1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33. Đáy Hồ Kinh Hồn.


      Có lẽ là vì nơi này có ai tới, cho nên cây cối ở trong cái sơn cốc này có hình dáng rất tươi tốt.

      Phong Vô Ý lột bỏ vỏ cây, chọn lấy cỏ cây có mềm dẻo đàn hồi tốt, rồi từ từ dùng hai tay kết chúng lại với nhau. Những việc này cũng cần kỹ thuật gì nhiều, nên Tiêu Tử Mặc nhìn lát rồi cũng qua hỗ trợ cùng. Hai người hợp lực, chỉ cần đến nửa đêm là hoàn thành sợi dây thừng dài mấy chục thước. Cuối cùng là thử xem độ cứng cỏi của nó, xem có thể chịu nổi sức nặng của người nữ tử hay .

      "Nhiệt độ lúc này quá thấp, đợi tới ngày mai khi mặt trời mọc hãy xuống nước" Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn trăng tròn ở trời, hai hàng lông mày nhíu chặt lại rồi lên tiếng.

      "Yên tâm " Phong Vô Ý cười cười, lên tiếng trấn an: "Ta từng ở trong đống tuyết lớn ba ngày ba đêm, nhưng phải là vẫn còn sống đấy sao"

      "Chuyện đó giống nhau" Tiêu Tử Mặc lắc đầu, tuyết dù sao vẫn có khe hở. Mà Nghịch Thủy Hàn Đàm... nghĩ nghĩ , lại bắt đâu cảm thấy tò mò nên hỏi lại: "Ngươi vùi mình ở trong tuyết để làm cái gì ?"

      "Giết người" Phong Vô Ý quay đầy, lẳng lặng nhìn : "Mục tiêu có chức vị tương đương với Tể Tướng của nước. Ngoài ra còn có rất nhiều hộ vệ vây quanh, vì thế ta mới nhân cơ hội về nhà chịu tang..rồi đợi tới khi ngang qua, dùng chiêu giết chết"

      "Ngươi.... cần phải với ta những chuyện này" Tiêu Tử Mặc im lặng lúc rất lâu mới lên tiếng.

      "Ta chỉ muốn để cho người hiểu hơn mà thôi" Phong Vô Ý ngồi trước đống lửa, vừa hơ nóng lương khô vừa thờ ơ tiếp: "Ta - Phong Vô Ý vốn là nữ nhân mà có lẽ ngươi thể tưởng tượng được đâu, cho nên nếu theo ta... hai tay bị nhuốm đầy máu tươi, mà ngươi... vốn dĩ là người rất sạch "

      "Ta biết" Tiêu Tử Mặc yên lặng ngồi ở bên cạnh nàng, khẽ : "Hỏa, chính là biểu tượng cho công kích và quyết tuyệt. Dùng lượng lượng tuyệt đối để dẹp bỏ toàn bộ mọi chướng ngại, mà đây chính là ngươi -- Vô Ý"

      "Là sao? ra lúc trước ngươi 'Đáng tiếc' chính là chỉ cái chuyện này à" Phong Vô Ý cúi đầu cười: "Tử Mặc, ngươi cho rằng trận chiến tranh sắp xảy ra, có thể hóa giải sao?"

      Tiêu Tử Mặc mấp máy môi, nhưng mà đợi Phong Vô Ý tiếp tục: "Cuộc chiến ở ngàn năm trước, ai đúng ai sai chúng ta cần bình luận. Mà những dị tộc này muốn trở lại Phạm Thiên Đại Lục cũng sai, thế nhưng những nhân loại mảnh đất này suốt nghìn năm qua chẳng lẽ lại có lỗi? Dựa vào cái gì mà muốn bọn họ phải đem mảnh đất của chính mình sinh hoạt giao ra? Mà dù có làm như vậy, những người dị tộc này có thỏa mãn hay ? Có hay bọn họ cũng muốn đem nhân loại trục xuất , giống như nhân loại từng làm vào nghìn năm trước. Tử Mặc, Đây là cuộc chiến vì sinh tồn nên thể đánh, nếu như ngươi lùi bước về phía sau chỉ sợ là chết mà có chỗ chôn. Vì vậy càng thể lùi bước, ta lấy lực lượng tuyệt đối để áp chế dị tộc, đem Đại Lục mất lại trục xuất lần nữa... thậm chí là Hủy diệt!"

      Tiêu Tử Mặc nhìn nàng quay mặt, nhưng lại chỉ thấy vẻ mặt đó là yên lặng vô cùng kiên định.

      "Nhanh chóng thu hồi thương hại của ngươi lại . Tử Mặc, ngươi phải là thần, nên cần phải giàu lòng thương người như vậy. Chỉ cần ngươi làm theo lời thề, theo ta sống chết rời, và nghe theo mệnh lệnh của ta là đủ rồi" Phong Vô Ý câu sau cùng, rồi mới lấy lương khô đưa cho .

      Trong sơn cốc lúc này chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang, gió nghẹ lướt qua ngọn cây và tiếng củi lửa bị đốt cháy vang lên những tiếng 'lạch tạch'.

      Đêm qua nhờ có sơn động che gió tránh mưa, nhưng ở trong cốc này chỉ có thể ăn và ngủ mà thôi. Cũng biết có phải do Nghịch Thủy Hàn Đàm hay , mà nhiệt độ ở đây càng lúc càng thấp xuống, làm cho mỗi đợt gió lạnh thổi qua khiến bọn họ dù là ngồi ngay cạnh đống lửa mà cũng cảm nhận được chút ấm áp nào.

      "Lại gần đây chút" Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên lên tiếng.

      Phong Vô Ý nhìn cái, rồi vứt nhánh cây chọc đống lửa tay, di chuyển về phía bên cạnh .

      Cảm thấy được chút hơi ấm phải của mình xuyên qua quần áo truyền tới, nàng giật mình lại nhớ tới cảnh ngao du cửu thiên vào lúc ban ngày.

      Người này, có gì đó rất đúng.....

      đêm cả hai đều chuyện, cả hai dựa sát vào nhau nên trong lúc để ý ngủ thiếp . Đợi tới khi tỉnh lại, trời sáng trưng.

      Lửa tắt làm cho khí lạnh thổi tới, vô tình khiến cho Phong Vô Ý tỉnh lại. Bởi vì đột nhiên tỉnh dậy, và cũng có chuẩn bị gì nhiều từ trước nên lương khô bị ăn hết từ tối hôm qua.Cũng may là ở trong chỗ này còn có mấy quả dại, tuy hương vị hơi chua, nhưng ít nhiều vẫn có thể chống đói được.

      Vì để tránh nguy hiểm, Tiêu Tử Mặc vẫn cố đợi cho thời điểm nhiệt độ ở trong khí lên tới mức cao nhất mới cho Phong Vô Ý xuống nước, và dặn dò: "Chính mình phải cẩn thận, ai biết được tình hình dưới Nghịch Thủy Hàn Đàm là như thế nào. Cho nên nếu gặp phải chuyện gì quá sức cũng đừng nên cố, chúng ta có thể tìm biện pháp khác"

      "Yên tâm, ta so với bất kể ai khác cũng đều quý trọng cái mạng này hơn ạ" Phong Vô Ý vỗ vỗ bờ vai của rồi trấn an vài câu. Sau đó mới đem sợi dây được kết từ cỏ dại buộc chặt ngang hông mình, còn đầu buộc vào gốc cây đại thụ gần đó... cuối cùng mới dặn dò Tiêu Tử Mặc chú ý, đợi khi thấy ám hiệu kéo nàng lên .

      Tiêu Tử Mặc sờ sờ mảnh ngọc màu tím ở trước ngực, thầm thở dài hơi. Sau đó nhìn tờ giấy trong tay, nếu như ném vào nước sợ là thể giữ nguyên hình dáng được, mà cái này có cấp bậc giống như là mãnh thú, dù cho có thể sai khiến được cũng chỉ có thể duy trì được phần linh trí chứ dễ sai bảo. Hơn nữa loài chim bay .... làm gì có con nào muốn xuống dưới nước.

      "Ta xuống đây" Phong Vô Ý hít hơi sâu rồi bước xuống dưới hồ, thuận tiện mang theo dạ minh câu ngậm vào trong miệng-- Đây là thứ mà nàng lấy từ trong cung mang ra ngoài, cùng với ít trâm vàng và ngọc quý, chỉ là bởi vì nó có chút chói mắt nên nàng mới để lộ ra.

      Vừa vào nước nàng mới phát được, ra là nàng vẫn quá xem thường nguy hiểm của Nghịch Thủy Hàn Đàm. Dòng nước lạnh như băng từ bốn phương tám hướng chảy qua, làm cho nàng có cảm giác máu trong cơ thể như đóng thành băng. Hơn nữa dòng nước này còn chảy ngược dòng, khiến cho cả cơ thể nàng như bị sức nặng cản trở, còn tí sức lực nào tiếp, mà cứ như dần chìm xuống dưới đáy hồ.

      Sau khi tính toán độ sâu được khoảng mười hai mười ba mét, chân cũng có cảm giác giống như chạm được xuống đất bùn bên dưới đáy hồ.

      tay Phong Vô Ý nắm lấy chủy thủ, bên cởi bỏ dây thừng ở lưng, đồng thời cũng quên cảnh giác và đánh giá tình hình xung quanh.

      có cách nào khác, tuy tới chỗ đáy hồ, nhưng mà dây thừng lại quá ngắn cho nên nếu cởi bỏ nàng thể tìm hiểu được tình hình ở bên dưới.

      Bởi vì ở dưới nước cho nên tầm nhìn cũng cực kỳ hạn hẹp, ánh sáng của dạ minh châu đủ sáng để nhìn khoảng cách ngoài mét. Do tính chất đặc biệt của Nghịch Thủy Hàn Đàm nên ngay cả lông ngỗng cũng bị chìm xuống dưới, nên ở bên đáy hồ có vô số thứ linh tinh bị chất đống ở đó. Thậm chí còn có rất nhiều xương cốt trắng tinh, ràng là của những người do có lòng tham mà làm mê muội đầu óc, rồi bị chôn thân tại đây.

      Từng bước tiến lên phía trước, mặt nàng vẫn phải chống đỡ rét lạnh ăn sâu vào trong xương tủy. Vào lúc này, Phong Vô Ý cảm thấy rất may mắn vì khi còn sống từng trải qua rất nhiều cuộc huấn luyện, nếu nàng cũng có khả năng tiếp tục xuống, thậm chí là dù thân thể có bị đóng băng, nàng cũng thể ở lâu tại nơi khí để hô hấp như thế này!

      được đoạn, nàng cuối cùng cũng phải cắn chặt răng mà đưa ra quyết định lên trước. Đợi ngày mai nàng xuống ở vị trí khác, nhưng ngay khi nàng định quay đầu, nàng bỗng nhìn thấy tảng đá bị lõm xuống, hấp dẫn ánh mắt nàng.

      Dựa vào dòng chảy của nước mà tính toán, cộng thêm với các đồ vật linh tinh ở đây nhiều hơn mọi chỗ khác, nàng có thể xác đinh ra được dòng nước chảy ở đây mạnh hơn rất nhiều lần!

      Chỉ do dự trong chốc lát, Phong Vô Ý lập tức quyết đinh qua xem thử. Dù sao ở dưới Nghịch Thủy Hàn Đàm cũng bị tiêu hao rất nhiều thể lực, cho nên nếu như có muốn xuống nước tiếp lần nữa thời gian nàng chống đỡ cũng được dài, kéo theo hy vọng tìm hiểu cũng ngày càng .

      cẩn thận đến phía trước, lúc này nàng mới phát ra tảng đá này bị lõm vào rất sâu, khiến nó giống như tạo thành cái cửa động tối đen, nhìn tình hình ở bên trong ra sao.

      Phong Vô Ý nhíu mày, lại thêm hai bước, đem dạ minh châu cầm trong tay rồi lách người qua.

      Đúng lúc này, dòng nước bình thường bỗng đột nhiên chảy xiết hơn.

      tốt! Phong Vô Ý cả kinh, biết mình gặp phải mạch nước ngầm. Nhưng khi muốn lùi lại để rời ngờ, ở chỗ cửa động kia đột nhiên xuất lực hút mạnh mẽ cuốn nàng vào.....

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34. Hô Hấp Nhân Tạo.


      "Khụ khụ... " Phong Vô Ý phải cố hết sức lực còn lại, mới có thể nhấc được cái thân thể cứng ngắc vì lạnh của mình lên bờ, sau đó là trận ho khan kéo tới liên tục.

      Vừa rồi vì để ý mà nàng bị uống phải mấy ngụm nước ở dưới hồ, mang theo hơi lạnh chảy vào trong dạ dày, rồi cộng thêm gió lạnh thổi lên quần áo ướt đẫm nước....Chỉ trong nháy mắt nó kết thành tầng băng mỏng, làm cho nàng bị hơi lạnh xâm nhập thẳng vào trong cơ thể.

      Lật bàn tay gọi ra ngọn lửa đỏ, trước hết là làm tan lớp băng mỏng phủ ở người hòa tan. Sau đó mặc kệ quần áo còn chưa kịp khô, Phong Vô Ý đưa mắt đánh giá tình hình quanh đây. Chỉ thấy vị trí nàng đứng vô cùng hẹp, thậm chí còn rộng tới mười mét vuông, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, chim cũng bay vào được. Tiếp tục ngửa đầu nhìn lên, ở phía cao có khối đá hình tròn, khiến nàng đột nhiên có loại cảm giác giống như chính mình là ếch ngồi ở dưới đáy giếng ....

      Nhưng lúc này, tình hình ở đây so với bên ngoài Thương Lãng cốc lại hoàn toàn khác nhau. Từ nơi này nhìn quanh chỉ thấy nham thạch mà thôi, dù có tìm mỏi mắt cũng hề nhìn thấy ngọn cây hay cọng cỏ nào. Cho nên, dù có muốn nhóm lửa để sưởi ấm cũng tìm đâu ra được gỗ để đốt.

      Đưa mắt nhìn cái hồ nước , Phong Vô Ý chỉ biết cười khổ. Dù cho nàng có thể lực cũng tuyệt đối có cách nào dựa theo đường cũ mà quay trở lại, chỉ sợ nàng còn chưa kịp tới nửa đường bị đóng băng rồi. Bây giờ nàng chỉ mong... Tiêu Tử Mặc có thể bình tĩnh, nên làm ra chuyện gì ngốc nghếch là tốt rồi.

      vậy, nhưng mà những điều này đối với nàng bây giờ cũng đều là vô dụng. Nàng chỉ có thể tiếp tục duy trì ngọn lửa ở trong lòng bàn tay, từ từ làm khô quần áo khiến cho hơi lạnh tan . Rồi bên bước loanh quanh vài vòng, coi như là hoạt động cơ thể để làm cho chân tay bớt cứng ngắc hơn.

      ngờ Nghịch Thủy Hàn Đàm này lại có nơi riêng biệt như vậy, biết là nó có quan hệ gì với kiếm Thương Lãng hay ? Nhưng mà nơi này rất , chỉ nhìn lần là bao quát được hết rồi, cho nên tuyệt đối thể có cái kiếm gì đó tồn tại được, trừ khi.... Nơi này còn giấu cái mật đạo nào khác!

      Phong Vô Ý giơ ngọn lửa cháy ở tay trái lên, còn tay phải mò mẫn dọc cách vách đá. Mãi cho tới khi xem qua vòng xung quanh, nhưng vẫn phát ra được có chỗ nào khác lạ. Ngay lúc nàng định gọi Hoàng Cửu Lê đến xem, đột nhiên nàng nhớ tới chuyện, nàng xác định được là dựa vào trạng thái linh hồn Hoàng Cửu Lê liệu có bị Nghịch Thủy Hàn Đàm này làm cho bị thương hay . Nên nàng lại đem tượng gỗ ném vào trong bọc hành lý, quyết định mang ra nữa.

      May mà y phục khô được chút, tuy là còn hơi ẩm nhưng ít nhiều gì hơi lạnh cũng giảm rất nhiều rồi. Mấy ngày nay vào lúc rảnh rỗi nàng vẫn thường xuyên luyện tập Tinh Thần Lực, nên hiệu quả cũng tốt hơn trước rất nhiều. giờ, thời gian triệu gọi lửa của nàng có thể duy trì hơn canh giờ rồi.

      Ngồi tạm xuống bên cạnh hồ, Phong Vô Ý bắt đầu nhắm mắt lại suy nghĩ.

      Chẳng lẽ chỗ này chỉ là trùng hợp mà có, chứ hề có quan hệ gì với kiếm Thương Lãng hay sao? Hơn nữa mạch nước ngầm này nhất định là cố tình hút nàng vào đây, nếu tại sao sớm xuất , mà lại vào đúng thời điểm đó xuất ? Chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?

      Đột nhiên, bên trong hồ nước ầm tiếng rồi các bọt nước bắn tung lên, nhất thời làm cho các mảnh băng mỏng bị vỡ vụn, sau đấy là văng lên người nàng.

      Phong Vô Ý bị lạnh, làm cho cả thân thể trở nên run rẩy. Cũng do vừa rồi mải suy nghĩ nên tình thần thả lỏng, và khiến cho ngọn lửa tay cũng bị dập tắt.

      "Ầm!" bóng dáng ngã lên bên cạnh bờ, sau đó nặng nề ngả ra mặt đất.

      "Tiêu Tử Mặc!" Phong Vô Ý hét to tiếng, kẻ này sao lại ngu ngốc như thế!

      Chưa tới lúc, cả người Tiêu Tử Mặc bị tầng băng mỏng trong suốt bám ở thân thể.

      Phong Vô Ý dám để lâu, nhưng nàng cũng dùng lửa trực tiếp phá tan tầng băng lạnh kia. Vì nàng sợ nếu như nóng gặp lạnh quá trực tiếp tạo thành thương tổn đối với cơ thể của , cho nên chỉ dám nâng dậy, sau đó ôm chặt lấy rồi dùng chính nhiệt độ của cơ thể mình để truyền qua cho .

      Người này... ngu ngốc! Chẳng lẽ cứ như vậy rồi xuống nước mà tới đây? biết ràng là Nghịch Thủy Hàn Đàm có bao nhiêu nguy hiểm mà. Tuy cả hai đều có nội công hay pháp thuật gì bảo hộ, nhưng ít ra nàng cũng được huấn luyện từ , sau lại tu luyện ma công với Hoàng Cửu Lê nên thể chất so với người bình thường hơn hẳn, mà còn sao....

      Lúc này, Tiêu Tử Mặc tiến vào trạng thái hôn mê, người vì bị hơi lạnh mà sắc mặt trở nên trắng bệch. Đôi môi xanh tím, hơi thở cũng mỏng manh, từ da thịt truyền tới nhiệt độ lạnh băng như thi thể!

      Phong Vô Ý biết thân thể giảm xuống nhanh như vậy cũng phần là do tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng của sơn cốc, nên nàng đưa tay nâng mặt lên, trực tiếp dùng môi mình từ từ hôn xuống. Môi của lạnh vô cùng, khác gì hàn băng ngàn năm, khiến ngay cả nàng cũng phải rùng mình. Phong Vô Ý nhíu mày, đưa lưỡi ra khẽ liếm lấy đôi môi của Tiêu Tử Mặc, ý đồ dùng độ ấm từ lưỡi của mình truyền sang . Sau đó nhàng dùng lưỡi cậy mở miệng ra, đem hơi nóng truyền vào bên trong, bỗng nhiên, đầu lưỡi nàng cẩn thận mà đụng chạm phải đầu lưỡi của . Trong khoảnh khắc này nàng biết phải làm sao, chỉ biết tiếp tục động tác dang dở, vì lúc này nàng chỉ nghĩ muốn truyền hơi cho Tử Mặc để làm tỉnh lại mà thôi. Cuối cùng, sau khi hô hấp nhân tạo được lúc
      Thân thể của Tiêu Tử Mặc cũng còn cứng đờ như trước nữa, mơ hồ còn cảm giác được nhiệt độ dần tăng lên.
      Lúc này Phong Vô Ý mới dừng lại, nhìn vẻ mặt có chút hồng hào hơn. Đột nhiên nàng nhớ lại khoảnh khắc mới vừa thất thần kia, cảm thấy trong lúc vô tình đó giống như có gì đó tràn vào trong lòng. Phong Vô Ý vội vàng tập trung tinh thần, triệu hồi ra ngọn lửa giúp sưởi ấm.

      Bận rộn mất lúc lâu, mới thấy Tiêu Tử Mặc thở ra hơi, từ từ mở to mắt.

      “Ngu ngốc! Ai cho ngươi xuống đây hả!” Phong Vô Ý mệt mỏi, đặt mông ngồi xuống bên cạnh câu, rồi sau đó còn sức mà di chuyển nữa.

      Tiêu Tử Mặc chớp chớp mắt, trong mắt vẫn mang theo chút nghi ngờ, giống như là chưa ràng chuyện gì xảy ra ở trước mắt. Mãi cho tới lúc lâu sau mới giật giật ngón tay, cố gắng ngồi dậy.

      tiếng giòn tan của lớp băng từ theo cử động của vỡ ra, làm ngã nhào xuống mặt đất.

      “Sao ngươi lại tới đây.” Phong Vô Ý biết phải làm sao, nên đành thở dài hỏi câu.

      “Ngươi biết là chính mình xuống nước được canh giờ rồi sao? Người bình thường có bị đông chết cũng lạnh chết, chỉ là…” Tiêu Tử Mặc được nửa, đem câu cuối cùng nuốt vào trong mà tiếp nữa.

      “Chỉ là cái gì?” Phong Vô Ý cảm thấy rất tò mò nên hỏi lại.

      “Chỉ là… ở Nghịch Thủy Hàn Đàm ngay cả lông ngỗng cũng thể nổi được, nên thi thể chắc cũng như thế!” Tiêu Tử Mặc lườm nàng cái, rồi mới tức giận ra.

      “Ha ha…” Phong Vô Ý cười khan vài tiếng, trong lòng thầm mắng mình quá đê tiện vì cứ truy hỏi cho bằng được. Tạm dừng lại chút rồi nàng mới hỏi tiếp: “Bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Có còn lạnh ?”

      “Đương nhiên là lạnh rồi!” Hai tay Tiêu Tử Mặc ôm chặt lấy người, môi vẫn còn bị lạnh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nàng lại cảm thấy có chút tức giận. Nữ nhân này…. Vì cái gì mà nàng lại giống như mọi nữ nhân khác? Tuy là tức giận, nhưng vẫn gọi ra rất nhiều ngọn lửa giống như đàn rắn , cứ vòng rồi lại vòng từ từ vây xung quanh hai người làm cho khí lạnh nhất thời đều bị xua tan rất nhiều.

      “Phương pháp này có hiệu quả!” Ánh mắt của Phong Vô Ý sáng lên.

      “Cho nên ta mới đem ngọn lửa này biến hóa thành nhiều ngọn lửa như vậy.” Giọng của Tiêu Tử Mặc cuối cùng cũng có chút ổn định lại, còn run rẩy như trước nữa. đợi nàng tiếp tục: “Ngươi đem tất cả những chuyện gặp phải ở dưới nước lại cho ta nghe lần.”

      “… Biết rồi” Phong Vô Ý trợn trắng mắt, nhưng nàng biết tại cũng phải là thời điểm để chuyện phiếm. Nên chỉ có thể gằn từng tiếng mà đem mọi chuyện kể lại chi tiết lần, mãi cho tới đến thời điểm Tiêu Tử Mặc tỉnh lại mới thôi. Ngay cả tình tiết nàng cũng bỏ xót, chỉ sợ đó chính là mấu chốt để mở ra bí mật nào đó.

      Yên lặng nghe nàng kể lại, vẻ mặt Tiêu Tử Mặc mới bắt đầu còn bình thường, nhưng cho tới khi nghe đến chính nàng cứu mình kia, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng cổ quái.

      “Làm sao vậy?” Phong Vô Ý thấy thế cảm thấy khó hiểu nên hỏi câu.

      “Cái kia… chuyện độ khí ấy, ngươi vẫn thường xuyên làm à?” Tiêu Tử Mặc nhìn chằm chằm nàng luc lâu sau, rồi mới lên tiếng hỏi.

      “Cũng phải thế, chuyện này ta mới chỉ thực qua với búp bê thôi. Mãi cho tới hôm nay, mới làm lần” Phong Vô Ý tuy vì sao hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: “Có vấn đề gì à?”

      Tiêu Tử Mặc ngẩn ngơ lúc, kia đúng là hôn a. Chính xác là hôn, vậy mà nữ nhân này có thể rất tự nhiên coi như có việc gì mà ra như vậy? cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà nhìn Phong Vô Ý, ở đôi môi nàng vẫn còn dính lại chút nước, ở dưới ánh lửa đỏ chiếu vào càng nhìn càng thấy nó trở nên rất hấp dẫn. Rồi lại suy nghĩ tới vừa rồi nàng độ khí truyền hơi cho , làm nhịn được cảm thấy bối rối…. Vội vàng nhắm mắt lại để phải nhìn thấy nàng nữa.

      “Này, ngươi tại sao lại kỳ lạ như vậy” Phong Vô Ý nhíu mày. Hô hấp nhân tạo cùng với độ khí đều là trong những kỹ năng dùng để cấp cứu mà, có gì quan trọng tới mức phải nghiêm túc như thế sao?

      “Về sau, cái kỹ năng này bị phong ấn, cho phép sử dụng nữa!” Tiêu Tử Mặc .

      “Hả?” Phong Vô Ý sửng sốt, rồi nhìn . Nàng cũng biết thế nào, mà tự nhiên lại ra câu: “Đối với ngươi cũng được sử dụng sao?”

      “…..” Tiêu Tử Mặc cứng họng, mãi tới lúc sau mới hung dữ trừng mắt nhìn nàng, quát câu: “ được!”

      “Hả” Phong Vô Ý há mồm, đây chẳng lẽ là tức giận cái gì sao…..
      Last edited by a moderator: 23/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35. Nghịch Thủy Hóa Long.


      Im lặng lúc lâu, mãi cho tới khi y phục người của cả hai đều khô ráo. Tiêu Tử Mặc mới thu lại ngọn lửa, đứng lên : "Suy nghĩ của ngươi rất có lý, chỗ này thể tự dưng mà tồn tại được, cho nên chúng ta thử tìm lại lần xem"

      "Ừm" Phong Vô Ý gật đầu, cùng với phân công nhau rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm.

      Còn về cuộc đối thoại vừa rồi, nàng cũng muốn làm xem tâm tình của mình ra sao. Đợi sau khi kết thúc thí luyện, từ từ suy nghĩ lại cũng được.

      Nhưng mà đợi tới sau khi bọn họ hoàn toàn kiểm tra xong cái sơn cốc này lần nữa, cũng khác với trước là bao nhiêu, ngay cả chỗ khác lạ cũng phát được.

      Liếc mắt nhìn thấy sắc trời dần trở nên tối hơn, khiến cho khí lạnh lại bắt đầu trở nên giảm xuống nhanh chóng, ngay cả y phục được hong khô cũng bắt đầu dần dần ướt đẫm trở lại.

      "Cứ tiếp tục như vậy cũng được" Tiêu Tử Mặc bên dùng lửa xua tan khí lạnh bên người, bên buồn bã lo lắng : "Nơi này có bất cứ thực vật gì để ăn, cũng có củi để nhóm lửa. Mà tinh thần lực của chúng ta cũng thể nào duy trì được lửa trong suốt đêm, hơn nữa bởi vì rét lạnh, đói khát và mệt mọi... chúng ta cũng có cách nào dựa vào thể lực này để xuyên qua hồ nước, trở về Thương Lãng cốc"

      "Đúng là dựa vào thể lực của ngươi thể nào trở về được, huống chi..." Phong Vô Ý ngồi xuống cạnh hồ nước, cười khổ : "Nếu cứ như vậy trở về, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn ngay cả ta cũng thể nào làm được. Chứ đừng tìm kiếm manh mối của kiếm Thương Lãng, trận thí luyện này... Sợ là chúng ta thất bại rồi"

      "Ngươi muốn đánh cược gì sao?" Tiêu Tử Mặc nhăn mặt nhíu mày .

      "....." Phong Vô Ý gì, chỉ ngẩng đầu yên lặng nhìn Tiêu Tử Mặc.

      "Ta lập lời thề...." Tiêu Tử Mặc tới trước mặt nàng, quỳ chân xuống. Dùng ánh mắt nhìn thằng vào nàng, hai tay kéo nàng ngồi xuống rồi lấy tay trái đặt lên đầu gối nàng, nghiêm túc : "Sống chết xa rời ngươi, luôn nghe theo lời của ngươi. Ta dùng khả năng của mình để trợ giúp ngươi, nhưng nếu thời điểm ngươi đưa ra quyết định, cho dù ngươi có lựa chọn như thế nào nữa, ta cũng phản đối"

      "Vào lúc này, cái gọi là sáng suốt, phải là nên lựa chọn rời hay sao?" Phong Vô Ý bất chợt bật cười.

      "Ngươi là hôn quân sao?" Tiêu Tử Mặc nhíu mày hỏi lại.

      Phong Vô Ý sửng sốt, nhìn chăm chú lúc lâu rồi mới dùng tay phải vỗ mạnh lên tảng đá, quát khẽ tiếng: "Tìm phú quý trong nguy hiểm, ta đánh cuộc lần!"

      "Tốt" Tiêu Tử Mặc cười . Đột nhiên, ánh mắt rơi vào vị trí mà nàng vừa đánh xuống, khiến cho nụ cười nhất thời trở nên cứng đờ.

      "Hả?" Phong Vô Ý dơ tay lên, mới phát ngón tay bị cắt vết dài. Máu tươi chảy xuống đất, chắc là do vì tảng đá được bằng phẳng, rồi cộng thêm nàng dùng lực quá nhiều nên mới bị cắt đứt xuyên qua da tay.

      "Vô Ý, người ngươi có sứ mệnh quá nhiều, quý thân thể của chính mình cũng là trong những trách nhiệm của ngươi" Tiêu Tử Mặc xong, kéo lấy miếng vải ở y phục xuống, rồi thay nàng tỉ mỉ băng bó vết thương.

      "Ta biết rồi" Phong Vô Ý phản bác lại. Bởi nàng biết sinh mệnh quý trọng ra sao, nên vừa rồi hành động suy nghĩ kia, làm cho mình bị thương là do nàng cẩn thận.

      " , ta cảm thấy chỗ này còn cổ quái hơn cả Nghịch Thủy Hàn Đàm" Tiêu Tử Mặc đứng lên, đứng đối diện với hồ nước tiếp: "Vô Ý, ta cảm thấy được..... Hả?"

      Tiêu Tử Mặc mới được nửa, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, tự giác mà ngừng lại lời dở.

      "Như thế nào?" Phong Vô Ý lập tức bật người lên, bàn tay nắm chặt lấy thanh chủy thủ. Thân thể cũng lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

      Lúc này chỉ thấy Nghịch Thủy Hàn Đàm yên lặng bỗng đột nhiên sôi trào trở lại, giống hệt như trảo dầu, kịch liệt tỏa ra bọt khí. Khiến cho sương lạnh trong khí những hề tan chút nào, mà còn càng lúc càng trở nên dầy đặc hơn.

      "Cẩn thận" Tiêu Tử Mặc xong cũng lập tức triệu hồi ra ngọn lửa quây ở xung quanh, còn bản thân lùi lại phía sau vài bước, cùng với tay trái cầm lấy miếng ngọc màu tím ở trước ngực.

      Cận chiến phải là sở trường của , cho nên.... Lúc này chỉ có thể trợ giúp hết khả năng của mình, nhưng đồng thời cũng thể tăng thêm gánh nặng cho Phong Vô Ý, nên tốt nhất là tránh xa chiến trường chút là điều nên làm.

      Ánh mắt Phong Vô Ý nhìn chằm chằm mặt hồ, nhưng khóe mắt vẫn liếc thấy được hành động của ràng, nàng cảm thấy rất vừa lòng mà gật đầu. Cho dù là ở trong tổ chức trước kia, tất cả mọi người đều có lĩnh vực am hiểu khác nhau, nhưng vào lúc hợp tác vẫn có được ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau, phải lúc nào cũng có thể dũng xông lên trước được, mà lùi lại về phía sau cũng hẳn là yếu đuối nhát gan. Chẳng qua đều là do phân công giống nhau, nên mới có sắp xếp và vị trí khác nhau, vì vậy mà thể thiếu bất kỳ ai. Nàng ghét nhất chính là bị những người có ý nghĩ ra vẻ mình có lòng nghĩa khí rồi tự cho là đúng mà xông lên trước, vừa làm phá vỡ kế hoạch tác chiến rồi lại hề hay biết mà cứ nghĩ mình là thiên tài! Mà Tiêu Tử Mặc, theo nàng quan sát hoàn toàn là người có khả năng hiểu được ý nghĩa và ý thức được việc rất nhanh.

      "Vô Ý, máu!" Bỗng nhiên Tiêu Tử Mặc hét to tiếng.

      "Máu?" Phong Vô Ý hiểu nên lặp lại lần, ánh mắt đảo vòng, sau đó mới nhớ được tới khối đá mà lúc nãy nàng vừa ngồi.

      Quay đầu nhìn thấy khối đá kia tiến sát tới bên mặt hồ, vết máu tươi nàng để lại theo khe đá từ từ chảy vào trong hồ nước. Trông hồ nước lúc này giống như miệng núi lửa phun trào, khiến cho hơi lạnh trong hồ nước càng lúc càng có phản ứng mạnh hơn.

      "Hình như là gặp máu của ngươi, nên Nghịch Thủy Hàn Đàm mới có biến hóa như vậy" Tiêu Tử Mặc ra suy nghĩ của mình.

      "Máu của ta?" Phong Vô Ý nhíu mày, ngạc nhiên lên tiếng: "Ta nhớ là ngươi từng qua, bất cứ thứ gì có thể hấp thu được máu người dù xấu hay tốt cũng đều có linh hồn gì đó đúng ?"

      "Đúng vậy, cho nên..." Tiêu Tử Mặc cắn chặt môi, lo lắng tiếp: "Dù cho là chuyện khó tin, nhưng... chứng minh ràng điều, bản thân Nghịch Thủy Hàn Đàm chính là vật sống!"

      Phong Vô Ý nghe xong, cũng nhịn được mà thay đổi sắc mặt.

      Chỉ là hồ nước, tuy là có chút kỳ quái, nhưng mà cũng tới mức làm nàng quá kinh ngạc. Ngay cả ma giới còn có Nghịch Thủy Hàn Đàm là cái gì, chỉ là... nàng có thể tưởng tượng ra cá biến thành mỹ nhân ngư tiếng người, cũng có thể tưởng tượng ra cây cổ thụ tu luyện thành tinh biết , nhưng còn.... cái hồ nước lại là vật sống ....

      "Cẩn thận!" Tiêu Tử Mặc vội vàng hô lên tiếng.

      Phong Vô Ý phản ứng rất nhanh, lập tức ngửa người về phía sau, tay trái khẽ chống xuống mặt đất, bật xoay hai vòng nhìn rất đẹp rồi mới rơi xuống đất. Mà cùng với lúc đó, mảng băng lớn ở trong hồ cũng bắn lên, rồi biến hóa thành nắm tay nện thẳng vào vị trí nàng vừa mới đứng.

      Vừa mới ổn định được thân thể, nàng lập tức quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy trước mặt là mảnh sương lạnh dày đặc, cùng với vài đạo ánh sáng trắng phóng thẳng lên trời làm cho sơn cốc nhất thời sáng bừng. Hào quang rực rỡ mãnh liệt tạo thành vết nứt, mãi tới khi làm cho hai người phải lùi về phía sau mấy bước mới thôi. Phong Vô Ý theo bản năng nắm lấy tay Tiêu Tử Mặc kéo lùi lại, rồi mới vung lên ống tay áo để che ánh sáng chói mắt chiếu thẳng lên hai người. Bỗng "ầm" tiếng động vang lên lớn, ánh sáng trắng vừa rồi còn đẹp đẽ chói sáng mà giờ nhạt rất nhiều, sau đó lại biết thành ánh sáng màu xanh. Nhưng màu xanh này lại hề chói mắt như vừa rồi, mà nó chỉ phát ra ánh sáng dìu dịu, còn tiếng nổ vang lên lớn kia cũng là từ khi ánh sáng trắng chuyển thành màu xanh mà phát ra.

      Phong Vô Ý thả tay ra, mở to mắt nhìn đạo ánh sang ngưng tụ kia, dần dần biến thành đóa hoa sen xanh chỉ trong phút chốc nở rộ. Mà ở bên trong ánh sáng xanh đó bắt đầu dần ra hình dáng dài.

      " là Long?!" Tiêu Tử Mặc hét to tiếng kịnh hãi, vì thế mà tay nắm lấy tay Phong Vô Ý cũng xiết chặt hơn.

      Phong Vô Ý trợn mắt nhìn hình ảnh dài ra, đây là hình ảnh kinh tâm động phách tới như nào chứ? Làm sao có thể khiến người ta kinh hãi cho được ạ? Trước mắt nàng lúc này là hình dáng cực kì dài, giống hệt con rồng được bao phủ bởi ánh sáng màu xanh ngẩng cao đầu. Cứ như là cả trời đất chỉ có mình tồn tại của nó, ánh mắt cao ngạo có gì sánh được, rồi bỗng nhiên ánh mắt đó chuyển hướng nhìn về phía Phong Vô Ý và Tiêu Tử Mặc. Vừa mới rồi ánh mắt còn thèm để ai vào mắt, mà lúc này lại dần hóa thành luồng lệ khí.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36. Tuyệt Địa Tử Đấu .



      "Thanh Long...." Phong Vô Ý thào tự , nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thanh Long ở giữa trung.

      "Vô Ý, Nghịch Thủy Hàn Đàm thấy đâu nữa rồi!" Giọng của Tiêu Tử Mặc bỗng trở nên dồn dập.

      "Hả?" Phong Vô Ý ngẩn người, ánh mắt cũng rời . Quả nhiên, vốn là hồ nước mà vào lúc này biến thành mặt đất bằng phẳng-- cách khác, đường ra còn nữa, và bọn họ lần này bị nhốt ở trong cái miệng "Giếng" này rồi!

      "Chẳng lẽ..." Tiêu Tử Mặc nhìn mảnh đất, nơi vốn là hồ nước mà giờ lại thành như vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Thanh Long, vẻ mặt ra biểu tình thể tin được.

      "Ngươi thử xem, Thanh Long này có phải chính là bản thân Nghịch Thủy Hàn Đàm hay ?" Phong Vô Ý nghe đươc ý tử của , nuốt nước miếng cái rồi mới lên tiếng .

      cái hồ này lại chính là con rồng? Chuyện này cũng khó tin rồi!

      "Là ngươi, nữ tử nhân loại, dám dùng máu để thức tỉnh ta?" Giọng của Thanh Long trực tiếp vang lên ở trong đầu của hai người. Ngay lập tức khiến bọn họ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, làm cho tinh thần bị phân tán, và ngay cả ngọn lửa hộ thân cũng thể duy trì tiếp được nữa.

      "Ta phải có ý muốn đánh thức ngươi, cái này chỉ là chuyện ngoài ý muốn" Phong Vô Ý nhún vai, thản nhiên nhìn Thanh Long lên tiếng"

      "Hừ, nhân loại tham lam, chẳng lẽ ngươi có ý nghĩ muốn đem ta giữ làm của riêng?" Thanh Long ngạo nghễ .

      "Đem ngươi.... làm của riêng?" Phong Vô Ý quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc, nhưng cả hai đều cảm thấy rất mờ mịt. Mặc kệ Nghịch Thủy Hàn Hàm có phải là con rồng hay , mà điều quan trọng nhất chính là mục tiêu mà nàng phải tới đây là gì? Bọn họ tới là để tìm kiếm Thương Lãng... Hả? Trong đầu đột nhiên ý thức được, Phong Vô Ý cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chính là Thượng Cổ Thần Binh-- kiếm Thương Lãng?"

      "Thượng Cổ Thần Binh?" Trong miệng Thanh Long phun ra luồng băng sương, khinh thường : "Ta chính là Chân Thần Khí!"

      "Hả?" Phong Vô Ý chớp chớp mắt, do dự tiếp: "Thần khí.... Vậy ngươi rốt cuộc là vật thể sống, hay chỉ là đồ vật?"

      "Càn rỡ!" Thanh Long gầm thét.

      Tiêu Tử Mặc kêu lên tiếng đau đớn, nhịn được đưa tay đỡ trán.

      "Ngươi có việc gì chứ?" Phong Vô Ý có gắng chịu đau đớn, quay đầu lo lắng hỏi .

      Tiêu Tử Mặc lắc đầu, khẽ : " nên chọc giận nó nữa"

      "Được rồi" Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn Thanh Long: "Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng theo ta?"

      "Nhân loại, ngươi quá yếu" Thanh Long lạnh lùng lên tiếng.

      " thử làm sao mà biết được" Phong Vô Ý cười lạnh, rồi nắm chặt lấy thanh chủy thủ ở trong tay.

      "Tốt, muốn ta đồng ý cũng rất đơn giản, tới thu phục ta " Thanh Long xong, thân thể ước chừng mấy chục thước bỗng nhiên giãn ra rồi lao vọt lên trung, làm khuấy động cả bầu trời. Nhất thời trong cái sơn cốc bé liền bị gió lốc thét gào, người ở bên dưới bị thổi tung, đứng vững.

      "Cẩn thận!" Tiêu Tử Mặc hét lớn tiếng.

      cần nhắc nhở, Phong Vô Ý sớm tránh ra. Lúc này chỉ thấy ở giữa sơn cốc bị tầng băng dầy bao trùm.

      Chỉ ngẩn người trong chốc lát, nàng cũng kịp thời phản ứng lại. Nếu như Thanh Long là do Nghịch Thủy Hàn Đàm biến thành, tự nhiên là có năng lực làm cho nước biến thành băng.

      Nhưng còn chưa đợi nàng suy nghĩ nhiều, vô số phong nhận, thủy tiễn cùng với mảnh băng vụn giống như xương cốt đuổi tới. gian trong sơn cốc chật hẹp chỉ có hạn, mà Thanh Long lại bay lơ lửng ở trời, cho nên lúc này bị đánh cũng chỉ có mình bọn mà thôi.

      "Vô Ý, ta che chắn cho ngươi" Tiêu Tử Mặc khẽ câu. Rồi lập tức lên trước, ngón tay bay múa nhanh chóng ném ra đống giấy lớn.

      Từng đợt ánh sáng vàng lấp lánh phóng ra, ở trong trung biến thành những ảo ảnh hề sợ hãi đánh về phía sau gáy Thanh Long.

      Phong Vô Ý nhờ vậy mà rảnh được chút, ổn định lại tinh thần. Đem chủy thủ cất , lại bắn ra sợi giấy thép bị giấu ở trong nhẫn, tay run lên, nhất thời có đoạn dây nhằm thẳng về phía con mắt của Thanh Long mà lao tới.

      "Chỉ là chút tài mọn!" Thanh long to lớn nhìn thấy đống pháp thuật cấp thấp kia thèm để ý, nhàng vung đuôi cái, nhất thời làm cho đống giẫy vỡ vụn rơi xuống giống như trận mưa tuyết.

      Mà đúng lúc này, dây thép của Phong Vô Ý cũng tới nơi. Thanh Long cũng cảm giác được nguy hiểm, cái đầu to lớn nhàng nghiêng sang chút, làm cho dây thép lướt qua bên cạnh.

      Phong Vô Ý nhìn thấy ràng, rồi sau đó đưa tay ấn cái nữa làm cho sợi dây thép vốn bay , lập tức quay trở lại quấn quanh mấy vòng ở bên sợi râu rồng.

      "Hả?" Thanh Long lắc lắc đầu, nhưng có cách nào thoát được khỏi sợ dây thép. Đột nhiên nó tức giận, bay thẳng lên trời.

      Vẻ mặt Phong Vô Ý đột nhiên xấu , lập tức đem sợi dây ở cổ tay thả ra hai vòng, rồi dùng lực kéo mạnh. Nếu như khoảng cách bình đẳng, vậy ta đây liền kéo ngươi từ trời xuống mặt đất!

      Sợi dây thép sắc bén cắt đứt da thịt cổ tay, máu tươi giọt rồi lại giọt theo dọc cổ tay trắng nõn chảy xuống.

      "Chịu đựng!" Tiêu Tử Mặc cũng đưa tay nắm lấy sợi dây thép. Nhưng phải dùng sức lực, mà là ngưng tụ tinh thần lực.

      Gần như chỉ là trong nháy mắt, sợi dây thép đột nhiên trở nên đỏ bừng sáng chói, những thế mà nó còn mang theo cả nhiệt độ nóng bỏng! Chính xác là như thế, bởi vì thủy khắc hỏa. Nhưng mà dựa vào lực lượng ngang hàng mà , hỏa rất có thể có khả năng làm cho hơi nước bốc hơi trở nên khô khốc!

      Bị sợi dây thép bốc lửa quấn lấy râu, làm cho Thanh Long cũng bị thiêu đốt. Đột nhiên đuôi rồng quét vòng, va vào vách núi, nhất thời khiến cho các cục đá vỡ vụn rơi xuống, cứ như cảnh tượng trời long đất lở vậy.

      Giờ khắc này, tâm tình của Phong Vô Ý cũng giống như Nghịch Thủy Hàn Đàm. Trải qua nhiều khảo nghiệm sống chết như thế, nàng sớm hiểu ra điều, càng là lúc nguy hiểm cận kề lại càng phải giữ được bình tĩnh.

      Tuy là thế nhưng mà những tảng đá vụn này rơi xuống lại nhắc nhở nàng phải tránh né, nên mặt nàng dùng hai tay giữ chặt sợi dây để cố định lại hành động của Thanh Long, còn mặt quay đầu quát lớn: "Tử Mặc, pháp thuật sai khiến!"

      Tiêu Tử Mặc cũng hiểu ngay ý của nàng, tay trái lại lấy ra mấy tấm giấy có hình người ném ra, nhưng vẫn quên tiếp tục đem lửa nóng truyền qua dây thép. vừa chỉ huy sai chúng nó di chuyển những tảng đá lớn, sau đó lại ôm lấy bay lên trung rồi nện thẳng vào Thanh Long.

      Đương nhiên, lớp vẩy của rồng chính là thứ cứng rắn nhất trong thiên hạ, nên dựa vào mấy tảng đá kia cũng thể gây tổn thương được gì tới nó. Nhưng mà nếu như bị đánh vào cùng chỗ lại khác, ít nhiều vẫn làm nó cảm thấy đau đớn.

      Trong sơn cốc bé bị cuồng phong thổi tới mỗi lúc lớn hơn, rồi lại cộng thêm với lửa nóng nên khiến cho lớp băng sương kết thành kia nhất thời bị tan ra ít. Thanh Long ở trung tức giận quay cuồng, nhưng mà sợi dây thép này là được làm ra từ công nghệ cao của thế kỉ hai mươi mốt, nên dù là trải qua cả lửa và băng vẫn bền chắc như cũ, chặt chẽ quấn lấy râu của Thanh Long.

      Phong Vô Ý lúc này vô cùng cảm kích Hoàng Cửu Lê, vì nhờ có dạy cho nàng pháp quyết của ma giới nên mới khiến cho thân thể của nàng dẻo dai được như vậy. Hôm nay dùng toàn lực để ứng chiến, nàng có cảm giác như thân thể có tiến hóa rất lớn, nếu như là trước kia đừng là có thể giữ được con rồng này hay , mà dù cho là có thành công cũng chỉ trong chốc lát là cánh tay này bị dây thép cắt đứt rồi. Còn giờ phút này, tuy là bị máu tươi chảy đầm đìa, nhưng thực tế cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, căn bản hề đáng kể gì.

      Từ từ nâng lên cánh tay bị đau giống như mất cảm giác, thân thể do thiếu máu mà cảm thấy choáng váng hoa mắt. Nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy có chút gì đó ấm áp, và thoải mái. Vùng đan điền vốn dĩ là nơi yếu đuối nhất như sợi tơ vì do năng lượng bị tiêu hao quá nhiều, lại tự nhiên dùng tốc độ nhanh chóng phục hồi trở lại, từ từ ngưng kết thành hạt châu. Sau đó thân thể của nàng được hạt châu đó cung cấp năng lượng, liên tiếp có điểm dừng.

      Đây là loại cảm giác rất kỳ diệu, tuy thể nhìn thấy nhưng ở trong đầu lại cảm giác được ràng.

      Nhưng mà... Chẳng lẽ đây chính là ma hạch giống như lời của Hoàng Cửu Lê? phải rằng, dù có là thiên tài tuyệt thế cũng phải cần tới ba đến năm năm thời gian mới có thể ngưng kết được hay sao? Hay là.... bởi vì có liên quan gì đó tới Thanh Long kia?

      "Vô Ý!" trong lúc chìm vào suy nghĩ, bỗng ở bên tai truyền tới tiếng hô to của Tiêu Tử Mặc.

      Ngẩng đầu, chỉ thấy Thanh Long ở trung nổi giận. Mà gian quá , các vách đá xung quanh nứt vỡ ra liên tục, nếu như còn tiếp tục như thế, chỉ sợ là cả cái sơn cốc này cũng bị sụp xuống. Còn bọn họ, thậm chí là cả Thanh Long bị nàng gắt gao giữ lấy kia cũng bị chôn sống tại nơi đây!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37. Thần Binh Thương Lãng.



      "Ầm" Cuối cùng nửa bên vách núi cũng bị sụp xuống, từng đợt nham thạch rơi xuống trông như trận trời long đất lở.

      "Cẩn thận!" Phong Vô Ý vẫn quan sát tình cảnh xung quanh, thấy thế kéo bả vai của Tiêu Tử Mặc lại về phía sau, lưng cũng dán sát vào bên vách đá để tránh thoát những nham thạch rơi xuống. bên trầm giọng : "Nắm chặt lấy tay ta, cho dù có thế nào cũng được phép buông tay!"

      Tiêu Tử Mặc gật đầu, mười ngón đan xen vào với nhau, rồi nắm chặt lấy tay nàng.

      Bọn họ đều ràng, cái con rồng này tuyệt đối để cho bản thân nó bị chôn sống ở đây, nhưng mà dù là có chết cũng tránh khỏi bị thương. Hơn nữa nó còn có thể bay lên, cho nên chỉ cần Phong Vô Ý tiếp tục dùng sức kéo nó xuống như vừa rồi, mà thả lỏng sức lực ra con rồng này ... có khả năng rất lớn là đem bọn họ cùng ra ngoài.

      Quả nhiên, khí lực của Thanh Long dần sôi sục trở lại, rồi bỗng nhiên cảm thấy được lực lượng kéo nó xuống dưới giảm cũng lập tức quay đầu, bay thẳng lên trời.

      "!" Phong Vô Ý kéo chặt dây thép, tay còn lại nắm chặt lấy tay của Tiêu Tử Mặc. Ngay sau đó, hai người cùng bay lên trời.

      Thanh Long có Long Lân bảo hộ, dù bị tảng đá rơi trúng cũng ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng mà bọn họ khác, nhưng cũng may là thuật sai khiến của Tiêu Tử Mặc vẫn còn có tác dụng, tất cả bọn nó đều bay lượn vòng quanh hai người ở giữa trung, khiến cho những tảng đá rơi xuống đều bị đánh văng ra ngoài.

      Mặt đất càng ngày càng xa, đột nhiên đập vào mắt lúc này là cả khoảng trời rộng lớn và sáng sủa. Rốt cuộc rời khỏi phạm vi của sơn cốc, từ trời cao nhìn xuống, chỉ thấy ở bên dưới là các dãy núi nối liền vào nhau kéo dài liên miên dứt. Gần nhất là mảng rừng cây xanh tốt, xa hơn là dãy núi tuyết trắng tinh, mà xa hơn chút nữa còn có thể loáng thoáng thấy được con sông Đại Giang, rồi thành thị thôn trấn, và hàng nghìn hàng vạn dặm đất đai.

      Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Long vẫn còn tiếp tục bay thẳng lên cao như cũ cắn răng cái, sau đó nàng chạm vào cơ quan ở chiếc nhẫn trong tay. Dây thép lập tức bị rút lại, cũng đồng thời mang bọn nàng tiếp cận gần với cái đầu to lớn của con rồng này.

      " lên!" Phán đoán đúng thời điểm, nàng dùng sức ném Tiêu Tử Mặc lên .

      Ngày từ lúc chữ đầu tiên được thốt ra khỏi miệng nàng Tiêu Tử Mặc hiểu ý tử, sau đó cố gắng mượn lực mà sải bước lên lưng Thanh Long. Hai chân kẹp chặt lấy thân mình của nó, tay nắm chặt lấy mảnh long lân để khiến cho bản thân mình bị ngã xuống dưới.

      Phong Vô Ý thấy ổn rồi, mới thu lại dây thép, đồng thời cũng ngồi xuống phía trước Tiêu Tử Mặc.

      Tiêu Tử Mặc ôm lấy eo nàng, sau khi cảm thấy nàng ổn định được thân thể, lúc này mới thởi ra hơi.

      Dù có thế nào nữa bọn họ cũng chín tầng trời, nếu như bị ngã xuống nhất cũng bị thịt nát xương tan. Mà cái gọi là xương cốt, có thể còn giữ lại được hay cũng khó mà trước được ạ!

      Phong Vô Ý cùng lúc đưa hai tay bắt lấy cái sừng ở đầu Thanh Long, cười lạnh : "Lúc này ngay cả cưỡi ở người của ngươi ta cũng đều làm rồi, ngươi còn có nhận thua hay ?"

      "Ngươi chỉ là nữ nhân còn trẻ tuổi, nhưng lại rất có ý tứ" Sau khi giải thoát khỏi nóng bỏng của dây thép Thanh Long cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại, tuy giọng vẫn còn tức giận nhưng mà ở trong đó lại chứa ngạc nhiên nhiều hơn: "Lực lượng yếu kém tới mức đáng thương, nhưng mà ngươi lại có bản lĩnh vô cùng kì quái... mà tâm tính cũng rất kiên cường. Hơn nữa còn có người đồng bạn này của ngươi, có thể sử dụng được lực lượng... chắc hẳn là thệ hệ truyền nhân của Tuyền Ki Thạch phủ đúng ? Nhưng mà đáng tiếc, đáng tiếc"

      Đáng tiếc cái gì, Phong Vô Ý nghe thấy thế ở trong lòng cũng đánh cái dấu hỏi lớn. Nhưng nàng lại có hỏi thêm gì, mà chỉ : "Vậy ngươi đồng ý theo ta rồi hả?"

      "Cũng được" Thanh Long lắc đầu vẫy đuôi trận, rồi mới từ từ : "Tại chỗ này, ngay cả chim cũng thấy nổi con bay qua. Ta ở trong sơn cốc này ngây ngốc vô số năm, giờ ra ngoài cũng được. Nhưng mà.... nha đầu, ngươi có thể hay sử dụng được ta phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi. Mà tại lúc này, ngươi hiển nhiên là có tư cách!"

      "Tư cách?" Phong Vô Ý nhíu mày, tức giận lên tiếng: "Cái loại lực lượng mà phải dựa vào người khác ban ơn cho, ta cần. Mà ngươi, ngày, ta chỉ có thể sử dụng được ngươi, mà ngươi còn phải thần phục dưới chân ta nữa!"

      "Ha ha ha...." Đột nhiên Thanh Long cười lớn trận khiến cả trời đất phải rung động: "Được rồi, tạm thời ngươi là người cầm giữ ta, cho nên ít nhất cũng phải có được chút khí thế này mới đúng!"

      Vẻ mặt Phong Vô Ý vì nghe thấy thế mà thay đổi, nàng còn định thêm gì nữa, đúng vào lúc này... Thân thể cao lớn của Thanh Long bỗng toát ra mảnh ánh sáng màu xanh bao phủ quanh thân thể, sau đó từ từ thu lại và cuối cùng là biến thảnh thanh bảo kiếm.

      " tốt!" Tiêu Tử Mặc vừa hô to, tay cũng đồng thời nắm chặt lấy tay của Phong Vô Ý.

      Cũng biết là do Thanh Long quên mất, hay là nó có ý định khảo nghiệm bọn họ lần. Mà ngay từ lúc thanh thần binh Thương Lãng xuất chín tầng trời, hai người bọn họ cũng bị mất chỗ chống đỡ, rồi rơi thẳng xuống dưới.

      Tuy là bị rơi xuống, nhưng Phong Vô Ý lại hề hoảng hốt chút nào. Nàng chỉ đưa tay đè lên vị trí cơ quan ở chiếc nhẫn, chờ tới khi có chướng ngại vật xuất ở bên cạnh người liền bắn ra quấn chặt lấy. Lúc trước, vào thời điểm nhảy dù, cũng có lần bị trục trặc khiến cho dù thể bung ra, nàng cũng từng làm lần như vậy... chỉ là lần này khác ở chỗ, bên cạnh còn có thêm nữa nữa mà thôi.

      Tiêu Tử Mặc hít sâu hơi, cũng nghĩ được nhiều như vậy, nên tay trái dùng lực kéo đứt chiếc vòng trang sức ở cổ, đem miếng ngọc màu tím lấy xuống.

      Chỉ trong nháy mắt, từ khe hở trong tay bắn ra những đạo ánh sáng màu tím vô cùng xinh đẹp, mà lực lượng này cũng làm cho người ta thể mở mắt ra nổi.

      Phong Vô Ý chịu được mà phải nheo mắt lại, trong tai chỉ nghe thấy tiếng thanh giống như chim chóc kêu. Sau đó là dưới chân đột nhiên trở nên mềm nhũn, ngã lên thứ gì đó mềm mại, nhưng cũng khiến mình bị thương chút nào. Tốc độ rơi những ngừng lại, mà còn có cảm giác như là được kéo lên .

      Từ từ mở to hai mắt, lọt vào mắt nàng lúc này là cảnh tượng khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc và thán phục thôi.

      Nàng thấy bọn họ cưỡi con chim khổng lồ, ngoại hình con chim này nhìn giống như phượng hoàng ở trong sách, nhưng thân lại bị màu tím bao phủ, từ gáy trải dài khắp toàn thân. cái đầu tinh xảo cùng với chiếc đuôi xinh đẹp dài tới chừng ba, bốn mét phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng mỹ lệ. Thần sắc của nó cực kỳ cao ngạo, nhìn khác gì vương giả .

      "Đây là?" Phong Vô Ý tò mò sờ lên lông ở lưng chim, quay đầu lại : "Đây là mãnh thú bị phong ấn ở trong mảnh ngọc màu tím kia của ngươi à?"

      "Đúng vậy, nó được gọi là Tử Vô. Cũng chính là vương giả của mãnh thú ở Đại Lục Phạm Thiên-- Ma diễm băng sát điểu" Tiêu Tử Mặc trả lời: "Ma diễm băng sát điểu tình tình rất hung bạo, chỉ ăn thịt và nội tạng của người. Thuộc tính băng, nhưng lại có thể phun ra lửa, mà ngọn lửa đó lại mang theo hàn băng rét lạnh tới thấu xương. Tuy là thể cháy, nhưng lại có thể đem người đóng băng lại chỉ trong nháy mắt"

      "So với con rắn kia còn đẹp hơn nhiều" Phong Vô Ý nhún vai. là nhìn ra, sinh vật xinh đẹp như thế mà sao lại khát máu tới vậy.

      Trong khi hai người chuyện, Tử Vô đưa bọn họ quay trở về tới cái sơn cốc lúc đầu. May mắn là vách núi kia sập xuống hề ảnh hưởng tới bên này, nếu chôn vùi Hoàng Cửu Lê xuống bên dưới, mà nếu như vậy vấn đề trở nên nghiêm trọng rồi!

      "Ầm--" Ngay lúc bọn họ rơi xuống đất, Thanh Long cũng hóa thành thanh kiếm cổ rơi xuống ở ngay bên cạnh. Rồi lập tức cắm xuống mặt đất, chỉ để lộ ra chuôi kiếm ở bên ngoài.

      người Tử Vô cũng toát ra ánh sáng màu tím, toàn thân giống như ngọn lửa mà lao vào miếng ngọc ở tay Tiêu Tử Mặc, cuối cùng là biến mất thấy đâu nữa. Lúc này trán Tiêu Tử Mặc cũng toát ra mồ hôi lạnh ướt đẫm, sắc mặt trở nên trắng bệch, thân hình lung lay như sắp ngã.

      "Ngươi sao chứ?" Phong Vô Ý thấy thế lo lắng hỏi thăm.

      " sao, chỉ cần nghỉ ngơi chút là tốt rồi" Tiêu Tử Mặc thở ra hơi, đem miếng ngọc đeo lên cổ, cười khổ : "Lực lượng của Tử Vô quá mức mạnh mẽ, cho nên khống chế nó dễ dàng chút nào. Chỉ cần cẩn thận là bị lực lượng của nó phản lại, cho nên đây cũng là nguyên nhân mà khi phải cần thiết ta triệu gọi nó ra"

      "Dù sao vật cũng tới tay, nên cần vội" Phong Vô Ý xong, cúi người rút thanh kiếm ra. Thanh kiếm này so với trường kiếm rộng lớn hơn chút, thân kiếm trong suốt như nước, bên trong tỏa ra khí lạnh dày đặc, nhưng lại được giấu cách kín dáo vô cùng. Chuôi kiếm được khắc đồ án hình Thanh Long cưỡi mây, rồi thân hình rồng kéo dài uốn lượn vòng quanh chuôi kiếm... Sau đó nhìn thân kiếm thấy ở đó được khắc lên hai chữ cổ theo phong cách xa xưa-- Thương Lãng!

      Thượng cổ thần binh, Kiếm Thương Lãng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :