1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chín cửa kinh thành, binh lực tổng cộng mười tám vạn, việc phong vương phong tước cho các tướng lĩnh cũng hoàn thành.

      “Huyền Vũ Môn Phùng tiểu thư, Triêu Dương Môn Hạ Doãn Hành…”

      Cuối cùng chính là Trình Vũ Môn ở phía Bắc – chín chin tám mươi mốt khối đá xanh dài ba trượng rộng ba trượng trải dài tới tận cửa thành, là chốn khí nhất, tanh mùi máu nhất kinh thành, là nơi Ô Khê giết chết hai mươi tư thích khách hắc vũ năm mười lăm tuổi, cũng là nơi đối đầu trực diện với nanh vuốt của bầy sói Ngoã Cách Lạt tràn tới.

      Chu Tử Thư nâng thánh chỉ, đọc chậm rãi, ràng: “Trình Vũ Môn, do trẫm đích thân trấn thủ.”

      Đối với đa sô những người đứng đại điện này, đây là lần đầu tiên họ tham dự vào hội nghị quân trước lúc hành quân giao chiến, chỉ sợ cũng là lần cuối cùng. giờ nơi đây còn hoàng thượng, tể tướng, vương gia, công chúa, chỉ có người giữ thành, người nắm đao, cũng người sắp sửa liều mình.

      nửa giang sơn rơi vào tay giặc, phía Nam kinh thành còn quan ải nào trấn giữ, mà nay, trẫm bất hiếu, khiến nước non ta long dong, khiến núi sông ta ảm đạm, dưới Cửu Tuyền quả thực còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông.”

      “Mấy chục vạn đại quân vùi thân nơi Cam túc, tinh nhuệ truyền đình gần như mất hết, hoàng huynh trẫm hy sinh, cơ hồ mảnh da ngựa bọc thây hào. Binh tướng Man tộc đuổi sát chân thành, nước nhà lâm vào bước đường cùng, đầu quý cổ, máu nóng trước ngực, còn gì tiếc rẻ mà vứt bỏ, còn gì lưu luyến mà buông? Việc đến nước này, nếu kinh thành thất thủ, hiên son bệ ngọc còn đó mà người khác(*), cố quốc vẫn như xưa, nhưng non sông thay họ! Trẫm dù phải chết, cũng lấy đâu mặt mũi tạ tội với trăm họ muôn dân? Các vị đứng đây, cũng lấy mặt mũi đâu mà gặp bà con phụ lão?!”

      (*)Lấy ý từ hai câu thơ “Điêu lan ngọc thế ưng do tại, chỉ thị chu nhan cải” trong bài Ngu mỹ nhân kỳ 1 của Lý Dục.

      Nguyện noi theo Hạng đại tướng quân(*), đập nồi dìm thuyền, sống mái phen – nếu thắng được liền tự kết thúc tại đây.”

      (*)Trong trận Cự Lộc nổi danh cuối đời Tần, Hạng Vũ đích thân dẫn hai vạn tinh binh tấn công Trương Hàm nhằm báo thù cho chú là Hạng Lương. Trước khi vượt sông ông ra lệnh cho binh lính dìm thuyền, đập hết nồi nấu cơm, chỉ mang theo lương thảo đủ dùng ba ngày, quyết tâm đánh trận sống mái, thắng về.

      “Kể từ khi khai chiến, binh tướng ra trận, chin cửa thành đóng chặt, phải người mặc áo giáp cầm gương được vào thành, kẻ nào khánh lệnh, chém! Kẻ tự ý rời cương vị, chém! Lâm trận,người trước rút lui, người sau chém! Kẻ nào liều lĩnh bao che, xử cùng tội đó! Kẻ làm tướng lại dám trốn chạy, binh linh có thể cùng xông lên giết chết, giành vị trí cho mình, nhưng nếu có chuyện đó, kẻ nào dám vi phạm quân lệnh, tuân theo điều phối của cấp , chém!”

      Thanh thoáng ngừng lại, sau đó chậm rãi từng tiếng : “Trẫm, cùng các tướng, thề cùng mảnh đất này chung sinh tử!”

      Ngày Hai mươi mốt tháng Mười , tộc Ngoã Cách Lạt chính thức khai chiến cùng những quan binh cuối cùng của Đại Khánh. Toà thành trải qua trăm năm sương gió, dùng phấn son bồi đắp mà nên nay bắt đầu hứng chịu con sóng máu hung tàn đầu tiên của dân tộc du mục đến từ nơi rất xa xôi.

      Ngày đầu vây thành, Cách Tây thử tấn công Sùng Văn Môn, tướng quân trấn thủ Sùng Văn Môn chính là Thiết Thư của Đông Đại Doanh, trước đó từng bị Hạ Doãn Hành ngầm mỉa mai là tôi tớ của đại hoàng tử. Lúc xuất chinh Hách Liên Chiêu dẫn Thiết Như theo, là vì có nhiệm vụ bảo vệ kinh thành, cũng là vì để lại cho bản thân lối sau trong ngoài kết hợp nếu sau này có cơ hội dẫn quân trở về. Mà nay Hách Liên Chiêu mất, lối sau cần nữa, Thiết Như liền buông tay bất chấp.

      thứ gì có được sức mạnh thần kỳ khiến dê con biến thành lang sói chỉ trong đêm ngắn ngủi lớn hơn thù hận. Sáu nghìn binh lính Ngoã Cách Lạt hăng hái sôi trào được Cách Tây phái phá cổng thành, đoàn quân dương dương đắc ý mà , lại gặp phải đội quân phòng thủ khác gì ác quỷ của Đại Khánh. Người Ngoã Cách Lạt cơ hồ choáng váng. Đoạn lịch sử kinh người lại lần tái , bọn họ hoảng hốt thất kinh, nhanh chóng đổ vỡ, trốn chạy khắp nơi, hệt quân Đại Khánh trong cái đêm doanh trại bị tập kích ngày đó. Điểm khác nhau là, bọn họ có vị tướng lính nhìn thấu lòng quân bên ta bên địch, dám xung phong đầu, vung đao lớn xông lên liều mạng.

      Như thể chỉ trong đêm, thép bị hoà tan thành nước, đổ đầy sông Vọng Nguyệt. Cách
      Tây đứng từ xa ngưỡng vọng toà thành đồ sộ mà tráng lệ, cùng cung điện cao vút cung mây có thể trông thấy mờ mờ lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên có dự cảm lành – toà thành ấy, như thể gì xâm phạm được.

      Lúc này ở Trình Vũ Môn, bên cạnh Hách Liên Dực còn hai người ở lại, vây quanh tấm bản đồ phân bố quân phòng thủ, đứng ngồi.

      Những người có thể dùng đều giữ cổng thành cả, Cảnh Thất cùng Chu Tử Thư lưu lại bên cạnh Hách Liên Dực, là vì an toàn của , hai là vì biến Trình Vũ Môn – nơi nguy hiểm bậc nhất thành bộ chỉ huy cuối cùng. Mấy trăm Thiên song xuất quỷ nhập thần dưới trướng Chu Tử Thư trở thành mối nối trung gian liên kết chín cổng thành. Bọn họ đồng loạt thay áo vải, xăm lên cánh tay nhánh mai, trà trộn thành đủ các hạng người, dùng tốc độ nhanh nhất thiết lập nên hệ thống tin tức trải khắp kinh thành. Y phục người Cảnh Thất đổi thành bộ áo tối màu cực kỳ đơn giản, trang sức người cùng những thứ vặt vãnh có cũng được cũng chẳng sao cởi bỏ hết từ đêm trước. Cảnh Thất khoanh tay trước ngực, đầu mày hơi nhíu lại.

      Hách Liên Dực nhìn bong lưng y, chợt thấy người kia có gì đó khác với Cảnh Bắc Uyên chút khí thế, bao năm qua vẫn biếng lười cợt nhả - vai lưng y gầy sọm, lại vô cùng thẳng, ống tay cùng lưng áo trước để rộng thùng thình đều được thắt chặt lại, phong thái quý tộc thấm vào xương tuỷ đột nhiên tiêu tan gặp, như thể những gì y thể suốt bao năm qua đều là giả vậy. Gò má y hơi hóp lại, đôi mắt hoa đào hơi lõm xuống, lại sắc bén kinh người. Hách Liên Dực thoáng thấy lòng mình đau nhói, có điều nỗi đau ấy lập tức bị nỗi chết lặng to lớn hơn che lấp – ai trong bọn còn đường lui.

      Cảnh Thất loanh quanh mấy vòng tại chỗ, trong lúc ấy Thiên song ngừng báo lại tình hình chiến đấu tại Sùng Văn Môn. Hách Liên Dực sai người giấu thắng lợi nhoi ấy , chỉ để các tướng lĩnh khác biết rằng, Sùng Văn Môn vẫn chiến đấu, phải đề phòng nghiêm ngặc hơn.

      Cảnh Thất chau mày : “Bệ hạ, chín lối kinh thành, nhìn vào có vể là cửa lớn, sừng sững nguy nga, nhưng lại là nơi tấn công dễ mà phòng thủ khó, nếu đợi tên tiểu tử Ô Mộc kia hoàn hồn lại, tập trung tấn công chỗ, vậy chỉ sợ là… khó đối phó.”

      Cả Hách Liên Dực lẫn Chu Tử Thư đều hiểu đạo lý này, quân đội phòng thủ kinh thành tổng cộng mười tám vạn, quân số vốn đông, lại phải chia ra trấn thủ chín cửa thành, tương đối eo hẹp. Năm đó khi toà thành này được xây lên, vốn gửi gắn trong mình ý tứ hào sảng cười đón khách phương xa từ tám hướng ghé thăm, tràn ngập cảm giác ưu việt của đô thành đại quốc. Hiềm nỗi nay khách mời tự đến lại mang ý xấu, kinh thành muốn cười đón tiếp, đương nhiên liền xuất vấn đề. Cổng thành nhiều như vậy, khác nào cái sang bị người chọc thủng chín lỗ, chỗ nào chỗ nấy đều là nhược điểm.

      Nhất thời Hách Liên Dực và Chu Tử Thư đều im lặng, Cảnh Thất tiếp tục : “Quân địch có mấy điểm khó đối phó như sau: Thứ nhất, Cách Tây Ô Nhĩ Mộc nhẫn nhịn được, đồng nghĩa với việc khó bị chọc giận, dễ nổi nóng, đánh trận điềm tĩnh; Thứ hai, người tộc Ngoã Cách Lạt ai cũng cường tráng vạm vỡ, chuyện này cần làm gì. Trước mặt tinh thần binh tướng trong thành sôi sục nên có vấn đề gì, chỉ sợ chiến kéo dài khiến sức cùng lực kiệt, đến lúc đó e là…”

      Y lắc đầu, chân mày càng nhíu chặt hơn.

      Hách Liên Dực thong thả tiếp lời: “Nếu trẫm là Cách Tây, sau khi dò xét tất cả các cửa thành hai lần, nhất định hiểu vấn đề. So với việc điều quân tấn công khắp chín cổng thành mục đích, bằng chọn lấy nơi để tấn công kịch liệt, chúng ta nhất định chống đỡ được.”

      Chu Tử Thư hỏi: “Theo ý bệ hạ, chọn nơi nào để tập trung tấn công?”

      Hách Liên Dực thoáng lưỡng lự, sau đó đáp: “Nếu chỉ muốn đánh vào kinh thành, trẫm chọn Huyền Vũ Môn, Tĩnh An tuy là nữ nhi của Phùng đại tướng quân quá cố, nhưng dù gì cũng chỉ là nương. Có lẽ nàng có khả năng, nhưng nếu đọ sức bền, e là đua nỗi với đám Ngoã Cách Lạt hệt lũ bò hoang kia. Còn nếu… còn nếu muốn làm chủ thiên hạ…”

      Hách Liên Dực quay đầu lại, đưa mắt nhìn chân trời mờ mịt, ngợp trong khói lửa phía đằng xa, rì rầm: “Còn nếu muốn làm chủ thiên hạ, nhất định chọn Trình Vũ Môn, tới cùng trẫm phân cao thấp!”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 73: Trận chiến cuối cùng (Bốn)


      Ô Khê biến “ngày ngàn dặm” thành kỳ tích có thể thành thực.

      Quân Đại Khánh trú tại Nam Cương mau chóng rút về kinh, lại bị đuổi kịp khi vừa rời đất Thục. Người Nam Cương năm xưa khiến bốn mươi vạn tinh binh của Phùng đại tướng quân vùi xác tại nơi này lại lần nữa khiến quân đồn trú của Đại Khánh phải đổ mồ hôi lạnh sau bao nhiêu năm nhàn nhã. Đó là dân tộc dũng mãnh, lại dễ dàng an phận trong góc , dám dám hận, mà cả lẫn hận đều thuần tuý như thế, giản đơn như thế.

      Tại Nam Cương, Ô Khê tiếp nhận chức vị đại vũ sư có quyền uy tuyệt đối. Mà sau mấy ngày miễn cưỡng cùng các võ sỹ Nam Cương, quân đội biên phòng của Đại Khánh – hiểu lý do Ô Khê tới – nghiễm nhiên coi vị đại vu Nam Cương mới nhận chức này là lãnh tụ tinh thần. Chỉ đơn giản là theo thôi, có thể kích thích tiềm lực của đội quân biên phòng này. Vài ngày ngắn ngủi trôi qua, bầu khí lề mề ểu oải trong quân mà Ô Khê trông thấy tiêu tan hơn nửa.

      Ô Khêchỉ hận thể biến thành bông tuyết, buông mình theo gió đêm liền có thể tới bên người nọ. Vào lúc đêm khuya thanh vắng, tất cả mọi người sau ngày liều mạng hành quân đều nặng nề chìm vào giấc ngủ, chỉ mình trằn trọc yên. Hoảng loạn, lo âu, còn có nỗi sợ hãi khó diễc tả bằng lời chẹn cứng nơi lồng ngực, nhưng thể tỏ cùng ai, ban ngày còn phải dồn ép tất cả sau lớp mặt nạ cảm xúc. Ai cũng bảo sau khi trở thành đại vu, vu đồng còn lãnh đạm hơn khi trước, cả ngày trời từ sáng đến tối chẳng thấy chút dấu vết nào của hỷ nộ ái ố gương mặt, cơ hồ là thần quỷ cũng khó lường cho được. Có điều Ô Khê nghĩ, phải cố ý tỏ ra như vậy, chỉ là lòng khó chịu quá thôi. Ngày ngày bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, hễ nhớ lại bộ dạng đẫm máu toàn thân của người kia trong mộng, đều đau đớn như tan ruột nát gan. Ngoài biểu cảm ấy ra, quả thực biết mình phải lộ vẻ mặt thế nào nữa.

      Nếu như từ giờ còn y nữa, nếu như cuộc đời dài đằng đẵng này từ giờ còn y nữa…

      Mỗi lần nghĩ đến đây, đều ép mình dừng lại, bằng sợ bản thân phát điên.

      Bóng đêm sâu lắng, hạ trại giữa chốn hoang vu, Ô Khê quấy quả nuốt mấy miếng thức ăn, để Nô A Cáp cầm khăn ướt lau mặt cho mình xong liền vung tay bảo ra ngoài. mình lặng người trước cửa trướng, nương ánh trăng vụn thò tai vào vạt áo, móc chiếc túi gấm miệng được buộc lại bằng sợi dây từ nơi gần sát lồng ngực. Ô Khê nâng chiếc túi gấm bé xíu trong lòng bàn tay, ngắm nhìn lúc mới mở ra. Có mấy con thú dáng vẻ cực ấu trĩ đáng được tạc từ ngà voi lăn ra khỏi túi, Ô Khê xoè lòng bàn tay đỡ lấy, soi dưới ánh trăng, ngà voi trắng ngàn kia như có thể loá sáng.

      nhớ lại cái ngày Cảnh Thất phong trần mệt mỏi từ Lưỡng Quảng về kinh tiện tay giao mấy thứ này cho mình, miệng “Đồ chơi mua cho ngươi đấy.” Bộ dạng y thản nhiên như hề để bụng. lại nhớ đến câu y từng “Còn có thể cho ai.”

      Túi gấm được cất sát lồng ngực, mấy thứ đồ chơi ấy đều mang theo nhiệt độ cơ thể , ấm nóng vô cùng. Ô Khê đăm đăm nhìn chúng, ngẩn người lâu, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà khoé môi mím chặt thình lình khẽ nhấc lên, nhưng chỉ ngay sau đó ánh mắt lại trở nên ảm đạm. Chỉ trong chớp mắt, chút ánh sáng được nụ cười mơ hồ kia dấy lên liền vụt tắt. Ánh trăng kéo bong Ô Khê dài ra, thu đôi chân thoi dài lại, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm trống vắng, càng có vẻ quạnh vô cùng.

      Nô A Cáp đột nhiên bước vào, khẽ gọi: “Đại vu…”

      Ô Khê mặt đối sắc, thờ ơ “ừm” tiếng.

      Nô A Cáp tiến lại gần, : “Ngày đó… lúc vương gia tiễn chúng ta rời kinh, có dặn thuộc hạ lại câu với đại vu. Sau khi đại vu tỉnh lại vẫn bộn bề nhiều việc khác, thuộc hạ chưa có cơ hội chuyển lời.”

      Ô Khê quay đầu lại: “Y gì?”
      Nô A Cáp giọng thưa: “Vương gia ‘những gì hôm nay ta nợ , nếu ngày sau còn có dịp tương phùng nhất định đền bù thoả đáng.’”

      Ô Khê sửng sốt hồi lâu, sau đó thấp giọng cười rộ lên,cuối cùng có phần kìm nén được: “Đền bù cho ta… đền bù cho ta? Y lấy gì đền bù cho ta? Ta muốn y bù lại cả đời, nhưng khi nào… khi nào y lòng muốn cho ta?” Tiếng cười của đột nhiên ngừng bặt, Ô Khê siết chặt nắm tay, mấy con thú ngà voi xinh kia phát ra những thành răng rắc. Nô A Cáp trừng mắt nhìn ngà voi rắn chắc kia bị nắm chặt, chậm rãi hoá thành bột phấn, theo kẽ tay lả tả rơi xuống. Nô A Cáp kinh hãi : “Đại vu, đó là thứ vương gia tặng người, người, người…”

      Ô Khê thờ ơ xèo tay ra, bột phấn nát vụn lập tức tản ra trong cơn gió. nghiến răng từng tiếng : “Y cho ta, ta cướp – thứ này y dùng để dỗ trẻ con, ta cần chúng.” xong bèn đứng dậy,chẳng buồn liếc mắt nhìn Nô A Cáp, mà chui vào trong trướng.

      Vào lúc này, trận chiến tại kinh thành kéo dài đến ngày thứ tư.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đứng góc độ nào đó mà , Cách Tây và Hách Liên Dực giống nhau đến đáng ngạc nhiên. Số mệnh Hách Liên Dực cực kỳ may mắn, sinh ra là hoàng thái tử, là người kế thừa chính tông cho ngôi hoàng đế thống trị cả đế quốc Đai Khánh này, có hoàn cảnh trưởng thành tương đối bình ổn. Bên cạnh có Lục Thâm, có Hạ Doãn Hành, có Cảnh Bắc Uyên, có Chu Tử Thư, mười năm phồn hoa kết thúc trong buổi loạn ly. Mặc dù tại họ vẫn còn non nớt, nhưng nếu cho họ đủ gian và thời gian để trưởng thành, nhất định trở thành những nam nhân có thể quay vần thiên hạ.
      Song, cũng chỉ là “nếu” mà thôi. Thế giới này chẳng bao giờ có những chuyện đúng lúc đúng thời chiều lòng người như vậy.
      Cách Tây lại con đường hoàn toàn đối lập. Tất ca những gì có đều do dùng nửa cuộc đời đích thân bày mưu, tự tay cướp đoạt. độ tráng niên, dã tâm banh trướng. Vào giai đoạn huy hoàng nhất của cuộc đời, chĩa thẳng mũi kiếm sắc của mình vào đám thanh niên trẻ tuổi mới vừa xèo cánh, còn chưa kịp mọc đủ lông kia.
      đời này, ai có thể lý giải kẻ có dã tâm bằng kẻ có dã tâm khác.
      Cách Tây liên tục phái ra những đội phân đánh tiên phong, thăm dò phòng vệ của chín cổng thành. Cuối cùng vỡ lẽ, những kẻ giữ thành là đám điên, kẻ điên đạo lý được, cũng rất khó dùng sách lược gì. Vào đúng lúc này, em vợ của Cách Tây là Lỗ Nhĩ Ca Tháp rời hàng, đề nghị nhắm quân vào điểm yếu của trong hàng phong thủ của Đại Khánh – chính là Sùng Văn Môn.
      Lỗ Nhĩ Ca Tháp rất lạc quan với ý tưởng này, bởi lẽ thông qua kênh thông tin đặc thù vừa biết được danh hiệu của vị tướng trấn thủ Sùng Văn Môn phải “Tướng quân”, cũng phải “Đại Nhân”, mà là “Công chúa”. Lỗ Nhĩ Ca Tháp cho rằng tại Đại Khánh còn người tài nữa. , thảm hại đến mức nữ nhi cũng phải mặc giáp ra chiến trận. Sách lược của gã cũng rất đơn giản – mang theo binh lính hùng hậu tập trung tấn công Sùng Văn Môn, cùng Đại Khánh đọ xem ai có thể kiên trì đến phút cuối cùng, đồng thời cho kỵ binh vây quanh thành sẵn sàng đánh úp bất cứ lúc nào, khiến tướng lĩnh trấn giữ ở những nơi khác dám liều lĩnh tăng viện, đến lúc đó dùng côn dùng chày sắt tấn công, lo chọc thủng được cổng thành.
      Cách Tây nghe xong gì, im lặng lâu, mãi đến khi nụ cười mặt Lô Nhĩ Ca Tháp cứng đờ ra, mới gật đầu, trao cho Lô Nhĩ Ca Tháp bốn vạn người, ra lệnh cho gã dẫn quân đánh Sùng Văn Môn. Đối với quyết định của Cách Tây, Lô Nhĩ Ca Tháp vẫn có vài phần bất mãn. Gã cảm thấy phương pháp mình nghĩ ra quả thực rất hoàn hảo, thế mà thủ lĩnh chỉ cho nhúm người như vậy. Nhưng chỉ ngay sau đó gã lại thấy lòng lạc quan phơi phới, vì căn cứ theo nguồn tình báo tin cậy được – cộng tất cả những “vật sống” có thể nhúc nhích được trong Sùng Văn Môn lại cũng chỉ được nhiều nhất hai vạn người. Gã có bốn vạn quân, thừa đủ hạ gục nữ tử kia rồi. Quân ít có cái lợi của quân ít, ví như sau khi thắng lợi, người được chia công cũng nhiều.
      Chiều tối ngày vây thành thứ tư, Sùng Văn Môn đối diện với đợt tấn công mãnh liệt nhất kể từ kia khai chiến tới giờ. Người Ngoã Cách Lạt đồng loạt xông lên, dữ dội như núi gầm biển thét. Lỗ Nhĩ Ca Tháp xung phong trước nhất, thân vạm vỡ như gấu ngựa, tiếng vang rền như chuông lớn, chỉ gầm lên tiếng khiến cho người ta phải chết sững vì ù tai.
      Công chúa Tĩnh An Phùng tiểu thư xoay người lên ngựa, tay nắm bội đao. Nàng hiên ngang đứng trước công thành, nghênh chiến. Vòng eo của nàng có khi chưa to bằng cổ của Lỗ Nhĩ Ca Tháp, nhưng nàng và tất cả những người đứng sau lưng nàng đều như nhau, hề sợ hãi.
      Lỗ Nhĩ Ca Tháp kinh ngạc phát ra, nữ nhân kia cùng quân đội Đại Khánh nghiêm trang mà im ắng sau lưng nàng hệt cổng thành đóng chặt, để hở dù chỉ khe hẹp nhoi. Vào chính lúc đám người Lỗ Nhĩ Ca Tháp tiếp cận, quân trấn thủ của Đại Khánh liền buông bỏ hoàn toàn trách nhiệm giữ thành, xông lên như thể đâm bổ vào địch, bằng khí thế phẫn nộ gấp bội, quyết liệt gấp bội. Công chúa Tĩnh An giục ngựa xông thẳng vào giữa lòng quân địch. Nàng dạ tiến lên, đến đầu cũng ngoảnh lại, như thể quan binh Đại Khánh phía sau có xông lên cùng cũng chẳng can hệ chi tới nàng.
      Dù địch quân ngàn vạn, ta vẫn xông lên.
      Nàng thân là chủ tướng, đương nhiên thể bỏ mặc tất cả, chăm chăm xông pha chiến đấu. Tuy người khác nhìn vào cảm thấy nàng mình ngựa, song thực tế quân đội Đại Khánh sau lưng phân ba đường trái, giữa, phải đâu ra đấy, phó tướng được lệnh từ trước thônga lĩnh quan binh phối hợp, theo sát phía sau nàng tiến bước nhanh, mảy may chậm trễ - đến cả thân nữ nhân gầy yếu thế kia còn xông trước làm gương, đám nam nhân chẳng lẽ lại ngồi chờ chết?
      Lỗ Nhĩ Ca Tháp sai, Sùng Văn Môn hoàn toàn dễ tấn công – bởi người thống lĩnh quân phòng thủ là nương. Mọi chuyện diễn ra khó tin, chỉ trong nháy mắt, tựa hồ bên công thành và bên thủ thành hoán đổi vị trí cho nhau.
      Thiên song bước nhanh đến trước mặt Hách Liên Dực , mau chóng báo cáo tình hình chiến trận. Chu Tử Thư nhíu mày: “Bệ hạ, chúng ta có tăng viện cho công chúa ạ?”
      Hách Liên Dực lắc đầu. Chu Tử Thư định thêm gì đó, lại bị Cảnh Thất vươn ngón tay ra cản lại: “Tĩnh An có thể chống chọi được, nàng là con của Phùng đại tướng quân.”
      Hách Liên Dực nghe vậy liền bật cười khe khẽ, quay đầu hỏi y: “Vậy sao năm đó phụ hoàng bảo ngươi thành thân với nàng ngươi lại chịu?”
      Cảnh Thất lắc đầu cười khổ: “ tên thế gia tử đệ được tích gì như thần, sao xứng với bậc nữ kiệt như công chúa? Bệ hạ đừng chê cười nữa.” Sau đó y bèn nghiêm mặt: “Xem ra Cách Tây lấy tên ngốc kia ra làm thuốc thử. Kỵ binh Ngoã Cách Lạt ngừng di chuyển hỗn loạn khắp nơi, là muốn chúng ta đoán được bước tiếp theo ư?”
      Chu Tử Thư tiếp lời: “Nếu là như vậy, chẳng lẽ tiếp theo quân của Cách Tây xông thẳng về phía Trình Vũ Môn?”
      Hách Liên Dực lắc đầu: “Còn chưa đến lúc ấy… Tuy có lúc tới đây cùng trẫm phân cao thấp, nhưng lão sói già Cách Tây kia còn muốn giảo hoạt hơn chút đỉnh. Giờ này dốc sức tấn công Trình Vũ Môn chỉ sợ cũng được lợi gì. Mà… xét cho cùng binh lực của cũng gấp bên ta mấy lần…”
      Chu Tử Thư hỏi: “Ý bệ hạ là, hy sinh quân mình, ý đồ xói mòn ý chí quân ta, cuối cùng rat ay hớt gọn?”
      Hách Liên Dực chầm chậm gật đầu. Ba người lại rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi. Nửa canh giờ sau lại có Thiên song đến báo, vui mừng quân Ngoã Cách Lạt tại Sùng Văn Môn có dấu hiệu thu trận. Sắc mặt Hách Liên Dực lại tốt lên chút nào, hồi lâu sau mới thấp giọng : “Tĩnh An chọn cách đánh liều mạng, trận này dù có thắng chăng nữa sau này cũng có lúc cầm cự được.”
      Cảnh Thất ngẫm nghĩ hồi lâu, thình linh lên tiếng: “Thần… có cách.”
      Y còn chưa kịp , có thêm Thiên song tiến vào: “ Khởi bẩm hoàng thượng, quân Ngoã Cách Lạt
      Hách Liên Dực vội hỏi: “Tình hình Tĩnh An thế nào?”
      Người tới thưa: “Cánh tay công chúa có mấy vết thương ngoài da, có gì đáng ngại.”
      Hách Liên Dực thoáng yên lòng, Thiên song kia lại đưa mắt nhìn Chu Tử Thư, muốn lai thôi. Chu Tử Thư phát giác ra, bèn hỏi: “Sao, ngươi còn điều gì muốn ?”
      Thiên song : “Dạ, trang chủ… , đại nhân, ban nay thuộc hạ có trông thấy người bên cạnh công chúa Tĩnh An, nghe dũng sĩ, rất được công chúa tán thưởng…”
      Chu Tử Thư liền có dự cảm lành.
      Chỉ nghe Thiên song tiếp: “Người ấy là Lương công tử.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 74: Trận chiên cuối cùng (Năm)


      Chu Tử Thư chết sững cả người, lúc lâu sau mới thấy lắp bắp hỏi lại: “Ngươi … ngươi ai? Lương Cửu Tiêu?”
      Thiên song gật đầu, mắt thấy mặt nạ da người cũng che giấu nổi vẻ nóng ruột mặt Chu Tử Thư, lập tức thức thời cúi đầu thấp xuống. Hách Liên Dực khẽ ho tiếng: “Tử Thư, hay ngươi xem thử thế nào?”

      Chu Tử Thư đờ đẫn thu đường nhìn lại, khoát tay ý bảo Thiên song lui ra trước. Cảnh Thất cũng thở dài: “Tử Thư, ngươi vẫn nên chuyến hơn, bệ hạ còn có ta mà”

      Hách Liên Dực trợn mắt nhìn y đầy khinh bỉ: “ có người cũng chẳng khác gì. Trông vào ngươi hộ ấy à, thà trẫm kiếm dải lụa trắng với cành cây nghiêng thắt cổ luôn cho thoải mái.”

      Cảnh Thất liền làm mặt nghiêm trang đáp rằng: “Bệ hạ lời ấy sai rồi, dù có là cái bàn cái ghế, đến lúc lâm trận còn có thể giơ ra đơ đao cơ mà. Thần tuy phải hạng cao lớn vạm vỡ gì, nhưng ít ra cũng là người sống sờ sờ,dư sức làm đệm thịt.”
      Hách Liên Dực nhìn y, đột nhiên thốtđược nên lời nữa. nghĩ, thế này cũng xem như… đồng sinh cộng tử đúng ?

      Chu Tử Thư để tâm tới mấy câu trêu cợt của hai người, ngẩn ngơ chốc, sau chót mới khẽ lắc đầu: “Bệ hạ có lệnh, ai được phép tự ý rời bỏ cương vị, Tử Thư nên phá lệ hơn.”

      Hách Liên Dực : “Trẫm ra lệnh cho ngươi , sao có thể gọi là tự ý rời khỏi cương vị được?”

      Chu Tử Thư cười khổ, sau lại lắc đầu: "Đợi chiến tranh kết thúc rồi, thần gô cổ lại, treo trong phòng hành hình của Thiên song, nện trận no đòn, còn tại... tại biết ở bên cạnh công chúa Tĩnh An, vẫn an toàn là được rồi".

      Chu Tử Thư muốn gặp , cảm thấy lúc này lại cố ý tới đó, như thể gặp mặt đối phương lần cuối vậy, may mắn.

      thế gian này, chẳng ai là gì của ai cả, mỗi người hướng đông bắc tây nam, tự gặm nhấm nỗi độc của riêng mình. Thế mà hết lần này tới lần khác, y cứ vì mà nóng ruột nóng gan, cứ vì mà bàng hoàng lo sợ.

      Ngày thứ sáu vây thành, bốn phương huyên náo, chín cổng kinh thành phải đối mặt với những đợt công kích mạnh yếu khác nhau, nhưng vẫn chưa có ai bỏ chạy, chưa có ai đầu hàng.

      Ngày thứ bày vây thành, khổ chiến.

      Đêm ngày thứ tám, gió đột ngột nổi lên, bầu trời kinh thành mây đen dày đặc, trận chiến tạm ngừng, trạm gác vẫn nghiêm trang như cũ. Chẳng biết kẻ nào cầm theo ống sáo, thổi vang khúc dân gian ra làn điệu, thô tục khó nghe. Nhơng hiểu vì cớ gì, tiếng sáo bay vào trong tai lại khiến người ta vô thức rùng mình ớn lạnh, tiết hỗn loạn, khập khiễng, ấy vậy mà cái xơ xác tiêu điều, cái thê lương thảng đạm độ thu tàn vẫn hiển ra, tư nhiên đến lạ.

      Mấy con ngụa chuẩn bị sẵn sàng, Cảnh Thất toàn thân vẫn quần áo đen, khiến cơ thể trông càng có vẻ gầy gò. Y nghiêm giọng dặn dò, thanh thấp: “Phải theo sát ta, cẩn thận. Ta biết các vị đứng đây có khi còn nắm đường nước bước ngoài thành hơn ta nữa, nhưng cũng chớ quên, ngoài kìa vẫn còn kỵ binh Ngoã Cách Lạt qua lại tuần tra đó".

      Hai Thiên song mặc y phục dạ hành chạy tới, kéo theo túi vải bố căng phồng, căn cứ vết tích kéo lê đất, chi ít cũng phải nặng mấy trăm cân.

      "Vương gia, chuẩn bị ổn thỏa rồi."

      Cảnh Thất vươn tay mở miệng túi ra, thoáng liếc bên trong, sau đó đóng lại, cười bảo: "Thái thượng hoàng của chúng ta quả làm được chuyện có ích".

      Y xoay người lên ngựa, thấp giọng ra lệnh: "Xuất phát".

      "Bắc Uyên!" Hách Liên Dực đột nhiên cất tiếng hô.

      Cảnh Thất quay đầu nhìn , cổ áo sậm màu bị gió thổi tung lên khiến chiếc cằm y thêm sắc nhọn, ý cười bên khóe môi còn chưa tan hết, đôi mắt tựa hoa đào sáng rực hơi nhếch, mày kiếm đâm xuyên vào tóc mai, quả thực tuấn tú đến kinh người. Trái tim Hách Liên Dực lỡ nhịp, bắt đầu hối hận vì câu gọi của mình ban nãy.

      "Bệ hạ?"

      Hách Liên Dực thoáng chăm chú, sau đó chầm chậm bước lên vài bước. Cảnh Thất cứ nghĩ có điều gì muốn , liền khom người xuống. Chẳng ngờ lại bị Hách Liên Dục ôm chầm lấy, gò má lạnh buốt bởi gió đêm áp chặt cổ y, như thể muốn hung hăng kéo y xuống ngựa, gắt gao ôm chặt vào lòng vậy.

      Ngựa thong thả giậm vó tại chỗ.

      Cảnh Thất nhất thời ngây ngẩn, tay vẫn nắm chặt dây cương, chẳng biết phải phản ứng thế nào cho phải. Y mơ hồ nghĩ, bản thần từng vì cái ôm thành tâm dạ này mà đợi suốt ba trăm năm. Mà nay khi y sớm muốn chờ đợi nữa, nó lại bất ngờ xảy ra trong tư thế kỳ quạc thế này. Bờ vai y bị kéo xuống thấp, đạt hõm vai Hách Liên Dực, chút ấm áp, chỉ khiến lòng người dâng nỗi bi thương.

      Ví như… ví như kiếp trước ngươi phải Vĩnh Gia Đế, ta chẳng phải Nam Ninh vương.

      “Sao cứ nhất định phải là ngươi?” Hách Liên Dực kiềm chế mãi, nhưng rốt cuộc vẫn dằn lòng được mà thầm câu ấy bên tai Cảnh Thất – chỉ để mình y nghe thấy. Chuyện đến nước này, đến chút tư lợi cho mình cũng được quyền giữ lại, dù vạn lần nỡ, cũng chỉ có thể cho mình y nghe thấy mà thôi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất chớp mắt, đáp lại cũng bằng thanh khe khẽ: “Bệ hạ quên rồi sao? Con đường này chỉ có mình thần biết".

      Hách Liên Dực nhắm nghiền hai mắt, : "Bắc Uyên...".

      Ngay đó trẫm bảo ngươi , sao ngươi lại cơ chứ?

      Song thắc mắc ấy từng hỏi y, cũng nhận được câu trả lời. còn muốn hỏi, vậy còn chữ nhân duyên ngươi tính cho ta bên đường dạo ấy, có thể xí xóa được ? Có thể thay đổi được ? còn muốn , ngươi bói tệ như thế, con thỏ ta ném cho ngươi thay tiền xem bói, có thể đòi lại được ?

      Nhiều câu như vậy, mà chúng cứ dồ dập xô đẩy, nghẹn cứng trong cổ, trong khoé mắt . Đến tận cùng, chẳng thốt ra được dù chỉ câu. Cảnh Thất nhàng vỗ vai Hách Liên Dực, giãy khỏi vòng tay , ngồi thẳng người lên. Y ngồi ngựa, thoáng nhìn lần, hai tay chắp trước ngực, nghiêm trang : "Bệ hạ bảo trọng".

      xong y liên giục ngựa phóng .

      Kiếp phù du đằng đẵng, giờ đây biết lấy gì khiến lòng bình lặng?

      Chỉ có lặng yên, chỉ có bóng lưng từ từ chìm vào bóng tối. Lại khiến kẻ đa tình dõi mắt thấy, tưởng niệm ra, chỉ còn lại chua sót tràn trề.

      Còn gì buồn hơn(*).

      (*)Lấy ý trong hai câu thơ "Bi mạc bi hề sinh biệt ly nhạc mạc nhạc hề tân tương tri" (Buồn gì hơn buộc phải chia ly, vui gì hơn mới quen tri kỳ) trích trong Cửu ca của Khuất Nguyên.

      Con đường này quá thực chỉ mình Cảnh Thất biết, nơi bọn họ muốn tới chính là đầu nguồn sông Vọng Nguyệt. Mấy Thiên song theo sát sau lưng Cảnh Thất như bóng với hình, hai thanh niên dùng giáo thép xuyên qua chiếc túi lớn mấy trăm căn kia, mỗi người nâng đầu. May mà ngựa tốt, bị thứ ấy ép cho ngã quỵ.

      Đoàn người lao lặng yên tiếng động lúc vượt qua vòng bao vây của tộc Ngõa Cách Lạt lại xui xèo bị tên ky binh trông thấy. Cảnh Thất quyết đoán giơ tay, lập túc có Thiên song vọt khỏi lưng con ngựa cưỡi nhanh như bóng ma, bịt kín miệng tên kỵ binh kia lại, xoay tay, cổ gã liền gãy ngay tức khắc.

      Thiên song chỉ có thám tử và sát thủ.

      Cảnh Thất cho rằng có lẽ vì bản thân có xuất thân mấy minh bạch, thế nên trong thâm tâm luôn có giấu nhưng điều chẳng mấy ai biết. Y với Chu Tử Thư quả là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có khả năng dẫn thiên quân vạn mã, song lại có bản lĩnh nhân lúc tối trời làm mấy trò thủ đoạn, quỷ ma. Cảnh Thất dừng ngựa, chỉ móc chiếc bình sứ trong người ra, ném cho kẻ vừa giết người. Đó là thứ Ô Khê đưa cho làm vật phòng thân lúc lên đường tới Lưỡng Quảng ngày trước – Hoá Cốt Thuỷ.

      Thiên song sau khi xử lý xong thi thể liền mau chóng đuổi kịp y.

      Đoàn người cứ thể xuyên qua đại doanh tộc Ngoã Cách Lạt, tình thế ngặt nghèo nhưng rốt cuộc gặp gì nguy hiểm. Cảnh Thất khỏi quay đầu nhìn lại, thầm nghĩ bây giờ quay ngựa trở về, nếu có thể tìm đúng trại của Cách Tây, tên kết liễu được tốt biết chừng nào.

      Đương nhiên, đây chỉ là huyễn tưởng đẹp đẽ của y mà thôi. Bọn họ chỉ vòng quanh viền ngoài của đám kỵ binh thôi cực độ khó khăn rồi, nếu tiến sâu vào trong chỉ sợ có mấy cái mạng cũng đủ dùng. Men theo con đường Ô Khê từng dẫn y qua, dò dẫm tìm tới tận đầu nguồn sông Vọng Nguyệt. Cảnh Thất thầm cảm khái trong lòng, năm đó Ô Khê sống trong hoàng thành tù túng hệt nhà giam này, phải ngột ngạt thế nào mới lang thang ngoài thành dạo bước, rồi lại lang thang biết bao nhiêu bận mới tìm ra chỗ hoang vu khuất nẻo đến thế?

      Giờ này, hẳn về tới Nam Cương rồi?

      Vậy... bình an là tốt rồi.

      Gió rít gào thổi mây đen cuồn cuộn, tiêng sấm động trời giáng xuống nhân gian, cả mảnh đất rộng lớn ngừng rung chuyển.

      Cảnh Thất thấy vậy lại mừng thầm, y tìm người quan sát sao đêm, vốn được câu trả lời là đêm nay có mưa, nhưng đâu ngờ mùa này lại có thêm cả sấm. Song nhìn vào điểm ấy, y cũng có thể tự an ủi câu rằng vận mệnh Đại Khánh còn chưa tận.

      Đoàn người xuống ngựa tại nơi rất gần đầu nguồn sông Vọng Nguyệt, lúc này mưa rơi, giọt nào giọt nấy to như hạt đậu. Cảnh Thất đưa tay vuốt mặt, đến giờ mới biết được cái gì gọi là gió thảm mưa sầu - song tại y còn hơi sức đâu quan tâm đến bản thân mình nữa, bèn sai người mở túi vải lớn ra, ngờ bên trong lại là hai con thú lạ. Nhưng quan sát kỹ hồi, lại nhận ra đó đâu phải loài thú gì kỳ dị, ràng là hai con sói tráng khổng lồ. Đáng kinh ngạc nhất là trán con sói trắng kia lại có dúm lông màu xám, trông hệt như mũ miện vậy.

      Thiên song kìm được mới hỏi: "Vương gia, đây là... là sói ư?".

      Cảnh Thất cầm túi vải,giũ ra mấy sợi dây màu đỏ, dùng răng xé chúng ra, nhanh tay cột vào thi thể sói lớn. Y dùng phương pháp rất lạ lùng thắt nút lại, sau đó tự cắt tay mình, máu lên lông sói trắng. Nước mưa xối xuống, máu liền nhanh chóng loang ra, nhuộm hồng mảng lớn. Làm xong xuôi mọi việc, y mới khẽ bật cười: “Sói? Đây phải sói thường đâu.”

      Đêm nay trời mưa như trút nước, song vệ binh Ngõa Cách Lạt có trách nhiệm canh đêm dám lơi là chút, tận tụy làm nhiệm vụ. Đột nhiên, từ phía thượng nguồn con sông chảy mãi vào tận kinh thành, có chiếc bè gỗ thô sơ trôi vụt qua, bên hình như có chở theo gì đó. Vệ binh dụi mắt, mưa lớn khiến đường nhìn của gã có chút mơ hồ. Bè gỗ càng lúc càng gần, sau đó, vệ binh nhìn thứ đặt bè. Gã từ từ há hốc miệng, cổ họng phát ra những thanh kỳ lạ. Vệ binh chậm rãi vươn cánh tay chỉ về phía con sông, kinh hãi đến mức thốt được nên lời.

      Cách Tây bừng tỉnh, ngủ sâu, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, bên ngoài chỉ cần xôn xao chút động tĩnh là mở mắt ngay rồi. còn chưa kịp buông câu quát mắng, thị vệ theo hầu lảo đảo xông vào: “Thủ lĩnh, thủ lĩnh… sói trắng! Là sói trắng nhuốm máu!”

      Cách Tấy hất văng gã , sải bước ra ngoài.

      Bên sông càng lúc càng tụ tập nhiều binh sĩ Ngoã Cách Lạt vâng theo mệnh lệnh. Lại tia sét toạc bầu trời, ánh sáng lam lạnh lẽo chiếu rọi gương mặt từng người.

      "'Huyết đồ bạch lang” kỳ thực chính là loại nguyền rủa cực kỳ ác độc." Cảnh Thất cẩn thận dùng băng vải quấn miệng vết thương tay lại, khẽ bật cười. Y phục người Cảnh Thất ướt đẫm, dính chặt vào thân thể, y lại vẫn thong dong tiếp: "Người Ngõa Cách Lạt tin rằng sói chính là sứ giả ông Trời phái xuống, nhất là sói trắng có dúm lông xám trán, chúng có thể bay, tuyệt đối được giết - truyền thuyết kể rằng: Năm đó ác ma dụ dỗ thủ lĩnh của tộc Lỗ Ngõa. Nó chỉ cần uống máu sói trắng, dùng dây thùng đỏ cột thi thể sói trắng lại như thế, sau đó rắc đá mã não màu đỏ máu lên là có thể chiếm được sức mạnh tối cao. Thủ lĩnh tộc Lỗ Ngõa làm như vậy, cũng trong đêm mưa lớn. Về sau...".

      Lại tiếng sấm vang lên, cơ hồ nhấn chìm thanh của y: "Ba ngày sau, toàn bộ tộc Lỗ Ngõa, già trẻ lớn bé đều chết sạch, chu vi mấy chục dặm còn lấy vật sống nào".

      Thiên song trợn tròn hai mắt: "Vương gia, chuyện... chuyện ấy... là sao?".

      Cảnh Thất nhướng mày: " nhảm, đương nhiên chỉ là mấy lời vô nghĩa thôi. Tộc Lỗ Ngõa ràng bị bộ tộc gần đó tiêu diệt. Bộ tộc láng giềng kia vốn cùng bọn họ lập ra khế uóc, lại vì thèm muốn bãi chăn cùa bọn họ mà lật lọng. Về sau, sợ người khác thoá mạ mới bịa ra câu chuyện ấy loè thiên hạ thôi.”

      Tất cả Thiên song đứng đó lặng ngắt, biết gì.

      Cảnh Thất yên lặng bật cười, chắp tay đứng giữa cơn mưa tầm tã: “Câu chuyện ấy có lẽ Cách Tây cũng biết, song đám binh sĩ đám trâu hoang dưới trướng lại tường tận. Bè gỗ kia trôi theo dòng nước, tất cả mọi người đều nhìn rành rành, khiên muốn giấu cũng xong – dù có thể dùng ảnh hưởng của bản thân cùng biện pháp cứng rắn để dẹp yên chuyện này chăng nữa, cũng kiểm soát được lòng người dao động. Lúc này quyết định thông minh nhất là tốc chiến tốc thắng, dùng sát khí và đấu khí xua nỗi sợ hãi.”

      Hàng phòng vệ kinh thành bây giờ như thành đồng vách sắt, song lại kéo dài được bao lâu, chống chọi được chiến thuật thi gan dài dẳng của Cách Tây, chống chọi được cách đánh thăm đông dò tây, bào mòn bốn phía của .

      Cho người thận trọng dè chừng, ta đây liền ép người thể dốc hết toàn lực!

      Lại nghe Cảnh Thất trầm giọng dặn dò: “Cách Tây đương nhiên nghĩ ra việc có người giở trò phía đầu nguồn. Các vị, chuẩn bị vũ khí sẵn sàng , e rằng chúng ta còn đường về nữa rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :