1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Tâm linh tương thông

      "Oanh ~" cột lửa lớn lao ra khỏi miệng núi lửa, dung nham quay cuồng nhanh chóng lan tràn xuống chân núi, may mắn là thiên khí chi đảo cũng có bất cứ sinh vật nào. Mà giờ khắc này bên trong núi lửa, luồng kết giới với ánh sáng màu vàng gắt gao bảo vệ hướng nho bầu trời .

      Phong Vô Ý nhìn sắc mặt Tiêu Tử Mặc tái nhợt, cũng là làm sao được, nàng tu là lực, để nàng dựa vào lực lượng của thần khí lao ra núi lửa cũng chưa chắc có khả năng, nhưng mà thần khí chỉ tâm linh tương thông với nàng, bảo vệ Tiêu Tử Mặc cũng rất khó khăn, mà Tiêu Tử Mặc ngược lại, tu là thuật, tuy rằng có ngàn vạn biến hóa, có thể làm được rất nhiều chuyện mà người bình thường làm được, nhưng cũng giống như lời Lưu Ly lúc trước, bên cạnh cần phải có người bảo vệ.

      " thể tiếp tục như vậy, núi lửa phun trào nhanh chóng bình yên trở lại như vậy đâu." Tiêu Tử Mặc miễn cưỡng .

      "Ta biết, nhưng mà. . . . . ." Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn miệng núi lửa tia khe hở, vầng trán mang theo lo lắng ràng. Kết giới của Tiêu Tử Mặc, chỉ sợ đủ sức chống đỡ để có thể bình an xuyên qua dung nham núi lửa, cho dù là ở vị trí này, bị ngọn lửa trực tiếp đánh trúng, cũng rất khó chống đỡ rồi.

      "Dù sao vẫn còn tốt hơn chờ chết." Tiêu Tử Mặc cười khổ , "Lần này núi lửa phun trào. . . . . . chỉ sợ là ngàn năm mới gặp phải lần, vị trí chúng ta đứng rất nhanh sụp xuống, đến lúc đó là trời cao có đường chạy, địa ngục cũng cửa vào."

      "Sụp xuống?" Phong Vô Ý giật mình, "Vậy lần sau muốn gia cố lại phong ấn phải làm sao bây giờ?"

      "Vấn đề này có thể đợi đến lúc chúng ta an toàn dღđ☆L☆qღđ rồi lo lắng cũng muộn." Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ .

      "Ba ——" Chỉ nghe thấy tiếng giòn vang, nền khối đá dưới chân lại xuất vết rách, rất nhanh, vết rách kia giống như là mạng nhện dày đặc, dần lan rộng ra bốn phía.

      "Gặp (cái này là chỉ điều may)!" Phong Vô Ý tiếng hô .

      " có biện pháp rồi!" Tiêu Tử Mặc quyết định rất nhanh , "Ta dùng kết giới bảo vệ xung quanh, Vô Ý, lao ra ngoài !"

      "Được." Phong Vô Ý cũng biết kết cục của việc chờ đợi thêm nữa chính là rơi vào trong dòng dung nham nóng bỏng, dám do dự thêm nữa, tay ôm lấy Tiêu Tử Mặc, mũi chân điểm cái, mượn lực nhảy lên ba bốn trượng, chủy thủ Thương Lãng mạnh mẽ cắm sâu vào bên trong bức tường nham thạch, tay dùng sức, đồng thời lại nhảy lên, rút chủy thủ ra, cứ lặp lại như vậy nhiều lần, rất nhanh tiếp cận được miệng núi lửa.

      Chỉ là, trong núi lửa càng lên càng hẹp, phía dưới rộng rãi, càng lên cao, nơi bị nham thạch nóng chảy bao trùm lại càng ít, mà miệng núi lửa, lại tia khe hở nào. Cúi đầu nhìn lại phía dưới, thấy khối đá mà bọn họ vốn dĩ đứng đó thấy dấu vết, bức tường nham thạch cũng có ít đá vụn rơi xuống, rơi vào nham thạch nóng chảy liền trực tiếp hóa thành khí.
      Tiêu Tử Mặc nhắm hai mắt, dường như ánh sáng rực rỡ màu vàng là từ người phát ra, đạo vòng bảo hộ màu vàng gắt gao khóa lại xung quanh hai người, tuy rằng so với trước có mỏng hơn, nhưng dường như có hiệu quả ngăn chặn mạnh hơn.

      【 Nóng quá, ta sắp bị nướng chín rồi! 】 Bích Linh ngừng phàn nàn.

      nhanh chóng tốt thôi. 】 Phong Vô Ý chỉ có thể an ủi câu.

      Hai mắt của nàng chăm chú nhìn vào miệng núi lửa gần trong gang tấc, là điểm đặt chân cuối cùng rồi, lại hướng lên, dღđ☆L☆qღđ muốn ra ngoài phải xuyên qua dòng dung nham, kết giới của Tiêu Tử Mặc, có thể chống đỡ được sao? Nàng có...nắm chắc chút nào.

      Chỉ là, ở lại là tử, mạo hiểm tiến lên, có lẽ còn có cơ hội sống sót. Giống như biết được suy nghĩ của nàng trong lúc này, Tiêu Tử Mặc lập tức mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt phản chiếu hình ảnh của nhau, trừ hình ảnh mình ra, đó là ngàn vạn ngọn lửa đỏ rực. Phong Vô Ý đột nhiên cười, bắt đầu từ khi nào, nàng cũng trở nên sợ chết rồi? Bao nhiêu lần xông qua mưa bom bão đạn, cũng chưa chắc thể so sánh với tình thế nguy cấp trước mắt, sống cũng tốt, mà chết cũng thế, ít nhất nay, bất kể như thế nào cũng phải độc mình.

      "Vô Ý, tin ta." Tiêu Tử Mặc thản nhiên mỉm cười, tiếng cười vang, lại tự câu chữ câu thẳng vào đáy lòng. Theo lời của , vòng bảo hộ xung quanh lại chậm rãi chuyển thành màu đỏ như máu.

      Phong Vô Ý chấn động, lập tức có thể cảm thấy chỗ mi tâm nóng như lửa đốt, càng ngày càng nóng, dường như có vật gì đó muốn phá rách mà xông ra ngoài! cần nhìn, nàng cũng biết, dấu hiệu của linh khế lên, mà nàng ràng có sử dụng lực lượng hỏa diễm, như vậy. . . . . . là do Tiêu Tử Mặc sử dụng lực lượng khiến cho nàng cũng cảm nhận được?

      kịp ngẫm nghĩ nữa, hai người xông vào giữa cột lửa. Nham thạch nóng chảy mang theo ngọn lửa gào rít tàn sát bừa bãi ở xung quanh, cuối cùng cũng tới gần bọn họ được trong phạm vi thước, tuy rằng vẫn có thể cảm nhận được chút độ nóng đáng sợ, nhưng còn miễn cưỡng có thể chịu đựng được.

      Nhìn thấy cảnh tượng ở ngoài dòng nham thạch nóng chảy, Phong Vô Ý dứt khoát nhắm mắt lại, hít vào hơi sâu, dღđ☆L☆qღđ tay vừa di chuyển, chủy thủ Thương Lãng chui vào trong ống tay áo, dây thép trong giới chỉ hướng về phương hướng trong trí nhớ mà bắn ra, trong chớp giật đá lửa, hai lần đều bắn trúng cái gì, mắt thấy lực xông lên hết, liền muốn lần nữa bắn ra là lúc bụng dưới quặn đau, dây thép lần thứ ba bắn ra, rốt cục ôm được nham thạch ở miệng núi lửa.

      Cảm giác được cổ tay bị níu lại, Phong Vô Ý nhàng thở ra, lập tức nhấn chốt thu hồi dây thép, dựa vào cỗ lực lượng này, lập tức lao ra khỏi dòng nham thạch nóng chảy! Mặc dù là màu đỏ tím, nhưng tia chớp lóe lên bầu trời bao la, vào thời khắc này xem ra, cũng rất là đáng !

      Phong Vô Ý vừa nhìn xuống, đột nhiên nhíu mày, chỉ thấy tất cả thiên khí chi đảo cũng bị dòng nham thạch nóng chảy gào rít bao trùm, nhưng lại người nào, nơi nào để dừng chân tạm thời. Vòng kết giới đỏ như máu bảo hộ bên người lập tức phân tán ra, ngay tại lúc nàng còn kịp cảm thụ khí thấy độ nóng đủ để nướng chín người, chỉ nghe thấy tiếng kêu to lanh lảnh, tím vô lại ra từ giữa Tử Ngọc, trở bọn họ bay thẳng về hướng trời cao.

      " mau!" Tiêu Tử Mặc run giọng , "Tím vô có thuộc tính băng, nó thể ở lâu trong hoàn cảnh này." Khi chuyện, tím vô vỗ đôi cánh, nháy mắt bay qua vài dặm, bởi vì bay đủ cao, khí khô

      ng có nóng cháy, cho dù có kết giới, vẫn còn có thể chịu được.
      Phong Vô Ý ngồi ở phía sau đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của Tiêu Tử Mặc, chỉ tiếc rằng ở thuật học, nàng dù có muôn vàn phẫn uất, cuối cùng cũng thể làm gì. "Vô Ý, khi đó, nàng tin ta, phải ?" Tiêu Tử Mặc đột nhiên .

      "Ừ." Phong Vô Ý lên tiếng. dღđ☆L☆qღđ Tin tưởng sao? Nàng thản nhiên cười. Đương nhiên vẫn là tin tưởng, bắt đầu từ lúc cùng từ kinh thành, tam quan thí luyện, trở thành chủ của Tuyền Ki Thạch phủ, sau đó đường lên phía bắc, giương buồm rời bến, trải qua bao gian nan nguy hiểm mới đến nơi này. Nhưng mà. . . . . . cho đến khắc vừa rồi, nàng mới chính thức cảm nhận được, tâm linh tương thông lẫn nhau giữa hai người.

      Tiêu Tử Mặc quay đầu chăm chú nhìn nàng, nhưng cho nàng biết, tại, ấn ký khế ước trán nàng, từ màu đỏ như máu biến thành màu chói như vàng ròng. . . . . nhàng đè lại lồng ngực của mình, dấu hiệu ấn ký ở nơi đó cũng đồng thời tản ra độ nóng thiêu đốt người. Cho tới nay, đều chưa từng qua, thệ ước, chính là bước đầu tiên mà thôi, hoàn toàn làm cho tâm linh tương thông, liền thể hoàn toàn đạt thành khế ước, tại, mới là kết quả cuối cùng của linh khế—— huyết khế.

      ". . . . . . Mặc, Tử Mặc!" Bên tai truyền đến tiếng hét mơ hồ, ý thức dần chìm vào trong bóng tối.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63: Ngàn cân treo sợi tóc

      Tiêu Tử Mặc mất ý thức, có chủ nhân cung cấp lực lượng, tím vô lập tức tự động trở về bên trong Tử Ngọc tủy, hai người bắt đầu rơi vuông góc xuống mặt đất. May mắn vừa bay nhanh, thoát khỏi phạm vi thiên khí chi đảo, "Phù phù" tiếng rơi vào trong nước biển.

      Phong Vô Ý từ lúc trước khi rơi vào trong nước tiền hít sâu miệng lớn khí, ôm chặc Tiêu Tử Mặc hôn mê, tay vòng đầu của , nắm mũi , môi cũng dán vào môi , chậm rãi truyền sang chút khí. Đợi đến lúc cơn đau quặn dưới bụng hoàn toàn biến mất, dღđ☆L☆qღđ nàng mới bơi lên, thả lỏng sức lực, di chuyển lên mặt biển.

      "Rầm ~" lao ra khỏi nước, Phong Vô Ý há to miệng hít vài lần khí mới mẻ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiên khí chi đảo biến thành địa ngục nhân gian, nếu bọn họ chậm thêm chút nữa mới ra, tất nhiên bị nham thạch nóng chảy nuốt hết, ngay cả xương cốt đều có.

      Chỉ là, khoảng cách từ vị trí bọn họ bỏ neo con thuyền ở đảo kia đến nơi này ít nhất cũng có hơn mười dặm, mang theo người hôn mê qua đó, nàng cũng chắc có thể làm được. Hơn nữa, lao ra khỏi miệng núi lửa, chỉ có lực lượng của Tiêu Tử Mặc kiệt quệ, mà nàng cũng cảm thấy hết sức mỏi mệt, tay chân đều bủn rủn thể nâng lên nổi. Thanh Long tuy là rồng, chỉ là khi hóa thành thần khí, bình thường cũng có cách nào khôi phục hình rồng nữa. Cười khổ cái, ánh mắt Phong Vô Ý dần trở nên kiên định.

      Ít nhất phải có khả năng đạt tới mục tiêu phía trước, dù sao so với có hi vọng cũng tốt hơn. Ý chí kiên định định, nàng cũng lãng phí thể lực, tay nâng Tiêu Tử Mặc, tay rẽ nước, bơi về phía trước. Bởi vì núi lửa bùng nổ, dòng nước gần đó cũng trở nên ấm áp, nhưng mà. . . . . . hôm đó thiên khí chi đảo cũng dần bị để lại phía sau, độ ấm của nước biển cũng dần trở về bình thường.

      Đầu mùa xuân khí lạnh cùng thể lực trôi , chút sau, khí lạnh liên tiếp xông vào xương tủy và trong máu, toàn thân bị đông lạnh tới mức dường như có tri giác. Phong Vô Ý nghiêng đầu, trông thấy môi Tiêu Tử Mặc tím vì lạnh, khỏi áy náy trong lòng. Cho tới bây giờ. . .dღđ☆L☆qღđ . . . đều là nam nhân này ở sau lưng hỗ trợ nàng, giúp nàng, chỉ cần nàng cần, người này vĩnh viễn đều có thể đưa ra phương pháp tốt nhất. có Tiêu Tử Mặc chỉ dẫn, nàng mới hiểu được, ra. . . . . . có rất nhiều chuyện, nàng làm được. Nàng cần Tiêu Tử Mặc, thể nghi ngờ.

      May mắn khu vực biển này có ít đá ngầm lộ ra mặt biển, có lẽ đối với thuyền mà là tai nạn, nhưng Phong Vô Ý có thể dùng dây thép ôm lấy đá ngầm, sau đó lấy cơ quan thu dây thép lại dựa vào lực lượng này nhanh chóng mang theo bọn họ lướt qua khoảng cách rất dài, giảm được rất nhiều thời gian.

      Phía sau, thiên khí chi đảo dần biến thành điểm màu hồng, phía trước lại mơ hồ xuất cái điểm di chuyển. Phong Vô Ý ôm lấy khối đá ngầm, hơi thở dốc chút, nhịn được lắc đầu, dường như tưởng mình bị hoa mắt. Tính tính khoảng cách, đảo mà bọn họ ngừng thuyền kia chắc là còn có khoảng cách dài nữa mới đến! Điểm đen dần tới gần, có thể thấy ràng, ngờ lại là cái thuyền!

      Phong Vô Ý ngạc nhiên, hôm nay gần thiên khí chi đảo, thậm chí có thuyền? Nhưng mà, chờ thuyền lại gần chút, nàng lại càng kinh ngạc hơn. Đó là. . . . . . cái thuyền trong sơn động ở Ngạo lai tiên đảo kia, năm bọn họ đến thiên khí chi đảo bằng chiếc thuyền này! Nhưng mà, ràng thuyền thả neo xuống, có người điều khiển, thuyền làm sao có thể tự động rời tiểu đảo, đến nơi này đây?

      Nhưng mà nàng cũng lo lắng nhiều lắm, mặc kệ thuyền là tình huống gì, so với việc tiếp tục ngâm mình ở trong nước biển lạnh như băng, bọn họ cũng bắt đầu chịu nổi rồi, chứ đừng đến Tiêu Tử Mặc. Con thuyền dường như có người điều khiển bình thường, chuẩn xác chạy về hướng bọn họ, cũng tại thời điểm gần tiếp cận họ, thuyền chậm rãi giảm tốc độ, mép thuyền còn bỏ xuống bộ thang dây, vừa vặn dừng ở trước mặt bọn họ.

      Phong Vô Ý rùng mình, vác Tiêu Tử Mặc lưng, bắt lấy thang dây, cẩn thận leo lên, mặt chú ý động tĩnh thuyền, ở khoảng cách còn có hơn hai thước gần mép thuyền dưới chân dùng sức giẫm mạnh cái, trực tiếp xoay người lên. Ngoài dự đoán của nàng, những chỗ mắt nhìn thấy thuyền, cũng bóng người. dღđ☆L☆qღđ Phong Vô Ý chần chờ chút, ôm Tiêu Tử Mặc, tay cầm chủy thủ Thương Lãng, chậm rãi vào khoang điều khiển. Vẫn có người. . . . . . chẳng lẽ là con thuyền này có ý thức, biết bọn họ gặp nạn, cho nên tự động chạy tới? Nàng nghĩ lại cảm thấy vớ vẩn.

      "Oanh ~" đúng lúc này, thân thuyền bỗng nhiên chấn động mạnh cái. Phong Vô Ý lảo đảo cái, chạy nhanh dựa vào vách khoang mới đứng vững, vào trước cửa vừa thấy thuyền chạy về hướng thiên khí chi đảo, cột lửa đỏ hồng rực bay thẳng đến chân trời, ngay cả tầng mây dày cũng bị tách ra ít, lộ bầu trời bao la mù mịt. Theo đám mây đen bắt đầu khởi động, vùng nước gần đó cũng bắt đầu dậy sóng, sóng biển lớn vỗ lên đá ngầm, con thuyền cũng rung động kịch liệt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp.

      "Gặp!" Phong Vô Ý hô tiếng, thấy là núi lửa bùng nổ dẫn đến thềm lục địa đáy biển biến hóa, tiếp theo chắc chắn xảy ra sóng thần! Bất chấp việc tìm kiếm thuyền có người hay , nàng để Tiêu Tử Mặc vào trong cái ghế bên cạnh, hai tay nắm bánh lái, dùng sức di chuyển. Bởi vì dòng hải lưu quá nhanh, đà cũng trở nên nặng trĩu khác thường. Phong Vô Ý điên cuồng mà điều động lực lượng của ma hạch, bất chấp ma khí vốn dĩ chưa hấp thu xong tiếp tục tỏa ra bốn phía, rốt cục, bánh lái chếch tấc, con thuyền khó khăn quay lại đầu, về phía nam.

      "Ầm vang ~ rầm ~" trong nháy mắt, mây đen dầy đặc khắp bầu trời vùng biển, sấm sét vang dội, mưa to đổ xuống, dường như thể thấy cảnh vật ở ngoài ba thước. Phong Vô Ý chỉ có thể dựa vào trực giác mà , may mắn cả đường đều có đụng vào đá ngầm. Nàng cũng thầm cảm thấy may mắn thôi, nếu có cái thuyền này, bọn họ chỉ sợ chỉ có con đường chết. Lấy lực lượng của con cùng tự nhiên so sánh, là rất bé.

      " cần đến phía trước, nhanh quay đầu lại!" Đúng lúc này, theo thanh sắc nhọn vang lên, bóng dáng đỏ rực tiến vào cực kỳ nhanh. Phong Vô Ý ngẩn ra, đúng lúc kịp phản ứng là đây là giọng của Vân Triệt, lúc này mới để chủy thủ tiếp đón , đáy lòng cũng dâng lên nghi ngờ, hay là. . . . . . là Vân Triệt chạy thuyền đến nơi này?

      "Nhanh quay đầu, mau lên!" Hồ ly đỏ như lửa bổ nhào vào người nàng, nanh vuốt sắc nhọn xé rách vạt áo của nàng, hổn hển hét to.

      "Ngươi muốn chết hay sao?" Phong Vô Ý tức giận . Sau lưng là núi lửa bùng nổ thiên khí chi đảo, vẫn là trung tâm sóng thần, quay đầu? Chiếc thuyền nho này, chỉ cần va vào chút, cũng chỉ là chỉ còn đường chết!

      "Phía trước còn nguy hiểm hơn, mau quay đầu!" Vân Triệt thấy nàng có hành động gì, lập tức bổ nhào về hướng bánh lái.

      " tại muốn ta quay đầu thực còn biện pháp." Phong Vô Ý cau mày . Chiếc thuyền này chuyển theo đúng hướng gió mà trôi theo dòng nước, mưa to gió lớn như thế, dòng hải lưu khác thường, dღđ☆L☆qღđ làm bánh đà bị kẹt hết hoàn toàn, bằng lực lượng của Vân Triệt căn bản thể lay động được, cho dù là Phong Vô Ý, cũng có biện pháp, dù sao, nếu là nàng dùng tới mười phần mười lực lượng của ma hạch, bánh lái đầu tiên cũng đứt rời.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ta bị ngươi hại chết rồi!" Vân Triệt quát.

      Phong Vô Ý đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn phía trước đen kịt. Nguy hiểm? So với núi lửa cùng sóng thần còn nguy hiểm hơn?









    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64: Khe gian

      "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ. . . . . ." Vân Triệt giống như là ruồi bọ đầu, ngừng đập đầu ở trong khoang thuyền.

      " ràng, phía trước rốt cuộc là có cái gì!" Phong Vô Ý bắt được .

      "Là khe gian!" Giọng của Vân Triệt dường như là muốn khóc lên, "Lúc trước chúng ta đụng vào ngạo lai tiên đảo, dღđ☆L☆qღđ cũng là bởi vì gặp phải khe gian, phụ thân ta cùng tất cả bọn hộ vệ hy sinh chính mình, dùng bí thuật bảo vệ con thuyền, rồi mới miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng của ta."

      Phong Vô Ý nhăn mặt nhíu mày, thấy bây giờ phải là thời điểm hỏi ma khí, chỉ : "Làm sao ngươi biết là khe gian? Lúc xuyên qua khe gian gặp phải cái gì?"

      "Ta chết cũng nhìn lầm!" Vân Triệt như đinh đóng cột, lại , "Ta nghe phụ vương qua, khe gian là tượng chỉ có biển, thường xuyên xuất cùng với sóng thần, nguyên lý của nó là bóp méo gian, mang những địa điểm vốn dĩ cách xa nhau vạn dặm có ý thức lần lượt thay đổi tại cùng chỗ, nhưng mà ở trong đó dòng khí vô cùng hỗn loạn, những gì bị cuốn vào đó đều bị nghiền tới tan xương nát thịt!"

      【Ngươi nghe thấy được sao? 】 Phong Vô Ý im lặng chút, kêu gọi thần khí trong tay.

      【Tiểu hồ ly kia sai. 】 Thanh Long lười biếng hồi đáp, "Hơn nữa khoảng cách giữa khe gian phía trước với các ngươi quá dặm, phạm vi rất rộng, thể lảng tránh, cho dù tại lập tức quay đầu cũng bị cuốn vào." 【 Có biện pháp nào ? 】 Phong Vô Ý .

      ra có thể sử dụng kết giới huyết khế của tên tiểu tử họ Tiêu kia vừa sử dụng, nhưng mà cho dù trong thời kỳ hưng thịnh, chỉ sợ cũng thể duy trì đến khi con thuyền xuyên qua khe gian. 】 Thanh Long .

      cần lời vô nghĩa! 】 dღđ☆L☆qღđ Phong Vô Ý tức giận . "Này này, ta chuyện với ngươi đó! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ta muốn lại chết lần nữa đâu!" Hồ Ly Vân Triệt nhảy nhót kêu gào.

      "Đừng ầm ĩ!" Phong Vô Ý nhướn lông mày lên, đập phát nặng nề vào cái đầu hình hạt dẻ của .

      【 Ta cũng có thể hình thành kết giới —— thế giới băng, nhưng mà, dường như ta từng qua cho ngươi, lực lượng thần khí là từ người kiềm giữ dẫn dắt mà phát ra, ta thể tự phát huy lực lượng, có thể sử dụng bao nhiêu, mấu chốt là ở chỗ ngươi. 】 Thanh Long chậm rãi .

      "Thế giới băng sao? Ta rốt cuộc nên làm như thế nào?" Phong Vô Ý tự , ánh mắt lại tự chủ được nhìn về phía Tiêu Tử Mặc. Người hôn mê thể cho nàng đề nghị gì được, chỉ nghe được tiếng mưa gió gào thét bên ngoài khoang thuyền.

      "Lực lượng của ngươi bây giờ, thực đủ để phát huy uy lực của thần khí, nhưng mà. . . . . ." Hoàng Cửu Lê vẫn gì ở phía sau đột nhiên mở miệng, "Ngươi có phải quên mất, người ngươi còn có văn kiện ma khí hay ?"

      "Ngươi ma kính Yên Nguyệt?" Phong Vô Ý lập tức lấy ma kính Yên Nguyệt từ trong gian ra, do dự , "Lực lượng của ma kính phải bị ta hấp thu toàn bộ rồi sao? Còn có thể có tác dụng gì?"

      "Ngươi có sợ chết ?" Hoàng Cửu Lê bỗng nhiên . "Nếu cửa ải này qua được, vốn là thập tử vô sinh, còn có cái gì phải sợ." Phong Vô Ý lạnh nhạt .

      "Rót ngươi lực lượng toàn thân ngươi vào ma kính Yên Nguyệt, làm ma khí sống lại lần nữa, kháng cự, làm cho ma kính chi phối ý thức của ngươi." Giọng của Hoàng Cửu Lê lạnh lùng tàn bạo hơn, "Ma khí tự động phát huy lực lượng tương ứng, dồn sức lực trước mặt ra bên ngoài, hình thành lá chắn."

      "Làm cho ma khí chi phối ý thức của ta?" Phong Vô Ý nhìn ma kính Yên Nguyệt phát ra ánh sáng ảm đạm trong tay, bên môi gợi lên nụcười lạnh. " Thời gian cho ngươi lựa chọn còn nhiều nữa rồi." Hoàng Cửu Lê .

      Phong Vô Ý vừa ngẩng đầu, nhìn về hướng phía đầu thuyền, dường như có thể nhìn thấy, mặt biển nứt ra phía trước rồi tạo thành cái lỗ hổng vô biên, nước biển hai bên giống như thác nước lớn dღđ☆L☆qღđ đổ xuống phía dưới, mà trong cái khe kia cũng là tối đen như mực, sâu thấy đáy, giống như miệng rộng của ác ma, cắn nuốt tất cả mọi vật đời.

      【 Nha đầu, nếu ngươi bị ma khí cắn nuốt linh hồn, ta biết có thức tỉnh ngươi được nữa. 】Giọng của Thanh Long có vẻ nặng nề.

      【 Ta biết. . . . . . Chỉ là, ta tin tưởng. . . . . . có người có thể thức tỉnh ta. 】 Phong Vô Ý cười dịu dàng, xoay người, bỏ chủy thủ Thương Lãng vào trong lòng Tiêu Tử Mặc.

      【 Ngươi tin tưởng như vậy sao? 】 Thanh Long nghi ngờ.

      ", ta là tin tưởng chính mình." Phong Vô Ý cúi đầu mở miệng, "Phong Vô Ý, nhất định đáp lại lời Tiêu Tử Mặc gọi, chắc chắn." Vân Triệt nước mắt lưng tròng nhìn nàng, cũng là mờ mịt biết gì.

      "Hừ, là thú vị! Tình cảm của con người sao. . . . . ." Hoàng Cửu Lê cười lạnh .

      "Ngươi là ma, vĩnh viễn cũng thể biết được." Phong Vô Ý bên để Tiêu Tử Mặc ngồi ổn định, bên ôm lấy hồ ly Vân Triệt, đặt đầu gối của mình, giọng , " nên lộn xộn, ta nắm chắc được nhất định có thể bảo hộ ngươi hay , nhưng mà, ta cố gắng hết sức, coi như là. . . . . . thù lao ngươi lái thuyền tới đây cứu chúng ta." Hoàng Cửu Lê ngậm miệng lại, im lặng gì.

      Phong Vô Ý nhìn Tiêu Tử Mặc nhắm chặt mi mắt, đột nhiên cười khẽ tiếng: "Tử Mặc, nếu ngươi tỉnh táo, tuyệt đối cho phép ta làm như vậy? xin lỗi."

      "Này, ngươi quyết định sao?" Hoàng Cửu Lê .

      "Đây phải điều ngươi hi vọng sao?" Phong Vô Ý cau lông mày, hỏi ngược lại, "Làm ma kính Yên Nguyệt sống lại, sau đó ngươi có thể dựa vào nó để hình thành lại thân thể, phải sao?"

      "Ngươi biết. . . . . ." Hoàng Cửu Lê ngừng lại chút mới .

      "Đừng coi ta là đứa ngốc." Phong Vô Ý cười lạnh tiếng, "Trừ phi ta tự nguyện, nếu . . . . . . ai cũng đừng nghĩ tới việc thao túng ta."

      "Tùy ngươi!" Hoàng Cửu Lê hừ lạnh tiếng , dღđ☆L☆qღđ "Dù sao ta có thân thể, chỉ là luồng ma khí, cùng lắm tu luyện ngàn năm, cũng chết."

      " liên quan đến ta." Phong Vô Ý thản nhiên phun ra bốn chữ, bưng khuôn mặt Tiêu Tử Mặc lên, đụng lên môi của mình lên mặt , hôn như chuồn chuồn lướt nước từ mi tâm xuống vừa hôn, vừa giọng , "Lần này, đến lượt ta bảo vệ chàng, ta, tuyệt để cho chàng xảy ra chuyện!"

      "A! Sắp rơi vào rồi!" Vân Triệt sợ hãi kêu tiếng.

      Phong Vô Ý hề động đậy, lẳng lặng đứng yên cầm ma kính Yên Nguyệt, đưa chút lực lượng vào. Lúc bắt đầu là nàng rót lực lượng vào ma kính, về sau, theo ánh sáng của ma kính càng ngày càng loá mắt, đúng là ma kính chủ động hút ma lực trong tay của nàng! Ma hạch điên cuồng mà vận chuyển, ánh sáng màu vàng cũng mờ ít.

      "Ầm vang ~" thân thuyền chấn động mạnh cái, lập tức dưới thân còn nước, rơi vuông góc xuống dưới.

      "A ~~~" Vân Triệt lập tức thét chói tai ra tiếng. mặt Phong Vô Ý có biểu tình gì, ma kính Yên Nguyệt phát ra ánh sáng màu đen tự động hình thành cái vòng bảo hộ hình tròn, vây nàng cùng Tiêu Tử Mặc, Vân Triệt ở trong đó.

      Con thuyền ở trong gian vặn vẹo bị lực lượng đè ép đến dập nát, các loại hài cốt như hạt mưa rơi vào sâu trong cái khe thấy đáy. Giữa trung, chỉ có viên cầu màu đen, giống như chịu lực đè ép, chậm rì bay hạ xuống.

      【Chủ nhân? Vô Ý chủ nhân? 】 dღđ☆L☆qღđ Bích Linh ở cổ tay Phong Vô Ý di chuyển lên, bỗng nhiên mất liên hệ tâm linh, bản năng ma sủng khiến nó bất an.

      thôi, tới địa ngục với chủ nhân tiền nhiệm . . . . . . 】 trong khí, mơ hồ có giọng lạnh nhạt truyền tới.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: Ma nữ đến

      Đại lục Phạm Thiên.

      thảo nguyên mênh mông, hai bên binh lính triển khai mỗi bên thành hàng, đất trống, hai người cưỡi ngựa giao chiến chính, tiếng binh khí va chạm dứt lọt vào tai.

      "Hách Liên Diệu! Ngươi nắm giữ Trung Nguyên, lại đủ lòng tham, vẫn mưu toan đến thảo nguyên của chúng ta, quả thực là si tâm vọng tưởng!" Hai con ngựa lần lượt thay đổi mà qua lại người trong đó nổi giận mắng.

      "Thảo nguyên nơi chịu quy phục, nay trẫm tự mình chinh phạt, Trại Lam, ngươi lại còn ngu ngốc chịu đầu hàng!" dღđ☆L☆qღđ mặt Hách Liên Diệu tràn đầy châm chọc dùng giọng mỉa mai , áo giáp màu vàng kim dưới ánh mặt trời rạng rỡ rực sáng.

      Cùng giao chiến là người đàn ông dưới ba mươi, bộ mặt góc cạnh ràng, đường cong khắc sâu, người chỉ mặc chiếc áo giáp da, lộ ra đôi tay màu đồng cổ, mơ hồ có thể thấy được cơ bắp còn đọng những giọt nước kia, tràn ngập lực lượng mạnh mẽ.

      người là hoàng đế Phạm Thiên, người là vương giả của thảo nguyên, trận chiến này chẳng phân biệt được cao thấp, binh lính đứng xem phía sau lại kích động khác thường. Đó là vua của bọn họ, vĩnh viễn co đầu rút cổ ở sau nơi an toàn nào đó, mà luôn là đầu của mũi thương, giống như lưỡi dao sắc bén, dẫn đầu xé rách lồng ngực của kẻ thù, để lại cho người nhà bóng lưng uy nghi.

      "Bớt nhảm , ngươi cứ việc ở Hoàng Thành làm mưa làm gió, muốn vào thảo nguyên, có cửa đâu!" Trại Lam ngạo nghễ xong, đại đao trong tay nghiêng góc chỉ vào kẻ đối diện.

      "Vậy chờ xem!" Hách Liên Diệu cười lỗ mãng, lại thu thương, thúc ngựa quay về trận. Vì tăng lên sĩ khí, mục đích xuất chiến đạt được, đường đường là đế vương, cần phải ở mình đấu cùng kẻ thù tới chết mới thôi, cái dũng khí vô mưu, phải đạo của vương giả, cũng phải là kẻ lấy thực lực làm chủ như thảo nguyên này, phục trở thành vị vua dã man.

      Nhưng mà, đúng lúc này, bầu trời bao la vốn dĩ sáng sủa mây bỗng nhiên bị bóng tối bao phủ. Mọi người của cả hai phe giật mình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn trời. Chỉ thấy. . . . . . bầu trời vốn dĩ xanh ngắt, thế nhưng lại xuất màu đen ở giữa mặt trời tỏa sáng! . . . . . . phải mặt trời, mà là lỗ hổng lớn!

      "Này. . . . . . đây là cái gì?"

      "Ông trời tức giận, phái thiên binh tới sát phạt rồi!"

      " cần. . . . . . ta muốn chết !"

      " được động đậy! Đều đứng yên tại chỗ nên cử động!"

      ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." các quan quân hổn hển chỉ huy đoàn binh lính loạn cả lên, miễn cưỡng vẫn duy trì đội ngũ tán loạn, còn tộc binh thảo nguyên được huấn luyện kỹ lưỡng lại càng loạn, mặc cho các đội trưởng la lên khàn giọng đến kiệt sức, cũng có người nghe theo.

      Hách Liên Diệu rảnh để ý dღđ☆L☆qღđ tới binh lính phía sau, nắm chặt thương trong tay, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời xuất lỗ hổng đen xì. Chẳng lẽ. . . . . . quả là lần này nên xuất binh chinh phạt thảo nguyên? Thần linh muốn trừng phạt sao?

      "Rầm ~" trong lỗ hổng màu đen đột nhiên đến rơi xuống vô số vật lẫn lộn, nện xuống đầu khiến người phía dưới chạy trối chết.

      "Đây là. . . . . ." Ánh mắt Hách Liên Diệu co rút nhanh chóng lúc. Hài cốt những người thuyền ra biển? Hơn nữa còn là những con thuyền vô cùng cổ xưa. Chỉ là, thuyền phải ở biển, làm sao có thể đột nhiên từ phía trời rơi xuống? Ánh mặt trời dường như cũng mất độ ấm, trong khí có cỗ áp lực, dường như là bản nhạc dạo trước khi bão táp đổ xuống.

      lúc lâu sau, trong lỗ hổng màu đen cuối cùng còn gì rơi xuống, hơn nữa lỗ hổng cũng dần , bầu trời lại trở về xanh thẳm như bình thường. xong? Hách Liên Diệu nhàng thở ra hơi, đáy lòng lại khỏi dâng lên chút khó chịu.

      Tiêu tử Mặc. . . . . . Nếu có Tiêu Tử Mặc ở đây tốt rồi, chiêm tinh sư hàng đầu Phạm Thiên, chỉ là. . . . . . từ lúc mất tích ở kinh thành, giống như chưa từng xuất tại nhân gian, ai biết tung tích của , chính là sống thấy người, chết thấy xác. Ngay chỉ còn chút nữa lỗ hổng biến mất từ giữa lại bay xuống viên cầu màu đen, hề giống thân tàu hài cốt rơi đập xuống vừa rồi, mà là như cọng lông chim, bay bổng theo gió, dần rơi xuống trung tâm chiến trường.

      "Toàn quân đề phòng!" Hách Liên Diệu ra lệnh. Quân cận vệ bên cạnh lập tức tiến lên, hướng cung tiễn hình trăng lưỡi liềm, từ xa nhắm ngay vào viên cầu. Bên kia, hộ vệ tùy thân bên cạnh Trại Lam cũng rất ăn ý giương cung lên, vừa rồi còn tại đánh sống đánh chết, giờ lại lập tức hợp tác.

      Viên cầu màu đen đáp xuống chính giữa chiến trường, dần tản ra, lộ ra cảnh tượng bị bao vây bên trong. Lập tức, mấy vạn cung tiễn toàn bộ cứng ngắc lại. Người? Chỉ thấy nữ tử ở độ tuổi thanh xuân, trong lòng ôm con hồ ly đỏ như lửa, vai có nam tử dường như hôn mê dựa vào. Mái tóc dài rối tung của thiếu nữ mở ra, lay động theo gió, vô cùng xinh đẹp. Từ trời rơi xuống . . . . . . thần tiên? Đây là ý tưởng của mấy vạn tướng sĩ hai bên cộng lại.

      Nhưng mà, Hách Liên Diệu lại khiếp sợ suýt chút nữa là ngay cả thương cũng cầm được. . . . . . hai gương mặt này, với , là quen thuộc cỡ nào? Phong Vũ Y, Tiêu Tử Mặc. . . . . . dღđ☆L☆qღđ "Bệ, bệ hạ. . . . . ." tướng quân thúc ngựa tới gần, do dự , "Người xem, kia phải là quốc sư đại nhân sao?"

      Hách Liên Diệu chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh. Thi thể Phong Vũ Y là tận mắt thấy cung nhân vớt lên tại hồ sen Lãm Nguyệt, cổ bị người ta vặn gãy, mất mạng tại chỗ. Mà Tiêu Tử Mặc. . . . . . im hơi lặng tiếng biến mất tại kinh thành, giống như là chưa từng xuất đời.

      Nhưng hôm nay, hai người vốn dĩ chết mất tích, cũng ở giữa chiến trường, từ trời rơi xuống? Mấy vạn ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm người ở giữa. Vân Triệt giật thân mình, Phong Vô Ý ôm chặt, làm cho có chút thoải mái. Lúc này, có thể xuyên qua khe gian có lẽ là bởi vì có ma kính Yên Nguyệt bảo hộ, tuy rằng toàn bộ con thuyền đều bị hủy, nhưng bọn lại bị tổn thương gì, mặc cho dòng khí xoay chuyển ở ngoài kết giới, bên trong lại mảnh gió yên biển lặng.

      Cũng biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, bầu trời sáng choang, liền nứt ra cái khe. Chẳng qua. . . . . . nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Dường như phải là nhà của , người chung quanh, đều là con người, hơn nữa. . . . . . là đánh giặc? Quay mắt về phía vô số mũi tên chĩa về mình, Vân Triệt nhịn được vươn móng vuốt, lôi kéo vạt áo Phong Vô Ý. Phong Vô Ý giật mình, bàn tay buông lỏng, Tiêu Tử Mặc mất chống đỡ, lập tức trượt xuống bãi cỏ. Vân Triệt nhanh chóng nhảy xuống, chạy tới cạnh Tiêu tử Mặc, cảnh giác nhìn người xung quanh.

      "Cẩn thận!" Trại Lam quát to tiếng, dღđ☆L☆qღđ vẫy tay để tộc nhân lui về phía sau chút. Thân hình Phong Vô Ý nhoáng lên cái, chậm rãi mở mắt. Cả người Hách Liên Diệu chấn động, suýt chút nữa lập tức ngã xuống ngựa, tuấn mã dường như cũng cảm nhận được tâm tình binh sĩ, xao động bất an.

      Đó là đôi mắt như thế nào, giống như màu đỏ của máu tươi, như là có ngọn lửa thiêu đốt, nhưng lại tràn ngập lạnh băng cùng vô tình, giống nhau chúng sinh ở trong mắt nàng chỉ là con kiến, mặc cho nàng giẫm đạp.

      "Ma nữ, là ma nữ!" biết là ai hô lên, quân đội Phạm Thiên vừa mới an tĩnh lại lại đánh trống reo hò. Mặt khác Trại Lam chỉ thấy bóng lưng của Phong Vô Ý, nhưng vẫn thầm cảnh giác. "Vũ Y? Là ngươi sao?" Hách Liên Diệu tiến lên từng bước, khẩn trương hỏi. Ánh mắt Phong Vô Ý vô ý thức quét về phía .

      "Bệ hạ cẩn thận!" Trong lòng tướng quân bên cạnh căng thẳng, chạy nhanh xông lên đẩy Hách Liên Diệu ra.

      "Bịch ~" chút máu bắn tung tóe trung, giống như hạt mưa rơi. Hách Liên Diệu hoảng sợ nhìn trước mặt nữ tử chính là đầu tướng quân kia. Máu tươi bị bắn lên gương mặt của nàng, cặp mắt lộ ra ánh sáng màu đỏ quỷ di, càng lộ vẻ điên cuồng.

      "Ầm!" Thi thể đầu rơi xuống đất, cũng khiến hàng ngàn binh sĩ bừng tỉnh.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66: Huyết tinh giết chóc

      Mũi tên nhọn như mưa, đều hướng về nữ tử máu nhuộm giữa sân gào thét mà bay tới. Hách Liên Diệu chỉ cảm thấy trong lòng bất an, dường như có loại dự cảm lành. Bỗng nhiên, chỉ thấy đỉnh đầu Phong Vô Ý xuất chiếc gương màu đen, ánh sáng quỷ dị chợt lóe lên, kết giới màu đen lại xuất , đem toàn bộ mũi tên nhọn chặn lại bên ngoài.

      "Rầm ~" ở ngoài xung quanh Phong Vô Ý khoảng hai thước, đất cắm đầy tên, hình thành khối sạch ở giữa. Ánh sáng của ma kính Yên Nguyệt phản xạ dưới ánh mặt trời, hễ mà binh lính bị ánh sáng soi phải lập tức rên được tiếng ngã xuống, người có bất kỳ vết thương, cũng còn hơi thở nào.

      " thuật! thuật! Ma nữ phải người phàm có thể đánh được!" Nhìn thấy màn như thế làm cho người ta sợ hãi vô cùng, binh sĩ đều lui về phía sau, mặc cho quan quân như thế nào quát mắng, cũng có người nào dám bắn tên ra nữa, sợ người tiếp theo bị nguyền rủa chính là mình. Trại Lam vô cùng ngạc nhiên, vốn dĩ binh lực Phạm Thiên cường thịnh, biết trước phần thắng rất , cho dù có thể đánh lui công kích, cũng phải thương vong nặng nề, nghĩ tới chiến trường, tự nhiên lại phát sinh biến hóa như vậy, chẳng lẽ, đây là Thánh nữ trời trao cho thảo nguyên bọn họ?

      Thân hình Phong Vô Ý chợt lóe lên, xâm nhập vào trong quân Phạm Thiên. Dường như Ma kính Yên Nguyệt lần hấp thu rất nhiều linh hồn, cần phải có thời gian tiêu hóa, nhưng năng lực kết giới vẫn có giải trừ, đao thương kiếm kích vừa đến bên người nàng, giống như đánh lên vách tường có hình dạng, rốt cuộc thứ gì vào được.

      Trong lúc nhất thời, tiếng kêu than vang dội khắp trời đất thảo nguyên. Trong tay Phong Vô Ý cũng có binh khí, thậm chí lôi dây thép ra trong giới chỉ ra, chính là đôi bàn tay, qua chỗ nào, xương cánh tay gãy đứt lìa, máu thịt bay tứ tung. Kết giới có thể ngăn cản công kích, lại ngăn cách để máu tươi vẩy ra, chỉ lát sau, toàn thân nàng dưới đều bị máu tươi làm cho ướt đẫm, hoàn toàn biến thành người máu.

      "Mau! Bắt lấy nam nhân và con hồ ly kia!" tướng quân trong cái khó ló cái khôn hô lớn. Dù sao cũng biết được nam tử hôn mê kia có phải quốc sư hay , nếu xuất cùng ma nữ, vậy chắc chắn là bạn đồng hành của ma nữ, có lẽ bắt lại làm con tin, có thể uy hiếp khiến cho ma nữ kia ngừng giết chóc.

      " được làm bọn họ tổn thương!" Hách Liên Diệu nhanh chóng bổ sung câu. Lập tức vài tên tướng lĩnh mang theo thủ hạ di chuyển nhanh về phía Tiêu Tử Mặc và Vân Triệt. Đối với bọn họ, bắt người hôn mê và con hồ ly, còn tốt hơn chiến đấu với ma nữ đao thương bất nhập nổi điên nhiều.
      Vân Triệt thấy thế cũng hét lớn, dღđ☆L☆qღđ biết là những người kia đáng chết, nhưng mà. . . . . . lúc này, bản thân Phong Vô Ý hoàn toàn có ý thức, cũng quay đầu cứu người, đáy lòng nàng điên cuồng, chỉ ngừng vang vọng thanh: giết giết giết, giết hết toàn bộ sinh linh trước mắt!

      "Mau! Bảo vệ người kia." Đúng lúc này, Trại Lam vung tay lên, hạ mệnh lệnh làm cho tất cả mọi người bất ngờ. Nhưng mà, dũng sĩ thảo nguyên cũng bao giờ hoài nghi mệnh lệnh của tộc trưởng, chỉ là hơi sửng sốt chút, liền xông tới, tạo thành phòng tuyến đối phó với quân đội Phạm Thiên, hỗn chiến lại diễn ra lần nữa. Vân Triệt những người này muốn làm gì, ngẫm nghĩ chút, ngậm vạt áo Tiêu Tử Mặc, kéo ra khỏi chiến trường, bảo vệ cẩn thận. Hách Liên Diệu nắm chặt tay, sắc mặt xanh mét, thể nào nghĩ đến, Trại Lam đâm nhát từ phía sau.

      Chẳng lẽ sợ ma nữ kia giết hại binh lính của sao? Phải biết rằng nơi này chính là thảo nguyên, nếu để ma nữ trốn thoát, gặp tai ương đầu tiên phải là con dân Phạm Thiên! Trại Lam nhìn từ xa, bên môi nở nụ cười lạnh lùng. Ma nữ? , chỉ cần có thể giúp thắng lợi, nàng chính là Thánh nữ của thảo nguyên!

      Vân Triệt di chuyển loạn xạ xung quanh người Tiêu Tử Mặc, cảnh tượng trước khi xuyên qua khe gian diễn ra ràng trước mắt , tuy rằng biết ràng ý nghĩa của việc này, nhưng có việc nhớ rất ràng, đó là chỉ có Tiêu Tử Mặc, mới có thể giúp Phong Vô Ý tỉnh lại!

      Nam tử hôn mê vẫn im lặng, sắc mặt tái nhợt, môi vẫn tím tái như trước, tóc dài và quần áo đều ướt sũng, vốn phải trong trạng thái là chật vật, lại làm cho ngược khác cảm nhận được an toàn, tự giác vứt bỏ hết những chuyện vừa xảy ra, từ từ bình tĩnh lại. Vân Triệt lè lưỡi liếm mặt , móng vuốt càng ngừng vươn thẳng.

      Người bên cạnh chiến trường, sớm thoát khỏi phạm vi của chiến tranh. Tộc binh của thảo nguyên dưới chỉ huy của Trại Lam, rất ăn ý tránh xa chỗ Phong Vô Ý, dùng binh mã Phạm Thiên làm làm lá chắn, hề tiếp xúc chính diện với Phong Vô Ý. Bọn họ vốn ít người, hơn nữa Phong Vô Ý chỉ giết người xung quanh, cũng đặc biệt chọn lựa mục tiêu, vì thế thương vong nặng nhất chính là binh lính Phạm Thiên.

      "Bệ hạ, tiếp tục như vậy được!" tướng quân người đẫm máu đến trước ngựa Hách Liên Diệu. Hách Liên Diệu cắn chặt hàm răng, biết, chỉ cần mệnh lệnh lui binh bị ban ra, sĩ khí nay, lập tức bị phá vỡ thành trăm mảnh, đến lúc đó mà Trại Lam lại đánh lén mà .......chỉ sợ toàn quân bị diệt. Nhưng mà. . . . . . nếu còn tiếp tục giằng co nữa, vẫn là bất lợi đối với bản thân.

      "Bệ hạ!" Tướng quân kia lại lên tiếng. Ngay tại thời điểm Hách Liên Diệu do dự, bên cạnh chiến trường đột nhiên xông đến luồng ánh sáng màu xanh, nó chói mắt đến cả ánh mặt trời cũng bị áp chế xuống. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi phát ra ánh sáng màu xanh, chính là ngực Tiêu Tử Mặc! Dường như trong nháy mắt, tất cả mọi người đều mơ hồ nghe thấy thanh rồng gầm.

      【 Chủ nhân, chủ nhân! Tỉnh lại! 】 Bích Linh chui ra từ cổ tay áo Tiêu Tử Mặc, bò lên lồng ngực của .

      【. . . . . . Tỉnh, tỉnh lại! 】 giọng thê lương xa xưa từ chỗ sâu nhất trong trí nhớ vang lên, dường như là lời kêu gọi đến từ ngàn vạn năm trước. Tiêu Tử Mặc chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói mắt làm cho nhịn được mà đóng mắt lại chút, sau đó lại mở. Trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời, mùi cỏ xanh.
      Bọn họ. . . . . . rời khỏi thiên khí chi đảo rồi sao? Đây cũng là chỗ nào? phải ở thuyền, cũng có gió biển, khí khô ráo, phải là hải đảo, hình như là giống khí hậu đất liền. Bản thân, chẳng lẽ là hôn mê lâu rồi sao?

      "Này này, nhanh chóng dậy ngăn cản nữ nhân nổi điên kia !" Vân Triệt vui mừng nhảy lên người . dღđ☆L☆qღđ Nữ nhân nổi điên? Tiêu Tử Mặc hiểu gì, suy nghĩ dần dần ràng, thanh xung quanh cũng bắt đầu lọt vào tai. Chiến trường! Ý nghĩ này làm cho mồ hôi lạnh của lập tức chảy ròng ròng, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

      【 Tiểu tử, ngươi rốt cục tỉnh? Ngươi còn nhanh gọi ý thức của nha đầu kia trở về ! 】 Thanh Long thở phào hơi. Tiêu Tử Mặc giật mình, sờ ngực mình, chủy thủ Thương Lãng. . . . . . Tại sao lại ở trong lòng ? Phong Vô Ý đâu? Theo bản năng ngẩng lên đầu, mà đập vào mắt là cảnh tượng làm cho cả người cứng ngắc, giống như bị chậu nước đá dội vào đầu, lạnh buốt đến đáy lòng. . . . . .

      "Vô Ý!" Tiêu Tử Mặc hô to tiếng. Tiếng hô giống như có ý thức, xuyên qua toàn bộ chiến trường, làm mọi người nghe được kiềm chế nổi mà dừng lại động tác làm. Là tình cảm như thế nào, mới có thể phát ra tiếng hô như thế? Đó phải cái tên, mà giống như là. . . . . . dùng máu trong lòng mình, chậm rãi vẽ lên bức tranh. dღđ☆L☆qღđ Động tác của Phong Vô Ý dừng lại chút, màu đỏ của máu trong mắt dường như nhạt ít. Ma kính Yên Nguyệt trôi nổi đỉnh đầu run lên chút, phát ra luồng ánh sáng dị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :