1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16. Buổi Đêm Đến Tiêu Phủ.


      Có lẽ là vì Tiêu Tử Mặc và Tống Tuyên cảnh báo, Hách Liên Diệu hề tới quấy rầy Phong Vô Ý dưỡng bệnh. Nhưng lại sai người liên tục đưa tới đủ loại sâm nhung để tẩm bổ, khiến cho lúc này cả Cúc Nghiên điện trở nên tấp nập vô cùng.

      Đồng thời danh sách những người được săn bắn cũng được truyền xuống, ngoài với dự tính của mọi người, trong hậu cung trừ hoàng hậu phải tham gia theo quy định, người duy nhất đủ điều kiện được theo chỉ có Trân tần!

      Tin tức này được truyền ra, Lan phi ở trong tẩm cung trở nên tức giận, đập nát tất cả đồ đạc.

      Phong Vô Ý cũng cảm thấy ngạc nhiên chút nào, Lan phi, người nữ nhân này luôn biết cách che dấu tâm tư, mọi suy nghĩ đều để lộ ra mặt như vậy, sớm muộn gì cũng bị Trân tần có lòng dạ quá sâu kia đùa chết. Nhưng còn nàng.... nhìn bàn đầy đủ các loại thuốc bổ kia, lại càng đau đầu hơn. biết Hách Liên Diệu là cố ý hại nàng, hay kẻ ngu ngốc! Người được đế vương sủng ái luôn bị mọi người lấy làm mục tiêu hãm hại, giờ cũng sắp tới ngày săn bắn, nên mới có ai rảnh mà để ý tới nàng mà thôi, nhưng còn sau này trước được....... Hừ hừ, nếu chân chính là Phong Vũ Y, chỉ sợ sớm chết nơi chôn thân từ lâu rồi!

      Hách Liên Diệu, rốt cuộc là cố tình hay vô ý đây?

      Ngay khi sắp xảy ra cuộc sóng gió, trong mỗi ngày, Phong Vô Ý và Hoàng Cửu Lê đều học tập công pháp của ma giới tiến vào bước đầu tiên của tu luyện, đó là nhập môn.

      Cái được gọi là ma pháp, cũng giống như nàng nghĩ chỉ cần niệm vài câu chú ngữ, hay vung pháp trượng lên có vô số băng tiễn hay hỏa cầu gì đó. Mà nó lại càng giống với tu chân của Phương Đông hơn, có khác chỉ khác ở chỗ cái là tu tiên, còn cái là tu ma mà thôi. Trong Long Tổ Dị Năng cũng có mấy lão gia hỏa, năng lực tuy cũng hơn và khắc hẳn với người thường, nhưng nếu bảo họ có thể tu luyện được ra trường sinh bất tử, thậm chí là Bạch Nhật Phi Thăng thành tiên gì đó lại chưa từng thấy qua. Bởi nghe các công pháp tu chân đều bị thất truyền từ lâu.......

      Nếu để so sánh, Phong Vô Ý nàng rất hài lòng với tu ma. Nàng cũng quan tâm tới căn cơ gì đó, hay có hậu quả gì, lại càng nghĩ tới muốn tu luyện để có thể phi thăng. Chỉ cần trong tay có thể nắm được lực lượng, phương pháp nào có hiệu quả nhanh đối với nàng mới là quan trọng nhất. Còn cái gì tà môn ma đạo, hay danh môn chính đạo, nàng chưa bao giờ để vào trong mắt.

      Ở trong khoảng thời gian này, nàng cảm thấy rất hài lòng vì có thể luyện được Chướng Nhãn pháp, tuy chỉ mới chỉ có thể thân được trong thời gian ngắn, nhưng nếu vào lúc cần thiết, tầm quan trọng lại là rất lớn!

      Thoáng cái sắp tới ngày lễ săn bắn, vào ban đêm, đợi sau khi Dao Nguyệt nằm ngủ, Phong Vô Ý thay đổi y phục mày đen, mang theo công cụ rồi lặng lẽ ra ngoài bằng cửa sổ của Cúc Nghiên điện. Vào giờ này trong mấy ngày nay, nàng nắm giữ được các quy luật của thủ vệ tuần tra, nên rất dễ dàng né tránh. Còn nếu né tránh được, lợi dụng mấy giây thân tránh , sau đó rất thuận lợi mà ra khỏi hoàng cung.

      Dựa vào trí nhớ, nàng rất nhanh tới trước cửa phủ Quốc Sư, ra nơi nay rất dễ bị trông thấy, bởi tháp Vọng Tinh lâu kia rất cao, khiến cho dù có ở rất xa cũng xác định được vị trí.

      Theo thói quen ngựa quen đường cũ, nàng lại trèo tường mà vào trong. Từ dưới đất phía xa nhìn lên, thấy bóng dáng đơn bạc đứng đón gió ở Vọng Tinh lâu.

      Trừng mắt nhìn lúc, Phong Vô Ý cũng che giấu hành tung, ấn vào chiếc nhẫn tay cái, dây thép bắn ra quấn vào quanh cây cột cao, rồi nàng mượn lực điểm chân nhảy lên qua mấy bậc đá bên dưới mà leo lên cao.

      "Người nào?" Tiêu Tử Mặc cảnh giác, xoay người lên tiếng.

      Phong Vô Ý sớm tiếp sát đến phía sau, lưu loát bắt lấy cánh tay của bẻ ra phía sau, cúi đầu : "Quốc Sư đại nhân là rất có tinh thần nhỉ, muộn thế này mà còn đứng ở đây, chẳng lẽ là đợi ta tới?"

      "Ta là Chiêm Tinh Sư, cũng phải là người có năng lực như thần" Tiêu Tử Mặc than tiếng, cũng vùng vẫy nữa.

      "Vậy, Chiêm Tinh Sư đại nhân tôn quý, đêm nay....." Phong Vô Ý dừng lại chút, buông tay ra,thiên hướng về phía Thẩm Diệc Đình còn ở trong nước, có lẽ dùng cách nào đấy, mật thiết để chú ý tới tình phát triển.

      Sắc mặt Giang Thiếu Thành khó coi, chân mày nhíu lại, hình như tin này nghiêm trọng ngoài dự đoán của , “ là Thẩm Diệc Đình phòng bị trước… dùng cách này, để chúng ta tự động xuất , sau đó cậu ta…”

      Lương Huy cười ha ha mấy tiếng, “ ra cậu vẫn nhàn nhã tự do, bởi vì cho rằng Thẩm Diệc Đình ở Thụy Sĩ, mà cậu ta chắc chắn dám trở lại bất ngờ, cho nên địa vị của cậu vẫn ổn. Đừng lo lắng, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.”

      Giang Thiểu Thành vẫn chưa vì lời này của Lương Huy mà thấy nhõm chút nào. hi vọng tôi và Thẩm Tâm Duy giữ vững quan hệ như cũ, là bởi vì cho rằng Thẩm Diệc Đình nghĩ cách liên lạc với ta, chỉ cần Thẩm Diệc Đình liên lạc với Thẩm Tâm Duy, như vậy chúng ta có thể biết hành tung của cậu ta rồi…”

      Lương Huy gật đầu cái, “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng cẩn thận chút cũng sao.”

      Giang Thiếu Thành cười cười gì.

      Lương Huy lại nghiêng mắt nhìn thấy Thẩm Tâm Duy tiến vào đại sảnh, vỗ vỗ vai Giang Thiếu Thành, “Cậu có thể diễn vai người chồng tuyệt vời được rồi, cứ giữ vững tâm tình vui vẻ nhé.”

      cần phải thêm nửa câu sau đâu, tôi nghĩ tôi rất vui vẻ.”

      Lương Huy cười ha ha ngừng, đưa mắt nhìn Giang Thiếu Thành tới bên cạnh Thẩm Tâm Duy. Lương Huy chớp mắt, thể , cũng thừa nhận mình quá đa nghi, ba lần bốn lượt thử thăm dò Giang Thiếu Thành, bởi vì tin tưởng rất ít người, tin tưởng người nào phải thử dò xét nhiều phen. Mà bộ dạng của Giang Thiếu Thành, quả giống như dối… nhất là người như Giang Thiếu Thành, vừa bắt đầu liền muốn lập tức ly hôn với Thẩm Tâm Duy, quá kích động, dù Giang Thiếu Thành rất nhanh điều chỉnh trở lại, nhưng như vậy mới chứng minh, Giang Thiếu Thành rất tức giận bị hai em nhà họ Thẩm này lừa gạt. Từ thái độ hôm nay của Giang Thiếu Thành mà , xem ra cho rằng Thẩm Diệc Đình ở Thụy Sĩ, hơn nữa muốn Thẩm Diệc Đình xuất

      Có lẽ lo lắng quá, nếu như có Giang Thiếu Thành trợ giúp, kế hoạch của nhanh thành công, huống chi có thể lợi dụng người nhà họ Giang, còn có thể lợi dụng người nhà họ Thẩm, chỉ tưởng tượng thôi khiến hưng phấn, về sau ở thành Đông Giang này, ai còn là đối thủ của Lương Huy . Chỉ là Giang Thiếu Thành, khẩu vị , nhưng sao, phần cho ra này, ở chỗ Giang Thiếu Thành thu hồi lại.

      Thẩm Tâm Duy cảm giác mình rất kỳ quái, đại sảnh này rất lớn, người cũng nhiều, tuấn nam mỹ nữ cũng thiếu, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua, liền dừng trực tiếp người Giang Thiếu Thành, cần nhìn lần hai. Lúc và Dương Hi Lạc học, Dương Hi Lạc ở trong lớp toàn để tiểu thuyết dưới sách vở, chẳng phân biệt giờ lên lớp và giờ tan học mà đọc đủ các loại tiểu thuyết. Khi đó Dương Hi Lạc vẫn đương thuần, đều đọc tiểu thuyết vườn trường, Dương Hi Lạc từng với câu mà ấy rất thích trong tiểu thuyết – Thích người chính là ở trong dòng người có thể thấy người ấy, người khác chỉ là cảnh nền mà thôi.

      Lời kia vừa đau vừa lỗi thời, để vào lúc này như lúc buồn ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng bây giờ chỉ cần, chỉ cảm thấy muốn cười, phải buồn cười vì câu đó, chỉ muốn cười bản thân mình.

      cũng chỉ ngây người mấy giây, Giang Thiếu Thành tới trước mặt , “Quan hệ của với Lương tổng tệ chút nào…”

      Trước cùng , cũng chỉ là chào hỏi cùng người, nhiều nhất dừng lại phiếm vài câu, mà với Lương tổng lại cùng uống rượu thoải mái tán gẫu, chắc hẳn quan hệ lén lút rất tốt, nếu với tính cách như thế sao có thể làm chuyện như vậy.

      “Tạm được.”

      Tác phong vẫn thế, trực tiếp đưa ra câu trả lời, luôn luôn giống mà là giả.

      ta hẳn là bị lừa rất lâu rồi chứ?”

      “Cái gì?”

      ta khoe khoang coi là bạn tốt của ta, mà bạn bè rất nhiều, mà thậm chí trai tôi còn phải trong số đó.”

      “Em muốn trai em rất ngu ngốc, dễ dàng bị lừa sao?”

      nhìn chằm chằm, “Giang Thiếu Thành, đừng quá đáng.”

      “Tôi vậy chỉ vì ý này của em.”

      “Ý của tôi là lòng dạ sâu khó lường, độc ác, mưu ma chước quỷ…”

      Giang Thiếu Thành mỉm cười nghe ra chuỗi, “Vậy tại sao em còn ? đến mức giấy thỏa thuận ly hôn cũng dám ký.”

      nhìn , hiểu , biết luôn .
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      koko thích bài này.

    2. koko

      koko New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      1
      Bạn ơi nhầm pic rồi kìa:032::031::yoyo23:

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      @koko tại nhiều pic quá Lăng nhầm, mình sửa rồi nha :)

    4. koko

      koko New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      1
      ok, thank bạn truyện bạn làm hay lắm:yoyo45::yoyo14:
      wjuliet43 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17. Huyết Sắc Bắt Đầu.


      Sáng sớm, ánh nắng chiếu xuống, trời mây, đây chính là thời tiết đẹp nhất của ngày cuối thu.

      Đầu tiên là các võ tướng, sau đó là đủ các loại quan viên, cuối cùng mới là các ngự lâm quân vây quanh Hách Liên Diệu, và đám người của hoàng tộc bắt đầu ra khỏi ngọ môn. Xuyên qua đường cái Chu tước, hai bên đường là các dân chúng dùng tư thế cung kính và nhìn theo tất cả đoàn người từ từ tới khu vực săn bắn.

      Vui chơi giải trí ở thời đại này quá mức lạc hậu, trong năm cũng chỉ có vài ba lần náo nhiệt kiểu như này mà thôi. Mặc cho các quan viên tận lực trấn an, nhưng cả kinh thành cũng vẫn náo nhiệt hơn gấp cả trăm lần so với mọi ngày bình thường.

      So với bên ngoài bên trong cung lại khác hoàn toàn, bởi vì Đế Hậu ở đây, hậu cung trở nên vô cùng yên tĩnh. Chúng phi tử đều nhốt mình ở trong cung điện, người sinh hờn giận, người hề quan tâm, bởi họ có làm gì lúc này cũng chỉ có bản thân chính họ biết mà thôi.

      Nhưng toàn bộ chuyện này đối với Phong Vô Ý lại hề có liên quan chút nào, tối hôm nay, vận mệnh của chính nàng thay đổi!

      "Ngươi tới cùng là muốn làm gì?" Thừa dịp lúc Dao Nguyệt dọn dẹp bữa trưa vừa xong, Hoàng Cửu Lê nhịn được mà lên tiếng hỏi.

      "Đến tối ngay ngươi biết" Phong Vô Ý nắm lấy tượng gỗ, lập tức ném vào trong cái túi.

      "Ngươi, ngươi, ngươi làm gì bổn tọa!" Hoàng Cửu Lê cả kinh, nhất thời làm cái túi nghiêng ngả.

      "Bình tĩnh!" Phong Vô Ý cau mày : "Đêm nay kế hoạch của ta rất quan trọng, thể có chút sơ xuất nào cả, ta chỉ sợ ngươi bị rơi ra trở thành phiền toái!"

      Hoàng Cửu Lê tuy rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn yên tĩnh lại, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi. Được rồi, tại chỉ cần nhẫn nhịn chút, dù sao mình cùng với nữ nhân này có nhiều ân oán rồi, về sau có cơ hội thanh toán từ từ! [Truyện được post tại *******************]

      Phong Vô Ý phải là biết suy nghĩ gì, chỉ là..... Áo giáp dầy sợ ngứa, nợ nần nhiều cũng lo. Cho nên chuyện thân thể của nàng suy nghĩ, nhưng dù có ra sao nữa nàng cũng để cho người này có cơ hội giải trừ khế ước.

      người ma đều có tâm tư riêng, rồi đưa ra quyết định của chính mình. Nhưng lại biết.... Quan hệ và những rắc rối của hai người về sau này cũng dễ dàng cởi bỏ như vậy.

      Phong Vô Ý vẫn mượn cớ là dưỡng bệnh, thanh thản yên ổn mà ngủ giấc buổi trưa, để tới tối có tinh thần hoạt động.

      Đợi cho sắc trời dần tối, Dao Nguyệt tuy có lo lắng, nhưng vẫn cẩn thận để tránh đánh thức chủ tử. Sau đó bưng các đồ ăn phong phú tới, rồi cùng mấy thứ điểm tâm mà chủ tử dặn dò lúc giữa trưa.

      "Được rồi, ra cần phải hầu hạ" Phong Vô Ý duỗi thắt lưng lên tiếng.

      Bởi vì nàng sợ, nếu để Dao Nguyệt hầu hạ nhiều bị nàng ta phát ra nàng là đồ giả mạo. Hàng ngày nàng đều giả ngốc ngồi ngẩn người, mà Dao Nguyệt thấy thế cũng nghi ngờ gì, rồi ra ngoài.

      Phong Vô Ý giống như lang thôn hổ yết để lấp cho đầy dạ dày, tiện tay đem luôn mấy đĩa điểm tâm nhét vào trong túi bọc lại..... ai biết lần được ăn cơm tiếp theo là khi nào chứ? tại nếu có khả năng cứ lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất! Tiếp theo là nhét thêm túi đầy các đồ trang sức quý giá, vì ở trong cung tất cả mọi thứ đều có ấn ký, nếu đem ra ngoài khó mà bán được, chỉ hơi vô ý là mang tới đại họa. Nhưng mà mấy thứ vàng bạc này nếu đem nấu rồi đúc lại, làm sao có ai biết được đó là thứ gì? Đương nhiên, nàng cũng thể nào vơ vét hết mà mang được, túi đựng cũng phải là túi bách bảo.

      Thay trang phục màu đen, bó sát người, sau đó đem mảnh vải cũng màu đen buộc lên che mặt lại. Cuối cùng mới đem túi tiền và túi đựng Hoàng Cửu Lê buộc chặt, nhét vào trong túi quần áo rồi đeo lên lưng.

      "Nữ nhân, nếu như ngươi bị bắt cũng đừng mong bổn tọa ra tay giúp đỡ" Hoàng Cửu Lê nhắc nhở câu, giọng của bị ngăn cách bởi mấy tầng vải dệt khiến nó trở nên nặng nề vô cùng.

      "Nếu quan tâm tới ta cứ thẳng, cần phải xấu hổ" Phong Vô Ý thờ ơ đáp lại.

      "Hừ! Lòng tốt được báo đáp!" Hoàng Cửu Lê hừ lạnh lên tiếng.

      Phong Vô Ý quay lại nhìn thoáng qua gian phòng, sau đó đem tất cả quá trình kế hoạch từng bước sắp xếp lại trong đầu, cảm thấy có sơ hở gì lập tức hít mạnh vào hơi.

      "A....." Trong giây lát, tiếng kinh hô chói tai vang lên trong trời đêm, làm cho Dao Nguyệt cùng với hai tiểu cung nữ trò truyện ở trong hoa viên phải hoảng hốt. Lập tức khẩn trương chạy tới cửa, hô lớn: "Nương nương! Nương nương, làm sao vậy?"

      Vừa tới nơi đập vào mắt là gian phòng bóng người, cửa sổ bị mở rộng ra, gió đêm thổi vào làm bay màn lụa mỏng khiến cho người ta cả người phát lạnh. [Truyện được post tại *******************]

      Ở nơi xa nóc nhà, thấp hoáng bóng đen, chỉ thấy nhảy ngang nhảy dọc mấy cái rồi biến mất vào trong màn đêm.

      "Ngươi đâu a__" Sắc mặt Dao Nguyệt trắng bệch như sắp ngất xỉu, lúc lâu sau mới thét to: "Người đâu tới ạ! Có thích khách! Thích khách bắt quý phi nương nương rồi!"

      Lại tới Phong Vô Ý, trong lúc vừa rồi vì hét quá to mà hấp dẫn rất nhiều chú ý của cung nữ, khiến cho bọn thị vệ cũng bị phân tán, rồi cộng thêm thời gian vừa qua tu luyện công pháp ma giới nên thân thể tốt lên rất nhiều. Vừa có trợ giúp của pháp thuật, cùng với thể lực nên Phong Vô Ý rất nhanh trốn thoát ra ngoài.

      Mãi cho tới khi tiếng kêu của Dao Nguyệt vang lên, mấy nhóm thị vệ tuần tra mới hoảng loạn. Còn Phong Vô Ý rất biết tận dụng thời gian để chuẩn bị tiến vào trạng thái phòng vệ, vì thời gian của nàng có nhiều.

      [Đường này hình như phải là đường ra ngoài cung ạ] Bích Linh lười biếng .

      [Trước chỗ ] Phong Vô Ý xong, thân thể lao về phía Lãm Nguyệt cung.

      Trải qua lần bị lửa thiêu, kiến trúc của Lãm Nguyệt cung bị hủy hơn nửa. Bởi vì công việc dọn dẹp chưa xong, nên chỗ này bị cấm người vào, vì vậy mà giờ phút này ngay cả bóng người cũng có.

      "Này, nữ nhân, ngươi làm sao vậy?" Cho dù nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng thấy nàng dừng lại, Hoàng Cửu Lê nhịn được đành phải lên tiếng hỏi.

      "Trở lại Lãm Nguyệt cung hủy đồ vật, tránh để xảy ra tai họa sau này" Phong Vô Ý lạnh lùng giải thích câu, từ trong ngực lầy ra cái bao, rồi 'bùm' tiếng ném vào trong hồ sen.

      "Thứ gì mà lại quan trọng như vậy?" Hoàng Cửu Lê hiếu kỳ hỏi.

      "Ở đằng kia! mau đuổi theo!" Đúng lúc này, cách đó xa có đám thị vệ liên tục kêu la.

      Tay phải Phong Vô Ý run lên, dây thép quăng lên bức tường, thân thể linh hoạt di chuyển qua.

      Trong nháy mắt khi rơi xuống đất, vừa lúc gặp được hai gã thị vệ chạy tới, để cho bọn kịp lên tiếng, Phong Vô Ý dơ lên cổ tay phải, ra lệnh: "Bích Linh"

      con rắn có màu xanh biếc nhảy lên, trong nháy mắt chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh, sau đó là rơi vào đúng vị trí cổ của hai người thị vệ mà cắn xuống.

      [ về phía hướng đông, nếu thấy có thị vệ đến liền xử lý như vừa rồi] Phong Vô Ý hung ác lên tiếng.

      [Vẫn là chủ nhân bây giờ tốt hơn, chủ nhân trước kia chưa bao giờ cho ta dùng răng độc cắn người! Tuy nhiên máu bọn họ vẫn rất khó uống!] Bích Linh oán giận câu, sau đó cực kỳ sung sướng mà chấp hành nhiệm vụ.

      Phong Vô Ý cười lạnh, nàng cũng phải là Tiêu Tử Măc. Là đặc công, nguyên tắc cơ bản là được có quan niệm về thiện ác, mà tất cả phải bất chấp thủ đoạn vì lợi ích của quốc gia. Cho nên bây giờ.... chỉ cần có thể tiếp tục sống, giết người tính là cái gì? Chỉ cần, những giọt máu chảy ra có ý nghĩa là được.

      "Này!" Hoàng Cửu Lê lại nhịn được mà lắc lắc bên trong túi.

      "Ta ném vào trong hồ sen ít muối ăn, khăn tay và cây trâm gỗ" Phong Vô Ý vừa chạy vừa giải thích.

      "Muối ăn? Trâm gỗ?" Hoàng Cửu Lê cảm thấy khó hiểu.

      "Ta tính toán lượng axit trong muối, cùng với nhiệt độ của khí và nước ấm, rồi dùng khắn tay chống nước ném xuống, muối ở trong nước chỉ trong vòng ba ngày là hòa tan toàn bộ" Phong Vô Ý kiên nhẫn : "Nước sau khi hòa tan muối, mộc trâm mất trọng lực rồi nổi lên mặt nước, Phong quý phi rất thích điêu khắc, mọi người để ý rồi qua đây lục soát"

      "Chẳng lẽ, lúc trước ngươi chính là ném cái thi thể vào trong hồ nước?" Hoàng Cửu Lê kinh ngạc hỏi. Mặc dù có nhiều từ nghe hiểu, nhưng đại khái nội dung cũng nắm được.

      "Cứ xem như vậy " Phong Vô Ý gật đầu.

      Tuy thời gian có chút lâu, nhưng dựa vào thời tiết này chắc thi thể ở dưới đáy hồ vẫn chưa hư thối. Dung nhan lại cùng với Phong quý phi mới biến mất mấy ngày giống nhau như đúc, dựa vào y thuật tinh thông của Tống thái ý thời này, cũng phát ra được gì. Hơn nữa.... nàng bây giờ chỉ cần thành công mang Tiêu Tử Mặc, trong thời gian ngắn cũng chẳng ai quan tâm tới phi tử bé bị chết ra sao cả.
      koko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :