1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28. Dị Tộc Mị Ảnh.


      theo Tiêu Tử Mặc tới bên cạnh mấy cây đại thụ, Phong Vô Ý chăm chú quan sát xung quanh lần, rồi lại cẩn thận sờ thử ít đất đá dưới chân xem xét kỹ chút. Mãi tới lúc lâu sau, nàng mới với Hoàng Cửu Lê: "Bắt đầu "

      Từng tiếng động cổ quái vang lên, tiếp theo đó là đất dưới chân bị chấn động mạnh và dần dần nứt ra hai bên, tạo thành con đường ở giữa.

      Hố đất này so với của Lý gia lúc trước còn sâu hơn rất nhiều, ước chừng phải sâu hơn ba thước đất. Đương nhiên, lúc này còn có chiếc quan tài to lớn hoa lệ kia nữa, nên phạm vi xung quanh cái hố đất cũng rất nhiều.

      Phong Vô Ý nhảy xuống dưới hố, nàng cũng quan tâm tới đống châu báu kia mà là trực tiếp lấy ra chiếc hộp.

      "Là cái gì vậy?" Tiêu Tử Mặc quỳ ở bên cạnh hố, đứa mắt nhìn xung quanh ở bên dưới.

      Phong Vô Ý lúc lấy được cái hộp cũng bắt đầu nghiên cứu cái hộp này chút, để xem bên ngoài có cơ quan hay kí hiệu gì . Mãi tới lúc cảm thấy an toàn, nàng mới đưa tay cẩn thận mở chiếc hộp ra. Nhìn vào chỉ thấy đây là chiếc hộp rất bình thường, được làm ra từ gỗ, bên trong cũng chỉ có bức thư được viết giấy ngả sang màu ố vàng, cùng với cuộn da dê gì đó. Phong Vô Ý thấy thế cũng tùy ý mà mở ra nhìn xem, nhưng mà đập vào mắt nàng lại là chữ viết ngang dọc trông như gà bới, càng nhìn càng hiểu... rồi nàng lại đưa tay lật lên lật xuống để xem xét nhưng mà cũng hề có gì khác thường cả.

      "Làm sao vậy?" Thấy nàng lời nào, Tiêu Tử Mặc đành phải hỏi lại lần nữa.

      "Ngươi xem thử đây là văn tự gì" Phong Vô Ý nhíu chặt chân mày, đem cái hộp đưa lên .

      "Ồ" Tiêu Tử Mặc đưa tay bắt lấy rồi mở ra, nhưng sau khi nhìn thấy nội dung ở bên trong tấm da dê kia cũng nhịn được mà sửng sốt.

      "Nhận ra được sao?" Phong Vô Ý vươn người, tay bám vào phía bên miệng hố, chân khẽ dùng lực nhún xuống rồi sau đó nhảy thẳng lên mặt đất. Nàng cũng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tử Mặc, và ghé đầu nhìn qua xem xét.

      "Chắc hẳn đây là văn tự của dị tộc" Tiêu Tử Mặc nhắm mắt suy nghĩ lâu rồi mới : "Đây hẳn là thứ có từ trước khi Đại Lục bị chia cắt ra, tuy ngôn ngữ đều được thống nhất sử dụng là ngôn ngữ của nhân loại. Nhưng mà mỗi chủng tộc vẫn đều có ngôn ngữ của chính mình, cho nên ngôn ngữ này hẳn là của tộc nào đó, mà ta bây giờ còn chưa xác định được. Có lẽ, phải trở lại Tuyền Ki Thạch phủ mới có thể tìm hiểu "

      Phong Vô Ý gật đầu, nàng có thể hiểu được. Vì dù sao văn tự này cũng là từ ngàn năm trước để lại, nếu như tra thêm ở trong "Tự điển" các loại, mới có thể biết được. Nhưng mà dù là thế, Lý gia cũng làm sao lại có được mấy thứ này, hơn nữa lại là thứ quan trọng như vậy?

      "Chỉ sợ là phải đợi tới lúc hiểu được nội dung ở trong đó mới biết được" Tiêu Tử Mặc xong, liền đóng lại cuốn da dê: "Đáng tiếc là thể mang , nếu rút dây động rừng. Sau khi ghi chép lại rồi nhanh chóng rời thôi, chúng ta cũng có nhiều thời gian như vậy"

      "Chuyện này cũng đâu còn cách nào khác" Phong Vô Ý tự tin, nhàng cười : "Mấy thứ này ta đều đều có thể ghi nhớ kỹ, đường rời chúng ta ghi chép lại dần dần cũng được"

      "Ngươi nhớ kỹ được? Những ký tự này cũng phải đơn giản như vậy" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc lên tiếng.

      "Ta tất nhiên là nhớ được" Phong Vô Ý cũng tiếp tục giải thích, mà chỉ đơn giản lại câu. phải nàng hiểu được văn tự kia, mà là nàng coi chúng trở thành hình ảnh như bức tranh vẽ rồi đem ghi nhớ lại. Đối với người được cải tạo gien mà , vấn đề chỉ cần nhìn lần nhớ là kỹ năng rất đơn giản.

      Thấy vẻ mặt nàng lúc mở ra cuốn da dê rất nghiêm túc, nên Tiêu Tử Mặc cũng tiếp tục hoài nghi gì nữa. Sau đó đứng lên, lấy ra hai cái hình nhân rồi ra lệnh, chỉ thoáng cái thấy ở đỉnh đầu có làn sương lượn lờ, nhìn quanh tình hình bốn phía.

      Dù sao cũng cần toàn bộ, chỉ cần nàng có thể ghi nhớ được hơn nửa là được. Dù là thành công

      tay , chỉ cần là có phần thôi cũng tự tin phán đoán ra được nội dung ở trong đó.

      Chợt đột nhiên, ở đám bụi cỏ bên cạnh lay động, sau đó là con rắn có màu xanh biếc bò tới.

      “Bích Linh quay lại?” Tiêu Tử Mặc thở hơi, rồi vươn tay ra.

      Con rắn uốn éo thân thể, leo lên người của chủ nhân rồi mới ‘tê tê’ hai tiếng, bắt đầu kể lại tình hình ở chỗ cửa thành. Quả nhiên, Vương Kiêm vẫn chưa xuất là vì muốn lùng bắt người nào cho bằng được. Cho tới tận bây giờ, quan binh vẫn hề làm ra hành động nào khác, xem ra bọn họ hẳn là nghĩ ngồi im đợi thích khách lộ diện.

      hổ danh là mấy cái lão già sống lâu… A , tại chỉ sợ là sớm chết mà ngay cả xương cốt đều hóa thành tro rồi.” Hoàng Cửu Lê thầm: “Lịch sử của ngàn năm trước thế mà còn lưu truyền lại cho tới tận ngày nay. Tuyền Ki Thạch phủ, hừ hừ.”

      đời này có bức tường nào mà bị gió lùa.” Tiêu Tử Mặc lạnh lùng : “ ngàn năm, tất cả lịch sử bị chôn giấu ở phía sau… sớm hay muộn rồi bị lộ ra dưới ánh sáng mặt trời.”

      “Đáng tiếc…” Hoàng Cửu Lê im lặng lúc, đột nhiên cười lạnh: “Đáng tiếc, tính chất đặc biệt của nàng lại là hỏa.”

      “Ta cũng qua rồi, đây cũng phải là chuyện tốt.” Tiêu Tử Mặc nhìn thoáng qua tập tranh mà Phong Vô Ý dùng trí nhớ để ghi lại.

      Hoàng Cửu Lê vẫn tiếp tục cười lạnh, nhưng cũng thêm gì nữa.

      Phong Vô Ý vẫn dùng tinh lực để ghi nhớ lại những văn tự giống như Thiên Thư đó, nhưng mà cũng do nhiều năm chấp hành nhiệm vụ cơ mật, nên lòng cảnh giác của nàng vẫn luôn lúc nào thả lỏng. Vì vậy mà cuộc đối thoại của hai người, chữ cũng sót, đều rơi vào trong tai nàng.

      Đáng tiếc sao? Xem ra là ở trong đó có tình gì rồi. Đợi khi tìm được thời cơ thích hợp có Hoàng Cửu Lê ở bên cạnh, nàng hỏi Tiêu Tử Mặc.

      Vừa suy nghĩ nhưng tay vẫn dừng lại, tốc độ vẫn giữ nguyên hề chậm chút nào. Từng tờ giấy được lật qua, chỉ thoáng chốc những văn tự in sâu vào trong đầu nàng.

      Lật tới trang cuối cùng, Phong Vô Ý đóng nắp hộp, hít sâu hơi rồi nhắm mắt.

      Những văn tự được ghi nhớ bắt đầu lên trong đầu lần, xác định bỏ sót chỗ nào rồi nàng mới đứng dậy.

      “Trời cũng sắp sáng, chúng ta cũng nên rời rồi.” Tiêu Tử Mặc khẽ khàng lên tiếng.

      Phong Vô Ý sững sốt, nhìn xem sắc trời. Lúc này ở phía Đông lên ánh sáng của mặt trời, chắc do nàng quá mức tập trung tinh thần nên có chú ý tới thời gian.

      Vội vàng đem chiếc hộp thả lại vào trong hố, để cho Hoàng Cửu Lê khôi phục lại như cũ. Cuối cùng nàng mới đem những đá vụn và mấy thứ linh tinh đặt lại giống hệt dáng vẻ lúc ban đầu.

      “Làm cái gì vậy?” Hoàng Cửu Lê khó hiểu, lên tiếng hỏi.

      “Chẳng may Vương Lăng cho người trở lại xem xét, cũng phát ra nơi này có người động chạm đến.” Tiêu Tử Mặc lên tiếng trả lời.

      Phong Vô Ý rửa tay, quay đầu cười cười với , trong lòng cũng có chút áy náy: “ có lỗi, ngươi có đói bụng ? Trước tiên tìm chút gì ăn .”

      cần.” Tiêu Tử Mặc lắc đầu, đem Bích Linh trả lại cho nàng rồi chính mình đem Nguyệt thần nguyền rủa đeo lên mặt: “Theo đường này mà , hẳn là có quán trà nghỉ chân, tới đó chúng ta ăn sau cũng được.”

      “Được.” Phong Vô Ý khẽ đáp ứng tiếng, rồi lại quay đầu. Nhưng tới khi nhìn đến khuôn mặt khỏi sững sốt, miệng bật thốt lên: “Vì sao ta lại có thể thấy được Nguyệt thần nguyền rủa?”

      “Ngươi từng đeo nó qua rồi.” Tiêu Tử Mặc giải thích: “Người từng đeo qua Nguyệt thần nguyền rủa chịu ảnh hưởng bởi nó.”

      “Chuyện này cũng tốt” Phong Vô Ý nở nụ cười: “Ta còn tưởng dù sao chúng ta cũng cùng nhau, nếu như ta lại nhận ra được ngươi trông như thế nào, làm sao mà cùng được.”

      “Chúng ta có khế ước, ngươi có thể thông qua khế ước để liên hệ… Ngươi, ngươi làm gì hả?” Tiêu Tử Mặc , bỗng nhiên cảm giác có đôi tay trắng nõn mà ấm áp sờ lên mặt mình, trong lòng hoảng hốt, lập tức lùi lại sau mấy bước.

      “Ngươi như vậy nhìn rất đẹp.” Phong Vô Ý coi phản ứng vừa rồi của Tiêu Tử Mặc để vào mắt, vẻ mặt nàng vô tội: “Làm sao vậy?”

      có gì…” Tiêu Tử Mặc thấy thế cũng ngẩn người, rồi cười khổ trong lòng. Trong mắt nàng hoàn toàn có ý gì khác, chỉ là tự bản thân quá ngạc nhiên mà thôi. Nhưng… hai mươi mấy năm qua, rồi cho tới khi trở thành Quốc Sư của Phạm Thiên trừ bỏ người nữ nhân này… đúng là chưa từng có ai dám đối với làm ra hành động trêu đùa như vậy cả.

      thôi.” Phong Vô Ý liếc mắt nhìn kỹ cái, rồi mới bước về phía trước.
      Last edited: 18/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29. Đêm Trong Sơn Động.


      thẳng theo hướng bắc, mặt Tiêu Tử Mặc mang theo Nguyệt thần nguyền rủa, Phong Vô Ý hóa trang che giấu dáng vẻ của mình. Hai người cứ như vậy mà xuyên qua các thành thị cách thoải mái mà làm cho người nào chú ý tới. Dù cho là quan binh dựa theo thông lệ mà kiểm tra, bọn họ cũng vẫn tránh cách dễ dàng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Phong Vô Ý dừng ở ven đường hỏi thăm chút về tình hình diễn ra ở kinh thành, nhưng mà những gì nàng nghe được lại quá mức phô trương. Từ chuyện đơn giản, thích khách vào cung ám sát sủng phi của hoàng đế, cướp Quốc Sư, rồi lại trở thành Phong quý phi biến thành quỷ ở dưới nước và Tiêu Tử Mặc là ác ma làm loạn.... Cũng vừa hợp tình hợp lý lại cùng với vài ngày trước đó ở trong cung quả từng có chuyện " ma quái", thế là cứ từng người rồi lại từng người truyền tai nhau, biết chân tướng bị sai lệch tới mức nào nữa rồi.

      Nhưng chuyện này cũng bằng chuyện biết do ai đồn đại rằng Tiêu Tử Mặc Phong Vũ Y, lại bị hoàng đế hoành đao đoạt ái. Vì thế mà hai người thừa dịp lễ săn bắn mà cùng nhau hợp sức bỏ trốn. Dân chúng quả nhiên vẫn luôn luôn thích nghe loại chuyện cổ tích về tài tử giai nhân này, mà trách cũng được, vì căn bản ở thời đại này những tiết mục giải trí là quá ít ỏi. Nhìn chung tình hình này cũng ảnh hưởng gì lớn, chỉ là... đánh bậy đánh bạ, lại tạo nên lý do rất hợp lý.

      Tuy đây chỉ là lời đồn đại của mọi người, nhưng tin đồn vô căn cứ này cũng nhất định là thể tự nhiên mà có được. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ít nhất bên trong phải có nguyên nhân sâu xa khác, mà nàng lại có thể từ trong những tin này mà biết thêm được rất nhiều điều có ích.

      Điều đầu tiên chính là thi thể của Phong Vũ Y tìm được ở trong ao sen tại Lãm Nguyệt cung, cái này cũng lên Phong Vô Ý nàng từ nay về sau có thể thoát khỏi cái danh phận xấu hổi này rồi. Dù cho tương lai sau này có gặp lại Hách Liên Diệu, cũng coi như chưa hề quen biết. Còn chuyện săn bắn thành cũng chẳng thể nên điều gì cả, sủng phi chết kia cũng đâu thể nào liên quan tới chuyện lớn của quốc gia được. Thế nhưng chuyện Tiêu Tử Mặc mất tích quá mức chấn động rồi, quan binh ở trong kinh thành đều bị chỉnh đốn lại từ xuống dưới lần, thị vệ trong hậu cung cấp thấp cùng với tần phi đều bị lôi ra đánh chết vô số -- Xem ra Hoàng hậu này cũng biết cách nhân cơ hội mà thanh trừ số tình địch, rồi củng cố lại địa vị của chính mình.

      Mà tất cả những chuyện này đối với Tiêu Tử Mặc lại chỉ như gió thoảng qua tai, hề gây nên chút gợn sóng nào ở trong lòng.

      Ngày đêm nghỉ, quang cảnh ở ven đường dần dần cũng trở nên vắng vẻ và ít người qua lại hơn. Trước mắt lúc này đều là hình ảnh núi non trùng điệp kéo dài ngừng tới tận cuối chân trời, khí xung quanh cũng càng lúc càng lạnh hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy tuyết phủ dày đặc ở đỉnh núi phía xa kia.

      Lại tiếp tục thêm mấy ngày, lúc này ngay cả cái chợ cũng đều thấy. Cho nên chỉ có thể nghỉ chân tạm tại thôn trang bé nào đó mà bọn họ gặp được ở đường , còn đâu tất cả mọi người đều phải ăn ngủ ngay tại giữa rừng núi hoang dã. May mắn là Tiêu Tử Mặc sớm chuẩn bị, nên khi đặt chân tới được cái thị trấn, bọn họ ngay lập tức mua quần áo để chống lạnh.

      "Xem ra đêm nay lại nhìn thấy người nào rồi" Phong Vô Ý nhìn sắc trời tối đen, mở miệng câu, nhưng tay lại nắm chặt lấy áo choàng quấn vào quanh người để tránh cho gió lạnh thổi đến.

      "Nơi này chính là núi Hàn Phong, cách dốc núi Bích Ảnh cũng rất gần, cho nên chỉ sợ là có người nào sống ở đây đâu" Tiêu Tử Mặc thở dài khẽ.

      "Những người được gọi là cao nhân sĩ đều thích loại địa phương như thế này, để cố làm ra vẻ thần bí" Phong Vô Ý bĩu môi, đưa tay vịn vào tảng đá rồi cẩn thân nghiêng người qua đường núi hẹp. Theo mỗi bước của nàng, đất đá vụn từ phía lăn xuống làm vang lên những tiếng lạo xạo, nhưng cũng phải mất lúc lâu mới thấy chúng rơi chạm xuống đất.

      "Cẩn thận chút, nếu như ngã xuống dưới thịt nát xương tan đó" Tiêu Tử Mặc nhắc nhở câu: "Những bí mật của Tuyền Ki Thạch phủ còn nhiều hơn so với ngươi tưởng tượng rất nhiều, cho nên nếu như người bình thường dễ dàng có thể tới được, vậy cũng đâu thể gọi cuộc thử thách để nhận được truyền thừa từ ngan năm để lại"

      "Vậy còn phải bao lâu nữa?" Phong Vô Ý nghe thấy thế hỏi lại câu.

      "Dựa vào tốc độ này, trước khi trời tối vào ngày mai mới có thể tới được" Tiêu Tử Mặc trả lời. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      "Ta này, chẳng lẽ mỗi lần ngươi vào đây đều phải như vậy sao?" Phong Vô Ý cười khổ .

      "Từ lúc ta có trí nhớ ở Tuyền Ki Thạch phủ, mười sáu tuổi rời núi. Cho nên đây là lần đầu tiên ta trở về" Tiêu Tử Mặc nhàng : "Con đường ngày, ta so với ngươi cũng chỉ là nhiều hơn lần mà thôi"

      Phong Vô Ý nghe thế trợn mắt, lúc này ngay cả cười khổ nàng cũng cười nổi rồi. Đấy là nàng còn là người đứng đầu ở trong tổ chức, và được trải qua vố số lần huấn luyện khắc nghiệt, sau đó lại cùng với Hoàng Cửu Lê kiên trì tu luyện pháp thuật của ma giới.... Đổi lại nếu là người bình thường, chỉ sợ chết cũng mệt mỏi rã rời. Vậy mà Tiêu Tử Mặc lại có thể trải qua được hoàn cảnh này khi mới mười sáu tuổi, ngay cả chút võ công cũng biết... chỉ có thể dựa vào thể lực của mình để ra ngoài!

      "Nếu ta nhớ nhầm ở phía trước có sơn động, chúng ta tạm thời có thể tới đó ở đêm. Sáng sớm ngày mai lại tiếp tục qua ngọn núi này là có thể nhìn thấy dốc núi Bích Ảnh rồi" Tiêu Tử Mặc lên tiếng .

      "Vậy nhanh chút, ta thấy gió thổi tới có mùi ẩm ướt, chỉ sợ lát nữa trời mưa" Phong Vô Ý nhíu chặt lông mày .

      "Ừm" Tiêu Tử Mặc ừ tiếng, lại tiếp: "Phía trước có đường rẽ, nơi đó đường rất chật hẹp, cho nên phải cẩn thận"

      "Đưa tay cho ta" Phong Vô Ý xong, nhìn vươn tay phải ra, nhưng trong lòng lại ngầm bội phục . Chỉ qua sơn đạo này có lần, lại là nhiều năm trước nhưng lại đều nhớ được từng chi tiết !

      Tiêu Tử Mặc đầu tiền là sửng sốt lúc, rồi mới đưa tay ra nắm chặt lấy tay nàng, và đỡ người lên.

      Đột nhiên, trận gió to thổi tới khiến cho mái tóc của hai người bị dính hơi nước bay loạn trong gió. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      "Đúng là sợ chuyện gì gặp chuyện đó!" Phong Vô Ý lẩm bẩm môt câu, rồi bước nhanh hơn. Quả nhiên con đường phía trước hẹp vô cùng, nhưng lại bằng phẳng hơn lúc trước. Sau đó đưa mắt nhìn ra vách núi ở phí trước mặt, thấy mơ hồ có cái cửa động lộ ra, nhưng bị rất nhiều bụi cây cùng cỏ dại che khuất hơn nửa. Nếu có người trước, sợ là rất khó mà phát ra được.

      "Trời mưa rồi, nhanh lên chút!" Tiêu Tử Mặc lên tiếng thúc giục.

      "Ừm" Phong Vô Ý buông tay ra, chạy nhanh về hướng sơn động phía trước.

      "Rầm ~" ngoài dự đoán, trận mưa lớn như trút nước rơi xuống.

      "Đáng chết!" Phong Vô Ý bước nhanh vào sơn động, nhưng mà vẫn tránh được bị ướt chút.

      "Ta nhớ ở nơi này có rất nhiều nhánh cây khô" Tiêu Tử Mặc vào trong sơn động, đảo mắt nhìn qua lần. Sau đó mới nhặt đống củi khô, đem chất đống lại chỗ, búng tay cái ngay lập tức có ngọn lửa lập tức rơi xuống đống củi, làm xua tan cái rét lạnh ở đây khiến người ta ấm áp và thoải mái hơn rất nhiều.

      "Nhanh chóng thay quần áo , bị dính nước mưa rất dễ sinh bệnh" Phong Vô Ý xong, cũng nhanh chóng cởi ra áo khoác bên ngoài. May mắn là áo khoác rất dày, cho nên áo ở bên trong vẫn chưa bị thấm nước.

      Đợi khi hai người xử lý xong mọi chuyện, lại đem lương khô đặt bên cạnh đống lửa hơ nóng, cùng với đun thêm ít nước để lát nữa ăn cho no bụng.

      Bên ngoài động những tiếng mưa 'tí tách' càng lúc càng vang to hơn. xem ra trận mưa này lại lớn hơn lúc nãy rồi.

      "Nếu trận mưa này mà đổ xuống sớm hơn chút, chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi" Phong Vô Ý cười .

      "Chỉ mong là ngày mai ngừng lại" Tiêu Tử Mặc nhăn mày, vẻ mặt sầu lo : "Nếu như còn tiếp tục chỉ sợ con đường này càng khó hơn...."

      "Chúng ta cũng vội, chẳng qua chỉ mất thêm ngày mà thôi" Phong Vô Ý nhún vai, nhìn tình hình xung quanh ở trong sơn động. Sau đó nàng đứng dậy tới nơi có nước mà rửa mặt sạch , tiếp đó là đem hai cái áo choàng trải lên bên cạnh đống lửa để hong khô.

      "Ngươi ngủ trước " Tiêu Tử Mặc thu dọn lại chỗ đồ ăn còn thừa, chuẩn bị thêm chút cho bữa sáng ngày mai. Xong hết mọi chuyện, mới từ trong bọc hành lý lấy ra quyển sách, đồng thời cũng đem Nguyệt thần nguyền rủa tháo xuống.

      Phong Vô Ý nằm nghiêng ở áo choàng, nâng khửu tay chống vào cằm rồi lẳng lặng đánh giá Tiêu Tử Mặc. Đồng hành cùng nhau nhiều ngày, sớm chiều đều ở chung, nàng thấy thân thể của người nam nhân này có làn sương mù bảo phủ, mỗi lúc nhiều hơn. Chỉ sợ là phải tới Tuyền Ki Thạch phủ mới có thể tản được!

      Tiêu Tử Mặc dựa lưng vào vách đá, để ý tới ánh mắt đánh giá của nàng. chỉ yên lặng lật từng trang sách, khuôn mặt vốn vì lạnh mà tái nhợt lúc này cũng nhờ có ánh lửa bập bùng mở trở nên tươi sáng hơn.

      Hai người, nằm ngồi, khoảng cách chỉ quá thước. Mặc dù hề có lời trao đổi nào, nhưng lại dưới khí tức yên tĩnh ở trong sơn động này, khiến bọn họ giống như.... vẫn luôn ở đó như vậy, ngàn năm đổi.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30. Mỹ Nhân Lưu Ly.


      Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu qua kẽ hở xuyên thẳng vào trong sơn động, rồi bao phủ trưc tiếp lên hai người nằm ôm nhau ngủ.

      Phong Vô Ý từ từ mở mắt ra, đầu tiên là hoảng hốt rồi sau đó mới phản ứng lại, tới khi nhận ra mình ở đâu mới thu hồi lại động tác ôm thắt lưng của người bên cạnh. Từ trước tới giờ nàng chưa từng cùng người nào ngủ chung, cho nên cũng biết trong lúc vô thức ôm lấy người ta, nhưng mà mấy ngày qua đều từng trải qua những cảnh sớm tối ở chung, và cũng có lúc dựa vào nhau để sưởi ấm... vì thế mà lúc này cũng còn cảm thấy xấu hổi nữa.

      "Hết mưa rồi" Tiêu Tử Mặc đứng lên, chỉnh trang lại y phục rồi mới lên tiếng.

      "Vậy nên sớm chút hơn, nhưng ta rất tò mò, nơi đó là nơi như thế nào mà lại có thể nuôi dạy ra người như ngươi được" Phong Vô Ý cười cười, sau đó cũng rất nhanh sắp xếp lại vài thứ để chuẩn bị lên đường.

      "Chỉ mong là nơi đó làm cho ngươi thất vọng" Tiêu Tử Mặc cong môi , nhưng nụ cười đó lại là nụ cười khổ.

      Phong Vô Ý ngẩn ra, trong lòng cũng suy nghĩ chút. Có lẽ.... Nơi Tuyền Ki Thạch phủ này còn có gì đó mà nàng tưởng tượng được ạ!

      Lại nhìn nhau lần nữa, hai người đều ngầm hiểu ý nhau. Rồi mới tùy tiện ăn chút lương khô mà đêm qua còn sót lại, dập tắt đống lửa và ra ngoài sơn động.

      Lúc này bởi vì đến phạm vi của dốc núi Bích Ảnh, ven đường cũng người nào khác, nên Tiêu Tử Mặc cũng tháo Nguyệt thần nguyền rủa xuống, để lộ ra khuôn mặt chân chính của mình.

      khí sau cơn mưa vẫn còn để lại chút ẩm ướt, cùng với cỏ cây bị hơi nước đọng lại ở bên . Nhưng mà nơi sơn đạo này có quá nhiều đá vụn nên bùn đất cũng có mấy, nên khiến cho lối cũng bị lầy lội chút nào.

      "Cứ quay lại hướng mà hôm qua chúng ta dừng lại mà tiếp, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn vào đêm nay nhất định có thể tới được Tuyền Ki Thạch phủ" Tiêu Tử Mặc .

      "Nơi này có gì tốt mà những lão quỷ kia lại chọn nơi này" Hoàng Cửu Lê khẽ lên tiếng .

      "Từ bây giờ trở , tốt nhất là ngươi nên ngậm miệng lại" Tiêu Tử Mặc nhìn cái, rồi lạnh lùng : "Chúng ta vào tới phạm vi thế lực của Tuyền Ki Thạch phủ, nếu Ma Quân các hạ muốn bị phong ấn...."

      "Hừ!" Hoảng Cửu Lê hiểu lời đấy có mang theo uy hiếp, nhưng mà lúc này cũng còn thân thể, cho nên trước mắt chỉ có cách tính toán tìm cách tránh đối đầu trực tiếp với Tuyền Ki Thạch Phủ. Tuy biết là bị uy hiếp, nhưng cũng chỉ có thể nén giận nuốt vào trong bụng.

      Bởi vì đường lúc này dễ hơn đường núi lúc trước rất nhiều, chưa tới giữa trưa hai người tới đỉnh núi. Nhưng chưa kịp thở phào nhõm hơi, bị bóng dáng nho hấp dẫn rồi.

      Chỉ thấy khoảng đất trống giữa núi, có tiểu nương khoảng mười mười hai tuổi lẳng lặng đứng ở đó. người mặc bộ áo bào màu đỏ thẫm, lưng đeo thanh kiếm, tóc đầu được búi thành hai búi, giữa hai hàng lông mày có nốt chu sa màu đỏ. Tuy bộ dáng trông rất xinh đẹp, nhưng hơi thở ở quanh thân lại để lộ ra sát khí rất nồng đậm.

      Tại sao ở đỉnh núi cao lại có thể xuất nữ hài tử, mà nhìn qua nàng ta cũng phải là người đơn giản.

      "Lưu Ly?" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc gọi tiếng.

      "Tử Mặc sư huynh, Lưu Ly phụng mệnh trưởng lão tới đây nghênh đón người có vận mệnh sát kiếp" Nữ hài tử nhìn thấy Tiêu Tử Mặc vẻ mặt lạnh lùng như băng cũng hơi giảm chút, nho nhã lễ độ trả lời.
      Nhưng mà, khi Tiêu Tử Mặc nghe thấy lời này, hai hàng lông mày chợt nhíu lại.

      Phong Vô Ý quay đầu nhìn cái, cất giọng cười tiếng: "Vốn tưởng rằng phải tới Tuyền Ki Thạch phủ mới bắt đầu khảo nghiệm. Thế mà lại nghĩ tới, đầu óc mấy đám lão già kia so với tưởng tượng của ta còn thiếu kiên nhẫn hơn"

      "Lưu Ly, thí luyện tiến hành lúc nào?" Tiêu Tử Mặc than tiếng, sau khi ngẩng đầu lên vẻ mặt khôi phục lại lạnh lùng.

      "Vào trước nửa đêm, nếu qua được cũng coi như qua được cửa" Lưu Ly xong, tránh sang bên cạnh hai bước, ngăn cản đường phía trước.

      Phong Vô Ý híp mắt nhìn qua, lại nhìn thấy nơi này cũng có gì đặc biệt. Nhưng mà nếu như gọi là thí luyện của Tuyền Ki Thạch phủ nàng cũng bởi vì Lưu Ly mới chỉ có ít tuổi mà xem thường, nên chỉ : "Thí luyện này là phải do mình ta tự mình vượt qua sao?"

      "" Lưu Ly lắc đầu, lại nhìn qua Tiêu Tử Mặc. Do dự lúc rồi mới : "Ngươi có thể lựa chọn người cùng, cũng có thể lựa chọn Tử Mặc sư huynh. Chỉ là, Tử Mặc sư huynh nên nhớ tác phong của ta. Bên trong kia là nơi bị cấm sử dụng toàn bộ lực lượng tự nhiên, cho nên nếu Tử Mặc sư huynh cùng ngươi cũng chỉ có thể dựa vào trí tuệ của để trợ giúp. Còn đâu an toàn của phải do ngươi bảo vệ, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ"

      "Vậy thôi" Phong Vô Ý gật đầu, cũng hỏi thêm gì nữa.

      "Ngươi...." Lưu Ly thấy nàng bình tĩnh như vậy, cuối cùng mới lộ ra bộ dáng lo lắng của người trẻ con mới lớn: "Ngươi cứ như vậy mà , ngươi có nắm chắc là mình có thể bảo vệ được ? Nếu là...."

      " là Tiêu Tử Mặc, mà quan trong nhất chính là..." Phong Vô Ý lạnh lùng nhìn nàng ta cái, rồi mới tiếp câu sau cùng: "Ta biết đường"

      ".........." Lưu Ly há miệng thở gấp, nhất thời nàng biết phải gì.

      "Lưu Ly, cứ cho là thể sử dụng lực lượng của khế ước sao. Ta cũng phải là người dễ dàng để mặc cho người khác chém giết" Tiêu Tử Mặc ngờ lại ngoài ý muốn của Phong Vô Ý mà ra câu như vậy, sau đó cười tiếng theo sau.

      " biết nữ nhân kia có chỗ nào lợi hại, các trưởng lão tại sao lại có thể coi trọng nàng ta như vậy" Vào lúc ai nhìn thấy, Lưu Ly mới bỏ biểu tình lạnh lùng, để lộ ra khuôn mặt tròn như bánh bao, căm giận đá cước làm cho đất đá đất đều bị bay lên.

      "Ngươi xác định là có vấn đề gì chứ?" Ở bên này, Phong Vô Ý nhăn mày nhìn Tiêu Tử Mặc dẫn đường ở phía trước. Dựa vào con đường này, nếu thực có cạm bẫy hay cơ quan gì, chỉ sợ là thể nào phản ứng kịp được.

      "Lưu Ly am hiểu bày đặt trận pháp, cho nên tất nhiên là bày ra trận pháp ở đường chúng ta phải qua" Tiêu Tử Mặc vừa vừa giải thích: "Tuy ta đối với chuyện này cũng coi như tinh thông, nhưng nếu phải vừa vừa tính toán mất rất nhiều thời gian, mà cũng phải dễ dàng gì"

      "Ngươi cứ như vậy mà xác định trừ bỏ trận pháp còn có gì khác nữa sao?" Phong Vô Ý vẫn cảm thấy yên tâm. Thói quen làm việc của nàng từ trước tới nay, chính là luôn phải để lại đường lui cho mình. Mà đối với chuyện Tiêu Tử Mặc làm chẳng khác nào đem bản thân ra đánh cược, nàng dám gật bừa đồng ý. Nhưng mà bởi vì tin tưởng, nàng vẫn theo , chỉ là đề cao cảnh giác chưa lúc nào buông lỏng... Mà thanh chủy thủ ở trong ống tay áo, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng dùng để ứng phó với tình hình có thể đột xuất xảy ra.

      "Ngươi quá cố chấp rồi" Tiêu Tử Mặc cười cười, thản nhiên : "Nếu là địch nhân, ta dám tự nhiên như vậy. Đây đúng là thí luyện của Tuyền Ki Thạch phủ, nhưng trưởng lão cũng thể nào để cho mình ngươi dễ dàng hoàn thành được thí luyện, như vậy cũng có ý nghĩa gì. Cho dù là vách đá dựng đứng đường , cũng để lại đường sống cho người thí luyện. Mà lần thí luyện này, trọng điểm chính là ở chỗ "Nửa đêm". Mặc dù có ta trợ giúp và qua được trận pháp của Lưu Ly, nhưng có thể vào trước lúc nửa đêm tới Tuyền Ki Thạch phủ thay ngay cả ta cũng thể nắm chắc tới năm phần. Nếu như ngươi lựa chọn mình vượt qua thí luyện... có lẽ bị nâng cao độ khó lên như thế này"

      "Được rồi, đối với Tuyền Ki Thạch phủ ta tin tưởng vào ý kiến của ngươi" Phong Vô Ý đáp lại câu, nhưng tay cầm chủy thủ lại xiết chặt hơn. Làm đặc công ưu tú, ở vào bất cứ tình huống nào, khi chưa xác định được an toàn được phép thả lỏng cảnh giác. Nếu phải vậy, chỉ sợ là bản thân có chết như thế nào cũng biết!

      Tiêu Tử Mặc cũng nữa, tiếp tục lên trước thấy có chỗ rẽ, bước lên vài bước đập ngay vào mắt là mảnh rừng hoa quế uốn lượn ở trong núi.

      Con đường xuống núi lúc này, so với hôm qua còn dễ dàng hơn nhiều. Những cành hoa quế rậm rạp che kín cả khoảng , thậm chí là dù có cố gắng nhìn cũng thể nào thấy được cửa ra nằm ở đâu. Thời gian này đúng là mùa của hoa quế nở rộ, càng càng thấy ở trong khí bay đến mùi hương ngọt ngào và rất nồng đậm của hoa.

      "Cái này chắc là trận pháp " Phong Vô Ý dừng bước. Tuy thể lý giải được tại sao mảnh rừng cây lại có thể làm người ta mệt mỏi tới chết, nhưng nàng vẫn như cũ có thể cảm nhận được ở trong nơi này có sát khí.

      "Chỉ là thí luyện mà thôi, nên Lưu Ly mới để cho chúng ta có chuẩn bị trước khi tiến tới nơi này, sau cùng nàng mới khởi động trận pháp" Tiêu Tử Mặc cảm thán : "Vào năm đó, khi ta rời núi những cây hoa quế này mới vừa lớn. nghĩ tới chỉ có vài năm gần đây thôi mà nàng có thể đem những cây hoa này làm thành trận pháp rồi"

      "Ngươi nhận biết được sao?" Phong Vô Ý quay đầu chỗ khác.

      "Đây là trận pháp cổ xưa được đầy đủ do Lưu Ly tìm được, sau đó lại tự mình sửa lại cho hoàn thiện và đặt cái tên rất êm tai -- Mỹ Nhân Lưu Ly Sát" Tiêu Tử Mặc vừa nhớ lại vừa trả lời.

      "Mỹ Nhân Lưu Ly Sát...." Phong Vô Ý ngẩn người, rồi sau đó lại lập tức cười . Tên rất mỹ lệ, nhưng mà... bên trong chắc có khả năng mỹ lệ như vậy.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31. Dĩ Lực Phá Xảo.


      "Như thế nào rồi? Có thể phá trận ?" Phong Vô Ý hỏi.

      "Lưu Ly là thiên tài về trận pháp, lúc ta rời khỏi Tuyền Ki Thạch phủ nàng mới chỉ có sáu tuổi, nhưng có thể trồng xuống những cây hoa quế này để bày trận. Mà cho tới giờ, cũng ai có thể biết được Mỹ Nhân Lưu Ly Sát có huyền cơ gì ở bên trong" Tiêu Tử Mặc nhàng cười, rồi tiếp tục : "Mặc kệ là như thế nào cũng phải vào xem, rồi mới biết được biến hóa của trận pháp ra sao"

      "Cẩn thận chút, ta có cảm thấy cái trận pháp này rất kỳ quái" Phong Vô Ý nhắc nhở.

      "Ừm" Tiêu Tử Mặc ừ tiếng, rồi lại tiếp tục đánh giá rừng cây. Những cây hoa quế này ở hướng đông có gốc, hướng tây có gốc, nhìn qua rất lộn xộn. Nhưng nếu nhìn kỹ lại giống như là được sắp xếp theo quy luật nào đó.

      Hai người cẩn thận vào bên trong trận, Tiêu Tử Mặc cứ được vài bước lại dừng chân tính toán chút, sau đó mới tiếp.

      Phong Vô Ý nhíu chặt hai hàng chân mày, đối với ngũ hành bát quái các loại ở trong khoa học kỹ thuật đại rất ít sử dụng. Nên nàng cũng được học qua nhiều, chỉ là hiểu sơ qua chút mà thôi, nên khi nhìn vào bộ pháp của Tiêu Tử Mặc nàng cũng biết là có quy luật nào đó, nhưng mà nàng lại giúp được gì.

      Thân ở trong trận, bị hương thơm hoa quế nồng đậm tỏa ra tạo thành từng đợt xông thẳng vào mũi. Nàng từ trước tới nay vốn thích dùng nước hoa, vì khi ngửi phải mùi quá nồng có cảm giác đầu choáng váng, tức ngực rồi khiến cho tâm tình bị quấy nhiễu.

      Tiểu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn trời chút, rồi đổi phương hướng. tới vài bước, lại thấy trước mặt xuất mảnh đất trống trải, ra đây chính là cửa trận pháp.

      Phong Vô Ý ngẩn người, trông trận pháp phức tạp như thế nhưng rồi lại cứ đơn giản như vậy mà ra được rồi hả?

      "Đúng là dễ dàng như vậy" Tiêu Tử Mặc khẽ thở dài hơi.

      Phong Vô Ý căng thẳng tới vài bước, ra khỏi rừng hoa quế, hít sâu hơi rồi lại thở ra để làm cho hương thơm ở trong phổi bay bớt ra ngoài. Lúc này nàng mới chú ý tới cảnh sắc ở xung quanh, ra là vừa rồi bọn họ cả quãng đường.... nhưng cũng chỉ là vòng quanh vòng và rồi lại quay về vị trí cũ.

      "Lưu Ly có ý đưa chúng ta vào chỗ chết, mà giờ trận pháp Mỹ Nhân Lưu Ly Sát này chính là mê trận" Tiêu Tử Mặc vịn tay lên thân cây hoa quế: "Muốn ra khỏi nơi này chỉ có đường là phải tiến vào trong trận pháp. Chỉ cần sai đường vào con đường chết, chúng ta nhất định quay trở lại nơi bắt đầu. Nếu như cứ như vậy, khoảng ba ngày sau chúng ta có thể ra được, nhưng mà lúc đó cũng hết thời hạn của thí luyện này mất rồi"

      Phong Vô Ý nghe thấy thế cũng trầm tư suy nghĩ, trận pháp này chẳng lẽ là dùng để kéo dài thời gian! Nàng tin tưởng chỉ cần cho Tiêu Tử Mặc thời gian, nhất định có thể phá được trận. Nhưng vấn đề quan trọng lúc này chính là thời gian, nhưng cứ phải theo con đường mãi có điểm dừng sao, chẳng lẽ nếu như gặp phải cản trở dừng lại?

      "Ngươi suy nghĩ cái gì?" Tiêu Tử Mặc nhìn nàng lên tiếng hỏi.

      "Tuy rằng đây là mê trận, nhưng nếu là người hiểu biết về trận pháp mà vào đây, chẳng lẽ làm cho người ta gặp nguy hiểm sao, hoặc là cũng làm cho trận pháp biến đổi khác ?" Phong Vô Ý muốn nhận được câu trả lời xác định.

      "Đúng thế, trận pháp này đả thương người, nhưng điều kiện đầu tiên đó chính là ai được phép thay đổi nó" Tiêu Tử Mặc gật đầu .

      "Ta thử qua, ở bên trong này thể sử dụng được lực lượng tự nhiên, nhưng mà...." Phong Vô Ý xong, lật bàn tay, ở trong lòng bàn tay nàng đột nhiên ra ngọn lửa: "Nhưng ở chỗ này có thể"

      "Ý của ngươi là...." Tiêu Tử Mặc nhíu mày .

      "Nàng ta có thể bày trận, chúng ta cũng có thể đem tất cả trận pháp này phá hủy có làm sao?" Phong Vô Ý chỉ vào những cây hoa quế ở bên cạnh, cười : "Lực lượng của chúng ta là hỏa, trận pháp này lại là mộc. Hỏa khắc mộc, trận pháp này xem ra cũng chỉ là thứ đồ chơi thôi. Nếu như chúng ta phá hủy nửa, phải là được rồi sao?"

      "...Dã man" Tiểu Tử Mặc nhìn nàng mãi cho tới lúc lâu sau mới bật thốt ra hai chữ.

      "Đó là trí tuệ!" Phong Vô Ý cười rồi tiếp: "Tốt xấu gì ta cũng là
      quân nhân, phá hoại chính là bản năng của ta ạ "
      Nghe khi ở trong trận pháp nếu như tùy tiện công kích, có lẽ khiến cho trận pháp biến hoá trở nên lợi hại hơn. Cho nên mới chỉ nghe qua, co thể đứng ở bên ngoài trận rồi phá từng tầng trận pháp mà thôi. Hơn nữa đây còn là trận pháp của thần ma , cho nên dù có đứng ở bên ngoài cũng thể nào công kích nổi. Vậy mà lúc này, trận pháp cứ như vậy rất nhanh bị lửa thiêu cháy, mặc kệ là đêm qua trải qua trận mưa làm cho cây cối ẩm ướt, lúc này cũng hề ảnh hưởng chút nào.
      Tiêu Tử Mặc gì, tuy trong lòng cảm thấy đáng tiếc nhưng vẫn hê ̀ ngăn cản.
      Đây chính xác là phương án an toàn và hiệu quả nhất, nhưng cũng phải là người bình thường có thể nghĩ tới. Nhất là lại thông thuộc và tinh thông trận pháp như vậy, càng dùng phương pháp nay để giải quyết.
      " Bắt đầu thôi" Phong Vô Ý xong , tay vung lên, theo đó là ngọn lửa bay thẳng lên thân cây hoa quế .
      Ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng bốc cháy, cho tới tận khi tốc độ ổn định lại vì do thân cây còn ẩm ướt. Chỉ thoáng chốc sau, đám khói đen nồng đậm bay thẳng lên trời cao.
      " Trận pháp này, nếu muốn khôi phục lại chỉ sợ phải mất ít nhất là hai đến ba năm thời gian." Tiêu Tử Mặc thở dài .
      " Nha đầu kia con , cho nên có rất nhiều cái 'hai đến ba năm' kia ma sử dụng" Phong Vô Ý cho là đúng mà cãi lại.
      " xem, ngươi muốn ta thí luyện cùng, là vì biết đường sao?" Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên hỏi câu.
      " Hả? " Phong Vô Ý ngẩn người, sau đó nhíu chặt lông mày: "Chẳng thế ngươi còn tưởng là có cái gì khác? Nếu để người như ta vượt qua thí luyện, rồi lại bởi vì biết vị trí Tuyền Ki Thạch phủ mà để lỡ thời hạn, chẳng phải rất oan uổng à"
      "Ta hiểu rồi" Giọng của Tiêu Tử Mặc lúc này có chút buồn bã.
      " Ta lừa ngươi thôi" Phong Vô Ý lập tức cười ra tiếng: "Chỉ là ta tin tưởng ngươi có đầy đủ năng lực để đứng ở bên cạnh ta mà thôi"
      "Ừhm" Tiêu Tử Mặc cúi đầu lên tiếng, rồi quay người bước .
      Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời, trong lòng Phong Vô Ý giống như bị thứ gì đó đâm vào cái làm nhói lên. Tuy đau nhưng lại có cảm giác ngứa, cứ như là bị móng vuốt của mèo con cào qua . Nàng vì sao lại như vậy, từng cùng với rất nhiều người trong tổ chức làm nhiệm vụ, cùng sống cùng chết, thậm chí còn có thể yên tâm giao phía sau lưng cho nhau. .. Nhưng vì cái gì mà khi đổi thành Tiêu Tử Mặc lại trở nên kì quái như vậy! .
      " Này! Ngươi, nữ nhân này! Làm sao có thể phóng hoả! " Đừng lúc này, ở phía đỉnh núi rất xa đột nhiên truyền tới tiếng kêu la hổn hển của Lưu Ly.
      Hai người chìm trong suy nghĩ của riêng mình, nghe thế mới giật mình tỉnh lại nhìn nhau, rồi cùng xoay người nhìn lại.
      " Ngươi phạm quy! " Thân ảnh màu đỏ bay qua, dừng lại ở trước mặt bọn họ. Khuôn mặt của Lưu Ly lúc này đỏ bừng vì tức giận, biết là do tức quá hay là do ngọn lửa đỏ rực kia chiếu lên.
      " Phạm quy? " Phong Vô Ý bĩu môi ánh mắt nhìn nàng ta giống như nhìn kẻ ngốc . Người nào quy định phá trận phải vào trong trận? "
      Lưu ly nghe thế khỏi ngẩn ngơ , vào trận làm sao phá trận? Đây phải là đều đương nhiên sao...
      " đường có muôn vàn con đường để , tại sao lại phải con đường, hơn nữa còn là đường do địch nhân của mình sắp đặt trước" Phong Vô Ý lên tiếng hỏi lại.
      " Như thế cũng đúng, nhưng mà..." Lưu Ly nhất thời nghẹn lời, biết phải cãi làm sao, nhưng mà ở trong nhận thức nàng có cảm giác như có gì đó đúng.
      " Lưu Ly, lần này ngươi thua rồi" Tiêu Tử Mặc sờ sờ đầu nàng, mỉm cười : "Ngươi ra đề bài là "Nữa đêm phải tới được Tuyền Ki Thạch phủ" mà phải là phágiải
      Last edited by a moderator: 23/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32. Ngao Du Cửu Thiên.


      Tinh thần lực của Phong Vô Ý cũng chỉ có giới hạn, nên sử dụng năng lượng gọi lửa cũng lâu. Nhưng bởi ngọn lửa bốc cháy tạo thành khói đen mù mịt bay thẳng lên trời, cho nên kéo tới chú ý của Lưu Ly. Mà cũng chỉ cháy được lúc, rồi ngọn lửa cũng dần yếu vì do cơn mưa đêm qua gây nên. Trong khí lúc này toàn là mùi khét lẹt, cộng thêm với hương hoa quế ngọt ngào chưa kịp tan khiến cho người ngửi phải có cảm giác muốn ói.

      Đợi tới khi khói bụi tản được lúc, rồi Phong Vô Ý mới xuất . Tuy mảnh rừng cây hoa quế bị thiêu đốt nhiều, nhưng ít nhiều gì vào lúc này, cũng có thể nhìn thấy cửa ra của trận. ra là rừng cây hoa quế này chỉ có diện tích trăm mét vuông, nhưng lại dựa vào trận pháp mà khiến cho nó trở nên rộng lớn tưởng chừng như vô cùng vô tận. Đến khi rừng cây hoa quế bị phá hủy hơn nửa, trận pháp cũng mất uy lực.... nên quang cảnh tự nhiên lại được khôi phục trở lại hình dáng lúc ban đầu.

      "Xem ra là phải lúc nữa mới có thể được" Tiêu Tử Mặc .

      " cần vội" Phong Vô Ý cười cười. Bọn họ ở trong trận pháp này cũng chưa mất nhiều thời gian, mà thời hạn tới lúc nửa đêm vẫn còn dư dả. Nên bọn họ hoàn toàn có đủ thời gian, để đợi tới khi nhiệt độ của đất đai nơi này giảm xuống.

      "Lưu Ly, lại đây" Tiêu Tử Mặc vẫy tay, gọi Lưu Ly tới bên cạnh mình. Sau đó chỉ vào Phong Vô Ý : "Nàng chính là người mang vận mệnh sát kiếp, Thất Sát Tinh -- Phong Vô Ý"

      "Chờ nàng ta thông qua thí luyện rồi hãy sau" Lưu Ly hừ lạnh tiếng, quay đầu .

      "Vô Ý, đây là sư muội của ta --Lưu Ly. Cũng là đệ tử duy nhất của Tuyền Ki Thạch phủ" Tiêu Tử Mặc cũng để ý tới mờ ám của nàng, mà tiếp tục .

      "Đệ tử duy nhất?" Phong Vô Ý khó hiểu nên hỏi lại. Vậy còn Tiêu Tử Mặc tính là gì?

      "Sau khi ký kết khế ước, ta còn là đệ tử của Tuyền Ki Thạch phủ nữa rồi, bây giờ thân phận của ta chỉ còn là truyền nhân mà thôi" Tiêu Tử Mực từ tốn giải thích.

      Nhất thời Phong Vô Ý cảm thấy cực kỳ giật mình, ở nơi này phân chia ra thành bên trong và bên ngoài.... ra là vậy. Nhưng chuyện này là Tuyền Ki Thạch phủ quá hẹp hòi rồi!

      Đột nhiên, ở trung truyền tới thanh của loài chim vang lên dồn dập.

      "Đại trưởng lão chắc là cho nó mang tin tức tới đây" Lưu Ly ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi mở miệng .

      Phong Vô Ý híp mắt lại, chỉ nhìn thấy ở giữa trung có con chim màu trắng to lớn lượn vài vòng rồi lao xuống dưới đất.

      "Xem ra là thể chờ tới Tuyền Ki Thạch Phủ, trận thí luyện thứ hai phải bắt đầu rồi" Giọng của Tiêu Tử Mặc trở nên nặng nề.

      Phong Vô Ý cười lạnh tiếng, lẳng lặng con chim lớn màu trắng dùng tư thế tuyệt đẹp hạ xuống trước mặt. Sau khi nhấc cánh lên, túi gấm giống như túi đựng tiền từ bên trong lộ ra ngoài.

      Tiêu Tử Mặc lên, nhận lấy túi rồi mở lấy tờ giấy ở bên trong ra. Đọc qua vài lần, mới quay đầu lại : "Trưởng lão có lệnh, để cho Bạch Linh mang chúng ta tới địa điểm của trận thí luyện thứ hai"

      Phong Vô Ý thuận tay tiếp nhận tờ giấy, ánh mắt chỉ lướt qua rồi nhìn tiếp nữa. Trách được Tiêu Tử Mặc chỉ đơn giản như vậy với nàng, bởi vì ở trong đó cũng phải chỉ là đơn giản là câu, mà là cố tình vòng vo nhưng lại hề nhắc tới chủ đề của cuộc thí luyện... cảm thấy tốn giấy bút hay sao!

      "Lưu Ly, ngươi về trong phủ trước , rồi chúng ta tới sau" Tiêu Tử Mặc .

      "Cần thận chút" Lưu Ly do dự lúc, rồi mới quay về hướng Phong Vô Ý câu.

      "Ta biết, cảm ơn quan tâm" Phong Vô Ý giật mình, rồi gật gật đầu.

      "Ai thèm quan tâm ngươi? Còn phải là bởi vì Tử Mặc sư huynh.... từ trước cho tới giờ chưa từng có lúc nào đem an toàn của bản thân đặt lên trước cả" Lưu Ly lẩm bẩm vài câu, sau đó thi triển khinh công, rất nhanh biến thành đạo ánh sáng màu đỏ xoẹt qua những cây hoa quế, tuy hơi nước vẫn còn nóng nhưng lại hề làm nàng bị thương dù là chút.

      " thôi" Phong Vô Ý đợi tới khi nhìn thấy bóng dáng của tiểu nha đầu kia mới thu lại tầm mắt. Tuyền Ki Thạch phủ... hừ hừ, có thể đem tiểu nương mới mười hai tuổi mà dạy dỗ thành cái dạng này, trừ bỏ bản thân của Lưu Ly vốn thông minh hơn người, nhất định còn phải có bộ pháp thuật đặc biệt. Mà cái nàng muốn, chính là cái này!

      " lên !" Tiêu Tử Mặc bước lên lưng của bạch điêu, rồi vươn tay về phía nàng.

      Phong Vô Ý đưa mắt đánh giá dưới bạch điêu lần, thấy trong mắt nó có lên ý tứ khinh thường... rồi sau đó mới bước lên ngồi ở phía sau lưng Tiêu Tử Mặc, hai tay ôm chặt eo .

      chờ nàng ngồi ổn định lại, bạch điêu hí lên hai tiếng, lao thẳng lên trời.

      Con chim chết tiệt này! Phong Vô Ý thầm mắng câu ở trong lòng, nhưng động tác tay cũng theo bản năng mà ôm chặt hơn.

      Trước kia nàng chỉ mới ngồi ở trực thăng, rồi nhảy dù từ cao xuống. Tuy lần này cũng là bay lượn đón gió ở trung, nhưng mà cảm giác được tự do như thế này đây là lần đầu tiên. Tốc độ của bạch điêu rất nhanh, dù có bị gió thổi mạnh thổi tới nó vẫn giữ vững được thân mình.

      "Bay lượn như vậy, ngươi có cảm giác thế nào?" Tiêu Tử Mặc quay đầu lại, ở trong mắt lúc này tất cả đều là chứa đựng ý cười.

      "Tốt tốt" Phong Vô Ý tùy ý đem cằm đặt lên bờ vai của Tiêu Tử Mặc, làm cho hơi thở của hai người gần sát vào nhau, thậm chí còn có thể nghe được hô hấp ở bên tai. Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, còn tất cả những thanh ra đều bị gió thổi tan .

      Khi chuyện, đồng thời cũng là lúc bạch điêu chuẩn bị hạ xuống.

      "Nếu còn muốn hưởng thụ loại cảm giác ngao du cửu thiên này, cần phải sống sót" Tiêu Tử Mặc nặng nề lên tiếng câu, sau đó liền quay đầu nhìn nàng nữa.

      Tóc dài đen như mực bị gió thổi bay tán loạn ở mặt, mùi hương thoảng qua chóp mũi, làm nàng có cảm giác như trước mắt là vị Quốc Sư đứng ở giữa hồ hoa sen. Phong Vô Ý nhíu mày, suy nghĩ trong lòng cũng trở nên nghiêm túc hơn. Xem ra là Tiêu Tử Mặc biết nội dung của trận thí luyện này, mà khi ra... tức là mức độ lần này rất nguy hiểm? Dù cho có trợ giúp của , vẫn như cũ có khả năng bị chết?

      Bạch điểu bay thẳng đường tới đây rồi hạ cánh xuống ở trong khe núi, đợi tới khi bọn họ bước xuống lập tức bay .

      Phong Vô Ý quay đầu đánh giá hoàn cảnh ở xung quanh, ở đây ngoài bọn họ ra nơi này chỉ thấy toàn là vách núi đen ngòm đường để tiếp. Đúng là cái sơn cốc có đường , mà những cảnh vật ở đây chỉ nhìn cái là hiểu ra ngay. Nếu muốn có cái gì đặc biệt, chính là xung quanh đây có cái hồ nước màu xanh như ngọc bích chảy uốn lượn bao quanh, mờ hồ còn có thể nhìn thấy sương mù.

      "Nơi này chính là Thương Lãng cốc" Tiêu Tử Mặc khẽ : "Mười mấy năm trước, đại trưởng lão từng mang ta tới lần. Nơi này chỉ có Bạch Linh là có thể tự do tới, nên nếu như chúng ta muốn ra khỏi nơi này bắt buộc phải hoàn thành thí luyện.

      "Thí luyện? Ở trong này?" Phong Vô Ý cảm thấy tò mò lên tiếng hỏi. Nàng nhìn ra ở trong cái sơn cốc bé này tồn tại được nguy hiểm gì, chẳng lẽ hồ nước kia.... Nhưng mà nhìn cũng giống như có mãnh thú gì đó. Huống chi còn gọi tên là Thương Lãng? Tên này nếu so sánh với cái hồ nước bình lặng ở kia... có chút nào hòa hợp với nhau cả.

      "Nơi này đúng là có giấu cái thí luyện Cửu Tử Nhất Sinh" Tiêu Tử Mặc xong, thẳng tới bên cạnh hồ nước, trầm giọng : "Hồ này tên là Nghịch Thủy Hàn Đàm", ngay cả cái lông ngỗng cũng thể nổi lên mặt nước được, mà nước ở đây đều đóng thành băng. Truyền thuyết kể lại, ở dưới đáy hồ có thanh Thượng Cổ thần kiếm --Thương Lãng. Nên hồ này cũng vì thế mà có tên gọi như vậy"

      "Lông ngỗng cũng nổi được, nước đóng thành băng...." Phong Vô Ý ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay chạm xuống dưới hồ. Nước lạnh buốt tới thấu xương, mà khi tay vừa rời khỏi nước, nhất thời nước dính ở tay ngay lập tức đóng thành băng. Nàng lại nhổ xuống cái lá rồi ném vào, chỉ thấy khi vừa tiếp xúc với mặt nước, giống như là ở bên dưới có tồn tại thứ gì đấy và sau đó liền trực tiếp hút nó xuống đáy hồ.

      " ai biết Nghịch Thủy Hàn Đàm này sâu tới mức nào, đương nhiên cũng có ai dám thử xuống cả" Tiêu Tử Mặc lên tiếng tiếp.

      "Cái gọi là thí luyện, chính là muốn lấy được Thương Lãng kiếm sao?" Phong Vô Ý quay đầu hỏi.

      Tiêu Tử Mặc nghe thế cũng gì thêm, mà chỉ gật đầu.

      "Dù có thế nào nữa, mọi chuyện cũng luôn luôn có biện pháp" Phong Vô Ý đứng lên, bắt đầu tìm kiếm và thu thập vài thứ cần thiết ở trong sơn cốc.

      Nước đóng thành băng sao chứ, chỉ cần thời gian đóng băng dài, nàng rất tự tin là có thể chống đỡ được. Dù sao nàng từng trải qua mười mấy năm huấn luyện đặc biệt cũng phải là vô dụng, đúng là lông ngỗng thể nổi mặt nước được.... Nhưng chẳng lẽ nàng lại có biện pháp để lấy được kiếm? rồi sau đó lại từ dưới hồ lên hay sao!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :