1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất nghe đến đây liền bật cười, sau đó quay đầu lại thoáng chạm mặt với Chu Tử Thư, chỉ nghe Chu Tử Thư cười bảo: “Lục đại nhân, ngọn cỏ đầu tường tên là Mục tướng quân này, ngả về phía ai ngả, cũng tuyêt đối ngả về phá đại hoàng tử.”

      Lục Thâm nghe vậy ngẩn người, liền hỏi ngay: “Sao lại như vậy?”

      Chu Tử Thư cười đáp: “Ngài còn nhớ người năm xưa bị đại hoàng tử ra tay hãm hại - lão thượng thư Thái Kiến Hưng ? Phu nhân của Thái đại nhân cũng mang họ Mục.”

      Cảnh Thất tiếp lời: “Năm ấy ở Nam Đại Doanh Mục Đồng mới chỉ là đô úy, vốn chỉ định lưu quân cờ, ai dè Mục đô úy lại giỏi ‘luồn lách’ như vậy, mấy năm gần đây lại bò được lên vị trí tướng quân của Nam Đại Doanh. Cũng xem như năm ấy ta và Tử Thư huynh tinh mắt biết hùng.”

      Hạ Doãn Hành : “Vậy… vậy quan hệ của Thái phu nhân và Mục Đồng là…”

      “Tỷ tỷ cùng phụ thân nhưng khác mẫu thân.” hớp ngụm trà: “Trước đây Mục Đồng vốn là con thứ thiếp, chính thất có con trai, chỉ sinh được nương. Lúc sinh nương này thân thể của chính thất bị tổn thương, chỉ sợ sau này khó hoài thai được nữa, bà ta liền nảy ý giết chết nữa nhân mang thai Mục Đồng. Ai ngờ sai sót ngẫu nhiên thế nào lại để nữ nhân kia trốn thoát. Sau này khi biết được thân thế của mình, từng lén lút trở về nhà lượt. Thế nhưng phụ thân sớm qua đời, mọi việc trong nhà đều do lão bà ác độc kia cai quản, chỉ có người tỷ tỷ kia thầm đối xử với tồi.”

      Chu Tử Thư cười lạnh: “Đâu chỉ là tồi, quả thực tốt đến quá chừng, ngược cả luân thường nữa kia.” Lục Thâm và Hạ Doãn Hành đồng thời “A” lên tiếng, hai mắt nhìn nhau, chỉ thấy bản thân quả đánh giá thấp cái đất kinh thành ngấm ngầm che giấu lắm chuyện dơ bẩn xấu xa này.

      Hách Liên Dực lại nhíu mày: “Đừng đề cập tới bọn họ, đó chỉ là chuyện - nếu hoàng thượng khăng khăng muốn rời kinh thân chinh ra trần phải xử lý thế nào?”

      Vào thời khắc này, những lời tranh luận thuộc phái chủ chiến nghe kiểu gì cũng có sức kích động hơn phái chủ hòa. Mà lời khuyến khích hoàng đế ngự giá thân chinh so với khuyên ngăn hoàng đế vì an toàn mà làm rùa rụt cổ, quả thực hấp dẫn hơn nhiều.

      Thiên tử thống lĩnh mấy chục vạn đại quân, ngự giá thân chinh, dẹp yên Tây Bắc - nghe sao mà uy phong lẫm liệt, sao mà khiến nhiệt huyết sôi trào. Hách Liên Bái chờ thêm nhiều người ủng hộ - ngài muốn làm hùng, chứ phải hôn quân hung hăng hiếu chiến, khăng khăng cố chấp. Khát vọng ngài lớn bao nhiều, bản lĩnh ngài bấy nhiêu, là điển hình cho câu chí lớn mà tài mọn. Rời khỏi cung cấm, ra khỏi hoàng thành này, còn đâu đường cho ngài sống sót? Ngài sống hay chết tạm thời chưa tính đến, chẳng lẽ muốn mấy chục vạn đại quân phải cùng ngài chịu chung số phận hay sao?

      Mấy người có mặt đều trầm mặc hẳn, lúc lâu sau Chu Tử Thư mới giọng : “Nếu là… ra ta vẫn có cách.”

      Quả nhiên, triều sớm hôm sau, Hách Liên Bái rốt cuộc hết kiên nhẫn nghe bá quan bên dưới lời lảm nhảm, ngài muốn bọn họ tiếp tục làm chướng ngại con đường trở thành thiên cổ nhất đế của mình nữa. Ngài mình áp đảo đám đông, quyết định ngự giá thân chinh. Cảnh Thất đứng bên dưới, đưa mắt nhìn nam nhân ngồi long ỷ, ngài bắt đầu lâm râm tóc bạc, thanh xuân còn, thế nhưng vẫn cứ tàn nhẫn mà tiếp tục ngây thơ. Họ Hách Liên nắm giữ giang sơn, ba núi sáu sông đều do câu của ngài định đoạt, bách tính chỉ có thể cầu khấn thần phật, mong trời xanh cho đời nhiều minh chủ hiền thần mà ít tai nhân họa.

      Chỉ đáng tiếc, thiên tai nhân họa thường xuyên có, minh chủ hiền thần hiếm lắm thay.

      Cảnh Thất đột nhiên nhớ lại quãng thời gian khi y còn rất , là chuyện của hơn ba trăm năm về trước. Y cứ nghĩ nó tiêu tan khỏi ký ức mình, chẳng ngờ lúc này lại đột nhiên sống dậy. Năm ấy Hách Liên Bái ôm y vào lòng, dẫn y trở về vương phủ gặp phụ thân. Gương mặt của những người xung quanh đều mơ hồ cả, y chỉ nhớ ánh mắt phụ thân liếc mắt nhìn mình, trong khoảng khắc ngắn ngủi mà như tuôn trào ngàn vân mối suy tư, rồi lại như có thứ gì. Phụ thân hành lễ chào hoàng thượng cho có lệ, sau đó buồn nhìn y thêm lần nào nữa. Mà vị bá phụ kia vào lúc rời thở dài não ruột, đôi tay ấm áp vỗ về sau lưng y, thấp giọng an ủi: “Lòng khó chịu, cũng đáng thương. Cả đời Minh Triết chỉ có mình ngươi là máu mủ ruột già… Ngươi ngàn vạn lần chớ hận phụ thân mình.”

      Mà nay điện Kim Loan, kỳ dị làm sao, tiếng thở dài củng câu ấy lại đột nhiên vang lên bên tai Cảnh Thất. Y thình lình nhớ lại tình cảm mình dành cho ngài những ngày thơ dại, nỗi quấn quýt như trẻ bám mẹ cha. Y thậm chí từng nghĩ, Hách Liên Bái giống như thân sinh của mình vậy. Nhưng ra những cảm xúc ấy chỉ là ảo tưởng của trẻ thơ.

      Hách Liên Bái là quân, y là thần. Thứ tình cảm củi gạo muối dầu là thứ tình cảm vĩnh viễn bao giờ xuất trong đế vương gia.

      Vào ngày thứ hai sau khi hoàng thượng ra quyết định, thánh chỉ “thân chinh” kia liền trở nên vô giá trị - vào đêm trước trong ngự hoa viên, hoàng thượng cùng thái tử gặp phải thích khách.

      Thích khách kia võ công cao cường, xuyên qua đám thị vệ, chém giết ngừng, khí thế “mười bước giết người, ngàn dặm đối thủ”(*) sắc bén gì cản nổi. Thích khách xông thẳng tới trước mặt Hách Liên Bái, thanh kiếm phủ sơn đen của chỉ còn cách cổ Hách Liên Bái chừng tấc. Trong khoảng khắc nguy hiểm ấy, ngài được thái tử Hách Liên Dực kéo giật lại mới suýt soát tránh được, lông măng cổ bị kiếm khí lạnh buốt kích thích dựng đứng cả lên. Cả cuộc đời mình Hách Liên Bái chưa bao giờ đối mặt với thứ sát ý khủng khiếp như vậy. Thái tử kéo ngài lùi lại, vừa vừa gọi người hộ giá, cuối cùng phải mất sức chín trâu hai hổ mới bắt được tên thích khách kia. Nhưng chưa kịp tiến hành thẩm vấn, thích khách sang sảng cười tiếng, sau đó tự sát trước mặt tất cả mọi người. Thái tử sai người vạch tay áo thích khách lên, liền thấy cánh tay y có vết xăm đầu sói cực kỳ dữ tợn - là thích khách của tộc Ngõa Cách Lạt.

      (*) Nguyên văn: “Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành”. Cuốn Trang Tử - Thuyết Kiếm có ghi chép lại chuyện Trang Tử luận bàn về kiếm với Triệu Văn Vương. Trang Tử có câu rằng: “Thanh kiếm của thần mười bước có thể giết người, suốt nghìn dặm ai là đối thủ.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Rốt cuộc Hách Liên Bái tỉnh lại từ giấc mộng hùng của mình, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, sau đóngã bệnh liệt giường. Còn về phần “ngự giá thân chinh”, đương nhiên cũng thành tấn trò hề.

      Thái tử tạm thay quyền xử lý chính , cũng xem như cầm giữ được đại cục, bộ Binh, bộ Hộ cuối cùng cũng bắt đầu gấp rút vào cuộc, vội vàng mà hỗn loạn điều động binh mã, lương thảo, quân nhu quân dụng cùng nhiều thứ khác.

      Mà tới tận lúc này Hách Liên Dực mới phát ra, trong triều có lấy đại tướng dùng được.

      Các lão tướng quân năm xưa người chết chết, người già cũng già, Đại Khánh trọng văn khinh võ rốt cuộc để lộ mệt mỏi của mình. Mười năm trước, Phùng Nguyên Cát thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân xuất chinh Nam Cương, cũng lại là bước đầu tiên con đường “tự hủy Trường Thành” của Đại Khánh. Dường như ông Trời cõi cao xa kia chán ghét triều đại này rồi, mới từng bước từng bước đặt bút viết xuống điểm kết cho tồn tại của nó vậy.

      Hạ Doãn Hành thỉnh cầu được xuất chinh cùng đại quân, Hách Liên Dực có phần do dự. Tuy Hách Liên Dực ngăn cản , thế nhưng với tư lịch của mình, Hạ Doãn Hành tuyệt đối làm nổi chức thống soái. Thôi Thư mấy năm nay bôn ba khắp nơi tiêu diệt thổ phỉ nay cũng bị vời về kinh. Năm xưa dưới trướng Phùng đại tướng quân chỉ là người có gì đáng chú ý, nên trò trống gì, vậy mà nay phải trông cậy thống lĩnh ba mươi vạn đại quân xuất chinh Tây Bắc hay sao?

      Vào đúng thời khắc mấu chốt ấy, Hách Liên Chiêu bước khỏi hàng, tự xin ra trận.

      Hách Liên Dực trầm tư rất lâu, rốt cuộc vẫn phải bất đắc dĩ thừa nhận : Trừ vị đại ca này của ra, còn người nào có thể dùng được nữa. Mà trừ vị đại ca này của ra, cũng khó tìm được người nào có thể trấn áp được cục diện quan binh Tây Bắc.

      Suy xét đến việc muốn chống loạn ngoài trước phải dẹp giặc trong, cuối cùng Hách Liên Dực vẫn chọn cách “huynh đệ phân tranh là việc trong nhà, bên ngoài đoàn kết chống người khinh khi”. Dù sao non sông này phải mang họ Hách Liên trước, sau mới có chỗ cho huynh đệ tranh giành. Cung đình nội viện, tấp nập bóng người lui tới vội vàng.

      Ngày hôm ấy, Cảnh Thất gọi Chu Tử Thư lại, do dự lâu mới khuyên rằng: “Ngươi… vẫn nên bảo Cửu Tiêu rời khỏi kinh thành là hơn.”

      Chu Tử Thư nghe mà sửng sốt. Cảnh Thất tuyệt đối phải là người thích lo chuyện bao đồng, hiếm khi nghe được những lời này thốt ra từ miệng y. Cảnh Thất nhìn sâu vào mắt : “Tử Thư, kinh thành là chốn thị phi, vốn năm xưa Lương Cửu Tiêu nên đặt chân đến nơi này. đến, ngoài việc đầy bụng uất ức cùng buồn giận ra còn được cái gì? Ngươi đưa .”

      Chu Tử Thư lẳng lặng cười, được, cũng chẳng được, chỉ bảo: “Đa tạ vương gia nhắc nhở, Tử Thư xin cáo lui.”

      biết những lời Cảnh Thất đều đúng cả, thế nhưng nỡ, nỡ để Lương Cửu Tiêu .

      Cảnh Thất càng ngày càng cảm thấy bất an, trước mắt còn cách nào khác, chỉ đành để Hách Liên Chiêu dẫn binh đánh giặc, nếu thể cản được gót sắt của đám sói phương Bắc kia, vậy nửa giang sơn này có nguy cơ bị vây bủa. Nhưng nếu có thể chiến thắng trở về, có thể… Vậy những quân cờ ngầm năm đó y trăm phương ngàn kế bố trí tại biên phòng kinh thành thành phế vật cả. Mấy vạn ngự lâm quân, lấy cái gì đương đầu với mấy chục vạn đại quân của Hách Liên Chiêu đây?

      Quả là tiến thoái lưỡng nan.

      Thế là hôm ấy, lúc ở vương phủ y mới thình lình hỏi Ô Khê: “Ngươi… đến mùa thu sang năm về Nam Cương nhỉ?”

      Ô Khê thoán khựng lại, sau đó “Ừ” tiếng.

      Cảnh Thất trầm tư, rồi đột nhiên đứng dậy tới bên cửa sổ, đăm đăm nhìn cây cối sum xuê tỏa bóng trong vườn, thong thả : “Hoàng thượng chuẩn bị ngự giá thân chinh, thời gian này kinh thành rất hỗn loạn.”

      Ô Khê sửng sốt, hiểu y muốn gì, mới gật đầu đáp: “ngươi yên tâm , ta dặn dò tất thảy thuộc hạ, có vấn đề gì đâu.”

      Cảnh Thất quay đầu lại, chăm chăm nhìn . Dĩ vãng y cho rằng chỉ cần quay đầu lại là người này ở ngay trước mắt, hôm nay lại đột nhiên cảm thấy trưởng thành rồi, có lẽ sắp phải rời xa, rất xa. Những chuyện vun vặt như trăm mối tơ giăng thường ngày trông thấy, giờ lại như đột nhiên kéo cả về, ràng trước mắt. Y phát ra bàn thân dạo gần đây dễ hoài niệm quá, hệt ông già thương xuân buồn thu vậy.

      Ô Khê vô duyên vô cớ bị y đăm đăm nhìn cả buổi, trong lòng nhộn nhạo, lại hơi mất tự nhiên, liền cười hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

      Nhìn ngươi mươi năm chôn chân đất kinh thành xa hoa trụy lạc ngập ngụa vàng son vẫn đánh mất bản tính, nhìn ngươi vẫn lưu luyến quên nét tinh khôi thuần khiết của rừng cũ vực xưa, nhìn ngươi thẳng thắn vô tư, chí tình chí nghĩa, nhìn ngươi… Cảnh Thất nghĩ bụng, bao nhiêu năm thầm gọi là tiểu độc vật, giờ nhớ đến lại toàn là nét tốt của người ta.

      Bản thân y có phúc biết nhường nào.

      Cảnh Thất liền đáp: “Thời cuộc rối ren, ta cũng biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng… vẫn mơ hồ cảm thấy có việc hay.”

      “Cái gì hay?”, Ô Khê nhíu mày, hiểu lời y : “Ý ngươi là kinh thành có chuyện ư? Chuyện gì?”

      Cảnh Thất lắc đầu, : “Chỉ là cảm giác mà thôi. Theo lý mà mùa thu sang năm ngươi trở về, vạn nhất… Ta là vạn nhất… ta tìm người đưa các ngươi …”

      “Còn ngươi sao?”, Ô Khê cắt ngang lời y.

      “Ta?”, Cảnh Thất chỉ cười: “Quốc gia hưng vong, bản vương nên ở chỗ nào, ngươi còn phải hỏi sao?”

      Ô Khê thình lình nắm lấy cổ áo Cảnh Thất, chỉ cảm thấy nỗi buồn bực tích tụ trong lòng như muốn xé toạc lòng ngực mà ra, nghiến răng hỏi: “Ý ngươi… ý ngươi muốn là, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi đưa chúng ta , còn bản thân ở lại?” Ngươi ngấm ngầm đồng ý cho ta tiếp cận, để tâm mặc ta quấn quýt, vì cớ gì vào thời khắc này lại đẩy ta ra? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta chỉ là đứa trẻ hiểu chuyện chỉ biết làm càn làm ấu, cần người chăm sóc, cần ngươi dung túng hay sao?

      Ánh mắt như muốn phun lửa tới nơi của Ô Khê hoàn toàn ảnh hưởng gì tới Cảnh Thất. Y bình tĩnh gật đầu: “Mấy ngày này ngươi hãy chuẩn bị tất thảy hết , ta chỉ sợ chậm trễ …”

      Ô Khê kéo giật y vào lòng, siết tay chặt, cúi đầu chặn lại môi y. Ô Khê hoàn toàn dựa theo bản năng mách bảo, nắm chặt cằm Cảnh Thất, hung hăng hạ môi xuống, chẳng được là hôn hay cắn xé? Trong lòng cơ hồ dâng lên ý nghĩ muốn cứ thế ăn tươi nuốt sống người này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 64: Cùng chàng trọn kiếp


      Hơi thở phả vào mặt phàng phất niềm tuyệt vọng khôn cùng, vị tanh nồng chầm chậm lan ra, Cảnh Thất thấy đôi môi mình đau đến độ bắt đầu tê dại. Y muốn chống cự, hiềm nỗi cả người bị Ô Khê giam cầm tuyệt đối trong vòng tay . Cũng phải y thể dùng cước đạp ra, nếu muốn động tay chân , Cảnh Thất biết ba thế võ mèo cào của mình nên trò trống, nhưng cũng chẳng đến nỗi đường phản kháng. Có điều trong vô thức, y vẫn muốn động thủ tổn thương .

      Đối với y, từ người này hay thốt ra những lời chừng mực, muốn gì nấy, đến mức con người có tu dưỡng và tính tình ôn hòa như Cảnh Thất đôi khi cũng phải nổi trận lôi đình. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, y vẫn thầm nhẫn nhịn, đến giờ còn động thêm cả chân tay, y vẫn nhẫn tâm dùng bạo lực chống lại. Như thể là đứa trẻ do chính y nuôi chiều mà hư hỏng vậy, giờ y phải tự ăn quả đắng mình trồng thôi.

      Biết vậy mà y vẫn tài nào bắt mình chiều theo - y đành lòng nhìn mực si mê khờ dại, nhẫn tâm thờ ơ, chặn đeo đuổi chân thành thẳng thắn kia ngoài cửa phủ. Mãi lâu sau, đến khi hô hấp hai người đều hỗn độn chịu nổi, Cảnh Thất khó khăn lắm mới rút được cánh tay ra, bàn tay lạnh tựa thân thể y giữ chặt gáy Ô Khê, kiên quyết siết lấy cổ rồi kéo giật ra. Y cố sức giật lùi lại bước lớn, lưng va vào cánh cửa.

      Cảnh Thất nhíu mày sờ soạng khóe môi - đau , quả nhiên cả da cũng rách, y bèn bực bội lau sạch chút máu rỉ ra, phẫn nộ quát: “Ô Khê, ngươi là chó đấy à?”

      Hô hấp của Ô Khê vẫn chưa bình ổn lại, gương mặt vốn đỏ ửng lại mau chóng biến sắc, dần dần trắng bệch ra, nhìn bờ môi hơi tấy lên, còn bị mình cắn cho tróc da của Cảnh Thất, trong lòng có phần rung động. Nhưng ngay sau đó liền dời đường nhìn ngay ra chỗ khác, lửa giận tan , ngược lại bắt đầu bối rối: “Ngươi…” nghĩ sao bản thân mình y nhiều như vậy, mà lúc nào cũng làm mấy chuyện sai lầm, khiến y mất hứng. Trong khoảng khắc ấy, trái tim cơ hồ nhuốm cảm giác bi thương, nghìn núi vạn sông cũng còn đo lường được, duy chỉ có đường dẫn tới trái tim người ấy là khuất, là khiến người ta hoang mang vậy mà thôi.

      Mà đúng vào lúc này, Cảnh Thất lại khẽ buông tiếng thở dài, sau đó đột nhiên kéo bờ vai Ô Khê sát lại. Ô Khê trợn tròn mắt, gương mặt người kia gần ngay trong gang tấc, hơi thở mềm mại phả mặt mình, sắc hồng mới tan ban nãy giờ lại ửng lên. nghe tiếng Cảnh Thất cười khẽ: “Chó con, lo mà học cho tử tế, ngươi cắn rách miệng ta thế này bảo ta ra ngoài gặp người khác kiểu gì đây?”

      Trong nháy mắt não bộ Ô Khê như nhũn cả ra, suy nghĩ được gì nữa, tim đập nhanh như sắp nổ đến nơi. Cảnh Thất hơi cụp mi, kéo đầu Ô Khê thấp xuống, áp lại gần, đầu lưỡi nhàng lướt qua bờ môi . Ô Khê liền kìm lòng được mà há miệng ra, hệt như đứa trẻ ngây ngô hiểu chuyện lần đầu biết được chuyện triền miên thấm tận xương tận tủy thế này: Mới lạ mà kích động, cả linh hồn cũng theo từng động tác miên man tinh tế của y mà run rẩy thôi. Mà khi Ô Khê ý thức được người hôn đến rất đỗi dịu dàng kia là ai kích thích đến từ cảm quan khiến cơ hồ thể dồn nén bản thân được nữa, chút ý thức cuối cùng cũng bị nhấn chìm vào hỗn độn.

      Thời gian phảng phất như ngừng lại, lâu, lâu. Mãi đến khi Cảnh Thất buông ra, bàn tay vẫn kìm lòng nổi mà ôm lấy bờ vai người đối diện, cả người mơ màng choáng váng.

      Thân là kẻ thường ngày quá chú trọng việc giữ mình trong sạch, Cảnh Thất đột nhiên cảm thấy ban nãy như thể mình giở trò lưu manh với người ta vậy, liền vỗ mặt Ô Khê, nở nụ cười như có như , ghẹo rằng: “Con nít con nôi, còn non lắm.”

      phụ kỳ vọng vủa mọi người, mặt Ô Khê lại càng đỏ tợn. Quả nhiên còn chưa biết gì - thế là Cảnh Thất càng cười đến độ đôi mắt cũng cong cong.

      Ô Khê cảm thấy vòng tay đột nhiên trống rỗng, khỏi kéo tay áo Cảnh Thất lại, si mê : “Bắc Uyên?”

      Cảnh Thất dài giọng đáp: “Sao?” Ô Khê nhìn đôi mắt còn chưa tan hết ý cười của y, vẫn mang đôi phần bỡn cợt, lại lấp lánh sáng ngời: “Đời này lòng ta chỉ có mình ngươi, kiếp sau cũng thế, kiếp sau nữa cũng thế, chỉ cần bị hồn phi phách tán, ta vĩnh viễn thương nhớ mình ngươi.”

      Như thể có dây cung nào trong lòng y bị Ô Khê gảy trúng, Cảnh Thất chợt nhớ đến kẻ đờ đẫn dại ngây bê cầu Nại Hà, đến hoa bỉ ngạn đỏ như màu máu nở rộ từng mảng lớn, y cúi mắt, cười bảo: “Sang kiếp sau rồi ngươi còn nhớ được ta là ai đâu.”

      Ô Khê liền đáp ngay: “Đầu ra nhớ, nhưng lòng ta quên. Kiếp trước, nhất định ta cũng từng với ngươi những lời như vậy.” Lời ra nghiêm túc lạ thường, như thể Ô Khê nhớ được những chuyện trong kiếp trước vậy. Cảnh Thất thình lình ngước mắt lên nhìn , Ô Khê chỉ cảm thấy ánh mắt này có gì đó khác thường được ra. nghe Cảnh Thất rằng: “Kiếp trước, ta nhớ ngươi từng những lời như vậy.”

      Ô Khê luôn: “Cứ cho là chưa cho ngươi nghê , nhưng chắc chắn ta nhìn theo bóng lưng ngươi mà tự nhủ cả trăm lần, cả nghìn lần như thế.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất kiểm soát được bản thân, vô thức vươn tay xoa ấn đường, thầm nghĩ sao lại khờ đến vậy? Trước đây mang bản mặt như được hồ bằng giấy, vừa ngốc nghếch vừa cố chấp, đến kiếp này lại thế, đúng cái nết đánh chết chừa.

      Ô Khê giọng hỏi: “Bắc Uyên, ngươi có nghe thấy lời ta ?”

      Cảnh Thất hơi khựng lại, sau đó lẳng lặng gật đầu. Thanh của Ô Khê cơ hồ càng thêm mềm , hiềm nỗi nội dung ra hoàn toàn dính gì đến mềm với cả: “Ngươi được thích người khác, ta nỡ ra tay làm tổn thương ngươi, nhưng nếu ngươi thích người khác, ta giết sạch, từng người, từng người .” biết chắc chắn tiếp theo Cảnh Thất “Ngươi chớ hồ đồ”, bởi vậy liền cướp lời tiếp: “Ta hồ đồ, ta được là làm được.”

      Cảnh Thất định lại bị Ô Khê chặn họng, ánh mắt nhìn Ô Khê có phần bất đắc dĩ: “Được rồi.”

      Ô Khê vẫn chịu buông tha: “Ngươi phải nhớ cho kỹ đấy.”

      Cảnh Thất giật ống tay áo mình khỏi bàn tay Ô Khê, vỗ lưng cái, mắng đùa rằng: “Ta còn chưa già đến bỗi lẩm cẩm, trước quên sau đâu.”

      Rốt cuộc cũng thấy Ô Khê nhoẻn cười im lặng, nhàng kéo sợi tơ đỏ Cảnh Thất đeo cổ ra, thấy chiếc nhẫn kia vẫn còn liền : “Nếu ngươi ở chỗ này có gì nguy hiểm, ta . Mà dù có phải chăng nữa, dù tạm thời thể dẫn ngươi được, ta cũng phải xác định chắc chắn ngươi có chuyện gì mới được. Sau này nếu thực thể dẫn ngươi cùng, ngươi cứ cầm theo vật này, kiểu gì cũng tìm được ta. Vật này là thánh vật của Nam Cương chúng ta, do các thế hệ đại vu sư đời đời truyền lại, đời này chỉ giao cho duy nhất người giữ gìn.”

      Cảnh Thất nghe mà sửng sốt, đến giờ y mới phát ra vật bản thân xem như đồ chơi mà đeo mấy năm trời lại ghê gớm nhường này, tức thời thấy cổ mình nặng trịch. Ô Khê thành kính hôn lên chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy kia, sưởi nó trong tay cho đến khi ấm lên mới nhét lại vào trong vạt áo Cảnh Thất.

      Hận chàng như triều đúng hẹn, nhớ chàng mới biết biển nào sâu(*). Người già, tình khó dứt.

      (*) Trích trong bài Lãng đào sa số 2 của Bạch Cư Dị. Nguyên văn: Tương hận bất như triều hữu tín, tương tư thủy giác hải phi thâm”.

      Giữa hạ năm ấy, tộc Ngõa Cách Lạt tràn xuống như lang như hổ, tình thế cực kỳ nguy cấp. Quân đội tinh nhuệ của Đại Khánh chuẩn bị sẵn sàng, cổng thành phía Bắc mở rộng, khôi giáp lạnh lùng như vây cá đắp thân. Thái tử Hách Liên Dực thay hoàng thượng lên đài cao đưa tiễn, đội hình trải dài như biên giới ấy nghiêm chỉnh mà lặng lẽ bày trận trước mắt . Huynh trưởng của thân mặc nhung trang, tay nắm trường đao, chẳng mấy chốc xuất phát lên đường.

      Ngày hôm đó trời trong vắt, vạn dặm gợn mây giăng.

      Sau khi đọc lời chúc phúc, ban rượu bình vàng theo lệ cũ, Hách Liên Chiêu bèn chuẩn bị lên ngựa mà . Rồi động tác của đột nhiên khựng lại, sau đó quay đầu, nhìn thái tử đệ đệ của mình, nở nụ cười, bằng lượng đảm bảo chỉ có hai người nghe thấy: “Thái tử, lần này ta biết là chết hay sống. Trong lòng ta vẫn giữ bí mật, nếu giờ này ra, chỉ sợ nó phải theo ta vào quan tài mất.”

      Hách Liên Dực mặt đổi sắc, chỉ đáp: “Đại hoàng huynh sắp lên đường ra trận, đừng những lời tốt lành như vậy. Hoàng huynh vì quốc thổ Đại Khánh mà chiến đấu, nhưng cũng phải bảo trọng mới được.”

      Hách Liên Chiêu cao giọng cười vang, chưa từng nghĩ đến lúc sinh thời lại có thể nghe được câu dặn dò từ huynh đệ. Trước đây bọn hằm hè nhau như kẻ địch, chinh chiến trở về, chỉ sợ cũng là cục diện chết chưa thôi. Nhưng giờ phút này đây, gần như có thể cảm nhận được mình cùng người thanh niên tuấn tú mà lòng dạ thâm sâu trước mặt là huynh đệ máu thịt nối liền.

      Chỉ hiềm nỗi - sinh trong hoàng gia, rốt cuộc tình vẫn mỏng.

      Trong phút chốc, ý cười mặt Hách Liên Chiêu vụt tắt, giọng càng thấp, trầm hơn: “Có lẽ thái tử biết, thuở có lần ta xông lầm vào tẩm cung của phụ hoàng, vô tình trộm biết được bí mật của phụ hoàng… bí mật ấy, giờ nằm trong ngăn ngầm dưới long sàn.”

      xoay người lên ngựa, từ cao khom người xuống: “Ta tiện bí mật ấy là gì. Nếu thái tử điện hạ muốn biết, có thể tự mình xem thử thế nào.”

      Rồi chờ Hách Liên Dực phản ứng lại, liền thúc ngựa quay đầu, cao giọng quát to: “Xuất phát!”

      Sau khi tiễn đại quân , Hách Liên Dực lời, trở lại hoàng cung. tới chỗ Hách Liên Bái báo cáo lại tình hình trước nhất. Hách Liên Bái bị tên thích khách lần đó dọa cho sợ mất mật, gan hùng cứ thế bị nghiền nát vụn, chút dũng khí nhoi cũng theo đó tiêu tan hết. Từ đấy, ngài liền thành kẻ nhát gan, giữa thanh thiên bạch nhật cũng nghi thần nghi quỷ, gặp ác mộng liên miên, đêm đến phải thắp đèn mới hòng chợp mắt, cũng bởi vậy mà trở nên cáu bẳn hơn, cả ngày khó chịu. Ngài dựa người giường, nheo mắt quan sát Hách Liên Dực kỹ, nhi tử ngài vẫn như xưa, hiếu thuận có thừa, có nửa điểm càn rỡ, lời nên tuyệt thừa từ, chuyện nên làm tuyệt vượt nửa bước. Ngày trước ngài chỉ thấy tiểu nhi tử này chính trực có hơi thái quá, hiểu, biết biến đổi theo thời thế, lúc nào cũng khiến người khác và bản thân cùng khó chịu, tương lai chỉ sợ bị thiệt thòi.

      Đến giờ ngài mới đột nhiên tỉnh ngộ, ra trong ba nhi tử ngài có đời này, chẳng đứa nào tâm kế sâu xa được bằng Hách Liên Dực.

      Mười năm trước, Hách Liên Bái lo lắng sau này nhi tử út bị các ca ca đoạt quyền đoạt thế rồi sống nổi, liền tận lực muốn tiếp cận Nam Cương vu đồng, tương lai cũng có được chỗ yên thân. Thế nhưng mười năm sau Hách Liên Bái lại phát ra, đám ca ca kia còn là đối thủ của nữa. Ngài già rồi, còn hơi sức làm gì, nhưng trong lòng cũng ràng đôi ba chuyện. Ngài lời, lẳng lặng nghe Hách Liên Dực những lời phép tắc, sau đó liền khoát tay, tỏ ý bản thân biết rồi. Tiểu thái giám Vương Ngũ bưng thuốc đến, Hách Liên Dực liền đón lấy, tự tay hầu hạ Hách Liên Bái uống, sau lại rút gối đầu kê sau lưng ngài ra, đỡ ngài nằm xuống.

      Trong thuốc cho thêm thành phần có tác dụng an thần, tinh thần Hách Liên Bái vốn uể oải, lúc này liền mơ màng muốn ngủ.

      Hách Liên Dực liền thấp giọng với Vương Ngũ và Hỷ công công: “Các ngươi lui xuống trước , để ở đây hầu hạ phụ hoàng là được.”

      Hai người kia đương nhiên khống dám làm lỗ việc “tẫn hiếu” của thái tử điện hạ, liền thức thời lui xuống ngay. Hách Liên Dực ngồi ngay ngắn bên cạnh, đợi Hách Liên Bái chìm hẳn vào giấc ngủ. Nghe hô hấp của ngài nặng nề mà bình ổn, biết thuốc phát huy công dụng, phụ hoàng ngủ say. Bấy giờ Hách Liên Dực mới cúi người, vươn tay nhàng sờ soạng phái dưới long sàng, quả nhiên mò thấy cơ quan ở chỗ rất dễ bỏ qua. vặn xuống, ngăn ngầm kia liền mở ra. Trong khoảng khắc ấy, Hách Liên Dực đột nhiên thấy có gì đó chẳng lành, cảm thấy đây là cái bẫy mà Hách Liên Chiêu giăng ra cho trước lúc rời , thể mắc mưu của Hách Liên Chiêu được.

      thoáng ngần ngừ, đóng ngăn ngầm kia lại, sau đó ngồi bên bắt đầu đọc tấu chương. Có điều đọc cả nửa ngày vẫn tài nào tập trung tinh thần được, trong lòng như có thanh nào đó thúc giục liên hồi: Mau xem, xem bí mật phụ hoàng cất giấu bao năm rốt cuộc là gì. Nửa canh giờ sau, cuối cùng Hách Liên Dực chống đỡ nổi cơn dằn vặt trong lòng, bèn mở ngăn ngầm kia ra lần nữa. cẩn trọng thò tay vào, sau đó lấy ra chiếc hộp cũ kỹ làm bằng gỗ. kinh ngạc phát ra chuyện, đó là và lão phụ thân vô dụng kia, ngờ phương diện này lại giống nhau đến khó mà tin được như vậy. Trong Đông cung, bức họa vẽ người ấy nhiều năm về trước cùng mấy thứ đồ vụn cặt cũng bị nhét vào trong chiếc hộp thế này, rồi cẩn thận giấu trong ngăn bí mật. Đột nhiên đầu lóe lên ý, mơ hồ đoán được trong hộp đựng cái gì.

      mở hộp ra, quả nhiên bên trong là mấy thứ đồ nho như túi tiền, khăn tay, còn cả cuộn tranh nữa. Hách Liên Dực lặng lẽ bật cười, thầm nhủ: À vẫn có điểm khác nhau, ít nhất từ những thứ này cũng có thể đoán được, người trong lòng phụ hoàng là nữ nhân. liếc mắt nhìn Hách Liên Bái, ngài vẫn ngủ rất say, liền nhàng mở cuộn tranh ra.

      đó quả nhiên vẽ người con xinh đẹp vô cùng. Tà váy nàng theo gió tung bay, tóc dài buông xuống, ngón tay hơi mở, khóe miệng chúm chím cười, quả là sống động như . Ban đầu Hách Liên Dực nhìn thấy cũng phải khen câu, nhưng sau đó lại đột nhiên thấy có gì bình thường. Nữ tử bức họa này, cớ sao lại có vài phần quen mặt? Bất chợt, bóng người xẹt qua đầu , cuộn tranh trong tay Hách Liên Dực cơ hồ rớt khỏi tay, kinh hoàng đến chết sững tại chỗ - nữ nhân này từng gặp khi còn , chính là người con vừa nở nụ cười có thể làm nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại hồng nhan bạc mệnh - Nam Ninh vương phi năm đó!

      Lúc bà qua đời, Hách Liên Dực vẫn còn rất , sở dĩ còn nhớ ràng như vậy là bởi con trai giống mẹ, nhìn kỹ dung mạo của bà, thấy hao hao Cảnh Thất đến bảy, tám phần.

      Vì sao… dưới giường phụ hoàng lại có bức họa vẽ Nam Ninh vương phi? Trong giây phút ấy, Hách Liên Dực theo bản năng nảy ra ý nghĩ, Bắc Uyên, rốt cuộc có phải con của lão vương gia hay , rốt cuộc y… có thực mang họ Cảnh hay ?

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 65 : Việc cũ người xưa


      Hách Liên Dực đột nhiên thấy lòng mình hoảng hốt, giả như… giả như người kia là huynh đệ ruột của , phải làm sao ?

      Giả như…

      Có tiếng bước chân ai vọng lại, Hách Liên Dực sực hoàn hồn. mau chóng nhét cuộn tranh cùng chiếc hộp trở lại ngăn tủ ngầm, sau đó ra vẻ có việc gì chỉnh lại ống tay áo. Người tiến vào chính là tiểu công công Vương Ngũ, vị công công thấp giọng thưa rằng: “Thái tử điện hạ, Lục đại nhân của bộ Hộ tới rồi ạ”.

      Bây giờ Hách Liên Dực mới nhớ ra chuyện bản thân gọi Lạc Thâm tới đây nghị , liền ổn định lại tinh thần, đáp: “ biết”. xong, liền quay người rời khỏi phòng, bước chân có phần vội vã, như thể muốn gấp rút thoát khỏi tẩm cung của Hách Liên Bái vậy.

      Vương Ngũ ngoan ngoãn thưa vâng, rồi đứng bên như rối gỗ. Bên cạnh Hách Liên Bái tổng cộng có hai người được việc, là Hý công công, người còn lại chính là Vương Ngũ. Hỷ công công làm việc đâu ra đấy, cận kề hầu hạ Hách Liên Bái lâu, Hách Liên Bái gần như xem lão như hai tay của mình. Vương Ngũ giống vậy, đứng ở bên năng cũng nhúc nhích gì, cũng chẳng biết pha trò khiến bề vui vẻ, chỉ chú ý chút thôi là ai cũng có thể bỏ qua tồn tại của người còn sống sờ sờ như . a dua nịnh bợ, những lời nên tuyệt hé nửa lời, bảo gì làm nấy. Năm đó cũng vì nhìn trúng cái “an phận thủ thường” hiếm gặp này của , nên Hỷ công công mới có lòng cất nhắc. Kẻ hầu người hạ trong cung, thông minh lanh lợi nhiều, năng nổ được việc cũng thiếu, chỉ thiếu người biết giữ bổn phận mà thôi. Mỗi ngày lui tới đều trông thấy người tôn quý bậc nhất trong thiên hạ, vô số đồ vật có giá trị cùng thứ quyền lực dễ khiến lòng người yên nhất. Ở nơi như thế, đến cả các đại nhân ra mà đọc sách thánh hiền cũng được mấy người minh mẫn nhớ tiến thoái thế nào?

      Thế nên Hỷ công công cho rằng, Vương Ngũ là nhân tài.

      Giờ phút này, trong đại điện chỉ có vị hoàng đế già đầu óc hồ đồ ngủ như heo chết, các thị vệ đều canh giữ ngoài cửa, bởi ban nãy mới bị Hách Liên Dực điều ra. Thời gian trôi qua, ước chừng sau tuần nhang, mi mắt Vương Ngũ đứng bất động như vật chết trong góc đột nhiên động đậy, đảo vòng, cuối cùng hướng nhìn dừng lại chỗ Hách Liên Dực còn đóng ngăn bí mật kia cẩn thận, để khe hở lộ ra bên ngoài, vừa vặn rơi vào trong mắt Vương Ngũ. Vương Ngũ đăm đăm nhìn khe hở đó hồi lâu, cũng chớp mắt lấy lần.

      Cuối cùng, cẩn trọng liếc nhìn vị chân mệnh thiên tử nằm long sang, sau đó chầm chậm khom người xuống, ngón tay lần mò đến chỗ khe hở nọ. vương tay vào bên trong, lại sờ soạng hoài, tìm được nút điều khiển, khẽ xoay. Ngăn ngầm mở ra, cuộn tranh đặt lại vội kia liền rơi ra ngoài. Vương Ngũ nhanh tay nhanh mắt quơ lấy cuộn tranh, xem như để nó rơi xuống đất. nhịn được mà khẽ thở phào, tiếp tục tư thế khom lưng, lại đưa mắt nhìn Hách Liên Bái lần nữa. Sau đó nhanh chóng mở cuộn tranh ra, nhìn thoáng lượt, đầu mày khẽ nhíu. Sau thoáng sững người, Vương Ngũ liền cuộn bức tranh kia lại, đặt vào chỗ cũ, rồi đóng ngăn ngầm kín.

      Sau đó, đứng đấy nhúc nhích, hệt như bức tượng người, phảng phất như tất cả mọi chuyện ban nãy đều chưa từng xảy ra.

      Từ lúc Ô Khê và Chu Tử Thư thành lập mối quan hệ người mua kẻ bán, liền có hàng đống việc bộn bề cần phải giải quyết. Chỉ có đều mấy ngày nay sốnng trong vương phủ, Ô Khê có phần vui đến quên cả đất trời, cuối cùng đến ngày Nô A Cáp nhịn được nữa, phải đến tận cửa tìm người.

      Tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào, Cảnh Thất về đến nhà rồi tự nhiên đả động gì với . Nhưng chỉ cần rời vương phủ, Cảnh Thất giữ thói quen xưa mà vẽ tranh, đọc sách, có đôi khi nổi hứng còn ra sau vường đấu võ mấy chiêu, chưa bao giờ thấy chút cảm xúc tiêu cực nào gương mặt y cả. Trông y vẫn cứ mang bộ dạng khoan thai tự đắc như trước – đương nhiên, xét thấy Cảnh Thất cắt bỏ hạng mục rời phủ “ăn chơi trác tang” ra khỏi nhật trình, ngày tháng trôi qua còn có vẻ khoan thái hơn dạo trước.

      Vị vương gia này có nguyên tắc bất di bất dịch, ở bên ngoài dù trời có sập cũng phải tự mình ghé vai ra gánh, bị lột tầng da cũng được mang cái đống da chết ấy về nhà. Trong nhà, trước là nơi ngồi nghe Bình An liên mồm lải nhải chuyện mắm muối dưa cà, tại là nuôi thêm hai con độc vật lớn là Ô Khê và chồn tía. tòa vương phủ chỉ có vương gia, những người khác chỉ có chức trách, ấy là ăn uống chơi bời, giữ nhà quản tiền, có nghĩa vụ nghe mấy chuyện phiền long ngoài kia.

      Nhưng y có nghĩa là Ô Khê biết, dù sao cũng là người từng trải nghiệm chiến tranh giữa Đại Khánh với nam Cương. Ô Khê thầm sai cao thủ dẫn theo từ Nam Cương, ngày ngày lặng lẽ cùg Cảnh Thất thượng triều, rồi lại bãi triều. Người này tuyệt để lộ hành tung, chỉ theo sau Cảnh Thất suốt từ khi sáng sớm ra cửa đến lúc hồi phủ, về trong phạm vi Ô Khê nhìn thấy mới thôi. Thế là Ô Khê thấy hài long vô cùng, cảm thấy tại người kia lúc nào nơi đâu thoát được tầm mắt của mình. Dù cho ngoài kia có nước lũ có cuồn cuộn ngất trời chăng nữa, chỉ cần đối thủ chiến tranh của Đại Khánh phải là Nam Cương chẳng thấy có nguy hiểm nào hết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :