1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Buổi chiều, Ô Khê chỉ bảo võ công cho Cảnh Thất. Nền tảng của vốn tốt, lại thêm mười năm khổ luyện ngày ngơi nghỉ, cơ bản bỏ xa Cảnh Thất rồi. ra tay cực kỳ chừng mực, hai người cầm vũ khí, chỉ dùng tay ngươi đánh qua ta đánh lại. Vừa giao đấu Ô Khê liền phát người này thiên phú tồi, ngộ tính rất cao, thoáng cái hiểu, cũng quả thực từng bỏ công luyện tập… nhưng chỉ sợ nhiều lắm, chiêu thức của y mang theo chút gì đó tinh ranh quỷ quyệt. Bên cạnh Bình An chuẩn bị sẵn khăn tay, còn cả nước mơ chua đặt bàn chờ sẵn. Ô Khê cảm nhận sâu sắc được chuyện: Cảnh Thất từ lớn lên trong hoàng cung, võ công hẳn phải do danh sư, cao thủ dạy dỗ, vậy mà lại luyện ra được trò trống gì, hơn nữa nguyên nhân chắc chắn do đám người cứ hay quan trọng hóa vấn đề do Bình An cầm đầu nuông chiều mà ra.

      Trời hè đế đô cực kỳ oi bức, chỉ cần vận động chút thôi là lung ướt đẫm mồ hôi, thế mà Cảnh Thất cứ khăng khăng đòi luyện quyền cước vào ngày này.

      Bình An sớm quen với việc chủ tử nhà mình hễ hứng lên là làm điều quái dị, nên cũng coi đây là việc gì to tát. Ô Khê lại trông ra y nghiêm túc. Y nghiêm túc vào thời điểm này, chắc chắn chỉ vì chuyện – chính là chiến miền Tây Bắc. Nghĩ đến đây Ô Khê liền thấy có chút đau long, mắt thấy thế lực Cảnh Thất khó chống đỡ thêm được, liền bất thình lình bắt lấy cổ tay y, khẽ giật ra sau chút, Cảnh Thất thiếu chút nữa ngã nhào vào long . Cảnh Thất loạn choạng chút mới đứng vững lại, hơi khom lung, thở hổn hển.

      Ô Khê thản nhiên : “Hôm nay đừng luyện nữa, võ công giống những thứ khác, phải tích lũy thánh ngày, tiến dần từng bước, chờ nước đến chân mới cuống cuồng nhảy vội được tích gì, nhiều nhất cũng chỉ khiến cơ thể người phen nhức mỏi thôi”.

      Cảnh Thất trầm mặc hồi, sau mới bưng cốc nước mơ lạnh lên uống. Ô Khê thấy vậy vội vàng giật lại, dùng nội lực khiến nó ấm lên, sau đó mới đưa lại cho y: “ được uống những thứ lạnh thế này, nóng lạnh bất thình lình tốt cho cơ thể, lần sau đừng bảo bọn họ chuẩn bị nước lạnh nữa”.

      Cuối cùng Cảnh Thất cũng xác định được bản thân là đống bùn nhão đắp được nên tường, liền cười trừ mấy tiếng năng gì cả.

      Đại quân của Hách Liên Chiêu bất ngờ chạm mặt với tộc Ngõa Cách Lạt bên ngoài sơn thành thuộc địa phận Cam Túc. Đôi bên công thủ, giao chiến với nhau ít ngày. Hách Liên Chiêu dựa vào nguồn tiếp viện của bộ Hộ, trong khi quốc khố trống rỗng mấy chục năm nay, gắng gượng chống đỡ lại thiếu thốn đủ đường, tộc Ngõa Cách Lạt suốt dọc đường đốt giết cướp bóc, tham chiến cần chút vốn liếng nào.

      Trận chiến lần này bị ép xảy ra, thể đánh, hiềm nỗi nếu kéo dài quá lâu chỉ sợ ít bách tính phải treo cổ vì khoản thế má này.

      Mầm bệnh xuất từ lâu, tại tranh thủ cơ hội này, vụt bùng lên mạnh mẽ. lại thêm phía nam liên tiếp mấy năm xảy ra lũ lụt, giờ sinh ra chuyện nạn dân gây rồi. Hách Liên Dực mới triệt hạ đám tham quan vào giờ phút nước sôi lửa bỏng này còn bòn rút xương máu nhân dân, liền khẩn cấp đem ngay số tiền tài thu được khi tịch biên gia sản sung vào quốc khố, nhưng rốt cuộc vẫn là đem muối bỏ bể. Bạo dân liên tục nổi dậy, sóng này chưa yên song kia tới, quân đội Lưỡng Quảng lại thể điều động mảy may. Hách Liên Dực cũng cuống đến sức đầu mẻ trán, chỉ thấy bản thân dỡ đường đông để sửa tây, sửa hồi lâu, giang sơn Đại Khánh vẫn cứ bốn bề lọt gió.

      Ô Khê tự tay cầm chiếc khăn đặt sẵn bên lên lau mồ hôi cho Cảnh Thất, động tác rất nhàng, nhưng lời thoát ra từ miệng vẫn thẳng thừng như cũ: “Theo ta thấy võ công của ngươi vốn dĩ phải rất khá mới đúng, có điều lại quá bất ổn. Thuở đáng nhẽ nên chịu khó tập luyện ngươi lại xây dựng nền tảng cho vững chắc, giờ dù có chắp vá kiểu gì, chẳng qua cũng chỉ dựng được cái khung trống như lầu gác giữa trời thôi, nên việc lớn được đâu”.

      Ngụm nước mơ chua nghẹn cứng trong cổ, Cảnh Thất thiếu chút nữa sặc chết ngay tại chỗ.

      Ô Khê vỗ lưng y, cười bảo: “Ta có mấy lời giả dối ngọt ngào cho ngươi nghe cũng chẳng để làm gì, thà thực để ngươi biết còn hơn”.

      Cảnh Thất cứng họng hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi ép ra được mấy từ: “Xin lĩnh ý”.

      Ô Khê buông khăn tay xuống, thở dài tiếng, vòng tay ôm y từ phía sau: “Chuyện của các ngươi ta chen vào được, có điều những khi ta bực bội trong long cũng thích tìm việc gì đó để làm, luyện võ công này, hoặc giả chà đạp đám hoa cỏ trong sân phen. Dù sau ta cũng có việc gì làm, bằng cùng ngươi…”.

      còn chưa hết câu, Bình An đột ngột tiến vào báo: “Vu đồng, Nô A Cáp tới”.

      Bình An là người hiểu chuyện, câu ấy nhanh, đến mí mắt cũng chẳng nâng lên chút, phi lễ vật thị(*) mà. Dứt lời thấy người đâu nữa, Ô Khê buộc long phải buông Cảnh Thất ra, có phần gượng gạo, thầm nhủ cái tên Nô A Cáp này phiền phức quá. Nô A Cáp vừa bước vào trưng ra vẻ mặt khổ lớn thù sâu, liên thanh tuôn tràng dài dằng dặc, tư tưởng chủ đạo chỉ có , ấy là – vu đồng, lâu lắm rồi ngài về nhà mình rồi nhỉ? Những chuyện cần ngày ra quyết định ngày đều vứt hết hay sau?

      (*)”Phi lễ vật thị” : có nghĩa là hợp lệ nhìn.
      Ô Khê nhíu mày, Cảnh Thất lại đứng bên bật cười thành tiếng: “Được rồi, ngươi về nhà xem thế nào . Lát nữa ta cũng có việc, hẹn với người ta rồi, luyện công nữa”.

      Bây giờ Ô Khê mới đứng dậy, nghĩ thế nào lại chẳng yên tâm, bèn quay đầu với Cảnh Thất: “Ngươi muốn tăng cường võ công, rèn luyện thân thể là chuyện tốt, thế nhưng phải có ta bên cạnh mới được. Tránh cho ngươi bị thương, hoặc giả uống thứ lạnh lạnh buốt buốt gì đó chà đạp thân thể mình”. Lời tuy khó nghe nhưng Cảnh Thất vẫn nhận ý tốt của Ô Khê, bèn gật đầu, khóe miệng cười tủm tỉm.

      Ô Khê được hai bước, lại đột nhiên cảm thấy giờ phải xa y chốc, long lưu luyến thôi. bèn quay lại, đứng ngay trước mặt Nô A Cáp mà ôm lấy cổ Cảnh Thất, “chụt” tiếng, hôn lên bờ môi Cảnh Thất cái nhanh, bấy giờ mới thấy bản thân “hòa vốn”. Sau đó Nô A Cáp cứ thế trợn mắt há miện nhìn vu đồng nhà mình thản nhiên bước lại, ném cho câu “ thôi”, rồi liền rời trước. vội vội vàng vàng trịnh trọng hành lễ với vương gia, sau đó tất tả chạy theo vu đồng.

      Thầm nghĩ người Đại Khánh hay câu gì nhỉ? gặp kẻ sĩ ba ngày, phải nhìn với cặp mắt khác xưa? Vu đồng quả nhiên minh thần võ, mất tận mấy năm, nhưng rốt cuộc thành công rồi.

      Cảnh Thất thu lại dáng người tươi cười mặt, cúi đầu nhìn đường vân trong long bàn tay mình thoáng, sau đó uống cạn chén nước mơ chua ấm áo quá ngon miệng kia, bấy giờ mới ra lệnh: “Bình An thay y phục, sai người chuẩn bị xe ngựa, ta phải ra ngoài chuyến”.

      Bình An thưa vâng, sai người làm. Sau khi Cảnh Thất chỉnh trang lại bản thân, thay bộ trường bào bắt mắt, liền vào thư phòng ôm ra cuộn tranh, rồi leo lên xe ngựa. Xe mãi, cuối cùng dừng lại trước tửu lâu ngoài cũ kỹ, bốn phía đổ nát, sân trước đìu hiu. Cảnh Thất xuống xe, bước vào gian phòng trang nhã tầng hai, gõ lên cửa ba tiếng khẽ. Cửa liền mở ra, người mặc áo xanh ngồi bên trong nhanh chóng đưa mắt nhìn ra, lập tức để y vào phòng sau đó đóng cửa lại. Cái gọi là “gian phòng trang nhã”, kỳ thực cũng chỉ có thêm cánh cửa rách kẽo cà kẽo kẹt, cạnh đó còn thêm khung cửa sổ bên cánh đóng lại được, hơn nữa khơng cách được .

      Người mặc áo xanh kia chính là tiểu thái giám Vương Ngũ trong cung. Bao nhiêu năm nay làm người trượng ngjĩa, lại biết giữ bổn phận, tự có mạng lưới quan hệ của riêng mình, giờ thầm lặng lẽ trà trộn xuất cung. Hai người ai với ai câu nào, Cảnh Thất vào thẳng chủ đề chính, lẳng lặng mở cuộn tranh ra. Bức tranh này do vương gia tự tay vẽ, phần đề chữ đóng ấn riêng của ngài, chữ viết “Mùng Bảy tháng Ba năm Giáp Thân, tặng ái thê”. Cảnh Thất ngẩng đầu nhìn Vương Ngũ, vẻ mặt cực kỳ trầm trọng. Vương Ngũ nhìn kỹ bức họa kia chốc lát, sau đó chậm rãi gật đầu.

      Thần sắc Cảnh Thất liền thay đổi liên hồi, trông giận vui, ánh mắt hơn lóe lên. Y gật đầu, chậm rãi cuộn bức tranh lại, sau đó móc túi từ trong ống áo ra, nhét vào tay Vương Ngũ, nhìn sâu vào mắt , cuối cùng lại vái vái tạ ơn. Vương Ngũ là thân nô tài, đương nhiên dám nhận lễ lớn như vậy, vội vàng lùi sang bên bước. Bấy giờ Cảnh Thất mới khoát tay, ý bảo tự hồi cung, bản thân ngồi xuống, gọi người đưa lên bình rượu cùng đĩa thức nhắm.

      Vương Ngũ lại vội vã rời hệt như lúc đến, gần như khiến bất kỳ ai chú ý tới. Túi trong tay cực nặng, sờ có vẻ giống vàng bạc vẫn nhận khi trước. Sau khi ra cửa Vương Ngũ mới len lén nhìn qua, ngờ bên trong lại là đá mắt mèo chất đầy túi. khẽ thở hắt hơi, thấp thỏm yên mà cất túi cho kỹ. Vương Ngũ biết lễ vật này kỳ thực nặng chút nào – vương gia đưa thứ này cho hắng phải vì tin tức, mà là cảm tạ cứu ngài mạng.

      Cảnh Thất ôm cuộn tranh trong lòng, dặn Bình An đợi trong cỗ xe ngựa bắt mắt, bản thân y tựa người bên song cửa rách nát ngồi chốc, nhấm nháp đĩa lạc ranh hơi quá lửa, uống nửa bình rượu xoàng, bấy giờ mới để lại tiền rượu rồi lẳng lặng rời .

      Mấy tram năm trôi qua, đến giờ y mới biết được mối quan hệ giữa đương kim hoàng thượng với vị mẫu thân y sớm nhớ mặt này. Cảnh Thất buông tiếng cười khổ như tự giễu, thầm nhủ: “Cảnh Bắc uyên, ngươi hồ đồ đến nước này cơ mà. Quả thực chết cũng oan”.

      Y leo lên xe ngựa, lẳng lặng trở về.


    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 66: Đêm đẫm máu


      Thần trí Hách Liên Bái càng ngày càng mơ hồ, lần đổ bệnh trước gần như vét sạch chút hơi tàn của ngàu. Giờ chỉ cần hoảng hốt chút thôi là gần như muốn lấy mạng ngài vậy, ban ngày thời gian tỉnh táo cũng nhiều, mỗi ngàu nghe Hách Liên Dực chuyện ngàu đều phải cần cố gắng chấn chỉnh tinh thần. Rất nhiều hôm Hách Liên Dực còn chưa hết, ngài mê mệt thiếp . Mọi người đều thấy ràng, trước mắt thái tử còn ở tại Đông cung, thế nhưng cũng chẳng bao lâu nữa là phải chuyển chỗ rồi.

      Thế là vào lúc Hách Liên Dực còn chưa ngồi lên ngai báu, chuyện thiên hạ nước nhà đè nặng lên bờ vai bằng tư thái ác liệt bất thường, chẳng cho dù chỉ là chút thời gian thích ứng. Xã tắc trù phú mười phần, đến năm phần mất khi tiên đế còn tại vị, đến lúc truyền lại cho Hách Liên Bái, ngài cũng xem như cố gắng chống đỡ sơn hà. Hách Liên Bái tại vị ba mươi sáu năm, phụ kỳ vọng của mọi người, hủy hoại nốt nửa non sông còn lại, giờ đến tay Hách Liên Dực, quả biết dùng gì để nối tiếp mau sau.

      Chẳng biết vì mệnh tốt, hay bởi bản thân vốn vì thế đạo mà sinh.

      Song, nếu những thứ đều chỉ là chuyện cỏn con vụn vặt, bức tranh phát dưới giường Hách Liên Bái lại thành tảng đá nặng nhất đẻ trĩu trong long thái tử. Mấy ngày nay, lúc nào cũng đưa mắt nhìn Cảnh Thất trong vô thức, quan sát dung nhan mà trái tim mình sớm ghi tạc nằm lòng từ các góc độ khác nhau.

      Có thể vì nhìn nhiều quá, hoặc giả tâm lý ngừng ám thị. Hách Liên Dực nhìn tới nhìn lui, lại cả, thấy bản thân dường như có thể trông ra chút manh mối gương mặt mà dù nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được ra. Trước đây chỉ thấy y giống vương phi từ viền mi nét mắt, từ miệng mũi đến cả đường cong gương mặt, khiến cố nhân năm đó chỉ liếc mắt qua nhận ra y là nhi tử của ai. Thế nhưng tại, chẳng hiểu vì sao Hách Liên Dực lại cảm thấy, người này cũng có đôi phần hao hao giống Hách Liên Bái, nhất là khi y biếng nhác, lúc y ngẩn người.

      Lòng càng lúc càng thấp thỏm.

      nghĩ, nếu người kia chỉ là Cảnh Bắc Uyên thôi, tuy xa xôi diệu vợi nhưng rốt cục bản thân vẫn còn giữ lại được chút hy vọng mong manh. Thế nhưng nếu người kia thực là huynh đệ máu thịt của thi sao? Thiên lý nhân luân, huyết mạch cương thường, là thứ có thể hủy hoại, có thể đảo điên sao? Đó là huynh đệ ruột thịt của kia mà! Người xưa , bình sinh biết tương tư, mới biết tương tư, liền sợ tương tư. Vốn chính là thứ tư vị thế này.

      Ý nghĩa này dấy lên vì phỏng đoán, rốt cuộc sau hết lần suy xét này đến lần suy xét khác, nó dần dần đâm rễ trong long , chầm chậm sâu dần, phảng phất như thành vậy. Cứ thể, trong long nỗi tuyệt vọng dâng lên. Vậy mà thứ cảm giác ấy chỉ có thể dòn nén trong long, chứ chẳng tỏ bày được cùng ai.

      Nếu chỉ có mình sầu muộn vì canh cánh chuyện này cũng thôi, giờ thời cuộc rối ren, người khác chưa chắc có tâm sức đâu chú ý nỗi niềm riêng tư của Thái tử. Nhưng oải oăm thay, lần nào Cảnh Thất cũng nhận ra vẻ mặt khi Hách Liên Dực nhìn mình. Thấy đường nhìn của Hách Liên Dực càng lúc càng phức tạp, Cảnh Thất mặt vờ nhận thấy, mặt thấy lòng mình chìm xuống. kiếp này, toàn bộ tinh thần và sức lực của y đều dồn cả và thoái nhượng, sớm buông bỏ hết dã tâm , còn mặc sức tự bôi xấu thanh danh suốt hai mươi năm. Kiếp trước y là Nam Ninh Vương khôn khéo tài tình trong mắt thế nhân, kiếp này lại thành công từ bột trác táng hoang đường bậc nhất kinh đô, thái tử điện hạ còn muốn y ra sao nữa?

      Đến cả tượng đất cũng còn biết giận, kiếp này bản thân dọc ngang trần thế, chuyện nên làm đều làm hết cả rồi, trăm phương ngàn kế cân nhắc đủ bề như vậy, chẳng lẽ vẫn kiếm được thứ gì tốt đẹp hay sao? Dù y còn gần gũi Hách Liên Dực quá mức như kiếp trước, nhưng dù sao cũng là thanh mai trúc mã từ bên nhau, ân tình bao năm chung hoạn nạn, lại vì bức tranh chưa phân giả, dòng máu chẳng biết chảy từ đâu mà dung nổi y sao?

      Thái tử điện hạ, rốt cuộc hoài nghi của ngài lớn đến nhường nào!

      Cảnh Thất vốn dĩ còn do dự, vẫn giữ trong đầu ý nghĩ đợi vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, nếu có thể bưng bít được tiếp tục bưng bịt. Nhưng chuyện như thế xảy ra, chút tâm tư đó liền tan thành tro bụi cả. Rốt cuộc Cảnh Thất dao động nữa, y muốn xa, xa khỏi mảnh đất thị phi lạnh lẽo thấu xương này, đợi đến khi những mối nguy hiểm rình rập Đại Khánh tiêu tan, đợi đến khi khói chiến tranh còn bóng bầu trời Tây Bắc, dù y có chết cũng phải chết bên ngoài kinh thành, tuyệt đối ngoảnh đầu trông lâi nỗi thương tâm bên bờ Vọng Nguyệt. Tiếc cho Bạch vô thường quấn quanh chốn gian cả tram năm, ngàn năm, nhìn quen cảnh hồn phách hồng trần phiêu diêu lướt qua trước mặt, lại vẫn hiểu được rằng – cái đáng sợ nhất của lòng người, chẳng gì khác hơn mấy từ “ lại sinh ra có, lấy lòng mình đo dạ người ta”. Hách Liên Dực và Cảnh Bắc Uyên, kẻ đa nghi người đa sầu đa cảm, giữa những giả xen, chỉ sợ đến bản thân mỗi người cũng phân được bản thân lòng hay chỉ là giả ý. Kẻ cuồng dại vẫn lòng cuồng dại, người hoài nghi cũng vẫn cố sức hoài nghi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Kiếp trước ngươi phụ ta, kiếp này ta phụ ngươi. Dù có là Cảnh Bắc Uyên ba tram năm đắng khổ đợi chờ bên đá Tam Sinh chăng nữa, khi trái tim si tình có hai trong thiên hạ kia nguội lạnh, thứ còn sót lại cũng chỉ là đống tro tàn đất – đống tro tàn chỉ biết sợ bóng sợ gió, tim đủ đường suy đoán tâm tư kẻ khác mà thôi. Vạn do tính cách, từ đâu mà có bảy kiếp nhân duyên? Chẳng qua chỉ là hồi nhân quả chẳng biết thắt nút lúc nào, dối gạt tất thảy, vướng mắc mấy tram năm, nợ ai nấy trả, khiến đám quý thần cuồng dại ngộ tính chưa đủ kia xằng bậy đoán mò thôi.

      Tối nào Hách Liên Dực cũng bận rộn đến tận canh ba nửa đêm mới nghỉ ngơi chốc lát. Trong đêm đen hoảng hốt, lại mơ thấy Cảnh Thất.

      Trong giấc mơ của , người kia vẫn hệt thuở thiếu niên khoác trường bào màu xanh, tay áo rộng trông đến là thong dong, phóng khoáng, tóc dài còn chưa buộc cao lên. Y đứng ở nơi gần cũng chẳng xa mà cười với . tiến lên bước, người kia liền lùi lại bước, đuổi theo, người kia liền cấp tốc giật lùi như thể bị gió cuốn . Hách Liên Dực nóng ruột vô cùng, đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là “gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt”, trông như thể chỉ cần vương tay ra là có thể chạm vào, nhưng ra vĩnh viễn cũng với tới được. chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn người kia cùng ý cười bẫng, như có như bồng bềnh trôi xa. Lòng đau như cắt, Hách Liên Dực kiềm được mới cao giọng hét lên: “Bắc Uyên!”. Kế đó thấy chân mình đạp hẫng, như rơi xuống vực sâu… cuối cùng mới tình dậy từ cơn ác mộng giữa đêm khuya. Hác Liên Dực vương tay lần sờ khóe mắt, liền kinh hãi phát ra thứ gì ươm ướt.

      Vu Quỳ đứng canh đêm len lén gà gật, bị làm bừng tình, vội vàng tiến lại gần: “Thái tử điện hạ gặp ác mộng sao?”.

      Hách Liên Dực chỉ “ừm” tiếng, nhỏm dậy khỏi giường. Hai tiếng “Bắc Uyên” kia Vu Quỳ nghe đến ràng chân thực, lòng thấp thỏm bất án, dám nhiều lời, chỉ lẳng lặng đứng hầu bên cạnh. Đột nhiên Hách Liên Dực thấy bản thân kông ngồi yên được nữa, cũng có thề cảm xúc đau thương trong giấc mộng kia quả chân thực, khiến càng thương nhớ Cảnh Thất mắt trông thấy tay chạm được hơn. bèn ngồi dậy: “Thay y phục, muốn xuất cung”.

      Vu Quỳ sửng sốt, cất tiếng hỏi dò: “Điện hạ… giờ mới qua canh bốn”.

      Hách Liên Dực thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn ra lệnh: “ muốn xuất cung”. Vu Quỳ hết cách, chỉ đành hầu hạ thay y phục. Ai ngờ mới thắt đai lưng cho Hách Liên Dực xong nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền vào từ ngoài điện.

      “Thái tử điện hạ, cấp bào tám trăm dặm!”

      Ngàn dặm ngoài kia, bầu trời Tây Bắc bị nhấn chìm trong khói lửa chiến tranh.

      Đêm hôm đó trăng sao nấp sau mây, bầu trời sà xuống rất thấp, còn mơ hồ có sấm sét lóe lên. Dạo gần đây ông Trời như thể dồn nén trận mưa lớn, vậy mà mấy ngày trôi qua thời tiết vẫn oi nồng như cũ, thấy bóng giọt mưa. Tối đến, bầu trời u ám, thêm mấy tiếng sấm rền vang, nhưng sáng hôm sau y như rằng có cơn gió từ đâu tới, thổi bay đám mây . Bốn phía núi lớn trải dài, biết đâu là đầu là cuối. Quan binh Đại Khánh tranh đấu cùng tộc Ngõa Cách Lạt tại đây hơn nửa tháng trời, khí thế lúc rời kinh sớm kiệt quệ từ lâu, tất cả mọi người uể oải gì sánh được.

      Ông lính già nhận nhiệm vụ canh đêm của đại doanh lương thảo đưa tay quẹt mồ hôi, giọng chửi tiết trời quái đản. Đột nhiên phía xa xa vang tiếng sấm rền, phảng phất như vọng lại từ chân trời vậy. Sấm vang đùng đoàng, thế mà ông lại chẳng thấy được tia chớp yếu ớt lóe lên ấy. Tiếng sấm át tiếng vật nặng rơi xuống đất. Ông lính già nghe thấy, tiếp tục tận tụy với công việc tuần tra. Ông mấy vòng liền, khéo thế nào lại đụng phải quan binh Đại Khánh áo quần xộc xệch. Người kia thấy ông lính già hơi sửng sốt, sau đó chủ động cất lời, cười bào: “Ta tiểu đêm”.

      Ông lính già gật đầu, đáp. Nhưng được hai bước, ông lại thấy có gì ổn, tiểu đêm? Tiểu đêm gì mà phải đến tận chỗ này? Ông dừng bước, gõi giật người kia lại, hòi: “Người ở doanh nào?”.

      Người kia thoáng khựng lại, cười trừ: “Ta thuộc Kỵ binh doanh, là thuộc hạ của Vương Đô Úy”.

      Ông lính già giơ cao ngọn đèn leo lét dùng tuần đêm lên, soi vào gương mặt kẻ kia, nhìn kỹ hồi, sau đó hoài nghi hỏi: “Thuộc hạ của Vương Đô Úy? Ta bị thương nên mới chuyển tới đây, lúc trước cũng ở Kỵ binh doanh, sao… trông ngươi lạ quá?”.

      Nụ cười của người kia cứng lại, thấp giọng đáp: “Chắc lão ca rời Kỵ binh doanh được thời gian rồi đúng ? Ta mới được điều tới”.

      Bấy giờ ông lính già mới gật đầu, lại nhìn thêm lần nữa rồi quay người định . Như thể đột nhiên nhớ ra gì đó, ông vòng lại, hòi: “Ngươi tên gì?”.

      Ánh mắt người kia quét lượt sau lưng ông lính già, gương mặt lộ ý cười quỷ quyệt, đáp: “Ta tên là…”.

      Thanh phía sau quá trầm, ông lính già nghe thấy, liền vương cổ ra: “Ngươi ra…”. Đột nhiên tiếng ông ngưng bặt, cánh tay thìnhlình vươn tới từ sau lưng, luồng khí lạnh chết chóc xẹt nganh cổ, ông lính già còn chưa kịp phản ứng lại, thấy máu phun ra từ cổ mình. Ông giật mình lùi mấy bước, hai mắt trợn trừng, muốn hét to, lại phát yết hầu bị người ta cắt vỡ rồi.

      Chẳng biết từ đâu, rồng lửa đột nhiên buông mình xuống, chỉ trong nháy mắt, lữa hung tàn thêm gió đông quấy rối, cả đại doanh liền thành biển lửa ngút trời.

      Có tiếng thét chói tai: “Kẻ thù đột kích nửa đêm!”. Từnng câu từng câu mang theo nỗi sợ hãi lan dần ra, trong khoảng khắc, đại doanh yên tĩnh bỗng náo loạn cả lên. Sau đó, thanh kẻ hét lên bỗng ngưng bặt, bị mũi tên lạnh lẽ biết từ đâu bay tới đóng đinh xuống mặt đất, đầu lệch sang bên, nhúc chích. Ban ngày quang minh chính đại đối chiến cùng tộc Ngõa Cách Lạt, cậy vào chỉ huy của Hách Liên Chiêu và các tướng quân, lại thêm nhân số đông đảo, quan binh Đại Khánh còn xem như có chút hữu dụng. Giờ phút này lâm vào cảnh kinh hoảng hoảng loạn, đám quân nhân thường ngày vốn quen ăn sung mặc sướng bị tập kết vội vàng kia cuối cùng lộ ra bộ mặt của mình.

      Người kinh sợ ngựa cuống cuồng, chẳng biết kẻ địch cử bao nhiêu người trà trộn vào doanh trại, nhưng có ít người bị chính người phe mình giẫm đạp mà chết mà bị thương trong đêm đen hỗn loạn.

      Hách Liên Chiêu nghe thấy tiếng ồn ào liền bước khỏi trướng lớn, nhìn đám tướng lĩnh khó khan lắm mới chen được đến trước mặt mình, chỉ thấy giận kiềm được: “Trong vòng tuần hương, kẻ nào thể tập kết binh mã dưới trướng cho nghiêm chỉnh chém ngay tại chỗ cho ta!”.

      “Đại tướng quân… đại tướng quân! Điện hạ, quân địch đuổi tới từ đằng sau, biết có bao nhiêu người. Trước mắt phân nửa doanh địa hóa thành biển lửa, bên đó… bên đó tiếng kêu la chém giếm rung chuyển cả bầu trời, liệu có phải… liệu có phải quân chi viện của đám mọi rợ tới rồi ?”.

      Hách Liên Chiêu lạnh lung nhìn viên tham quan vừa ngào tới trước mặt, đường nhìn hung ác hướng về phía đại doanh chìm trong ánh lửa ngợp trời, rít mấy tiếng qua kẽ răng: “Chẳng qua chỉ là mấy tên tiểu nhân đêm tối lén vào thôi. Truyền lệnh của ta, nếu kẻ nào dám lung tung mê hoặc đám đông, ảnh hưởng lòng quân, hoặc dám rút lui khi có lệnh, tùy tiện chạy trốn, giết tha!”. Thị vệ của chung quy vẫn nhìn sắc mặt tướng quân cực kỳ sợ hãi kia dậy, nhanh chóng bịt miệng lại, kéo .

      Hách Liên Chiêu hét lớn: “Chuẩn bị ngựa! Chuẩn bị ngựa!”.

      Thời niên thiếu, từng trải ít năm Tây Bắc, chuyện trong quân có gì chưa từng gặp qua. Chỉ cần nghe tiếng binh khí thôi Hách Liên Chiêu biết lần này tuyệt đối chỉ là mấy tên địch nhép nhân lúc tối trời phóng hỏa. Hách Liên Chiêu biết tham quân của sai, tình hình này hơn nửa khả năng là tộc Ngõa Cách Lạt chia quân ba đường giờ tụ về chỗ. Nhưng cũng biết quân đội Đại Khánh giờ đây sớm còn là những thân binh tựa sói lang từ trời giáng xuống của năm xưa nữa. Bản thân trấn tĩnh còn cơ may giữ vững cục diện, mà chỉ cần biểu ra mảy may chắc chắn nào thôi, hai mươi vạn người kia chẳng qua cũng chỉ là đám ô hợp dễ xé nghé tan đàn mà thôi.

      con ngựa dừng vó trước mặt , kẻ lưng ngựa xoay người nhảy xuống, khôi giáp dính đầy vết máu. Hách Liên Chiêu ngưng mắt nhìn kỹ, ra là Hạ Doãn Hành. Hạ Doãn Hành đưa tay quệt mồ hôi cùng máu gương mặt, trầm giọng bảo: “Tướng quân, thế lửa kinh người, giờ tài nào khống chế được nữa. Trinh sát phải ban nã quay về báo, có ba cánh người ngựa tiến về phía này, mạt tướng chỉ sợ là đám mọi rợ kia định nhân lúc hỗn loạn tấn công từ nhiều phía, chắc chắn chúng dốc toàn bộ lực lượng cho trận lần này”.

      Hách Liên Chiêu bình tỉnh như .

      Hạ Doãn Hành lại hô lên: “Xin tướng quân hạ lệnh!”.

      Ngựa chiến của Hách Liên Chiêu được dẫn tới, tung người lên ngựa, trường đao nằm trong tay, gằn từng tiếng : “Tiểu hầu gia, thu lạnh sắp về, đám mọi rợ kia lương thực, e rằng qua nổi thu đông năm nay. Bọn chúng cũng nóng ruột. Mà sinh tử của ngươi, của ta cùng Đại Khánh đều đặt cả ở trận này, nếu…”.

      nở nụ cười bẫng, gương mặt vẫn là vẻ cương quyếtt rợn người: “Ngày hôm nay kẻ nào dám lùi bước, hãy tự sát tại đây để tạ tội cùng thiên hạ !”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 67: Tận trung báo quốc


      Hạ Doãn Hành xoay người lên ngựa, theo sát Hách Liên Chiêu. Vào khoảng khắc ấy, ân oán giữa bọn họ như tan thành tro bụi, khói thuốc sung dậy bốn phương trời. Vị tiều hầu gia thuở niên thiếu vẫn hằng áo ước được ngồi lưng ngựa chiến bôn ba trận mạc kia, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi cùng đại quân xuất chinh nhanh chóng trưởng thành. Hương phấn thơm bên bờ Vọng Nguyệt bị cánh nôi cứng như sắt thép được hun đúc từ máu lửa gột sạch khỏi cốt tủy cách hoàn toàn, triệt để.

      Lồng ngực nam nhân cung phong phía trước phát ra tiếng gầm gào như dã thú, giáp sắt léo lên thứ ánh sáng lạnh lẽ giữa trời đên, vầng trăng thầm lộ diện trong chốc lát, rồi chỉ ngay sau đó lại biến mất thấy tâm hơi.

      Say ngã chiến trường cười xin chớ, xưa nay ra trận mấy ai về(*).

      (*)Nguyên văn: “Túy ngọa sa trường mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỳ nhân”. Trích sử bài Lương Châu Tử của Vương Hàn

      Hách Liên Chiêu gặp ai cũng giếng, đám man tộc hung hang như lang như hổ bị cung đam chém đứt đầu, quan binh Đại Khánh hỗn loạn trốn chạy, lao đến trước mặt bị dùng cán mã đao nặng mấy chục cân tàn nhẫn nện xuống đầu, thịt óc bên trong túa ran gay tại chỗ. Chỉ loáng sau lới giáp trắng ngời như tuyết kia mất màu sắc ban đầu, toàn thân nhuốm đầy những máu, bẩn thỉu nhớp nháp như chiến mã dưới chân, vẻ mặt vẫn nghiêm trang lạnh lẽo như trước. con ngựa chiến long đỏ sậm lao tới từ bên hông, người tới quay đầu lại khiến Hạ Doãn Hành trông mặt – chính là Thôi Thư.

      Thôi Thư thở cực nặng nề: “Điện hạ, cánh quân bên phải chống đỡ được nữa rồi”.

      Hách Liên Chiêu chỉ liếc mắt nhìn, sau đó thản nhiên ra lệnh: “Điều đội cung tên ở cánh quân giữa lên kháng địch, bắn hết tên ném đá, đá hết rồi quăng thi thể, dù có d2ung thi thể cũng phải ném chết đám mọi rợ ấy ở chỗ này cho ta”.

      nghiêng đầu, hung tợn nhìn Thôi Thư, ánh mắt như thể loài rắn độc, nghiến răng rít từng tiếng : “Thôi tướng quân, giờ còn là thời đại của Phùng đại tướng quân năm xưa dẫn các người càn quét Nam Cương nữa rồi, ngươi hiểu chưa?”.

      Thôi Thư sửng sốt nhìn Hách Liên Chiêu - lúc này trông hệt như khách tới từ địa phủ vậy. Chỉ nghe cười lạnh mà rằng: “Năm ấy ta bày mưu dồn lão vào chổ chết, giờ thay lão bán mạng ở đâu cũng phải đạo thôi”.

      Câu của phảng phất điểm gì đó lành, Hạ Doãn Hành khỏi cắt ngang lời: “Điện hạ”.

      Hách Liên CHiêu quay đầu nhìn , chỉ bình tĩnh bảo: “Chúng ta có thể chống đỡ được đến giờ vì đám tướng binh đó còn giữ niềm tinh, bọn họ tin mấy chục vạn quân của chúng ta đều là tinh nhuệ triềi đình, bọn họ tin bất luận thế nào cũng xảy ra chuyện gì bất trắc. tại, nếu ngay cả chút điểm tựa tinh thần mong manh ấy cũng mất, còn sót lại cái gì?”.

      Sắc mặt Thôi Thư trầm xuống: “Thưa, mạt tướng ”.

      Hách Liên CHiêu cười, ra sức vung roi vụt lên thân ngựa, tiên phong xông trận. Vào thời khắc tất cả mọi người đềi bang hoàng kinh hãi, chỉ mình hang hái đầu, hành động ấy phảng phất như có ma lực kỳ lạ, chỉ trong khoảnh khắc khiến những người trông thấy vững tâm, bất giác theo xông lên nghênh đón móng vuốt sắc bén của tộc Ngõa Cách Lạt. Hách Liên Chiêu như thể đả xé rách lỗ hô3ng giữa muôn người, như vòng xoáy nước càng lúc càng tụ hợp nhiều người lại, thành đội ngủ chỉnh tề xông thẳng về hướng.

      Ta chỉ lo đám Man Di làm bẩn đất trung thổ ta dài lâu, khiến cho người dân khốn khổ, nay thống lĩnh quân hung ra sức quét tan quân giặc, trời dưới đất, kẻ nào xâm phạm núi sông ta, tuyệt thể sống(*).

      (*)Trích Hịch văn phụng thiên thảo nguyên Bắc phạt của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương.

      Nam nhân kia cả đời chỉ lo vét của cải, cấu kết tham quan, đọa đày bách tính, diệt trừ đối thủ bất chấp hậu quà, tài hại trung lương, thậm chí trước lúc lên đường còn ôm lòng hiểm ác, quên chon mầm mống ly gián thái tử cùng Nam Ninh vương xuống, thế nhưng…

      Hạ Doãn Hành ra sức vuốt mặt, quát lớn tiếng, sau đó bám theo Hách Liên Chiêu. Bất thình lình, biết từ đâu vút tới mũi tên bắn lén, cắm thẳng vào đầu ngựa chiến Hách Liên Chiêu cưỡi lệch mảy may. Tức ngựa chiến hý vang tiếng, suýt chút nữa hất văng Hách Liên Chiêu xuống đất. Nó xong lên mấy bước, thân người ngã rầm rầm xuống, Hách Liên CHiêu ngã nhào xuống ngựa. tên bắn lé như thể mọc mắt đầu, thoáng cái lao tới. Hách Liên CHiêu tránh kịp, suýt chút nữa trúng tên, may nhờ có Hạ Doãn Hành lập tức xong tới, tay nhanh mắt lẹ vung đao chém gãy.

      Thời khắc Hách Liên Chiêu rơi xuống ngữa, liền có thanh cao giọng hét vang: “Chủ soái bù nhìn của Đại Khánh chết rồi, chủ soán Đại Khánh chết rồi!”.

      Hách Liên Chiêu chửi thề tiếng, lập tức kéo giật con ngựa chiến lại, hung ác lôi phắt kẻ ngồi đó xuống, sau đó định leo lên lưng ngựa ngay: “Có lão nương nhà ngươ mới chết ấy!”, Hạ Doãn Hành chợt lóe lên ý, đột nhiên hiểu ra cớ gì Hách Liên Chiêu lại liều mạng xông lên làm bia đỡ đạn như thế, cả người cơ hồ đẫm mồ hôi lạnh. vội vã xuống ngựa, giữ Hách Liên Chiêu lại: “Điện hạ, xin điện hạ mau lui lại phía sau, vạn nhất có gì sơ sẩy…”.

      Hách Liên Chiêu túm cổ áo HẠ Doãn Hành, hai mắt trừng nhau thoáng chốc. Sau đó buông tay, xô Hạ Doãn Hành lùi lại sau mấy bước, cười khẩy mà rằng: “Vậy ngươi hã bò về, báo tin mừng cho thái tử đệ đệ của ta ”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau đó liền vút lên lưng ngựa, gầm lớn: “Lũ kọi rợ mau đến đây !”.

      Đường nhìn của Hạ Doãn Hành nhòa , hằn vương tay vuốt mặt, lại phát ra bản thân nhòe nước tự bao giờ. Hách Liên CHiêu dùng chính tính mạng mình làm cột chống đỡ tinh thần cho đám quan binh sắp sửa tan rã thành năm bè bảy máng. đêm ấy, máy rơi thành biển.

      Hừng đông, vầng dương buổi sớm vật lộn hé khe hở giữa mây mù dày đặc, rải ánh nắng mai ảm đạm xuống phàm trần – trận chiến vẫn còn tiếp tục. Xác ngựa xác người chất đầy đất, vai Hạ Doãn hành trúng phải đao, mặc dù giáp sắt thay đỡ phần lớn lực nhưng máu vẫn túa ra ít, dính chặt thân thể vào tấm giáp người. Sức lực cơ hồ cạn kiệt, nhưng Hạ Doãn Hành vẫn cắn chặt rang, dựa vào thứ ý chí kinh người nắm chặt đao chịu buông ra, bên tay rền rĩ những tiếng nổ kinh hoàng, khiến đầu óc bắt đầu gay dại. Gan bàn tay phải rách toạc, bàn tay bị mài mòn đến ghồ ghề kinh khiếp chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi kia, cát bụi cùng máu hòa lẫn vào nhau thành những vết đen cáu bẩn, tro bụi ngợp trời.

      biết bản thân còn có thể gắng gượng đến khi nào.

      Đạn dược dùng hết, cung tiễn bắn cạn, tộc Ngõa Cách Lạt ôm ý chí muốn liều tất thảy, ào lên như sóng, kẻ trước ngã xuống, người sau lại xông lên, nhìn quan binh Đại Khánh dùng đá chọi với đá. Đường nhìn của bởi mệt mỏi quá độ mà có chút mơ hồ. Thình lình, có người vừa lăn vừa bò lao tới trước ngựa , quỳ sụp xuống nên đất, Hạ Doãn Hành nhìn kỹ hồi lâu mới nhận ra gã là vệ binh của Hách Liên Chiêu, nhất thời lòng trĩu xuống. Vệ binh ngẩng đầu nhìn , đột nhiên chống hai tay xuống đầy, đầu cúi gằm xuống. Hạ Doãn Hành há miệng, yết hầu lại khô khốc đến độ phát nổi thanh .

      “Hầu gia, hầu gia…”.

      Hạ Doãn Hành thiếu chút nữa ngã lăn khỏi mình ngựa, thân thể thoáng lảo đảo. gắt gao nắm lấy dây cương, lúc sau mới miễn cưỡng thốt được cây: “Hỏa tốc tám tram dặm, báo cho hoàng thượng… và thái tử…”.

      Giữa Đông cung, chén trà tay Hách Liên CHiêu rơi xuống, vỡ thành ba mảnh. Thành quan bị phá, đám ngoại tộc vấy máu kia xông thẳng hướng mục tiêu tiếp theo như vào chốn người – kinh thành. Cảnh Thất hiểu rằng, bản thân trước mắt có thể quên luôn chuyện đào tẩu rồi.

      Lúc này Hách Liên Bái hoàn toàn lâm vào hôn mê, toàn bộ chỉ trông vào thái y dùng thuốc kéo dài tính mạng, chỉ thấy thở ra thấy hít vào, coi như chết nửa. điện Kim Loan, rốt cuộc tiếng tranh cãi ngừng.

      Hách Liên Dực đứng cao, cúi mắt nhìn triều thần bên dưới. Đến ngay cả cũng chắc được, rốt cuộc kẻ nào hại quốc gia này? Là phụ hoàng của ? Là bá quan văn vỏ dưới kia? Là hai ca ca của ? Thế nhưng người huynh trưởng như lang như hổ của giờ chết chiến trường Tây Bắc, đến thi thể cũng thu gom cho trọn vẹn… vậy… chẳng lẽ bản thân hay sao?

      Nghĩ lại xem mấy năm qua làm được những gì? Hách Liên Dực phát ra bản thân ngoài tranh quyền đoạt thế ra chẳng làm được gì cho ra hồn cả. Vốn dĩ định chờ lúc bản thân đăng cơ, nhất định chấn chỉnh lại non sông cũ kỹ này, nhưng chẳng hiểu vì sao, ông Trời cứ bắt chẹt thời gian cho cơ hội ấy. Mà nay rốt cuộc ngồi đại điện cao ngất này rồi, chuyện muộn màng. Đột nhiên trong đám triều thần có người rời hàng, ánh nhìn Hách Liên Dực đờ đẫn trông sang, thấy người kia chính là Thị Lanh bộ Hộ năm xưa, giờ là Thượng Thư bộ Hộ Triệu Minh Tích. Ông lãi hom hem gầy yếu cúi người hành lễ thấp, sau đó cao giọng thưa: “Thái tử điện hạ, thần có bản tấu”.

      Hách Liên Dực nâng tay, ý bảo ông ấy . Triệu Minh Tích lấy ta tấu chương, dùng hai tay nâng lên. Vương Ngũ thấy vậy vội vàng nhận lấy, trình lên cho Hách Liên Dực. Kề sau, lại có ít người lẳng lặng rời hàng, đứng sau lưng Triệu Minh Tích. Ông cất tiếng: “Thái tử điện hạ, đêm qua thần quan sát thấy sao trời, ngôi Bạch Hổ đoạt ánh sánh của Tử Vi, sao đế vương mờ nhạt, mà nay gặp buổi loạn ly, hoàng thượng long thể bất an, chúng thần bạo gan, khẩn thiết xin thái tử điện ah5 kế thừ đại nghiệp, đăng cơ ngai báu, đây là điều thứ nhất”.

      Hách Liên Dực lẳng lặng nhìn các vị trọng thần đứng khỏi hàng, chờ họ ra điều thứ hai.

      Triệu Minh Tích thoáng lấy lại hơi, sau tiếp: “ tại đám súc vật Ngõa Cách Lạt kia người ngăn nổi, kinh thành tọa lạc phương Bắc mà nay phòng tuyến Bắc bị chọc thủng, quốc khố cạn sạch, trận chiến này thể tiếp tục đánh được nữa, xin thái tử điện hạ đưa ra quyết định sớm”.

      Hách Liên DỰc cười khẽ, thấp giọng hỏi vặn: “Địch xâm phạm lãnh thổ của ta, làm hại bách tính của ta. Chuyện này chỉ cần đánh, là có thể đánh được sao?”.

      Triệu Minh Tích lại thưa: “Lúc này chỉ còn cách phái sứ thần hòa giải, chu cấp những thứ chúng cần. Thái tử điện hạ, thời điểm này phải nhẫn”.

      Gương mặt Hách Liên Dực ra bất cứ sắc thái nào, vẫn giọng : “Ý của Triệu đại nhân là, dù có cắt đất bồi thương, hai tay dâng nửa phiến non sông của ta cho kẻ địch, cũng tiếc hay sao?”.

      Triệu Minh Tích quỳ sụp xuống, dập đầu mấy cái, từng tiếng thốt ra ràng: “Thái tử điện hạ, thể chỉ chăm chăm cái dung nhất thời. Chúng thần khẩn thiết xin điện hạ ban chỉ, dời quốc đô về phía Nam, tránh tai họa trước mắt. Ngày sau lại có cơ hội Đông Sơn tái khởi, giành lại quốc thổ ta cũng chưa biết chừng”. Hách Liên Dực gật đầu, lời nào. Hắ cúi mắt trông xuống bản tấu chương tay, tại phần đề tên, có hơn nửa lục bộ cửu khánh ghi tên mình vào đó. Hắc ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn những người quỳ sau lưng Triệu Minh Tích, thở hắt hơi, sau đó gấp bản tấu lại, quay lưng về phía mọi người, ngẩng mặt lên nhìn tấm biển vàng vẫn rực rỡ xán lạn như xưa.

      “Được” lắc đầu, buông tiếng cười.

      Triệu Minh Tích cứ nghĩ đồng ý, định đập đầu xưng bệ hạ thánh minh, lại thấy Hách Liên Dực quay người lại, nhìn mình mà : “Được lắm, Triệu đại nhân đề ra phương pháp hại nước hại dân rất được!”.

      Hắng vung tay áo, thản nhiên ra lệnh: “Lôi Triệu Minh Tích cùng đám người quỳ phía sau xuống, kéo ra ngoài cho . Nếu có… có người dám nhắc lại chuyện dời đô, vậy xin chư vị hãy cân nhắc lại cái đầu quý báo cổ trước”.

      Kinh thành là dải bình nguyên rộng lớn, nếu kinh thành thất thủ, đồng nghĩa với việc cửa ải cuối cùng của nủa giang sơn phương Bắc cũng mất , vậy có khác gì mất nước? Nam nhân Hách Liên gia tuy chẳng kẻ nào là hạng tốt đẹp, nhưng cũng phãi hạng bạc nhược đớn hèn. Đại hoàng huynh, đại ca – nếu huynh trời có linh, cũng đừng cười đệ đệ biết lượng sức mình.

      Cùng ngày hôm đó, Hách Liên Dực liên tục hạ ba đạo thánh chỉ, kinh thành giới nghiêm, số lượng ngự lâm quên cuối xùng sẵn sang nghênh địch, ngày phát đến mấy mũi tên lệnh, phân biệt đưa tới Lưỡng Quảnng cùng Nam Cương điều động tất cả số binh lính có thể điều động được. Ra tay kiên quyết, nể nang ai, kéo tất cả đám người dám thốt ra nửa từ “dời đô” hoặc đày hoặc giam vào ngục, dự định cùng quân địch sống mái phen.

      Sau buổi chiều, Cảnh Thất bị giữ lại. Đến lúc này Hách Liên Dực mới buông được tiếng thở dài, nhũn người ngồi xuống, phảng phất như gân cốt hẳng còn đủ sức chống đỡ áp lực nữa. Hồi lâu sau, mới lên tiếng, thanh rất : “Bắc Uyên, ngồi ”.

      Vương Ngũ vội khiêng ghế tới để Cảnh Thất ngồi. Cảnh Thất tạ ơn xong liền yên vị, đợi Hách Liên Dực mở lời. Tâm trí người kia lại như phiêu bạt chốn xa xăm nào đó, chỉ ngây ra nhìn y, đợi hồi lâu vẫn thấy năng gì. Kiên nhẫn cả nửa ngày trời, cuối xùng Cảnh Thất mới thấp giọng ho khan, thứ gọi câu: “Thái tử?”.

      Bấy giờ Hách Liên Dực mới hoàn hồn, “ừm” tiếng, chớp mắt mấy cái, vẻ mặt cũng trở nên trấn tĩnh hơn. vương tay xoa ấn đường, thở dài mà bảo: “Cả đêm qua ngủ được, tinh thần được ổn định cho lắm”. Cảnh Thất lẳng lặng nghe - những ngày này, người thức trắng cả đêm tuyệt đối chỉ mình hách Liên Dực.

      Hách Liên Dực gượng gạo nở nụ cười, cũng chẳng biết với Cảnh Thất hay với chính bản thân mình: “Giờ là thời khắc quyết định sống còn, kinh thành sắp phải đương đầu với trận chiến khốc liệt. CHuyện tới nước này, nóng vội cũng phải quyết được gì, cần phải thoải mái tinh thần, mới có thể “binh đến tướng chặn”. Cảnh Thất thấy sắc mặt có phần kỳ lạ, đoán chắc được muốn gì, chỉ thuận miệng thưa tiếng.

      Hách Liên Dực nhìn y, chậm: “Vu đồng là người của Nam Cương, tính ra cũng đến lúc chúng ta phải trả con tin lại. Trận chiến lần này là chuyện của Đại Khánh ta, cần phải liên lụy khiến người ngoại tộc như phải ở lại kinh thành…”.

      Cảnh Thất chợ sững người, đôi mắt hoa đào tức thời mờ lớn, nhìn Hách Liên Dực bằng vẻ khó tin. Hách Liên Dực tiếp: “ còn thời gian đâu lo liệu chuyện này, nhân lúc tộc Ngõa Cách Lạt còn chưa kéo binh vây thành, ngươi hãy thay … thay tiễn ”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :