1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18. Bắt Cóc Tiêu Tử Mặc.


      "Đứng lại!" Trong giây lát, cái bóng chặn ở đường, Bích Linh tấn công có tác dụng gì, ngược lại tí nữa bị chém thành hai đoạn. Sau khi kinh ngạc qua , ở giữa trung xoay vòng, Bích Linh lập tức chui về trong người Phong Vô Ý.

      Cao thủ bắt đầu lên sân khấu rồi! Ánh mắt Phong Vô Ý sáng lên, nhưng nàng cũng biết vào giờ phút này thể trực tiếp dùng võ công giao đấu chính diện được. Bởi khi bị cuốn lấy, rất nhanh bị đám thị vệ kia đuổi tới đây, đến lúc đó có chạy đằng trời.

      Trong lòng nàng rất nhanh đưa ra tính toán, bước chân hề ngừng lại, tay phải cầm sợi dây thép run lên, sau đó nhàng leo lên cây đại thụ cách đó xa, rồi dùng Thân Thuật biến mất ở trong tán lá cây xum xuê. Đợi tới khi thời gian Thân Thuật hết tác dụng, tay phải cùng lúc vung lên, Bích Linh hiểu ý nhảy ra bên ngoài, "Vù" tiếng chui vào trong bụi cây ở bên dưới, tạo nên tiếng xột xoạt.

      Mà cao thủ kia, thấy thích khách ở trước mặt đột nhiên biến mất thấy bóng dáng đâu, chần chờ lúc, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm và đuổi theo phương hướng vừa rồi của Bích Linh.

      Phong Vô Ý cười lạnh tiếng, đợi cho tới khi nhìn thấy bóng dáng của tên kia, lúc này mới nhảy từ cây đại thụ xuống dưới, tìm đúng đường cần phải tiếp. Còn về Bích Linh, nàng hề lo lắng chút nào, ma pháp sủng vật này có khế ước với nàng, dù có thế nào nữa nó vẫn có cách để tìm về với chủ nhân của chính mình. Huống hồ, Tâm Ngữ truyền tin cũng phải sau khi tách ra mất tác dụng, nên nàng hoàn toàn có thể nắm giữ được tình hình phía bên kia của Bích Linh.

      Có lẽ cao thủ vừa rồi cũng là quan võ có địa vị cao ở trong cung, nếu phát ra 'tung tích của thích khách', tin chắc rằng hơn phân nửa thị về đều theo cùng tìm kiếm, mà các phương hướng còn lại cũng được lơi lỏng ít.

      Thân Thuật, cùng với các loại dược vật đều được nàng phối hợp với nhau rất tốt, sau đó dùng chúng để đánh lừa các thị vệ. Nhìn thời gian cũng vừa đúng lúc, Phong Vô Ý kéo lấy binh sĩ hôn mê qua, lột áo giáp của xuống mặc lên người mình, tiếp theo vặn gãy cổ rồi ném vào trong lùm cây bên cạnh.

      Tháo bỏ khăn che mặt xuống, đeo lên mũ giáp, Phong Vô Ý cúi đầu chạy vào trong đám thị vệ rối loạn kia. Cứ như vậy, bản thân tiếp tục chạy ra phía cửa cung, đồng thời cũng quên ra lệnh cho Bích Linh quay trở về.

      Nếu như nàng chỉ muốn trốn thoát khỏi hoàng cung, phương pháp có rất nhiều, nhưng chẳng qua nàng còn muốn cắt đứt luôn tai họa về sau..... chung nhìn lại lần, nàng cảm thấy như thế là ổn rồi! Chuyện thích khách biến mất ở trong cung.... cái này cứ để cho các tướng lính thay phiên canh gác ở trong cung hứng chịu và thừa nhận lửa giận của Hách Liên Diệu , còn Phong Vô Ý nàng___ xin lỗi có thời gian theo hầu! [Truyện được post tại *******************]

      Bên kia phủ Quốc Sư, Tiêu Tử Mặc thân áo bào mỏng manh, lẳng lặng đứng ở Vọng Tinh lầu, nhìn về phía phương hướng Hoàng Thành.

      Xem ra ở bên trong lúc này vô cùng rối loạn___ vì nữ tử, nàng cũng ai trợ giúp, có võ công.... Mà chỉ dựa vào vài ngày tu luyện ma pháp, vậy mà lại có năng lực đem Hoàng Thành trở nên hỗn loạn như vậy. đúng là Thất Sát Tinh do trời sinh, quả nhiên phải là nhân vật bình thường!

      "Quốc Sư Đại Nhân có ở đây ?" Đúng lúc này, ở dưới lầu có tiếng thị vệ la lớn.

      "Có chuyện gì?" Tiêu Tử Mặc thoáng lớn tiếng hơn thường ngày .

      "Khởi bẩm Quốc Sư, trong cung có thích khách đột nhập. Ngự tiền thị vệ thống lĩnh Vương Địch đại nhân dẫn người tìm bắt, nhưng thích khách này cực kỳ lợi hại, cho nên mời Quốc Sư vào trong phủ tạm thời tránh mặt" Thị vệ cung kính bẩm báo.

      "Nếu là thích khách làm loạn ở trong cung, có liên quan gì tới nơi này của ta" Tiêu Tử Mặc thờ ơ .

      "Thân thể Quốc Sư đại nhân chính là ngàn vàng, cho nên....." Thị vệ khó xử: "Trong Vọng Tinh lâu cho phép người ngoài tiến vào, thuộc hạ cũng tiện để bảo hộ....."

      "Bệ hạ phái các ngươi bảo vệ phủ Quốc Sư, có qua là hạn chế tự do của ta sao?" Tiêu Tử Mặc lạnh lùng lên tiếng.

      "Thuộc hạ dám!" Chỉ nghe 'bịch' tiếng, ràng là tên thị vệ kia quỳ xuống.

      "Nếu lo lắng đừng có đứng ngây ngốc ở dưới đó nữa" Để lại câu , Tiêu Tử Mặc để ý nữa.

      hiểu rất , Chiêm Tinh Sư của Phạm Thiên chính là thần, là tín ngưỡng của dân chúng. Hách Liên Diệu cần , ỷ lại , nhưng cũng chỉ tin tưởng ở trong phạm vi nào đó, mà bên cạnh đấy Hách Liên Diệu cũng đồng thời đề phòng . danh nghĩa là sai thị vệ bảo hộ nhưng cũng chính là để giám sát , nhưng bây giờ chuyện quan trong nhất là..... Mặc kệ Hách Liên Diệu nghĩ như thế nào, cũng thể để chết được, nhất là chết ở trong kinh thành!

      Phạm Thiên Đại Lục, đại loạn.

      , cũng hề muốn làm khó xử cho tên thị vệ nho , bên trong Vọng Tinh lâu ra cũng có gì đặc biệt, chỉ là.... Tối ngày hôm qua, chính miệng đồng ý với nàng, đứng ở Vọng Tinh lâu. Tuy biết nàng gây ra chuyện gì mà làm đám thị vệ dám chạy tới đây, nhưng ít ra, Tiêu Tử Mặc khi ra nuốt lời.

      Chỉ lát sau, ở bên dưới lầu truyền đến tiếng người, nghĩ tới là do tên thị vê kia bố trí người phòng vệ xung quanh, chắc là do muốn bảo vệ nơi này an toàn.

      Cứ cho là biết đêm nay có chuyện gì xảy ra, nhưng những năm gần đây, những tên thị về này cũng đều là hết lòng, tận tâm bảo vệ cho . chỉ bởi vì mệnh lệnh của Hách Liên Diệu, mà chỉ cần là con dân của Phạm Thiên đều có lòng thành tâm thành kính với .

      Thôi.... Tiêu Tử Mặc thở dài, Phong Vô Ý cũng phải là người bình thường, nếu như nàng ta nắm chắc nhất định liều lĩnh xuất , còn nếu như ngược lại.....Có lẽ cùng là do ý trời !

      Gió thổi giữa đêm thu mang tới cảm giác mát lạnh, nhưng lại giống như thể thổi tan được ánh lửa ở phía Hoàng Thành, xem ra là cuộc tìm bắt vẫn còn tiếp tục.

      "Trong cung thế nào....A....." Trong màn đêm yên tĩnh, ở dưới lầu truyền tới tiếng chuyện, sau đó là vài thanh nặng nề vang lên rồi có tiếng giống như người bị đẩy ngã xuống đất.

      Tiêu Tử Mặc nhíu nhíu mày, xoay người lại.

      "A, chào buổi tối tốt lành" Phong Vô Ý trong trang phục thị vệ, tay trái tháo mũ giáp xuống, tựa ở tay vịn cầu thang, cười tít mắt chào hỏi.

      "Bọn như thế nào?" Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ thở dài.

      " có gì, chỉ để cho bọn họ ngủ chút mà thôi" Phong Vô Ý dơ lên cái bình , sau đấy lại tiếp tục cười cười.

      "Nếu là như thế, ngươi có chuyện gì muốn ? lên " Tiêu Tử Mặc lên tiếng.

      "Chuyện để tất nhiên là có, nhưng mà để sau này từ từ " Phong Vô Ý trả lời xong, lên lầu, tới bên cạnh .

      "Có ý tứ gì?" Ánh mắt Tiêu Tử Mặc trầm xuống.

      "Đương nhiên là muốn ngươi cùng, cho nên...." Phong Vô Ý vứt bình thuốc, cười tiếp: "Hợp mưu bắt cóc"

      "Ngươi chuẩn bị kỹ như vậy, ta còn có thể làm gì khác sao?" Tiêu Tử Mặc cười khổ.

      "Đừng cho ta biết là ngươi nghĩ tới, ta khinh thường thông minh của ngươi đó" Phong Vô Ý thu lại nụ cười, lạnh lùng lên tiếng. [Truyện được post tại *******************]

      "Nghĩ tới, nhưng ta nghĩ tới ngươi dám làm" Tiêu Tử Mặc thản nhiên : "Ngươi có biết thân phận của ta có bao nhiêu người để mắt tới , cho dù ta và ngươi cùng nhau hợp mưu, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc là có thể mang ta cùng? Đừng quên, ta ở Phạm Thiên chỉ dưới người nhưng địa vị lại vạn người. khi có dấu hiệu ta phản bội, chỉ sợ Hách Liên Diệu còn rất vui mừng mà trừ khử cái gai này!"

      "Đế vương như vậy, mà ngươi cũng chịu theo sao?" Phong Vô Ý đột nhiên hỏi câu.

      "Hả?" Tiêu Tử Mặc khó hiểu nhìn nàng. chưa từng nghĩ tới chuyện này, vì làm Chiêm Tinh Sư, năng lực lớn nhất chính là chỉ dẫn phương hướng, để dẫn đường chỉ lối cho Phạm Thiên mà thôi. Mà bây giờ, Phong Vô Ý hỏi như vậy là có ý gì.

      " theo ta , ta tin tưởng ngươi" Phong Vô Ý bình tĩnh nhìn .

      Tiêu Tử Mặc ngẩn ra, nhịn được mà quay đầu lại.

      Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, trong giây phút đó, sâu trong mắt giống như chợt lên cảm xúc gì đó, nhưng lại làm người ta nhất thời nắm bắt được.

      "Nhanh! Vong Tinh lâu bên kia!" Xa xa ở bên dưới, trong gió truyền lại tiếng la hét dồn dập.

      Phong Vô Ý vươn tay phải ra, nàng giống như hề quan tâm hay là nghe thấy tiếng thị vệ la hét, mà chỉ : "Nếu ta có thể mang ngươi ra ngoài, về sau ngươi phải tin ta, như thế nào?"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Tính toán mưu kế tường tận.

      “Có vài thứ linh tinh ta cần phải mang theo.” Đứng đối diện lâu sau Tiêu Tử Mặc rốt cuộc than tiếng.

      “Ta theo ngươi.” Phong Vô Ý lập tức .

      “Bên này.” Mắt thấy đèn đuốc càng ngày càng sáng rực, Tiêu Tử Mặc trực tiếp mang nàng qua bên kia Vọng Tinh lâu, quả nhiên... Dưới lầu nằm la liệt hơn mười tên thị vệ, cả đám đều ngáy ò ó o, nghe giống như tiếng sấm đánh.

      Xuyên qua hành lang gấp khúc, tới nơi chính là nơi mà lần đầu Phong Vô Ý tiến vào phủ Quốc Sư gặp .

      Phong Vô Ý tò mò nhìn động tác của , chỉ thấy xoa nắn vài cái ở tảng đá cạnh bờ ao, làm cho tòa núi giả ở giữa ao cách đó xa đột nhiên tách làm hai, tạo thành đường thẳng để lộ ra cái hố.

      Tiêu Tử Mặc ngồi xổm xuống, đưa tay mò mẫm hồi, sau đó nhấc lên cái rương mạ vàng, rồi lại lập tức phục hồi núi giả lại trạng thái như cũ.

      “Xong rồi hả?” Phong Vô Ý cũng hỏi xem ở trong rương là cái gì.

      cần ta đổi bộ y phục khác?” Tiêu Tử Mặc chỉ chỉ lên bộ áo bào màu trắng, nhìn vô cùng bắt mắt ở trong đêm tối của mình.

      “Thời gian để ngươi thay quần áo, cũng đủ để khiến ngươi tới địa ngục.” Phong Vô Ý trả lời.

      Tiêu Tử Mặc nghĩ nghĩ, cũng hơi hơi hiểu ra kế hoạch của nàng, nên cũng cực kỳ nghe lời mà theo nàng tới phía sân sau. Lúc này ở chỗ vừa qua, bắt đầu có tiếng ồn ào, hiển nhiên là những tên thị vệ bị hôn mê tỉnh lại.

      Phong Vô Ý vừa vào phòng, chút do dự mà mở túi quần áo ra rồi lật lật lại. Tới khi tìm được chiếc áo bào màu trắng, lấy tấm chăn mỏng ở giường cuộn hết lại, nhét áo choàng và vài thứ khác vào bên trong chăn.

      “Tuy là trong lúc lễ hội săn bắn, nhưng cao thủ lưu lại cũng ít, trong đó có vài vị còn có công phu nội công rất cao.” Tiêu Tử Mặc nhíu mày .

      “Muốn so tài công phu chạy trốn nóc nhà, bọn còn kém xa.” Phong Vô Ý nhếch môi, sau đó vác chăn bông bọc hết đồ vào trong lên người.

      “Nếu như bị bắt được, ta hẳn là cứu được ngươi.” Tiêu Tử Mặc tức giận .

      “Đây là do chúng ta đánh cuộc, phải sao?” Phong Vô Ý cười cười, nhảy lên cửa sổ, quay đầu lại : “Đổi bộ y phục ở chỗ này chờ ta, rất nhanh ta quay trở lại.”

      “Nếu... Ta đáp ứng ngươi, ngươi như thế nào?” Tiêu Tử Mặc trầm tư môt lúc, rồi lên tiếng.

      “Ừ, tới gần đây.” Phong Vô Ý nghĩ nghĩ, vẫy vẫy tay với .

      “Cái gì?” Tiêu Tử Mặc có chút khó hiểu đến gần nàng.

      “Ngươi ở lại chỗ này đợi ta, cùng với việc ta làm ngươi hôn mê để lại đây, có gì khác nhau sao?” Phong Vô Ý ghé sát vào lỗ tai lên tiếng.

      Tiêu Tử Mặc khỏi sửng sốt, đáp án này cũng phải là việc ngoài dự đoán của , nhưng thực thế, đây cũng quá là chuyện thông thường rồi... Cho nên mới đơn giản mà ghé vào lỗ tai sao? Cực kỳ ngứa! nghĩ ngợi, nữ nhân vừa dứt lời lại dựa vào càng gần hơn, đợi kịp phản ứng, cắn ngụm lên tai .

      “A! Ngươi làm cái gì!” Tiêu Tử Mặc cả kinh, đưa tay ôm lấy tai bị cắn, bất chợt kêu ra tiếng.

      “Thích khách ở bên kia! Bảo hộ Quốc Sư đại nhân!” Lần này lập tức dẫn đám thị vệ trong phủ tới.

      Phong Vô Ý đắc ý cười, nhàng lưu lại câu: “Chờ ta trở lại.” Cố ý để lộ ra thân hình, dưới trợgiúp của dây thép, nàng nhảy lên tường, dùng thanh khác với bình thường cười to : “Quốc Sư đại nhân ta mang , thay ta lời chào hỏi với Hách Liên Diệu bệ hạ!”

      “Quốc Sư đại nhân!” Ngay sau đó là cả đám thị vệ hét lên tiếng kinh hãi, hề do dự mà đuổi theo.

      Đứng nấp ở sau cửa sổ, Tiêu Tử Mặc nhìn tình cảnh này khỏi thầm lắc đầu cười khổ. Phạm Thiên sống quá lâu trong nhàn rỗi, tướng sĩ đều sớm mất cảnh giác, cho nên chỉ mới xảy ra chút chuyện dẫn tới hỗn loạn thế này. Chỉ kế sách đơn giản lấy mọi người ra đùa giỡn xoay quanh__ nhưng nàng cũng hẳn là nhìn ra được điểm này, nên mới có thể yên tâm lớn mật như vậy !

      Nhưng mà... Đây cũng là quyết tâm và kiên định của .

      Hòa bình mài mòn sức chiến đấu của con người, nếu thể khiến cho đề phòng thức tỉnh, chỉ sợ trong thời gian ngắn ngủi ba hoặc bốn năm nữa cũng đủ để chuẩn bị được gì. Cái gọi là mất có được, hy vọng... Phong Vô Ý có thể dựa vào Thất Sát Tinh mà trở thành cứu tinh của mọi người.

      Lấy lại bình tĩnh, cũng biết thời gian nhiều, cho nên nhanh chóng tìm bộ y phục màu đen thay vào, rồi dùng miếng vải đen bọc lại mấy thứ đồ ở trong thùng, đeo lên sau lưng.

      Lại tới Phong Vô Ý, sau khi dẫn chú ý kéo theo đám thị vệ chạy vòng quanh ở trong kinh thành. Nếu như dựa vào khinh công nàng sớm bị đuổi theo tới nơi lâu rồi, nhưng tiếc là, các đường mà nàng chạy qua đều là những nơi rất xảo quyệt, khiến cho những người đuổi theo dù có sức lực mười phần nhưng lại chỉ có thể sử dụng tối đa được năm phần.

      Nhìn thời gian cũng tới lúc, nàng dựa theo con đường chạy trốn được sắp xếp trước, sau đó nhảy vào sân sau của căn nhà. Dựa vào kiến trúc mà che dấu hành tung, vừa chạy vừa thay đổi áo khoác của thị vệ, lấy chăn bông mang theo ra... Tới khi ngang qua hồ sen ném vào đó.

      Bọn thị vệ xông tới trước, Phong Vô Ý thuận tay lấy mấy cây đuốc chiếu sáng, sau đó cả sân viện bị đốt cháy, lại cộng thêm có gió, chẳng mấy chốc cả sân sáng rực làm cho chủ căn nhà này bị hù dọa.

      Dùng Thân Thuật trèo lên tường trở lại lối tắt ở bên cạnh cái ngõ , Phong Vô Ý mới quay đầu nhìn hộ gia đình bị xui xẻo kia, chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng chửi bậy của nữ nhân, cùng với tiếng thị vệ quát lớn. Phong Vô Ý nghĩ chắc lúc này ở đó loạn ngút trời rồi, nhưng mà nàng chỉ nhún vai hề cảm thấy áy náy. Sống chết ở trước mắt, ngươi chết ta chết, dù sao cách đối nhân xử thế của Hách Liên Diệu cũng tệ, quan phủ sau này ắt bồi thường cho bọn họ.

      Tuy bỏ được cái đuôi ở phía sau, nhưng đề phòng vạn nhất, nàng vẫn tiếp tục chạy quanh mấy vòng như mê cung, rồi mới trở lại phủ Quốc Sư.

      “Ngươi làm lớn chuyện như vậy, làm sao có thể ra khỏi thành được.” Tiêu Tử Mặc dựa đầu vào tường .

      “Ta biết.” Phong Vô Ý gật gật đầu, đưa tay kéo tay ra phía cửa sau, bên giải thích: “Ta cũng nghĩ lập tức ra khỏi thành, trước tìm chỗ tạm tránh , đợi tình hình bớt căng thẳng rồi lại sau.”

      “Tránh đầu sóng ngọn gió? nơi nào để tránh?” Tiêu Tử Mặc kinh ngạc : “Ta rất dễ bị nhận ra, mà ngươi...”

      “Cứ theo ta là được.” Phong Vô Ý mỉm cười : “Muốn tới lãnh đạo thiên hạ, hành quân bố trận, ngươi có thể mạnh và giỏi hơn ta, nhưng đối với chuyện giả trang chạy trốn này ta chính là số !”

      “Giả trang chạy trốn? Vậy lúc trước khi tới đây ngươi từng làm gì?” Tiêu Tử Mặc hiếu kỳ .

      “Uhm...” Phong Vô Ý ngẫm nghĩ lại, dùng cách đơn giản nhất kể lại: “Ta là người rất đặc biệt được quốc gia huấn luyện ra, rồi đến quốc gia khác làm nhiệm vụ trộm cướp quân tình bí mật, ám sát tướng lĩnh đặc biệt...”

      Tiêu Tử Mặc giật mình, sau đó lại so sánh lại với bản lĩnh chạy trốn vừa rồi của nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên nữa.

      Phong Vô Ý chọn con đường hoang vắng để chạy, càng chạy càng thấy ven đường lên các căn nhà cũ nát, giống như khu nhà bị bỏ hoang, nhìn cảnh sắc vô cùng tiêu điều.

      “Nơi này là khu dân nghèo ở kinh thành, tuy phức tạp lại dễ điều tra ra. Nhưng mà người như chúng ta nếu trà trộn vào đây, sợ là dẫn đến người chú ý.” Tiêu Tử Mặc nhăn mày lên tiếng.

      “Yên tâm, có nơi khẳng định ai chú ý tới.” Phong Vô Ý cực kỳ tin tưởng chỗ này, sau khi xong dừng bước: “Tới rồi!”

      “Nơi này?” Tiêu Tử Mặc nhìn qua gian phòng cực kỳ cũ nát, nhưng so với những căn phòng bên cạnh tốt hơn rất nhiều. Nhìn đại môn đóng chặt, thế mà ở giữa đêm khuya lại vẫn có thể nghe được tiếng cười truyền ra từ bên trong.

      “Vào .” Phong Vô Ý đẩy cửa vào, chỉ thấy cửa khép hờ mà khóa.

      Tiêu Tử Mặc nghi ngờ nhìn nàng cái, cũng theo vào. Nhưng mà vừa vào cửa đập vào mắt là cảnh tượng khỏi khiến toàn thân cứng đờ...
      Last edited by a moderator: 28/7/17
      koko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20. Nhất Hoa Diêu.

      Trong khí tràn ngập mùi hương son phấn nồng đậm của nữ nhân, mùi mồ hôi dơ bẩn của nam nhân, cùng với rất nhiều hương vị lẫn lộn khác khiến người ta thể phân loại ra được. gian tối tăm, ở góc sáng sủa thấp thoáng đôi nam nữ quấn lấy nhau, mặt đất, các vò rượu vứt ngổn ngang, cộng với vô số vết dính dầu mỡ bẩn thỉu ở sàn. Chỉ nhìn qua cũng đủ biết, nơi này diễn ra liên tục các cảnh này trong nhiều ngày.

      Mắt trông thấy Phong Vô Ý kéo Tiêu Tử Mặc vào, nhưng mọi người ở trong phòng đều làm như trông thấy. ai đứng dậy, hoặc thậm chí đưa mắt liếc nhìn bọn họ dù cái.

      "Nơi này rốt cuộc là chỗ nào!" Tiêu Tử Mặc trông thấy hành vi phóng đãng của nữ nhân quấn lấy người nam nhân, mặt trở nên đỏ bừng, trầm giọng quát hỏi.

      "Kỹ viện ạ!" Phong Vô Ý quay đầu, rất tự nhiên lên tiếng trả lời.

      "............."Tiêu Tử Mặc đen mặt, thuận tiện vung tay đẩy nàng ra. Sau đó người nghiêng ngả lảo đảo, tức giận quát: "Vì sao lại phải tới..... Nơi này?"

      "Những người tới nơi này, đều bị hỏi lai lịch ra sao, cho nên nơi này là nơi có thể thân tốt nhất" Phong Vô Ý xong, lại kéo tay xuyên qua vào tận bên trong.

      Loại địa phương này, gian phòng cũ nát đơn sơ, vừa định đưa tay mở chốt cửa cửa tự động mở ra.

      "Cút ! Nơi này lão tử chiếm trước rồi!"

      "Ôi, vị thiếu gia này muốn cùng chơi chung hay ...... ôi đừng a....."

      "Nhìn cái gì hả! thấy người ta xxoo sao?"

      "............"

      "Này!" Sắc mặt Tiêu Tử Mặc xanh mét, đưa tay tóm lấy cổ tay Phong Vô Ý: "Ngươi đến đây là vì xem cái này sao!"

      "Tìm phòng trống ạ, ngươi chắc cũng muốn mất thời gian gõ cửa từng phòng chứ?" Phong Vô Ý trợn trắng mắt, cước đá văng cửa phong tiếp theo ra. Vận khí lần này tồi, bên trong phòng có ai.

      Tiêu Tử Mặc cuối cùng cũng có thể thở hơi, cùng nàng vào phòng, rồi sau đó đóng chặt cửa lại.

      " cần phải phí sức làm vậy, chừng lát nữa cũng có người giống ta, tới đá cửa như vừa rồi vào đây" Phong Vô Ý nhún vai lên tiếng.

      "Ngươi....." Tiêu Tử Mặc đỡ trán thở dài, cảm thấy mệt tới còn sức mà tức giận nữa rồi.

      "Được rồi, đừng phụng phịu nữa, tạm thời ở nơi này rất an toàn" Phong Vô Ý : "Chỉ cần ngươi lại là được"

      Giống như đáp lại lời của nàng, ở bên vách tường bên cạnh truyền tới tiếng quát tháo của nữ nhân rất ràng.

      "Ngươi .... nơi này là..... Thanh lâu? Đúng ....." Tiêu Tử Mặc nhíu mày, giống như cố gắng suy nghĩ để tìm ra từ ngữ thích hợp.

      "Thanh lâu? Đại thiếu gia ơi, đó là nơi mà kẻ có tiền mới tới được" Phong Vô Ý bĩu môi, giọng trào phúng vang lên: "Nơi này là kỹ viện, là nơi thuộc về tầng lớp thấp kém của xã hội, là nơi dành cho đám người thô kệch dùng để giải quyết vấn đề sinh lý. Nữ nhân ở nơi này, chỉ cần tốn hai đồng tiền là họ có thể hầu hạ ngươi đêm. Dù ngươi có lớn tuổi, diện mạo có xấu tới đâu, thậm chí chỉ cần ngươi cho họ chén cơm họ sẵn sàng giúp ngươi tìm niềm vui"

      "Kinh thành làm sao có thể có...." Tiêu Tử Mặc ràng là thể tiếp thu được chuyện này.

      "Có nơi lộ ra bên ngoài ánh sáng, cũng có nơi trong bóng tối. Đây là quy tắc của thế giới, Hách Liên Diệu phải là thần, nên thể có đủ sức để làm cho tất cả mọi người đều hạnh phúc được. Mà dù có là ai nữa cũng vậy thôi, bởi ai có thể có khả năng này" Phong Vô Ý lẳng lặng nhìn Tiêu Tử Mặc. Muốn làm cho toàn dân an cư lạc nghiệp, ngay cả đại còn chưa làm được, cho nên nếu nhìn về mặt nào đó, Hách Liên Diệu làm được khá tốt rồi.

      "Ngươi , ngươi làm sao lại quen thuộc với nơi này như vậy?" Tiêu Tử Mặc hiếu kỳ hỏi.

      "Tại lúc ta xác định lập ra kế hoạch này, đương nhiên ta tìm hiểu và chuẩn bị tất cả đường lui kỹ càng. Thậm chí ta còn chuẩn bị mang theo rượu mạnh, đề phòng lúc ngươi chịu hợp tác, ta đánh lén làm ngươi bất tỉnh, đổ rượu lên người. Vì ở nơi này, người nam tử say sưa căn bản cũng dẫn tới chú ý của bất kỳ ai" Phong Vô Ý lạnh lùng .

      " đúng" Tiêu Tử Mặc nhăn mày: "Ta thừa nhận, nếu là lúc bình thường ta tới nơi này. Nhưng mà ngươi..... Đối với khu sinh sống của dân nghèo này, thậm chí cùng với mọi quy tắc ngầm đều rất quen thuộc, nhưng mà ngươi lại thể nào có khả năng mỗi ngày đều trốn ra khỏi cung đến đây tìm hiểu"

      "Ta đương nhiên là thể, nhưng Bích Linh có thể ạ" Phong Vô Ý nhịn được mà nở nụ cười, nâng lên tay trái. Bích Linh cũng rất phối hợp 'tê tê' kêu hai tiếng, giống như muốn tranh công.

      "Bích Linh?" Tiêu Tử Mặc khó có thể tin được lên tiếng.

      "Hoàng Cửu Lê có loại bí thuật giúp chủ nhân của ma thú có khế ước tinh thần.... làm cho những gì Bích Linh nhìn thấy ta đều có thể nhìn thấy toàn bộ, cũng giống như ta phụ thân ở người Bích Linh vậy" Phong Vô Ý giải thích: "Ở vùng này có vài tòa kỹ viện như thế này, nhưng nơi này được xếp số , nên mới có tên là Nhất Hoa Diêu".

      "Loại ma pháp này rất hiếm" Tiêu Tử Mặc giật mình, càng nghĩ lại càng cảm thấy thương cảm cho Bích Linh hơn, vào buổi tối của mỗi ngày nó đều bị ép tới các ngõ ở kinh thành lang thang, hay cho cái tên.... Nhất Hoa Diêu....

      "Đây là ma tộc bí thuật của ta, sao nhân loại như ngươi lại có thể dễ dàng nhìn ra được?" Hoàng Cửu Lê ở trong túi hừ lạnh tiếng.

      "Chỉ cần sử dụng được là tốt rồi" Phong Vô Ý cười, bỗng nhiên lỗ tai hơi động, lập tức đưa tay cởi y phục Tiêu Tử Mặc.

      "Này! Ngươi...." Tiêu Tử Mặc hoảng sợ, mặt vốn nhạt nay lại lập tức trở nên đỏ bừng.

      "Suỵt!" Phong Vô Ý đưa tay ra hiệu im lặng, bên vẫn cởi y phục rồi đẩy lên giường: "Có rất nhiều người đến, giống như là quan binh điều tra phải"

      Tiêu Tử Mặc ngẩn ra, để mặc cho nàng đẩy mình lên giường.

      Phong Vô Ý cởi áo khoác ngoài, đem quần áo của hai người đảo lộn lên rồi vứt xuống dưới góc giường. Xong xuôi tất cả, nàng kéo trễ áo bên trong xuống, để hở ra đầu vai, làm lộ ra mảnh ra thịt nhẵn nhụi. đầu tóc đen xõa ra, rủ xuống che khuất nửa bên mặt, chỉ cần nhìn qua là thấy cảnh ái muội xảy ra ở đây.

      "ầm" Ngay sau đó, cửa phòng bị người ở bên ngoài dùng sức đá văng ra, giống như Phong Vô Ý lúc nãy làm.....

      "Ta còn tưởng là ma quỷ ở đâu đến đây.... A, ra là vài vị quan gia ạ, các ngài cũng định tới Nhất Hoa Diêu này tìm thú vui sao?" Phong Vô Ý đầu tiên là chửi ầm lên, sau lại đưa mắt nhìn quanh thấy đám người trước mặt là ai, người đàn bà chanh chua bỗng nhiên khuôn mặt trở nên vặn vẹo, lập tức chuyển thành dâm phụ lẳng lơ vô cùng.

      chút để ý tới nửa thân của mình để lộ ra ngoài, nàng cố ý nghiêng mặt quăng mấy cái mị nhãn, khiến cho dung nhan trở nên dụ dỗ mê người.

      "Tiểu dâm phụ" Mấy quan binh đứng ở đây đều nuốt nước miếng ừng ực, khó có khi gặp được loại mặt hàng như thế này ở đây. Tuy chỗ này có thô lỗ chút, nhưng so với Thúy Hồng Lâu có mấy người cố ý ra vẻ thanh cao, ở nơi này lại cực kỳ đơn sơ, cho nên đừng là giấu người ở đây, cho dù có muốn giấu cũng thể.....Ngay cả dưới gầm giường cũng đều nhìn thấy ràng xót cái gì. Đến cả người trước mặt.... dù có là Quốc Sư đại nhân hay là thích khách cũng khó có thể vào thời điểm này mà chạy tới đây, rồi chứng kiến những cảnh nam nữ thô tục .....

      phát ra nhân vật khả nghi, quan binh lập tức rút lui sạch . Sau đó lại truyền tới thanh tức giận, mắng chửi ở tường cách vách bên cạnh. Hiển nhiên là đôi uyên ương ở bên cạnh có mắt nhìn, gặp xui xẻo vì bị quan binh sờ tới.

      Phong Vô Ý nháy mắt mấy cái, dơ tay vén lên mái tóc tán loạn ở trước mặt ra phía sau, giọng cười ra tiếng.

      "Ngươi có thể đứng dậy được rồi" Tiêu Tử Mặc xấu hổ nhìn người nữ nhân ngồi ở bụng mình.

      "Đợi cho mấy tên quan binh này ra ngoài , miễn cho bọn tâm huyết dâng trào lại quay trở lại lần nữa" Phong Vô Ý ghé sát vào người Tiêu Tử Mặc, cắn lên lỗ tai của hẵn rồi giọng .

      Tiêu Tử Mặc nhìn cửa phòng mở rộng, gì nữa mà thở dài. Cái người nữ nhân này, Quý phi, thiếu nữ, mật thám, người đàn bà chanh chua, kỹ nữ... đúng là diễn vai nào đều giống vai đấy. Tới cùng là cái tổ chức nào lại có năng lực huấn luyện ra người tài năng như vậy?

      "Ta ....." Phong Vô Ý cười cười, đưa tay xoay đầu trở lại đối diện với mình: "Ta cũng để ý thôi, người nam nhân như ngươi tại sao lại làm ra biểu tình như tiểu tức phụ bị người cường bạo vậy?"

      "Phong Vũ Y!" Tiêu Tử Mặc căm tức nhìn nàng cái.

      "Phong Vô Ý, chúng ta làm quen lại lần nữa , Tử Mặc" Giọng thờ ơ, miệng mỉm cười, nhưng ngón tay lại ở trong trung vẽ ra tên của chính mình.

      Tiêu Tử Mặc sửng sốt chút, rồi cười khổ. ràng là chuyện cực kỳ nghiêm túc, nhưng nhìn vào tư thế hai người lúc này.... có cảm giác quái dị.....

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21. Nguyệt Thần Nguyền Rủa.


      Mãi lúc lâu sau, tiếng quát mắng chói tai cũng dần dần , chỉ còn lại vài câu nguyền rủa rồi mọi người lại ai về làm việc nấy, chút bàn tán cũng có. Ở nơi này, chuyện quan binh lục soát là chuyện như cơm bữa, cùng lắm cũng chỉ làm giảm hứng thú dang dở mà thôi, dù sao...... sau khi xong chuyện lại tiếp tục làm lại ít ra cũng còn hơn là bị phạt bạc, và đánh đòn.

      "Ngươi đứng lên được chưa?" Tiêu Tử Mặc nhíu mày lên tiếng.

      Phong Vô Ý cười, nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống giường, đem bên áo mới vừa rồi bị cởi ra mặc lên lại.

      Tiêu Tử Mặc ngồi xuống, chỉnh lại y phục lộn xộn ở người cho ngay ngắn. Nhưng tới khi liếc mắt nhìn thấy ở góc sáng có y phục bị xé ảo não, hẳn là còn cách nào mặc lại được nữa rồi.

      "Dù sao ngày mai chúng ta cũng thể mặc y phục dạ hành ra ngoài, ngươi chờ lát" Phong Vô Ý xong, rất nhanh ra khỏi cửa.

      Tiêu Tử Mặc sửng sốt, còn chưa kịp hỏi nàng cái gì nàng biến mất.

      Cuối cùng.... tạm thời cũng an toàn. Quan binh cũng thể nào nhanh như vậy lại tới kiểm tra lần nữa được, quan trong nhất là, bọn chúng hẳn là thể nào nghĩ tới chính mình (Tiêu Tử Mặc) cùng với "Thích khách" hợp mưu. Cho nên quan binh cũng chỉ biết kiểm tra xe ngựa ra khỏi thành và những nơi có thể giấu người, chứ nào có ai nghĩ tới tự do như thế này.

      Nhưng lúc này muốn ra khỏi thành cũng dễ dàng, mà nếu ở lại trong kinh thành lâu sợ rằng sớm muộn cũng bị phát . Mà sau khi Hách Liên Diệu nhận được tin tức, tất nhiên quay lại kinh thành. Đoán chừng là hoàng hôn ngày mai tới, lễ săn bắn năm nay cũng bị phá hỏng__ để xem Phong Vô Ý làm cách nào để tháo gỡ tình hình này.

      Nghĩ tới chuyện này, môi Tiêu Tử Mặc lại nở nụ cười thản nhiên.

      Rất nhanh, Phong Vô Ý trở lại, tay ôm mấy bộ y phục, lập tức xoay người đóng cửa. Tuy then cửa gãy, nhưng nàng lấy thanh gỗ khác cài vào cũng miễn cưỡng có thể đóng được cửa lại.

      "Lấy được ở đâu vậy?" Tiêu Tử Mặc hỏi.

      Hai bộ y phục của dân chúng thông thường, tuy khó kiếm nhưng mà vào lúc này cũng phải chuyện dễ dàng. Lúc này mua khẳng định là làm được, nhưng mà trộm..... Vừa rồi ở đây ầm ỹ như thế, nếu như bảo trộm thể nào lại trộm bộ đồ đáng giá như vậy...

      "Ngươi ngốc à?" Phong Vô Ý giải thích nổi mà nhìn : "Đây là đâu? làm gì có ai mặc quần áo mà làm việc đó chứ? Tùy tiện lấy là có rồi"

      "A...." Sắc mặt Tiêu Tử Mặc cứng đờ, nhớ tới vừa rồi lúc mới tiến vào chứng kiến cảnh nam nữ ... liền cảm thấy được tự nhiên.

      "Ta cố gắng tìm đồ sạch rồi" Phong Vô Ý nhún vai tỏ vẻ sao cả, rồi đem nam trang ném cho : "Quốc Sư đại nhân, trước mặt đành phải chịu khổ chút, cũng coi như là thể nghiệm cuộc sống của dân nghèo !"

      Tiêu Tử Mặc cười khổ tiếng, cầm lấy y phục thay vào. May mắn, tuy chúng cũ nát nhưng lại có vết bẩn nào.

      Phong Vô Ý cầm lấy quần áo của nữ tử phong trần mặc lên người, ở chỗ kỹ viện này, quần áo của nữ nhân nếu phải là màu sắc lòe loẹt cũng bị ám đầy mùi son phấn gay mũi..... làm cho hai người vừa ngửi thấy đều phải kho khan trận vì ngạt thở.

      Tiêu Tử Mặc nhìn nữ tử trước mặt lại như biến thành người khác, chỉ biết lắc đầu liên tục. Phong Vô Ý xoa xoa cái mũi, nhưng vẻ mặt hề thay đổi mà mặc vào bộ y phục đó.

      "Chúng ta vẫn còn phải tiếp tục ở lại chỗ này sao? Bọn quan lính kia chắc hẳn là tìm đến nữa chứ?" Tiêu Tử Mặc nhắc nhở.

      "Sáng mai ta lấy vài thứ cần thiết, ở nơi này người hỗn tạp, cũng phải là nơi đứng đắn gì, mất hai bộ y phục có gì đáng ?" Phong Vô Ý cũng chút để ý trả lời.

      "Ngươi còn dám ra ngoài?" Tiêu Tử Mặc buồn bực: " tại phố lớn ngõ đều giới nghiêm, dung nhan của ngươi vẫn là Phong quý phi, đừng nghĩ rằng chỉ cần trang điểm có ai nhận ra được!"

      Phong Vô Ý nhíu mày, cũng nhịn được mà cảm thấy khó chịu. Coi như dụng cụ của nàng có thể hóa trang nhưng cũng chỉ là làm đơn giản được thôi. Còn Phong Vũ Y trước kia dù sao cũng là thiên kim tiểu thư ít xuất ngoài đường, người biết được nàng cũng nhiều, muốn lừa gạt cũng khó... chỉ là Tiêu Tử Mặc tuyệt đối thể để cho ra ngoài được ạ.

      "Thôi, cái này cho ngươi" Tiêu Tử Mặc thở dài, xoay người mở ra cái rương mang theo người, lấy ra mặt nạ màu bạc tinh xảo đưa cho nàng.

      "Để cho ta mang cái này?" Phong Vô Ý cầm mặt nạ lật qua lật lại xem, vẻ mặt nghi ngờ.

      Cực kỳ tinh xảo, rất thông thoáng, vậy có nghĩa là nếu đeo lên mặt cũng rất thoải mái. Nhưng mà, chẳng lẽ Tiêu Tử Mặc nghĩ tới vào thời điểm giới nghiêm, người mang mặt nạ phố so với người bình thường càng dẫn tới chú ý của người khác hay sao?

      "Đeo thử xem" Tiêu Tử Mặc giải thích, mà chỉ câu ngắn gọn.

      Phong Vô Ý biết hại mình, tuy có chút khó hiểu nhưng nàng vẫn đeo lên theo lời .

      Mặt nạ là hình bán nguyệt, chỉ che qua được đôi mắt bên dưới. Khi mặt nạ tiếp xúc với da mặt, Phong Vô Ý cảm thấy rất lạnh lẽo, đợi khi thích ứng được nàng cũng cảm thấy có chỗ nào thoải mái. Nàng đưa tay sờ sờ, lại có cảm giác như mặt nạ hề tồn tại.

      "Ồ?" Hoàng Cửu Lê vùng vẫy ở bên trong túi .

      "Làm sao vậy?" Phong Vô Ý nhấc lên.

      "Nguyệt thần nguyền rủa? Thứ đồ chơi này làm sao lại ở nơi này!" Hoàng Cửu Lê kinh ngạc lên tiếng.

      "Nguyệt thần nguyền rủa? Ngươi cái mặt nạ này sao?" Phong Vô Ý hỏi lại.

      "Ta biết cái gì là Nguyệt thần nguyền rủa, mặt nạ này là của Lão sư ta cất giữ" Tiêu Tử Mặc nhàng .

      "Cũng đúng" Hoàng Cửu Lê để ý tới , lẩm bẩm tiếp: "Nguyệt thần nguyền rủa biến mất ở ma giới vào ngàn năm trước, ước chừng là vào thời điểm đại chiến ở Phạm Thiên lúc đó"

      "Ta chỉ muốn biết, thứ đồ chơi này có lợi ích gì?" Phong Vô Ý ngắt lời của Hoàng Cưu Lê.

      "Mang theo nguyệt thần nguyền rủa bị người ngoài nhìn được dung mạo mình, chỉ có thế... Tất cả những người từng nhìn qua ngươi đều thể nhớ được dung mạo của ngươi, cho nên dùng nó để che giấu thân phận, trà trộn vào trong đám đông nó chính là đạo cụ cực phẩm để giúp ngươi" Hoàng Cửu Lê trả lời.

      "Đúng là như vậy" Tiêu Tử Mặc gật đầu.

      " à?" Phong Vô Ý nghĩ lại, nhíu mày: "Tử Mặc, người vì sao lại cần tới cái này? Nếu ngươi mang theo mặt nạ này, ta nghĩ vừa rồi ta phải đưa ra phương pháp đó, cũng đỡ rất nhiều phiền phức và nguy hiểm!"

      Tiêu Tử Mặc nhìn nàng, trong mắt lên ý cười, nhưng giải thích.

      Phong Vô Ý chỉ có thể thở dài. Thăm dò, lại là thăm dò, chẳng lẽ muốn nhìn xem nàng có bao nhiêu năng lực? Cho nên ràng đem toàn bộ giao cho nàng, nhưng lại vẫn muốn ra tay hỗ trợ, hoàn toàn đứng xem. Nhưng.... tại bây giờ đưa ra cái thứ đồ này, cũng tạm coi như là thừa nhận rồi .....

      "Ngày mai ở kinh thành chắc chắn đóng cửa thành và truy bắt, ngươi muốn làm như thế nào?" Tiêu Tử Mặc hỏi lại lần.

      "Kinh thành là vị trí quan trọng, thể nào phong tỏa lâu được. Nếu Phạm Thiên loạn, cho nên cùng lắm cũng chỉ có thể phong tỏa được tám đến mười ngày mà thôi" Phong Vô Ý tự tin cười : "Còn phương pháp ra khỏi thành, ta sớm nghĩ ra rồi. Nhưng còn cần vài đạo cụ nữa, trước chưa chuẩn bị kịp, cho nên ngày mai ta muốn ra ngoài để tìm..... Quan binh đêm nay vừa mới đến kiểm tra, buổi sáng ngày mai ngươi cứ ở trong này đừng ra ngoài, chắc là an toàn. Còn cái khác, chờ ta trở lại lại bàn tiếp"

      "Ta đây mỏi mắt mong chờ" Tiêu Tử Mặc .

      "A..." Phong Vô Ý gật gật đầu, cảm thấy đây cũng có thể coi như là khảo nghiệm, nhưng mà lại biết, đối với nàng đề thi này được nàng tính toán qua vô số lần, rất kỹ càng.

      Tiêu Tử Mặc, lòng trung thành của ngươi, tim của ngươi, ta đều muốn!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22. Hách Liên Diệu Hồi Kinh.


      Đêm nay, Tiêu Tử Mặc vô cùng khó ngủ, giường chiếu đều toàn là hương vị khó ngửi xông vào mũi, nhưng nếu đắp chăn với thời tiết cuối thu này, cảm thấy rất lạnh.

      Quay đầu nhìn người nằm bên cạnh, Phong Vô Ý hầu như hề phát giác ra, hô hấp vẫn vững vàng đều đều như bình thường, giống như quy luật.

      Thoáng chút tiến lại gần, hương thơm từ người thiếu nữ tản ra mùi thơm ngát, nhất thời khiến cho có cảm giác rất thoải mái.
      Tiêu Tử Mặc khẽ thở dài, cũng phải là người chưa chịu qua cực khổ. Tử ở trong rừng núi tu luyện mười mấy năm, cho nên đối với điều kiện sinh hoạt trong cuộc sống cũng cầu gì nhiều, nhưng mà.... Làm Chiêm Tinh Sư phải luôn giữ gìn sạch , cho nên từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải cảnh này, cũng chính vì vậy mà thân thể mới tự nhiên bài xích.

      Còn Phong Vô Ý, đừng là giường chiếu đơn sơ, chứ cho dù có là đống bùn lầy, bãi rác phế liệu hay các loại địa phương bẩn thỉu nàng cũng đều ngủ qua. Cho nên phải nắm chặt toàn bộ thời gian để nghỉ ngơi, mới có thể có đầy đủ tinh lực để đối phó với các loại tình hình phát sinh.

      Thanh thản yên ổn ngủ giấc tới sáng, mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt ủ rủ của Tiêu Tử Mặc.

      "Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, sợ là chúng ta còn cần phải ở lại chỗ này vài ngày, cho nên...." Nàng nhàng cười, tiến sát đến bên tai Tiêu Tử Mặc giọng : "Thỉnh Quốc Sư đại nhân sớm tập làm quen "

      "Ta còn là Quốc Sư nữa rồi" Tiêu Tử Mặc thờ ơ lên tiếng.

      "Cũng sao cả" Phong Vô Ý xoay người xuống giường, rửa mặt rồi chải qua đầu tóc. Sau đó mới mặc vào y phục hôm qua trộm được cùng với đeo lên mặt nạ Nguyệt Thần nguyền rủa.

      "Ngươi muốn ra ngoài?" Tiêu Tử Mặc hỏi.

      "Ừm" Phong Vô Ý trả lời tiếng, tay vung lên, đem Bích Linh ném lên giường, ở trong lòng phân phó : [Bảo vệ chủ nhân của ngươi cho tốt, nếu như có chuyện gì..... Ta đồng ý cho phép ngươi cắn giết hết những người có khả năng uy hiếp và có ý đồ tốt, cũng cần phải được chủ nhân kia của ngươi đồng ý!]

      Bích Linh 'tê tê' vài tiếng gật gật đầu, sung sướng mà vặn vẹo thân thể ở đùi Tiêu Tử Mặc, nó hiển nhiên là rất thích cái nhiệm vụ này.

      Phong Vô Ý lại đem tượng gỗ oa oa buộc kỹ lại, treo lên cổ.

      "Chính mình phải cẩn thận chút, Hách Liên Diệu..... phải là người dễ dàng đối phó như vậy" Tiêu Tử Mặc nhịn được mà nhắc nhở câu.

      "Trong lòng ta có tính toán" Phong Vô Ý mỉm cười với , rồi mở cửa ra ngoài.

      Tuy thời gian còn sớm, nhưng mọi người ở nơi này vẫn luôn bận rộn làm đủ thứ việc. Đại đa số người ở đây đều là vì kiếm sống nên mới làm vậy, cho nên lúc nàng bước ra cửa có gặp phải vài người. Cũng chỉ thuận miệng vài câu, rồi nàng liền lặng lẽ tránh .

      Có lẽ là do công hiệu của Nguyệt thần nguyền rủa, nên ngay cả khi nàng mặc y phục hở hang đứng đắn, và đứng ở chỗ rất bắt mắt cũng có ai thèm chú ý tới nàng.

      Mua thực vật cùng vài thứ cần thiết, Phong Vô Ý ở trong lòng nghĩ tới vẻ bề ngoài của Tiêu Tử Mặc, nghĩ tới trang phục đó lại cầm lòng được mà tới cửa tiệm may mặc, mua vài bộ y phục nam tử rồi tiện thể chọn thêm cho mình vài bộ.

      Thanh toán bạc xong, nàng tính tính số còn lại trong tay, cảm giác cũng có gì vượt quá ngoài dự đoán. nghĩ tới có nên quay trở về chuyến trước hay , vì dù sao để Tiêu Tử Mặc ở lại đó mình nàng cũng yên tâm.

      "Mau tránh ra, mau tránh ra!" Vừa muốn bước ra khỏi cửa tiệm, chỉ thấy hai đội quan binh điên cuồng chạy ở đường cái, khiến cho cả khu chợ trở nên hỗn loạn.

      "Đại ca, xin hỏi có chuyện gì vậy?" Phong Vô Ý tiện tay bắt lấy người bán hàng rong ở bên cạnh hỏi chuyện.

      "Bệ hạ trở lại!" Người bán hàng kia yên lặng nhìn nàng cái, sau đó mới trả lời.

      Hách Liên Diệu trở lại.... Nhanh như vậy? Phong Vô Ý nhíu mày, vốn nghĩ rằng ít nhất phải tới hoàng hôn mới có thể trở về. Có lẽ người nam nhân này cũng phải là đơn giản, mà là người có tính cách quyết đoán và sát phạt?

      Xen lẫn trong đám người tới cửa thành nhìn qua, quả nhiên, theo sau cùng là đội binh lính tiến đến. Tiếp sau đó là hai cánh cửa thành to lớn từ từ khép lại, thậm chí ở cổng tường thành cũng được binh linh trông coi rất cẩn thận, khác gì thời kì xảy ra chiến tranh.

      Phong Vô Ý đứng ở góc tối nhìn ra, tầm mắt nhìn tới người to lớn cưỡi lưng ngựa, toàn thân áo giáp màu vàng chính là Hách Liên Diệu, khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười mỉm, lập tức chút do dự xoay người rời .

      Ngay tại trong nháy mắt đó, khi quân đội vây quanh mình Hách Liên Diệu đột nhiên xảy ra biến động. Giống như là cảm giác được gì đó, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

      Ánh mắt quét qua đám dân chúng xem náo nhiệt, nhưng tầm

      mắt lại dừng lại ở bóng người quay lưng rời . Chỉ thấy kịp thấy tay áo màu đỏ chợt lóe lên, rồi biến mất ở trong ngõ .

      Hách Liên Diệu nhịn được mà nhíu mày, người tục tằng như vậy sao lại để ý tới chứ, tuyệt đối đó là người đứng đắn, nhưng… Khuôn mặt kia? Dung nhan đó như thế nào? Nhớ lại lần lại càng nhíu mày sâu hơn. ràng là thấy người đó quay mặt lại, nhưng mà với trí nhớ vô cùng tốt của , vậy mà… lại nghĩ ra khuôn mặt của nàng ta là như thế nào?

      rất là… thú vị…

      “Bệ hạ?” Văn võ bá quan theo thấy hoàng đế đột nhiên dứng ngựa, lại đăm chiêu nhìn về hướng, khỏi tiến lên gọi tiếng.

      có việc gì, hồi cung!” Hách Liên Diệu nắm dây cương lần nữa lên dẫn đầu đội ngũ.

      Người này thú vị, sớm hay muộn cũng bắt được nàng, mà chuyện quan trọng nhất lúc này… Nhớ tới tin tức sáng sớm nay thu được từ kinh thành, liền tức giận tới tái mặt.

      Có thích khách vào cung ám sát, Phong quý phi đến nay vẫn tin tức, mà thích khách kia… Cư nhiên lại còn xâm nhập vào phủ Quốc Sư, cướp Quốc Sư?

      Tiêu Tử Mặc tuy hay chọc giận , nhưng Hách Liên Diệu cũng phải thừa nhận, rất cần người nam nhân có tài này.

      Phong Vô Ý cũng biết vì tính chất của Nguyệt thần nguyền rủa, khiến cho Hách Liên Diệu chú ý tới nàng. Mà cho dù nàng có biết cũng chẳng quan tâm, chỉ cần hoàn thành bước cuối cùng, rời khỏi kinh thành, từ nay về sau là trời cao biển rộng. Nàng có thể tự do bay lượn, ai mà biết được sau này gặp mặt lại là tình cảnh gì?

      Hơn nữa, giờ phút này thông qua Bích Linh, nhìn đến tình hình của Tiêu Tử Mặc ở bên kia, nàng lại càng có tâm tư để ý tới những việc đáng kể này nữa.

      Vội vàng trở lại căn phòng cũ nát, vào ban ngày ở nơi kỹ viện này ràng là vắng vẻ hơn rất nhiều. Chỉ có mấy người nữ nhân lười biếng ngồi dưới ánh nắng mặt trời, để lộ ra làn da khô ráp, cùng với da thịt và các nếp nhăn, mà nam nhân…

      Phong Vô Ý cười tít mắt nhìn Tiêu Tử Mặc bị nữ tử ở trong viện quấn lấy, rồi lại coi như nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của .

      “Ai nha, dù sao tiểu nương tử kia của ngươi cũng có ở…” Nữ nhân đưa lưng về phía cửa, nên dung mạo ra sao, nhưng chỉ nghe giọng làm nũng này cũng đủ khiến người ta phải nổi da gà.

      Vẻ mặt Tiêu Tử Mặc xấu hổ, lùi về phía sau vài bước, vừa vặn chạm vào tường nhà. Nhưng nàng kia vẫn chịu buông tha mà tiếp tục tiến tới. Phong Vô Ý đứng ở bên bày ra vẻ mặt xem kịch vui lúc, rốt cuộc nàng cũng lắc lắc đầu, tay vung lên khiến cho Bích Linh rơi xuống bên chân nữ tử kia, ngẩng đầu lè lưỡi.

      “A___” Nữ nhân sợ hãi tới mức hét chói tai, nhưng nàng lại phải xoay người bỏ chạy, mà là trực tiếp bổ nhào vào người Tiêu Tử Mặc: “Có rắn ạ!!!”

      “Khụ khụ!” Phong Vô Ý cuối cùng chịu nổi mà tóm cổ nữ nhân ném ra bên cạnh, xoay người nắm lấy thắt lưng Tiêu Tử Mặc kéo lại gần mình, trợn mắt lên tiếng: “Nam nhân của bản nương mà cũng dám cướp đoạt? Muốn chết hay sao?”

      Giống như là đáp lại lời của nàng, Bích Linh “bịch” tiếng lại lao về phía trước, gần như muốn bò lên chân nữ nhân kia.

      dám, dám!” Nữ nhân toàn thân run lên, chạy mạch ra ngoài.

      Phong Vô Ý thở dài, để cho Bích Linh trở về. muốn chuyện, lại nghe thấy thanh của nữ nhân kia lẩm bẩm từ xa truyền tới: “Cái gì chứ, phải chỉ là bát cơm nhão sao, biết tiểu bạch kiểm kia tại sao lại tìm nữ nhân hung hãn như vậy chứ!”

      Vẻ mặt của Tiêu Tử Mặc trở nên cổ quái, rất lâu sau mới bật cười ra tiếng.

      Phong Vô Ý trợn mắt, oán thầm vài câu, rồi cũng chẳng quan tâm tới nàng kia hình dung về nàng ra sao. Bỏ trốn cùng với tình nhân cũng được, nữ tử thanh lâu thích trai trẻ cũng được... Dù sao cũng đều là chuyện có lợi để cho bọn họ che dấu thân phận chân chính.

      “Định đứng ngây ngốc ở trong này bao lâu?” Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ lên tiếng.

      “Hách Liên Diệu hồi kinh rồi, cửa thành cũng bị phong tỏa. Dù sao cũng phải đợi tới khi cửa thành mở ra mới được.” Phong Vô Ý nghĩ nghĩ lại tiếp: “Dù sao cũng là kinh thành, hẳn là lâu lắm… Vừa rồi cái loại nữ nhân kia, người cũng có thể chịu đựng được để nàng ta đến gần à.”

      “Có thế nào cũng thể giết người.” Tiêu Tử Mặc thở dài: “Làm vậy dẫn tới nhiều chú ý, làm nơi này an toàn.”

      “A… ta còn cho là Tử Mặc thương hương tiếc ngọc chứ?” Phong Vô Ý khẽ cười .



      “Khụ khụ!” Lúc này tới lượt Tiêu Tử Mặc sặc rồi…
      Last edited by a moderator: 13/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :