Chương 41. Rời Quân Chủ.
Phong Vô Ý nằm giường, trong căn phòng tối đen, nhưng nàng lại mở to đôi mắt mà lẳng lặng nhìn lên trần nhà màu trắng xanh.
ngày trôi qua kể từ lúc trở về, trong nhà vẫn giống hệt như lúc trước, có gì thay đổi cả. Rèm cửa ở cửa sổ vẫn như cũ hề có dấu hiệu bị thay đổi, chứng tỏ lên điều, nơi này chưa từng có bất kỳ ai khác vào. Đương nhiên nơi đây là nhà, nhưng ra nó cũng chỉ là chỗ ở của nàng tại viện khoa học mà thôi. So với những người khác ở trong Tử Vi Đấu Số nàng còn có nhiều thêm nhiệm vụ, đó chính là phải phối hợp với nhân viên nghiên cứu để cho bọn họ quan sát những tác dụng phụ của việc cải tạo gien.
Mãi cho đến buổi tối, những gì mà nàng từng trải qua ở Đại Lục Phạm Thiên lại lên ở trong đầu, càng lúc càng ràng hơn.
Phong Vô Ý vươn tay, tập trung tinh thần tưởng tượng ra ngọn lửa. Nhưng mà, lại thấy được bất kỳ phản ứng nào xảy ra.
Tại thế giới kia, nàng có thể dễ dàng sai khiến và điều khiển được lửa. Nhưng bây giờ, nàng lại hề cảm nhận được tồn tại đó, chẳng lẽ... là do Ngọc Cổ tạo nên ảo cảnh sao? Nhưng mà từ khi quay trở về nước, Ngọc Cổ bị quân đội bảo vệ nghiêm ngặt, rồi đưa tới sở nghiên cứu ở dưới lòng đất rồi, nên muốn nhìn thấy lại nó lần nữa là chuyện thể nào xảy ra.
'Tích tích tích' Đột nhiên, máy truyền tin ở bên dưới gối phát ra tiếng kêu to.
Phong Vô Ý đưa tay lấy ra, nhìn tới mặt máy thấy lên đó là hình ảnh Tử Vi.
Ấn xuống nút tiếp nhận trò chuyện, ngay lập tức từ bên trong máy truyền tới thanh ồn ào: "Thất Sát, lập tức tới tổng bộ ngay, xảy ra chuyện rồi!"
Gặp chuyện may? Trong đầu Phong Vô Ý lập tức hiểu , câu: "Ta tới ngay" Rất nhanh sau đó Phong Vô Ý nhảy xuống giường, mặc quần ảo tử tế, mang theo trang bị hạng nặng rồi lao ra cửa.
Quả nhiên, vừa lúc nàng tới của có xe đợi ở đó. Khoảng cách từ viện khoa học tới Cục Quốc An xa. Chiếc xe phóng như bay, chỉ chưa tới năm phút đồng hồ tới nơi.
Phong Vô Ý nhảy xuống xe, bước nhanh tới tòa nhà cao ốc. Dùng chiếc nhẫn tay mình quét qua máy để xác nhận thân phận, rồi tới thang máy ấn nút xuống tầng ba nằm ở căn cứ ngầm bên dưới đất.
Cửa thang máy vừa mở ra, nàng thấy ngoại trừ người ở trong tổ chức Tử Vi Đấu Số ra ngoài làm nhiệm vụ, toàn bộ đều đến đông đủ.
" xảy ra chuyện gì?" Phong Vô Ý tới hỏi.
"Thiên Phủ tại R quốc... Hi sinh vì nhiệm vụ rồi" Vẻ mặt của Tử Vi trở nên nặng nề, thấy vẻ ngả ngớn vui đùa như mọi khi đâu nữa.
"Cái gì?" Phong Vô Ý ngẩn ra... Người kia... ở trong tổ chức chính là người đàn ông có năng lực chiến đấu số , vậy mà.... chết?
"Chúng ta có thời gian để đau thương đâu" Tử Vi xong, đưa tay vỗ hai cái: "Thất sát, Thiên Phủ có để lại nhiệm vụ, và là để ngươi giúp hoàn thành. Mặt khác, vì ngươi mới tiếp nhận thay cho Thiên Phủ, trong tổ chức đưa cho ngươi người trợ thủ"
Theo tiếng vỗ tay của , cửa bên trong phòng được mở ra, sau đó là người nam nhân còn trẻ tới.
người mặc chiếc áo sơ mi trắng, phối hợp với chiếc quần dài màu vàng nhạt. Khuôn mặt nở nụ cười ấm áp, cùng với mái tóc đen dài hơi bay bay, khiến cho người ta đều có cảm giác đây là người sinh viên đại học chứ phải là quân nhân đặc chủng.
Ánh mắt của Phong Vô Ý rơi vào mặt , nhưng sau đó chính là... cả người nàng lập tức trở nên trấn động.
Khuôn mặt này, hình dáng này, nàng làm sao có thể nhận sai được?
Tiêu Tử Mặc... Vì sao ngươi lại xuất ở thế giới này?
"Thất sát, có chuyện gì vậy?" Tử Vi cũng chú ý tới biểu tình của nàng, lên tiếng hỏi.
" có gì. chính là người hợp tác với ta sao? Tên gọi là gì?" Phong Vô Ý cố lấy lại bình tĩnh lên tiếng hỏi.
"Từ hôm nay trở , chính là người tiếp nhận vị trí của Thiên Phủ. Về sau chỉ có danh hiệu, có họ tên" Tử Vi cảm thấy rất kinh ngạc trước phản ứng bất thường của nàng. Ánh mắt của chăm chú nhìn ở mặt người mới kia vài giây rồi mới lại đảo qua nhìn từng người ở trong phòng: "Gọi các ngươi tới đây, cũng là để cho các ngươi làm quen với lần. Tử Vi Đấu Số là tập thể, về sau chúng ta đều
Về sau chúng ta đều là người nhà.”
“!” Mọi người đều hô to đáp lại.
Người nhà sao… Phong Vô Ý thở dài, có lẽ vậy! Nhưng nàng biết, bản thân mình giống như thế. Bởi vì màu trắng tinh ở trong viện khoa học kia, làm cho nàng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng mà cũng chính vì vậy mới khiến cho nàng – người bị cải tạo gien, thể hiểu được ‘tình cảm’ của con người.
“Tốt rồi, Thất Sát và Thiên Phủ, sáng sớm ngày mai các ngươi lập tức tới R quốc. Cho nên hãy tận dụng thời gian để làm quen và tìm hiểu lẫn nhau cho tốt.” Tử Vị ra mệnh lệnh cuối cùng, rồi tuyên bố tan họp.
Phong Vô Ý yên lặng gì, mãi cho tới khi tất cả mọi người đều rời . Lúc này nàng mới gật đầu đối với Tử Vi, rồi vào thang máy.
Tay vừa ấn xuống phím để đóng cửa thang máy, bỗng xuất thêm người khác.
“Có việc gì sao?” Phong Vô ý đưa tay ấn số tầng, rồi mới xoay người lại hỏi.
“Ngày mai phải làm nhiệm vụ rồi, dù sao cũng phải bàn bạc lần chứ.” Vẻ mặt người nam nhân mỉm cười ôn nhu vô cùng lễ phép, nhưng trong lòng Phong Vô ý lại có cảm giác rất khó chịu.
Nụ cười Tiểu Tử mặc vốn dĩ thể nào công thức hóa như vậy được… Mà nụ cười đó ôn nhu hơn, thuần túy hơn, giống như có thể trấn an được toàn bộ những bất an trong lòng nàng. Đột nhiên, suy nghĩ chán ghét chợt xuất ở trong lòng Phong Vô Ý.
“Ngươi thích ta?” Nam nhân nhạy cảm phát ra, lên tiếng hỏi.
“Ngươi biết ta sao?” Phong Vô Ý đứng dựa lưng vào thang máy, chán ghét hỏi lại.
“Danh tiếng của Thất Sát, đối với tất cả những người ở trong trụ sở huấn luyện như chúng ta chẳng khác nào tiếng sấm bên tai.” Nam nhân mỉm cười : “Vương bài của Tử Vi Đấu Số, đặc công mạnh nhất của nước Z, nhận qua vô số nhiệm vụ và hầu như đều trăm phần trăm hoàn thành chúng cách hoàn mỹ. Tất cả các người đặc công được huấn luyện ở trong tương lai, đều lấy người ra làm tấm gương và mục tiêu để phấn đấu.”
“Người cũng giống như vậy sao?” Phong Vố Ý lạnh lùng .
“Tất nhiên.” Nam nhân khẳng định gật đầu.
Trong khí im lặng, bỗng nhiên ‘đinh’ tiếng vang lên, cửa thang máy mở ra.
“Ngươi phải là .” Phong Vô Ý để lại câu, rồi nhanh ra ngoài.
“Hả?” Nam nhân nhanh chóng theo sau, nhưng khi nghe thấy câu này cảm thấy rất khó hiểu.
Người phải là Tiêu Tử Mặc của ta, là Chiêm Tinh Sư vĩ đại nhất của Đại Lục Phạm Thiên. Là vì sao Bắc Cực vĩnh viễn chiếu sáng và dẫn đường cho ta, cho nên khi mất linh hồn ngươi cũng chỉ là người xa lạ mang hình dáng giống mà thôi.
Ảo cảnh, ha ha ảo cảnh!
Gió đêm rất lạnh, nhưng Phong Vô Ý lại cảm thấy ở mi tâm càng lúc càng nóng hơn, rồi ở ngực cũng xuất luồng hơi ấm, làm cho lòng nàng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh tới thần kỳ
“Thất Sát?” Ở phía sau đột nhiên vang lên những tiếng kêu dồn dập.
, gọi ta là – Vô Ý! từng , rời bỏ quân chủ của mình, luôn nghe theo mệnh lệnh của quân chủ!
Vậy, người lúc này, ở nơi nào?
Phong Vô Ý vừa mở mắt, ở giữa mi tâm bỗng nhiên có đồ án lên da thịt. Ngay sau đó, thân thể nàng cũng toát ra ngọn lửa, dần dần tụ lại thành điểm, cuối cùng là ‘Ầm’ tiếng nổ lớn mang theo ngọn lửa nóng rực bắn thẳng lên trời. Rất nhanh ở mặt đất cũng bị ngọn lửa lan rộng ra, lấy tốc độ cực kỳ nhanh mà cắn nuốt đất trời, cuốn sạch cả thế giới.
Ngọn lửa bao quanh thân thể, nhưng mà lại hề có cảm giác bị nóng bỏng. Ngược lại, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, giống như là loại tơ mềm mại, rồi lại giống như là có bàn tay vô cùng ôn nhu vuốt ve an ủi nàng, làm cho nàng phải lưu luyến.
Bên hông cũng lên đạo ánh sáng màu xanh, rồi sau đó là xuất thêm thanh thần binh Thương Lãng.
Cánh tay thon dài nâng lên, theo sau là ống tay áo bào rộng thùng thình bay phấp phới ở trong gió.
Ngọn lửa bay tán loạn đầy trời, từ từ biến thành ánh sáng ngũ sắc, sau đó bắt đầu nhạt dần và biến mất còn gì, chỉ còn lại cảnh tượng tối đen ở trước mắt.
Phong Vô Ý đưa tay sờ lên ngực, Noãn Ngọc mà Lưu Ly đưa vẫn nằm yên ở vị trí trái tim, nhàng tỏa ra nhiệt độ ấm áp.
Thấy bóng tối đen như mực có vẻ càng lúc càng khuếch tán rộng hơn, dần dần xuyên qua những điểm sáng còn lại ở nơi cách đó xa.
Phong Vô Ý do dự nữa, mà bước qua. Trong giây lát, những ánh sang tối đen và luồng ánh sáng rực rỡ kia đâm vào nhau, làm cho nàng chịu nổi mà phải đưa tay che ánh mắt.
“Nhị trưởng lão, ván cờ này, là Tử Mặc thắng.” Bỗng nhiên, ở bên tai Phong Vô Ý vang lên giọng quen thuộc.
Last edited by a moderator: 31/10/14