1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ô Khê “ừm” tiếng, đáp rất ngắn gọn rằng: “Hôm nay mặc bộ kia”.

      Cảnh Thất buồn bực, thầm ngươi cho ta là kẻ mù chắc?

      ra ở Nam Cương chỉ vào những dịp lễ lớn như tế lễ vu đồng mới che kín mặt bằng vải sa đen, bình thường cũng mặc vậy, chỉ là sau khi tới Đại Khánh rồi, tự giác mà phân ranh giới rạch ròi với những người xung quanh, khi ra khỏi cửa bất kể gặp phải ai, thân thể đều căng cứng cả ra, bộ quần áo kia liền chưa từng cởi bỏ. Cứ như đeo khăn che mặt, để người khác trông thấy cũng cần phải thấy người khác vậy. Lại bởi gần đây Cảnh Thất thường tới làm ầm làm ĩ, tuy rằng Ô Khê và đám độc vật lớn nuôi hễ gặp Cảnh Thất phản ứng đầu tiên là đều thấy nhức đầu, thế nhưng tâm lý cũng thả lỏng ít, những ngày này dần dần có chút cảm giác chân thực, cánh cổng lớn của phủ vu đồng cũng còn đóng chặt như thế nữa.

      Ô Khê khó hiểu, đưa mắt nhìn cách ăn mặc của y, tuy rằng thường ngày Cảnh Thất cũng ăn mặc sặc sỡ đỏ đỏ xanh xanh gì, thế nhưng dù sao cũng sống quen trong nhung lụa, dù có mặc đồ trắng ra đường chắc chắn từ chất vải cho đến đường thêu đều cực kỳ chú trọng, chưa nhìn thấy loại bố y mà bách tính tầm thường mặc này ở người Cảnh Thất bao giờ. Ô Khê liền hỏi: “Sao ngươi lại tới đây … Còn ăn mặc thành ra như thế nữa?”.

      Cảnh Thất trợn mắt nhìn khinh bỉ: “Cái tên vô lương tâm này, phải mấy hôm trước ta phải dẫn ngươi mấy chỗ náo nhiệt trong thành để mở mang tầm mắt rồi sao?”.

      Ô Khê sửng sốt, lúc ấy cứ cho là Cảnh Thất chỉ thuận miệng mà thôi - người Trung Nguyên rất thích khách sáo, có việc hay cũng đều treo mấy câu xã giao khóe miệng, nhưng lại chẳng có ai coi lời bọn họ là cả, tuy rằng có rất nhiều khi Ô Khê phân biệt được giả của người Trung Nguyên, thế nhưng bao năm trôi qua như vậy, cũng hiểu mấy lời như: “Lần sau nhất định tới viếng thăm”, “Có thời gian rảnh rỗi năng tới chơi” … chỉ vô thưởng vô phạt mà thôi.

      “Ngươi nghiêm túc chứ?”

      Cảnh Thất vung tay áo, quay người giả bộ muốn : “Bản vương chuyện với ngươi có khi nào chưa nghiêm túc? Hừ, khó khăn lắm mới thoát được khỏi cung, người ta còn thèm đoái hoài gì, thích thôi, ta về nhà ngủ, cũng đỡ mất công trước khi trời sáng còn phải lén lút mò về như ăn trộm …”.

      Ô Khê vội vàng nắm chặt bờ vai y, miệng lưỡi vụng về, Cảnh Thất mười câu chưa chắc tiếp được câu, lúc ấy cuống lên, ấp úng cả nửa ngày cũng chỉ lắp bắp : “Ta cùng với ngươi”.

      Cảnh Thất thường ngày tự nhiên cũng là người miệng mười câu đến chín câu là phét, thế nhưng lại gặp phải đứa trẻ cố chấp phân giả là Ô Khê, y cũng biết câu vô thưởng vô phạt của mình chừng lọt vào tai có thể hỏng cả mối giao tình, thế nên phần lớn thời gian y vẫn tương đối chân thành, từ trước tới giờ tùy tiện hứa hẹn trước điều gì. Y sống boa năm như thế, chỉ thích mỗi trẻ và động vật , thấy Ô Khê và chồn tía ngồi vai - cả chủ và tớ đều mở to đôi đồng tử đen lúng liếng, giương mắt nhìn mình với bộ dạng y chang, y liền nhịn được ý muốn chọc phen, thế là liền cố ý nghiêm mặt : “Là ta cầu xin ngươi với ta chắc?”.

      Ô Khê : “Ta … ta có ý đó …”.

      chỉ cho rằng Cảnh Thất giận rồi, từ trước đến nay người này đều cực kỳ rộng lượng, bất luận là lời khó nghe, bị chồn phát cáu lên công kích, hay là người trong phủ rành lễ tiết ngẫu nhiên xúc phạm, y đều chẳng để tâm, luôn chỉ cười cái rồi cho qua hết, ai mà ngờ được lần này y lại vung tay áo muốn bỏ về . Gương mặt có phần trắng bệch của Ô Khê, bởi vì sốt ruột mà thoáng lên mảng hồng nhạt, trong lòng biết Cảnh Thất vẫn luôn nhân nhượng mình, thầm nhủ vạn nhất khiến người này nóng nảy chỉ sợ ngay cả làm thế nào dỗ dành y nguôi giận bản thân cũng chẳng biết. Nghĩ vậy, chẳng hiểu sao trong lòng liền trào dâng đôi chút hoang mang, sợ y cứ thế mà rồi, bản thân lại giống trước đây, xa lạ với tất cả mọi người, sau đó phủ vu đồng lại nặng nề tử khí hệt như hầm mộ …

      “Bắc Uyên!”

      Cảnh Thất phớt lờ , chỉ lo bước tiếp, từ thân pháp của Ô Khê tồi, tự nhiên kéo được y, nhưng lại sợ y thêm giận, dám dùng sức, ngược lại bị y kéo về phía trước mấy bước liền. Chồn tía cứ như cũng hiểu được điều gì vậy, nó xông tới, dùng miệng ngoạm lấy y phục người Cảnh Thất, móng vuốt xiu xíu bấu chặt lấy cổ áo y. Vốn dĩ Cảnh Thất chỉ chọc chơi thôi, ai mà ngờ được tên ngốc này lại cuống lên , đến cả vành mắt cũng đỏ hồng lên, thế là y liền dừng bước, mặt đanh lại, đưa mắt nhìn chồn tía úp sấp cánh tay mình, vươn tay túm lấy sống lưng của chồn tía, nhấc bổng nó lên, vô cùng thản nhiên mà đáp: “Hay là ngươi đưa nó cho ta nuôi mấy ngày , vậy ta giận ngươi nữa”.

      Ô Khê nhìn thấy sắc mặt vô tội của chồn tía , lại quan sát sắc mặt của Cảnh Thất phen, nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ thỏa mãn, ngoảnh lại với A Tâm Lai: “Đưa bình thuốc giải mới điều chế được cho ta”.

      A Tâm Lai lập tức móc bình sứ ra từ trong ngực, Ô Khê đưa nó cho Cảnh Thất, rằng: “Ngươi nhất định phải cất cho kỹ, chất độc trong miệng tên tiểu súc sinh này rất mạnh, nó với ngươi cũng coi như quen thuộc, đến nỗi mở miệng cắn ngươi, nếu ai khác trong phủ ngươi bị cắn ăn viên là được”. Ô Khê nghĩ lát, lại lo lắng thêm: “Ngươi … ngươi bảo giận nữa”.

      Dù mặt Cảnh Thất đội lớp da dày cỡ tường thành, cũng đột nhiên phát ra bản thân thuộc hàng thúc bá, già mà nên nết, lừa dối trẻ thà thế này quả chút bỉ ổi. Y vội vàng ho tiếng, hơi lộ vẻ cười: “Tha cho ngươi lần này”.

      Chồn tía lúc này vẫn nỗ lực vươn móng vuốt đeo mình y phục của Cảnh Thất, mở to đôi mắt tròn xoe, còn thú xui xẻo này còn chưa biết bản thân bị chủ nhân bán đứt rồi.

      Chính giữa kinh thành có con sông lớn, tên là sông Vọng Nguyệt, mạch sông nối liền nam bắc, đêm ấy đèn hoa đăng sông trôi xa mấy dặm ngoài, vô vàn chấm li ti, hệt như vô tận vô cùng, khói lửa nhân gian chiếu rọi, phủ lấp cả trời đêm, ngay cả trăng sao cũng theo đó mà trở nên ảm đạm, thanh đàn sáo xen lẫn tiếng người từ xa vọng lại từ thuyền hoa sông. Lầu gác cao vút, ngọn đèn đỏ cam treo rìa vọng gác, chiếu lên vết tuyết rơi người ta còn chưa kịp quét .

      Người phố chen vai đông đúc, gió Bắc lạnh đến cắt da cắt thịt, thế nhưng hòa lẫn trong đám người lại vẫn có thể cảm giác được ít nhiều hơi nóng, mấy quầy hàng rong đều chỉ bán những thứ đồ nhu yếu phẩm thường ngày, mấy thứ tốt, thế nhưng lại tuyệt diệu bởi khí náo nhiệt tưng bừng.

      vòng phố, Ô Khê vậy mà lại đổ chút mồ hôi.

      chưa bao giờ trông thấy khung cảnh náo nhiệt thế này, nhất thời lại bị cảm nhiễm cái khí ấy, đôi mắt sáng rực như sao, như có bao nhiêu cũng đủ vậy, Cảnh Thất vừa cẩn thận che chở cho chồn tía trong lòng, vừa cho Ô Khê xem các cảnh sắc chốn kinh thành.

      Đúng vào lúc này, tiếng huýt sáo cất lên hệt như muốn phá vỡ cái khí cõi trần gian náo động này, nó réo rắt lên cao, len vào tai mọi người, bốn bề dường như lặng ngắt hồi, đám đông cao giọng huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh. Tất cả cùng chen chúc bên bờ sông, nghển cổ hướng về phía chiếc thuyền hoa chính giữa sông Vọng Nguyệt.

      Ô Khê nhịn được phải cất tiếng hỏi: “Bọn họ nhìn gì thế?”.

      Cảnh Thất cũng ngẩn người, nhất thời nghĩ ra, năm nào y cũng ở trong cung đến rất khuya, trở về vương phủ thu dọn chút liền ngủ, năm nay là vì hứa dẫn Ô Khê mới trà trộn vào trong đám đông, y mang máng nhớ rằng mỗi cuối năm đều tiết mục thế này, nhưng cụ thể là gì lại có chút mơ hồ.

      Lúc này, chỉ nghe thấy người bên cạnh chậm rãi tiếp lời: “Đấy là Nguyệt Nương sắp ra diễn hát rồi”.

      Cảnh Thất chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung ra, y cứng ngắc xoay cổ lại, cố nặn ra nụ cười: “Thần xin thỉnh an thái tử điện hạ …”.

      Hách Liên Dực đánh giá y hồi, ngoài mặt cười mà trong nghiến răng nghiến lợi: “Ừm, đau đầu ư?”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 15: Mỹ nhân dưới ánh trăng


      Cảnh Thất vô thức lùi sang bên nửa bước, : “ khiến thái tử điện hạ phải lo lắng, giờ thần khỏe rồi ạ”.

      “Ngươi khỏe nhanh quá nhỉ!”, Hách Liên Dực hừ lạnh tiếng.

      Cũng có thể là vì đám người quá ồn ào, cũng có thể là vì nhấp môi mấy chén rượu mà nhuốm men say, người kế vị trẻ tuổi đột nhiên cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì chặn lại, lông mày từ từ chau lại. Nhưng lại cảm thấy tức giận bởi chút chuyện cỏn con này quả thực có hơi quá đáng, chỉ đành nén xuống nỗi bực bội dâng lên càng lúc càng nhiều, bởi thế nhìn Cảnh Thất thế nào cũng thấy vừa mắt. Cảnh Thất sớm giống con giun bò trong bụng Hách Liên Dực, vừa trông thấy vẻ mặt kia liền biết phải lúc giỡn chơi, thái tử điện hạ giận rồi, con ngươi y khẽ đảo cái, lập tức đổi chủ đề câu chuyện, kéo Ô Khê đứng bên qua, cười : “Thái tử điện hạ nhìn xem người này là ai, thái tử có biết nào?”.

      Hách Liên Dực sửng sốt, thiếu niên kia trông cực kỳ lạ mắt, thế nhưng quan sát cẩn thận, mới phát ra nét mặt có những điểm khác biệt rất so với người Trung Nguyên, hơn nữa lại trông thấy A Tâm Lai đứng ở sau lưng, cần cũng biết đây là Nam Cương vu đồng rồi. Hách Liên Dực có phần kinh ngạc đưa mắt liếc cái, thầm nghĩ gương mặt của Nam Cương vu đồng này quả có hơi non nớt, so với tuổi của dường như còn phải hơn chút. Ô Khê ngờ Hách Liên Dực lại đột nhiên xuất , cũng muốn nhiều lời với , hành lễ xong liền lẳng lặng đứng cạnh Cảnh Thất. Đưa mắt thoáng nhìn, bộ dạng của hai người này có vẻ rất thân mật, Hách Liên Dực nhớ lại ban nãy Cảnh Thất còn trưng ra vẻ mặt ung dung, mắt híp lại, quay bốn phía chỉ trỏ lung tung, giờ trông thấy bản thân, đôi mắt của y lại bắt đầu liếc ngang liếc dọc, cứ như mưu tính làm thế nào để biến mất khỏi tầm mắt bản thân vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, sắc mặt bất giác hơi trầm xuống.

      Cảnh Thất có phần buồn bực sao hôm nay lại nóng nảy thế này, ngẩng đầu lên, lại vừa khéo trông người trẻ tuổi mặc áo trắng vẫn theo sau Hách Liên Dực xa, lập tức tìm được cho mình bậc thang trèo xuống, y hỏi: “Ôi chao, vị huynh đài kia trông lạ quá, có phải người đó cùng thái tử điện hạ ?”.

      Bấy giờ Hách Liên Dực mới nhớ ra bản thân quên bẵng mất kẻ sau lưng, vội quay người lại vẫy tay với người thanh niên kia, : “Tử Thư, ngươi mau tới đây, gặp tiểu vương gia của Nam Ninh vương phủ và Nam Cương vu đồng”, lại với hai người Cảnh Thất: “Người này là vị bằng hữu giang hồ may mắn kết giao được, sau khi các người quen nhau rồi, cũng có thể qua lại nhiều hơn”.

      Nụ cười mặt Cảnh Thất suýt chút nữa rớt xuống - Tử Thư? Người này là … Chu Tử Thư?!

      Người thanh niên áo trắng kia bước lại gần, cả Ô Khê lẫn A Tâm Lai đều sửng sốt chút, chỉ cảm thấy người này cứ như đột ngột từ khí vậy, nếu phải Cảnh Thất chỉ ra, họ cũng hoàn toàn phát ra sau lưng Hách Liên Dực còn có người. Cũng biết là trời sinh như vậy hay cố ý làm ra, Ô Khê cảm thấy người thanh niên trước mặt mình có gương mặt còn bình thường hơn cả bình thường, khiến người ta nhìn xong, quay đầu quên ngay lập tức. Đó là người ràng đứng sờ sờ trước mắt, lại có thể khiến tất cả mọi người đều bỏ qua tồn tại của bản thân, đến cả Hách Liên Dực ban nãy lửa giận dâng cao, cũng thiếu chút nữa quên mất tồn tại của , Ô Khê có phần nghi hoặc, nghiêng đầu đưa mắt nhìn Cảnh Thất, nghĩ thầm sao Cảnh Thất lại phát ra được người này?

      Chu Tử Thu càng chấn động hơn, bản lĩnh hơn người của y chính là khiến người khác phớt lờ mình, từ thuở lọt lòng tới giờ, đây là lần đầu tiên bị người ta “vạch mặt” giữa đám đông thế này.

      Chu Tử Thu kia là người nào?

      Trong tay hoàng gia Đại Khánh có tổ chức thần bí bậc nhất, tên gọi “Thiên Song”, bất kể là vương công quý tử hay bách tính thường dân, chỉ cần thiên tử hạ lệnh câu, chiếc vòi bạch tuộc của “Thiên Song” dường như có thể duỗi tới bất cứ nơi nào thế gian này. Tổ chức “Thiên Song” này là do tay Hách Liên Dực dựng lên trong thời gian tại vị, mà thủ lĩnh đời đầu chính là Chu Tử Thu. Y tinh thông thuật dịch dung, chẳng ai đời biết được rốt cuộc y có tất cả bao nhiêu gương mặt, là con người nơi nào cũng nhúng tay, đáng kính cũng đáng sợ.

      Kiếp trước, Cảnh Thất cùng vị Chu công tử này ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ăn nhịp với nhau, dường như đạt tới cảnh giới “tâm ý tương thông”, hai người ở ngoài sáng, ở trong tối, trực tiếp đánh sập cả hai phái Hách Liên Chiêu và Hách Liên Kỳ, song vào thời điểm cuối cùng khi Hách Liên Dực muốn y chết, mười tội trạng lớn của y cũng lại là kiệt tác của Chu Tử Thu. Cũng phải Chu Tử Thu niệm giao tình, còn cố ý nhân lúc canh ba nửa đêm, đơn độc lẻn vào trong vương phủ phen, cho y biết, chỉ đáng tiếc đó là nút thắt chết trong lòng Cảnh Thất, lời của y nghe lọt được từ nào.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc ấy y với câu gì nhỉ?

      Giống như là … nếu có kiếp sau, nhất định phải cùng người uống cho thỏa tràng, say về.

      Ngày hôm đó Chu Tử Thu thở dài tiếng, phất áo mà , ngày hôm sau triều đường, mười tội trạng lớn của Nam Ninh vương rành rành giáng xuống, từng từ từng câu, đánh cho y máu chảy đầm đìa - chỉ có thể rằng, từ đầu cho đến cuối Chu Tử Thu đều là người tỉnh táo, biết chủ tử của mình là ai, thể vô tình được, chỉ là biết sống trong thời đại thế nào phải làm những việc thế nào mà thôi.

      Đương nhiên, trước mắt tâm tình thương xuân buồn thu của kiếp trước kiếp này đều phải điểm nhấn, quan trọng là, gương mặt này của Chu Tử Thu phải là gương mặt vẫn hay dùng, lại cộng thêm mấy trăm năm trôi qua, nhất thời Cảnh Thất cũng nhận ra được, chỉ là kiếp trước y nhìn quen cảnh đứng sau lưng Hách Liên Dực như cái bóng, trực giác phát ra chỗ này xuất nhiều thêm người mà thôi.

      Song theo lẽ thường, sức lực của thiếu niên chỉ giới hạn trong mức khoa tay múa chân, lại ru rú trong nhà cả ngày đâu cả như y, nên sở hữu con mắt tinh tường để chú ý tới Chu Tử Thu mới phải.

      Quả nhiên, ánh mắt Chu Tử Thu thận trọng nhìn về phía y: “Thảo dân xin ra mắt vương gia, vu đồng”.

      Cảnh Thất vội vàng trưng ra gương mặt tươi cười: “Hạnh ngộ! Hạnh ngộ! Bản vương trước giờ vẫn cứ mong có ngày mình cũng có thể hành tẩu giang hồ, du ngoạn khắp nơi, thành đại hiệp chẳng hạn, còn phải nhờ Chu huynh chỉ giáo nhiều hơn”.

      Hách Liên Dực cười : “Ngươi ấy à, dù có hành tẩu giang hồ cũng làm nổi đại hiệp đâu, ngoài những trò lừa lọc lừa đảo ra ngươi còn biết được cái gì?”.

      Cảnh Thất cau mày, nghĩ ngợi cả nửa ngày, cứ như vắt cạn cả óc, sau đó mới : “… Ăn no uống say chơi đánh bài?”

      Hách Liên Dực vỗ gáy Cảnh Thất cái, tiếng nghe rất vang. Bản thân Hách Liên Dực đánh xong rồi, cũng cảm thấy mình có vẻ nặng tay, thế là lại vươn ngón tay ra xoa cho y. Ô Khê đứng ở bên có phần xấu hổ, thầm nhủ hai người họ hình như lúc nào cũng thân thiết như vậy, mà bản thân trước sau vẫn chỉ là người ngoài, vì vậy liền quay đầu, đưa mắt nhìn về phía chiếc thuyền hoa cực lớn giữa sông.

      Cảnh Thất vội vàng lảng sang chuyện khác, lấy đó làm cớ tránh thoát động tác có phần quá thân mật này của Hách Liên Dực, y hỏi: “À phải, có đến mấy năm rồi ta ra cửa, Nguyệt Nương làm những gì ấy nhỉ?”

      “Nguyệt Nương mỗi năm chính là nữ trạng nguyên xuất chúng nhất kinh thành, năm chọn lần, có khi là danh kỹ, có lúc lại là dân đào kép, trạng nguyên năm ngoái chính là nương Hà Nguyệt của lầu Sinh Yên, năm nay hoa rơi vào nhà nào cũng còn chưa biết được”. Chu Tử Thu đứng bên, vừa cười vừa thong thả giải thích: “ đến cũng khéo, thảo dân cũng đặt sẵn con thuyền ở bên kia, nếu mấy vị quý nhân chê, có thể đứng gần quan sát phen, cũng là chuyện phong lưu tao nhã”.

      Cảnh Thất mở miệng liền hỏi luôn: “Có rượu ?”.

      “Đương nhiên là có”. Chu Tử Thu tật xấu khác có, chỉ mê có mỗi thứ trong chén ấy thôi, vừa nghe Cảnh Thất xong, tức thời ánh mắt sáng lên đến mấy phần: “ biết vương gia muốn loại nào?”

      Cảnh Thất cười : “Vừa khéo năm nay đông ấm, sông này mặt kết băng, ánh trăng sắc nước, mỹ nhân như ngọc, ngắm mỹ nhân, tốt nhất là thưởng thức nữ nhi hồng để lâu năm, ngươi có hay ?”.

      Nhất thời Chu Tử Thu cảm thấy bản thân tìm thấy tay tri kỷ giữa đám đệ tử Lưu Linh, cười to mà đáp: “Ủ ba mươi năm, điện hạ, vương gia, vu đồng, mời qua bên này!”.

      Thế gian này đôi lúc “bạc đầu mà ngỡ chẳng quen, ngẫu nhiên vừa gặp như quen thưở nào”.

      Bằng hữu, kiếp trước hẹn cùng ngươi say về, hôm nay tuy ngươi nhớ , thế nhưng ta vẫn đến thực ước định đây - Ô Khê ngẩn người nhìn Cảnh Thất, trông bộ dạng cười kiêng nể của y, đột nhiên cảm thấy người y có chút mâu thuẫn mà thể diễn tả ràng được. Nhìn trước mặt là thiếu niên tuấn tú, nhìn sau lưng lại bị che đậy bởi y phục bằng vải bố ráp giản đơn, y mặc như muốn giấu chút gì tịch mịch tang thương. Cứ như y vẫn luôn bước như vậy, tới tới lui lui chỉ để xin chén rượu đục ấm người, cứ như y vẫn luôn đơn độc mình như vậy mà chờ đợi, hoặc bền lòng canh giữ thứ gì, người khác muốn đuổi theo y, lại luôn thấy rằng mình cách y khoảng xa, xa như chắn giữa bởi nghìn núi vạn sông.

      Dường như … biết trông thấy bóng lưng như thế ở chỗ nào, trong lòng Ô Khê thoáng lên gì đó, rồi lại nhớ được ra. nhìn kỹ thêm lần nữa, Nam Ninh vương vẫn cứ là vị tiểu vương gia trút bỏ áo hoa trà trộn vào bách tính tầm thường, tay chân lười biếng, ngũ cốc chẳng phân biệt nổi, mà bản thân cũng chỉ sau, cách y có ba bước rưỡi mà thôi.

      Chu Tử Thu cũng phải là kẻ ít tiền, cái gọi là thuyền đương nhiên … như vậy, thuyền rượu ngon thức lạ thiếu thứ gì, mà điều tuyệt diệu nhất, chính là vị trì thuyền này đậu lại cực gần thuyền Vọng Nguyệt nơi Nguyệt Nương lên đài biểu diễn, nghe vị trí này vào năm ngoái bán với giá hơn ngàn lượng bạc. Mới rót đầy chén rượu cho vài người xong nghe thấy có động tĩnh chiếc thuyền Vọng Nguyệt, người thổi sáo ban nãy là ông lão, thân áo đen, đứng mạn thuyền, gần cũng chẳng xa, tập trung tinh thần như bậc cao tăng ngồi thiền vậy, giờ phút này cũng chẳng biết nhận được tín hiệu gì, ông đột nhiên nâng ống sáo lên kề ở bên môi, mé bên kia, cầm đồng(*) gác đàn lên, người thanh niên ngồi xuống, nhắm nghiền mắt lại, hai tay đặt đàn.

      (*) Hầu đồng cạnh chơi đàn.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chu Tử Thu : “Hai vị này chính là cầm sư do ông chủ gánh hát Thải Ngọc dùng số tiền lớn mời về, tùy tiện ra biểu diễn đâu”.

      Chỉ thấy vị cầm sư kia đột nhiên mở mắt ra, nhấc tay lên chọn lấy , tiếng sáo chậm rãi hòa nhịp mà lên, tiếng nhạc réo rắt du dương bồng bềnh lướt qua mặt nước, xoay tròn mà lên, người dưới ông lẫn kẻ bờ đều yên tĩnh lại, đến cả thở mạnh cũng dám. Theo sau đó, giọng nữ trong vắt vang lên, giống như muốn xé mở cả bóng đêm vậy, nữ tử mặc y phục trắng thuần chầm chậm vén mành che, tiếng ca của nàng như trầm bổng tỏa tràn khắp ba mươi dặm của sông Vọng Nguyệt. Tiếng đàn cũng như theo sau mà tới, tất cả tiếng ồn ào đều dừng bước trước thứ thanh này, khởi, thừa, chuyển, hợp(*), nơi cuối sắp dứt còn vương, triền miên ngớt như dây tơ nhện, quấn quýt cùng tiếng sáo trúc tênh, nghe sao mà tựa tiếng ai thở dài trong dạ.

      (*) Khởi là bắt đầu, thừa là nối tiếp, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.

      Đây chính là kinh thành - chợ bày châu ngọc, nhà chật lụa là(*), mười vạn gia đình nóc so le.

      (*) Nguyên gốc: “Thị liệt châu ky, hộ doanh la khỉ, sâm si thập vạn nhân gia”, xuất phát từ bài Vọng Hải Triều của Liễu Vĩnh, ông dùng hai vế này lược tả hai chi tiết là “châu ngọc” và “lụa là” để lột tả phố chợ phồn vinh dân chúng sung túc. “Châu ngọc”, “lụa là” lại là thứ đồ phụ nữ thường dùng, thông qua đó cũng ám chỉ thành Hàng Châu rất thịnh về ca múa và nữ sắc.

      Cảnh này cảnh trời? Khúc này khúc từ đâu?

      Ánh mắt nàng quét ngang lượt, vạn ngọn đuốc dường như đều trở nên ảm đạm, nàng cúi người chào, đoan trang nét mặt, miệng xinh khẽ cười, Hách Liên Dực cảm thấy như có ai vừa hung hăng đâm vào lòng mình nhát vậy, nhất thời nhìn nàng đến si mê, thầm nhủ sao bộ dạng nàng lại quen đến thế, chẳng lẽ là … ái tình kiếp trước hay sao?

      Chu Tử Thu nghe mà lồng ngực ngập đầy cảm xúc, khẽ lắc đầu, cúi thấp uống cạn bát rượu, Ô Khê nghe có cảm xúc riêng, cúi đầu biết nghĩ cái gì, về phần Cảnh Thất, y choáng váng rồi. Y có quên ai cũng quên được gương mặt của nữ nhân kia, Thanh Loan … Tô … Thanh Loan … Dường như trong khoảnh khắc, y cảm nhận được đủ loại đớn đau - nỗi đau bị đè ép, nỗi đau gân cốt đứt lìa, nỗi khổ khát khô mà chết, nỗi đau bị lột da rút gân …

      Hơi nước giữa dòng Vọng Nguyệt kia toát ra luồng khí tàn khốc lạnh lẽo, chầm chậm bao trùm lấy khắp thân thể y, khiến cho mỗi tấc xương, tấc máu trong người y đều đông cả lại, phút chốc có cơn gió rét thổi qua, Cảnh Thất chợt rùng mình, tỉnh lại.

      Dù sao cũng là người từng trải, Cảnh Thất lấy lại tinh thần, cảm xúc trong lòng có đôi phần ngổn ngang phức tạp, được thứ tư vị ấy ra sao, rồi lại bởi tháng năm xa xôi, những cảm xúc kia đều nhạt màu hết, đợi y nhận ra hương vị, tan ra để lại gì. May là Chu Tử Thu và Hách Liên Dực đều đưa mắt nhìn Nguyệt Nương Tô Thanh Loan ở đài, có ai chú ý tới y, thế nhưng Ô Khê lại khẽ khàng giơ tay lên nắm lấy cánh tay y, thấp giọng hỏi: “Ngươi làm sao thế, sao ban nãy lại run lên thế, ngươi thấy lạnh sao?”.

      Ô Khê lên tiếng, mới kéo chú ý của hai người còn lại trở về, Hách Liên Dực tự biết bản thân có phần thất thố, liền ho tiếng, hỏi: “Sao thế, đông cứng rồi à?”.

      Cảnh Thất cười đáp: “Đúng là có hơi lạnh ”.

      Chu Tử Thu vội vàng sai người cập thuyền vào bờ, lại cầm theo tấm áo choàng tới khoác lên người y: “Là thảo dân sơ suất, quên mất mấy vị đây như người giang hồ chúng thảo dân da dày thịt béo chịu được giày vò, tình trạng tiểu vương gia có nghiêm trọng lắm ?’’.

      Cảnh Thất xua tay, ý bảo mình sao cả: “Ta đâu đến nỗi mỏng manh như thế, chỉ là uống chút rượu vào, ra gió được, đêm nay cũng muộn rồi, xin thứ cho ta ngồi tiếp được, Ô Khê, ngươi về cùng chúng ta hay là …”.

      Ô Khê cũng chỉ thấy mới lạ lúc ban đầu, tuổi tuy còn , thế nhưng lại mấy mặn mà với chuyện vui chơi, bất kể là chuyện gì cũng đều có thể giữ chừng mực, lại thêm cùng hai người kia quen thân, đến cả chuyện trò cũng chẳng có lời nào để với nhau, liền đáp: “Ta cùng ngươi trở về”.

      Hách Liên Dực do dự hồi, định gì đó, lại thấy Cảnh Thất quay đầu lại tặng cho nụ cười cực kỳ hèn mọn: “Thái tử cần để ý tới thần, đêm xuân ngắn ngủi, thái tử phải trân trọng mới được”.

      Y xong liền kéo Ô Khê mất.

      Cái gọi là đau như dao cắt cũng đều là chuyện của quá khứ rồi.

      Hách Liên Dực khẽ chau mày lại, có điều ngay tức khắc chú ý lại hướng về phía Nguyệt Nương của năm nay. đời có kẻ tin số mệnh, thế nhưng lại có vài người, có lẽ từ lúc sinh ra định trước là để lỡ mất nhau, hoặc giả họ thiếu chút duyên phận, hoặc giả họ thiếu chút vận may, chuyện ấy ai mà biết được?

      Ô Khê lẳng lặng phía sau Cảnh Thất. Từ sau khi quen nhau, lúc nào Cảnh Thất cũng tương đối “nhiều lời”, rất khó tưởng tượng ra kẻ từ bé sống trong nhung lụa ra cửa lớn chỉ lo ngồi ăn chờ chết như y lại có thể biết nhiều hiểu rộng đến vậy, lần nào Ô Khê cũng sắm vai người nghe, gặp được chỗ nào thú vị yên lặng ghi nhớ trong lòng, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện truy hỏi. giờ Cảnh Thất lại im lặng cất bước thế này, Ô Khê biết y có chút mệt mỏi rồi.

      Ở cùng Ô Khê có chỗ tốt, ấy là vĩnh viễn cần lo lắng bản thân thất lễ, bởi vì đối phương thể nào cũng làm ra chuyện còn thất lễ hơn, khuôn sáo cũng giả dối, ngược lại khiến mọi chuyện tự nhiên rất nhiều, muốn giỡn liền giỡn, muốn ngẩn người liền ngẩn người. Ô Khê biết bản thân có rất nhiều điều hiểu, từ trước tới giờ cũng xía vào chuyện của người khác.

      Đột nhiên, Ô Khê đưa tay túm chặt lấy y, giật mạnh ra sau lưng , Cảnh Thất choáng váng mà hoàn hồn lại, chỉ thấy có mũi tên hơi lóe ánh lam cắm mặt đất chỗ y vừa mới đứng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 16: Thích khách trong đêm


      Ánh mắt Cảnh Thất lập tức sáng trở lại. Ban nãy y thất thần, giờ mới nhận ra đoàn người rẽ vào trong con ngõ , đêm Giao Thừa kinh thành náo nhiệt, muôn người điều đổ ra đường lớn, những chỗ thế này giống như bóng mờ dưới ánh đèn vậy, càng thêm vắng vẻ.

      A Tâm Lai giận dữ gầm lên: “Vu đồng, các ngài trước ”.

      Dường như vô cùng tức giận, vươn tay, rút thanh đao hình dạng cổ quái đeo ở sau lưng mà trước giờ vẫn giấu trong y phục ra, Cảnh Thất liếc mắc cái hiểu ra mọi chuyện – đám người này vì Ô Khê mà tới, xem phản ứng kia đây phải lần đầu. Y liền thấp giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”.

      Ô Khê mím môi, bắt lấy cánh tay Cành Thất, miễn cưỡng kéo y lại bên người mình, gương mặt thiếu niên mới ban nãy còn tò mò ngó đông ngó tây, nay bỗng chốc dâng lên tia tàn nhẫn, trả lời câu hỏi của Cảnh Thất, chỉ bảo rằng: “Đừng sợ, chuyện này liên quan đến ngươi, ngươi quay trở lại , bên đó người đông, bọn chúng đuổi theo đâu”.

      Tiếng của còn chưa dứt thấy mấy bóng người nhảy vọt tới, bọn chúng điều che kín mặt, vũ khí tay hệt như của A Tâm Lai, chuôi đao quấn dây nhiều mày, lưng đeo nỏ , xem chừng mũi tên độc mới rồi là dùng thứ kia bắn tới, y phục điều có thêu hình ngũ độc múa vuốt nhe nanh. Cảnh Thất nheo mắt lại – là người trong nội bộ Nam Cương sao? Lá gan của đám Nam Man này quả nhiên , hành thích đến tận dưới chân thiên tử. Trước đây y từng nghe Ô Khê , A Tâm Lai tuy nhìn có vẽ lỗ mãng thế nhưng lại là võ sĩ đệ nhất trong tộc Nam Cương, quả thực mấy tên thích khách lập tức bị chặn lại, Ô Khê dùng sức đẩy Cảnh Thất lại đằng sau: “Chạy mau! Tìm chỗ có nhiều người ấy!”.

      Thường ngày nhìn thiếu niên này ít lại dễ dàng bị ức hiếp, đến lúc ra tay sức lực lại chút nào, đẩy Cảnh Thất lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa đập vào tường. Chồn tía ló đầu ra từ lồng ngực Cảnh Thất, vội vàng mà kêu “chi chi” liên tục.

      Cảnh Thất nhàng lấy bàn tay phủ lên đầu nó, thấp giọng “suỵt” tiếng, ôn hòa bảo: “ sao đâu, ngươi đừng sợ”.

      A Tâm Lai bị mấy tên thích khách vây chặt lấy, bất thình lình từ hướng khác lại có thích khách xông ra, A Tâm Lai liếc mắt trông thấy nhưng kịp trở tay, kẻ tới trực tiếp bỏ qua Cảnh Thất, bổ về phía Ô Khê. Ô Khê thình lình nheo mắt lại, chợt cúi thấp đầu xuống, như trống rỗng rụt người sát đất, tránh thoát được lần này, thích khách dùng sức quá đà, đợi đến khi xoay tay trở lại chậm mất nửa nhịp, trong tích tắc Ô Khê đột nhiên vươn tay ra từ điểm mù, móng tay dường như có thứ gì đó phản quang, bóp chặt cổ họng tên thích khách.

      Động tác của tên thích khách đột nhiên khựng lại, gần như chỉ trong chớp mắt, đám khí đen liền lan khắp người , phủ lấy toàn bộ phần da thịt lộ ra bên ngoài tay và trán, ánh mắt lồi ra, cổ họng phát ra mấy tiếng kêu, chân tay co quắp, sau đó liền ngã lăn ra đất, thứ mùi hôi thối lan tới, Ô Khê bước qua thi thể, ngẩng đầu nhìn về phía đám thích khách. Chỉ vừa chớp mắt, thi thể mặt đất hóa thành bãi thi thủy.

      Cảnh Thất lộ vẻ chán ghét mặt, y vô thức vỗ đầu chồn tía , thầm bảo bao nhiên năm trôi qua rồi, cứ nghĩ tên tiểu độc vật này cải tà quy chính, ai dè lại ngày càng tệ hại hơn, mà ra tay tàn nhẫn như thế cũng chẳng thấy ghét. chiêu này quả dằn mặt được đám thích khách, lúc Ô Khê đưa mắt nhìn sang, mấy tên thích khách đều hẹn mà cùng lùi lại phía sau nửa bước.

      Cảnh Thất lắc đầu thở dài tiếng, trong lòng cũng đoán ra phần nào, Ô Khê thấy y còn chưa rời bước, có phần sốt ruột, nghiêng đầu qua trừng mắt y. Cảnh Thất lại bước tới bên thi thể, nghêng ngang như giữa chốn người, y ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát hồi, sau đó : “Mấy vị đây quả thực có được bản sắc của bằng hữu phương Nam, chốc láy cũng đợi được, chớp được thời cơ liền xông ra giết người, nếu Lý đạo trưởng mà biết được chuyện này, chẳng biết trong lòng phẫn uất ra sao nhỉ”.

      Thủ lĩnh của đám thích khách mở to mắt, sửng sốt hoang mang nhìn Cảnh Thất. Lại thấy thiếu niên nhã nhặn yếu đuối kia chẳng chút để tâm mà cởi bỏ áo choàng ngoài, cầm trong tay, gấp vào mấy lượt, cách tầng y phục nhặt chiếc nỏ rơi bên cạnh thi thể trong lúc quyết đấu ban nãy, rồi lại “chậc chậc” hai tiếng, than rằng: “Đồ tốt đây”. Tiếng còn chưa dứt thiếu niên ra tay, nhanh như chớp giật, y giật mở nỏ, dường như còn chẳng ngắm mục tiêu, mũi tên nhọn hoắt vụt khỏi tay, thích khác Nam Cương đối diện với y hiển nhiên cũng ngờ được rằng thiếu niên phong nhã kia câu còn chưa động thủ giết người, nhất thời phản ứng kịp, bị y bắn xuyên thẳng từ trước ngực ra đến sau lưng, gục xuống góc tường nhúc nhích.

      Cảnh Thất lắc đầu: “Ôi chao, luyện tập chểnh mảng đây mà, chút công phu cưỡi ngựa bắn tên kia đều trả lại cho tiên sư hết rồi, đứng gần vậy mà cũng bắn chuẩn xác”. Y nheo mắt lại cười, với tên thích khách khác: “Vốn dĩ ta định nhắm vào ngươi cơ”.

      Lúc này đến cả Ô Khê cũng nhìn y bằng bộ dạng chưa hoàn hồn. Cảnh Thất đứng dậy vỗ vai , ra vẻ huynh đệ ta cùng chung cảnh ngộ, lắc đầu thở than: “Ta cứ nghĩ cái chuyện lục đục nội bộ này là đặc sản của Đại Khánh chúng ta cơ đấy, ra chỗ người cũng có, mấy huynh đệ này là ai vậy?”.

      Ô Khê : “Là bộ tộc Hắc Vu… Chuyện này liên quan đến ngươi, ngươi lui lại ”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :