1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dù sao ngài cũng là thiên tử, văn võ bá quan trong cơn kích động liền khựng ngay lại, sau đó đồng loạt quỳ xuống, Ô Khê cười, cũng quỳ theo họ, có điều sống lưnglại ưỡn thẳng tắp. Chỉ có mình Hách Liên Chiêu là khác, lúc này tuy quỳ xuống, thế nhưng vẫn dám ho to gan lớn: “Phụ hoàng! Phụ hoàng, Giản thượng thư là lão thần của Đại Khánh ta, đức cao vọng trọng, làm thế này… thế này là ép ông ấy phải lao đầu vào cột đá đại điện này đó phụ hoàng ơi!”.

      Hách Liên Bái khẽ ho tiếng, với Ô Khê: “Cái này... vu đồng Nam Cương, chuyện này quả thực ra thể thống gì cả, ngươi mau giải thuật người Giản đại nhân ? Trẫm biết lợi hại của vu thuật đất Nam Cương các ngươi là được rồi”.

      Ô Khê lại : “Hoàng thưạng, đây chẳng qua chỉ là trò xiếc cỏn con thôi, thứ tôi gieo lèn ngưòi ông ấy là loại tình cổ(*), ở chỗ chúng tôi được gọi là Dấu Tiên Tấc Tiên Tung, gieo người ai người đó trông thấy người mà bản thân nhung nhớ trong lòng ở chỗ chúng tôi, nhớ nhung ai phải tốt với người ấy, đúng sao? Vì cớ gì phải đâm đầu chết?”.

      (*) loại bùa gây mê, thường xuất trong các câu chuyện thần thoại, cổ tích cùa Trung Quốc.

      “Cái này…”, Hách Liên Bái sờ sờ mũi, chi đành ậm ờ cho qua chuyện: “Trung Nguyên là mảnh đất giáo hóa, đương nhiên giống với chỗ Man Di của các ngươi rồi, đợi khi ngươi ổn định chỗ ở,trẫm đương nhiên hạ chỉ phái tiên sinh tới dạy ngươi đọc sách và đạo lý, đến lúc đó ngươi hiểu, có số chuyện... có số chuyện thể làm giữa chốn đông người được”.

      Cảnh Thất nghiêng mặt sang bên, thiếu chút nữa “thất thủ”, chỉ vì câu “ thể làm giữa chốn đông người được” của hoàng thượng. Kỳ thực Hách Liên Bái cũng có thể xem như người phong lưu, đôn hậu, cũng có phần tình cảm, nếu ngài ngồi long ỷ này, ra cũng có thể xem là người thú vị.

      Bấy giờ Ô Khê mới gật đầu: “ ra là thế làm giữa chốn đông người, ta hiểu rồi”. câu biết đâm trúng tâm can của bao nhiêu vị có mặt trong đại điện. Bọn họ chỉ thấy thứ nghiệt Nam Cương thực chết hết tội, tuổi còn lòng dạ xấu xa, lời mỉa mai châm biếm, có thể nhìn ra có lòng gây rối. Chỉ thấy Ô Khê vươn hai tay ra, vỗ mấy thứ nhịp rất đỗi lạ lùng, cười lạnh tiếng, Giản Tự Tông kia hệt như bị người làm phép định thân, đột nhiên đứng đờ ra, Triệu Minh Tích nhân cơ, hộị đó, thờ hổn hển, liều mạng dùng sức đẩy lão ra.

      Bấy giờ, hứng thú của Cảnh Thất lại nổi lên, những người khác hay biết, chứ ra Giản Tự Tông hệt như trụ cột của phe phái đại hoàng tử vậy, năm ấy y giúp Hách Liên Dực “dọn dẹp” đám huynh đệ tranh quyền đoạt vị kia, bao nhiêu việc bẩn thỉu đều do y nghe tận tai trông tận mắt, đương nhiên biết Giản Tự Tông mồm đầy nhân nghĩa đạo đức này là hạng người gì, chỉ đáng tiếc kiếp trước y chỉ lo đấu đá tranh giành, cũng nhân vật thình lình xuất dọc ngang trời đất xông pha liều linh là Nam Cương vu đồng, gây ra phen náo nhiệt thế này. Bề ngoài y vẫn ngây ngô cái hiểu cái đứng bên hoàng thượng ra vẻ mình tồn tại, cảm giác hả hê khi người gặp họa lại bộc phát trong lòng, thầm đoán xem đợi Giản thượng thư tỉnh táo lại, lão phản ứng thế nào.

      Triệu Minh Tích phẫn nộ chỉ vào Giản Tự Tông, toàn thân run bần bật như “sàng sảy thóc” , gương mặt căng lên, đến độ những nếp nhăn chi chit cũng sắp bị san phẳng, thế nhưng cả nửa ngày cũng thốt ra được chữ. Phải rằng, đảng tranh phái đấu trở thành tiết mục cố định giữa các phe phái lớn với nhau, có điều suy cho cùng phải người nào cũng có thệ tìm được mấy gã “khó ngửi” giống minh mả láp phe lấp phái. Thế nào cũng phải có nhóm người, thuộc vào loại: “Bà thương cậu ”, “Chó nuôi trong nhà chẳng thèm đoái hoài”, dựa dẫm vào ai, cũng chẳng ưa người nào, mở miệng câu nào là chết ngay câu ấy, tóm được người nào là cắn lấy tha, rất xui xẻo, vị Triệu đại nhân kia chính là loại người này.

      Đáng thương cho Triệu đại nhân thường ngày cắn người, miệng to xông pha hung hãn, cắn phát nào chuẩn phát đấy, cắn phát nào điếng người phát ấv, công phu đoán dò thánh ý để mắng chửi người cần mắng chửi, chụp mũ kẻ cần chụp luyện đến độ “nước chảy mâv trôi”, thế mà lúc này lại phẫn nộ đến độ câu tiếng ngươi cũng thốt được ra, chỉ run rẩy liên hồi. Cảnh Thất nghĩ, xem tính tình của Triệu Minh Tích như thế, có lẽ vị đại nhân này nâng kiện đáng xấu hổ này lên tầm cao mới, sau đó đam đầu vào cột.

      Quả nhiên, chỉ thấy vị Triệu đại nhân kia giận dữ gấm lên tiếng: “Tên tiểu nhân vô sỉ đến mức độ nảy! Hạng súc sinh ngoài mặt nhân nghĩa đạo đức trong bụng lại toàn những thứ đê tiện hạ lưu như thế mà cững có thể luồn lách vào chốn triều đình, sỉ nhục mệnh quan triều đình trước mặt bao nhiêu người, Triệu Minh Tích ta tuy bất tài, thế nhưng rốt cuộc cũng từng đọc qua vài quyển sách, biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ! Chẳng thèm đứng cùng hàng ngũ với hạng gian thần vô đức thế này!”.

      Kích động xong, quả nhiên ông liền lao thẳng đầu về hướng cây cột đá trong đại điện, may mà Triệu đại nhân tuổi cũng cao, lại có tinh thần hăng hái “tuổi càng già chí càng cao” như Giản thượng thư, chạy cũng nhanh cho lắm, thế là bị người khác xúm vào giữ lại. Triệu Minh Tích quỳ mặt đất, nước mắt nước mũi chan hòa, to giọng gào cái gì mà “Thẹn với thánh nhân”, “Từ nay trở còn đâu mặt mũi”...

      ra nam nhân mà làm ầm ĩ lên cũng chẳng kém hơn nữ nhân là mấy, đầu Hách Liên Bái sắp bị Triệu Minh Tích làm ầm ĩ sắp vỡ tung ra rồi, mặt mũi tái xanh. Thế là Cảnh Thất lại bắt đầu suy xét, làm ầm ĩ hồi lâu như thế, Giản Tự Tông đại khái cũng nên hoàn hồn lại rồi, lúc này hẳn là đến phiên Giản thượng thư đâm cột.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7: Quay đầu bừng tỉnh.


      Giản thượng thư hổ là cáo già có hạng, Cảnh Thất đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của lão. Đợi đến khi Giản Tự Tông phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra, lão đâm cột cũng chẳng lao tường, lại càng trình diễn màn khóc hai gào ba thăt cổ, mà lập tức trợn ngược mắt lên, hai chân duỗi thẳng, lăn ra ngất xỉu.

      Được, lúc này đây có thể câu gì, mọi chuyện đều xong.

      Hách Liên Dực hơi ngửa mặt lên, dư tiếng mắng chửi của Triệu Minh Tích vẫn còn vang vọng, quần thần tranh cãi kịch liệt, người đến kẻ , nghe dần mà cảm thấy có phần chết lặng, hai mắt hơi đờ ra rồi ngẩng đầu lên, bất giác làm động tác ngửa mặt nhìn lên giống hệt Ô Khê. cảm thấy đôimắt mình nhức nhối vô cùng, cả giận muốn quát lên rằng: Các ngươi im miệng hết cho ta, muốn đập bàn gào lớn: Nhìn xem đám đệ tử thánh nhân, môn sinh thiên tử các ngươi đều là hạng người gì? Muốn : Mau đem đám người làm ô uế triều cương cũng nghiệt Nam Cương cả người độc địa kéo hết ra ngoài chém! Thế nhưng thể nóỉ gì cả, thể làm gì cả. chỉ là kẻ dư thừa mới được cho phép dự thính trong triều, chỉ mang cái hư danh thái tử mà thôi, đừng thực quyền, ngay cả câu cũng bị người khác chê cười. lời thừa, bước sai, hơn nữa còn có đám huynh trưởng như hổ đói rình mồi chực chờ kéo ngã ngựa, bản thân vẫn ở tình thế hiểm nguy như cất bước tầng băng mỏng, lấy đâu ra bản lĩnh lo việc của kẻ khác bây giờ?

      nhớ lại Chu thái phó từng giảng về lịch sử, ông , nước sắp mất, nhà sắp tan, tất ra nghiệt.

      Đại điện kia vẫn y như cũ, thế nhưng bầu trời của Đại Khánh sắp sập xuống rồi.

      triều bỗng trở nên huyên náo, Cảnh Thất nhìn mà muốn cười, Hách Liên Dực xem mà muốn khóc. Nhưng có lẽ dù là muốn khóc hay cười, tâm trạng đều như nhau cả. Ô Khê lại bình tĩnh mà quỳ ở đó, thản nhiên đến dị thường. cảm thấy bản thân làm sai, cũng hận. Ngón tay của nam nhân được gọi là “ địa điện hạ” kia sắp đâm đến mũi Ô Khê đến nơi rồi, những lời miệng gã ra phần lớn nghe hiểu, thế nhưng cũng biếtchẳng phải lời hay ý đẹp gì.

      “Kẻ này mưu đồ hiểm ác, tội đáng chém đầu.”

      Ý câu náy là muốn giết . Ô Khê nghe hiểu được nghiêng đầu, nhìn liếc mắt đại hoàng tử Hách Liên Chiêu lúc này kích động dị thường, hệt như có thù sâu oán lớn gì với vậy, trong lòng nghĩ, nếu sớm biết bọn họ vì chuyện này mà muốn giết bản thân, vậy ban nãy thả tình cổ, mà khiến lão già lông lá họ Giản kia thất khiếu chảy máu mà gặp cha già xuống lỗ của lão luôn cho rồi.

      Tộc Ngõa Tát đất Nam Cương của sinh ra những con người tính tình chân nhất, đói bụng liền ăn, dù có là vỏ cây cỏ dại; mệt mỏi liền ngả người nằm ngủ, dù có là chiếu đất màn trời; gặp được người mình mến, cùng đối phương chung sống đời, đối tốt với người đó, vĩnh viễn thay lòng đổi dạ; khách quý đến chơi, dùng rượu ngon tiếp đón, dưới gầm trời bốn bể đều có thể là huynh đệ, gặp phải kẻ thù cũng cần nhiều danh hão vô nghĩa đến vậy, bất kể lý do chính đáng hay chinh đáng, trong lòng có hận thù liền bắt đối phương nợ máu trả băng máu; nếu phải rút gân lột da đối phương mới trút được nỗi hận trong lòng cũng làm đến cùng. Nếu như đánh lại được kẻ thù, bị đối phương giết chết, vậy còn có thân nhân bằng hữu của mình, còn có huynh đệ tộc nhân, chỉ cần người của tộc Ngõa Tát còn sống sốt, vậy mối hận này truyền lại từng đời từng đời .

      Chưa từng nghe nam nhân nào của tộc Ngõ Tát bị kẻ khác ức hiếp ở bên ngoài, còn phải uất ức đớn hèn mà trốn chui trốn nhủi, giống như người Trung Nguyên chỉ đám ghi hận trong lòng, như chó nhà chỉ dám đứng bên nước miếng chực chờ đến khi đối phương rơi vào cảnh chán chường sa sút, mới dám lớn gan xông lên đạp cước, mắng câu. nghĩ, đại vu sư bảo phái nhẫn nhịn, kỳ thực là sai - vì tộc nhân của , lại càng thế uốn gối khom lưmg, là nam nhân đại diện cho đại thần Già Hi, nếu ngay cả cũng biêh thành kẻ bợ đỡ lấy lòng, luôn mồm vâng dạ thi tộc nhân của phải làm sao?

      Đây là những tháng năm quá đỗi bi thương, phồn hoa bắt đầu lộ ra dấu vết suy tàn, mà những hùng chưa đủ lông đủ cánh, chỉ có thể ghé mắt nhìn vào đám đớn hèn vô dụng giễu võ dương oai, bi phẫn và cam lòng nén lại trong lòng những đứa trẻ này từ qua sớm, khiến chúng trưởng thành dưới gánh nặng như vậy, chờ đến ngày có thể trút hết phẫn nộ đối với cả thế gian này, biến thành sức tàn phá sụp đổ tất cả.

      Dần dần Canh Thất cũng cười nổi nữa, y thờ dài tiếng, trong lòng dâng lên chút cảin giác bất lực của ké đứng ngoài. Ban đầu y cảm thấy Nam Cương vu đồng có phần đáng giận, tuổi còn thế mà , “có thù tất báo” đến vậy, có chút lòng dạ bao dung. Thế nhưng giờ này, y nhìn Ô Khê quỳ ở giữa điện lời mới phát ra đôi mắt của đứa trẻ này ra chi tối quá mà thôi, phải tà, mà là quá quật cường. Bộ dạng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào kẻ khác ấy giống như con dã thú bị thương tài nào nhúc nhích, bề ngoài kiên cường, kiêu hãnh lại yếu đuối bên trong.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đại hoàng tử Hách Liên Chiêu dập đầu mạnh xuống nền đất: “Phụ hoàng, đây chính là điềm loạn quốc, giết kẻ này, chỉ sợ khiển cho bá quan trong triều thất vọng!”.

      Nhị hoàng tử Hách Liên Kỳ lại khẽ cười tiếng: “Lời này cúa đại hoàng huynh quả thực khó nghe, Nam Cương là vùng đất Man Di hiểu lễ nghi, ta chẳng qua cũng chỉ là tiểu tử nên được trò trống gì, theo ý của huynh, nếu huynh ép phụ hoàng giết ta, tức là phụ hoàng màng đến giang sơn xã tắc, tự hủy trường thành, khiến cho văn võ bá quan khắp triều đình thất vọng? biết... trong các vị đại nhân ở đây, có ai thất vọng ?”.

      Hách Liên Kỳ chăm chăm nhìn sang bên cạnh, gương mặt rất giống mẫu thân là Trang phi, đuôi mắt nhêch lên rất cao, lúc ánh mắt chuyển động vô tình có thêm chút cảm giác ôn hòa, thế nhưng lúc mang theo vẽ mặt như cười như mà liếc sang bên, phải là nhu nữa, mà là dương quái khí! Những kẻ có lực đều lập tức hiểu ra lời tiếp sau phải do người thuộc hàng con rồng cháu phượng, lá ngọc cành vàng , nội bộ gia tộc đấu với nhau, người thân phận đủ cao đành phải nhanh chóng ngậm miệng lại. Ngay đến cả Triệu đại nhân ban nãy còn “ còn cách nào sống đời này nữa” cũng nín thinh, tìm cái chết nữa.

      Hách Liên Chiêu cả giận rằng: “Ngươi thế là có ý gì?”.

      Hách Liên Kỳ ngoài cười mà trong cười: “Đệ chỉ tùy việc mà luận thôi, đại hoàng huynh chớ trách móc nhiều, đệ đệ biết cách chuyện, nếu mạo phạm đến huynh, cũng mong huynh thứ lỗi nhiều hơn”.

      Cả cái triều đình vua nào thần nấy này, Hách Lien Dực rốt cuộc cũng nhìn đủ lắm rồi, liền lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần... nhi thần đột nhiên cảm thấy thân thể có chút bất an..”.

      Hách Liên Bái đưa mắt nhìn nhi tử của mình, phát sắc mặt quả nhiên tái nhợt cả , ngay cả bờ môi cũng như sắp cạn sắc máu, còn khe khẽ run lên, liền bảo: “Hả? Sao lại thế này? Người đâu, đỡ thái tử xuống dưới, truyền thái y tới”. Hỷ công công vội vàng vái sau đó tự mình dìu Hách Liên Dực , Cảnh Thất nhìn bóng lưng của , lại cảm thấy bóng dáng của thiếu niên này còng xuống đôi phần.

      Chỉ thấy Hách Liên Dực bực mình phất tay : “Được rồi, ầm ĩ cái gì? Còn ra bộ dạng gì nữa?! Đứng hết lên cho trẫm!” . Ngài liếc mắt nhìn Ô Khê vẫn quỳ ở đằng kia, hơi mềm giọng xuống: “Vu đồng, ngươi cũng đứng dậy ”.

      Ánh mắt Hách Liên Bái có chút trầm mặc, nhìn quét qua hai nhi tử trưởng thành của mình lượt, rằng: “Thánh nhân từng “Dùng phép nước mà cai quản dân đen, dùng hình phạt mà răn đe bách tính người dân chi sợ mà phạm pháp, chứ biết gì là liêm sỉ; dùng đạo đức chỉ đường bách tính, dùng lễ chế đồng hóa con dân chẳng những họ biết liêm sỉ, mà còn có lòng quy phục triều đình”(*). Vu đồng chẳng qua chỉ là đứa trẻ tuổi đời còn ít, tâm trí ngây dại, lại chưa từng được giáo hóa, người nhân nghĩa nên trao bằng đức, nhận về bằng lễ, sao có thể giết là giết liền tay? Nếu giết người này, chuyện loan truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người trong thiên hạ chê cười vua tôi Đại Khánh có chút khoan dung độ lượng, lạm sát chuyên quyền hay sao?”.

      (*) câu xuất phát từ Luận Ngữ của Khổng Tử nguyên văn là: “Đạo chi dĩ chính, tề chi dĩ hình, dân miễn nhi vô si; đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sĩ thả cách”. Bản dịch được biên tập từ phần giải nghĩa trong Thích Văn của Dẫn Trịnh.

      Cảnh Thất trợn ngược mắt lên vì chán nản, thầm nhủ “ngồi nghe ngài câu(*)”, có thể “tự thắt cổ cành Đông Nam(**)” luôn cho rồi.

      (*)Nguyên văn: “Thính quân nhất tịch thoại, thẳng độc mười niên thư”. Nghĩa là nghe người tài trỉ câu có ích hơn mười năm đọc sách.

      (**)Nguyên văn: “Tự quải Đông Nam chi”. Xuất phát từ bài thơ tưởc Đông Nam phi đời Hán: “Phủ Lại văn thử , tâm trí trường biệt ly. Bồi hồi đình thu hạ, tự quải đông nam chi”. (Tạm dịch nghĩa: Phủ Lại nghe đuợc việc này, trong lòng liền biết ly biệt lâu dai, bồi hồi dưới tản cây trong sân, tự mình thắt cổ cây hướng Đông Nam.) Ý muốn hành động treo cố chết vì tình.

      Hách Liên Bái hỏi Ô Khê, vẻ mặt vô cùng thân thiết: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, lúc ở Nam Cương từng đọc sách chưa?”.

      Ồ Khê sửng sốt: “Tôi... mười , đại vu sư chính là thầy dạy của tôi, chỉ có điều tôi chưa từng đọc sách của người Trung Nguyên các ngài”.

      Hách Liên Bái lắc đầu, cực kỳ tiếc nuối: “Đáng tiếc đáng tiếc, cái tuyệt diệu của việc đọc sách chính nằm ở chỗ: đúng với thánh nhân ngày trước, dưới hợp với nguời hiền bây giờ, say sưa tâm tình đôi ba câu chuyện, chẳng phải tuyệt diệu lắm sao? Chỉ tiếc nơi ngươi sống quá xa xôi, lại chưa từng được lĩnh hội chuyện sung sướng bậc nhất thế này - Ôi chao? Bắc Uyên đâu...”.

      Cảnh Thất thình lình bị gọi đến tên liền giật nảy, sau đó vội vàng khom người đáp: “Có thần”.

      “Khụ, tiểu tử này, hồi lâu ngay cả thở cũng phát ra tiếng, suýt chút nữa trẫm quên mất mặt mũi ngươi ra sao rồi”, Hách Liên Bái bất mãn nhìn y, “Sao mới từng này tuổi mà nhàm chán hệt ông cụ non vậy? Trẫm nghe trong mấy tháng liền, trừ tiến cung thinh an ra ngươi chưa từng bước chân khỏi phủ?”.

      Cảnh Thất : “ người thần mặc đồ tang, dám lỗ mãng”.

      Hách Liến Bái thở dài tiêng, vươn tay vỗ bờ vai y: “Tuy rằng khác họ, thế nhưng Minh Triết cùng trẫm lại như tay với chân vậy... Haizzz, thôi bỏ , Bắc Uyên, ngươi phải chú ý giữ gìn bản thân, trẫm biết ngươi có hiếu, thế nhưng cũng đừng kìm nén đến hỏng người - tại phủ đệ tại kinh thành của vu đồng vẫn chưa xây xong, chỉ đành áy náy để bọn họ ở tạm trong dịch quán, khách từ phương xa tới, nhất định phải tiếp đón chu toàn, ta thấy tuổi vu đồng và ngươi cũng xấp xỉ nhau, tiếng quan thoại của vu đồng tuy rằng sõi, thế nhưng trò chuyện hằng ngày có vấn đề gì cả, hai ngươi tuổi gần nhaụ, cũng có đôi chút chủ đề để , ngươi phải thay mặt trẫm đối đãi người ta cho cẩn thận”.

      Canh Thất thầm khinh bỉ trong lòng, thế nhưng miệng chi có thể cung kính đáp: “Thần lĩnh chỉ”.

      Hách Liên Bái gật đầu, lại với vu đồng: “Đây là Nam Ninh vương của Đại Khánh ta, cũng coi như có thân phận tương đương với ngươi, xem là làm khách phương xa phật ý, về sau ngươi phải ở lại kinh thành, nhờ Bắc Uyên dẫn ngươi làm quen với con cháu thế gia, cũng là chuyện tốt. Dực...”.

      Ngài mới thốt ra tiếng này, liền nhớ ra Hách Liên Dực ban nãy mới cáo bệnh, được ngươi đỡ ra ngoài rồi, liền hơi chau mày lại, ánh mắt đảo vòng quanh đại điện, gương mặt thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ, ngài dừng lại chốc, sau mới rằng: “Hồng Lư Tự Khanh(*) đâu?”.

      (*) Là tên chức quan thời cổ. Đời Tần gọi là Điển khách,đời Hán sửa thành Hành lệnh, trong những năm Vũ đế trị vì đổi thành Đại hồng lư. Đời Bắc Tế lập ra Hồng lư sau truyền qua các đời, mãi đến Minh, Than, là nơi quản lý triều hội, tiệc rượu, cúng tế... vị quanđững đầu nơi này gọi là Hồng lư tự khanh.

      Hồng lư tự khanh Trần Viễn Sơn vội : “Có thần”.

      Hách Liên Bái gật đầu: “Trần ái khanh, rất nhiều việc của chư vị Nam Cương lúc ở kinh thành, còn phải phiền khanh dốc lòng chút”.

      Trần Viễn Sơn vội : “Thần tuân chỉ”.

      Hách Liên Bái nắn nắn ấn đường, gương mặt giấu vẻ mỏi mệt, ngài vung tay áo, đứng dậy: “Ngày hôm nay cứ thế , trẫm mệt rồi, các khanh lui cả ”.

      Lập tức có thái giám bước lên phía trước, Hách Lien Bái cầm lấy cánh tay của tiểu công công, được mấy bươc, hình như lại nhớ ra chuyện gì, liền quay đầu đưa mắt nhìn Cảnh Thất, thấp giọng bảo rằng: “Ta nghe Dực nhi kể lại ngươi chờ thân thể khỏe hơn chút, vương phủ tự mời Tây Tịch, bản thân tiến cung làm thị độc nữa đúng ?”.

      Cành Thất ngẩn người: “Hoàng thượng, quy củ của triều ta...”.

      Hách Liên Bái lại lắc đầu, cắt ngang lời y: “Ngươi muốn thôi, ngươi... giờ ngươi lớn, cũng hiểu chuyện rồi, lát nữa trẫm hạ chỉ cho ngươi tiên sinh mà cả học vấn lẫn nhân phẩm đều thuộc hàng nhất đẳng là được, có thời gian rảnh rỗi năng vào cung làm bạn với trẫm nhiều hơn chút, cũng uổng công trẫm thương ngươi bao nhiêu năm như thế”.

      Ngài xong liền quay người mất. Cảnh Thất chợt nhớ ra, thời gian này kiếp trước, ra Hách Liên Bái cũng từng ngầm ám chi rằng ngài muốn chọn cho y Tây Tịch, từ đó cần vào cung nữa, chỉ có điều khi đó y chỉ lòng nghĩ tới Hách Liên Dực, phát giác ra ngài có dụng ý gì.

      Quần thần cung tiễn hoàng thượng, sau đó cũng lục tục rời , Hách Liên Kỳ cười tủm tỉm chắp tay hành lễ với Hach Liên Chiêu, Hách Liên Chiêu mặt mũi lạnh tanh, phất tay ao mất - tất cả những việc ấy Cảnh Thất đều nhìn rất , y nghĩ, suy cho cùng, ra vị hoàng đế hồ đồ này phải việc gì cũng lơ mơ , hơn nữa còn từng vì bản thận mà thực tính toán hồi, ám chỉ bản thân cần cuốn vào trong vòng tranh đấu khó coi của đám quý tử của ngài. Chi đáng tiếc năm ấy tuối y còn , uổng phí nỗi khổ tâm của Hách Liên Bái. Cảnh Thất đột nhiên cảm thấy, kỳ thực hoàng thượng cũng chi là mộtkẻ đáng thương, vừa đơn tịch mịch, lại thể tư quyết được gì cho bản thân mà thôi.

      Cách đó xa, Hồng lư tự khanh Trân Viễn Sơn chuyện với Ô Khê, Trần Viễn Sơn đối với ai cùng khách khí khiêm nhường, hẳn quá đắc tội vói vị Nam Cương vu đồng tính tình hệt nhự lừa như ngựa này. Ý chỉ của hoàng thượng hạ xuống rồi, bản thân cũng tiện qua loa có lệ, ngay cả chào hỏi cũng được lời, thế là Cảnh Thất cố gắng đứng tại chỗ, cố nặn ra gương mặt tươi cười, bấy giờ mới bước về phía Ô Khê.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8: Cực kỳ quan trọng.


      Cảnh Thất vẫn luôn thuộc loại người dung mạo trời sinh có ưu thế hơn ké khác, nhất là y gặp ai cũng đều mang nụ cười nhè , mỗi khi y cười lên, cả khóe mắt đầu mày đều cong lên, lộ vẻ chân thành hết mực, khiến người ta ưa thích vô cùng. Ồ Khê lơ đãng nghe mấy câu thăm hỏi khách khí của Trần Viễn Sơn, nó chỉ cảm thấy người ở nơi này bất kể là lòng hay giả dối, bất kể trong lòng thù hận đối phương đến thế nào lúc gặp nhau vẫn phải trưng gương mặt tươi cười ra, thăm hỏi ân cần như vậy, dối trá mà nhàm chán đến tột độ.

      Dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại, vừa đúng lúc trông thấy vị Nam Ninh vương mà hoàng đế về phía bên này. biết vì sao, Cảnh Thất bị ánh nhìn của quét qua cái, nụ cười gương mặt liền lung lay chực rớt. Người ta đều Nam Cương là mảnh đất Man Di, con người được giáo hóa, chẳng khác gì dã thú, sống cuộc đời ăn long ở lỗ. Trong khoảnh khắc trông thấy y bước lại, thân thể của đứa trẻ Nam Cương này có phòng bị rất ràng, cơ căng cứng, bước nghiêng sang bên nửa bước, quan sát y, giống như chỉ đảo mắt qua là có thể nhìn thấu rằng y hoàn toàn ôn hòa vô hại như vẻ bề ngoài vậy.

      Đứa trẻ giống dã thú con này cũng có được trực giác như loài thú thực , nhìn ra được ai tốt ai mang tâm tư qua quýt cho có lệ, ai giấu trong lòng ý nghĩ xấu xa. Cảnh Thất có phần xấu hổ, giơ tay sờ sờ mũi, ôm quyền chào Trần Viễn Sơn trước: “Tang của thân phụ mấy ngày trước nên làm phiền Trần đại nhân nhiều rồi. Giờ Bắc Uyên mới có thể bái tạ trực tiếp thế này, quả thực thấy trong lòng hổ thẹn thôi”.

      “Hoàng thượng thương nhớ lão vương gia, hạ quan chỉ san sẻ lo lắng giúp người thôi, dám kể công, xin vương gia cố nén đau buồn.”“Trần Viên Sơn hơi thấp đầu: “Hai vị, mời bên này”.

      Đại Hồng lư tự khanh Trần Viên Sơn chính là nhân vật hệt như quả trứng kẽ nứt, khôn khéo vô cùng, với ai cũng giữ khoảng cách gần cũng xa, đám ruồi nhặng trong hai phe của đại hoàng tử và nhị hoàng tử đều muốn chích lên thân thể vị quan được hoàng thượng tin dùng này nốt, chỉ dáng tiec cho đến giờ vẫn chưa tìm được chỗ nào để xuống “miệng”“, sau này đến cả thái tử Hách Liên Dực cũng mơ hồ có ý mời chào.

      Bản thân mơ hồ mấy câu lôi kéo quan hệ, bị đối phương dùng dăm ba câu chặn đứng, còn đội lên đầu danh trung quân ái quốc, nghĩa lớn hiên ngang, Cảnh Thất cũng giận, trong lòng còn lý giải được vài phần về vị Hồng lư tự khanh đại nhân này. Y quay sang Ô Khê, lai thu nụ cười giả nộ gương mặt lại, rằng: “Các vị vừa tới kinh thành, ăn, mặc, ở, lại, lắm vặt bộn bề, còn phải làm phiền Trần đại nhân thu xếp, bản vương lạm chút quyền, thay mặt bệ hạ chiêu đãi các vị khách quý, làm trọn cái nghĩa chủ nhà”.

      Lúc người này mang ý cười gương mặt, đột nhiên lại có thứ khí chất vững vàng rất đặc biệt. Trong thoáng, Ô Khê cảm thấy người thiếu niên này có đôi phần giống với đại vu sư ở đất Nam Cương xa xôi, khỏi ngẩn người, thái độ có chút thù địch bấy lâu cũng tan ít. Thuận theo lời của Trần Viễn Sơn, hỏi rất tự nhiên: “Là phụ thân ngươi chết ư?”.

      Bản thân chữ “chết” này mang điềm xấu, phạm húy kỵ , người Ô Khê nhắc tới lại là lão Nam Ninh vương, càng là đại bất kính. Trần Viễn Sơn hơi khựng lại, đưa măt nhìn Cảnh Thất, chỉ sợ vu đồng Nam Man năng bừa bãi này chọc giận tiểu vương gia. Vị Nam Ninh vương này tuy rằng nho tuổi, thế nhưng được nuôi dưỡng trong cung từ bé, cùng cảc hoàng tử lớn lên, dù vì giao tình giữa lão vưong gia và hoàng thượng cũng được hay là bởi chuyện phong lưu khiến người ta dở khóc dở cười của những quý nhân năm đó cũng xong, tóm lại tuy rằng trước mắt y quyền thế, có điều y còn được hoàng thượng Hách Liên Bái súng ái thương hơn cả ba vị hoàng tử máu mủ ruột rà.

      Nam Cương vu đồng mang thân phận con tin là khó xử, tính tình người này lại có vẻ gì là dễ đối phó, vừa mới đến đây đắc tội với phe đại hoàng tử, nếu lại thêm vị Nam Ninh vương này nữa... Trần Viễn Sơn nghĩ, đến lúc đó đúng là: Chấy rận nhiều da ngứa, kẻ thù nhiều chẳng bõ lo. Ông định câu gi đo xoa dịu khí, lại thấy Cảnh Thất gật đầu, ra vẻ sao cả: “Chuyện hơn năm rồi”.

      “Ừm đúng là rất lâu rồi”, Ô Khê đưa mắt nhìn như hiểu , : “Chẳng trách nhắc đến chuyện phụ thân ngươi chết, ta lại thấy ngươi có vẻ gì là đạu lòng lắm, ra là trải qua thời gian dài như thế rồi” .

      Thế là Trần Viễn Sơn liền khép ngay miệng lại, ông cảm thấy Nam Cương vu đồng này giống như đứa bé tò mò lại còn biết trời cao đất rộng, thò tay vỗ mông hổ, hổ nửa tỉnh nửa mê lười so đo với , còn cho là có viêc gì, lại hếch mũi vểnh mặt lên mà giật tiếp bộ râu. Ông có niềm tín vững chãi, ấy là người như vu đồng, nếu trong tương lai có thế yên ổn sống sót ở nơi này, vậy chỉ sở đó là kỳ tích.

      Cảnh Thất quả nhiên hơi chau mày, hỏi ngược lại: “Hiếu kỳ ba năm còn chưa hết, ý của vu đồng là bản vương bất hiếu hay sao?”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhìn , tượng đất còn có ba phần tính tình, huống gì bản thân Nam Ninh vương gia cũng chỉ là đứa trẻ còn chưa lớn hẳn. Trần Viễn Sơn hiểu được rốt cuộc hoàng thượng nghĩ quẩn chỗ nào, tìm đứa trẻ tới để dỗ dành đứa trẻ, chẳng lẽ ngài sợ hai người lao vào đánh nhau hay sao? Ông chỉ đành cười làm lành: “Theo luân thường đạo lý, tình phụ tử vốn là máu mủ ruột rà, tiểu vương gia sao có thể thương tâm cho được? Chi là vết thương trong lòng giống vết thương thân thể, chỉ đưa mắt nhìn là có thể thấy được ngay, vết thương lòng lúc nào cũng bên trong lồng ngực cả. Vu đồng như vậy, chẳng phải xúc phạm đen lòng hiếu thuận của tiểu vương gia sao?”.

      Ô Khê nghe vậy liền sửng sốt: “Ta…ta có ý đó, ta ngươi tốt”. đưa mắt nhìn Cảnh Thất, ngẫm nghĩ hồi, sau đó lại giải thích rằng: “Phụ thân của A Tâm Lai chết trong khi đánh trận, tìm thi thể của phụ thân chiến trường cõn muội muội lẫn mẫu thân đều khóc nấc lên, khốc rất lớn, tuy rằng khóc, thế nhưng chúng ta đều có thể nhìn ra nỗi đau trong lòng , bộ dạng của ngươi giống ”.

      Cảnh Thất chỉ khoác hình dáng bên ngoài của đứa trẻ mà thôi, đương nhiên có khả năng chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh này với Ô Khê, hơn nữa y phát ra thằng bé này chỉ đơn thuần là trong lòng nghĩ gì miệng liền nấy, rành cách vòng vo, dễ nghe chút là chất phác ngây thơ, kỳ thực chính là hơi thiếu lanh lợi. Y khẽ cười tiếng cho qua chuyện này, bằng thứ giọng xa xăm: “Từ sau khi mẫu thân qua đời, phụ vương... phụ thân ta lúc nào cũng tưởng nhớ đến bà, nhớ nhung khôn xiết, tuy rằng đối với những ngươi còn sống như chúng ta mà , người thân qua đời là chuyện rất đau lòng, có điều đối với ông ấy biết đau đó lại là chuyện tốt cũng chừng”.

      Ô Khê gật đầu, cái hiểu cái , trầm mặc. cụp mắt xuống, hàng lông mi dài hơi phủ xuống, trông có vẻ mê man đôi chút.

      Trần Viễn Sơn lại khỏi đưa măt nhìn Cảnh Thất thêm lần nữa, trong lòng thầm nhủ vị Nam Ninh vương này tuy rằng tuổi , khí độ lại phi thường. Chỉ thấy y khi chuyện mang theo vẻ thong thả ung dung như chẳng hề quan tâm đến, nhanh chậm, thanh hạ thấp xuống, vừa đủ để nén lại mãy phần non nớt do tuổi đời còn , từng cái gia tay nhấc chân đều có nửa phần ra vẻ, tự thành phong cách, mơ hồ lộ ra đôi chút tự tại ung dung. Lại nghe người ta Nam Ninh vương từ hay ra vào Đông cung, quan hệ cá nhân với thái tử điện hạ cực kỳ gắn bó... Trần Viễn Sơn trong lòng khẽ động, lờ mờ nghĩ ra mấy phần suy tính. Lúc này Cảnh Thất ngẩng đầu lên cười với ông mà : “Trần đại nhân, ta nhớ hình như dịch quán còn xa nữa phải?”.

      Trần Viễn Sơn ngẩn người, sau đó vội : “Đúng vậy! Hạ quan xin trước bước, tới đó dặn dò, tránh cho bọn họ tiếp đón khách quý được chu toàn”. Chuyện này đương nhiên cần Trần Viễn Sơn ra mặt, nhưng xem ra Nam Ninh vương có điều gì muốn , cố tình ám chỉ muốn ông ở lại. Trần Viễn Sơn tinh ý mau chóng nhìn ra, vội tìm bừa cớ mà dẫn người trước.

      ^Cảnh Thất lúc này mới dừng bước lại, gương mặt trở nghiêm túc: “Vu đồng, có mấy lời này có lẽ ta ra được thích hợp cho lắm”.

      Ô Khê ngẩng đầu nhìn y.

      Cảnh Thất chậm rãi rằng: “Đại Khánh chúng ta, nam tử đến hai mươi tuổi gia quan, sau khi làm lễ liền là ngươi trưởng thành, nếu là con cháu thế gia hoặc là những người có công danh, qua mười lăm tuổi là có thể vào triều dự thính, cũng có thể thành thân, từ đó về sau những lời kẻ ấy ra, người khác xem như lừi của trẻ nữa”.

      Ô Khê có phần y muốn cái gì.

      Cảnh Thất khẽ lắc đầu, nghiêng đầu nhìn , lúc nhìn gần Ô Khê mới phát ra nét ưa nhìn của vị Nam Ninh vương này, mỗi nét mỗi điểm gương mặt y đều như được chạm khắc hoàn mỹ, đẽo gọt tinh vi, da thịt có sắc trắng nõn mịn màng rất đặc biệt của quý tộc Đại Khánh do sống an nhàn sung sướng mà ra, đường nét còn vương đôi phần ngây ngô non nớt. Thế nhưng lúc y đưa mắt nhìn qua, ánh mắt kia lại có thể dễ dàng khiến người ta quên những thứ ấy, kìm được lòng muốn nghe cho những lời y . Cảnh Thất gần như ép trọn thanh trong cuống họng, tự nhiên lại mang theo mấy phần nghiêm trọng, y : “Nếu phải ngươi còn ở tuổi này, nếu… tại người ngồi kia trọng lễ trọng danh như thế, với những chuyện ngươi làm hôm nay, dù cho có chết cả nghìn lần cũng coi là nhiều”.

      Ô Khê trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn y - quản nhiên nghe hiểu. Cảnh Thất híp mắt lại, hơi ngẩng đầu nhìn về phái chân trời, như thủ thỉ: “Ngươi mới tới nơi này có vài chuyện hiểu được, người muốn giết ngươi hôm nay, là đại hoàng tử Hách Liên Chiêu, Giàn Tự Tông Giản thượng thư bị ngươi bỡn cợt là phụ thân của hoàng tử phi, tại ở trong triều, phe đại hoàng tử trong thế tay che cả bầu trời, đến cả thái tử cũng coi ra gì, nếu có lòng muốn hại ngươi...”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :