1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đội quân rằng, xông vào kéo từng người từng người ra, lột bỏ quan phục ngay giữa phố, sau đó trói gô lại, mặt sai người phao tin, mặt lệnh thuộc hạ tiến hành chuỗi hoạt động tịch biên tài sản cách nhanh chóng ràng. Y cưỡi lưng ngựa, mặt đổi sắc hạ lệnh trói những kẻ run cầm cập kia lên cọc gỗ, phía sau cọc gỗ có treo tấm vải trắng cực lớn, bên ghi kẻ này là ai, là người tộc Ngõa Cách Lạt, còn là tên chó săn cặn bã này nòi trong lòng Đại Khánh, phạm những tội gì, phân tích cặn bã từng điều . Sau đó Cảnh Thất đích thân dẫn đoàn người diễu phố.

      Lại xét thấy ít lão bá tánh đọc được chữ, y liền mượn hai đại cao thủ dưới trướng Chu Tử Thư là Lô Dũ và Đoàn Bằng Cử. Hai người này theo sát đoàn người, vận nội công, vừa vừa đọc rành mạch ràng, khiến người đứng xa gần đều nghe rành rọt.

      Vạn người đổ xô ra phố khiến kinh thành như mùa trẩy hội, lão bá tánh cùng binh lính duy trì trật tự tụ tập hết hai bên đường, cũng chẳng biết ai là người đầu tiên ném rau thồi lên đầu đám người Lai Bắc Ti luôn mồm kêu oan uổng. Đám đông dần dần trở nên kích động, căm phẫn dâng trào, đá cục, rau thối, nước miếng, ai có gì quăng cái ấy. Vốn dĩ binh lính được điều tới để “duy trì trật tự”, lúc đầu cũng năn cản đuôc hai, nhưng binh lính cũng là người, cũng có người thân bạn bè bỏ xác chiến trường Tây Bắc, bởi vậy tình thế biến thành quân dân nhà, quăng ném cũng chuyển thành giẫm đạp và quần ẩu.

      Người ta với bọn họ rằng, những kẻ béo phệ chỉ ngồi mà hướng này chính là người tộc Ngõa Cách lạt, bọn chúng có ba đầu sáu tay, cũng chẳng đao kiếm chết. Đám người ngoại tộc ấy thổi cơn gió tanh hôi đến mảnh đất phồn hoa vốn hòa bình yên vui của họ, hại chết thân nhân, hại chết huynh đệ họ, khiến họ rơi vào cảnh loạn ly, sống thấy mặt chết chẳng gần nhau.

      Cảnh Thất và Chu Tử Thư thần biết quỷ hay tách khỏi đám đông, đứng ngoài quan sát. lầu cao, Cảnh Thất lặng lẽ đưa mắt nhìn, lúc sau mới : “Tử Thư, bảo người của ngươi trà trộn vào đám đông cẩn thận chút, kẻ nào chưa bị đánh chết đánh vào đầu, người chết rồi đợi bách tính giải tán hết hãi nhặt thi thể về, chặt đầu treo lên cổng thành”.

      Chu Tử Thư than , lắc đầu cười bảo: “Vương gia, ngài có biết , giờ đến cả ta cũng có cảm giác trút được gánh nặng trong lòng, như thể tảng đá lớn đè lên lồng ngực biị ai đánh nát”.

      Cảnh Thất nheo mắt lại, bất chợt nghiêng đầu nhìn : “Nghe … ngươi rốt cục ‘chịu’ cho Tiểu Lương Tử rồi?”.

      Chu Tử Thư lắc đầu cười khổ: “Cửu Tiêu Tử Thư còn phải để mắt trông nom. Tình hình trước mắt như vậy, vạn nhất lại gây ra họa gì thảo dân lấy sức đâu lo lắng cho . sai người trói lại, cưỡng chế rồi”.

      Cảnh Thất , như cười như : “Cẩn thận lại hận ngươi cả đời”.

      Chu Tử Thư bỡn cợt: “Vương gia, càng sâu hận mới càng nhiều, Tử Thư đây đâu có được người mến giống vương gia”.

      Cảnh Thất thoáng ngẩn người, sau mới nhíu mày nhìn : “Ngươi lại dám chế nhạo bản vương?”.

      Chu Tử Thư cố nhịn cười: “Vương gia nhất định phải giữ gìn sức khỏe, chớ tức giận mà hại đến thân. Thuộc hạ còn chờ ngày sau đến chỗ vương gia xin chén rượu nhấm nháp đây, nghe … rượu độc của Nam Cương là thứ đại bổ”.

      Vẻ mặt vốn có phần nghiêm nghị của Cảnh Thất phút chốc giản ra, thoáng trầm mặc, sau mới giọng đáp: “Nếu nhờ phúc của lão huynh, ta có thể sống tới ngày ấy, vậy đừng là rượu, có bảo ta tìm nương Nam Cương xinh đẹp tươi tắn eo thon thon cho ngươi lập thê cũng thành vấn đề”.

      Chu Tử Thư vội : “Vương gia, quân tử lời ra bốn ngựa khó đuổi. Ngài nhất định phải giữ lời đấy”.

      Cảnh Thất vung nắm đấm ra, nhướng mày nhìn , Chu Tử Thư nở nu cười, cũng vươn nắm đấm ra, khẽ cụng tay với y.

      lời định.”

      Sau đó, Cảnh Thất bắt tay vào việc chia kinh thành ra làm nhiều khu vực, mỗi khu vực lại điều động người phụ trách riêng, phân công mỗi ngày mỗi hộ phải cung cấp bao nhiêu lương thực, lại hạ lệnh dọn s ạch mấy khu phố chợ con đường mà đoàn quân phụng chỉ vào kinh thành nhất định qua mỗi ngày luyện binh ngay phố đó, canh gác nghiêm ngặt. Quy định sẵn sang, hễ có viện quân tiến vào kinh phải đốt ngay ba cột lửa thông báo toàn thành.

      Hách Liên Dực dốc sức trấn an người nhà Hách Liên CHiêu, truy phong Hách Liên Chiêu là Trung Dũng Đại Tướng Quân Vương, con trưởng của Hách Liên Chiêu là Hách liên Vũ Dương phong tước thân vương. Những chuyện ấy vốn chỉ là hình thức phải làm cho có, ai dè lại thu được hiệu quả bất ngờ. Những thuộc hạ cũ của Hách Liên Chiêu, lấy nhạc phụ năm xưa từng là quan to nhỡ thời – Giản Tự Tông làm đầu, trở thành lực lượng trung kiên đầu tiên đứng ra ủng hộ chủ chiến. Mười năm trước điện Kim Loan, Giản Tự Tông ôm lấy Triệu Minh Tích gọi tiếng “bảo bối”, mười năm sau, đầu Triệu Minh Tích và đám người xui xẻo Lai Bắc Ti bị Nam Ninh vương treo hết lên tường thành, còn Giản Tự Tông vốn cáo già dưỡng lão, đầu tóc bạc phơ lại dẫn đầu đám binh vốn xuất thân là gia nô xưa trong phủ đại hoàng tử, lẩy bẩy quỳ trước mặt Hách Liên Dực, tung hô vạn tuế.

      Hách Liên Dực bổ nhiệm bất kỳ ai chứ tướng nào, cở bỏ long bào mới mặc chưa lâu, khoác lên mình chiếc chiến bào, tuyên bố đích thân bảo vệ kinh thành, đến chết mới thôi.

      Đứng sau lưng chẳng còn là mớ cát rời rạc khi xưa, giờ có Lục Thâm vạn phần cẩn thận, có Cảnh Bắc Uyên đột nhiên trở nên quỷ quyệt, tàn khốc tột cùng, có Thiên song quý thần khó lường mới thành lập, có lực lượng đông đảo các thư sinh kháng khái hung hồn, sôi trào nhiệt huyết, có đội binh kiên cường ngút trời bi phẫn của đại hoàng tử năm xưa.

      Củng đúng vào lúc ấy, người khác nữa cũng lộ diện trước đám đông - con của Phùng đại tướng quân Phùng Nguyên Cát, người được thái thượng hoàng Hách Liên Bái nhận làm dưỡng nữ - Phùng tiểu thư, cũng là Tĩnh An công chúa.

      nương bao năm qua vẩn ủy khuất an phận trong thâm cung nay đột nhiên xuất , thân khoác nhung trang nàng có đôi mắt quật cường cùng sống lưng thẳng tấp, khác gì Phùng đại tướng quân năm đó. Nữ nhi noi bước phụ thân, chốn thâm cung tài nào mài mòn khí phách Phùng gia sắc bén người nàng. Tĩnh An công chúa tay chống thương trường, tóc buộc cao lên giống như nam giới, quỳ xuống xin Hách liên Dực cho nàng noi gương Mộc Lan “tong quân thay cha”.

      Bộ phận binh lính theo Phùng tường quân năm xưa cùng vây cánh Hách Liên Chiêu để lại vốn dĩ torng nước lúa dung, nhưng thời điểm này rốt cục hai bên hòa làm . tháng sau, số lượng binh lính đóng tại kinh thành lên tới mười tám vạn, lương thảo đủ đầy.

      Cảm xúc của tất cả mọi người dù là bá tánh thường dân hay quân binh lính tráng đều đạt tới đỉnh cao – Vinh Gia hoàng đế Hách Liên Dực c1 lẽ chính là vị hoàng đế có uy danh lừng lẫy nhất kể từ khi Đại Khánh bắt đầu chép sử tới nay. Mồng Tám tháng Mười , Hạ Doãn hành tập hợp tàn quânc òn sót lại Tây Bắc, sống sót trở lại kinh thành. Hách Liên Dực nghe tin đích thân ra cổng thành nghênh đón. Hạ Doãn hành quỳ sụp ngay tại chỗ, bật khóc thê lương trức mặt Hách Liên Dực. Có điều khó xong trận, Hạ Doãn Hành thỉnh tội, Hách Liên Dực cũng giáng tội, chỉ bố trí vào hàng ngũ các tướng lĩnh bảo vệ kinh thành – thời điểm này, bất kể là sống hay chết, đều cần dung khí cả.

      Mặt khác Chu Tử Thư hay biết rằng, Lương Cửu Tiêu vốn bị cưỡng chế đưa giở mánh khóe đường, hai người được cử hộ tống nhất thời sơ sẩy, để chạy thoát. Lương Cửu Tiêu ầm thầm mà , đường vừa khóe gặp phải đội qu6an hậu bị từ phía Nam tiếng về kinh thành, liền lấy tên giả là Tiểu Tưởng, trà trộn theo. Trong lòng khúc mắc vẫn luôn tồn tại, luấn quẩn mãi chuyện sư huynh sát hạt toàn bộ Tưởng gia, thể quên những lời nghe mà rét căm tận xương tủy vương gia từng . Lương Tiểu Cửu biến bản thân rất ngốc nghếch, suy xét thấu đáo, cố đến đâu cũng chẳng hiểu được những kẻ thông minh ấy suy nghĩ gì.

      Thế nhưng, thể bắt bản thân ngừng thổ thẹn.

      vẫn luôn mơ có ngày bản thân biến thành vị đại hiệp bênh vực cho chính nghĩa, nhưng từ sau khi đặt chân đến kinh thành, tới bản thân mình cũng giữ được. Lương Cửu Tiêu thấy bản thân nên trở về, dù vì sư huynh tiến thoái chung sinh tử, cũng vì tìm lại con đường dẫn đến “đại nghĩa thiên hạ” trong thời đại ngập trong máu và lửa này.

      Trong tháng ngắn ngủi, ai cũng đều tìm được cho mình lý do để nung nấu quyết tâm. Bởi vậy, quân xâm lược kia, cứ việc thúc ngựa tới đây .

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 71: Trận chiến cuối cùng (hai).


      Ô Khê thấy mình mơ giấc mơ dài đảo điên thế , cảnh trong mơ chân thực quá, chân thực đến độ chính cũng phân biệt được đâu là thực đâu là hư ảo.

      mơ thấy cỗ xe ngựa năm xưa lọc cọc chạy qua núi sông đan cài chằng chịt đất Nam Cương, trải qua quãng đường rất dài, trông thấy rất nhiều người, sau đó tới nơi phồn hoa bậc nhất, tươi đẹp bậc nhất thế gian – nơi ấy có khúc Vọng Nguyệt buông dòng nghỉ suốt ba mươi dậm, bên bờ có mỹ nhân cùng cảnh ca múa tưng bừng. Kể đó, quen biết người – thứ lưu chuyển trong mắt y còn tuyệt diệu hơn cả quang cảnh bên bờ Vọng Nguyệt, gương mặt lúc nào cũng có nụ cười. Y luôn tìm ra cách sống vui vẻ thoải mái, tháng tháng ngày ngày. Y thích rượu ngon, người đẹp, gì làm gì cũng mang theo vẻ thong dong chút vội vàng, trước nay chưa từng thấy y cãi vã, tranh chap với ai. Hiềm nỗi y cũng có vô vàn tật xấu, là công tử quyền quý sống hết mực hoang đường.

      Lúc trông thấy y, Ô Khê cảm thấy trái tim mình chợt ấm, cơ hồ có thể tan ra vậy. mơ thấy rất nhiều ngày trôi qua tột cùng êm đềm, người kia tuỳ tiện ngả mình người chiếc ghế nằm kê dưới gốc cây to, thoáng lơ đờ híp mắt, chậm rãi kể cho nghe vài ba câu chuyện được ghi chép lại trong sách vở, như thể những chuyện ấy mới sinh ra y biết vậy, chẳng cần vạch sơ bản thảo, lúc mơ màng nửa mơ nửa tỉnh cũng có thể đâu ra đấy. Đôi khi y ngẫu nhiên nâng tay nhấp chén trà, ống tay áo rộng thùng thình liền mang tới thứ hương thơm dìu dịu. còn mơ thấy lòng bàn tay ấm nóng của người kia, mơ thấy y bất đắc sĩ thốt lên “Cái tên tiểu động vật nhà ngươi”, mơ thấy y ôm chồn tím tía trong lòng, cổ đeo dây đỏ, nhẫn phỉ thuý như đâu đó nơi cổ trắng ngần, mơ thấy đêm kia triền miên dứt, đốc cạn ái ân, nồng nhiệt đến mức máu trong huyết quản như sôi sục.

      Nhưng sao những nỗi vui vầy ấy lại khiến lòng bất an như vậy, phảng phất như cảm thấy thứ gì ổn. Ô Khê mở mắt to nhìn gương mặt cười người nọ, nhìn mải miết, lại chợt thấy lòng hoang mang. Sau đó gương mặt sáng sủa của người trước mặt càng lúc càng trắng nhợt, trắng đến độ có thể nhìn thấy mạch máu chảy dưới lớp da y. Rồi khoé miệng cong lên của y hạ xuống, ánh mắt càng lúc càng trở nên trống rỗng, máu đỏ hồng trào khỏi khoé môi, từng giọt từng giọt buông mình xuống chiếc áo gấm y mặc. Ô Khê cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, vươn tay muốn với, nhưng làm thế nào cũng chạm được tới y. Sau đó thấy chân mình chợt hẫng, tất cả ý thức trở nên méo mó, chỉ có thứ cảm giác tuyệt vọng đến khắc cốt ghi tâm kia vẫn rành rành, nghẹn cứng trong lòng ngực, như thể muốn phá tung cả trái tim ra vậy.

      Ô Khê thình lình mở mắt, đường nhìn rất mơ hồ, bên tai là tiếng xe ngựa lăn bánh. thoáng ngây người, tài nào nhớ được bản thân ở đâu, lại vô thức vươn tay lên ôm ngực. thấy khoé mắt mình lành lạnh, thử sờ lên mới phát ra chẳng biết từ bao giờ mặt mình nhoà nước mắt.

      Có người lớn tiếng hét hò: “Vu đồng tỉnh rồi, vu đồng tỉnh rồi.”

      Vào khoảng khắc ấy, trong lòng Ô Khê nảy ra suy nghĩa hết sức hoang đường – phải lúc này đường tới kinh thành đó chứ? tại tất cả những chuyện kia vẫn chỉ là suy tưởng, chưa thực xảy ra. Gương mặt của A Tâm Lai xuất trong tầm nhìn của , gã vụng về đỡ ngồi dậy: “Vu đồng, ngài uống chút nước .”

      Ánh mắt Ô Khê đảo qua khoé mắt thoáng vết chân chim của gã, lại lướt nhìn đôi tay trưởng thành của mình, chút ảo tưởng trong lòng như khói hoa rơi xuống nước, chậm chạp tiêu tan, cuối cùng chỉ sót lại đống tro tàn, phiêu bạt giữa sóng nước lạnh lẽo đến thấu xương.

      im lắng uống nửa bát nước tay A Tâm Lai, sau đó nhắm mắt lại, tựa người lên tấm đệm phía sau. Đầu óc trống rỗng mảng, tập trung cảm nhận nỗi đau chuyền tới từ lồng ngực – dồn dập từng đợt như sóng vỗ bờ, đớn đau như xé ruột xé gan.

      Cảnh Bắc Uyên… Cảnh Bắc Uyên… Cảnh Bắc Uyên… Cảnh Bắc Uyên…

      A Tâm Lai cùng Nô A Cáp thấp thỏm yên, dám thở mạnh lấy hơi, chỉ nhín thinh ngồi cạnh nhìn . Hai người thấy Ô Khê tựa người ra sau, tay đè ngực, sắc mặt tái nhợt. Cứ thế ngồi lâu, lồng ngực cơ hồ phập phồng lên xuống, đầu mày nhíu chặt vào nhau. Ước chừng sau tuần hương, mới thình lình hỏi: “Đến đâu rồi?”

      A Tâm Lai cùng Nô A Cáp thoáng nhìn nhau, Nô A Cáp thấp giọng thưa: “ qua đất Thục rồi ạ.”

      Ô Khê khẽ gật dầu, thêm gì nữa. A Tâm Lai đột nhiên kích động, mở miệng định gì, lại bị Nô A Cáp ngăn lại. Gã hung tợn trừng mắt nhìn Nô A Cáp, sau đó liều lĩnh thưa: “ Vu đồng, mấy ngày trước lúc ở trong quán trọ, thuộc hạ nghe tộc Ngoã Cách Lạt phương Bắc sắp đánh tới kinh thành…” Ô Khê mở mắt, nhìn quét gã thoáng, đôi đồng tử đen kịt như bị thứ gì phủ lên, còn trong ngần đến độ hỷ nộ ái ố đều rành rành như xưa nữa. A Tâm Lai đột nhiên phát ra, ánh mắt ấy của Ô Khê giống vu đồng của ngày thường… mà giống ai vậy nhỉ? Giống Nam Ninh vương gia, thái tử Đại Khánh, bên trong giấu nhiều, nhiều thứ, khiến người ta phân được.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tuy vậy A Tâm Lai vẫn , mắt nhìn thẳng vào Ô Khê: “Vu đồng, chỉ cần ngài câu, chúng thuộc hạ ngay lập tức quay xe trở lại!” A Tâm Lai hất văng cánh tay định giữ gã lại của Nô A Cáp, giẫn giữ quát lên: “Ngươi đừng có ngăn ta, vương gia? Vươg gia làm chuyện gì cũng đúng hết sao? Theo ta thấy đầu óc vị vương gia kia cũng chẳng tỉnh táo gì đâu! Vu đồng, chúng ta quay trở lại thôi, trở lại kinh thành cướp người , để mấy thứ khác đời nhà mà hết, chúng ta quan tâm nữa! Sau khi về Nam Cương rồi đánh cho vương gia trận nên thân, bắt y, bắt y…”

      Ô Khê thờ ơ đưa mắt nhìn gã, những lời phía sau liền nghẹn lại trong lồng ngực A Tâm Lai, thốt ra được nữa. Sau đó Ô Khê ra lệnh cực kỳ ngắn gọn, cũng rất ràng: “Ra roi thúc ngựa.”

      A Tâm Lai và Nô A Cáp cùng sửng sốt, chỉ nghe Ô Khê tiếp: “Ra roi thúc ngựa trở lại Nam Cương, đừng tiếc ngựa. Bảo các huynh đệ ránh chịu khổ mấy ngày, nhất định phải trở về Nam Cương nhanh nhất có thể, càng mau càng tốt – đợi ta sắp xếp mọi chuyện xong tìm cho ta con ngựa tốt, bỏ cỗ xe này .”

      A Tâm Lai há hốc mồm, hồi lâu sau mới lắp bắp: “Vu đồng...”

      Ô Khê khép hai mắt lại, như thể tập trung tĩnh tâm, gì thêm nữa – Vương gia làm chuyện gì cũng đúng hết sao? Hiềm nỗi mứ độ tự cho mình là đúng của nam nhân kia nghiêm trọng đến mức độ này, lúc nào cũng thấy bản thân tính toán ổn thoả mọi chuyện, làm gì cũng có lý lẽ riêng, chu đáo, cẩn thận mà tính toán đâu ra đấy tất cả mọi đường: tương lai của bản thân, tương lai cho người khác, cả đường sống lẫn đường chết. Chưa bao giờ y thương lượng với bất cứ người nào. Cảnh Bắc Uyên quen thói có lệ cho qua, thuận miệng nhận sai. Y chẳng qua chỉ lười tranh luận cùng người khác, nếu là chuyện y thực ra quyết định, người khác đừng là xen lời vào, đến thương lương đôi câu cũng có cơ hội. Trong lòng , bản thân rốt cuộc là gì? … đứa trẻ ư? kẻ cần người chăm sóc, cần người dẫn đường chỉ lối, đáng dựa vào… Giống như bản thân đối với A Tâm Lai ư?

      Ba canh giờ sau, Ô Khê đổi sang lưng ngựa tốt, thúc vó như bay.

      cố ép bản thân nghĩ đến Cảnh Bắc Uyên, nghĩ đến tình hình kinh thành tại, chỉ tập trung vào chuyện trước mắt. Bề ngoài bình tĩnh vô cùng, hệt như áo nước đọng. rút ngắn thời gian còn lại của chuyến , vốn phải mất gần tháng trời, nay giảm xuống còn sau ngày, suốt quãng đường chỉ tính riêng làm chết tới ba con ngựa. Trong sáu ngày ngắn ngủi ấy, Ô Khê dùng tốc độ khiến người ta khó thể tưởng tượng được để học cách kiềm chế cảm xúc bản thần, kiềm chế biểu cảm của bản thân, kiềm chế tất cả mọi thứ. học được cách giữ lại tất cả mọi chuyện trong lòng, chỉ để người khác thấy được thứ mà muốn người khác biết. Học được cách cắm sâu cây cột trụ lay đổ trong lòng lúc hoang mang rối loạn, dù Thái Sơn đổ sụp ngay trước mắt cũng có thể ứng phó đâu ra đấy.

      Sau khi Nam Cương thua trận, tới kinh thành trong vai trò con tin, bị ép phải trưởng thành lần thứ nhất. Rồi sống tha hương đất khách trọn vẹn mười năm, tận mắt chứng kiến và trải qua những lần ám sát, phải cúi đầu khi thế lực thua người, cuộc sống ngợp ánh vàng son, xa hoa muôn vẻ, mưu khiến người phẫn nộ sục sôi, cũng nỗi tương tư thấm vào xương tuỷ. Sau tất cả những chuyện ấy, lại bị ép phải trưởng thành – lần thứ hai. Mà lúc này đây, biến cố lớn lao thình lình ập đến, hoàn thành lần lột xác cuối cùng của .

      Ô Khê dẫn theo đám võ sĩ Nam Cương hãi hung hốt hoảng, liều mạng giục ngựa về Nam Cương. Trước đây Ô Khê từng nghĩ lúc trở lại mảnh đất này hẳn lòng ngổn ngang vô vàn cảm xúc, nhưng lúc này đây, cảm thấy gì cả. Những tình cảm ấy bị dồn ép quá mức, tê dại mất rồi, chỉ dồn cả nơi đó, cung gài lên dây lại bắn được mà thôi. lao người xuống ngựa, kịp phủi cát bụi đường dài bám đầy áo, thậm chí kịp uống lấy ngụm nước. Việc đầu tiên làm là túm lấy cổ áo của người bước ra nghênh đón: “Ta muốn gặp đại vũ sư, ngay lập tức!”

      Đại vũ sư già lắm rồi, đầu tóc bạc phơ, vô số nếp nhăn hằn lên gương mặt gầy gò, như thể dùng dao khắc mà nên. Vào khoảng khắc thấy ngài, Ô Khê chợt phát ra bộ dạng đại vũ sư giống hình ảnh bản thân lưu trữ trong tâm trí nữa, bước chân khỏi dừng ngoài cửa. Đại vũ sư châm tẩu thuốc, khoan thai phả hơi, sau đó vung đôi tay gầy cho tất cả mọi người lui xuống, chỉ còn lại mình ngài và Ô Khê đưa mắt đánh giá lẫn nhau. Chiếc khoá trói chặt trái tim Ô Khê bỗng nhiên buông lỏng, đủ mọi cảm xúc – uất ức, đau đớn, phẫn nộ, nhớ nhung như thể muốn tràn bờ, nhưng chỉ cắn răng chặt, rốt cuộc cũng kìm lại được, vững bước tiến vào, quỳ xuống, dập đầu với đại vũ sư: “Thầy, con trở về rồi.”

      Đại vũ sư buông tiếng thở dài, chống bàn đứng dậy. Ngài chậm chạp vươn tay, kéo bờ vai của đứa trẻ nay trưởng thành kia vào lòng, ôm chặt. Ngài cảm nhận được thân thể trẻ tuổi, rắn chắc, ngập tràn sức mạnh kia, ánh mắt thoáng qua cánh cửa mở toang, trông về phía những dãy núi liên tiếp nối nhau phía đằng xa.

      Ngài rì rầm gọi: “Ô Khê, Ô khê à…”

      Ô Khê nhắm nghiền mắt. nghĩ, thân thể trở về, nhưng trái tim vẫn còn ở ngoài kia. Thế là khẽ giãy khỏi vòng ôm của đại vũ sư, trầm giọng : “Thầy, con muốn khẩn cầu thầy chuyện.”

      Đại vũ sư đáp, chỉ đưa tẩu thuốc đến bên khoé miệng, lẳng lặng hút. Ánh mắt ngài vẫn sáng trong hệt nhiều năm về trước, như có thể nhìn thấu tâm tư của tất cả mọi người. Thửa mỗi lần gây hoạ, Ô Khê sợ lắm cái ánh mắt tường tận mọi điều của đại vũ sư. Có điều giờ này, lại đột nhiên sợ nữa, bởi vì phát ra đời này, những chuyện có thể khiến mình dấy lên nỗi “sợ hãi”, thực nhiều.

      “Thầy, đường trở về, con thấy quân đồn trú tại biên cảnh Nam Cương rút lui. Tộc Ngoã Cách Lạt phương Bắc giao chiến với Đại Khánh, con nghĩ chắc thầy cũng biết.”

      Đại vũ sư khoanh chân ngồi trở lại, nghe vậy gật đầu, cất tiếng hỏi giữa quầng khói thuốc: “Con trai, con muốn gì vậy?”

      Ô Khê đáp: “Con muốn mượn binh lính của người, trở lại kinh thành Đại Khánh.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đại vũ sư mặt biến sắc, như thể ngài chút bất ngờ về những điều Ô Khê . Ngài thoáng trầm mặc, sau mới bình tĩnh : “Mười năm trôi qua, quan hệ giữa chúng ta và Đại Khánh cũng coi như hoà thuận. Tại biên cương cũng buôn bán qua lại đôi chút, tơ lụa cùng đồ sứ của họ đều rất tốt. Lúc cưới gả, rất nhiều trai tráng chỗ chúng ta thích dùng tơ lụa cũng những món đồ xinh đẹp của Đại Khánh làm sính lễ, khiến đối phương vui lòng. Có điều, con quên Đại Khánh là kẻ thù của chúng ta sao?”

      Ô Khê lắc đầu đáp: “Con quên, con vẫn nhớ trước lúc lên đường, con thề trước mặt các thần linh: Con nhất định trở lại, cả đời này con quên dân chúng tộc ta. Con dẫn người tộc ta đánh trả, con ghi nhớ tất cả những kẻ ức hiếp chúng ta, khiến bọn chúng được sống tử tế - nhưng con cũng nhớ, lúc ấy thầy hề đáp lại câu đó của con, mà chỉ nhắc nhở con phải khắc ghi người tộc ta cùng đất quê nhà.”

      Đại vũ sư đáp, chỉ có tiếng hút tẩu “bập bập” vang lên.

      Ô Khê tiếp: “Con còn nhớ người từng , ở chốn cao xa kia đại thần Gia Hy quan sát hết thảy mọi điều, sinh mệnh của chúng ta quá ngắn ngủi, bởi vậy có đôi khi mù quánh tin vào chuyện trước mắt mà phân được nhiều điều. Lúc ấy con , giờ mới biết, ra khi ấy bản thân nghĩ sai.”

      Đại vũ sư bình tĩnh : “Giờ con hiểu ra cái gì?”

      Ô Khê đáp: “ Mười năm trước, con cảm thấy chúng ta nên tích luỹ lực lượng để đánh trả, để báo thù, để trút hết phẫn nộ cũng oán giận của chúng ta. Thế nhưng, sau đó ra sao? Lại để các huynh đệ trai tráng phải chết , khiến vợ hiền cũng mẹ cha họ phải khổ sở, khiến con cái họ phải vĩnh viễn kế thừa thù hận hay sao? Con trông thấy trông tộc chúng ta, có rất nhiều người sử dụng những thứ đến từ Đại Khánh, cũng có thể bọn họ vẫn nhớ chuyện năm xưa, nhưng tại còn phẫn nộ. đời người nếu cứ gánh oán thù mà sống, chẳng phải rất đau khổ ư? Tội tình gì phải vì căm phẫn năm xưa mà trói buộc dân chúng của ta?”

      Đại vũ sư trầm mặc thoáng, hỏi ngược rằng: “Ý của con là, chúng ta nên quên những chuyện xảy ra trong quá khứ sao?”

      Ô Khê lắc đầu, đáp: “Chúng ta nên nhớ kỹ. Chúng ta vẫn nên tích luỹ lực lượng, thậm chí là mượn sức Đại Khánh để lớn mạnh hơn, dựa gần mà sống, khiến những kẻ mang dã tâm hung bạo kia còn dám nhòm ngó đất đai của chúng ta nữa, đó cũng là cách chinh phục.”

      Đại vũ sư đánh giá Ô Khê trong chốc lát, sau đó bất chợt cười, tiếng cười của ngài càng lúc càng to, đến nỗi sặc cả khói thuốc mà ho khù khụ: “Khụ, khụ… Tốt, tốt… Ô Khê, năm ấy ta rồi mà, đến lúc phải để con nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Con tuy thông minh, lại quá mức quật cường. Vốn khi ấy ta còn lo lắng lắm, nhưng giờ thấy vậy cũng yên tâm, xem ra ở Đại Khánh con học được rất nhiều thứ.”

      Ô Khê cười khẽ: “Là có người dạy con.”

      Đại vũ sư nhìn , có phần kinh ngạc: “Vậy sao, đó là người thế nào?”

      Ô Khê chỉ lắc đầu, tại cần phải tập trung tinh thần, được nhớ tới người kia. lại vào việc chính: “Thầy, thầy còn chưa trả lời con, rốt cuộc có đồng ý để con xuất binh ?”

      Đại vũ sư nghiêm mặt lại, đặt tẩu sang bên: “Ta cần phải nghe lý do của con mới được.”

      Ô Khê đáp: “Lần này Đại Khánh chịu tổn thất nặng nề, ít nhất phải hai chục năm mới mong hồi phục lại, chúng ta có thể nhân cơ hội này khiến bant thân lớn mạnh hơn. Có điều con nghĩ, trước lúc ấy chúng ta phải rủ bỏ thân phận ‘thuộc địa của Đại Khánh’ mới được. Trước mắt Đại Khánh gặp nguy hiểm, cần viện binh cấp bách, là cơ hội tốt để đàm phán. Con dẫn binh tới đó, nếu có thể tiêu diệt nguy cơ đổ sụp của kinh thành, đến lúc đó kinh thành đầy võ sĩ của ta, con cũng có chút hiểu thái tử Đại Khánh, tuyệt đối thức thời mà từ chối.”

      Đại vũ sư nheo mắt lại, dáng ngồi càng nghiêm trang hơn: “ tiếp .”

      Ô Khê hề nóng vội tiếp lời: “Thêm nữa, có thể thầy biết, hoàng đế Đại Khánh có ba người con trai, lúc con ở Đại Khánh họ tranh nhau hoàng vị. Cuối cùng con chọn thái tử, thể là có giao tình, nhưng ít ra cũng có thù oán. Bởi vì người rất thiết thực. Nếu trở thành hoàng đế, nghĩ cách để con dân mình được sống tốt hơn, chứ chăm chăm việc làm sao lưu lại thanh danh minh thần võ của mình trong sử sách. Từ lúc Đại Khánh thiết lập tới nay trải qua ba mấy trăm năm có lẻ, phát triển vững vàng, ấm no phồn thịnh, hồ đồ như phụ hoàng , thế nên tuyệt mạo hiểm tiến đánh chiếm chúng ta lần nữa.”

      Đại vũ sư nghe xong liền gật đầu: “Tộc Ngoã Cách Lạt dã tâm sôi sục, muốn thôn tính toàn bộ Trung Nguyên, mở mang bờ cõi… Con rất đúng hoàng đế thời hưng thịnh cùng đê vương buổi dựng nước giống nhau, người trước mong nước nhà càng phồn vinh càng ổn định, người sau lại chưa rũ sạch cái khát máu trong người, muốn có thêm nhiều đất đai, gây thêm nhiều bão táp.”

      Đại vũ sư nhìn Ô Khê cảm khái vô vàn: “Con trưởng thành rồi.”

      Ô Khê chớp mắt, chăm chăm chờ ngài gật đầu. Đại vũ sư gắng sức đứng lên, quay người vào phòng trong. Chỉ lát sau thấy ngài trở lại, hai tay nâng thanh quyền trượng. Ô Khê trợn tròn hai mắt – đó chính là tượng trưng cho đại vũ. Đại vũ sư bước tới trước mặt Ô Khê: “Ta già rồi, Ô Khê, Nam Cương này trước sau gì cũng phải giao vào tay con.”

      Ô Khê há hốc mồm, lại biết phải gì. Đại vũ sư cắn vỡ ngón tay mình, run rẩy vẽ bức đồ đằng lên quyền trượng, sau đó dùng ngón cái nhuốm máu ấn mạnh lên trán Ô Khê, trầm giọng : “Nhận Lấy.”

      Ô Khê bất giác vươn hai tay ra, Đại vũ sư trao quyền trượng vào tay . Cũng chẳng biết ngài lấy đâu ra sức lực kéo đứng dậy, dẫn ra ngoài cửa. Bên ngoài đông nghịt những người – tất cả nam nhân, nữ nhân, người già, trẻ của Nam Cương cơ hồ đều có mặt. Ô Khê nâng quyền trượng tay, có chút ngỡ ngàng.

      Đại vũ sư nắm lấy tay , giơ lên đỉnh cao, cất giọng hô vang: “ Từ nay về sau, vu đồng kế thừa quyền trượng cảu Nam Cương đại vu ta. Mọi người hãy nhớ lấy, sứ giả của đại thần Già Hy dẫn dắt con dân tộc ta trở nên lớn mạnh.”

      ai hẹn ai, mọi người đều đặt hai tay lên vai, khom người xuống.

      Đại vũ sư bị gió thổi trúng, lại bắt đầu ho khù khụ. Ô Khê vội vàng giúp ngài vỗ lưng: “Thầy…”

      Đại vũ sư xua tay, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Con lý do của Nam Cương rồi, thế lý do của con đâu?”

      Ô Khê sững người, lúc lâu sau mới : “Là vì… người giữ nhẫn phỉ thuý của con.”

      Đại vũ sư liền lặng lẽ nở nụ cười: “Ta muốn trông thấy người ấy quá.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 72: Trận chiến cuối cùng (ba)


      Mồng tháng Mười, Đại Hồng thất thủ.

      Hai mươi ba tháng Mười, Tuyên Thành bị phá.

      Cuối tháng Mười, Kinh Quan sụp đổ.

      Đến thời điểm tại, phía Bắc kinh thành còn vùng đất trọng yếu nào để bảo vệ, còn tường thành san sát cao vút cung mây, chỉ sót lại dải đồng bằng phóng tầm mắt nhìn qua là có thể thu hết vào tầm mắt.

      Thủ tĩnh Cách Tây của tộc Ngoã Cách Lạt cùng mấy chục vạn quân của Hách Liên Chiêu tranh đấu tại Cam Túc. Mặc dù Hách Liên Chiêu tử trận sa trường, tàn quân còn sót lại của Đại Khánh hoang mang chạy trốn, nhưng bên phe Ngoã Cách Lạt cũng tổn thất . Cách Tây vốn nghĩ Đại Khánh chỉ là bầy ô hợp chịu nổi kích, chẳng ngờ lúc đối chiến lại quyết liệt đến bất ngờ. Bấy giờ Cách Tây mới nhận ra bản thân đánh giá thấp người Đại Khánh. Trận chiến kia gần như thắng địch vạn tự chết tám nghìn, giả như vào giây phút cuối cùng Hách Liên Chiêu bị trúng tên ngã ngựa, bị võ sĩ Ngoã Cách Lạt liều mình xông tới, nhân lúc rối ren chém chết chỉ sợ Cách Tây phải nghĩ đến chuyện lui bình.

      Thế nhưng, ông Trời cuối cùng vẫn đứng về phía .

      Sau đại chiến Cam Túc, Cách Tây nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân đội tại chỗ thời gian, cẩn trọng vạch ra kế hoạch tiến công mới, bởi vì biết, thứ chờ phía trước, chính lá những trạm gác trùng trùng điệp điệp cùa Đại Khánh. Cách Tây Ô Nhĩ Mộc năm nay ba mươi sáu tuổi, là kiêu hùng hiếm có của thảo nguyên rộng lớn. giúp Triệu Chấn Thư ngấm ngầm nuôi lính riêng ở Xuân thị, mặc Triệu Chân Thư sai bảo như chó ngựa, nhẫn mười mấy năm trời. Trong mười mấy năm đó, từ thanh niên lòng đầy hăng hái, khí phách căng tràn, giữa kiên nhẫn và mưu tính, dần dần bồi đắp cho mình khôn ngoan đáng sợ, lòng dạ thâm sâu như biển.

      Triệu Chấn Thư thấy được việc, trong tay lại có tiền. Thế là lão vui vẻ nuôi con chó săn thảo nguyên, bao nhiêu năm qua vẫn nâng đỡ , cung cấp cho hăn vô số tiền tài. Cách Tây phung phí ăn tiêu, ngày ngày vẫn ăn bánh bột mỳ thê tử làm cho, cắn thứ thịt khô chế biến sơ sài, khó nuốt giống tất cả mọi người, mặc quần áo của dân chăn thả ngập mùi tanh tưởi. Còn số tiền kia, thầm dùng để mở cửa thông đườn, dâng nô lệ và mỹ nhân cho kẻ thù của , sau đó dần dần thôn tính trọn. dùng khoảng thơi gian mười năm quét ngang cả thảo nguyên rộng lớn, khiến tộc Ngoã Cách Lạt tan đàn xẻ nghé mấy trăm năm có lẻ lại thống nhất nhà. Sói xám phương Bắc hú dài, vung vuốt sắt tràn xuống phương Nam.

      M ục đích của Cách Tây đơn giản chỉ là của cải Đại Khánh. dẫn những võ sĩ như hỏ như sói kia xuống phương Nam, phải cứ đoạt được bạc vàng, cướp được mỹ nhân là xong chuyện. Thứ muốn chính là trọn vẹn dải non sông tuyêt đẹp của mảnh đất Trung Nguyên.

      Người xưa , đâu cứ phải con giống cháu dòng mới làm được vương hầu quan tước(*) - đến cả kẻ làm nông trong núi còn được những lời như vậy, có gì mảnh đất non xanh nước biếc màu mỡ xinh tươi kia lại để cho lũ ngườì Trung Nguyên phù phiếm yếu mềm chiếm lĩnh cả trăm nghìn năm đằng đẵng? Từ đầu đến cuối, mục tiêu hành quân của Cách Tây chỉ có - kinh thành.

      (*)Nguyên văn: “Vương hầu tương tướng ninh hữu chủng hầu”.Câu là lời tuyên bố hào hung của người lãnh tụ cuộc khởi nghĩa nông dân-Trần Thắng, được sử gia Tư Mã Thiên chép vào Sử ký, phần Trần Thiệp thế gia.

      Sau kinh thành chính là điện Kim Loan.

      Thế nhưng kháng cự dự tính nhận được lại hề xuất , trận Cam Túc dường như doạ cho đám người Đại Khánh sợ mất hồn mất vía, đường nam hạ thuận lơi vô cùng rất nhiều thành trì gần như chưa đánh tan, những nơi gắng gượng chống trả cũng chỉ như vậy, lộ bạc nhược vô dụng. nghĩ rồi hiểu ra ngay – dân Đại Khánh sống cảnh thái bình suốt mấy trăm năm ,dũng khí của bọn dù bị miễn cưỡng thổi phồng lên lần, cũng chỉ là thứ đươc bao bọc bởi lớp vỏ cực mong manh, gió vừa thôi liền nát ngay. Cách Tay trở nên kích động, nỗi kích động càng ngày càng dữ dội hơn theo đại quân áp sát kinh thành. như thế nhìn thấy kinh đô được miêu tả như toà thành thiên giới phủ trong truyền thuyết phủ phục dưới chân mình, bản thân dẫm bước trong cung điện được phủ vàng ròng khắp mọi ngõ ngách, để người trong thiên hạ đều phải tới bái lạy mình.

      Rốt cuộc, vào ngày Hai mươi tháng Mười , địch dưới chân thành.

      Trong thời khắc ấy, giữa kinh thành, điện Kim Loan phủ mờ cát bụi nghênh đón chiều thần lần cuối cùng. Vương Ngũ, Vu Quỳ cùng Hỷ công công và những người khác đều lui vào trong góc. Đứng cạnh Hách Liên Dực là hai người trước nay chưa từng xuất trước thế nhân, người là Công chúa Tĩnh An thân khoác quân trang, người là Chu Tử Thu đeo mặt na da người, giả dạng làm văn sĩ trung niên. Bách quan văn võ đứng thẳng hai hàng, Hách Liên Dực kêu người treo cao long bào lên đại điện, như thể nâng bước đồ dằng lấp lánh. mặc áo giáp dày và nặng, viền bởi gầy gò mà trở nên sắc bén hơn, xuyên thẳng vào trong tóc, mang theo thứ lực lượng chưa ai từng thấy trước đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :