Chương 22. Hách Liên Diệu Hồi Kinh.
Đêm nay, Tiêu Tử Mặc vô cùng khó ngủ, giường chiếu đều toàn là hương vị khó ngửi xông vào mũi, nhưng nếu đắp chăn với thời tiết cuối thu này, cảm thấy rất lạnh.
Quay đầu nhìn người nằm bên cạnh, Phong Vô Ý hầu như hề phát giác ra, hô hấp vẫn vững vàng đều đều như bình thường, giống như quy luật.
Thoáng chút tiến lại gần, hương thơm từ người thiếu nữ tản ra mùi thơm ngát, nhất thời khiến cho có cảm giác rất thoải mái.
Tiêu Tử Mặc khẽ thở dài, cũng phải là người chưa chịu qua cực khổ. Tử ở trong rừng núi tu luyện mười mấy năm, cho nên đối với điều kiện sinh hoạt trong cuộc sống cũng có cầu gì nhiều, nhưng mà.... Làm Chiêm Tinh Sư phải luôn giữ gìn sạch , cho nên từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải cảnh này, cũng chính vì vậy mà thân thể mới tự nhiên bài xích.
Còn Phong Vô Ý, đừng là giường chiếu đơn sơ, chứ cho dù có là đống bùn lầy, bãi rác phế liệu hay các loại địa phương bẩn thỉu nàng cũng đều ngủ qua. Cho nên phải nắm chặt toàn bộ thời gian để nghỉ ngơi, mới có thể có đầy đủ tinh lực để đối phó với các loại tình hình phát sinh.
Thanh thản yên ổn ngủ giấc tới sáng, mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt ủ rủ của Tiêu Tử Mặc.
"Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, sợ là chúng ta còn cần phải ở lại chỗ này vài ngày, cho nên...." Nàng nhàng cười, tiến sát đến bên tai Tiêu Tử Mặc giọng : "Thỉnh Quốc Sư đại nhân sớm tập làm quen "
"Ta còn là Quốc Sư nữa rồi" Tiêu Tử Mặc thờ ơ lên tiếng.
"Cũng sao cả" Phong Vô Ý xoay người xuống giường, rửa mặt rồi chải qua đầu tóc. Sau đó mới mặc vào y phục hôm qua trộm được cùng với đeo lên mặt nạ Nguyệt Thần nguyền rủa.
"Ngươi muốn ra ngoài?" Tiêu Tử Mặc hỏi.
"Ừm" Phong Vô Ý trả lời tiếng, tay vung lên, đem Bích Linh ném lên giường, ở trong lòng phân phó : [Bảo vệ chủ nhân của ngươi cho tốt, nếu như có chuyện gì..... Ta đồng ý cho phép ngươi cắn giết hết những người có khả năng uy hiếp và có ý đồ tốt, cũng cần phải được chủ nhân kia của ngươi đồng ý!]
Bích Linh 'tê tê' vài tiếng gật gật đầu, sung sướng mà vặn vẹo thân thể ở đùi Tiêu Tử Mặc, nó hiển nhiên là rất thích cái nhiệm vụ này.
Phong Vô Ý lại đem tượng gỗ oa oa buộc kỹ lại, treo lên cổ.
"Chính mình phải cẩn thận chút, Hách Liên Diệu..... phải là người dễ dàng đối phó như vậy" Tiêu Tử Mặc nhịn được mà nhắc nhở câu.
"Trong lòng ta có tính toán" Phong Vô Ý mỉm cười với , rồi mở cửa ra ngoài.
Tuy thời gian còn sớm, nhưng mọi người ở nơi này vẫn luôn bận rộn làm đủ thứ việc. Đại đa số người ở đây đều là vì kiếm sống nên mới làm vậy, cho nên lúc nàng bước ra cửa có gặp phải vài người. Cũng chỉ thuận miệng vài câu, rồi nàng liền lặng lẽ tránh .
Có lẽ là do công hiệu của Nguyệt thần nguyền rủa, nên ngay cả khi nàng mặc y phục hở hang đứng đắn, và đứng ở chỗ rất bắt mắt cũng có ai thèm chú ý tới nàng.
Mua thực vật cùng vài thứ cần thiết, Phong Vô Ý ở trong lòng nghĩ tới vẻ bề ngoài của Tiêu Tử Mặc, nghĩ tới trang phục đó lại cầm lòng được mà tới cửa tiệm may mặc, mua vài bộ y phục nam tử rồi tiện thể chọn thêm cho mình vài bộ.
Thanh toán bạc xong, nàng tính tính số còn lại trong tay, cảm giác cũng có gì vượt quá ngoài dự đoán. nghĩ tới có nên quay trở về chuyến trước hay , vì dù sao để Tiêu Tử Mặc ở lại đó mình nàng cũng yên tâm.
"Mau tránh ra, mau tránh ra!" Vừa muốn bước ra khỏi cửa tiệm, chỉ thấy hai đội quan binh điên cuồng chạy ở đường cái, khiến cho cả khu chợ trở nên hỗn loạn.
"Đại ca, xin hỏi có chuyện gì vậy?" Phong Vô Ý tiện tay bắt lấy người bán hàng rong ở bên cạnh hỏi chuyện.
"Bệ hạ trở lại!" Người bán hàng kia yên lặng nhìn nàng cái, sau đó mới trả lời.
Hách Liên Diệu trở lại.... Nhanh như vậy? Phong Vô Ý nhíu mày, vốn nghĩ rằng ít nhất phải tới hoàng hôn mới có thể trở về. Có lẽ người nam nhân này cũng phải là đơn giản, mà là người có tính cách quyết đoán và sát phạt?
Xen lẫn trong đám người tới cửa thành nhìn qua, quả nhiên, theo sau cùng là đội binh lính tiến đến. Tiếp sau đó là hai cánh cửa thành to lớn từ từ khép lại, thậm chí ở cổng tường thành cũng được binh linh trông coi rất cẩn thận, khác gì thời kì xảy ra chiến tranh.
Phong Vô Ý đứng ở góc tối nhìn ra, tầm mắt nhìn tới người to lớn cưỡi lưng ngựa, toàn thân áo giáp màu vàng chính là Hách Liên Diệu, khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười mỉm, lập tức chút do dự xoay người rời .
Ngay tại trong nháy mắt đó, khi quân đội vây quanh mình Hách Liên Diệu đột nhiên xảy ra biến động. Giống như là cảm giác được gì đó, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt quét qua đám dân chúng xem náo nhiệt, nhưng tầm
mắt lại dừng lại ở bóng người quay lưng rời . Chỉ thấy kịp thấy tay áo màu đỏ chợt lóe lên, rồi biến mất ở trong ngõ .
Hách Liên Diệu nhịn được mà nhíu mày, người tục tằng như vậy sao lại để ý tới chứ, tuyệt đối đó là người đứng đắn, nhưng… Khuôn mặt kia? Dung nhan đó như thế nào? Nhớ lại lần lại càng nhíu mày sâu hơn. ràng là thấy người đó quay mặt lại, nhưng mà với trí nhớ vô cùng tốt của , vậy mà… lại nghĩ ra khuôn mặt của nàng ta là như thế nào?
rất là… thú vị…
“Bệ hạ?” Văn võ bá quan theo thấy hoàng đế đột nhiên dứng ngựa, lại đăm chiêu nhìn về hướng, khỏi tiến lên gọi tiếng.
“ có việc gì, hồi cung!” Hách Liên Diệu nắm dây cương lần nữa lên dẫn đầu đội ngũ.
Người này thú vị, sớm hay muộn cũng bắt được nàng, mà chuyện quan trọng nhất lúc này… Nhớ tới tin tức sáng sớm nay thu được từ kinh thành, liền tức giận tới tái mặt.
Có thích khách vào cung ám sát, Phong quý phi đến nay vẫn tin tức, mà thích khách kia… Cư nhiên lại còn xâm nhập vào phủ Quốc Sư, cướp Quốc Sư?
Tiêu Tử Mặc tuy hay chọc giận , nhưng Hách Liên Diệu cũng phải thừa nhận, rất cần người nam nhân có tài này.
Phong Vô Ý cũng biết vì tính chất của Nguyệt thần nguyền rủa, khiến cho Hách Liên Diệu chú ý tới nàng. Mà cho dù nàng có biết cũng chẳng quan tâm, chỉ cần hoàn thành bước cuối cùng, rời khỏi kinh thành, từ nay về sau là trời cao biển rộng. Nàng có thể tự do bay lượn, ai mà biết được sau này gặp mặt lại là tình cảnh gì?
Hơn nữa, giờ phút này thông qua Bích Linh, nhìn đến tình hình của Tiêu Tử Mặc ở bên kia, nàng lại càng có tâm tư để ý tới những việc bé đáng kể này nữa.
Vội vàng trở lại căn phòng cũ nát, vào ban ngày ở nơi kỹ viện này ràng là vắng vẻ hơn rất nhiều. Chỉ có mấy người nữ nhân lười biếng ngồi dưới ánh nắng mặt trời, để lộ ra làn da khô ráp, cùng với da thịt và các nếp nhăn, mà nam nhân…
Phong Vô Ý cười tít mắt nhìn Tiêu Tử Mặc bị nữ tử ở trong viện quấn lấy, rồi lại coi như nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của .
“Ai nha, dù sao tiểu nương tử kia của ngươi cũng có ở…” Nữ nhân đưa lưng về phía cửa, nên dung mạo ra sao, nhưng chỉ nghe giọng làm nũng này cũng đủ khiến người ta phải nổi da gà.
Vẻ mặt Tiêu Tử Mặc xấu hổ, lùi về phía sau vài bước, vừa vặn chạm vào tường nhà. Nhưng nàng kia vẫn chịu buông tha mà tiếp tục tiến tới. Phong Vô Ý đứng ở bên bày ra vẻ mặt xem kịch vui lúc, rốt cuộc nàng cũng lắc lắc đầu, tay vung lên khiến cho Bích Linh rơi xuống bên chân nữ tử kia, ngẩng đầu lè lưỡi.
“A___” Nữ nhân sợ hãi tới mức hét chói tai, nhưng nàng lại phải xoay người bỏ chạy, mà là trực tiếp bổ nhào vào người Tiêu Tử Mặc: “Có rắn ạ!!!”
“Khụ khụ!” Phong Vô Ý cuối cùng chịu nổi mà tóm cổ nữ nhân ném ra bên cạnh, xoay người nắm lấy thắt lưng Tiêu Tử Mặc kéo lại gần mình, trợn mắt lên tiếng: “Nam nhân của bản nương mà cũng dám cướp đoạt? Muốn chết hay sao?”
Giống như là đáp lại lời của nàng, Bích Linh “bịch” tiếng lại lao về phía trước, gần như muốn bò lên chân nữ nhân kia.
“ dám, dám!” Nữ nhân toàn thân run lên, chạy mạch ra ngoài.
Phong Vô Ý thở dài, để cho Bích Linh trở về. muốn chuyện, lại nghe thấy thanh của nữ nhân kia lẩm bẩm từ xa truyền tới: “Cái gì chứ, phải chỉ là bát cơm nhão sao, biết tiểu bạch kiểm kia tại sao lại tìm nữ nhân hung hãn như vậy chứ!”
Vẻ mặt của Tiêu Tử Mặc trở nên cổ quái, rất lâu sau mới bật cười ra tiếng.
Phong Vô Ý trợn mắt, oán thầm vài câu, rồi cũng chẳng quan tâm tới nàng kia hình dung về nàng ra sao. Bỏ trốn cùng với tình nhân cũng được, nữ tử thanh lâu thích trai trẻ cũng được... Dù sao cũng đều là chuyện có lợi để cho bọn họ che dấu thân phận chân chính.
“Định đứng ngây ngốc ở trong này bao lâu?” Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ lên tiếng.
“Hách Liên Diệu hồi kinh rồi, cửa thành cũng bị phong tỏa. Dù sao cũng phải đợi tới khi cửa thành mở ra mới được.” Phong Vô Ý nghĩ nghĩ lại tiếp: “Dù sao cũng là kinh thành, hẳn là lâu lắm… Vừa rồi cái loại nữ nhân kia, người cũng có thể chịu đựng được để nàng ta đến gần à.”
“Có thế nào cũng thể giết người.” Tiêu Tử Mặc thở dài: “Làm vậy dẫn tới nhiều chú ý, làm nơi này an toàn.”
“A… ta còn cho là Tử Mặc thương hương tiếc ngọc chứ?” Phong Vô Ý khẽ cười .
“Khụ khụ!” Lúc này tới lượt Tiêu Tử Mặc sặc rồi…
Last edited by a moderator: 13/10/14