1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38. Tuyền Ki Thạch Phủ.


      Phong Vô Ý cầm kiếm lên thử xem cảm giác ra sao, nhưng tới khi cầm lên nàng lại bĩu môi.

      "Có chuyện gì à, sử dụng thần kiếm mà còn cảm thấy tốt sao?" Tiêu Tử Mặc mỉm cười .

      "Ta biết dùng kiếm, mà cũng muốn dùng kiếm" Phong Vô Ý tức giận lau thân kiếm, mở miệng tiếp: "Là kiếm khách đều sử dụng kiếm, nhưng mà ba năm luyện đao, mười năm luyện kiếm... ta có từng đấy thời gian để luyện"

      "Mặc kệ là thế nào nữa, thí luyện cũng hoàn thành rồi" Tiêu Tử Mặc thở phào hơi nhẽ nhõm, rồi ngẩng đầu lên.

      Lúc này bóng đêm bao phủ khắp mặt đất, bầu trời là khoảng rộng mênh mông. Ngay cả mặt trăng cũng nhìn thấy , vì bị tầng mây dầy che khuất, thậm chí cả gió cũng mang theo cỗ khí tức áp lực nặng nề.

      "Nhìn cái gì vậy?" Phong Vô Ý tới, tiện tay lấy bộ y phục đem bọc lại Thương Lãng kiếm để tránh cho bị lưỡi kiếm cắt trúng phải chính mình, còn bên cất giọng trêu đùa: "Chẳng lẽ vào thời tiết xấu như thế này mà ngươi cũng có thể xem được tinh tượng hay sao?"

      "Chỉ sợ ngày mại có mưa to" Tiêu Tử Mặc trả lời.

      " biết con bạch điêu kia lúc nào tới đón chúng ta nhỉ?" Phong Vô Ý nhíu mày lên tiếng hỏi. Trời mưa hay cũng quan trọng, nhưng mà nàng cũng muốn giống như đứa ngốc đứng ở giữa trời mưa.

      "Bên này có động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ là sớm kinh động tới trưởng lão rồi" Tiêu Tử Mặc nghe nàng hỏi, cũng bình tĩnh trả lời.

      "Tiếp theo còn có cái thí luyện nào khác nữa sao?" Phong Vô Ý bắt đầu cảm thấy có chút buồn phiền.

      "Còn lần" Tiêu Tử Mặc gật đầu : "Khảo nghiệm của Tuyền Ki Thạch phủ từ trước tới nay đều lấy 'ba' làm số lượng. Nếu ta đoán sai, lần kế tiếp chính là để cho ngươi vượt qua thí luyện chi môn rồi"

      "Thí luyện chi môn?" Phong Vô Ý ngẩn người: "Đó là cái gì?"

      " biết" Tiêu Tử Mặc ra đáp án này, ràng là làm cho nàng rất ngạc nhiên: "Sách sử ở trong Tuyền Ki Thạch phủ ghi lại, người tiến vào thí luyện chi môn rất nhiều, nhưng mỗi người ở trong đó lại trải qua các khảo nghiệm khác nhau. Cho nên, có cách nào đoán trước được"

      "Vậy cũng chỉ có thể binh đến tướng chặn rồi" Phong Vô Ý xong, lai đem Thương Lãng kiếm đổi sang tay kia.

      " cũng như , mà ngươi làm cái gì vậy hả?" Tiêu Tử Mặc tò mò nhìn thanh thần binh bị y phục che phủ cẩn thận kia, lên tiếng hỏi.

      " có vỏ kiếm, cho nên quá phiền phức rồi!" Phong Vô Ý oán giận .

      "Thương Lãng kiếm, cần vỏ kiếm" Tiêu Tử Mặc giật mình, rồi lập tức nở nụ cười. mặt đưa tay cầm lấy thần kiếm, bên cởi bỏ y phục bao bọc nó ra, rồi mới đưa chuôi kiếm cho nàng cầm.

      "Sau đó sao?" Phong Vô Ý nhíu mày.

      "Kiếm là sát ý, tâm chính là bao kiếm" Tiêu Tử Mặc trầm giọng .

      "Tâm là bao kiếm?" Phong Vô Ý đọc lần, chợt ở trong lòng như hiểu ra điều gì đó. Hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, rồi đưa mắt nhìn tập trung vào hàn khí dầy đặc ở thân kiếm.

      Trong nháy mắt, bao kiếm tự nhiên xuất rồi bao trùm lên thân kiếm, nhìn vô cùng hòa hợp thể chê vào đâu được.

      Bao kiếm này tuy trông như thanh gỗ bình thường, ở mặt cũng hề có hoa văn hay đồ án gì cả... nhưng lại rất phù hợp với dáng vẻ tao nhã đơn giản của Thương Lãng kiếm.

      Ánh mắt Tiêu Tử Mặc trở nên nặng nề, lúc há mồm còn chưa kịp trung truyền tới tiếng chim kêu vang dội.

      "Đến rồi!" Phong Vô Ý ngẩng đầu lẩm bẩm: " đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền"

      "Tào Tháo là ai?" Tiêu Tử Mặc cảm thấy hiểu nên hỏi lại.

      "Trong thế giới của ta, có vị chính là nhà chính trị quân vĩ đại có tên gọi như thế" Phong Vô Ý thuận miệng luôn.

      "A..." Tiêu Tử Mặc đáp tiếng, nhưng vẫn hiểu cái người gọi là Táo Tháo này cùng với Bạch Linh, bên là nhà chính trị quân bên là con chim lớn này có quan hệ gì với nhau.

      Mà cũng ngay tại thời điểm rối rắm, Bạch Linh lao xuống, nhàng hạ cánh ở bên cạnh bọn họ.

      " thôi" Phong Vô Ý nắm lấy bờ vai của Tiêu Tử Mặc, đem Thương Lãng kiếm đeo ở bên hông, rồi tiện thay thu dọn luôn bọc hành lý.

      "Ừm" Tiêu Tử Mặc cũng tiện tay cầm lấy tượng gỗ có hình dáng trẻ con, ngón tay xoa mặt tượng gỗ vài lần. Chỉ thấy ở tượng gỗ lên đạo ánh

      sáng màu vàng, rồi rất nhanh lập tức nhạt dần .

      “Phong ấn?” Phong Vô Ý bước lên lưng bạch điêu, quay đầu nhìn thấy động tác của Tiêu Tử Mặc nhíu mày lên tiếng.

      “Tuy có thể bảo ngậm miệng lại, nhưng mà để tránh cho chọc phải phiền phức vẫn nên phong ấn lại, có lẽ tốt hơn.”

      Tiêu Tử Mặc khẽ : “Ta hạ phong ấn khóa lại năm cảm giác của , cho nên phải đợi tới khi rời khỏi Tuyền Ki Thạch phủ mới có thể cởi bỏ.”

      Phong Vô Ý gật đầu, vòng hai tay từ đằng sau ra đằng trước, ôm chặt lấy eo của Tiêu Tử Mặc.

      Bạch điêu kêu dài tiếng, vỗ cánh bay cao.

      Tính tới lúc này Phong Vô Ý bay lượn tất cả là ba lần, nhưng lần cưỡi Thanh Long là quyết chiến trận cửu tử nhất sinh, nên so với cưỡi Bạch Linh lúc này nàng có cảm giác thoải mái và vững vàng hơn rất nhiều.

      trung, mây gió biến đổi liên tục, chỉ sợ chưa tới bình minh cơn mưa lớn đổ xuống mất rồi.

      “Trưởng lão là người như thế nào?” Phong Vô Ý ngẫm nghĩ rồi hỏi. Dù sao người sắp gặp cũng chưa phải là bằng hữu, cho nên biết trước người ta ra sao có lẽ tốt hơn.

      “Tuyền Ki Thạch phủ giờ chỉ còn lại có ba vị trưởng lão vẫn còn tồn tại hậu thế.” Tiêu Tử Mặc sắp xếp lại suy nghĩ lúc, rồi mới từ từ : “Đại trưởng lão nghiêm khắc cổ hủ, nhị trưởng lão ôn hòa giản dị, tam trưởng lão tính tình ngoan đồng… nhưng người trẻ tuổi nhất cũng chính là tam trưởng lão, tuổi cũng hơn trăm. Lưu Ly là đệ tử của đại trưởng lão.”

      vậy, thí luyện Thương Lãng kiếm chắc hẳn là do tam trưởng lão—cái người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này đưa ra chủ ý !” Phong Vô Ý sau khi nắm lên tiếng .

      “Đúng thế.” Tiêu Tử Mặc có chút kinh ngạc khi thấy nàng nhạy cảm như vậy, rồi tiếp tục : “Thí luyện chi môn, chính là do nhị trưởng lão quản lý.”

      “Thí luyện chi môn…” Phong Vô Ý lẩm bẩm tự câu, rồi rơi vào trạng thái suy nghĩ. Căn cứ vào lời của Tiêu Tử Mặc, mỗi người vào thí luyện này đều gặp phải những khảo nghiệm khác nhau… trong lòng nàng bỗng dưng nảy ra suy nghĩ, thí luyện môn, chỉ sợ là có liên quan tới thí luyện Tinh Thần lực! Đúng vậy, nhưng nàng vẫn biết được chi tiết của cuộc thí luyện này là gì, mà cũng bởi vì tư liệu có được quá ít, nên càng có cách nào phán đoán được.

      “Sắp tới nơi rồi, nơi đó chính là Tuyền Ki Thạch phủ.” Tiêu Tử Mặc lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Phong Vô Ý.

      “Hả?” Phong Vô Ý nghiêng đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên dưới là khoảng tối đen như mực, ngay cả ngọn đèn cũng thấy, nên nàng thấy bất cứ thứ gì cả.

      “Ngọn núi kia chính là Tuyền Ki Thạch phủ.” Tiêu Tử Mặc đưa tay chỉ.

      “Núi? Cả ngọn núi?” Phong Vô Ý ngạc nhiên.

      “Đúng thế, dốc núi Bích Ảnh có rất nhiều hang động rộng lớn, do trải qua thời gian lâu dài mà có hình dáng như vậy… sau đó mới dần biến thành Tuyền Ki Thạch phủ tại.” Tiêu Tử Mặc trả lời nghi ngờ của nàng.

      “Ồ…” Phong Vô Ý tốn bao công sức suy đoán ra cái được gọi là thạch phủ, nếu dễ nghe chính là cái sơn động mà thôi. Khó trách trong nghìn năm qua có ai có thể tìm tới được Tuyền Ki Thạch phủ, mà cứ cho là người ta có đứng ở dốc núi Bích Ảnh cũng làm gì có ai nghĩ tới được là chính mình đứng ở nóc nhà của Tuyền Ki Thạch phủ chứ…

      Khi chuyện, Bạch Linh hạ xuống mảnh đất bằng phẳng ở sườn núi. Nơi này nằm ở trong vách đá cheo leo, hề có đường nào để lên , trừ khi là người có bản lĩnh bám vào được vách đá trơn nhẵn như gương và vượt qua độ cao hơn ngàn mét để bò lên. Mà điều quan trọng chính là cả cái dốc núi Bích Ảnh này lại bị nghiêng về bên, cho nên ngay cả khi đứng ở đỉnh núi nhìn xuống, cũng thể nào nhìn tới được chỗ đất trống này.

      Tiêu Tử Mặc sờ sờ lên đầu Bạch Linh, đợi tới khi nó bay , mới tới bên cạnh vách đá tìm kiếm lúc. biết là chạm phải cơ quan gì, chỉ thấy vách đá im lặng, đột nhiên tách ra hai bên để lộ ra con đường đủ để cho hai người sóng vai vào.

      Bên trong cánh cửa là con đường đá thông thẳng xuống bên dưới, Tiêu Tử Mặc dần dần xuống. Phong Vô Ý chỉ chậm nửa bước rồi cũng đuổi theo sau. Khi hai người qua, cửa đá ở sau lưng lại lần nữa đóng lại. Mà cùng với lúc đấy, mấy ngọn đèn ở hai bên vách tường cũng bừng sáng lên, cứ cách mười bậc thang ngọn đèn. Đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy phía dưới là vô số bậc thềm đá cùng với ngọn đèn lúc sáng lúc tối, giống như con đường kéo dài thấy điểm cuối.
      Last edited by a moderator: 28/10/14
      lylyHằng Lê thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39. Thí Luyện Chi Môn.

      "Công trình lớn ạ" Phong Vô Ý nhìn thấy thế khen ngợi.

      "Chỗ này cũng phải chỉ lần xây dựng mà thành" Tiêu Tử Mặc giải thích: "Ngươi nhìn con đường đá vừa rồi mà xem, ước chừng cũng phải mất mấy trăm năm đục đẽo đó"

      Phong Vô Ý gì, nhưng lại ngầm trợn mắt, mấy trăm năm ... các ngươi là người hay là Xuyên Sơn Giáp? Huống hồ, ở Tuyền Ki Thạch phủ toàn là Chiêm Tinh Sư, vậy ở trong này làm cách nào để xem được tinh tượng?

      Vừa nghĩ vừa , nhưng mà càng nàng càng cau chặt hai hàng lông mày. Tính sơ qua cũng xuống dưới hơn ngàn mét rồi? Chẳng lẽ dốc núi Bích Ảnh này chỉ dừng ở độ cao lưng chừng núi, mà xâm nhập xuống hẳn tới nền đất ở bên dưới rồi! ra là phải là Xuyên Sơn Giáp, mà là chuột chũi đào hang?

      "Đến rồi" Tiêu Tử Mặc đột nhiên dừng bước.

      "Đến rồi?" Phong Vô Ý nghi hoặc nhìn về phía trước. ràng vẫn là đường đá, thạch bích ở bên cạnh cũng có hình dáng giống như của cửa ngầm hay gì đó.

      Tiêu Tử Mặc đưa hai tay ra trước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, miệng bắt đầu niệm loại ngôn ngữ cổ quái, cực kì êm tai giống như là ca hát.

      Phong Vô Ý tò mò quan sát động tác của Tiêu Tử Mặc, nàng chỉ nhìn thấy từ trong lòng bàn tay của ra đạo ánh sáng màu xanh lục, dần dần ở trước mắt bỗng nhiên ra cánh cửa đá khổng lồ. Trong lòng Phong Vô Ý bị rung động trận, giống như... ở đằng sau cánh cửa đá kia, chính là thứ mà nàng chờ mong lâu......

      "Két..." nhàng đẩy cánh cửa mở ra.

      "Con đường vừa rồi mà chúng ta qua, chính xác là có đường về. Cũng giống hệt như tên của nó, có tận cùng, cũng có đường quay trở về... nếu như biết phương pháp mở ra hư ảnh môn, nhất định bị lạc ở trong đó vĩnh viễn" Tiêu Tử Mặc bên giải thích, bên dẫn đầu tiến vào.

      "Nơi này rất thú vị" Phong Vô Ý nhíu mày, theo vào.

      Sau khi cánh cửa đóng lại, chỉ thấy ở chỗ đó là mảnh trong suốt như nước lúc lúc .

      "Bên này" Tiêu Tử Mặc vẫn lên trước dẫn đường.

      Phong Vô Ý theo sau, đánh giá bốn phía. Nàng chỉ thấy đây là cái đại sảnh cực kỳ rộng lớn, ở đỉnh buông xuống những cây cột bằng đá vĩ đại có muôn hình vạn dạng. Tuy có đèn, nhưng các nham thạch này lại phát ra ánh sáng, khiến cho cả đại sảnh rộng lớn hề tối tăm chút nào.

      " ngờ các ngươi lại tới nhanh như vậy" Ở sau cây cột đá, bỗng truyền tới giọng của Lưu Ly. Tuy giọng có chút hờn giận, nhưng mà ở trong đó lại vẫn chứa phần lớn là vui mừng.

      "Lưu Ly, trưởng lão ở chỗ nào?" Tiêu Tử Mặc hỏi.

      "Thí luyện chi môn" Lưu Ly bước tới: "Các trưởng lão phân phó, trực tiếp cho phép ngươi dẫn người tới thí luyện chi môn"

      "Nhanh như vậy sao?" Tiêu Tử Mặc nghe thế giật mình.

      Vừa mới trải qua hồi ranh rới sống chết, may mắn vượt qua được. Dù la tinh thần hay là thể lực, lúc này đều giảm xuống tới mức thấp nhất, chẳng lẽ... Cứ như vậy mà trực tiếp tiến hành trận thí luyện thứ ba sao?

      " sao cả, thôi!" Phong Vô Ý đưa tay vỗ lên vai Tiêu Tử Mặc, trong lòng nàng cũng trở nên nặng nề.

      Đúng là quá nhanh rồi, trừ khi.... Đại Lục Phạm Thiên xảy ra chuyện gì, nên mới khiến đám người này thể ép Sát Kiếp chi chủ thân!

      Tiêu Tử Mặc nhíu mày, nhưng cũng thêm gì nữa.

      "Ngươi hình như rất bình tĩnh" Lưu Ly theo ở phía sau, khẽ câu.

      "Tình hình này đối với ta rất bất lợi rồi, nếu như ngay cả bình tĩnh cũng giữ được, phải là càng bất lợi hơn rồi sao hả?" Phong Vô Ý lạnh lùng lên tiếng.

      "Ngươi!" Lưu Ly lườm nàng cái, bỗng nhiên đem vật ở trong tay nhét vào tay nàng, rồi quay đầu bước : "Ngươi cứ chết ở bên trong cũng tốt!"

      Phong Vô Ý nở nụ cười, mở tay ra. Chỉ nhìn thấy thứ mà Lưu Ly đưa cho nàng chính là khối ngọc màu đỏ, có hình dáng như giọt nước trông vô cùng đáng , mà từ miếng ngọc này nàng còn mơ hồ cảm thấy có chút nhiệt độ.

      "Đây chính là Noãn Ngọc" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc lên tiếng.

      "Noãn Ngọc? Đối với thí luyện này có tác dụng gì sao?" Phong Vô Ý cẩn thận quan sát lần, rồi mới nhét vào trong ngực.Quả nhiên cất giữ ở bên người là đúng, nàng dần dần cảm nhận được luồng khí tức ấm áp thấm vào trong cơ thể, khiến cho tinh thần mệt mỏi cũng lập tức được thư giãn ít.

      "Noãn Ngọc trừ bỏ có thể giúp tinh thần khôi phục, quan trọng nhất chính là nó có thể khiến cho đầu óc tỉnh táo, là đạo cụ giúp phòng bị được lực công kích của tinh thần" Tiêu Tử Mặc tiếp.

      "Tình thần công kích sao..." Phong Vô Ý thào tự , bàn tay cũng vô thích nắm chặt lại thành quả đấm. Xem ra tính toán của nàng hẳn là sai, mà cái tiểu nha đầu Lưu Ly kia chỉ là người cứng miệng, nhưng lại dễ mềm lòng!

      "Chính là phía trước mặt kia, ngươi chuẩn bị tốt chưa?" Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại .

      "Ừm" Phong Vô Ý gật đầu, vốn dĩ cũng đâu có gì để chuẩn bị đâu.

      tiếp vài bước, xuyên qua cánh cửa đá. Tiếp theo là gian dần trở nên hẹp rất nhiều. Trong sơn động rộng mười mét vuông, cũng chỉ có thể đủ miễn cưỡng để chừa ra con đường cho người qua, dù có cố gắng nhìn cũng thể thấy bất cứ thứ gì ngoài màu đen tối tăm. Mà lúc này, đứng ở cửa có lão nhân mặc áo bào màu trắng, và bộ râu trắng bạc kéo dài chạm tới mặt đất.

      "Nhị trưởng lão, Tử Mặc trở lại" Tiêu Tử Mặc đối với lão nhân này vô cùng cung kính hành lễ.

      "Ừ, Phong Vô Ý phải ?" Nhị trưởng lão tay vuốt râu, bên gật gật đầu, đứng tránh sang bên: "Đây là thí luyện chi môn, vào thôi. Chỉ cần ngươi vượt qua được, Tuyền Ki Thạch phủ liền đồng ý cho ngươi trở thành Thiếu Chủ của thế hệ này"

      "Nhị trưởng lão , ta..." Tiêu Tử Mặc há miệng.

      "Nhưng nàng phải mình vượt qua thí luyện" Giống như biết trước được định gì, nhị trưởng lão nhanh chóng ngắt lời .

      "Tử Mặc, chỉ sợ ngươi có theo giúp ta cũng có tác dụng gì" Phong Vô Ý khẽ cười : "Nếu ta đoán sai, dù có bao nhiêu người tiến vào trong thí luyện chi môn này, thí luyện cũng chỉ tiếp nhận người được chọn, cho nên để bị ảnh hưởng, mình ta là được rồi"

      "Cẩn thận" Tiêu Tử Mặc nhìn nàng lúc lâu rồi mới lên tiếng.

      "Ngươi từ lúc nào bắt đầu dài dòng như vậy rồi hả" Phong Vô Ý cười cong khóe miệng, rất nhanh bước vào bên trong, chỉ để lại câu: "Chờ ta trở lại"

      Tiêu Tử Mặc nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cửa, rốt cuộc mới thở dài tiếng.

      "Tử Mặc, tâm của ngươi rối loạn" Nhị trưởng lão từ từ lên tiếng.

      "Trưởng lão..." Tiêu Tử Mặc giật mình, há mồm muốn gì đó nhưng lại biết phải gì.

      "Tới đánh ván cờ " Nhị trưởng lão xong, lập tức ngồi xuống mặt đất, khoanh chân lại.

      "Vâng" Tiêu Tử Mặc rùng mình cái, sau đó mới ngồi xuống đối diện với nhị trưởng lão.

      Xung quanh hai người lúc này là khoảng trống trải, cũng hề có bất luận thứ gì được gọi là bàn cờ.

      "Ngươi quân đen trước, bắt đầu " Nhị trưởng lão nhắm hai mắt lại, thờ ơ : "Đoán chừng trong khoảng thời gian ván cờ, chắc cũng có kết quả"

      "Vâng" Tiêu Tử Mặc đáp tiếng, rất nhanh thu hồi lại tâm tư rối loạn ở tròng đầu, bắt buộc tập trung vào đường ngang dọc của hai quân cờ trắng đen. Đợi sau lúc suy nghĩ, lên tiếng : "Thiên Nguyên"

      "Vì người mà ngươi liền chọn Thiên Nguyên?" Nhị trưởng lão mở to mắt, ánh sáng ở trong mắt cũng tăng mạnh, phải rất lâu sau mới gật đầu : "Xem ra là ngươi quyết tâm rồi"

      "Quyết tâm... từ lâu thể dời" Tiêu Tử Mặc bình tĩnh trả lời.

      "Tốt tốt..."

      Mà ở bên kia-- Phong Vô Ý vào thí luyện chi môn, ở sau cánh cửa cũng phải là cảnh tưởng tối đen như trong tưởng tượng, mà là quang cảnh ngũ sắc vô cùng mê người của thế giới Mê Huyễn.

      Nhìn đâu là trời đâu là đất, và cũng cảm giác được có phải là mình bước về phía trước hay , hoặc là vẫn vòng quanh tại chỗ.

      Noãn ngọc ở trước ngực vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp, khiến cho tâm thần xao động cũng yên ổn trở lại.

      Đột nhiên, trận ánh sáng ngũ sắc ở bốn phía nhanh chóng chuyển động, làm cho nàng chói mắt tới mức phải dùng tay che lại.

      lúc lâu sau, khi ánh sáng tản , Phong Vô Ý mới dần nhìn cảnh vật xung quanh, trong tai cũng bắt đầu nghe được những thanh quen thuộc.

      Đây là.....
      lyly thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40. Thế Giới Giả.



      "Reng~ reng~" Tiếng chuông cảnh báo vang lên vô cùng chói tai ở trong căn cứ, cùng với giọng quát tháo và tiếng chân của quân nhân chạy dọc hành lang đan xen vào nhau, tạo thành bản nhạc cực kỳ ồn ào.

      Phong Vô Ý nhìn miếng Ngọc Cổ ở tay, ngây người mất vài giây rồi mới phục hồi lại tinh thần.

      Đúng thế, đây chính là sở nghiên cứu Military Intelligence ở quốc gia M, trước mặt là chiếc tủ sắt mà nàng vừa mở ra. Mà đây cũng chính là mục tiêu lần này của nàng, trộm lấy Ngọc Cổ.

      Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Giống như chỉ trong nháy mắt, lại giống như... qua rất lâu rồi. Mà tất cả toàn bộ chuyện này, cực kỳ chân , giống như nàng tự mình trải qua, hay chẳng lẽ là do miếng Ngọc Cổ này tạo thành Tinh Thần ảo cảnh sao?

      Phong Vô Ý nhíu mày, lúc này trong đầu nàng vô cùng rối loạn.

      Thí luyện chi môn.... Nếu như thí luyện chi môn đem nàng quay trở về, vậy tại sao Thương Lãng kiếm nàng luôn mang theo người, cùng với Noãn Ngọc và tượng gỗ Hoàng Cửu Lê cũng thấy đâu. Mà thậm chí ngay cả y phục cũng biến trở về với trước kia, ngay cả chiều dài và hình dáng cũng khác chút nào!

      Như vậy, bên nào mới là ảo cảnh?

      "Thất sát! xong chưa? Chúng ta sắp thể ngăn cản được nữa rồi!" Bỗng nghe thấy tiếng hổn hển của đồng bạn truyền qua từ bên trong chiếc nhẫn, rồi tiếng kêu hét ở bên ngoài, và cả tiếng súng vang lên liên tục nữa.

      "Vật lấy được, mọi người theo kế hoạch ban đầu rút lui!" Phong Vô Ý lấy lại bình tĩnh, sau đó bắt đầu đưa ra mệnh lệnh.

      Mặc kệ là hay giả, trước mắt là phải rời khỏi nơi này trước. Dù thế nào nữa, cũng phải rút lui !

      Lao tới bên cạnh cửa, nàng nhàng mở ra cánh cửa, rồi dùng sức ném xuống quả bom cỡ ra bên ngoài.

      "Ầm" tiếng nổ lớn vang lên, tường ở sở nghiên cứu rơi xuống từng tảng giống như mưa bụi.

      "Thất sát! Ngươi ném ra bao nhiêu thuốc nổ rồi hả!" Cách đó xa, bỗng có người giận dữ hét lên.

      "Thuốc nổ này đều là do Thiên Cơ làm, đừng hỏi ta" Phong Vô Ý lạnh lùng trả lời câu.

      " theo ta!" Người nọ xông qua làn khói dày đặc tới. Người thanh niên này chỉ mới khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng lại chính là đội trưởng của tổ chức có cái tên là Tử Vi.

      Bên ngoài lúc này trở nên rối loạn vô cùng, thuốc nổ làm cho sở nghiên cứu bị khói và bụi đất che kín, khiến cho người ta thể nhìn thấy cảnh vật ở bên ngoài phạm vi ba mét.

      Phong Vô Ý ném rất chuẩn, thuốc nổ vừa vặn làm sập hai cầu thang bộ, cắt đứt đám người truy đuổi. Cho nên lúc này dù có muốn đuổi tới đây phải đường vòng, mà nếu thế ít nhất cũng phải mất ba phút đồng hồ, trong khi lúc này mỗi phút với bọn nàng đều vô cùng quý giá.

      Trừ trước tới nay, mỗi lần phụ trách chỉ huy hành động, mọi địa hình đều được người đội trưởng- Tử Vi này nắm ở trong lòng bàn tay. Nên dù mắt thể thấy , vẫn có thể mang theo Phong Vô Ý tới phía bên cạnh.

      "!" Phong Vô Ý bắn dây thép ở trong nhẫn lao sang phía lan can ở tầng hai, sau đó vứt nhẫn lại cho Tử Vi.

      Tử Vi gật đầu, mượn lực nhảy xuống, sau đó là thoải mái rơi xuống đất, buông dây thép ra. Nhưng mà vào đúng giây này, ở hành lang xuất vô số người vác súng ở vai đuổi tới.

      Phong Vô Ý hít hơi sâu, rồi bật người nảy xuống theo. Khi người ở giữa trung, cổ tay dùng lực đem dây thép kéo về, chặt đứt đường quân lính của nước M đuổi tới. Đương nhiên, nếu bọn muốn đuổi theo tiếp lại phải vòng lại, và mất thêm ba phút thời gian nữa.

      Hai người chạy thông qua đường hầm, vừa chạy vừa phải tránh né tia hồng ngoại và laser quét, còn phải thỉnh thoảng đưa tay giải quyết quân lính của nước M gặp ở đường, để tới cửa.

      "Két--" tiếng phanh xe vang lên chói tai. Sau đó là chiếc xe thiết giáp chống đạn quay trăm tám mươi độ, và dừng ở ngay trước mặt bọn họ. Cửa xe phía sau mở ra, sau đó ở vị trí tay lái ra người con tóc ngắn, quát lớn tiếng: "Lên xe!"

      "Cảm ơn, Thái " Tử Vi cười hì hì chui vào chỗ ngồi kế bên vị trí lái xe.

      Phong Vô Ý chậm bước, nhưng cũng nắm được cửa xe phía sau, mượn đà nhảy bật lên bám theo cửa xe, mà cùng lúc đó ở bên cửa ra cũng xuất bóng dáng của quân lính nước M.

      Thái hề do dự đưa chân giẫm mạnh lên chân ga, làm cả xe thiết giáp giống như biến thành con ngựa hoang lao ra đường quốc lộ, sau đó rít gào mà chạy.

      "Ầm ầm ầm ầm!" Vô số đạn pháo bắn phá lên phía đuôi xe và kính chắn gió.

      Phong vô Ý cúi người dựa vào thân xe để tránh đạn lạc, rồi bỗng nhiên nhún chân cái, thay đổi lực ly tâm mà bay người tiến vào bên trong xe, đưa tay đóng mạnh cửa xe lại... tới tận lúc này mới yên tâm thở ra hơi.

      " có lỗi, ngươi có ổn ?" Thái cười sảng khoái .

      " chết được" Phong Vô Ý lạnh lùng trả lời câu.

      "Nhiệm Vụ lần này đúng là vất vả, trở về nhất định phải tranh thủ nghỉ ngơi mới được" Tử Vi thoải mái chen vào.

      "Cũng đâu phải là mỗi ngày đều có nhiệm vụ, mà hình như ngươi ngày nào rảnh cũng đều tới ngâm mình ở trong Hồng Đăng Khu mà, cho nên nghỉ phép hay có gì khác nhau chứ" Phong Vô Ý khinh thường lại.

      "Này này, ngươi là vô tình mà, tốt xấu gì chúng ta cũng đều là đồng bọn cùng sống cùng chết đó" Tử Vi cảm thán, làm ra vẻ đáng thương kêu lên.

      "Ta là người được cải tạo gien, cho nên vốn dĩ là vô tình rồi" Phong Vô Ý nhắm hai mắt lại.

      "Này...." Tử Vị nhất thời nghe thấy thế, biết phải gì.

      "Mẹ kiếp! đúng là hồn tan mà!" Đột nhiên Thái mắng câu, quát lớn tiếng: "Nắm chặt, ta chuẩn bị chạy nhanh hơn!"

      Lời còn chưa dứt, chiếc xe chạy với tốc độ 100km/h tăng tốc lên gấp đôi.

      "Này này! Thái ! Đây là quốc lộ mười tám đó, ngươi muốn chết kệ ngươi, nhưng ta còn chưa muốn ạ!" Tử Vi ở bên cạnh hét lớn.

      Phong Vô Ý ngồi ở ghế sau, thân hình ngồi yên ổn vững chắc như núi đá, nhắm lại hai mắt nghỉ ngơi. Nàng mặc kệ hai kẻ dở hơi cãi nhau ở phía trước, và phía sau bị lửa đạn truy kích, giống như tất cả đều cùng với nàng cách xa tựa như thế giới xa xôi vậy.

      ràng là cộng tác với nhau ra sống vào chết vô số lần, nhưng mà... Vì sao nàng lại có cảm giác như là thiếu mất cái gì đó? phải là am hiểu ý của nhau, mà là... hình như là thiếu phần cảm giác tâm linh tương thông phải. Giống như còn có người nào nữa, chỉ cần nàng vừa quay đầu lại, là có thể nhìn thấy chỗ xa.. chỉ cần động tác, ánh mắt của nàng, là có thể hiểu và nhìn thấu được suy nghĩ của nàng.

      "Thất sát? Có chuyện gì vậy? phải là bị thương rồi chứ?" Tử Vi nằm úp sấp ở ghế lo lắng hỏi.

      " có việc gì" Phong Vô Ý cố gắng tỉnh táo, lắc lắc đầu nhìn lại. Chỉ thấy chiếc xe do Thái lái thoát ra khỏi vòng truy kích, bây giờ chạy ở đường.

      "Thất sát, Võ Khúc chuẩn bị chuyên cơ rồi, chúng ta lập tức có thể trở về nước" Thái cười : "Tử Vi, tối ngày mai là ngươi có thể ôm đôi chân dài của người đẹp mà ngủ rồi"

      "Ừm" Phong Vô Ý lên tiếng, tay sờ Ngọc Cổ ở ngực.

      Thí luyện chi môn--

      "Tới phiên ngươi" Nhị trưởng lão vuốt bộ râu dài trắng bạc, mỉm cười nhìn người đối diện.

      Tiêu Tử Mặc nhắm chặt hai mắt, ở trong gian hư cấu- Tinh La Thiên Địa, có hai quân cờ trắng đen giao đấu, rất lâu sau mới : "Mười bước, dọc"

      "Chỉ phòng thủ như vậy thắng được" Nhị trưởng lão lắc đầu, tùy ý : "Mười bước, bát hành"

      Tiêu Tử Mặc lập tức mở mắt, lẩm bẩm: "Cướp đoạt sao?"

      "Vậy phải dựa vào ngươi, xem có dám hay ?" Nhị trưởng lão cười tít mắt, mặt lại hề cảm thấy có chút nào giống như trành giành thế cờ với ngươi kia.

      "Có gì dám?" Tiêu Tử Mặc nhíu mày, bên môi nở nụ cười khẽ, đây là tình thế bắt buộc ạ.

      "Ánh mắt của người nữ tử kia, rất tốt" Nhị trưởng lão bỗng nhiên câu.

      "Hả?" Tiêu Tử Mặc sửng sốt.

      "Kiên định mà bị mê hoặc, chấp nhất nhưng có tham vọng, cực kỳ thuần túy" Nhị trưởng lão thản nhiên tiếp.

      "Vô Ý nhất định trở về" Ánh mắt của Tiêu Tử Mặc hề dao động, ngưng thần tĩnh tâm rồi sau đó trầm ngâm thả cờ.
      lyly thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 41. Rời Quân Chủ.


      Phong Vô Ý nằm giường, trong căn phòng tối đen, nhưng nàng lại mở to đôi mắt mà lẳng lặng nhìn lên trần nhà màu trắng xanh.

      ngày trôi qua kể từ lúc trở về, trong nhà vẫn giống hệt như lúc trước, có gì thay đổi cả. Rèm cửa ở cửa sổ vẫn như cũ hề có dấu hiệu bị thay đổi, chứng tỏ lên điều, nơi này chưa từng có bất kỳ ai khác vào. Đương nhiên nơi đây là nhà, nhưng ra nó cũng chỉ là chỗ ở của nàng tại viện khoa học mà thôi. So với những người khác ở trong Tử Vi Đấu Số nàng còn có nhiều thêm nhiệm vụ, đó chính là phải phối hợp với nhân viên nghiên cứu để cho bọn họ quan sát những tác dụng phụ của việc cải tạo gien.

      Mãi cho đến buổi tối, những gì mà nàng từng trải qua ở Đại Lục Phạm Thiên lại lên ở trong đầu, càng lúc càng ràng hơn.

      Phong Vô Ý vươn tay, tập trung tinh thần tưởng tượng ra ngọn lửa. Nhưng mà, lại thấy được bất kỳ phản ứng nào xảy ra.

      Tại thế giới kia, nàng có thể dễ dàng sai khiến và điều khiển được lửa. Nhưng bây giờ, nàng lại hề cảm nhận được tồn tại đó, chẳng lẽ... là do Ngọc Cổ tạo nên ảo cảnh sao? Nhưng mà từ khi quay trở về nước, Ngọc Cổ bị quân đội bảo vệ nghiêm ngặt, rồi đưa tới sở nghiên cứu ở dưới lòng đất rồi, nên muốn nhìn thấy lại nó lần nữa là chuyện thể nào xảy ra.

      'Tích tích tích' Đột nhiên, máy truyền tin ở bên dưới gối phát ra tiếng kêu to.

      Phong Vô Ý đưa tay lấy ra, nhìn tới mặt máy thấy lên đó là hình ảnh Tử Vi.

      Ấn xuống nút tiếp nhận trò chuyện, ngay lập tức từ bên trong máy truyền tới thanh ồn ào: "Thất Sát, lập tức tới tổng bộ ngay, xảy ra chuyện rồi!"

      Gặp chuyện may? Trong đầu Phong Vô Ý lập tức hiểu , câu: "Ta tới ngay" Rất nhanh sau đó Phong Vô Ý nhảy xuống giường, mặc quần ảo tử tế, mang theo trang bị hạng nặng rồi lao ra cửa.

      Quả nhiên, vừa lúc nàng tới của có xe đợi ở đó. Khoảng cách từ viện khoa học tới Cục Quốc An xa. Chiếc xe phóng như bay, chỉ chưa tới năm phút đồng hồ tới nơi.

      Phong Vô Ý nhảy xuống xe, bước nhanh tới tòa nhà cao ốc. Dùng chiếc nhẫn tay mình quét qua máy để xác nhận thân phận, rồi tới thang máy ấn nút xuống tầng ba nằm ở căn cứ ngầm bên dưới đất.

      Cửa thang máy vừa mở ra, nàng thấy ngoại trừ người ở trong tổ chức Tử Vi Đấu Số ra ngoài làm nhiệm vụ, toàn bộ đều đến đông đủ.

      " xảy ra chuyện gì?" Phong Vô Ý tới hỏi.

      "Thiên Phủ tại R quốc... Hi sinh vì nhiệm vụ rồi" Vẻ mặt của Tử Vi trở nên nặng nề, thấy vẻ ngả ngớn vui đùa như mọi khi đâu nữa.

      "Cái gì?" Phong Vô Ý ngẩn ra... Người kia... ở trong tổ chức chính là người đàn ông có năng lực chiến đấu số , vậy mà.... chết?

      "Chúng ta có thời gian để đau thương đâu" Tử Vi xong, đưa tay vỗ hai cái: "Thất sát, Thiên Phủ có để lại nhiệm vụ, và là để ngươi giúp hoàn thành. Mặt khác, vì ngươi mới tiếp nhận thay cho Thiên Phủ, trong tổ chức đưa cho ngươi người trợ thủ"

      Theo tiếng vỗ tay của , cửa bên trong phòng được mở ra, sau đó là người nam nhân còn trẻ tới.

      người mặc chiếc áo sơ mi trắng, phối hợp với chiếc quần dài màu vàng nhạt. Khuôn mặt nở nụ cười ấm áp, cùng với mái tóc đen dài hơi bay bay, khiến cho người ta đều có cảm giác đây là người sinh viên đại học chứ phải là quân nhân đặc chủng.

      Ánh mắt của Phong Vô Ý rơi vào mặt , nhưng sau đó chính là... cả người nàng lập tức trở nên trấn động.

      Khuôn mặt này, hình dáng này, nàng làm sao có thể nhận sai được?

      Tiêu Tử Mặc... Vì sao ngươi lại xuất ở thế giới này?

      "Thất sát, có chuyện gì vậy?" Tử Vi cũng chú ý tới biểu tình của nàng, lên tiếng hỏi.

      " có gì. chính là người hợp tác với ta sao? Tên gọi là gì?" Phong Vô Ý cố lấy lại bình tĩnh lên tiếng hỏi.

      "Từ hôm nay trở , chính là người tiếp nhận vị trí của Thiên Phủ. Về sau chỉ có danh hiệu, có họ tên" Tử Vi cảm thấy rất kinh ngạc trước phản ứng bất thường của nàng. Ánh mắt của chăm chú nhìn ở mặt người mới kia vài giây rồi mới lại đảo qua nhìn từng người ở trong phòng: "Gọi các ngươi tới đây, cũng là để cho các ngươi làm quen với lần. Tử Vi Đấu Số là tập thể, về sau chúng ta đều
      Về sau chúng ta đều là người nhà.”

      !” Mọi người đều hô to đáp lại.

      Người nhà sao… Phong Vô Ý thở dài, có lẽ vậy! Nhưng nàng biết, bản thân mình giống như thế. Bởi vì màu trắng tinh ở trong viện khoa học kia, làm cho nàng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng mà cũng chính vì vậy mới khiến cho nàng – người bị cải tạo gien, thể hiểu được ‘tình cảm’ của con người.

      “Tốt rồi, Thất Sát và Thiên Phủ, sáng sớm ngày mai các ngươi lập tức tới R quốc. Cho nên hãy tận dụng thời gian để làm quen và tìm hiểu lẫn nhau cho tốt.” Tử Vị ra mệnh lệnh cuối cùng, rồi tuyên bố tan họp.

      Phong Vô Ý yên lặng gì, mãi cho tới khi tất cả mọi người đều rời . Lúc này nàng mới gật đầu đối với Tử Vi, rồi vào thang máy.

      Tay vừa ấn xuống phím để đóng cửa thang máy, bỗng xuất thêm người khác.

      “Có việc gì sao?” Phong Vô ý đưa tay ấn số tầng, rồi mới xoay người lại hỏi.

      “Ngày mai phải làm nhiệm vụ rồi, dù sao cũng phải bàn bạc lần chứ.” Vẻ mặt người nam nhân mỉm cười ôn nhu vô cùng lễ phép, nhưng trong lòng Phong Vô ý lại có cảm giác rất khó chịu.

      Nụ cười Tiểu Tử mặc vốn dĩ thể nào công thức hóa như vậy được… Mà nụ cười đó ôn nhu hơn, thuần túy hơn, giống như có thể trấn an được toàn bộ những bất an trong lòng nàng. Đột nhiên, suy nghĩ chán ghét chợt xuất ở trong lòng Phong Vô Ý.

      “Ngươi thích ta?” Nam nhân nhạy cảm phát ra, lên tiếng hỏi.

      “Ngươi biết ta sao?” Phong Vô Ý đứng dựa lưng vào thang máy, chán ghét hỏi lại.

      “Danh tiếng của Thất Sát, đối với tất cả những người ở trong trụ sở huấn luyện như chúng ta chẳng khác nào tiếng sấm bên tai.” Nam nhân mỉm cười : “Vương bài của Tử Vi Đấu Số, đặc công mạnh nhất của nước Z, nhận qua vô số nhiệm vụ và hầu như đều trăm phần trăm hoàn thành chúng cách hoàn mỹ. Tất cả các người đặc công được huấn luyện ở trong tương lai, đều lấy người ra làm tấm gương và mục tiêu để phấn đấu.”

      “Người cũng giống như vậy sao?” Phong Vố Ý lạnh lùng .

      “Tất nhiên.” Nam nhân khẳng định gật đầu.

      Trong khí im lặng, bỗng nhiên ‘đinh’ tiếng vang lên, cửa thang máy mở ra.

      “Ngươi phải là .” Phong Vô Ý để lại câu, rồi nhanh ra ngoài.

      “Hả?” Nam nhân nhanh chóng theo sau, nhưng khi nghe thấy câu này cảm thấy rất khó hiểu.

      Người phải là Tiêu Tử Mặc của ta, là Chiêm Tinh Sư vĩ đại nhất của Đại Lục Phạm Thiên. Là vì sao Bắc Cực vĩnh viễn chiếu sáng và dẫn đường cho ta, cho nên khi mất linh hồn ngươi cũng chỉ là người xa lạ mang hình dáng giống mà thôi.

      Ảo cảnh, ha ha ảo cảnh!

      Gió đêm rất lạnh, nhưng Phong Vô Ý lại cảm thấy ở mi tâm càng lúc càng nóng hơn, rồi ở ngực cũng xuất luồng hơi ấm, làm cho lòng nàng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh tới thần kỳ

      “Thất Sát?” Ở phía sau đột nhiên vang lên những tiếng kêu dồn dập.

      , gọi ta là – Vô Ý! từng , rời bỏ quân chủ của mình, luôn nghe theo mệnh lệnh của quân chủ!

      Vậy, người lúc này, ở nơi nào?

      Phong Vô Ý vừa mở mắt, ở giữa mi tâm bỗng nhiên có đồ án lên da thịt. Ngay sau đó, thân thể nàng cũng toát ra ngọn lửa, dần dần tụ lại thành điểm, cuối cùng là ‘Ầm’ tiếng nổ lớn mang theo ngọn lửa nóng rực bắn thẳng lên trời. Rất nhanh ở mặt đất cũng bị ngọn lửa lan rộng ra, lấy tốc độ cực kỳ nhanh mà cắn nuốt đất trời, cuốn sạch cả thế giới.

      Ngọn lửa bao quanh thân thể, nhưng mà lại hề có cảm giác bị nóng bỏng. Ngược lại, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, giống như là loại tơ mềm mại, rồi lại giống như là có bàn tay vô cùng ôn nhu vuốt ve an ủi nàng, làm cho nàng phải lưu luyến.

      Bên hông cũng lên đạo ánh sáng màu xanh, rồi sau đó là xuất thêm thanh thần binh Thương Lãng.

      Cánh tay thon dài nâng lên, theo sau là ống tay áo bào rộng thùng thình bay phấp phới ở trong gió.

      Ngọn lửa bay tán loạn đầy trời, từ từ biến thành ánh sáng ngũ sắc, sau đó bắt đầu nhạt dần và biến mất còn gì, chỉ còn lại cảnh tượng tối đen ở trước mắt.

      Phong Vô Ý đưa tay sờ lên ngực, Noãn Ngọc mà Lưu Ly đưa vẫn nằm yên ở vị trí trái tim, nhàng tỏa ra nhiệt độ ấm áp.

      Thấy bóng tối đen như mực có vẻ càng lúc càng khuếch tán rộng hơn, dần dần xuyên qua những điểm sáng còn lại ở nơi cách đó xa.

      Phong Vô Ý do dự nữa, mà bước qua. Trong giây lát, những ánh sang tối đen và luồng ánh sáng rực rỡ kia đâm vào nhau, làm cho nàng chịu nổi mà phải đưa tay che ánh mắt.

      “Nhị trưởng lão, ván cờ này, là Tử Mặc thắng.” Bỗng nhiên, ở bên tai Phong Vô Ý vang lên giọng quen thuộc.
      Last edited by a moderator: 31/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 42. Trở Thành Bằng Hữu.



      "Ta trở về" Phong Vô Ý ra cửa, lạnh lùng câu.

      "Hoan nghênh trở về" Tiêu Tử Mặc mỉm cười đứng lên.

      "Các ngươi làm cái gì vậy?" Phong Vô Ý tò mò nhìn sang nơi bên cạnh, thấy nới này giống như xảy ra cuộc chiến, rồi lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nhị trưởng lão lên tiếng hỏi.

      " có gì, chỉ là đánh ván cờ mà thôi" Tiêu Tử Mặc nhàng bâng quơ.

      hỏi nàng gặp phải chuyện gì ở trong thí luyện chi môn, mà chỉ cần nàng trở lại là đủ rồi.

      "Các ngươi nghỉ ngơi đêm trước , sáng sớm ngày mai hãy đến Thiên Thượng Lâu" Nhị trưởng lão xong, tay áo thoáng lay động rồi đứng dậy rời .

      "Vâng" Tiêu Tử Mặc cung kính lên tiếng.

      "Vậy là hoàn thành thí luyện rồi hả?" Phong Vô Ý thở ra hơi, quay đầu hỏi.

      "Ừm, ta đưa ngươi nghỉ ngơi" Tiêu Tử Mặc xong, rồi đưa nàng tới phía trước vài bước, đưa tay ấn ở vách tường cái. Vốn dĩ là con đường đá thẳng tắp, đột nhiên mở ra cái cửa động, rồi xuất đường rẽ.

      "Nếu như có chiến tranh, Tuyền Ki Thạch phủ này chắc hẳn nơi khó công nhất !" Phong Vô Ý .

      "Đúng vậy, Tuyền Ki Thạch phủ là nơi tượng trưng cho Phạm Thiên. Tuy ai biết nó nằm ở chỗ nào, nhưng tất cả con dân của Phạm Thiên đều có tín niệm, dù có gặp phải tai nạn gì chỉ cần Tuyền Ki Thạch phủ còn tồn tại, Đại Lục Phạm Thiên bị hủy diệt" Tiêu Tử Mặc thản nhiên lên tiếng.

      "Ngươi muốn ta nhanh chóng được chấp nhận của Tuyền Ki Thạch phủ là vì để trấn an lòng dân à?" Phong Vô Ý im lặng lúc, rồi mới lên tiếng hỏi.

      "Ngươi phải ràng, từ lúc đối mặt với uy hiếp của Đại Lục mất kia, chúng ta vẫn luôn muốn tập hợp lại lực lượng của Phạm Thiên, mà như vậy kẻ địch đầu tiên...." Tiêu Tử Mặc tới đây, bỗng ngừng lại.

      "Hách Liên Diệu" Phong Vô Ý thay ra câu còn chưa hết.

      "Ngươi, hạ quyết tâm rồi?" Tiêu Tử Mặc hỏi.

      "Những lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng" Phong Vô Ý nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng lên tiếng: "Ta sớm vứt bỏ toàn bộ giác ngộ rồi, còn ngươi sao ạ?"

      "Vứt bỏ toàn bộ sao?" Tiêu Tử Mặc cười khổ tiếng: "Là người ai mà chẳng có tình, tình bằng hữu, tình thân, tình . Mà đối măt với kẻ thủ cần tới tình cảm và phụ thuộc vào thứ tình cảm này... chữ tình, dù là kẻ nào, hay là chủng tộc nào cũng đều thể vứt bỏ được, và cũng nên vứt bỏ nó. Có tình, mới có thế giới, mới có vạn vật.

      "Ta hiểu" Phong Vô Ý khẽ câu, trong mặt lên tia cảm xúc có hiểu. Người tạo ra nàng, coi nàng như dụng cụ để nghiên cứu ở viện khoa học chẳng lẽ cũng được coi là tình thân sao? Ỷ lại vào năng lực của nàng, nhưng lại giữ khoảng cách với nàng ở trong Tử Vi Đấu Số, những đồng bạn đó được gọi là tình bằng hữu sao? Vui mừng mỗi khi nàng hoàn thành được các nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng quốc gia lại vẫn đề phòng nàng đó gọi là trọng dụng tài năng của nàng sao?

      Nàng hiểu, nếu như là như vậy sao lại có thể vì chữ tình mà khiến người ta lúc cười lúc khóc, hoặc nếu phải tại sao ở giữa bọn họ lại tồn tại những thứ này? Rốt cuộc là sao?

      " suy nghĩ gì vậy?" Thấy nàng đột nhiên yên lặng, Tiêu Tử Mặc tò mò hỏi câu.

      "Suy nghĩ xem ta với ngươi, có phải là giống như vậy hay ?" Phong Vô Ý nhìn .

      Tiêu Tử Mặc sửng sốt, dừng bước quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của nàng dần thay đổi.

      "Thôi bỏ " Phong Vô Ý chợt cười cười, bước vượt qua lên phía trước.

      "Có lẽ..." Tiêu Tử Mặc đứng tại chỗ, lúc lâu sau mới giọng lẩm bẩm: "Xem như bằng hữu , tại..."

      Thấy theo, Phong Vô Ý cũng thèm để ý. Dù sao tại thời điểm này, chỉ cần mỗi khi nàng quay đầu, vẫn luôn đứng ở vị trí xa đó mỉm cười, như hình với bóng là được rồi.

      Nhưng ra, nếu để nhìn thấy quân nhân đặc chủng biết thế nào. Tuyền Ki Thạch phủ cũng phải là nơi thể công phá được, đơn giản nhất, chỉ cần chôn ở đây mấy trăm cân thuốc nổ, thêm mồi lửa "Ầm" tiếng là đủ đem cả cái dốc núi Bích Ảnh này nổ tung lên rồi. Đáng tiếc là trình độ quân ở cái thời này vẫn chỉ dừng ở mức sử dụng binh khí lạnh, hỏa dược tuy là khó chế tạo, tài liệu cũng khó tìm, nhưng chính bởi vì đơn giản nên mới sợ là khó có thể giữ được bí mật của công thức. Nàng dám khẳng định nếu như nàng mang những thứ vũ khí nóng của thời đại kia tiến vào đây, dẫn tới hậu quả ra sao.

      Có lẽ, đợi sau khi tập hợp lại được Đại Lục Phạm Thiên, cũng nên thử chế tạo ra vài thứ, biết đâu có thể mang ra để đối phó được với dị tộc mất của Đại Lục sao?

      lúc suy nghĩ, nên nàng cũng để ý tới tới tận cùng của con đường.

      " ngờ là ngươi có thể thông qua được thí luyện chi môn" Bên trong căn phòng đá lớn lắm, Lưu Ly bước thong thả tiến lại đây. Thấy Phong Vô Ý vào, biểu tình mặt đầu tiên là thở ra hơi, nhưng miệng lại làm ra vẻ tiếc nuối.

      "Cảm ơn Noãn Ngọc của ngươi" Phong Vô Ý có thói quen với tiểu nha đâu luôn nghĩ đằng làm nẻo, cho nên cũng để ý mà tới sờ đầu nàng, cười tít mắt.

      "Làm trò!" Lưu Ly đẩy tay nàng ra, tức giận trừng mắt nhìn: "Ta là vì Tử Mặc sư huynh, ai bảo lại để ý tới ngươi!"

      "Để ý sao?" Phong Vô Ý nhịn được mà cười rộ lên, ngực ấm áp, mà ấp áp này cũng phải do Noãn Ngọc mang đến.

      "Bên kia là phòng của ngươi" Lưu Ly chỉ lên vách tường ở bên trái, tiếp: "Bên cạnh có cái đèn, đó chính là chốt để mở cửa, chỉ cần vặn nửa vòng về bên trái là được"

      "Bên kia à?" Phong Vô Ý lại nhìn về hướng bên phải, cảm thấy chúng giống như được bố trí đối xứng, nhìn thấy rất giống nhau.

      "Tử Mặc sư huynh" Lưu Ly bĩu môi, thầm: "Vì cái gì mà lại muốn ta với ngươi những thứ này, hừ!"

      Phong Vô Ý khẽ cười, mở ra cơ quan. Cơ quan vừa khởi động, ngọn đèn dầu ở trong phòng nhất thời sáng bừng lên. Vừa vào cửa, cửa đá tự động khép lại, nhìn sang trái phải, quả nhiên cũng có cái cây đèn giống hệt như ở bên ngoài, dùng để mở ra cơ quan từ bên trong.

      Phòng lớn, vuông vắn thẳng thắn, các dụng cụ đều là được làm ra từ những tảng đá lớn. giường đá có đặt sẵn bộ chăn đệm, bàn có khay trà, cao bốn phía là các giá đựng đầy sách... có sách cổ, có cả thẻ tre, giấy lụa. Mà ở bên góc tường lại có cái thùng rất lớn, bên trong cắm khoảng hai mươi mấy quyển trục.

      Phong Vô Ý tiện tay đem ngọn đèn ở tường tới gần bàn, dọn khay trà để lên ghế. Sau đó mới đưa tay cầm lên quyển trục, trải ra mặt bàn, mà sau khi nhìn mới biết đây là bộ bản đồ Sơn Thủy.

      Trang giấy ngả màu ố vàng, đó có rất nhiều địa phương bị hư hỏng mà trở nên mơ hồ, xem ra thứ này có lịch sử lâu năm và trở thành đồ cổ rồi. Chỉ là, bản đồ này ràng là miêu tả hình dáng của Đại Lục Phạm Thiên, nhưng lại kém rất xa so với bức bản đồ mà trước kia Tiêu Tử Mặc đưa nàng xem.

      "Vô Ý, nghỉ ngơi chưa?" Cửa đá vừa mở ra, Tiêu Tử Mặc liền vào trong, mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh như mọi khi.

      "Vẫn chưa" Phong Vô Ý cũng hề quay đầu lại, mà tiếp: "Ngươi đến đây xem , tấm bản đồ này là ở vào thời điểm nào?"

      "Hả?" Tiêu Tử Mặc tới sau lưng nàng rồi nhìn lướt qua, khẽ cười : "Đó là bản đồ của Đại Lục vào ngàn năm trước, khi đó Đại Lục bị mất còn chưa bị trục xuất, nên tất cả Đại Lục đều là khối nối liền hoàn chỉnh"

      Vừa , tay lại lướt qua mặt bản đồ để tìm kiếm.

      "Đại Lục mất có diện tích so với Đại Lục Phạm Thiên còn lớn hơn phải?" Phong Vô Ý kinh ngạc lên tiếng.

      "Đúng vậy, mảnh đất kia tuy cằn cỗi và quanh năm đều có nhiệt độ rét lạnh, thực vất khó sinh trưởng, thiên tai ngừng. Cho nên tuy rộng lớn, nhưng lại thích hợp để sinh sống" Tiêu Tử Mặc xong, lại chỉ chỉ vào Hải Vực ở phía bắc của Đại Lục : "Lúc Đại Lục bị mất mới bị phân ra, cũng đồng thời bị vỡ ra rồi chia thành nhiều mảnh , tạo thành các đảo riêng biệt, đại khái đều nằm ở vùng này"

      "Nếu những cái đảo này đều bị trục xuất giống như Đại Lục bị mất kia, vì cái gì mà cả ngàn năm qua lại cùng với Phạm Thiên trao đổi, thậm chí là người của Phạm Thiên cũng biết tới tồn tại của bọn họ?" Phong Vô Ý ngạc nhiên hỏi.

      "Đó là bởi vì nơi này" Tiêu Tử Mặc chỉ lên chỗ được vẽ đầy ký hiệu ở bản đồ, giống như là hòn đảo.

      "Thiên Khí Chi Đảo?" Phong Vô Ý bỗng bất ngờ ra cái tên.

      "Đúng, Đó chính là thông đạo nối liền giữa ma giới và nhân giới, cho nên có bất kỳ sinh linh nào có gan dám tiếp cận tới chỗ đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :