1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thất tình đụng phải tình yêu - Kim Huyên (Hiện đại)(c10.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Socolasua

      Socolasua New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      5
      Thất Tình Đụng Phải Tình – Chương 1.3


      Mấy tháng trước, Khương Nghiên cũng gặp phải chuyện tương tự như vậy, nhưng lúc ấy Khương Nghiên cùng đường, xét về tình có thể cho qua, nhưng tình huống của Nhân Tịnh lại là tự tìm phiền toái nha. Còn nữa…


      “Nhân Tịnh, phải cậu bị chuyện Khương Nghiên muốn kết hôn mà bị kích thích đấy chứ, ngộ nhận vụ tai nạn này cũng giống như Khương Nghiên, có thể là nhân duyên của hai người?” đột nhiên nảy ra ý này.


      “Aiz, cậu mình cũng nghĩ đến, chừng lại đúng như vậy đó!” Đôi mắt Trương Nhân Tịnh đột nhiên sáng lên.


      Lí Bội trợn mắt, vừa nhìn thấy phản ứng của ấy liền biết mình nghĩ quá nhiều rồi.


      “Thôi, mình mặc kệ cậu, đến lúc đó nếu như cậu bị giết chết, mình nhất định đến thăm viếng.” khoát khoát tay .


      “Sặc! Mình với cậu có thù oán sao, tại sao lại nguyền rủa mình như thế!” Trương Nhân Tịnh cười mắng.


      “Nếu quyết định xuất viện, mình tiện đường lái xe đưa hai ngươi về, tránh lại phải mất thêm tiền taxi.” Lí Bội .


      “Đại ân lời nào cảm ơn hết được.” Trương Nhân Tịnh lập tức chắp tay trước ngực làm thành động tác bái Phật. “Vậy mình nộp viện phí và lấy thuốc, chỗ này phiền cậu trông chừng giúp mình.”


      “OK, .” Lí Bội gật đầu cái.


      “Đợi mình.” Bỏ lại hai chữ này, Trương Nhân Tịnh cầm giấy nộp viện phí y tá mới đưa cho , xoay người rời như bay khỏi phòng bệnh.


      ra Trương Nhân Tịnh cũng phải chưa từng cân nhắc đến mức độ nguy hiểm khi mang người đàn ông xa lạ về nhà, nhưng giống như với Lí Bội, trừ làm vậy ra, còn có thể làm khác được sao?


      Vốn dĩ muốn đợi đối phương tỉnh lại, sau đó thành khẩn xin lỗi, rồi thảo luận vấn đề bồi thường, biến chuyện lớn thành chuyện , chuyện thành có gì, ai biết được, đối phương bị mất trí nhớ!!!


      Đối mặt với việc, vì sai lầm của mà người ta bị mất trí nhớ, có thể chịu trách nhiệm chăm sóc người ta sao? Chứ đừng trong việc này, còn dối.


      Vì vậy, ngoài dẫn ta về nhà, ở cạnh chăm sóc và quan sát, còn con đường thứ hai có thể .


      Còn về mức độ nguy hiểm của chuyện này, , đời này chưa từng làm chuyện gì xấu, cũng chưa từng hại người nào, cho nên tin ông trời an bài đụng phải tên biến thái mang người tội giết người được…Sao?


      Tóm lại, chuyện đến nước này rồi, bây giờ cũng chỉ có thể bước rồi tính bước thôi.


      “Vào , Nhân Kiệt”. Dùng chìa khóa mở cửa nhà, với người đàn ông phía sau mình.


      Vì đối phương mất trí nhớ, căn bản nhớ mình tên là gì, cho nên quyết định đâm lao phải theo lao, dùng tên của em trai để gọi người đàn ông này, tạm thời xem người đó như em trai mình mà đối đãi.


      Dù thế nào nữa, xem ra người ta cũng còn rất trẻ, chắc cũng nhiều tuổi hơn .


      “Chị giới thiệu trong nhà trước. Đây là phòng khách, phòng tắm ở chỗ này, đây là phòng của em, phòng của chị ở kế bên, còn đây là phòng bếp, cuối cùng, đây là ban công.”


      Tiết Hạo Nhiên ngờ có ngày mình đến căn hộ như “tổ chim sẻ” thế này, sau khi tốn mười giây để giới thiệu về căn hộ xong, nhịn được mà bật thốt lên: “.” Sau đó lập tức bị trừng.


      “Chỗ nào ? Hai người ở trong căn hộ như vậy xem là rất lớn rồi, em chưa từng nghe qua câu “nhà ở Đài Bắc rất khó mua” sao? Từ khi còn học trung học, chị chi tiêu tiết kiệm, chịu khổ cực, dành dụm đến năm ngoái, vất vả mới dành đủ tiền trả tiền cọc đợt đầu để mua ngôi nhà này, cho phép em lần nào nữa, nếu chị nhất định trở mặt với em.” cảnh cáo cậu ta.


      “Phòng này là chị mua, phải thuê?”


      sai!”


      “Từ trung học bắt đầu làm thêm kiếm tiền?”


      sai!”


      “Tại sao ở cùng cha mẹ, mười sáu, mười bảy tuổi lên kế hoạch để dành tiền để mua nhà? Đầu chị có vấn đề sao?”


      Dù thế nào cũng đoán được cuối cùng cậu ta lại đưa ra kết luận như vậy, Trương Nhân Tịnh sững sờ giây lát, sau đó mới hung hăng trừng mắt liếc cậu ta cái, “Đầu cậu mới có vấn đề đó!”


      “Tại sao chúng ta lại ở cùng với cha mẹ?” Tiết Hạo Nhiên mở miệng hỏi , phát mình giống như đột nhiên sinh ra lòng hiếu kỳ về .


      Học trung học, chẳng qua cũng mới mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi! Bình thường, các mười sáu, mười bảy tuổi nghĩ tới việc mua nhà sao? Phải là mua quần áo, mua giày, mua trang sức, mỹ phẩm mới đúng chứ? Trung học bắt đầu lên kế hoạch kiếm tiền mua nhà quá kỳ quái rồi. Còn nữa, em trai và cha mẹ cùng biến mất cũng có chút kỳ quái.”


      “Bởi vì thể.” .


      “Tại sao lại thể?” hỏi tới.


      “Cậu hỏi nhiều như vậy làm cái gì?” cau mày.


      hỏi làm sao em khôi phục trí nhớ được, chị?” Tiết Hạo Nhiên vẻ mặt vô tội.


      Trương Nhân Tịnh nhất thời há hốc mồm, cứng lưỡi, á khẩu, trả lời được.


      hỏi sao khôi phục được trí nhớ? Cậu ta dễ nghe, nhưng vấn đề là mặc kệ cậu ta có hỏi nhiều thêm nữa, nhiều thêm nữa cũng chẳng có chút trợ giúp nào trong việc khôi phục trí nhớ của cậu ta, chỉ vì cậu ta căn bản phải là Trương Nhân Kiệt, phải em trai của .


      Rốt cuộc nên làm sao bây giờ? coi cậu ta như em trai rồi ra hết mọi chuyện sao, còn với cậu ta cách nghiêm túc, ra cậu ta cũng phải Trương Nhân Kiệt?


      là đâm lao phải theo lao sao…………
      Last edited: 6/9/14

    2. Socolasua

      Socolasua New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      5
      Thất Tình Đụng Phải Tình – Chương 2.1

      “Chị sao vậy? Sao tiếng nào vậy?” Chờ rất lâu nhưng nghe được câu trả lời, Tiết Hạo Nhiên thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.


      “À, tại, tại chị nghĩ xem phải thế nào.” Trương Nhân Tịnh nhìn .


      “Vấn đề này khó trả lời như vậy sao? Em chỉ muốn biết vì sao chúng ta ở cùng cha mẹ thôi mà.” .


      “Bởi vì họ qua đời rồi.” Trương Nhân Tịnh nhìn , chậm rãi trả lời.


      quyết định, tạm thời cứ coi ta như em trai mình tốt hơn, bởi vì với quan hệ chị em ruột này hai người ở chung còn có thể giữ được thân, còn nếu bây giờ nghiêm túc với ta bọn họ có quan hệ gì, ai biết được ta biến thành sói làm chuyện mất nhân tính chứ? Cẩn thận chút vẫn tốt hơn!


      qua đời? Chuyện này xảy ra khi nào?” Tiết Hạo Nhiên cau mày hỏi.


      “Khi chị học hết cấp 2, khoảng mười năm trước.”


      “Lúc đó em bao nhiêu tuổi?”


      “Vừa mới học hết tiểu học.”


      “Bọn họ cùng nhau qua đời sao?”


      “Ừ.”


      “Sao lại qua đời?”


      Trương Nhân Tịnh lắc đầu cái, trả lời vấn đề này, chỉ : “Khi chúng ta ở với ông nội được thời gian, ông nội gặp tai nạn giao thông rồi qua đời, chỉ còn lại hai chúng ta sống dựa vào trăm vạn tiền bồi thường của vụ tai nạn đó.”


      “Ông nội qua đời khi nào?” Tiết Hạo Nhiên tò mò hỏi, cảm thấy cuộc sống của hai chị em hẳn là gặp ít khó khăn! Cha mẹ qua đời cùng lúc rất đáng thương rồi, ngờ ông nội cũng rời bỏ họ.


      “Lúc chị học lớp mười.”


      “Cái gì?” Tiết Hạo Nhiên hoàn toàn át chế được ngạc nhiên của mình, cho rằng ông nội mới qua đời cách đây mấy năm thôi. Lớp mười? Vậy chẳng phải bày tỏ, trong vòng có năm ngắn ngủn mà ba người thân của liền lần lượt rời bỏ sao?


      năm? Có lẽ còn ngắn hơn?


      “Cùng năm hay là cách năm?” bất giác thốt lên hỏi.


      “Cùng năm.” lén thở dài cái.


      Tiết Hạo Nhiên nhất thời biết nên gì, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà ba người thân của ….


      Chờ chút, có phải vừa mới , sau khi ông nội qua đời, bọn họ sống dựa vào trăm vạn tiền bồi thường của vụ tai nạn hay ? Chỉ có hai chị em họ sao? người học lớp mười, người mới bắt đầu lên cấp 2 sao?


      “Còn họ hàng thân thích khác đâu? Hai người… Chúng ta có người thân nào khác sao?” vội vàng sửa lời, cũng biết tại sao mình lại tò mò về như thế này, chẳng lẽ là vì muốn diễn tốt nhân vật Trương Nhân Kiệt mất trí nhớ này sao?


      có.”


      “Tại sao lại có? Chẳng lẽ cha mẹ đều là con sao, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại đều qua đời rồi sao?”


      “Ừ.” Trương Nhân Tịnh đáp tiếng, muốn nhắc đến những chuyện cũ khó chịu này nữa.


      ra , và Nhân Kiệt sao có thể còn người thân nào khác chứ, bên nội bên ngoại đều rất đông, chỉ có điều, những người họ hàng đó sau khi biết cha mẹ qua đời, vì muốn nuôi dưỡng hai chị em , từng người, từng người khước từ chị em , đuổi chị em ra xa, cuối cùng hai chị em chỉ có thể sống cùng ông nội. Cũng từ giây phút đó, cũng coi những người đó là họ hàng của nữa rồi.


      Tiết Hạo Nhiên bỗng nhiên lại trầm mặc, vì vẫn nghĩ, mới lên lớp mười làm sao mới có thể nuôi thêm cậu em trai mới học hết tiểu học, cho dù trong tay có trăm vạn cũng khó tưởng tượng được.


      Tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt, tiền học phí…Coi như có đủ tiền , còn những chuyện vụn vặt trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày sao? Ngày ba bữa cơm xử lý thế nào, ai làm việc nhà, lúc ốm đau ai chăm sóc? có cách nào tưởng tượng cuộc sống của hai chị em những năm gần đây trôi qua như thế nào.


      “Được rồi, ngày đầu tiên nên hỏi quá nhiều vấn đề, em tiêu hóa hết đâu.” Thấy cuối cùng cũng hỏi thêm vấn đề nào nữa, Trương Nhân Tịnh vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện: “Thời gian còn sớm nữa, em tắm hoặc nghỉ ngơi chút, chị làm bữa tối, khi nào xong chị gọi em.”


      Cuộc sống của hai chị em nhà họ Trương thực như cú sốc lớn đối với Tiết Hạo Nhiên, lớn đến mức đầu của có vẻ thích ứng kịp. khẽ gật đầu, nghe lời xoay người vào phòng của Trương Nhân Kiệt, sau đó xoay người đóng cửa phòng lại.


      dựa lưng vào cánh cửa, nhìn cách bố trí đồ vật trong phòng Trương Nhân Kiệt.


      Căn phòng này rất , ước chừng chỉ rộng khoảng ba bình, chiếc giường đơn, tủ treo quần áo, máy vi tính để bàn, giá sách, cái ghế gần như lấp đầy gian phòng này rồi.


      Cảm giác vô cùng chật chội, nhưng lại được quét dọn rất sạch , cũng ngay ngắn ngăn nắp như ngoài phòng khách, hơn nữa cũng có mùi gì lạ.


      cho phép em lần nữa, nếu chị trở mặt với em.


      đột nhiên lại nhớ tới câu này của , cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân trở mặt với . Căn hộ này là kết tinh tâm huyết của , vậy mà lại vô lễ như thế.


      Hít sâu cái, tới trước kệ sách nhìn chút, phần lớn là sách về lập trình, thiết kế phần mềm vi tính, nhìn những đầu sách này có thể khẳng định em – Trương Nhân Kiệt rất nghiêm túc, cũng hết sức chăm chỉ.


      Nghĩ cũng đúng, tận mắt thấy chị mình liều mạng làm thêm tiết kiệm tiền mua nhà, nếu cậu ta cố gắng nỗ nực học tập căn bản chính là kẻ vứt , là tên cặn bã rồi.


      Nhìn lướt qua giá sách lượt, bước đến đứng trước máy vi tính, do dự, biết có nên động vào máy vi tính bàn hay !


      Bình thường, trong máy vi tính chứa những thứ riêng tư, có thể lịch , chưa được đồng ý của chủ nhân mà tự tiện mở ra xem được sao? Nhưng cũng phải lại, tại là Trương Nhân Kiệt mất trí nhớ, hơn nữa, thân phận này còn do bản thân chủ nhà tự mình tặng cho , cần dựa vào cái gì, chỉ cần dựa vào lý do giúp khôi phục trí nhớ có quyền động vào bất kỳ đồ vật gì trong căn phòng này, bao gồm cả chiếc máy vi tính bàn này.


      Nghĩ xong, do dự nữa mà vươn tay mở máy, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống chờ.


      Chờ! tiện tay mở ngăn kéo ra lục lọi lát nhưng thấy có vật gì đặc biệt cả.


      Cuối cùng máy vi tính cũng khởi động xong, nhưng phải nhập mật khẩu mới mở được, nếu là người bình thường đến đây có lẽ từ bỏ, nhưng đối với Tiết Hạo Nhiên mà đây cũng chỉ là chuyện vặt, ngón tay gõ gõ vào cái mở máy thành công.


      nhanh chóng tìm tư liệu trong máy, có vài tấm hình của Trương Nhân Kiệt, hai chị em họ tương đối giống nhau, mắt to, sáng sủa, nhìn rất thông minh.


      Sau đó, phát Trương Nhân Kiệt đồng thời hợp tác với ba công ty máy tính, cậu ta hình như là được công ty đặc biệt mời hợp tác, nhưng công ty sao, đây lại đồng thời làm việc cho cả ba công ty, đúng là làm càn, chẳng lẽ cậu ta biết như vậy là gián điệp thương mại sao?


      Bất quá, Trương Nhân Kiệt rất có tài trong việc lập trình, thiết kế phần mềm, chừng còn có thể giúp hai chị em họ!


      Tiết Hạo Nhiên nghiêm túc nghĩ phải làm sao để giúp, nhưng lại quên nghĩ tại sao mình lại phải giúp hai chị em họ, trước kia phải là người hay mềm lòng, là người hay chõ mõm vào chuyện của người khác. Cho đến bây giờ cũng phải người như vậy.

    3. Socolasua

      Socolasua New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      5
      Thất Tình Đụng Phải Tình – Chương 2.2


      Tay nghề của Trương Nhân Tịnh cũng tệ lắm, tuy có cá lớn cũng có thịt heo, chỉ có ba món mặn món canh đơn giản, nhưng mùi vị lại ngon vô cùng, ít nhất chưa từng nghĩ chỉ với mấy món này mà có thể khiến ăn liền hai chén cơm.


      Đối với việc mình xưa nay rất kén chọn hôm nay lại ăn ngon miệng như vậy, ra, Tiết Hạo Nhiên cũng rất kinh ngạc, nhưng lại nghĩ ra nguyên nhân, chẳng thể làm gì khác hơn là đổ cho là: cả ngày ăn gì nên mới vậy.


      Sau khi ăn no, chuyện duy nhất cần làm của bệnh nhân chính là nghỉ ngơi.


      Tiết Hạo Nhiên tạm thời chấp nhận ở lại “tổ chim sẻ” bé này, vì chỉ cần nghĩ đến căn hộ này là do tay Trương Nhân Tịnh vừa nuôi dưỡng em trai, vừa chi tiêu tiết kiệm, vừa cực khổ dành dụm mới có thể mua được, thể nào oán trách nó được nữa.


      Nhưng muốn mặc quần áo của Trương Nhân Kiệt thể nào chấp nhận được, quần áo của người khác, đụng cũng muốn đụng chứ đừng muốn mặc lên người.


      Vấn đề này giải quyết được, vì thể nào vĩnh viễn tắm hoặc thay quần áo được.


      nằm giường đơn quay trái quay phải nghĩ mãi, muốn tìm biện pháp tốt, nếu tiếp tục diễn vai Trương Nhân Kiệt mất trí nhớ chuyện ghét bỏ quần áo của mình là thể nào rồi, trừ khi Trương Nhân Kiệt vì mất trí nhớ mà thay đổi tính nết, nhưng vấn đề là vừa rồi vẫn rất tốt, qua mấy phút giờ lại ngại đông ngại tây, lý do này nọ, hình như cũng ổn cho lắm.


      Cho nên, rốt cuộc nên làm thế nào đây?


      nghĩ nghĩ lại, chỉ còn duy nhất biện pháp khôi phục trí nhớ thôi, chỉ cần khôi phục trí nhớ là có thể khôi phục cả bản tính, làm theo ý mình rồi, còn chuyện sau khi khôi phục trí nhớ phải làm sao để tiếp tục ở ì chỗ này cũng rất đơn giản, chỉ cần dọa báo cảnh sát và đòi bồi thường, tin ngoan ngoãn mà vào nề nếp.


      Giải quyết xong vấn đề khiến người mình phiền não, nhất thời cảm thấy vô cùng nhõm, cảm giác mệt mỏi cũng theo đó mà đến, vô thức chìm vào giấc ngủ sâu.


      Sáng hôm sau tỉnh lại, Tiết Hạo Nhiên phát đầu mình tỉnh táo lạ thường, hình như có chút khác với mọi ngày, tinh thần tựa như rất phấn chấn, còn có chút mong đợi và hưng phấn. rất lâu rồi có loại cảm giác chờ mong này.


      Tốt lắm, đến lúc lên sân khấu rồi!


      Tiết Hạo Nhiên lật người xuống giường, bước hai bước dài tới trước cửa phòng, sau đó dùng sức mở cửa phòng ra, cửa phòng đụng vào vách tường, phát ra tiếng “ầm” lớn.


      “Chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên nghe thấy tiếng “ầm” lớn, Trương Nhân Tịnh rửa mặt trong nhà vệ sinh vội chạy vọt với, tay vẫn còn cầm chiếc khăn lông.


      là ai? Đây là đâu?” Tiết Hạo Nhiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm hỏi.


      “Cái gì?” Trương Nhân Tịnh nhất thời ngây ngô, ngơ ngác hồi, vạn vạn lần cũng ngờ, ta lại hỏi vấn đề này.


      “Chờ chút, hình như tôi gặp , gặp ở đâu rồi….” Tiết Hạo Nhiên nhíu chặt chân mày, nhìn chằm chằm lên mặt , giống như nghĩ lại chuyện gì đó, đồng thời đưa tay lên chạm vào đám băng gạc đầu.


      Trương Nhân Tịnh cả người cứng ngắc, trong lòng tràn ngập loại dự cảm vô cùng xấu.


      “Tôi nhớ ra rồi!” bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén. “ chính là người lái xe đâm vào tôi có đúng hay ? là biết tính toán đấy, vì trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh pháp luật, lợi dụng tôi mất trí nhớ tạm thời, lừa gạt tôi tới đây. Có phải nằm mơ cũng ngờ tới, chỉ vẻn vẹn có ngày mà trí nhớ của tôi hoàn toàn khôi phục rồi , Trương Nhân Tịnh?”


      Mỗi câu , sắc mặt Trương Nhân Tịnh lại trắng thêm phần, khi trí nhớ của hoàn toàn khôi phục, lại gọi tên sai chữ sắc mặt của có thể dùng bốn chữ “ còn chút máu” để hình dung.


      khôi phục trí nhớ?”


      “Ngạc nhiên sao? Nhưng tuyệt đối kinh ngạc hơn tôi đâu, sau khi gặp tai nạn giao thông lại có thêm người chị, thân phận cũng biến thành người khác, Trương Nhân Kiệt sao, đó thân phận mới của tôi sao?” cười lạnh.


      “Tôi…tôi có thể giải thích….”


      “Giải thích cái gì? lái xe đụng vào tôi lại muốn chịu trách nhiệm, lại còn dối, lợi dụng tôi mất trí nhớ mà lừa tôi tới đây, có mục đích gì?”


      nhanh chóng lắc đầu. “ phải tôi muốn chịu trách nhiệm, tôi cũng có bất kỳ mục đích gì cả, tôi đưa tới đây cũng là vì mất trí nhớ, có chỗ nào để , cho nên….”


      “Mất trí nhớ có chỗ để ? dễ nghe!” cắt ngang lời . “Tôi nhớ khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện thân phận của tôi là Trương Nhân Kiệt rồi, hơn nữa, từ đầu tới cuối cũng cho tôi biết, cũng tôi phải Trương Nhân Kiệt, lại muốn giải thích chuyện này như thế nào đây?”


      “Đó là bởi vì phải làm thủ tục nhập viện, người có bất kỳ giấy tờ nào, cho nên…”


      “Cho nên mới dùng thân phận Trương Nhân Kiệt này giúp tôi làm thủ tục nhập viện?” lại cắt ngang lần nữa. “Như vậy phải lại càng kỳ quái sao, tôi là người bị hại, cho dù hôn mê bất tỉnh, thân phận của tôi cũng có cảnh sát giúp tôi tra ra được, căn bản cần dối, còn nữa, từ đầu tới cuối tôi cũng thấy cảnh sát xuất , tại sao?”


      Trương Nhân Tịnh cắn cắn môi dưới, mãi lâu sau mới giọng : “Bởi vì tôi báo cảnh sát.”


      báo cảnh sát? Như vậy còn dám phải muốn chịu trách nhiệm?” hừ tiếng, bày ra bộ dạng tôi có lý, nhất định tha cho .


      “Tôi chịu trách nhiệm, tôi thề.” , mặt thành khẩn.


      “Được, vậy chịu trách nhiệm thế nào?” hỏi .


      “Tiền thuốc men tôi trả giúp , tôi cũng tặng bao lì xì để đuổi vận xui, để tỏ thành ý, bao lì xì này tuyệt đối quá .” bảo đảm.


      quá là bao nhiêu?” có chút tò mò với số tiền quá trong miệng .


      “Ặc… sáu ngàn?”


      bao nhiêu?” nhướn cao chân mày.


      vạn!” lập tức sửa lời.


      cho rằng tôi là ăn mày sao? Có ngần đó mà còn dám quá ?” cười như cười, châm chọc .


      vạn tệ rất nhiều đó, là tiền sinh hoạt hai tháng của tôi đấy…” nén nổi liền cãi lại.


      trăm vạn.” muốn để bản thân mình có cơ hội mềm lòng, lập tức ra giá.


      “Cái gì?” thất thanh, lộ ra vẻ mặt thể tin được.



      “Nếu đồng ý báo cảnh sát xử lý, tôi cho lựa chọn.” mặt đổi sắc với .


      ! muốn vơ vét hết tài sản của tôi sao?” nhìn chằm chằm vào , lên án. trăm vạn? Sao ta cướp ?


      có thể lựa chọn báo cảnh sát xử lý, tôi ngại.” nhún vai cái, “Tai nạn giao thông báo cảnh sát xử lý, việc này bày tỏ, nhất định là có vấn đề, lái xe lúc say rượu đúng ? Hay là lúc đó xe có hàng cấm? Súng ống? Ma túy? Hay là lúc đó xe có người chết? Tôi cảm thấy rất khả nghi!”


      được ngậm máu phun người, lung tung!” nắm chặt quả đấm, hai tay biết vì dùng sức quá độ, hay là vì quá tức giận mà hơi run rẩy.


      “Có phải tôi lung tung hay , chờ cảnh sát đến điều tra xong thôi! Tôi còn nhớ địa điểm xảy ra tai nạn, cảnh sát muốn xem máy theo dõi ở xung quanh đó chắc cũng phải việc gì khó.” vẫn ung dung .


      Trương Nhân Tịnh mặt còn chút máu nhìn chằm chằm, vừa nghĩ tới việc phải đối mặt với cảnh sát, trong lòng liền cảm thấy hoảng hốt, nhói đau.


      … Rốt cuộc muốn thế nào?” hỏi , “Ít nhất tôi gây chuyện rồi chạy, còn đưa đến bệnh viện, thấy mất trí nhớ còn đưa về nhà chăm sóc, thể lấy oán báo ân.”


      “Lấy oán báo ân? ngờ cũng có tài biến đen thành trắng.”


      “Rốt cuộc muốn thế nào?” nhìn gầm , hỏi lại lần nữa. “Có phải hôm qua nghe tôi đề cập tới trăm vạn tiền bồi thường của ông nội tôi cho nên mới nảy ra chủ ý này đúng ?” hỏi , nhưng đợi trả lời, vừa giận thể làm gì được : “Tôi cho biết, trăm vạn đó bị chị em tôi dùng hết mấy năm trước rồi, đừng trăm vạn, bây giờ đòi tôi bồi thường mười vạn… , năm vạn, tôi cũng có đâu!”


      Thấy cử động, thêm câu, “Nếu tin tôi có thể đưa sổ tiết kiệm của tôi cho xem!”


      “Tại sao chịu báo cảnh sát, lẽ là tội phạm bị truy nã?” trầm mặc lát, kìm nổi tò mò, đành hỏi .


      mới là tội phạm bị truy nã!”


      “Vậy tại sao chịu báo cảnh sát mà phải ở đây mặc cả với tôi?”


      Trương Nhân Tịnh mím chặt môi, nhìn , trong lòng buồn bực muốn trả lời.


      “Được rồi, nể tình tối hôm qua nấu bữa tối rất hợp khẩu vị của tôi, tôi có thể cho thêm lựa chọn nữa.” .


      “Lựa chọn gì?” giống như đột nhiên túm được cái phao cứu sinh, nhìn chớp mắt hỏi.


      trăm vạn đó, có thể trả theo kỳ.”


      cứng lưỡi, há hốc mồm, trợn mắt nhìn hồi lâu, nhịn được, cắn răng nghiến lợi : “Moá! Đây mà coi là lựa chọn khác?”


      thấy thế nào?” hơi sửng sốt chút, lấm lét nhìn trái nhìn phải rồi hỏi.


      Móa! Thấy cái đầu ! Trương Nhân Tịnh kìm nổi cơn giận, thầm mắng trong lòng.


      “Bất kể chia thành bao nhiều kỳ tôi cũng có tiền trả cho , tôi có tiền!” chắc như đinh đóng cột, thiếu chút nữa có tiền, chỉ có mạng thôi”!


      “Tôi cũng đâu có trăm vạn này phải trả bằng tiền đâu.” nhìn , ung dung ném ra câu.


      Đầu tiên là Trương Nhân Tịnh trợn tròn hai mắt, sau đó toàn thân cứng đờ, bất giác đưa hai tay lên ôm trước ngực, lui về phía sau bước dài, vẻ mặt đầy phòng bị.


      “Trời ạ, nghĩ đâu vậy, cho rằng tôi có hứng thú với cây gậy trúc sao?” Tiết Hạo Nhiên trợn mắt, nhìn lên trần nhà, lầm bầm .


      Trương Nhân Tịnh nghe thấy lời của , mặt lập tức đỏ bừng. Ừ, cao và gầy nhưng cũng thảm đến mức nhìn giống cây gậy trúc nha! Nào có cây gậy trúc nào có bộ ngực 34C hả? Ghê tởm! Khốn kiếp!


      phải cho ràng, nếu trả bằng tiền, vậy muốn tôi lấy cái gì trả hết trăm vạn?” hung tợn, trừng mắt với hỏi.


      tháng hai vạn tiền mướn và mướn căn phòng này, thế nào?” quan sát bốn phía, từ từ mở miệng.


      “Cái gì?” giương mắt nhìn .


      “Lại thêm hai vạn tiền lương mời làm quản gia cho tôi.” tiếp: “Dĩ nhiên, vẫn có thể làm tiếp công việc tại, công việc quản gia làm sau khi tan sở và những ngày nghỉ. Công việc của là chăm lo cho cuộc sống của tôi, bao gồm thu xếp ngày ba bữa cơm, xử lý việc nhà, thế nào?”


      Trương Nhân Tịnh nhíu chặt chân mày nhìn , cảm thấy da đầu tê tê, vì nghĩ mãi vẫn , làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì? có ý đồ gì đây?


      Hai vạn tiền thuê phòng cộng thêm hai vạn tiền lương làm quản gia, chỉ cần để ta ở đây tháng có thể thu được bốn vạn, nhưng tính tính thế thôi, căn bản ta cần trả cho đồng nào, chỉ cần dùng tiền bồi thường ta thôi, ặc, ước chừng ta có thể ăn ở đây những hai mươi lăm tháng, hừ, biết tính toán đấy!


      Nhưng vấn đề là, chuyện này đối với có cái gì tốt, hoàn toàn nghĩ ra, cũng nghĩ ra lý do ta làm như vậy.


      Chẳng lẽ ta lại có hứng thú với ?


      Ha ha ha, còn chưa học được cách làm sao để dát vàng lên mặt, nên dĩ nhiên là nghĩ như thế, nhưng vẫn rất buồn bực vì nghĩ ra lý do ta cứ phải ở lỳ trong nhà của .


      nghĩ ra, là nghĩ ra!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Socolasua

      Socolasua New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      5
      Thất Tình Đụng Phải Tình – Chương 2.3


      “Thế nào, muốn đến đồn cảnh sát? Hay là muốn chọn phương án trả tiền định kỳ?” hỏi .


      nhíu chặt chân mày, im lặng lát mới đưa ra điều kiện: “Tiền trả định kỳ và lý do trả tôi muốn viết giấy trắng mực đen ràng, còn nữa, tôi cũng muốn thêm vào đó số quy định khi ở chung”


      “OK” gật đầu đồng ý.


      hít sâu hơi, nghĩ thầm, chỉ có thể coi ngựa chết như ngực sống mà chữa thôi.


      “Vậy tốt, bây giờ chúng ta viết!” .


      Trương Nhân Tịnh xách theo túi lớn túi về nhà, nét mặt chỉ có thể dùng hai từ giận dữ để hình dung, khiến mỗi người đường ngược hướng với ai cũng tự chủ mà tránh sang bên cách hai bước chân.


      Đúng là đáng sợ, phải ấy tức vì vừa mới đổ máu mua đồ tức vì cái gì? Thái độ của nhân viên phục vụ tốt? dành được sản phẩm có số lượng hạn chế? Hay mua đồ cẩn thận bị móc bóp? Tóm lại, vẫn nên cách xa ấy chút~


      Những người đường ai cũng nghĩ như thế, nhưng nếu bọn họ để Trương Nhân Tịnh biết được bọn họ nghĩ như vậy, nhất định trực tiếp tặng họ tiếng “móa”, còn hung hăng mà thụi bọn họ cước nữa.


      Đổ máu mua đồ cho ! Nếu mua đồ cho tốt rồi, coi như nổi hứng lần , nhưng vấn đề là đồ xách tay phải đồ của , mà tất cả đều là của tên khốn kia, hơn nữa, còn là dùng tiền của để mua!


      Bản thỏa thuận kia, từ lúc kí tên đến giờ còn chưa được ngày mà hối hận muốn chết!


      thấy công việc của quản gia là thỏa mãn tất cả sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân sao? tại tôi cần quần áo, mua giúp tôi .”


      “Tiền? nợ tôi trăm vạn, lại còn dám hỏi tôi tiền? Sau này mặc kệ tôi muốn mua cái gì cứ trực tiếp trích từ trăm vạn đó, đừng đòi tôi tiền nữa. Còn nữa, nhớ phải ghi lại, tránh cho trộm tiền của tôi.”


      Tên khốn kiếp, chưa từng gặp người nào mặt dày hơn ta, ta căn bản là ác ma, tên khốn kiếp!


      vừa tức giận vừa về hướng nhà mình, mỗi bước đều vô cùng mạnh mẽ, giống như dưới chân phải là mặt đường mà là mặt của tên khốn kia.


      “Tôi tên là Tiết Hạo Nhiên, Hạo Nhiên trong Hạo Nhiên Chính Khí.”


      Nhớ tới lời giới thiệu của , kiềm chế nổi lại lộ ra vẻ mặt chán ghét, còn Hạo Nhiên Chính Khí cơ đấy, là tà ma ngoại đạo có, là ma quỷ, ma khí có!


      “Tất cả quần áo đều phải là đồ chính hiệu sao? Được thôi, Gia Nhạc Phúc cũng là loại hàng hiệu mà, tôi xem còn dám mặc !” vừa leo cầu thang, vừa nghiến răng nghiến lợi .

      Cuối cùng cũng về đến nhà, khẽ thở ra cái, đặt túi lớn túi trong tay xuống, lấy chìa khóa mở cửa nhà, chỉ thấy Tiết ác ma nằm vắt chân ghế sofa trong phòng khách xem ti vi.


      về rồi? là lâu. Quần áo tôi cần đâu?” Nhìn thấy trở lại, Tiết Hạo Nhiên lật người ngồi dậy, chìa tay về phía đòi quần áo. Cả ngày hôm qua tắm khiến toàn thân đều khó chịu, hận bây giờ thể lập tức cầm quần áo vọt vào nhà tắm đặc biệt tắm rửa phen.


      Trương Nhân Tịnh hai lời, lập tức ném túi lớn về phía .


      “Đây là cái gì?” Tiết Hạo Nhiên giơ tay bắt được, nghi ngờ hỏi. Nếu như nhìn lầm loại túi này là của cửa hàng đa dạng về hàng hóa dịch vụ, cũng đâu có muốn mua giúp loại quần áo này?


      “Là cái gì??? Mặc hay tùy !” Bỏ lại những lời này xong, để ý đến nữa, xách những chiếc túi còn lại về phía phòng bếp.


      “Đây là loại quần áo gì chứ?” được bao lâu, phía sau lại truyền tới tiếng càu nhàu khó chịu của .


      “Là quần áo của , lẽ nhận ra được sao?” để đồ trong tay xuống, xoay lại nhìn .


      “Những thứ này phải đồ tôi muốn! Tôi với phải quần áo chính hiệu tôi mặc….”


      “Ai Gia Nhạc Phúc phải hàng hiệu? tùy tiện kéo người đường lại hỏi , xem có ai chưa từng nghe thấy ba chữ Gia Nhạc Phúc này .” Nàng lập tức cắt ngang.


      cố ý làm trái lời của tôi có phải ?” nhìn chằm chằm, lạnh giọng hỏi lại.


      cho là tôi ăn no có chuyện gì làm sao?” hếch môi lên, lộ ra vẻ mặt khinh thường.


      “Vậy tại sao phải làm như vậy?”


      “Bởi vì tôi có tiền!” lười phải quản xem có cái phản ứng khỉ gió gì, ngay sau đó lại tiếp cho biết, “mấy bộ quần áo kia, mặc hay tùy , muốn tôi móc tiền túi ra mua hàng hiệu cho tôi tuyệt đối mua, muốn mua tự mình mà mua. Còn nữa, đừng hỏi tôi tiền, bởi vì tôi có tiền.”


      “Đừng quên còn nợ tôi trăm vạn.”


      sao nào? Chỉ cần để cho ở lại nơi này ăn uống chùa hai lăm tháng là được.”


      Tiết Hạo Nhiên cả người cứng đờ, nhất thời bị ba chữ “ăn uống chùa” của làm cứng họng, phản bác lại được.

    5. Socolasua

      Socolasua New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      5
      Thất Tình Đụng Phải Tình – Chương 3.1

      Tắm rửa xong, Tiết Hạo Nhiên cảm thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều, nhưng cảm giác này chẳng qua cũng chỉ là thân thể mang đến cho thôi, còn tâm tình của tệ hết mức, nhất là khi cúi đầu xuống nhìn thấy quần áo người mình đều là quần áo rẻ tiền.


      Chất vải xù xì, thô cứng, hoa văn nhàm chán, nhìn thế nào cũng vừa mắt, tuyệt xứng với , nhưng rốt cuộc vì sao lại có thể mặc bộ quần áo này lên người đây?


      Phải biết từ khi nhận thức được tới nay, chưa bao giờ mặc lên người loại quần áo hoặc dùng đồ vật gì thấp hơn ngàn tệ, cho nên tại rất buồn bực, rất giận, nhưng lại thể giải thích được, hiểu nổi nghĩ gì mà có thể để mặc loại quần áo giá rẻ này.


      , càng nghĩ càng nổi giận, tựa cái cảm giác mình thua cuộc rồi còn bị nắm mũi dắt , nếu như hành động để hiểu tại trong nhà này, ai mới là chủ nhân cảm thấy rất khó chịu.


      sai, chính là như thế!


      Đúng lúc, cũng có chuyện khác muốn với đây, xử lý lần .


      Tiết Hạo Nhiên ra khỏi phòng, tìm được Trương Nhân Tịnh trong phòng bếp, chuẩn bị bữa tối, với : “Trong nhà nóng chết được, tại sao lắp máy lạnh? Tôi muốn cái máy lạnh.”


      “Có tiền có thể lắp nha.” Trương Nhân Tịnh nhìn cái, lạnh nhạt .


      “Nhà là của , lắp máy lạnh nên do trả tiền.”


      “Tôi thấy nóng, cần phải lắp máy lạnh.”


      “Nhưng tôi thấy nóng.”


      “Đó là chuyện của .”


      tháng hai vạn tiền thuê phòng nhưng ngay cả máy lạnh cũng có, như vậy cũng nghe được sao?” cắn răng .


      “Lúc kí bản thỏa thuận biết nhà này có máy lạnh rồi.” nhàn nhạt .


      “Tôi biết.”


      “Đó là vấn đề của , liên quan đến tôi. Nếu hài lòng về nơi này, có thể dời , kiếm nơi ở có máy lạnh, tôi ngăn cản .”


      trả tiền thuê phòng hộ tôi sao?”


      “Tôi trả giúp khi nào? Tôi cho thuê phòng rồi, trong thỏa thuận ghi , có thể ở lại nơi này, tôi đuổi , là chịu được, liên quan gì đến tôi?” bận rộn nhưng vẫn ung dung .


      “Tóm lại câu, chịu chi tiền lắp máy lạnh có phải ?” nhìn chằm chằm, hỏi.


      chẳng đúng hay sai mà nhún vai cái, trong lòng ngừng cầu khẩn: nhanh , nhanh chút, nhà tôi thể chứa chấp được con người tự tôn mình là Đại Phật như nhanh chút .


      “Tôi biết rồi.” nhìn rất lâu, sau đó xoay người rời .


      Trương Nhân Tịnh hoàn toàn hiểu câu cuối cùng của “tôi biết rồi” là có ý gì, cũng lười để ý đến .


      Dù sao muốn bỏ tiền ra lắp máy lạnh tuyệt đối làm được, thứ nhất lãng phí tiền, thứ hai lãng phí điện, thứ ba là sợ nóng, có quạt điện như vậy là đủ rồi, còn vị Tiết đại gia này, nếu ta chịu nổi cuộc sống có máy lạnh, vậy có thể rời , cầu còn được nữa là.


      Vậy mà, tuy biết chuyện này dễ dàng giải quyết như vậy, nhất định còn chuyện khác, nhưng lại ngờ “chuyện khác” đó lại đến nhanh như vậy, hơn nữa còn suýt chút nữa khiến tức điên lên.


      Hôm sau tan sở về nhà, chỉ có mình Tiết Hạo Nhiên đợi ở nhà mà còn có thêm ông chủ Hành – ông chủ cửa hàng đồ điện – đợi về để thu tiền, Tiết ác ma lại thừa dịp làm mà lén lút tìm người đến nhà lắp hai cái máy lạnh, phòng khách cái, phòng của ta cái, tổng cộng hết ba vạn hai.


      “A~~” phản ứng của là lập tức hét chói tai, bởi vì nếu làm như vậy, sợ mình kìm được tức giận mà xông tới bóp chết kẻ ngồi hưởng thụ ghế sofa kia.


      “Máy lạnh vẫn luôn là giấc mộng của ấy, ấy mừng quá nên mới có thể hét chói tai như vậy.” Tiết Hạo Nhiên giải thích với ông chủ Hành – người bị tiếng hét chói tai của hù sợ.


      “Tôi quá vui mừng?” Trương Nhân Tịnh bỗng nhiên ngừng hét, kiềm nổi giận quay đầu trừng , lớn tiếng chất vấn.


      biết em rất vui, nhưng ông chủ Hành ở đây đợi em lúc lâu rồi, em nhanh nhanh trả tiền cho ông chủ Hành .” mỉm cười .


      “Tiền?” cắn răng nghiến lợi hỏi.


      “Trời ạ, đừng với là em quên rút tiền nhé, em ?” khoa trương diễn, “Cũng may, sớm biết chứng mau quên của em, vừa rồi sang nhà thím Vương ở bên cạnh mượn tiền rồi. Ông chủ Hành, xin lỗi, làm phiền ông theo tôi sang nhà bên cạnh, tôi vay tiền trả cho ông.” xong, tự mình ra cửa.


      Ông chủ Hành mặt mờ mịt, biết phải làm sao, sau khi nhìn nữ chủ nhà cái cũng theo Tiết Hạo Nhiên ra ngoài. Ông có là người chậm hiểu cũng có thể nhận ra hai vợ chồng này có quan điểm bất đồng về việc lắp máy lạnh, nhưng tại ông chỉ muốn nhanh nhanh thu được tiền, tuyệt muốn bị cuốn vào cuộc chiến của hai vợ chồng nhà này.


      Năm phút đồng hồ sau, khóe miệng Tiết Hạo Nhiên khẽ nhếch lên, khoan thai vào nhà.


      “Thế nào? Có máy lạnh rất thoải mái phải ?” nhìn nét mặt tức giận của , mỉm cười .


      “Tôi tuyệt đối trả khoản tiền này.” Trương Nhân Tịnh cắn răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn .


      “Hôm qua câu này rồi, cho nên tôi cũng trông cậy vào việc trả khoản tiền này, vậy trích từ trăm vạn nợ tôi , tôi trả.” hào phóng , dừng lại chút lại tiếp, “Đúng rồi, phải nhớ trả tiền cho thím Vương ở bên cạnh, nếu muốn trả lần hết ba vạn hai, tôi cũng bàn với thím Vương rồi, lãi là 2%, mỗi tháng phải trả cho mẹ Vương 640 tệ.”


      “Tiết Hạo Nhiên! đừng quá đáng!” Trương Nhân Tịnh kiềm nổi giận hét lên. Lãi là 2%? Tại sao ta dám cam kết như vậy? Tại sao ta làm cướp , ta tưởng mở ngân hàng chắc?


      “Tôi chỉ muốn lắp cái máy lạnh thôi, hơn nữa tiền cũng là do tôi – khách trọ này trả, có chỗ nào quá đáng? Ngược lại, là quản gia mà biết lớn , la to lớn với chủ nhân, này mới gọi là quá đáng đấy!” ung dung, chậm rãi .


      Trương Nhân Tịnh dùng sức hít sâu, ngực phập phồng liên hồi, tức đến muốn hộc máu.


      “Đúng rồi, mỗi tháng trả thím Vương 640 tệ này cũng đừng ghi lại, nợ tôi trăm vạn cũng trả theo từng kỳ, tôi tính lãi với , 640 tệ này tự trả cũng đúng lắm.”


      “Móa!” Cuối cùng, Trương Nhân Tịnh cũng kiềm chế nổi nữa: “Móa! Móa! Móa!”


      “Rốt cuộc muốn làm gì?” Tiết Hạo Nhiên lấm lét nhìn phải ngó trái, hiểu hỏi.


      “Má!” căm tức nhìn , thành tiếng.


      Tiết Hạo Nhiên ngẩn ngơ, đột nhiên hiểu ra “móa” là lái của “má” – từ khó nghe dùng để mắng chửi người khác! mắng !


      là con mà ăn như vậy sao?” cau mày .


      hung hăng trừng mắt nhìn , gì xoay người về phía cửa lớn.


      “Chờ chút! đâu vậy?” sững người, thấy xoay người thốt lên hỏi theo bản năng, nhưng trả lời chỉ có thanh dùng sức sập cửa.


      “Ầm!”


      Nhìn cánh cửa trước mặt khép chặt, cảm giác sảng khoái lúc nãy chợt tan biến hết, ngược lại Tiết Hạo Nhiên còn hơi hối hận.


      Có phải quá đáng ? Biết hoàn cảnh của , biết nguyên nhân tiết kiệm tiền bạc, vẫn còn buộc xài tiền bậy bạ…
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :