1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ô Khê nghĩ ngợi hồi, bèn cúi đầu ngậm ngụm lớn nước đen sì kia vào trong miệng, giữ chặt lấy quai hàm Cảnh Thất, cứng rắn kéo lại gần, mớm hết thuốc sang cho y. Cảnh Thất đâu ngờ phải phẫn nộ thần phải sôi gan kia tập kích bất ngờ, ngay lập tức đẩy bật Ô Khê ra, ho lấy ho để. Ô Khê cũng nóng ruột, vừa thong thả vỗ về lưng y, vừa đợi y ho xong, định bụng mớm cho y thêm ngụm nữa. Cảnh Thất rốt cục phát ra bản thân giả chết được nữa rồi, liền liếc mắt xém cái đầy phẫn hận, sau đó giằng lấy bát thuốc, ừng ực nuốt xuống.

      Dũng cảm uống hơi cạn sạch, Cảnh Thất vương tay lau miệng, rồi quăng bát, n1m chuẩn ngay lên mặt chiếc bàn con nọ. Y hiên nganh đứng dậy, lướt qua người Ô Khê, giơ tay đập cửa xe, quát bảo: “Dừng xe!”.

      Y vốn quen với việc ra lệnh, người đánh xe nghe tiếng quát khẽ ấy, tuy biết là ai nhưng cũng lập tức dừng ngay xe lại. “Uỳnh” tiếng, cửa xe bị đẩy bật ra từ bên trong. Cảnh Thất sợ lạnh, cứ thế mặc áo đơn mà nhảy ra, vừa xuống khỏi xe liền thẳng, đầu cùng chẳng buốn quay lại – như thể y biết đường vậy.

      Xe của đại vu dừng lại, các võ sĩ Nam Cương xung quanh tự nhiên cũng dừng bước theo. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, lại đưa mắt trông nam nhân cực kỳ tuấn tú vừa nhảy xuống xe của đại vu. Thoáng chốc, Ô Khê buông tiếng thở dài. cầm theo tấm áo choàng, bao xa liền theo kịp Cảnh Thất, định quàng áo lên người cho y.

      Cảnh Thất lại chẳng nể nang gì cái tình ấy của Ô Khê, y nghiêng người tránh né, lùi lại phía sau, trượ khỏi tầm với của Ô Khê hệt như cá trạch, cười lạnh mà rằng: “ dám làm phiền đại vu”.

      Ô Khê nghe vậy nhíu mày, định bắt lấy cánh tay y, Cảnh Thất thu khuỷu tay lại, ngón tay uốn gập, linh hoạt nhắm hướng mạch môn của . Ô Khê thình lình tung chiếc áo bông trong tay lên, cánh tay còn lại nghiêng đánh vào mu bàn tay Cảnh Thất, kế đó dùng lực kéo chặt cánh tay y, mạnh mẽ ôm y vào lòng, tất cả hành động diễn ra nhanh như chớp. Bấy giờ áo bông mới rơi xuống, vừa vặn phủ lên người Cảnh Thất.

      Động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, cơ hồ lãng phí chút sức lực nào.

      Sau đó mới thản nhiên rằng: “Hách Liên Dực nghĩ ngươi chết rồi, nếu giờ ngươi trở lại kinh thành, mắc tội khi quân”.

      Cảnh Thất đáp trả, ngoài cười trong lại cười: “ phải đại vu cho rằng Nam Ninh vương phủ ta lập nghiệp bao năm qua chỉ có chút của cải trong kinh thành như thế chứ? giấu ngài làm gì, thứ khác dám , nhưng giờ tài sản đứng tên bản vương vẫn còn mấy tòa điền tranh, cửa hàng cũng có vài tiệm. tại ngươi cứ tới khu vực Độnh Định nghe ngóng mà xem, có cả chuỗi hiệu cầm đồ tiệm cho vay đề biển hiệu Thất Gian. Nếu bản vương đến đó, bọn họ đều phải cung kính gọi câu đại chưởng quỹ - có điều, mong đại vu hãy thả quản gia của phủ ta ra”.

      Sauk hi xử lý êm thấm “hậu ” của Nam Ninh vương phủ, Bình An liền cải tranh giả dạng theo đội ngũ, chỉ là bị Ô Khê cách ly với Cảnh Thất mà thôi. ngờ đến điểm này cũng bị y nhìn ra.

      Những chỗ cần chẳng thấy đâu, những chỗ cần sao lại khôn khéo thông minh thế.

      Khôn khéo của y toàn dùng vào những chỗ cần thiết.

      Ô Khê nhất thời nghẹn họng, lại nghe Cảnh Thất tiếp: “Sao thế tại dụ, chẳng lẽ còn muốn bản vương lấy bạc ra chuộc người? Về sau ai cũng phải dựa vào giang hồ kiếm miếng cơm ăn cả, giúp đỡ người khác cũng là giúp bản thân mình…”.

      Cảnh Thất còn chưa hết câu, Ô Khê cũng hết kiên nhẫn nghe y lảm nhảm. cúi người luồn tay qua kheo chân, bế bổng y lên.

      Cảnh Thất lập tức ngậm miệng, hoảng hốt bấu chặt lấy vai Ô Khê – y nào phải tiểu nương dáng người nhắn, dù chẳng béo cũng thể nào được, chỉ sợ Ô Khê sơ ý trưỡt tay. cho cùng công lực của Ô Khê vô cùng thâm hậu, bế đại nam nhân như thế cũng thấm tháp gì. sải bước quay lại, thấp giọng ra lệnh: “Mở cửa x era”.

      Người đánh xe mau chóng mở cửa, Ô Khê bế y vào tận trong xe, lại dặn dò: “Mau chóng lên đường, có lệnh của ta được dùng lại”.

      Sau đó đóng sầm cửa lại, chặn hết đường nhìn của đám đông vây xem.

      Người đánh xe quát to tiếng, đoàn người ngựa tiép tu lên đường.

      Ô Khê ngồi xuống, lâi thả Cảnh Thất ra, đôi đồng tử chăm chú nhìn gương mặt sơ đến trắng bệch, tức đến tái xanh của Cảnh Thất lúc lâu mới thấp giọng rầm rì như than thở: “Ta chỉ… biết phải gì với ngươi thôi”.

      Cảnh Thất nóng nảy, hôn phân nửa đều là giả bộ mà ra, nghe vậy xong y liền ngây ngẩn cả người, cảm giác áy náy tức khắc dâng trào mãnh liệt. Y định mở lời vài câu, ai ngờ lại nghe Ô Khê tiếp với giọng điệu kia: “NGươi xem, nếu ta nóp chết ngươi rồi có phải về sau phải đối mặt với cái tâm trạng bất thường, tiến thoái lưỡng nan này nữa ?”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Những lời Cảnh Thất định tức thời kẹt lại trong cổ họng, y cứng lưỡng nhìn , càng kinh khủng hơn là cánh tay của Ô Khê còn bồi hồi gần cổ Cảnh Thất, lưỡng lự . lúc lâu sau y mới miễn cưỡng thốt được câu: “Người trẻ tuổi, xúc động là ma quỷ”.

      Ô Khê cười như có như : “ cho cùng ngươi có để ý đến thứ gì đâu, với ngươi sống cũng được, mà chết cũng chẳng sao. Hách Liên Dực cảm thấy ngươi quý giá, song kỳ thực ngươi cũng chẳng màng có quý giá hay , sống tạm bợ từ sáng đến tối, mục tiêu, lý tưởng, cứ long bông qua ngày đoạn tháng là xong. Đến bản thân mình ngươi còn chẳng đoái hoài, tự nhiên cũng để ý tới ta, ta…”.

      Những lời ấy vừa thoát ra khỏi miệng, còn chưa hết câu thấy uất ức dâng đầy trong lồng ngực, khó lòng kiềm chế. Vô vàn cảm xúc mà cố dằn xuống đáy lòng trong những ngày phải sống giữa lo lắng hãi hung, những ngày hành quân xuyên đêm, những ngày thức cả đêm nhìn Cảnh Thất màng ngơi nghỉ lúc y bị thương nặng mà hôn mê bất tỉnh đồng loạt tuôn trào, cái sau chen cái trước muốn xông ra. Ô Khê nữa, cố gắng nuốt hết những cảm xúc kia xuống bụng muốn cho y thấy, phảng phất như giận dỗi vậy.

      Cánh tay siết chặt lấy vòng eo Cảnh , cơ hồ muốn bẻ nó gãy đôi.

      Cảnh Thất thoáng ngẩn người, sau khỏi phì cười. Y cực rướn thẳng người lên, hai tay vòng ra sau lưng Ô Khê, ôm chầm lấy , than thở: “ là oan tày trời mà. Ta để ý đến người hồi nào?”.

      đợi Ô Khê lên tiếng, y tự luôn, thanh pha lẫn tiếng cười: “Ngươi chắc như đinh đóng cột bản vương là hạng miệng lưỡi trơn tru, cho rằng lời ta đáng đồng tiền, vậy ngươi bảo bản vương phải làm sao?”.

      Kế đó, Cảnh Thất như thể nghĩ ra chuyện gì, đột ngột đẩy bật Ô Khê ra, bằng vẻ mặt kinh hãi: “Ta này đại vu, đến trao thân bản vương cũng bằng lòng cho ngươi rồi, chẳng lẽ… chẳng lẽ… ngươi còn muốn nghe cả thề non hẹn biển nữa sao?”.

      Cảnh Thất lại phen mặt ủ mày chau, ra chiều vắt óc suy tư lắm: “Cái này… quả tình bản vương chưa từng với ai hết, có điều cũng miễn cưỡng ứng phó được đôi câu. Ngươi muốn nghe ‘Núi đá mòn, nước sông cạn kiệt, đông sấm rền vang, hè mưa tuyết, trời đất hợp mới cùng chàng chia biệt’(*) , hay thích ‘Muốn thôi phải đợi núi xanh tan, cân nổi mặt nước, mãi khi Hoàng hà nước cạn khô(**)…”.

      (*) Trích trong bài Thượng da (Trời hỡi). Đây là khúc dânc a được sáng tác vào đời nhà Hán, trong Nạo ca thập bát khúc, thuộc tập hợp nhạc phù Cổ xuy khúc từ. Thượng da bản tình ca, là những lời thề nguyền về tình trung trinh đổi của người con .

      (**) Trích trong bài từ Bồ tát man thuôc Đôn Hoàng Khúc Tử - tập hợp các từ khúc dân gian thời Ngũ Đại.

      Y còn chưa hết lời, thấy cổ Ô Khê thi nhau nổi lên đủ da gà da vịt, giờ này lại đến phiên Ô Khê mặt hết xanh lại trắng, hết trắng lại xanh, Cảnh Thất bèn vô lương tâm mà phá lên cười. Chuyện sến súa cũng hóa trò cười – bản lĩnh cỡ ấy, mặt dày cỡ ấy, phải ai cũng có được đâu.

      biết có phải tràng cười ấy ảnh hưởng đến vếy thương hay thế nào, chỉ thấy y đau đến mức khom người lại, tay đưa lên ấn ngực, song vẫn năn được nét tinh quái bỡn cợt tràn đầy mặt.

      Ô Khê cau mày quát: “Ngươi còn cười! Đừng nhúc nhích, để ta xem thế nào!”.

      Cảnh Thất bèn ngoan ngoãn dừng cười, để xem xét vết thương. Ý cười gương mặt dần biến mất, rồi bất thình lình, y hỏi như vừa nhớ ra điều gì vậy: “Ngày trước ngươi từng hỏi ta bài thơ, nhớ ?”.

      “Hử?” Ô Khê cẩn thận tháo lớp bang vải quấn trước ngực y xuống.

      “Ngươi từng hỏi ta về bài Kích Cổ…” Ô Khê đắp thuốc mới lên vết thương, Cảnh Thất thấy đau, chân mày hơi nhíu, thanh thoáng dừng lại, sau tiếp: “Nay ta chia biệt, biết còn gặp nhau, than ôi cách trở, từ đây phụ nàng(*)…

      (*)Nguyên văn “Vu ta khoát hề, bất nhã hoạt hề, Vu ta tuân hề, bất ngã tín hề”. Là phần thứ năm, tức phần cuối trong bài Kích Cổ thuộc nhóm thơ Bội Phong, Kinh Thi. Khổ này có liên quan mật thiết đến bốn phần trước, đó là: Tử sinh thiết khoát, dữ từ thành thuyết. Chấp tử chi thủ, giữ tử giai lão. Chữ “Khoát” (xa cách) trong “Vu ta khoát hề”, chính là chữ “Khoát” trong “Tử sinh khiết khoát”. “Hoạt” trong “Bất ngã hoạt hề”, rất có khả năng là giả tá ( trong sáu cách tạo chữ Hán) của chữ (…) (gặp nhau), ứng với “khiết” (tương hợp) của câu . “Tuân” trong “Vu ta tuân hề”, rất có khả năng là giả tá của chữ “Viễn” (cách xa), bởi vậy cũng tương hợp với chữ “khoát”. “Tín” trong “Bất nhã tín hề” thừa hưởng ý của “ Thành thuyết” ( định) ở câu . Hai khổ thơ liên hệ cực kỳ mật thiết.

      Sinh tử lớn lao, cũng chẳng ly hợp, lúc ấy ta chợt nghĩ tới câu này ,lại thấy ngươi xuất ”.

      Ô Khê thoáng dừng động tác, nhưng ngước mắt kên nhìn y, chỉ thấp giọng đáp tiếng “ừ”.

      Biết y trời sinh giỏi gạt người khác bằng những lời mật ngọt, nhưng Ô Khê vẫn cảm thấy rằng, có thể nghe những câu này thốt ra từ miệng y là chuyện may mắnlắm rồi. Dù cho có là dỗ dành ngon ngọt , Ô Khê cũng can tâm tình nguyện mắc lừa.

      Tử sinh, ly hợp. Hẹn mãi bên nhau. Cầm tay thề nguyện, sánh bước đến già… mà thôi.

      Chỉ là ta nghĩ đến ngươi, ngươi liền xuất … mà thô.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 2


      con chim màu sắc sặc sỡ, biết thuộc họ nào đậu xuống bờ vai Cảnh Thất, y kinh ngạc lắm, bốn mắt nhìn nhau với nó hồi, chỉ cảm thấy khắp nhân gian này quả thực khó tìm được chốn nào nhiệt hơn đất Nam Cương. năm bốn mùa, mùa nào cũng bừng bừng sức sống, phảng phất như bao giờ cạn kiệt. thiếu niên Nam Cương chạy tới, mắt mở tròn xoe, tò mò đánh giá Cảnh Thất phen, sau đó tiến lại gần, giọng thầm mấy câu bên tai Ô Khê . Ô Khê nghe xong gật đầu, sau đó quay lại với Cảnh Thất rằng: “Thầy của ta… Ừm, chính là đại vu trước đây, giờ chúng ta gọi ngài là đại hiền giả, muốn gặp ngươi”.

      Con mắt vốn láo liên ngó nghiêng bốn phía thình lình trợn ngược, y quay phắt đầu lại, hỏi: “Ngươi gì cơ?”.

      Ô Khê đáp: “Ta từng kể cho thầy nghe về ngươi, thầy muốn gặp ngươi từ lâu rồi”.

      Cảnh Thất đột nhiên thấy miệng mình khô khốc, sau thoáng sững người, y hỏi: “Ngươi… ngươi với ông ấy thế nào?”.

      Ô Khê cười bảo: “Ta với thầy rằng, ngươi là người giữ chiếc nhẫn phỉ thúy của ta”.

      Trong khoảng khắc ấy, Ô Khê cảm thấy biểu cảm mặt Cảnh Thất thoáng méo xệch. biết nhưng vẫn cố hỏi: “Ngươi làm sao thế?”.

      Cảnh Thất vội vã lắc đầu, kế đó lại gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng bất đắc dĩ hỏi: “Trước… trước khi gặp ông ấy, có… có thể cho ta đổi bộ y phục khác ?”.

      Lời vừa dứt y vội vã lao , chẳng buồn liếc mắt nhìn Ô Khê lấy cái. Chẳng hiểu vì sao, trông cái bóng lưng hoảng hốt cuống cuồng kia của y, Ô Khê lại thấy lòng phơi phới lại. nâng tay lên, rắn quấn người quanh tay bò ra, lưỡi phun ra rồi lại nuốt vào liên tục. Nó thân thiết uốn quanh, cọ người vào làn da , cơn gió tràn về từ chốn rừng hoang núi thẳm, mang theo hơi đất ấm rất đỗi ôn hòa.

      Vậy là về nhà rồi đấy.

      Từ trước đến nay chưa từng trải nghiệm thứ cảm giác nào mãnh liệt thế này. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim như dây đan kéo căng cực hạn, tưởng chừng sắp đứt đến nơi đột nhiên thả lỏng, cả người cứ lâng lâng, nỗi sung sướng khó mà diễn tả bằng lời được. Cảm giác ấy hạnh phúc quá, khiến chợt thấy lòng hoang mang lạ, như thể có gì chân thực. khỏi nghĩ, liệu có phải lại rơi vào giấc mơ do Túy sinh mộng tử tạo ra ? Thế là len lén gập đầu ngón tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay mình.

      Đau – thế là bật cười.

      Cảnh Thất mân mê cả nửa ngày mới ló mặt ra. Y trút bỏ tấm áo hơi cũ thường ngày vốn quen khoác lên người cách tùy tiện, thay bộ áo dài màu xanh nhạt. Màu lam rất lợt kia thoáng nhìn thấy hơi tối, nhưng khéo làm sao, lại tôn lên khí ắc “bệnh nặng mới khỏi” của y, khiến da dẻ trông trắng ngần như ngọc. Y dùng dải gấm cỡ bàn tay buộc ngang thắt lưng, nhưng ánh mặt trời có thể trông thấy những dải hoa văn cực kỳ phức tạp được thêu bằng chỉ bạc, bên hông đeo miếng bạch ngọc bội, trông có phần hơi long trọng, song cái long trọng ấy lại che bớt nét ngả ngớn trời sinh phảng phất giữ hàng mày, lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào của y, lộ ra vẻ quý khí bức người.

      Ô Khê quan sát y lượt từ xuống dưới, sau cùng thấy bản thân chẳng nghĩ ra được câu nào dễ nghe, bèn nhận xét giản đơn rằng: “Rất được”.

      Cảnh Thất cười với , nụ cười lại có chút mất tự nhiên – nếu bảo y dùng thân phận Nam Ninh vương gặp đại hiền giả Nam Cương quá đơn giản, y có thể ung dung bình tĩnh như thường, chừng còn chẳng màng thể diện, ôm bầu rượu luôn ấy chứ. Nhưng mà… Sao giờ y cứ cảm thấy chuyện này vô cùng… tế nhị.

      Kiếp trước kiếp này cộng lại cũng được ba tram năm có lẽ đây vẫn là lần đầu tiên y trả qua thứ cảm giác giống như gặp… nhạc mẫu thế này, tư vị ấy muôn sắc muôn mau, quả thực cần phải kể với người ngoài làm chi.

      Ai ngờ Cảnh Thất lại nghe Ô Khê bảo: “Thầy ta tính tình rất hiền lành, ngươi đừng căng thẳng”.

      Ô Khê chỉ cười mà , mặc y tức giận, hung hục lao trước. May mà công phu kiểm soát tâm trí của Cảnh Thất thuộc hạng nhất, chỉ chốc lát bình tĩnh lại. Y liếc xéo Ô Khê cái, ra vẻ thong dong mà chỉnh trang lại ống tay áo: “Sao còn chưa dẫn đường?”.

      Miệng Ô Khê càng lúc càng mở lớn, lẳng lặng trước, đường biết khiến bao người phải thảng thốt vì kinh ngạc – cái người … cười ha hả, đến khóe mắt cũng con tớn cả lên kia là đại vu đó ư?

      Người thống trị tiền nhiệm của Nam Cương, tại thoái về làm đại hiền giả ngậm tẩu thuốc cực lớn của mình, hút phập phập ngừng. Trông ngài có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng thi thoảng lại liếc mắt trông ra ngoài cửa lần, mông nhấp nha nhấp nhởm như ngồi đinh vậy. Từ điểm ấy mà trông, có thể thấy ngài kỳ thực cũng có chút tò mò. lát sau có thị vệ tiến vào, thưa rằng đại vu dẫn người quay trở về rồi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đôi mắt đại hiền giả bỗng chốc sáng rực lên, thắt lưng bất giác ưỡn lên thẳng tắp. Ngài lưỡng lự chốc, sau lại thả lỏng thân thể, làm bộ dạng cực kỳ hờ hững, chậm rãi : “Ta biết, mời bọn họ vào ”. Thị vệ theo hầu ngài từ bé, thời gian bên ngài còn lâu hơn cả Ô Khê nữa, thấy đại hiền giả điệu bộ như thế, khỏi cười thầm, cung kính thư vâng, sau đó lui ra ngoài.

      Đại hiền giả lại nhịn được mà nhích cái mông quý giá của mình về phía trước, dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

      Lát sau, ngài nghe thấy tiếng thị vệ vang lên: “Đại hiền giả mời hai người vào trong”.

      Tên đồ đệ bất hiếu Ô Khê đáp rằng: “Được, cảm ơn ngươi”. Sau đó liền đổi giọng, thanh vẫn thản nhiên như thường, nhưng hiểu sao lại mang theo chút gì đó dịu dàng khó mà diễn tả, thấp giọng với người khác: “ bên này, cửa có bậc đấy, ngươi cẩn thận”.

      Chậc chậc, nghe nghe , giọng điệu ấy, thanh ấy, vắt kiểu gì cũng ra đống nước cho xem – đại hiền giả nheo mắt lại, thầm nhủ tên tiểu tử này quả thực bị người khác thuần phục mất rồi. Sau đó ngài nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, giấu vẻ… dung tục mặt mình .

      biết vì sao khi Cảnh Thất bước vào trong, vừa trông thấy lão nhân râu tóc bạc phơ cùng tẩu thuốc trong tay, nhìn ánh mắt của lão, bỗng chốc thấy nỗi căng thẳng như bay đâu hết. chỉ căng thẳng, y còn có thứ cảm giác mơ hồ rất khó tả, như thể gặp được đồng loại vậy. Cảnh Thất liề nở nụ cười, làm lễ gặp mặt trưởng bối, sau đó mở lời trước: “Hậu bối Cảnh Bắc Uyên tham kiến đại hiền giả”.

      Đại hiền giả hạ tẩu thuốc xuống rồi đứng dậy: “ biết Nam Ninh vương giá lâm, lão hủ ra nghênh đó từ xa, thất lễ”.

      Câu ngài bằng tiếng quan thoại của Đại Khánh cực kỳ lưu loát. Về phần Ô Khê, cảm thấy vô cùng kỳ quái, thầy hình như kinh ngạc chút nào phải. Từ trước đến nay vẫn cảm thấy mình biết, dù sau này trưởng thành, nhận lấy Nam Cương từ tay ngài rồi, vẫn cảm thấy lão giả đáng kính kia là người trí tuệ bậc nhất từng gặp trong đờ.

      Hiển nhiên, có đôi khi muốn làm bộ làm tịch đến trình độ khiến người ta tin phục, cũng là loại trí tuệ.

      Đại hiền giả vừa bảo hai người kia ngồi xuống vừa liếc nhìn vẻ mặt Ô Khê. Ngài như thể nhìn ra được nghĩ gì trong đầu vậy, cười bảo: “Hôm ấy, lúc con lý do bản thân về là người giữ chiếc nhẫn phỉ thúy của con, ta liền nghĩ, huy động nhiều binh mã thế này, người kia nhất định phải tiểu thư khuê các hay lá ngọc cành vàng nhà nào. quyền thế cũng phải cực kỳ cao quý. Xem ra ta đây tuy già, nhưng cũng chưa hoàn toàn lẩm cẩm, lại đoán đúng rồi”.

      Ngài quay sang với Cảnh Thất: “Có điều, vương gia lại chịu đồ đệ ngốc của ta đến chốn rừng thiêng nước độc này quả thực khiến người kinh hãi thôi, xem ra đồ đệ ngốc này của ta phải có gì đáng chú ý”.

      Cảnh Thất cười đáp: “Ăn lộc vua ban, cúc cung tận tụy, Nam Ninh vương sớm vì nước hy sinh trong trận kinh thành rồi, hôm nay hậu bối chỉ còn lại nửa mạng tàn, bụng đầy cám bã, đại vu bằng lòng thu lưu, hậu bối quả thực may mắn vô cùng”.

      Ô Khê hiểu hết hai người khách sáo với nhau những gì, chỉ là nhìn sắc mặt đại hiền giả cũng mơ hồ cảm thấy được câu nghe được xuôi tai cho lắm, định mở miệng chen lời bị đại hiền giả trừng mắt nhìn. Cảnh Thất liếc thấy, chỉ tủm tỉm cười, cúi đầu uống trà – tiểu tử, thầy ngươi sợ ngươi chịu thiệt thòi đó.

      Đại hiền giả lại nheo mắt, cầm chiếc tẩu của mình lên, nhét vào trong miệng, hít hơi dài, rồi lại phả khói ra, sau mới : “Tuy vương gia vậy, nhưng dù sao…’cố thổ khó rời’ vốn là lẽ thường tình”.

      Cảnh Thất cười đáp: “ rời tấc đất bé dưới chân, sao biết thời gian này bao la rộng lớn?”.

      “Thế gian rộng lớn? Nam Cương chúng ta nào có to lớn gì đâu”.

      “Núi cần cao, có tiên ngụ ắt vang danh.”

      Đại hiền giả thoáng ngẩn người, tỉ mỉ đánh giá Cảnh Thất phen. Cảnh Thất thản nhiên nhìn ngài, chốc lát sau, hai lão hồ ly đối diện mà cười.

      Về sau, Ô Khê rất buồn bực phát ra chuyện, hai người này cực kỳ hợp nhau.Lúc mới tới kinh thành, từng cảm thấy người Cảnh Thất có thứ gì đó rất giống đại vu, tại mới giật mình phát , cảm giác khi ấy của bản thân đúng là chuẩn xác mười phần. Lúc đầu già trẻ thăm dò đây đó, qua lại đôi câu thoảng mùi “thuốc sung” xong liền bắt đầu sang mấy chuyện tràng giang đại hải tận đẩu tận đâu, ngươi câu ta câu, cứ như úp mở thiên cơ vậy, mãi đến gần giờ dùng cơm tối, Ô Khê mới tìm được cơ hội xin cáo từ.

      Trước lúc , đại hiền giả có bảo rằng: “Ô Khê, ta già rồi. Cả đời ta sống mảnh đất này, giờ cũng muốn ra ngoài xem trời cao đất rộng, hành lý thu xếp xong xuôi, giờ ta yên tâm giao Nam Cương lại cho con đó”.

      Ô Khê sửng sốt, quay đầu lại nhìn người thầy lớn tuổi của mình.

      Đại hiền giả cười: “Con trưởng thành rồi”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      đường về, Ô Khê rốt cuộc cũng kìm được mà hỏi Cảnh Thất: “Có đôi khi ta thấy bản thân rất ngu ngốc, thầy mười câu phải đến tám chon câu ta hiểu, ai ngờ hai người các ngươi lại hợp nhau như vậy chứ”.

      Cảnh Thất thoáng ngẩn người, sau đó nhìn bằng vẻ mặt cực kỳ cổ quái: “Ta bảo này… sao ngươi… thà thế?”.

      Ô Khê nhướng mày, chỉ nghe Cảnh Thất thở dài tiếng, thành trả lời: “Ta với ông ấy có gì đâu, lời thốt khỏi miệng đến bản thân ta còn nghe hiểu nhau nữa là”.

      Ô Khê ngẩn người, Cảnh Thất lắc đầu, cười bảo: “Thầy ngươi cũng thế thôi, những lời chính bản thân ông ấy còn hiểu làm sao ngươi hiểu nổi? Gạt ngươi chút cho vui thôi. Sống đời này, đào đâu ra lắm thứ cao thâm như thế, ta hiểu ta những gì, ông ấy có thể tiếp chuyện cùng ta, chứng minh ông ấy cũng chẳng hiểu ta cái gì. Hai chúng ta đối qua đáp lại, cũng chỉ vì rảnh rỗi có gì làm, bày việc giết thời gian thôi. Giả thần giả quỷ ấy mà… có đôi khi cũng là thú vị, đợi đến lúc ngươi đủ tuổi tự khắc hiểu ra”.

      Có đôi khi, những thần thoại cùng tín ngưỡng trong lòng sụp đổ tan thành khiến con người ta vô cùng phiền muộn, nhưng dần dần, khi những nỗi muộn phiền ấy chất cao lên, cũng là lúc đứa trẻ vươn vai lớn bổng.

      Đại hiền giả muốn rời Nam Cương vân du đây đó, sang ngày hôm sau liền để lại bức thư rồi mất, hành động dứt khoát vô cùng. Về sau, Nam Cương chọn ra vu đồng mới, là bé trai bốn tuổi tên gọi Lộ Tháp, có đôi mắt tròn to cực kỳ xinh đẹp, ngoan ngoãn lại thông minh, trước nay chưa từng khóc quấy, tuy căn cơ luyện võ bằng Ô Khê, nhưng lại vô cùng lanh lợi, có biệt tài đọc đâu nhớ đó. Cảnh Thất dứt khoát nhận luôn nó làm con mình, song có đôi khi hang say đùa nghịch với nhau, cũng chẳng phân được ai là cha ai lò con nữa.

      Lộ Tháp thông minh, mà cứ hễ là trẻ thông minh đứa nào đứa nấy tò mò cao như núi. Dần dần Lộ Tháp phát ra chuyện, thấy đối xử với cha tuy rất tốt, nhưng cũng rất “nghiêm”. Tỷ dụ như, thầy hay ép cha ăn thứ mà cha thích, cho cha ngủ quá nhiều, cho cha ăn canh ngọt ướp lạnh. Rốt cuộc có ngày, nhân lúc thầy vắng, cha lại gắp miếng thịt rắn trong bát mình sang cho Lộ Tháp. Nó nhịn được mà hỏi: “Mọi người nó lúc trước ở Đại Khánh cha là quan rất rất to, sao cha lại sợ thầy thế?”.

      Cảnh thất tiếp tục lấy đũa bới cơm, sắc mặt như thường: “Mắc mớ gì ta phải sợ ?”.

      Lộ Tháp bèn xòe ngón tay ra bắt đầu đếm, thầy cho cha làm cái này, thầy cho cha làm cái kia, hai ba bốn năm sáu bảy, quả thực khiến người ta giận sôi gan. Lộ Tháp thấy kỳ quái lắm, nghĩ mãi thông, vì sao lúc nào cha cũng dễ bị bắt nạt như thế chứ, thầy cái gì là cái đó. Tuy lần sau vẫn mắc lỗi y chang, nhưng thái độ nhận sai lúc nào cũng vô cùng nghiêm chỉnh, thế là Lộ Tháp bèn ra nghi vấn của mình.

      Cảnh Thất vươn tay xoa đầu nó, cười bảo: “ là của ta, nhường nhịn dăm ba chuyện cũng là lẽ đương nhiên”.

      Sau đó, kẻ làm cha long bông bậc nhất thế gian buông đũa xuống, ra vẻ thấm thía sâu xa: “Cha con nghe này Lộ Tháp, quan trọng nhất là con phải biết khoan dung, thê tử làm mình làm mẩy, giận dỗi nọ kia là chuyện rất bình thường, làm mình làm mẩy với con làm mình làm ẩmy với ai bây giờ? Con độ lượng với người ta còn độ lượng với ai được nữa?”.

      Lộ Tháp gật đầu, cái hiểu cái .

      Cảnh Thất lại : “ là người của con, con phải chăm sóc đối phương cho tốt, được chọc người ta giận, nếu lỡ khiến người ta giận , phải hạ mình, dỗ dành ngọt. Chuyện ấy cũng có gì khó cả, thê tử kẻ nào kẻ ấy thương mà. Con xem thầy con , cả ngày từ sang đến tối, ăn bửa cơm cũng có người chạy đến làm phiền, khổ cực lắm. Ta dỗ dành nhiều chút, cũng là chuyện nên làm”.

      Lộ Tháp lại gật đầu, sau đó hướng ra phía cửa, cung kính thư tiếng: “Thầy”.

      Cả người Cảnh Thất lập tức cứng đờ, hóa thành tảng đá hình người.

      Mãi lâu sau y mới quay đầu lại, nhìn Ô Khê biết đứng tựa cửa tự bao giờ, cười gượng gạo: “Ngươi… mới đó ngươi về rồi…”.

      đứng kiểu gì mà êm ru vậy chứ.

      biết vì sao, mặc dù nghe Cảnh Thất giả thích, giờ này Lộ Tháp vẫn cảm thấy cha mình có phần kinh hoàng. Hôm sau, cả buổi sáng Lộ Tháp chẳng thấy bóng cha đâu, mãi đến giữa trưa mới phát ra y vừa rời giường, động tác có chút gì đó hơi thiếu nhịp nhàng, rất khó tả, gương mặt còn vương mệt mỏi.

      Lần này Lộ Tháp tinh ra chút, nhiều lời gặng hỏi, chỉ nghe thị vệ A Thanh kể lại, tối hôm qua đại vu khóa cửa lại, cho bất kỳ ai tới quấy rầy. Nửa đêm A Thanh tỉnh dậy nhà xí, vô tình ngang qua, lại nghe thấy có tiếng nức nở đứt quãng truyền ra từ bên trong.

      Lộ Tháp nhớ đến mấy vết tím tím xanh xanh dưới cổ áo cha, lặng lẽ rung mình cái, sau đó ngoan ngoãn làm bài tập được giao.

      Nó thầm nghĩ, thầy đúng là người đáng sợ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :