1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất sát nữ đế - Thanh Mặc Yên Thuỷ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43. Chung Kết Khảo Nghiệm.



      Tiễn Tiêu Tử Mặc rời , Phong Vô Ý quay về phòng, nằm ở giường đưa tay mở tấm bản đồ ra lần nữa, nhưng trong đầu lại suy nghĩ về cuộc chuyện vừa rồi.

      Thiên Khí Chi Đảo sao? lúc muốn hỏi thử Hoàng Cửu Lê xem thế nào, lại bỗng nhớ ra bức tượng gỗ kia bị Tiêu Tử Mặc phong ấn.

      Hoàng Cửu Lê muốn tới Thiên Khí Chi Đảo là vì muốn nhờ ma khí để khôi phục lại thân thể, mà Tiêu Tử Mặc cũng hi vọng nàng tới Thiên Khí Chi Đảo lần. Chẳng lẽ nơi này có liên quan gì đó tới những hòn đảo bị phân tán kia à?

      Từ từ nhắm hai mắt lại, ở trong đầu nàng bắt đầu lên từng đoạn hình ảnh của trận thí luyện bị ngắt quãng. Tập trung tinh thần để làm cho đầu óc tỉnh táo lại, tiếp đó là từng trận mệt mỏi kéo tới làm cho trạng thái cơ thể tiến vào giấc ngủ sâu.

      Dù sao cũng rất lâu chưa được nghỉ ngơi, nên cho dù là thể lực hay tinh thần cũng đều sớm chạm tới mức cực hạn mà bản thân có thể chịu đựng được, chỉ là nàng vẫn luôn kiên cường chống đỡ mà thôi. Vì vậy mà vào lúc này, khi việc kết thúc bản thân cũng bắt đầu thả lỏng, cần phải luôn đề phòng mọi thứ xung quanh nữa.

      Ngọn đèn ở bàn dần tối lại, lập lòe vài cái rồi tắt luôn.

      lúc lâu sau, khi tiếng hít thở ở giường ổn định vững vàng. Đột nhiên, ở bức tường đá có thứ gì đó giật giật, tiếp theo đó là bóng dáng giống như vật thể di chuyển ở đất vô cùng nhàng. Khi tới trước giường, bỗng bóng dáng đó từ từ vặn vẹo rồi biến thành hình dáng của con người, nhưng mà nhìn chiều cao và thể trạng của người này, so với người bình thường lớn hơn rất nhiều.

      Chỉ trông thấy người này toàn thân được bao trùm bởi màu đen, và để lộ hai con mắt ra bên ngoài. Mặc dù hình dáng to lớn, nhưng lúc di chuyển lại hề gây ra thanh hay tiếng động nào, so với mèo còn linh hoạt hơn!

      Bóng đen yên lặng đứng ở bên cạnh giường, ánh mắt chăm chú nhìn người ngủ. Rồi sau đó nâng lên bàn tay nắm thanh chủy thủ sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

      Đúng lúc này, người vốn ngủ say ở giường bỗng nhiên mở to hai mắt.

      Bóng đen giật mình, chút do dự mà đâm mạnh thanh vũ khí nắm ở trong tay xuống giường.

      Phong Vô Ý bắt lấy cổ tay cách chuẩn xác, dùng lực xoay chuyển làm cho mũi chủy thủ sắc bén chệch vài tấc. Còn cánh tay kia nắm lấy vạt áo ở ngực , chân quắp lấy chân , eo dùng lực, sau đó là xoay người lật lại áp chế giường. Cũng kịp gì, mà ngay khi đoạt được thanh chủy thủ nàng dùng toàn bộ sức lực ở khuỷu tay, đánh xuống đòn mạnh lên ngực của người kia.

      Bóng đen ràng bị chấn động, nhưng lại vẫn ngoan cố chịu kêu rên lên tiếng nào.

      "Ai sai ngươi tới?" Phong Vô Ý lật ngược được tình thế, đưa thanh chủy thủ đặt ở động mạch cổ của .

      muốn đọ sức phen, có lẽ bây giờ nàng còn kém với những cao thủ có võ công của thế giới này, nhưng nếu để so chiêu thức cận chiến các chiêu thức mà nàng được học ở trong quân đội lại vô cùng hữu dụng. Vì đây là võ thuật của nhóm người trước, bọn họ dùng vô số kinh nghiệm và các thế võ được lưu lại từ xa xưa mà đúc kết thành tinh hoa của võ thuật!

      Bóng đen chớp mắt, sau đó gắng sức dơ tay chỉ vào trước ngực mình.

      Phong Vô Ý giật mình, cẩn thận dùng tay trái tìm kiếm ở trong ngực , quả nhiên nàng tìm thấy được tờ giấy được gấp lại giống như bức thư.

      tay nắm chặt chủy thủ buông, tay còn lại run rẩy mở ra tờ giấy. Phong Vô Ý dùng tốc độ như gió lướt mà đọc, mà sau khi đọc xong nhất thời ở trong đầu giống như có sợi dây bị đứt.

      Đây là tờ giấy do đại trưởng lão lưu lại, mà người nam nhân này chính là Khàn Nô (người câm điếc). Đây mới chân chính là cuộc thí luyện cuối cùng, nhằm vào mục đích khảo nghiệm xem nàng có lơi lỏng cảnh giác mà phân tâm hay . Mà may mắn là loại tập kích này, vào lúc trước khi nàng ở trong cơ sở huấn luyện, cứ mỗi đêm đều phải trải qua ít nhất là hai đến ba lần, nên với nàng mà sớm trở thành bản năng, dù có ngủ say tới chết cơ thể vẫn theo bản năng phản kích lại.

      Sau khi xác định được có gì nguy hiểm, lúc này nàng mới từ từ thu hồi lại chủy thủ, nhưng vẫn cẩn thận nhìn về phía người nam nhân này.

      Khàn Nô đứng lên, cúi người chào nàng, sau đó thân hình dần dần thấp xuống và cuối cùng là hóa thành vũng nước, theo khe hở của vách đá mà thấm ra bên ngoài.

      Phong Vô Ý hề nháy mắt dù là cái, nàng chăm chú nhìn cảnh tượng này chằm chằm. Trong lòng vô cùng tò mò, hiểu đây là bí pháp gì, vì sao.... ngay cả y phục, vũ khí, giấy đều có thể biến thành trạng thái chất lỏng được?

      Cúi đầu nhìn thanh chủy thủy lấy được ở trong tay, nhưng chất liệu cũng phải là kim loại hay sắt đá gì. Nàng nhìn ra là nó được chế tạo được từ đâu, mà lại có thể sắc bén tới như vậy. Ngay cả gường đá rắn chắc mà cũng có thể cắt được giống như cắt miếng đậu hũ, so với những công nghệ chế tạo đứng đầu của quân đội còn tốt hơn nhiều!

      Tiện tay đem chủy thủ cất kỹ, đồ đoạt được chính là chiến lợi phẩm, nàng cũng có ý đinh đem trả lại!

      Tiếp theo đáng lẽ là có thể yên ổn mà ngủ giấc rồi, tuy là trong căn phòng bằng đá này thể phân biệt được ngày hay đêm, nhưng mà dựa vào đồng hồ sinh học nàng vẫn có thể nhận biết bây giờ trời sáng.

      ra cửa phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy Tiêu Tử Mặc cũng đứng ở đây.

      "Ngủ có ngon ?" Tiêu Tử Mặc mỉm cười.

      "Rất tốt" Phong Vô Ý gật đầu, rồi lại bổ xung thêm câu: "Hơn nữa còn rất thú vị!"

      "Thú vị?" Tiêu Tử Mặc giật mình, bên trong ánh mắt thâm thúy cũng bắt đầu lên tia sáng.

      Phong Vô Ý nhìn thấy vậy cũng thầm hiểu ở trong lòng, chuyện tối ngày hôm qua chỉ sợ là Tiêu Tử Mặc cũng biết. Cũng phải, vào thời điểm nàng ký kết khế ước với Tiêu Tử Mặc, đồng nghĩa với chuyện Tiêu Tử Mặc vì nàng mà làm mọi việc... cho nên lúc này, khi lợi ích của nàng cùng với Tuyền Ki Thạch phủ có xung đột, cũng bị gạt ra ngoài. Mà Lưu Ly tuổi còn , vì sợ làm lộ chuyện nên có lẽ cũng được biết.

      " thôi" Tiêu Tử Mặc yên lặng lúc, rồi cũng giống như ngày hôm qua, ở ngay tại trong căn phòng này mở ra cánh cửa.

      "Ừm" Phong Vô Ý cùng với sóng vai xuyên qua cửa, trong giây lát ở phía trước bỗng sáng lên, giống như ánh mặt trời rực rỡ làm người ta bị chói mắt.

      "Hoan nghênh các người tới Thiên Thượng Lâu" Cách đó xa, bỗng giọng cứng ngắc vang lên, quả khác gì so với thanh của máy móc.

      Thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh, Phong Vô Ý mở mắt ra thấy chính mình đứng ở ban công rộng rãi, bốn phía bao quanh đều là mây trôi cùng với sương trắng mờ mịt.

      Cái tên gọi Thiên Thượng Lâu này, quả nhiên là rất phù hợp với nơi đây.

      "Nơi này chính là di tích duy nhất của nền văn minh Phạm Thiên từ ngàn năm trước lưu lại" Người chuyện là người mặc áo bào màu trắng, râu bạc dài chấm đất như lão nhân, nếu nhìn vào thấy người này có hình dáng giống hệt với nhị trưởng lão.

      "Đại trưởng lão" Giọng của Tiêu Tử Mặc lúc này trừ bỏ kính sợ, thậm trí còn mơ hồ còn mang theo chút cảnh giác cùng đề phòng.

      "Các người đến đây, ngồi " Đại trưởng lão híp mắt, chỉ vào chiếc ghế ở phía đối diện với mình.

      "Cảm ơn" Phong Vô Ý kéo Tiêu Tử Mặc qua rồi ngồi xuống. chiếc bàn đối diện là trà ngon và điểm tâm khiến cho ai có thể cự tuyệt được, mà Tuyền Ki Thạch phủ lúc này cũng chẳng có lý do gì mà lại độc chết nàng cả. Hơn nữa, nàng là người được cải tạo gien, cho nên dù có là độc dược gì nữa đối với nàng đều có tác dụng, mà kể cả là trúng phải loại độc lợi hại nhất cùng lắm nàng cũng chỉ bị tiêu chảy mà thôi.

      "Từ hôm nay trở , ngươi, Phong Vô Ý chính là thiếu chủ của Tuyền Ki Thạch phủ. Ba người trưởng lão chúng ta lui về phía sau, mà tất cả lực lượng của Thạch phủ đều do Lưu Ly cùng với Tiêu Tử Mặc người được truyền thừa nắm giữ" Đại trưởng lão mở miệng liền vào trọng tâm chủ đề của câu chuyện luôn, chứ hề có nửa câu vô nghĩa nào.

      Phong Vô Ý cảm thấy khác xa so với dự đoán của mình, nghĩ tới được mấy lão già này lại đưa ra thí luyện hà khắc như vậy, thế nhưng lại dễ dàng buông tha quyền lực như thế. Cứ cho là bọn họ có thể theo sát, cũng cũng thể nào khống chế được Tiêu Tử Mặc hay Lưu Ly, hoặc xem hai người này như con rối mà sai bảo được ạ. Nhưng mà còn nàng, Tiêu Tử Mặc còn có thể, mà Lưu Ly... nếu muốn có thể sử dụng được nàng ta ... e là nàng phải tốn chút công sức rồi.

      "Tử Mặc, vết mực phong ấn của Thanh Trì có thể mở ra rồi" Đại trưởng lãi đợi cho bọn họ tiếp thu được lời của , rồi mới tiếp: "Thiếu chủ cần lực lượng, cho nên dùng cái kia "

      "Vâng" Tiêu Tử Mặc đáp ứng tiếng, nhưng vẻ mặt lại ra chút xấu hổ.

      Phong Vô Ý nhìn chút, nàng cần lực lượng, đúng thế.... nhưng mà 'cái kia' là cái gì? Sao nàng lại có cảm giác giống như sắp gặp phải chuyện vô cùng rắc rối....

      "Thất Sát thế, sát kiếp cũng chuẩn bị bắt đầu xảy ra ạ...." Đại trưởng lão cười to vài tiếng, sau đó thân hình nhạt dần và hóa thành vô số điểm ánh sáng tiêu tán ở trong khí, chỉ để lại lượn lờ quanh quẩn: "Trước khi rời phủ, đến Thiên Thượng Lâu tìm ta"

      " thôi" lúc lâu sau, Tiêu Tử Mặc lên tiếng: "Thiên Thượng Lâu mỗi lần xuất đều có thời gian quy định, phải đợi nó biến mất lần nữa rồi mới có thể rời "

      "Được" Phong Vô Ý theo , chợt mở miệng hỏi" Cái kia... Đại trưởng lão là cái gì?"

      "Cái này..." Tiêu Tử Mặc giống như bị nghẹn lời, rất lâu sau mới : " lát nữa ngươi biết!"

      "À..." Phong vô Ý lên tiếng, nhưng lại càng cảm thấy nghi hoặc hơn.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 44. Tình Chưa .


      "Mặc Thanh Trì?" Lưu Ly hét to tiếng, ánh mắt đổi tới đổi lui nhìn về phía hai người đứng cạnh mình.

      "Sao vậy, có gì ổn à?" Phong Vô Ý nhíu mày.

      " phải!" Lưu Ly trả lời rất nhanh, mà cũng bởi vì trả lời quá nhanh nên mới khiến cho người nghe cảm thấy có gì đó ổn.

      "Vậy..." Phong Vô Ý mới được chữ bị ngắt lời.

      "Đây là chìa khóa để mở phong ấn, giờ đưa cho ngươi!" Lưu Ly tháo chiếc vòng ở cổ xuống rồi ném qua, sau đó quay người bỏ chạy, nhìn bộ dáng nàng ta lúc này đúng là chạy trối chết.

      "Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?" Phong Vô Ý cầm chiếc vòng cổ vừa bị kéo đứt xuống, rồi nhìn chằm chằm với vẻ mặt khó hiểu.

      "Tháo bỏ phong ấn Mặc Thanh Trì cần phải có cả hai chiếc chìa khóa mới được. dღđ☆L☆qღđ. cái là ở trong tay ta, cái còn lại là do Lưu Ly giữ" Tiêu Tử Mặc ho khan hai tiếng, sau đó qua lượt về chuyện chìa khóa mở phong ấn... cuối cùng là dẫn nàng về phía phòng ngủ: "Cửa vào nằm ở ngay trong phòng của ngươi, việc này thể chậm trễ cho nên chúng ta hãy bắt đầu sớm chút!"

      "Được" Phong Vô Ý tuy có rất nhiều nghi vấn, nhưng dù sao vào lúc này đối với nàng mà chuyện có được lực lượng mới là chuyện quan trọng nhất.

      Mở ra cơ quan để trở lại phòng, Tiêu Tử Mặc tìm kiếm ở giá sách lúc lâu mới thấy được miếng thạch bích lồi lên, rồi trực tiếp ấn xuống. Sau đó bỗng giá sách tách ra làm hai bên, để lộ ra con đường.

      "Ở nơi như thế này mà các ngươi bị lạc đường à?" Phong Vô Ý đưa tay ôm trán thở dài, nàng hiểu nổi tại sao nơi này lại toàn là mật đạo cùng với cơ quan như vậy, khiến cho cả tòa Tuyền Ki Thạch phủ quả thực khác nào mê cung khổng lồ!

      "Ta chưa từng lạc đường, nhưng..." Tiêu Tử Mặc dẫn đường ở phía trước, bất chợt vừa cười vừa : "Khi Lưu Ly vừa tới đây lại trái ngược với ta, nàng luôn lạc đường khiến cho ta lúc nào cũng phải đưa nàng trở về phòng".

      Điều này chỉ có thể lên chuyện, ngươi phải là người bình thường! Phong Vô Ý bất giác lắc đầu.

      Con đường này dài, dọc theo từng bậc thang bằng đá xuống bên dưới, tuy có cảm giác như bậc thang uốn cong nhưng nàng vẫn biết chỗ chính là ở bên dưới phòng ngủ.

      Thạch thất vắng vẻ, trừ bỏ những cột trụ to lớn bằng đá, cùng với ngọn đèn dầu được thắp sáng quanh năm cũng chỉ còn lại hồ nước nằm ở chính giữa trung tâm. dღđ☆L☆qღđ. Hồ nước rất nông, cùng lắm cũng chỉ cao tới ngang eo mà thôi. Nước trong hồ nóng lạnh, nhưng lại tràn ngập sương mù vây quanh thể tiêu tan, mà điều khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ, chính là ở dưới đáy ao lại là khối Mặc Ngọc!

      "Nơi này chính là Mặc Thanh Trì" Tiêu Tử Mặc lên phía trước, sau đó vung tay lấy ra vòng cổ của Lưu Ly và cây trâm của mình, rồi vứt vào trong hồ nước.

      Trong nháy mắt khi hai chiếc chìa khóa tiếp xúc vào trong nước, Phong Vô Ý tận mắt nhìn thấy nước ở trong hồ lóe lên ánh sáng màu vàng, tựa hồ như cả hồ nước phục hồi và sống lại.

      "Phải xuống nước à?" Phong Vô Ý quay đầu lại hỏi.

      "Ừm" Tiêu Tử Mặc gật đầu, đinh tiếp thấy người nữ tử ở bên cạnh cởi bỏ áo khoác ngoài... Ngay lập tức sửng sốt, bật thốt lên: "Người làm gì vậy?"

      "Ngươi định xuống nước trong khi vẫn mặc y phục à?" Phong Vô Ý dừng lại động tác, khó hiểu nhìn : "Lần trước ở phủ quốc sư, lúc đó ta nhìn thấy ngươi cũng đâu có mặc y phục..."

      "Cởi bỏ áo khoác ngoài là được rồi" Tiêu Tử Mặc xấu hổ quay đầu .

      Phong Vô Ý nhìn chăm chú lúc lâu, mới bắt đầu cởi áo khoác, đến khi bên trong chỉ còn lại bộ áo lót màu trắng mỏng mới tới giữa hồ nước.

      Nhiệt độ nước ở Mặc Thanh Trì vừa đủ, nóng cũng lạnh, hơn nữa dòng nước ở đây lại chảy vô cùng nhàng, vây lấy thân thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Tiêu Tử Mặc thở dài, sau đó cũng chỉ mặc chiếc áo lót rồi tới sau lưng nàng. dღđ☆L☆qღđ. Trước mắt là màu đen nồng đậm, nhưng ở chóp mũi lại ngửi được mùi hương thơm nhàn nhạt, y phục bị nước làm ướt nên bám sát vào da thịt khiến cho dáng người hoàn mỹ của nàng bị lộ ra ngoài mang theo vô vàn hấp dẫn.

      "Ta phải làm thế nào?" Phong Vô Ý quay đầu, so với khẩn trương của Tiêu Tử Mặc nàng lại thản nhiên hơn rất nhiều.

      Hơi nước bốc lên dầy đặc, khiến cho dung nhan tuy gần trong gang tấc nhưng lại trở nên rất mơ hồ chân thực. Đôi môi đào màu hồng bị dính hơi nước trở nên sáng bóng, khiến nhớ lại đêm hôm đó, bên Nghịch Thủy Hàn Đàm cũng là cảnh tượng như vậy, cũng là đôi môi như vậy hôn lên môi mình... Mặc dù trí nhớ ràng, nhưng mà phần ấm áp và lưu luyến đó giống như vẫn còn lưu lại tới tận bây giờ ....

      "Làm sao vậy?" Phong Vô Ý nhíu mày.

      " có gì" Tiêu Tử Mặc chợt bừng tỉnh, hít hơi sau để bình tĩnh trở lại rồi mới lên tiếng: "Ngưng thần tĩnh khí! Nước trong Mặc Thanh Trì là do linh khí nồng đậm biến hóa thành nước. Lưu Ly lúc còn cũng hay ngâm mình ở nơi này, nên mới có thể có công lực cao như vậy. Tuy tuổi ngươi lớn, kinh mạch cũng định hình, chỉ sợ là hấp thu được bao nhiêu linh khí nữa, cho nên ta sử dụng ngân châm để mở rộng kinh mạch cho ngươi, dẫn đường cho linh khí thông suốt. Vì vậy ngươi chỉ cần mở rộng tâm linh, bỏ xuống tất cả mọi đề phòng, đừng chống cự lại là được"

      "Ta biết rồi" Phong Vô Ý nhàng cười, nhắm chặt mắt lại, vì nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng vào người này.

      Tiêu Tử Mặc vừa lật tay, đầu ngón tay đột nhiên xuất cây ngân châm dài, sau đó chút do dự nào mà châm ngay vào mệnh môn ở lưng nàng.

      Phong Vô Ý đau đớn kêu lên tiếng, cắn chặt răng, sau đó là hàng loạt tiếng kêu vang lên.

      Rất đau, khi ngân châm đâm vào cơ thể, các kinh mạch bị ngoại lực cưỡng ép mở rộng ra, cảm giác giống như là từng tấc da thịt bị ai đó dùng dao rạch ra vậy.

      Tiêu Tử Mặc nhìn thấy từng bắp thịt của nàng cứng nhắc trong nháy mắt, sau đó lại dần thả lỏng ra. mấp máy môi, trong đôi mắt tối đen bất chợt lên tia đau đớn, nhưng động tác tay lại hề dừng lại, ba cây châm bạc tay liên tục cắm lên ba huyệt đạo người nàng.

      "Này, Tử Mặc, nếu Mặc Thanh Trì này kỳ diệu như vậy vì sao ngươi lại sử dụng?" Vì để dời lực chú ý, Phong Vô Ý dùng giọng khàn khàn lên tiếng hỏi.

      "Chiêm Tinh Sư vốn là lực lượng nghịch thiên, cho nên chúng ta bị trời nguyền rủa, vì vậy mà thể hưởng thụ được kỳ tích trời ban" Tiêu Tử Mặc lạnh lùng trả lời.

      "Bởi vì nghịch thiên cho nên bị trời nguyền rủa?" Phong Vô Ý cười lạnh. dღđ☆L☆qღđ. Im lặng lúc rất lâu, bỗng nhiên nàng lên tiếng: "Tử Mặc, ở trong thí luyện chi môn, ta nhìn thấy ngươi"

      "Cái gì?" Tiêu Tử Mặc giật mình, tay run lên.

      "Thí luyện chi môn là tinh thần ảo cảnh" Phong Vô Ý chú ý tới bất thường của , mà tiếp tục : "Ảo cảnh là dựa vào trí nhớ ở trong đầu ta mà tạo ra thế giới giả dối. Nếu cứ tiếp tục chìm đắm trong thế giới đó, ngươi vĩnh viễn bị lạc ở trong ảo cảnh, cho đến lúc tinh thần lực bị khô kiệt mà chết. Đúng là ở trong thí luyện chi môn ta thể nào phân biệt được đâu là đâu là giả, vì thế ta cứ ở trong thế giới đó mãi cho tới lúc ta gặp được ngươi"

      " ra là thế" cần nàng xong, Tiêu Tử Mặc lập tức hiểu được: "Trong thế giới của ngươi, nên có ta, cũng vì vậy mà khi nhìn thấy ta ngươi mới có thể thoát ra khỏi ảo cảnh"

      "Tử Mặc, ngươi , xa rời quân chủ, luôn nghe theo mệnh lệnh của quân chủ" Phong Vô Ý lẳng lặng : "Cuối cùng, cũng vẫn là ngươi trợ giúp cho ta"

      "Đó là vinh hạnh của ta" Tiêu Tử Mặc cười cong môi, nhưng ngay lập tức lại dùng sức cắn mạnh vào môi, để cho đau đớn ấy cùng với máu tươi kích thích tinh thần của chính mình.

      Bây giờ chỉ còn bước cuối cùng, thể.... thất bại trong gang tấc được!

      Tiếp đó là cây châm bạc đâm vào thân thể, làm cho toàn thân của Phong Vô Ý phải chấn động. Nhất thời nàng cảm giác được mọi đau đớn giống như thiên đao vạn quả kia lập tức biến mất, nước trong hồ có chứa lực lượng mà sử dụng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, tất cả đều từ từ xâm nhập vào trong cơ thể qua đường dẫn của những ngân châm, cuối cùng tạo thành vòng tuần hoàn, cứ liên tiếp mãi ngừng.

      Trong nháy mắt, vốn là thân thể mệt mỏi cùng với tinh thần rã rời bỗng dưng lại có cảm giác vô cùng sảng khoái.

      "Bùm bùm" Đúng lúc này, ở phía sau người vang lên tiếng động của vật nặng rơi xuống nước, làm bọt nước bắn tung tóe khiến cả thân hình nàng bị ướt đẫm.

      "Tử Mặc!" Phong Vô Ý hét to tiếng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 45. Rời Khỏi Mặc Thanh Trì.



      Quay lưng lại thấy bóng dáng Tiêu Tử Mặc đâu nữa, mà trong hồ nước chỉ còn lại mảnh áo màu trắng trôi lơ lửng.

      "Tử Mặc!" Phong Vô Ý kinh hãi hét to tiếng, sau đó là hít vào hơi sâu rồi cũng lặn xuống dưới hồ nước. lâu sau, dựa vào mảnh áo mà tìm thấy được người, Phong Vô Ý nửa ôm nửa kéo mang lên bờ.

      Người ở trong lòng nàng lúc này sắc mặt trở nên trắng bệch, môi còn lưu lại vài vệt máu do dùng răng cắn mà tạo thành. Lúc này nàng mới giật mình nhớ ra, để mở rộng kinh mạch cũng đồng thời phải sử dụng phương pháp nghịch thiên, chỉ sợ là để hoàn thành cũng hề đơn giản như vậy.... nên người chịu đau khổ cũng hẳn chỉ có mình nàng!

      Phong Vô Ý nâng nửa người phía của lên, dùng chưởng vỗ vào lưng của .

      "Khụ khụ..." Tiêu Tử Mặc ho khan trận, làm cho hô hấp cũng trở nên dồn dập trở lại.

      .....

      "Từ nay về sau, cái kỹ năng phong ấn này cho phép sử dụng nữa!"

      "Hả? Đối với cả ngươi cũng được sử dụng?"

      "...... được!"

      " thế à?"

      ......

      Phong Vô Ý đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh môi khẽ nhếch lên của Tiêu Tử Mặc, nàng cảm thấy ở trong lòng có loại cảm xúc ngừng hối thúc, làm? hay làm?

      Tiêu Tử Mặc vô thức nắm chặt lấy hai vạt áo ở trước ngực, sắc mặt vốn tái nhợt lúc này bỗng dưng lên màu sắc đỏ ửng.

      Nhưng chỉ trong giây lát Phong Vô Ý cũng lập tức tỉnh táo trở lại, luôn nghe theo mệnh lệnh của quân chủ... cái này hình như là phải nghe theo mình mới đúng chứ?

      tay nâng gáy, tay giữ lại đè xuống, ngay lập tức hai đôi môi dán chặt vào nhau. Có lẽ là do mới vừa rồi bị nước làm ướt nên ở cánh môi vẫn còn đọng lại những giọt sương lấp lánh, giống như là hương vị mát lạnh của rượu vậy. Phong Vô Ý từ từ cạy mở khớp hàm của Tiêu Tử Mặc, dùng đầu lưỡi linh hoạt chui vào khuấy đảo.

      Bỗng nhiên vào lúc này, linh khí vốn yên lặng ở trong thân thể lại bắt đầu hoạt động, dựa theo các kinh mạch của nàng mà chạy tuần hoàn liên tục, rồi cuối cùng mới quay trở về chỗ đan điền. Nguyên bản ma hạch bé đáng lẽ là thể nào chịu đựng được nguồn linh lực dồi dào tiến vào trong cơ thể, nhưng mà khi gặp được linh khí chúng bắt đầu lượn quanh theo vòng tuần hoàn, khiến cho chúng dần dần còn có thể hấp thu được ngay cả những linh lực này, và làm cho những tia ánh sáng màu đen của ma hạch cũng bắt đầu chuyển thành ánh sáng màu vàng.

      Phong Vô Ý biết biến hóa như vậy là xấu hay là tốt, vì Hoàng Cửu Lê vẫn bị phong ấn nên chẳng có cách nào để giải thích được cho nàng. Nhưng mà nàng cảm thấy, ở trong mỗi bộ phận của cơ thể giống như là có nguồn lực lượng dồi dào bất tận.

      Cảm thấy hơi thở trao đổi mỗi lúc kịch liệt hơn, hô hấp của Tiêu Tử Mặc cũng dần trở nên vững vàng. Tới khi mở to mắt cũng biết phải làm sao, giật mình nhìn đối phương gần ngay trước mắt, cảm xúc ướt át truyền đến qua cánh môi rồi lại bị người nhàng ngậm chặt, tiếp tục hôn. Tim đập nhanh hơn, chợt Tiêu Tử Mặc đưa tay giữ chặt lấy eo của nàng, bắt đầu đảo khách làm chủ... tiếp theo chỉ còn lại cảm giác tê dại như điện giật truyền từ môi tới.

      Chỉ là cách độ khí đơn giản nhưng lại hề biết là nó còn đơn giản như vậy nữa từ lúc nào, môi cùng với môi gắt gao dán chặt lên nhau. Tiêu Tử Mặc cẩn thận dùng đầu lưỡi cậy mở hàm răng của Phong Vô Ý, sau đó ở trong miệng nàng điểm , giống như là muốn mời nàng cùng với triền miên trong cảm giác này. Phong Vô Ý biết phải làm sao, nàng ngẩn người khi thấy Tiêu Tử Mặc đảo khách thành chủ, rồi lại để cho tùy ý dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi nàng cùng nhau triền miên, khiến cho nhiệt độ ở trong miệng trở nên nóng bóng hơn bao giờ hết. Từng đợt cảm giác khó thành lời, cũng như cảm giác của thân thể bất chợt mạnh mẽ xâm nhập vào trong lòng, dần dần Phong Vô Ý nhàng khép hai mắt lại, để cho cảm giác tùy ý lẫn át lý chí của bản thân mình vào lúc này.

      Rất lâu sau đó cả hai mới rời môi khỏi nhau, nhưng hô hấp vẫn còn dồn dập khiến cho cả hai còn nghe thấy được cả tiếng tim đập của nhau.

      "Cảm thấy thế nào?" Giọng của Tiêu Tử Mặc có chút khàn khàn.

      "Mùi vị tệ!" Phong Vô Ý nhắm mắt lại, sau đó nhịp tim đập cũng nhanh chóng khôi phục vững vàng trở lại.

      ngờ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, làm cho Tiêu Tử Mặc phải sửng sốt phen. Nhưng sau đó cũng nhịn được mà phải bật cười, đúng vậy, nếu như trả lời như vậy đâu phải là Phong Vô Ý chứ.

      "Nhanh chóng thay quần áo , cẩn thận bị cảm lạnh" Phong Vô Ý nhặt chiếc áo khoác ở bên cạnh ao, mặc lên thân thể còn bị ướt sũng, sau đó thuận tiện kéo tay Tiêu Tử Mặc đứng lên.

      Tiêu Tử Mặc mượn lực đứng lên, ổn định bình tĩnh ở trong lòng lại mới nhàng lên tiếng: "Trong Tuyền Khi Thạch phủ có cất giữ rất nhiều võ công bí tịch, người nếu thích có thể học tập. Nhưng mà người chỉ có thời gian tối đa là ba tháng, phải đem linh khí của Mặc Thanh Trì cùng với bản thân người dung hợp lại làm . Sau ba tháng, chúng ta nhất định phải tới Thiên Khí Chi Đảo"

      “Thiên Khí Chi Đảo kia xảy ra

      THẤT SÁT NỮ ĐẾ- THANH MẶC YÊN THUỶ

      Chương 44:

      “Thiên Khí Chi Đảo kia xảy ra chuyện gì à?” Phong Vô Ý mở miệng hỏi.

      “Đại trưởng lão , bắt đầu từ hơn tháng trước, biết nguyên nhân gì mà ở các đảo Thiên Khí Chi Đảo xảy ra động đất, thuỷ triều, thậm chí là núi lửa phun trào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ phong ấn của thông đạo giữa ma giới và nhân giới bị buông lỏng. vì vậy mà chúng ta phải mau chóng tới đó để tăng cưởng thêm phong ấn, nếu …” Tiêu Tử Mặc nhíu mày, trong ngươi lên tia lo lắng.

      “Nếu như để sinh vật dũng mãnh của ma giới vào nhân giới với số lượng lớn, chỉ sợ là cũng cần đợi tới khi mảnh Đại Lục bị mất quay trở về đó quay về đó cũng hồi hạo kiếp của nhân loại mất rồi.” Phong Vô Ý hiểu lo lắng của , rồi lên tiếng tiếp lời.

      “Đúng vậy” Tiêu Tử Mặc cười khổ gật đầu.

      Phong Vô Ý rơi vào trầm tư, hơn tháng trước khi àng còn chưa tới nơi này ở đây vẫn còn rảnh rỗi. Bây giờ tự nhiên xảy ra chuyện… chẳng lẽ cái này phần là do “Sát Kiếp” còn phần là do Thất Sát Tinh ở người nàng, nên mới dẫn đến phản ứng dây chuyền?

      suy nghĩ gì vậy?” Tiêu Tử Mặc thấy nàng im lặng, liền lên tiếng hỏi.

      có gì. Trước khi có đủ lực lượng, cho dù có suy nghĩ hay làm gì chăng nữa cũng đều là vô nghĩa”.

      Tiêu Tử Mặc phất tay, ở trong trung vẽ ra vài đoạ phù chú. Chỉ thấy mặt hồ nước ở Mặc Thanh Trì đột nhiên loé lên ánh sáng màu vàng, rồi sau đó là hai chiếc chiếc chìa khoá tự động quay trở lại trong lòng bàn tay của . Cảnh sắc tiếp theo… cả mặt hồ nước vốn sống động tràn đầy linh khí, bỗng nhìn an tĩnh trở lại như lúc ban đầu.

      lần nữa theo bậc đá trở lại phòng ngủ ở phía , Phong Vô Ý thay đổi bộ y phục khô ráo, mà giờ nàng cầm chiếc khăn vải tay để lau khô mái tóc ướt.

      Tiêu Tử Mặc yên lặng nhìn nàng, cả hai đều rất ăn ý mà hề về nụ hôn vừa rồi. Nhưng mà biết , ở trong lòng có gì đó thay đổi, còn giống như trước kia nữa.

      “Nếu như quay về, trước tiên hãy thay cái này .”Phong Vô Ý đến trước giường, ở trong bọc hành lý lấy ra bộ y phục nam trang, rồi sau đó ném cho Tiêu Tử Mặc.

      “Cám ơn” Tiêu Tử Mặc tiếp nhận y phục, rồi ra phía sau giá sách thay đồ.

      “Ngươi tất cả võ công bí tịch đều là ở chỗ này?” Phong Vô Ý ném khăn vải lên bàn, sau đó nhấc chân đến gần giá sách.

      “Ừm” Tiêu Tử Mặc ra phía sau lưng nàng, bàn tay lướt qua tai nàng vươn tới phía trước, để cầm lấy cuốn sách mỏng giá sách: “Ta đề nghị ngươi hãy học tập cái này”.

      “Ma diễm tâm pháp?” Phong Vô Ý trực tiếp nắm lấy tay , kéo tới gần nhìn mới thấy bốn chữ ghi ở quyển sách.

      “Đây tuy là công pháp ma đạo, nhưng lại có cả quang minh, rất dễ học. Hơn nữa nó còn có thuộc tính giống với thuộc tính hoả của ngươi, cho nên khi tu luyện bị xung đột lẫn nhau”Tiêu Tử Mặc mở miệng giải thích.

      “Vậy học cái này” Phong Vô Ý gật đầu đồng ý với lựa chọn của , rồi tiếp: “Vậy tìm cho ta thanh vũ khí”.

      “Vô ý muốn sử dụng vũ khí gì?” Tiêu Tử Mặc hỏi.

      “Vũ khí gì sao…?” phong vo ý đen mặt cầm lấy thanh Thương Lãng kiếm: “Nó có phải là thích hợp với ta ?”

      “Nha đầu nhân loại kia!” Tiêu Tử Mặc chưa , trong đầu nàng trực tiếp vang lên tiếng gào thét của Thanh Long: “Ta ta là thần khí, chứ phải là kiếm! Ngươi muốn loại vũ khí nào chăng nữa ta đều có thể biến hoá!”

      “Vũ khí gì cũng đều được sao?” Phong Vô Ý chợt nhíu máy, ràng: “Vậy ngươi biến thành cây thương !”.

      Tiêu Tử Mặc nghe được những lời Thanh Long , nhưng lại có thể dựa và câu trả lời của Phong Vô Ý mà phán đoán, cho nên cũng vô cùng tò mò nhìn về phía Thương Lãng Kiếm.Quả nhiên, ở thân kiếm Thương Lãng bắt đầu lên ánh sáng màu xanh, rồi đợi sau khi đợt ánh sáng qua cả cây Thương Lãng Kiếm bỗng biến thành cây ngân thương dài 2 thước.

      “Ngươi thích sử dụng thương?” Tiêu Tử Mặc kinh ngạc lên tiếng, thể nào nghĩ tới người nữ tử như nàng lại lựa chọn loại binh khí dài như vậy!

      “Cứ xem như vậy ” Phong Vô Ý nhìn cây ngân thương dài, rồi sau đó im lặng gì.

      Được rồi, mặc dù đây là cây thương. Nhưng nàng muốn cầm nó, và giả vờ coi như là cây súng… Đương nhiên nếu như có thể biến nó trở thành cây súng như Sa Mạc Chi Ưng mà nàng hay sử dụng cáng tốt, chỉ tiếc… vào lúc này mong muốn đó chỉ là vọng tưởng mà thôi…
      Last edited by a moderator: 18/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 46. Rơi Vào Tình Kiếp.


      Phong Vô Ý cuối cùng cũng đưa ra cầu sau cuối, đó chính là muốn Thanh Long biến thành thanh chủy thủy sắc bén, giống y hệt như bản thu của Thương Lãng kiếm. Dù sao đối với nàng mà , chủy thủ mới chính là vũ khí thích hợp với nàng nhất. Hơn nữa thanh chủy thủ mà lúc trước nàng thu được từ người của Khàn Nô, nàng cũng trả lại cho rồi, dù gì cũng vẫn là thuộc hạ của nàng cho nên nàng cũng đâu thể giữ làm của riêng được. Huống hồ ở đời này, chẳng lẽ còn có vũ khí nào tốt hơn so với thần khí hay sao?

      Nhưng mà dù thế nàng vẫn giữ lại bản bí tịch dạy cách sử dụng thương, vì cuộc chiến tranh ở trong tương lai sắp xảy ra cũng đâu ai trước được điều gì, chẳng lẽ lại ngồi lưng ngựa còn tay cầm thanh chủy thủ ngắn tũn để giao chiến.

      Thời gian kế tiếp sau đó, Phong Vô Ý đều dùng cả ngày lẫn đêm để tu luyện vài quyển bí tịch. Kỹ thuật sử dụng chủy thủ cùng với dùng thương được nàng học cách vô cùng dễ dàng, nhưng còn về bản bí tịch Ma Diễm Tâm Pháp lại khác. Tuy phải là khó, nhưng mà mỗi khi nàng có suy nghĩ muốn để cho ma hạch hoàn toàn dung hợp vào làm lại hề dễ dàng như vậy, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn rất khó thành công.

      Tiêu Tử Mặc vẫn luôn vào lúc trời tối tới dốc núi Bích Ảnh để xem tinh tượng, những thời gian còn lại đều tập trung để xem xét các tin tức tình báo, rồi sắp xếp lại theo thứ tự mức độ nặng và chú thích rằng cặn kẽ ở đó... cuối cùng mới đưa tới cho nàng xem.

      Còn Phong Vô Ý lại cực kỳ ngạc nhiên khi biết được ở Tuyền Ki Thạch phủ lại có mạng lưới tình báo rộng lớn như vậy, thậm chí nó còn trải dài tới tận Thảo Nguyên Tây Bắc. những thế, mà còn có vài thế lực ở đó cũng phải chịu khống chế của Tuyền Ki Thạch phủ... Nghĩ tới tương lai khi toàn bộ dân tộc thảo nguyện hợp lại làm , đây cũng là lợi thế ạ.

      Trong mấy ngày này, trừ bỏ tập võ ra Phong Vô Ý cũng được bồi dưỡng ít tri thức của thời này, hoặc ngẫu nhiên cùng với nhị trưởng lão đánh ván cờ. Mới đầu vì còn bỡ ngỡ do lần đầu chơi nên nàng bị thua mất ván, nhưng sau ván cờ đó nhị trưởng lão cũng có cách nào để thắng lại nàng lần nữa.

      Phong Vô Ý đối với cờ vây có hứng thú nên từ trước tới giờ nàng chưa từng học qua, nhưng mà nàng có ưu điểm, chỉ cần nhìn lần là quên. Hơn nữa ở nơi này lại có rất nhiều sách dạy đánh cờ, mà tất cả đều là tinh hoa của các lớp người trước để lại, cho nên muốn nàng tiến bộ cũng khó. Dù sao đánh cờ cũng có thể phương pháp để luyện tập tâm tính của nàng, giúp cho nàng có cái nhìn đại cục và đưa ra phán đoán chính xác hơn.

      Mặc dù bận rộn, nhưng mỗi khi có chút rảnh rỗi nàng vẫn ngồi ghi chép lại những văn tự ở trong cuốn sách đào được từ trong mộ của Lý gia .

      Tuy là ở Tuyền Ki Thạch phủ có rất nhiều sách cổ được lưu lại từ thời xa xưa, nhưng mà nó cũng giúp được gì nhiều cho Tiêu Tử Mặc. Cùng lắm cũng chỉ có thể nhận biết sơ qua vài từ ngữ ở trong đó mà thôi.

      Mỗi ngày cứ theo trình tự như vậy mà lặp lặp lại, vì ở trong phủ nên cũng nhận biết được là đêm hay ngày. Phong Vô Ý biết thời gian trôi qua được bao lâu, nhưng mà nàng vẫn luôn cố gắng tập luyện, để lãng phí dù là phút giây.
      --- ------ ------ ---
      Mặc Thanh Trì.

      Phong Vô Ý từ từ thở ra hơi, rồi mở mắt.

      Tuy Mặc Thanh Trì bị phong ấn lại lần nữa, nhưng dù là vậy nó vẫn còn lưu lại ít linh khí... nên cũng ít nhiều có trợ giúp đối với tuy luyện của nàng. Dù sao có sẵn nơi thế này, tốt nhất là nên uổng phí. Tiếc là nhân loại thể chịu đựng được linh khí tẩy rửa lần thứ hai, nếu chỉ cần trải qua hai lần này... biết là đào tạo ra được bao nhiêu cao thủ tuyệt thế rồi.

      "Vô Ý" Giọng của Tiêu Tử Mặc truyền tới từ lối vào, cũng biết là đứng ở đó bao lâu rồi.

      "Sao vậy, có chuyện gì à?" Phong Vô Ý nhíu mày, đứng dậy. Nếu là bình thường Tiêu Tử Mặc nhất định quấy rầy nàng vào lúc nàng luyện công.

      " xin lỗi, nhưng mà thời gian còn nhiều nữa rồi" Tiêu Tử Mặc vừa tới, vừa : "Chúng ta cần tới Thiên Thượng Lâu, rồi sau đó phải nhanh chóng đến Thiên Khí Chi Đảo"

      "Ta biết rồi" Phong Vô Ý gật đầu. Tuy có tính toàn ngày tháng, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được thời gian vừa rồi trải qua cũng khoảng chừng vừa đủ ba tháng.

      Tiêu Tử Mặc mở ra hư ảnh môn, rồi đưa tay kéo nàng xuyên qua nó. được bước, cảnh tượng trời đất cũng biến đổi theo.

      Bởi vì lâu rồi nhìn thấy ánh mặt trời, Phong Vô Ý phải nhắm mắt lại lúc, mãi cho tới khi thích ứng được nàng mới từ từ mở ra. Quả nhiên đập vào mắt nàng chính là bầu trời xanh thẳm cùng với mây trắng lượn lờ, và đối diện là đại trưởng lão với khuôn mặt chút thay đổi nhìn chằm chằm vào nàng.

      "Trưởng lão còn có chuyện gì cần dặn dò nữa sao?" Tiêu Tử Mặc lên tiếng hỏi.

      "Thông qua tin tức tình báo truyền về từ mấy ngày này, chuyến tới Thiên Khí Chi Đảo các ngươi cũng nên chú ý chút" Đại trưởng lão trầm giọng .

      "Ta nhìn thấy bóng dáng của Đại Lục bị mất " Tiêu Tử Mặc suy nghĩ rồi tiếp: "Dựa theo đạo lý mà , phải còn mấy năm nữa Đại Lục bị mất mới quay trở về, nhưng mà.... Chỉ sợ là có người cố ý tạo ra sóng gió ở những quần đảo ở gần khu vực đó, chắc hẳn là bọn chúng có ý định nhòm ngó tới Thiên Khí Chi Đảo. Chẳng nhẽ bọn chúng sợ mời thần dễ, mà tiễn thần khó sao? Ma tộc đâu phải là dễ đối phó như vậy"

      Đại trưởng lão gật đầu, bất chợt đưa mắt nhìn về phía Phong Vô Ý : "Về chuyện chiến tranh giữa Đại Lục bị mất cùng với Phạm Thiên, ngươi có suy nghĩ gì?"

      "Chuyện này chẳng có chút ý nghĩa gì cả" Phong Vô Ý lạnh lùng .


      " có ý nghĩa?" Đại trưởng lão sửng sốt hỏi lại.

      "Trưởng lão muốn nghe câu chuyện chính nghĩa luôn luôn có thể đánh bại tất cả mọi tà ác, giống như đồng thoại sao?" Phong Vô Ý khinh thường lên tiếng: "Người cũng được, thần cũng được, đều là đám người thích sĩ diện mà cần quan tâm tới hậu quả ra sao. Tất cả cũng chỉ là chiếm đoạt địa bàn, phân chia lợi ích… xong rồi lại làm ra vẻ chính nghĩa, giấu tà ác. Vì thế, đánh thắng chính là chính nghĩa, đánh thua được gọi là tà ác. Người thắng tạo nên lịch sử, chúng ta là người bảo vệ thế giới. Còn người thất bại chúng ta bị hãm hại, mà ra... tất cả mọi chuyện này cũng chỉ là vì muốn được tiếp tục tồn tại mà thôi"

      " rất đúng, ngươi quả nhiên giống người bình thường" Đại trưởng lão hề tỏ ra giận dữ, ngược lại còn vuốt râu vui mừng cười hớn hở: "Dân chúng có thể biết, người phàm cũng có thể ngu muội, nhưng mà người lãnh đạo chiến tranh của Tuyền Ki Thạch phủ nhất định phải tỉnh táo, phải biết mình cần làm gì, và vì sao phải chiến đấu!"

      "Đa tạ đại trưởng lão chỉ bảo" Giờ khắc này rốt cuộc Phong Vô Ý cũng có chút kính trọng với vị lão nhân trước mặt này.

      "Chỉ là đáng tiếc...." Đại trưởng lão thở dài, khẽ lắc đầu.

      "Đáng tiếc chuyện gì?" Phong Vô Ý nhịn được hỏi lại. Nàng phải mới chỉ lần nghe được có người 'đáng tiếc'. rốt cuộc là ở người nàng có bí mật gì mà nàng biết?

      Đại trưởng lão muốn rồi lại thôi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kiên định kia rốt cuộc vẫn lên tiếng: "Ngươi ràng là có mệnh Thất Sát Tinh, nhưng lại bị hoa đào quấn thân... Chỉ sợ làm khổ chính mình rồi làm khổ cả người khác. Cho dù phá giải được sát kiếp, nhưng vẫn thể nhìn ra được tình kiếp, đáng tiếc..."

      Phong Vô Ý ngẩn người, nàng cảm thấy buồn cười.

      Tình kiếp.... Nếu có thứ này, nàng cũng muốn nếm thử lần, tình.... Rốt cuộc là có hình dáng và hương vị như thế nào, mà lại có thể khiến cho rất nhiều người phải chết vì nó. Nếu như có thể, nàng sao lại muốn làm con người bình thường chứ? Người được cải tạo gien, tuy vẫn là người, nhưng mà ở trong suy nghĩ của mọi người nàng lại là người ngoài, là quái vật. thực tế, nàng cũng có thể chết, cũng biết khóc biết cười, nhưng là... nàng lại hiểu vì sao mà khóc, vì sao mà cười.

      "Đại trưởng lão, chúng ta lên đường tới đó đây" Tiêu Tử Mặc bước lên phía trước .

      " , ta còn muốn ở chỗ này lúc. Hy vọng lần sau khi các ngươi trở về.... cũng được" Đại trưởng lão tới nửa ngừng, từ từ nhắm mắt lại, ràng là muốn tiễn khách.

      Tiêu Tử Mặc cầm lấy tay của Phong Vô Ý, tay trái mở ra vô ảnh môn, chỉ trong giây lát cả hai trở lại phòng ngủ.

      Phong Vô Ý quay đầu, nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng nàng bỗng cười rộ lên: "Làm sao vậy, lo lắng lời của trường lão vừa à? Tình kiếp... Ha ha, ta cũng tin nó so với sát kiếp đáng sợ hơn"

      Tiêu Tử Mặc nhàng thở dài, tiếp theo đó bắt đầu thay nàng thu dọn những thứ phải mang theo.

      Tình kiếp.... Có lẽ phải chỉ có mình nàng. Tâm tình bình tĩnh chút gợn sóng của , biết bắt đầu từ lúc nào còn yên bình nữa. Trong mấy tháng này, hàng đêm đều đứng ở dốc núi Bích Ảnh xem tinh tượng, nhưng mà lại chưa từng nhìn được số mệnh của chính mình.

      lẽ... bản thân nhập kiếp! Mà Phong Vô Ý, người nữ tử này chính là bế tắc ở trong lòng .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      hương 47. Cực Bắc Băng Nguyên.



      Trước kia Phong Vô Ý từng tới Seberia lạnh giá để làm nhiệm vụ, đó là bảo vệ nhân viên nghiên cứu khoa học và phải ở lại đó mất nửa năm, thậm chí nàng còn vì truy bắt tên tội phạm bị truy nã cấp S mà phải dùng tay để bò lên núi Everest. Dù từng nhìn qua biển tuyết, cảnh sắc hiếm có ở núi, hay là những chú chim cánh cụt đáng ở bắc cực.... Nhưng mà vào lúc nàng tận mắt nhìn thấy cảnh sắc ra ở trước mắt, nàng hoàn toàn bị chấn động.

      Trải qua hơn tháng lặn lội đường xa, Phong Vô Ý cùng với Tiêu Tử Mặc, hai người bắt đầu khởi hành ra khỏi vùng đất phương bắc của Phạm Thiên, rồi xuyên qua thảo nguyên rộng lớn, mãi cho tới khi vượt qua biên ải mênh mông, cả hai mới chính thức tiến vào Cực Bắc Chi Địa.

      Thời gian bắt đầu bước vào mùa xuân, nhưng mà nhiệt độ ở phía Bắc này càng lúc lại càng thấp. Màu sắc xanh tươi ở hai bên đường cũng từ từ giảm bớt, mãi cho tới khi chỉ còn lại ngoài màu trắng của tuyết mới thôi.

      " lạnh a..." Phong Vô Ý dùng áo choàng lông cáo dầy mà bao bao bọc lấy thân thể, rồi bất đắc dĩ thở dài. Tuy thân thể của nàng có thể chất khác xa với người bình thường, nhưng mà tại chỗ này nhiệt độ ở dưới 0 độ, cho nên dù là nội công chống lạnh tuy có hiệu quả nhưng vẫn tránh khỏi cái rét lạnh thấu xương này. Tiểu xà Bích Linh quấn ở cổ tay nàng cũng tiến vào trạng thái ngủ đông từ lâu, xem ra đây cũng là do bản tính sợ lạnh của rắn, nên dù có là ma sủng cũng ngoại lệ.

      "Ra khỏi biên ải này là chúng ta ra khỏi Phạm Thiên" Tiêu Tử Mặc nhìn cảnh sắc phía sau, nơi vừa qua lập tức bị biến mất trong gió tuyết, bất chợt đưa tay nắm chặt lấy áo choàng của chính mình: "Biên ải này chính là kiến trúc do nhân loại của Đại Lục Phạm Thiên xây dựng nên, và cũng là cánh cửa để cho Đại Lục bị mất trong tương lại quay trở về"

      "Ở trong này?" Phong Vô Ý kinh ngạc : "Nơi này có nhiệt độ khắc nghiệt, thử hỏi liệu có bao nhiêu binh sĩ có thể chịu đựng được? ràng là có cách nào có thể làm bọn họ bảo trì được sức chiến đấu"

      "Cho nên việc khẩn cấp chính là phải thu phục mọi bộ tộc ở thảo nguyên này" Tiêu Tử Mặc giải thích: "Bọn họ sinh hoạt ở ngựa nhiều năm, dùng ngựa để di chuyển cho nên chẳng những thể chất thân thể cùng với sức chiến đấu của bọn họ đều cao hơn binh sĩ Phạm Thiên, mà hơn nữa thảo nguyên còn là nơi tiếp cận gần nhất với Cực Bắc Chi Địa"

      "Ngươi muốn trước tiên là thống nhất thảo nguyên, rồi sau đó mới tạo áp lực với Hách Liên Diệu?" Phong Vô Ý suy nghĩ rồi hỏi.

      "Đúng vậy" Tiêu Tử Mặc tán thưởng gật đầu, tiếp: "Lúc này, Phạm Thiên thể để xảy ra nội chiến với quy mô lớn được, làm mất ít thực lực của nước. dღđ☆L☆qღđ. Có được thảo nguyên trong tay, chúng ta liền có tư cách để cùng với Hách Liên Diệu đàm phán điều kiện. Cho dù là hợp tác chúng ta cũng thể để mất quyền dẫn dắt chiến tranh, huống chi tình cảnh biên ải lúc này ngươi cũng thấy đó, mặc kệ là số binh lính tới đây là nhiều hay ít, cùng lắm cũng chỉ có chừng quá ba vạn người. Quân đội Phạm Thiên đối với chúng ta có ý nghĩa gì nhiều, vì trận chiến tranh này phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể kết thúc được, cho nên chúng ta cần tất cả Phạm Thiên cung cấp vật tự và làm hậu phương lớn mạnh ở phía sau. Đồng thời cũng tận lực làm cho chiến tranh chỉ xảy ra ở trong phạm vi biên ải này mà thôi, tránh cho dân chúng bị khủng hoảng"

      "Muốn làm được tới như vậy, tất cả đều phải trông cậy vào Hách Liên Diệu đúng ?" Phong Vô Ý kiên quyết vạch ra vấn đề chủ chốt: "Nếu tin, hợp tác, mà lại nghi ngờ, hoặc là có năng lực áp chế những chư hầu khác để ổn định được tình hình sau đó phải làm sao?"

      "Vậy đổi vị hoàng đế khác " Giọng của Tiêu Tử Mặc so với băng tuyết của Cực Bắc Chi Địa còn lạnh lẽo hơn.

      Phong Vô Ý khỏi ngẩn người, tuy đây là phương pháp trực tiếp nhất, nhưng người luôn ôn hòa như Tử Mặc mà lại ra được câu này … nàng cảm thấy khó mà có thể thích ứng được.

      "Phế đế.... dễ dàng như vậy" Tiêu Tử Mặc than tiếng, lại tiếp: "Chỉ mong sao Hách Liên Diệu vẫn có thể giữ được phần tâm tính của lúc đăng cơ. Bởi vì nếu như phải là vào thời khắc tất yếu nhất, ta cũng dùng tới thủ đoạn cực đoan"

      Phong Vô Ý trầm mặc gật đầu. dღđ☆L☆qღđ. Đổi vị hoàng đế..... Cho dù là dân chúng có tín ngưỡng Tuyền Ki Thạch phủ, cũng phải chỉ là lời là đủ được.

      " nhanh chút , nếu đêm nay lại phải ở trong nơi băng tuyết này mà ăn ngủ đó" Tiêu Tử Mặc xong, chân cũng bước nhanh hơn.

      "Chẳng lẽ nơi này còn có địa phương nào để ở lại sao?" Phong Vô Ý ngẩn ra.

      "Chẳng lẽ ngươi lại cho rằng tất cả tin tức tình báo của Tuyền Ki Thạch phủ được truyền về, đều là do những thám tử trực tiếp sinh hoạt ở trong hoàn cảnh này truyền về hay sao?" Tiêu Tử Mặc hỏi.

      "À...ừm.." Phong Vô Ý cười khổ, rồi bước chân đuổi theo sau. dღđ☆L☆qღđ. ra là nàng còn muốn hỏi, nếu như ở Cực Bắc Chi Địa kia co ai sinh sống, vậy phải làm cách nào mới có thể tìm được thuyền để tới Thiên Khí Chi Đảo...

      Tiêu Tử Mặc vung tay lên, triệu hồi ra rất nhiều rắn lửa, để tạm thời xua tan khí lạnh xung quanh, giúp cho thân thể bớt cứng ngắc.

      "Đúng rồi, cái này cho ngươi" Phong Vô Ý đột nhiên nghĩ tới chuyện, từ trong lồng ngực lấy ra Noãn Ngọc mà Lưu Ly tặng đưa tới.

      "Cảm ơn" Tiêu Tử Mặc giật mình, nhưng cũng hề khách khí mà đưa tay tiếp nhận, nhất thời có luồng hơi ấm bắt đầu tỏa ra từ lòng bàn tay rồi chậm rãi tiến vào trong cơ thể.

      "Đúng rồi, phong ấn của ngươi hạ xuống có vấn đề gì chứ? Tại sao ta thấy Hoàng Cửu Lê giống như chết..." Phong Vô Ý thuận miệng hỏi: "Nếu phải là vẫn còn tồn tại khế ước, ta còn tưởng rằng biến mất khỏi tượng gỗ kia rồi ý"

      "Phong ấn của ta hạ hề làm thương tổn gì tới hồn phách cả" Tiêu Tử Mặc lắc đầu : "Chỉ sợ là bản thân ngưng luyện hồn phách, dù sao khi tới Thiên Khí Chi Đảo cũng tỉnh lại thôi, bởi vì ma khí ở đó vô cùng nồng đậm"

      "Vậy là tốt rồi" Phong Vô Ý đột nhiên có chút cảm giác buồn bực. dღđ☆L☆qღđ. Mặc dù có nhiều lúc nàng cảm thấy vị Ma Quân này rất phiền phức, nhưng mà yên tĩnh trong suốt bốn tháng vừa qua, đúng khiến nàng có chút quen.

      Gió tuyết thổi tới liên tục ngừng, tuy vẫn là buổi chiều nhưng sắc chiều tối đen, chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật ở trong phạm vi mười mét. Gió tuyết càng lúc càng lớn hơn, chưa được vài bước mà khi quay đầu nhìn thấy dấu chân đâu cả. Hơi nước kết thành băng, khiến cho ngay cả lương khô cũng bị đông lạnh lại thành như tảng đá cứng rắn, nhìn mà chẳng ai có cảm giác muốn ăn.

      "Xem ra là đêm nay trận bão tuyết, may mắn là chúng ta có thể đến kịp nơi đó" Tiêu Tử Mặc thở dài hơi.

      "Đến chỗ đó?" Phong Vô Ý hỏi lại.

      "Ừm" Khi chuyện, Tiêu Tử Mặc đến khối đá to ở mặt, đưa tay sờ soạng vài cái, biết là chạm vào cơ quan gì mà bỗng nhiên tảng đá lớn yên lặng lại vỡ ra làm hai mảnh, để lộ ra lối xuống bên dưới.

      "Nhanh lên! Cửa rất nhanh đóng lại" Tiêu Tử Mặc quay đầu hô lớn tiếng, trước khi tiến vào.

      Phong Vô Ý khẩn trương đuổi theo, quả nhiên, vừa mới vào cửa tảng đá lại di chuyển về lại chỗ cũ.

      Trong nháy mắt, ánh sáng từ hai cây đuốc ở bên tường đột nhiên bừng sáng. dღđ☆L☆qღđ. Có lẽ là do ở dưới lòng đất, cho nên cũng còn cảm giác lạnh giá như vừa rồi ở bên , khiến cho khí trở nên hòa hoãn lại chút.

      Phỏng chừng được hơn mười thước, con đường trước mắt này cũng tới điểm tận cùng. Đập vào mắt trước tiên chính là cánh cửa bằng băng to lớn, mà lại óng ánh trong suốt chặn ngang đường.

      Tiêu Tử Mặc lên phía trước, lấy xuống Phong Trì Trâm cài ở tóc, rồi đem nó cắm vào chỗ vết lõm ở bên cạnh cánh cửa, xoay qua phải vòng... cửa lập tức mở ra hai bên.

      "Vào " Tiêu Tử Mặc thờ ơ : "Nơi này được Tuyền Ki Thạch phủ thiết lập làm cứ điểm tại Cực Bắc Chi Địa"

      "Quả nhiên là thiếu chủ và Mặc công tử!" Đúng lúc này, ở bên trong cánh cửa bỗng truyền tới giọng tràn đầy vui mừng, tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng tới.

      "Đó là người phụ trách ở nơi này, người này là muội muội thân sinh của Khàn Nô- Mia" Tiêu Tử Mặc ở bên tai nàng khẽ nhắc nhở.

      Muội muội của Khàn Nô? Phong Vô Ý sửng sốt, nhất thời nàng liền nghĩ tới thân hình cao tới hai thước, to lớn vạm vỡ mà lại mang khuôn mặt nữ nhân......
      Last edited by a moderator: 28/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :