1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57: Hồ ly Vân Triệt

      "Quang chi tinh lọc!" Theo lời Phong Vô Ý , Thánh Quang trắng noãn lấy thân thể nàng làm trung tâm, nháy mắt chiếu sáng tất cả khoang thuyền, ánh sáng chói mắt khiến Tiêu Tử Mặc vội vàng nhắm mắt lại.

      "Xèo xèo ——" vật phẫn nộ thét chói tai, hình dáng màu đỏ lờ mờ kịch liệt run rẩy, ngừng bị biến đổi thành các loại hình dạng khác nhau, hiển nhiên, Hoàng Cửu Lê Thánh Quang có thể tổn thương rất lớn tới nó.

      "Quang chi tinh lọc!" Phong Vô Ý thấy thế, lại tiếp tục niệm thêm lần chú.
      Tiêu Tử Mặc nhíu mày, cực kỳ nhanh vẽ lấy từng đạo phù chú vào trong trung, màu vàng của phù chú như nước chảy rót vào trong màn hào quang, làm cho cái chụp càng lộ vẻ trong sáng lấp lánh hơn.

      "Oanh ——" tiếng vang lớn, hình dạng của vật bị kéo căng đến cực hạn nổ tung lên, mặc dù có vòng bảo hộ ngăn cách, nhưng dư chấn động vẫn khiến cho bình hoa, văn chương. . . . . . tất cả những gì có vẻ yếu ớt bên trong gian phòng đều nổ tung.

      "Có hiệu quả?" Tiêu Tử Mặc .

      "Hình như còn chưa kết thúc." Phong Vô Ý bình tĩnh , lời còn chưa dứt, trần nhà lại có băng vụn biết ngưng kết từ lúc nào đột nhiên như là có sống, giống như trận mưa to lao xuống dưới.

      " là khó chơi đó!" Tiêu Tử Mặc xong, cổ tay phải giương , lập tức hình thành vòng ánh sáng bảo vệ, mưa đá vừa đụng đến đến liền lập tức bị bắn ra.

      "Xèo xèo ——" Vô số vụn băng rơi xuống lại nhanh chóng tụ tập tại chỗ, miễn cưỡng ghép thành hình dạng người.

      "Ngươi thích những thứ rác rưởi này, ta liền luyện hóa ngươi cùng chúng!" Phong Vô Ý hừ lạnh tiếng, hai tay hợp lại, Thánh Quang trắng noãn lập tức bao vây làm cho người băng khốn đốn .

      "Hả?" Hoàng Cửu Lê khỏi phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

      Xem ra vẫn đánh giá quá thấp nữ tử này, chỉ dạy nàng pháp quyết của Thánh Quang Thuật mà thôi, ngờ nàng có thể lợi dụng Thánh Quang tự do sử dụng mà phát huy đến mức này!

      Phong Vô Ý nhìn người băng khổ sở tránh trái tránh phải, hài lòng gật gật đầu.

      Lời Tiêu Tử Mặc đúng là tồi, có nhiều thứ, chỉ cần đổi lại phương hướng tự hỏi là được, cần bảo thủ chịu thay đổi. Phát ra Thánh Quang Thuật hao phí ít tinh thần lực, mà Thánh Quang tản ra mất thực rất đáng tiếc, có thể khống chế lại lợi dụng chúng đương nhiên tốt nhất!

      "Vô Ý, cứ như vậy, nên cử động." Tiêu Tử Mặc xong, thu hồi vòng bảo hộ, tự hành lên phía trước.

      "Cẩn thận chút." Phong Vô Ý nhắc nhở câu, nhưng hề ảnh hưởng đến động tác của . Nàng biết, Tiêu Tử Mặc phải người thiếu suy nghĩ.

      " ra!" Tiêu Tử Mặc lạnh lùng quát tiếng, ánh sáng màu bạc chợt lóe trong tay, tiến vào bên trong nơi mà Thánh Quang ngưng kết, thế nhưng lại nhìn đến khối băng, mà trực tiếp từ giữa bắt được khối gì đó màu đỏ.

      "Đây là cái gì?" Phong Vô Ý đánh tan Thánh Quang, tới tò mò .

      "Hình như là linh hồn?" Tiêu Tử Mặc cau mày , "Linh hồn có hình dạng, cũng nhìn là cái gì, nhưng mà, ngờ lại là thú có thuộc tính băng hỏa hiếm thấy, chẳng trách lại sợ lửa Xích Diễm, có năng lực đóng nước thành băng."

      " thú này và mãnh thú ngươi huấn luyện có gì khác nhau sao?" Phong Vô Ý nhịn được hỏi vấn đề mình thắc mắc từ lâu.

      " thú tộc là từ mãnh thú cấp thấp tiến hóa mà tạo thành chủng tộc, cũng bởi vì như thế, địa vị trong dị tộc rất thấp, đều bị sung làm nô lệ hoặc lao động."

      Tiêu Tử Mặc suy nghĩ đáp, "Lúc trước khi Di Thất đại lục bị trục xuất có rất nhiều tộc nhân của thú tại các khối vỡ của đại thúc, theo quần đảo Di Thất bị trục xuất ra ngoài."

      "Ngươi, các ngươi. . . . . . là ai?" Quả cầu ánh sáng trong tay đột nhiên toát ra câu với ngôn ngữ của con người, chỉ là thực lưu loát, cần cẩn thận nhận mới có thể nghe , đại khái là có thể do lâu rồi chưa chuyện.

      "Dị tộc có thể tiếng người?" Phong Vô Ý ngạc nhiên .

      "Trước đại chiến, các chủng tộc sống ở Phạm Thiên rất nhiều, con người có nhiều hơn dị tộc, cho nên ngôn ngữ của con người cũng dần trở thành loại ngôn ngữ thông dụng." Tiêu Tử Mặc giải thích.

      "Vì sao, các ngươi, biết. . . . . . chuyện đó?" Quả cầu ánh sáng thấy bọn họ để ý tới mình, vội vàng ngắt lời, theo lời , ngôn ngữ cũng lưu loát hơn.

      "Tù binh có quyền hỏi." Phong Vô Ý nhíu lông mày, lạnh lùng , "Trước tiên chút về bản thân , ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này."

      Quả cầu ánh sáng lập lòe, nửa ngày chịu gì.

      " tại linh hồn ngươi nằm trong tay ta, nếu thành , ta cho ngươi hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai kiếp sau cũng có!" Tiêu con mực .

      "Ta. . . . . . cơ thể của ta ở đáy khoang thuyền, nếu ngươi vẫn giữ lấy linh hồn ta như vậy, đợi ta xong linh hồn của ta bị phù chú tay ngươi ăn mòn hết rồi." dღđ☆L☆qღđ Quả cầu ánh sáng ủy khuất .

      "Đáy khoang thuyền?" Phong Vô Ý cầm Hoàng Cửu Lê lên.

      "Chỉ sợ xác thịt của là bị ma khí cắn nuốt, linh hồn thoát ra được tốt rồi." Hoàng Cửu Lê vẫn cái bộ dạng sao cả , "Tuy rằng ma khí chỉ có người của Ma tộc mới có thể sử dụng, nhưng mà ngươi kí khế ước với bổn tọa, cũng có thể sử dụng ma khí."

      "Sao rồi?" Tiêu Tử Mặc .

      " xem ." ra Phong Vô Ý cảm thấy rất hứng thú. Chủy thủ Thương Lãng quả thực cũng tồi, biết ma khí với thần khí, cái nào lợi hại hơn?

      "Ngu ngốc!" thanh của Thanh Long vang lên trong đầu nàng, "Lực lượng của thần khí là căn cứ vào trình độ của chủ nhân mà phát huy, ngươi bây giờ vốn dĩ thể nào sử dụng lực lượng chân chính của thần khí được, mà ma khí sở dĩ bị trở thành ‘ma’ là bởi vì nó lại khống chế chủ nhân, nếu người sử dụng đủ mạnh lớn, bị ma khí xâm nhập tâm thần, biến thành kẻ chỉ biết là giết chóc mà có suy nghĩ gì khác!"

      "Ta muốn dùng nó, tham thâm đạo lý đó ta hiểu." Phong Vô Ý thản nhiên , "Chỉ là muốn nhìn xem, để tránh sau này gặp phải ma khí khó đối phó khác."

      "Ngươi nghĩ muốn tiến công vào Ma giới sao?" Hoàng Cửu Lê .

      "Ta có Nhân giới là đủ rồi. Chỉ là. . . . . ." Phong Vô Ý cười lạnh , "Ta biết là người trong Ma giới các ngươi đều giống như Ma Quân tranh đời như ngươi!"

      "Hừ!" Hoàng Cửu Lê nhất thời bị chẹn họng lại được gì.

      "Ma khí phía trước rất nặng." Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên .

      Ngay khi chuyện, bọn họ theo cầu thang vào tầng dưới cùng, tia ánh sáng bên ngoài cũng thể xuyên vào đây, toàn bộ mọi thứ đều nhờ phù chú tạo thành hai ngọn lửa bay trung chiếu sáng.

      "Này, như vậy cái khiến ngươi trở thành linh hồn kia là cái gì ?" Phong Vô Ý hỏi.
      Quả cầu lửa sửng sốt chút mới kịp phản ứng là nàng hỏi nó, mãi lúc mới , "Cũng vài thập niên rồi, ta nhớ lắm, hình như là cái gương."

      "Là ma kính Yên Nguyệt." Hoàng Cửu Lê lập tức , "Cái kính này có thể hấp thụ linh hồn, lại thể hấp thu thân thể, tuyệt đối thể bị ánh sáng soi sáng, nếu cho dù có miễn cưỡng trốn thoát, linh hồn và thân thể cũng xuất vết rách, đối với việc tu luyện có trở ngại rất lớn." Lời còn chưa dứt, Tiêu Tử Mặc lập tức dập tắt ngọn lửa, trong khoang thuyền nhất thời tối đen như mực đưa tay ra thấy được năm ngón, chỉ có quả cầu ánh sáng tay , mơ hồ phát ra ánh huỳnh quang, đại khái còn có thể nhìn ra hình dáng.

      "Thôi. . . . . . quên , ngươi có tên hay ?" Phong Vô Ý đột nhiên .

      "Đương nhiên là có!" Quả cầu ánh sáng vặn vẹo uốn éo, kiêu ngạo mà đáp, "Ta tên là Vân Triệt, là vương tử của băng hỏa tộc hồ!"

      "Băng hỏa hồ?" Phong Vô Ý nhíu mày, thốt ra, "Hồ ly tinh?"
      Last edited: 11/7/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Gặp họa được phúc.


      “Đây là lần đầu tiên thấy... Hồ ly tinh đực.” Phong Vô Ý lẩm bẩm.



      “Ngươi mới là hồ ly tinh!” Vân Triệt hổn hển hét to, “Ta là thú, phải cái loại quái cấp thấp đó!”



      “Câm miệng!” Tiêu Tử Mặc khẽ đe dọa tiếng, phù chú tay lấp lánh, lập tức đè ép tới mức linh hồn tối tăm thêm vài phần.



      “Ma kính Yên Nguyệt, có nhược điểm gì ?” Phong Vô Ý hỏi.



      tại, ma kính Yên Nguyệt chỉ là vật có chủ, nó phát ra chút tri thức bản năng mà thôi.” Hoàng Cửu Lê suy nghĩ chút , “Chỉ cần ý chí của bản thân đủ kiên định, bị ma khí mê hoặc, là có thể khống chế nó.”



      “Ngươi là ý chí ta yếu đuối!” Vân triệt thở hồng hộc .



      vốn là vậy mà.” Hoàng Cửu Lê chút khách khí.



      “Ngươi ngươi ngươi, chỉ là linh hồn mà giám chuyện với bổn vương như vậy!” Vân triệt . “Linh hồn? Nếu bổn tọa là linh hồn... Vậy ngươi được tính là gì, còn bằng ngay cả linh hồn như ta!” Hoàng Cửu Lê khinh thường .



      “Đủ rồi!” Phong Vô Ý giận dữ mắng tiếng, “ kẻ năm lạng, kẻ nửa cân, các ngươi có khác nhau sao?” Lập tức, hai linh hồn cùng nhau im lặng...



      “Vô Ý, ta ở trong này yểm trợ, ngươi phải biết tự cẩn thận.” Tiêu Tử Mặc dừng bước ở trước cửa khoang thuyền.



      “Được.” Phong Vô Ý gật đầu, lấy con búp bê chứa linh hồn Hoàng Cửu Lê xuống, nhét vào trong tay , cầm chủy thủ Thương Lãng, cẩn thận vào trong mình.



      Ở giữa khoang đáy rất tối, lại có ánh sáng mờ nhạt tay Tiêu Tử Mặc, nên thể nhìn thấy gì. Nhắm mắt lại, nàng dựa vào cảm giác của mình, thẳng đường về hướng bắt nguồn phát ra ma khí, đưa tay ra ——ánh mắt sắc bén lóe lên, tay chạm phải vật lạnh như băng, quả nhiên là chiếc gương.



      Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt đó, Phong Vô Ý chỉ cảm thấy cỗ lực lượng cường đại truyền đến từ ma kính Yên Nguyệt trong tay, nó hướng thẳng vào trong cơ thể nàng, xương cốt trong cơ thể dường như cùng nhau hợp sức tiến về phía trước.



      Cảm thấy hoảng sợ, nàng muốn bỏ tay ra, nhưng mà ma kính dường như là da thịt bình thường ở tay nàng, dù làm như thế nào cũng bỏ ra được.



      Ma hạch trong đan điền bị ma khí kích thích, điên cuồng chuyển động, mà làm Phong Vô Ý khiếp sợ chính là, thể ngờ được ma hạch và ma kính Yên Nguyệt lại có loại liên hệ kì diệu!



      Hoàng Cửu Lê chết tiệt, nếu lần này nàng chết, tuyệt đối muốn nhét vào con gấu bông hình con lợn ! Trong lòng Phong Vô Ý thầm nguyền rủa.




      Nhưng mà, theo lý mà việc mang ma khí dũng mãnh như vậy vào trong cơ thể có khả năng sớm nổ tung rồi, thế nhưng hiểu sao nàng lại có cảm giác đau đớn gì, chỉ là mỗi nơi mà ma khí qua trong kinh mạch, lại có chút khí lạnh thấu xương tỏa ra, nhưng cơ thể lại có chút cảm giác rét lạnh nào!



      Dần dần, dường như ma khí điên cuồng cùng ma hạch bắt đầu đồng điệu, chậm rãi dựa theo con đường bình thường khi nàng luyện công mà di chuyển, cuối cùng tất cả đều chảy vào ma hạch.



      Cứ như vậy lâu sau, ma hạch lớn hơn rất nhiều, màu sắc cũng dần trở nên trong suốt.



      Mở mắt ra, mặc dù trong khoang thuyền vẫn tia ánh sáng, nhưng mà từ cái bàn, giá sách, đến cả đám bụi nàng cũng có thể nhìn thấy ràng.



      Chẳng biết từ lúc nào, chung quanh nàng có hơn mười linh hồn đủ mọi màu sắc trôi nổi, số lượng “thi thể” dưới chân cũng nhiều hơn, có người, có thú, còn có rất nhiều thứ gì đó hình thù kỳ quái, rất khó có phải là sinh vật gì hay .



      Phong Vô Ý thở phào hơi, lúc này mới giơ ma kính Yên Nguyệt trong tay lên. Chỉ thấy mặt nó làm bằng đồng xanh cổ kính, hình dáng được làm theo phong cách cổ xưa, ước chừng là được làm từ mấy ngàn năm trước rồi, mặt kính cũng rất mờ ảo, đừng đến thủy tinh ở đại, chính là kính Lưu Ly ở thời đại này thậm chí nhìn vào gương đồng cũng ràng hơn nó!



      “Vô Ý, sao rồi?” Giọng lo lắng của Tiêu Tử Mặc từ ngoài cửa vọng vào.



      có việc gì, ngươi vào , cẩn thận dưới chân.” Phong Vô Ý xong, giơ tay lên, triệu hồi ra quả cầu lửa, chiếu sáng trong phòng.



      “Đây là...” Tiêu Tử Mặc vừa vào cửa nhìn thấy thi thể đầy đất cùng với những linh hồn lơ lửng đầy trời, đầu lên vài vạch đen.



      “Dường như xảy ra sai lầm gì đó, ma kính Yên Nguyệt nuốt vào gì đó lại nhổ ra.” Phong Vô Ý giơ chiếc gương trong tay lên.



      Sau lúc lâu gì Tiêu Tử Mặc lập tức cẩn thận nhận lấy ma kính Yên Nguyệt. Vốn dĩ muốn tùy vào chuyện xảy ra mà cứu viện cho Phong Vô Ý nhưng ma kính Yên Nguyệt trong tay Tiêu Tử Mặc lại như là vật bình thường, cũng có phản ứng gì khác lạ.



      “Hả?” Hoàng Cửu Lê đột nhiên hô tiếng.



      “Làm sao vậy?” Phong Vô Ý hỏi.



      “Ma khí khổng lồ trong ma kính Yên Nguyệt... thấy đâu hết.” Hoàng Cửu Lê dùng giọng điệu rất là cổ quái .



      thấy?” Tiêu Tử Mặc sửng sốt, lại nhìn Phong Vô Ý, hồi lâu mới nghiêm túc , “Vô Ý, người nàng... Ma khí rất nặng, chẳng lẽ?”



      thể nào!” Phong Vô Ý cau mày đem chuyện vừa rồi lại lần.



      “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi lại dám mang ma khí trở thành thuốc bổ mà ăn hết!” Hoàng Cửu Lê hổn hển quát, “Ngươi nữ nhân này đúng là con người sao? Cho dù là tu ma, làm sao mà cơ thể con người có thể chứa hết ma khí khổng lồ như thế? Làm sao ngươi lại bởi vì ăn quá nhiều mà no đến mức bị nổ tung chứ?”



      cần thất vọng như vậy, chỉ cần khế ước còn tồn tại, ta và ngươi cùng sống cùng chết đó!” Phong Vô Ý tức giận .



      “Vô Ý, ngươi có cảm thấy chỗ nào thoải mái ?” Tiêu Tử Mặc nghiêm túc hỏi.



      có.” Phong Vô Ý lắc đầu, vừa buồn bực , “Nhưng mà nếu thể thu liễm thân ma khí này, sau khi trở lại thế giới của con người tụ họp rất phiền toái.”



      “Vừa rồi khi xuống ta cũng kiểm tra con thuyền chút, nếu bây giờ xuất phát chắc là có vấn đề gì.” Tiêu Tử Mặc suy nghĩ chút , “Vì kế sách nay, chúng ta phải lập tức khởi hành tới thiên khí chi đảo trước, ngươi phải ở đây học bằng được cách để bản thân có thể tự thu liễm ma khí, ta tin tưởng Hoàng Cửu Lê có biện pháp.”



      “Hừ!” Hoàng Cửu Lê gì, nhưng hiển nhiên là chấp nhận.



      “Cũng tốt, nhưng mà như vậy chỉ có thể phiền ngươi mình chuẩn bị chút đồ ăn cùng nước ngọt, thuận tiện mang theo bọn người Lâm Nhất tới đây.”



      Phong Vô Ý gật đầu , “Mặc dù biết vì sao, nhưng quả thực là ngọn núi này có thể phong ấn ma khí rất hiệu quả, chỉ cần ta rời khỏi nơi này, chắc chắn cũng ảnh hưởng đến cư dân đảo.”



      “Yên tâm , ta xử lý tốt.” Tiêu Tử Mặc cười nhợt nhạt, giao ma kính Yên Nguyệt với Hoàng Cửu Lê cho nàng. Về phần linh hồn hồ ly Vân Triệt tay ... Giữa trung lơ lửng vô số đồng loại, nên để tự tìm thân thể mình .



      “Tử Mặc.” Phong Vô Ý . “Hả?” Tiêu Tử Mặc ngẩn ra, dừng chân ra ngoài nữa, quay đầu nhìn nàng. “Cẩn thận chút...” Phong Vô Ý đến bên người , nhàng mà ôm cái chặt, rồi nhanh chóng buông ra.



      “... Ta biết.” Tiêu Tử Mặc liếc mắt nhìn nàng sâu, rồi mới bước ra ngoài.



      tại, nên làm sao với mấy thứ này đây?” Phong Vô Ý tự , nhìn đám linh hồn cùng thân thể này mà buồn phiền.



      Tiêu Tử Mặc từng , linh hồn cùng thân thể nếu xuất vết rách là chuyện vô cùng phiền phức, nhưng mà trước mắt, ràng phải là vết rách đơn giản như vậy, mà là thân thể cùng linh hồn hoàn toàn chia lìa ra rồi...



      “A! Đó là thân thể của ta!” Vân Triệt đột nhiên hô to tiếng, sau đó bay cực kỳ nhanh tới góc của khoang thuyền, bắt đầu lơ lửng bay vòng quanh thi thể con hồ ly màu đỏ. Phong Vô Ý khỏi thở dài...
      Last edited by a moderator: 28/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: tiếp tục hành trình

      Khi Tiêu Tử Mặc trở lại trời cũng tối, ngoài hai thuộc hạ ra, còn mang về đống đồ ăn lớn, cùng với nước ngọt, chỉ ba người tuyệt đối chuyển được nhiều đồ như vậy, dღđ☆L☆qღđ cho nên họ chỉ có thể nhờ thôn dân hỗ trợ đưa đồ đến chân núi, sau đó chờ tới khi mọi người hết Tiêu Tử Mặc mói triệu hồi phép thuật để hỗ trợ việc khuôn vác.

      Lúc này, Phong Vô Ý cũng nghỉ ngơi và sửa chữa lại con thuyền chút, dự tính nhân lúc thủy triều lên rồi theo dòng nước lập tức rời khỏi động.

      "Tử Mặc, lại đây chút." Phong Vô Ý đau đầu chỉ vào đám linh hồn ở giữa khoang đáy thuyền , "Làm sao bây giờ?"

      "Ta có thể dẫn đường để bọn họ hoàn hồn, chỉ là. . . . . ." Tiêu Tử Mặc nhíu mày , " Ngoài Vân Triệt ra, những hồn thể này đều bị ma kính Yên Nguyệt hấp thu rất lâu rồi, có lẽ ý thức tồn tại nữa rồi, cho dù có thể hoàn hồn, chỉ sợ cũng trở thành ngu si mà thôi, chuyện như vậy. . . . . . thà làm còn hơn."

      "Vậy giúp Vân Triệt hoàn hồn ." Phong Vô Ý cũng phản bác mà gật đầu đồng ý, nàng cũng phải thánh cứu thế, vốn mấy thứ này cũng có quan hệ gì với nàng, chỉ là Vân Triệt lại khác. . . . . . nàng quả thực rất tò mò muốn biết hồ ly tinh đực có hình dạng gì. . . . . .

      "Được." Tiêu Tử Mặc tới, ôm thi thể hồ ly nho vào trong ngực, tay bắt lấy linh hồn còn bay lượn xung quanh thể xác, tay lên ánh sáng màu vàng, lập tức tay bắt lấy linh hồn đánh thẳng vào thân thể hồ ly.

      "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Phong Vô Ý mở to hai mắt.

      "Đương nhiên là rồi." Tiêu Tử Mặc ôm tiểu hồ ly tới, rồi , "Linh hồn của có lực lượng rất mạnh, xem ra cũng tu luyện nhiều năm rồi, cho nên mới có thể chịu đựng được cỗ lực lượng này, dღđ☆L☆qღđ nhưng mà linh hồn vừa mới trở về thân thể, phải dần dần thích ứng mới có thể tỉnh lại được."

      "Vậy những thứ đó xử lý như thế nào?" Phong Vô Ý lại ngẩng đầu lên .

      "Ngươi thử xem có thể hấp thu những linh hồn đó hay ." Hoàng Cửu Lê đột nhiên lên tiếng.

      "Ta?" Phong Vô Ý giật mình sửng sốt.

      "Ngươi hấp thu ma kính Yên Nguyệt, ai biết được người có hấp thu cả năng lực của nó ?" Hoàng Cửu Lê tức giận .

      Phong Vô Ý nghĩ, giang hai tay, yên lặng điều động lực lượng của ma hạch, đợi nàng tiếp tục làm gì khác, những linh hồn trôi nổi đầy trời đột nhiên giống như kim loại bị nam châm hấp dẫn, cả phía sau và phía trước đều bổ nhào về phía nàng.

      có chướng ngại nào, những linh hồn này đều bị hút vào trong cơ thể nàng, lực lượng trong ma hạch lại tăng lên vài phần.

      "Vô Ý." Tiêu Tử Mặc đứng yên lẳng lặng quan sát tất cả, cho đến khi mọi chuyện kết thúc, lúc này mới , "Những linh hồn đó đều là do ma kính Yên Nguyệt tạo thành, phải lỗi của nàng, nhưng về sau. . . . . . nên làm như vậy."

      "Ta biết." Phong Vô Ý gật đầu.

      Mặc dù nàng phải người tốt, nhưng ác đến mức lấy linh hồn của người khác để luyện công.

      "Cổ hủ!" Hoàng Cửu Lê hừ lạnh tiếng, "Lực lượng chính là lực lượng, chỉ có tác dụng khác nhau mà thôi, luyện công cái gì chứ, nàng cũng chỉ tu ma thôi mà!"

      "Vô Ý là con người, dღđ☆L☆qღđ phải con dân Ma tộc của ngươi." Tiêu Tử Mặc do dự chút nào mà .

      "Được rồi, loại thức ăn sạch như vậy, ăn nữa cũng có hương vị gì." Phong Vô Ý cười, kéo lên tầng, mặt ôm lấy hồ ly trong lòng , thuận tay sờ sờ vài cái.

      Hơi thở của tiểu hồ ly ổn định hơn trước rất nhiều, giống như chỉ ngủ như bình thường, bộ lông mềm mại trong khí lạnh đầu mùa xuân như vậy quả thực rất là ấm áp. Hai người lên mũi thuyền, chỉ thấy từ của động truyền đến luồng ánh trăng sáng bạc, mà nước biển thong thả mặt đất.

      “Thủy triều lên ngay lập tức." Tiêu Tử Mặc nhìn mực nước, quay đầu nâng cao thanh phân phó , "Mau kéo căng cánh buồm, kéo neo lên!"

      "Dạ!" Chỉ lát sau, cánh buồm lớn cao mở căng ra, đón lấy gió thổi vào trong động, bắt đầu phồng lên nhanh chóng, thân thuyền cũng chấn động mạnh cái.

      "Nắm chặt." Tiêu Tử Mặc trầm giọng .

      "Ừ." Phong Vô Ý tay ôm tiểu hồ ly, tay bám được chỗ để vịn.

      Theo thủy triều dần lên cao, con thuyền vốn dĩ mắc cạn cũng bắt đầu di chuyển, hơn nữa bọn họ dọn sạch những vật chồng chất xung quanh con thuyền, Lâm Nhất cản thận cầm lái, đường va va chạm chạm, cuối cùng cũng vượt qua nguy hiểm chạy nhanh ra khỏi sơn động, quay về biển rộng.

      "Thành công!" Phong Vô Ý thở phào nhõm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

      "Bởi vì thiên khí chi đảo luôn luôn di chuyển ngừng, chắc chúng sai so với phương hướng ban đầu, ta cần phải xem lại bản đồ, để xác định lần nữa." Tiêu Tử Mặc .

      "Có chàng ở đây, ta lo lắng về chuyện đó." Phong Vô Ý quan sát kỹ sắc mặt của chút, xác định có vấn đề, dღđ☆L☆qღđ yên tâm, tự mình bên trong khoang thuyền chuyển cái bàn ra cho , thuận tiện đem tiểu hồ ly ném vào cái giường trong khoang thuyền.

      thuyền ra cũng có giấy và bút mực, chẳng qua là trang giấy chỉ là tấm da dê rất cũ, sau nhiều năm bị ăn mòn, gần như giòn hơn nhiều, chỉ cần ngâm nước rồi lại hong khô, cũng có thể miễn cưỡng sử dụng. Bởi vì tạm thời có phương hướng, con thuyền lại lênh bênh giữa biển rộng bao la.

      Tiêu Tử Mặc ngồi xuống ở đầu thuyền, bên nhìn sao trời, bàn tay lại nhanh chóng hạ bút giấy tạo thành những đường cong. Phong Vô Ý tùy ý ngồi xuống bên cạnh , nâng tay đẩy những sợi tóc bị gió biển thổi loạn đến sau tai.

      "Bổn tọa cảm thấy rất kỳ quái." Hoàng Cửu Lê bỗng nhiên mở miệng , " nữ nhân như ngươi, tại sao lại có thể tiếp nhận hết toàn bộ ma khí trong ma kính Yên Nguyệt, mà Tiêu Tử Mặc. . . . . . bên cạnh ngươi lại ngu ngốc như vậy, có nơi phát ra nhiều ma khí như vậy, lại có cảm giác gì sao?"

      "Ta và Vô Ý định ra linh khế rồi, tính mạng của ta, và tất cả mọi thứ của ta đều thuộc về nàng, chỉ cần nàng nghĩ tới việc làm hại ta, như vậy lực lượng gì của nàng cũng làm hại ta được." Tiểu Tử Mặc cũng quay đầu lại, thản nhiên .

      "Hoàng Cửu Lê, làm như thế nào mới có thể thu liễm ma khí?" Phong Vô Ý hỏi.
      " cần vội như vậy, đến thiên khí chi đảo mới bắt đầu học cũng sao." Tiêu Tử Mặc .

      "Nhưng mà ngươi thích, phải sao?" Phong Vô Ý nhíu lông mày. Nàng thể chú ý tới lúc ban ngày khi mình ôm , trong nháy mắt đó thân thể lại trở lên cứng ngắc. dღđ☆L☆qღđ Ngay cả tâm lý có khúc mắc, nhưng là thân thể. . . . . . theo thói quen mà loại trừ.

      Tiêu Tử Mặc sửng sốt chút, lập tức mỉm cười. "Đó là do ma khí tiết ra ngoài, là bởi vì nàng hấp thu nó hoàn toàn."

      Hoàng Cửu Lê mở miệng phá vỡ im lặng giữa bọn họ rất đúng lúc, "Chỉ cần ngươi có thể đem tất cả ma khí hấp thu vào bên trong ma hạch, bên ngoài tự nhiên nhìn thấy."

      Phong Vô Ý xem xét trong cơ thể chút, quả nhiên phát ma khí của ma kính Yên Nguyệt quá lớn, thể luyện công giống ngày thường, thu hết ma khí vào trong ma hạch, mà vẫn còn ma khí sót lại khắp nơi trong cơ thể. Nhắm mắt lại, nàng lập tức bắt đầu vận công .

      Chỉ cần ngoài ý muốn gặp phải gió lốc, hoặc là tảng băng trôi nổi, ở biển, ngược lại là nơi phong bế an toàn hơn. luồng sức mạnh, dường như chậm rãi cắn nuốt ma khí tản mạn, mỗi lần vận công, ma khí bị hấp thu nhiều hơn phần. Cũng biết sau bao nhiêu lần vận công, khi Phong Vô Ý từ trong tư thế ngồi thiền tỉnh lại, chỉ thấy mặt trời phía đông mơ hồ xuất , cánh buồm bị sức gió thổi căng, thuận theo hướng gió mà về phía trước.

      "Tỉnh?" thanh của Tiêu Tử Mặc từ phía sau truyền đến.

      "Ừ." Phong Vô Ý đứng lên, quả nhiên cảm thấy ma khí xung quanh bớt ít, vừa quay đầu lại, mới phát vị trí mà Tiêu Tử Mặc đứng, đúng lúc lại thay nàng chặn những cơn gió biển thổi tới.

      "Tỉnh phải ăn vài thứ thôi, chúng ta sắp đến nơi rồi." Tiêu Tử Mặc thản nhiên rời vài bước.

      "Nhanh như vậy?" Phong Vô Ý ngẩn ra.

      "Nàng vừa ngồi thiền chính là ba ngày ba đêm rồi." Tiêu Tử Mặc cười khổ, "Ta dự tính để cho mấy người Lâm Nhất ở lại đảo, chúng ta tự đến thiên khí chi đảo trước."

      "Ba ngày ba đêm. . . . . ." đầu Phong Vô Ý lên cả đống vạch đen, lại quay đầu nhìn phương hướng phía trước, dღđ☆L☆qღđ có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của cái đảo , chỉ là. . . . . . vùng biển phía trước dường như bắt đầu nổi lên sóng gió, tia chớp đỏ như máu tóe đầy trời, yên ả chút nào.
      Last edited by a moderator: 28/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: thiên khí chi đảo

      "Chúng ta thôi, nếu con thuyền có thể bị dừng lại ở nơi này đó." Tiêu Tử Mặc , "Nếu là chúng ta rời bến bằng chiếc thuyền kia, chỉ sợ là phải để bọn Lâm Nhất ở lại cái đảo này rồi, mà chiếc thuyền này tuy rằng hơi cũ chút, nhưng chế tạo quả tồi."

      "Chờ chút, ta muốn mang theo vài thứ, thiên khí chi đảo chưa chắc có đồ ăn, hơn nữa chúng ta cũng biết phải dừng lại bao lâu." Phong Vô Ý xong, lập tức về phía khoang thuyền để đồ ở phía sau.

      "Nàng cần phải làm những việc này đâu." Tiêu Tử Mặc yên tâm theo.

      " sao đâu, lần này luyện công ta lại phát thêm chỗ tốt, vừa vặn thử xem xem." Phong Vô Ý cười, mở cửa khoang thuyền ra, nhìn lướt qua nước ngọt cùng đồ ăn bên trong, đưa tay phải ra, vận chuyển ma công.

      Ngay lúc trong mắt Tiêu Tử Mặc tràn đầy kinh ngạc, trong khoang thuyền vốn chứa nhiều thùng nước ngọt, các loại đồ ăn, vật tư, toàn bộ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bay về phía lòng bàn tay Phong Vô Ý, sau đó biến mất.

      " phải ma kính Yên Nguyệt vừa thu linh hồn, vừa thu đồ vật sao?" Phong Vô Ý giải thích, "Nếu như ta có thể hấp thụ linh hồn, như vậy. . . . . . ta liền thử xem, có phải bản thân cũng có thể dღđ☆L☆qღđ thu những đồ vật này lại, chờ tới thời điểm cần dùng lấy ra? Bây giờ xem ra, hiệu quả đúng là tồi." khi chuyện, nàng lại thả toàn bộ những vật mình hấp thu ra, rồi lại thu vào, sau khi lặp lặp lại vài lần, thủ pháp cũng thuần thục hơn, tâm tư mà thay đổi, là có thể lấy ra chính xác vật nào đó.

      "Như vậy là kỹ năng càng thực dụng hơn rồi." Hai mắt Tiêu Tử Mặc tỏa sáng.
      "Cũng biết có thể thu vật còn sống , chỉ có thể đợi có vật thí nghiệm rồi thử sau." Phong Vô Ý nhanh chóng thu thập xong khoang tất cả đồ vật trong khoang thuyền.

      "Ừ, trong dặm phía trước có cái đảo , vừa vặn có thể dùng để dừng thuyền lại, sau đó dùng tím vô để chúng ta qua đó." Tiêu Tử Mặc .

      "Được." Phong Vô Ý đồng ý trả lời tiếng, hai người hợp lực thay đổi hướng , cẩn thận vòng qua đá ngầm, nơi nước xoáy dưới đáy biển, lái thuyền vào dòng sông thông ra biển cái đảo .

      May mắn có khoảng cách vẽ hải đồ, Tiêu Tử Mặc lại thông thạo thiên văn địa lý, nếu chỉ đoạn hải vực này, có khoảng hơn mười nơi nguy hiểm làm thuyền dễ bị đắm rồi.

      Chọn chỗ dòng nước lặng để cập bờ, bỏ neo thuyền xuống, Tiêu Tử Mặc trực tiếp triệu hồi tím vô, kéo Phong Vô Ý cưỡi lưng con chim. Tím vô khẽ kêu tiếng, mở rộng cánh, bay cực kỳ nhanh về phía thiên khí chi đảo.

      Ở khoảng cách gần, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tia chớp đỏ như máu trong trung càng thêm ràng, khí cũng vô cùng áp lực, giống như là trước khi xảy ra bão táp vậy.

      Tiêu Tử Mặc vẫy tay bỏ lại môi giới, bố trí thành kết giới, chỉ thấy cái quả cầu trong suốt màu vàng kim vây quanh tím vô cùng bọn họ, bỗng nhiên có tia chớp đánh vào vòng sáng, màu vàng kim dường như là mặt hồ yên tĩnh bị người ta quăng cục đá vào, tạo nên từng vòng gợn sóng, cuối cùng biến mất còn gì nữa.

      "Luồng khí ở nơi này rất hỗn loạn." Phong Vô Ý cau mày .

      "Phong ấn năm mươi năm trước ba vị trưởng lão liên thủ tạo thành dường như còn nữa." Tiêu Tử Mặc cũng lo lắng .

      Phong Vô Ý nhìn xuống phía dưới, cuối cùng thấy cái gọi là thiên khí chi đảo, căn bản là có động vật gì, thậm chí cọng cỏ cũng có, cả tòa đảo đều là màu đỏ sậm do nham thạch tạo thành, có đồng bằng, cũng có núi đồi, thung lũng, vài ngọn núi lửa đều ổn định, thỉnh thoảng lại phun khói đen, thậm chí mơ hồ còn có thể thấy ánh lửa.

      "Nơi này chính là thiên khí chi đảo." Vừa xuống đất, Tiêu Tử Mặc liền thu hồi tím vô, lại vẫn duy trì kết giới chung quanh như cũ.

      "Chỗ này bị hủy diệt quả là kỳ tích." Phong Vô Ý .

      Tiêu Tử Mặc cười khổ cái, bất đắc dĩ : "Mỗi thế hệ Tuyền Ki Thạch phủ đều quản lý phong ấn của thiên khí chi đảo. dღđ☆L☆qღđ Mà mặt khác còn có Ma giới, bảy đại Ma Quân bởi vì đủ loại nguyên nhân, mà hi vọng thông suốt con đường giữa hai giới, cũng đồng thời duy trì phong ấn, như vậy mới khiến nơi này miễn cưỡng ổn định lại."

      "Ma giới mấy năm liên tục chiến loạn ngừng, nếu xuất kẻ có thực lực áp đảo hết thảy, trước khi xác định được đế vương, bảy đại Ma Quân chắc là biết hi vọng nhân giới tham gia rồi." Hoàng Cửu Lê hừ lạnh .

      "Ma giới lấy sức mạnh làm trọng, bảy đại Ma Quân tranh chấp đều ngang sức, cân bằng này rất khó bị phá vỡ." Tiêu Tử Mặc xong, liếc mắt nhìn Hoàng Cửu Lê cái, lại , "Còn ngươi, có lẽ là ngoài ý muốn."

      Hoàng Cửu Lê tức giận đến lên lời, chắc chắn sau khi có được thân thể lần nữa chuyện đầu tiên phải làm chính là tìm Tiêu Tử Mặc tính sổ. . . . . .
      "Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Phong Vô Ý .

      " tới trung tâm thiên khí chi đảo, nơi đó có phong ấn từ trước, chúng ta chỉ cần đưa thêm năng lượng vào, gia cố lại lần nữa là tốt rồi." Tiêu Tử Mặc đáp.

      "Ừ, lại tiếp. . . . . ." Phong Vô Ý cầm Hoàng Cửu Lê lên, hiếu kỳ , "Ngươi bây giờ thành hình dạng này cũng thể trở về Ma giới, phải làm sao bây giờ?"

      "Nếu phải ngươi. . . . . ." Hoàng Cửu Lê nghiến răng nghiến lợi , "Nếu có ma kính Yên Nguyệt, ta có thể ngưng tụ lại thân thể lần nữa rất nhanh, như vậy có thể trở về Ma giới rồi!"

      "Hả, vậy cũng biết xấu hổ." Phong Vô Ý thuận miệng câu, nhưng trong giọng cũng chút cảm giác "ngượng ngùng" nào.

      "Vì sao phải ngưng tụ thân thể được?" Tiêu Tử Mặc kỳ quái , "Tìm thân thể có sẵn rồi ký túc linh hồn dღđ☆L☆qღđ phải dễ dàng hơn sao? Tuy rằng linh hồn cùng thân thể nhất định có thể dung hợp, nhưng chậm rãi tìm cũng là có thể tìm được thân thể thích hợp mà, dù sao tỉ lệ tìm được thân thể thích hợp cũng dễ dàng hơn, đường đường là Ma Quân, ngay cả hấp thụ linh hồn cũng cảm thấy tàn nhẫn, chẳng lẽ còn sợ đoạt thân thể kẻ khác sao?"

      "Ngươi biết cái gì!" Hoàng Cửu Lê tức giận , "Thân thể con người yếu ớt như thế, có thể chịu đựng lực lượng trong linh hồn bổn tọa sao? Huống chi Ma tộc chúng ta là do ma khí ngưng tụ tạo thành thân thể, như vậy mới vô cùng cường hãn, thay đổi thành thân thể con người, lực lượng chắc chắn yếu bớt hơn phân nửa!"

      "Ai bảo ngươi cướp thân thể con người?" Tiêu Tử Mặc châm chọc .

      "Hả?" Hoàng Cửu Lê nhất thời ngẩn ngơ.

      "Chàng muốn là dị tộc?" hai mắt Phong Vô Ý sáng lên.

      " sai, ta cũng chỉ mới phát khi nhìn thấy Vân Triệt hoàn hồn." Tiêu Tử Mặc gật đầu , "Di Thất đại lục sắp trở về, mà thân thể dị tộc lại mạnh hơn thân thể con người rất nhiều, theo ta được biết, tộc người thú có thân thể là mình đồng da sắt, đao thương cũng làm gì được, hải tộc có thể vào nước như khi đất liền bình thường, Tinh linh tộc lại do ma lực thuần túy tạo thành, cũng thể so với ma khí ngưng tự do thân thể được."

      Hoàng Cửu Lê gì, lại lâm vào yên lặng suy nghĩ, suy nghĩ điều mà Tiêu Tử Mặc đề nghị. Phong Vô Ý liếc nhìn người bên cạnh vẫn cái bộ dạng dường như có việc gì xảy ra cái, thấy dღđ☆L☆qღđ chắc chắn phải có ý tốt giúp Hoàng Cửu Lê như vậy, đưa ra phương pháp này tất nhiên là có mục đích của mình. Nhưng mà. . . . . . chuyện này có liên quan gì đến nàng đâu? Dù sao Tiêu Tử Mặc cũng làm gì để nàng bị tổn thương, nhưng mà Hoàng Cửu Lê có bị thương hay , người có thân sợ, nếu Tiêu Tử Mặc muốn, nàng cần gì phải nhiều chuyện.

      " bên này." Tiêu tử Mặc xong, mang nàng về phía ngọn núi lửa.
      Nhìn miệng núi lửa phun ra từng đợt khói đen, Phong Vô Ý bỗng nhiên có lo lắng, chần chờ hỏi: "Tử Mặc, phong ấn chẳng lẽ là ở. . . . . . trong núi lửa?"

      " sai." Quả nhiên, Tiêu tử Mặc khẳng định, "Trăm ngàn được rời khỏi phạm vi bảo vệ của kết giới, tại độ nóng bên ngoài, phải chúng ta có thể chịu đựng được."

      Phong Vô Ý nhíu nhíu mày, lấy quả trứng gà từ trong gian của mình ra, tiện tay ném ra ngoài.

      "Bộp!" Trứng gà vừa đập lên tảng tảng đá, lập tức vỡ ra, chỉ nghe thấy "xoẹt ——" thanh vang lên, dường như là nháy mắt, trứng gà biến thành trứng ốp lếp, còn cháy mất nửa. . . . . .
      Last edited: 11/7/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Núi lửa bùng nổ

      Đứng ở miệng núi lửa, nhìn nham thạch nóng chảy quay cuồng phía dưới, cho dù cách kết giới, dường như cũng có thể cảm nhận được độ nóng cháy kia. Phong Vô Ý khỏi hít hơi khí lạnh, gia cố phong ấn, chẳng lẽ muốn nhảy xuống tắm giữa cái nham thạch nóng chảy này sao?

      "Vô Ý, nhìn thấy cái khối nổi lên giữa nham thạch kia ?" Tiêu Tử Mặc . Phong Vô Ý nhìn xuống phía dưới, quả nhiên phát khoảng cách miệng núi tầm trăm mét, có khối đá nổi ra bên ngoài, có lẽ có thể để cho bốn năm người đứng thẳng, mà dưới chân chính là dung nham cuồn cuộn, dường như lúc nào cũng có thể bổ nhào vào tảng đá.

      "Phong ấn ở chỗ này." Tiêu Tử Mặc .

      "Tại sao phải đem phong ấn đặt ở chỗ nguy hiểm như vậy?" Phong Vô Ý cau mày , "Nếu như là sợ bị phá hỏng. . . . . . đừng thiên khí chi đảo phải dễ dàng đến được, cho dù có thể, ngay cả dị tộc cũng thể phá hư phong ấn phóng thích Ma tộc có dã tâm ?"

      " có cách nào." Tiêu Tử Mặc cười khổ , "Vì giữ gìn phong ấn, thiên khí chi đảo bố trí Phong Ma Đại Trận, mà nơi này, chính là chỗ mắt trận. . . . . . chúng ta xuống , làm phiền nàng rồi."

      "Được." Phong Vô Ý thở dài, tay ôm lấy hông của , tay cầm chủy thủ Thương Lãng, cắn chặt răng, nhìn đúng vị trí, liền thả người nhảy vào trong núi lửa. Tiêu Tử Mặc gia cố kết giới, mang nhiệt độ đủ để nướng người thành tro bụi ngăn cản bên ngoài.

      Theo tốc độ xuống càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay Phong Vô Ý khỏi toát ra đầy mồ hôi, ngay tại nơi cách nền tảng đá đến mười thước, nàng lập tức ra tay, chủy thủ dღđ☆L☆qღđ Thương Lãng đâm sâu vào nham thạch núi lửa, trượt theo đường , để lại tia lửa đỏ kéo dài theo sau. Đánh tan dưới lực hút xuống, hai người rốt cục bình an dừng ở khối đá.

      Phong Vô Ý nhàng thở ra, xoay người nhìn về phía vách tường nham thạch, quả nhiên nhìn thấy đó có khắc vô số phù chú giống như chữ viết, ánh sáng màu vàng kim lấp lánh nhấp nháy, cũng là ổn định chút nào, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

      "Lực lượng của phong ấn làm sao có thể yếu đến mức này?" Vẻ mặt Tiêu Tử Mặc tràn ngập khiếp sợ.

      "Làm sao vậy?" Đáy lòng Phong Vô Ý xẹt qua tia lo lắng.

      "Quả nhiên là có người động tay động chân." Giọng của Tiêu Tử Mặc rất nặng nề, "Thậm chí có người muốn chiến tranh xảy ra thông qua việc nối liền hai giới? Đây cũng quá. . . . . . chẳng lẽ có người muốn hủy diệt thế giới mà thành?"
      "Có thể tới nơi này, chỉ sợ người kia đơn giản." Phong Vô Ý cau mày, đơn giản, hình ảnh lướt qua trong đầu. Nam tử tóc bạc cao ngạo. . . . . . người kia xuất ở cực bắc, chỉ là trùng hợp sao?

      "Tóm lại, ta muốn lập tức tu sửa phong ấn." Tiêu Tử Mặc xong, tay để bên phù chú, cũng quay đầu lại , "Vô Ý, ta nghĩ tới tình huống ở nơi này lại xấu như vậy, tu bổ phong ấn cần rất nhiều thời gian, trong thời gian này tuyệt đối thể để cho bất cứ chuyện gì quấy rầy đến ta, nếu , chẳng những ta chết, phong ấn cũng có thể biến mất hoàn toàn!"

      "Ta biết, ta làm hộ pháp cho chàng." dღđ☆L☆qღđ Phong Vô Ý gật đầu, lại thở dài , "Chỉ là, chàng dường như nghĩ sai rồi chủ yếu là phân cho , phong ấn băng hỏng mất ta xen vào, chàng. . . . . . cho phép có việc! An nguy của thế giới phải của chàng, cũng phải của ta, chàng cần vì những thứ hư vô đó mà bồi thường tính mạng."

      "Nhưng mà. . . . . ." Tiêu Tử Mặc chỉ cảm thấy đúng, nhưng lại biết nên giải thích như thế nào. là chiêm tinh sư hàng đầu Phạm Thiên, là người truyền thừa của Tuyền Ki Thạch phủ, là người có khế ước với thất sát Tinh, chưa từng có người nào cho biết, những cái này cũng phải trách nhiệmcủa .

      "Phong ấn biến mất rất nhanh." Phong Vô Ý nhắc nhở.

      Tiêu Tử Mặc hít vào hơi, lắc đầu, trước tiên nên gạt bỏ những ý nghĩ kia sang bên, hết sức chuyên chú đưa lực lượng của mình vào trong phong ấn. Ánh sáng vàng kim bao quanh phù chú dần dần ổn định lại, biến thành ánh sáng rực rỡ như bình thường.

      Phong Vô Ý xen tay vào được, cũng thể ra khỏi phạm vi kết giới bao phủ, ràng khoanh chân ngồi xuống, nháy mắt cái nhìn chằm chằm nham thạch nóng chảy quay cuồng bên dưới. Nơi này là thiên khí chi đảo, tồn tại trong vòng núi lửa, vốn có gì sinh linh quấy rầy, nếu là có cái gì ngoài ý muốn, tất nhiên là đến từ núi lửa rồi.

      "Oanh ~" cột dung nham nóng bỏng xuất , xông thẳng lên miệng núi cao hơn trăm mét, lúc sau, cột dung nham mới quay lại trong nham thạch, trong khí tràn ngập làn khói đen dày đặc, che phủ toàn bộ trung.
      Phong Vô Ý nhịn được có chút lo lắng, xem ra núi lửa này thường xuyên hoạt động, chỉ sợ thời gian lần phun trào sắp tới cũng còn xa, biết Tiêu Tử Mặc gia cố phong ấn muốn bao lâu? Chẳng may gặp phải thời gian núi lửa phun trào, nàng cho rằng cái kết giới nho này có thể gánh vác được lực lượng hủy thiên diệt địa của thiên nhiên lượng.

      Vừa quay đầu lại, lại thấy Tiêu tử Mặc nhắm hai mắt, bàn tay phải đặt bức tường nham thạch bị luồng ánh sáng dღđ☆L☆qღđ vàng kim bao vây ở bên trong, chút khí tức màu vàng từ giữa bốn phía tràn ra ngoài, dần hòa nhập vào giữa dòng phù chú.

      Chậm rãi, chỉ là phù chú, ánh sáng vàng kim dần khuếch tán mở ra, ngay cả khắp bức tường cũng bắt đầu phát ra ánh sáng lúc sáng lúc tối. Nếu phía sau có người ở bên ngoài, tất nhiên có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng kim từ miệng núi lửa mạnh mẽ phun ra.

      "Oanh ~" lại là cột dung nham nóng bỏng phóng lên cao.

      【Sao lại nóng như vậy? 】đột nhiên, thanh của Bích Linh rất lâu rồi xuất vang lên trong đầu. Phong Vô Ý giơ cổ tay lên, chỉ thấy con rắn bắt đầu mùa đông tới nay vẫn ở tay nàng đảm đương chức vụ vòng tay giờ lại tỉnh dậy trong giấc ngủ đông, vui vẻ di chuyển, miệng còn tê tê lè lưỡi ra.

      Cho dù có kết giới bảo hộ, dòng khí nóng cháy kia vẫn thẩm thấu vào trong ít, may mắn là còn trong phạm vi thân thể con người có thể chịu đựng. Phong Vô Ý thuận tay xoa mồ hôi trán, sờ cái đầu của Bích Linh.

      【Sao tự nhiên chạy vào trong núi lửa làm gì? Chẳng trách nóng đến chết rồi!】 Bích Linh oán trách bắt đầu xoay xoay lại tay nàng.

      【Sắp xong rồi đây, được cử động, nếu ta liền bỏ ngươi lại!】 Phong Vô Ý vừa an ủi, vừa uy hiếp, trấn an sủng vật, lại nhìn Tiêu Tử Mặc, trán mang theo chút lo âu.

      Núi lửa hoạt động càng ngày càng thường xuyên rồi, tiếp tục như vậy, tình huống ổn chút nào. . . . . . ánh sáng vàng kim tay Tiêu Tử Mặc lấp lánh nhấp nháy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi từ lâu.

      Dường như mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ mỏng ngày càng nhanh của kết giới vây quanh hai người, mặt dường như có thể cảm nhận được nhiệt đọ nóng cháy bên trong núi lửa.

      Phong Vô Ý phân ra chút lực lượng tiến vào chủy thủ Thương Lãng, kích hoạt lực lượng của thần khí. dღđ☆L☆qღđ Lúc trước Thanh Long hóa thân thành đầm lầy Nghịch Thủy Hàn, thân mình là thuộc tính chí chí hàn, tia lãnh khí theo lưỡi đao xuất , dần giảm nhiệt độ xung quanh xuống. Thần khí tự động hình thành lá chắn xanh nhạt màu ngọc lưu ly xanh biếc, dung nhập vào trong kết giới, kết giới lóe lên, rốt cục ổn định lại, hề tan rã.

      "Tốt lắm!" Tiêu Tử Mặc thu tay lại, thở phào thở ra hơi. Chỉ thấy phù chú chi chít lóe lên, rồi toàn bộ chìm vào trong bức tường nham thạch.

      "Chạy nhanh lên, núi lửa sắp phun trào rồi!" Phong Vô Ý dồn dập.

      "Ta. . . . . ." Tiêu Tử Mặc gật đầu cái, còn chưa kịp chuyện, chỉ nghe "oanh ~" tiếng nổ lớn vang lên, hơn mười cột dung nham bay thẳng đến chân trời, những đốm lửa cùng nham thạch nóng chảy giống như hạt mưa bình thường rơi xuống, may mắn có hai tầng kết giới cách ngăn.

      "Vang ầm ầm. . . . . ." Nham thạch nóng chảy quay cuồng, cột dung nham bùng lên, ngay cả nền khối đá bọn họ đứng thẳng cũng bắt đầu đung đưa kịch liệt.
      "Núi lửa bùng nổ!" Mặt Phong Vô Ý biến sắc .
      Last edited: 11/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :