1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48. Vương Giả Cao Ngạo.



      Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, người nữ tử có tên Mia này thế nhưng lại là mỹ nhân cực kỳ xinh xắn và lạnh lợi. Nếu như để nàng đứng chung chỗ với Khàn Nô, đảm bảo chẳng ai có thể nghĩ rằng giữa hai người bọn họ có chung quan hệ huyết thống.

      "Mia, thuyền chuẩn bị tốt rồi chứ hả?" Tiêu Tử Mặc vừa thẳng vào bên trong, vừa mở miệng hỏi.

      "Ừm, tất cả đều làm theo công tử phân phó" Mia theo ở phía sau, cười tít mắt trả lời, đồng thời đôi mắt to đen láy kia cũng ngừng vụng trộm nhìn Phong Vô Ý bên cạnh.

      "Muốn xem cứ tự nhiên mà xem cho thoải mái " Phong Vô Ý cười nhàng: "Dù sao cũng chỉ là hai con mắt cái mũi cùng với cái miệng mà thôi"

      "Ta chỉ tò mò muốn biết xem Thất Sát Tinh có bộ dạng gì, nhỡ đâu lại giống với bộ dạng của ca ca làm sao" Mia đáp lại.

      "Hồ nháo!" Tiêu Tử Mặc nhíu mày, quát mắng câu.

      Phong Vô Ý nghe thấy vậy cũng giật mình, ra nguyên nhân chính là bởi vì Thất Sát Tinh. Người ở trong lời tiên đoán mới là điểm then chốt, chứ còn dung mạo đâu có quan hệ gì.

      Mie thè lưỡi, tránh sang chuyện khác: "Ta dù sao cũng tiếp đón các ngươi, sai người chuẩn bị đồ ăn, bình rượu nóng xua tan hơi lạnh... cho nên thiếu chủ người đừng ghét bỏ ta ạ"

      "Vất vả cho ngươi rồi" Phong Vô Ý gật đầu.

      Đúng lúc này ở đỉnh đầu truyền tới những tiếng vang nặng nề, tiếp theo là có cảm giác như cơ thể bị lắc lư, và cuối cùng là ít đá vụn rơi xuống.

      "Sao lại thế này?" Phong Vô Ý kinh ngạc hỏi.

      "Cũng biết vì sao ở trong mấy tháng này, tại Cực Bắc Chi Địa lại liên tiếp sinh ra địa chấn. May mắn là địa chấn lớn, nơi này lại có người ở, nên mới gây ra tổn ại gì" Mia nhíu mày .

      "Động đất?" Phong Vô Ý lo lắng lên tiếng: "Vậy mà ngươi vẫn ở dưới mặt đất, như vậy có an toàn ?"

      "Yên tâm , nơi này có trận pháp bảo hộ cho nên thể bị sập xuống được" Tiêu Tử Mặc trả lời.

      "Động đất... biết có phải là có quan hệ cùng với Thiên Khí Chi Đảo hay ?" Phong Vô Ý khẽ thở dài.

      " xem là biết thôi" Tiêu Tử Mặc lên tiếng .

      " ra, vào ngày hôm qua ở đây xảy ra việc dị thường" Mia đột nhiên chen lời vào .

      "Chuyện dị thường?" Phong Vô Ý chợt nhíu chặt chân mày.

      "Đúng vậy ạ" Mia hưng trí bừng bừng tiếp: "Ngày hôm qua ta ra ngoài tra xét ngọn nguồn của các đợt động đất gần đây, và ở chỗ Băng Cực Nham ta gặp được người cực kỳ cổ quái"

      "Ở Cực Bắc Chi Địa này vậy mà còn có người sinh sống?" Phong Vô Ý kinh ngạc lên tiếng.

      "Trông hình dáng ra sao?" Tiêu Tử Mặc cũng mở miệng hỏi câu.

      "So với Mặc công tử cao hơn chút, mặt mũi ta nhìn thấy , nhưng mà tóc của là màu bạc, hơn nữa nhìn qua có vẻ khác rất nhiều so với người dân bình thường" Mia nghĩ nghĩ, cố gắng nhớ lại rồi : " ràng trước đó khắc ta còn thấy ở đó, vậy mà khi vừa muốn tiến lên hỏi người trước mắt lại biến mất thấy tăm hơi đâu! Nếu như phải là ở nền đất để lại vết tích của dấu chân, ta còn tưởng là do bản thân mình hoa mắt nữa đó"

      "Chuyện này cũng khác thường" Phong Vô Ý với Tiêu Tử Mặc liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương, bọn họ đều cảm thấy được chấn động và kinh ngạc ở trong đó.

      Phải biết rằng vào ngày hôm qua tuyết vẫn còn chưa rơi, cho nên tầm mắt nhìn vẫn rất . Hơn nữa ở Cực Bắc Chi Địa lại rộng lớn, và có chỗ để nấp, dù cho có là cao nhân biết sử dụng khinh công cũng có khả năng chỉ trong nháy mắt bay ra được xa đến vài dặm. Nếu Mia đều là , vậy chỉ có loại khả năng, người nam nhân kia cùng với Tiêu Tử Mặc là giống nhau, và người có mang theo bí pháp nào đó!

      "Ngươi nhìn thấy ràng, là nhân loại?" Tiêu Tử Mặc trầm giọng .

      "Đương nhiên!" Mia chợt nhíu mày, tự tin : "Ta biết công tử là lo lắng sợ người của Đại Lục bị trục xuất lẩn vào, nhưng mà cho dù chỉ nhìn thấy có bên mặt ta cũng dám khẳng định người đó phải là dị tộc .... còn mái tóc màu bạc, có thể là do tu luyện pháp thuật nào đó mà thành ra như vậy sao?"

      Tiêu Tử Mặc gật gật đầu, lúc trước trong những người bị trục xuất, xét về tướng mạo rất giống với nhân loại, hoặc cũng có thể tự biến hóa thành. Nhưng mà bọn họ đều là những chủng tộc có trí tuệ cao cấp, sau đó cùng biến mất cùng với mảnh Đại Lục kia... cho nên chắc hẳn lưu lại ở các quần đảo gần đây, mà Đại Lục mất .... Nếu như người ở đó có thể thẳng tới Phạm Thiên chỉ sợ Phạm Thiên sớm còn tồn tại rồi.

      Hai người đều phải bộ quãng đường dài, tuy là nước và đồ ăn thiếu nhưng mà bọn họ cũng cảm thấy mệt mỏi tới mức chịu nổi, cho nên chỉ vội vàng ăn chút thức ăn nóng rồi nghỉ ngơi sớm.

      Ban đêm lại xảy ra lần động đất , nhưng mà ở trong thạch phủ lại vẫn bình yên như núi.

      Sáng sớm hai ngày sau, cầm lấy bản đồ do Mia vẽ lại, sau đó hai người trực tiếp về hướng bắc.

      Có lẽ là vì động đất, lại có lẽ là vị trận bão tuyết tối hôm qua. Cho nên địa hình mà bọn họ nhìn thấy ở trước mắt biến đổi so với hôm trước lớn, vài khe rãnh vết nứt cùng với hố băng sâu thấy đáy, khiến người ta cảm thấy rất bất ổn, chỉ cần cẩn thận là ngã nhào xuống.

      May mắn là bão tuyết ngừng, tia nắng cũng chiếu xuống phía dưới làm mơ hồ nhìn thấy ánh sáng màu lam, khiến cho cả mảnh đất băng tuyết rộng lớn đề được chìm vào bên trong nó.

      Tiêu Tử Mặc đối với Cực Bắc Chi Địa hề xa lạ, nhưng đó đều là được nhìn ở tư liệu, nên khi lần đầu bước chân lên mảnh đất xa lạ này, cộng với hoàn cảnh núi băng hiểm ác, biến hóa liên tục, lại cảm thấy may mắn vì Mia nhiều năm sinh sống ở nơi này, cho nên mới có thể vẽ được tấm bản đồ tường tận như thế.

      "Thế nào rồi?" Phong Vô Ý nhìn thấy đường ranh rới của băng tuyết đầu lên tiếng hỏi.

      "Ước chừng khoảng hai, ba ngày là có thể tới được bờ biển" Tiêu Tử Mặc nhìn tấm bản đồ đối chiếu lại, rồi trầm ngâm : "Nhưng mà rất khó tránh được bão tuyết, chỉ mong là mấy ngày này đừng có tuyết rơi"

      "Đó cũng phải là chuyện gì đáng ngại cả" Phong Vô Ý nghĩ nghĩ rồi cười khổ.

      Chẳng qua cũng chỉ là cắt khối băng ra rồi tạo thành căn phòng, người ở Bắc Địa có thể tránh rét được cũng là do bọn họ có thể nhóm lửa ở trong căn phòng băng. Mà chuyện này đối với nàng mà , cũng hề khó khăn chút nào.

      "Đại Hải Chi Thượng..." Tiêu Tử Mặc thu lại bản đồ, ngẩng đầu vừa câu lại đột nhiên sửng sốt, ngay cả câu kế tiếp cũng nuốt trở về.

      "Sao vậy?" Phong Vô Ý quay đầu nhìn về chỗ ánh mắt của dừng lại, trong lòng nàng cũng phải rùng mình theo.

      Chỉ thấy khối đá băng cách đó xa, chẳng biết từ lúc nào xuất người, mái tóc màu bạc dài, áo choàng màu đen bay phấp phới trong gió, để lộ ra dung nhan tuấn mỹ như ngọc, nhưng lại hề mang theo chút biểu tình nào.

      chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng toàn thân lại tỏa ra hơi thở tràn đầy đơn, giống như... ở giữa thiên địa này, mặc cho thế xoay vần, thiên biến vạn hóa, nhưng còn vẫn luôn chỉ có mình, mình qua thiên sơn vạn thủy.

      vị vương giả cao ngạo!

      Ý cười ở môi Phong Vô Ý dần thu lại, ánh mắt nhìn lại nhiều thêm vài phần lạnh lùng.

      Nam tử kia hề biến mất trong nháy mắt giống như lời Mia , mà chỉ cùng với nàng liếc mắt nhìn nhau cái rồi hừ tiếng, xoay người xa.

      "Quả nhiên là có người xâm nhập vào Cực Bắc Chi Địa!" Hai hàng lông mày của Tiêu Tử Mặc nhíu chặt, trong lòng bao trùm luồng hơi thở u ám.

      người bình thường tự nhiên lại tới địa phương này, mà nếu đến... ràng là có mưu đồ khác.

      " rất mạnh" Phong Vô Ý từ từ thở ra hơi.

      Cái nhìn kia, ánh mắt vô cùng sắc bén cùng với tiếng hừ đó, giống như là cây châm có hai đầu, rồi dần dần đâm sâu vào trong lòng nàng và làm cho nội lực bị kích động. Cũng may là ma diễm tâm pháp cùng ma hạch hợp thành thể, chỉ cần vận chuyển vòng là bình ổn trở lại.

      "Xem ra việc chúng ta gặp phải này vô cùng xấu" Tiêu Tử Mặc lên tiếng .

      " thôi" Phong Vô Ý nhìn lại bóng người rời khỏi tầm mắt của nàng lần nữa, rồi mới quay đầu với Tiêu Tử Mặc.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 49. Giương Buồm Ra Biển.


      Thời tiết mấy ngày sau quả sáng sủa trở lại giống y như lời của Tiêu Tử Mặc , ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây dầy ở cao và làm cho tất cả những lo lắng đều tan biến. Ban đêm, Phong Vô Ý nhờ Tử Mặc sử dụng ma pháp làm băng đá tan ra thành cốc nước lạnh để uống, tuy có chút đơn sơ nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

      Vào lúc buổi chiều hoàng hôn của ba ngày sau, hai người nghe thấy được tiếng sóng biển ở cách đó xa.

      "Chính là ở phía trước kia rồi" Tinh thần của Tiêu Tử Mặc cũng phấn khởi hẳn lên.

      "Rốt cuộc cũng tới nơi!" Phong Vô Ý cũng thở dài tiếng, dù sao trong mấy ngày nay, những gì bọn họ gặp phải cũng đều là băng tuyết, khiến cho sức chịu đựng tới mức cực hạn rồi.

      "Sau khi ra khỏi vùng biển băng này, khí hậu dần dần ấm trở lại" Tiêu Tử Mặc nhanh chân bước lên trước, bên mở miệng lên tiếng: " ra Cực Bắc Chi Địa trước kia dù có rét lạnh, nhưng cũng phải tới mực lạnh giá như địa ngục băng ác liệt thế này. Trong truyền thuyết, vào ngàn năm trước khi Đại Lục bị trục xuất, do oán khí của tất cả các tộc nhân tích tụ lại thể tiêu tan nên biến thành lời nguyền rủa cho mảnh đất này"

      "Nguyền rủa sao?" Phong Vô Ý nhíu mày.

      " bên này" Tiêu Tử Mặc cất kỹ bản đồ, mang theo nàng vòng qua mấy núi đá băng, khiến cho gió biển lạnh lẽo thổi tới, đập thẳng vào mặt.

      Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt biển lớn rộng mênh mông, khắp nơi đều là những tảng băng trôi nổi dập dềnh. Nếu như thuyền vượt qua, chỉ sợ con thuyền còn chưa kịp biến thành phiên bản Titanic thứ hai rồi.

      "Dùng thuyền rất dễ đụng phải các tảng băng trôi, cho nên thể được. Chúng ta phải dọc theo bờ biển mà tới cửa biển" Tiêu Tử Mặc trầm giọng .

      Phong Vô Ý giật mình, trách được nàng nhìn thấy chiếc thuyền nào, ra.... Dọc theo tảng băng mà ra ngoài? Nàng sử dụng khinh công cũng có vấn đề gì, nhưng còn Tiêu Tử Mặc?

      "Vừa đúng lúc để ngươi rèn luyện thêm khinh công, bằng cách cùng ta qua" Tiêu Tử Mặc nhìn ra tâm tư của nàng, nên lập tức đưa ra đáp án luôn.

      "Được" Phong Vô Ý gật đầu, đánh giá con đường trước mặt, rồi chuẩn bị nhún chân nhảy xuống.

      Băng nổi cứ bồng bềnh nâng lên hạ xuống, tiện thể nâng lên thân thể của nàng. Mượn lực nhảy lên, tiếp theo đứng lên khối băng khác cách đó xa.

      Vận chuyển Ma Diễm tâm pháp, nhưng vẫn thể thực được chiêu thức Đạp Tuyết Vô Ngân, nhưng may mà nhờ ở dưới chân có khối băng nổi để mượn lực nên cũng tiêu hao nhiều thể lực.

      Ánh mặt trời đột nhiên bị bóng mờ che khuất, Phong Vô Ý ngẩng đầu thấy bóng dáng như Liệp Ưng. Thân hình này so với Liệp Ưng còn lớn hơn gấp 2 lần, toàn thân màu đen dùng hai móng vuốt móc lấy hai bả vai của Tiêu Tử Mặc kéo lên, rồi bay qua đỉnh đầu nàng. Tinh thần bị phân tán, nhất thời lại bị mất cân bằng ở dưới chân, chỉ nghe thấy tiếng 'rắc rắc', thấy khối băng vỡ vụn ra.

      Phong Vô Ý hề hoảng hốt giơ tay lên, sợi dây thép từ trong nhẫn bắn ra rồi đâm sâu vào núi băng trôi nổi ở cách đó xa, sau đó nàng mượn lực lao về phía tảng băng đó.

      "Đừng nên xem thường các tảng băng ở biển này" Giọng của Tiêu Tử Mặc từ bầu trời truyền tới: "Bởi vì các tảng băng ở đây có rất nhiều, chỉ thế mà nơi đây còn có rất nhiều các cạm bẫy, bên dưới có vô số mạch nước xoáy ngầm. Chỉ cần cẩn thận bị rơi xuống, dù cho kỹ năng bơi lội có tốt cũng vẫn bị cắn nuốt"

      "Ta có cần phải cám ơn lời nhắc nhở của ngươi ?" Phong Vô Ý tức giận hỏi lại. Nàng dám phân tâm, cố hết sức chọn những khối băng dày để đặt chân lên, nếu nhỡ có nguy hiểm còn có thể dùng sợi dây thép bắn ra rồi sau đó nhảy tới tảng băng khác.

      Các núi băng dần dần giảm bớt, các mảng băng cũng trở nên thưa thớt, tuy nhiên vẫn có vài lần kém may mắn mà nàng vẫn giẫm lên phải khối băng vụn. Nhưng dù sao cứ lặp lặp lại cũng thành quen, chẳng những có thể rèn luyện tính chính xác, mà còn giúp cho nàng có thể nắm bắt được cách sử dụng của Ma Diễm tâm pháp cách thuần thục, và làm cho ma mạch mỗi lúc hoà hợp hơn. Quả nhiên, trải qua rèn luyện thực mới chính là phương pháp nâng cao thực lực cách tốt nhất!

      “Thuyền ở phía trước rồi!” Tiêu Tử Mặc mở miệng nhắc nhở.

      Phong Vô Ý tập trung tinh thần nhìn lại, quả nhiên phía trước có chiếc thuyền lớn giống như mèo, bồng bềnh ở nước biển. Nhưng mà vị trí thuyền đỗ có vẻ hơi xa, cho dù dùng dây thép của nàng để bay qua cũng được khả quan cho lắm.

      Đương nhiên, vào hoàn cảnh lúc này, làm sao có thời gian cho nàng dừng lại để suy nghĩ được. Ở phía trước còn tảng băng trôi nào để lấy làm chỗ dừng chân nữa, nên thể nghĩ nhiều.

      Trong đầu chợt loé lên, thân thể nàng bay vút ra xa vài chục trượng, tới khi mắt nhìn thấy khối băng ở gần trong mắt mới ném dây thép. Sau đó ở trung mượn lực dây thép mà tiếp tục bay thêm ra xa mấy trượng nữa, đồng thời chân cũng điểm lên tảng băng khiến cho khối băng kia liền lập tức vỡ làm hai mảnh.

      Cổ tay giật mạnh, thu lại dây thép. Rồi cứ liên tục làm làm lại hành động đó vài lần rốt cuộc dây thé cũng bám được tới thuyền, và cuốn chặt vài vòng quanh cột buồm.

      tối, bây giờ tiến bộ hơn trước rồi” Tiêu Tử Mặc đứng ở bên cạnh nàng vừa ý gật đầu, rồi phất tay cái khiến cho con hắc ưng nhất thời lập tức biến hoá thành làn khói đen, cuối cùng là ngưng tụ thành táng đá đen sẫm rơi xuống trong lòng bàn tay .

      “Vừa rồi là cái gì vậy?” Phong Vô Ý thuận miệng hói.

      “Huyền Ưng, là loại ma thú sống ở Bắc Địa. Nó thích lạnh sợ nóng, có tốc độ rất nhanh nhưng lại có năng lực công kích gì cả” Tiêu Tử Mặc trả lời.

      Khi hai người chuyện, ở trong khoang thuyền có hai người nam tử ăn mặc trẻ tuổi tới. Nhìn thấy bọn họ giật mình sửng sốt lúc, rồi mới khẩn trương hành lễ: “Thiếu chủ, Tử Mặc công tử”

      “Người lái thuyền tới rồi” Tiêu Tử Mặc nhàng gật đầu.

      “Vâng ạ” Hai người lập tức trả lời, rồi sau đó người thu lại mỏ neo và căng buồm, còn người vào khoang lái. Thuyền lập tức quay phương hướng, thẳng về phía bắc.

      “Con thuyền phổ thông bình thường có cách nào tiếp cận được Thiên Khí Chi Đảo, cho nên bọn chỉ đưa thuyền tới hòn đảo gần đó và dừng lại, sau đó ta để Tử Vô mang chúng ta qua đó” Tiêu Tử Mặc .

      “Ngươi có bị ảnh hưởng gì ?” Phong Vô Ý khẽ nhíu máy. Nếu phải lần trước nàng thấy triệu hoán Tử Vô xong, rồi dáng vẻ trở nên vô lực ….

      “Tại thời điểm mấy tháng vừa rồi ngươi tu luyện, ta cũng hề rảnh rỗi” Tiêu Tử Mặc tự tin mỉm cười: “ ra có rất nhiều chuyện này nọ, mà vào lúc ký kết khế ước kia ta có cách nào tập luyên được được, nhưng sau khi ký kết còn hạn chế nữa”

      “Vì sao lại thế?” Phong Vô Ý hiếu kì hỏi: “Vì sao nếu ký kết khế ước thể luyện tập?”

      “Ta rồi, Chiêm Tinh Sư có khả năng đoán trước tương lai, và đó là năng lực nghịch thiên” Tiêu Tử Mặc có chút bất đắc dĩ : “Ký kết khế ước. theo ý nghĩa nào đó sinh mệnh của ta về sau phụ thuộc vào người khác. thể rời xa, thể phản bội, cho nên thể nào bởi vì có lực lượng quá mức cường đại , mà huỷ thiên diệt địa”

      “Vậy ngươi có nghĩ tới ta mệnh lệnh cho ngươi huỷ diệt thế giới này sao?” Phong Vô Ý nhếch miệng hỏi.

      “Ngươi làm vậy sao?” Tiêu Tử Mặc hỏi ngược lại.

      “Có lẽ” Phong Vô Ý cười lạnh tiếng, đưa ra đáp án lập lờ nước đôi.

      Huỷ diệt thế giới? Thế giới tính là cái gì. Nếu có ngày, có ai đó hoặc chuyện gì đó cản trở bước chân của nàng, màtrong tay nàng lại có năng lực huỷ thiên diệt địa, có gì mà phải do dự chứ. Chẳng qua là huỷ … rồi sau đó lại xây dựng lại cái thế giới mới thích hợp hơn với mình mà thôi!

      Tiêu Tử Mặc trầm mặc nhìn nàng lâu, sau đó lại im lặng cúi đầu xuống.

      Gió biển thổi tới dần lớn hơn, cánh buồm nhờ vậy mà cũng căng lên khiến cho tốc độ thuyền tăng nhanh.

      “Thiếu chủ, Tử Mặc công tử” Người nam tử vừa mới căng buồm xong liền tới, cung kính : “Đường tới Thiên Khí Chi Đảo ước chừng mất hơn người ngày biển, hai vị vẫn nên vào trong khoang thuyền thay đổi bộ quần áo để giảm bớt chút nóng nực tốt hơn”

      Phong Vô Ý nhìn y phục thân, do xuyên băng vượt biển mà bị ẩm ướt lạnh lùng : “Dẫn đường”
      Last edited by a moderator: 7/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50 Băng Ngục Ma Giao.



      Quả nhiên, sau khi rời khỏi vùng biển băng khí hậu cũng dần ấm lên.

      Hơn mười ngày lộ trình biển, đối với những người bình thường cảm thấy rất nhàm chán, nhưng mà đối với Phong Vô Ý và Tiêu Tử Mặc lại khác, vì đối với họ đây là thời gian rất tốt để tu luyện. Trừ bỏ thời gian ăn cơm và ngủ, hai người đều ở lại trong khoang chính. . Phong Vô Ý ở trong khoang là vì muốn nghiên cứu lại những kinh nghiệm trong quá trình vượt qua hải băng vừa rồi, mà Tiêu Tử Mặc trừ bỏ mỗi đêm đều tới đầu thuyền xem tinh tượng ai biết là làm cái gì, ngay cả đồ ăn cũng đều là do hạ nhân đặt ở cửa rồi chờ ra lấy.

      Mười ngày chỉ trong chớp mắt trôi qua, mặt biển sóng êm gió lặng, thời tiết vô cùng thuận lợi, nhưng duy nhất chỉ có điều đó là ở ven đường biển đều thấy bất cứ chiếc thuyền nào ngang qua.

      Phong Vô Ý từ trong tu luyện tỉnh lại, trong khoang thuyền lúc này chỉ có mảnh tối đen, đồ ăn bàn cũng sớm trở nên lạnh lẽo khó nuốt.

      Tinh thần lúc này hề sảng khoái như mọi lần tỉnh lại, lần này nàng cảm thấy có chút gì đó khiến cho tâm phiền ý loạn.

      Tiện tay đốt nến lên, đầu ngón tay bắn ra đạo sương mù giống như hỏa diễm về phía chỗ đồ ăn ở bàn, nhất thời khiến chúng đồ ăn nóng lên.

      Vội vàng ăn vài miếng cho no bụng, sau đó nàng giày và bước ra bên ngoài. Đây cũng là lần đầu tiên trong suốt mười ngày qua nàng mới ra khỏi căn phòng này.

      Tối nay có gió, khí oi bức nặng nề, nhưng bầu trời lại vô cùng sạch thấy áng mây, chỉ có vầng trăng sáng ở cao cùng với muôn vàn ánh sao lấp lánh nhấp nháy.

      lên mũi thuyền, quả nhiên bắt gặp Tiêu Tử Mặc khoanh chân ngồi sàn thuyền. . Trước mặt là cái bàn , bên có la bàn, tiền tài, bút mực cùng với vài thứ vật dụng khác.

      "Tìm ta à?" Tiêu Tử Mặc cũng quay đầu lại, chỉ lấy bút son phác thảo giấy.

      Phong Vô Ý nhìn lướt qua, sau khi xem tất cả nàng vẫn chẳng hiểu những đường cong giấy là biểu thị cho cái gì, nhưng cũng có làm phiền tới gần rồi ngồi xuống bên cạnh , nhàng : "Hôm nay biết tại làm sao, đột nhiên trong lúc ta tu luyện giật mình tỉnh lại, giống như cảm giác được có chuyện gì sắp xảy ra"

      "Thiên tượng ... rối loạn" Tiêu Tử Mặc hạ bút, hơi hơi nhíu mày than tiếng.

      "Nhìn ra chuyền gì rồi sao?" Phong Vô Ý ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao.

      "Chỉ trong ít ngày nữa thôi, sợ là trận sóng thần mà từ trước tới nay chưa từng có quy mô lớn như vậy xảy ra" Tiêu Tử Mặc trầm giọng .

      "Sóng thần?" Phong Vô Ý nhớ lại tình hình những lần tai nạn mình từng trải qua. Sóng thần mãnh liệt chỉ sợ đối với Phạm Thiên Đại Lục có ảnh hưởng bao nhiêu cần nghĩ cũng đủ hiểu, nhưng mà nơi bị nguy hiểm lớn nhất... chắc hẳn phải là Thiên Khí Chi Đảo, sau khi nghĩ lúc nàng lên tiếng hỏi: "Bao lâu nữa?"

      "Khoảng chừng khi mặt trăng lặn là bắt đầu rồi" Tiêu Tử Mặc bên thu hồi lại mấy thứ ở bàn, bên : "Trước đó vài ngày có động đất, núi lửa phun trào các loại, chỉ sợ đây chính là điềm báo trước mà thôi"

      "Nếu lúc đó kịp thời gia cố lại phong ấn ở Thiên Khí Chi Đảo, tại nạn này có thể tránh được hay " Phong Vô Ý nghe thấy thế lên tiếng hỏi lại.

      " nữa, chỉ có thể tận sức mà làm thôi, còn đâu là do ý trời" Tiêu Tử Mặc lắc đầu, rồi sau đó im lặng gì nữa.

      "Làm hết khả năng, nghe theo ý trời sao..." Phong Vô Ý quay đầu nhìn cái, rồi bỗng cười lạnh tiếng và quay mặt : "Ta tin, tìm đường sống trong chỗ chết, cho tới bây giờ ta đều là liều chết mà đổi lại mạng sống"

      "Ngươi giống nữ nhân" Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ .

      "Có ý gì?" Phong Vô Ý nhíu mày. Nữ nhân sao.... Mềm mại làm ra vẻ, khẽ chạm là vỡ, như vậy khác gì búp bê?

      "Nhưng mà... như vậy cũng rất tốt" Bên tai Phong Vô Ý đột nhiên truyền tới câu.

      Phong Vô Ý sửng sốt, lại quay đầu lại lần nữa thấy người nọ ôm cái gì đó ở bàn rồi đứng lên vào trong khoang thuyền, chỉ để lại cho nàng cái bóng lưng thẳng tắp.

      Đúng lúc này thân thuyền bỗng nhiên chấn động mạnh cái.

      "Rầm" Thứ gì đó ở trong tay Tiêu Tử Mặc rơi xuống, may mắn đúng lúc có cánh cửa khoang thuyền để đỡ, chứ nếu bị văng ra ngoài biển rồi.

      Phong Vô Ý sau khi giật mình nhanh chóng đề khí, dùng khinh công bay tới bên cạnh .

      Chỉ thấy sóng biển mới vừa rồi còn êm ả yên lặng, mà giờ phút này mặt biển giống như nồi nước sôi sục bốc khói nghi ngút thôi. . Nhưng điều quỷ dị nhất chính là ở bầu trời vẫn như cũ chút gió nào! Sóng thần? Động đất dưới đáy biển? Hình như đều giống....

      mặt ở trong đầu suy nghĩ cách, mặt nắm chặt lấy thanh chủy thủ Thương Lãng trong tay, tùy thời chuẩn bị ứng biến tình hình.

      "Ầm" Sóng biển lập tức dâng cao lên tận trời, làm cho bọn họ đứng cũng bị ngã xuống ướt đẫm cả người.

      "Thiếu chủ, tốt rồi!" Người nam tử trẻ tuổi mang theo vẻ mặt kinh hoảng chạy tới, hô lớn: "Thuyền giống như bị mất khống chế!"

      "Dưới nước có cái gì đó" Tiêu Tử Mặc trầm giọng : "Chỉ cần giữ vững tay lái, còn lại những cái khác cứ giao cho chúng ta!"

      "Vâng!" Người nọ nhanh chóng lĩnh mệnh lệnh rồi chạy .

      "Dưới nước? Người nhìn thấy rồi hả?" Phong Vô ý hỏi.

      "Vừa rồi trong đợt sóng biển ta thoáng nhìn thấy, ở trong sóng biến giống như còn có vật sống, thân hình cực kỳ khổng lồ" Tiêu Tử Mặc nhíu chặt chân mày, tiếp: "Nếu như bây giờ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, chỉ sợ thuyền cũng sắp bị đánh cho vỡ tan đó!"

      "Đúng là để cho người ta được sống yên ổn mà" Phong Vô Ý giọng mắng khẽ câu.

      Tiêu Tử Mặc lấy ra thứ gì đó ở trong tay ném ra, rồi lại lấy ra mấy thủy tinh hình hạt châu... tiếp theo đó là tay phải nhanh chóng kết thành thủ ấn và tính toán nhìn hạt câu vài lần, cuối cùng mới giơ tay lên vứt nó vào trong biển.

      Trong nháy mắt, sóng biển cuồn cuồn sóng đột nhiên bắn ra hơn mười đạo ánh sáng màu vàng chói mắt, đem con thuyền gắt gao vây lại ở bên trong. . Dù cho mặt biển có sóng lớn và mãnh liệt tới mức nào chiếc thuyền vẫn đứng vững như Thái Sơn hề nhúc nhích tý nào.

      "Tạm thời ta có thể chống đỡ cho con thuyền này tối đa là nửa canh giờ" Tiêu Tử Mặc dồn dập.

      Lời còn chưa dứt, ở đầu thuyền lại có cột sóng biển dâng cao tới hơn mười thước. Mà vào lúc này, cả hai người đều nhìn thấy ràng, ở trong sóng biển có vật sống dài khoảng chừng ba mươi thước, đó là con Giao Long toàn thân bao trùm bởi lớp lân phiến màu bạc!

      "Mẹ kiếp!" Phong Vô Ý nhịn được mà mắng chửi câu: "Dạo này hình như Long đều có ở khắp nơi, chỉ cần tùy ý là có thể nhìn thấy được à?"

      "Nha đầu, Long tộc là chủng tộc vô cùng cao quý, kia chỉ là con Giao trùng, làm sao có thể đánh đồng với chúng ta được?" Ngay sau đó, giọng rống to của Thanh Long ở trong đầu vang lên. Chủy thủy Thương Lãng cũng giống như bởi vì tức giận, mà muốn bay ra khỏi bàn tay của nàng.

      "Tuy là giao, nhưng cũng là thuộc chủng tộc cấp thấp của Long tộc. Hơn nữa, đây là Băng Ngục Ma Giao" Tiêu Tử Mặc cười khổ .

      "Băng Ngục Ma Giao?" Phong Vô Ý lặp lại lần, giống như... Ở tại Tuyền Ki Thạch phủ, trong tư liệu mà nàng đọc qua từng có cái tên này. . Trong đầu dần lên những giải thích tương ứng về nó, sau đó nàng có chút nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Nó phải chỉ có thể sinh tồn ở trong vùng biển sâu với nhiệt độ cực kỳ rét lạnh hay sao? Tại sao nó lại ở chỗ này"

      "Đúng vậy, lẽ ra thuyền đợi ở ngay Băng Hải Chi Ngoại, nhưng bởi vì sợ gặp phải Băng Ngục Ma Giao tập kích, nên...." Tiêu Tử Mặc còn chưa xong, cái đuôi màu bạc nặng nề của Giao Long quật mạnh lên chiếc thuyền. Mắt thấy tình hình này, chỉ sợ lần này dù vỡ nát tan tành, tuyền gỗ cũng bị vỡ khung!

      "Cẩn thận!" Tiêu Tử Mặc hiểu được suy nghĩ muốn nhào lên của Phong Vô Ý, tay nắm chặt cửa khoang thuyền để cố định thân hình.

      "Ầm!" Thân thuyền bị va chạm mà kịch liệt chấn động.

      Chỉ thấy xuyên qua thân thuyền là hơn mười đạo ánh sáng màu vàng đồng thời sáng lên, hình thành nửa vòng tròn bảo hộ trong suốt. Giao Long màu bạc với chiếc đuôi to lớn nâng lên cao rồi lại hung hăng đập mạnh xuống ánh sáng hào quang phía trước, làm mặt biển tạo thành những cột sóng bắn tung tóe, khiến hào quang giảm ít ... tuy nhiên những đạo ánh sáng đó vẫn ngoan cố như cũ mà che chở cho chiếc thuyền.

      "Quản nó làm sao tới được đây, trước hết phải giết được nó rồi hãy sau!" Phong Vô Ý cắn răng cái, lôi ra dây thép ở trong nhẫn. . đầu buộc vào chuôi của chủy thủ... rồi sau đó ánh mắt nàng nhìn chằm chằm mặt biển, chờ tới khi Giao Long hình lần nữa.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51. Sinh Tử Trong Cái Chớp Mắt.



      "Đến đây !" Tiêu Tử Mặc trầm giọng quát.

      Phong Vô Ý nhìn thấy ràng, ở phía trước đầu thuyền có cột nước biển kịch liệt dâng lên cao tới hơn ba bốn mét. Đột nhiên nàng dùng lực lật ngược cổ tay, dồn chân khí vào thanh chủy thủ Thương Lãng sau đó là đạo khí tức mạnh được bắn ra, xuyên thấu qua thân thể Giao Long.

      "Rống~~" Giao Long bị đau nên rống to tiếng, máu tươi phun ra làm ướt mảng lớn ở mặt biển.

      Phong Vô Ý lúc này chỉ cảm thấy cổ tay nặng nề đau nhức, vì chịu đựng cỗ lực lượng cường đại mà khiến cho nàng đứng vững, cả thân thể gần như muốn rơi xuống vào trong biển. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ma hạch ở trong cơ thể lại bắt đầu tự động vận chuyển, làm cho chân khí trở nên lưu loát chạy khắp toàn thân, khiến áp lức cũng dần dần .

      Dây thép buộc vào chuôi của thanh chủy thủ Thương Lãng thẳng tắp bắn ra, cho dù Giao Long có vùng vẫy thế nào thanh chủy thủ vẫn đâm thẳng và sâu vào trong người nó, tạo thành khe hở, muốn tránh cũng thoát được.

      Tiểu Tử Mặc ngồi ở sàn thuyền khoanh chân lại, thanh của phát rất khiến cho ai hiểu được lời đó là có ý tứ gì, nhưng các vòng sáng màu vàng bảo hộ xung quanh vốn ảm đạm lại dần trở nên ổn định trở lại.

      còn gì lo ngại nữa, Phong Vô Ý cũng ổn định tinh thần, chuyên tâm đối phó với Giao Long.

      "Vô Ý, ngươi luôn luôn nhớ lời của ta " Tiêu Tử Mặc lần nữa gia cố lại kết giới, mở to mắt nhìn tình hình trước mặt, nhưng cũng đành bất đắc dĩ thở dài.

      Phong Vô Ý sửng sốt phen, sau đó lập tức hiểu ra. Nơi này phải là thế giới kia của nàng, cho nên mới chỉ trải qua mấy tháng ngắn ngủi làm sao có thể hoàn toàn thay đổi được thói quen cũ.

      tay kéo lấy dây thép, tay kia giương lên, hỏa diễm nhất thời bừng cháy đập mạnh vào trong biển.

      Tuy hỏa diễm rơi vào nước biển bị dập tắt, nhưng mà mảng lớn hỏa diễm tiến thẳng xuống nước như vậy, trong thời gian ngắn ít nhất cũng khiến cho cả khoảng biển này trở nên ấm nóng.

      "Rống !!!" Giao Long rốt cuộc chịu nổi, đành phải nhảy cao lên mặt nước.

      Phải biết rằng Băng Ngục Ma Giao sinh trưởng vốn là ở vùng biển băng thâm sâu, vì thế khi nó xuất ở Hải Vực này là cực hiếm thấy rồi. Cho nên khi nhiệt độ nước lên cao, đó cũng chính là điểm mấu chốt ảnh hưởng tới sinh tồn của nó.

      Quả nhiên, lực đạo vùng vẫy của Giao Long cũng dần yếu , máu tươi ở miệng vết thương cũng phun ra nhanh hơn.

      "Băng Ngục Ma Giao dù sao cũng là ma vật, hơn nữa tại vùng Bắc Địa Hải Vực này lực sát thương của nó rất mạnh, nếu giết nó đáng tiếc" Tiêu Tử Mặc đứng lên, thong thả lên tiếng.

      "Ngươi muốn luyện chế nó để làm thành vật sai khiến?" Phong Vô Ý cũng phản đối. Dù sao sau này, nơi Cực Bắc Chi Địa cũng trở thành chiến trường. Nếu có thể khiến cho Băng Ngục Ma Giao nghe theo chỉ huy của mình mà tập kích thuyền địch, đây cũng xem như là vụ mua bán có lời.

      "Nơi này của ta vừa đúng lúc có khối băng Lệ Thạch, cùng với thuộc tính của Băng Ngục Ma Giao " Tiêu Tử Mặc gật gật đầu .

      "Muốn ta phối hợp như thế nào?" Phong Vô Ý trực tiếp hỏi thẳng.

      "Bắt nó tới gần đây chút, đừng cho nó quay trở lại dưới đáy biển" Tiêu Tử Mặc xong, trong lòng bàn tay có thêm khối ngọc màu trắng hơi mờ, nhìn ở bên dưới ánh trăng chỉ thấy lên vầng sáng mông lung.

      "Đến đây !" Tay của Phong Vô Ý bỗng nhiên run lên, chủy thủ Thương Lãng ở người Giao Long cũng được rút ra. Nhưng đợi nó quay về đáy biển tránh né, thanh chủy thủ mang theo dây thép chuyển đổi, quấn quanh người nó vài vòng, sau đó lập tức buộc lại, khiến nó bị chói chặt thể làm gì. Cùng lúc đó lại là mảng lớn hỏa diễm bắn thẳng vào trong mặt nước biển, làm cho ngọn lửa cũ chưa kịp tắt mặt biển lại bốc cháy.

      Tiêu Tử Mặc cắn nát đầu ngón tay, dùng chính máu tươi của mình mà lên miếng tinh thạch rồi vẽ thành đồ án kì lạ, tiếp đó miệng niệm chú văn.

      Đồ án được vẽ bằng máu dần sáng lên, Giao Long cũng đình chỉ vùng vẫy, từ người cũng đồng thời phát ra đạo ánh sáng màu đỏ, cho tới khi màu sắc đỏ tươi ở đồ án trở nên chói lọi chỉ nghe thấy tiếng "Vù". Tiếp theo đó Giao Long bỗng hóa thành luồng ánh sáng màu đỏ, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mà bay thẳng về phía ánh sáng tinh thạch.

      Máu tươi ngưng tụ thành kí hiệu phát sáng, giống như ngọn lửa bập bùng cháy, mãi đến lúc sau mới chui vào trong tinh thạch biến mất còn dấu vết, mà tinh thạch cũng khôi phục lại thành dáng vẻ lúc ban đầu.

      Mục tiêu còn nữa, nên chủy thủ Thương Lãng cũng "keng" tiếng, rơi xuống ở sàn thuyền.

      Phong Vô Ý thu hồi lại vũ khí, tò mò : "Như vậy là xong rồi hả?"

      "Ừm" Tiêu Tử Mặc gật đầu, đem tinh thạch cất cẩn thận, cười : "May mắn mà có ngươi, chứ bình thường ma vật cấp cao như thế này cũng dễ dàng bắt sống được như vậy. Nhưng mà nó bây giờ cũng bị thương rất nặng, cần phải ở trong tinh thạch từ từ phục hồi nguyên khí, tạm thời có cách nào sai khiến nó được"

      " vội, dù sao tạm thời cũng chưa cần dùng tới nó" Phong Vô Ý thỏa mãn cười cười.

      Khi chuyện, vòng ánh sáng màu vàng bảo hộ chiếc thuyền cũng từ từ biến mất.

      "Cái này cũng là thành quả trong mấy tháng vừa rồi tu luyện của người hả?" Phong Vô Ý nhíu mày.

      "Cũng phải vậy" Tiêu Tử Mặc cười khổ: "Ngươi cũng thấy đấy, cái vòng bảo hộ này có phạm vi rất lớn, cho nên nếu như phải nhờ địa hình đặc biệt ở thuyền này rất khó mà dùng được. Hơn nữa.... nếu như dùng để đối phó với ngươi, kỹ năng này cũng chỉ trở thành bị động, là quá yếu"

      Phong Vô Ý nghĩ lại ở trong đầu, thể thừa nhận lời của rất có đạo lý, nếu như gặp phải nàng sớm bị đánh cho tan xác rồi, nếu như vậy bằng luyện thêm chút công kích để khống chế địch ạ. Tuy chỉ là loại kỹ năng phụ trợ, nhưng nếu do cao thủ sử dụng cũng có thể phát huy gấp đôi uy lực của nó.

      "Tuy là trải quả trận sóng gió, nhưng cuối cùng cũng thu hoạch được " Tiêu Tử Mặc xong, lại đưa mắt nhìn nàng lần rồi mới tiếp: " bị thương chứ?"

      "Ta rất tốt" Phong Vô Ý lắc đầu: "So với ngày đó ở tại Nghịch Thủy Hàn Đàm chuyện này chẳng đáng kể chút nào"

      "Xú nha đầu, ngươi còn dám đem ta ra so sánh với con rệp kia nữa à!" Thanh Long lại tiếp tục ở trong đầu nàng quát to.

      Khi dễ người khác nghe được nó chuyện, Phong Vô Ý mặt chút thay đổi mà trực tiếp xem nó, chỉ : "Khuya rồi, sớm nghỉ ngơi "

      "Ừm" Tiêu Tử Mặc nhặt bút mực và vài thứ ở mặt đất lên, bên lên tiếng: "Ta còn muốn dọn dẹp chút.... Khoảng chừng chưa tới hai ba ngày nữa là tiến vào phạm vi Thiên Khí Chi Đảo, mà nơi này cũng phải nơi an toàn, cho nên mấy ngày này ngươi cần tu luyện nữa"

      "Ta biết ...." Phong Vô Ý còn chưa xong, người lái thuyền lại khẩn trương chạy tới, vẻ mặt so với vừa rồi bị Băng Ngục Ma Giao đột kích còn kích động hơn, thậm chí miệng còn lắp bắp ra lời .

      "Chuyện gì!" Tiêu Tử Mặc quát.

      "Tử Mặc công tử, có chuyện tốt rồi!" Người nọ sắc mặt trắng bệch, hô to tiếng: "Đáy thuyền bị rỉ nước ạ!"

      "Làm sao có thể!" Tiêu Tử Mặc thốt lên tiếng.

      " xem xem!" Phong Vô Ý lập tức lôi kéo cổ tay của , sau đó chạy thẳng tới đáy khoang thuyền.

      Quả nhiên, ở dưới đáy thuyền bị nứt ra như cái miệng, nước biển chậm rãi từ bên ngoài thấm vào theo đường nứt. Tuy lỗ hổng lớn, nhưng mà vì áp lực của nước, chỉ sợ là sớm hay muộn cũng trở thành lớn mà thôi.

      "Ta ràng là bảo hộ con thuyền, nên là thể bị tổn hại tới mức này được" Tiêu Tử Mặc nhíu chặt chân mày .

      Phong Vô Ý giẫm chân vào thấy nước ngập tới mắt cá chân, tới chỗ bị nứt, ngồi xổm người xuống cẩn thận kiểm tra, sau khi xem xong mặt mày khỏi xanh mét.

      "Vô Ý?" Tiêu Tử Mặc kêu tiếng.

      "Cái này phải do cuộc tranh đấu vừa rồi gây nên, là do con người làm" Phong Vô Ý quay người, chậm rãi : "Có cái đinh bị người ta đóng vào, mới đầu có vấn đề gì, nhưng thuyền càng lâu lực nước, rồi nhiệt độ nóng lạnh, cộng thêm các sinh vật từ bên ngoài quấy nhiễu, dần dần bị nứt ra"

      "Vì sao..." Trong mắt Tiêu Tử Mặc nhất thời lên tia rét lạnh.

      "Tử Mặc công tử, chuyện này tuyệt đối phải do chúng ta làm!" Thuộc hạ bên cạnh là người của Tuyền Ki Thạch phủ nghe thấy thế, khẩn trương : "Ít nhất chúng ta cũng thể nào tạo ra cạm bẫy rồi đem cả mạng mình chết chung vào đó được!"

      "Ta biết" Tiêu Tử Mặc kiên nhẫn ngắt lời của , đáy lòng nổi lên trận buồn bực. Chính xác thể là bọn được, cái kiểu phương thức này quá ngu ngốc, làm gì có ai lựa chọn chứ.

      "Những thứ này để sau này hãy , tại trọng điểm chính là chúng ta nhất định phải bỏ thuyền lại rồi" Phong Vô Ý quay người trở lại, chỉ có vậy thôi mà khiến vết nứt lại nứt ra lớn hơn chút, nước biển tràn vào tới chỗ cẳng chân rồi.

      " lên phía " Tiêu Tử Mặc gật đầu.

      Nghe được bọn họ đối đáp, sắc mặt người bên cạnh càng lúc càng trắng bệch. Đây chính là giữa biển, xung quanh đều có đất liền hay hòn đảo nào, nếu như thuyền bị chìm.....

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52. Thành Thị Giữa Biển.



      tới đầu thuyền, lại thấy trời mới về đêm mà bị tầng mây u ám che kín. . Trước mặt toàn là gió biển thổi đến mang theo hơi nước dầy đặc.

      "Vào lúc này mà bão táp cũng tới, ông trời đúng là chiếu cố chúng ta mà" Phong Vô Ý cười khổ .

      Tiêu Tử Mặc , lấy ra tử ngọc cởi bỏ phong ấn. Trong nháy mắt, ánh sáng màu tím chiếu sáng cả mặt biển rộng lớn mênh mông.

      Phong Vô Ý bắt lấy tay nhảy lên lưng Tử Vô trước khi thuyền chìm vào trong nước. Dây thép cuộn lại quấy lấy eo của hai thuộc hạ lảo đảo ở bên dưới. Ma diễm băng sát điểu là ma thú cao cấp, tự tôn cùng với kiêu ngạo của nó so với nhân loại bình thường còn mạnh mẽ hơn nhiều, phải tùy tiện để bất kỳ ai sai khiến, cho nên hai người ở phía dưới dù thoải mái... nhưng so với mạng sống như thế vẫn là tốt hơn rất nhiều rồi!

      Con thuyền từ từ chìm vào trong biển, từng vòng lốc xoáy lướt qua, nhất thời cắn nuốt toàn bộ, hề lưu lại bất cứ thứ gì.

      May mắn là những thứ quan trọng đều mang theo người, nhưng mà.... Khoảng cách từ nơi này tới mục tiêu dự tính còn phải mất hai ba ngày, cho dù là có Tử Vô cũng mất thời gian rất lâu. . Cứ cho là chuyện này có thể miễn cưỡng vượt qua, nhưng còn chuyện làm cách nào để sau này quay trở về Phạm Thiên đó quả vấn đề lớn.

      " bước tính bước vậy" Tiêu Tử Mặc than tiếng, để cho Tử Vô bay theo hướng dự tính ban đầu.

      "Bản đồ đâu?" Phong Vô Ý ôm lấy hông , lên tiếng hỏi.

      "Ở chỗ này" Tiêu Tử Mặc lấy bản đồ mở ra, chỉ vào điểm: "Chúng tạ tại chắc là ở chỗ này, gần đây có đảo nào, chỉ có thể...."

      "Đợi chút!" Phong Vô Ý bỗng nhiên đè tay lại, chỉ vào chỗ bên dưới: "Xem! bên kia!"

      "Này....Đây là....." Tiêu Tử Mặc cầm bản đồ cũng nhịn được mà trợn mắt há hốc mồm.

      Chỉ nhìn thấy ở phía hướng bắc thấp thoáng cái bóng màu đen, đợi cho tới khi Tử Vô bay tới gần hơn mọi người mới thấy ràng đây thực ra là hòn đảo!

      "Mia chắc hẳn phạm phải sai lầm lớn như vậy!" Tiêu Tử Mặc nhíu mày. bản đồ tuyệt đối ghi ở đây có tồn tại hòn đảo, hơn nữa Mia qua đây ít nhất mười mấy lần, tuyệt đối thể nào sơ ý mà xem tình hình của hòn đảo được!

      "Như thế nào? Muốn qua xem sao ?" Phong Vô Ý nhíu mày hỏi.

      "Vào lúc này lại xuất hòn đảo, đây còn phải là lời mời chào sao?" Tiêu Tử Mặc thu hồi lại bản đồ, vỗ vỗ lên lưng Tử Vô để cho nó bay về phía đảo : "Nếu như thấy rồi mà lại tới chuyến, vậy chẳng phải là phụ ý tốt của người ta rồi sao?"

      "Ngươi cho rằng chuyện này và người gây ra việc ở thuyền chúng ta có quan hề gì à?" Phong Vô Ý hỏi.

      "Quá trùng hợp rồi" Tiêu Tử Mặc lạnh lùng lên tiếng.

      "Ta đối với lực lượng ở thế giới này còn chưa hiểu biết hết" Phong Vô Ý trầm mặc lúc rồi mới lên tiếng: "Ngươi cảm thấy sao khi đem hòn đảo từ mấy trăm dặm, thậm chí là cả ngàn dặm di chuyển tới đây? Chuyện này chẳng lẽ chỉ đơn giản vậy sao?"

      "Ít nhất dựa vào nhận thức của ta tuyệt đối là thể, ít nhất cũng phải là chỉ dựa vào hai người mà làm được" Tiêu Tử Mặc lắc đầu: "Đúng vậy, nó giờ quả xảy ra, mà lại còn là ngay ở trước mắt chúng ta"

      "Cũng tốt, cho dù là cạm bẫy, chủ động xông vào lần còn hơn là cứ để mặc người ta tùy ý tiến đánh bất cứ lúc nào, rồi chúng ta lại biết ứng phó ra sao" Phong Vô Ý .

      "Ta biết ngươi có suy nghĩ như vậy mà" Tiêu Tử Mặc cười cười.

      Phong Vô Ý nhìn quay mặt, trong ngực hơi có chút lo lắng. . Từ trước tới giờ, vào đầm rồng hang hổ cũng ít, nhưng mà.... Cho dù là lúc cùng với đồng đội ở trong Tử Vi Đấu Số hợp tác làm nhiệm vụ, bọn họ đều có thể ngầm hiểu ý của nhau, nhưng nàng vẫn luôn có cảm giác mình chiến đấu. Mà giờ.... Có người luôn ở bên cạnh duy trì yên lặng, thực ra nàng lại cảm thấy rất tốt.

      Tử Vô dang rộng

      đôi cánh khẽ đập, trước mắt cách xa vài dặm Hải Vực ở dưới chân.

      Tiêu Tử Mặc chọn đại nơi người mà hạ xuống, tử quang nhoáng lên cái Tử Vô trở lại trong Tử Ngọc. Mà nhìn vẻ mặt của cũng khá là thoải mái, chứ hề chật vật như lần trước ở bên Nghịch Thủy Hàn Đàm.

      Phong Vô Ý tiện tay đem hai người vứt sang bên, thu lại dây thép.

      “Hai người các ngươi tìm chỗ thân ở gần đây, đừng để bị người phát . Ta cùng với Vô Ý đến đảo nhìn xem.” Tiêu Tử Mặc phân phó .

      “Vâng. Thiếu chủ cùng với công tử phải cẩn thận.” Hai người vội vàng đáp ứng.

      thôi!” Phong Vô Ý lúc hạ xuống xem xét qua mọi nơi, cho nên bây giờ nàng nhanh chóng cầm lấy tay Tiêu Tử Mặc kéo .

      Xuyên qua khu rừng , thấp thoáng ở phía trước có ánh sáng của ngọn đèn dầu lóe ra.

      Theo con đường bùn đất uốn lượn tới, trước mắt bọn họ xác thực là xuất thôn trang yên tĩnh. Có lẽ là do sắc trời tối, cho nên cũng thấy bóng người nào, mà chỉ thấy từ những cánh cửa sổ của mấy hộ gia đình sáng lên ánh lửa.

      “Làm sao bây giờ?” Phong Vô Ý hỏi.

      "Tìm người hỏi chút .” Tiêu Tử Mặc cũng nhíu mày: “Ta cũng đột nhiên cảm giác được người ở đảo này đều là địch nhân… Mà kể cả là vậy, trước tiên cũng phải biết ràng xem là chúng ta rốt cuộc tới địa phương nào.”

      “Ừ.” Phong Vô Ý gật đầu, nhìn ngó xung quanh, rồi sau đó lôi kéo tới gian nhà vẫn còn đèn sáng mà đưa tay gõ cửa.

      “Người nào đó?” Mất lúc lâu sau, mới nghe được ở bên trong truyền ra thanh già nua.

      “Chúng ta biển gặp nạn, trong lúc vô tình lại trôi dạt tới hòn đảo này.” Tiêu Tử Mặc đáp.

      Phong Vô Ý hiểu ý, lùi lại phía sau bước, thu lại sát khí lạnh lùng ở mặt. Dù sao đây cũng là thế giới lấy nam nhân làm chủ, ở trong lúc tình hình chưa ràng nàng cũng muốn bị người khác chú ý.

      Trong phòng truyền đến vài tiếng động, sau đó là thanh của then cửa bị di dời “Két”… tiếng, cửa lớn bị mở ra cánh, sau đó xuất trước mặt hai người là lão nhân tóc bạc trắng, chống gậy đứng đó.

      “Lão nhân gia, có lỗi vì quấy rầy người.” Tiêu Tử Mặc lên tiếng .

      Lão nhân già nua, trong mắt ngẫu nhiên lên tia tang thương, sau khi nhìn vào trong ánh mắt của bọn họ lại để lộ ra thêm vài phần đồng tình, sau đó mới tránh người sang bên: “Trước tiên cứ vào nhà, thay đổi quần áo, ăn chút đồ ăn nóng . Cái thời tiết này nếu ở trong nước lạnh lâu, cũng phải là chuyện đùa đâu.”

      “Đa tạ lão nhân gia.” Hai người nhìn nhau cái, khỏi cười khổ.

      Tuy bọn họ rơi xuống biển, nhưng lúc trước cũng giao chiến hồi với Băng Ngục Ma Giao, sau đó lại chưa kịp sửa sang lại chính mình. Tiếp đó lại phi hành cùng với Tử Vô, bị gió điên cuồng thổi qua, khiến cho toàn thân ướt đẫm, tóc bay tán loạn, so với người gặp phải tai nạn ở biển cũng khác là bao.

      Vào cửa nhìn thấy được đây là căn phòng được trang trí vô cùng đơn giản, nhưng lại rất gọn gàng sạch . Tất cả những đồ đạc đều ở đúng vị trí của nó, hề sai lệch chút nào, điều này lên điều, đó là chủ nhân của căn nhà này có tác phong cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận.

      “Đây là y phục cũ của Tiểu Nhi cùng với vợ , nếu chê trước hết hãy thay .” Lão nhân xoay người vào buồng bên trong, rất nhanh mang ra hai bộ y phục bố y, rồi lại tiếp: “Lửa trong lò còn chưa tắt, có chút nước ấm, hai người có thể lấy mà tắm rửa, điều kiện ở trong thôn này cũng chỉ có vậy thôi.”

      làm phiền người quá rồi.” Tiêu Tử Mặc vội vàng nhận lấy y phục, để cho Phong Vô Ý vào trong phòng thay đồ trước.

      “Đó phải là vợ ngươi à?” Lão nhân lên tiếng hỏi.

      , phải.” Tiêu Tử Mặc cả kinh, mặt lên chút xấu hổ. Mắt thấy bóng dáng của Phong Vô Ý biến mất ở sau rèm cửa, lúc này mới lên tiếng : “Đó là… Tiểu thư nhà ta, chỉ là tiểu thư xưa nay hay để ý tới lễ tiết nhiều, nên đối với ta cũng giống như người nhà vậy.”

      ra là gia chủ, đáng tiếc.” Lão nhân gia lắc đầu, lại : “Các ngươi làm sao có thể trôi dạt tới được nơi này?”

      Nghe được người nọ chủ động nhắc tới chuyện này, tinh thần Tiêu Tử Mặc rung lên, trực tiếp hỏi: “Xin hỏi lão nhân gia, nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Nhà ta cũng qua hải vực này mấy chục lần rồi, nhưng mà… hình như chưa bao giờ nghe …”

      “Đây là đương nhiên!” Nhất thời lão nhân lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo cùng tự hào: “Nơi này chính là thành thị giữa biển – Ngao Lai Tiên Đảo!”
      Last edited: 12/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :