1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11. Ma Ảnh Tầng Tầng Lớp Lớp.

      Đêm khuya.

      Mặt trăng lẳng lặng treo ở bầu trời đêm tỏa ra tầng ánh sáng, chiếu xuống mái ngói lưu ly làm lên tầng sương mù màu trắng nhạt.

      Phong Vô Ý theo thói quen ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời đêm. Ban ngày nàng ngủ rất nhiều, nên lúc này nàng vô cùng tỉnh táo.

      Những chấm dầy đặc ở trời lần lượt thay đổi, biết Tiêu Tử Mặc lúc này có nơi gian kia mà ngắm tinh đồ hay . Nàng cũng biết những vì sao này có biến hóa vào mỗi ngày hay , vì ở cái thời này nàng cũng chưa hiểu ràng được hết mọi quy luật.

      Từ rất xa truyền tới tiếng động của thủ vệ tuần tra trong cung, nàng là người thích yên tĩnh, trong người cất giấu nhiều bí mật, cho nên ở trong điện của mình ngoài cung nữ quét dọn ra nàng luôn cho phép bất cứ ai vào. Ngay cả ban đêm, nàng cũng phân phó cho Dao Nguyệt tới phòng khác, chỉ để lại mình nàng ở trong cung điện xa hoa rộng lớn này.
      Hách Liên Diệu cuối cùng cũng đến, chỉ có tiểu thái giám tới truyền khẩu dụ, là chính vụ bận rộn nên tối nay trực tiếp nghỉ ở Ngự Thư Phòng, cần chờ. Chuyện này làm cho Dao Nguyệt buồn bực rất lâu, nhưng mà trái lại, Phong Vô Ý rất tò mò biết Tiêu Tử Mặc lấy cớ gì mà khiến cho tên hoàng thượng này bận rộn cả ngày?

      Dần dần, đêm càng lúc càng khuya.

      Phong Vô Ý duỗi thắt lưng, định nghỉ ngơi. Trong giây lát, tiếng chói tai vang lên làm xé rách trời đêm.

      Nhất thời cả hoàng cung yên lặng, bỗng trở nên ồn ào. Vì tất cả đều nghe được tiếng quát lớn của thị vệ cùng lẫn lộn với tiếng bước chân và đèn đuốc sáng rực.

      Thờ dài hơi, nàng biết tối nay làm cho người ta bất an mà.

      lâu sau, ở ngoài cửa truyền tới thanh Dao Nguyệt đập cửa: "Nương nương! Nương nương! Người sao chứ?"

      "Vào , có chuyện gì xảy ra?" Phong Vô Ý hắng giọng lên tiếng.

      Dạo Nguyết thở ra hơi, nghiêng ngả lảo đảo xông tới, y phục còn chưa mặc cẩn thận. Mà khi ngẩng đầu lại nhìn dáng vẻ quần áo chỉnh tề của Phong Vô Ý, ràng là lên nàng còn chưa ngủ khỏi ngơ ngác.

      "Bên ngoài có chuyện gì vậy?" Phong Vô Ý lặp lại lần nữa.

      " cung nữ ngự trù phòng lấy bữa ăn khuya, là nhìn thấy ác quỷ!" Dao Nguyệt bĩu môi .

      "Nếu tin là có quỷ, vậy ngươi vội vàng cái gì?" Phong Vô Ý buồn cười lên tiếng.

      "Quỷ có, nhưng mà ai biết có phải là thích khách hay chứ?" Dao Nguyệt hùng hồn lên tiếng đầy đạo lý.

      "Có thích khách cũng tới ám sát ta, ta chỉ là cái phi tử bé mà thôi" Phong Vô Ý trấn an vỗ vai nàng ta cái, phân phó : "Lặng lẽ hỏi thăm tình hình cụ thể, nhưng phải khiêm tốn chút, đừng để cho người khác chú ý tới"

      "Nương nương yên tâm, ta biết rồi" Dao Nguyệt nhếch miệng mỉm cười, gật gật cái đầu , xiết chặt hai quả đấm ra ngoài.

      Phong Vô Ý muốn nàng cần nghiêm túc như vậy, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt trở vào... Thôi, tùy theo nàng ta .

      Từ trong miệng của Tiêu Tử Mặc, nàng biết thế giới này có rất nhiều chuyện mà khoa học thể giải thích được. Đơn giản và cụ thể nhất chính là chuyện nàng xuyên , nhưng nếu bảo vì thế mà có ma quỷ nàng thà tin là có đạo tặc hay thích khách còn hơn. Dù sao, nàng cũng là người đặc công ở trong sở nghiên cứu khoa học tới đây, nếu bảo nàng tin chuyện quỷ quái..... nghĩ tới đúng là truyện khiến người ta phải cười sặc sụa.

      "Đinh" Đột nhiên, ở trong hậu điện truyền ra tiếng chuông lanh lảnh.

      Phong Vô Ý nhất thời biến sắc, tuy nàng đuổi hạ nhân hết. Nhưng kể cả trong lúc ngủ, nàng cũng chưa từng quên đề phòng, mà bên cạnh đó nàng còn bố trí ít thứ để cảnh báo ở quanh điện, khi có người xâm nhập vang lên. Chẳng lẽ..... Thích khách kia xông tới chỗ này rồi?

      Do dự chút, nàng cũng có gọi người. Mà từ trong túi đồ ở dưới giường lấy ra bình dung dịch giấu vào trong tay áo. May mắn là quần áo hàng ngày này dễ hoạt động, sau đó lại nghĩ tới cái bình cầm, nếu như người bị nó xịt trúng chỉ sợ dung dịch axit này đem hủy dung toàn bộ.

      cẩn thận tới chỗ cảnh báo ở hậu điện, quả nhiên, ở bên cửa sổ vẫn nhìn thấy những mảnh dây màu bạc buộc vào cùng với linh còn lắc lư. Nàng nhớ , cửa sổ ràng là đóng !

      Bình tĩnh lại, thở hơi, Phong Vô Ý cầm cái đèn thổi lên, nhất thời làm cả căn phòng u ám sáng ngời.

      Nhưng mà đập vào mắt nàng, khiến cho nàng thiếu chút nữa đánh rơi cả cây đuốc tay!

      Chỉ thấy ở giữa đại điện được trải thảm lông dê, bên đoàn khí ngưng kết lại có màu đen và ngừng vặn vẹo biến hóa hình dạng, làm cho thảm lông màu trắng dần chuyển thành màu xám.

      Cái này.... Xem như là ảo giác ? Phong Vô Ý khẽ cắn môi, di chuyển lại gần thêm vài bước.

      Giống như là cảm giác được tiếp cận của nàng, đoàn khí màu đen kia lại càng vặn vẹo lợi hại hơn, thậm chí còn phát ra tiếng ' xèo xèo'

      Phong Vô Ý hít mạnh hơi, mở miệng nắp bình axit ra, sau đó giơ tay chỉnh mức độ đậm đặc nhất của axit rồi xịt qua.

      'Xì...' axit phun lên thảm, nhất thời ăn mòn nhanh chóng, rồi bốc lên mùi khét lẹt.

      Nhưng cũng phải là có kết quả với đám khí đen này, bởi vì nó hình như cũng có cảm giác đau đớn, sau đó còn mạnh mẽ bổ nhào về phía người đầu sỏ là Phong Vô Ý.

      Phong Vô Ý theo bản năng ném xuống cây đuốc, cây đuốc lập tức xuyên qua đám khí đen cắm ở cây cột. Hơi hoảng hốt lúc, nhưng nàng cũng nghĩ được nhiều, tiện tay vơ luôn mấy thứ ở bàn mà ném qua.

      "Xoạt!" tiếng vang lên, sau đó ánh sáng màu đen lao nhanh tới, chỉ trong nháy mắt làm mấy thứ kia rơi đầy đất.Tốc độ vừa rồi của đám khí màu đen kia rất nhanh, mắt thường thể nhìn thấy..... đột nhiên đám khí màu đen đó xảy ra biến hóa, giống như là ngay lập tức bị hút vào bức tượng gỗ được điêu khắc có hình đứa trẻ con.

      Phong Vô Ý trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi chuyện xảy ra, nàng nghĩ tới cơ thể được huấn luyện cùng với nhãn lực cực tốt, thế mà lại hề có tác dụng vào lúc này.

      Sau khi tia cuối cùng của đám khí màu đen bị hút vào, trong điện cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Nếu như phải còn có đấu vết phá hoại của axit rành rành trước mắt, nàng cho là màn vừa rồi chỉ là nằm mơ.

      Mãi lúc lâu sau, thấy có động tĩnh gì nữa. Phong Vô Ý mới tránh ra chỗ có axit bên dưới mà tiến lên, cẩn thận nhặt bức tượng gỗ ở dưới đất lên.

      Đưa tay gõ gõ vài cái, thấy có phản ứng gì. lúc tính toán dùng đao rạch đường xem có phát , tượng gỗ kia lại chảy ra vết máu màu đen!

      Dù Phong Vô Ý có gan lớn, tay cũng nhịn được mà run lẩy bẩy, thiếu chút nữa là đem nó ném .

      [Hả? Ma khí?] Bích Linh giống như bị giật mình tỉnh lại, tự giác xem xét lên tiếng.

      [Ngươi nhận ra thứ đồ chơi này?] Phong Vô Ý vội vàng hỏi.

      [Là sinh vật ma giới, ta cũng nó rốt cuộc là cái gì. Có lẽ ngươi gặp vận may, đánh bậy đánh bạ lại phong ấn được ở bên trong tượng gỗ này] Bích Linh cười nhạo .

      [Phong ấn? cách khác, tạm thời ra ngoài được, và cũng uy hiếp được tới ta có phải ?] Phong Vô Ý lập tức nắm bắt trọng tâm mà hỏi lại.

      [Đúng thế, nhưng mà cái tượng gỗ này cũng chỉ là vật bình thường. Nếu thứ kia có thể khôi phục lại lực lượng, chỉ sợ thể chói buộc được nữa] Bích Linh giải đáp.

      [, mau cho Tiêu Tử Mặc, ta cần trợ giúp] Phong Vô Ý đẩy đẩy nó, có sẵn đồng minh chuyên nghiệp như vậy, sao có thể bỏ phí chứ!

      [Ngươi đúng là ngược đãi sủng vật mà, nửa đêm còn cho nghỉ ngơi!] Bích Linh bất mãn khạc lưỡi, nhưng vẫn quay đầu ra ngoài.

      Mang theo tượng gỗ như quả bom hẹn giờ, Phong Vô Ý quay đầu nhìn mảnh đất bừa bãi ở hậu điện cảm thấy vô cùng nhức đầu.

      Thôi vậy, rất nhiều thứ dù muốn che giấu nhưng sợ là cũng thể làm được. Nàng cũng biết phải giải thích thứ axit ăn mòn này là làm sao, hơn nữa cũng thể nào ràng ra là có người xâm nhập, rồi cuối cùng người đó lại đâu..... Lúc này, nếu theo như tác phong làm việc của đặc công, ừm..... Hủy thi diệt tích cách tốt nhất chính là phóng hỏa!


      ***
      Last edited: 2/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12. Con Rối Khế Ước.


      trận lửa lớn thiêu sạch mất hơn nữa Lãm Nguyệt cung, ánh lửa đỏ rực cơ hồ chiếu sáng cả bầu trời đêm. Bọn thị vệ lục soát ở trong hoàng cung, ngay cả cái lông của thích khách còn chưa thấy chứ đừng ma quỷ quái. Điều may mắn duy nhất chính là cái vị phi tử được hoàng đế sủng ái kia có bị chết cháy trong trận lửa thiêu, chỉ duy nhất bị thương ngón tay. Tổn thất trong trận cháy này cũng lớn, chỉ có vài thái giám và thị vệ xông vào dập lửa là bị ít tổn thương mà thôi.

      Nhưng, ở dưới chân thiên tử lại có thể phát sinh ra chuyện lớn như vậy. Hách Liên Diệu thể đè nén được tức giận, phải biết rằng lẽ ra là muốn ngủ tại Lãm Nguyệt cung, nếu phải có văn kiện khẩn chính vụ khẩn cấp cản trở, có thể trận lửa này thiêu luôn cả rồi ?

      Đây là do người điều khiển, là mưu phản!

      Mặc kệ lần lâm triều hôm nay có sóng gió biến ảo ra sao, Phong Vô Ý vẫn ung dung an toàn mà di chuyển tới cung điện mới xây khác. Thoải mái dựa vào bên giường, uống chén thuốc an thần mà Tống thái y mới kê đơn. Dù sao thứ thuốc này, người có bệnh nên uống, mà bệnh uống vào cũng sao. Thái y am hiểu nhất chính là trị bệnh, trị bệnh làm sao có thể kê đơn khiến người uống vào chết được!

      Vừa đúng lúc, nàng có thể sử dụng lý do bị bệnh mà an dưỡng tại trong phòng. Mượn cớ người bị dọa sinh ra bất an là chuyện bình thường, đúng ? Trước bước nào tính bước đấy, nếu Hách Liên Diệu sủng ái Phong Vũ Y mượn cớ này hai câu lời dễ nghe, xin cho săn thú cùng, hẳn là được cho phép.

      Cứ dựa vào nguyên nhân bị kinh hãi, xem ra đạt được hiệu quả. chút dáng vẻ bị kinh hãi đối với nàng, quả là quá dễ dàng đáng nhắc tới.

      Nhìn lại tượng gỗ bên dưới gối, nàng lại thở dài. Thứ đồ chơi này để ở trong người làm người ta yên lòng mà, nhưng nếu thấy nó, chỉ sợ nàng càng yên tâm hơn!

      Đem Dao Nguyệt cùng với tất cả cung nữ kêu ra ngoài, Phong Vô Ý nằm giường căng thẳng, quên cả buồn ngủ.

      biết qua bao lâu, cửa điện bị mở ra. Dao Nguyệt tiến đến, giọng : "Nương nương, Quốc Sư đại nhân tới rồi"

      "Mời vào" Phong Vô Ý lập tức ngồi dậy.

      Dao Nguyệt do dự chút, rồi mới nhàng lui ra.

      Tiêu Tử Mặc vẫn ăn mặc áo bào màu trắng đơn giản, nhưng hôm nay ở đầu lại cài cây trâm bằng gỗ, khiến cho trở nên có khí chất hơn rất nhiều.

      "Ngươi cứ như vậy mà đến đây?" Phong Vô Ý nhíu mày.

      "Trong cung xuất thứ sạch , ta đến xem cũng là chuyện bình thường. Cho nên có tới nơi của ngươi, cũng làm người khác chú ý" Tiêu Tử Mặc nhàng mỉm cười, tự mình kéo ghế ra ngồi xuống.

      Phong Vô Ý nhún vai, tiện tay khoác áo lên vai. Cũng ngại có ở đây, nàng vẫn ngồi ở giường chuyện, dù sao thời gian cũng nhiều.

      "Cái kia là cái gì?" Tiêu Tử Mặc những lời rườm rà, mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.

      "Đây" Phong Vô Ý nhấc tay, đem tượng gỗ ném tới.

      Tiêu Tử Mặc đỡ lấy, sau đó đột nhiên nhíu mày.

      " đời này, có ma giới, có ma quỷ?" Phong Vô Ý tò mò hỏi.

      "Ma giới là chủng tộc mà phải là ma quỷ" Tiêu Tử Mặc lắc đầu sửa lại cho đúng: "Ma tộc chỉ là chủng tộc, khi Đại Lục bị mất quay trở về, ngươi thấy rất nhiều chủng tộc khác nữa"

      "Tất cả đều là do nhân loại trục xuất sao" Phong Vô Ý cười lạnh tiếng, theo như Tiêu Tử Mặc , nàng cũng đại khái biết được tình hình. mảnh đất cằn cỗi, điều kiện sinh hoạt ác liệt, sau đó bị nhân loại đánh bại rồi trục xuất . Tin tưởng khi Đại Lục bị mất trở về, cũng chính là thời khắc hai mảnh Đại Lục chính thức khai chiến.

      "Đáng tiếc, giờ Phạm Thiên hoàng triều loạn trong giặc ngoài. Nhìn bề ngoài là cường thịnh, nhưng thực tế sớm bước tới bờ vực sụp đổ" Tiêu Tử Mặc khẽ thở dài: "Hoàng thượng tuy biết chuyện Đại Lục bị mất kia, nhưng đối với tệ nạn ở trong hoàng triều vẫn hiểu . Chỉ tiếc, tình huống này kéo dài mấy trăm năm, muốn thay đổi trong thời gian ngắn sợ là có cách nào"

      Phong Vô Ý hỏi vì sao đem chuyện Đại Lục bị mất công bố ra ngoài, vì làm vậy khiến cho lòng người sinh ra khủng hoảng. Nhưng ít ra nếu như mọi người biết được, phải là càng đoàn kết hơn, toàn tâm góp sức chống lại cuộc chiến này sao. Nàng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi chứ ra, nếu đơn giản như vậy lịch sử của ngàn năm trước bị che giấu. Dù sao, lịch sử cũng là do người thắng viết nên, họ tin tưởng vào lúc đuổi chủng tộc hùng tàn, sau đó trở thành Đại Lục Hùng như ngày này cảm thấy rất thỏa mãn. Mà vào ngàn năm trước, nhất định là vẫn còn có rất nhiều chân tướng được cất giấu .

      " là kỳ quái!" Tiêu Tử Mặc đột nhiên lẩm bẩm.

      "Làm sao vậy?" Phong Vô Ý trong lòng trở nên căng thẳng.

      "Hoàn toàn cảm giác được khí tức nào" Tiêu Tử Mặc giơ lên con rối bằng tượng gỗ, nhíu chặt mày.

      "Ngươi muốn , cái thứ này có hơi thở tồn tại hả?" Phong Vô Ý hỏi lại.

      ", vẫn ở đây, chỉ là.... quả nhiên rất kỳ quái" Tiêu Tử Mặc nhìn tượng gỗ, rồi lại nhìn nàng. Sau đó ánh mắt dần dần rơi vào tấm vải trắng quấn ở tay nàng.

      "Cái này?" Phong Vô Ý giơ tay lên, thèm để ý : "Đại khái là trong lúc hỗn loạn bị thương, lúc đầu vết thương quá để ý, cho tới khi Dao Nguyệt băng bó nó trở thành như vậy...."

      đợi nàng xong, Tiêu Tử Mặc bắt được tay nàng, kéo xuống tấm vải trắng.

      "Này! Ngươi...." Phong Vô Ý cực kỳ nhẫn nhịn, mới có thể để yên cho nam nhân ném tấm vải trắng, nhưng vừa mới nhìn miệng vết thương đầu ngón tay, cũng nhịn được mà ngây ngẩn cả người.

      Chỉ thấy ở ngón tay vốn dĩ là những vết máu nhàn nhạt, mà giờ lại phát ra ánh sáng màu đen quỷ dị, hơn nữa còn vặn vẹo biến thành đồ án mà xem hiểu.

      "Máu của ngươi, lên người con rối, trong lúc ngươi vô ý coi như thu phục được trở thành ký kết khế ước" Tiêu Tử Mặc sắc mặt trở nên nghiêm trọng lên tiếng.

      "Khế ước?" Phong Vô Ý ngơ người tiếp.

      "Đây là dấu vết ký kết khế ước, đợi tới khi đồ án hoàn thành ra đồ án ràng, sau đó khế ước đạt thành, cũng có được ý thức" Tiêu Tử Mặc chỉ vào vết thương: "Dấu vết của khế ước thể tiêu từ, chỉ sợ ngươi về sau chỉ có thể đeo chiếc nhẫn để che giấu "

      "Có khế ước, chắc là thể thưởng tổn ta rồi phải ?" Phong Vô Ý hỏi.

      " lý thuyết mà đúng là thế, từ khi khế ước được ký cũng bắt đầu sinh ra ước thúc, kẻ thua phải thần phục người thắng" Tiêu Tử Mặc gật đầu .

      "Như vậy à...." Phong Vô Ý nhìn chằm chằm vào con rối bằng gỗ, trong lòng bắt đầu tính toán. Khế ước nếu thể giải trừ, vậy phải tranh thủ để đạt được lợi ích lớn nhất. Chỉ là nàng biết thứ bị phong ấn trong này, rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?

      "Mặt khác, ta thấy ngươi từ lúc vào hậu cung luôn xảy ra chuyện liên tục. Hôm nay lúc lâm triều, khi ta nhắc tới Thất Sát Tinh, hoàng thượng lại tức giận" Tiêu Tử Mặc tới đây, bỗng cười rộ lên.

      "Là ngươi cố ý trợ giúp mà thôi" Phong Vô Ý khẳng định .

      "Ta có thể giúp ngươi cũng nhiều lắm, cho nên ngươi phải tự dựa vào chính bản thân mình" Tiêu Tử Mặc nghiêm mặt .

      "Ta biết" Phong Vô Ý thờ phào hơi nhõm. Thất Sát Tinh sao, cũng tốt, nếu vậy nhỡ sau này nàng làm ra chuyện gì... lúc đó mọi người có thấy cũng đừng trách nàng.

      "Hoàng hậu nương nương giá lâm" lúc im lặng, ngoài điện truyền tới tiếng lanh lảnh của thái giam vang lên.

      "Tới bắt gian?" Phong Vô Ý buồn cười nhìn thoáng qua Tiêu Tử Mặc.

      "Ta ở trong này lâu rồi, cũng nên tới chỗ khác nhìn xem" Tiêu Tử Mặc nhanh chậm đứng lên, mặt vẫn bình tĩnh như thường.

      "Chờ chút " Phong Vô Ý cười cười, trong mắt lên vẻ muốn xem kịch vui: "Nàng ta ràng là tới để bới móc ngươi, ngươi tại ra ngoài cũng tránh được.... trừ khi... Quốc Sư đại nhân thích trèo tường...."

      "Khụ khụ...." Tiêu Tử Mặc ho khan hai tiếng, cười khổ gì.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13. Ảnh Hưởng Đọng Lại.


      "Nghe muội muội bị sợ hãi, bản cung đặc biết tới thăm" Hoàng hậu tới, ánh mắt quét qua vòng cung điện, sau đó cười cười lên tiếng.


      "Đa tạ hoàng hậu nương nương" Phong Vô Ý cúi đầu xuống, giọng : "Xin thứ lỗi cho Vũ Y tiện xuống giường"


      " sao, bản cung sai người mang ít dược liệu bổ dưỡng tới đây để giúp cho muội muội sớm ngày hồi phục. Sau đó mới có sức khỏe mà hầu hạ hoàng thượng cho tốt, có đúng ?" Hoàng hậu tiếp tục .


      "Vâng" Phong Vô Ý dịu dàng lên tiếng, trong lòng lại khinh bỉ thôi.


      Cái hoàng hậu này, quả nhiên là dựa vào gia thế mới có được vị trí này. Ánh mắt thiển cận như thế, nếu phải nàng ta còn chỗ có thể lợi dụng Hách Liên Diệu để cho các phi tử khác thỏa sức hãm hại nàng ta rồi. Nàng ta vừa vào cửa hề để ý tới Tiêu Tử Mặc, chẳng lẽ nàng ta biết địa vị của Quốc Sư đại nhân ở trong chiều rất cao sao. Vậy sao lại hề tìm cách lấy lòng, tạo dựng quan hệ, chuyện này đối với nàng ta mà chính là trăm lợi mà có hại mà?


      Nếu đổi thành chính mình, cho dù Tiêu Tử Mặc cùng với hoàng đế kia có tư thông có tình cảm với nhau nàng cũng nhắm mắt cho qua. Chứ ai lại như nữ nhân này, chỉ vì vậy mà ghen tức, rồi tranh giành ghen tị....


      "Hoàng hậu nương nương nếu đến đây, vừa đúng lúc Tử Mặc cũng có chút chuyện muốn xin được người chỉ bảo" Tiêu Tử Mặc nở nụ cười, thản nhiên mở miệng.


      "Quốc Sư đại nhân mời " Hoàng hậu nhíu mày, vui trả lời.


      "Có lời đồn đại là đêm qua trong cung có chuyện ma quái...." Tiêu Tử Mặc đều đều lên tiếng: "Tại hạ xem xét qua tất cả hậu cung của các quý nhân ở, nay chỉ còn lại có tẩm cung của hoàng hậu và bệ hạ. biết nương nương có thể hay dẫn đường cho tại hạ qua xem chút? Vạn nhất có gì đó sạch tốt"


      Hoàng hậu nghẹ thấy thế, biểu tình mặt trở nên cứng ngắc lúc.


      "A, nơi này có việc gì rồi, hoàng hậu nương nương cũng nhanh về . Vừa rồi là đáng sợ ạ!" Phong Vô Ý giả bộ rùng mình cái, ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi.


      " có quỷ?" Sắc mặt hoàng hậu càng trắng thêm vài phần, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định.


      " xử lý sạch , quý phi cần lo lắng" Tiêu Tử Mặc cười cười, tuy chỉ là lời an ủi quý phi bị dọa sợ, nhưng lại ràng cho thấy chuyện ma quái này là có .


      "Vậy làm phiền Quốc Sư rồi" Hoàng hậu nhìn qua Phong Vô Ý, quay đầu bước .


      "Chỉ là trách nhiệm mà thôi" Tiêu Tử Mặc cũng đứng lên: "Quý phi nương nương hãy nghĩ ngơi cho tốt, cáo từ"


      "Cung tiễn hoàng hậu, cung tiễn Quốc Sư" Phong Vô Ý cố nén cười, mở miệng.


      ma quỷ quái vậy mà lại có thể khiến cho nữ nhân sợ hãi, haizz..... Mong là Tiêu Tử Mặc cần có suy nghĩ xấu xa như mình, chỉnh hoàng hậu kia làm nàng ta sợ hãi. lúc lâu sau, Dao Nguyệt nơm nớp lo sợ tiến vào. Hai tay run rẩy bưng cái khay trà, khiến cho cả khay đều rung lên tạo thành tiếng vang lạch cạch.


      "Làm sao vậy?" Phong Vô Ý khó hiểu hỏi.


      "Nương nương....." Dao Nguyệt vẻ mặt cầu xin, rất lâu sau mới : "Nơi này..... phải có quỷ chứ?"


      "Quỷ?" Phong Vô Ý nhất thời trở nên ngạc nhiên, sau lúc mới dở khóc dở cười.


      Vốn muốn dọa nạt hoàng hậu, ngờ người bị dọa lại là người trong nhà? là.....


      "Giữa ban ngày ban mặt, lấy đâu ra quỷ quái" Dừng chút, nàng mới cười mắng câu. Môt bên tiện tay tháo cái nhẫn ở bên tay trái xuống, đeo lên chỗ có dấu vết của khế ước tay phải.


      Cái nhẫn này nhìn tuy rất bình thường, nhưng là sản phẩm công nghệ cao của đại. Mỗi thành viên trong "Tử Vi Đấu Số" đều có được bộ công cụ như vậy. Bên trong gồm có các thiết bị để liên lạc, định vị vệ tinh cùng với các công năng khác... nhưng tất cả đều thể nào sử dụng được ở đây, mà chỉ còn lại có chức năng có thể sử dụng, đó chính là ở viên bảo thạch có cây châm độc, dài vài chục thước, chịu được sức nặng hơn hai trăm kg, cho nên đây cũng là vũ khí giết người lợi hại nhất.


      "Nhưng mà sắc mặt hoàng hậu nương nương, và Quốc Sư đại nhân có vẻ nghiêm trọng...." Dao Nguyệt tuy bình tĩnh được chút, nhưng giọng vẫn ổn định lại được.


      " có việc gì, nương nương của nhà ngươi chính là Thất Sát Tinh, chỉ có ma quỷ quái bị ta khắc chết chứ làm gì có chuyện ngược lại" Phong Vô Ý nhíu mày mở miệng.


      "Nương nương... người biết ?" Sắc mặt Dao Nguyệt trắng nhợt, khẩn trương lên tiếng: "Nương nương đừng tin lời đồn đãi này, tất cả đều là do tiểu nhân ghen tị với nương nương, nên bịa đặt sai . Nương nương mới phải là Thất Sát Tinh gì đó ạ!"


      "Dao Nguyệt, cám ơn ngươi" Phong Vô Ý cười, sờ sờ đầu của nàng ta để cho nàng ta bình tĩnh trở lại.


      "Đúng rồi.... biết bệ hạ nghĩ như thế nào....." Dao Nguyệt bĩu môi .


      Phong Vô Ý thầm buồn cười, cái tên hoàng đế kia ràng biết Phong gia tiểu thư có mệnh phạm Thất Sát nhưng lại vẫn bắt nàng tiến cung. Tính tình bướng bỉnh, chỉ sợ lời đồn truyền ra càng ầm ĩ cùng với phản đối của các đại thần, lại càng sủng ái nàng hơn ! Nhưng mà hoàng đế như vậy, trước việc của sát kiếp sắp xảy ra, là có chút ngây thơ rồi. Người như vậy, làm sao có thể bảo vệ và gánh được trách nhiệm bảo vệ Đại Lục.


      "Bên ngoài còn có lời đồn đãi gì nữa? tình hình cụ thể cho ta" Nàng nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp.


      "Có người là tối qua có người mưu tính kế, còn có người ở đâu ra quỷ quái, ràng là hạ nhân cẩn thận làm cháy Lãnh Nguyệt cung...." Dao Nguyệt bắt đầu kể lại từng chuyện mà mình nghe được: "Còn có người đáng giận , nương nương là người mời gọi quỷ tới để hại bệ hạ. Kết quả thành còn tự thiêu đốt chính thẩm cung của mình, đúng là tự làm tự chịu.... Nếu để cho ta biết là tiện nhân nào truyền ra, ta cắt đầu lưỡi những người đó xuống để họ khỏi phải nữa!"


      Khóe miệng của Phong Vô Ý cong lên, tồi, tất cả đều nằm trong dự kiến của nàng. Cũng xuất thêm chuyện gì quá lớn, nên lo tạo nên sóng gì.


      "Nương nương, người quá là lương thiện rồi, cho nên mấy người cung nữ này mới dám xấu người" Dao Nguyệt oán giận đứng phía sau lên tiếng.


      "Lời đồn chỉ là lời đồn, bệ hạ và Quốc Sư cũng đâu có tin đâu, phải sao?" Phong Vô Ý an ủi.


      "Đó là đương nhiên, nương nương là nữ tử tốt nhất ở đời này, cưới được người như nương nương đó chính là phúc khí của bệ hạ!" Dạo Nguyệt chút suy nghĩ ra.


      Phong Vô Ý sửng sốt, trong lòng cười khổ thôi.


      Dao Nguyệt biết, trong cảm nhận của nàng về người 'nữ tử tốt nhất đời kia' sớm chết . Ngay cả thi thể cũng bị chìm dưới đáy hồ sen lạnh lẽo, mà người trước mắt nàng bây giờ, vốn là người tâm ngoan thủ lạt và cũng chính là hung thủ. Hoàng đế cưới người đặc công vô tâm vô tình, sao có thể là phúc khí gì đó được, đúng ra phải là xui xẻo tám đời hết ạ!


      "Nương nương, người có việc gì chứ?" Dao Nguyệt thấy nàng lại suy nghĩ ngẩn người, nhịn được nhàng chạm vào nàng.


      "Dao Nguyệt, lát nữa ngươi tới chỗ Lan phi, mời nàng ngay mai tới làm khách" Phong Vô Ý nhanh chóng phân phó.


      "Vì sao nương nương lại muốn mới người nữ nhân chán ghét kia tới?" Dao Nguyệt nháy nháy mắt, vẻ mặt nghi hoặc.


      "Bây giờ ngươi đừng hỏi vội, cứ theo lời của ta mà làm" Sắc mặt Phong Vô Ý trở nên lạnh lùng.


      "Vâng" Dao Nguyệt ủ rũ đáp ứng.


      "Được rồi, nếu còn gì làm " Phong Vô Ý vẫy vẫy tay, lần nữa nằm xuống.


      có biện pháp mà, vì giả bộ bị bệnh mà phải nằm giường hai ngày, nhưng cũng đúng lúc đem chuyện săn bắn mà giải quyết luôn thể.


      Chính diện cầu xin Hách Liên Diệu chắc chắn là được, nam nhân kia rất chán ghét người thích quấn quít làm phiền, mà nếu làm ra hành vi cao cao tại thượng với Phong Vũ Y nhu nhược sợ là ổn. Nhưng...... đột nhiên ở trong đầu nảy sinh ra ý nghĩ, nếu như lợi dụng ghen tị trong lòng của Lan phi chắc có thể.... Trước hết phải nghĩ lại chút, về kế hoạch ngày mai cho tốt .
      Last edited: 2/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14. Kế Hoạch Trốn .



      Ánh nắng ấm áp chiếu xuống trong đình viện, xuyên qua khóm hoa cúc có muôn hình vạn dáng, làm chúng càng thêm khoe sắc hơn.


      Phong Vô Ý mặc quần áo tinh xảo ngồi ngồi ở trong lương đình thưởng thức trà bánh, ở bên ngoài có người chạy tới báo có Lan phi tới.


      Dao Nguyệt bĩu môi, miễn cười trưng ra vẻ mặt tươi cười tiếp đón khách.


      Phong Vô Ý nhàng cười tiếng rồi tới con đường phía trước hoa viên, chờ lúc thấy Lan phi cũng mang theo thị nữ nào ở bên người, mỉm cười tới. thân trang phục đỏ tươi, đứng dưới ánh nắng lại càng làm nàng ta trở nên rực rỡ như ngọn lửa bốc cháy.


      "Muội muội đến đây" Phong Vô Ý vẫy tay làm ra vẻ thân thiết lên tiếng, vừa vừa cười : "Hôm nay vừa đúng lúc hoa cúc ở trong hoa viên nở rộ, nên ta sai người hái ít làm điểm tâm. Phải biết rằng ở mình ở đây rất đơn, cho nên mới mời muội muội tới cùng ngắm hoa, cũng đồng thời có thể làm cho chúng ta thân quen với nhau hơn chút"


      "Hoa cúc ở chỗ này là loại đẹp nhất ở trong cung, hơn nữa cũng khó có dịp được tỷ tỷ mời tới, ta làm sao có thể tới ạ" Lan phi mặt cũng nở nụ cười, thân thiết trả lời.


      Hai người tới trong đình ngồi xuống, Dao Nguyệt tới dâng trà, sau đó Phong Vô Ý bảo nàng ta lui ra ngoài.


      "mời" Phong Vô Y chạm lên chén của Lan phi coi như mời trà.


      "Thơm quá! Đây là.... trà hoa cúc?" Lan phi kinh ngạc nhìn ở bên dưới đáy chén trà có cánh hoa cúc dập dờn nổi lên.


      Nước trà mát lạnh, hoa cúc xinh đẹp, hương cúc thơm ngát, đúng là nàng chưa từng được uống trà có hương vị như vậy bao giờ.


      "Lấy hoa cúc ướp vào với trà, những có thể giúp cho mắt sáng lên, mà đối với thân thể cũng rất tốt, muội muội nếu ngại khi trở về cũng thử làm xem: "Phong Vô Ý làm ra vẻ tự nhiên lên tiếng.


      "Cái này cũng là do tỷ tỷ học được từ 'dân gian' mà biết sao?" Lan phi cười .


      Ánh mắt Phong Vô Ý lóe lên, nàng biết truyện dùng lá thổi sáo ngày trước được truyền ra ngoài, cho nên Lan phi mới vậy. Nhưng Phong Vô Ý cũng để ý, mà mỉm cười nhàng lên tiếng: "Đây là do trong lúc vô ý ta xem được phương pháp này ở cuốn sách cổ, cảm thấy rất mới mẻ cho nên mới hái hoa cúc về làm thử"


      " ra là thế, tỷ tỷ hổ danh là tài nữ của kinh thành" Lan phi cầm chén trà lên hớp ngụm, quả nhiên trong miệng đều là mùi thơm ngát của hoa cúc.


      Lại dùng thêm chút điểm tâm, mãi tới lúc lâu sau, khi về những đề tài trời dưới biển, Phong Vô Ý đột nhiên lên tiếng: "Nghe , hoàng thượng muốn săn bắn?"


      "Đúng vậy ạ" Lan phi nghi ngờ gì, lập tức lên tiếng: "Hàng năm vào thời gian này, hoàng tộc cùng với tất cả quan viên đều tới khu săn bắn mười ngày. người nào được vắng mặt, trừ ngày mừng lễ năm mới trong năm ngày này là ngày quan trọng nhất ạ. Lệnh tôn đại nhân của tỷ tỷ phải là cũng phải theo sao?"


      "Tất cả đều phải ? Vậy kinh thành phải trở nên rất vắng vẻ sao?" Phong Vô Ý ngạc nhiên hỏi.


      Tiêu Tử Mặc ràng, làm nàng còn tưởng chỉ là vì hoàng đế quá nhàm chán nên mới săn thú. nghĩ tới kiện săn thú lại quan trọng với quốc gia như vậy? Thế kế hoạch của nàng cần phải sửa chữa rồi.


      "Hoàng thượng hàng năm đều mang theo chúng ta cùng , cho nên cũng biết kinh thành văng vẻ ra sao" Lan phi tỏ vẻ đắc ý, nhất thời khuôn mặt dạt dào tình cảm biết dùng lời nào để diễn tả.


      "Vậy năm nay muội muội nhất định cũng có mặt rồi" Phong Vô Ý than tiếng: "Đáng tiếc, thân thể của ta thế này....."


      "Tỷ tỷ cứ dưỡng thương cho tốt, có lẽ sang năm có thể được" Lan phi giả vờ an ủi.


      "Đa tạ muội muội quan tâm, biết...." Phong Vô Ý làm ra vẻ do dự chút, rồi mới cẩn thận : " biết Quốc Sư đại nhân có hay ?"


      "Hả?" Lan phi nhất thời sửng sốt.


      "Muội muội cũng biết đó, Quốc Sư đại nhân vốn dĩ cực kỳ phản đối việc ta tiến cung. Nếu như mọi người cùng với bệ hạ đều ở đây....." Phong Vô Ý sợ hãi nhìn Lan phi.


      "Chuyện này à..." Trong mắt Lan phi cười chợt lóe lên, lại tiếp tục mở miệng an ủi: "Tỷ tỷ yên tâm, Quốc Sư là người sát sinh, cho nên làm sao có thể tham gia săn bắn ạ?"


      "A........." Phong Vô Ý lập tức để lộ ra dáng vẻ ta sắp chết tới nơi.


      Lan phi nhanh chậm lại an ủi vài câu, sau đó mới đứng dậy cáo từ, vì đối với kết quả lần gặp mặt này, nàng ta vô cùng vừa lòng.


      Phong Vô Ý ngồi mình ở trong đình, bưng chén trà hoa cúc chậm rãi thưởng thức, bên môi lộ ra ý cười nhàng.


      Nàng vốn cứ nghĩ rằng theo đoàn người ra ngoài, ở phạm vi hoạt động rộng lớn thủ vệ cũng thể bảo vệ được hết. Cho nên nàng mới sắp đặt kế hoạch này để chạy trốn, nhưng mà giờ xem ra việc này còn khó khăn hơn nhiều. Mà lúc này nghe được tin tức tất cả đều săn bắn, kinh thành lúc này.... chẳng phải vườn nhà trống sao, xem ra là phải để cho bệnh tình của chính mình trở nên nghiêm trọng thêm chút rồi.


      "Nương nương" Dao Nguyệt tới: "Nô tỳ đưa người trở về, thân thể nương nương tốt, trở về nghỉ ngơi tốt hơn, chứ ở chỗ này gió lớn lắm"


      "Ta biết rồi" Phong Vô Ý đứng lên, nghiêng ngả về phía cung điện của mình, bên mở miệng dặn dò: " lát nữa kêu thái ý đến đây, ta cảm thấy trong người có chỗ thoải mái"


      "Nương nương!" Dao Nguyệt kinh hãi kêu lên: "Ta, ta lập tức mời thái y ngay!"


      Phong Vô Ý ngẩn ra, định ngăn cản thấy tiểu nha đầu kia giống như mũi tên lao thẳng ra ngoài.


      là.... Làm gì mà xem nàng giống như người sắp chết đến nơi vậy.


      Phong Vô Ý dở khóc dở cười, chính mình tự về phòng. Dọc theo đường , ở trong đầu nàng đem kế hoạch bỏ trốn sắp xếp lại lần.


      cơ bản cũng có vấn đề gì, chỉ là nàng muốn thay đổ chủ ý ban đầu. khó có cơ hội trời cao ban cho, nàng chẳng những tự mình trốn , mà còn muốn bắt cóc luôn Tiêu Tử Mặc mang theo!


      Hừ Hừ, cái gì mà Thất Sát Tinh chứ, cái gì mà Đại Lục bị mất , cái gì mà sát kiếp mở ra.... Đừng mơ tưởng có thể đem tất cả mọi chuyện này đổ hết lên đầu nàng.


      Dựa theo nàng quan sát, Tiêu Tử Mặc có lẽ có chút năng lực đặc biệt, nhưng ràng hề có võ công giống như Hách Liên Diệu. Mà dù thế nào nữa cũng đâu dám tổn thương nàng, chỉ cần kế hoạch thỏa đáng, muốn bắt cóc ra khỏi kinh thành.... Cũng khó!


      Hơn phân nửa Lãm Nguyệt cung bị thiêu đốt thành tro tàn, nhưng hồ sen bên cạnh lại bị sao, cho nên nó làm ảnh hưởng tới kế hoạch.


      nghĩ ngợi, đột nhiên ở giữa ngón tay bàn tay phải hơi nhói đau chút.


      Phong Vô Ý trong đầu kêu ổn, nhanh chóng tháo nhẫn ra. Chỉ thấy chỗ đó lúc trước vốn là vết tích bị thương, mà giờ đây hình thành đồ án, có hình dạng đóa hoa nho giống như cây tường vi quấn quanh.


      So với hình xăm ở thời đại tinh xảo hơn, được khắc sâu hơn và có màu đỏ như máu. Nhìn qua giống như vết bớt có từ lúc sinh ra, lúc lúc tỏa ra hơi thở của tử vong.


      Phong Vô Ý hít sâu hơi, nhớ lại lời của Tiêu Tử Mặc, khế ước ấn ký khi thành hình chính là lúc khế ước đạt thành. Cũng có nghĩa là ma vật bị nàng phong ấn ở trong tượng gỗ kia, đến lúc thức tỉnh! Nhưng biết, chuyện này có gì biến đổi tốt hay , nàng cũng sợ nó ảnh hưởng tới kế hoạch của chính mình. Tốt nhất.... là trước khi tới ngày săn bắn phải giải quyết hết!


      có quyết định, nàng lập tức bước trở lại tẩm điện, nhấc gối đầu lên, lấy tượng gỗ ra.


      Chỉ thấy tượng gỗ vẫn như cũ, nhưng đôi mắt bước tượng lại giống như có thần thái mơ hồ hơn trước, rồi lại để lộ ra chút ánh sáng màu đỏ.


      [tê___] Ma khí tỏa ra ngoài, nhất thời làm đánh thức Bích Linh. Thân rắn màu xanh biếc trở nên căng thẳng, lười thè ra, tư thế giống như chuẩn bị chiến đấu.


      [bình tĩnh] Phong Vô Ý trấn an sủng vật của mình, cũng thèm để ý tới chỗ ấn ký khế ước ở đầu ngón tay làm nàng đau đớn, mà ánh mắt nàng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tượng gỗ có hình dáng trẻ con kia.


      [Ta thông báo cho chủ nhân nhé?] Bích Linh lên tiếng hỏi.


      [ cần, mà cũng kịp rồi] Phong Vô Ý lắc lắc đầu, Tiêu Tử Mặc muốn tiến cung cũng phải chuyện dẽ dàng, huống chi.... Nếu như ký kết khế ước chủ tớ, nàng cũng tin chính mình thể thu thập được thứ này!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15. Dậy Dỗ Ma Quân.

      "Nữ nhân, ngươi chính là người đem bổn tọa phong ấn tại trong này để làm con rối sao?" Tượng gỗ hình trẻ con ở giưởng nhảy lên vài cái, rồi đột nhiên mở miệng chuyện.

      Phong Vô Ý đen mặt nhìn nó, được rồi.... nghe giọng quyết đoán này có lẽ người này hẳn là nam nhân.... Sau lúc suy tư, nàng dùng ngón tay xách tượng gỗ lên.

      "Làm càn! Dám làm chuyện vô lễ như vậy với bổn tọa!" Tượng gỗ trẻ con lại hổn hển rống lên.

      "Bổn tọa? Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì hả?" Phong Vô Ý cũng nhìn ra cái tượng gỗ này làm ra tổn thương gì cho mình được, nên mới tò mò chọc giận .

      "Nữ nhân như ngươi mới chính là cái thứ đó!" Tượng gỗ tức giận .

      "A.... ngươi phải đồ gì đó à" Phong Vô Ý làm ra vẻ hiểu biết gật đầu.

      Tượng gỗ nghe vậy nhịn được, nhất thời tức giận nên lời, mãi lúc lâu sau mới : " Hoàng Cửu Lê!"

      "Cái gì?" Phong Vô Ý giật mình.

      "Hoàng Cửu Lê là tên của bổn tọa! Nhớ cho kỹ đó, nữ nhân ngu ngốc!" Giọng của tượng gỗ bỗng nâng cao lên.

      "A Hoàng? Tại sao lại giống tên của con chó mà trước kia được cha nuôi dưỡng" Phong Vô Ý lẩm bẩm câu.



      "Ngươi mới là cẩu, cả nhà ngươi là cẩu!" Tượng gỗ kích động, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt khiến cho nàng thể giữ chắc được bằng bàn tay: "Hoàng Cửu Lê, là Đế Hoàng. Dị Tộc Cửu Lê đó, nữ nhân ngu ngốc ngươi có biết hay hả!"

      "Vậy sao? Vậy ngươi cũng nhớ kỹ cho ta" Phong Vô Ý nhàng giảng giải: "Thứ nhất, ta phải gọi là nữ nhân. Thứ hai, ta cũng phải là nữ nhân ngốc. Thứ ba, ta dốt nát giống như nữ nhân"

      "...................." Nếu như tượng gỗ có thể có biểu tình cảm xúc, nhìn lúc này nhất định rất giật mình.

      "Phong Vô Ý, ngươi có thể gọi ta là Vô Ý, hoặc cứ kêu là chủ nhân" Khóe môi Phong Vô Ý nhếch lên, quơ quơ chiếc nhẫn tay, có ý nhắc nhở về tồn tại của khế ước.

      "Hừ!" Hoàng Cửu Lê cuối cùng cũng mắng chửi người tiếp nữa.

      "Được rồi, bây giờ cụ thể chút, ngươi rốt cuộc là cái gì.... ừm là cái gì ma?" Phong Vô Ý vô cùng hao tổn tâm trí để tính toán xem nên làm như thế nào.

      "Bổn tọa là trong bảy đại Ma Quân ở ma giới, nữ.... Hừ!" Hoàng Cửu Lê thở phì phì mà đem chữ 'nhân' sau cùng nuốt xuống, đổi thành tiếng hừ lạnh.

      " trong bảy đại Ma Quân? Xem ra cũng rất có địa vị" Phong Vô Ý cười hì hì tiếp: "Vậy ngươi làm sao có thể làm cho bản thân chính mình trở nên thê thảm như vậy, ngay cả thân thể cũng có?"

      "Còn phải là do cái gian Khiêu Dược gây ra tai họa sao!" Hoàng Cửu Lê nghiến răng nghiến lợi : "Mấy tên vô liêm sỉ ám toán bổn tọa, đợi sau khi bổn tọa trở về rút gân lột da cả đám!"

      "Rút gân lột da? Chỉ bằng....." Phong Vô Ý lắc lắc tượng gỗ, giọng chế nhạo: "chỉ bằng tiểu thân thể này?"

      "..." Hoàng Cửu Lê tức giận.

      "Chỉ là, nếu ta giúp ngươi khôi phục được thân thể sao? nhưng mà ngươi có thể cho ta thứ gì tốt?" Phong Vô Ý hỏi.

      Nàng chỉ cần nghe mấy câu là phỏng đoán ra được những chuyện xảy ra. ngắn gọn, Hoàng Cửu Lê chính là trong bảy vị Ma Quân, trong lúc sơ suất bị mấy tên tiểu nhân hãm hại, sau đó thông qua Gian Khiêu Dược chạy trốn từ ma giới tới Phạm Thiên Đại Lục. Nhưng mà trong qua chình này mất thân thể, chỉ còn lại có..... ừm, nếu ở ma giới chắc gọi đây là linh hồn nhỉ?

      "Ngươi?" Hoàng Cửu Lê ràng tin.

      "Đừng quên ai là người phong ấn ngươi" Phong Vô Ý chút khách khí mà đem chuyện ngẫu nhiên gặp may kia trở thành lợi thế của mình, dù sao.... Nếu nàng làm được, có thể ném cho Tiêu Tử Mặc là xong, phải chỉ là tạo ra thân thể thôi sao!

      "Nếu ngươi có thể giúp bổn tọa trùng tu được thân thể, bổn tọa dạy ngươi phương pháp tu luyện của ma giới. Nó giúp ngươi trường sinh bất tử, thấy thế nào?" Hoàng Cửu Lê sau khi trầm mặc lúc, rồi lên tiếng.

      "Ta là người, chuyện này xảy ra vấn đề gì đấy chứ?" Phong Vô Ý cẩn thận hỏi lại, nhưng trái tim đập thình thịch. Trường sinh bất tử gì đó nàng cần, nhưng.... phương pháp tu luyện của ma giới khác, ví dụ như ma pháp gì gì đó.

      "Yên tâm! ngày khế ước còn chưa giải trừ, chúng ta vẫn chung sinh mạng. Ngươi chết ta cũng hồn bay phách tán!" Hoàng Cửu Lê tức giận mắng.

      "Cùng chung sinh mạng?" Phong Vô Ý bĩu môi: " cách khác, chỉ cần ngươi còn sống ta bị chết. Ngươi có thể trường sinh bất tử đương nhiên ta cũng chết, chỉ cần khế ước còn ta vẫn còn tồn tại cùng với ngươi, xem ra điều kiện của ngươi đưa ra quá xấu xa rồi!"

      Quy tắc của đặc công: Dùng hết mọi khả năng, đem toàn bộ biến thành lợi ích lớn nhất.

      "Ngươi!" Hoàng Cửu Lê khó thở: "Phương pháp tu luyện của quân chủ ma giới tại Ma giới Đại Lục chính là bảo vật mà mọi người mơ ước, thế nhưng ngươi còn chưa vừa lòng?"

      "Được rồi, thêm điều kiện nữa. Trong thời gian ngắn sắp tới này, ngươi phải nghe toàn bộ mệnh lệnh của ta, coi như ta chịu thiệt chút vậy" Phong Vô Ý vừa nghĩ vừa .

      "Được, lời định!" Theo lời của Hoàng Cửu Lê, dấu vết ấn ký khế ước cũng có ánh sáng lóe lên, giống như nhiều thêm chút gì đó.

      Phong Vô Ý vui vẻ vừa lòng đeo lại chiếc nhẫn lên tay, ngồi xuống giường cầm lên tượng gỗ : " chút xem, ngươi tại có thể làm được những chuyện gì?"

      " nhiều lắm" Hoàng Cửu Lê tức giận : " có thân thể, phần lớn ma pháp đều có cách sử dụng được. Chỉ có thể sử dụng vài thứ đơn giản, nhưng đối với thân phận 'chủ nhân' của ngươi nó cũng có hiệu quả gì!"

      "Như vậy à.....Tối nay chúng ta cứ từ từ thử nghiệm " Phong Vô Ý xong, lấy ra cái dây lưng buộc lên cổ tượng gỗ.

      "Ngươi làm cái gì?" Hoàng Cửu Lê tức giận quát lên.

      "Làm gì? Ngươi như vậy rồi ta còn có thể treo cổ ngươi được sao!" Phong Vô Ý thuận tay đem dây lưng cùng với tượng gỗ làm thành vật trang sức, sau đó : "Đặt ngươi ở chỗ khác ta yên tâm, cho nên phải mang theo người. Nhưng ngươi được phép lên tiếng, nếu người ngoài nghe được lại tưởng ngươi là quá mà ném vào lửa thiêu!"

      "Hừ!" Hoàng Cửu Lê từ chối cho ý kiến, yên lặng trước tình cảnh này. Nhưng trong lòng suy nghĩ tới mười bảy mười tám phương pháp tra tấn dày vò, đợi tới khi khôi phục thân thể, giải trừ khế ước, trút giận lên người nữ nhân đáng giận này!"

      "Bốn....." Phong Vô Ý đưa tay gõ gõ lên tượng gỗ, lạnh lùng : "Ta gọi là 'nữ nhân giận', cho nên cần khiêu chiến tính nhẫn nại của ta!"

      Hoàng Cửu Lê cả kinh, chưa từng nghe qua người có khế ước lại bị chủ nhân đọc được suy nghĩ ạ? Nhưng dù sao trước mắt cũng chỉ có thể đem mấy thứ hỗn loạn này đè nén xuống, miễn cho chưa ra trận quân chết.....

      Phong Vô Ý thầm cảm thấy buồn cười, cái tên Ma Quân này.... căn bản là thể nào giấu được bất kỳ tâm gì, chỉ cần nhìn thái độ là biết rồi. Loại người như vậy,..... trách được lại bị người ta hãm hại tới mức này ạ, biết làm sao để trở thành người lãnh đạo chứ?

      "Nương nương, Tống thái y đến" Giọng của Dao Nguyệt vang lên từ bên ngoài điện.

      "Vào " Phong Vô Ý hô lên tiếng, lại cùi đầu tiếp: "Từ giờ trở , ngươi cứ làm cái tượng gỗ chân chính cho ta!"

      Hoàng Cửu Lê tức giận tới mức điên lên, nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn.

      "Nương nương cảm thấy tốt hơn được chút nào chưa?" Dao Nguyệt lo lắng hỏi.

      "Vẫn là bệnh cũ mà thôi" Phong Vô Ý lắc đầu, mỉm cười : "Làm phiền Tống thái y rồi"

      "Đâu có, đâu có, nương nương khách khí rồi" Tống Tuyên vội vàng hành lễ, rồi tiến lên cẩn thận bắt mạch.

      "Thái Y, nương nương nhà ta như thế nào rồi?" Dao Nguyệt đứng bên cạnh, kiên nhẫn lên tiếng.

      " sao" Tống tuyên đưa tay vuốt chòm râu, mắt cười híp lại: "Nương nương chỉ bị sợ hãi, nên cần phải điều dưỡng lâu dài.... Vừa rồi lúc Tiêu Quốc Sư xuất cung cũng có qua. Nương nương gặp..... sau đó còn ở lại chỗ lão phu lúc để đợi lấy đơn thuốc an thần"

      "Vậy làm phiền thái y rồi" Phong Vô Ý mở miệng.

      Lại là Tiêu Tử Mặc.... Người nam nhân này cẩn thận, làm việc gì cũng đều bước tính trước ba bước. Cho nên thể để lại cho Hách Liên Diệu sử dụng, nhất đinh dù có phải dùng dây trói lại cũng phải mang cùng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :