1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thế nhưng Ô Khê biết, chỉ có mình chú ý phía đằng này, ánh mắt Hách Liên Kỳ ngồi cách đó xa vẫn ngừng dao động giữa ba người, Hách Liên Kỳ gói gọn hình ảnh Hách Liên Dực ngăn chén rượu gắp thức ăn vào trong mắt, ý cười thoáng qua khóe môi hơi mỏng của , chỉ thoáng liền biến mất, liếc mắt với Lý đạo nhân như có ý gì.

      Cảnh Thất yên lòng, lại là bởi Hách Liên Kỳ.

      Y quá hiểu con người này, Hách Liên Kỳ là kẻ hay thù vặt, tâm cơ kín đáo, cũng bởi vì quá độc địa hẹp hòi, có chút lòng bao dung người khác, dễ nghi ngờ, lại hay ghen tị. giờ gã cho rằng vu đồng nể mặt , chỉ sợ tương lai rồi có ngày xảy ra xung đột. Thế nhưng vu đồng là bị bản thân mình lôi kéo vào chuyện này, con đường sau này phải thế nào còn cần nghiêm chỉnh lên kế hoạch phen.

      Trở về từ tiệc mừng thọ của Lục đại học sĩ, Hách Liên Dực thấy sắc trời muộn, tiện dừng chân, liền tự mình trực tiếp hồi cung, Ô Khê và Cảnh Thất cùng nhau về phủ. Ô Khê là người thích chuyện, hai người A Tâm Lai và Nô A Cáp dẫn theo là do hoàn toàn tình hình, chỉ biết có người đãi khách mời cơm, theo vu đồng ra phủ ăn no uống đủ lại trở về, cũng tranh luận cái gì. Cảnh Thất đoán chừng nếu bản thân cố tìm lời để , vị vu đồng này biết thốt ra điều gì nữa, cũng tự làm điều mất mặt, suốt cả dọc đường cứ trầm mặc như vậy, đích thân đưa Ô Khê đến tận cửa phủ vu đồng.

      Đến lúc này Cảnh Thất mới định bụng cáo từ về phủ, lại đột nhiên nghe thấy Ô Khê rằng: “Ý tứ của ngươi, ta ”.

      Cảnh Thất khựng lại, chớp mắt: “ Lời này của vu đồng là sao?”.

      Ô Khê : “Ngươi yên tâm, nếu như tương lai có ai đó trở thành hoàng đế của Đại Khánh các ngươi, ta cũng hy vọng người ấy là vị thái tử mới rồi. Hách Liên Chiêu là kẻ thù, ta từng đắc tội , liên lụy đến tộc nhân của ta … Còn cả Hách Liên Kỳ ban nãy, dã tâm của gã rất lớn, mưu đồ bất chính, vẫn luôn tơ tưởng vu thuật của Nam Cương chúng ta, nếu như gã làm hoàng đế, vậy chúng ta còn những ngày tháng bình an nữa”.

      Cảnh Thất nghe vậy lại lấy làm kinh hãi, y vẫn luôn cho rằng đứa trẻ này có đôi phần ngờ nghệch, nhưng ngờ được chỉ ăn hơi vụng về mà thôi, trong lòng lại cực kỳ tỏ tường.

      “Nếu như là thái tử điện hạ, vậy Đại Khánh ta và Nam Cương chung sống hòa bình là chuyện đương nhiên”, Cảnh Thất , “Trời cao biên cương xa xôi, hao tài tốn của dân chúng lầm than lại có hiệu quả gì, đó là điều bậc đế vương nhân đức làm, ngươi biết được những điều này là ta yên tâm rồi”.

      “Ngươi có thể thay mặt những lời này ?” Ô Khê hỏi. Vị vu đồng này thường ngày hồ đồ cũng được, màng thế cũng xong, thứ vướng bận trong lòng lại chỉ có tộc nhân ở nơi xa cuối chân trời của - Cảnh Thất mỉm cười, người này và Hách Liên Dực, chừng lại là đôi tri kỷ cũng nên. “Người ngoài biết, thế nhưng việc làm của thái tử điện hạ bản vương vẫn biết sơ lược đôi chút, vu đồng xin cứ yên tâm.”

      Bây giờ Ô Khê mới gật đầu. Cảnh Thất : “Vậy ta làm phiền vu đồng nữa”.

      Ai ngờ y mới quay đầu ngựa bị Ô Khê gọi lại: “Vương gia …”. Thời gian lâu như vậy, mà hình như vị vu đồng lạnh lùng băng giá này chưa từng chủ động gọi y lần nào cả, Cảnh Thất sửng sốt, quay đầu lại.

      Ô Khê cụp mắt xuống, dường như rất khó ra khỏi miệng vậy, ngập ngừng lúc lâu, mới giọng bảo rằng: “ Ngươi … ngươi có thể … gọi tên ta tiếng được ?”.

      Việc gọi tên khiến thứ nhớ nhung, ở phương nam xa xôi kia, nhớ đến lão nhân gọi tên của - đại vu sư , tên là thứ vô cùng quan trọng, là thứ theo người ta trọn đời trọn kiếp. Tên cũng có sức mạnh của mình, nếu như luôn luôn gọi tên người, trong lòng, miệng, thời gian lâu dần người đó biết, có cảm tình. Thế nhưng trong mấy năm đến Đại Khánh, Ô Khê cảm thấy bản thân sắp quên mất bản thân là ai, tên gọi là gì. Nghe thấy câu qua loa bẫng của Cảnh Thất trước tiệc rượu kia, tuy rất ràng đó là lời y cố ý trước mặt Hách Liên Kỳ, trong lòng lại cứ như bị thứ gì chạm phải.

      Đợi lâu sau, ngước mắt lên, lại trông thấy Cảnh Thất chỉ mở to hai mắt quan sát , ý tứ ra sao, trong lòng Ô Khê có phần thất vọng, vội vã gật đầu với y, quay người bước vào trong phủ vu đồng.

      Lại nghe tiếng Cảnh Thất vang lên, mang theo ý cười trong đó: “Ô Khê huynh đệ, nếu có thời gian rảnh năng tới vương phủ ngồi chơi nhé”.

      Ô Khê bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy người kia cười với mình, dắt ngựa mà . chỉ cảm thấy có thứ cảm giác được nên lời trào dâng trong lòng, khẽ luồn tay trái vào trong ống tay áo phải, vuốt ve thân thể lạnh lẽo của con rắn cổ tay, rắn dịu ngoan cọ lên lòng bàn tay , Ô Khê nghĩ, ngay cả rắn bản thân nuôi cũng có ý thù địch với người kia.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 13: Sắp tới cuối năm


      Còn chưa tới lúc thắp đèn, thế nhưng ánh sáng trong phòng trở nên ảm đạm rồi. Hách Liên Kỳ ngồi chiếc ghế gỗ khắc hoa, trong tay cầm chén trà, gã uống, chỉ vô thức dùng ngón tay ra sức mân mê mép chén, ánh mắt đăm đăm nhìn mặt đất. Lý đạo nhân ngồi bên, động đậy cũng lên tiếng, thân thể gầy gò hệt như thân gỗ sắp chết khô, thoáng liếc mắt nhìn chẳng ai chú ý đến tồn tại của lão.

      Thình lình, Hách Liên Kỳ đột nhiên quăng chén trà trong tay xuống đất, nước trà nóng bắn tung tóe khắp nơi, tiểu nha đầu đứng hầu ngoài cửa nghe thấy tiếng động liền lập tức tiến vào, luống cuống vội vàng phủ phục xuống. lấy tay nhặt, Hách Liên Kỳ lại thét lớn: “ Cẩu nô tài, ai cho ngươi vào đây, cút!”.

      Tiểu nha đầu bị gã dọa cho giật thót, đầu ngón tay như đọt hành xanh mướt bị mảnh sữ vỡ cứa ra vệt máu, nàng ta dám lên tiếng, vội vàng khom người lui ra. Từ đầu đến cuối, Lý đạo nhân đều năng nhúc nhích gì, hệt như ngồi thiền vậy, nước trà bắn ra dính vào giày lão, mà lão cũng mấy để tâm, ngay cả chân cũng chưa từng rụt lại.

      Hách Liên Kỳ lại ngồi yên được nữa, vỗ bàn đứng dậy, lại lại trong phòng: “Chẳng qua chỉ là tên mọi rợ … chẳng qua chỉ là đứa tạp chủng do mụ đàn bà vụng trộm sinh ra! Ỷ vào chút sủng ái mà lão đầu ban cho, lại muốn trèo lên đầu ta rồi đây!”. Gã dùng tay ra sức nện xuống bàn gỗ bên cạnh, lại cảm thấy hả giận, cánh tay dài quét lượt, gạt hết bồn cảnh, tách trà bàn xuống đất, vỡ tan tành.

      Hách Liên Kỳ chống hai tay lên bàn, thở hồng hộc: “ giết chết , giết chết … Tên của Hách Liên Kỳ đảo ngược lại mà viết!”.

      Lúc này Lý đạo nhân mới chậm rãi mở lời, giọng của lão cực kỳ khàn, nghe trầm thấp, giống như hai mảnh sắt rỉ sét vạch tới vạch lui vậy: “Xin nhị điện hạ tạm bình tâm, chớ nóng vội, theo như bần đạo thấy, vu đồng Nam Cương ấy chẳng qua chỉ tình cờ chung đường với thái tử mà thôi, thấy có liên quan gì cả”.

      “Thái tử?”, Hách Liên Kỳ ngồi xuống cạnh đó, cười lạnh tiếng, cứ như gọi cái tên này ra làm bẩn miệng của gã vậy, “Hách Liên Dực chẳng qua cũng chỉ là tên tiểu tử còn chưa đủ lông đủ cánh, thái tử gì cái ngữ ấy chứ?”.

      Lý đạo nhân gật đầu : “Chính là như vậy, nhị điện hạ ngài là người làm đại , tương lai có ngày xử lý hết đám người đó, tại cần gì phải so bì thiệt hơn với bọn chúng chứ? Trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là phía lão đại bên kia, Hách Liên Chiêu kia lòng lang dạ thú, tập trung tinh lực xếp đặt cơ sở ngầm trong quân đội, đám lỗ mãng vốn đáng lo lắng, thế nhưng nếu cứ buông xuôi bỏ mặc, vạn nhất tương lai đủ lông đủ cánh, gây ra chuyện ép vua thoái vị cục diện khó mà thu xếp được”.

      Hách Liên Kỳ nặng nề hừ tiếng. Chỉ nghe Lý đạo nhân lại : “Chẳng qua có chuyện … Hách Liên Dực dù sao cũng là thái tử do hoàng thượng đích thân phong, tương lai dù cho nhị điện hạ nắm được quyền bính trong tay, chỉ sợ cũng phải bỏ ra chút công sức mới có thể danh chính ngôn thuận được”.

      Hách Liên Kỳ cười lạnh: “Kẻ tính tình nhu nhược, gặp cả đám thái giám trong cung cũng gật đầu bắt chuyện như , có chút phong thái nào của thái tử hay sao? Con chim sáo phụ hoàng nuôi dưỡng còn quý giá hơn nhiều”.

      Lý đạo nhân vân vê chòm râu thưa thớt của mình, lắc đầu : “Tuy đáng để lo âu, nhưng cũng thể xem được, nhị điện hạ vẫn nên lưu tâm đến Cảnh Bắc Uyên chút, Nam Ninh vương kia tuy rằng ru rú trong phủ ít khi ra cửa, vậy mà những năm qua lại có thể được đế vương sủng ái vô vàn …”. Lão hơi khựng lại chút, hai hàng lông mày như cây chổi chau lại vào nhau, “Bần đạo cứ cảm thấy y có vài phần cổ quái, đứa trẻ mới hơn mười tuổi, lại có phụ mẫu huynh đệ quản thúc, vậy mà có thể chịu được cảnh tịch trong mấy năm qua, nếu phải sang năm sau liền bắt buộc phải vào triều nghe chính , chưa biết chừng y vẫn chịu bước ra cánh cửa vương phủ đâu … Chung quy vẫn có gì đó tầm thường”.

      Hách Liên Kỳ khinh mạn : “Đến cả Hách Liên Dực còn hiểu y chỉ là cái gối thêu hoa ăn ham làm biếng, đạo trưởng hà tất phải nghĩ nhiều?”.

      Lý đạo trưởng đặt chén trà xuống: “Chuyện này chưa hẳn, chỉ sợ trong lòng thái tử điện hạ, vị vương gia này ít nhiều cũng có phần đặc biệt”.

      Hách Liên Kỳ khựng lại, dường như nhớ ra điều gì đó, gương mặt lộ chút vẻ tà dâm: “Cũng sai, tên Cảnh Bắc Uyên đó tuy rằng tài năng chẳng ra sao, thế nhưng bộ dạng càng ngày càng tuấn tú, Hách Liên Dực cứ hai ba ngày lại chạy đến chỗ y, trong lòng có ý đồ gì … Hừ!”

      Lý đạo nhân : “Vị thái tử điện hạ đó, bao nhiêu năm nay vẫn luôn cần kiệm, kìm chế bản thân, mua được cái danh ‘đối với mình nghiêm khắc, đối với người khoan dung’ như thế, chỉ sợ vừa mới chớm mùi tình ái, thấy được tâm ý của bản thân mình”.

      Hách Liên Kỳ nhướng hàng mày mảnh của mình lên, hỏi: “ thế nghĩa là sao?”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lý đạo nhân chỉ cười bí hiểm mà rằng: “Còn cần phải quan sát thêm chút … Lại hôm nay gặp được Nam Ninh vương, lại nhớ tới người, đó là nhà từng giúp đỡ cho bần đạo lúc nghèo túng năm xưa, nhà ấy có nữ tử tên gọi Thúy Nhi, năm nay vừa mới mười bảy tuổi, về sau mắc phải dịch bệnh, phụ mẫu đều nhiễm bệnh mà qua đời, mình nữ tử ấy ăn xin phố, khiến ông chủ gánh hát nhìn ưng mắt, liền nuôi nấng dạy bảo, trong mấy năm hát xướng còn ra chút tiếng tăm. Trước đây ít lâu nữ tử ấy vào kinh thành, nghe lời người ta liền tới cậy nhờ bần đạo, bần đạo nhớ ân tình xưa, liền nhận làm nghĩa tử”.

      Hách Liên Kỳ ngẩn người, hiểu lão có ý gì.

      Lý đạo nhân : “Hôm nay nhớ lại, mặt mày của nghĩa tử Thúy Nhi kia, lại có vài phần hao hao giống Nam Ninh vương, cũng có phần trùng hợp”.

      Hách Liên Kỳ trầm ngâm lúc liền cười bảo: “Vậy để hôm khác ta cũng phải thử gặp nàng ta mới được”.

      Lý đạo nhân chỉ cười.

      Đúng vào lúc này, ngoài cửa có người tới báo, là gia nhân nhà Triệu đại nhân tới biếu quà tết cho nhị điện hạ. Hách Liên Kỳ bị cắt ngang dòng suy nghĩ, có phần mất hứng, liền sẵng giọng hỏi: “Triệu đại nhân nào?”.

      Gia đinh đáp: “Là Triệu Chấn Thư Triệu đại nhân ở bãi đóng quân phía Bắc ạ”.

      Bấy giờ Hách Liên Kỳ mới định thần, nét giận gương mặt liền bay biến trong chớp mắt, gã lộ ra nét cười đầy ý, : “Mau mời vào”.

      Chẳng bao lâu sau người của Triệu gia tới, phía sau khênh theo mấy chiếc rương lớn, đồng loạt đặt cả xuống. Người của Triệu gia trông thấy Hách Liên Kỳ liền hành lễ, vẻ mặt tươi cười, lại mấy câu chúc mừng năm mới, cung kính hết mực, sau đó mở chiếc rương ra. Hách Liên Kỳ đưa mắt liếc nhìn, trông thấy bên trong đều là các thứ vải vóc đồ thêu liền cười lớn, gã cũng khách sáo mấy câu, ra lệnh cho người thu xếp, được chậm trễ khách nhân. Đợi người Triệu gia rồi, lúc này Hách Liên Kỳ mới đứng dậy, sai tâm phúc lấy hết những đồ vải vóc trong rương ra ra những thứ quà tết vải vóc đồ thêu trong đó chỉ có tầng, còn phía dưới lại là vàng thỏi chất đầy cả rương.

      Mấy chiếc rương còn lại cũng nhiều như vậy, các thứ vàng bạc châu báu khiến người ta hai mắt hoa lên. Hách Liên Kỳ xem từng cái , bấy giờ mới vừa lòng, sai người khênh rương .

      Đương nhiên, “quà biếu tết” hậu hĩnh như vậy, dù có là công khanh quý tộc chăng nữa cũng phải nhà nào cũng có.

      Cuối năm gần kề, ai nấy đều bận rộn hẳn lên, tối tăm mặt mũi, chuẩn bị lễ vật, tặng lại lễ vật, mở tiệc đãi khách, tế tổ bái phật, nhiều đếm xuể. Ngay cả việc buôn bán phố chợ cũng náo nhiệt hơn ngày thường chút, thắt lưng buộc bụng qua năm, cũng coi như đợi được đến những ngày cuối, có thể thoải mái ăn uống phóng túng hồi, người nào mặt cũng có đôi ba phần mừng vui. Nhân khẩu trong vương phủ vốn dĩ nhiều, thêm mấy năm nay để người già trở lại quê nhà hết, Cảnh Thất lại ngại nhiều người phiền phức, chịu cho Bình An tuyển người ở mới, thế là mỗi ngày lễ tết lại thấy Bình An sải đôi chân dài của mình, chạy đông chạy tây, bận rộn đến độ gót chân sắp vung lên tới gáy đến nơi rồi.

      Cảnh Thất tựa người lên cánh cửa thư phòng, bâng quơ nhìn chốc, vươn vai, dặn dò rằng: “Cái kia, ta có phận gì, ở chỗ này còn khiến ngươi ngứa mắt ra, ta ra ngoài dạo loanh quanh, Bình An ngươi cứ lo việc của mình ”.

      Bình An ai oán nhìn y, Cảnh Thất nở nụ cười, quay người ra ngoài. Bình An vội : “Chủ tử đâu vậy? Gọi ai cùng? chuẩn bị ngựa chưa?’’.

      Cảnh Thất lười biếng xua tay: “Chuẩn bị cái gì? cần ai theo cả, ta sang bên chỗ vu đồng ngồi lát ấy mà, tổng cộng cũng chỉ có mấy bước chân, có chuyện gì ngươi cứ ở trong viện hô tiếng là bên ấy ta cũng nghe thấy”.

      Y thong dong dạo bước ra bên ngoài, Bình An làm nữa, quăng sổ sách trong tay xuống liền muốn cùng, lại bị Cát Tường phía sau tuôn tràng gọi lại: “Tống quản gia, ngài mau nhìn thử xem, đồ Lục đại nhân tặng tới rồi, phải đáp trả người ta thế nào đây …”.

      Thoáng cái, vị vương gia chẳng ra làm sao của nhà bọn họ thấy bóng đâu nữa.

      Từ lúc trở về từ chỗ Lục đại học sĩ, sau khi Ô Khê làm câu chuyện, Cảnh Thất cũng thừa nhận thản nhiên, hai người thống nhất quan điểm cùng đứng con thuyền cướp xong, tầng ngăn cách như có như kia dường như nhạt đáng kể. Ô Khê phát ra kỳ thực người kia chỉ là có quá nhiều thứ suy nghĩ trong lòng, nhưng hoàn toàn hại đến ai, hơn nữa lòng hiếu kỳ của y mạnh mẽ, bắt đầu qua lại với nhau còn thấy thẳng thắn tự nhiên hơn rất nhiều người Đại Khánh miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhiều dối trá như vậy. Còn Cảnh Thất, từ hôm tới phủ vu đồng dạo quanh chuyến trở về xong, cứ như coi phủ vu đồng là bãi săn “của lạ”, cứ hễ rảnh rang là liền tới ngó nghiêng xem có “đồ chơi” gì mới hay .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thực ra chuyện này cũng thể trách Cảnh Thất, xét từ phương diện nào đó, y cũng coi như là người hiểu nhiều biết rộng, ma quỷ quái chốn nhân gian, mặt ngựa đầu trâu nơi phủ, người cổ quái, kẻ dữ dằn, người đáng thương xót kẻ đáng thở than đều gặp hết rồi, có đôi khi thứ gì y cũng chẳng thấy mới lạ nữa, còn cảm thấy chán chường nhạt nhẽo. Thế nhưng cả mấy kiếp đều chưa từng tới Nam Cương, vậy nên tới chỗ Ô Khê cái gì cũng thấy mới lạ kỳ quái, cuối cùng lại làm y có chút ý tưởng muốn rong ruổi giang hồ phiêu bạt chốn chân trời. Chẳng cần ngấm ngầm mưu tính người nào, cũng cần lo lắng nghĩ suy chuyện gì, ngẫm lại, chuyển thế luân hồi biết bao lần, lại đều chỉ xoay quanh người duy nhất, chẳng có cơ hội tử tế ngắm nhìn trời cao biển rộng, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?

      Đến cả đám người Nam Cương trong phủ vu đồng cũng tặc lưỡi chẳng hiểu ra sao, đến Đại Khánh mấy năm rồi, những công khanh Đại Khánh quen ăn sung mặc sướng kia coi những thứ độc vật và thuật vu cổ như hồng thủy, mãnh thú, còn chưa từng thấy người nào vội vàng sấn lại gần như thế.

      Ô Khê từ cái lần phát ra vị tiểu vương gia biết trời cao đất dày kia ngồi chồm hỗm trong góc tường, sau khi cùng con bọ cạp độc ngũ sắc mắt to trừng mắt được lát lại dám thò tay lần dò bắt lấy đuôi nó, định thử xem xem rốt cuộc có tất cả mấy màu, phân được kẻ này rốt cuộc là loại vô tri ra vẻ ta đây biết sợ hay là loại ăn chơi đến quên đất quên trời. Lúc trước Ô Khê chỉ cảm thấy người này cũng là hạng giả dối nịnh bợ nham hiểm thâm độc, lại biết lúc quen thuộc rồi có thể ra sao như thế, coi trời bằng vung, nghĩ gì làm nấy. Cũng chẳng trách người ta vẫn , hoàng đế Đại Khánh cưng chiều , già trẻ này kỳ thực cũng rất giống nhau.

      Về sau, chỉ cần Nam Ninh vương giá lâm là cả phủ từ xuống dưới cảm thấy căng thẳng. Suy cho cùng vị tiểu gia này cũng coi như bằng hữu duy nhất chuyện được với chủ tử ít kiệm lời của nhà mình suốt mấy năm nay, dù thế nào cũng thể để y trong phút sơ sẩy, vì chút hiếu kỳ của bản thân mà thực chết ở chỗ này được.

      Hôm ấy Cảnh Thất tới phủ Ô Khê, lại phát chỗ này khí tết nhất gì cả, vẫn hệt như ngày thường, con chồn chồm hỗm trước cửa sớm quen mặt y, thấy động tĩnh mới ngẩng đầu lên, dùng con mắt bé xíu khẽ nhìn y cái xong liền đoái hoài gì nữa, xoay người lại, chỉ chừa lại cái mông hướng thẳng về phía y. Cảnh Thất trong lòng ngứa ngáy, nhặt cây gậy lên chọc nó, chồn nhớ kỹ lần trước lúc định cắn y bị chủ nhân mắng cho trận, lần này dám để ý đến kẻ tai họa này nữa, chỉ nghiêng đầu liếc y cái đầy khinh bỉ, quay lưng về phía y, vểnh cái mông lên nhích mấy nhích sang bên cạnh, Cảnh Thất chịu để yên, tiếp tục chọc, chồn quyết định “ dây vào được nhưng trốn thừa sức”, chân đạp cái liền chạy vụt , được hai ba bước liền nhào vào lồng ngực người, ấm ức để lộ cái đuôi ra bên ngoài, còn đầu rúc sâu, mắt thấy lòng phiền. Ô Khê nghe báo rằng y tới, liền ra đón, vừa ra thấy con chồn tía mà nuôi bổ nhào vào lồng ngực mình như trốn chạy, có phần bất đắc dĩ : “Đừng trêu chọc nó, răng nó có độc, thuốc giải mới còn chưa chế ra đâu”.

      Cảnh Thất bật cười “hì hì”, ném cây gậy trong tay , đứng dậy, phủi bụi đất người: “Ta vừa thấy nó thích rồi, hay là để ta nuôi nó mấy hôm ?”.

      Chồn tía thò đầu ra nhìn y cái, sau đó lại rúc đầu vào lồng ngực Ô Khê, tiếp tục quay mông với Cảnh Thất. Cảnh Thất có phần xấu hổ xoa xoa cằm, Ô Khê đáp lại, thành thực nhưng lại rất thẳng thừng: “Xem ra nó ưa ngươi rồi”.

      Cảnh Thất “chậc” tiếng, cùng Ô Khê vào trong phòng, vừa vừa hỏi: “Năm mới đến rồi, sao chỗ này của ngươi vẫn chẳng có động tĩnh gì thế? Nam Cương có tết à?”.

      Ô Khê khựng lại thoáng, sau đó : “Có chứ”.

      Cảnh Thất ngẩn người, nghiêng đầu nhìn , chỉ thấy hai tay Ô Khê vuốt ve lông chồn tía, ánh mắt có phần ảm đạm, y liền hiểu ngay ý tứ của - tết phải cùng đón với người nhà, thân mình trôi dạt bên ngoài, người quen biết, năm mới đến hay cũng có gì khác biệt? Chỉ tổ làm phiền kẻ khác, thêm phần đơn mà thôi. Đứa trẻ này, tuy chưa lớn hẳn mà tâm tư lại nặng nề, Cảnh Thất vươn tay vỗ cánh tay , trời lạnh, rắn lục kia dù dựa vào chút hơi ấm của chủ nhân, cũng vẫn lờ đờ mệt mỏi, bị y vỗ tỉnh, liền thò đầu ra hung hăng trợn mắt trừng y trận, thè lưỡi ra như uy hiếp, nhưng rồi lại bị rét run bởi thời tiết lạnh giá nên đàng rụt về.

      Cảnh Thất : “Từ mùng trở là kinh thành có hội chùa, tối Giao thừa có lệnh cấm lại ban đêm, bách tính thâu đêm suốt sáng, ngươi đến đây nhiều năm như thế, cũng chưa từng ra ngoài lần nào đúng ? Năm nay ta dẫn ngươi mở mang tầm mắt”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 14: Bên dòng Vọng Nguyệt


      Năm mới đến là chuyện lớn, trong cung mở yến tiệc, trừ lão nhân nhà Hách Liên Dực chuẩn bị vui vẻ ăn chơi ra mọi người đều thoải mái chút nào.

      Bên trong là đủ mặt tần phi đọ sắc tranh sủng, đúng với cái gọi là ba người phụ nữ đài diễn kịch, vô số phụ nữ tụ lại với nhau, vậy thành hồi tai họa như mấy trăm vạn con vịt chen chúc sân; bên ngoài đám con ruột con nuôi mỗi kẻ mộ mưu riêng, ngươi đến ta , “minh thương ám tiễn’, công kích ngấm ngầm xỉa xói công khai, đám đại thần kề cận lúc nào cũng chỉ đeo bộ mặt tươi cười cứng nhắc.

      Hách Liên Bái dù sao cũng chỉ coi phép tắc ra gì, chứ đầu óc rỗng tuyếch, sống trong thâm cung đến hơn nửa đời người, trị quốc bình thiên hạ khó chứ đấu đá nội bộ tranh giành sủng ái vẫn hiểu được. Ngài ngồi hồi, lúc mới bắt đầu còn náo nhiệt, về sau cũng cảm thấy phiền lòng, vung tay bảo mọi người cứ tự nhiên, chỉ ngài mệt rồi. Hỷ công công sai người dâng lên món canh ấm bụng, Hách Liên Bái liền uống luôn ngụm tay , hỏi rằng: “Bắc Uyên đâu rồi? Gọi Bắc Uyên tới đây ngồi cùng với trẫm lát”.

      Hỷ công công sửng sốt, sau đó tìm vòng, phát ra chỗ ngồi của Nam Ninh vương trống từ lâu, vội vàng hỏi. Chốc lát sau, Hỷ công công khẽ giọng với Hách Liên Bái: “Bẩm hoàng thượng, ban nãy vương gia rằng bản thân ở bên ngoài hứng gió lạnh, đầu có chút đau nhức, liền cáo lỗi xin lui về phủ trước”.

      Mí mắt Hách Liên Bái khẽ nhếch lên chút, ngài xua tay, Hỷ công công thấy vẻ mặt ngài uể oải, cũng quấy rối, lùi sang đứng bên. Lát sau, lại nghe thấy Hách Liên Bái khẽ thở dài tiếng, vẻ mặt đế vương dưới ánh đèn lộ ra đôi phần ảm đạm, từng nếp từng nếp nhăn phía sau xô nếp nhăn phía trước tràn ra từ khóe mắt, thân người dưới lớp áo xa hoa suy sụp vô cùng: “Ngay đến cả người chuyện trẫm cũng có …”.

      Vào đêm đó, khắp kinh thành đâu đâu cũng thấy người người hân hoan xôm tụ.

      Cảnh Thất biết chuyện trốn này thể để Hách Liên Dực trông thấy được, vị thái tử điện hạ này chính là điển hình kiểu “có chết cũng phải kéo theo tấm đệm lưng”, làm gì có đạo lý bần đạo chết rồi mà đạo hữu vẫn còn nhảy nhót tung tăng, bản thân khó chịu tuyệt đối thể nhìn kẻ khác lâm trận mà co giò chạy được. Mãi đến khi Hách Liên Dực bị tân khoa trạng nguyên của năm nay là Lang Lục Thâm lôi kéo chuyện trò, Cảnh Thất mới nhân cơ hội ấy, phết dầu dưới chân, thẳng hướng thế giới tự do bên ngoài cung mà chạy biến ! Y giả nhu giả nhược đến cùng, cưỡi ngựa mà kêu Bình An chuẩn bị xe, chết gí trong ấy mãi đến khi về vương phủ, liền bảo rằng mình muốn ngủ sớm.

      Bình An trái lại thấp thỏm vô cùng, chỉ lo vị vương gia này bị đau đầu cảm sốt gì, thấy y muốn , cũng liền hầu hạ y rửa mặt súc miệng, lên giường, tắt đèn sớm. Cảnh Thất nghe thấy bên ngoài còn động tĩnh gì nữa, bấy giờ mới bò dậy, đổi bộ y phục bằng vải bố hút mắt, qua quýt búi tóc lên, chuyển hướng ra sân sau. Đêm Ba mươi tết, đám gia nhân trong vương phủ cũng bị hạn chế hoạt động, sân sau im ắng có ai canh giữ, Cảnh Thất lén lút chuồn ra từ cửa nách, chạy tới chỗ Ô Khê.

      A Tâm Lai vừa thấy là y đến, đầu tiên ngẩn người ra, lúc định mở lời bị Cảnh Thất bịt kín miệng. Cảnh Thất lách người tiến vào trong phủ vu đồng, lúc này y mới thả gã ra, cười : “Ta chuồn ra đây tìm chủ tử nhà ngươi, cho Bình An biết, đợi trước khi trời sáng len lén trở về là được, đừng làm ồn”.

      A Tâm Lai ngơ ngác nhìn y, có phần hiểu vì cớ gì mà vương gia như y ra khỏi cửa còn cần Bình An đồng ý, sau đó gật đầu: “Vậy … vậy ta gọi vu đồng tới”.

      cần đâu, biết rồi, cái con chồn nhà ngươi đúng là chẳng nể nang mặt mũi gì cả, người khác cũng coi như xong, ta vừa đến là chạy vào trong ngay rồi.” Ban nãy Cảnh Thất mới liếc thấy bóng con chồn tía vụt , trong lòng có đôi phần ấm ức, thầm nhủ bản thân cũng có làm gì đâu, chỉ thích nó thôi mà, thôi xong, lần này cái danh “chó chê mèo ghét” coi như đứng vững rồi.

      Quả nhiên, tiếng còn chưa dứt Ô Khê từ trong phòng bước ra.

      Cảnh Thất đưa mắt nhìn, đầu tiên lại sửng sốt phen, Ô Khê mặc bộ y phục đen sì để hở phân da thịt nào kia nữa, chỉ mặc quần áo thông thường, mái tóc buông xõa sau lưng, mang khăn che mặt. quanh năm tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, da dẻ có hơi trắng bệch, ngay cả màu môi cũng nhạt, nét mặt đậm hơn người Trung Nguyên chút, nhưng lại nổi bật, ngược lại mang loại mỹ cảm thăm thẳm và tĩnh mịch khôn cùng. Cảnh Thất lấy lại tinh thần, chỉ vào mà cười: “Sao hôm nay lại ‘Tay ôm đàn che nửa mặt hoa’(*) nữa thế, để cho kẻ phàm tục như ta được lần lén nhìn tiên tư rồi?”.

      (*) Nguyên gốc: Do bão tỳ bà bán già diện. Là câu thơ thứ 14 trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị. Câu được trích từ bản dịch của Phan Huy Thực.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :