1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thất tình đụng phải tình yêu - Kim Huyên (Hiện đại)(c10.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Socolasua

      Socolasua New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      5
      Thất Tình Đụng Phải Tình – Chương 5.2

      “Nhân Tịnh?”


      Bỗng nhiên có tiếng gọi quen thuộc vang lên làm cắt ngang mạch suy nghĩ của . quay đầu lại nhìn về phía phát ra thanh đó, chỉ thấy đàn của – Trần Hạo – mặt tươi cười đứng giữa đám người, về phía , rồi đứng trước mặt .


      trùng hợp, em cũng dạo chợ đêm sao?” nhìn mỉm cười, sau đó dời mắt sang người đứng bên cạnh – Tiết Hạo Nhiên, rồi tầm mắt rơi hai cánh tay nắm lấy nhau kia.


      Theo ánh mắt của nhìn xuống, Trương Nhân Tịnh lập tức hất tay Tiết Hạo Nhiên ra theo phản xạ.


      “Người này là?” Trần Hạo hỏi .


      “Bạn em.” trả lời.


      “Bạn trai?” nhíu mày hỏi.


      phải.” lập tức lắc đầu, chú ý thấy vẻ mặt của Tiết Hạo càng lúc càng đen lại.


      Người này là ai? Nhìn dáng vẻ vội vã phủi sạch quan hệ với , chẳng lẽ thích cái tên mặt trắng này sao?


      “Chào , tôi là Tiết Hạo Nhiên, là người bây giờ ở chung với Nhân Tịnh.” tự mở miệng giới thiệu mình.


      “Ở chung?” Trần Hạo có chút ngây ngốc.


      phải, đừng nghe ấy lung tung, ấy đùa đó, ấy là người thích đùa mà.” Trương Nhân Tịnh vội vàng xua tay phủ nhận, sau đó quay đầu trợn mắt cảnh cáo Tiết Hạo Nhiên cái.


      đừng lung tung.”


      Tiết Hạo Nhiên khẽ bĩu môi, quay đầu , nhìn thấy Trần Hạo nhếch môi lộ ra nụ cười hả hê, nụ cười này cũng nhanh chóng biến mất.


      “Đàn , sao lại đến đây?”


      bàn chuyện làm ăn với khách hàng ở gần đầy, ngờ ở đây lại có chợ đêm, xe đậu ở bên kia, phải qua con đường này mới có thể tới bãi đậu xe nên thuận tiện dạo chút.”


      “Ừ.”


      “Vậy em làm phiền nữa, dù sao cũng còn có người ở nhà đợi .” Trương Nhân Tịnh miễn cưỡng khẽ cười với Trần Hạo, sau đó quay đầu gọi Tiết Hạo Nhiên, “Phía trước có bánh hấp ngon lắm, chúng ta thôi. Đàn , hẹn gặp lại.” xong, xoay người lên trước.


      Trương Nhân Tịnh, làm rất khá, làm như vậy là được rồi, đừng quên Trần Hạo kết hôn rồi, hơn nữa ấy còn đồng ý với vợ ấy đoạn tuyệt với mày, quan trọng nhất là, chẳng phải mày cũng quyết định phí tâm vì ấy nữa rồi sao? Cho nên mày trước là đúng, làm rất khá, làm rất tốt.


      ta là ai?” Thanh của Tiết Hạo Nhiên vang lên từ sau lưng .


      “Bạn học.”


      “Theo tôi thấy đơn giản như vậy.” bình luận.


      lên tiếng.


      thích ta?”


      vẫn trầm mặc .


      “Nhìn ta giống người tốt.”


      lập tức dừng lại, quay đầu trừng mắt: “ biết ấy đừng tùy tiện phê bình ấy.” tức giận .


      lại bảo vệ ta như vậy? Xem ra thích ta rồi.” nhìn .


      “Chuyện này liên quan đến .” xoay người, tiếp tục về phía trước.


      “Hình như tay ta có đeo nhẫn cưới, vừa rồi ta có người đợi ở nhà, chẳng lẽ là chỉ bà xã ta sao?”


      mím chặt môi, trả lời.


      “Cho nên, biết ta kết hôn rồi, còn thích ta? muốn học người ta làm tiểu tam phá hỏng gia đình nhà người ta sao, Trương Nhân Tịnh?”


      câm miệng! căn bản biết gì hết, dựa vào đâu mà bình luận tôi? Tiểu tam? Rốt cuộc ai mới là tiểu tam? Tôi quen ấy trước, người luôn ở bên cạnh ấy là tôi! Là tôi! Là tôi! căn bản biết cái gì hết, kia mới là tiểu tam! phải tôi!” nắm chặt quả đấm, kiềm nổi cơn giận mà xoay người lớn tiếng với .


      “Tình phải đến trước hay đến sau, chẳng ai cảm thấy đối phương là người thứ ba.” bình tĩnh nhìn .


      tránh ra, tôi muốn nhìn thấy nữa, tránh ra!!” tức giận dùng sức đẩy , thích bộ dáng luận của .


      ràng có thể gì cũng được, tại sao nhất định phải rạch thêm vết dao lên vết thương của ? Hơn nữa, căn bản cũng chẳng nghĩ tới chuyện phá hoại hôn nhân của Trần Hạo, được chưa? chỉ hơi tức giận, hơi cam lòng, vì phải đè nén quá lâu nên muốn xả hết thôi, tất yếu phải lãnh khốc vô tình mang thực tế ra đặt trước mặt như thế?


      Tối nay căn bản cũng nên mời ra ngoài ăn cơm, hối hận rồi, vì Tiết Hạo Nhiên chỉ xứng với cây rau cải hai mươi tệ thôi, hừ!


      Trương Nhân Tịnh tức giận, mạch về phía trước, để ý thấy Tiết Hạo Nhiên phía sau theo kịp .


      Trong chợ đêm chật chội, vạn người qua lại, hai người bọn họ mỗi người nơi, dần dần chìm giữa biển người….


      Cả buổi tối, điện thoại của Trương Nhân Tịnh cũng đổ chuông.


      Có mấy lần còn hoài nghi điện thoại di động của mình bị hỏng mất rồi, còn lấy điện thoại bàn gọi vào di động của mình, kết quả chứng minh điện thoại di động của bị hư.


      Nếu vậy, tại sao nó reo lên đây? Tiết Hạo Nhiên quên số điện thoại di động của chứ? Cho nên mới gọi được cho ? Là vì như vậy sao?


      Kỳ cũng cần phải lo lắng bị lạc đường hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vì phải trẻ con, cũng phải mất trí, cho dù nhớ được số di động của , cũng nhớ được địa chỉ nhà , vẫn có thể về nhà của .


      Chỉ là, nghĩ đến những lời cuối cùng với , lại buồn bực, tâm trạng biết tại sao cũng trở nên suy sụp, trong lòng thấp thỏm yên.


      tránh ra, tôi muốn nhìn thấy nữa, tránh ra!


      Thực phải muốn đuổi , chỉ vì tâm trạng của lúc đó vô cùng tệ nên mới lựa lời mà , ngờ cứ như vậy mà biến mất, thậm chí còn biết rốt cuộc là bị lạc hay là vì câu cuối cùng của , cho nó là nên mới biến mất? Nếu như đáp án là vế sau ……..


      Mẹ nó ~ đến cùng có phải là đàn ông đây? Chuyện như vậy cũng tức, tại sao lại độ lượng như thế, tại sao lại có trách nhiệm như thế, phải cũng với tiếng, dù gì bọn họ cũng là bạn cùng nhà gần tháng, còn cho chỗ ở, coi như đại gia mà hầu hạ, lại bạc tình vô nghĩa như thế!


      Hừ, cũng tốt! cần phải liều mạng chạy về nhà nấu cơm cho ăn nữa. mở máy lạnh cũng có thể tiết kiệm được ít tiền, nhất là phí sinh hoạt.


      Lật người xuống giường chuẩn bị làm, Trương Nhân Tịnh cảm thấy đầu hơi choáng váng, có lẽ là vì động tác rời giường của quá nhanh rồi, có chết cũng thừa nhận là vì lo lắng cho , đợi điện thoại của mà cả đêm ngủ.


      Đến công ty, tự chủ được mà kiểm tra xem điện thoại ở công ty của có cuộc gọi nhỡ nào , mỗi lần điện thoại vang lên, tim đều đập nhanh hơn chút, nghĩ thầm, có phải gọi hay ?


      rất giận bản thân mình, thể giải thích được phản ứng của mình, cũng có cách nào ngăn cản mình được.


      Rốt cuộc tại sao lại như vậy, chắc là lo lắng rồi vẫn quay lại tìm đòi nợ rồi!!! tự với mình như vậy.

    2. Socolasua

      Socolasua New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      5
      Thất Tình Đụng Phải Tình – Chương 5.3


      Tan ca, Lý Bội và Lâm Vũ Phi hẹn mà cùng gọi điện thoại cho , là bồi thường vì hôm qua hẹn thành, hỏi tối nay có rảnh , có muốn ? lập tức gật đầu đồng ý.


      “Đừng quên gọi điện thoại cho vị khách trọ kia báo hôm nay về trễ.” Lý Bội ở đầu dây bên kia nhắc nhở .


      ấy rồi.” .


      “Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao mình nghe cậu ?” Lý Bội kinh ngạc hỏi.


      “Ngày hôm qua.”


      “Tại sao lại như thế? Là ta chủ động hay cậu đuổi ta ? ta đòi cậu bồi thường nữa sao? Cậu xé bản cam kết ta giữ chưa?” Lý Bội nhanh chóng hỏi tới.


      “Chưa xé.”


      “Chưa? Cậu để cho ta mang bản cam kết đó sao? Cậu bị sao thế? đó còn có chữ ký của cậu nữa mà, nếu ngày nào đó ta đột nhiên xuất …”


      “Bản cam kết đó vẫn còn ở nhà mình, ấy mang .” chậm rãi mở miệng, khiến Lý Bội ở bên kia lập tức im lặng, sau đó lại giục: “Cậu mau mau về nhà xé bản cam kết đó .”


      “Xé hay cũng giống nhau thôi, dù sao ấy cũng quay lại nữa.”


      “Đúng là Hoàng Đế vội, Thái Giám lại gấp. Cậu biết cái gì gọi là để ngừa ngộ nhỡ hay sao?”


      “Mình biết, chỉ là mình biết…” Đột nhiên Trương Nhân Tịnh phát ra, biết mình muốn biểu đạt cái gì, thôi…tốt nhất là gì cả.


      “Cái gì mà biết với biết, cậu rốt cuộc là muốn cái gì?” Lý Bội hỏi.


      “Thôi, chuyện này nữa.” hít sâu hơi, sang chuyện khác, “Chúng ta quyết định thế nhé, tối nay say về, coi như ăn mừng mình cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ, lấy lại tự do rồi.”


      “Được. Nhưng mà chuyện này vũ Phi chỉ biết ít thôi, bây giờ cậu có tính hết cho ấy biết .”


      “Lúc trước với ấy là vì muốn ấy lo lắng, giờ mọi chuyện qua rồi, cũng có gì phải giấu nữa.”


      “Hi vọng mọi chuyện đều qua”. Lý Bội .


      Trương Nhân Tịnh khẽ nhếch môi, muốn nhưng đột nhiên lại mở miệng được.


      Dĩ nhiên là hi vọng tất cả đều qua, chuyện tranh cãi với Tiết Hạo Nhiên, nghiệt duyên rồi cũng có ngày chấm dứt, khổ lắm tất cũng có ngày sung sướng, nhưng mà… biết tại sao trong lòng lại phiền muộn, lại buồn bực yên.


      Có lẽ là do tối hôm qua ngủ nên hôm nay cơ thể được tốt lắm! Chờ về đến nhà ngủ giấc sâu, tin tất cả lại như bình thường. Ừ, sai, chính là như vậy.


      Hít sâu hơi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó cùng Lý Bội, Lâm Vũ Phi ăn mừng.


      Đêm hôm đó uống nhiều hơn thường ngày, ngay cả mình làm sao về được nhà cũng nhớ nổi.


      Chuyện này đương nhiên là dám với Lý Bội và Lâm Vũ Phi, nếu , sau này nhất định bọn họ dám rủ uống rượu nữa.


      Cuộc sống của lại trở về như trước kia, làm, tan ca, thỉnh thoảng lại ăn cơm với đồng nghiệp, xem vài bộ phim điện ảnh, dạo phố, rảnh rỗi có việc gì làm lại lấy sổ chi tiêu ra kiểm tra xem mình có xài tiền bậy bạ gì .


      Cuộc sống của là như thế, khi em trai còn chưa nhập ngũ, cũng sống như vậy. Hai chị em bọn họ rất quan tâm đến nhau nhưng cũng can thiệp quá sâu vào cuộc sống của đối phương, giống , chính là người thiếu quản giáo.


      “Này, rốt cuộc còn muốn tắm bao lâu nữa? biết điện và nước đều phải trả tiền sao?”


      “Này, là người có xương sao? Ngồi cũng ra ngồi, buồn ngủ về phòng mà ngủ!”


      làm sao vậy? Đâu còn bé nữa đâu mà kén ăn như vậy? biết tất cả tôi đều phải bỏ tiền ra mua sao? mau , nếu bắt đầu từ ngày mai tôi chỉ nấu duy nhất món này cho ăn.”


      với bao nhiêu lần rồi, ra khỏi phòng phải tắt máy lạnh chứ!”


      luôn là người thiếu người mắng, cuộc sống sinh hoạt siêu cấp lãng phí, khiến người luôn tận lực tiết kiệm như nhìn rất vừa mắt. Nhưng từ sau khi đối nghịch với nữa, biểu của lại làm cho cảm thấy có lỗi, khiến phải tự hỏi, biết có phải trước đây mình quá nghiêm khắc với hay ?


      Trong nhà yên tĩnh, nếu như ở đây, ti vi tám phần là mở.


      suy nghĩ lát, cầm điều khiển ti vi lên mở ti vi.


      Nháy mắt, thanh phát ra từ ti vi vang khắp phòng, căn phòng còn an tĩnh nữa, nhưng hiểu sao vẫn cảm thấy rất yên tĩnh, tựa như…thiếu giọng khác.


      “Hát khó nghe quá , hát như vậy mà cũng có thể ra đĩa nhạc, có quá khoa trương hay đây?”


      “Chậc, này là xinh đẹp, nhưng biết có phẫu thuật thẩm mỹ hay , nghe người Hàn Quốc mười người có đến chín người là phẫu thuật thẩm mỹ rồi, còn lại người còn quá , chưa trổ mã hết nên chưa thể sửa được.”


      là thế, xem ti vi cũng chịu yên lặng mà xem, dù xem quảng cáo, xem tin tức, xem phim, hay chuyển kênh nghe ca nhạc, cũng có hàng trăm hàng nghìn câu nhận xét để ngồi trước ti vi mà lảm nhảm.


      Lúc đầu còn cảm thấy rất ồn ào, nhưng qua thời gian cũng bất tri bất giác bắt đầu cùng đáp , ngồi hươu vượn, cảm giác là tốt.


      bỗng thở dài cái, cầm điều khiển ti vi lên tắt ti vi.


      Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng cũng có cách nào phủ nhận rằng, có chút… nhớ .


      Tiết Hạo Nhiên, chỉ biết tên của mà thôi, còn những chuyện khác liên quan đến căn bản biết gì cả, cho dù muốn tìm cũng thể nào tìm được. thực tế, cái tên Tiết Hạo Nhiên này, cũng chẳng thể biết, rốt cuộc nó có phải là tên của hay , có cách nào xác thực.


      “Countryroad, takemehome, TotheplaceIbelong. . . . . .”


      Điện thoại di động của đột nhiên vang lên, nhanh chóng cầm lên xem theo phản xạ, là số điện thoại chưa từng thấy. Nháy mắt, tim của cũng đập nhanh hơn. Là sao?


      Mang theo khẩn trương và mong đợi, ấn nút nhận cuộc gọi, “Alo?”


      “Nhân Tịnh, là .”


      phải Tiết Hạo Nhiên. Tâm tình Trương Nhân Tịnh trong nháy mắt liền rớt xuống đáy cốc.


      “Đàn , trễ như vậy rồi còn gọi cho em, có việc gì sao?” liếc nhìn đồng hồ treo tường cái, kém mười phút là mười giờ.


      có việc gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới lần trước ở chợ đêm vội vã từ biệt, thậm chí còn chưa kịp cảm ơn em lần trước đến sân bay đón , cho nên mới gọi cho em.”


      “À, chuyện đó sao, đừng khách sáo, hôm đó em cũng rảnh nên coi như may mắn, cũng biết sau này còn may mắn như thế nữa ”. nhàn nhạt .


      nhất định may mắn.”


      sao?” ngờ ngợ lên tiếng.


      “Đúng. Chúng ta quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ em cảm thấy là người may mắn sao? Khi thi, đáp án lựa chọn, tám, chín phần là đúng. Khi cần mượn đồ, Cửu Thành cho mượn, còn nếu là con , đối phương nhất định thích . Em xem, còn có người nào tốt số hơn nữa?”


      “Ừ, tốt số.” ậm ừ trả lời, lần đầu tiên cảm thấy khó chịu khi nghe những gì ta . “Đàn , ngại quá, hôm nay làm rất mệt, em muốn nghỉ ngơi sớm chút, hôm khác chúng ta tiếp được ?”


      “Mệt lắm sao?”


      “Ừ.”


      “Vậy để kể chuyện cười cho em nghe, chừng em cười xong còn cảm thấy mệt nữa.”


      cần đâu, em rất mệt mỏi. Đàn , em muốn cúp máy, ngủ ngon”. xong, lập tức nhấn nút kết thúc cuộc gọi, sau đó nghĩ lúc lại thêm số điện thoại của ta vào danh sách từ chối, lúc này mới để điện thoại xuống, ngồi co quắp ghế sofa, miệng lẩm bẩm: “Tiết Hạo Nhiên, là tên khốn kiếp.”

    3. Socolasua

      Socolasua New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      5
      Thất Tình Đụng Phải Tình – Chương 6.1


      “Nhân Tịnh, Trương Nhân Tịnh!”


      Mười rưỡi đêm, là khoảng thời gian chuẩn bị nghỉ ngơi của mọi người, nhưng dưới lầu lại truyền đến thanh người gọi to tên của , khiến vừa mới tắm xong, ngồi ghế salon trong phòng khách đắp mặt nạ phải nhảy dựng lên, kinh ngạc vọt tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới.


      nghe nhầm sao? Là ai say khướt ở dưới đó?


      “Trương Nhân Tịnh. Nhân Tịnh, Nhân Tịnh!”


      Móa! Là Trần Hạo, ta bị điên rồi sao?


      lập tức gỡ mặt nạ mặt xuống, cầm lấy chìa khóa cửa chính rồi ra ngoài.


      phải xuống ngăn cản ta.


      Trần Hạo, ta bị làm sao vậy, uống say sao? Uống đến say khướt như thế về nhà ta chứ, chạy đến đứng dưới lầu nhà để làm cái gì?


      tức giận phỏng đoán, ba chân bốn cẳng lao xuống cầu thang, sau đó xông về phía Trần Hạo – người đứng đối diện bên kia đường. Lúc này ta còn ngẩng đầu, đưa hai tay lên miệng, hướng về phía nhà ở lầu ba mà hô to: “Trương Nhân Tịnh, Trương Nhân Tịnh!”


      Móa! ta điên rồi đúng ?


      “Đàn ! làm cái gì vậy?” xông tới trước mặt ta, kiềm nổi giận mà nghiến răng hỏi. người ta có mùi rượu, nhưng cũng nồng lắm.


      “Nhân Tịnh, em xuống rồi à.” ta buông hai tay xuống, nhìn rồi nhếch miệng cười.


      làm cái gì vậy?” kìm nén lửa giận, hỏi ta lần nữa.


      mang đồ ăn khuya đến cho em.” ta với , sau đó về phía xe đậu ven đường, lấy từ trong xe ra túi đồ ăn đưa cho . “Ợ! Cầm !”


      miễn cưỡng đưa tay nhận lấy, sau đó cau mày nhìn ta: “Bây giờ khuya lắm rồi, sau này cần làm những chuyện này. Còn nữa, uống rượu nên lái xe.”


      “Em quan tâm sao?” ta nhìn chớp mắt, giọng điệu biết tại sao lại nghe như có chút mờ ám.


      Trương Nhân Tịnh càng nhíu chặt chân mày, tự với mình, có lẽ là mình nghĩ quá nhiều, vì ta là người đàn ông kết hôn, vì để vợ yên tâm mà đoạn tuyệt với – đàn em quen biết mười năm này.


      “Đàn , cảm ơn thức ăn khuya của . Cũng còn sớm nữa, nên bắt taxi về nhà , tránh để chị dâu lại lo lắng.” với ta.


      “Em đuổi ?”


      muộn rồi.” phủ nhận.


      “Bởi vì tên kia đúng ?” ta trầm ngâm lát, đột nhiên hỏi.


      “Cái gì?” khỏi sững người.


      “Người cùng em ở chợ đêm hôm ấy, cái tên họ Tiết đó. Em và ta quen nhau sao?”


      Bỗng dưng, Trương Nhân Tịnh chỉ cảm thấy ngạc nhiên, cũng chẳng giải thích, ta hỏi cái này để làm gì? Còn nữa, ta vừa lấy thân phận và tâm trạng gì mà hỏi vấn đề này? và Tiết Hạo Nhiên có phải quen nhau hay , tại sao phải cho ta biết?


      “Đây là chuyện riêng của em, đàn .” đáp.


      nghĩ là em .” ta nhìn chằm chằm, đột nhiên ta nghiêng người như muốn dựa vào .


      “Đó là trước kia, trước khi kết hôn.” Trương Nhân Tịnh lập tức lui về sau.


      cũng em, Nhân Tịnh.” ta bất ngờ nắm lấy tay , dùng vẻ mặt nóng bỏng với .


      bị dọa sợ, chút cảm giác vui mừng vì được đàn mình thầm nhiều năm tỏ tình cũng có, chỉ cảm thấy kinh hoảng và sợ hãi.


      ta sao lại như vậy? Chẳng lẽ ta quên mình kết hôn, có vợ rồi sao? Tại sao đột nhiên lại tỏ tình với ?


      “Đàn , uống say rồi, bỏ tay của em ra, em giúp bắt taxi về nhà.” vừa giãy giụa vừa với ta, muốn hất tay của ta ra nhưng ta vẫn nắm tay rất chặt.


      say, , em, Nhân Tịnh.”


      buông tay em ra trước .” ngừng giãy giụa.


      “Em tin lời đúng ? Trước kia, bởi vì em luôn ở bên cạnh , cho nên mới phát ra chuyện này, nhưng mà mấy tháng qua….”


      ấy bảo buông tay ấy ra, nghe mà hiểu hay sao?”


      Trần Hạo cảm thấy có lực lớn kéo cả người ta về phía sau, bởi vì quá bất ngờ nên ta hoàn toàn kịp đề phòng, lảo đảo lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa là ngã xuống đường, bốn chân chổng lên trời rồi. Đến khi đứng vững được rồi, lại thấy bên cạnh Trương Nhân Tịnh nhiều hơn người đàn ông, là cái tên họ Tiết kia!


      ~~” ta kìm nổi giận, nhìn Tiết Hạo Nhiên rồi quát: “ làm cái gì đó?”.


      “Tôi mới là người muốn hỏi người đàn ông kết hôn, nửa đêm rồi còn về nhà với vợ mà chạy tới đây tìm Nhân Tịnh làm cái gì?” Tiết Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn ta.


      “Chuyện của tôi và Nhân Tịnh mắc mớ gì tới ?” Trần Hạo tức giận .


      “Muốn chuyện về nhà với vợ của đấy, đừng có tới tìm bạn của tôi.” Tiết Hạo Nhiên lạnh giọng .


      “Bạn …của ?” Trần Hạo nhìn về phía Trương Nhân Tịnh như muốn xác nhận, lại thấy đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Tiết Hạo Nhiên, hoàn toàn quên mất hữu của ta, khiến ta nhất thời nổi cơn giận dữ: “Nhân Tịnh!” ta hét to.


      ta hét to như vậy mới khiến tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía ta.


      ta em là bạn của ta, là sao?” Trần Hạo chất vấn .


      Trương Nhân Tịnh trừng mắt, lúc này mới chậm nửa nhịp mà ý thức được câu tuyên cáo vừa rồi của Tiết Hạo Nhiên. Khi nào biến thành bạn của rồi, tại sao lại biết thế? Nhưng đoán chắc là có lý do nên mới như thế, à, có lẽ là vì muốn giải nguy giúp mà thôi.


      muốn tiếp nhận ý tốt này của , định mở miệng trả lời “là lại nghe thấy thanh của Tiết Hạo Nhiên tiếp tục vang lên bên tai.


      tin lời tôi sao? Vậy hãy xem cho đây.” .


      Trương Nhân Tịnh còn suy nghĩ Tiết Hạo Nhiên muốn Trần Hạo thấy cái gì cảm thấy cằm của mình bỗng nhiên bị nâng lên, gương mặt phóng đại trước mặt , sau đó miệng liền bị hôn lên.


      mở to hai mắt, vừa kinh ngạc lại vừa tin được, nhưng nhịp tim và nhiệt độ trong cơ thể lại đột nhiên tăng cao, hoàn toàn mất khống chế.


      Môi của mềm, dịu dàng, hơi thở của cũng tốt, mê người, đây chính là cảm giác hôn môi sao? Làm cho lòng người nhộn nhạo, hô hấp khó khăn, kìm hãm được, cách nào tự kiềm chế?


      “Em , chúng ta lên lầu rồi tiếp tục, trước tiên phải đuổi cái tên đàn khiến người ta phát ghét này .” ngẩng đầu lên, thanh khàn khàn với .
      trừng mắt, chỉ muốn hô to tiếng “Trời ạ!”, sau đó đào cái hang rồi chui vào, vĩnh viễn ra ngoài gặp ai hết. thế nhưng lại cùng hôn môi đến quên mình, vậy, trường còn có người quen đứng nhìn!!!??? Trời ạ! A~~~


      “Thấy chưa? Đàn !” Tiết Hạo Nhiên nhìn Trần Hạo, châm chọc hỏi: “Nếu như thấy rồi, sau này đừng chạy đến đây tìm bạn của “TÔI” chuyện nữa, bởi vì tôi ghen, thấy thoải mái, hiểu chưa? thong thả, tiễn. Em , chúng ta lên nhà thôi.”


      xong, ôm hông Trương Nhân Tịnh băng qua đường, cũng quay đầu lại, thẳng vào trong nhà, đóng cửa lại.


      Trần Hạo bị đả kích lớn, đứng ngây ra tại chỗ hề nhúc nhích. ta thể nào tin nổi, đàn em vẫn thầm , thầm mê luyến mình bây giờ lại di tình biệt luyến[*].


      [*] di tình biệt luyến: người rồi, sau lại người đó nữa mà có tình mới.


      Sao có thể xảy ra chuyện như vậy đây?


      ta tin, tuyệt đối tin!

    4. Socolasua

      Socolasua New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      5
      Thất Tình Đụng Phải Tình – Chương 6.2


      Trong nhà vô cùng yên tĩnh, khí lúng túng.


      Mặc dù Trương Nhân Tịnh có đầy bụng những lời muốn , muốn hỏi vì sao lời nào, cũng muốn biết vì sao đột nhiên xuất , nhưng nụ hôn bất ngờ lúc nãy khiến ỉu xìu.


      Rốt cuộc tại sao phải làm như vậy, tại sao lại có thể hôn ?


      dĩ nhiên biết giúp , nhưng cũng đâu cần giúp đến mức này? Chỉ cần mực gật đầu thừa nhận là bạn trai của , và chỉ bằng thân phận của đàn của là người có gia đình ta cũng có quyền hay lấy tư cách gì để thêm nữa.


      Còn nữa, có biết nụ hôn vừa rồi là nụ hôn đầu của ?


      Tên khốn kiếp này!


      khó nuốt. ta xấu tính, mua đồ ăn cũng khó ăn, đúng là vô dụng.”


      còn buồn bực rối rắm cái tên đầu sỏ gây ra chuyện này lại còn ăn đồ ăn khuya đàn mua cho , vừa ăn còn vừa phê bình, khiến người ta thể nhịn được nữa.


      “Khó ăn đừng ăn, ai bảo ăn? Còn nữa, đó là của người khác mua cho tôi ăn khuya, phải mua cho ăn!” tức giận trợn trừng mắt nhìn .


      “Tôi còn chưa ăn cơm tối, tôi đói. Nếu , nấu cơm cho tôi ăn ?” mong đợi nhìn .


      nằm mơ à!” trực tiếp tạt cho chậu nước lạnh.


      “Có quản gia nào đối xử với chủ nhân của mình như thế này ? Kinh nghiệm có lại còn lễ phép nữa!” nghiêm mặt, nghiêm túc lắc đầu nhìn .


      “Móa!” phun ra tiếng thô tục. “ tới đây làm gì?” hỏi .


      hùng cứu mỹ nhân!” nửa cười nửa nhíu mày .


      giận dữ trợn mắt nhìn .


      “Hình như quên mất rồi, tôi thuê căn phòng này, tôi chỉ về nhà mình thôi, còn hỏi tôi tới đây làm gì?” bày ra dáng vẻ đây là chuyện đương nhiên .


      phải rồi sao?”


      rồi? Tôi bị quản gia lòng dạ độc ác vứt bỏ, thân mình lại còn bị lạc đường, mỗi ngày đều phải dãi gió dầm sương, đói khổ lạnh lẽo, trải qua thiên tân vạn khổ, vất vả lắm mới tìm được đường về nhà, về lại ngôi nhà ấm áp này.” làm bộ đáng thương.


      Trương Nhân Tịnh liếc mắt xem thường, lạnh lùng phê bình: “ buồn cười chút nào.”


      “Nhìn tôi là biết có tế bào hài hước nào rồi.” khẽ cười, tự giễu mình.


      “Chính xác.” lại nhịn được mà bổ thêm cho nhát dao.


      “Được rồi, chúng ta chuyện vừa nãy, xảy ra chuyện gì, tại sao tên kia gần đây hay đến tìm vậy?” khoanh tay trước ngực, nghiêm mặt hỏi.


      “Chuyện này liên quan đến ! Còn nữa, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. về đây làm gì?” cau mày.


      “Thứ nhất, tôi trả lời câu hỏi của tôi rồi, tôi chỉ là về “nhà” mà thôi. Thứ hai, ai chuyện này liên quan đến tôi, chẳng phải là bạn của tôi sao?” hùng hồn đáp lại.


      “Ai là bạn của ? đột nhiên mở to hai mắt, lớn tiếng phản bác.


      “Hôn cũng hôn rồi, còn thừa nhận?”


      “Móa!” lập tức mắng người, “Tôi còn chưa vì chuyện này mà tính sổ với , lại còn dám nhắc tới! Tên khốn kiếp này, trả lại nụ hôn đầu cho tôi!” tiện tay túm lấy cái gối ném về phía .


      “Vừa rồi là nụ hôn đầu của ?” vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vô cùng vui mừng, mặt mày hớn hở hẳn lên.


      còn dám hỏi!” cầm cái gối ôm thứ hai đập .


      Tiết Hạo Nhiên rất vui, thể che giấu được vẻ mặt vui sướng của mình.


      Lần trước ở chợ đêm, ràng cảm thấy Trương Nhân Tịnh có tình cảm sâu sắc với người khóa kia, cho dù đối phương kết hôn nhưng hình như vẫn chưa quên được ta. Điều này khiến mơ hồ có loại cảm giác muốn phát điên. Cho nên mới tạm thời tránh mặt , để bản thân có thể tỉnh táo lại và suy xét xem tình cảm của mình dành cho là loại tình cảm gì.


      rất thích , nhưng giữa thích, , kết hôn, và xây dựng tổ ấm chung, gắn bó cả đời lại có khoảng cách, cũng phải chỉ cách nhau con đường, phải chỉ dùng câu hoặc trang giấy mà hình dung hết được.


      em! Ba chữ này rất đơn giản, nhưng rồi thế nào?


      Kết hôn cũng như vậy, chỉ cần mang đủ giấy tờ đến ủy ban đăng kí kết hôn là được, nhưng sau khi kết hôn sao?


      thích làm những chuyện khiến người khác khinh thường, cho nên trước khi quyết định bất cứ chuyện gì cũng đều suy nghĩ kỹ, muốn làm, làm phải tận lực để đạt được kết quả tốt nhất.


      Với công việc, là như thế, và tình cảm, cũng vậy.


      Cho nên, nghiệp của mới có thể thành công, tính cách của như vậy mới có thể tranh đấu nổi những con người luôn coi trọng “lượng” chứ coi trọng “chất” kia, bọn họ thừa lúc công ty có tâm phúc là mà thọc cả tổ ong vò vẽ, thiếu chút nữa khiến tức điên. Sau đó lại nhờ vụ tai nạn này mà thuận nước đẩy thuyền, diễn cảnh mất tích, để những kẻ đó tự mình dọn dẹp hậu họa, xem như là dạy dỗ.


      Chỉ có điều, lường trước được, lại gặp được người con khiến thương tiếc, khiến muốn che chở, bảo vệ.


      Hơn nửa tháng gặp , bình tĩnh suy nghĩ lại, cuối cùng cũng xác định được tâm ý của mình, trở về tìm , ngờ lại đúng lúc bắt gặp cảnh Trần Hạo biết xấu hổ chạy tới đây dây dưa với .


      ra, từ lúc ta đứng dưới lầu gọi to tên của cũng đến rồi, nhưng lộ diện, muốn xem đối mặt với ta thế nào, kết quả khiến có chút vui vẻ.


      Đương nhiên phải nắm chắc cơ hội khó có được này, nhân cơ hội này tuyên cáo quyền sở hữu, đồng thời đóng con dấu chứng thực.


      cũng ngờ, nụ hôn này lại là nụ hôn đầu của , ha ha…


      còn cười? Còn dám cười!”


      ghế salon còn cái gối nào nữa rồi, thẹn quá hóa giận, tìm được đồ ném nên trực tiếp cúi người tháo dép, cầm lên đập . Cũng may, dép mang trong nhà là dép xốp 10 tệ đôi, nếu , bị thương là điều thể mất.


      “Ha ha, quân tử động khẩu động thủ”. né được chiếc dép thứ hai bay về phía .


      “Tôi phải quân tử, tôi là nữ tử!” trợn mắt nhìn .


      Tiết Hạo Nhiên nhịn được cười, cam bái hạ phong, giơ ngón tay cái lên trước mặt : “ mới là người có tế bào hài hước.”


      Trương Nhân Tịnh bị làm cho tức đến phát run, hung hăng mắng tiếng “móa!”, sau đó đứng dậy, quyết định về phòng ngủ, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng Tiết Hạo Nhiên lại cho phép dễ dàng như vậy, khi qua người , nhanh tay bắt được tay của , hơi dùng sức kéo về phía mình, vì quá bất ngờ, ngã ngồi lên đùi .


      Hai tay thuận thế vòng quanh eo của , ôm vào trong lòng.


      làm gì vậy? Buông tôi ra!” ngẩn ra, mặt bỗng ửng hồng, giãy giụa với .


      “Thơm quá.” đột nhiên hít sâu hơn, khàn giọng .


      mau buông tôi ra.” vội vàng , cảm giác nhiệt độ trong lòng mình bắt đầu tăng cao.


      “Nhưng mà tôi lại muốn buông.” nhìn sâu vào mắt .


      …Rốt cuộc muốn thế nào?” biết làm sao với .


      muốn chịu trách nhiệm.”


      “Chịu trách nhiệm?” mặt mờ mịt, hiểu ý của cho lắm, chịu trách nhiệm cái gì?


      lấy nụ hôn đầu của em, phải sao? Cho nên muốn chịu trách nhiệm, chúng ta ~~” cố ý dừng lại chút, sau đó chậm rãi với : “Kết hôn .”


      há hốc mồm, cứng lưỡi, nhìn chằm chằm hệt như gặp quỷ, rồi kêu to: “Cái gì?”


      biết là em rất vui, nhưng bây giờ cũng muộn rồi, nếu có hoan hô cũng nên giọng chút.” khẽ nhếch khóe miệng, nửa cười nửa châm chọc .


      “Hoan hô cái đầu !” dùng sức đẩy ra, tránh khỏi ngực , đứng dậy. Kết quả, chỉ giây sao lại bị nhanh tay lẹ mắt kéo về ngồi đùi .


      “Này!” giãy giụa kêu lên.


      “Cũng sắp kết hôn rồi, còn ngại nữa.” cười .


      “Móa! Ai sắp kết hôn với !” dùng sức gỡ tay ra, lại phát nó cứng như bàn thạch, hề nhúc nhích.


      “Có phải em muốn gả cho ?” hỏi , giọng nhàng nhưng lại vô cùng nghiêm túc.


      “Em biết gì về cả, ngay cả tên của hay giả em cũng biết, cái gì mà gả hay chứ?” hỏi ngược lại .


      “Tiết Hạo Nhiên, năm nay ba mươi tuổi, chưa kết hôn. Trong nhà còn có cha, mẹ, trai, chị dâu, em cháu , tổng cộng bảy người. nghiệp có Công ty Khoa học Công nghệ, nghe tiền đồ như cẩm, tiềm lực vô cùng, giá trị con người hơn tỷ. Em còn muốn biết gì nữa?”


      tôi phải tin sao? Còn giá trị con người hơn tỷ cơ đấy?” xì mũi coi thường.


      như có điều suy nghĩ nhìn lát, sau đó buông tay lấy bóp da trong túi quần ra đưa cho .


      “Bên trong có chứng minh thư và danh thiếp có thể chứng minh thân phận của , còn về vấn đề giá trị con người, em cho thêm mấy ngày, bảo kế toán đưa cho em xem.”


      Trương Nhân Tịnh ngây người. lại có lòng tin như thế, sợ hãi sao?


      “Được, coi như những gì đều là , là ông chủ lớn, là người có tiền, tiền đồ như cẩm, tiềm lực vô cùng, xin hỏi người đàn ông độc thân hoàng kim , tại sao lại muốn kết hôn với tôi?” hỏi , sau đó lại : “ đừng cái gì mà chịu trách nhiệm, chuyện hoang đường đó chút thuyết phục.”


      “Tại sao lại muốn kết hôn với em sao? Thành , cũng vẫn luôn nghĩ đến cái vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có đáp án.” .


      “Đáp án gì?” nhìn chuyển mắt.


      nghĩ, trước đây, khi em nấu cơm cho ăn, nhất định là có lén bỏ thuốc vào trong cơm, có đúng ?”


      mới bỏ thuốc ấy!” bị chọc giận, vốn tưởng có thể nghe được lời thổ lộ rung động lòng người, kết quả lại cái gì? Bỏ thuốc? Tên khốn kiếp này!


      “Em nghe hết…”


      “Tôi muốn nghe, buông tôi ra, tôi muốn ngủ, ngày mai tôi còn phải làm.” tức giận, tiếp tục giãy giụa.


      “Được rồi, vậy em vừa ngủ, vừa .” bỗng bế bổng lên, đàng hoàng về phía phòng của .


      “Này, làm cái gì vậy, nhanh thả tôi xuống!” vừa vừa giãy giụa, nhưng cũng dám giãy mạnh, chỉ sợ té xuống.


      Ngược lại, lại hề băn khoăn gì mà trực tiếp bế vào phòng của , ôm đặt xuống giường, sau đó hề do dự mà nhảy lên giường của , lật người nằm nghiêng, muốn ngồi dậy lại bị dùng tay chân đè lại xuống giường.


      “Này!” kháng nghị.


      phải em muốn ngủ sao? Em mau ngủ . Em ngủ, còn .” trấn an .


      “Móa!” trực tiếp mở miệng mắng người, “Như vậy mà ngủ được mới là lạ đấy, thử ngủ cho tôi xem!”


      “Vậy hãy nghe trước , nếu em nghe xong vẫn ngủ được, hát cho em nghe.” nhếch miệng mỉm cười.


      căn bản chẳng phải đối thủ của , đành lựa chọn thỏa hiệp.


      “Vậy để cho tôi ngồi dậy.” .


      thấy nằm như vậy cũng tốt lắm.” xong, để cho có cơ hội mở miệng, tiếp tục chủ đề mới được nửa. “ Ngoài bị bỏ thuốc làm lạc tâm ra, cách nào giải thích được tại sao, mới ở đây thời gian ngắn thôi, lại kiềm chế được mà em, đến mức lần đầu tiên trong đời có ý niệm muốn kết hôn, muốn ở bên em cả cuộc đời này.”


      “Em hãy thành cho biết, em bỏ thuốc vào trong thức ăn sao?” Vẻ mặt của nhu hòa, ánh mắt thâm thúy, sâu thẳm nhìn .


      có. Trương Nhân Tịnh muốn mở miệng trả lời câu hỏi của , nhưng biết tại sao, đột nhiên khẩn trương nên lời.


      Có lẽ vì ánh mắt nhìn , có lẽ vì ở quá gần , và có lẽ vì mới với , kiềm chế được mà , có đến mức lần đầu tiên trong đời có ý niệm muốn kết hôn, muốn ở bên cả đời.


      Đây chính là lời thổ lộ động lòng người muốn nghe, cũng ra rồi, nhưng nghe xong tim của lại đập kịch liệt, nhiệt độ trong người cũng tăng lên, hô hấp cũng có chút khó khăn.


      khí trong phòng đột nhiên trở nên rất mờ ám.


      muộn rồi, nên về phòng của .” bỗng nhiên mở miệng.


      muốn ngủ ở đây.” ghé vào tai khẽ.


      được”. lập tức trả lời, vì khẩn trương mà cả người cứng ngắc.


      “Vậy cho cái hôn chúc ngủ ngon.” thỏa hiệp, lùi bước.


      thề sau khi hôn về phòng của ?” do dự nhìn .


      thề!” vô cùng thành .


      “Việc này, được rồi.” do dự chút, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại.


      đơn thuần lại dễ gạt như vậy, nhìn nhắm mắt lại, vẻ mặt Tiết Hạo Nhiên nhất thời trở nên nhu hòa, cảm giác thương quý trọng dâng lên từ đáy lòng, từ từ lan ra đến trái tim, ngấm vào từng tế bào.


      từ từ cúi đầu, hôn lên môi của . vì quá khẩn trương, môi mím lại chặt. lè lưỡi, dịu dàng liếm cánh môi , dẫn dụ thả lỏng người, đáp lại nụ hôn của .


      cuối cùng cũng hé môi, đầu lưỡi của nhanh chóng tiến vào, chêu chọc, ngậm mút đầu lưỡi nhắn.


      có kinh nghiệm, hoàn toàn phải đối thủ của , nhiệt tình như lửa, tham lam mút lấy, bị đè ở dưới, quần áo người cũng từ từ bị trút bỏ.


      Đêm nay, thành công khiến trở thành phụ nữ, người phụ nữ duy nhất của .

    5. Socolasua

      Socolasua New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      5
      Thất Tình Đụng Phải Tình – Chương 7.1

      Giờ nghỉ trưa, Trương Nhân Tịnh định nằm xuống bàn làm việc ngủ giấc nhìn thấy Lý Bội và Lâm Vũ Phi đứng trước cửa phòng làm việc ngoắc ngoắc tay với .


      nghi ngờ đứng dậy về phía họ, đợi ba người đến nơi làm ầm ĩ đến các đồng nghiệp khác nghỉ ngơi, mới mở miệng hỏi: “Sao hai cậu lại đến tìm mình thế? Có chuyện gì à?” Nét mặt hai người bọn họ nhìn thế nào cũng thấy có chút kỳ quái, hình như muốn hỏi cái gì đó nhưng lại thôi.


      Hai người họ gì mà kéo vào trong phòng họp người, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó mới vây ở giữa, Lý Bội lên tiếng trước: “Sáng nay cậu xin nghỉ? Tại sao?”


      Trương Nhân Tịnh sững người mất vài giây, ngờ Lý Bội làm ở bộ phận khác nhưng lại biết chuyện này.


      “Đột nhiên có chút chuyện.” trả lời, dĩ nhiên thể nào cho bọn họ biết chuyện xảy ra tối hôm qua.


      “Có chuyện gì?” Lý Bội nhìn chớp mắt, khí thế trong giọng của Lý Bội khiến sửng sốt lát.


      “Tại sao cậu lại hỏi như vậy?” hỏi Lý Bội, đồng thời phóng ánh mắt dò hỏi về phía Lâm Vũ Phi, ý muốn hỏi: hai cậu làm sao vậy?


      “Sáng hôm nay, cái tên đàn làm người ta chán ghét kia gọi điện thoại cho mình.” Lâm Vũ Phi mở miệng.


      “À?” Trương Nhân Tịnh ngẩn ra.


      “Chính xác phải là, ta gọi cho cậu được nên mới gọi cho mình, cho nên mình mới biết chuyện cậu xin nghỉ.” Lâm Vũ Phi bình tĩnh .


      ta muốn làm gì?” Nhất thời nghĩ ra đàn của mình muốn làm gì, Trương Nhân Tịnh nhíu mày hỏi.


      “Có phải Tiết ác ma trọ ở nhà cậu lại xuất rồi ?” Lý Bội đột nhiên mở miệng hỏi.


      “Tại sao cậu biết?” kinh ngạc chuyển mắt nhìn Lý Bội.


      “Tên đàn đáng ghét đó hỏi Vũ Phi về chuyện của Tiết ác ma, muốn biết ta là ai, có quan hệ gì với cậu, thao thao cả nửa ngày chính là muốn kiểm chứng, có phải cậu và Tiết ác ma quen nhau hay , cậu thấy có buồn cười chứ?” Lý Bội giễu cợt .


      ta kết hôn rồi, còn vì bà xã mà tuyệt giao với bạn bè quen biết mười năm, bây giờ ta dựa vào cái gì mà nhảy ra quản chuyện cậu quen ai chứ? Thực rất buồn cười.” Lâm Vũ Phi bĩu môi phụ họa, giọng cũng hết sức châm chọc.


      ta ta gọi cho cậu nhưng có người nghe máy.” Lý Bội nhìn .


      “Mình chặn số ta rồi.” .


      “Làm rất tốt” Lý Bội khen. “Nhưng mà, phải ta tuyệt giao với cậu rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất , lại còn biết chuyện Tiết ác ma ở nhà của cậu nữa?”


      Trương Nhân Tịnh kể chuyện lần trước gặp Trần Hạo ở chợ đêm.


      “Cũng hơn nửa tháng rồi, bây giờ ta mới hỏi là thế nào? Đầu óc ta có vấn đề sao?” Lâm Vũ Phi liếc mắt hỏi.


      Trương Nhân Tịnh hơi do dự chút, lại kể chuyện tối hôm qua Trần Hạo uống rượu say khướt chạy đến dưới nhà quậy.


      ta điên rồi! Chẳng lẽ ta cãi nhau với vợ ta sao?” Lâm Vũ Phi mở to hai mắt.


      “Tốt nhất là… Nhưng ta đột nhiên chạy tới tìm Nhân Tịnh, lại còn tỏ tình với ấy là như thế nào? ta đúng là tên biết xấu hổ lại hèn hạ vô sỉ, tên thối nát!” Lý Bội nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đời này lại vẫn còn có chuyện như vậy.


      “Nhưng mà Tiết ác ma trở về đúng lúc, đúng với câu: tới sớm bằng tới đúng lúc. đáng khen ngợi nha, lại còn đứng ra tuyên bố ấy là bạn trai của cậu nữa chứ, quá “man” .” Lâm Vũ Phi cười tủm tỉm nhìn Trương Nhân Tịnh, vẻ mặt mờ ám khiến người bị nhìn mặt bất giác đỏ bừng lên.


      mau, chuyện giữa cậu và Tiết ác ma là như thế nào? Chẳng lẽ hai người quen nhau sao?” Lý Bội phản ứng siêu nhanh, nhìn chằm chằm chớp mắt cái người có gương mặt đỏ rần kia.


      “Sao cậu lại hỏi như vậy?” Trương Nhân Tịnh giả bộ ngu hỏi ngược lại, biết sắc mặt của mình tiết lộ hết rồi.


      “Cậu còn giả bộ! Cậu có biết mặt cậu bây giờ đỏ hệt như trái táo hả!?” Lý Bội “hừ” tiếng rồi .


      Trương Nhân Tịnh lập tức đưa hai tay lên che kín mặt mình theo bản năng.


      kịp nữa rồi.” Lâm Vũ Phi cười . “Mau thành khai báo, thẳng thắn được khoan hồng, láo ắt bị trừng trị.”


      sai! Giấu diếm tội tăng thêm bậc, hình phạt cũng nặng hơn.” Lý Bội bỗng nhiên nắm chặt cánh tay của , bày ra bộ dạng cậu đừng hòng chạy.


      *Editor: Su Boice *



      Trương Nhân Tịnh nhất thời dở khóc dở cười, thể làm gì khác hơn là gật đầu thừa nhận: “Đúng thế, tại mình và Tiết Hạo nhiên quen nhau, có được ?”


      “Lúc nào bắt đầu ám độ trần thương?” Lý Bội tiếp tục bức cung.


      “Cái gì mà ám độ trần thương, cậu đừng khó nghe như vậy.” bĩu môi .


      “Mau mau trả lời !”


      “Tối hôm qua!”


      “Tối hôm qua? Cậu định lừa quỷ à?” Lý Bội mặt tin đáp.


      “Mình , lần trước sau khi ấy rời , mãi đến tối hôm qua mới đột nhiên xuất , trước đó hai đứa mình hề liên lạc với nhau.” .


      “Vậy ý của cậu là, hai người bọn cậu vì cửu biệt trọng phùng [xa cách thời gian mới gặp lại nhau] nên mới nhất thời bị Thiên Lôi đánh trúng?”


      Trương Nhân Tịnh xấu hổ lườm ấy cái, biết trong lòng mình có quỷ hay sao, cảm giác mỗi câu Lý Bội cũng đều có ám hiệu.


      “Dù sao tối hôm qua bọn mình mới chính thức quen nhau, đây chính là , sai.” chắc như đinh đóng cột, hi vọng đề tài này có thể dừng lại ở đây.


      “Hai người các cậu ai tỏ tình trước?” Lâm Vũ Phi tò mò hỏi.


      Trương Nhân Tịnh bất đắc dĩ thở dài. Xem ra muốn kết thúc đề tài này còn khó hơn lên trời.


      ấy!”


      “Vậy ấy tỏ tình như thế nào?”


      “Hỏi mình có muốn kết hôn với ấy ?”


      “Cái gì?”


      “Sau đó ấy mình đến thể tự kiềm chế, cũng biết vì sao, còn cho rằng mình bỏ thuốc ấy, còn với mình thân thế của ấy giá trị hơn tỷ, tiền đồ như cẩm lại tiềm lực vô cùng….” còn chưa dứt lời, Lý Bội và Trương Nhân Tịnh ở bên cạnh cười nghiêng ngả, thở ra hơi.


      “Ha ha! Ha ha … oa ha ha ha ha…”


      bất đắc dĩ thở dài, rất muốn với hai ấy “Những gì mình đều là ”, nhưng nghĩ lại chút vẫn cảm thấy thôi, tránh chủ đề này hoài dứt.


      buồn cười, buồn cười. Nhân Tịnh, mình biết cậu cũng biết giỡn đấy.” Lâm Vũ Phi cười, vừa lau nước mắt vừa với .


      “Giá trị con người hơn tỷ, tiền đồ như cẩm lại tiềm lực vô cùng…” Lý Bội lặp lại những gì mới , vừa vừa cười ngừng.


      “Tùy các cậu, các cậu tin hay tin đó cũng là . Nếu Trần Hạo còn tìm các cậu thám thính tin tức nữa các cậu cứ như vậy với ta”. đáp.


      ra là để ứng phó với tên đàn đáng ghét đó à, cậu tự .” Lý Bội tức giận trợn mắt nhìn .


      Trương Nhân Tịnh lập tức á khẩu nên lời. Những gì đều là có được ? khiến người ta tức chết mà.


      “Vậy rốt cuộc cậu và Tiết ác ma có quen nhau hay ?” Lâm Vũ Phi nghi ngờ hỏi lại.


      ”. tức giận trả lời.


      “A! Cậu dám trêu chọc bọn mình à?” Lâm Vũ Phi giơ tay đánh cái, quả nhiên là ấy tin câu lẫy vừa rồi của , khiến Trương Nhân Tịnh há hốc mồm.


      Thế giới này sao vậy? ai tin, láo lại tin mười phần mười?


      “Tóm lại, bọn mình muốn với cậu, bọn mình cho phép cậu dây dưa với tên đàn đáng ghét đó, cậu đừng quên ta kết hôn, là người đàn ông có vợ rồi, nếu như cậu muốn bị người ta hiểu lầm thành tiểu tam tốt nhất cậu nên cách xa ta càng xa càng tốt! Mình trước, nếu cậu vẫn đần giống như trước kia, để mặc kêu lui gọi tới, mình tuyệt giao với cậu, coi cậu là bạn nữa!” Lý Bội nghiêm mặt .


      “Mình cũng thế.” Lâm Vũ Phi , vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.


      Nhìn họ, Trương Nhân Tịnh nhất thời chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.


      “Các cậu yên tâm , mình có bất kỳ ảo tưởng nào với ta nữa.” mỉm cười .


      “Cậu chắc chắn chứ?”


      “Mình chắc chắn.” kiên định , bởi vì tâm của trao cho người khác rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :