1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 68: Trong trướng lụa hồng


      Như thể bản thân chưa từng quen biết người trước mặt vậy, lúc lâu sau Cảnh Thất vẫn chưa hoàn hồn lại, chỉ giương mắt nhìn Hách Liên Dực đầy ngơ ngác. Hách Liên Dực khẽ cười tiếng: “Có chuyện gì, sao vẻ mặt lại ngây ra thế kia?”.

      Cảnh Thất há miệng định gì, có điều chưa kịp thốt ra tiếng nào bị Hách Liên Dực cắt ngang. giơ tay lên, làm động tác ép xuống dưới: “ phải thương lượng với ngươi – vu đồng tuy là con tin, nhưng địa vị vẫn sờ sờ ra đó, nếu lúc đến đuôc phụ hoàng tiếp kiến lúc cũng thể giản lược thái quá. Thế nên ra lênh cho ngươi tiễn đoạn đường”.

      hít hơi sâu, rồi lại thở ra chầm chậm. lúc lâu sau mới nghe tiếng vang lên khe khẽ: “Trước mắt tình trạng phụ hoàng như vậy, thể rời được, kẻ khác lại sơ địa vị đủ cao, ngươi… mau chóng xuất phát ”.

      Hách Liên Dực đưa mắt nhìn Vu Quỳ đứng ở bên, Vu Quỳ lập tức hiểu ý, hai tay dâng lên thánh chỉ. Như thể là phản xạ tự nhiên, Cảnh Thất đứng lên, quỳ xuống Hách Liên Dực đích thân đỡ lấy thánh chỉ, chuẩn bị giao cho Cảnh Thất, miệng rằng: “Đây cũng là ý của phụ hoàng, để ngươi tự mình đưa tiễn vu đồng đoạn đường. Chỉ ý của lão nhân gia đọc nữa, ngươi mau sớm trở về phủ, chuẩn bị mọi thứ cho tốt là được”.

      Chân mày Cảnh Thất hơi nhíu lại: “Điện hạ…”.

      Hách Liên Dực giơ cao thánh chỉ, gương mặt cảm xúc: “Sao, lúc này rồi ngươi còn muốn kháng chỉ ư?”.

      Hách Liên Bái mất tri giác từ đời thuở nào rồi, còn hạ được thánh chỉ gì đây?

      Hách Liên Dực nghĩ, thời điểm đứng ở sân sau vương phủ nghe Ô Khê thốt ra lời tuyên bố kinh thiên động địa kia như chỉ mới hôm qua. Lúc ấy chỉ cảm thấy nực cười, càm thấy Ô Khê chỉ mơ mộng viễn vông: Cảnh Thất đường đường là Nam Ninh vương gia của Đại Khánh, có thể này sinh quan hệ gì với kẻ ngoại tộc đến từ cái chốn hẻo lánh hoang vu? Lúc ấy chỉ ngây thơ cho rằng, trừ dải kinh đô ven bờ Vọng Nguyệt này ra, khắp thiên hạ còn chỗ nào đủ giàu sang trù phú, để cho y sống an nhàn sung sướng? Giờ này nghĩ lại, suy nghĩ ấy mới nực cười làm sao. Thế vô thường, khi còn có chuyện đất bằng dậy song, gì đến thời buổi nhiễu nhương, loạn thế kinh hoàng? Quân đội tinh nhuệ có thể dùng được đềi vùi thây hết nơi Cam Túc, giờ điều binh đồn trú tại Nam Cương cùng Lưỡng Quảng về, năm nào tháng nào mới đến nơi? Đoàn ngày ngàn dặm, như hổ như lang của tộc Ngõa Cách Lạt buông lơi cho Đại Khánh thời gian ấy sao? Trận chiến tại kinh thành này, hơn nửa khả năng trở thành tử cục.

      Độ nhiên, Hách Liên Dực nghĩ thông mọi chuyện, bất kể người trước mắt có quan hệ huyết thông với mình hay , bản thân cũng đặt y vào chốn mềm mại nhất trong trái tim mình, sâu sắc nhường ấy mà khó tả thành lời. Hắc sao có thể đành lòng… sao có thể đành lòng nhìn y cùng với toàn thành tan hết phồn hoa kia tan nát dưới bàn tay ngoại tộc? Y thanh cao lại tài hoa tựa cỏ thơm cây ngọc, hệt vị tiên mắc đọa mà phải xuống phàm trần, lý ra phải được nâng chén nghêu ngao, sống đời sầu muộn.

      Nam Cương tuy xa xôi, nhưng dù sao vu đồng cũng là đại sư trong tương lai, đối đãi với y cũng quá tệ. Chốn ấy tuy đầy những khí độc mây mù, nhưng nghe cũng có mỹ nhân giữa núi biếc bạt ngàn. Hách Liên Dực ép thanh mình thấp, như thể sợ rằng chỉ cần cao giọng chút thôi, tài nào chế được ngữ khí của người ngoài cuộc nữa. , lạnh lung mà kiên quyết: “Tiếp chỉ”.

      Cảnh Thất ngảng đầu nhìn y, vẻ mặt vô cùng phức tạp, Hách Liên Dực dời hướng nhìn sang nơi khác – dứt bỏ, vừa nghĩa tới chuyện sắp phải chia ly, liền thấy lòng đau như dao cắt. Bàn tay giơ cao bắt đầu run lên khe khẽ: “Cảnh Bắc Uyên, tiếp chỉ!”.

      Cảnh Thất nhắm nghiền mắt lại, chầm chậm vương tay ra, nhận lấy thánh chỉ.

      Hách Liên Dực đưa mắt nhìn theo, mãi đến khi bóng lưng y khuất hẳn, bấy giờ mới ngã ngồi xuống long ỷ, hệt như sức lực toàn thân bị ai rút cạn. co rúm người lại, bờ vai cong lên, mặt vùi vào khuỷu tay. Long ỷ kia thênh thang mà huy hoàng xán lạn, thấm hơi rét lạnh đến tiêu điều của châu ngọc xa hoa, khiến trông càng hốc hác, càng gầy gò đến lạ. Vu Quỳ im lặng đứng bên nhìn người nọ, nuốt tiếng thở dài ngược vào trong.

      Y qua người ra ngoài. Vào cái khoảnh khắc y quay người lại, biểu cảm nặng nề, trống rỗng, nghiêm nghị mặt bỗng như lớp hóa trang, khẽ lau liền biến mất trong nháy mắt, để lại chút vết tích nào. Người khác nhìn y, vẫn thấy gương mặt kia giống hệt ngày thường, mang ý cười phảng phất, như thể chẳng chuyện gì đời có thể làm y phiền lòng cho được.

      Từ lúc Cảnh Thất bị truyền vào cung giữa đêm khuya mấy ngày trước, Ô Khê cũng hiểu được có chuyện lớn xảy ra. Dạo gần đây vương phủ yên tĩnh đến bất thường, đám người Chu Tử Thư hay lui tới uống rượu lâu lắm thấy xuất , bản thân Cảnh Thất cũng lui tới vội vàng. Y ra khỏi nhà từ lúc trời còn rất sớm, có đôi khi đến lúc lên đèn rồi vẫn chưa thấy người trở lại. Bấy giờ trời chưa tối hẳn, Ô Khê luyện công trong sân. Cảnh Thất cho kẻ hầu người hạ xung quanh lui xuống cả, mình bước vào trong. Y lên tiếng, chỉ tựa người dưới gốc cây to, hai tay khoanh trước ngưc, lẳng lặng đứng nhìn.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc luyện công Ô Khê chuyên tâm lắm. Cảnh Thất thích nhất bộ dánh tập trung hết mực này của Ô Khê, như thề trời có sập cũng chẳng làm chú ý mảy may, làm việc gì trong lòng chỉ có mình việc đó. Dù có luyện võ công chăng nữa, chẳng hiều vì sao Ô Khê vẫn cho người ta cái cảm giác “bất động”.

      Bởi vì lòng tĩnh lặng.

      Non nửa canh giờ sau Ô Khê mới dừng tay, ngẩng đầu lên, trông thấy Cảnh Thất, mặt liền nở ngay nụ cười. Nụ cười của cũng “”, khiến người khác nhìn vào liền cầm lòng được mà cười theo . Ô Khê tiến tới, hỏi: “Sao hôm nay ngươi về sớm thế?”.

      Cảnh Thất nhướng mày: “Thái tử lôi hết mấy kẻ lắm lời đòi dời đô ra chém rồi, hết người cãi lộn”.

      Ô Khê ngẩn người, đối với chuyện này lại rất tán thành, gật đầu bảo: “Nếu là ta chém hết từ lâu rồi. Làm gì có cái đạo lý trận còn chưa đánh muốn trốn ?”.

      Giới hạn quan tâm của lớn, chỉ gồm những việc liên quan tới Nam Cương, người quan tâm lại càng thêm hữu hạn, chỉ độ người trước mắt thôi. chỉ biết gần kinh thànhc ó doanh trại quân độ, nhưng tường tận cụ thể bao nhiêu lính, có trông cậy được hay . Có lẽ Ô Khê chính là trong số ít những người sống ở kinh thàn mà giờ còn lạc quan cách ngây thơ.

      Cảnh Thất có ý ràng, liền gật đầu, cười bảo: “ ngờ cách nghĩ của hai người các ngươi lại hợp nhau như thế, sau này Đại Khánh với Nam Cương cũng đỡ được chiến tranh rồi”. Miệng vậy, mắt y lại nhìn Ô Khê chăm chú, chẳng buồn chớp lấy cái. Vốn dĩ y đôi mắt đào hoa, giờ lại nhìn người khác cách trắng trợn, nghenh ngang như thế, cảm gíac ấy quả khó mà diễn tả bằng lời. Ô Khê chỉ cảm thấy ánh mắt y như có móc câu vậy, khiến tâm trí người ta nhộn hạo ngừng. bèn ho khan gượng gạo: “Ngươi… ngươi nhìn ta thế làm gì?”.

      Cảnh Thất lặng lẽ nở nụ cười, con ngươi thoáng cong lên. Lông mi y rất dày, bởi thế viền mắt như thể được ai dùng mực nước tô lên. Mấy ngày trước kinh thành có trận mưa to, đầu thu tới, khí trời se lạnh. Vậy mà y vẫn mặc trang phục ngày hè, chẳng biết cổ áo kia bị ai vạch ra hay vốn cài kỹ, để lộ cái cổ trắng đến kinh người. Trong thoáng chốc, Ô Khê cảm thấy trái tim mình như co rúm, hẫng mất nhịp, sau đó lại thấy miệng lưỡi khô khốc đến lạ.

      Cảnh Thất vương tay, dùng hai ngón nâng cằm Ô Khê lên. Y ghé sát lại, thấp vọng như thể true ghẹo nương: “Ta trông… ngươi ưa nhìn quá nhỉ”.

      Ô Khê giật lùi bước, chỉ thấy cưới nổi mà khóc cũng, chẳng xong, giọng bảo: “ Bắc Uyên, ngươi đừng giỡn”.

      Cảnh Thất thấp giọng cười, đưa tay ôm lấy eo , hai người nhanh chóng đổi vị trí cho nhau. Lưng Ô Khê áp lên thân cây, còn đường nào lui lại nữa. Cảnh Thất gần như dán sát lên người , nhành nắm lấy cằm Ô Khê, dài giọng true rằng: “Hôm ấy là ai hùng hổ uy hiếp ta, bảo hễ là người ta thích đều giết hết tha? Giờ ngươi xấu hổ cái nổi gỉ?”.

      Bị người trong lòng đè lên cây mà khiêu khích thế này dù là ai cũng chịu nổi, huống gì là chàng thanh niên mới vừa viết cái gì là “tình”, còn chưa hay cái gì là “dục” như Ô Khê. Hắc chỉ thấy khí huyết trong nguời ồ ạt xộc lên, bứt rứt đến độ cũng lắp ba lắp bắp. Đầu óc trống trơn, chỉ thốt ra được câu: “Bắc Uyên… ngươi đừng đủa giỡn nữa”.

      Ánh mắt Cảnh Thất khẽ chuyển, ngón tay đùa nghịch mấy lọn tóc mai buông lơi chỗ thái dương , y liếc mắt nhòm cổ áo Ô Khê, ép giọng thêm thấp xuống, gần như dán sát vào lỗ tai Ô Khê mà rằng: “Vì câu uy hiếp của ngươi, chỉ sợ lại ra chuyện máu phun ba thước… Chẳng biết bản vương phải ngủ bao đêm với cái chăn lạnh tanh người ủ ấm rồi. Vu đồng sao lại chẳng phúc hậu chút bào, đến chút bồi thường cũng định cho bản vương hay sao?”.

      Ô Khê chỉ thấy đầu mình nổ “ầm” tiếng, gắng gượng lắm mới lắp bắp được câu: “Bắc…Bắc…Bắc Uyên, chuyện này… chuyện này ổn đâu, hai ta, hai ta trước mắt còn chưa thành thân, , nên làm vậy”.

      Cảnh Thất thoáng ngẩn người, lúc sau mới hiểu ra có ý gì, cuối cùng kiềm chế được nữa, úp người lên vai Ô Khê mà cười ha hả.

      Sao đời lại có kỳ quan nhường này cơ chứ, mà kẻ như vậy, sao cứ khăng khăng để y gặp được? Ban đầu Cảnh Thất cho rằng ông Trời bồi thường cho y, có điều ngẫm kỹ lại, mới thấy ông Trời chỉ đổi phương pháp khác để trêu cợt bản thân thôi – bắt ngươi “cầu bất đắc”, mà ép ngươi “ái biệt ly”.

      Tiếng cười của y đột nhiên ngưng bặt, đầu cúi gằm xuống. Ô Khê nhìn vẻ mặt y, chỉ thấy lòng hơi hoảng hốt. do dự hồi, liền nắm lấy bờ vai Cảnh Thất, hỏi: “Bắc Uyên, ngươi sao thế?”.

      Cảnh Thất lắc đầu, lau sạch mấy giọt nước mắt ứa ra vì cười nhiều qua, sau đó thình lình xoay mặt lại, thẳng thừng hỏi: “Ta muốn ngươi, ngươi có cho ?”.

      Yết hầu Ô Khê động đậy cách mất tự nhiên, thoáng ngẩn người, trong lòng cứ có giọng vang vọng, bảo rằng chuyện này được. Nhưng rồi dưới ánh mắt chăm chú như thể đầu độc đối phương của Cảnh Thất, thanh kia càng lúc càng yếu , rốt cuộc, hắc chầm chậm gật đầu.

      Cảnh Thất bật cười, cắn lên vành tai mà bảo: “Buổi tối ta đến phòng ngươi”, sau đó liền buông ra, xoay người mất.

      Ô Khê đứng sững tại chỗ lâu, cứ cảm giác chuyện này như mơ vậy. Sau đó lâng lâng bước , tay chân cùng hướng như kẻ mộng du vậy. Lúc dùng cơm tối, bởi thất thần qua độ, liên tục đánh rơi hai đôi đữa liền, sau cùng đến cả bát cũng sẩy tay làm vỡ tan tành. Nô A Cáp – vì sợ sống trong vương phủ có điều bất tiện mà cố ý theo hầu – nghĩ chắc chắn vu đồng nhà mình trúng tà mất rồi. Gương mặt lúc nặng trĩu, khi lại ửng hồng, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười ngây ngô mà đến ngôn từ cũng bất lực trong việc miêu tả, quỷ dị kinh người.

      Khó khăn lắm mới nuốt xong bữa cơm “chấn động lòng người”, chỉ sợ bản thân vừa ăn cái gì cũng hay biết. Ô Khê nhanh chóng bảo Nô A Cáp bưng nước nóng đến cho lau người. Nô A Cáp kinh hãi : “Vu đồng buổi tối ngài luyện công sao? Còn sớm thế này ngài định nghỉ ư?”.

      Ô Khê trả lời câu hỏi ấy: “Tối nay ngươi nghỉ sớm , chỗ này cần người hầu hạ nữa”, Nô A Cáp chớp mắt liên hồi, chắc như đinh đóng cột chuyện vu đồng nhà mình trúng tà rồi.

      Mặt trăng lên đến ngọn cây, Ô Khê cầm quyển sách lên giở từ đầu đến cuối, nhưng tâm trí sao yên được. cũng chẳng biết mình đọc cái gì, như thể có cỗ xe ngựa lao vút trong đầu vậy, sắc trời càng tối nó càng chạy càng nhanh. Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên “cạch” tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Ô Khê lập tức ngẩng đầu lên. thấy Cảnh Thất chỉ khoác hờ mình tấm áo choàng trắng sắc ngọc trai, tóc buông xõa xuống, dường như gội xong mới hong cho khô vậy. Y thong dong chớp mắt nhìn Ô Khê, với tay gàu cửa lại, sau đó bước về phía . Y bước gần bước, trái tim Ô Khê lại đập nhanh thêm vài phần. Đợi đến khi Cảnh Thất tới, nhấc quyển sách trong lòng ném qua bên trái tim Ô Khê thình thịch gấp gáp đến độ sắp ngừng đập đến nơi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 69 : Sinh ly tử biệt


      Cảnh Thất cong chân lại tựa lên giường, vươn tay nâng cằm Ô Khê từ cao. Y nhìn vào đôi mắt biết là hồi hộp hay là gì khác, cảm thấy đôi đồng từ hệt như viên ngọc trai đen tương truyền là hiếm có bậc nhất giữa đại dương, hoàn toàn chút tạp chất, nhìn vào đó lâu liền cảm thấy như bị hút vào trong vậy. Bất giác, y kìm được mà vươn ngón tay lướt qua hàng lông mi . Ô Khê căng thẳng, mười ngón tay bấu chặt tấm trải giường, cả người cứng đơ, thứ hương nhàn nhạt khi mới tắm xong thân thể người kia ùa tới, như thể muốn phủ trùm cả người vậy. mặt nhộn nhạo thôi, mặt cố gắng kìm nén.

      So với Đại Khánh thiếu tự nhiên lắm điều câu thúc, Nam Cương thẳng thắn hơn nhiều, thích người nào là muốn ngay người ấy. Có điều Ô Khê đọc sách vở của Đại Khách, biết được “Lễ” là thứ quan trọng bậc nhất, biết được ở nơi này nếu chưa động phòng hoa chúc nam nữ nhìn nhau lâu chút thôi cũng được. Tuy rằng… y là nam, nhưng…

      Ô Khê nắm lấy ngón tay men theo cổ áo mình mà lần vào trong của Cảnh Thất, lắc đầu như thể vừa hạ quyết tâm gì lớn lắm: “Bắc Uyển, ta… ta vẫn cảm thấy thích hợp”.

      Trước ngày hôm nay, Cảnh Thất vẫn luôn tự nhận bản thân là người “Thỉnh thoảng chơi bời, nhưng phần lớn thời gian đều giữ mình trong sạch”. Giờ y đột nhiên phát ra, nếu so với vu đồng những tháng ngày bừa bãi ngổn ngang nằm hoa ngả liễu thời niên thiếu của mình quả thực có thể xem là thối nát. Mặc dù đến mức ham thích gì mấy chuyện rượu chè trai ấy, nhưng cũng chẳng thiếu được vài ba mánh khóe góp vui lấy lệ. Ô Khê thấy ngón tay Cảnh Thất trơn tuột như cá trạch, dễ dàng lủi khỏi lòng bàn tay , vạch vạt áo ra, nhàng men xuống theo xương quai xanh. Da lúc này như thể dấy lên chuỗi những đốm lửa xíu xiu vô hình.

      Cảnh Thất thờ ơ hỏi: “Chỗ nào thích hợp?”.

      Đôi tay cố ý chậm rãi, trượt người Ô Khê từ xuống dưới lượt. Y nhìn đối diện tay chân luống cuống, co quắp, vừa hưởng thụ niềm vui do trò đùa bỡn đem lại, vừa từ từ đối phó với ngọn lửa hừng hực trong lòng. Y quỳ gối xuống bên giường, cơ hồ cả cơ thể như đè người Ô Khê. Ô Khê bất đắc dĩ, tay đành chống phía sau tay kia ôm chặt lấy y. Y phục người Ô Khê bị buông xuống phân nửa, dáng vẻ chật vật, nhếch nhác, dưới tình thế cấp bách, kịp suy tính, “ phải thánh nhân của các ngươi vẫn , ‘nam nữ thụ thụ bất thân, đó chính là lẽ sao…”.

      “Nam nữ thụ thụ bất thân nào để , ngươi là nữ nhân hay ta là nữ nhân?”.

      Ô Khê còn lời nào để – thánh nhân dạy nam nam thụ thụ bất thân.

      Có vật gì đó lóe lên trước mắt Ô Khê, trông thấy tấm áo choàng gấm màu trắng, vốn khoác hờ vai Cảnh Thất rơi xuống đất. Cảnh Thất rướn lại gần , tiện tay buông màn xuống. Ánh đèn mông lung len lỏi, chẳng ngờ dưới tấm áo choàng kia y mặc thêm gì cả, da dẻ còn tinh tế hơn thứ gấm vóc tốt nhất đời, nhẫn phỉ thúy cổ thông xuống. Y cúi đầu, tóc dài buông lơi, rơi xuống bên tai . Ô Khê lúc này quả thực lời cũng thốt được ra.

      Cảnh Thất cười đến cong khóe mắt, thấp giọng hỏi rằng: “Ô Khê mỹ nhân, chi bằng kêu tiếng ‘vô lễ’ cho bản vương nghe thử?”.

      Rốt cục lý trí cũng bỏ biệt xứ, Ô Khê ôm cổ y kéo xuống, chậm kín tiếng cười của tên vô lại kia trong khoang miệng.

      thế gian này luôn có số chuyện khiến con người ta nhiều năm sau nhớ lại vẫn thấy khắc cốt ghi tâm, chuyện đau thương tột độ, ví như sinh ly tử biệt, việc sung sướng khôn cùng, ví như trướng ấm phù dung. Khung cảnh vấn vương dai dẳng trong những giấc mộng bao năm qua giờ đột nhiên thành thực, hương thơm ngan ngát người y quang quẩn bốn bề, vòng tay ôm đầy chặt, rồi lại bất giác cảm thấy có gì đó chân thực. Vương gia vốn là tay lão luyện trong chốn gió trăng, lại được thêm tính tình nhẫn nại, dưới giường lời ngon tiếng ngọt, lên giường âu yếm dỗ dành, ngón nào cũng thuộc hàng cao thủ hàng đầu cả. Kẻ trải đời như vậy lại gặp phải con chim non chưa nếm mùi đời, khỏi kiên nhẫn hơn, muốn để Ô Khê được khoan khoái hưởng thụ.

      Ô Khê mơ hồ cảm thấy có chỗ nào ổn, rồi lại được ổn chỗ nào, đầu óc cứ quánh ra như hồ, cố nhẫn nhịn bàn thân mặc người kia càn quấy. Mãi đến khi bàn tay như lửa đốt chạy khắp nơi của Cảnh Thất lần mò ra phía sau người, men theo sống lưng lần mò xuống dưới, Ô Khê có khù khờ thế nào chăng nữa giờ cũng phải hiểu ra. kìm chế được thoáng giãy giụa thân mình, nhưng lúc ngước mắt lên lại vừa khóe trông thấy đường nhìn của Cảnh Thất – ánh mắt người kia dịu dàng rất mực ấy lại thấm chút u tình dục thiêu đốt mà ra. Ô Khê cảm nhận được, giờ này phú này, Cảnh Thất rốt cuộc ném tất cả những người khác, những việc khác sang bên, trong mắt y chỉ còn lại mình mình. Thế là nghĩ, y muốn sao… cũng được - cho dù giờ có phải chết vì y, cũng oán than, hối hận. Ô Khê ngoén miệng cười, nhắm hai mắt lại.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nụ cười hạnh phúc đến dị thường của lại khiến Cảnh Thất thoáng ngẩn người. Cảnh Thất thình lình dừng tay, thầm nghĩ, nếu giờ thực làm đến cùng, đợi khi tiểu độc vật này biết kế hoạch của mình rồi, còn hận mình đến chết ư? Tính tình quyết liệt, lại cố chấp kinh người như vậy, chẳng phải cả đời cũng có cơ cứu vãn hay sao?

      Kinh nghiệm của Cảnh THất là, làm việc gì cũng phải chừa lại cho mình đường lùi. Tương lai nếu bản thân xui xẻo, có phải hy sinh vì đất nước hay sao đó cũng đành, nhưng nhỡ đâu lại giữ được hơi tàn thoi thóp, đến lúc đó y biết đâu tìm được kẻ giống Ô Khê bây giờ? Trong chớp nhoáng, y khẽ nhíu mày, hạ quyết tâm – đau đớn trong tưởng tượng ùa đến, ngược lại Ô Khê cảm thấy thân thể lên mình thoáng rời chốc, ngay sau đó dục vọng nóng bỏng của chầm chậm bị thứ gì vừa ấm áp vừa chặt vừa căng vây lấy. trợn tròn hai mắt quả thực nên lời: “Ngươi…”.

      Cảnh Thất vội vàng lấy tay đè vai xuống, giọng hơi run rẩy: “Nằm yên đó, ngươi… nằm yên đó …”.

      Y cắn chặt khớp hàm, từ từ ngồi xuống, cơn đau dữ dội mà dai dẳng ập đến, như thể xương thịt bị người ta tùng xẻo vật, trước nay có ai bắt Nam Ninh vương gia làm chuyện thế này. Ban đầu y vốn đè Ô Khê xuống, giờ lại chầm chậm biến thành dựa vào để chống đỡ bản thân. Dùng vào lúc đau đến khủng khiếp, khuỷu tay Cảnh Thất lại đột nhiên nhũn ra, nhào lên người Ô Khê. Hai người đồng thời rên tiếng, Ô Khê mau chóng đỡ lấy y, chỉ thấy thân thể y đều run rẩy, được thứ cảm giác quấn quanh trong lồng ngực mình làm sao. chỉ ôm lấy y dù chừng, cẩn trọng, gần như thành kính mà hôn lên mơi, mà ve vuốt vỗ về thân thể y.

      Giữa trời đêm, sao Hồng Loan lặng lẽ lên cao, rồi lại im lìm rơi xuống.

      Sáng hôm sau Ô Khê tỉnh dậy từ rất sớm. Trong khoảng kha71c mở mắt ra, cơ hồ phẩn được đêm triền mien trước đó là thực hay chỉ là mơ . lúc lâu sau mới e dè nghiêng đầu, thấy Cảnh Thất nằm bên cạnh, mái tóc hơi rối, bờ vai tần lộ ngoài chăn gấm. Ô Khê liền lặng lẽ ngoẻn cười, nhàng kéo tâm chăn bên cạnh lên đắp cho y. vội ngồi dậy, cứ như vậy nghiêng đầu ngắm nhìn y.

      Có ngắm y cả đời cũng đủ được. Đây phải mộng – ra thứ đẹp nhất đời chưa bao giờ là mộng trong mộng nào có thứ sướng vui chân thực ma thấm sâu tận linh hồn như vậy.

      Cũng chẳng biết có phải ánh mắt của quá “thâm tình” hay , nhìn hoài nhìn mãi khiến Cảnh Thất phải tỉnh cả cơn mê. Cảnh Thất mơ màng mở mắt, thoáng liếc cái, lẩm thẩm “Trời sáng đâu cơ chứ” xong liền định xoay người ngủ tiếp. Ai dè nhúc nhích mới phát ra thân thể mỏi nhừ, ê ẩm khó mà hình dung được. Y khẽ rên tiếng, hàng mày cau lại.

      Ô Khê lập tức lật người ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Ngươi đau hả? Đau ở đâu?”.

      Cảnh Thất hít hơi sâu, trợn mắt nhìn đầy khinh bỉ, sau đó ra lệnh chút khách khí: “Nước”.

      Ô Khê lập tức khoác tạm áo lên người rồi đứng dậy, rót cho y chén nước, bưng lại giường tự tay cho y uống. Cảnh Thất uống được hai ngụm liền chịu uống thêm, đỡ lấy chén trà từ tay , sau lại bảo: “Y phục… khụ, mang y phục lại đây cho ta”. Ô Khê mau chóng nhặt tấm áo choàng rơi xuống đất đêm qua lên, lại đưa ngay cho y mà nhét vào trong chăn, dịu giọng bảo: “Y phục lạnh lắm, để sưởi cho ấm chút rồi hẵng mặc. Ngươi còn cần gì nữa ? Tối qua ta.. ta làm ngươi bị thương à?”.

      Cảnh Thất dựa người vào đầu giường, liếc mắt nhìn cái, thấy bộ dạng luống cuống biết phải làm sao kia hệt như đứa bé vừa gây ra tai họa, khỏi khẽ bật cười. Ô Khê y cười gì, chỉ thấy trong đôi đồng tử kia còn vương hơi nước, lúc cười rộ lên như có nước sóng sáng bên trong, đẹp vô cùng. Thế là cũng ngây ngô cười theo Cảnh Thất. cảnh Thất đập cái váo gáy : “Cười cái gì mà cười, sai người đem nước nóng vào đây, ta muốn tắm rửa”.

      Ô Khê nhận lệnh, vui tươi hớn hở chạy ra, đích thân đun nước nóng cho y.

      Bấy giờ Cảnh Thất mới khẽ thở dài tiếng, ý cười mặt bay biến sót chút gì. Y cúi đầu nhìn chén nước vơi còn nửa gợn song lăn tăn theo động tác của mình, thất thần chốc lát. Sau đó y lôi tấm áo choàng Ô Khê nhé vào trong chăn ra, mò ra chiếc bình con. Cảnh Thất thoáng cười khổ, dốc toàn bộ thứ chứa trong bình vào nước trà. Thứ ấy gặp nước liền tan, màu vị.

      Ô Khê vui vẻ đích thân hầu hạ y, sau khi chuẩn bị nước nóng xong xuôi liến quay đầu quay lại. Cảnh Thất khoác áo choàng lên người, cuối đầu uống nước. Hắc bước lại gần, ngồi xuống mép giường: “Bắc Uyên, nước nóng chuẩn bị xong rồi”.

      Cảnh Thất nhìn Ô Khê, đột nhiên nhoẻn miệng cười, sau đó bất thình lình ôm chầm lấy cổ , môi lưỡi quấn quyện, như đùa giỡn mà mớm toàn bộ nước trong miệng mình sang, ép nuốt xuống mới chịu buông ra. Ô Khê khù khụ ho chập, bất đắc dĩ bảo: “Sao tự dưng ngươi lại…”.

      Câu còn chưa dứt, chợt thấy có gì là lạ, sững sờ nhìn vẻ vui đùa gương mặt Cảnh Thất tan biến thấy tăm hơi. Y chỉ ngồi đó, lẳng lặng nhìn mình, như muốn gượng gạo nở nụ cười, rồi lại chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà đầu mày cuối mắt chỉ toàn vẻ bi thương. Trong nháy mắt, Ô Khê như hiểu ra điều gì, chỉ cảm thấy tựa hồ có thứ gì đó kéo bản thân chìm xuống, ánh mắt sụp xuống, giãy giụa mở ra mà khó khắn. đứng bật dậy, lảo đảo lùi lại phía sau: “Ngươi…”.

      Cảnh Thất tránh ánh nhìn của , trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt cùng hàng mi thanh tú hơi buông xuống của y lại dấy lên trong lòng Ô Khê nỗi tuyệt vọng tột cùng. Hai chân tựa hồ chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, đầu gối Ô Khê nhũn ra, cả người quỵ xuống, nhưng bị Cảnh Thất ôm chặt vào lòng.

      “Cảnh Bắc Uyên… Cảnh… Bắc… Uyên…” hắc dùng chút sức lực cuối cùng, gắt gao siết lấy ống áo của y, gắng gượng mở đôi mắt mất tiêu cự, “Ta… ta hận ngươi… ta… hận… ngươi… cả đời… Ta hận… ngươi… cả … đời”.

      Cuối cùng ý thức khó lòng giãy giụa thêm được nữa, đôi mắt Ô Khê chầm chậm khép lại, ngón tay buông lỏng, rã rời buông thong xuống.

      Cảnh Thất ôm lên, nhàng đặt xuống giường, vươn ngón tay tỉ mỉ phác họa lại ngũ quan của , độ nhiên nở nụ cười. Trong đôi mắt hoa đào ngả ngới kia phảng phất có ánh sáng vỡ nát bên trong. khắc ấy tất thảy phồn hoa đều tàn tạ, kiếp trước kiếp này, rốt cuộc tiêu tan thấy bóng.

      Bên tai y chỉ còn thanh phẫn hận, thanh ấy : Cảnh Bắc Uyên, ta hận ngươi cả đời.



      Ngoại thành có tửu lầu cũ nát tên gọi Trường Đình, tới nơi đó chia tay mỗi kẻ phương, đường Hàm Dương tiêu điều cát bụi, kể từ đây góc bể chân trời, bặt tin nhau.

      A Tâm Lai ngồi xe cứ ngay đầu mãi, mải miết nhìn bóng người ngồi lưng ngựa đằng sau, mà xe, vu đồng mộng dài chưa tỉnh. Trong lòng có vô vàn điều nghi hoặc, hiểu, hỏi Nô A Cáp, Nô A Cáp cũng hiểu. Vương gia chỉ , Địa Khánh sắp có chiến tranh, tộc Ngõa Cách Lạt chuẩn bị đánh tới kinh thành, bảo bọn họ về Nam Cương được an toàn. A Tâm Lai vốn định hỏi sao vương gia cùng, song lại bị Nô A Cáp giữ lại. Nô A Cáp như thể mới dự đám tang xong, gương mặt là đau thương chết lặng, hỏi gì cũng lấy lời, chỉ lắc đầu than thở.

      Tới cổng thành, xe trước xe sau nới đươi , mà lúc này ánh ta dương sắp tắt. Cảnh Thất ghìm cương ngựa, xoay người nhảy xuống. Y vén rèm, lẳng lặng ngắm Ô Khê, thoáng chốc thất thần. Gương mặt vương gia nhìn ra vui buồn, người ta trông vào chỉ thấy bộ dạng y giống hệt ngày thường, rồi lại thấy vẻ gì cũng khác. Y khẽ : “Lần này đường sá xa xôi, các vị bảo trọng. Ta hòa hết “Túy sinh mộng tử còn sót lại từ lần trước vào trong nước, ngủ lần này chỉ sợ phải đến mười ngày nửa tháng, các ngươi ra roi thúc ngựa mau chút… chừng có thể kịp tới Nam Cương”.

      Nô A Cáp thất giọng: “Vương gia…”.

      Cảnh Thất thoáng nhìn Nô A Cáp, lộ ra nụ cười , chỉ thoáng cái tan . Y buông mành xe xuống: “Được rồi, đừng nhiều lời vô ích, ”.

      ngang qua tửu lầu chỗ Trường Đình, lại trông tah61y cỗ xe quen mắt đứng trước cửa tự bao giờ. Cảnh Thất sửng sốt, ghìm cương ngựa lại, thoáng sau liền thấy người bước khỏi xe. Hách Liên Dực nhìn hồi lâu, sau mới khẽ giọng hỏi: “Sao ngươi cùng ?”.

      Cảnh Thất cười đáp: “Thần tuân chỉ đưa vu đồng rời khỏi kinh thành, có điều thời điểm tại vô cùng đặc biệt, bất đắc dĩ phải thất lễ lần, thể tiễn xa”.

      Hách Liên Dực cứ ngẩn người đứng đó, lâu mới bương tiếng thở dài nặng trĩu: “Ngươi ở lại cũng có tác dụng gì đâu?”.

      Cảnh Thất đáp: “ cò tác dụng gì, chỉ là thể ở”.

      Y chỉ mặc y phục thường ngày, lớp trường bào xanh ngọc, ống tay áo rộng thêu viền bạc theo gió tung bay, sống lưng thẳng tắp, đứng gió lộng hệt như gốc trúc xanh bất kể thế nào cũng chịu cong mình.

      Sau đó trong ánh tà dương, y chậm, từng từ chắc nịch: “Cảnh Bắc Uyên, sinh là người của Đại Khánh, chết cũng làm quỷ Đại Khánh”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 70: Trận chiến cuối cùng ()


      tại trong triều đình còn ai dám nhắc tới chuyện dời đô về Nam nữa. Người thanh niên giữ vẻ hoàn ôn hòa đôn hậu hơn hai mươi năm qua, rốt cuộc bộc lộ ý chí kiên cường, tàn khốc lạnh lung của mình trước mặt thế nhân. Sau đó, đối mặt với tình thế chỉ còn đường chết này, trong khi người nào người nấy đều muốn lui lại phía sau, truyền lệnh cho bộ Lễ gấp gáp chuẩn bị phen, gần như hoảng hốt mà nhận lấy ngôi cao. Trong thâm cung, Hách Liên Bái thở từng hơi yếu ớt, là dầu sắp cạn đèn sắp tắt, mà giang sơn thiên hạ lúc này, buộc phải nợ cha con trả.

      Năm ấy, Hách Liên Dực hai mươi tám tuổi, đổi niên hiệu thành Vinh Gia.

      Trong kinh thành bấy giờ, những người đứng ra bày tỏ quan điểm tạm nhẫn nhịn vì lợi ích lâu dài, đề xuất nghị hòa để “xungphong đầu” làm quân tốt thí, phần lớn những kẻ còn lại dưới chính sách chuyên chế của Hách Liên Dực đều im lặng hẳn xuống, nhưng cũng chỉ là im lặng bất đắt dĩ mà thôi – từ các quan trong triều cho đến ngự lâm quân sau chót, người người hoảng loạn, vốn dĩ nhân số ngự lâm quân chưa đến sáu vạn người, bộ phận lại bị Hách Liên Chiêu điều động tạm thời đánh trận, lực lượng tại chỉ còn ngót nghét ba vạn. Ngày trước ai ai cũng đều tinh cả, có điều vào thời điểm này, sau khi nghe xong tin tức quân đội Đại Khánh cơ hồ bị tiêu diệt toàn bộ xong, lại vì sợ hãi khôn cùng mà thành quân vô dụng. Số binh lính còn lại có thể điều động được từ các vùng lân cận kinh thành như SƠn Đông, Hà Nam già yếu cũng ốm đau tàn tật. Tình hình trước mắt cũng chỉ có cách chữa ngựa chết thành ngựa sống. Hách Liên Dực triệu tập tất cả số ấy lại. Về phần binh lính trấn thủ các nơi khác như Nam Cương, Lưỡng Quảng, tuy biết nước xa cứu được lửa gần, cũng vẫn gấp rút kéo về kinh thành bất kể ngày đêm.

      Lục Thâm nắm toàn quyền cai quản bộ Hộ trong tay, quyết định đầu tiên đưa ra chính là quy định quân đội trở về kinh từ phía Tây nhất định phải qua Miên Châu, từ phía Nam nhất định phải ghé qua Thương Châu, là kho lương lớn gần kinh thành nhất. lệnh cho quân đội ngang qua, sau đó tự động mang lương thảo vào kinh – quân chuẩn bị lúc trước sớm chon vùi toàn bộ ở chiến trường Tây Bắc, giờ gom góp lần nữa tất nhiên kịp, các vùng Miên Châu, Thương Châu tuy cách kinh thành xa, cũng vẫn tốn đoạn đường. Trước mắt thế đạo loạn lạc, chỉ sợ có bất trắc xảy ra, bất đắc dĩ phải để quân đội về kinh cáng đáng thêm trọng trách.

      Còn Cảnh Thất và Chu Tử lại làm công việc khác.

      Từ lúc Đại Khánh mới bắt đầu kiến thiết, trong kinh thành có cơ cấu chuyên xử lý những việc liên quan đến Xuân thị, tên gọi “Lai Bắc Ti”, Ti này vốn do Hồng Tư Lự Khanh quán chế, có điều sau này để tăng hiệu quả công việc, Lai Bắc Ti có thêm ít quan viên tộc Ngõa Cách Lạt, cũng dần dần thoát ly khống chế của Hồng Lư Tự, trở thành bộ phận biệt lập. Toàn bộ giao dịch Xuân thị tiến hành Tây Bắc, năm mới tổ chức lần, bởi vậy thường ngày công việc nhiều, nhưng lại là mảnh đất cực kỳ béo bở. Năm đó số lần qua lại giữa Triệu Chấn Thư cùng thủ lĩnh Cách Tây của tộc Ngõa Cách Lạt nhiều đếm xuể, đều là giao dịch giữa tiền và quyền. CÓ thể Triệu Chấn Thư tay nuôi lớn con sói này, mà Lai Bắc Ti cơ hồ trở thành tay trong giúp Triệu Chấn Thư giao dịch với kinh thành.

      Những giao dịch ngầm ấy, đến cả Trương Tiến cũng chưa từng có cơ hội chen chân, thêm nữa người ngoại tộc chung quy vẫn là người ngoại tộc, Đại Khánh tranh chấp chính trị nội bộ có đôi khi cũng tiện dính dáng đến người ngoài. Bởi vậy trong đợt càn quét thanh trừ Tây Bắc lần đó, đám sâu mọt này lại tránh thoát được, hệt như kỳ tích. Sauk hi cấp báo từ Tây Bắc truyền về, Hách Liên Dực liền lệnh cho Chu Tử Thư giám sát chặt chẽ đám người này, tại kinh thành giới nghiêm, Chu Tử Thư bèn thẳng thừng trở mặt, trực tiếp giam lòng bọn họ lại.

      Trong lòng Cảnh Thất hiểu rất , đám người béo tròn béo trục, vòng bụng còn to gấp mấy vòng đầu, sớm còn trông ra được bộ dạng của người xuất thân du mục này kỳ thực chỉ cầm tiền làm việc, có chút quan hệ nào với trận chiến trước mắt. Hiềm nỗi lúc này y cần thứ gì đó có thể kích thích cảm xúc của dân chúng kinh thành, chặn lại nỗi sợ hãi kiêng dè “Võ sĩ tộc Ngõa Cách Lạt đao kiếm đâm thủng” lan truyền như mầm bệnh dịch. Cảnh Thất vốn dĩ phải kẻ có tài làm tướng, nên công to việc lớn gì. Năng lực y dư dả làm trợ thủ, phụ tá, đề xuất chủ ý, lại đủ dứt khoát, rất khó có được cái quả quyết đủ đảm đương bề. Nhưng y lại hiểu lòng người hơn bất kỳ ai khác – y cũng biết, vào thời điểm này, thứ đáng sợ nhất phải đại quân Ngõa Cách Lạt hầm hè kéo tới, mà ngược lại chính là lòng người kinh thành bất ổn hoang mang.

      Bất luận là thực điều ra được, hay chỉ bắt gió bắt bóng vô cớ đặt điều, Chu Tử Thư nhanh chóng đưa ra được vô số tội trạng của đám người Lai Bắc Ti. Chưa biết giả thế nào, lại cực kỳ có sức kích động quần chúng. Từng điều từng điều được đọc ra, khiến cho tất cả những người tùnh chỉ hận thể lột da rút gân đám người “tội ác tày trời” nọ. Thế là hôm đó, Cảnh Thất điều hơn trăm Ngự Lâm Quân, bất ngờ bao vây Lai Bắc Ti.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :