1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất ngay cả bản nháp cũng cần viết, đĩnh đạc mà rằng: “Người mắc phải chứng tham ngủ, lúc ban đầu khác gì người bình thường chỉ có phần tham ngủ, uể oải hơn chút, về sau cả ngày đều trong trạng thái mơ màng vừa nhắm mắt vào là có thể ngủ liền ngày đêm, sấm đánh bên tai cũng nhúc nhích, đợi thêm vài năm nữa trôi qua, có thể chìm vào giấc ngủ dài, ăn uống, ít ba mươi đến năm mươi năm, nhiều ...”.

      “Nhiều được bao lâu?”, Hách Liên Dực bưng chén trà lên, ngồi ở bên nghe y thao thao bất tuyệt.

      Ánh mắt của Cảnh Thất lóe lên, cười : “Nghe người ta bảo, người dài nhất có thể ngủ đến sáu mươi ba năm tỉnh”. Hách Liên Dực cảm thấy trong nháy mắt, dường như có thứ thần thái nào đó diễn tả được thành lời lướt qua gương mặt của thiếu niên thanh tú ấy, như giễu cợt mỉa mai, lại phảng phất vài phần vui đùa cười cợt. Thế nhưng chỉ thoáng liền thôi, nhanh đến mức khiến cho là mình hoa mắt trông lầm. Hách Liên Dực chớp mắt, trước mắt chỉ còn sót lại gương mặt lờ đờ biếng nhác của tên tiểu tử bịp bợm, nhìn thế nào cũng thấy uất nghẹn cả người, thế là liền tiện tay cuộn tròn quyển sách y đặt ở bên lại, sau đó gõ đầu y: “Là chứng ham ngủ ư? Theo ta thấy là bệnh lười mới đúng?”.

      Cảnh Thất vừa cười vừa né. Từ kháng cự và thích ứng lúc ban đầu, y dần dần quen với những màn đùa giỡn cố kỵ điều gì giữa đám thiếu niên, chỉ là thinh thoảng chợt nảy ra đôi phần cảm khái, ví như: “ ra ta và người này cũng từng có thời điểm lòng vướng mắc thế này”. Quỷ Vô Thường làm việc quá mức vô thường, người trước mặt kia dù trong tương lai tài trí kiệt xuất thế nào, thủ đoạn độc ác, trở mặt vô tình ra sao giờ trong mắt Cảnh Thất, chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ quật cường cắn răng chịu cam lòng, chịu cúi đầu khuất phục.

      Hách Liên Dực dù sao cũng hơn y vài tuổi; chẳng mấy chốc bắt được y, dằn trong lồng ngực cấu véo hồi, nắn cho gương mặt bé xíu của Cảnh Thất đỏ hồng lên mới thả người ra, oán hận bảo: “Ngươi với phụ hoàng cái khác học được, ngược lại thành tài được ngón võ: Thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi”.

      Con chê cha dở, huống gì lão cha có hoang đường thế chứ hoang đường nữa cũng vẫn là vị hoàng đế chỉ cần mở miệng là có thể chém bay đầu kẻ khác, Cảnh Thất bị giật mình bởi câu thẳng thừng kiêng dè gì của . Con người Hách Liên Dực từ trước đến nay vốn làm việc thận trọng thỏa đáng, là người chủ trương “ thừa bước, thừa câu”, câu nếu quẹo đủ chín khúc quanh mười tám khúc vòng trong bụng tuyệt đối chịu tùy tiện thốt ra. Nhung dù sao tại vẫn còn , khôn ngoan sắc sảo còn chưa hoàn thiện, Cảnh Thất trở lại trong cung ngay cả người có thể lời thực lòng cũng có nếu phải nín nhịn quá mức rồi cũng chẳng đến nỗi lựa lời như thế.

      Lời vừa ra khỏi miệng là Hách Liên Dực biết mình lỡ, trong lòng thầm nghĩ may mà Bắc Uyên chẳng phải người ngoài. Thế là thở dài tiếng, chuyển đề tài “Ta thấy ngươi sống trong vương phủ cũng sung sướng nhàn hạ gớm nhỉ!”. Cảnh Thất lặng thinh hồi lâu, bấy giờ mới : “Thái tử, tiền lệ định, thị độc của hoàng tử triều ta phần lớn là con cháu thế gia, chưa kế thừa tước vị. Phụ vương mất sớm, hôm nay…Dựa theo quy củ, việc đọc sách của thần nên do vương phủ tự mời Tây Tịch(*) ...” Y dừng lời, liếc mắt nhìn Hách Liên Dực, thế gia của Đại Khánh đời đời cha truyền con nối, bất kể tuổi tác, phụ thân qua đời, tước vị truyền lại cho con trai trưởng, bất kể đứa bé đó mười tuổi hay mới lên năm, kế thừa tước vị xong người ấy cũng coi như trường thành rồi.

      (*) Tiên sinh dạy học tại nhà. cổ nhân quy định ghế phía Đông là ghế của chủ, ghế phía Tây là ghế của khách hoặc thầy, vì vậy thường gọi những tiên sinh dạy học tại nhà hoặc phụ tá, quân sư là Tây Tịch.

      Thế nhưng dẫu sao Cảnh Thất cũng là người lớn lên trong cung từ , nếu y muốn tiếp tục làm thị độc của thái tử cũng hợp lý hợp tình, coi là chuyện lớn - giống như kiếp trước vậy. Trừ phi là do bản thân y tình nguyện mới viện cớ này, Hách Liên Dực thầm hiểu trong lòng, khỏi thất vọng vô cùng: “Bắc Uyên ...”.

      Cảnh Thất tự nhận bản thân sớm còn trẻ trung gì nữa, cái hăng hái của thiếu niên cũng bị mài mòn cạn kiệt, muốn tiếp tục hao tâm tổn sức với đám người đó nữa - đương nhiên nguyên nhân chủ yếu hơn là, y muốn dính dáng quá nhiều đến con người tương lai bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn này. Có điều dây dưa về phần dây dưa, cũng thể đắc tội với được, nghĩ bụng hồi y liền : “Thái tử có biết ai tới đây vào đêm Đầu Thất của phụ vương thần ?”.

      Hách Liên Dực sửng sốt.

      “Là Phùng đại tướng quân Phùng Nguyên Cát.” Cảnh Thất thấp giọng , ngón tay gõ lên mép bàn, đôi mắt cụp xuống.

      Lúc này Hách Liên Dực mới hoàn hồn, thần sắc đau xót, vẻ thương tiếc lần lượt lên gương mặt, lúc lâu sau mới cười lạnh tiếng: “Đại hoàng huynh của ta … đúng là rất được. Bản lĩnh khác chẳng thấy đâu, thế nhưng riêng phần vu oan gián họa, hại nước hại dân, nếu huynh ấy nhận mình đứng thứ hai ai dám mặt dày đòi tranh thứ nhất”.

      thình lình đứng dậy, chắp tay lại trong phòng vài bước: “Rồng ngủ say tính, hổ lạc bước đồng bằng, đám sài lang hoành hành, nếu như ta … hừ!”. Nếu là gì, , tất cả nỗi đau thương phẫn nộ của thiếu niên đều hóa thành tiếng cười lạnh bị nghiến giữa kẽ răng, gương mặt nhìn nghiêng cứng đờ lại.

      Cảnh Thất : “ quyền thế, chỉ đành buông tay nghe mệnh trời thôi. Thế nhưng hôm đó thần đột nhiên cảm thấy, nếu thần tiến cung mà ở lại trong vương phủ, ít nhất có thể giúp thái tử có chỗ để “về”“.

      Hách Liên Dực quay đầu lại, rất nhiều năm sau vẫn nhớ như in bộ dáng của thiếu niên ngày hôm ấy, y khoác chiếc trường bào màu xanh nhạt có phần ảm đạm, co chân ngồi đó, hai tay bưng chén trà, khóe mắt cong cong, mắt cười sao mà lém lỉnh. có những lời tôn kính dư thừa, ra vẻ trải đời lên mặt, chỉ là xưng thần gọi thái tử sơ sài hời hợt, giọng điệu ra như tán gẫu chuyện đời thường ít nhất có thể giúp thái tử có chốn quay về. Thiếu niên biết vị sầu, trong lòng thiếu niên còn chưa có quá nhiều hoài nghi ngờ vực, thiếu niên còn chưa nếm trải cái cảm giác nắm quyền sinh sát trong tay.

      Chỉ đáng tiếc, cánh xuân tươi đẹp há chờ thiếu niên ... Mà thôi, những chuyện ấy để sau này hãy .

      Lần đầu tiên Cảnh Thất chính thức ra cửa gặp người, vào sáu tháng sau, khi hoàng thượng cố ý truyền chỉ tới vương phủ, gọi y tiến cung - nguyên nhân là bởi con tin từ Nam Cương tới.

      Cách nghĩ của hoàng đế bệ hạ kỳ thực rất đơn giản, nghe vu đồng của đại vu sư mới chỉ mười mười hai tuổi, vẫn còn là đứa trẻ, ngàn dặm xa xôi từ Nam Cương tới kinh thành, đường dài lại khó , có hợp khí hậu tạm thời chưa nhắc tới, tối thiểu ngôn ngữ thông hiểu, cũng đáng thương. Đại Khánh từ trước tới nay vốn lấy nhân nghĩa để trị quốc, đối phương từ xa mà tới, dù thế nào cũng phải đón tiếp nồng hậu, khiến cảm thấy như ở quê nhà mới được... Đương nhiên, trị quốc bằng nhân nghĩa và xuất quân đánh Nam Cương là hai chuyện khác nhau, chuyện nào ra chuyện nấy. Vừa khéo Cảnh Bắc Uyên lại là người lớn lên trước mắt ngài, đứa bé này vừa biết giỡn biết đùa, lại ham an nhàn ưa trốn việc, còn biết giở mánh khóe ra, hợp ý ngài lắm lắm. Ngài cảm thấy Cảnh Bắc Uyên là đứa bé “ngoan” hiếm thấy, nhân dịp này cũng có thể kết thêm bằng hữu.

      Thế là trời vừa sáng, Cảnh Thất bị đám người vây quanh, trong ba lớp, ngoài ba lớp, mặc lên người y bộ triều phục kích thước tí hon. Sau đó Cảnh Thất mắt nhắm mắt mở chậm rãi vào cung, gặp được người định cùng y dây dưa cả đời.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5: Vu đồng Nam Cương


      Khi xe tiến qua cổng lớn kinh thành, Ô Khê liền kìm được mà len lén vén rèm lên.

      Từ Nam Cương tới Trung Nguyên, hành trình mất tròn mấy tháng. Đến nơi mới biết ra Trung Nguyên trong truyền tuyết lại có đất rộng lớn nhường này, có dân cư đông đúc đến vậy. Thành quách nối tiếp nhau, xe cộ lại như mắc cửi, hành trình dài như thế có cả đời cũng tới được. Những cánh rừng rậm quanh năm bao phủ trong sương mù và chướng khi cùng những làng trại dựng lên giữa núi lớn đất Nam Cương, đứng trước mặt non song tươi đẹp trải dài vạn lý thế này liền trở nên đáng kể, thậm chí còn có phần nghèo nàn cùng quẫn nữa, vậy là thứ gì hấp dẫn quân đội Trung Nguyên, khiến bọn họ nhất định phải tấn công tộc nhân của cho bằng được?

      Ô Khê từng hỏi đại vu sư, đại vu sư là người có quyền uy nhất cũng là người có trí tuệ nhất trong bộ lạc, lời ngài ra đại diện cho ý chí của đại thần Già Hi, Ô Khê tương lai cũng trở thành đại vu sư, thế nhưng vẫn còn là đứa trẻ, còn rất nhiều rất nhiều điều hiểu. Đại vu sư với rằng: “Đây là thử thách của đại thần Già Hi, đại thần Già Hi có mặt ở khắp mọi nơi, nhìn tất cả những việc mọi người làm, ngày hôm nay gieo xuống nguyên nhân, hôm sau thu hoạch kết quả. Chỉ có điều sinh mạng của phàm nhân quá ngắn ngủi, thế nên giống như côn trùng chẳng mấy chốc lìa đời vậy, vô tri vô giác, hiểu được ý chí của thần. Đợi đến khi con lớn lên, đợi đến khi con gặp được rất nhiều người, biết được rất nhiều chuyện rồi, con mới có thể lờ mờ hiểu ra chút”.

      Lúc đại vu sư những lời này, những nếp nhăn bên khóe mắt nheo lên, ánh mắt ngài tĩnh lặng nhìn về phía núi non giăng mắc sương mù phía đằng xa, tối đen như mực, hệt như có hồ nước đọng tĩnh lặng. Ô Khê nhìn ánh mắt ngài, đột nhiên cảm thấy vẻ phiền não khó tả. Đại vu sư vỗ đầu Ô Khê, với rằng: “Con mười tuổi rồi, cũng bắt đầu có chút suy nghĩ, có cách nghĩ của riêng mình. Còn rất nhiều chuyện dù ta có dạy chưa chắc con nhớ được, cũng đến lúc để con ra ngoài trải nghiệm rồi”.

      Ô Khê vươn tay nắm chặt lấy tấm áo choàng dài của đại vu sư, mím chặt môi, lời nào. Đại vu sư thở dài tiếng: “Mảnh đất Trung Nguyên tựa như cạm bẫy, có náo nhiệt và giàu sang mà con tưởng tượng được ra, có những con người xinh đẹp nhất, những đồ vật tinh xảo nhất, cũng có thể con cảm thấy rằng, so với Trung Nguyên Nam Cương chỉ là nơi tồi tàn bị núi cao ngăn trở, con luyến tiếc rời nơi ấy, quên mất bản thân mình là ai”.

      “Con thế”, Ô Khê ngẩng mặt lên nhìn ngài, trịnh trọng giơ cánh tay lên: “Con thề với thần linh rằng con nhất định trở về, cả đời này con quên tộc nhân của mình. Con dẫn dắt tộc nhân báo thù, con nhớ kỹ những người từng ức hiếp chúng ta, khiến cho những kẻ đó đều chết yên ổn!”.

      Đại vu sư nghe thế liền cười, thần sắc ngài lúc cười rộ lên giống sứ giả của thần ở cao, cũng giống vị thủ lĩnh hai, mà chỉ giống lão nhân bình thường, mang theo đôi phần hiền hòa và mỏi mệt. Ngài nhìn đứa trẻ kia ngày trưởng thành, có nỗi trông mong thành lời, rồi lại vì trông mong lấy quá dày quá nặng, mà dần dần để lộ sầu lo: “Nhớ lấy những lời con hôm nay, nhớ lấy quê nhà của con, bất kể có tới bao xa, phải nhớ rằng tộc nhân của con vẫn chờ đợi”

      Trung Nguyên khiến mắt hoa lên, Ô Khê trong lòng rất hiếu kỳ, qua chỗ nào cũng chỉ hận thể mọc thêm đôi mắt nữa để xem cho kỹ càng cặn kẽ, Thế nhưng trong nỗi hiếu kỳ còn xen vài phần bồn chồn thãp thỏm, mỗi ngày trước khi ngủ, nó đều phải lặng yên lặp lại lượt những lời dặn dò của đại vu sư trước lúc lên đường. Đất Trung Nguyên mênh mông như thế, lại chẳng có nơi nào phồn hoa được giống kinh thành, phồn hoa đến độ khiến cảm thấy chân thực. Xuyên qua tấm rèm xe bị vén lên, luồng khí vị đặc biệt phả thẳng vào, Ô Khê cẩn thận phân biệt, đó là thứ hương vị phát ra từ đám đông người và xe chen chúc, sền sệt mà dinh dính, trong đó có lẫn vào chút ít hương thơm, thứ hương rất nhạt, như mang theo loại mê hoặc nào đó vậy. ngẩng đầu, dọc hai bên đường đứng chật ních người, có người xách lồng chim, có kẻ cầm theo rổ, mọi người hứng thú dạt dào nhìn theo đoàn người của , hệt như vây xem thứ động vật gì kỳ dị lắm.

      Chiếc xe chậm rãi chạy êm hẳn, lăn bánh con đường bằng phẳng lát từ những khối đá xanh lớn, lúc trong thành đoàn người có qua con sông quanh co uốn lượn, có mấy chiếc thuyền cực kỳ lớn, cũng vô cùng rực rỡ im lìm thả nèo mặt nước. Dòng nước chảy qua, khẽ vang róc rách, dương liễu ven sông buông nhành lá xuống, cứ như muốn thả mình vươn tới tận trước mặt Ô Khê vậy. giơ tay muốn túm lấy, thế nhưng lại bắt được. Vào lúc này xe dừng lại, có tiếng chân ai bước lại, Ô Khê buông rèm xe xuống, chỉnh tư thế ngồi cho ngay ngắn, cửa xe mở ra từ đằng trước, nó trông thấy tộc nhân A Tâm Lai cùng theo cũng giống mình vậy, đứng ở bên, thắt lưng ưỡn thẳng tắp, như thể muốn bản thân trông có vẻ cao lớn hơn chút. Phía sau lưng ông lão vẻ mặt tươi cười, đội cái mũ cao kỳ quái, ống tay áo rộng thùng thình buông xuống tới tận gần đầu gối, bàn tay cũng bị che ở bên trong, vừa mở miệng liền nghe thấy thanh vừa lại vừa the thé: “Ôi chao, đây chính là vu đồng đại nhân đấy sao? Tạp Gia xin có lễ”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lỗ Bách Xuyên theo lập tức dùng tiếng Man Nam Cương giải thích với rằng: “Vị này là Hỷ công công hầu hạ bên thánh giá, là người được hoàng thượng tin cậy nhất. Hoàng thượng cố ý phái Hỷ công công tới nghênh đón ngài ngoài cổng Tuyên Đức, còn thiết yến trong cung đón gió tẩy trần cho ngài, đây là ban ân vô cùng lớn đấy ạ!”. Lỗ Bách Xuyên là người Hán sống ở vùng biên giới của Nam Cương là trong số những người dẫn đường được Phùng Nguyên Cát chiêu mộ khi đánh trận, tinh thông cả tiếng quan thoại lẫn tiếng Man, con người lại lanh lợi biết luồn lách lên cao, lăn lộn trong quân cũng coi như thành được nửa tâm phúc. Khả năng tiếng Hán của đoàn người từ Nam Cương tới chỉ giới hạn trong những câu đối thoại giản đơn, hơi phức tạp hơn chút là rơi vào tình trạng nửa hiểu nửa ngay, thế nên được sai riêng tới làm người thông dịch riêng cho vu đồng.

      Gương mặt của Ô Khê bị tấm vải đen che lại, chỉ để lộ đôi đồng tử rất đen, nhìn lướt qua Lỗ Bách Xuyên. Nụ cười mặt Lỗ Bách Xuyên thoáng cứng đờ có cảm giác đôi mắt của Ô Khê giống của trẻ con, nó đen như thế, hoang dã như thế, cứ như được khắc cùng khuôn với lão Vu sư bất tử cổ quái kia vậy, bộ dạng lạnh lùng đưa mắt nhìn sang của nó lúc nào cũng khiến người ta buốt giá cả người. Ô Khê từ từ đứng dậy, Lỗ Bách Xuyên nịnh nọt vươn tay ra đỡ, lại bị A Tâm Lai đánh bay tay ra. Lỗ Bách Xuyên giận dữ quay đầu, lại trông thấy nam nhân hung hãn kia nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn mình, phần thân trần trụi lộ ra hình xăm sắc màu sặc sỡ, khiến cho người võ sĩ trẻ tuổi trông có phần hung tợn. Trong khoảng khắc, cơn giận của Lỗ Bách Xuyên liền xẹp xuống ngay trong bụng, xấu hổ lùi sang bên, nhìn A Tâm Lai khom lưng xuống, dùng động tác cực kỳ khiêm nhường để Ô Khê nắm lấy cánh tay của mình, cẩn thận đỡ xuống xe.

      Ô Khê giương mắt lên, nhìn Hỷ công công giọng the thé kia chốc, thoáng do dự, rồi lại nhớ tới lời đại vu sư dặn, sau khi tới Trung Nguyên rồi phải giữ gìn bản thân, cứ coi như là vì bảo vệ cho người trong toàn tộc. Thế là cuối cùng vẫn hơi cúi đầu xuống. Hỷ công công lập tức nghiêng người, tỏ ý dám nhận lễ này: “Lão nô dám nhận, vạn vạn lần dám!”.

      Hoàng thành nằm ở trung tâm của kinh thành, cung điện nối tiếp nhau, chỉ cần thoáng lơ đãng thôi là bị mất phương hướng trong khối điện ngọc cung vàng này, hệt như giăng mắc tới tận cung mây vậy. Ô Khê ngẩng đầu nhìn, trong lòng nghĩ, đúng là cao ... bắt đầu thấy có chút sợ hãi rồi, thế nhưng thể biểu ra, bởi vì phía sau còn đám người A Tâm Lai, còn cả đám binh tướng của kẻ thù, thể khiến tộc nhân của mình mất mặt.

      Ô Khê lẳng lặng hít hơi sâu, chỉnh trang lại y phục của bản thân, theo Hỷ công công vào trong đó.

      Khi đoàn võ sĩ của Nam Cương tới đại điện, văn võ bá quan xì xào bàn tán lập tức lặng thinh, nhìn đoàn Nam Man khí thế cực kỳ hung hãn xếp hàng tiến vào. Sinh sống ngoài trời quanh năm khiến bờ vai bọn họ nhìn có vẻ rất rộng, bả vai của nam nhân nào cũng có những hình xăm giống như đồ đằng(*), làn da màu mật lộ ra, tóc để xõa xuống.

      (*) Đồ đằng (Totem) là tượng trưng cho thần hộ mệnh và tổ tiên của quần thể người nguyên thủy, là tượng văn hóa xuất rất sớm trong lịch sử loài người. Đồ đằng xuất phát từ chữ “Totem” trong tiếng Indias, là “động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có gần gũi máu thịt” (Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy và Nguyễn Đức Đương, Tử điển tiếng Việt, 2005). Ví như đời nhà Thương có câu “Trời cho chim đen giáng xuống thành Thương” (Thiên mệnh Huyền điểu, giáng nhi sinh Thương), bởi vậy chim đen trở thành đồ đằng của tộc Thương).

      Cảnh Thất nhận được ân điển của hoàng thượng Hách Liên Bái, ngồi bên cạnh pho tượng phật lớn này. Bấy giờ y nhân dịp người chú ý, lén lén lút lút há miệng ngáp cái, vừa mới ngáp được nửa nghe thấy tiếng báo, liền kìm trở lại, sau đó cố sức nháy cho mấy giọt lệ dâng lên trong mắt ứa ra ngoài. Y vẫn còn nhớ mang máng kiếp trước chỉ nghe Nam Man cúi đầu xưng thần, tâm lý ưa hư danh của hoàng thượng được thỏa mãn, cũng thấy ngài nghĩ ra chiêu trò gì nữa, càng có chuyện con tin gì gì đó vào kinh. Quả nhiên kiếp này sống lại, vẫn có số chuyện giống như trước nữa. Y cũng khỏi có phần tò mò, đưa mắt nhìn vọng ra xa. Y muốn nhìn xem dân Nam Man dũng mãnh hạ gục toàn bộ bốn mươi vạn quân tinh nhuệ của Đại Khánh rốt cuộc trông tròn méo ra sạo.

      Thế nhưng vừa đưa mắt y liền trông thấy đứa trẻ bị đám võ si kia vây quanh. Thân thể yếu bị bọc trong chiếc áo choàng đen sẫm, ngay cả gương mặt cũng trông thấy, chỉ để lộ đôi mắt, trông có vẻ nồng nặc quỷ khí, sống lưng ưỡn thẳng vô cùng, nhìn như hoàn toàn sợ sệt mà đón nhận ánh mắt quan sát của tất cả mọi người. Thế nhưng hiểu vì sao, Cảnh Thất lại cảm thấy đứa trẻ ấy có đôi chút đáng thương.

      Võ quan của Đại Khánh quỳ xuống, hô to vạn tuế vạn vạn tuế, đoàn võ sĩ Nam Man đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng đồng loạt quỳ xuống, chỉ có vu đồng mặc áo choàng đen kia là còn đứng đó, trông có vẻ vô cùng lẻ loi.

      Bộ Lễ Giản thượng thư lông mày dựng ngược, mắt trợn trừng lên, lão e hèm mấy tiếng nặng nề, rồi giận dữ : “To gan, các ngươi thuần phục Đại Khánh ta, lúc này đây lấy thánh thượng làm đầu, nếu gặp quân phụ, đương nhiên phải hành lễ ba quỳ chín lạy. Cớ sao lại quỳ?!”.

      A Tấm Lai lớn tiếng đáp rằng: “Hoàng đế của Đại Khánh, chúng ta thua trận, xưng thần với ngài, quỳ xuống cũng là chuyện nên làm, thế nhưng vu đồng là đại vu sư tương lai, là sứ giả của đại thần Già Hi, quỳ trước bất cứ người nào cả!”.

      Giọng của A Tâm Lai rất khỏe, tiếng vừa ra, cả đại điện đều vang vọng thanh của . Cảnh Thất híp mắt nhìn qua, người này nhìn cao lớn vạm vỡ, thế nhưng nghe thanh chuyện kìa, chỉ sợ vẫn còn là đứa trẻ, có cái ương bướng của nghé con mới sinh sợ hổ.

      Giản thượng thư sa sầm mặt xuống, giận dữ đến độ ria mép dựng ngược cả lên: “Hoàng đế của chúng ta là chân mệnh thiên tử, cửu ngũ chí tôn, dù cho thần linh bé tí nơi biên cương tộc Man các ngươi có đích thân giáng thế cũng khinh suất được, huống gì chỉ là hài đồng cao ba thước mang danh xưng gì đó!”.


      A Tâm Lai trừng mắt nhìn lão bằng đôi mắt tựa chuông đồng, song Giản thượng thư nào phải gã kém cỏi như Lỗ Bách Xuyên. Vị lão đầu ấy nhìn qua mũ cao áo rộng, gió thổi cũng bay, mặc dù làm quan bộ Lễ lấy quy củ làm đầu, nhưng thực ra cũng chỉ là lão lừa già ngang bướng, cả đời này của lão có hai sở trường, là mắng người hai là mắng xong trừng mắt nhìn nhau với đối phương. Ngay đến Hách Liên Bái cũng phải tránh lão mấy phần. Lão cùng A Tâm Lai già trẻ, mắt to trợn trừng mắt , chẳng ai chịu nhường ai.

      Cảnh Thất hơi cúi thấp đầu, cố ép xuống khóe miệng nhếch lên.

      Ô Khê lại đột nhiên vươn tay ra, đè vai A Tâm Lai xuống, sau đó nó tiến lên phía trước mấy bước, ngay ngắn quỳ xuống: “Nam Cương vu đồng Ô Khê, bái kiến Đại Khánh hoàng đế bệ hạ”. Nó còn chưa vỡ giọng, thế nhưng thanh lại ràng vang dội, vương chút điệu trẻ con, hai bàn tay chống mặt đất, lộ ra ngón tay có phần tái nhợt, sau đó cúi người xuống, cung kính dập đầu cái. Cảnh Thất thấy được, trong khoảnh khắc ấy, đám võ sĩ Nam Man đứng sau lưng đều siết chặt nắm tay lại, còn chàng trai trẻ mới khiêu khích Giản thượng thư ban nãy hệt như bị sương đánh tuyết đè, cả vành mắt cũng đỏ lên.

      Hách Liên Bái “chậc” tiếng, xua tay: “Mau bình thân cả ”. Sau đó ngài liền quay đầu sang trừng mắt liếc Giản thượng thư: “Giản ái khanh này, phải trẫm khanh đâu, thế nhưng Đai Khánh chúng ta là thiên triều thượng quốc, nên có tấm lòng bao dung người khác. chỉ là đứa trẻ, ngàn dặm xa xôi tới nơi này, mới được bao nhiêu tuổi? Khanh bắt chẹt làm chi? Người đâu, ban ghế cho Vu Đồng”.

      Đợi đến khi đối phương quỳ rồi, dập đầu rồi, ngài mới trách giận lão thượng thư, khiến người ta triệt để biến thành kẻ xấu, vừa khéo tôn lên lòng nhân ái của bản thân. Cảnh Thất cảm thấy hoàng thượng nhà mình quả thực là nhân vật có hai trong thiên hạ! Lại thấy vị hoàng thượng khôi hài này hơi nhoài người về phía trước, tò mò quan sát tiểu vu đồng của Nam Cương, hệt như đứa trẻ vậy, mở miệng liền hỏi: “Vu đồng Nam Cương, trẫm hỏi ngươi, nếu được gọi là vu đồng, vậy ngươi có bản lĩnh gì hơn người hay ?”.



      Ngài vươn tay ra hiệu: “Tu luyện vu thuật của các ngươi có thể thành tiên, có thể trường sinh bất lão ? Ngươi có biết thuật điểu khiển gió hay chui xuống đất ? À... í đúng rồi, ngươi có biết thuật xuyên tường ?”.

      Đại điện lặng ngắt trong chốc lát, có ai đời đường đường đấng cửu ngũ chí tôn tiếp đãi kẻ đến đầu hàng, câu đầu tiên phải trấn an, cũng phải uy hiếp, càng phải thể quốc uy Đại Khánh, lấy đó chứng tỏ rằng đối phương thua oan uổng, về sau phải ngoan ngoãn nghe, mà là hỏi đối phương có biết thuật xuyên tường hay ? Phỏng chừng có ít người mang tâm tình hao hao Cảnh Thất, muốn giấu mặt sau tay áo dài giả đò tồn tại, nếu giống như Giản lào thượng thư, tuy năng gì, thế nhưng ria mép dựng ngược hết cả lên, trông có vẻ như sắp ngất ngay tại trận.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6: hồi náo nhiệt


      Bàn tay rụt trong tay áo của Ô Khê nắm chặt lại, móng đâm vào lòng bàn tay, bộ dạng tay chống dưới cằm, mỉm cười tủm tỉm của nam nhân cao vời vợi kia khiến cảm thấy khó chịu thành lời được. nghĩ, cách người đó nhìn mình giống như đám quý nhân vây xem con mèo con chó mua vui cho người vậy. trần đại điện cao cao là khoảng trời nho , con rồng cây cột lớn kia sinh động như sống, lượn tròn mà lên, vút thẳng tầng trời. Ánh nhìn của tất cả mọi người đều phủ xuống từ cao, rơi xuống thân thể . Ô khê cứ nghĩ bản thân mình luôn luôn bình tĩnh, cũng đại vu sư học tập rất nhiều điều, biết cái gì là đúng, cái gì là sai, thế nhưng chưa bao giờ rơi vào tình trạng hoàn toàn mất kiểm soát bản thân như tại.

      Ở Nam Cương, đại vu sư là thần của dân chúng, tộc nhân kính trọng dại vu sư như kính trọng đại thần Già Hi vậy, vu đồng là đại vu sư tương lai, nghe vu đồng chính là tiểu sứ giả từ trời giáng xuống, phải chọn lựa rất kỹ càng, sau đó rời khỏi gia đình mình, được nuôi bên cạnh đại vu sư ttừ , học đủ loại kiến thức, trong mắt của các tộc nhân, chẳng hề vì tuổi mà thiếu chút tôn sùng. Bỗng chốc bên trong nỗi kích động trào dâng, điên cuồng va đập, muốn xông khỏi thân thể, muốn lao về phía tất cả những người khinh miệt như vậy.

      Ô Khê cúi đầu nhìn chếch sang, lại trông thấy vẻ mặt của A Tâm Lai và những người khác - những dũng sĩ và tộc nhân quả cảm can trường của , đứng đó, bé, tầm thường, gương mặt là nỗi bi phẫn khi dám giận mà dám . Những nam nhân dù có đối mặt với dã thú và rắn độc cũng chưa từng lùi bước, giờ phút này đứng ớ đây, phải ngẩng đầu cao mới có thể trông thấy kẻ ở cao vời vợi kia.

      Giống như đám côn trùng mặc người xâu xé vậy.

      Ô Khê hít hơi sâu, dùng đầu lưỡi cứ hễ tiếng quan thoại là lại được linh hoạt cho lắm mà từ tư : “Những điều hoàng thượng , có lẽ là vu thuật của người Trung Nguyên, những thứ ấy Nam Cương chúng tôi có”.

      “Hả? Vậy các ngươi tu luyện những thứ gì?”

      Ô Khê lẳng lặng liếc mắt nhìn ngài, tạm thời chưa bàn đến Hách Liên Bái bị đường nhìn của chiếu thẳng vào, đến cả Cảnh Thất đứng bên cũng khỏi cảm ánh nhìn của đứa bé này thực cố quái, có thứ gì đó rất khác thường, nhìn vào khiến lòng người cảm thẩy khó chịu đến kỳ lạ, hoàn toàn đáng như những đứa trẻ khác.

      Ô Khê đứng dậy: “Đế tôi biểu diễn cho hoàng thuợng xem có được ?”.

      Hách Liên Bái gật đầu ngay: “Được, ngươi có cần thứ gì trợ giúp ?”.

      Ô Khê lời nào, đôi mắt lộ ra bên ngoài hơi cong lại, tựa như cười, Cảnh Thất thấy thế lại khỏi chau mày, lúc Ô Khê quay người lại, vừa khéo chạm phải ánh măt nhìn sang dưới đôi mày chau lại của Cảnh Thất. Bay giờ mới chú ý đến đứa bé lơ đễnh, đứng hơi nghiêng người bên cạnh hoàng đế Trung Nguyên, có điều Ô Khê cũng chi quét đường nhìn hời hợt qua người y lượt, sau đó quay người hai bước, tới bên cạnh thượng thư bộ Lễ Giản thượng thư Giản Tự Tông kia. Ô Khê ngẩng đầu, đôi mắt vừa to lại vừa đen cong lên, đặt tay lên ngực mình rồi hành lễ. Giản Tự Tông biết có ý gì, chỉ chau mày quan sát từ xuống dưới lượt.

      Đột nhiên, Giản Tự Tông cảm thấy có gì đó ổn, mắt lão như bị thứ gì đó che lại vậy, chỉ cảm thấy đôi chút mơ hồ, vội vàng lùi lại đằng sau hai bước, đôi tai ù lên, ngỡ ngàng nhìn bốn phía, nhưng người đứng gần ngay bên cạnh cũng thấy ràng. Trong lòng Giản Tự Tông biết mình bị trúng chiêu của tên tiểu tử này rồi, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, lão chỉ tay vào Ô Khê, giận dữ quát lên: “Ngươi...”.

      Thế nhưng vừa đưa mắt nhìn lại, trước mặt đâu phải tiểu tử áo đen che kín mặt, ràng là nữ tử thanh xuân váy áo hồng đào. Giản Tự Tông chỉ thấy nữ tử kia nhoẻn miệng cười với lão, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, hai gò má ửng sắc hồng nhạt, hai hàng mày dài hơi thấp xuống, khéo léo để lộ thứ phong tình diễn tả được thành lời, đuôi mắt cong cong tựa móc câu, lại có ba phần hao hao như hoa khôi Tiểu Hà Nguyệt trong ngõ Cổ Liễu.

      Gương mặt Giản Tự Tông lập tức đỏ ửng lên.

      Chỉ thấy mỹ nhân kia bước lên vài bước, bàn tay vươn lên cởi bỏ váy áo, Giản Tự Tông ngạc nhiên thầm nhủ, trước mặt bao nhiêu người, sao lại có hạng nữ nhân dâm đãng thế này, còn cả gan làm loạn màng liêm sỉ nhường kia. Lão định ngăn cản nàng ta lại chợt phát ra xung quanh lão chẳng còn bóng người nào, trong đại điện trong trơn thấy bách quan quần than đâu nữa, chi còn lại hai người là lão và nữ tử kia.

      Lão lại nhìn lần nữa, chỗ này đâu phải đại điện nào, ràng Ịà lầu Sinh Yên phủ ngập mần sa đỏ rực. Nữ tử rất giống Tiểu Hà Nguyệt kia sấn người tới, áo ngoài cởi ra hơn phân nửa, đôi bồng đào mềm nửa nửa che, đó nổi bật nốt chu sa đỏ thắm, ánh mắt nàng mê man như phủ tầng sương, thẹn thùng e lệ lại vương vấn vài phần giận dữ, đủ loại cảm xúc xoay vần trong đó. Nhưng chớp mắt nhìn cái, lão lại chẳng thấy gì nữa cả, chỉ còn sót lại đôi mắt hạnh long lanh nước, Gián Tự Tông thấy tình cảnh ấy, chỉ cảm thấy có luồng nhiệt kéo qua phần thân dưới, ba hồn bảy vía sớm bay mất hơn phân nửa, kìm lòng đặng mà vươn tay ôm chật láy lấy nhân kia. Chi cảm thấy người trong lòng vùng vẫy chối từ, càng làm tăng thêm mấy phần quyến rũ như thấm sấu vào mị tủy, khiến lão mất hồn, chỉ hận là thể cũng nàng ngã người vào hương ấm, vào đám sa đỏ phủ đấy mặt đất, mưa làm gió cùng tới Vu Sơn(*).

      (*) Thường dùng để chỉ cảm giác hoan lạc của những cặp tình nhân.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vào đúng lúc ấy, lão lại nghe bên tai vang lên tiếng cười khẽ, người cười hình như còn chưa trưởng thành, thanh hơi the thé, thế nhưng cực kỳ lạnh lẽo, khiến người ta khỏi run rẩy trong lòng. Giản Tự Tông ôm lấy nữ tử kia mà “thưởng thức”, lại bị tiếng cười này dọa cho đổ mồ hôi lạnh, chân tay cứng đờ lại, trợn tròn mắt. Kế đó lão thấy phần ngực nhói lên, bị đối phương dùng sức đẩy bật ra.

      Giản Tự Tông ngẩng đầu nhìn, người đứng đó nào phải Tiểu Hà Nguyệt của lầu Sinh Yên, ràng là ông thị lang bộ Hộ người hai lạng thịt, mặt đầy nếp nhăn, mồm móm mém - Triệu đại nhân Triệu Minh Tích!

      Tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt há mồm, sững người tại chỗ.

      Ban đầu chỉ thấy Ô Khê chẳng hiểu vì sao lại tới tìm Giản Tự Tông - người ban nãy vừa bắt chẹt chuyện, mọi người vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra sao cả, lúc ấy hai người đứng cách nhau tròn hai thước, mắt to mắt trừng trừng nhìn nhau chỉ trong thoáng chốc, liền thấy Giản Tự Tông đột nhiên lùi lại phía sau hai bước, chỉ tay về phía trước, thế nhưng còn chưa kịp nâng lên lại thả xuống. Sau đó đôi mắt Giản đại nhân nhìn chớp về phía trống trơn đằng trước, cũng biết ông trông thấy ai mà gương mặt lại đỏ bừng lên, nhìn sao cũng cảm thấy có phần đê tiện, kế tiếp con người xưa nay vốn bảo thủ giữ lễ nghi bậc nhất ấy lại cất giọng cười “khà khà”, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt cực kỳ dung tục, khác trời vực với vị đại nhân luôn mồm liêm sỉ lê nghĩa ngày thường.

      Ánh mắt mọi người đều nhìn dại cả ra, Hách Liên Bái cố sức nhướng người về phía trước, chỉ hận thể tới ngay bên cạnh nhìn cho ràng. Sau đó Giản Tự Tông đột nhiên làm động tác còn đáng sợ hơn, lão lại mở rộng hai tay, ôm chầm lấy Triệu Minh Tích đững cạnh bên vớ tư thế mãnh hổ vồ mồi!

      Có trời cao làm chứng... Vị đại nhân Triệu Minh Tích đó có bộ mặt là trời kinh đất hãi, thế nhưng ít nhất cũng có thể khiến quỷ khóc thần sầu, dọa hết hồn trẻ , vậy mà Giản thượng thư lại cứ như ôm thiên hạ đệ nhất đại mỹ nữ trong lòng vậy, nét mặt cực kỳ dâm dật, mà chỉ ôm cũng cho qua, lão lại còn rên hừ hừ mà bắt đầu động tay động chân, mồm cứ đứt quãng gọi cái gì mà “Tiểu Hà Nguyệt”, “Bảo bối của lòng ta” mãi.

      Hách Liên Bái thấy mà nghẹn họng, mắt nhìn trân trối, lát sau mới ngơ ngác bảo: “Chuyện... chuyện này bắt đầu từ đâu thế? Ai da, Giản ái khanh à, dù khanh có... có đem lòng cảm mến Triệu đại nhân chăng nữa, cũng thể bất chấp việc ông ấy đề huề vợ con rồi được!”.

      Cảnh Thất thiếu chút nữa nện đầu mình xuống đất.

      Hoàng đế bệ hạ lời chúng nhân kinh hãi, lý trí của văn võ bá quan sắp trở về vị trí cũ lại bị ngìa đánh văng tít tắp. Cảnh Thất lẳng lặng lùi sang bên mấy bước chân, ánh nhìn dõi về phía vu đồng. Thầm nhủ ban nãy y cảm thấy tiểu tử này cổ quái, ngờ lại có chút manh lới tà thuật , tiểu độc vật này còn thế mà “có thù tất báo” như vậy, tương lai quả thực rất khó lường, Lúc này mà còn có ai đứng ra năng gì to chuyện mất, Giản Tự Tông chính là lực lượng trung kiên của bè cánh đại hoàng tử, Hách Liên Chiêu ban nãy nhất thời phản ứng lại được, giờ cuối cùng cũng, bước ra gầm lên giận dữ: “Phụ hoàng, mệnh quan triều đình bị bỡn cợt trước mắt bao người thế này còn ra thể thống gì nữa?!”.

      Tiếng gầm giận dữ này rốt cuộc cũng khiến cho mọi người tỉnh táo lại. Triệu Minh Tích uất nghẹn đến độ gương mặt tím bầm lại, thế nhưng thân người gầy guộc hệt con cá khô của ông tạm thời đẩy được Giản Tự Tông bỗng chốc hóa thành “Liêm Pha già(*)”, luống cuống tay chân vừa xô đẩy vừa giận dữ gầm lên, đối phương lại chẳng có phản ứng gì, ngay cả triều phục cũng bị vạch ra non nửa.

      (*) Liêm Pha là tướng tài nhà Triệu. Trong Sử ký - Liêm Pha Lận Tương Như liêt truyện có chép: Sau khi Liêm Pha bị bãi chức chạy đén Ngụy quốc, Tiệụ vương muốn dùng lại ông, lại ngại ông tuổi cao sức yếu, bèn phái người thăm dò tình hình sức khhỏe của ông. Kẻ thù của Liêm Pha hôi lộ sứ giả, sứ giả tới gặp Liêm Pha, Liêm Pha đấu gạo, mười thịt, sau đó mặc giáp lên ngựa, thể bản thân vẫn còn dùng được. Thế nhưng do nhận được của hối lộ, sứ giả về báo lại rằng: “Liêm Pha tướng quân tuy già, thế nhưng còn ăn khỏe, có điều ngồi cùng với thần chỉ lát đại tiện đển ba lần”. Triệu vương nghe vậy nghĩ ông già, liền dùng nữa.

      “To gan!”

      “Sỉ nhục người đọc sách, sỉ nhục người đọc sách!”

      “Người đâu, còn tới kéo tên nghiệt này ra ngoài!”

      Những tiếng kêu liên tiếp vang lên hệt như bầy ong vỡ tổ, bấy giờ Hách Liên Bái mới ho tiếng, khó xử nhìn Ô Khê. Đương nhiên ngài thể lôi Ô Khê ra ngoài , thứ nhất là tuy vu đồng tà môn cố quái, thế nhưng suy cho cùng vẫn là đứa trẻ, ngài đường đường là vị vua nhân nghĩa, sao có thể bụng dạ hẹp hòi, chấp nhặt với đứa bé con được? Vả lại... cái trò biểu diễn vú thuật tệ hại này quả là do bản thân ngài tò mò mà ra, Hách Liên Bái chung quy vẫn thể tự giơ tay tát mặt mình được, thế là liền vỗ bàn cái mạnh, quát rằng: “Các ngươi ầm ĩ cái gì?!”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :