1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hách Liên Dực cảm thấy mọi thứ trở nên rối hơn, ngoài mặt cười rằng: “Cái gì mà ý của phụ hoàng? Lòng dạ này của ngươi mà đem dùng hết vào việc chính tốt biết bao nhiêu? Vừa đúng lúc, thường ngày ta cũng tò mò về vị vu đồng này, chỉ có điều cơ bản đối phương thèm để ý đến hạng phàm phu tục tử như ta, nếu ngươi quen thân với , vậy có thể giới thiệu cho ta rồi”.

      “Quen biết gì đâu, chỉ là hàng xóm mà thôi, đối phương nể mặt thần là tốt lắm rồi”, tuy phớt tỉnh như vậy đấy, thế nhưng trong lòng Cảnh Thất lại chắc chắn Ô Khê nhất định xuất .

      Mấy năm qua, tuy rằng số lần y gặp Ô Khê cũng nhiều hơn Hách Liên Dực, thế nhưng y cũng lần ra vài phần quy luật trong tính cách của vị vu đồng này. Ví như đứa trẻ này thường ngày thích gây chuyện, thế nhưng nếu ai mà chọc đến , mặc ngươi có là thiên vương lão tử hay hoàng thân quốc thích, cứ trút giận trước rồi có gì sau, là kẻ thù có thù tất báo. Ngược lại, nếu ai đối xử tốt với , cảm thấy thoải mái, lúc nào cũng hoài nghi người ta đối xử tốt với mình là do có ý đo trong bụng. cẩn thận vô cùng, nếu người khác cho thứ gì, hoặc là nhận, hoặc là lập tức mượn chuyện gì khác, trả lại tình nghĩa ấy cho đối phương.

      Người Trung Nguyên coi trọng “có qua có lại”, thế nhưng cái thứ “có qua có lại” này phải có mức độ, ví như nhà khác đem tặng nửa giỏ trứng gà, nhà mìnhkhông thể lập tức đưa cho người ta khay bánh bao được, bằng đó là lấy vật đổi vật, rũ sạch quan hệ, có ý muốn qua lại với nhà người ta, phảng phất đôi phần xem đối phương. Nhất định phải nhớ kỹ ân tình nay, qua thời gian sau mới thầm báo đáp, thế mới xem là “có qua có lại”.

      Ô Khê chỉ biết người Trung Nguyên coi trọng “có qua có lại” mà biết rằng trong mắt người khác, hành vi của mình cực kỳ thất lễ. Có điều Cảnh Thất cũng coi như hiểu về mấy phần, chỉ biết đứa trẻ này làm việc rành cho lắm, đại khái là do cùng đại vu sư kia sống trong khe núi quá lâu, nghe người ta tu hành với đại vu sư, ngay cả phụ mẫu huynh đệ của bản thân cũng trông thấy, xem ra cũng chẳng mấy thông hiểu đạo đối nhân xử thế ra sao.

      Nhất là người bên đó ai nấy đều tương đối phóng khoáng, nghĩ gì nấy, có gì bất mãn là mở miệng thẳng luôn, cơ bản cũng chẳng nghĩ đến những chuyện lòng vòng rắc rối như thế.

      Tuy rằng về mặt trực giác, Ô Khê mấy sẵn lòng qua lại với Cảnh Thất, thế nhưng lại nhớ đến những lời y nhắc nhò bán thân ngày hôm đó, bất kể xuất phát tà tâm tư gì, cũng coi như có mấy phần chân thành, cứ cảm giác mình nợ Cảnh Thất, chối từ Hách Liên Kỳ thoải mái đấy, nhưng mỗi khi thoái thác vị Nam Ninh vương này, lại cứ cảm thấy đành. Bên kia cứ đem đồ sang bên này tặng suốt, cũng là có ý tốt, nhận cũng tiện, cơ bản mỗi lần bên kia mang đồ sang tặng, Ô Khê lại phải vơ vét lục lọi cả phủ lượt, tìm những thứ xấp xỉ ngang bằng đáp lễ.

      Lúc ban đầu Bình An cũng buồn bực lắm, cảm thấy mỗi lần tới phủ con tin đưa tặng chút đồ dùng hằng ngày cứ như họp chợ vậy - ôm con gà, nhất định phải khênh mấy cân gạo trở về, về sau hiểu được phong cách hành xử của nhà bên rồi cũng thành quen.

      Vừa khéo ngày hôm trước Cảnh Thất có tiến cung thỉnh an, trông thấy cống phẩm mới lạ do Nam Cương đưa tới, Hách Liên Bái cũng rất hào phóng, lập tức ban thưởng cho y ít, sau khi trở về y liền chọn ra mấy thứ nho , mà thuận thế báo đáp. Chuyện ấy lại khiến Ô Khê lo nghĩ đến buồn cả người. Những thứ kia đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng đường sá xa xôi, trong kinh thành vốn có những thứ này, lại là đồ của quê nhà , những thứ gửi gắm bên trong đó, chẳng biết phải dùng giá nào để cân đo.

      Vậy phải đáp lễ thế nào đây?

      Lần đầu tiên Bình An tặng đồ sang bên ấy mà cầm thứ khác trở về, chẳng hiểu vì sao trong lòng còn thấy có chút đắc ý.

      Cảnh Thất đoán chừng bản thân đưa lời mời, lại thái tử cũng ở đây, vậy vu đồng bên kia chỉ mong mượn cơ hội “nể mặt” này mà xuất , coi như trả lại ân tình cho y. Từ lúc nghe Lục đại học sĩ mở yến tiệc mừng thọ, mời đủ mặt quần thần là y biết nhất định Hách Liên Dực lôi mình cùng . Thế là y bắt đầu cân nhắc xem phải làm thế nào để cho Hách Liên Dực và vị vu đồng này trông thấy mặt nhau dù cho chỉ là cùng đến rồi cùng , thế nhưng người ngoài trông thấy, trong lòng cũng sinh mấy phần nghi hoặc, ai thèm quan tâm đó có phải hiểu lầm hay ? Dù sao cái kẻ tinh ý như Hách Liên Dực hiển nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền, Ô Khê đoán chừng trong trĩều có những người cũng biết , đến khi đó, chỉ sợ lúc lơ ngơ liền bước ngay lên thuyền giặc của thái tử cũng nên.

      Tuy rằng đối với Hách Liên Dực, y còn thứ tâm tư kiếp trước... Thế nhưng, Cảnh Thất nhìn Hách Liên Dực lúc này thầm tính toán trong lòng, có đôi phần cảm khái. Song dù sao Đại Khánh có phục hưng được hay , còn phải trông cậy vào người này!

      Sống bao năm, nhưng rốt cuộc y vẫn la con dân Đại Khánh - có số chuyện xem bẫng rồi, thế nhưng có số chuyện vẫn cứ phải để trong lòng nghĩ ngợi mới xong.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 11: Mình đồng da sắt


      Cảnh Thất ở liền trong vương phủ ba bốn năm trời, tuy hai tai y vẫn dỏng lên nghe ngóng việc đời, lại càng có chuyện chỉ dốc lòng đọc sách thánh hiền, thế nhưng đối với vị tiểu vương gia trong truyền thuyết được đế vương sủng ái vô vàn, cửa lớn ra cửa trong bước này, người bên ngoài vẫn tài nào hiểu được. Y vốn dĩ thuộc loại người an phận, xê dịch quá nhiều, luân hồi bảy kiếp, thời gian sống nhân thế cộng cả lại cũng chỉ có hơn bốn mươi năm, mấy trăm năm còn lại đều dành cả để ngồi ngẩn người bên đá Tam Sinh, cứ thế mà trui rèn ra cái tính này. Bằng căn cứ theo kiếp đầu tiên của y, chỉ sợ có khiến kẻ khác hiểu lầm y bị hồ tiên nhập xác, cũng khó mà kéo dài cuộc sống, hệt như cư trong vương phủ lâu như vậy. Tính ra lúc này y cũng tròn mười lăm tuổi, có thể lên triều nghe chính , bị coi là trẻ con nữa rồi, thiếu niên chốn dung thân, thỉnh thoảng ra mấy lời nào có chút dạn dày từng trải cũng khiến người ta quá đỗi ngạc nhiên, thế nên Hách Liên Dực vừa gọi, y cũng liền thuận nước đẩy thuyền mà ra khỏi cửa.

      Ô Khê quả nhiên phụ kỳ vọng của Cảnh Thất, nắm chắc lấy mọi cơ hội trả lại tình nghĩa cho y. “Đôi bên nợ nhau” dường như trở thành cảnh giới duy nhất mà đeo đuổi mấy năm nay. Chưa hết thời gian dùng chén trà, Cảnh Thất và Hách Liên Dực nghe thấy có người thông báo vu đồng Nam Cương tới. Hách Liên Dực huých mấy cái lên vai y, cười bảo: “Mặt mũi của ngươi so với nhị hoàng huynh trăm phương ngàn kế lấy lòng vu đồng của ta còn lớn hơn khối lần ấy nhỉ”.

      Bàn tay nâng chén trà của Cảnh Thất khẽ run lên, y hơi nhướng mày lên đưa mắt nhìn Hách Liên Dực, thấy chỉ là chơi, có ý tứ gì khác cả mới thấy yên lòng, thầm tự giễu bản thân cũng quá thần hồn nát thần tính, tùy tiện : “Đều là hàng xóm với nhau, đến cả con chó ngày ngày diễu qua trước cổng phủ nhà , cũng nên mở cửa ném cho cái bánh bao, cuối cùng vẫn chẳng đến nỗi thần gửi lời mời khi thái tử điện hạ ở đây mà cũng nể chút mặt mũi”.

      Hách Liên Dực trừng mắt liếc xéo lại y, lại búng trán y cái, vừa cười vừa mắng rằng: “ lung tung cái gì đó?”. Sau đó đứng dậy chỉnh lại vạt áo, “ thôi, cùng ta gặp vị vu đồng thần long thấy đầu mà thấy đuôi này”.

      Kỳ thực, Ô Khê vừa ra khỏi cửa thấy hối hận rồi, đáng tiếc hồi đáp lại cho Bình An, đối với , mặc cho đối tượng là ai, chỉ cần là chuyện đồng ý dù có chết cũng phải làm cho được, Ô Khê chỉ đành dẫn theo A Tâm Lai và thị vệ khác là Nô A Cáp tới vương phủ. Nam Ninh vương chính là vị vương gia khác họ đầu tiên của Đại Khánh, năm xưa khi tiên đế dẹp yên loạn lạc, từng có giao tình cùng chung sống chết với tổ phụ Cảnh Thụy của Cảnh Thất, về sau Cảnh Thụy vì tiên đế bỏ mình hy sinh, tiên đế cảm kích lòng trung nghĩa của ông, bèn đích thân nuôi nấng Cảnh Liễn Vũ khôn lớn thành người, lại phong cho làm vương. Cảnh Liễn Vũ và Hách Liên Bái từ lớn lên bên nhau, lại được đôi quy củ, tính tình chẳng ra sao, cũng xem như tri kỷ, nghe vương phi năm đó Cảnh Liễn Vũ đưa về cũng từng là người Hách Liên Bái thương nhớ trong lòng.

      Về sau ngài biết trái tim giai nhân có chỗ cho mình, còn rộng lượng đến độ đích thân ban hôn cho hai người, cũng coi như giai thoại về thủ túc tình thâm. Vì lẽ đó, Nam Ninh vương phủ được xây nên theo quy cách dành cho thân vương. Trong mắt của Ô Khê chỉ có từ - LỚN.

      Hướng Nam Bắc, hai cửa mở lớn, đình viện sâu hun hút về bên trong, lầu gác non bộ thiếu thứ gì, tường phủ cao ngất, điện trước, hậu tẩm, phòng hậu chiếu và phối điện Đông Tây đều đầy đủ, nếu có người dẫn đường chỉ sợ lạc đường trong chốn này. Phủ con tin của vu đồng tuy cách vương phủ xa, cũng là nơi được xây gần kề với hoàng thành, lại bởi vì thân phận cấp bậc của xấu hổ, lại thêm sắp xếp vội vàng, có phần mộc mạc đơn sơ hơn nhiều.

      Thế nhưng tiến vào vương phủ, lúc Ô Khê mới phát ra, tòa vương phủ này tuy lớn có lớn, thế nhưng bên trong lại yên tĩnh lạ thường, trừ tiếng kêu của mấy con chim còn chưa kịp bay , cùng với tiếng nước chảy của dòng suối trong sân ra, dường như nghe thấy tiếng người, người lui tới chỉ có mấy kẻ tôi tớ làm việc vặt, lo quét tước sân vườn, họ trông thấy cũng kinh sợ, đều dừng cả công việc trong tay lại, hành lễ với , sau đó đứng thẳng dạt về bên, chờ qua rồi tiếp tục làm việc, phảng phất đôi phần hờ hững, vinh nhục được mất cũng chẳng bận lòng.

      Người dẫn bọn họ tiến vào là cậu độ mười sáu mười bảy tuổi, có đôi mắt biết cười, người gầy , nhưng lại rất lanh lợi, đường cậu ta thấy Ô Khê lẳng lặng quan sát vương phủ, liền bắt đầu mở miệng ba hoa, chỗ này làm gì, chỗ kia làm gì, cái cây này rụng biết bao nhiêu lá thế mà chủ tử cho quét, cỏ dại bên kia lan tràn đến sợ, chủ tử lại bảo có ý cảnh mà cho nhổ. Cậu ta hoạt bát lắm, lại ồn ào, gương mặt che dưới lớp mạng che mặt của Ô Khê cũng theo cậu ta mà buông lỏng.

      chẳng phải đợi lâu, trà mới bưng lên thấy hai người trước, sau bước đến. Người đằng trước tuổi chừng hai mươi, gương mặt mang theo nụ cười vừa đủ độ, thần thái phấn chấn, khí chất bất phàm, vừa trông thấy liền chắp tay trước: “Vu đồng tới Đại Khánh ta được mấy năm rồi, thế mà (*) lại chưa từng tới thăm viếng lần nào, có lỗi, có lỗi”.

      (*) Cách xưng hô của vương hầu thời phong kiến.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ô Khê sửng sốt, vô thức đứng dậy, trong lòng biết, kẻ này chính là thái tử của Đại Khánh, là hoàng đế tương lai. phải chưa từng gặp Hách Liên Dực, chỉ là ấn tượng sâu, dường như người trẻ tuổi này rất ít khi lên tiếng trước mặt mọi người, cũng làm ra vẻ này vẻ nọ, tới lui đều quá khiến người ta để mắt, đối xử với mọi người cũng rất lễ độ, ngược lại giống bộ dạng ngông nghênh hống hách của đại hoàng tử Hách Liên Chiêu, cứ như bản thân là chủ nhân tương lai của giang sơn này vậy.

      gật đầu, lấy lễ tiết của Nam Cương hành lễ: “Thái tử điện hạ”.

      Vốn dĩ chẳng quen thân, tiếp theo cũng biết phải gì nữa.

      Hách Liên Dực ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ Nam Cương vu đồng này quả nhiên có đôi phần kỳ dị cổ quái, gặp rồi chào hỏi người khác, thế mà đến cả hàn huyên mấy câu cũng xong, người cứ lạnh băng, đứng đờ ra như khúc gỗ vậy. Khóe miệng Cảnh Thất co giật mấy cái, cũng lên tiếng, y chỉ chắp tay mang tính lễ tiết với Ô Khê, sau đó đứng ở bên, nghe Hách Liên Dực đơn phương hàn huyên, cùng Ô Khê đờ đẫn, thỉnh thoảng đáp lời. Y muốn xem xem Hách Liên Dực tinh thông nhạc họa giờ phải “đàn gảy tai trâu” ra sao. Nhìn kẻ khác đau khổ mà y hân hoan đến độ thấy khí trời sao mà tốt đẹp đến vậy.

      Sau đó hàng ba người ra khỏi cửa, lên ngựa, cùng về phía phủ Lục đại học sĩ.

      Hách Liên Dực và Ô Khê sóng vai nhau mà , Cảnh Thất lại lẳng lặng bám sau, hơi tụt lại phía sau khoảng nửa thân ngựa, năng gì. Rốt cuộc ý tứ của vu đồng ra sao, Hách Liên Dực có phần đoán ra. thời, Lục đại học sĩ chính là người đứng đầu các quan văn, tuy rằng tuổi cao đến mức dâng tấu xin cáo lão hồi hương, nhưng dù sao cũng là người mà môn sinh đầy khắp trong thiên hạ, có thể tưởng tượng ra ảnh hưởng của ông trong triều đình Đại Khánh là thế nào. Hôm nay tuy về danh nghĩa là chúc thọ, thế nhưng trong lòng mọi người đều , ông muốn rời kinh, cáo lão về quê, công thành lui thân, cũng coi như tiễn biệt, trong triều hễ ai có chút thể diện là ông đều mời đến cả. Lúc này vu đồng đến thôi, thế nhưng chỉ lộ diện, còn sánh vai với Hách Liên Dực mà tới, nếu để Hách Liên Kỳ trông thấy nghĩ sao?

      Thế nhưng … Hách Liên Dực nghiêng đầu để đánh giá người bên cạnh mình phen, nếu Bắc Uyên gọi được ra dễ dàng như thế, phải là nên có ý muốn gần kề hay sao? Vì cớ gì thái độ lại miễn cưỡng thế này?

      Hách Liên Dực kỳ quái thôi, đoán được ra rốt cuộc người này có ý gì, Cảnh Thất sớm nhìn thấu thần sắc cùng hành vi lén lút của . Y chỉ cần liếc mắt cái biết thừa trong lòng nghĩ gì, khỏi hơi cúi thấp đầu, cố giấu nụ cười khuôn mặt - thực chứng minh, thực ra thái tử điện hạ nghĩ quá lên rồi.

      Tuy Hách Liên Bái giúp Ô Khê mời Tây Tịch, thế nhưng có bậc sĩ phu đứng đắn nào lại muốn làm sư phụ của người như ? Ngộ nhỡ nhất thời sơ sẩy chọc tức giận, chẳng phải lại gây chuyện làm nhục văn nhân giống như chuyện của Giản Tự Tông ngày ấy hay sao? Về sau khó khăn lắm mới bố trí được quan hàn lâm(*) trẻ tuổi qua đó, thế nhưng vừa vào phủ vu đồng, vị quan đó bị độc vật nuôi thả khắp nơi trong phủ dọa cho dở sống dở chết, thấp thỏm vào trong phòng, con rắn xanh ngắt to cỡ ngón cái rơi cái “bịch” từ xà nhà xuống, vị quan trẻ tức khắc sợ đến mức hai mắt lộn ngược, thiếu chút nữa lên đường gặp các bậc thánh hiền đời trước. Về sau ai dám tới nữa, Hách Liên Bái chỉ ai là người ấy cáo bệnh, có cách nào, chỉ đành đưa đống sách qua đó, kêu vu đồng tự học thành tài.

      (*) Quan thị tùng văn học của hoàng đế từ sau nhà Đường trở , sang hai triều đại Minh Thanh chọn hàn lâm trong hàng tiến sĩ.

      Có thể thấy Ô Khê cũng chẳng cặm cụi miệt mài gì, những lời khách khí nho nhã Hách Liên Dực có đến phân nửa nghe mà hiểu ràng, chỉ biết tuy đều là lời hay thế nhưng chẳng mấy hữu dụng. Đối phương có ác ý, đếm xỉa gì đến cũng hay, liền đứng ngẩn ra đó mà trả lời, nghe thấy câu hỏi hay lời trần thuật gật đầu, nghe thấy câu cảm khái đỡ lời câu “đúng vậy”. Cảnh Thất đứng bên nhìn cũng cảm thấy thú vị ra trò, ngờ Ô Khê lại bất thình lình quay đầu lại, nghiêm túc rằng: “Đồ mấy ngày trước ngươi đưa qua rất tốt, ta còn chưa cảm ơn ngươi”.

      Cảnh Thất vội đáp: “ Chẳng qua chỉ là mấy món đồ, đáng nhắc tới, nếu có thể khiến nỗi nhớ nhà của vu đồng khuây khỏa trong chốc lát, vậy cũng coi như làm được việc thiện”.

      Ô Khê nghĩ hồi, : “ Lúc ở nhà … ta chơi mấy thứ ấy”.

      Cảnh Thất có giả bộ ung dung đến cỡ nào cũng khỏi thoáng cứng đờ người. Chỉ nghe Ô Khê tiếp: “Bất kể thế nào, vẫn rất cảm ơn ngươi”. Sau đó quay đầu lại, năng gì nữa.

      Cảnh Thất cảm thấy, tên tiểu tử kia lớn từng này rồi mà vẫn tiến bộ chút nào cả, quả thực cực kỳ đáng .

      thế nào Hách Liên Dực vẫn là thái tử đương triều, có lý gì lại sớm chờ khách cả, lúc ba người bước chân vào Lục phủ khách khứa gần đông đủ. Vừa trông thấy ba người, tất cả mọi người kể cả chủ nhà đều tránh khỏi chốc sững người, nhất thời tiếng xì xầm bàn tán trong đám người lại bị ép xuống thấp hơn, mọi ánh mắt tập trung cả vào Hách Liên Dực và Ô Khê. Hách Liên Dực vẫn ung dung tự tại, còn Ô Khê lại cảm thấy bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này - lại còn bằng đủ loại sắc thái kinh ngạc, suy đoán, có điều suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra - rất thoải mái. Gương mặt bị che dưới tấm khăn che mặt, nhìn được , thế nhưng bước chân lại hơi khựng lại.

      Khóe miệng của Hách Liên Kỳ kéo căng ra cách cứng nhắc, sau đó hơi cúi đầu xuống, giả bộ trông thấy ánh nhìn như xem trò hề của Hách Liên Chiêu, siết chặt bàn tay cầm chén rượu. Lục đại học sĩ Lục Nhân Thanh vội vàng dẫn theo đoàn người ra nghênh đón, hành lễ, với Hách Liên Dực: “ Tham kiến thái tử điện hạ, điện hạ đích thân tới thế này lão thần vinh hạnh xiết bao!”.

      Hách Liên Dực đỡ ông phen, miệng : “ dám, trước mặt Lục lão tiên sinh, chẳng qua cũng chỉ là kẻ hậu bối, ngược lại còn đến trễ, có lỗi”.

      liếc thấy Lục Nhân Thanh thầm đánh giá Ô Khê, liền nghiêng người chỉ vào Ô Khê : “Mặt mũi của Lục lão tiên sinh , trông xem đây là vị nào?”.

      Lục Nhân Thanh trông thấy Ô Khê cũng có chút đau đầu, thanh danh của vị vu đồng này quả thực có chút … thế nhưng đây là người do thái tử dẫn tới, ông nể mặt cũng hay, liền chắp tay : “Hiếm khi được trông thấy mặt vu đồng, là rồng đến nhà tôm, vẻ vang cho kẻ hèn này quá”. Ô Khê tuyệt nhiên có ấn tượng gì với ông già này cả, chỉ thuần túy bị Cảnh Thất bày trò mà tới, biết ai với ai, cũng chẳng lời nào, gật đầu, bàn tay đặt trước ngực, hành lễ với bậc trưởng bối. Lục Nhân Thanh chỉ cho rằng ngạo mạn vô lễ, trong lòng thích, thế nhưng cũng tiện thể ra ngoài, ông liếc thấy Cảnh Thất lẳng lặng đứng ở bên, vội vàng tìm cho mình lối thoát, rằng: “Đây là … tiểu vương gia”.

      Cảnh Thất mỉm cười : “Lục lão tiền bối còn nhớ được hậu bối, quả là hiếm có”.

      “Sao lại nhớ được?” Có so sánh mới biết tốt xấu, giờ này phút này Lục Nhân Thanh cảm thấy nếu so với Ô Khê lạnh lùng kia Cảnh Thất cười đến híp cả mắt vào, dáng vẻ đáng vô cùng, thế là ông liền hết sức nhiệt tình : “Mấy năm gặp, phong thái của tiểu vương gia càng ngày càng tuấn hơn rồi, xứng đáng là bậc tuấn kiệt của Đại Khánh ta!”.

      Hách Liên Dực hơi cụp mắt xuống, Cảnh Thất mặt vẫn đổi sắc, vừa cười ha hả vừa đối đáp với Lục đại học sĩ, hai người cùng nghĩ trong lòng - Lục lão tiền bối, ông tuổi cao mờ mắt rồi đấy hả? Lục Nhân Thanh dẫn ba người tới tận ghế , người khác có ý kiến gì, Hách Liên Kỳ lại bước ra, gương mặt mang theo ý cười khiến lòng người lạnh run.

      Bước chân Cảnh Thất khựng lại, y len lén vươn tay, nắm lấy vạt áo của Ô Khê.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 12: Ô Khê huynh đệ


      Gã Hách Liên Kỳ này, nếu khó nghe chút có điểm quái gở tà đạo. Tuổi đời còn trẻ, yên lành lại cứ thích luyện chế mấy thứ đan dược gì gì đó, quanh năm suốt tháng kè kè theo lão đạo sĩ gầy khô như que củi, hai mắt lão lúc nào cũng hếch lên, cằm nhọn hệt mũi dùi, hai má khô quắt khô queo, khiến người ta vừa nhìn thấy giống người lương thiện. Bộ dạng của Hách Liên Kỳ tuyệt đối thể tốt, thoạt đầu nhìn thấy còn mơ hồ khiến người ta kinh hãi, thế nhưng chính gã thanh niên trông có vẻ ung dung phong độ này lại là đối thủ còn nguy hiểm hơn cả Hách Liên Chiêu.

      cho cùng, Hách Liên Chiêu tuy rằng ra tay tàn nhẫn, thế nhưng là người lỗ mãng.

      Cảnh Thất đột nhiên kéo lấy Ô Khê, lại dọa cho Ô Khê nhảy dựng. Từ trước tới nay cho phép người khác tới gần mình, trừ việc muốn qua lại cùng người khác, còn bởi vì người có nuôi dưỡng độc vật - ví như cổ tay luôn có con rắn lục thuộc hàng kịch độc. Cảnh Thất cũng chẳng tiếng nào túm lấy tay áo , Ô Khê cảm giác được ràng con rắn khẽ khàng run lên theo động tác của y, cuối cùng thò đầu ra, bị tay áo rộng thùng thình của che lấp, nó phun cái lưỡi đỏ như máu ra, chạm lên đầu ngón tay Cảnh Thất. Tuy rằng độc rắn có thuốc giải, thế nhưng Ô Khê trông thân thể bé của Nam Ninh vương đứng bên, biết nếu vạn nhất y bị cắn miếng liệu có chống đỡ được đến khi thuốc giải tới ? Mà dù cắn cũng dọa y sợ chết mất thôi … Nhìn vào phản ứng lăn ra ngất của vị quan hàn lâm lần trước Ô Khê cũng biết rằng người Trung Nguyên sợ loại tiểu độc vật này.

      Thế nhưng đầu ngón tay là chỗ rất mẫn cảm, Ô Khê còn chưa kịp đem chú rắn lục ló đầu ra nhét trở lại Cảnh Thất cảm giác được có thứ gì đó liếm tay mình. Y cúi đầu, vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt của con rắn xanh biếc trong ống tay áo Ô Khê, trái tim Ô Khê thoáng cái ngừng nhịp đập.

      Chẳng ngờ Cảnh Thất chỉ thản nhiên liếc con rắn , hệt như thứ đồ chơi ấy chỉ là cái vòng tay bình thường vậy, đáng để phản ứng lại, cũng chẳng buông tay ra, thoáng kéo Ô Khê lui về phía sau nửa bước, để đối mặt với Hách Liên Kỳ, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Hách Liên Dực. Chuyện đáng ngạc nhiên hơn là con rắn trong ống tay áo Ô Khê chòng chọc nhìn tay của người kia, lấy lưỡi đụng thử mấy phen, lúc sau liền cảm thấy chán chết, chẳng hiểu sao lại rụt người về, ngoan ngoãn thành thực quấn quanh cổ tay Ô Khê.

      Ô Khê thở phào tiếng.

      Tuy Hách Liên Kỳ là huynh, Hách Liên Dực là đệ, thế nhưng Hách Liên Dực lại là Đông cung thái tử, tính ra là “quân”(*), Hách Liên Kỳ và Hách Liên Chiêu đều phải hành lễ. Thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu tình hình ba huynh đệ trước mặt ra sao. Hách Liên Chiêu hoàn toàn tới chào hỏi, từ xa trông thấy thái tử, liền kiêu ngạo gật đầu, cuối cùng cứ thế là xong, Hách Liên Kỳ cũng hành lễ cho có lệ, cười như cười mà hô lên: “Thái tử điện hạ”.

      (*) Quân (君): Là cách gọi tôn xưng với đối phương, chỉ người vai vế cao hơn. Thời xưa thường dùng từ này để chỉ bậc quân vương, công hầu.

      Hách Liên Dực cụp mắt xuống, nở nụ cười, gương mặt nhìn ra chút nào miễn cưỡng, vẫn nho nhã lễ độ : “Nhị hoàng huynh”.

      Người có thể “nhẫn” được những việc mà người khác “nhẫn” được mới có thể làm nên đại nghiệp. Cảnh Thất kéo lấy Ô Khê, có ý bảo đừng lên tiếng, bản thân y cũng lùi sang bên, theo Hách Liên Dực hành lễ qua loa. Ánh mắt của Hách Liên Kỳ dừng lại người y thoáng, ngoài cười mà trong cười : “Lâu ngày gặp, Bắc Uyên đúng là càng ngày càng tuấn tú lên rồi”.

      Lời này ra lại càng có vấn đề hơn, khẩu khí kia ràng nên là do trưởng bối với hậu bối, là do người với người dưới - Hách Liên Bái vừa là trưởng bối vừa là “quân”, được, thái tử Hách Liên Dực hơn y vài tuổi, trước mặt Nam Ninh vương cũng coi như là “quân”, lại thêm giao tình tốt, cũng miễn cưỡng được. Thế nhưng Hách Liên Kỳ cùng lắm cũng chỉ mang danh hiệu “hoàng tử”, chưa được phong vương, nếu phải là bậc hoàng tôn long tử, chỉ xét riêng phẩm cấp còn bằng được với Cảnh Thất - thân vương “hàng - giá ” do đích thân thánh tổ gia ban tước. Hách Liên Kỳ lại dùng giọng điệu như vậy mà ra, dường như cảm thấy bản thân cao hơn người bậc vậy.

      Nếu đổi thành người khác, phỏng chừng trở mặt cũng phải giận phải bực bội phen, may mà bản lĩnh giả hèn giả kém của Cảnh Thất thua gì Hách Liên Dực cả, y cũng chỉ nhàng cười tiếng cho qua: “Nhị điện hạ quá khen”.

      Ánh mắt sắc như móc câu của Hách Liên Kỳ quét qua y, cuối cùng dừng lại người Ô Khê, con mắt của gã đẹp vô cùng, hẹp dài lại hơi nhếch lên, vẻ phong lưu điển trai diễn tả được bằng lời, thế nhưng Ô Khê lại cảm thấy ánh mắt của nhị hoàng tử này còn ác độc hơn loài rắn độc Kiến huyết phong hầu(*), đối diện với ánh mắt gã khiến người ta cảm thấy sau lưng dâng lên tầng khí lạnh mơ hồ. Hách Liên Kỳ cười với : “Ôi chao, ta cứ bảo là ai, chẳng phải vu đồng đây sao? Gặp được tôn giá lần đúng dễ. Thái tử hôm nay thể diện cũng lớn”.

      (*) Kiến huyết phong hầu: Thấy máu là mất mạng. Kiến huyết phong hầu vốn là tên của loại cây thuộc họ dâu. Cây có thể cao đến bốn mươi mét, xuân hạ ra hoa, thu sang kết quả, phân bố ở Trung Quốc, Ấn Độ, Sri Lanka, Việt Nam, Campuchia, Indonesia … Nhựa cây rất độc, người xưa thường dùng nhựa cây tẩm lên mũi tên để săn thú, nên cây còn có tên là cây Tiễn Độc. Sau khi bị thương, chất độc thông qua miệng vết thương xâm nhập vào cơ thể, gây nhão cơ bắp, tim đập chậm lại, khiến con mồi chết nhanh chóng. Tên cây như ý nghĩa, chỉ cần thấy máu là mất mạng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ô Khê đặt tay trước ngực, lãnh đạm rằng: “Nhị điện hạ”.

      Hách Liên Kỳ cất tiếng cười nhạo, vươn ngón tay trắng nõn ra chỉnh trang lại tay áo, chỉ về phía lão đạo nhân như củi khô ở bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Từ lâu nghe danh vu đồng thần thông quảng đại, tinh thông thuật vu cổ Nam Cương, vị Lý đạo huynh này cứ mãi xin ta giới thiệu phen, chỉ có điều … xem ra mặt mũi của Hách Liên Kỳ ta chưa đủ lớn, đưa thiếp đến mấy lần mà vu đồng đều đóng của chối từ tiếp, chẳng lẽ vu đồng chê ta trèo cao ư?”. Đây là gây kết hợp thêm thăm dò, Ô Khê sững người thoáng, nghe ra được địch ý trong lời của Hách Liên Kỳ, vô thức nghiêng đầu liếc nhìn Cảnh Thất, sau mới đáp: “Vu thuật Nam Cương giống với đạo thuật của người Trung Nguyên các người, ta cảm thấy có gì …”.

      Cảnh Thất vỗ lên mu bàn tay của Ô Khê, cắt ngang lời , kế đó khép tay áo lại, với Hách Liên Kỳ: “Ngài xem, giờ hiểu lầm rồi, tình hình chỗ Ô Khê chỉ sợ nhị điện hạ vẫn còn chưa ? Mấy con tiểu độc vật nuôi trong nhà dọa cho Hà tiên sinh tới dạy học phát ốm, đến giờ đâu có tiên sinh nào dám vào cửa phủ, tại chỉ sợ đến cả chữ còn chưa biết hết, sao đọc hiểu được tấm thiếp nho nhã mà nhị điện hạ đưa tới chứ?”

      Lời này y cực kỳ thân mật, thậm chí còn gọi thẳng tên của Ô Khê, đầu mày Hách Liên Kỳ nảy lên, liếc y mà rằng: “Xem ra giao tình giữa Bắc Uyên và vu đồng rất tốt, vậy sao lại xa cách như thế, cũng giúp chúng ta giới thiệu lượt?”.

      Cảnh Thất cười tủm tỉm đáp: “Hàng xóm láng giềng, đương nhiên phải quan tâm đến nhau rồi”.

      Hách Liên Kỳ nheo mắt lại. Hách Liên Dực ho tiếng, vươn tay đặt lên bờ vai Cảnh Thất, quát khẽ: “Bắc Uyên”, sau đó liền gật đầu với Hách Liên Kỳ, : “Mời nhị hoàng huynh, nếu hoàng huynh có lòng kết thân với vu đồng, vậy ngày hôm nay cũng nhất định phải làm người đứng giữa bắc cầu, có điều việc làm thân nhị vị hãy để lát sau, giờ còn vào ghế chỉ sợ tiệc mừng thọ của Lục lão hôm nay bắt đầu được mất”.

      Lục Nhân Thanh vội : “Đúng vậy, đúng vậy, mời hai vị điện hạ vào dự tiệc”. Hách Liên Kỳ liếc mắt nhìn bàn tay đặt vai Cảnh Thất của , ý cười như có như , sau đó dẫn theo Lý đạo nhân quay người rời .

      Hách Liên Dực kéo thẳng Cảnh Thất đến chỗ ngồi, cứ như vẫn xem y trẻ , sợ y chạy lung tung, sau khi yên vị mới trừng mắt lườm y, hạ thấp giọng mà : “Cớ gì ngươi lại trêu chọc huynh ấy?”

      Miệng Cảnh Thất gần như động đậy, mơ hồ đáp lại: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thần trêu chọc nhị điện hạ hồi nào? Lại , thần giờ chỉ thiếu nước dính ba chữ ‘Thái tử đảng’ sau gáy mà ra đường thôi, Hách Liên Kỳ nhìn ta ngứa mắt đâu phải mới ngày ngày hai”.

      Hách Liên Dực lại cười rộ lên, như nhớ ra điều gì đó: “Đúng thế, chẳng phải lúc ngươi còn , phụ hoàng bảo ngươi đọc sách, Hách Liên Kỳ vốn muốn ngươi làm thị độc, ngươi hay rồi, chẳng chút nể nang mặt mũi, ôm lấy chân phụ hoàng khóc lóc chịu, chỉ bảo ưa nhị điện hạ”.

      Cảnh Thất nâng chén rượu lên, thiếu chút nữa bị sặc: “Sao … sao thần nhớ chuyện này?”.

      Hách Liên Dực chỉ cười .

      Có điều vậy cũng giống lời Cảnh Thất từng , bản thân y hồi ngược lại có thể miễn cưởng ở chung với Hách Liên Chiêu - đương nhiên, Hách Liên Chiêu hơn y nhiều tuổi quá, còn bận rộn đoạt quân quyền, còn vội vàng vấy tội cho kẻ khác, tranh giành đấu đá, cũng chẳng có tâm tư đâu để ý đến tiểu tử đến cả đường còn chưa vững như y - chỉ độc có Hách Liên Kỳ là hòa hợp được.

      Người già thường bảo đứa trẻ nào cũng có thiên phú như động vật vậy, có thể thấy những thứ mà người khác thấy, tuy rằng hiểu chuyện, thế nhưng lại biết ai là người tốt. Hách Liên Kỳ thuộc vào loại trời sinh xung khắc với Cảnh Thất, ràng bộ dạng gã cũng rất ưa nhìn, ràng mới ban đầu cũng đối xử với y tệ, thế nhưng vẫn là được, lúc còn chưa biết y gặp Hách Liên Kỳ lúc nào là khóc lúc ấy, khóc đến thảm thương, đứt gan đứt ruột, cũng chẳng biết có phải kiếp trước có nghiệt duyên gì .

      Bên dưới sóng ngầm mãnh liệt , bề ngoài mọi người vẫn ăn uống tâng bốc lẫn nhau, bầu khí cũng coi như hài hòa. Qua ba tuần rượu, Hách Liên Dực vươn tay nắm lấy bàn tay nâng chén rượu đưa lên miệng của Cảnh Thất, đè nó xuống, tự mình gắp cho y gắp thức ăn: “Vậy là được rồi, ngươi đừng bắt được cơ hội là uống bừa như thế, nửa ngày thấy ngươi ăn cái gì, cẩn thận lát nữa hơi rượu xông lên lại nhức đầu, kiềm chế chút ”.

      Tửu lượng bản thân thế nào Cảnh Thất tự ràng, thể ngàn chén say, thế nhưng đôi ba chén rượu chỉ hời hợt nhấp mấy ngụm cũng là gì, chỉ là có chút bồn chồn yên, Hách Liên Dực vừa ngăn cản, y cũng liền nghe theo đặt chén rượu xuống, chậm rãi ăn. Ô Khê ở bên lẳng lặng nhìn, đột nhiên cảm thấy ánh mắt vị thái tử điện hạ này nhìn Nam Ninh vương hình như có gì đó giống những người khác, quen thuộc và thân mật tự nhiên cần , thế nhưng khi Hách Liên Dực nghiêng đầu gắp thức ăn cho Cảnh Thất hình như cả khóe mắt lẫn chân mày đều mang theo thứ dịu dàng tinh tế khó nhận ra cùng đôi chút ý cười. Khiến cảm thấy bản thân ngồi bên cạnh thế này hơi có phần thừa thãi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :