Chương 49. Giương Buồm Ra Biển.
Thời tiết mấy ngày sau quả sáng sủa trở lại giống y như lời của Tiêu Tử Mặc , ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây dầy ở cao và làm cho tất cả những lo lắng đều tan biến. Ban đêm, Phong Vô Ý nhờ Tử Mặc sử dụng ma pháp làm băng đá tan ra thành cốc nước lạnh để uống, tuy có chút đơn sơ nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Vào lúc buổi chiều hoàng hôn của ba ngày sau, hai người nghe thấy được tiếng sóng biển ở cách đó xa.
"Chính là ở phía trước kia rồi" Tinh thần của Tiêu Tử Mặc cũng phấn khởi hẳn lên.
"Rốt cuộc cũng tới nơi!" Phong Vô Ý cũng thở dài tiếng, dù sao trong mấy ngày nay, những gì bọn họ gặp phải cũng đều là băng tuyết, khiến cho sức chịu đựng tới mức cực hạn rồi.
"Sau khi ra khỏi vùng biển băng này, khí hậu dần dần ấm trở lại" Tiêu Tử Mặc nhanh chân bước lên trước, bên mở miệng lên tiếng: " ra Cực Bắc Chi Địa trước kia dù có rét lạnh, nhưng cũng phải tới mực lạnh giá như địa ngục băng ác liệt thế này. Trong truyền thuyết, vào ngàn năm trước khi Đại Lục bị trục xuất, do oán khí của tất cả các tộc nhân tích tụ lại thể tiêu tan nên biến thành lời nguyền rủa cho mảnh đất này"
"Nguyền rủa sao?" Phong Vô Ý nhíu mày.
" bên này" Tiêu Tử Mặc cất kỹ bản đồ, mang theo nàng vòng qua mấy núi đá băng, khiến cho gió biển lạnh lẽo thổi tới, đập thẳng vào mặt.
Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt biển lớn rộng mênh mông, khắp nơi đều là những tảng băng trôi nổi dập dềnh. Nếu như thuyền vượt qua, chỉ sợ con thuyền còn chưa kịp biến thành phiên bản Titanic thứ hai rồi.
"Dùng thuyền rất dễ đụng phải các tảng băng trôi, cho nên thể được. Chúng ta phải dọc theo bờ biển mà tới cửa biển" Tiêu Tử Mặc trầm giọng .
Phong Vô Ý giật mình, trách được nàng nhìn thấy chiếc thuyền nào, ra.... Dọc theo tảng băng mà ra ngoài? Nàng sử dụng khinh công cũng có vấn đề gì, nhưng còn Tiêu Tử Mặc?
"Vừa đúng lúc để ngươi rèn luyện thêm khinh công, bằng cách cùng ta qua" Tiêu Tử Mặc nhìn ra tâm tư của nàng, nên lập tức đưa ra đáp án luôn.
"Được" Phong Vô Ý gật đầu, đánh giá con đường trước mặt, rồi chuẩn bị nhún chân nhảy xuống.
Băng nổi cứ bồng bềnh nâng lên hạ xuống, tiện thể nâng lên thân thể của nàng. Mượn lực nhảy lên, tiếp theo đứng lên khối băng khác cách đó xa.
Vận chuyển Ma Diễm tâm pháp, nhưng vẫn thể thực được chiêu thức Đạp Tuyết Vô Ngân, nhưng may mà nhờ ở dưới chân có khối băng nổi để mượn lực nên cũng tiêu hao nhiều thể lực.
Ánh mặt trời đột nhiên bị bóng mờ che khuất, Phong Vô Ý ngẩng đầu thấy bóng dáng như Liệp Ưng. Thân hình này so với Liệp Ưng còn lớn hơn gấp 2 lần, toàn thân màu đen dùng hai móng vuốt móc lấy hai bả vai của Tiêu Tử Mặc kéo lên, rồi bay qua đỉnh đầu nàng. Tinh thần bị phân tán, nhất thời lại bị mất cân bằng ở dưới chân, chỉ nghe thấy tiếng 'rắc rắc', thấy khối băng vỡ vụn ra.
Phong Vô Ý hề hoảng hốt giơ tay lên, sợi dây thép từ trong nhẫn bắn ra rồi đâm sâu vào núi băng trôi nổi ở cách đó xa, sau đó nàng mượn lực lao về phía tảng băng đó.
"Đừng nên xem thường các tảng băng ở biển này" Giọng của Tiêu Tử Mặc từ bầu trời truyền tới: "Bởi vì các tảng băng ở đây có rất nhiều, chỉ thế mà nơi đây còn có rất nhiều các cạm bẫy, bên dưới có vô số mạch nước xoáy ngầm. Chỉ cần cẩn thận bị rơi xuống, dù cho kỹ năng bơi lội có tốt cũng vẫn bị cắn nuốt"
"Ta có cần phải cám ơn lời nhắc nhở của ngươi ?" Phong Vô Ý tức giận hỏi lại. Nàng dám phân tâm, cố hết sức chọn những khối băng dày để đặt chân lên, nếu nhỡ có nguy hiểm còn có thể dùng sợi dây thép bắn ra rồi sau đó nhảy tới tảng băng khác.
Các núi băng dần dần giảm bớt, các mảng băng cũng trở nên thưa thớt, tuy nhiên vẫn có vài lần kém may mắn mà nàng vẫn giẫm lên phải khối băng vụn. Nhưng dù sao cứ lặp lặp lại cũng thành quen, chẳng những có thể rèn luyện tính chính xác, mà còn giúp cho nàng có thể nắm bắt được cách sử dụng của Ma Diễm tâm pháp cách thuần thục, và làm cho ma mạch mỗi lúc hoà hợp hơn. Quả nhiên, trải qua rèn luyện thực mới chính là phương pháp nâng cao thực lực cách tốt nhất!
“Thuyền ở phía trước rồi!” Tiêu Tử Mặc mở miệng nhắc nhở.
Phong Vô Ý tập trung tinh thần nhìn lại, quả nhiên phía trước có chiếc thuyền lớn giống như mèo, bồng bềnh ở nước biển. Nhưng mà vị trí thuyền đỗ có vẻ hơi xa, cho dù dùng dây thép của nàng để bay qua cũng được khả quan cho lắm.
Đương nhiên, vào hoàn cảnh lúc này, làm sao có thời gian cho nàng dừng lại để suy nghĩ được. Ở phía trước còn tảng băng trôi nào để lấy làm chỗ dừng chân nữa, nên thể nghĩ nhiều.
Trong đầu chợt loé lên, thân thể nàng bay vút ra xa vài chục trượng, tới khi mắt nhìn thấy khối băng ở gần trong mắt mới ném dây thép. Sau đó ở trung mượn lực dây thép mà tiếp tục bay thêm ra xa mấy trượng nữa, đồng thời chân cũng điểm lên tảng băng khiến cho khối băng kia liền lập tức vỡ làm hai mảnh.
Cổ tay giật mạnh, thu lại dây thép. Rồi cứ liên tục làm làm lại hành động đó vài lần rốt cuộc dây thé cũng bám được tới thuyền, và cuốn chặt vài vòng quanh cột buồm.
“ tối, bây giờ tiến bộ hơn trước rồi” Tiêu Tử Mặc đứng ở bên cạnh nàng vừa ý gật đầu, rồi phất tay cái khiến cho con hắc ưng nhất thời lập tức biến hoá thành làn khói đen, cuối cùng là ngưng tụ thành táng đá đen sẫm rơi xuống trong lòng bàn tay .
“Vừa rồi là cái gì vậy?” Phong Vô Ý thuận miệng hói.
“Huyền Ưng, là loại ma thú sống ở Bắc Địa. Nó thích lạnh sợ nóng, có tốc độ rất nhanh nhưng lại có năng lực công kích gì cả” Tiêu Tử Mặc trả lời.
Khi hai người chuyện, ở trong khoang thuyền có hai người nam tử ăn mặc trẻ tuổi tới. Nhìn thấy bọn họ giật mình sửng sốt lúc, rồi mới khẩn trương hành lễ: “Thiếu chủ, Tử Mặc công tử”
“Người lái thuyền tới rồi” Tiêu Tử Mặc nhàng gật đầu.
“Vâng ạ” Hai người lập tức trả lời, rồi sau đó người thu lại mỏ neo và căng buồm, còn người vào khoang lái. Thuyền lập tức quay phương hướng, thẳng về phía bắc.
“Con thuyền phổ thông bình thường có cách nào tiếp cận được Thiên Khí Chi Đảo, cho nên bọn chỉ đưa thuyền tới hòn đảo gần đó và dừng lại, sau đó ta để Tử Vô mang chúng ta qua đó” Tiêu Tử Mặc .
“Ngươi có bị ảnh hưởng gì ?” Phong Vô Ý khẽ nhíu máy. Nếu phải lần trước nàng thấy triệu hoán Tử Vô xong, rồi dáng vẻ trở nên vô lực ….
“Tại thời điểm mấy tháng vừa rồi ngươi tu luyện, ta cũng hề rảnh rỗi” Tiêu Tử Mặc tự tin mỉm cười: “ ra có rất nhiều chuyện này nọ, mà vào lúc ký kết khế ước kia ta có cách nào tập luyên được được, nhưng sau khi ký kết còn hạn chế nữa”
“Vì sao lại thế?” Phong Vô Ý hiếu kì hỏi: “Vì sao nếu ký kết khế ước thể luyện tập?”
“Ta rồi, Chiêm Tinh Sư có khả năng đoán trước tương lai, và đó là năng lực nghịch thiên” Tiêu Tử Mặc có chút bất đắc dĩ : “Ký kết khế ước. theo ý nghĩa nào đó sinh mệnh của ta về sau phụ thuộc vào người khác. thể rời xa, thể phản bội, cho nên thể nào bởi vì có lực lượng quá mức cường đại , mà huỷ thiên diệt địa”
“Vậy ngươi có nghĩ tới ta mệnh lệnh cho ngươi huỷ diệt thế giới này sao?” Phong Vô Ý nhếch miệng hỏi.
“Ngươi làm vậy sao?” Tiêu Tử Mặc hỏi ngược lại.
“Có lẽ” Phong Vô Ý cười lạnh tiếng, đưa ra đáp án lập lờ nước đôi.
Huỷ diệt thế giới? Thế giới tính là cái gì. Nếu có ngày, có ai đó hoặc chuyện gì đó cản trở bước chân của nàng, màtrong tay nàng lại có năng lực huỷ thiên diệt địa, có gì mà phải do dự chứ. Chẳng qua là huỷ … rồi sau đó lại xây dựng lại cái thế giới mới thích hợp hơn với mình mà thôi!
Tiêu Tử Mặc trầm mặc nhìn nàng lâu, sau đó lại im lặng cúi đầu xuống.
Gió biển thổi tới dần lớn hơn, cánh buồm nhờ vậy mà cũng căng lên khiến cho tốc độ thuyền tăng nhanh.
“Thiếu chủ, Tử Mặc công tử” Người nam tử vừa mới căng buồm xong liền tới, cung kính : “Đường tới Thiên Khí Chi Đảo ước chừng mất hơn người ngày biển, hai vị vẫn nên vào trong khoang thuyền thay đổi bộ quần áo để giảm bớt chút nóng nực tốt hơn”
Phong Vô Ý nhìn y phục thân, do xuyên băng vượt biển mà bị ẩm ướt lạnh lùng : “Dẫn đường”
Last edited by a moderator: 7/12/14