1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23. Kế Hoạch Ra Khỏi Thành.


      "Cái này cho ngươi, ta cảm thấy rất hợp với ngươi, thay thử xem thế nào" vào phòng, Phong Vô Ý đem bọc quần áo ném lên giường, tiện tay tháo xuống Nguyệt thần nguyền rủa.

      "Cám ơn" Tiêu Tử Mặc sửng sốt lúc, rồi mới phản ứng lại.

      " bàn có đồ ăn" Phong Vô Ý xong, cũng cầm bộ quần áo vào bên trong thay ra. Dù sao cũng là ban ngày ban mặt, ở nơi này phòng có cửa cũng giống như có. Vào thời điểm này, khách điếm rất dễ dàng trở thành mục tiêu tìm kiếm đầu tiên của quan binh, cho nên nơi này tạm thời có thể an toàn hơn.

      Tiêu Tử Mặc thay đổi y phục xong, nhìn qua chỉ là bộ y phục bình thường có màu xám, chất phải bông đắt đỏ quý giá nhưng nhìn qua lại rất vừa vặn với . Ngoài ra ở bên trong bọc đồ còn có vài bộ khác nữa, chỉ vậy mà bên trong còn có mực và vài thứ đồ linh tinh khác. Nhìn thấy mấy thứ đó, cảm thấy rất cảm động, tuy mấy thứ như la bàn hay tinh đồ vẫn luôn mang theo người nhưng còn giấy mực lại mang. nghĩ tới, nàng lại chú ý tới điều này.

      Thức ăn bàn chỉ là vài cái bánh bao, điểm tâm các loại dễ dàng để mang theo, tất cả đều là đồ chay. Mọi thứ đều là đồ ăn nhàng, vốn bị đói bụng đêm, cho nên khi thấy mấy thứ này Tiêu Tử Mặc lại cảm thấy chúng đặc biệt hấp dẫn.

      "Như thế nào còn chưa ăn?" Rất nhanh nàng thay đổi thân quần áo màu đỏ nhạt tới, nhìn điểm tâm ở bàn còn nguyên kinh ngạc nhíu mày.

      "Ta còn chưa tới mức có phong độ như vậy" Tiêu Tử Mặc tức giận liếc nàng cái, sau đó đem điểm tâm lấy ra cái đĩa.

      "Vậy cảm ơn" Phong Vô Ý tiện tay lấy miếng bánh đậu xanh cắn ngụm, bên mở ra cái bọc , làm hương thơm của gà nướng bay ra.

      Tiêu Tử Mặc cười khổ lắc đầu, coi như thấy là được rồi. Chiêm Tinh Sư tuy có nghiêm cấm việc sát sinh, nhưng nếu như bị dính máu tanh hay đồ bẩn, trong tâm hồn mất tinh thuần, năng lực tự nhiên cũng bị mất .

      "Mấy ngày nay, tình thế ở trong kinh thành vô cùng loạn" Phong Vô Ý gặm xong cái đùi gà lại tiếp: "Nhưng Hách Liên Diệu cũng thể liên tục phong tỏa kinh thành mãi được, hơn nữa nếu như là ta.... so với việc lùng bắt làm nhiễu loạn dân chúng, còn bằng chuẩn bị đủ các tình huống rồi thả mồi, vây bắt lần còn hơn"

      "Lấy tính cách của , chính xác xử trí như vậy" Tiêu Tử Mặc gật gật đầu.

      "Cho nên, chân chính trọng điểm của chính là sau khi mở cửa thành" Phong Vô Ý đưa cánh tay vô thức gõ lên mặt bàn, trầm tư lên tiếng: "Đêm dài lắm mộng, chỉ cần khi cửa thành mở, chúng ta lập tức chạy ra"

      "Ngươi có nắm chắc là bị điều tra ra ?" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc hỏi.

      "Người bình thường thường có lỗi suy nghĩ, xem trước tình huống rồi mới tìm cơ hội mà ra tay ? Cho nên ta nghĩ rằng, vào lúc cửa thành vừa mở, ra tâm lý phòng bị của thủ vệ rất lơi lỏng" Phong Vô Ý .

      "Hách Liên Diệu phải là 'người bình thường'" Tiêu Tử Mặc nhắc nhở.

      "Ta biết chứ" Phong Vô Ý cười với , vẻ mặt vô tội tiếp: "Đường đường là hoàng đế thể tự mình canh gác, nên phân phó xuống dưới. Nhưng người chấp hành lại có thể để ý hay , vậy cũng phải là chuyện có thể nắm chắc được"

      "Xem ra ngươi đều tính toán kỹ càng rồi" Tiêu Tử Mặc : " phải là còn thiếu đạo cụ hay sao?"

      "Những cái 'đạo cụ' này, đến lúc đó ngươi biết" Phong Vô Ý thần bí lên tiếng.

      "Quang minh chính đại lừa dối ra khỏi thành cũng có vài phương pháp, dịch dung, giả bộ bệnh tật, giả chết, hoặc nhờ vài vị cao thủ che dấu" Tiêu Tử Mặc nhàng : "Đơn giản nhất là dịch dung, nhưng Nguyệt thần nguyền rủa chỉ có thể che dấu được người, hơn nữa còn phải chuẩn bị để dấu diếm người mang cùng. Chuyện lần này lại làm ầm ỹ lớn tới như vậy, trừ khi là Hách Liên Diệu để ý tới, còn bất luận kẻ nào cũng khó có khả năng mà an toàn ra khỏi thành"

      "Quả nhiên hổ là Tiêu Tử Mặc" Phong Vô Ý vỗ tay, tán thưởng : "Kỳ ta ra ngoài trước, sau đó kêu Bích Linh thừa dịp đêm tối lặng lẽ mang Nguyệt thần nguyền rủa đưa tới cho ngươi. Nhưng mà.... ngươi vẫn phải giả bộ bị bệnh, bởi ta tin tưởng lắm vào khả năng hành động của ngươi. Huống hồ... dù Nguyệt thần nguyền rủa có thể che dấu được dung mạo, nhưng khí chất của ngươi cũng vẫn quá mức hấp dẫn người"

      Nhìn nam thử thân quần áo vải thô, nhưng lại vẫn sáng ngời như viên minh châu hề nhiễm bụi trần, nàng chỉ có thể thở dài. Tiêu Tử Mặc, dù có sắm vào vai nào nữa cũng vẫn thể hoàn toàn biến thành người tầm thường được.

      "Cho nên, kết luận của ngươi là để cho ta giả làm thi thể" Tiêu Tử Mặc cười khổ.

      "Ừm, ngươi cứ coi như là ngủ giấc, sau khi tỉnh lại ra khỏi thành rồi" Phong Vô Ý mỉm cười : "Toàn bộ ta sắp xếp tốt rồi, tuyệt đối có vấn đề"

      "Ngươi phải biết rằng, nếu chuyện này bị bại lộ ngươi bị thiên đao vạn quả, mà ta...." Tiêu Tử Mặc nhíu mày nhếch môi, bình tĩnh : "Mặc dù Hách Liên Diệu biết ta là đồng mưu, nhưng cũng vẫn thể làm ra chuyện gì với ta. Bởi vì ta là Quốc Sư của Phạm Thiên, ta chính là tồn tại của Phạm Thiên"

      "Ta biết" Phong Vô Ý đứng lên, áp sát vào người , dùng tay trái dính dầu mỡ nâng lên cằm của Tiêu Tử Mặc, cười như cười : "Ta muốn thứ gì đó, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có lần nào thành công, cho dù.... tại thứ ta muốn chính là người nào đó"

      Tiêu Tử Mặc chấn động, còn chưa kịp lên tiếng, Phong Vô Ý buông ra, tùy ý xoa tay rồi mở cửa ra ngoài.

      "Ngươi thích ?" Đột nhiên, Hoàng Cửu Lê được treo ở cổ nàng lên tiếng.

      "Thích? Cái loại tình cảm vô dụng này ta có" Phong Vô Ý nhịn được mà mỉm cười. Thích, cảm xúc ái mộ này sớm có ở trong cái thân thể này rồi. Phàm là thứ gì có lợi ích đối với quốc gia đều bị loại bỏ khỏi cơ thể của người biến đổi gien phải sao? Thích gì đó.... nàng đương nhiên là có.

      "Rời khỏi kinh thành ngươi đâu?" Hoàng Cửu Lê trực tiếp chuyền đề tài. Nếu nàng hiểu, cứ để kệ như vậy . Thứ tình cảm gì gì đó đều là tùy tâm mà sinh ra, chỉ cần là người nhất định có thứ đó.....

      "Ngươi hỏi như vậy, là hy vọng ta tới địa phương nào đó sao?" Phong Vô Ý hỏi ngược lại.

      "Phía bắc của Phạm Thiên Đại Lục, ra biển, ở đó có đảo mà phàm nhân thể tới được. Đảo đó được gọi là Thiên Khí Chi đảo, là cửa vào của ma giới" Hoàng Cửu Lê trả lời.

      "Ngươi muốn trở lại ma giới?" Phong Vô Ý có chút kinh ngạc, nàng hề cảm thấy với tình cảnh thân thể có của "Tiền" Ma Quân này mà trở về mà giới là ý kiến hay.

      " phải" Hoàng Cửu Lê tức giận : "Ta còn chưa sống đủ! Chỉ là ở đó ma khí bị tràn ra nên rất có lợi cho ngươi tu luyện, mặc kệ là tương lai ngươi muốn làm cái gì nữa, thực lực trở nên mạnh mẽ vẫn là yếu tố quan trọng nhất, ta hẳn là sai !"

      "Ma khí.... Đối với việc ngươi khôi phục thân thể cũng rất có lợi đúng ?" Phong Vô Ý hiểu hỏi lại.

      "Chúng ta đều có lợi như nhau" Hoàng Cửu Lê hừ lạnh tiếng, lại tiếp: "Ta tin tưởng Tiêu Tử Mặc cũng biết chỗ bị vứt bỏ này, nếu ngươi còn tin ta, có thể hỏi chút"

      "Ngươi sao lại như ta rất tin tưởng vậy" Phong Vô Ý nghe thế, khỏi bật cười.

      "Ngươi tin , phải là chính ngươi ra à?" Hoàng Cửu Lê khinh thường .

      "A, đúng là tại là vậy, nhưng cũng phải hoàn toàn là thế" Phong Vô Ý nhàng cười cười, vẫy tay. Sau đó dựa lưng vào bên gốc cây hoa quế héo rũ, lạnh lùng : "Tóm lại, trước mắt phải rời khỏi cái vũng bùn lầy ở kinh thành này "

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24. Quan Tài Quỷ Dị.


      Vậy mà lại nằm ngoài dự đoán, cánh thành ở bốn phía bị phong tỏa những mười ngày.

      Đoàn thương nhân ở bên ngoài vào thành được, mà dân chúng ở trong thành cũng thể ra ngoài. ít người vì cảnh này mà bị ảnh hưởng rồi nghĩ ra đủ mọi cách để ra ngoài, mà trong đó, có nhà giàu ra ngoài thành đón dâu trước đó, cũng bị nhốt lại mà thể vào trong. Tân nương tử chỉ đành phải ở lại khách điếm bên ngoài mười ngày, chuyện này trở thành chuyện cười cho cả kinh thành.

      Mỗi ngày vào lúc mặt trời mọc rồi lại tới khi mặt trời lặn xuống phía chân trời phía tây, ở các cửa thành đều tập trung chật ních các thương nhân và dân chúng, tất cả đều chờ đợi ngày cửa thành mở để ra. Trái lại với điều này, các trà quán và cửa hàng đều rất tấp nập và rộn ràng, nhân cơ hội kiếm chút tiền lời.
      Vào lúc hoàng hôn buông xuống, Phong Vô Ý đeo lên mặt chiếc mặt nạ Nguyệt thần nguyền rủa và ngồi ngay tại lầu hai của trà lâu. Trước mặt là đối diện với cửa thành đóng chặt, tay chậm rãi đưa chén trà lên miệng thưởng thức, thuận tiện quan sát tình thế phát triển.

      Dân chúng cũng quan tâm nhiều tới tình huống xung quanh, chỉ có những chuyện nào ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của mình mới chú ý. Mà kinh thành lúc này bị phong tỏa lâu như vậy, khiến bọn họ phẫn nộ vô cùng. Phong Vô Ý tin tưởng, nếu như Hách Liên Diệu chịu nghĩ ra biện pháp, chẳng cần phải đợi thêm nữa kinh thành cũng trở thành đại loạn. Dù sao, việc này ảnh hưởng tới việc căn bản nhất của dan chúng, đó chính là nguyên liệu nấu nướng, cùng vật liệu sinh hoạt hàng ngày.

      nghĩ ngợi, ở cửa thành trở nên náo loạn, khiến cho mười mấy quan binh phải chay ngăn cản. Nhưng mà với số lượng dân chúng đông như thế này, cũng đủ nhấn chìm mười mấy quan binh rồi.

      Mắt thấy cuộc bạo loạn bùng nổ, loạt binh lính có trang bị ở tường thành chạy xuống, dùng vũ khí trấn áp, với hy vọng có thể làm cho dân chúng rời xa khỏi cửa thành.

      "Toàn bộ yên tĩnh!" đại hán toàn thân áo giáp màu vàng quát lớn câu, giống như tiếng sấm rền vang, ngay lập tức làm cho lỗ tai mọi người bị chấn động.

      [Giọng lớn! để cho người ta ngủ sao] Bích Linh oán giận .

      [Suốt ngày ngươi chỉ biết có ngủ thôi, sợ béo phì sao!] Phong Vô Ý xoa bóp thân thể của nó, nhưng mắt vẫn tiếp tục nhìn xung quanh.

      Chỉ thấy vị tướng quân mặc áo giáp vàng nhảy lên cửa thành, trong tay cầm cán thương nặng nề đập xuống đất. Ánh mắt sáng quắc như chuông đồng trợn trừng nhìn về đám người, mãi cho tới khi tiếng nghị luận dừng lại, mới quát to: "Kinh thành là nơi trọng địa, ở dưới chân thiên tử mà các ngươi dám tạo phản sao!"

      Lời này vừa vang lên, vẻ mặt tức giận của dân chúng nhất thời chuyển thành biểu tình sợ hãi. Dù có ít học hiểu biết bọn họ cũng hiểu được hai chữ 'Tạo phản' là tội danh gì.

      Thấy lời của mình có hiệu quả, tướng quân vừa ý gật gật đầu, tiếp tục : "Vào giờ mão ngày mai mở cửa thành, bây giờ tất cả mọi người hãy trở về trước !"

      Ngày mai, giờ mão? Phong Vô Ý mỉm cười cúi đầu uống cạn chén trà, để lại mấy đồng tiền rồi đứng dậy xuống lầu.
      "Khách quan thong thả!" Tiểu nhị thu dọn bàn bên cạnh, thấy có người đứng lên quay đầu hô to câu.

      Lấy được tin tức cần biết, Phong Vô Ý lập tức quay trở về nơi ở tạm.

      Có lẽ là vì ảnh hưởng của việc của thành bị phong tỏa, cho nên các khách nhân tới mua vui ít rất nhiều. Phòng ốc ở bên trong, cho dù là vào buổi tối cũng trở nên vắng vẻ vô cùng. Nhưng việc này lại khiến cho Tiêu Tử Mặc dễ chịu, thở dài nhõm hơi.

      "Cơ hội chính là vào buổi sáng ngày mai" Lẳng lặng ngồi ăn bữa cơm chiều, Phong Vô Ý thuận tiện câu.

      " chuẩn bị tốt rồi à?" Tiêu Tử Mặc trầm giọng lên tiếng.

      "Đương nhiên" Phong Vô Ý xong, từ trong túi lấy ra bình thủy tinh nho . Ở bên trong là nước thuốc trong suốt, nhưng chỉ còn lại có non nửa bình.

      Tiêu Tử Mặc đưa tay nhận lấy, mở ra nắp bình xem xét, rồi nhíu mày : "Tử cẩn thảo, an miên hoa, túy tiên quả, và còn có hơn mười thành phần khác nữa"

      Phong Vô Ý nhíu mày, cảm thấy hơi kinh ngạc. Tiêu Tử Mặc vừa chính là ba vị thuốc quan trọng dùng để chế ra phương thuốc này, còn những cái khác mà nhận biết được chính là số thành phần hóa học mà ở nơi này biết. Nhưng mà.... chẳng lẽ chỉ ngửi qua thôi là có thể đoán ra được?

      "Căn cứ vào ba vị thuốc này ta có thể tạm đoán ra tác dụng của nó, chính là làm cho người ta tạm thời tiến vào trạng thái bị hôn mê có đúng ? Tiêu Tử Mặc tiếp tục .

      " tới mức thần kỳ như thế, có thể giả chết được là điều chỉ dựa lý thuyết mà thôi chứ hề tồn tại. Bởi vì cơ thể chỉ cần tạm thời ngừng hô hấp thời gian, giả chết cũng lập tức trở thành chết " Phong Vô Ý lắc đầu : "Sinh tử thủy này chỉ có thể làm cho hô hấp và nhịp tim giảm xuống tới mức thấp nhất, làm cho người chết và người sống rất khó phân biệt được. Ta để cho ngươi ăn cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, nếu ngươi làm thế nào có thể giống như khối thi thể cứng đơ nằm trong quan tài được?"

      Tiêu Tử Mặc nghe thế, nhất thời cả khuôn mặt đen lại.

      "Huống hồ..... Mùi vị của người chết cũng dễ ngửi như vậy" Phong Vô Ý vừa cười vừa .

      "Ngươi xác định ý định này phải là dùng để chỉnh ta đấy chứ?" Tiêu Tử Mặc than tiếng, cả người ngả ra sau, dựa lưng vào ghế.

      "Làm sao có thể để cho ngươi ngồi im bỏ ra chút công sức nào được" Phong Vô Ý hề phủ nhận ý đồ xấu của mình. Ra khỏi thành có nhiều phương thức khác nữa chứ phải chỉ có mỗi cách này, nhưng mà loại này lại chính là cách thức an toàn nhất -- dù sao người chịu khổ cũng phải là nàng!

      "Hiệu quả của thuốc này có thể duy trì bao lâu?" Tiêu Tử Mặc hỏi.

      " tại có thể uống vào rồi" Phong Vô Ý cười cười.

      Tiêu Tử Mặc lắc đầu, nhìn lại bình thuốc lần rồi sau đó đem nó uống hơi cạn sạch.

      Mùi vị nhạt nhẽo, cũng có hương vị gì, giống như là nước lọc vậy. Nhưng dòng nước thuốc vừa trôi xuống bụng đột nhiên trong lòng dâng lên lo lắng, sau đó lập tức cảm thấy buồn ngủ.

      Phong Vô Ý nhìn từ từ nhắm lại hai mắt, hô hấp dần dần và tiến vào giấc ngủ say cùng với lồng ngực lên xuống nhàng đập lên xuống.

      Mặc dù làm vậy khiến ngủ mê , rồi nàng thể bỏ mặc lại. Tuy phải cõng lưng, nhưng mà có số chuyện phải làm kế tiếp, nên nhìn vẫn hơn.

      Nhìn qua sắc trời bên ngoài, Phong Vô Ý cẩn thận cõng Tiêu Tử Mặc lưng rồi ra cửa. Dù sức nặng của nam nhân , nhưng so với những đợt huấn luyện trước kia, phải cõng mấy trăm cân và phải dùng tay leo lên núi, đây chỉ là việc đơn giản như ngồi ăn bữa sáng.

      Tránh né qua mấy nhóm quan binh tuần tra, nàng theo con đường quen thuộc tới trước cửa gia đình bình thường, sau đó đưa lỗ tai dán lên tường lắng nghe động tĩnh, thấy có gì bất thường mới trèo tường vào trong.

      Trong sân quả nhiên ai, bên cạnh là tòa linh đường, cờ trắng bay phấp phới, còn ở bên trong phòng tỏa ra ánh sáng lờ mờ của ánh nến.

      Linh đường chỉ có lão già trong coi, Phong Vô Ý thổi ít thuốc bột bay qua, rất nhanh làm cho người này dựa vào khung cửa rồi chìm vào giấc ngủ.

      Đầu tiên nàng để Tiêu Tử Mặc mê man nằm qua bên, rồi tới trước mấy cái quan tài xem xét. Thấy cái quan tài có đóng đinh, đưa tay đẩy ra, chỉ thấy bên trong có nạm vàng khảm ngọc. Tuy nàng từng xem qua các quan tài cổ đại ở bảo tàng, nên nhìn qua quan tài này cũng có gì giật mình, nhưng mà....

      Nhíu chặt chân mày, nàng dùng tay để dưới quan tài, dùng lực nâng lên. Quả nhiên, quan tài thấp thoáng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

      "Cho dù là có được làm bằng gỗ lim cũng nặng tới mức như vậy" Phong Vô Ý xoa mi tâm tự câu, nhưng động tác tay cũng hề dừng lại. Trước tiên đem thi thể ôm ra ngoài, sau đó lại đem Tiêu Tử Mặc bỏ vào tầng thấp nhất ở dưới quan tài. Sau đó dùng số thứ chuẩn bị để làm ngăn cách cái quan tài này thành hai tầng độc lập, lúc này nàng mới lần nữa xếp lại chăn gối đệm và bỏ lại thi thể kia lên , cuối cùng là khéo léo để lộ ra chỗ thông khí mà khiến ai chú ý tới.

      Quan tài phải gần tới ngày hạ táng mới được phép đậy kín, mà Tiêu Tử Mặc sau khi ăn xong sinh tử thủy hô hấp giảm tới mức thấp nhất rồi. Cho nên chỉ cần từ lúc quan tài bị bịt kín, chỉ cần quá ngày chết được. Lúc trước ở trong tổ chức có đồng nghiệp cũng bị nhốt ở trong cái tủ kín phải ngây người những ba ngày mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Mà hộ gia đình này..... ra nàng cũng chỉ là tùy ý chọn gia đình thích hợp mà thôi, nhưng mà nhìn cái quan tài này.... nếu nàng suy đoán sai, nó còn có thể giúp Tiêu Tử Mặc an toàn thêm phần!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Đào mộ trộm người khác.


      Khi cửa thành bắt đầu được mở ra, ngay từ lúc trời còn chưa sáng, đội ngũ đứng xếp hàng dài để đợi ra ngoài thành. Nhưng vì có vị tướng quân mặc áo giáp vàng vào ngày hôm qua trấn áp ở nơi này, và làm cho mọi người khắc sâu vào trong ý thức. Cho nên mặc dù có rất nhiều người đứng ở đây, nhưng lại hề có chút rối loạn nào, khiến công việc kiểm tra diễn ra cực kỳ thuận lợi.



      “Các ngươi làm gì vậy!” Hai binh lính đứng ra cản lại đoàn xe tới.



      “Nhìn cái gì thế hả! Chưa thấy qua đám ma sao?” Người lên tiếng trả lời chính là vị quản gia mập mạp. ràng lời này chất chứa nỗi oán giận vô cùng lớn. Quan tài phải để lại ở trong phủ hơn mười ngày vốn là điềm xấu, nhưng lệnh vua thể trái, nên đành phải nhẫn nhịn nỗi oán giận này. Thế nhưng vào lúc này, hai cái tên binh sĩ thủ thành này dựa vào quyền gì, mà có thể bắt những người quý tộc như bọn họ để vào trong mắt?



      “Mặc kệ là có chuyện gì, cũng phải để kiểm tra xong rồi mới được !” quan binh hắng giọng lớn tiếng .



      “Kiểm tra như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi định mở hòm quấy rầy di thể của người chết! Chuyện này còn có thiên lý nữa hay ? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể chứa chấp thích khách ở trong này hay sao!” Quản gia mập mạp thở phì phì hét lớn.



      Hai quan binh bị rống tiếng như vậy liên tiếp lùi về phía sau, bên đưa tay lau nước bọt từ miệng tên quản gia bắn tới.



      “Có chuyện gì xảy ra?” Tướng quân mặc áo giáp thấy nơi này xảy ra ồn ào qua, bước đến gần lên tiếng hỏi.



      “Tướng quân, chuyện này... Gia nhân của Lý Thượng thư cho chúng ta kiểm tra...” Quan binh cố gắng ở bên tai tướng quân.



      Tướng quân nhìn qua đoàn người để tang đứng ở quanh đây lượt, sau đó lạnh lùng ra lệnh: “Lý Thượng thư từ xưa tới nay luôn là người có tấm lòng tận trung với quốc gia, vì hoàng thượng mà chia sẻ mọi nỗi buồn. Cho nên ở dưới suối vàng, nếu Lý Thượng thư có biết cũng vô cùng tán thành... Mở hòm!”



      “Vâng!” Có lời của tướng quân, nhất thời vài tên quan binh lập tức tiến lên đẩy mấy tên gia đinh chắn đường, rồi mở ra nắp quan tài.



      “Này này, các ngươi...” Quản gia mập mạp sốt ruột đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, biết phải làm sao.



      “Tay chân chút, đừng nên quấy nhiễu người chết.” Tướng quân đứng bên thấy tình thế như vậy, nhàng thêm câu.



      “Vâng!” Cho dù tướng quân mở miệng, bọn họ cũng đâu dám chuyển thi thể ra ngoài. Bên cạnh có nhiều dân chúng vây xem như vậy, cộng thêm danh tiếng của Thượng Thư, bọn họ cũng nghĩ tới ở bên trong có chứa chấp thích khách. Chỉ là theo thông lệ, bắt buộc phải kiểm tra mà thôi.



      Nhưng mà, vừa mới mở ra nắp quan tài, nhìn vào bên trong đám quan binh cũng khỏi tặc lưỡi. Bên trong quan tài này có rất nhiều châu báu hoa lệ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được vô cùng khoa trương!



      Kiểm tra sơ sơ chút, vài binh linh tiến lên đóng nắp lại quan tài lần nữa, sau đó nhảy xuống xe, vẫy vẫy tay cho phép qua.



      đắc tội rồi.” Tướng quân gật đầu, lại tiếp về phía cửa thành. Dùng ánh mắt sắc bén và lợi hại mà quét qua đám người lượt.



      Quản gia cũng thấp giọng lẩm bẩm vài câu, nhưng cũng dám cùng tướng quân giằng co, rồi sau đó quát lớn ra lệnh cho đám gia đinh nhanh chóng tiếp tục ra khỏi thành.



      Ở nơi xa, Phong Vô Ý híp mắt nhìn màn này, mãi cho tới khi quan tài đươc mang ra khỏi ngoài thành, mới ra lệnh cho Bích Linh nấp gần cửa thành rút lui. Điểm rắc rối nhất được hoàn thành, mà cho dù có xảy ra chuyện gì nàng cũng tin chắc rằng nàng thua ở trong tay đám vũ phu này. Đợi lát sau, nàng chờ đến khi đoàn xe của Lý gia xa, cũng chạy theo tới chỗ cửa thành.



      làm gì vậy hả?” Quan binh cảnh giác nhìn nàng.



      nữ tử lại đơn độc ra ngoài, nhìn như thế nào cũng đều dẫn tới chú ý của mọi người. Nhưng cũng may là có Nguyệt thần nguyền rủa, nên khuôn mặt nàng ở trong mắt mọi người trở nên vô cùng bình thường, rất khó để người ta nhận ra nàng là ai.



      đến nhà họ hàng ở nhờ.” Phong Vô Ý cúi đầu, giọng run rẩy tỏ vẻ sợ hãi trả lời: “Quê nhà bị mất mùa, nên ta mới phải mình tới nhà họ hàng nhờ vả. nghĩ tới người thân sớm chuyển , còn cách nào khác nên phải quay trở về.”

      “Mở bọc quần áo ra!” Quan binh hét to tiếng. Dạo này, mấy chuyện như thế này xảy ra rất nhiều, cho nên cũng có dẫn tới hoài nghi nào.



      Phong Vô Ý tự nhiên mở ra bọc quần áo, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo cũ kỹ bị phai màu. Cùng với mấy miếng bánh nướng và lương khô, trong đó còn có thêm xâu tiền đồng bị nhét trong đống y phục.



      thôi!” Quan binh nhìn qua chút, rồi phất tay lên tiếng.



      “Cám ơn quan gia.” Phong Vô Ý khẩn trương cúi người lời cảm ơn. Sau đó ôm bọc quần áo hòa theo dòng người mà ra khỏi thành.



      Mãi cho tới khi ra được đoạn đường, rời xa tầm mắt của đám binh lính thủ thành, nàng mới triệu hồi Bích Linh. Rồi vội vàng bước nhanh hơn, chỉ thoáng chốc đuổi kịp đoàn xe đưa ma ở phía trước.



      Lúc trước nàng hỏi thăm ràng, quê quán của Lý gia là ở phương nam. Hơn nữa ông chính là tới đây ở rể, mà người chết trong quan tài này địa vị cũng cao. Cho nên Lý Thượng Thư cũng có tự mình tới đưa tiễn, mà người này cũng được phép chôn cất ở phần mộ của tổ tiên.



      Lý gia có nơi mộ phần ở cách kinh thành cũng xa, đó là sườn núi nằm cạnh bờ sông, vị trí cũng rất thoáng mát.



      Chỉ thấy đám người khóc lóc kêu gào trận, rồi sau đó là hạ quan tài xuống huyệt an táng. Sau đó mọi người lại lễ bái thêm lần nữa, rồi tất cả mới rời khỏi.



      Phong Vô Ý sau khi ăn bánh nướng, đợi thêm lúc. Xác định có người nào ở đây nữa, rồi nàng mới xuất .



      Bận rộn cả ngày, nếu như lúc này còn đưa Tiêu Tử Mặc ra, chỉ sợ tới khi sinh tử thủy hết tác dụng có phiền phức lớn!



      Đá đá chân lên đống đất mộ, nàng nở nụ cười. Quả nhiên nằm ngoài dự đoán của nàng, tầng đất này quả là rất chắc chắn, xem ra quan tài này được chôn cũng rất sâu ở bên dưới. Nếu như để vài ngày sau mới đào ra chỉ sợ là phải dùng tới thuốc nổ, chứ muốn đào ra cũng dễ dàng chút nào.



      “Hoàng Cửu Lê!” Phong Vô Ý đưa tay tóm lấy tượng gỗ gọi tiếng.



      “Có chuyện gì? phải là ra khỏi thành rồi sao.” Hoàng Cửu Lê lười biếng lên tiếng .



      “Hỗ trợ ta đào mộ.” Phong Vô Ý ràng từng chữ.



      Hoàng Cửu Lê nhất thời ngây người, hỗ trợ đào mộ... Người này sao có thể ra cứ như đúng lý hợp tình như vậy!



      “Nhanh lên!” Phong Vô Ý mất kiên nhẫn gõ gõ lên tượng gỗ.



      “Biết rồi!” Hoàng Cửu Lê lẩm bẩm vài câu, sau đó đổi thành loại ngôn ngữ mà nàng nghe hiểu. Trong khí đột nhiên có loại áp lực dần dần trở nên dao động, rồi mặt đất bắt đầu rung chuyển, bị nứt ra hai bên để lộ ra cái quan tài ở bên dưới. Quả nhiên, cách mặt đất vẫn chưa sâu lắm.



      “Ngươi từ trước tới giờ chẳng lẽ chuyên trộm mộ tổ tông? Sao lại có thao tác thuần thục như vậy.” Phong Vô Ý huýt sáo.



      “Ngươi, nữ nhân này!” Hoàng Cửu Lê nhất thời chán nản, nhưng cũng biết phải làm sao. khi còn bản thể có thể cắn nuốt thiên binh vạn mã ‘Đại Địa Gào Thét’, mà giờ uy lực lớn nhất cũng chỉ có thể đào mộ... Cho nên mục tiêu duy nhất bây giờ, chính là phải sớm ngày khôi phục thân thể thôi!



      Phong Vô Ý mặc kệ , rồi nhảy xuống hố đất đẩy nắp quan tài bị đóng đinh ra. Sau đó ôm Tiêu Tử Mặc được giấu ở bên dưới ra ngoài, kiểm tra đơn giản chút cho tới khi thấy có vấn đề gì mới yên tâm.



      Chờ tới khi nàng ôm Tiêu Tử Mặc lên, Hoàng Cửu Lê lại lần nữa khôi phục lại mộ phần như trước, rồi mới : “Chuyện lần trước ta , ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”



      “Tới hòn đảo bị vứt bỏ kia sao? Đợi Tử Mặc tỉnh dậy rồi lại tiếp.” Phong Vô Ý xong, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nặng nề, giọng lên tiếng: “Đừng lên tiếng, có người tới đây!”



      Đưa tay ôm lấy vai Tiêu Tử Mặc kéo về phía bụi cây bên cạnh nấp, nàng cảm thấy rất may mắn vì có được trợ giúp của Hoàng Cửu Lê, cho nên mới hành động nhanh được như vậy! Nhưng mà lúc này, chẳng lẽ là người của Lý gia vừa rồi mới rời khỏi lại quay trở về sao? May mắn mà đưa được Tiêu Tử Mặc ra, cho nên giờ phút này bọn họ có muốn làm gì cũng sao cả. Mà lẽ ra theo nàng tính toán, ít nhất bọn cũng phải chờ tới vài ngày nữa rồi mới ra tay mới đúng chứ.



      Dần dần, từ xa thấp thoáng ra đội nhân mã vội vàng tới phía bên này.



      Phong Vô Ý nhìn thấy thế cũng phải mở to hai mắt, đây phải là người của Lý gia, mà là... Quan quân! Chẳng lẽ kế hoạch bị bại lộ? có khả năng, Bích Linh ở bên cửa thành vẫn mai phục như cũ, nàng chưa hề thấy dấu hiệu nào cho thấy bị lộ ra mà. Chẳng lẽ phải là nhằm về phía nàng, vậy... Trong quan tài của Lý gia có giấu gì đó sao?



      “Ưm...” Đúng lúc này, Tiêu Tử Mặc ở bên cạnh than tiếng, rồi từ từ mở mắt.
      Last edited by a moderator: 28/7/17

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26. Thệ Ước Trung Thành.


      "Đừng !" Phong Vô Ý tay giữ bả vai, tay bịt miệng Tiêu Tử Mặc.

      Tiêu Tử Mặc chỉ trong nháy mắt tỉnh táo lại, và cũng hiểu tình thế trước mặt rất nhanh, tiếp đó là chớp chớp mắt ý bảo nàng buông tay ra.

      Phong Vô Ý cười cười rồi sau đó rút tay về, tiến sát tới bên lỗ tai giọng lại những chuyện xảy ra kể từ sau khi mê man .

      "Quan quân?" Tiêu Tử Mặc cẩn thận nhìn xuyên qua bụi cây, sau khi xem xét kỹ nhàng lên tiếng: "Đó là những kỵ binh dũng mãnh của tướng quân Vương Kiệm và phó tướng Vương Lăng, cũng chính là đệ đệ ruột của , tất cả ở đây đều là những kỵ binh rất tinh nhuệ"

      Kỵ binh dũng mãnh nhất ? Phong Vô Ý nghĩ nghĩ, nhớ cái danh hiệu tướng quân cũng phải là chức quan lớn, nhưng mà lại là tâm phúc của hoàng đế. Kỵ binh dũng mãnh phụ trách việc phòng vệ ở kinh thành, chỉ cần khi bốn cửa thành vừa đóng các kỵ binh này có quyền khống chế cả kinh thành. Cho nên từ trước tới giờ chỉ có tướng lãnh được hoàng đế tin tưởng nhất, mới có thể được nắm giữ chức vị này.

      Đợi đội quan binh này tới gần chút, cơ mà vì lúc này là lúc hoàng hôn buông xuống, nên cũng nhìn thấy ràng được toàn đám quan binh kia. Nhưng mà nhìn qua cái người tướng quân dẫn đầu tới, nàng lại cảm thấy cùng với người tướng quân mặc áo giáp vàng đứng ở tường thành có bộ dáng rất giống nhau, xem ra người kia chính là Vương Kiệm.

      "May mắn là ra tay nhanh hơn bước" Phong Vô Ý thào lẩm bẩm.

      Chỉ thấy Vương Lăng dừng lại ở trước mộ của Lý gia, giống như ra lệnh gì đó cho đám bính lính trước mặt, nhưng vì khoảng cách qua xa nên nghe ràng lắm.
      "Đào mở phần mộ, đào ra quan tài, được làm hư hỏng dù là chút, và cũng được đụng chạm vào bất kì vật phẩm gì ở trong đó" Bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Tiêu Tử Mặc.

      "Hả?" Phong Vô Ý kinh ngạc quay, đầu nhìn lại. Ở khoảng cách xa thế này, nàng khó mà tin nổi người hề có nội lực như Tiêu Tử Mặc lại có thể nghe được ràng như vậy.

      "Nhìn thử xem" Tiêu Tử Mặc vẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Vương Lăng như cũ, rồi đột nhiên cười khổ : " xoay người sang chỗ khác rồi, ta xem được bờ môi của "

      " sao cả, vì mục đích của bọn họ chúng ta biết rồi" Phong Vô Ý thoải mái gật đầu, mở miệng . Trong tổ chức cũng có vài người có khả năng này, nhưng mà nàng lại học qua, cho nên...... ở vào khoảng cách xa như vậy, thấy Tiêu Tử Mặc có thể nhìn và hiểu ràng được đối phương gì, nàng vẫn kinh ngạc vô cùng.

      nghĩ ngợi, đội quan binh bắt đầu hành động. Trừ bỏ Vương Lăng, mỗi người đều cầm theo cái xẻng để chuẩn bị đào mộ.

      Phong Vô Ý lắc đầu, Lão Thái gia của Lý gia này đúng là đủ xui xẻo, chết còn được yên. Bị nhiều người đào bới như vậy, hiểu Lý Thượng Thư kia.... sao lại bạc tình tới mức muốn gặp mặt người cha này....nhưng mà chuyện này chừng... về sau còn có thể lợi dụng được!

      Chợt đột nhiên, có quan binh kinh hãi hét lớn tiếng.

      Quan tài vốn được chôn sơ xài, cộng thêm mười mấy người đào bới cùng lúc, cho nên rất nhanh thấy bị lộ ra. Vương Lăng phất tay, bốn quan binh lập tức nhảy xuống hố đất, nhưng.... mười mấy gia đinh vừa mới đem quan tài hạ xuống trông có vẻ rất đơn giản, nhưng lúc này muốn nâng lên lại vô cùng khó khăn, dù bỏ sức ra rất lớn nhưng quan tài vẫn hề nhúc nhích chút nào.

      " cần nâng lên nữa, mở ngay ra tại chỗ " Tiêu Tử Mặc từ từ phiên dịch lại lời của Vương Lăng, vì ở vị trí này vừa đúng nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

      "Xem ra ở bên trong có gì đó rất quan trọng" Phong Vô Ý trầm tư ra suy đoán của mình.

      Khi chuyện, những thứ được giấu ở trong hòm đều được vứt hết ra ngoài. Bên dưới ánh trắng chiếu xuống, nhìn thấy vô cùng chói mắt, hiển nhiên tất cả đều là châu báu vô giá!

      "Kỳ quái...." Tiêu Tử Mặc lẩm bẩm: "Lý gia tuy là giàu có, nhưng cũng thể có được những thứ này. Huống chi lại còn lén lút giấu ở bên dưới quan tài, mà nhìn qua cảm thấy rất quái dị..... Mà còn Vương Lăng nữa, làm sao biết ở trong hòm có giấu châu báu? Bọn ràng là sớm có chuẩn bị mà đến.... Dựa vào chi tiết này cũng đủ hiểu, kỵ binh dũng mãnh vốn thể nào chỉ vì ham muốn mấy tài vật này được? Trừ khi...."

      "Trừ khi những châu báu này có vấn đề, hoặc là bên trong đó còn chứa gì đấy, hoặc là có gì đó rất quan trọng!" Phong Vô Ý tiếp lời của Tiêu Tử Mặc.

      "Nhìn kỹ rồi hãy " Tiêu Tử Mặc gật đầu .

      "Ừm" Phong Vô Ý lên tiếng, rồi sau đó thân thể cúi thấp hơn xuống tiếp tục xem xét diễn biến.

      Binh lính mà Vương Lăng mang theo hổ danh là kỵ binh tinh nhuệ, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Trừ bỏ lúc đầu khi mới đào quan tài lên có tiếng hét kinh hãi, từ đầu tới cuối đều có ai phát ra thanh nào nữa. Tất cả đều rất nhanh nhẹn và có trật tự, mà đem châu báu nhét vào cái túi mang theo. Sau đó mỗi người đều vác lên người, rồi cẩn thận đậy lại nắp quạn tài, rồi lại phủ đất lên mộ như cũ.

      Cuối cùng là quan binh có dáng vẻ như đội trưởng, vẻ mặt trịnh trọng đem cái hộp gỗ giao cho Vương Lăng.

      Phong Vô Ý và Tiêu Tử Mặc nhìn nhau, trong lòng đều tự hiểu đây chính là thứ quan trọng.

      Vương Lăng vội vàng đem hộp gỗ mở ra, sau đó khẩn trương đóng lại ngay lập tức, rồi tiếp theo là tự mình ôm vào trong ngực.

      "Ngươi ở lại đây, ta theo nhìn xem" Phong Vô Ý do dự chút, rồi đưa ra quyết định. Bích Linh tạm thời bị nàng ra lệnh ở lại cửa thành giám sát, cho nên giờ chỉ có thể tự nàng tìm hiểu mà thôi.

      " được" Tiêu Tử Mặc giữ chặt vai nàng, cúi đầu lên tiếng.

      "Hả?" Phong Vô Ý kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

      "Chẳng lẽ ngươi cho là Chiêm Tinh Sư của Phạm Thiên chỉ là cái danh hiệu tượng trưng cho có hay sao?" Tiêu Tử Mặc mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra tấm giấy cắt thành hình nhân, rồi nhàng ném . Trong nháy mắt chỉ thấy trang giấy lóe lên ánh sáng màu vàng, rồi liền hóa thành làn khói, từ từ ngưng kết thành bóng người hư ảo ở giữa trung và hướng về phía Tiêu Tử Mặc thi lễ. Tiếp theo là xoay cả thân người, rồi mới nhàng qua phía sau đám người của Vương Lăng.

      "Đây là cái gì?" Phong Vô Ý tò mò hỏi. Nàng biết Tiêu Tử Mặc phải là người đơn giản, so với người bình thường kiến thức và hiểu biết của hơn rất nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy thi triển ra bản lĩnh khác.

      "Thứ để sai bảo" Tiêu Tử Mặc nhàng giải thích: "Chỉ cần ta ra lệnh là nó phục tùng, nó là từ thú linh cùng với ác linh luyện chế thành"

      "Bọn nó có thể làm được những gì?" Phong Vô Ý thoáng nhíu mày, trực giác cho nàng biết cái này giống như có liên quan tới dương thuật hay thần thức gì đó.

      "Cái này chỉ là thuật sai sử cấp thấp mà thôi, cũng có gì đặc biệt cả. Nhưng mà nếu dùng vào mục đích để dò xét rất tốt" Tiêu Tử Mặc trả lời.

      " cách khác, nếu như luyện tới mức cao cấp có thể để cho nó bảo vệ ngươi, hoặc là ra trận giết địch cũng được luôn hả?" Phong Vô Ý chỗ hiểu chỗ lên tiếng .

      "Đúng vậy" Tiêu Tử Mặc gật đầu : "Nhưng mà mỗi lần sử dùng thuật này cần phải có linh hồn chi lực rất cường đại, ta cũng chỉ có thể luyện chế ra cái mà thôi. Nhưng ngược lại, nếu muốn làm ra vài hộ vệ bình thường cũng khó, muốn bao nhiêu có bây nhiêu nhưng mà lại có tác dụng gì nhiều, mà khi bị phá hỏng thể sử dụng được tiếp nữa"

      "Nếu như có thể bắt được cái loại mãnh thú, ngươi có cách để để luyện chế ?" Phong Vô Ý hỏi.

      "Tất nhiên là được" Tiêu Tử Mặc gật đầu khẳng định.

      "Như thế sao?" Phong Vô Ý tay cầm lấy tượng gỗ Hoàng Cửu Lê đưa tới trước mặt Tiêu Tử Măc.

      "Hả?" Tiêu Tử Mặc sửng sốt.

      "Nữ nhân! Ngươi cư nhiên có ý nghĩ muốn đem bổn tọa luyện chế thành mấy thứ vớ vẩn này!" Hoàng Cửu Lê cũng ngớ người ra phen. Sau đó bắt đầu gào lớn, may mắn là Vương Lăng lúc này xa nên mới nghe được động tĩnh ở bên này.

      "Này.... Tạm thời chỉ sợ là được" Tiêu Tử Mặc phản ứng lại, cười khổ cái rồi mới : "Lực lượng của Ma Quân của ma giới quá mức cường đại, dù cho chỉ còn là tàn hồn còn xót lại cũng phải là vật dẫn bình thường có thể chịu đựng nổi"

      "Vật dẫn?" Phong Vô Ý khó hiểu hỏi.

      "Gióng như cái này" Tiêu Tử Mặc xong, dơ tay đem miếng ngọc màu tím ở cổ lấy xuống: "Giống như vừa rồi là loại cấp bậc thấp, có thể lấy giấy trắng làm vật dẫn, nhưng cao cấp..... Khối ngọc này của ta chính là Băng Tâm Tử Ngọc được làm ra từCực Bắc Chi Đại Vạn Niên Huyền Băng, cả Phạm thiên cũng tìm ra được mảnh thứ hai"

      "Như ngươi , nếu muốn luyện chế cũng chỉ có thể luyện được lần thôi hả?" Phong Vô Ý thở dài.
      "Ngươi phải hiểu, miếng ngọc này là dùng để phong ấn cái gì? Cho nên chỉ sợ là ở Phạm Thiên càng có mãnh thú rồi" Tiêu Tử Mặc bật cười: " tại dù có thể bắt được mãnh thú, nhưng vẫn phải tìm được vật dẫn thích hợp, nhưng mà... Ma Quân là ngoại lệ"

      "Được rồi, được rồi" Phong Vô Ý nhún vai, nàng cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, chứ cũng phải muốn đem Hoàng Cửu Lê luyện hóa: "Cơ mà, đêm nay Tử Mặc hình như rất thẳng thắn và thành khẩn phải?"

      Tiêu Tử Mặc nhàng cười, ánh mắt lưu chuyển. Dù cho thân mặc quần áo bằng vải bố y, nhung vẫn thể che giấu được phong thái lạnh lùng và khí chất của .

      Sau đó là từng giọt máu rơi xuống, chỉ trong nháy mắt nhuộm đỏ cả vạt áo ngực. Tiếp theo là giọng trầm thấp mà vô cùng ràng vang lên: "Lấy máu của ta, lập thệ ước trung thành, mãi mãi theo rời, cả đời phản bội, nếu như sai phạm lời thề bị trời tru đất diệt!"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27. Thương Diễm Lưu Hỏa.


      Giọng của Tiêu Tử Mặc giống như có loại ma lực đặc biệt, tuy chỉ có hai mươi bốn chữ nhưng khi rơi vào trong tai của Phong Vô Ý, lại mơ hồ như là từng chữ đều được trực tiếp khắc sâu vào trong lòng của nàng vậy.

      Máu tươi chảy ướt dẫm y phục bằng vải bố y, tạo thành từng mảng lớn màu đỏ, nhìn thấy rất ghê người.

      "Ngươi định để máu chảy ra cho tới chết sao!" Phong Vô Ý lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng cầm lấy tay .diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.
      "Chờ chút" Tiêu Tử Mặc dùng tay trái bị nàng giữ lấy mà ngăn cản lại, giọng cũng trở nên nặng nề hơn: "Thệ ước ấn ký còn chưa hoàn thành xong"

      "Ấn ký?" Phong Vô Ý ngẩn người, ra là mấy câu vừa lại phải đơn giản như vậy, mà chính là lời thệ ước?

      Mãi cho tới khi vết thương ở cổ tay dần dần ngừng chảy máu, Tiêu Tử Mặc mới nâng cổ tay phải lên, rồi đưa tới bên môi nàng, giọng khẽ vang lên: "Uống nó "

      Cả người Phong Vô Ý cứng đờ, dừng chút, rồi đột nhiên nàng lại mỉm cười cầm lấy tay . Đầu lưỡi khi chạm tới da thịt chảy máu kia, chợt dùng sức hút hơi, nhưng ngoài ý muốn của nàng, máu của hề có mùi tanh khó chịu như nàng tưởng tượng. Mà ngược lại, nó lại thoảng ra mùi vị thơm ngát, cho tới khi nuốt xuống rồi mà trong miệng vẫn còn giữ lại chút hương vị ngọt ngào thanh mát.

      "Khế ước thành" Tiêu Tử Mặc thở phào nhõm. Tuy tốn lượng máu lớn, nhưng lại hề làm cho sắc mặt tái nhợt, mà ngược lại ở mặt lại trở nên đỏ bừng.

      Sau chữ "Thành" vang lên, từ trong người cũng vì vậy mà bừng sáng lên đạo ánh sáng màu đỏ như máu, ngay cả quần áo cũng thể nào che đậy được. Mà cùng lúc đó, ở nơi giữa hai hàng chân mày của Phong Vô Ý cũng dần dần nóng lên khác thường.

      Sau khi ánh sáng dần dần nhạt , Tiêu Tử Mặc đưa tay cởi bỏ vạt áo bị dính máu. Chỉ thấy ở vị trí nơi trái tim, có phù chú ấn ký màu đỏ da thịt. Nhìn nó giống như đóa hoa có hình ngọn lửa màu đỏ rất sống động, cùng với ánh sang ở đó ngừng lưu động.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.

      Phong Vô Ý tới bờ sông, tháo Nguyệt thần nguyền rủa xuống, dùng nước sông trong suốt nhìn ngắm khuôn mặt mình. Quả nhiên ở chỗ giữa hai hàng chân mày cũng có cái ấn ký giống y hệt như vậy.

      " đúng là hỏa" Tiêu Tử Mặc thở dài.

      "Hỏa?" Phong Vô Ý đưa tay sờ lên ấn ký của chính mình, nhíu mày : "Cái này có lợi ích gì?"

      "Ta và ngươi vừa ký kết chính là khế ước thần phục linh khế, nên sau khi khế ước hoàn thành cả hai đều có được loại lực lượng tự nhiên. Mà lực lượng này.... là dựa vào chủ nhân của khế ước, cũng chính là dựa vào tính chất đặc biệt của ngươi để quyết định" Tiêu Tử Mặc lên tiếng trả lời.

      "Tính chất đặc biệt của ta là hỏa, có gì tốt sao?" Phong Vô Ý lật bàn tay lên, ở trong lòng bàn tay đột nhiên ra ngọn lửa.

      Nàng chưa hề làm bất kỳ động tác nào, chỉ là vừa nghe thấy Tiêu Tử Mặc thế, nên trong đầu mới tưởng tượng ra ngọn lửa... vậy mà chuyện này cứ như là từ bản năng bẩm sinh có vậy.

      "Hỏa có tính công kích rất mạnh, nhưng lại thiếu chút linh hoạt biến hóa" Tiêu Tử Mặc xong chân mày cũng từ từ giãn ra: "Nhưng chuyện quan trọng của ngươi bây giờ chính là đủ lực lượng, cho nên với sức mạnh của năng lượng này cũng chưa hẳn là chuyện xấu"

      "Ta rất thích" Phong Vô Ý tùy ý khống chế ngọn lửa ở trong lòng bàn tay, bỗng đầu choáng váng, làm cho ngọn lửa đột nhiên bị tắt .

      " có lực lượng cho nên mới như vậy, vừa rồi ngươi khống chế được là do dùng tinh thần duy trì, chỉ cần ngươi rèn luyện Tinh Thần Lực là được" Tiêu Tử Mặc lên tiếng giải thích.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.

      "Ta biết rồi" Phong Vô Ý gật gật đầu. Tiêu Tử Mặc sai, việc quan trọng nhất lúc này là phải đề cao năng lựng của chính mình, chỉ có như vậy mới có sức mà nắm bắt được mọi chuyện ở trong tay mình.

      " tới hòn đảo bị vứt bỏ " Hoàng Cưu Lê cuối cùng cũng xen vào câu.

      Phong Vô Ý trả lời mà nhìn thoáng qua Tiêu Tử Mặc. Nàng có thể cảm giác được lực lượng của khế ước tràn ngập trong từng mạch máu, cho nên vào lúc này, Tiêu Tử Mặc đáng giá được nàng tin tưởng.

      "Ta phản đối chuyện tới hòn đảo bị vứt bỏ kia, bởi vì nơi càng có hoàn cảnh nguy hiểm mới có lợi cho ngươi tu luyện. Nhưng mà... ta hy vọng ngươi hãy đến Tuyền Ki Thạch phủ ở dốc núi Bích Ảnh trước" Tiêu Tử Mặc suy nghĩ chút rồi mới .

      "Đám lão quỷ kia vẫn còn giữ lại nơi đó? A... đúng! Ngươi chắc hẳn chính là truyền nhân của bọn họ !" Hoàng Cửu Lê lớn tiếng hét lên.

      "Ta là truyền nhân thứ mười sáu của Tuyền Ki Thạch phủ" Tiêu Tử Mặc cũng hề giấu diếm mà ra.

      "Dừng!" Hoàng Cửu Lê hừ lạnh tiếng, rồi sau đó lại lâm vào im lặng.

      "Ngươi là muốn để cho ta được Tuyền Ki Thạch phủ thừa nhận trước?" Phong Vô Ý lập tức hiểu ra ngay suy nghĩ của Tiêu Tử Mặc.

      " sai, nếu chỉ mình ta đồng ý so với được Tuyền Ki Thạch phủ thừa nhân là giống nhau" giọng của Tiêu Tử Mặc cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Nếu như lập khế ước từ này về sau, tất cả mọi chuyện ta toàn bộ đều lấy lợi ích của ngươi làm đầu, cũng giống như mọi hiểu biết và năng lực của ta vì ngươi mà cống hiến chút nào giữ lại.

      "Được" Phong Vô Ý nhìn sâu vào trong mắt cái, rồi đưa ra quyết định: "Đợi chuyện này chấm dứt, chúng ta lên đường".

      "Tuyền Ki Thạch phủ, có thứ người cần" Tiêu Tử Mặc lại .

      Phong Vô Ý hơi run sợ chút, sau đó lập tức bật cười. Người này, đúng là có bản lĩnh nhìn thấu lòng người mà. Nhưng người như vậy cũng chính là người mà thích khách như nàng cần có nhất, hơn nữa bây giờ nàng còn có thể chân chính khống chế được năng lực của !

      Tiêu Tử Mặc cúi đầu nhìn xem chính mình, lông mày nhíu chặt lại. có chút cảm giác hơi khó chịu, vì y phục người dính đầy máu tươi này. Hơn nữa lúc ra khỏi thành, vì sợ gây chú ý nên Phong Vô Ý cũng mang theo nam trang. Nhưng may mắn là người vẫn còn có tấm áo choàng phân biệt kiểu dáng nam nữ, vừa đủ để cho khoác ở bên ngoài để che khuất vết máu.

      "Ngươi xem, cái ấn ký này tại sao lại vẫn chưa biến mất? Nhìn quá nổi bật rồi" Phong Vô Ý bực mình, đưa tay sờ lên mi tâm. Đoạn đường kế tiếp phải rất xa, nếu như muốn tránh vào thành thị là chuyện thể nào. Mà so với nàng vẻ mặt của Tiêu Tử Mặc ràng chính là tấm bảng thông báo nhất.... Cho nên nàng nhất định đưa Nguyệt thần nguyền rủa cho . Nhưng còn cái ấn ký ở người này, lại quá mức gây chú ý rồi!

      "Cũng còn cách nào khác, tại khế ước vừa mới kết thành. Cho nên ấn ký vẫn còn cải tạo lại kinh mạch của ngươi, nhưng cũng chỉ sau đêm là biến mất. Về sau, chỉ khi nào ngươi sử dụng tới Hỏa Chi Lực nó mới lại ra" Tiêu Tử Mặc từng câu trả lời ràng những vấn đề mà nàng thắc mắc.

      "Vậy là tốt rồi" Phong Vô Ý thở ra hơi nhõm.

      "Hình nhân trở lại" Tiêu Tử Mặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời đêm.

      Chỉ lát sau, thấy hai quỷ ảnh nhàng lảo đảo quay trở về. Bọn chúng quay xung quanh vị trí Tiêu Tử Mặc hai vòng, sau đó lập tức hóa thành làn khói nhàng bay , và chỉ để lại hai tấm giấy có hình người rơi xuống.

      "Như thế nào rồi?" Phong Vô Ý hỏi.

      "Vương Lăng dẫn theo đoàn người và đem tất cả mọi thứ chôn ở nơi bí mật, rồi sau đó cũng trở lại kinh thành" Tiêu Tử Mặc quay đầu đối diện với nàng tiếp: "Mà còn chôn rất sâu xuống dưới đất, sau đó lại xóa sạch dấu vết. Xem ra ít nhất ở trong thời gian ngắn, bọn họ động chạm tới chúng"

      "Bao gồm cả cái hộp kia?" Lông mày của Phong Vô Ý giương lên cao.

      "Bao gồm cả cái hộp kia" Tiêu Tử Mặc cũng nhấn mạnh lại lần.

      "Ừm..." Phong Vô Ý vô ý thức đưa tay xoa xoa cằm của chính mình, còn đầu óc chìm trong suy nghĩ.

      " xem chút.... cũng có gì đáng ngại" Tiêu Tử Mặc .

      "Được rồi" Phong Vô Ý cười cười, lại nhấc lên tượng gỗ của Hoàng Cửu Lê: "Lại có việc cho ngươi làm rồi!"

      "Ngươi định làm gì?" Hoàng Cửu Lê cảnh giác lên tiếng, vẫn còn chưa quên mới vừa rồi nữ nhân này còn muốn đem luyện chế.

      "Đương nhiên là..." Phong Vô Ý cười tít mắt, miệng trả lời: "Trộm mộ ạ!"

      "..............." Hoàng Cửu Lê chán nản buồn gì thêm nữa.

      "Năng lực kia của ngươi, nếu dùng để trộm mộ đúng là lãng phí" Phong Vô Ý thầm ở trong lòng câu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :