1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 55: Hiểu lòng chàng, hẹn chàng kiếp


      Ô Khê lời này ra, kỳ thực trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm. có thế nào cũng chẳng đến nỗi sao đo tính toán với tiểu nha đầu cộng cả tuổi mụ mới lên được bốn, còn chưa phân biệt được nam nữ khác nhau. Lời này Cảnh Thất cho nghe, cũng là cho thái tử nghe. Mấy ngày trước nhận được thư của đại vu sư, đại vu sư giờ tuổi cao, thương nhớ vô cùng, có ý muốn giao Nam Cương cho cai quản. Tính ra Ô Khê đến kinh thành ngót nghét chín năm. Ngày ấy vì cân nhắc đến tuổi tác của đại vu sư, Đại Khánh và Nam Cương liền hiệp định với nhau để vu đồng làm con tin mười năm. tại công phu luyện tốt, sách đọc chỉ tầm tầm nhưng cũng có gì trở ngại. ngày rời khỏi mảnh đất thị phi này gần kề.

      Thế nên sợ Hách Liên Dực.

      Cảnh Thất từng dạy , người như Hách Liên Dực, tuyệt đối làm ra những chuyện uy hiếp đến an toàn quốc gia, mạo hiểm nguy cơ Đại Khánh cùng Nam Cương lần thứ hai khai chiến mà đắc tội với người kế thừa duy nhất của mảnh đất ba ngàn dặm mịt mù chướng khí kia.

      chỉ bận lòng phản ứng của Cảnh Thất mà thôi. Ô Khê biết bản thân ra những lời ấy trong tình huống này là bức ép đối phương. muốn làm như vậy, thế nhưng thời gian ở lại Đại Khánh chẳng còn nhiều. Nếu phải bất đắc dĩ tuyệt đối dùng thái độ cương quyết này miễn cưỡng Cảnh Thất. Con người Cảnh Thất tuy nhìn có vẻ nước chảy bèo trôi, như thể với người nào, vật gì y cũng vừa lòng vô hạn, người khác gì y cũng gật đầu khen hay, thích cái gì liền giả vờ giả vịt bóng gió, thế nhưng trực giác mách bảo Ô Khê rằng - thể chạm vào điểm mấu chốt của người này. còn biết điểm mấu chốt của người này ở đâu, bởi vậy lúc này mới thấp thỏm yên.

      Bởi vì để tâm, nên mới sợ được sợ mất. So với Hách Liên Dực giật mình sửng sốt, Cảnh Thất ngược lại chẳng cần đến giây lưỡng lự, gỡ cánh tay xuống, vỗ về phen như trêu chọc, tùy ý cười rằng: “ linh tinh gì đó, dạy hư tiểu nương nhà người ta rồi. Nghĩ sau này Tưởng đại nhân tìm được ngươi tính sổ hay sao?”

      Dứt lời y liền cúi người xuống, bế Tưởng Tuyết lên, cầm chiếc khăn từ tay a hoàn hầu hạ bên cạnh, sau đó cách tầng vải, cầm miếng điểm tâm lên đút cho Tưởng Tuyết ăn, : “Ngươi đừng nghe vị đại ca kia vớ vẩn, tiểu nương con nhà tử tế mà cứ luôn miệng muốn lập thê nọ kia, sau này thể gả được cho ai tính sao?”

      Vừa mới muốn nhận người ta làm dưỡng nữ, giờ Ô Khê bên kia lại trở thành “đại ca”, Hách Liên Dực cúi mặt, lẳng lặng nâng chén trà lên, năng gì. Thần sắc Ô Khê ban nãy Hách Liên Dực thấy rất rảng, trong lòng thoáng hậm hực, nhưng rốt cuộc cũng dằn lòng lại phát tác ra ngoài. Giờ thấy Cảnh Thất biết là vô tình hay cố ý mà xử như vậy, lại càng vững dạ hơn. biết giữa Nam Cương và Đại Khánh có hiệp định, cũng biết vu đồng kia sau năm nữa phải trở về, liền thầm cười lạnh trong lòng - tên mọi rợ phương Nam này còn dám tơ tưởng đến Bắc Uyên cơ đấy, thế có khác gì mò trăng đáy nước ?

      Vốn dĩ thứ khiến Hách Liên Dực đau đầu nhất chính là cái tính ba ngày hai bận làm loạn, thỉnh thoảng còn chạy khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt của Cảnh Thất. Giờ lại vì thế mà thấy hơi đắc ý trong lòng. nghĩ người này trời sinh nên sống trong phú quý giàu sang, cẩm y ngọc thực. Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ này, trừ ba mươi dặm ven sông Vọng Nguyệt kia ra, khắp vạn trượng hồng trần còn nơi nào có thể nuôi sống nổi y đây?

      Mọi rợ phương Nam đúng là mọi rợ phương Nam, đến mơ mộng cũng viễn vông như thế.

      Thần sắc Ô Khê có điểm gì khác lạ, thường ngày vốn kiệm lời, bởi thế vẻ mặt cũng quen bình tĩnh gợn sóng. Ô Khê chỉ lẳng lặng vươn tay, khẽ chà lên chỗ Cảnh Thất vừa đẩy ra, sau đó lời ngồi về chỗ cũ, nhìn Cảnh Thất cùng Tưởng Tuyết chơi đùa đến quên trời quên đất, nghe Hách Liên Dực thỉnh thoảng góp vui mấy lời. Như thể biến thành bức tượng bất động, cười.

      căng thẳng hồi, rốt cuộc lại đánh giá thấp bản lĩnh “quanh co” của người này - điểm mấu chốt của Nam Ninh vương nên đụng tới, nhưng y cũng có khả năng khiến người khác muốn chạm cũng đừng mơ.

      Mãi đến khi mặt trời ngả về Tây, Chu Tử Thư mới dẫn Lương Cửu Tiêu trở lại, vẻ mặt trầm, đích thân đưa Tưởng Tuyết về Tưởng gia. Lương Cửu Tiêu gục đầu xuống, bộ dạng như quả cà mới bị sương gió vần cho tơi tả, đứng sau lưng Chu Tử Thư mà ấm ức liếc ngang liếc dọc. Tưởng Tuyết chơi đến mệt nhoài, muốn đường nữa, cứ nằm ỳ trong vòng tay Chu Tử Thư, úp sấp người vai , sau đó nhướng mắt trợn mày làm mặt quỷ với Lương Cửu Tiêu.

      Hách Liên Dực cũng theo họ rời .

      Cảnh Thất tiễn đoàn người rồi mới trở vào trong viện, lại thấy Ô Khê đứng thẳng tắp thân mình, lẳng lặng nhìn mình. Ban nãy Cảnh Thất chỉ thấy cánh tay bị nha đầu Tưởng Tuyết mũm mĩm ép đến hơi nhưng nhức, giờ thấy Ô Khê bộ dạng thế này, đến cả đầu cũng thấy đau luôn, có chút phiền muộn của “cậu tú tài đụng ngay lính”. Y làm vương gia quen rồi, luôn cho rằng thế gian có những lời hàm ý như vậy chỉ cần đến độ là dừng, tuy trong lòng mọi người đều cả, nhưng tiện ra, giữ lời lại trong lòng, sau này muốn tiến lùi thế nào cũng được. Tội tình gì phải phanh phui mà chặn hết lối . Y thấy bản thân có phần thất bại, bao năm qua giảng sách cho con lừa cứng đầu này, đúng là đàn gảy tai trâu mà.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      chờ Cảnh Thất lên tiếng, Ô Khê giành lời: “Ta có chỗ nào tốt, ngươi chỉ cần tiếng thôi, muốn ta thay đổi sao cũng được.” tập võ lâu năm, vóc người cao lớn, vai rộng eo thon, cực kỳ tuấn tú. Ngũ quan cũng thay đổi, còn nét ngây ngô khờ dại thuở , đường nét gương mặt dường như sâu sắc hơn chút, góc cạnh ràng, giống như dao gọt mà nên, là thanh niên cực kỳ xuất chúng.

      Cảnh Thất tựa người vào cây liễu cạnh cửa viện, hai tay khoanh trước ngực, nghe thế chỉ lắc đầu.

      Ô Khê tiến về phía trước bước, có phần khẩn thiết: “Ngươi cứ thực lòng , thế nào ta cũng thay đổi được… Hay là ngươi ghét bỏ ta?”

      Cảnh Thất lại im lặng lắc đầu.

      Ô Khê hỏi: “Vậy sao ngươi lại cần ta?”

      Cảnh Thất cười bẫng, hời hợt bảo rằng: “Từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa, Tam Hoàng Ngũ Đế giáng trần tới nay, nam cày bừa nữ dệt vải, dương điều hòa, đó chính là đạo trời, là luân lý. Ta giảng giải cho ngươi nghe bao lâu như thế, chẳng nhẽ đều đổ xuống sông xuống biển cả sao?”

      Đường nhìn của y thoáng dời xuống dưới, vẻ mặt hững hờ, nét cằm hơi nhọn, nhìn vào thấy thần thái mang phần lạnh nhạt.

      Ô Khê : “Ngươi đừng qua quýt cho có lệ. ràng ngươi với hoàng đế rằng mình thích nam nhân…”

      “Ta?” Hàng mày dài khẽ nhướng lên, Cảnh Thất , ngoài cười mà trong sao cười nổi: “Đời này của ta dựa vào hoang đường mà sống, đứng là chỉ thích nam sắc mà thôi, dù ta với hoàng thượng ta thích mèo thích chó, muốn cùng súc sinh sống hết kiếp này ngài cũng vui lòng - ngươi và ta giống nhau sao?”

      Dứt lời, đợi Ô Khê đáp lại, y vung tay áo quay : “Ta tài hèn học mọn, dạy dỗ thời gian dài như thế cũng được thứ gì nên hồn, vu đồng cần tới nữa, tìm người khác cao minh hơn .” Ô Khê nghe vậy liền lao lên như ánh chớp giữ y đứng lại. dám chạm vào y, chỉ có gan dùng ngón tay nhàng nắm lấy ống tay áo rộng, cố gắng nhẫn nhịn, muốn sắc thái tình cảm mặt mình đừng quá ràng như thế. gắng sức cả nửa ngày trời, cũng chỉ vờ vịt được bề ngoài, trong lòng lại trống rỗng khôn cùng, thốt nổi câu. Hồi lâu sau mới nghe mấy tiếng trầm thoát ra từ miệng Ô Khê: “Ngươi… đừng tức giận.”

      Cảnh Thất cười nhìn , Ô Khê thấp giọng bảo: “Ngươi đừng tức giận, ta như thế nữa… Ngươi đừng… thèm gặp mặt ta…”

      Ô Khê hoang mang lắm, chỉ sợ đối phương đáp trả câu tuyệt tình, liền vạn kiếp bất phục. Chưa bao giờ thấy trong lòng đau đớn đến vậy, hối hận đến vậy. Cái khoảng khắc thuở thiếu niên khi con tim trong lòng ngực tình lình rộn rã, những tháng năm thuở thiếu niên tất thảy đều cầu mà được, cái cảm giác thuở thiếu niên khi tình ý mềm như nước bị người ta nắm trong tay, khẽ trêu cợt chút thôi đau đớn tột cùng. Mà nay dằng dẵng tháng năm trôi, trái tim như chai , chẳng còn thứ tình ý như thế rót cạn cả linh hồn ấy nữa, nước tầm thường sao sánh với biển khơi(*).

      (*) Nguyên văn: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy. Trích trong bài thơ Ly Tư của Nguyễn Chẩn. Nguyên văn như sau:

      “Tằng kinh thương hải nan vi thủy

      Trừ khước vu sơn bất thị vân.”

      “Thương hải” và “vu sơn” là hai hình tượng lớn nhất tuyệt mỹ nhất của thế gian. Biển thẳm sâu rộng gì sánh được, khiến cho nước những nơi khác so mà hổ thẹn. Nguyễn Chẩn dùng hình ảnh này để dụ tình cảm giữa vợ chồng ông như nước nơi biển thẳm và mây chốn non Vu, thế gian thứ sánh bằng.

      Định rằng phóng túng lần say, giữa hát ca nâng chén, miễn cưỡng còn vô vị.

      Đai áo lỏng cài hối hận, tương tư héo úa cả thân gầy(*).

      (*) Trích trong thơ Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh. Nguyên văn:

      “Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy, đối tửu đương ca, cường nhạc hoàn vô vị. Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.”

      Vẻ mặt đột nhiên khơi dậy những ký ức xa xưa bao năm nay Cảnh Thất vẫn chôn sâu trong dạ. Y nhớ lại ba mươi hai năm cuộc đời mình, nhớ lại những năm tháng như cào gan xé ruột, nhớ lại mấy trăm năm cuồng dại ngồi đầu cầu Nại Hà khổ đắng ngóng trông. cuồng dại khiến con người mật mỏi thế nào, thế gian này còn ai tỏ tường hơn y, Cảnh Thất buông tiếng thở dài khẽ: “Ô Khê, đừng như thế, tội tình gì đâu?”

      Ba trăm năm trước, giữa đêm trời vào khuya, Chu Tử Thư từng cau mày với bản thân rằng: “Vương gia, tội tình gì phải thế này?”

      Người đứng ngoài hiểu nỗi lòng kẻ đứng trong, ngàn vạn tâm tư, nhân gian chẳng có nơi nào đặt xuống, lấy tư cách gì chuyện người ta.

      Bản thân y ba trăm năm trước đột nhiên củng người trước mặt ba trăm năm sau chồng lại làm thể, Cảnh Thất gần như vô thức thốt lên: “Nếu như… Nếu ta có thể sống đến ngày ngươi trở lại Nam Cương, nếu lúc ấy thiên hạ thái bình mưa hòa gió thuận, nếu ta có thể sống mà rời khỏi kinh thành, đến chỗ ngươi trú tạm vài năm cũng sao cả.”

      Ô Khê trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn y, cứ như từng từ từng chữ đều hiểu , thế nhưng xâu chuỗi chúng lại với nhau lại chẳng hiểu ra sao, lúc lâu sau mới run giọng hỏi lại: “Ngươi… ngươi … ngươi ưng thuận ta đúng …”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      chỉ thấy trái tim mình như muốn lao ra từ lồng ngực, siết chặt khiến ống tay áo Cảnh Thất xô lệch cả hình hài.

      Cảnh Thất cười khổ: “Nếu ngày như thế, ta tất lại nuốt lời.” Vào thời điểm thiên hạ thái bình, gió hòa mưa thuận, bản thân có thể sống mà rời khỏi kinh thành, rút lui khi nghiệp lớn thành - từ lúc đầu thai chuyển thế đến nay, mười mấy năm ròng y bày mưu tính kế chỉ vì chuyện này. Chỉ điều sơ sẩy, đâu phải cái mạng bào bọt chẳng đáng tiền của bản thân tong là xong chuyện. Đời nào có chuyện dễ dàng như thế?

      Có điều, y nhẫn tâm nhìn chấp nhất u mê như vậy, lại đành lòng gian dối dỗ dành.

      Nhưng như vậy cũng đủ để Ô Khê sung sướng đến độ quên cả bản thân là ai, ngày ấy lúc từ vương phủ ra, mơ hồ bay bổng, chân chạm đất.

      biết có phải vì trời ấm dần lên mà bệnh tình Hách Liên Bái đột nhiên có điều khởi sắc, sức khỏe dần hồi phục, sắc mặt trở nên hồng hào, cũng cần uống thuốc nữa. Thêm vào đó còn có thể làm bộ làm tịch thượng triều. Thế là cái tinh thần rục rịch ngóc đầu của các phương thế lực lại bị nhết trở lại vào trong bụng. Kẻ trông mong ngài nhanh nhanh về gặp tiên đế nhất là Hách Liên Chiêu suy sụp tinh thần đến mấy ngày liền. cảm thấy lão cha mình chẳng thức thời, già rồi còn chẳng chịu chết, khấp khởi hy vọng phen rốt cuộc chẳng được gì, nhìn ai cũng thấy ưng mắt, đến cả tiểu thiếp mới nạp mà thích nhất cũng bị tìm cơ hội trút giận phen, sợ đến độ sẩy cả cái thai mới tròn hai tháng. Thế là Hách Liên Chiêu lại càng thấy bản thân xui xẻo hơn.

      Hách Liên Bái qua được cơn hung hiểm, cho rằng ông Trời phù hộ bản thân nên đắc ý lắm. Thế rồi ngài lại nhớ đến việc còn chưa kết thúc trước lúc mình đổ bệnh, triều trông thấy Tưởng Chinh liền vui, mới tìm ra khuyết điểm, giáng chức Tưởng Chinh đuổi khỏi kinh thành, cho ông ta tời trấn gần biên giới với Nam Cương làm chức quan quèn. Thế xem như ngài xét đến cái công Tưởng Chinh khó nhọc bao năm qua mà khai ân lắm rồi. Địa phương kia khí hậu cực kỳ ẩm thấp, Tưởng Chinh bước vào tuổi năm mươi mấy, liên tục lâm vào cảnh thấp thỏm kinh hoàng, chuyến lần này đường xá xa xôi, hiểm trở gập ghềnh, lại qua chốn rừng thiêng nước độc, chỉ sợ chưa tới được nơi ấy Tưởng Chinh duỗi chân về trời. Hoàng thượng dùng cách khác để lấy mạng ông ta, còn đày theo cả nhà họ Tưởng.

      Tưởng Chinh chịu bó tay, chỉ đành tạ ân thánh thượng. Người khác thấy có vấn đề gì cả, ngược lại Lương Cửu Tiêu lại buồn khổ vô cùng. rất thích tiểu nương Tưởng Tuyết tinh quái đáng , còn biết chẳng riêng gì bản thân, đến cả tiểu vương gia, đại sư huynh, thậm chí cả thái tử điện hạ cũng có thiện cảm với tiểu nha đầu ấy. Vương gia còn từng trêu rằng, nhìn Tưởng Tuyết nhảy tới nhảy lui trong sân, tự nhiên thấy chút hạnh phúc đơn sơ bình dị của “ụ cửa, chó phì, nha đầu béo”(*). Nhà ai có được bảo bối thế này, quả thực có cho cả núi vàng cũng nguyện đổi. Thế nhưng nha đầu kia sắp phải theo cha tới nơi xa như thế, rời khỏi kinh thành rồi, còn đâu nữa kẹo lạc bánh đường món tò he?

      (*) Đây vốn là câu tục ngữ được lưu hành ở Bắc Kinh. Nguyên văn là: “Thi vố nằng ngư hang thạch lựu thụ, môn đôn phì cẩu bàn nha đầu.” Nằng ngư hang tục ngữ mô tả lại cuộc sống điển hình của tầng lớp trung lưu ở với những đặc điểm tiêu biểu. Ngày hè dựng bạt che nắng, trong sân bày hồ lớn thả cá vàng, trước bình phong trồng mấy chậu lựu, ngoài cửa có ụ cửa lớn, nuôi chó béo, con trẻ trong nhà mập mạp đáng . Cuộc sống thường ngày tuy giàu sang phú quý, nhưng lo cơm áo, thanh thản nhàn nhã.

      Vậy còn khiến nha đầu khổ đến gầy ?

      ngày trước khi gia đình Tưởng Chinh lên đường rời kinh, Lương Cửu Tiêu tới vương phủ. ủ ê bước vào, Cảnh Thất có phần ngạc nhiên, ngờ lại tới đây, liền cười hỏi: “Cơn gió nào lại cuốn Lương đại hiệp tới đây thế này?”

      Lương Cửu Tiêu ngồi xuống, rên rỉ: “Vương gia, trong lòng thảo dân khó chịu quá.”

      Cảnh Thất nghe vậy lặng thinh hồi, sau mới : “Nhân duyên con người ai cho được. Hoàng thượng làm vậy là khai ân lắm rồi, thiên hạ còn lấy đâu ra bữa tiệc tàn, chừng ấy còn là phúc của Tưởng đại nhân.”

      Lương Cửu Tiêu gật đầu: “Vương gia rất có lý, thế nhưng Cửu Tiêu vẫn thấy trong lòng buồn bực.”

      Cảnh Thất cũng tiện thêm gì nữa, liền ngồi cùng với trong chốc lát. Hồi lâu sau Lương Cửu Tiêu mới xem như chỉnh đốn lại tinh thần, cười bảo: “Đúng rồi, sư huynh ta vương gia vừa kiếm được mấy vò rượu ngon thuộc hàng cực phẩm, huynh ấy bận tối mắt tối mũi thoát ra được, kêu ta thay huynh ấy đến nếm thử xem sao, biết… hè hè.”

      Cảnh Thất nghe vậy liền sửng sốt, có phần hiểu Chu Tử Thư muốn làm gì. Lại nghe Lương Cửu Tiêu giải thích: “Ôi chao, thảo dân biết con người vương gia tuy hào phóng, thế nhưng trước giờ tiếc rượu như mạng vậy. Ngài yên tâm , thảo dân uống nhiều đâu, thảo dân hứa với Tưởng Tuyết sáng mai tới tiễn Tưởng đại nhân. Ngài thưởng cho mấy chén để thảo dân nếm vị, cũng xem như cho thảo dân cái cớ về khoác lác với đại sư huynh…”

      Đến đây Cảnh Thất sao còn chưa , trái tim y đột nhiên nặng trĩu, miễn cưỡng nở nụ cười, siết lấy móng vuốt của chồn tía cuộn trong lòng: “Vậy ngươi phải chờ chút, nó với ngươi đội trời chung, vạn nhất lát nữa ta giữ được, nó lại xông tới cho ngươi vài đường … Giờ ta đưa nó về chỗ vu đồng trước.”

      xong y liền đứng dậy. Lương Cửu Tiêu còn vô tâm vô tình tặc lưỡi: “Vị vu đồng này thể diện đúng là lớn quá, việc lặt vặt thế này mà cũng cần vương gia đích thân chuyến…”

      còn chưa hết câu, chồn tía vốn ngoan ngaoãn cuộn mình trong lòng Cảnh Thất liền há miệng nhe nanh, dọa cho phải ngậm miệng ngay tức khắc.

      Cảnh Thất bước hề dừng lại.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 56: Miếu hoang đổ nát


      Ô Khê chuẩn bị dùng cơm, thấy Cảnh Thất tới giờ này có phần kinh ngạc. Cảnh Thất thả chồn xuống, mặc nó vào trong viện nhảy nhót ăn chơi, rào trước đón sau mà : “Cho ta loại thuốc mê có thể thả vào rượu, khiến người khác phát giác được ra.”

      Ô Khê thoáng ngẩn người, nhưng hỏi câu nào, chỉ quay sang với Nô A Cáp: “ lấy thuốc tới cho vương gia.”

      Cảnh Thất ngập ngừng, lại đột nhiên gọi giật Nô A Cáp lại: “Thứ “Túy sinh mộng tử” lần trước ta cẩn thận hít thử… có còn ?”

      Ô Khê liền bảo: ‘ lấy “Túy sinh mộng tử” tới đây.”

      Nô A Cáp dám chậm trễ, lập tức mang bình tới. Ô Khê nhận lấy thuốc rồi đưa cho Cảnh Thất, tỉ mỉ cho y liều dùng. Cảnh Thất miễn cưỡng nở nụ cười, tiếng cảm ơn, sau đó ngồi nán lại, nhận thuốc xong liền muốn luôn. Ô Khê như đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn đứng bật dậy đuổi theo, kéo vai y lại, vỗ mấy cái: “Ngươi cần lo lắng, thuốc này rất tốt. Ngươi uống mơ thấy thứ bản thân mong muốn nhất. Ít nhất… trong mộng cũng vui sướng vô cùng.”

      Cảnh Thất cười khẽ, lắc đầu, quay người rời . Ô Khê cứ đứng yên đó nhìn theo bóng lưng y, cả người như thể mất hồn, Nô A Cáp kìm được mới hỏi: “Vu đồng, vương gia sao vậy nhỉ? Ngài ấy cần “Túy sinh mộng tử” làm gì?”

      “Y chuẩn bị làm chuyện tốt.” Ô Khê , thanh bẫng, “Mỗi lần y làm chuyện tốt, đều nở nụ cười trống rỗng như vậy.”

      Nô A Cáp ngẩn người: “Vương gia chuẩn bị làm chuyện… tốt ư?”

      Ô Khê thở dài, ngồi lại xuống ghế: “Y làm rất nhiều rất nhiều chuyện tốt, thế nhưng chuyện nào là do y muốn cả. Ta tin y là như vậy, bởi ta thích y.”

      Thích người, thích người, sống trong cảnh mơ màng, dựa vào hồ đồ mà sống, tất cả đều là những thứ mơ hồ lẫn lộn, khó bề phân . Có những khi con người ta phải dựa vào lòng tin mà sống, nếu ngươi tin nó là , vậy nó chính là .

      ***

      Hiếm khi thấy Hách Liên Bái chôn chân trong thư phòng, biết có phải lâu lắm ngài tới chỗ này , mà những thứ bàn ngài đều thấy quen thuộc lắm, rồi lại cứ có cảm giác kỳ quái làm sao. Ngài cho tất cả người xung quanh lui xuống, chỉ để lại mình Hỷ công công hầu hạ bên người. Đột nhiên, ngài rầm rì như tự : “Có đôi khi trẫm cảm thấy bản thân làm sai.”

      Hỷ công công cười gượng: “Sao hoàng thượng lại như vậy?”

      Hách Liên Bái ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn vị công công, thần sắc có phần đờ đẫn. Mái tóc ngài lấm tấm pha sương, sắc mặt tuy tệ nhưng có nếp nhăn. Cánh tay có cơ có thịt, da dẻ lại vừa chùng vừa nhão, người khác liếc mắt trông qua sinh ảo giác người này gầy gò tựa cành khô - dù bệnh tình khỏi, ngài cũng già rồi. Bỏ bộ long bào khoác người xuống, vẻ mặt thẫn thờ của ngài giống như tất cả những cụ già đơn trong thiên hạ, tiều tụy, đờ đẫn, mang theo vẻ chờ mong có chút gì mờ mịt, khiến người khác nhìn vào cũng thấy xót xa. Như thể cả con người ngài chỉ còn lại tấm long bào kia thôi.

      Mãi đến khi nụ cười mặt Hỷ công công cứng đờ cả lại, Hách Liên Bái mới thong thả cất lời: “Tưởng ái khanh làm quan trong triều nhiều năm, có công lao, cũng có khổ lao, ngày mai… ngày mai ông ấy rời khỏi kinh thành, ngươi hãy tiễn ông ấy đoạn đường, đừng để ông ấy tới chỗ ẩm thấp kia phải chịu khổ. Chớ làm trong kinh thành, mà khiến chúng khanh gia tiễn biệt phải lo lắng hãi hùng.”

      Hỷ công công nghe mà chấn động, khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng Hách Liên Bái, sau mới khom lưng thưa: “Nô tài tuân chỉ!”

      Người như lá rụng, mạng như cỏ rác, sĩ tộc công khanh mà còn như thế, huống chi bách tính tầm thường? Địa vị đủ cao phải đủ thông minh, đủ tàn nhẫn, đủ khoan ngoan sâu sắc, đủ biến hóa khôn lường.

      Chỉ vì có thể sống sót mà thôi.

      Đêm hôm đó Lương Cửu Tiêu giấc mơ, thấy bản thân ở trong khu vườn lớn. Như nơi từng ở khi còn rất , khu vườn lưng chừng giữa sườn non, có hoa đào bừng nở khắp núi rừng. Hoa đào độ tươi tốt nhất, nở đến sum suê, phảng phất như che lấp mất cả trời cả đất. Quanh khu vườn có con lạch quanh co nông nước, uyển chuyển kéo mình xuống tận chân núi mới thôi. Đứng từ đỉnh cao nhìn xuống, nom như dải lụa trắng ngần như như giữa biển hoa. Phía sau núi còn có thác, có sông , có ánh trăng mềm như nước, có đỉnh núi lồng lộng tựa trời cao.

      Còn cả… đại sư huynh nữa.

      Đại sư huynh mấy năm nay vẫn quay cuồng trong đủ thứ việc thế tục, hành tung xuất quỷ nhập thần, nay gương mặt phảng phất nét cười, đến cả mắt mày cũng giãn ra thư thái. Sư huynh tay xách hai vò Trúc Diệp Thanh, tự uống vò, rồi ném cho vò còn lại, sau đó với rằng sư huynh đâu nữa, mỗi năm trở về khu vườn này trú qua đông giá, đợi đến khi hoa đào nở hết, dẫn cùng lang bạt giang hồ.

      Lương Cửu Tiêu khỏi cười vang.

      Chỉ là, núi sâu ngày tháng, ngoài đời ngàn năm. Đợi đến khi Lương Cửu Tiêu tình lại là chạng vạng ngày hôm sau. Lương Cửu Tiêu lồm cồm bò dậy, ngồi giường, đưa tay dụi mắt, ngơ ngác nhìn sắc trời tối dần bên ngoài. lúc lâu sau mới nhận ra bây giờ là lúc nào, có phần kinh ngạc lắm. chỉ thấy lúc bản thân ngã xuống là giờ này, sao mở mắt ra vẫn là giờ này?

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ngồi ngây ra lúc, đầu đau, chỉ có phần dại ra, suy nghĩ cho ràng được. bèn từ từ bò dậy, tự rót cho mình chén trà, uống xong rồi mới tỉnh táo ra chút ít. Cảnh mộng như ràng trước mắt, hoàn toàn giống thường ngày chỉ cần tỉnh dậy là quên hơn phân nửa. nhớ tới nét cười chủa Chu Tử Thư bên dưới gốc đào, nghĩ sao cũng giống y như vậy. Lương Cửu Tiêu nghĩ đến xuất thần, sau lại kìm được mà ngây ngô cười rộ lên.

      Đột nhiên, có người nhàng đẩy cửa tiến vào, thấy tỉnh rồi mới “A” tiếng, cất lời: “Lương đại hiệp, rốt cuộc ngài cũng tỉnh lại rồi.”

      Lương Cửu Tiêu hoàn hồn, quay đầu lại thấy là Cát Tường có phần xấu hổ, bèn day day thái dương, hỏi: “Ngươi xem xem, vương gia loại rượu này uống xong rất say, ta lại chẳng nghe. Khi say ta làm chuyện gì mất mặt đấy chứ?”

      Cát Tường liền cười đáp: “Đại hiệp có làm gì đâu, chỉ uống nhiều đến nỗi ai gọi cũng tỉnh dậy mà thôi. Ngài có cần rửa mặt chải đầu , để Cát Tường bưng nước tới cho?”

      Lương Cửu Tiêu vội hỏi: “Giờ là giờ nào rồi?”

      Cát Tường đáp: “Ngài ngủ trọn ngày đêm rồi.”

      Lương Cửu Tiêu sửng sốt hồi, sau đó đứng phắt dậy, miệng rằng: “Ôi chao, thế chết rồi, ta hứa tiễn Tưởng đại nhân lên đường, thế này …” loanh quanh mấy bước ở đó, gõ lực vào trán mình mấy cái liền: “Này uống rượu, lại làm lỡ việc rồi!”

      Cát Tường khuyên: “Lương đại hiệp chớ nóng ruột, vương gia thấy gọi ngài dậy được, sáng sớm nay cùng chư vị đại thần tới tiễn Tưởng đại nhân rồi. Chắc hẳn vương gia cũng giải thích ràng, Tưởng đại nhân trách ngài đâu.”

      “Tưởng đại nhân trách móc ta, chẳng lẽ Tiểu Tuyết lại hận ta cả đời hay sao?” Lương Cửu Tiêu cau mày, rồi lao ra ngoài như vừa hạ quyết tâm gì đó: “ được, ta phải lên đường đuổi theo bọn họ - Cát Tường huynh đệ, phiền ngươi báo lại với vương gia tiếng giúp ta…”

      Lời còn chưa dứt, người mất hút chỉ sau mấy cái nhín người. Thực ra giờ này Cảnh Thất ở trong thư phòng, đứng bên song cửa đưa mắt nhìn tất thảy. Y nhìn bóng người Lương Cửu Tiêu nhoáng lên cái, liền biến mất khỏi tầm mắt, gương mặt lộ chút cảm xác nào.

      Bình An đứng sau lưng y, thấp giọng thưa câu: Vương gia, Lương đại hiệp rồi.”

      lâu sau Cảnh Thất mới gật đầu, khẽ bảo: “Ngươi tới chỗ Chu công tử, báo cho tiếng. Cứ người ta chỉ giữ được tới lúc này thôi, những chuyện còn lại xem rồi giải quyết .”

      Bình An thưa vâng tiếng, sau đó lui ra ngoài. Ô Khê ngồi sau đọc sách bên bàn, ấy thế mà nửa ngày lật nổi trang. Cảnh Thất thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thất thần nhìn bóng lưng y. lúc lâu sau, thấy Cảnh Thất đột nhiên giơ tay lên che ngực, lưng hơi khom xuống, nghiêng người tựa lên tường. Ô Khê vội đứng bật dậy, bước tới bên người , lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao thế?”

      “Lòng ta đau.” Con mắt Cảnh Thất hơi khép lại, hàng mi dài khẽ rung lên, chân mày cau lại, làn môi khẽ động như lẩm bẩm mình: “Lương tâm đau…”

      Ô Khê lẳng lặng đứng su lưng y chốc, sau đó từ từ vươn tay lên, thử thăm dò mà ôm lấy thắt lưng Cảnh Thất. Người kia tự nhiên tự động tựa người vào lòng , liền xích lại gần, áp lồng ngực bản thân sát vào lưng y, xuyên qua tấm lưng hơi khom lại đó, cảm giác được nhịp tim đối phương đập, rất chậm, từng nhịp giáng xuống, phảng phát thứ cảm giác nặng trĩu mà mục nát.

      Cảnh Thất để mặc cho ôm.

      Ô Khê vô thức đếm số nhịp tim y đập, như thể làm vậy có thể lý giải được thứ cảm giác kỳ quái như có như phảng phất thân thể người này, như thể làm vậy có thể ngửi ra chút dấu vết của tiền căn hậu quả người y. Nhưng làm được, Ô Khê bi ai nghĩ, thế giới của vĩnh viễn chỉ là đường thẳng tắp, còn trong lòng Cảnh Thất lại có vô số những vòng tròn xoắn lại với nhau, quanh co ngoằn ngoèo, có lẽ đến chính bản thân y cũng chẳng phân cho được đường ấy từ đâu bắt đầu, đến đâu kết thúc.

      ***

      từ kinh thành ra ngoài, qua đình nghỉ chân, vượt khỏi cổng thành là bước lên lối Hàm Dương xa mờ, tin tức bặt tăm(*). Đường dẫn về Nam, càng càng hoang vu, càng càng xa tít, đường càng thêm hẹp, trời càng u ám.

      (*) Lấy ý từ câu thơ “Hàm Dương cổ đạo trần tuyệt” trong bài Ức Tần Nga của Lý Bạch.

      Lương Cửu Tiêu giục ngựa phóng như bay. nhẩm tính đoàn người Tưởng Chinh phần lớn là người già yếu, tất nhanh được. Đoàn người mới xuất phát được ngày, giờ này cũng phải dừng lại nghỉ chân. Giờ lao như vậy, chỉ cần nửa đêm là đuổi kịp. Ven đường qua mấy thôn trấn , Lương Cửu Tiêu nghe ngóng từng chỗ , cả nhà Tưởng Chinh lên đường, người nhiều vật nhiều, cũng xem như dễ gây chú ý, người qua lại thấy rồi ai cũng nhớ, liền dễ dàng lần được dấu đuổi theo. Càng cách xa kinh thành, cự ly giữa các thôn, trấn, huyện cũng lớn hơn. Rời kinh thành khoảng hơn năm mươi dặm về phía Nam, vừa lúc gặp huyện Thanh Hà, cũng xem như là huyện lớn. Lương Cửu Tiêu phỏng đoán đến tám chín phần là chỗ này rồi, liền khắp các nhà trọ gõ cửa tìm người. Thế nhưng gõ cửa hết mọi nhà, tiểu nhị bị đánh thức ai bực dọc lắc đầu, như thể đoàn người Tưởng Chinh chưa từng qua đây vậy. Lương Cửu Tiêu đột nhiên có dự cảm lành, bèn nhảy lên lưng ngựa, chạy trở về. vừa giục ngựa vừa nghĩ, trấn phía trước ràng có người từng thấy đoàn người như thế, sao đột nhiên lại có tin tức nữa.

      ở trong huyện, lại dừng chân ở trấn kia, bọn họ có thể đâu được nữa? Chẳng lẽ lại dẫn theo đoàn người toán người già trẻ cùng tài sản, nghỉ đêm giữa rừng sao? Lần này thả chậm tốc độ, vừa vừa chú ý quan sát, đến cả miếu hoang bên đường cũng bỏ qua, xông vào kiểm tra lượt. Trời quá nửa đêm mà vẫn thu hoạch được gì.

      Lương Cửu Tiêu liền định trú tạm trong miểu đổ tối, đợi đến ngày mai trời vừa sáng nghe ngóng phen. bèn nhóm đống lửa lên, định co người ngủ tạm cỏ. Nhưng mới vừa nằm xuống, khóe mắt liếc thấy mấy vết gì chỗ góc tường. nhảy dựng lên, nương theo ánh lửa tiến lại gần xem thử - ngờ lại là vết máu. Tim Lương Cửu Tiêu đột nhiên đập gấp, lần theo vết máu nửa nữa kia lần ra phía sau, đẩy cánh cửa sau của căn miếu đổ ra, khỏi chết sững cả người.

      Xác người chất đầy sân, la liệt ngổn ngang, mặc cho máu thịt hỗn độn, vẫn có thể nhận ra mấy gương mặt quen thuộc trong số đó. Còn cả thân thể nho cuộn trong lòng vú em, bị đao xuyên qua cả hai người lớn . Lương Cửu Tiêu vô thức gầm tiếng khản đặc, thấp trầm nghẹn đắng, thành thành tiếng. Đầu ong lên, nghĩ chuyện này sao có thể xảy ra, nhất định lại là giấc mộng chân thực đến kinh hoàng.

      Bó đuốc trong tay rơi xuống đất, lăn hai vòng liền tắt ngúm. Ánh trăng lạnh lẽo buông mình, chiếu xuống thân thể những con người chết nhắm mắt kia, địa ngục nhân gian, còn gì khác với chốn này.

      lâu sau, mới xông ra ngoài, bỗng lại vấp phải ngưỡng cửa, lảo đảo bổ nhào tới cạnh chỗ thi thể bé của Tưởng Tuyết. quỳ sụp xuống, run rẩy đẩy tay vú em ôm tiểu nương đáng ra. Vòng tay của nữ nhân kia cứng còng cả lại, thử hai lượt vẫn làm được, chỉ có thể xuyên qua khe hở giữa cánh tay mà trông thấy gương mặt bé con.

      Đôi đồng tử lúc nào cũng cười đến cong vút như trăng khuyết nay mở to, nhưng chẳng còn chút ánh sáng nào trong đó. Lương Cửu Tiêu ngây ngốc lúc lâu, sau mới đờ đẫn đứng dậy, rầm rì trong miệng: “ được, thể để Tiểu Tuyết rét lạnh ngoài này được…”

      lảo đảo vừa vừa như muốn té nhào, sau đó dùng thanh đao cài bên hông điên cuồng đào đất, rồi lại bực mình thấy đào chậm quá, bèn bắt đầu dùng tay cào, vẻ mặt dại ra.

      Mãi dến khi bị người từ phía sau thình lình ôm chặt lấy - nhếch nhác tàn tạ cả người, biết đào hố, hay là muốn chôn sống luôn cả bản thân trong đó. Lương Cửu Tiêu ngơ ngác quay đầu lại, đám người tay cầm đuốc đứng phía sau, ánh lửa chói khiến mắt nhói lên. lúc lâu sau mới nhận ra người ôm mình là đại sư huynh Chu Tử Thư của .

      Cuối ùng cũng kìm được, bèn lớn tiếng khóc nấc lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :