1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 59: Trái tim nguội lạnh


      Từ khoảng khắc nghe được câu “muốn cứu nhị hoàng tử” thốt ra từ miệng Hoa Nguyệt, Tô Thanh Loan liền nảy ý giết người. Nàng đột nhiên nhận ra, nha đầu trước mắt trưởng thành, tâm tư cũng lớn theo, chẳng còn là tiểu nương ngơ ngác vô tri ngày đó mới được mua về theo hầu nàng nữa. Ngày trước, việc Hoa Nguyệt thông đồng với Cát Tường của phủ vương gia được nàng ngầm đồng ý. Nàng cũng muốn học theo những nhân vật lớn kia, cười cười như đánh cờ phân cao thấp, ngầm theo sát quân cờ như thế, Có điều chẳng được bao lâu, nàng phát Cát Tường có nỗi sợ xuất phát từ bản năng đối với Cảnh Bắc Uyên, dù đối diện với người mình thương nhớ, gã cũng chẳng dám hé lộ nửa lời.

      Mà nàng được nhị hoàng tử xếp đặt làm người gần gũi nhất bên thái tử điện hạ, cũng hoàn toàn được trò trống gì. Ý đậm tình nồng thuở ban đầu nhạt mất, nàng mới biết cái gì gọi là “Tình chàng đổi như đào mau phai sắc, nỗi thiếp sầu như nước chảy miên man”(*). Trong lòng người kia là quốc gia thiên hạ, sinh ra trong cảnh trăng sáng sao quanh, nàng chẳng qua chỉ là ca nữ nhoi, cất cao tiếng ca dòng Vọng Nguyệt, thứ đào kép mua vui cho dân chúng khắp thành mà thôi. Nữ nhân có ngốc đến thế nào, cũng phân biệt được đâu là chân tình, đâu là giả ý. Cũng bởi thế, đắm say sinh lòng u oán, lòng u oán này nảy nỗi căm hờn, rồi sau đó mộng dài giấc nay mới tỉnh, thôi cũng đành để lòng như băng lạnh. Ôi chao ơi những nàng tuổi trẻ, với nam nhân đừng quá si mê. Nam say nữ buông tay dễ, nữ lụy tình muốn thoát khó thay.(**)

      (*) Nguyên văn: “Hoa hồng dịch suy tự lang ý, thủy lưu vô hạn thị nông tình.” Trích trong bài Trúc chi từ số 2 của Lưu Vũ Tích đời Đường.

      (**) Nguyên văn: “Vu ta nữ hề, vô dữ sĩ đam! Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã. Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã.” Trích trong bài Mạnh thuộc nhóm thơ Vệ Phong trong Kinh Thi.

      giờ, nàng chỉ muốn tiếp tục sống vinh hoa phú quý thế này mà thôi.

      Hoặc chăng Hoa Nguyệt cũng có cái mưu nho của mình đó. Hiềm nỗi nàng ta hoàn toàn hay biết chuyện của những nhân vật lớn kia. Cứ cho mọi chuyện là như nàng ta , nhị hoàng tử bị người ta vu oan giá họa, song nguyên nhân chân chính ngài bị vạch tội chắc chắn chỉ có vậy, nhất định phạm phải điều cấm kỵ gì kinh khủng lắm, nên mới rơi vào kết cục bị giam giữ cả đời. Có đôi khi, chân tướng việc phải thứ gì quan trọng đến vậy - Tô Thanh Loan biết, lần này Hách Liên Kỳ thực hết lối trở mình, giờ này bản thân còn biết khôn ra, mặc Hoa Nguyệt làm chuyện ngốc, chỉ sợ cái mạng này cũng khó bảo toàn.

      Đến con kiến cũng còn muốn sống kia mà!

      Nữ nhân ngày hạ quyết tâm tàn độc nhất, vậy làm thôi, làm phải làm cho trót. mặt nàng kiếm cớ đuổi Hoa Nguyệt ra ngoài, mặt thầm cải trang, tới vương phủ theo lối tắt. Cát Tường giống Hoa Nguyệt, là nô tài trong vươn phủ, dù có đánh chó cũng phải ngó tới mặt chủ nhân. Chỉ sợ tới giờ vương gia còn chưa biết vương phủ nhà mỉnh lại có thứ hẹ nhân ăn cây táo rào cây sung như vậy, nàng phải nhân cơ hội này bán cho Cảnh Thất món nợ ân tình. Từ tận đáy lòng, Tô Thanh Loan sợ Hách Liên Dực. Giờ tình hết, chỉ còn sót lại sợ hãi mà thôi, nàng sợ ánh nhìn lạnh lẽ trong mắt nam nhân ấy, bởi ở gần bên vua như kề cận hổ. Nhưng nàng lại có thứ trực giác rất kỳ lạ rằng vạn nhất có ngày nàng phải chết dưới tay thái tử, đến lúc đó người cứu nổi mạng nàng chỉ có duy nhất vương gia mà thôi.

      Cảnh Thất xác thực lường được việc này, là Cát Tường quả tình nắm rất tập quán sinh hoạt của y, hành động cực kỳ cẩn thận, hai là Cát Tường theo hầu y mười năm có lẻ, dù sánh được với thứ nghĩa tình tích lũy đến mấy kiếp người của Bình An, cũng xe như là đứa trẻ y chứng kiến trưởng thành từ bé, cố ý bồi dưỡng.

      Y đề phòng hoàng thượng thái tử, đề phòng đại thần văn võ, thế nhưng đến cả người trong nhà cận kề bên cạnh y cũng phải thấp thỏm đề phòng, vậy đời này còn gì để y vui sống nữa? Những kẻ nhìn bên ngoài càng lạnh nhạt, kỳ thực tình cảm bên trong càng nồng nàn; càng là những kẻ phải đối mặt với nhiều chuyện bẩn thỉu xấu xa, lại càng muốn lưu giữ những chuyện tốt đẹp trong lòng, có đôi khi những kẻ ấy vẫn muốn tin tưởng ai đó, lưu luyến ai đó.

      Cảnh Thất nghĩ, nhớ tình xưa nghĩa cũ đến mức độ này, bản thân đúng là già rồi.

      Y nghe ra ý tứ của Tô Thanh Loan, chuyện của thái tử, chuyện của bản thân y, chuyên của Tử Thư, Cát Tường đương nhiên biết, chỉ có điều thân là hạ nhân vương phủ được cái nhất cự ly, Cát Tường lại thông minh lanh lợi, ít nhiều gì cũng đoán được vài phần manh mối. Cảnh Thất làm việc gì cũng có tính toán của riêng mình, dù là Bình An y cũng ít khi tùy tiện lộ điều gì. phải y chịu tin người khác, mà chỉ cảm thấy rằng những chuyện xấu xa ghê tởm như vậy, nếu có thể mình mình biết là đủ, tội tình gì khiến người khác cũng hãi hùng theo… chứ chưa từng để tâm kiêng dè bọn họ bao giờ.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      đợi Tô Thanh Loan hết lời, y gật bừa mấy cái, như than thở: “ nương cứ xem tình hình rồi xử lý, bản vương coi như biết chuyện này.” Sau đó y sai người gọi Cát Tường tới thư phòng hầu hạ, tay nâng quyển sách, máy móc lật giở, kỳ thực trang cũng đọc vào đầu. Khóe mắt y liếc thấy vẻ mặt gắng sức kìm nén của thiếu niên kia, bề ngoài cố tỏ vẻ có chuyện gì, nhưng vẫn lộ vẻ thấp thỏm bất an. Nỗi đau trong lòng y lúc này quả thực thể diễn tả bằng lời.

      Mà cũng chẳng có ai để y bộc bạch.

      Bình An quản nhà quản tiền giỏi giang tháo vát, mà hễ đụng phải mấy chuyện phải dùng mánh khóe kế mưu này là hoa mắt ù tai ngay tức khắc. Chỉ sợ đến giờ vẫn còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ sợ đến giờ vẫn nghĩ chủ tử nhà mình minh thần võ lường trước được. Bình An chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn Cát Tường…

      Thế nhưng y đâu phải là thần.

      Cảnh Thất mơ hồ nghĩ trong lòng như vậy. Bản thân y chẳng phải thần, chỉ là thường ngày quen trưng vẻ điềm tĩnh như , chứ nào phải người thần thông đến mức có thể ràng năm trăm năm trước tỏ tường năm trăm năm sau, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng nghĩ sẵn cách ứng phó chu toàn. Chẳng qua y chỉ… đau lòng, còn được để bất cứ kẻ nào nhận ra y đau lòng mà thôi. Câu nhắc nhở Cát Tường trước khi , xem như Cảnh Thất tận tình tận nghĩa lắm rồi - nếu ngươi có thể tỉnh ngộ hoàn toàn, biết lời gì nên lời gì nên , để Tô Thanh Loan kia biết ngươi là kẻ trung thành, chẳng qua cũng chỉ muốn bản thân nợ nàng ta việc mà thôi, bất kể thế nào cũng xuống tay với gã.

      Còn

      Vậy sống chết do trời định.

      Bỗng trời nổi cơn gió , Ô Khê cởi áo ngoài xuống, trải ra, đắp lên thân thể hai người. Cảnh Thất mở mắt, lại bất thình lình nắm chặt lấy tay . Ô Khê sửng sốt, chỉ thấy y tự rầm rì như mộng: “Ta nỡ, kẻ như vậy, thế nhưng… nếu đột nhiên còn nữa, ta vẫn đành lòng…”

      Ô Khê biết y nhắc tới ai, nhưng biết con người vui giận lên mặt này khó khăn lắm mới thốt được mấy lời chân , hiếm có vô cùng. Bởi vậy vừa thấy mừng lại vừa thấy sợ, gần như nín thở chờ y tiếp. Cảnh Thất thở dài tiếng, mí mắt thoáng nâng lên, ánh mặt trời chênh chếch, đường nhìn của y vô định, đôi mắt lộ vẻ mịt mờ: “Thế nhưng ta hết cách rồi.” Y khẽ nở nụ cười ảm đạm, gạt tay Ô Khê ra. Y xòe ngón tay, nhàng điểm vào lồng ngực mình: “Ngươi thử coi lòng này dạ này làm từ gì vậy? Bảo là lòng muông dạ thú ta còn sợ làm bẩn mấy chữ này…”

      Ô Khê thình lình chặn miệng y cho tiếp, lẳng lặng kéo y vào lòng, ôm chặt - đối với ta, ngươi là mọt người rất tốt rất tốt, đừng những lời khiến người ta đau lòng như vậy nữa.

      Ngươi cho là đùa, ta cho là .

      ***

      Hoa Nguyệt cùng Cát Tường rời vương phủ, Hoa Nguyệt lấy chiếc khăn lụa ra, cẩn thận giúp gã lau sạch miệng vết thương trán. Cát Tường đột nhiên nắm chặt lấy tay nàng, ánh nhìn sáng rực: “Nguyệt Nhi, ta tuyệt đối phụ lòng nàng đâu.”

      Hoa Nguyệt thấy lòng mình run rẩy, ngước mắt lên nhìn gã.

      Cát Tường khẽ nở nụ cười: “Nàng cứ yên tâm.”

      Trong giây phút ấy, gương mặt nhếch nhác của thiếu niên nàng vẫn coi như hạng mù quáng ngờ nghệch mà lừa gạt lộ ra thần thái nghiêm trang đến thường, lại khiến trái tim nàng thình lình nổi trống. Những lời ngọt tiếng ngon chỉ hé môi là được nay đột nhiên nghẹn trong cổ họng, khiến lòng nàng khổ sở thôi. Hoa Nguyệt nhào vào lòng gã, hai mắt nhắm nghiền. Nàng nghĩ, Cát Tường ca, thiếp chỉ lợi dụng chàng lần cuối này thôi, qua hôm nay, thiếp quyết lòng dạ theo chàng, lòng dạ cùng chàng sống trọn kiếp người. Trước đây thiếp xử tệ với chàng, bày mưu lợi dụng chàng, Hoa Nguyệt này dùng cả đời hoàn trả.

      Người sống đời, phải biết tri ân báo đáp, đâu phải chỉ quốc sĩ vô song mới biết tận trung - trước đây nàng nợ điện hạ, lần này trả được ân tình cho ngài rồi, sau này nàng chỉ nợ mình Cát Tường ca. Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên hạ được quyết tâm, cơ thể liền thả lỏng ít. Thế là nàng nhàng rời khỏi vòng ôm của Cát Tường, mở nụ cười sáng rực, cất tiếng trong veo: “Vậy chúng ta nhé.”

      Lương Cửu Tiêu vốn ngồi uống rượu mình ở tửu lầu. Trong lòng có rất nhiều rất nhiều chuyện nghĩ mãi thông, có điều mấy ngày nay đại sư huynh cứ phải phân tâm chăm lo cho , hết bôn ba vì thái tử lại hối hả vì sư đệ, người cũng tiều tụy hẳn ra. nhìn mà nỡ, ngày nào cũng lấy cớ giải sầu chuồn ra ngoài mình, sau đó mò lên lầu cao uống mấy vò rượu. Uống say bí tỉ, giải nỗi sầu trong chốc lát, su đó úp người lên bàn ngủ giấc, tỉnh gọi người trong quán đem thùng nước nóng lên, lau rửa sạch hơi rượu người xong mới trở về, cũng có sức mà gượng gạo cười, để sư huynh bớt nhọc công lo lắng.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tiểu nương hát mua vui trong tửu lầu mới ca xong khúc, cầm chiếc khay xin tiền thưởng. Nàng đến trước mặt Lương Cửu Tiêu, tuy khúc hát nàng biểu diễn chẳng vào tai được mấy từ, nhưng cũng đành lòng để tiểu nương thất vọng mà , liền vươn tay móc chút tiền thưởng ra, thả vào chiếc khay tay nàng. Tiểu nương giọng : “Cảm tạ đại gia.”

      Tạ ơn rồi nhưng nàng vẫn chưa . Lương Cửu Tiêu nhịn được bèn ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ thấy nương kia ngó nghiêng xung qunh thoáng, sau đó thình lình thò tay khỏi vạt áo, giữa lòng bàn tay có tờ giấy . Nàng thấp giọng bảo Lương Cửu Tiêu rằng: “Có người nhờ tôi đưa thứ này cho ngài, nếu ngài muốn biết hung thủ là ai hãy tới chỗ này.”

      Tức thời men rượu người bay hơn nửa, Lương Cửu Tiêu còn chưa kịp hỏi cho ràng, tiểu nương kia tuôn ngay tràng: “Tôi chẳng biết gì cả, chỉ được người ta nhờ làm việc mà thôi, đại gia đừng làm khó tôi.”

      Đúng là hạng láu cá quen lăn lộn phố phường.

      Lương Cửu Tiêu mở tờ giấy trong tay ra, thấy đó có viết địa chỉ bằng dòng chữ li ti, liền cau mày, đặt tiền rượu lên bàn, sau đó quay người mất. cũng xem như thông thuộc chốn kinh thành, vậy mà cũng cảm thấy chỗ này vắng vẻ. Khó khăn lắm mới tìm tới nơi, ngẩng đầu thấy tường viện xây cao vút, bẻn hỏi thăm người phía trước: “Cho hỏi người phương nào sống ở trong này vậy?”

      Hỏi liên tiếp mấy người liền, ai cũng lắc đầu biết , xem ra là người ít bước chân ra khỏi cổng. Lương Cửu Tiêu sinh lòng nghi ngờ, bèn lẳng lặng vòng ra tường sau, thi triển khinh công bay vào trong. Suốt dọc đường cẩn thận tránh đụng mặt những nha đầu lui tới bên trong, sau lại phát chỗ này toàn là nữ nhân cả, ít nhiều cũng thấy hơi xấu hổ. lúc biết làm thế nào, Lương Cửu Tiêu lại đột nhiên trông thấy hai người bước vội vào từ ngoài cửa, là tiểu nương xinh xắn đáng , người còn lại là… là Cát Tường của phủ vương gia? Lương Cửu Tiêu cau mày, mơ hồ cảm thấy có chuyên gì ổn, liền thầm theo sau hai người họ. thấy hai người bước vào nơi trông có vẻ giống phòng chính của khu nhà, liền lẩn tới chân tường, nghiêng tai nghe ngóng.

      Võ công của được Chu Tử Thư tay dạy dỗ từ khi còn bé, cả khinh công lẫn nhĩ lực đều cực tốt, vừa nghe nhận ra ngay trong phòng dường như có rất nhiều người nấp, đều biết võ công cả. Bọn họ biết cách giấu hơi thở của mình , có phần giống thị vệ.

      Chỉ nghe thấy tiếng nữ nhân vang lên, thanh rất êm tai. Nàng vừa mở miệng đánh phủ đầu: “Hoa Nguyệt, tiểu tiện nhân, ngươi quỳ xuống cho ta!”

      Sao đó là tiếng tách trà rơi xuống đất, môt giọng nữ khác vang lên: “Tiểu thư, nô tỳ…”

      “Quỳ xuống!” Thanh của nữ nhân cao vút lên, su đó nàng hít sâu hai bận mới đổi giọng rằng: “Cát Tường công tử, có lỗi, lại nằng nặc lôi công tử đến tận đây - cậu đoán xem tiểu tiện nhân ăn trong nhà lo ngoài ngõ này những gì với ta?”

      Kế tiếp là tiếng Cát Tường đáp lời: “Tô nương làm vậy là sao, có gì từ từ , Nguyệt… Hoa Nguyệt nương làm gì sai ư?”

      Chỉ nghe nữ nhân kia lạnh giọng bảo: “Chỉ trách ta quản được hạ nhân, nhất thời sơ sẩy lại để tiện nhân này nảy dã tâm, lại muốn trèo cao bấu víu vào nhị hoàng tử.”

      Lương Cửu Tiêu nghe mà kinh hãi, khỏi áp người lại gần hơn, dám thốt ra dù chỉ là tiếng.

      Nữ nhân kia lại : “Ngươi bảo ngươi trèo lên được cành cao rồi đúng ? Đến giờ lại muốn thế nào? tại thấy nhị hoàng tử bị tội, còn biết an phận thủ thường, lại điên điên dại dại cái gì mà muốn cứu nhị hoàng tử ra, ngươi là cái thứ gì? Chuyện triều đình, chuyện của các bậc bề có chỗ cho ngươi chen miệng vào sao?!”

      Cát Tường hình như có phần ngây dại, lúc lâu sau mới thấy lúng búng hỏi rằng: “Lời này… lời này của Tô nương từ đâu mà có?”

      Nữ nhân cười lạnh đáp: “Nàng ta với ta, chuyện nhị hoàng tử sát hại mệnh quan triều đình là án oan, việc này do chính Cát Tường công tử cho nàng ta hay… Đủ thấy tiểu tiện nhân này đê tiện trơ tráo đến mức độ nào, sắp chết đến nơi rồi còn muốn kéo theo công tử. Ngươi nghĩ phép tắc vương phủ mất cả rồi sao?! Hôm nay ta mời Cát Tường công tử tới cũng vì gì khác, chỉ mong công tử đối chất phen, khiến nàng ta chết cũng được minh bạch! Người đâu, giải xuống cho ta!”

      Chỉ nghe thấy trận lục tục, phỏng chừng là thị vệ nấp ở bên xông ra, muốn bắt tiểu nương kia lại. Cát Tường lập tức quỳ xuống, ca giọng : “Tô nương thủ hạ lưu tình!”

      Nữ nhân cười bảo: “Sao vậy, nha đầu này bôi nhọ thanh danh công tử như vậy, công tử còn muốn cầu xin cho nàng ta hay sao? Nếu là vậy tuyệt thể được, Tô Thanh Loan ta tuy chỉ là con hát, nhưng trong nhà cũng có quy củ đàng hoàng, mong công tử chớ nhúng tay vào chuyện nhà ta, giải xuống!”

      Cát Tường trầm mặc. Trong phòng vang lên tiếng nữ nhi kêu thất thanh. Tô Thanh Loan : “Lôi xuống cho ta, làm theo quy củ, quất roi đến chết!”

      Có thị vệ lên tiếng đáp lời, nữ tử kia càng khóc la dữ dội hơn, Cát Tường đột nhiên lên tiếng: “Chờ ! Tô nương, Hoa Nguyệt hề láo!”

      Thanh trong phòng như đột nhiên đình trệ, trong khoảng khắc ấy, Lương Cửu Tiêu cảm thấy trái tim mình cũng đột nhiên dừng nhịp.

      Chỉ nghe Cát Tường chậm rãi thốt từng từ: “Vào ngày Tưởng đại nhân gặp thích khách, ta chính mắt trông thấy vương gia bỏ thuốc vào rượu của Lương đại hiệp, sau đó sai người thông báo cho Chu công tử…”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 60: mưu bại lộ


      Trời vào khuya, Cảnh Thất mới trở về vương phủ. Y nằm nghỉ chốc giữa khe núi kia, lại hay biết mà thiếp mất, khi tỉnh giấc thân thể nhõm hơn ít, hiềm nỗi vừa nghĩ đến chuyện còn phải trở về vương phủ, tâm trạng lại hậm hực thôi.

      Kinh thành này đúng là chốn ăn thịt người.

      Y cưỡi lưng ngựa, chậm rãi quay về, lại bắt đầu cân nhắc chuyện phải lui thân thế nào sau khi đại xong. Ở lại bên cạnh Hách Liên Dực ấy à, đúng là nhảm, bất kể sống bao nhiêu năm đời, bất kể học được cách sống “biết điều” hơn trước, y vẫn là y, Hách Liên Dực vẫn là Hách Liên Dực. Đối mặt với người kia, lúc nào Cảnh Thất cũng thấy muốn tránh còn kịp, lần nào cũng như hành hạ tra tấn, thế nhưng đối mặt với , rốt cuộc vẫn thấy trong lòng chẳng yên. Oán hận năm xưa còn, tình cảm cũng vậy, và hận chính là thứ khắc cốt ghi tâm, hôm nay y nhìn thấu, cũng xem rồi, nhưng rốt cuộc vẫn có chút gì tiếc nuối lưu dấu trong lòng, muốn lui mà được.

      Cảnh Thất nghĩ, nếu muốn rời vẹn nguyên lành lặn, thần biết quỷ hay, y cần cục diện hỗn loạn, càng hỗn loạn càng tốt.

      Ô Khê ngay bên cạnh, thấy y trầm mặc, đột nhiên cất tiếng: “Ngươi xem… nếu trước lúc ta thầm trói gô ngươi lại lôi về Nam Cương, liệu Hách Liên Dực có đem quân đánh Nam Cương ?”

      Cảnh Thất trợn mắt nhìn : “Toàn chuyện linh tinh.”

      Ô Khê cười rộ lên, lúc sau mới giọng tiếp: “Ta tự có cách dẫn ngươi , ngươi cứ yên tâm.” Cảnh Thất chỉ cười , thầm nghĩ đến giờ ta còn chưa nghĩ ra biện pháp, ngươi lại ngẫm ra chủ ý gì đây?

      Ô Khê : “Nếu ta trở lại Nam Cương, trong vòng ba năm nhất định khiến Nam Cương trở thành mảnh đất Đại Khánh phải kiêng dè. Ngươi muốn gì đó, thể tay bắt giặc được, cần phải tạo lợi thế cho mình, đến lúc đó dù cho ta có đề ra cầu gì, hoàng đế Đại Khánh cũng phải cân nhắc phen mới được. Đạo lý này khi còn bé ta hiểu được, giờ tỏ tường lắm rồi.”

      Cảnh Thất nghe vậy khỏi ngẩn người, y nghiêng đầu quan sát thiếu niên mình que từ kỹ càng, chút ngây ngô cuối cùng mặt người kia biến đâu hết, đa số thời gian vẫn cái vẻ cười, thế nhưng lúc này bên khóe miệng lại vương chút ý cười, trong ánh mắt là vẻ dịu dáng khôn tả, từng cái giơ tay nhấc chân đều còn thấy bóng của hài tử phương Nam hiểu chuyện năm nào còn náo loạn triều đường.

      từng được mài dũa giờ thành mỹ ngọc.

      Cảnh Thất đột nhiên thấy trong lòng dâng lên luồng cảm xúc khó tả, như thể trái tim thoáng chút bùi ngùi vì cảm khái, lại tựa hồ lồng ngực mềm vì cảm động, lại như là… nỗi tự hào khi nghĩ đến việc khối ngọc kia là do y tự tay rèn giũa mà thành. Cảnh Thất kìm được lời thốt ra khỏi miệng: “Ngươi làm vậy là vì…”

      Ô Khê cắt ngang lời y: “Đương nhiên là vì ngươi, ta cũng có muốn chiến tranh đâu.”

      Cảnh Thất phì cười, hài tử có thay đổi ra sao cái nết thẳng thừng ấy vận thay đổi. Thình lình, Ô Khê giục ngựa sát lại, bắt lấy cánh tay y, nghiêm mặt : “Vì ngươi ta có thể làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng có chuyện, ngươi được thích người khác, ta cũng thích ngươi tới mấy chỗ phấn son kia, thích người khác đụng vào ngươi.”

      thoáng nừng lời, sau lại căm hận tiếp lời: “Ở Đại Khánh việc gì ta cũng bó tay chịu trói, song nếu là ở Nam Cương, kẻ nào dám đụng vào ngươi ta chặt tay kẻ đó, kẻ nào dám nhìn ngươi nhiều chút ta móc mắt kẻ đó, kẻ nào cả gan mấp mé tới ngươi, ta moi tim ra ném lên cây.”

      Nụ cười mặt Cảnh Thất cứng đờ, y dở khóc dở cười thở hắt ra, sau đó kẹp chân vào bụng ngựa, ngựa rảo bước vút về phía trước – tên tiểu độc vật này, nhìn ngoài trông sao cũng thấy hiền lành chân chất, té ra tim gan đều vớt từ hũ hạt đỉnh hồng ra sao? Đợi đến khi y về tới vương phủ, Bình An mới tiến lại gần thấp giọng báo cáo: “Tô nương đưa… đưa trả người về rồi ạ.”

      Cảnh Thất ốn định hỏi câu, nhưng ngước mắt lên lại thấy vành mắt Bình An đỏ ửng, y biết ngay “người” được đưa trở lại chết rồi. Y bèn khẽ thở dài: “Khiêng chôn , ngươi cân nhắc rồi xử lý, đừng để ta trông thấy… Tô nương đúng là thành , làm vậy là muốn ta kiểm hàng sao?”

      Giây phút bảo Cát Tường rời , y biết, mạng gã mất hay còn, đều do lời gã mà ra.

      Rốt cuộc vẫn là, rốt cuộc vẫn là…

      Hoa Nguyệt tính toán rất cẩn thận, nàng chỉ biết tiểu thư nhà mình vốn là người có chủ ý, là ngọn đèn mỹ nhân nương mình theo sóng nước. Để đó ngắm nghía thôi , chứ nếu giao việc gì lớn chẳng trông mong nàng ra được chủ ý gì. Mắt thấy Tô Thanh Loan nghiêng mình về phía thái tử như cỏ đầu tường, Hoa Nguyệt biết, nếu giờ còn chần chừ hỏng việc. Nàng tính toán phen, biết Tô Thanh Loan bảo nàng gọi Cát Tường đến, nhất định là muốn biết thêm chi tiết. Cát Tường chắc chắn chịu , vậy Hoa Nguyệt nàng phải tự ra tay, lấy việc gả cho gã làm mồi, gạt gã cho tiểu thư nghe. Nhưng chỉ vậy thôi chưa đủ, Tô Thanh Loan biết chuyện rồi chỉ thêm rối rắm, càng dao động ra được quyết định gì, cần phải có ngườ thích hợp, phương pháp thích hợp mới được. Người thích hợp ấy, tất nhiên cần có quan hệ mật thiết với thái tử đảng, ít nhất cũng phải là người bọn họ thể tùy tiện ra tay diệt khẩu.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hoa Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, liền nhớ đến vị Chu công tử thường theo thái tử đến đây, cùng sư đệ của .

      Cát Tường thường kể cho nàng ngghe ít chuyện thú vị trong vương phủ, trong số ấy người được nhắc đến nhiều nhất, là vương gia, hai chính là Lương Cửu Tiêu. Hoa Nguyệt biết, người kia chỉ hòa hợp với vương gia, quan hệ với Chu công tử càng là mười phần thân thiết, ngay đến thái tử thỉnh thoảng cũng thuận miệng đùa với mấy câu, bằng lòng nghe kể vài mẩu chuyện giang hồ. Mà điểm quan trọng nhất là, nghe còn từng dẫn tiểu thư của Tưởng phủ tới vương phủ chơi, giao tình với nhà họ Tưởng cũng tương đối tốt.

      Dưới vòm trời này còn người thích hợp hơn ư? Nghĩ vậy, nàng bèn thầm thăm dò hành tung của Lương Cửu Tiêu, sau đó nhờ tỷ muội năm xưa cùng chung gánh hát với mình đưa thư hộ.

      Nàng tự tin kế hoạch của bản thân hoàn hảo kẽ hở, nhưng lại ngờ được rằng Tô Thanh Loan muốn giết mình bịt miệng.

      Hoa Nguyệt chỉ mới mười lăm tuổi, là người con xinh đẹp động lòng người, tự cho mình rất thông minh. Mà quả thực nàng cũng thông minh lắm, nhưng dù sao cũng còn quá , chưa đến cái tuổi biết lòng người quỷ quyệt ra sao.

      Song cũng bởi nàng trẻ người non dạ, khiến tất cả mọi người chẳng ai để tâm đến chút tính toán cỏn con của nàng, mới giúp kế hoạch ấy thành công nửa.

      Lương Cửu Tiêu thấy hồn phách của bản thân như bị rút sạch khỏi người. biết bản thân ra khỏi chỗ ấy như thế nào, biết bản thân rời ra sao, thậm chí còn nghe được tiếng Tô Thanh Loan hạ lệnh giết hai người kia. chỉ nhớ lại… khi ấy thái tử đích thân bế Tưởng Tuyết từ chỗ sư huynh tới tận vương phủ, chỉ vì dỗ dành cho con bé vui cười, vương gia vừa thấy thích ngay, thiếu chút nữa còn nhận Tiểu Tuyết làm dưỡng nữ. Thời gian ấy đến cả sư huynh cũng thường mang theo mấy thứ bánh kẹo đồ chơi. Bọn họ đều thương tiểu nha đầu tinh ranh kia là vậy, sao có thể như thế chứ?

      Tưởng đại nhân là trung thần kia mà, là vị trung thần thái tử từng tiếc lấy lùi làm tiến, sai Lục đại nhân vắt óc tìm mưu, dùng cách vạch tội để bảo vệ cơ mà!

      Lương Cửu Tiêu thình lình sải bước phóng như bay, phải trở về tìm sư huynh hỏi cho tường tận!

      Chu Tử Thư ngồi trong thư phòng, thấy chẳng buồn chào hỏi lấy câu xông vào cũng trách cứ. ngẩng đầu nhìn thoáng, sau liền tiếp tục kiểm tra sổ sách tay, thuận miệng hỏi rằng: “Sao hôm nay về sớm vậy? Hiếm thấy quá.”

      Lương Cửu Tiêu ngây ngẩn nhìn chốc, lời tới miệng lại đột nhiên thốt được ra, liền ấp úng thưa tiếng, sau đó ngồi xuống, nâng chén trà lên, dốc vào trong miệng.

      Chu Tử Thư liếc thấy mới cau mày bảo: “ gọi người đổi ấm mới lên đây, trà ấy lạnh cả rồi.”

      Lương Cửu Tiêu miễn cưỡng nở nụ cười, đáp: “ sao, đệ chạy nhanh quá, cổ họng khát khô.”

      Chu Tử Thư buông thứ trong tay xuống, nhìn có phần nghi hoặc: “Đệ làm sao mà tinh thần yên thế?”

      Lương Cửu Tiêu tránh ánh mắt, dám đối diện với sư huynh, nở nụ cười ảm đạm: “ có gì, chỉ là… đệ trông thấy nha đầu béo cầm kẹo hồ lô đường, lại nhớ đến…”

      xong liền gục đầu xuống, khóe mắt lại len lén quan sát thần sắc Chu Tử Thư. Chu Tử Thư than thở: “Cửu Tiêu, đệ đừng như thế.”

      Gương mặt như có vẻ âu sầu, chân mày cau lại, trừ cái ấy ra còn gì khác. Đột nhiên, Lương Cửu Tiêu tài nào xác định được vẻ mặt của sư huynh là hay giả - sư huynh là người thương nhất, người gần gũi nhất, vậy mà giờ đây hiểu được người ấy nữa rồi. lại nhớ đến những lời Cát Tường , liền hỏi: “Sư huynh, gần đây đệ… ngủ được yên giấc. Chỗ huynh có thứ hương hay thứ thuốc gì giúp ngủ ngon ?”

      Chu Tử Thư thấy ngày càng hốc hác, thương cùng nóng ruột tuy lên vẻ mặt, lại tuyệt giả dối. đứng dậy, nắm lấy cổ tay bắt mạch cho sư đệ, lại cẩn thận quan sát sắc mặt sư đệ, cảm thấy đúng là nên uống chút thuốc an thần mới được, liền lấy từ trong ngực ra miếng lệnh bài : “Đệ tới phòng thuốc tìm người lấy chút thuốc , là bản thân đệ dùng, bảo bọn họ đưa loại tốt nhất ra. Thuốc lấy từ chỗ vu đồng về đều là hàng thượng đẳng cả.”

      Lương Cửu Tiêu liền cầm theo lệnh bài ra ngoài. Người quản lý phòng thuốc tự nhiên biết là ai, lại thấy lệnh bài tay , liền ân cần tìm thuốc giúp. Người kia bày đủ thứ thuốc ra, giới thiệu từng loại từng loại , xong mới nịnh nọt cười: “Lương thiếu gia, cậu thử nhìn xem cậu cần dùng loại nào. Những thứ này đều ảnh hưởng tới sức khỏe, uống bao nhiêu cũng được.”

      Lương Cửu Tiêu nhớ lại những việc bản thân trải qua tại vương phủ ngày hôm đó, chỉ cảm thấy giấc mộng khi ấy giống y như vậy, thời gian qua lâu như thế mà bản thân vẫn nhớ ràng, liền hỏi: “Có thứ thuốc nào… sau khi uống vào khiến người ta có giấc mơ đẹp ? Ta cứ mơ thấy ác mộng suốt, bởi vậy mới ngon giấc được.”

      Người quản lý phòng thuốc ngẩn người, sau đó tự vỗ đầu mình cái: “Đúng rồi, cậu tiểu nhân cũng quên luôn.”

      Người kia kéo ngăn tủ ra,lấy từ trong đó chiếc bình con, cười bảo: “Thứ này gọi là “Túy sinh mộng tử”, chỗ tiểu nhân cũng chỉ có bình thôi, khó kiếm lắm đấy. Ban nãy tiểu nhân quên khuấy mất, cũng tại thứ này vốn là thuốc mê, màu vị, nếu uống hoặc hít phải chút thôi cũng có thể khiến người ta vô tri vô giác bất tỉnh rất lâu. Còn về phần cái tên “Túy sinh mộng tử”, là bởi người trúng thứ thuốc này mơ thấy chuyện mà mình cho là hạnh phúc nhất, quả thực là thứ thuốc tốt.”

      Lương Cửu Tiêu ngơ ngẩn nhận lấy thuốc, nở nụ cười khó coi hơn khóc: “ ra…” ra vương gia đúng là bằng hữu tốt, lại chịu lấy thứ hiếm có thế này ra cho dùng.

      cầm chiếc bình con đựng “Túy sinh mộng tử”, hồn bay phách lạc ra ngoài - rốt cuộc, cũng chỉ có mình tên khờ như , chỉ có mình tên khờ như bị gạt mà thôi.

      Lương Cửu Tiêu lại bước vào trong thư phòng của Chu Tử Thư lần nữa, với tay chốt lại cửa phòng: “Sư huynh, nhà Tưởng đại nhân là do huynh động thủ, có đúng ?”

      Chu Tử Thư há to miệng, lại nghẹn họng được tiếng nào, lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười: “Sao đệ lại sinh ra ma chướng vậy? Nghĩ lung tung gì thế?”

      “Sư huynh, huynh đừng gạt đệ nữa, đệ nghĩ thông hết mọi chuyện rồi.” Lương Cửu Tiêu : “Nhị hoàng tử giết Tưởng Chinh, bản thân bị giam lỏng, người cuối cùng được lợi là ai? Suốt thời gian ấy bảo vệ cho Tưởng phủ, mãi đến khi ngài bình an rời khỏi kinh thành, cẩn trọng chu đáo, tận tụy hết mình, người bị hoài nghi nhất là ai? Vì cớ gì đêm hôm ấy huynh lại xuất trong căn miếu đổ hoang vu ấy? Dù vương gia có đưa tin cho huynh chăng nữa, thế nhưng năm ấy huynh yên tâm để mình đệ lang bạt khắp trời nam biển bắc, sao giờ lại vì tối tiễn đưa mà cuống quýt dẫn người đuổi theo tìm?”

      Sắc mặt Chu Tử Thư biến đổi. Chỉ nghe Lương Cửu Tiêu tiếp tục : “Cuối cùng đệ cũng hiểu được, tại sao mỗi lần vương gia bế Tưởng Tuyết đều bế đến độ tay mỏi nhừ cũng chịu buông ra, lần nào nhắc đến chuyện muốn nhận nha đầu ấy làm dưỡng nữ cũng bị thái tử gạt bằng cách sang chuyện khác.”

      … Vương gia làm vậy đâu phải vì muốn nhận nữ nhi, mà bởi trong lòng biết xảy ra chuyện gì. Y thực lòng thích tiểu nha đầu ấy, nên mới muốn bảo vệ mạng này!

      “Sư huynh, sư huynh…” Ánh mắt Lương Cửu Tiêu và Chu Tử Thư chạm nhau, chỉ cảm thấy ánh mắt của sư huynh trống rỗng hệt như người chết: “Sao nỡ tâm làm vậy?”

      “Các người làm thế là vì cái gì? Quyền thế? Hoàng vị? Phú quý vinh hoa? Các người…” Cuối cùng cũng nhịn được mà rơi lệ, lòng đau như cắt.

      Chu Tử Thư đờ đẫn ngồi ghế, con người vốn trăm kế nghìn mưu như trong giây phút ấy đầu óc lại trở nên trống rỗng, đến cả lý do biện giải cũng nghĩ được ra. lúc lâu sau Lương Cửu Tiêu thình lình đứng bật dậy, qua quýt vuốt mặt mấy cái rồi liền nhìn Chu Tử Thư chăm chú, : “Sư huynh, đệ thể giấu giếm, chuyện này đệphải chiêu cáo thiên hạ!”

      Đến lúc này Chu Tử Thư mới hoàn hồn, đứng phắt lên: “Đệ cái gì?”

      Lương Cửu Tiêu phát ra bản thân bình tĩnh đến phát sợ: “Sư huynh, huynh là người trong cuộc nên còn chưa tỏ, thái tử kia mặt ngoài nhân nghĩa đạo đức, mới phút trước còn gần gũi nuông chiều người khác, ngay phút sau làm ra được… chuyện độc địa nhường này. Nếu huynh cứ như vậy có kết cục tốt đẹp gì đâu, huynh tỉnh táo lại !”

      Chu Tử Thư tái xanh cả mặt: “Đệ có biết đệ ?”

      Lương Cửu Tiêu lắc đầu: “Sư huynh, giết người đền mạng, gì đến tàn hại trung lương?”

      Thân thể Chu Tử Thư thoáng lảo đảo: “Đệ… đệ muốn ta đền mạng hay sao?”

      Lương Cửu Tiêu cao giọng : “Sư huynh, sao huynh vẫn hiểu ra? Huynh chỉ bị thái tử kia lợi dụng, kẻ giết người là thái tử, là Hách Liên Dực! sát hại Tưởng đại nhân, hãm hại nhị hoàng tử, kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa như thế, huynh còn muốn giúp đến khi nào?” Đến khi lên làm hoàng đế? Để gây tai vạ cho giang sơn Đại Khánh ta sao…”

      tiếp nữa, vì bị Chu Tử Thư dùng cái bạt tai cắt đứt, Lương Cửu Tiêu ôm má nhìn sư huynh, vẻ mặt sao tin được: “Sư huynh…”

      Người thương nhất từ cho đến lớn lại tâm đánh ?Động tĩnh bên này lập tức kéo người đứng gác ngoài cửa vào, và bóng đen đột ngột xuất trong phòng, lặng lẽ tiếng động.

      Chu Tử Thư nghiến răng thốt ra mấy tiếng: “… Giải xuống cho ta.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :