1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ô Khê trầm mặc hồi lâu, sau mới ngắt lời mà : “Vì sao ngươi lại cho ta biết những chuyện này?”.

      Cảnh Thất bật cười, vì sao lại cho vu đồng những lời này? Vì sao Hách Liên Bái cứ khăng khăng kéo y tới “hầu” khách phương xa?

      Tranh đấu đoạt vị trong triều sắp tiến vào giai đoạn kịch liệt nhất, Hách Liên Chiêu và Hách Liên Kỳ rơi vào thế “ dừng tay cho đến khi đối phương bị đánh gục”, trong mắt Hách Liên Bái, cũng có thể tiểu nhi tử trầm tĩnh ít lời của ngài quả thực có mệnh làm thái tử làm hoàng đế, dù cho mang danh hiệu Đông cung, tồn tại của cũng chỉ như hư danh mà thôi. Tương lai, bất luận là nhi tử nào của ngài có nắm được quyền thế, đoạt được ngai vàng tiểu nhi tử từ lúc sinh ra là thái tử này cũng nhất định có kết cục gì tốt đẹp.

      Thường ngày Hách Liên Bái thờ ơ lãnh đạm, bỏ bê chẳng đoái hoài gì tiểu nhi tử, ra cũng là cách bảo vệ . Ngài muốn để cho đám ca ca của tương lai nể tình tiểu đệ đệ bao năm qua vẫn an phận thủ thường, im hoi lặng liếng người hay biết, lại được sủng ái mà có thể để lại cho con đường sống.

      Nam Cương là nơi thế nào? Là rứng thiếng nước độc, con người dũng mãnh, lại dễ thủ khó công, vừa đến mùa xuân hạ là khí độc lại lan tràn, dù cho Phùng Nguyên Cát có dẫn theo bốn mươi vạn quân tinh nhuệ của Đại Khánh tới, cũng bị đánh tan tành. hơn năm trời Hách Liên Bái chưa từng lộ mặt triều, nay lại vì Nan Cương vu đồng mà cố ý ra nghênh đón, còn đặc biệt gọi cả Nam Ninh vương giữ hiếu tại nhà cùng thái tử tơi, đó chính là con đường lui mà ngài trải ra cho tiểu nhi từ của mình. Cũng có thể bản thân Hách Liên Bái cũng biết, cái gọi là tuổi xuân đương độ chẳng qua cũng chi là chuyện cười, ngài phải là “con rùa rụt cổ”, chẳng sống nổi vạn vạn năm, thế nhưng chỉ cần ngài chết, đứa con thơ còn chưa trưởng thành của ngài chẳng phải củng chôn theo sao?

      Nam Ninh vương từ là thị độc của thái tử, xưa nay vốn thân cận cùng thái tử, tuổi tác lại chênh lệch mấy so với Nam Cương vu đồng, Hách Liên Bái cố ý kéo y ra, là muốn để thái tử và vu đồng có thể thân cận hơn chút, lưu lại tình cảm thuở thiếu thời, tương lai Nam Cương có thể thành con đường lui cho – dù cho con đường ấy xa xôi khiến ngựa chùn chân, dù cho nơi đó là mảnh đất Man Di thông giáo hóa... Chi đáng tĩếc vị thái tử “tốt” của ngài lại chẳng chịu nhận cái tinh ấy cho.

      Cảnh Thất hồi tưởng lại vẻ mặt thất vọng và mệt mỏi rã rời thoáng qua gương mặt Hách Liên Bái sau khi ngài thốt ra tiếng “Dực” phút cuối cùng, kế đó liền chợt nhớ ra Hách Liên Dực rời khỏi chỗ mà khỏi thổn thức. Hách Liên Bái trời sinh thuộc loại nam nhân có thể dịch chuyển càn khôn, ngài nắm được trong tay đường nước bước của đám trọng thần mưu mô trong triều, kiểm soát được kết cục huynh đệ tương tàn, cuối cùng có thể là giết vua soán vị, ngài chỉ có trái tim khẩn thiết, muốn giữ lại tính mạng của đứa con út mà thôi.

      Cảnh Thất luân hồi qua bảy kiếp, đủ loại chuyện đáng buồn đáng tiếc đáng kính đáng khinh mà y chứng kiến trong bảy kiếp, có những khi cũng chỉ là... vì chút tình trong chốn nhân gian.

      Ô Khê vẫn dùng ánh mắt khăng khăng chịu bỏ qua ấy mà nhìn y, trong con ngươi đầy ắp đề phòng. Đồng tử tròn xoe, giống như con mèo đen xù long sống cố chết muốn thể bản thân trưởng thành, có sức uy hiếp hơn chút, Cảnh Thất nhịn được muốn vươn tay vỗ đầu, nhưng rồi lại nhớ ban nãy Giản thượng thư ăn quả đắng ra sao, y liền sượng sùng thu tay lại, chà xát cằm mình : “Đây là ý của thái tử”.

      Lớp da mặt của Cảnh Thất qua mấy kiếp trước sớm trui rèn đến cảnh giới đao chém rách thương đâm thủng, độ dày dặn lên đến bậc tinh hoa, dối trá điêu toa như ăn cơm uống nước, đổ hết cả nguyên nhân lẫn hậu quả lên người Hách Liên Dực mà mí mắt cũng chớp lấy cái - dù sao cũng là ý tứ của hoàng thượng. Thấy gương mặt Ô Khê lộ vẻ mơ hồ, y lại thêm: “Lòng phản trắc của đại hoàng tử lộ như thế, trước mắt thái tử điện hạ còn chưa đủ lông đủ cánh, thể nào động tới được, tương lai…”. Y khẽ khàng cười gằn tiếng, gương mặt tỏ lạnh lùng nghiêm nghị, lại khiến Ô Khê phải trợn hai con mắt to hơn chút.

      Trước đó Ô khê nghe cả nửa ngày cũng vẫn thấy mù mờ hiểu, vậy mà câu này lại nghe hiểu, nhất thời nóng ruột túm chặt lấy ống tay áo rộng thùng thình của Cảnh Thất: “Ngươi cái gì?”.

      Cảnh Thất nghiêng đầu, nhìn : “Ngươi tộc nhân của ngươi tử thương vô số, giờ trong lòng nhất định rất cảm hận ngươi Đại Khánh chúng ta, đúng ?”.

      “Hận thế giết sạch tất cả kẻ thủ ở chốn này”, Ô Khê , có nửa phần do dự.

      Cành Thất bị thành thực phân đối tượng của đứa trẻ này làm cứng lưỡi phen, ho khan mấy tiếng xong mới : “Thế nhưng người của chúng ta chểt bốn mươi vạn, bốn mươi vạn là bao nhiêu người, thi thể của họ nếu như gom lại với nhau, dù ngươi có ngửa đến gãy cố cũng trông thấy đỉnh”.

      Ô Khê vẫn căm tức vô cùng. Cành Thất thở dai hơi: “Thế nhưng vì sao chúng ta cứ nhất định phải đánh trận ấy? Người Trung Nguvên chúng ta đâu thể tới chỗ các ngươi sinh sống, đường sá bất tiện, du cho có thường xuyên lui tới cũng xong, trời cao mà hoàng đề ở xa, tầm quản lý của quan viên Đại Khánh với được đến chỗ của các ngươi, đại vu sư của các ngươi vẫn trông nom chuyện của tộc nhân các ngươi, ngươi xem Đại Khánh có được lợi lộc gì khỏng?”.

      Ổ Khê khỏi ngãy ngẩn cả người, đây chính là vấn đề mà nghĩ suốt cả hành trình vẫn hiếu được. Thanh của Cảnh Thất càng trầm, thậm chí có thể thấy hai cánh môi của y khẽ khàng động đậy, cứ như chi cần nổi cơn gió là có thể cuốn bay tiếng của y , y bảo: “Bởi vì đại hoàng tử muốn có được quyền lực cùa Phùng tướng quân, Phùng tướng muốn trao cho , liền phải nghĩ cách hại chết Phùng tướng quân”.

      Ô Khê chết sững, lúc lâu sau, mới ấp úng hói: “Vậy... vậy sao hoàng đế của các ngươi lại đồng ý?”.

      Cảnh Thất thở dài tiếng: “Đại Khánh rộng lớn thế này, đâu phải chuyện gì ngài cũng biết”. Ồ Khê ngơ ngác theo sau lưng y, mãi đến khi Trần Viễn Sơn trở lại, dẫn hai người vào dịch quán, vẫn chưa hoàn hồn lại. Lần đầu tiên trong đời hiểu được ý tứ của cái gọi là “rất quan trọng”, ra để có được thứ mình muốn, con người có thể bất chấp tất cà sẵn sàng hại chết nhiều người như vậy, chi bởi vì... là kẻ mà người đời vẫn gọi là đại nhân vật ở tít cao, có quyền có thế trong tay.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9: Cái gọi là tạo hóa.


      Ô Khê sau khi đến kinh thành tạo nên vô số sóng gió, từ sau cái ngày khiến chung nhân kinh hãi xong thấy gây ra chuyện gì “xuất chứng” nữa. ở lỳ trong dịch quán gần như cảm giác được gì về tồn tại của người này, đợi đến khi phủ con tin của vu đồng thu xếp xong là chuyện của nửa năm sau đó. biết là vô tỉnh hay cố ý, mã phủ con tin lại nằm ngay con phố phía sau phủ Nam Nính vương. Vốn dĩ chuyện này hợp với lễ nghi, có điều cũng chẳng có ai để ý tới, bởi vì vị Giản Tự Tông Giản đại nhân thường ngày thích lải nhải câu cửa miệng “Còn ra thể thống gì nữa” sứt đầu mẻ trán vỉ bị kẻ khác vạch tội “ ra thể thống gì”.

      Ô Khê chỉ lo rúc ở trong nhà, làm sao biết được những chuyện ấy, thế nhưng Cảnh Thất cũng lâm vào cảnh “cửa phủ bước qua” lại hiểu trong lòng. Vu đồng yên lặng, ấy thế nhưng lại có khối ngưòi thích “mượn gió bẻ măng”. Đám người chỉ sợ thiên hạ đủ loạn ấy mà xếp íại thành hàng, có thể vây đến mấy vòng kinh thành ấy chứ. Có kẻ bám lấy Giản Tự Tông, bắt thóp từ tác phong sinh hoạt đến tận mấy chuyện như thầm kết giao với hạng lang sói hung tàn, lòng dạ đơn giản... Đương nhiên hạng đó là ai, mọi người đều biết trong lòng, độ cao chỉ cần tăng thêm chút nữa thôi là biến thành “kẻ nào đó” cha vua ý đồ mưu phản..., tấu chương vạch tội phái đại hoàng tử cứ như tuyết rơi, chất đống lên vậy.

      Còn có cả những người minh oan cho Giản Tự Tông, mượn cớ ấy mà lên án công khai tà thuật dùng cổ của đám bà mo thầy cúng, từ thuật vu cổ lại thảo luận lan tràn sang việc trọng thần trong triều nuôi đạo sĩ trong nhà, nghe lời sàm ngôn, tu tiên luyện đan - ai mà biết trợ thủ Hách Liên Kỳ tin tường nhất chính là đạo sĩ họ Lý, nhất thời những thứ như nghiệt, tà thuật, những kẻ gây rối, những lời trái tai bay đầy trời, ngươi tới ta , quên trời quên đất, long án(*) chiu nổi sức nặng của tấu chương, dường như lung lay muốn sụp xuống.

      (*) Long án (từ cổ), dùng để chỉ bàn làm việc hằng ngày của vua, nơi dùng để đặt tấu chương.

      Tuy rằng trong triều chướng khí mịt mù là thế, có điều đối với những đứa trẻ còn chưa phải sầu lo những việc ấy thời gian lại trôi nhanh đến khác thường. Vóc người mấy thiếu niên phổng phao lên như cây cối vươn cành, ngoài đọc sách ra chỉ có ngẩn người. Tuy rằng nơi ở của ÔKhê rất gần phủ Cảnh Thất, thế nhưng cũng mấy lui tới. Đối với thiếu niên ưa nhìn lại phong nhã này, dường như Ô Khê có kiêng dè mang tính bản năng. cứ cảm giác rằng hình như sau gương mặt tươi cười kia còn chứa thứ gì khác nữa. chưa tiếp xúc với bao nhiêu người Trung Nguyên, biết rốt cuộc bộ dạng người Trung Nguyên nên là thế nào mới đúng, nó chỉ thấy rằng, vị đại hoàng tử tay che trời, kêu gào đòi giết bản thân triều đường ngày đó cũng được, vị hoàng đế có đôi phần chẳng hiểu ra sao kia cũng được, hoặc là Trần đại nhân chuyện lúc nào cũng mờ mờ mịt mịt, khiến người ta chẳng hiểu nổi ông ta nghĩ cái gì cũng tốt, đều chẳng khiến nó phải sởn tóc gáy như vị Nam Ninh vương này.

      gương mặt Cảnh Bắc Uyên dường như được phủ tầng sương mờ trong những cánh rừng nơi mảnh đất phương nam, dù có đến gần thế nào vẫn nhìn được. Ô Khê cảm giác, vị Nam Ninh vương này giống bất cứ kẻ nào cùng tuổi, mà như thứ quỷ mị biết sống bao nhiêu năm, giống như đại vu sư vậy, cũng có thể còn nhiều tuổi hơn cả đại vu sư nữa, nếu dùng con mắt nhìn xuyên qua tầng sương mù dày đặc kia để đánh giá cũng chẳng ai biết được trong lòng y ỉà thiện ý hay ác ý. Trẻ ờ Nam Cương, hơn bốn năm tuổi phải cùng nam nhân trưởng thành học cách săn thú trong rừng, học các kỹ xảo cơ bản để phòng bị các loại độc vật, bảy tám tuổi có thể theo những người trưởng thành cùng ra ngoài, đợi đến hơn mười tuổi là đủ khả năng sống mình. Bọn họ có thể từ cơn gió mà phân biệt được thứ tới là động vật có thể săn bắt được, hay là loài mãnh thú hung mãnh tàn nhẫn, có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của con hồ ly giảo hoạt bậc nhất, dựa vào bản năng liên biết nguy hiểm ở nơi nào.

      tại, bản năng cho Ô Khê biết, chớ lại gần thiếu niên tên là Cảnh Bắc Uyên kia. Cảnh Thất cũng thờ ơ, chuyện giữa người với người cần xem duyên phận, y cảm thấy bản thân cùng với đứa trẻ “lòng dạ thẳng như ruột ngựa” kia quá nửa là có điểm hợp nhau, cũng thường quấy rầy đối phương, chỉ là ngẫu nhiên có được thứ đồ chơi gì mới lạ, y đều sai Bình An đưa phần sang chỗ Ô Khê, mặc là sói con hay thỏ con, trước cứ nuôi cho quen , chuyện khác về sau này hãy .

      Chớp mắt ba bốn năm, trong mấy năm này, những kẻ suốt ngày lai vãng tới phủ vu đồng là người phương nào, Cảnh Thất cũng hiểu trong lòng. Chủ đề về Nam Cương vu đồng tạm thời được nhắc đến nữa, trong mắt Hách Liên Kỳ, chỉ tính riêng đến thù đoạn dùng để bỡn cợt Giản Tự Tông triều đường trước mắt bao nhiêu người như thế, đủ để gã coi Ô Khê như báu vật. Chỉ đáng tiếc Ô Khê thuộc họ nhà lừa, trong phủ từ xuống dưới cũng chẳng có kẻ nào khá hơn, đám võ sĩ Nam Cương canh cửa nhà bảo vệ phủ kia người nào người nấy tính tình hệt như lũ lừa vậy, nhìn thuận mắt mặc ngươi là thần thánh phương nào, cửa lớn đóng sập lại, ném thẳng câu “Chủ nhân tiếp khách” ra ngoài, mời ngài cứ tự nhiên. Tự cổ vung tay đánh kẻ tươi cười cơ mà, thế nhưng vị Nam Cương vu đồng lại chuyên môn đánh kẻ tươi cười.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất thầm sai Bình An tìm mấy người đáng tin cậy, thay Ô Khê thu xếp ít, của cải nhà y có phần dồi dào, lại thêm Hách Liên Bái ban thưởng xuống ít này nọ, ra y cũng chẳng để bụng chút tiền cỏn con đó, chỉ là lần nào Bình An cũng đều tỏ ra chút oán thán trong lòng. Lâu ngày, liền bĩu môi lẽo đẽo theo sau Cảnh Thất, lải nhải suốt cả ngày: “Chủ tử, trong phủ ta có tiền, thế nhưng phải dùng để phá, có của cải nên làm ăn nghiêm chỉnh mới đúng, chưa nghe ai từ sáng đến tối cầm tiền thả trôi sông như thế…”.

      Cảnh Thất ôm cuốn dật văn của tiền triều, nghe vậy cũng chẳng ngẩng đầu lên, thấp giọng hừ tiếng: “Ngươi nghe thấy tiếng gì à?”.

      Binh An phẫn nộ: “Chủ tử, cậu thế này là nuôi ong tay áo”. Cuối năm ngoái, lão quản gia chính thức buông gánh nặng vai xuống, cầu ân điển trở về quê nhà dưỡng lão, lúc này mọi trong Nam Ninh vương từ lớn đến đều do tay Bình An lo liệu. Lúc ban đầu việc chất chồng đống, trắc trở gập ghềnh, khiến cho người trẻ tuổi này sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày treo hai vanh mắt đen thui to bự lên mặt, giống như xác chó(*) vậy. Cảnh Thất cũng hỏi han đến , làm hỏng việc cứ hỏng, tổn thất thế nào dư dật ra sao, trong lòng y hiểu , cũng vạch ra, những vật ngoài thân y cũng chẳng thấy đau lòng, y biết đứa trẻ này chỉ cần trải qua rồi là có thể gánh được lên, liền để cho Bình An tự lần mò dò dẫm, ngẫu nhiên mới mấy câu gợi ý.

      (*) Khi con chỏ bị chết, hai vành mắt thường bầm tím và thâm lại.

      Cũng có thể là duyên phận trời cho, Bình An là kẻ tài mà bề ngoài ngốc nghếch, những việc quản nhà quản cửa vừa vào tay liền làm đâu ra đấy, chẳng bao lâu sau, chuyện nhà chuyện cửa, điền trang cửa hàng, tiền bạc ra vào, lo dưới lót, tất cả đều làm rất tốt, lại còn rất tận tụy. Khuyết điểm duy nhất, đại khái là cảm thấy lúc bản thân mới nắm việc trong nhà, đắp vào ít mà pha nhiều, khiến trong lòng có đôi phần vướng măc, năm này quả thực muốn chui luôn vào lỗ đồng tiền rồi, đâu đâu cũng thấy lỗ vuông, mà thứ trơ mắt nhìn được nhất, chính là bộ dạng vung tiền như nước, để ý gì của vị chủ tử phá gia chi tử nhà mình.

      “Qua năm nay là chủ tử phải vào triều nghe chính rồi, về sau những ngày lễ ngày tết, thu xếp quà cáp, có chỗ nào cần đến bạc?”, tiết trời cuối thu có chút khô hanh, Cảnh Thất chẳng buồn nghe Bình An lải nhải, bèn quay người định vào trong thư phòng, có điều Bình An chưa đạt được mục tiêu bỏ cuộc, vẫn đuổi sát phía sau lưng mãi ngừng: “Cậu làm như vậy là bởi lấy được lợi lộc gì từ chỗ nhị hoàng tử, hay là vì tương lai kẻ Nam Man kia cảm kích ngài? Muốn làm người tốt cũng phải làm như vậy…”.

      Cảnh Thất dừng bước lại, quay đầu nhìn Bình An chằm chằm, vẻ mặt mấy thân thiện.

      Chỉ đáng tiếc, từ xưa Bình An cái tính này của y, hiểu y sa sầm mặt, ra vẻ giận dữ chỉ để cho người khác nhìn mà thôi, chưa chắc nổi cơn thịnh nộ trong lòng , bởi vậy Bình An cũng chẳng sợ y, vẫn trợn trừng hai mắt, oang oang mà rằng: “Chủ tử, cậu bảo xem lời nô tài có đúng ?”.

      Vẻ mặt Cảnh Thất trưng ra xẹp xuống trong chốc lát, y bất đắc dĩ lắc đầu: “Bình An này...”.

      “Có nô tài.”

      Cảnh Thất nhìn gương mặt ngay thẳng thà, hiền lành chân chất của , cục tức trong bụng dâng lên lại xẹp xuống, rồi cam lòng lại dâng lên lần nữa rồi lại xẹp xuống, khiến y bực bội vô cùng, chỉ đành mắng tiếng rằng: “Tương lai ngươi mà tìm thê tử, chắc chắn chọn phải kẻ điếc cho xem!”.

      xong y phất tay áo mà .!

      Bình An để tâm lời ấy, cứ bám theo Cảnh Thất, giương hai cánh môi hơi dày của ra, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Chủ tử, ngày mùng ba tháng sau là lễ mừng thọ của Lục đại nhân, thiệp mời dự tho yến được đua đến rồi ạ, cậu có muốn…”.

      “Ngươi tự xem rồi thu xếp ”.

      “Chủ tử, người ta mời cậu đích thân đến, vị Lục đại nhân này thuộc hàng nhất đại tông sư trong giới nho học, học trò trải khắp trong thiên hạ, kỳ thi Hương mới vừa kết thúc, những người tương lai trở thành lớp quý nhân mới trong triều đều tới cả, người ta cố ý đưa thiếp mời đến rồi...”

      cứ là ta bệnh rồi”, Cảnh Thất thấy đầu mình cứ ong hết cả lên, sao trước giờ y phát tên tiểu tử Bình An này lại phiền phức đến thế!

      “Vương gia, thái tử điện hạ cũng có ý muốn cậu đích thân chuyến, lấy đó để tỏ lòng tôn kính, kết giao thêm với số người, năm sau vào triêu cũng thuận lợi…”.

      “Bình An”, Cảnh Thất quay phắt người lại, “Từ giờ trở , nếu mỗi ngày ngươi có thể câm miệng canh giờ, bản vương tăng tiền cho ngươi!”.

      Chiêu này là linh nghiệm nhất, Binh An quả nhiên thành ngậm miệng ngay tức khắc.

      tới Hách Liên Dực, ấy lại là kẻ tai họa nữa quấy rầy thanh tịnh của người khác. Cảnh Thất lạnh nhạt nhìn trưởng thành từng chút từng chút , đem những nỗi căm phẫn dễ dàng để lộ ra dồn nén xuống, cất giữ ở trong lòng, gương mặt xuất những đường nét sắc cạnh hệt như kiếp trước, chậm rãi hợp lại làm với nam nhân trong đoạn ký ức kia. Y cảm thấy gương mặt của người mà mình nhớ thương trong bảy kiếp lại đột nhiên trở nên mờ nhạt quá.

      Người năm xưa y cảm thấy tuổi còn mà tâm can kín đáo phi thường, kỳ thực cũng chỉ là người trẻ tuổi khốn khổ kìm nén bản thân mình, giãy giụa trong khoảng hẹp. Có đôi khi nhìn bộ dạng , Cảnh Thất lại đột nhiên hiểu ra tại sao bản thân và lại ầm ĩ đến nông nỗi chết ngừng dứt, có lẽ là vì bản thân chưa bao giờ hiểu được người này. Đại khái là vì năm đó bản thân cũng chỉ là đứa trẻ, chỉ nhìn thấy khôn ngoan sắc sảo của người kia, lại nhìn thấy thầm chịu đựng, chỉ nhìn thấy dọc đất ngang trời, lại hay biết cố chấp và khổ đau trong lòng .

      Vị thái tử điện hạ trẻ tuổi này, từ cẩn thận quá mức, dốc hết tâm sức, nghi ngờ là thứ ăn vào trong xương tủy , Cảnh Thất nghĩ, cái khôn vặt trong mưu kế tình toán của minh năm ấy, hẳn khiến thầm kinh hãi, vướng bận rất lâu rồi?

      Dù sao đời này, chuyện gì y cũng muốn nhúng tay, chuyện gì y cũng chẳng thèm suy nghĩ, chỉ là thỉnh thoảng khi Hách Liên Dực tới, y lẳng lặng cùng lúc, có đôi khi cả ngày trời hai người cũng với nhau được câu nào. Hách Liên Dực tự ngồi ngẩn người, Cảnh Thất đọc sách tiêu khiền, tới lúc thắp đèn, Hách Liên Dực hoàn hồn lai cáo từ , thỉnh thoảng cũng ở lại ăn bữa tối giản đơn, lại khiến Hách Liên Dực mơ hồ xem y là tri kỷ. Cứ như tần ngăn cách vững như bàn thạch trong kiếp trước chưa từng tồn tại đời.

      Thế gian có rất nhiều chuyện cầu mà được, kỳ thực chỉ là người đời hiểu được phải làm sao lấy lùi làm tiến, chỉ có thể là tạo hóa trêu người mà thôi.

      Cuối cùng, Cảnh Thất vẫn tới dự buổi thọ yến của vị đại nho Lục Nhân Thanh Lục đại nhân, bởi vì sáng sớm ngày ra, vừa hạ triều là Hách Liên Dực tự mình xuất cung tới phủ Cảnh Thất “đòi” người.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10: Có qua có lại.


      Mặc cho người này “ngọc thụ lâm phong” thanh cao đáng quý, nhìn vào cực vui tai thích mắt, thế nhưng Cảnh Thất vẫn rất mong muốn trông thấy mặt .

      Cái gọi là “triều sớm”, ra cũng chỉ là sáng sớm ngày ra, theo lệ tới chờ hồi ngoài điện Kim Loan, có sổ con dâng sổ con, có chuyện gì xem như rèn luyện buổi sớm, chào hỏi với các vị đại nhân, muốn kết bè kéo phái mượn sức dựa hơi huyên thuyên thêm mấy câu, nhìn vừa mắt vừa vừa kèm thêm dăm câu đả kích, sỉ nhục, sau đó mọi người tự giải tán, ai cần làm gì làm nấy - hoàng thượng còn bận uống trà, nghe hí kịch, mớm chim ăn, đào đâu ra thời gian coi bọn họ đấu đá công kích nhau cơ chứ.

      Thế nên thời điểm Hách Liên Dực tới vương phủ, kỳ thực vẫn còn rất sớm. Khi Cảnh Thất vừa mới tới dương gian, y chỉ mới vừa mười tuổi, miệng đầy hơi sữa, thanh non nớt, thế nhưng hết lần này tới lần khác, câu nào ra cũng mang giọng điệu của kẻ trưởng thành, ngẫu nhiên vài câu khiến người ta cười y là ông cụ non chẳng có vẫn đề gì, thế nhưng nếu nhiều, chỉ sợ khiến người ta rợn người sởn tóc gáy. Y lại chẳng buồn giả bộ ngây thơ, thế nên trừ chàng Bình An ngốc nghếch, “lòng dạ thẳng như ruột ngựa” kia ra, mấy năm gần đây y càng ngày càng thích rời nhà cũng như qua lại với người kahcs, lại thêm bản thân vốn dĩ còn kiêng dè Hách Liên Dực, khiến cho tâm lý cũng có phần thờ ơ lạnh nhạt, cả ngày bộ dạng uể oải lờ đờ, người dặt dẹo như kẻ xương, lờ đờ như kẻ ngủ hoài tỉnh.

      Thế àm dẫn dẫn vị thái tử điện hạ này cũng quen được, chỉ cảm thấy từ khi lão vương gia tạ thế, sau khi Cảnh Thất ốm nặng lần, nhìn ngoài có vẻ có chuyện gì, nhưng rốt cuộc vẫn là tuổi tổn thương đến tận gốc rễ, người trông vẫn có đôi phần yếu ớt, kẻ trước đây hoạt bát hiếu động, trong đầu đầy rặt ý nghĩ xấu xa, thế mà mấy năm nay cả lời cũng ít .

      Hiển nhiên, đôi khi hiểu lầm cũng có chỗ tốt của nó.

      Cảnh Thất bị tiếng động lúc tiến vào đánh thức, y mơ màng mở mắt ra, liếc cái, sau đó vô thức chau mày lại, quấn chăn, xoay lưng về phía , tiếp tục ngủ. Hách Liên Dực tới đây cực kỳ cần mẫn, dần dà mọi người đều quen, Cảnh Thất cũng chẳng buồn lễ nghĩa nọ kia với . Thái tử điện hạ tự nhiên biết y là kẻ có chí tiến thủ, chỉ lo ăn no chờ chết, lúc ban đầu còn ỷ vào tuổi đời và thân phận của mình khuyên y mấy câu, về sau cũng thông suốt được, y là khối gỗ mục, đặt đó ngắm chơi còn được, chứ cũng chẳng thể cáng đáng được gì. Nhưng dù sao giữa và y vẫn có mối giao tình bên nhau từ thuở ấu thơ, còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt mấy phần, hơn nữa khó được người này có tham lợi lộc công danh, lại ưa yên tĩnh, vương phủ ra lại là nơi tuyệt vời cho tránh nhàn, tránh đời. Có khi Hách Liên Dực cảm thấy đau đầu vì mưa máu gió tanh trong triều, tới tòa vương phủ hệt như mảnh đất nằm ngoài trần thế này ngồi trong chốc lát, khi tâm lý cũng trầm tĩnh trở lại.

      Thế nên từ trước đến nay, Hách Liên Dực đối với y vẫn luôn ôn hòa, lại thêm mấy phần nhẫn nại, cũng so đo chuyện y vô lễ, vươn tay, cách tầng chăn vỗ vỗ y mấy cái, cười rằng: “Ngươi thế này là muốn đợi đến cuối năm, chuẩn bị xuất chuồng sao? Ăn no rồi ngủ ngủ no lại ăn, đến cả heo cũng chăm chỉ tích mỡ như ngươi, ngồi dậy!”.

      lại quay đầu liếc nhìn Bình An hãy còn dụi mắt ngáp dài, khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nhủ: Quả nhiên chủ nào tớ nấy, cùng giuộc lười biếng, liền dặn dò: “ múc nước cho chủ tử nhà người , bảo y rửa mặt súc miệng cho tử tế”.

      Bình An vâng tiếng, liền lắc lư rời khỏi phòng, Hách Liên Dực quay đầu lại, vừa trông thấy bộ dạng có đôi phần “Mặc ngươi sóng đánh gió xô, ta đây vẫn cử lù lù ngủ nghê”, vừa tức lại vừa buồn cười, vươn tay vỗ mấy cái mạnh lên người y: “Cảnh Bắc Uyên, ngồi dậy! Giờ là giờ nào rồi? Ta dâng sổ con, phụ hoàng cũng phê chuẩn rồi, để ngươi sang năm vào triều nghe chính , đến lúc ấy ngươi vẫn định lờ đờ uể oải thế này sao?”.

      Cảnh Thất bị giày vò chịu nổi, rề rà ôm chăn ngồi dậy: “Vào triều nghe chính ...”.

      “Còn tỉnh dậy mà bỏ tí sức ra, sau này định để đám đại học sĩ cổ hủ cũ rích đó cười nhạo ngươi là hạng ăn chơi trác táng hay sao?”, Bình An múc nước đem vào phòng, dẫn theo gia đinh tên gọi Cát Tường, bưng đồ rửa mặt súc miệng vào, hầu hạ Cảnh Thất thay y phục, Hách Liên Dực đứng lên, ngồi bên, Bình An vội vàng pha trà dâng cho .

      Cảnh Thất để mặc cho Cát Tường xoay xở, cứ như còn chưa tỉnh cơn buồn ngủ vậy, lúc lâu sau y mới khoan thai : “Xin thái tử điện hạ lại dâng thêm tấu chương nữa, mong thánh thượng thu hồi lại mệnh lệnh ban ra”.

      Hách Liên Dực bưng chén trà, hơi nhấc nắp lên chút, nhướng mày nhìn y: “Qua năm nay là ngươi mười lăm rồi, vào triều là quy đinh, ngươi muốn lo chính , vậy muốn làm gì?”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất che mặt ngáp dài cái, đôi đồng tử tựa đóa hoa đào khép hờ nửa, hơi nước mịt mờ, khiến Hách Liên Dực nhìn mà sửng sốt, phải cúi đầu uống trà để che giấu cảm khái, trong lòng thầm nhủ, biết từ lúc nào người trước mắt biến từ đứa trẻ năng còn hôi miệng sữa mà lại hệt như ông cụ non sớm hiểu chuyện, thành thiếu niên hệt như Chi Lan(*) ngọc thụ thế này, giữa tưng cái chau mày từng nét cười vui đều phảng phất đôi phần quý khí nhưng biếng lười, có được nét thanh tú xinh đẹp của tiên vương phi, lại thừa hưởng phong thái tuấn kiệt của lão vương gia, tương lai chỉ sợ cũng nhân vật khiến các thiếu nữ hoài xuân khắp cả thành thao thức ngủ được.

      (*) Chị Lan chi hai loại cỏ thơm là cỏ Linh chi (hoặc Bạch chi) và cỏ Lan. Thời cổ thường được dùng để ví với phẩm hạnh đạo đức của người quân tử, ngầm chỉ những lớp con em ưu tú.

      Thế nhưng chỉ nghe thấy “mỹ thiếu niên hệt như chi lan ngọc thụ” kia rề rà , giọng còn mang mấy phần mũi: “Làm gì ư... Cũng chẳng có công việc gì hay ho cả, nếu cứ cầu hoàng thượng ban ân điển, để thần canh hoàng lăng thôi?”. Sau đó y lại ngáp thêm cái nữa, ngón tay quệt nước mắt: “Lúc nào muốn ngủ ngủ, lúc nào muốn dậy dậy...”.

      Y còn chưa hết lời, Hách Liên Dực nện chén trà xuống chiếc bàn đặt bên, Bình An run bắn cả người, cấp tốc nuốt cái ngáp bị lây từ Cảnh Thất, cúi thấp đầu, dám ho he tiếng nào. Cảnh Thất dùng bộ mặt lơ mơ chưa tỉnh ngủ của mình, ngơ ngác nhìn Hách Liên Dực, biểu cảm cực kỳ vô tội.

      Đúng là... Bên ngoài dát ngọc dát vàng, bên trong thối nát đường sửa sang; gỗ mục nát đẽo trăm đường khó, tường phân rác muốn trát xong...

      Hách Liên Dực quát lên: “Ngươi mới có mấy tuổi đầu mà ý chí lại bạc nhược thế này sao! Sinh ra trong gia đình như vậy mà cũng dám ra những lời như thế , ngươi cần tiền đồ tương lai nữa có đúng ?”

      Kỳ thực Cảnh Thất tỉnh táo lại rồi, y trông người trẻ tuổi kia mặt mày toát lên vẻ cứng cỏi, bộ dạng nghiêm trang, quở mắng bản thân học vấn nghề nghiệp, mang chí lớn, trong lòng sớm cười như nắc nẻ, thế nhưng bề ngoài vẫn nhìn bằng vẻ mặt đờ đẫn - lúc này người làm chủ triều đường, bề ngoài là Hách Liên Bái có tiếng mà có miếng, cả ngày chỉ tay năm ngón, trách nhiệm phủi sạch trơn, thế nhưng ngấm ngầm lại là con chó điên vồ được kẻ nào là cắn ngay kẻ ấy Hach Liên Chiêu, cùng với gã ẻo lả Hách Liên Kỳ bụng dạ trăm đường lắt léo, theo kẻ nào lăn lộn có tiền đồ?

      Hách Liên Dực nhìn thẳng y lúc lâu, trong long trào dâng vô số lời muốn , nhưng đều nén xuống cả, đối diện với gương mặt đẹp đẽ, ngơ ngác chẳng hiểu vì sao vẫn tài nào tức giận được. Hách Liên Dực chỉ thở dài tiếng, bóp trán: “Mau dậy rồi ăn chút gì đó , hôm nay mừng thọ Lục đại học sĩ, phụ hoàng đích thân chuẩn bị phần thưởng, tốt xấu gì cũng qua đó nhìn thử xem”.

      Cảnh Thất cảm thấy khó xử mãi, nếu lúc này mà nữa chẳng biết cái người trẻ tuổi này có phát khùng lên ... Cái thứ kích động này, thực là rất tệ rất tệ. Quả nhiên, Hách Liên Dực cáu kỉnh trợn mắt lên: “Còn ngây ra đấy làm gì!”.

      Cảnh Thất thầm than tiếng, cảm thấy bản thân mình có phần uất ức. Y tự thu xếp bản thân cho gọn gàng mấy thứ như quà mừng có Bình An chuẩn bị ổn thỏa từ sớm, cũng cần y phải bận tâm nhiều. Cảnh Thất như nhớ ra điều gì đó, dặn dò: “Bình An, thay ta tới phủ vu đồng, hỏi thử xem chủ nhân nhà bọn họ có dự tiệc , nếu mời cùng luôn”. Y dừng lại, sau đó quay đầu liếc nhìn Hách Liên Dực lúc này dường như có điều suy nghĩ, lại bảo thêm: “ với rằng thái tử điện hạ cũng ở đây”.

      Bình An thưa vâng tiếng rồi , trong lòng tuy bực dọc ít, có điều bên phủ con tin sớm chạy mòn chân, ngay cả đám võ sĩ Nam Cương hung thần ác sát kia nhìn cũng mòn con mắt, cái kẻ tên A Tâm Lai tính tình nóng nảy nhất đám kia lần trước còn thân thiết kề vai bá cổ mời uống bình rượu thuốc - đương nhiên, sau khi biết thứ ngâm trong bình rượu đó là ngũ độc(*) xong, lúc trở về nôn thốc nôn tháo đến tối tăm mặt mũi. Vẻ mặt Hách Liên Dực nhìn ra vui giận, biết là cố ý hay vô tình mà : “Ngươi với vị... vu đồng kia qua lại cũng gần gũi nhỉ?”.

      (*) Chỉ năm loại động vật có độc trong người, bao gồm: bọ cạp, rắn, nhện, rết, cóc.

      Cảnh Thất hơi nghiêng đầu, tránh cái nhìn săm soi của , hờ hững đáp: “ phải cũng là ý của hoàng thượng sao, hoàng thượng còn hy vọng thái tử điện hạ có thể thân với vu đồng hơn nữa kìa”.

      Hách Liên Dực tuy cảm thấy vu đồng Nam Cương này thủ đoạn quỷ quyệt, cả ngày che kín mặt, ăn mặc cổ quái chẳng giống người tốt chút nào, thế nhưng cũng muốn vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán với , hơn nữa kẻ này dường như còn được Hách Liên Bái đứng sau bảo vệ, mấy năm nay Hách Liên Chiêu tìm đủ cách chĩa mũi dùi vào , vậy mà vẫn bắt được nhược điểm nào. Ô Khê ru rú trong phủ, rất ít qua lại với người ngoài, trừ việc bỡn cợt Giản Tự Tông triều đường ngay đó ra, cơ bản qua lại với ai, lão nhị Hách Liên Kỳ để bụng người này mãi, nhưng chẳng ngờ lại gặp phải khối bền như sắt, mềm cứng ăn dầu muối vào. Chẳng mấy khi thấy Hách Liên Kỳ hạ mình lấy lòng kẻ nào, nhưng cũng có đôi phần kiên trì bỏ, chỉ đáng tiếc ngưỡng cửa của phủ vu đồng cao quá. kẻ đo được nông sâu như thế, Hách Liên Dực đương nhiên hy vọng bị Hách Liên Kỳ kéo vê trợ lực, nếu quan hệ cá nhân của với Cảnh Bắc Uyên tồi, vậy coi là trợ lực, cũng trở thành hòn đá ngáng đường,

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :