1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 61: Hiệp chi đại giả(*)


      (*) Đây là câu rất nổi tiếng trong tiểu thuyết Kim Dung.

      Tâm tình Cảnh Thất phập phòng cả ngày, thân thể cực kỳ mệt mỏi, sao yên giấc được. Y vừa nhắm mắt liền mơ đủ thứ hỗn loạn, chốc dương gian chốc lại ty, đợi đến khi mở mắt ra chỉ thấy mặt mày xây xẩm, đầu nặng trịch, tài nào nhớ nổi rốt cuộc ban nãy mình mơ thấy những gì. Bởi vậy khi Bình An đẩy cái Cảnh Thất lập tức tỉnh dậy ngay. Y nheo mắt nhìn sắc trời còn tối, vì mới tỉnh dậy nên cổ họng còn khô, lời thốt ra hơi khàn: “Giờ là giờ nào rồi?”

      Bình An thưa: “Mới qua canh bốn, chủ tử, Chu công tử đến ạ.”

      Cảnh Thất cau mày, mắt còn chưa mở hẳn, đầu óc tỉnh lại: “Vào giờ này ư? Người đâu rồi?”

      Bình An thoáng ngập ngừng, sau đó đáp: “Ở… hậu viện ạ.”

      Cảnh Thất vừa xuống khỏi giường, sai Bình An hầu hạ mặc y phục, vừa hỏi: “ ra hậu viện làm cái gì?”

      Bình An : “Nô tài tạm thời để… thi thế của… ở hậu viện.”

      Dù rằng Cảnh Thất vạn phần muốn thấy thi thể của Cát Tường, nhưng cuối cùng vẫn chỉnh trang lượt, sau đó chạy ra hậu viện. Tấm vải trắng đậy lên thi thể Cát Tường nay bị vạch ra góc, Chu Tử Thư ngồi xổm ngay bên cạnh, vẻ mặt thất thần. Cảnh Thất chưa từng thấy như vậy bao giờ, kìm được mới hỏi rằng: “Ngươi… sao thế?”

      Chu Tử Thư mơ hồ ngẩng đầu nhìn y, chỉ vào Cát Tường mà hỏi: “Người này lúc Lưỡng Quảng ngươi cũng đưa theo, giữ lại sao?”

      Cảnh Thất khoát tay, bảo Bình An trước, đến khi còn lại hai người là y và Chu Tử Thư, Cảnh Thất mới thở hắt hơi khẽ, : “Ta cũng muốn giữ, nhưng giữ nổi.”

      Chu Tử Thư liền dời đường nhìn về chỗ cũ, cơ hồ muốn quan sát kỹ thi thể của Cát Tường vậy, hồi lâu sau mới đáp tiếng như có như : “Đúng, là giữ nổi.”

      “Tử Thư?” Chu Tử Thư quay người, ngồi đất, hai tay để phía sau, lọn tóc hai bên thái dương rủ xuống, khuôn mặt giấu nỗi nản lòng khó thành lời, thở hắt ra tiếng, bả vai khẽ nghiêng, đưa tay vuốt mạnh lên khuôn mặt kia. Cảnh Thất bước tới trước mặt , bỗng phát trong mắt hằn những tia máu. Mới có ngày gặp mà trông lại tiều tụy đến mức này. Y chỉ nghe , “Hôm nay Cửu Tiêu ra ngoài… gặp kỹ ca trong tửu lầu, đệ ấy cho nha đầu kia chút tiền thưởng, nha đầu liền đưa cho đệ ấy cái này.” rồi móc mảnh giấy nhăn nhúm từ trong tay áo ra, đưa cho Cảnh Thất.

      Cảnh Thất nghi hoặc nhận lấy, chỉ liếc mắt cái tỏ tường mọi chuyện, sắc mặt y tức thời trắng bệch, ngẩng phắt đầu lên: “Người đâu rồi?”

      “Người nào?” Chu Tử Thư chua chát nở nụ cười: “Ngươi nha đầu trong tửu lầu ư? Ta xử lý rồi, Lương Cửu Tiêu… , Lương Cửu Tiêu… Đệ ấy giết người đền mạng, bảo ta đền mạng.”

      “Là ta suy xét chu toàn.” Cảnh Thất thấp giọng bảo, sóng to gió lớn đều vượt qua được cả, ai ngờ lại lật thuyền trong tay tiểu nha đầu. Giờ này phút này y chẳng được điều gì cả, “Sai lầm từ chỗ ta mà ra, Tử Thư, sau này muốn đánh muốn giết tùy ngươi xử trí, có điều chuyện này phải giải quyết cho gọn ghẽ, tuyệt đối thể để người ngoài biết được. Trước mắt ngươi hãy dẫn ta gặp - ngươi đứng dậy cho ta.”

      Chu Tử Thư nương theo lực kéo của y mà đứng dậy, người thoàng lảo đảo phen, im lặng nhìn Cảnh Thất sai người chuẩn bị xe ngựa, sau đó theo y rời vương phủ. Nơi ở của Chu Tử Thư giấu mình phía sau cửa hiệu buôn tơ lụa lớn, cửa trước đóng kín, bước qua lớp cửa ngầm liền tới ngay hậu viện. Trong viện trồng vô số cây mai, mỗi năm đến mùa mai nở rộ, hương thơm có thể lan rất xa. tiếp vào trong, bước qua dãy hành lang liền thấy căn viện khác, so với căn trước đó có vẻ nghiêm ngặt hơn nhiều.

      Chu Tử Thư dẫn Cảnh Thất vào tận trong cùng, đầy cánh cửa cũ kỹ trong góc khuất ra, ngoài cửa có mấy người đứng gác - bên trong là gian tù cực lỳ đáng sợ.

      Chu Tử Thư , gương mặt cảm xúc: “Ta nhốt trong đó.” Nhìn thoáng qua , sau đó liền vội vội vàng vàng theo lão phó cầm đèn dẫn đường tiến vào trong, đừng lối lại trong gian tù cực kỳ rắc rối, mỗi chỗ rẽ đều thấy người đứng gác, còn nghiêm ngặt hơn cả đại lao của bộ Hình. mãi đến điểm tận cùng, Chu Tử Thư liền dừng bước, chịu bước vào trong.

      Cảnh Thất liếc mắt nhìn thuộc hạ, lại quay sang với lão phó rằng: “Để lại môt chiếc chìa khóa cho ta, còn các vị hãy ngoài chốc.”

      Đợi khi tất cả mọi người đều lui ra, y mới tiến tới, mở cánh cửa sắt của nhà ngục. Lương Cửu Tiêu co rúm người trong góc, cơm canh để bên hề động tới, đều lạnh cả. Thấy Cảnh Thất tiến vào, Lương Cửu Tiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn y, sau đó kéo miệng vẽ ra nụ cười cực kỳ cổ quái: “Vương gia này, ngày hôm đó đa tạ ngài khoản đãi.”

      Cảnh Thất rằng bước tới bên người , đường nhìn từ cao đổ xuống. Con người thường ngày vẫn ôn hòa lễ độ nay sắc mặt lạnh tanh, như mang theo sức ép vô hình nào đó. Thế là Lương Cửu Tiêu tránh đường nhìn ra chỗ khác, trợn mắt nhìn góc tường, miệng mồm cứng cỏi: “Vương gia tới đây làm thuyết khách đấy à? Cửu Tiêu đãng trí quá, cái chuyện tàn hại trung lương này vương gia cũng tham gia cơ mà…”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất đột nhiên vươn tay xốc cổ áo lên, lôi Lương Cửu Tiêu đứng dậy, hung hăng ép người lên mặt tường, ngay sau đó thụi đấm vào vùng bụng dưới của . Lương Cửu Tiêu có chút ngỡ ngàng, ngờ người kia bảo ra tay liền ra tay ngay được, nhất thời tránh kịp. cúi gập người rên lên đau đớn, Cảnh Thất lại thụi thêm đấm nữa vào quai hàm. Đấm này của y hề nể nang gì, đánh cho Lương Cửu Tiêu xây xẩm mặt mày. Đầu lệch sang bên, trong miệng tanh nồng, há miệng liền nôn ra môt bụm máu. Lương Cửu Tiêu lảo đảo lúi sang hai bước, mắt thấy Cảnh Thất chuẩn bị tung thêm đấm vào bên còn lại, mới vội vàng giơ hai tay lên chắn trước đầu.

      Cảnh Thất từ từ thu nắm đấm lại. Lương Cửu Tiêu đợi lúc lâu, bấy giờ mới hạ cánh tay che chắn xuống, ngơ ngác lần mò phần quai hàm bị y đánh cho xanh tím, chỉ nghe Cảnh Thất nghiến răng từng từ : “Lương Cửu Tiêu, ngươi có biết hai chữ “lương tâm” viết thế nào ?”

      Lời này y cũng muốn hỏi người khác nữa - Cát Tường, ngươi có biết hai chữ “Lương tâm” viết thế nào ?

      Lương Cửu Tiêu nghe vậy thoáng ngẩn người, sau đó đột nhiên nhớ lại thời điểm mới ăn bạt tai xong, sắc mặt Chu Tử Thư khi ấy trắng bệch chút máu. Nghĩ vậy, thấy trái tim mình như co rút lại, nhưng chỉ thoáng sau lấy lại bình tĩnh, thấp giọng cười rằng: “Vương gia, trước đây Cửu Tiêu vẫn nghe người ta bảo chiếc ghế kia chống chân lên xương cốt người chết mà đứng vững. Ta cứ nghĩ ấy là lời đám nghệ nhân giang hồ thuận miệng bừa, ai ngờ lại là .”

      Gương mặt Cảnh Thất chẳng có lấy nửa điểm dao động. Lương Cửu Tiêu hít hơi sâu: “Vương gia, vậy Cửu Tiêu xin bạo gan được hỏi, lương tâm của ngài ở đâu mất rồi?”

      “Cho chó ăn rồi.” Cảnh Thất thản nhiên đáp.

      Đầu tiên Lương Cửu Tiêu sững sờ nhìn y, sau đó đột nhiên phá lên cười, như thể vừa nghe chuyện nực cười ghê gớm, cười đến cong gập cả lưng. Chỉ là tiếng cười kia ngày càng như tiếng khóc: “Vương gia… vương gia đúng là người thẳng thắn bậc nhất dưới vòm trời này.”

      Cảnh Thất màng đến bộ dạng điên điên dại dại của , chỉ khẽ rằng: “Cửu Tiêu, nếu ngươi điều khiển cỗ xe ngựa lớn, xe còn bảy tám người khác nữa, đúng lúc này con ngựa lại nổi điên, xông thẳng về phía vực sâu thăm thẳm, dù là thần tiên giáng hế cũng cứu được. Vào thời khắc ấy, bên đường lại đột nhiên xuất ngã rẽ, nếu ngươi rẽ vào, bảy tám người kia phải chết.”

      Lương Cửu Tiêu hiểu y có ý gì, nhưng dù sao sâu trong lòng ẫn còn đôi phần kính sợ người này, liền khỏi kìm lại tiếng cười mà dỏng tai nghe, chỉ thấy y tiếp rằng: “Có điều con đường ấy lại có đứa trẻ tránh kịp, nếu ngươi quay xe sang lối rẽ nó nhất định phải chết. Vậy ngươi xử lý thế nào đây?”

      Lương Cửu Tiêu há hốc miệng, được lời nào cả.

      Hai mắt Cảnh Thất nhìn Lương Cửu Tiêu chòng chọc, từng từ từng chữ dồn ép : “Ngươi để cho bảy tám người kia phải chết, hay là rẽ xe đây?”

      Lương Cửu Tiêu im bặt lúc lâu, sau mới : “Thảo… thảo dân thà để bản thân chết còn hơn.”

      Cảnh Thất cười bảo: “Ngươi? Thế nhưng ngươi lại chết được.”

      Lương Cửu Tiêu áp lưng vào bức tường gian ngục, lúc lâu sau mới ngương theo mặt tường trượt xuống, ngồi phịch mặt đất, gục đầu trả lời: “Thảo dân… rẽ xe.”

      Thanh khô cứng của Cảnh Thất lại vang lên: “Được, ngươi rẽ xe. Vẫn là cỗ xe ấy, vẫn là bảy tám người sắp rơi xuống vực thẳm, nếu lúc này ngươi ở bên cạnh, lại bị điểm huyêt Hoàn Khiêu, hai chân tài nào nhúc nhích, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn tất thảy. Đúng lúc này có người ngang qua đó, ngươi biết là người tốt, thế nhưng ngươi cũng biết nếu ném xuống dưới là có thể khiến con ngựa điên kia dừng lại, cứu sống bảy tám người kia, ngươi có ném ?”

      Lương Cửu Tiêu rùng mình ớn lạnh, ngẩng đầu nhìn y: “Cái gì?”

      Cảnh Thất gật đầu, bảo: “Đúng thế, ban nãy ngươi chọn cách rẽ xe, quyết định hy sinh mạng để cứu toàn bộ người ngồi xe ngựa, vậy lúc này ngươi cũng nên chọn cách ném kẻ ka xuống mới phải.”

      Lương Cửu Tiêu quát lớn: “Ngài nhăng cụi gì đó?! Sao Cửu Tiêu có thể vô duyên vô cớ giết… giết người tốt được?”

      mặt Cảnh Thất lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, khiến cho gương mặt tuấn tú ôn hòa Lương Cửu Tiêu nhìn quen mắt nay đột nhiên trở nân cay nghiệt đến lạ. nghe tiếng y chậm rãi vang lên: “Lúc ngươi điều khiển xe ngựa, chỉ có thể chọn con đường, ngươi rẽ xe, dùng mạng người đổi lấy bảy tám mạng người. Ngươi bảo ngươi bất đắc dĩ, thế mà đến lúc bảo ngươi giết người, ngươi thà thấy bảy tám người kia phải chết cũng chịu làm bẩn tay mình. Được, được, được…”

      Y liên tục thốt ra ba từ “Được”, lạnh lùng cười: “Hay cho Lương đại hiệp hiên ngang lẫm liệt, Lương đại hiệp vì nước vì dân, Lương đại hiệp cao thượng vượt đời.”

      Vừa dứt lời, y liến quay người thẳng, như thể nhìn Lương Cửu Tiêu thêm lát cũng làm y chướng mắt. Lương Cửu Tiêu nhìn theo bóng lưng y, ngơ ngác ngồi bệt nền đất. Cảnh Thất sải bước qua khúc ngoặt, thấy Chu Tử Thư đơn đứng đó mình, liền thở hắt ra, sau đó vươn tay vỗ vai . Chu Tử Thư cười khổ, nắm lấy tay y, lời thốt ra nặng trĩu: “Sau này… Tử Thư mời vương gia uống rượu.”

      Cảnh Thất lắc đầu: “Là ta nợ ngươi.”

      Chu Tử Thư giọng: “Chuyện này can hệ gì tới vương gia, chẳng phải ngài cũng chỉ là người trần mắt thịt thôi sao, nào phải thần tiên.”

      Cảnh Thất nghe mà lòng chấn động, lúc lâu sau mới gượng cười: “Là người, chẳng qua ăn cơm người, lại chẳng chịu làm việc có tính người mà thôi - ngươi bảo trọng.”

      Y lẳng lặng rời , cánh cửa phòng giam bỏ ngỏ, chẳng ai nghĩ đến chuyện đóng lại. Lương Cửu Tiêu ngồi trong ấy bao lâu, Chu Tử Thư liền đứng bên ngoài bấy lâu. Mãi đến sáng sớm ngày thứ hai, Lương Cửu Tiêu mới nặng nề lê từng bước ra ngoài, trông thấy Chu Tử Thư, im lặng lâu, mãi sau mới thấy gọi tiếng: “Sư huynh…”

      Chu Tử Thư nhắm mắt lại, lời nào, chỉ dang tay ra, ôm ghì sư đệ vào lòng.

      Chuyện thế gian ngổn ngang rối rắm, thể nghĩ sâu. Nghĩ sâu tức là khổ.

      Có thể cạn bầu rượu đục, làm kẻ mơ màng giữa bể phù sinh, là người đại trí, cũng phải có phúc dày mới được.

      Lương Cửu Tiêu như thể trầm mặc hẳn sau thoáng vụt qua, chỉ trong đêm những gì tin tưởng đều sụp đổ, nhưng tốt xấu gì cũng coi như gây chuyện nữa. Chu Tử Thư và Cảnh Thất đều thầm thở phào hơi, có điều giờ phút này bọn họ cũng còn tâm trí đâu để ý đến - Tây Bắc xảy ra chuyện lớn. Mấy năm trước Tưởng Chinh từng dâng tấu tâu rằng Xuân thị Tây Bắc là mối họa tiềm tàng, giờ vừa chết, lời ấy liền ứng nghiệm ngay, hệt như nguyền rủa vậy. Đám người Triệu Chấn Hưng lần lượt ngã ngựa, Xuân thị các năm trước đều do Triệu Chấn Hưng vun vén, mà năm nay khi Xuân thị lại đến kỳ, tộc Ngõa Cách Lạt ở Tây Bắc bỗng phát ra, quan viên quản lý xuân thị thay mới hoàn toàn. chỉ vậy, đám người này còn cực ký, cực kỳ biết điều.

      Đất Tây Bắc mới bị gột rửa lần, vào thời điểm trọng yếu thế này, kẻ nào còn có gan làm điều phi pháp? Thế là, đối với con dân Đại Khánh mà , sưu cao thuế nặng gánh hơn nhiều, nhưng đối với người tộc Ngõa Cách Lạt mà , mối làm ăn ngầm béo bở cùng đường phát tài bị chặt đứt rồi. Tộc Ngõa Cách Lạt dã tâm hừng hực, lại thêm mấy năm nay xuất nhân vật phi thường, là thủ lĩnh tên là Cách Tây. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, các tộc Man miền Tây Bắc bị thu phục đến bảy tám phần. Địa bàn của càng lúc càng lớn, quyền hành càng lúc càng cao, dã tâm cũng tự nhiên càng lúc càng nhiều.

      Mà rốt cuộc, thời cơ khiến dã tâm của căng phá lồng ngực tới rồi. Đầu hạ năm ấy, Tây Bắc gửi tin cấp báo có binh biến. Cửa khẩu phòng thủ phía Bắc Đại Khánh vốn yên bình mấy trăm năm, đột nhiên bị tập kích, quân canh giữ về cơ bản xem như gần cởi giáp buông thương liên tiếp bại lui. Chỉ trong tháng, mất liền chín thành.

      Lầ này quả thực lịch sử sắp phải sang trang mới.

      Hách Liên Bái biết phen này quả thực xảy ra chuyện lớn, mấy ngày triều hội liên tiếp, ngài đều kiên nhẫn ngồi yên long ỷ, nghe các văn quan võ tướng tranh cãi ầm ĩ, khiến buổi triều hội náo loạn như thể có cả nghìn vạn con vịt gân cồ mà kêu.

      Trong lòng Cảnh Thất lại thầm nảy ra suy tính khác.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 62: Hàng xóm láng giềng


      Sở dĩ Cảnh Thất nảy ra suy tính khác, có lý do gì đặc biệt, chỉ bởi vì giữa triều đường Hách Liên Chiêu kia nghiêm trang đường hoàng tâng bốc rằng Hách Liên Bái là bậc đế vương văn thành võ đức, sau lại xúi giục lão cha già ăn nên đọi chẳng nên lời của mình ngự giá thận chinh, lý do mỹ miều đưa ra là cứu vãn ý chí chiến đấu rã rời của binh lính. Riêng ở điểm tham việc lớn hám công to này Hách Liên Chiêu vừa đúng là cốt nhục của Hách Liên Bái, hai người giống nhau đến cả mười phần. Mà cái hiếm thấy là, biết bản thân Hách Liên Chiêu hay là ai đó trong đám thủ hạ phụ tá quân sư của lại trông ra điểm ấy, bèn nịnh cho Hách Liên Bái lâng lâng trong dạ.

      Đương nhiên có người phản đối quyết liệt, người xưa vẫn tấm thân nghìn vàng ngồi chỗ ngói rơi, hoàng thượng sao có thể dấn thân vào chốn nguy hiểm ấy? Lại bụng dạ ấy của Hách Liên Dực, trừ lão cha Hách Liên Bái của ra đến kẻ qua đường cũng biết. Thế là Hách Liên Bái suy nghĩ lại, cũng biết tầm quan trọng của bản thân lớn thế nào, liền cho tan buổi triều, mọi việc chờ bàn bạc xong mới quyết.

      Kiếp trước cũng có chuyện tộc Ngõa Cách Lạt gây rối, sau đó là chiến tranh, trấn áp, đơn thuần chỉ là gió thổi rung trời mưa mấy giọt, náo loạn hơn nửa năm trời, sau đó mọi người liền an phận, ai lo việc người ấy. Thế nhưng Cảnh Thất biết, có gì đó còn như xưa nữa, ví như so với ký ức của y, lần bạo loạn này đến quá sớm, cũng quá bất ngờ. Bởi vậy lòng y dứt bồn chồn.

      Trong vòng tháng liên tiếp để mất chín thành, người Ngõa Cách Lạt tràn tới như vào chốn người, chuyện ấy càng chưa từng xảy ra.

      triều đình văn võ bá quan đấu khẩu cãi vã, trong lòng y cũng thầm cân nhắc thế cục.

      Hách Liên Chiêu ràng muốn nhân chiến loạn tiễn lão phụ hoàng mãi chịu chết của về miền cực lạc, còn những chuyện sau đó ư? Trong mắt có lẽ cực kỳ đơn giản - ví như lão hoàng đế chết rồi, thấy trong tay có chút binh quyền, chút binh quyền ấy có thể mượn danh dẹp yên bạo loạn mà tiếp tục khuếc đại, sau đó liền có thể tạo phản công khai.

      Thái tử có lợi hại thế nào, có được bao nhiêu trọng thần triều đình ủng hộ chăng nữa cũng vô dụng, mấy lão già ấy chỉ có tài mồm mép cùng tính kế bày mưu là giỏi, chứ đâu có thực quyền?

      Thực quyền, phải dùng đao thương chém giết mà ra.

      Mấy năm nay Hách Liên Chiêu vẫn bị thái tử chèn ép cực kỳ thê thảm, bởi thái tử nắm trong tay nhược điểm của . Nếu đám sổ sách vùng Lưỡng Quảng năm xưa được bày ra trước mắt lão hoàng đế thôi phỏng chừng số phận sau này của còn thảm thương hơn cái người bị nhốt trong phủ Tông Nhân ấy chứ. Có điều nếu lão hoàng đế thức thời, dọn xuống địa phủ dưỡng già nghìn năm còn ai quản được có tạo phản hay ? Thái tử là người cẩn trọng, đương nhiên chịu mạo hiểm lớn như vậy, thế nên phản đối cực kỳ quyết liệt.

      Hách Liên Bái tuổi tác bao nhiêu, sức lực còn mấy nỗi, trừ ngài ra mọi người đều ràng trong bụng. Lần này xuất chinh chỉ sợ ngài về được , đến lúc đó trong núi còn hổ, con khỉ Hách Liên Chiêu kia tự xưng vương xưng bá, thiên hạ loạn to. Nhưng mà… chẳng lẽ cứ phải giắng co với Hách Liên Chiêu mãi như vậy?

      Cảnh Thất bắt đầu chán ghét những ngày tháng thế này. Cho dù Hách Liên Dực có lên ngai vàng , cho dù Hách Liên Dực để y rời khỏi kinh thành chăng nữa, cùng lắm cũng chỉ vụt mất những tháng ngày tự do rong ruổi khắp trời nam đất bắc mà thôi. Ít nhất còn phải chịu cảnh ngày ngày giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, trong đầu đều chật kín những chuyện xấu xa dơ bẩn đoạt thế tranh quyền. Ít nhất, y cũng có được chút tháng ngày yên tĩnh. Bách tính Đại Khánh cũng có được hy vọng trong tương lai.

      Hiềm nỗi, nếu về cẩn thận chỉ sợ y còn quá mức hơn cả Hách Liên Dực, lúc nào cũng chỉ nơm nớp bước tính sai nghìn thu ôm hận, có bài học kinh nghiệm của Lương Cửu Tiêu lần trước, y cơ hồ muốn lôi từng người từng việc ra cân nhắc lượt. Có điều gót sắt tràn xuống của ngoại tộc phương Bắc hung tàn như nước lũ, thể kìm chân, thời gian dành cho y càng ngày càng ít, cuộc tranh luận triều đình cũng càng ngày càng kịch liệt. Suốt mấy ngày liên tiếp, Cảnh Thất hễ bãi triều liền lập tức tới Đông cung, có những hôm tới khuya mới trở về, vừa về liền ngã người nhủ thiếp, mặc kệ trời sớm tối ra sao. chính khách tài giỏi là người luôn tính toán đến kết cục tồi tệ nhất, thế nên chỉ cần ngày nào chưa thoát khỏi cục diện này, y liền bị vây trong trạng thái bi quan ngày đó.

      Mới có mấy ngày mà y già trông thấy, bởi vậy Ô Khê mỗi ngày đều tới vương phủ đợi người, lại chẳng bao giờ đợi được, bèn tài nào ngồi yên nữa. trực tiếp sai người dọn dẹp gian phòng khách, tính ở lỳ trong vương phủ. Con người Bình An tuy trông có vẻ thà chất phác, nhưng dù sao cũng đáng tin hơn đám A Tâm Lai, Nô A Cáp. Trong suốt thời gian dài có bao nhiêu chuyện phát sinh ngay trước mắt như vậy, vu đồng có ý tứ gì, trong lòng Bình An đều hiểu . Chỉ có điều cũng biết bổn phận của bản thân là gì, trước giờ chưa từng xen vào chuyện của chủ tử. Giờ thấy muốn dọn tới, Bình An liền tạm thời đứng ra làm chủ xếp gian phòng khách có vị trí rất gần phòng ngủ của Cảnh Thất, đợi chủ tử quay về mới tiếp.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất khoát tay, ở bên ngoài câu từ y dùng cho cạn kiệt, về đến nhà liền thấy chẳng buồn mở miệng, chỉ bảo qua rằng: “Tiếp đón cho cẩn thận.”

      Bình An nghe liền biết, chủ tử ngầm đồng ý để vu đồng tiếp cận mình. Ban đầu cũng cảm thấy suy nghĩ này của vu đồng có chút mơ mộng hão huyền, đời có chốn nào xa xôi hiểm trở bằng đất Nam Cương, vu đồng lại thể ở lại Đại Khánh, dù có muốn ở lại, Đại Khánh cũng dám giữ. Mà chủ tử nhà mình có thân phận thế nào? Mặc dù chủ tử đứng trước mặt hoàng thượng dứt khoát thừa nhận mình thích nam nhân, lúc rảnh rỗi liền lang thang Hoàng Hoa quán như thể sợ người ta biết mình làm người đứng đắn, nhưng kể cả vậy, ngài vẫn là vương gia của Đại Khánh, nuôi mấy luyến sủng chơi bời càn quấy cũng đành thôi, nhưng nếu cùng kẻ ngoại tộc rời quê hương tới nơi xa tít tắp ấy lại là vấn đề lớn.

      Nghĩ nghĩ vậy, song suốt mấy năm qua, Bình An lặng lẽ đứng ngoài trông cả. Ban đầu cảm thấy vu đồng có phần hiểu chuyện, ăn vụng về, làm việc cũng có gì đó khác thường, cực kỳ cổ quái. Có điều thời gian dần trôi, những năm gần đây vu đồng lớn, tuy đứng trước mặt người ngoài vẫn ít lời kiệm tiếng, thế nhưng thực được miền đất lạ thành hun đúc trưởng thành, còn là thiếu niên quật cường chẳn biết trời cao đất rộng năm xưa nữa. Sản nghiệp Bình An thay vương phủ mua sắm bên ngoài, dạo gần đây đạt quy mô tương đối, hơn phân nửa tài sản trong vương phủ được chuyển ra ngoài mà thần biết quỷ chẳng hay. nghĩ, nếu vương gia sẵn lòng, mong muốn, vậy rời khỏi kinh thành cũng phải chuyên viễn vông.

      Dù gì vu đồng cũng là người đáng tin cậy nhất trong số những người Bình An từng gặp. Mặc đối phương là nam hay nữ, ít nhất có người cận kề, cuộc sống của chủ tử quá đơn. Bình An lòng suy nghĩ cho Cảnh Thất, có bản lĩnh, song tâm lý lại phúc tạp đến vậy, chỉ biết bản thân là gia nô của vương gia, chỉ cần chủ tử hạnh phúc, là xem như sống uổng đời này.

      Bên ngoài sắc trời còn sớm, chưa đến giờ truyền bữa tối. Cảnh Thất dặn dò người trong phủ tự dùng cơm, đừng để người khác tới quấy nhiễu mình, chính đốn qua loa lượt xong liền ngả người ra sạp, nhắm mắt dưỡng thần. lúc chập chờn nửa mê nửa tỉnh, y nghe thấy hình như có ai giọng chuyện bên ngoài, lát sau cửa bị đẩy ra. Cảnh Thất hơi hé mắt, thấy người tới là Ô Khê, bấy giờ y mới nhớ ra chuyện ở lại phủ mình. Cảnh Thất liền ngồi dậy, cừa dụi mắt vừa cười hỏi: “Phủ vu đồng vét ra hạt cơm nào nữa, giờ tính đến chỗ ta ăn chực đấy à?”

      Ô Khê tự động ngồi xuống bên, đáp: “Bình An gần đây thân thể ngươi được tốt, ta ở đây có thể giúp họ chăm sóc ngươi.”

      Người “được chăm sóc” là Cảnh Thất dở khóc dở cười, : “Được, vậy ngươi cứ ở , vừa khéo lúc này bên ngoài loạn lạc, nhớ dặn dò người của ngươi chớ ra ngoài nhiều. Chẳng mấy nữa là có thể trở về, đừng sinh thêm phiền toái vào thời khắc quan trọng này.”

      Ô Khê gật đầu, Cảnh Thất nhắc đến chuyện sắp phải rời kinh, trong lòng liền dâng lên vô số lời muốn , rồi lại thốt được ra khỏi miệng. biết muốn mang Cảnh Thất là chuyện thực tế. Muốn cùng Đại Khánh trao đổi điều kiện, phải đợi trở lại Nam Cương, cho lông cánh vững vàng mới được. Giờ chỉ mong tận dụng khoảng thời gian còn ở lại kinh thành, tranh thủ ngắm nhìn y nhiều hơn chút. Có đôi khi cảm thấy bản thân ăn vụng về, biết cách chiếm thiện cảm của người ta. Trước đây còn định cùng Cảnh Thất từ từ thấu hiểu, mà tại chỉ sợ đến thời gian “dần thấu hiểu” cũng còn, trái tim liền buồn khổ thôi.

      Cảnh Thất từng hứa với , nếu sau này rời khỏi kinh thành y tới Nam Cương, tìm . Song khi nỗi mừng vui ngày ấy qua rồi, lại thấy phập phồng thấp thỏm, sợ chẳng may y quên lời từng , sợ y đem lòng thương ai trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy. Ô Khê vừa nghĩ đến những chuyện sau này liền thấy như có người cào xé tâm can mình vậy. Có điều tuy trong lòng sầu giăng ngàn vạn, lại chỉ hỏi câu sau khi ổn định tinh thần: “Ngươi ăn gì chưa?”

      Cảnh Thất ngáp cái, trời còn chưa sáng y lọc cọ vào triều, đứng ở bên, vừa rối loạn tâm tư tính đường nước bước, vừa dỏng tai nghe các lộ hùng đấu lưỡi so môi, sau lại bị thái tử kéo tới Đông cung. Tuy Hách Liên Dực tới mức bỏ đói bọn họ, nhưng lúc này còn ai có tâm tư lo ăn lo uông, mây đen đè nặng xuống tường thành đế đô rồi.

      Y tất tả chạy đông chạy tây cả ngày trời, giờ chỉ thấy tứ chi tê dại, liền ứng đối choq qua: “Ừm.”

      Bình An lại đứng ngoài cửa với vào: “Sáng sớm chủ tử chỉ vội vội vàng vàng húp hai hớp cháo loãng liền , bôn ba cả ngày trời, về nah2 chỉ uống nửa chén trà, giờ vẫn chưa sai người dâng cơm tối.”

      Cảnh Thất liền cười bảo: “Ngươi lại vạch tội gì ta đó?”

      Ô Khê thấy y thực mệt mỏi, sắc mặt cũng được tốt liền đưa tay bắt mạch, thoáng sau liền nhíu mày, lấy giấy bút ra kê đơn thuốc đưa cho Bình An: “Y thường ngày suy nghĩ quá nhiều, dạo gần đây lại ăn uống điều độ nên mới khiến khí huyết lưu thông, tinh thần uể oải. Đơn thuốc này dùng để điều dưỡng, ngươi sai người sắc thuốc, nhớ nhắc nhở y phải uống đúng giờ.”

      Bình An mau chóng nhận đơn thuốc. Ô Khê lại với Cảnh Thất rằng: “Con người nếu muốn khỏe mạnh, tinh lực dồi dào thể phá vỡ quy luật, lúc cần ăn thể bị đói, chưa đến giờ ngủ đừng nằm ườn ra mãi, ngươi bản thân chỉ nghỉ nghơi, chỉ sợ nằm xuống rồi liền ngủ mạch đến khuya, nửa đêm hết mệt rồi ngủ được nữa, vậy lại càng tệ hơn. Ngươi ngồi dậy, ăn mấy miếng vào là tỉnh ngay thôi.”

      Cảnh Thất gật đầu: “Ùm, có lý.”

      Miệng có lý, nhưng người y lại có chút ý định rời giường, Ô Khê biết người này chính là điển hình cho câu “Giả bộ đồng tình, chết hối cải”, bởi vậy cũng chẳng buồn phí lời cùng y, quay người ra ngoài. lát sau y đích thân bưng bát cháo khói bay nghi ngút tiến vào, Bình An thấy mà giật nảy cả mình, vội vàng định đỡ lấy: “Việc này sao có thể để vu đồng làm được? Nô tài…”

      Ô Khê : “Ngươi lo việc của ngươi , ta ở đây trông chừng y ăn.”

      Bình An thoáng ngẩn người, đột nhiên thấy trong lòng dâng lên cảm giác khó diễn tả ràng, chỉ thấy bản thân theo vị chủ tử vô trách nhiệm này, lao tâm khổ trí mười mấy năm trời, giờ phút này cuối cùng xuất người nghiêm trang đứng đắn, lời chắc chắn, quyết đoán đáng tin đứng ra làm chủ, bởi vậy cảm động để đâu cho hết, liền biết ý lui xuống, trước lúc còn săn sóc mà đóng cửa lại.

      Ô Khê bưng bát cháo, thổi nguội rồi mới đưa thìa tới bên khóe môi Cảnh Thất. câu gì, chỉ bất động chờ y há miệng. Cảnh Thất thường ngày vốn ham gì ăn uống, lúc tinh thần uể oải lại càng chẳng buồn nhai nuốt thứ gì, y kiên nhẫn : “Giờ ta đói.”

      Ô Khê đáp trả: “Mỗi ngày ngươi cứ ăn vào đúng giờ này, lúc quen rồi tự nhiên đói.”

      Cảnh Thất bị làm phiền đến độ quên cả cơn mệt mỏi, bất đắc dĩ : “Ta quả thực…”

      Ô Khê bưng bát, cầm thìa, lẳng lặng nhìn y.

      Cảnh Thất sống đến từng này tuổi, lúc nào cũng thích gì làm nấy, bao giờ bị người khác ép uổng thế này? Lý ra y phải thấy bực mình mới phải, có điều hiểu vì sao cứ hễ đối mặt với người này là cơn giận của y sao dấy lên được. Đôi mắt của Cảnh Thất và Ô Khê trừng lên nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng trước kiên trì của đối phương, y buộc phải giơ tay đầu hàng, thở dài thườn thượt rồi bò dậy, đỡ lấy bát sứ cùng thìa.

      Y nghĩ hoài mà vẫn thông được, tiểu độc vật này có bản lĩnh thần thông đặc biệt gì, lại có thể khiến bản thân hết lần này tới lần khác vì mà phá lệ.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 63: Phi tướng(*) nơi đâu


      (*) Phi Tướng là từ thường dùng để ám chỉ những người hành quân đánh trận thần tốc. số tướng quân nổi danh trong lịch sử được tặng danh hiệu này có thể kể tới Lữ Bố, Lý Quảng…

      Khói báo chiến tranh bốc lên cuồn cuộn, cát vàng như thể phủ ngập nửa giang sơn phương Bắc của Đại Khánh chỉ trong chốc lát. Tộc Ngõa Cách lạt tựa đám dã thú toan tính lâu, nghỉ ngơi dưỡng sức dật kiên nhẫn giấu mình hơn trăm năm có lẻ, cuối cùng mài cho vuốt nanh sắc lẻm, rít gào xông lên.

      Mà Đại Khánh chỉ có ca múa thanh bình, vinh hoa tráng lệ, cùng đám mũ cao đai rộng chỉ biết mưu mô tính toán.

      Đông cung phồn hoa cũng đến hồi tàn tận.

      Cảnh Thất chống cằm, thoáng chốc ngẩn người, sau đó đột nhiên mở miệng: “Máu trong người Hách Liên Chiêu đều bị chiến Tây Bắc làm cho sôi sục cả, giờ mượn cơ hành động mới bất thường.”

      Lục Thâm hỏi: “Nếu hoàng thượng định ngự giá thân chinh phải xử lý ra sao?”

      Hách Liên Dực khẽ cười môt tiếng, vẻ cười có phần chua chát, thoáng chốc lên rồi lại vút biến, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài. với Lục Thâm: “Trầm Như cần lo lắng chuyện ấy, hoàng thượng tất nhiên muốn ngự giá thân chinh .”

      Chỉ sợ giờ này Hách Liên Bái muốn tự xưng là thiên hạ đệ nhất hùng hảo hán rồi, nước nhà tại có nổi binh tướng dùng được, đương nhiên cần hùng hảo hán bậc nhất ra tay ngăn cơn sóng dữ. Cảnh Thất trải bản đồ bố trí quân phòng thủ kinh thành ra, : “Trước mắt Hách Liên Chiêu cũng chỉ có thể xúi giục mà thôi, nếu hoàng thượng còn ở trong kinh, muốn làm gì cũng vướng tay vướng chân. Người cài vào quân đội trước kia, giờ đại bộ phận chiến đấu Tây Bắc, phần còn lại thay thế vị trí của Phùng đại tướng quân năm đó, trấn thủ biên giới với Nam Cương. Muốn điều phối những người này dễ, xem như có cũng được.”

      Hạ Doãn Hành có lẽ là người hiểu nhất về hành quân bày trận trong những người có mặt, nghe đến đây liền tiếp lời, chỉ vào bản đồ phòng thủ khu vực phụ cận kinh thành: “Chỗ này có ba doanh trại lớn cùng năm vạn ngự lâm quân, là bức tường phòng hộ cuối cùng của kinh thành, Mục Đồng của Nam Đại Doanh là lão hồ ly, nếu tranh cãi nổ ra , chỉ sợ lão là ngọn cỏ đầu tường gió lớn bên nào nghiêng theo bên ấy, chỉ cần bên này phát sinh vấn đề gì, lão cắt đứt ngay mọi liên hệ giữa kinh thành cùng toàn bộ phía Nam. Thiết Như của Đông Đại Doanh cần , lão vốn xuất thân là gia nô của Hách Liên Chiêu. Về phần Hoàng Thiên Ý của Bắc Đại Doanh, thần nghe mấy năm nay lão cũng qua lại mật thiết với Hách Liên Chiêu, mới vừa rồi còn nhận của Hách Liên Chiêu sáu mỹ nữ.

      Cuối cùng Hạ Doãn Hành than thở: “Nếu hoàng thượng ngự giá thân chinh , vậy chắc đến chín phần Hách Liên Chiêu dấy binh tạo phản, đến lúc đó ba mặt vây thành. Vương gia, hạ quan bạo gan câu khó nghe thế này, vương gia quanh năm sống ở kinh thành, có lẽ hiểu lắm về những chuyện này. chiến trường thế cục đổi thay trong chớp mắt, nước xa cứu được lửa gần, chúng ta chớ chuyện đâu xa, chỉ đề cập đến tình thế mảnh đất kinh thành này thôi, nếu Hách Liên Chiêu tạo phản bất thành, vậy đúng là còn thiên lý nữa rồi. Cứ cho là hoàng thượng rời kinh chăng nữa, tình hình trước mắt hỗn loạn như vậy, cũng khó đảm bảo nổi mưu đồ bất chính.

      Cảnh Thất lắc đầu, ánh mắt đăm đăm nhìn bản đồ phòng thủ, vừa cân nhắc câu từ vừa chậm: “Hoàng Thiên Ý mới là ngọn cỏ đầu tường, nếu như thế, lão chẳng “ chối ai” - Doãn Hành ngươi biết, lão chỉ nhận của đại hoàng tử sáu mỹ nữ, cón nhận của ta hộc dạ minh châu cùng tòa nhà.

      Từ trước tới nay Hạ Doãn Hành vốn hay biết về những giao dịch ngầm của bọn y, khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

      Hách Liên Dực trừng mắt nhìn y, : “Lần trước minh châu Nam Hải tiến cống tính cả lại cũng chỉ có mấy hạt ấy thôi, trừ ngươi ra, người khác đến minh châu trông tròn méo ra sao cũng biết được. Ngươi cũng hào phóng quá nhỉ, qua tay cái đem tặng luôn cho người.”

      Chuyện này quả sai, từ sau khi Hách Liên Bái đổ bệnh lần trước, ngài liền đối xử với Cảnh Thất tốt đến… quỷ dị, có thứ gì ăn ngon, thứ gì thú vị, các nhi tử xếp hàng cũng chẳng có phần, toàn bộ đều đưa đến vương phủ cả. Cảnh Thất nghe vậy liền cười, thầm nhủ sao giọng điệu của thái tử điện hạ lại giống Bình An thế chứ? Hách Liên Dực liếc mắt nhìn xéo y, lại cười bảo: “ biết phủ vương gia của cải dồi dào, đến mỹ ngọc Hòa Điền giá trị liên thành ngươi cũng bảo tặng là tặng cơ mà.”

      Đến đây Cảnh Thất im bặt, câu này của Hách Liên Dực trong bông giấu kim châm - khối ngọc ấy là do y thấy người Ô Khê trống trơn, giản dị quá nên mới cầm tới buộc cho . Lại , Bình An với Ô Khê quả thực hợp ý nhau, đồ trong nhà đem tặng ai Bình An cũng đau thắt ruột gan, chỉ độc tặng cho Ô Khê là bình tĩnh lạ kỳ. Lục Thâm vội vàng kéo chủ đề câu chuyện sắp lan man tận đầu tận đâu trở lại: “Hai tên gió chiều nào theo chiều nấy Hoàng Thiên Ý và Mục Đồng kia vừa khéo nam bắc, trung gian lại kẹp gã nô tài là Thiết Như, thần vẫn cảm thấy trước mắt họa ngoại xâm chưa cần đề câp đến, tại hoàng cung bị hai con sói vô ơn cùng con chó dữ chòng chọc như hổ đói rình mồi, chẳng ai đoán được bọn chúng muốn cắn ai.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :