhìn cười vui vẻ như thế, mặt Tiết Hạo Nhiên cũng nở nụ cười, đưa tay thận trọng ôm vào trong ngực, để cười trong lòng mình.

      “Em cũng biết lại nhiều tài như vậy, còn có thể hát được bài hát em thích…” vừa cười vừa , nước mắt lại chảy xuống.

      giận chứ?” dịu dàng nhìn hỏi.

      “Em từ đầu tới cuối cũng giận, chỉ là có chút lo lắng cho mà thôi.” Nụ cười vụt tắt, có vẻ
      Hơi bất đắc dĩ nhìn .

      “Lo lắng cho cái gì?” hỏi

      và cha mẹ , cả trai nữa, quan hệ vốn dĩ tốt, làm như vậy chỉ làm cho bọn họ càng thêm thể tha thứ, em lo bị tổn thương, khổ sở.” nhíu mày .

      có dễ dàng bị tổn thương như vậy đâu bà xã”. cười trấn an , trong lòng ấm áp.

      “Lời này cũng giống như em cần lo lắng vậy, phải cứ có hiệu lực. Em hiểu bọn họ bạc tình vô nghĩa vẫn luôn khiến rất đau lòng chỉ là ra mà thôi.”

      “Trước kia rất đau lòng, nhưng tại có cảm giác gì đặc biệt nữa, em biết tại sao ?”. nhìn dịu dàng phải vì nó là thói quen, cũng phải vì chết tâm, mà bởi vì có em và Nhân Kiệt lòng quan tâm , mến . Em , Nhân kiệt, và bảo bối của chúng ta đều là người nhà của , còn bọn họ chỉ có thể coi như là người chung huyết thống với mà thôi”.

      “Ông xã…”

      “Đừng lộ ra vẻ mặt này”. cúi xuống hôn môi , sau đó khẽ cười với , nghiêm túc : “ Bậy giờ rất hạnh phúc, hơn nữa còn có dự cảm, chỉ cần có em bên cạnh , càng hạnh phúc hơn”

      “Em luôn ỡ bên , vĩnh viễn ở bên ”. đưa tay ôm

      em bà xã”

      “Em cũng ông xã, mãi mãi

      Từng ngày bận rộn và hạnh phúc qua , bụng của trương nhân tịnh lại càng lớn hơn, mang thai bước vào tuần 38, bị tiết hạo bá đạo ra lệnh cho ở nhà nghỉ chờ sinh.

      Căn bản có ý kiến gì, nhưng chỉ sợ sau khi chờ sinh, ở cử xong, lúc quay lại công ty công ty cần nữa.

      nửa đùa nửa với ông xã, ai dè ông xã rất khí phách : “ sao, em có thể đến công ty làm, chức vụ tùy em chọn, tiền lương tùy em cầu, thời gian làm cũng tùy ý em”.

      nghe xong dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại rất thoải mái, bởi vì những chuyện này, của quá khứ chỉ dám mơ mộng.

      Nhưng mà mỗi chuyện xảy ra bây giờ, có bao chuyện từng mơ đến?

      Ở khu nhà cao cấp, có ông xã thương mình, hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, trong bụng còn có đứa bé khỏe mạnh, ngay cả em trai vừa mới giải ngũ, còn nghĩ đến nó vừa giải ngũ có công việc ổn định, lại là công việc nó thích, đây đều là ông xã tiết hạo thân mang đến cho . Nhưng lại luôn với mọi thứ đều là mang lại cho , làm cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa lúng túng.

      Vì thế mà luôn nghĩ, làm thế nào để ông xã hạnh phúc hơn đây?

      Trái lo phải nghĩ, vắt óc tìm cách, tìm mưu nghĩ kế…

      “Em nghĩ gì mà tập trung vậy?”

      Giọng tiết hạo vang lên phía sau , chào đón chính là vòng ôm của và nụ hôn sau gáy, vừa mới tắm xong, người còn phảng phất mùi sữa tắm thơm mát.

      “Nghĩ xem làm thế nào mới làm hạnh phúc hơn”. mỉm cười quay đầu, ngửa mặt hôn trả lại .

      rất hạnh phúc rồi”. ôm lấy , tay khẽ đặt lên bụng nhô cao của , nhàng vuốt ve, thầm nghĩ con trai bao bối sắp chào đời rồi, biết nó giống nhiều hơn hay la giống nhiều hơn, mong đợi…

      Nhưng em muốn hạnh phúc hơn. với : “Ông xã, có đề nghị nào ?”

      “Mỗi ngày với 1 lần là em ”. đề nghị cảm thấy đề tài này cứ ba năm lần, khiến biết phải làm sao, nhưng càng khiến có cảm giác hạnh phúc ngập tràn.

      “Nhưng em làm như vậy rồi, hơn nữa mỗi ngày chỉ 1 lần”.

      “Vậy mỗi sáng tặng nụ hôn?’”

      “Ý là mỗi buổi sáng, dù sớm hay muộn gì, sau khi hôn em đổi ngược lại em chủ động hôn lần nữa sao?”.

      “Cứ như vậy cũng được”.

      “Ông xã có đề nghị nào khác nữa ?” trầm mặc lúc lại hỏi .

      “Để suy nghĩ chút”

      phút sau.

      nghĩ ra chưa?”

      “Chưa”

      Năm phút đồng hồ sau

      “Thế nào, nghĩ ra chưa?”

      “Có cái”

      “Cái gì?”. kích động hỏi

      ra em được giận đó”. do dự :

      “Muốn hạnh phúc, em cố gắng hoàn thành, sao lại giận chứ. nhanh ”. đảm bảo với .

      “Được đó chính là trước khi ngủ, em có vấn đề khó khăn gì phải ra để nghĩ. Em cảm thấy đề nghị này được bà xã?” nghiêm túc , Đáy mắt đầy ý cười nhìn

      phản bác được.

      nhếch miệng cười,hả hê nghiêng người hôn cái, sau đó nhắm mắt lại , ôm hạnh phúc chìm vào giấc ngủ

      Ngủ ngon, ngày mai phải hạnh phúc đó.
      Last edited by a moderator: 24/10/14

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :