1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thất phu lâm môn - Giản Đơn Nhan (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 16: Đêm nay náo nhiệt a



      Ban đêm, trong Túy Nguyệt hiên, Mạnh Tiểu Tinh bị bọc thành cái bánh chưng , giống như chơi trò lật đật, chơi đến chết sống lại, khiến cho cái giường lớn như vậy bị nàng biến thành lộn xộn chịu nổi.

      Vận động cho đổ mồ hôi! Ngã! Đứng! Ngã! Đứng!

      Sau nhiều lần lăn lộn, cuối cùng nàng cũng thỏa mãn dừng lại, đầu đổ đầy mồ hôi… Mạnh Tiểu Tinh vốn bị quấn trong chăn ngã xuống giường, phí sức trở mình, nhìn Liên Nguyệt Túy trầm mặc .

      biết mỹ nhân Nguyệt Túy có phải bị kích động gì , sau khi trở lại Túy Nguyệt hiên, lại cho nàng nước nóng tắm, lại lấy chăn bọc nàng thành cái bánh bao … Lúc này lại mực yên lặng nhìn nàng lời nào. Lại nhìn ta, nhìn ta, lại nhìn nữa ta ăn ngươi luôn! Nàng trở mình rồi cố gắng trợn mắt trừng lại.

      Được rồi, , nhìn khẩn trương như thế nàng có chút cảm động rồi, cho nên đành lòng nhìn buồn.

      “Nếu ngươi cảm thấy có lỗi với ta, vậy đáp ứng với ta chuyện.” cầu làm cái gì đây? Nàng trầm tư suy nghĩ…

      Nếu có thể đem nàng nhìn trộm sinh hoạt cá nhân của Gintoki chút tuyệt rồi! Càng nghĩ càng kích động, vốn chỉ thuận miệng chút, bây giờ lại có chút hưng phấn chờ mong. Trong lòng vẫn là nhớ mãi quên Gintoki a!

      Mặt Liên Nguyệt Túy tối sầm: “Ta dẫn ngươi gặp quái!”

      Ách? Bị phát ? “Gintoki phải là quái! Ngươi dẫn ta chính là ‘lấy thù báo thù’!” Nước miếng nàng tung bay, tâm tình kích động, sớm quên mục đích ban đầu của mình chỉ là để dụ chuyện.

      “Ngoại trừ việc dẫn ngươi gặp , bất cứ chuyện gì cũng có thể.” Liên Nguyệt Túy tức giận quay đầu, hai tay nắm chặt giấu trong tay áo rộng,thấy hai mắt của nàng toát ra bộ dạng hoa si, … Tuyệt đối thể dẫn nàng gặp quái!

      “Vậy dẫn tới gặp ta?” Mạnh Tiểu Tinh hưng phấn .

      “…”

      “Ai ôi, tứ thúc, ta chỉ liếc mắt cái có được ? Ngươi giúp ta ta tự nga.” thế, mình có thể bị ngũ thúc trực tiếp đuổi ra hay ?

      Gần đây, nàng làm người có phải có chút thất bại hay a! Khổ não…

      Liên Nguyệt Túy liếc mắt nhìn người bị bọc thành cái bánh chưng , tiểu oa nhi còn sức lực để cử động, lời nào, ý tứ thực ràng, quan trọng là ngươi có hay , ngươi chính là được!

      “Ta đây nga.” Mạnh Tiểu Tinh lăn qua lăn lại như quả cầu thịt .

      “…”

      “Ba.” Mạnh Tiểu Tinh lăn từ giường xuống, nhe răng nhếch miệng hồi lâu lại bắt đầu lăn, lăn mạch đến tận cửa.

      Liên Nguyệt Túy trừng to mắt phượng hẹp dài, gương mặt tuấn mỹ co giật.

      phần ba rồi, cố lên!” Mạnh Tiểu Tinh cắn chặt hàm răng, dồn sức muốn vượt qua bậc cửa.

      Tinh thần kiên trì ngừng của nàng luôn luôn được xem trọng, mắt thấy lăn qua được, nàng hớn hở, ha ha, Gintoki, ta đến đây~

      “Ta có thể dẫn ngươi , nhưng mà ngươi phải đáp ứng với ta, bất kể nhìn thấy cái gì cũng được .”

      “Hảo hảo hảo!” Mạnh Tiểu Tinh nằm mặt đất, gật đầu như gà mổ thóc.

      Liên Nguyệt Túy đột nhiên khom lưng, cúi người nhìn nàng, thấy nhìn xuống từ cao, nàng cảm thấy diễm, ngông nghênh kiêng sợ gì, tựa như đóa hồng có độc nở.

      “Khổ nhục kế của Tinh nhi rất thành công!”

      Ách? Lại bị phát ! được… Tiểu hài tử cần phải thông minh như vậy! Mặt mũi của nương hai mươi mấy tuổi như nàng biết để vào đâu a!

      Mạnh Tiểu Tinh đau khổ, bị Liên Nguyệt Túy dùng tay xách cũng dám ra câu oán hận.

      Khinh công của Liên Nguyệt Túy rất tốt, chân điểm , đến Phong cư của Liên Nguyệt Phong.

      Mạnh Tiểu Tinh vẫn võ công của huynh đệ bọn là học từ đâu ra, mặc dù Liên Trí Viễn có thỉnh vị sư phụ đặc biệt dạy, nhưng bọn căn bản mới chỉ học qua mấy khóa, huống gì võ công của bọn cũng giống nhau, ràng phải học là học được từ cùng sư phụ…

      Võ công của Liên Nguyệt Minh đại khí mạnh mẽ, chú trọng về nội công.

      Lực đạo của Liên Nguyệt Dung nhu, thân hàn hiếm thấy, có thể dùng tiếng đàn để đánh người, mặc dù bây giờ cũng chưa thành thục lắm…

      Mặc dù Liên Nguyệt Toái ngày ngày trầm mê trong việc thu vét tài phú, bàn tính – vật tùy thân của thoạt nhìn cũng giống những cái khác, khi gảy bàn tính, bên người xuất đạo khí vô hình khiến người khác thể lại gần .

      Chiêu thức của Liên Nguyệt Túy đều vô cùng hoa lệ, nhưng những chiêu thức thoạt nhìn có vẻ chỉ có hào nhoáng bên ngoài kia đều trí mạng! Còn chuyện nữa, dùng độc cũng đáng sợ!

      Liên Nguyệt Phong hào sảng bất kham, luôn ra ngoài du lịch kết giao, số lần nàng gặp cũng nhiều, bởi vì vật tùy thân mà mang theo là thanh phong kiếm, theo trực giác, nàng nghĩ là kiếm khách! Khinh công của cũng tệ…

      Võ công của Liên Nguyệt Thanh kỳ quái, bởi vì từ người có độc, Vương đại phu vì muốn tự mình tẩy độc, nên mới dạy nội công tâm pháp cho . Người mang trăm bệnh lại thành đại phu, là tiên tử thiện lương nhất!

      Liên Nguyệt Tuyền hình như có võ công, nhưng có duyên với động vật đến khó tin, rất có tiềm lực điều khiển vạn thú a! Chảy mồ hôi!

      Mạnh Tiểu Tinh suy nghĩ viễn vông, vẫn nghi ngờ bọn lén lút bái sư, nhưng nếu là lén lút, phải bọn họ cũng đem võ công giấu sao… Lão đầu tử ngờ lại là bọn có thiên phú, tự học thành tài, nàng tin!

      “Gintoki còn ở đó hay a?”

      Nhìn Phong cư chút động tĩnh, nàng bắt đầu thấp thỏm, suy đoán lộn xộn nữa.

      Nếu Gintoki còn ở đây, Liên Nguyệt Phong vốn nhiệt tình hiếu khách khẳng định bắt chủ trì dạ đàm*, nhưng lúc này lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có vài cái đèn yếu ớt chiếu sáng.

      quái ở đó.” Liên Nguyệt Túy chỉ gian phòng sát bên viện* của Liên Nguyệt Thanh, đè thấp thanh .

      “Ân. Chúng ta xem chút .” Mắt tròn của Mạnh Tiểu Tinh lóe sáng, cũng giọng thở , khuôn mặt khẩn trương.

      “Trước hết chờ chút, ra.” Liên Nguyệt Túy làm động tác cấm lên tiếng, ôm Mạnh Tiểu Tinh nấp cây cổ thụ ở bên ngoài viện.

      “A? Nga.” Mạnh Tiểu Tinh nín thở nhìn, cảm thấy căng thẳng.

      Hô, tại sao bây giờ nàng lại biến thành tên trộm a! Còn có chút hưng phấn…

      ra rồi!” Liên Nguyệt Túy lên tiếng nhắc nhở.

      Mạnh Tiểu Tinh quả nhiên thấy “Gintoki” ra khỏi cửa, sợi tóc màu bạc độc nhất vô nhị của , tuyệt đối nhầm được, chính là ! Chỉ thấy vị Nghê nguyên chủ giống hệt Gintoki lững thững ra khỏi cửa.

      “A?” rất khuya, đâu?

      Liên Nguyệt Túy cuối đầu nhìn nàng cái, lặng yên ôm nàng vô thanh vô tức theo sát phía sau, mắt thấy Nghê nguyên chủ tới Bão Tinh cư, phi thân cái, nhảy từ mép tường vào Bão Tinh cư, động tác thoạt nhìn giống như rất quen thuộc.

      Này… phải là vào buổi sáng, trong lúc Gintoki thoáng nhìn thấy nàng liền kinh động rồi nàng chứ? Lén đến phòng nàng để giải mối tương tư? Ngẫm lại cũng có khả năng! Mạnh Tiểu Tinh bĩu môi, nàng ngốc, mặc dù rất thích Gintoki, nhưng dù sao người kia cũng phải là Gintoki.

      “Muốn kêu lớn để bắt trộm ?” Khuôn mặt của Mạnh Tiểu Tinh hưng phấn.

      “Ngươi thất vọng?” Liên Nguyệt Túy cúi đầu nhìn Mạnh Tiểu Tinh.

      “Thất vọng a! Cho nên mới muốn bắt trộm để bù đắp phần tâm tình thất vọng này a!” Mạnh Tiểu Tinh như chuyện hiển nhiên.

      Có chút quái lạ, nhưng nàng rất trôi chảy, đúng hơn nên gọi là ngụy biện! Ha Ha! Tóm lại trong lúc ngụy biện, nàng cũng có thêm vào hai chữ “để ý”.

      chuyện, Mạnh Tiểu Tinh nhìn thấy vài bóng dáng lần lượt nhảy vào Bão Tinh cư.

      Cùng nhóm người?! Đêm nay náo nhiệt a! Hai mắt của Mạnh Tiểu Tinh tỏa sáng, Hai bàn tay béo vốn bị ôm chặt chà xát vào nhau, vẻ mặt nóng lòng muốn thử xem sao.

      Chú thích:

      *Dạ đàm: Cuộc chuyện buổi tối. Dạ: Đêm. Đàm: Tối

      *Viện: Sân

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 17: Tình tiết cẩu huyết



      Trăng cong như móc, phát ra những vòng sáng thanh lãnh.

      Nhờ ánh trăng, Liên Nguyệt Túy có thể thành thục lẻn vào hậu viện Bão Tinh cư.

      Bão Tinh cư là cái viện độc lập, chia thành tiền đình, chính ốc và hậu viện. Hai bên tiền đình trồng hai gốc cây đào xanh tươi bốn mùa, lúc này là mùa hoa đào tươi tốt nhất, hoa rơi lả tả.

      Chính ốc gồm ba phòng ngủ, phòng khách, hai gian chủ phòng đói diện tiền đình, gian phòng khách hướng mặt về phía hậu viện. Mạnh Tiểu Tinh ở chủ phòng đối diện với cây đào phía bên trái tiền viện, vươn tay ra khỏi cửa sổ có khi còn chạm được cánh hoa đào. Sau chính ốc, phía bên phải còn có mấy gian nhĩ phòng* cho hạ nhân.

      Từ nhĩ phòng qua chính là phòng bếp ở hậu viện, đơn giản mà sạch gọn gàng. Phía bên cạnh phòng bếp có giàn nho nằm khối đất trống khoảng chừng mười thước vuông, đối diện với phòng khách. Dưới giàn nho là cái bàn đá, vài cái ghế đá, khi nhàn hạ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Lúc này cây nho là ít lá non tươi, trông cũng khá mát mẻ đáng .

      “Tứ thúc, đừng phá hư giàn nho của ta, ta vẫn chờ ăn nho mà.” giá nho, oa oa non nớt dặn dò, trong lời mang theo hơi sữa. Bóng đêm đen thẫm, nàng căn bản là thấy dây nho dưới chân, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.

      “Tinh nhi thấy quái sao?” Trong bóng tối, thể thấy khuôn mặt của Liên Nguyệt Túy, chỉ có thể nghe thấy thanh mềm mại đáng của .

      Thanh của càng mềm mại đến tận xương, tâm tình của càng khó nắm bắt được.

      Mạnh Tiểu Tinh tìm ra , nghe vậy, lập tức cọ vào lồng ngực của Liên Nguyệt Túy, mềm giọng làm nũng: “Tiểu Tinh muốn giữ lại giàn nho này, phải để sau này có thể cùng tứ thúc ăn nho sao?”

      như vậy, tinh nhi vẫn có lòng tốt.” Thanh khàn khàn mê người của Liên Nguyệt Túy vang lên, đầy sức hút.

      Mặc dù biết nhìn thấy, Mạnh Tiểu Tinh vẫn dồn sức gật đầu chứng minh lòng thành, cử chỉ này dường như lấy lòng Liên Nguyệt Túy, điểm viên đá, viên đá lướt qua, chạm vào giàn nho, đúng là buông tha cho những dây nho kia.

      Mạnh Tiểu Tinh thấy vậy vui vẻ dứt, núp trong ngực , cùng chăm chú nhìn vào động tĩnh phía dưới.

      Đứng giàn nho nhìn động tĩnh phía dưới biện pháp thể tốt hơn, bởi vì khung nho cao, đứng ở nhìn xuống dưới vô cùng dễ dàng, nhưng đứng ở bên dưới lại rất khó chú ý đến động tĩnh phía .

      Nhóm người Nghê nguyên chủ sau khi vào hậu viện cũng chẳng biết đâu, ngờ bọn họ lại cùng biến mất.

      bóng dáng màu ngân bạch chợt lóe ở phòng khách rồi biến mất, ở đó!

      đợi Mạnh Tiểu Tinh kịp phản ứng, Liên Nguyệt Túy ôm nàng, về phía phòng khách, lẳng lặng tiếng động.

      “Kê.” thanh kỳ quái vang lên, đạo bóng dáng màu ngân bạch vụt tới, Liên Nguyệt Túy ôm nàng khẽ quay người lại, khuôn mặt bình tĩnh đen thui, hướng về phía góc tường mà :

      “Tiểu Thất, ra ngoài!”

      “Tứ ca? Sao ngươi lại ở nơi này? Ta còn tưởng rằng tên đầu lĩnh của bọn cường đạo phát ra ta.” Liên Nguyệt Tuyền ôm con ngân hồ* về phía bọn họ, vẻ mặt buồn bực.

      “Ách… Sao ngươi lại bị băng bó thành như vậy?” Liên Nguyệt Tuyền thấy dáng vẻ Mạnh Tiểu Tinh ngu ngốc, nén cười.

      “Cái này gọi là ki-mô-nô, chưa từng thấy qua !” Lúc này Mạnh Tiểu Tinh thích ứng tốt với y phục “bánh chưng”, bắt đầu bịa chuyện.

      “Ha ha, lần sau thi chèo thuyền rồng, ta dẫn ngươi …” Liên Nguyệt Tuyền còn muốn cười nhưng Liên Nguyệt Túy ho hai tiếng cắt ngang.

      “Các ngươi có muốn uống hai ly trà, thuận tiện ăn luôn điểm tâm?” Khóe miệng của Liên Nguyệt Túy vạch ra độ cong mê người, mắt phượng lóe sáng.

      “Ách… cần khách khí như vậy.” Mạnh Tiểu Tinh rụt cổ, cười khúc khích, trái lại nàng rất muốn y phục này chút cũng tệ, nhưng mà… Hắc hắc, vẫn là quên !

      “Tiếp tục tán gẫu a, xem thử ngân tang kim tang của ngươi có thể nào đến vài câu hay , chúng ta cũng đỡ tốn công tìm .” Giọng của Liên Nguyệt Túy ngày càng hiểm.

      “…” Mạnh Tiểu Tinh im lặng.

      Lúc nhìn lại Liên Nguyệt Tuyền, mê muội ngốc nghếch chớp chớp mắt to, giả vờ vô tội, hoàn toàn tính tiếp lời.

      Tiểu hồ ly!

      “Ách, tứ thúc, thất thúc, chúng ta tiếp tục… Tiếp tục truy tìm tên kẻ trộm đẹp trai đó , ha ha!”

      Vừa xong, tiểu hồ ly hưng phấn, tranh công với Liên Nguyệt Túy: “Tứ ca, ta thấy tên đầu lĩnh của bọn cường đạo lẻn vào, nhất định là muốn trộm đồ! Thế là ta mạch theo tới nơi này, mới vừa rồi bị thất lạc…”

      “Ân.” Đối với đề tài lần này, Liên Nguyệt Túy thích thú cho lắm, chuyện nghĩa là cũng có ý định lén lén lút lút sợ bị phát nữa, ôm Mạnh Tiểu Tinh, quang minh chính đại về chính ốc.

      “Binh…”

      “…”

      Tiền viện có tiếng vật nặng chạm vào binh khí, hai huynh đệ lập tức liếc mắt nhìn nhau, chạy vội về phía tiền viện.

      Có trò hay!

      Tim của Mạnh Tiểu Tinh đập thình thịch, cái đầu luôn vùi trong chăn lộ ra.

      Mắt thấy phải qua phòng khách mới đến được tiền viện, Liên Nguyệt Tuyền ôm nàng đột nhiên phi thân nhảy lên, liên tiếp né tránh, chưởng phong dứt, giống như động thủ với ai đó.

      Tình huống gì đây? Mạnh Tiểu Tinh có chút khẩn trương, ngưng thần nhìn, chỉ thấy ngân hồ của Liên Nguyệt Tuyền liên tục công kích về nơi nafoo đó, mà chủ nhân của nó cũng nằm đất.

      “Ân ~” Bên tai truyền đến tiếng kêu đau đớn, mỹ nhân Nguyệt Túy cũng nhịn được nữa!

      ôm nàng ngã thẳng xuống. Mạnh Tiểu Tinh nhắm chặt hai mắt, chỉ nghe tiếng va chạm của thân thể với mặt đất vang lên, Liên Nguyệt Túy đổ ập xuống đất.

      “Tứ thúc!”

      Mạnh Tiểu Tinh bị dọa sợ hết hồn hết vía, trước khi lâm vào hôn mê, Liên Nguyệt Túy vẫn ôm chặt nàng trong ngực, che chở cho nàng, cho nên nàng sao. Nhưng mà… tại nàng gặp chuyện rồi!

      Thanh bật thốt của nàng gây chú ý. bóng đen cao lớn chậm rãi tiến tới gần nàng, cỗ hơi thở rét lạnh đập vào mặt.

      Nàng nhịn được, rùng mình cái, tay chân bị trói buộc, lần này ngay cả cảnh chạy trốn cũng diễn được nữa!

      Bóng đen càng lúc càng gần, ngân ti* tiêu sái tung bay, cả người toát ra dáng vẻ phóng khoáng bất kham, cặp mắt biếng nhác lại lóe ra tia nguy hiểm lãnh mạc.

      Gintoki ngoài đời chút cũng chính nghĩa a! Chạy đến nhà người ta rồi còn chơi đánh lén! Nếu nãi nãi cũng là võ lâm cao thủ tinh thông đủ mọi thứ võ nghệ, đá cước lại cước chuẩn xác về phía để chơi đùa!

      Nàng mếu máo, lăn từ trong lòng Liên Nguyệt Túy ra, chớp mắt vài cái, đầu óc xoay chuyển: “Ngươi đừng giết ta, biết ta là ai ? Ta đúng là nữ nhi ruột thịt của Liên Nguyệt Bạch… Khụ khụ, ngươi có nhớ ao sen của Liên Nguyệt Bạch ? Nàng đứng đó! Nếu ngươi thương tổn ta, khiến nàng đau lòng! Chẳng lẽ ngươi muốn nàng thành quỷ cũng tha thứ cho ngươi hay sao? Nếu bây giờ ngươi thả ta, sau này, khi ta viếng mồ mả mẫu thân, nhất định ta thay ngươi xin lỗi nàng! Ngoài ra, thả tứ thúc, thất thúc của ta , bọn họ đều là tướng công mà mẫu thân chuẩn bị cho ta!”

      biết nàng đoán trúng mấy phần, Kim Nguyên Nhi này có phải là tình nhân cũ của Liên Nguyệt Bạch hay đây? Van ngươi! Tình tiết có thể cẩu huyết chút có được hay , giờ khắc này sống chết trước mắt nguy hiểm a!

      Mạnh Tiểu Tinh thấy Nghê nguyên chủ từ đầu đến cuối lặng người, trong lòng cảm thấy rất đắc ý a, quả nhiên đoán trúng tình tiết, bây giờ bắt đầu cút ! Ha ha…

      Nàng cử động tay chân, bắt đầu lăn thẳng về phía cửa trước. Lăn trối chết! Đầu đập sàn nhà, bắt đầu hôn mê, phảng phất thấy được màn đêm mỹ lệ.

      Mắt thấy có thể lăn ra khỏi phòng khách, thấy được ánh sáng mặt trời, nàng căng họng hô to: “Cứu mạng!” Lúc này, đôi giày xuất trước mặt nàng.

      Nàng cho là Nghê nguyên chủ giở quẻ, ngẩng đầu nhìn, lại thấy người khác cười híp mắt nhìn nàng, nàng lập tức mắng to: “Shit!”, sắc mặt vô cùng khó coi!

      “Nghê nguyên chủ bây giờ biết lợi hại của oa oa này .” Ý tứ nhạo báng của người nọ cực kỳ đậm đặc, với Nghê nguyên chủ vẫn đứng bất động đằng kia.

      Chú thích:

      *Nhĩ phòng: Tầng mái.

      *Ngân hồ: Con cáo màu bạc.

      *Ngân ti: Chỉ bạc, ở đây chỉ tóc màu bạc.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18: Ác Ma Tóc Bạch Kim

      “Nàng cũng thông minh giống mẫu thân nàng.” Nghê nguyên chủ lạnh nhạt , trong giọng chứa đầy đau buồn cùng hoài niệm. khom lưng quan sát oa oa mặt đất, tóc bạch kim buông xuống, bị gió đêm thổi bay, lười biếng nhíu mắt lại, nhìn Mạnh Tiểu Tinh, tựa hồ nhìn thấy bóng hình người khác qua nàng.

      Ngứa! Mặt bị tóc quét qua nhột, vì nhìn ở khoảng cách gần mà trong lòng ngứa ngáy.

      Đáng tiếc bên cạnh có kẻ chướng mắt!

      Mạnh Tiểu Tinh liếc mắt nhìn người bên cạnh, nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn a!

      “Tiểu thư cần hốt hoảng, Nghê nguyên chủ là bằng hữu của tại hạ, thương tổn ngươi.”

      Con mẹ nó, người nào hốt hoảng a! Chẳng qua nàng hơi sợ chút có được ! Cắn răng cái, hay là nàng hỏi cái câu mà mỗi khi gặp nguy hiểm ai cũng hỏi : “Ngươi, ngươi muốn làm gì?!”

      Liêm Khê chết tiệt, Liêm Khê thối! Uổng công nàng tín nhiệm như thế! Tổ cha ngươi! Tổ mẹ ngươi! Cha ngươi là đồ chân thối! Con mẹ nó, ngươi là đồ biến thái!

      Liêm Khê “xoạt” cái, mở chiết phiến ra, bộ bạch y văn nhã phong độ, nhàng quạt, năm sáu người, mặt người dạ thú, tâm đen như mực, ruột gan thối rữa, chết chưa hết tội, tội… tội gì ấy nhỉ?*

      Trong lúc Mạnh Tiểu Tinh nghĩ cách để tiếp tục nối tiếp thành ngữ, ở bên kia mái hiên, Liêm Khê tự cho mình là tiêu sái mà lên tiếng: “ biết tiểu thư có nhớ tại hạ từng đáp ứng càu của viên ngoại về chút chuyện của bảy vị công tử hay ? Tại hạ chuẩn bị nhiều ngày mà vẫn biết nên soạn bài như thế nào, hôm nay vừa thấy Nghê nguyên chủ, lập tức nghĩ ra biện pháp, định mượn lực của Nghê nguyên chủ tối nay, chơi trò chơi, dạy bảy vị công tử cái gọi là vì tình nghĩa huynh đệ, cũng coi như ‘tìm niềm vui trong lúc dạy dỗ’*.”

      Mạnh Tiểu Tinh thấy Liêm Khuê vung quạt cười yếu ớt, linh quang chợt lóe, tìm ra rồi, là tội… tội nuông chiều sinh hư*! Vậy ra nàng nuôi kẻ đại gian, kẻ đại tiện nhân trong nhà sao?!

      “Liêm Khê, rốt cuộc ngươi là loại người gì!” cái gì mà ‘tìm niềm vui trong khi dạy dỗ’, chó má! dưới cả người nàng đều có dự cảm bất thường. Chẳng lẽ tin tức người kia giao cho nàng là sai…

      “Tiểu thư chớ nên hiểu lầm, hết thảy chẳng qua chỉ là trò chơi, tại hạ chẳng qua là thư sinh nho nhã yếu đuối, để tiểu thư bị thương tổn chút nào.” Liêm Khê tiếp tục vung quạt cười yếu ớt, cố làm ra vẻ cao thâm.

      “Liêm Khê, lông mũi ngươi lộ ra kìa.” Nghê nguyên chủ vốn trầm mặc đột nhiên cúi người ôm lấy Mạnh Tiểu Tinh, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà với Liêm Khê.

      “Hả? ?” Phong độ của Liêm Khê biến mất, cẩn thận móc ra cái gương đồng soi.

      “Cất!” Nghê nguyên chủ mở to đôi mắt cá chết, nghiêm giọng : “Chẳng qua ta cảm thấy ngươi mặc bạch y rất chướng mắt, thuận miệng .”

      “Ha ha ha…” Mạnh Tiểu Tinh chợt cười ra tiếng, đại thúc tóc bạch kim quả là tri kỷ của nàng! Nước mắt nàng lấp lánh, hận thể đưa vuốt sói cào cào Nghê nguyên chủ mấy cái: “Huynh đệ a! Ngươi ra tiếng lòng của ta!”

      “Nguyên Tứ Phi!” Liêm Khê phát mình bị lừa liền hét lớn tiếng, cuối cùng nàng cũng biết tên đầy đủ của đại thúc tóc bạch kim.

      Có thể là do cảm thấy có chút luống cuống, Liêm Khê ho khan mấy tiếng, tiếp tục trưng ra dáng vẻ phong độ, kết quả là khiến Mạnh Tiểu Tinh cười càng to.

      “Tại hạ…”

      “Ha… ha… ha…”

      “Tiểu thư …”

      “Ha… ha… ha…”

      Cục diện bị mất khống chế, Mạnh Tiểu Tinh cười đến bụng cũng đau, nước mắt chảy càng thêm nhiều.

      Bàn tay thô ráp lau khóe mắt nàng, nàng lập tức “chi” tiếng, ngừng cuồng tiếu. Chống lại ánh mắt cá chết của Nguyên Tứ Phi, toàn thân nàng run lên, da gà đua nhau nổi lên, biểu đạt sợ hãi của chúng. lúc này, nàng ngửi thấy hơi thở chết chóc.

      “Liêm Khê, bắt đầu bây giờ .” Nguyên Tứ Phi lạnh lùng mở miệng, ôm lấy nàng, bay lên cây hoa đào cao lớn ở tiền viện, điểm mũi chân chút, làm rụng nửa cánh hoa đào.

      Bắt đầu cái gì? Mạnh Tiểu Tinh cảm thấy rất muốn chạy trốn khỏi đây.

      Tình huống khẩn cấp, Liêm Khê vẫn còn ở bên dưới càu nhàu: “Nguyên Tứ Phi, phải ngươi đưa từng người bọn họ đến viện tử* sao! tại ngươi bay , tại sao ta phải vội vàng đến đây, hơn nữa, trong khóa học này, ta là tiên sinh, bắt đầu hay là do ta quyết định, ngươi chỉ là người giúp ta tay mà thôi, gấp như thế làm gì hả…”

      là vậy, Liêm Khê vẫn phải vội vội vàng vàng qua viện tử cùng chính ốc, hình như cũng cảm nhận được hàn khí đột nhiên toát ra từ người Nguyên Tứ Phi.

      Mắt thấy mình Liêm Khê tới tới lui lui xách sáu người ra ngoài, lông tơ toàn thân của Mạnh Tiểu Tinh cũng dựng lên, các đốt ngón tay trong chăn đoán chừng cũng trắng bệch, cắn chặt môi, nhìn chằm chằm về phía đối diện, chớp mắt.

      Bảy tiểu biểu thúc lợi hại như vậy đều bị hôn mê cho nên tất cả bị Liêm Khê xách đến xách , lúc này xếp thành hàng nằm dưới tán hoa đào.

      Có thể vì thấy nàng khẩn trương, Nguyên Tứ Phi cong môi lạnh lùng cười: “Bọn bị tuyển làm tướng công của ngươi?”

      A… hả? Có cái gì đúng sao? Mặc dù trong lúc nguy có cấp bậy, muốn tạo dựng chút quan hệ cho mấy tiểu biểu thúc để bọn họ tránh được kiếp, có điều… bảy tiểu biểu thúc này có mỹ nhan như thế, nàng cũng ngại lập kế hoạch nuôi đến mấy lão công trẻ tuổi.

      “Ừ, ngươi có thể hiểu như thế.”

      “Ngươi cứ đợi xem thử những tướng công này có đáng giá để ngươi phó thác cả đời hay .”

      Nguyên Tứ Phi tà mị cười tiếng, mắt cá chết nhìn về phía trước, mang theo lực hút trí mạng.

      “Có ý gì?” phải là muốn giết bảy tiểu biểu thúc ?

      Liêm Khê ở dưới bận rộn, nhờ thính tai mà nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ, gấp đến độ giậm chân: “Nguyên Tứ Phi, cần ngươi ! Để ta !”

      Nhìn Liêm Khê để ý hình tượng mà rống to, Mạnh Tiểu Tinh đột nhiên có chút đồng tình với hăn, xem ra Liêm Khê chính là bị ép, người quý trọng hình tượng như thế lúc này lại khác gì người đàn bà chanh chua hay chửi đổng, chậc chậc, cũng lớn giọng.

      “Khụ khụ, tối hôm nay tại hạ muốn giảng [Đệ Tử quy], lấy thực tế làm gương, tại hạ chỉ phân giải đôi câu về trọng tâm của bài học.” Liêm Khê cúi đầu cố gắng bình định tâm tư. “Huynh thân đệ, đệ cung kính, huynh đệ thân,… A!” Liêm Khê kêu thảm tiếng, đột nhiên thấy bóng dáng.

      “Cuối cùng cũng muốn động thủ.” Mạnh Tiểu Tinh vẫn bất an khẩn trương, bị hành động bất chợt của Liêm Khê khiến tâm phiền não khó chịu.

      Nguyên Tứ Phi cười thấp tiếng, thanh êm tai, trầm thấp dễ nghe: “ muốn như vậy.”

      Bỗng đặt nàng ngọn cây hoa đào, phi thân rời , lấy sợi chỉ bạc trói tay nàng lại.

      “A!” Cành hoa đào yếu ớt vì phải chịu đựng sức nặng của nàng mà run rẩy, Mạnh Tiểu Tinh thất thanh thét chói tai, động cũng dám động, nghiêng người tựa vào nhánh cây, nàng chỉ có thể nhìn sợi chỉ bạc, thấy được đầu kia của sợi chỉ bạc cột vào mái hiên phía đối diện.

      “Ngươi muốn làm gì! Thả ta xuống!” Ô ô ô, lệ rơi đầy mặt, nàng ngã từ cây xuống rồi thành đống thịt nát ?!

      “Ngươi ngã xuống, nhưng mà, sau canh giờ, cái này làm ngươi chết từ bên trong.” Mái tóc bạch kim dài của Nguyên Tứ Phi gió mà bay, tùy ý tung bay, móc ra bình thuốc, đem chất lỏng đổ lên sợi chỉ bạc, chất lỏng theo sợi chỉ bạc trượt về hướng Mạnh Tiểu Tinh, dưới ánh trăng tỏa sáng, sợi chỉ bạc bị chất độc ăn mòn, từng tấc từng tấc biến thành màu đen… Người nào biết còn có thể cho là ngân ti được treo .

      Nguyên Tứ Phi nhàn nhã nằm nóc nhà, ngẩng đầu lên nhìn sang. Thong thả giải thích: “Cái này gọi là Chí Tôn, độc tính cực mạnh, da đụng phải chút, cũng sống được.”

      “Ngươi là ác ma tóc bạch kim! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Ô ô, phải là tình nhân cũ của Liên Nguyệt Bạch sao, sao lại đối xử với nàng như vậy?

      “Dự thính tiết học mà thôi… tại ngươi chỉ có thể nhìn xem đám tướng công do ngươi tuyển có kịp thời đến cứu ngươi hay .” Nguyên Tứ Phi bắt chéo hai chân, hai tay gối sau đầu, tác phong nhàn nhã, mắt cá chết biếng nhác lộ ra tia sáng lãnh mạc.

      “Ồn ào!” thùng nước rơi người bảy tiểu biểu thúc nằm thành hàng, Liêm Khê lại xuất , giơ lên cái thùng , bực bội rống: “Nguyên Tứ Phi, ngươi rốt cuộc muốn chơi thế nào! Ta chưa hắt nước cho bọn họ tỉnh lại xong, ngươi đầu độc, ngộ nhỡ đủ thời gian làm sao bây giờ?!”

      Mắt thấy kẻ ung dung nằm ngủ sắp tỉnh, vội vàng phi lên nóc nhà, khôi phục bộ dáng phong độ nho nhã : “Bảy vị công tử, a đúng! Tam công tử có ở đây… Sáu vị công tử, tại các ngươi nhất định rất hoang mang, tại sao toàn thân mình mềm nhũn làm được gì, cần lo lắng, chẳng qua là các ngươi uống Nhuyễn Công Tán, sau canh giờ dược liệu mất . đến đây, các ngươi nhất định rất tò mò, tại sao tại hạ muốn bỏ thuốc các ngươi…”

      Lắm miệng thêm đoạn dài, Liêm Khê thấy sáu người trong viện đều im lặng, cảm thấy vô nghĩa, nên cũng thừa nước đục thả câu nữa: “Nếu huynh thân đệ kính, phải chỉ ngoài miệng là được, mà phải là xuất phát từ tâm mới làm được… Chủ đề giảng dạy hôm nay của tại hạ là giữa huynh đệ phải có hỗ trợ hợp tác. Mời sáu vị công tử xem, hôm nay tiểu thư bị trói cây, tùy thời có thể rớt xuống, chỉ có như thế, bên sợi chỉ bạc buộc tay nàng là độc dược trí mạng, trong canh giờ chất độc chảy tới chỗ nàng, rơi làn da mềm mại của nàng… Sáu vị công tử toàn thân vô lực vậy làm sao có thể cứu tiểu thư trong vòng canh giờ đây?”

      Liêm Khê mỉm cười giống như ác ma, sáu người nằm trong viện lại người nhìn .

      Xoa xoa nắn nắn. Nhìn sáu người yên tĩnh bất động như vậy, trái tim Mạnh Tiểu Tinh đập như sấm, bọn họ cứu nàng ? Nhất định phải cứu nàng a! Liêm Khê có can đảm để chơi lớn, nhưng nàng lại ngửi thấy hơi thở tử thần phát ra từ người ác ma tóc bạch kim kia a!

      Chú thích:

      *Năm sáu người, mặt người dạ thú, tâm đen như mực, ruột gan thối rữa, chết chưa hết tội, tội… tội gì ấy nhỉ?: Nguyên văn là “ngũ lục cá nhân, nhân diện thú tâm, tâm như hắc can, can tràng phôi tử, tử hữu dư , . . . thập ma lai trứ?”. Lấy từ cuối của câu thành ngữ này để làm thành từ bắt đầu của câu thành ngữ kế tiếp.

      *Tìm niềm vui trong lúc dạy dỗ: Nguyên văn là ‘ngụ giáo vu nhạc’ (寓教於乐), là câu nổi tiếng của nhà thơ La Mã Horace.

      *Tội nuông chiều sinh hư: Nguyên văn là “ tức dưỡng gian”, tiếp nối với câu “Tử hữu dư ” bên . Vốn chỗ này có câu “Tìm ra rồi”, là người beta tự ý thêm vào để dễ hiểu.

      *Viện tử: Sân , sân trong.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19: Cao tay


      “Này, a bá tóc bạch kim ơi, làm sao bây giờ? Bọn họ cứu ta, hay là ngươi thả ta ra , chơi như vậy vui nga!”


      ai cứu nàng, chính nàng cũng cảm thấy mất thể diện, mất mặt a!

      vậy, ngươi chết cũng sao.” Nguyên Tứ Phi lạnh nhạt mở miệng, thanh như nghìn tầng hàn băng, ngón tay khẽ động, bắn ra chỉ bạc, độc dịch phía bị chấn động , nhanh chóng lưu động.

      “A!” tiếng hét thảm phá vỡ đêm đen.

      nên hiểu lầm, hét chói tai phải là người bị hại – Mạnh Tiểu Tinh, mà là của kẻ vẫn luôn mang dáng vẻ nho nhã ở bên dưới – Liêm Khê.

      Hiển nhiên Liêm Khê dự liệu được Nguyên Tứ Phi làm như thế, tức giạn phát công, ngừng bảo vệ sợi chỉ bạc nguy hiểm rung động. Chỉ bạc ổn định, tốc độ lưu động của độc dịch lại khôi phục bình thường.

      Liêm Khê xoa xoa đầu, mồ hôi đổ đầy, hô to tiếng, ngay cả năng lực ói mửa cũng có.

      “Các vị công tử, các ngươi cũng nhìn ra, vị bằng hữu này của tại hạ tính khí tốt, nếu muốn cứu tiểu thư nên hành động càng sớm càng tốt…”

      Người trong viện nằm bất động, khóe miệng Liêm Khê giật giật, ánh mắt nhìn Mạnh Tiểu Tinh mang theo đồng tình.

      “Ai ôi, Liêm Khê tiên sinh, ngươi cũng đồng tình với ta sao, ta là tiểu oa nhi ai ai thương, sinh hạ ra cũng cha mẹ, còn bị bảy thúc thúc ghét bỏ bắt nạt, hôm nay bị cột ở đây, sinh mạng này trong lúc nguy hiểm sớm chiều, cũng ai đến cứu ta, ô ô ô… Ngài thả ta ! Sau này Tiểu Tinh nhất định hảo hảo hiếu kính ngài!” ai cứu nàng, nàng nên tự cứu , nhìn nàng lời này, ngay cả chính nàng cũng bị mình làm cho thương tâm dứt.

      “Ai… Tại hạ ngờ tiểu thư lại có người thích như vậy a!” Trong giọng của Liêm Khê mang theo tiếc hận

      Mạnh Tiểu Tinh mừng , cho là lời thuyết phục của mình có tác dụng. Ai ngờ Liêm Khê chưa xong, đề tài câu chuyện chợt thay đổi, giọng khẽ biến: “Nhưng đáng tiếc là, tiểu thư , bất kể bọn họ có cứu ngươi hay , ngươi đều phải chết, đáng tiếc, tại hạ vốn cho rằng có thể thấy màn kịch hay đây.” Hành động hôm nay của là mưu kế dự tính từ lâu, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được, nhưng đáng tiếc, thấy được cảnh tượng cảm động khi huynh đệ trong nhà liều chết cứu người!

      “Ta với ngươi thù oán, tại sao ngươi lại muốn giết ta? Nếu như ngươi muốn giết ta, ràng ngươi có thể giết ta lúc nào cũng được, tại sao lại muốn kéo dài cho tới bây giờ?!” Tình huống lúc này thay đổi thất thường, Mạnh Tiểu Tinh chỉ có thể nhìn thúc thúc, trong nội tâm ngừng cầu nguyện.

      “Tại hạ cùng với tiểu thư thù oán, nhưng có chút ân oán với gia phụ.” Liêm Khê hư tình giả ý đáp, từ tốn vỗ cây quạt. chậm rãi cười yếu ớt: “Nhưng mà, ta vẫn còn lời khuyên, tiểu thư nên phí tâm tư để trì hoãn thời gian. Dược hiệu của Nhuyễn Công Tán cũng mất trong vòng canh giờ nga. Tiểu thư nếu xuống Địa Phủ, cũng chỉ có thể trách phụ thân của tiểu thư vô duyên với ngươi…” vung quạt, cười như cười, tiếp tục hết.

      “Nga? Ngươi biết phụ thân ta?”

      “Chúng ta là cừu nhân, nhưng lại chưa từng gặp mặt.” Liêm Khê phát ra tiểu oa oa mệnh sớm chiều giờ khắc này lại vô cùng tỉnh táo, nhưng giác quan toàn thân đều chú ý động tĩnh chung quanh.

      Cũng như Liêm Khê, đôi mắt màu bạc của Nguyên Tứ Phi vẫn chăm chú nhìn xung quanh, dường như tìm người nào đó, hai tròng mắt nóng hừng hực của đột nhiên nhìn về phía Mạnh Tiểu Tinh, gương mặt lãnh khốc: “Xem ra có ai đến cứu ngươi! Ngươi chỉ có thể trách mạng ngươi dài!” như uy hiếp.

      xong, vung tay lên, chỉ bạc rung động, dịch độc lại nhanh chóng di chuyển, dịch độc dường như sắp chạm vào da của Mạnh Tiểu Tinh.

      lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mạnh Tiểu Tinh nhắm chặt hai mắt, hô to: “Tiểu ác ma! Cứu ta!”

      Chỉ nghe “tranh” tiếng đàn, sợi chỉ bạc có dịch độc chảy xuống kia bỗng chốc bị đứt đoạn, rơi xuống. Dịch độc xuống cây hoa đào, ăn mòn nửa gốc cây, tỏa ra từng đợt mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.

      Sáu người vốn nằm mặt đất cùng nhau đứng lên, tư thế oai hùng rạng rỡ, chút dấu vết của Nhuyễn Công Tán. Mạnh Tiểu Tinh lúc trước bị treo cây lúc này cuối cùng cũng bình yên nằm trong ngực Liên Nguyệt Túy.

      “Lão Ngũ, ân nhân cứu mạng của ngươi biết nhẫn nại.” Lão Đại Liên Nguyệt Minh oai phong dữ dội, đôi mắt hổ cũng thoải mái nhìn Liên Nguyệt Túy ôm Mạnh Tiểu Tinh trong ngực, ma trảo duỗi ra nhiều lần cũng đến đoạt lấy, thể làm gì hơn là châm biếm Nguyên Tứ Phi.

      “Đại ca, là ta cố ý để cứu, phải là ân nhân cứu mạng của ta, chỉ là con mồi của ta .” Tiểu sư tử Liên Nguyệt Phong khí khái sỉ nhục, lời cũng rất cuồng vọng.

      “Ngũ ca, con mồi của ngươi tại cần được dạy dỗ nga.” Tiểu hồ ly Liên Nguyệt Tuyề chớp đôi mắt to mơ màng ngập nước, ngón tay út chỉ vào hai kẻ độc ác Nguyên Tứ Phi cùng Liêm Khê.

      Liêm Khê bất ngờ nhìn mấy huynh đệ vừa vừa cười, lại mất bình tĩnh: “Tại sao các ngươi lại bị sao!”

      “Bởi vì từ khi ngươi đến nhà chúng ta, chúng ta muốn xem thử các ngươi muốn làm gì, luôn luôn phối hợp diễn trò với các ngươi a!” Mạnh Tiểu Tinh vừa mút ngón tay, vừa hồn nhiên ngây thơ trả lời, miệng ngừng nhai, thỉnh thoảng còn móc ít điểm tâm từ trong chăn ra, vui vẻ ăn ngừng.

      “Tất cả đều là giả?” Liêm Khê có chút sững sờ.

      phải! Người nào có thể diễn trò tốt như vậy! Bảy phần ba phần giả đó!” Mạnh Tiểu Tinh ăn lóng ngóng vụng về vì ăn điểm tâm. Chuyện nàng bị đánh và rơi xuống nước cũng đều là , mặc dù lúc mới bắt đầu nàng có tính toán, nhưng kế hoạch lớn chân chính xuất phát từ buổi tối nàng đái dầm, cùng với Liên Nguyệt Dung chợp mắt được chút nào… ràng là nàng rất thích giải thích cho người khác: “Chờ ta ăn xong, ta cho ngươi biết để an ủi a!” xong lại hồng hộc ăn.

      như vậy, để các ngươi cùng chết chung .” Nguyên Tứ Phi mực trầm mặc đứng nóc nhà, tóc bạch kim tung bay, chợt phi thân xuống, hai tay vươn về phía cổ họng của Mạnh Tiểu Tinh.

      Lực đạo mạnh mẽ khiến bụi đất bốc lên, trong nháy mắt, cả bầu trời đêm tối tăm bị bụi đất bao phủ.

      Chỉ nghe “Oành” tiếng, nhãn lực của Liêm Khê rất tốt, sau khi nhìn , sắc mặt đại biến. Thế công của Nguyên Tứ Phi võ công cao cường lúc này hoàn toàn ngưng lại, suy sụp, tay chống đỡ, ngã mặt đất.

      “Lão Tứ, dược hiệu của ngươi cũng quá chậm.” Tiểu ác ma Liên Nguyệt Dung vận bộ tử hoa y phục*, đứng cách xa đám bụi đất, đợi bụi đất lắng đọng, mới nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt màu hổ phách lóe ra hàn quang.

      Liên Nguyệt Túy mị thái lan tràn, cười tiếng: “Thời gian phải là rất vừa vặn sao!”

      Đôi mắt biếng nhác của Nguyên Tứ Phi lúc này tràn đầy nhuệ khí bức người, bị hạ độc khi nào! Gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu sư tử Liên Nguyệt Phong: “Là… Nữ Nhi Hồng?”

      có người trả lời , tất cả mọi người làm ra vẻ thương xót nhìn .

      “Lão Lục, khỏi chưa?” Liên Nguyệt Minh cuối cũng cũng đoạt Mạnh Tiểu Tinh khỏi ngực Liên Nguyệt Túy, tâm tình tốt, biết từ lúc nào phi lên nóc nhà Liên Nguyệt Thanh, kêu lớn.

      “Dễ như trở bàn tay.” Liên Nguyệt Thanh vận bạch y, từ nóc nhà nhảy xuống đất, nhìn ra mắt thấy được, cả người tinh tế phiêu dật như tiên tử, chẳng qua tay tiên tử này còn xách người — Liêm Khê.

      Liêm Khê cùng Nguyên Tứ Phi cùng lúc bị bắt, quan hệ song phương vô cùng hòa hợp ăn ý.

      “Lục Thúc, ngươi quá suất! Cũng là bạch y, ngươi mặc vào thực phong độ!” Hai mắt Mạnh Tiểu Tinh sáng lên, nhanh nhẹn phi đến chỗ Liên Nguyệt Thanh, nhìn chằm chằm, làm cho hai gò má của Liên Nguyệt Thanh nhất thời phiếm hồng.

      “Tinh nhi khen nhầm rồi.” cúi đầu khẽ, bộ dáng điềm đạm đáng khiến tâm tư Mạnh Tiểu Tinh ngứa ngáy, hận thể chạy đến chỗ xoa nắn phen. Nhưng nhìn mấy ánh mắt chằm chằm của các tiểu biểu thúc xung quanh, nàng dám động, thể làm gì khác hơn là lau miệng, cười ngọt ngào với Liêm Khê: “Tiên Sinh hẳn nghĩ tới chúng ta cao tay như vậy ! Sớm muốn đối phó với Nam Hoa đạo tặc các người, ngươi tự mình dâng tới cửa, cũng nên trách ta ‘thuận nước đẩy thuyền’, đây chính là do tập thể ta và các thúc thúc thương lượng nga, cái gọi là ‘huynh thân đệ, đệ cung kính’ chân chính từ trước đến giờ đều phải là làm vẻ bên ngoài cho người khác xem.”

      Trong lúc chuyện, kẻ lúc trước vốn giao thương ở bên ngoài – Liên Nguyệt Toái xuất , vừa gảy bàn tính, vừa kéo theo sợi dây thừng xuất trước cửa viện.

      Bị dùng sợi dây buộc, kéo như gia súc chính là tỳ nữ của Bão Tinh cư, Tiểu La Bặc.

      “Thuộc hạ của các ngươi đều bất tỉnh, trước khi chết các ngươi đưa tiền làm quan tài, ta để các ngươi cùng bọn họ chết thoải mái chút. Nếu tính mỗi người mười lượng bạc, các ngươi cần tổng cộng năm mươi hai cái quan tài, ta tính năm trăm hai mươi lượng. Thấy các ngươi khó sống, ta tính cho các ngươi năm trăm lượng là được.”

      “Tiểu, tiểu thư , phải ta cố ý lừa gạt ngươi!” Hiển nhiên Tiểu La Bặc là tiểu gian tế, nàng lệ rơi đầy mặt, cầu xin tha thứ: “Tiểu thư , đừng giết ta!”


      Chú thích:

      *Tử hoa y phục: Y phục màu tím có thêu hoa.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20: Có chút quái đản


      “Nga, ra ngươi phải là Liêm Khê a!” Từ sau khi Tiểu La Bặc dốc sức hạ khống thuật* Huyết Lệ, Mạnh Tiểu Tinh bỗng nhiên tỉnh ngộ.


      Liêm Khê tên là Viên Minh, là quân sư trong nhóm đạo tặc Nam Hoa. năm trước, chuyện cướp đoạt đội ngũ ngênh thân của thái tử nước Đông Li là do chính bày ra. Sau khi chuyện xảy ra, vì muốn trốn tránh truy đuổi của thái tử nước Đông Li, đạo tặc Nam Hoa hành nghề hộ tống tiêu xa* trong nước Nam Hoa, cũng xem như rửa tay gác kiếm. Sau khi thái tử nước Đông Li thu hồi lệnh lục soát, bọn họ càng thêm tự do tự tại.

      Sau khi đổi thành lương dân, đạo tặc Nam Hoa vẫn cam lòng, vì lưng bọn họ còn đeo mối thù lớn chưa trả của hơn hai trăm huynh đệ. Cừu nhân của bọn họ chính là nam tử thần bí cứu Liên Nguyệt Bạch khi ấy, được gọi là “Xích Đế”. Nhưng võ công của “Xích Đế” vô cùng cao, tổ chức thần bí “Xích” sau lưng cũng rất khó tìm ra. Thế là, Viên Minh lập tức nghĩ đến chiêu “ôm cây đợi thỏ” —- “gốc cây” mà bọn họ ôm chính là Liên Nguyệt Bạch.

      Cũng biết làm sao bọn họ lấy được tin tức này, tất cả đạo tặc Nam Hoa đều cho rằng Mạnh Tiểu Tinh là nữ nhi của Nguyệt Bạch và “Xích Đế”. (Vì thế, Mạnh Tiểu Tinh còn lời nào để .)

      Đó là nguyên cớ khiến Viên Minh, sau mấy phen trằn trọc, quyết định giả mạo thành tiên sinh Liêm Khê nổi danh khắp Bản Li để xâm nhập vào Liên phủ. Sau đoạn thời gian nghe ngóng, cũng cảm thấy xung quanh Liên phủ có thế lực của “Xích Đế” bảo vệ Mạnh Tiểu Tinh. Sở dĩ vì ý nghĩ này, mới có màn vừa rồi, mới có chuyện đạo tặc Nam Hoa ngang nhiên tiến vào Liên phủ giữa ban ngày ban mặt, bộ dạng náo động muốn cả thế nhân phải biết đến… Mục đích của bọn họ chính là dẫn dụ chú ý của “Xích Đế”, sau đó triển khai bước tiếp theo là dùng tính mạng của nàng để uy hiếp “Xích Đế” trốn trong bóng tối.

      Tiểu La Bặc chính là tiểu gian tế do Viên Manh an bài để ‘thổi gió bên tai’* Mạnh Tiểu Tinh, khiến Mạnh Tiểu Tinh tín nhiệm Liêm Khê. Đáng tiếc, Tiểu La Bặc còn quá non tay, để lộ ra quá nhiều sơ hở, nên mới khiến cho nàng nghi ngờ. Nàng vui vẻ ‘thuận nước đẩy thuyền’, tiêu diệt đạo tặc Nam Hoa. Dù sao, nếu đạo tặc Nam Hoa gây chuyện, có khi bây giờ nàng là công chúa rồi!

      “Tiểu thư , vì muốn báo đáp ân cứu mạng của Viên tiên sinh nên ta mới làm như vậy, phải là cố ý muốn phản bội tiểu thư a!” Tiểu La Bặc vẫn bị Liên Nguyệt Toái dắt như dắt chó, nước mắt khuôn mặt thanh tú trắng noãn ngừng chảy.

      Mạnh Tiểu Tinh thấy vậy, đổ mồ hôi hột: “Tam thúc, ngươi đừng dắt Tiểu La Bặc như dắt chó như vậy được a!”

      Liên Nguyệt Toái gảy bàn tính, hồi thần, ngẩng đầu, đôi mắt lục sắc nhìn Mạnh Tiểu Tinh: “A! Ngươi muốn dắt a, hai đồng bạc.”

      Ba vạch hắc tuyến lập tức trượt xuống trán Mạnh Tiểu Tinh: “Làm như vậy với nàng quá vô nhân đạo, mặc dù nàng là gian tế, nhưng làm sao có thể đối xử với nàng như vậy đây!”

      phen dõng dạc của nàng cũng thu hút chú ý của Liên Nguyệt Toái, đôi lục mâu của dời khỏi người nàng, cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu La Bặc: “Sủa hai tiếng.”

      “Uông uông…” Tiểu La Bặc nghe lời mà sủa hai tiếng, gương mặt ràng là vẻ hưởng thụ.

      “Tiểu La Bặc!” Mạnh Tiểu Tinh chỉ hận rèn sắt thành thép, tức giận rống lên, dù gì Tiểu La Bặc cũng là tỳ nữ của nàng.

      Ai ngờ Tiểu La Bặc lập tức mang theo vẻ mặt khóc tang, bám váy Mạnh Tiểu Tinh: “Tiểu thư , đừng để Tam thiếu gia bỏ ta lại có được , Tiểu La Bặc van xin ngài!”
      xong, nàng còn quỳ xuống!
      “A!” Tinh thần Mạnh Tiểu Tinh bị kích thích mãnh liệt, làm sao có thể có loại cuồng ngược* như Tiểu La Bặc này a! Hai người bình thường dính líu đến nhau, ngờ bây giờ lại cùng nhau tạo thành tổ hợp SM*! Thế giới quá hỗn loạn, nàng chịu nổi.

      Chuyện khiến cho nàng kích động như vậy, thế mà người khác vẫn thanh tĩnh đứng yên bên trong đại sảnh, có người thứ hai phản ứng. Điều này khiến cho nàng lập tức sửng sốt, hoài nghi có phải tại cái thế giới này quái đản hay .

      Vẫn là tiên tử Liên Nguyệt Thanh thiện lương, nhạy cảm mà nhận ra được cảm giác sụp đổ của nàng, nhàng giải thích: “Tam ca rất giỏi thu phục lòng người, trước kia có vị nô lệ ở Côn Lôn bị dạy dỗ thành ngoan ngoãn giống như con cừu, đáng tiếc con cừu kia muốn học theo khỉ, hái chuối tiêu để lấy lòng Tam ca, cuối cùng ngã chết dưới chân núi.”

      Thanh êm dịu rả rích, khe khẽ dịu dàng của tiên tử lại thể chấn an cảm giác rợn cả tóc gáy của Mạnh Tiểu Tinh. Cái này gọi là thu phục lòng người? Hai tròng mắt trợn to, nhìn Tiểu La Bặc ngoan ngoãn quỳ gối nằm bò bên chân Liên Nguyệt Toái như thể gặp quỷ.

      Lúc này có người cố tình gây thêm phiền phức. Tiểu hồ ly Liên Nguyệt Tuyền chu cái miệng nhắn, vẻ mặt bất mãn: “Tam ca rất thiên vị nha, lần trước ta muốn dắt tên nô lệ Côn Lôn đòi đến chi hai trăm lượng bạc, Tiểu Tinh lại chỉ cần hai đồng.”

      Cái gì? Nàng cũng ‘thụ sủng nhược kinh’ sao? Mạnh Tiểu Tinh tranh thủ đảo mắt, thấy đôi mắt lục sắc của Liên Nguyệt Toái phát ra ánh sáng dọa cho cả người run lên.

      “Nếu hiểu hết thảy, Tiểu Tinh, ngươi muốn xử trí bọn họ như thế nào đây?” Vẫn là ác ma lạnh nhạt lên tiếng cứu nàng.

      Mạnh Tiểu Tinh run lên, cả người nổi da gà, nhìn Nguyên Tứ Phi mặc dù bị dược hiệu khống chế nhưng vẫn cắn chặt răng duy trì thanh tỉnh, nội tâm của nàng than thở dứt, trỏ tay: ” , giữ lại cho ta. Mấy người còn lại áp giải đến quan phủ.”

      Lời vừa ra, lại ai hưởng ứng.

      Liên Nguyệt Túy nâng đôi phượng mâu hẹp dài, kiều mị mở miệng: “ dùng bồ câu đưa tin cho đội thân vệ của hoàng thựng, để hoàng thượng tự mình xử trí bọn họ, Tinh nhi cần phải quan tâm quá nhiều. Còn Nguyên Tứ Phi… sợ rằng thể giao cho Tinh nhi.”

      Hoàng thượng này chính là vị thái tử bị cướp đoạt lúc trước, giao cho , Nguyên Tứ Phi làm sao còn có thể sống a! Nếu như thế, khi nãy hỏi nàng làm cái lông gì a! Mạnh Tiểu Tinh nhìn về phía Liên Nguyệt Dung, nghe được câu khác khiến nàng phun máu: “Thấy Tinh nhi chưa đưa ra ý tưởng gì, thuận miệng hỏi chút thôi.”

      được!”

      thể!”

      Nước mắt Mạnh Tiểu Tinh lấp lánh, nhìn Liên Nguyệt Phong lên tiếng cùng lúc với nàng, ra còn có thể tìm được đồng bạn trong nhóm người bọn a!

      Liên Nguyệt Phong nghiêm nghị, chính nghĩa : “Nguyên Tứ Phi là nam tử hán có tinh thần hiệp nghĩa nhất ta từng thấy! Ta kiên quyết bảo vệ !”

      “Ân ân!” Mạnh Tiểu Tinh gật đầu phụ họa như gà con mổ thóc.

      “Nếu như vậy, Nguyên Tứ Phi liền giao cho lão Ngũ!” Lão Đại Liên Nguyệt Minh đột nhiên vỗ tay cười lớn, nét cương nghị mặt hình như đột ngột buông lỏng, vỗ vỗ bả vai của Liên Nguyệt Phong, ra dáng đại ca.

      “Như vậy rất tốt.” Liên Nguyệt Túy kiều mị cười.

      “Chỉ cần để Tiểu Tinh tiếp xúc với Nguyên Tứ Phi, thế nào cũng tốt!” Liên Nguyệt Minh đến sát bên Mạnh Tiểu Tinh, khiêng nàng nên như gánh bao cát.

      Hóa ra là Quái Thụ Cao Lương* muốn quấy phá! Thúc thúc kia cũng tham gia náo nhiệt! mặt Mạnh Tiểu Tinh, lệ rơi như mì sợi, Gintoki của nàng, chẳng lẽ sau này nàng cũng vẫn thấy được mà ăn được sao?

      Nguyên Tứ Phi cố gắng duy trì thanh tĩnh chỉ hơi hé mắt, trong quá trình bàn bạc của bọn họ vẫn luôn tĩnh lặng trong lòng, cũng may Liên Nguyệt Phong ‘ hùng tiếc hùng’, phân phó cho mấy người cẩn thận đưa về viện của mình.

      “Còn người!” Liên Nguyệt Tuyền ngồi chồm hổm mặt đất bận rộn vẽ rùa mặt Viên Minh đột nhiên lớn tiếng nhắc nhở. nâng đôi mắt to ngập nước mơ màng, cười ngọt ngào: “Nhường lại người này cho ta có được ?”

      Mạnh Tiểu Tinh nhìn về phía Viên Minh – trước giờ luôn chú trọng đến dáng vẻ – nằm hôn mê bất tỉnh, ném ánh mắt đồng tình, thầm trong lòng: Bầy ác ma tiểu quỷ này, ngờ lại có thể lặng yên tiếng động đêm kẻ thù đội trời chung của hoàng đế phân chia như vậy, lá gan quả lớn hơn bình thường!



      Chú thích:

      *Khống thuật: Thuật điều khiển người khác. Khống: Điều khiển.

      *Hộ tống tiêu xa: Ngày xưa nạn cướp bóc xảy ra ở khắp nhiều nơi. Để bảo vệ cho các tiêu xa (xe vận chuyển hàng hóa), người ta thường thuê các tiêu sư để bảo vệ hàng hóa trong lúc vận chuyển. Hộ tống tiêu xa là công việc như vậy.

      *Thổi gió bên tai: Dùng lời ngon ngọt để thuyết phục, xui khiến.

      *Cuồng ngược: Thích bị ngược đãi.

      *SM: S (Sadism): Bạo dâm – Người thích gây đau đớn cho người tình. M (Masochism): Thống dâm – Người thích nhận đau đớn vì người tình.

      *Quái Thụ Cao Lương: Quái: Quái đản, kì quái. Thụ Cao Lương: Từ này khi phát thành tiếng Hán nghe gần giống với từ thúc thúc. Quái Thụ Cao Lương nghĩa là thúc thúc quái đản.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :