1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Các quan nghĩ bụng, lần này Tưởng đại nhân xui xẻo tới nơi rồi. Hoàng thượng tìm được cơ hội xử lý ông ta, giờ Lục đại nhân lại thức thời dâng tấu lên tận cửa. Chẳng ai ngờ sau khi nghe hết những gì Lục Thâm , Hách Liên Bái lại trầm ngâm chốc lát, chẳng những có phản ứng quá khích nào, ngược lại còn do dự hồi, sau mới hời hợt câu: “Lục khanh quá lời rồi.”

      Cứ thế, chuyện này bị ngài gác qua bên đề cập nữa. Chúng nhân ai nấy đều kinh ngạc thôi, trong lòng thầm lo lắng, biết vị hoàng thượng bất thình lình biến thành “minh quân” kia thầm cân nhắc điều gì, hay là quyết trừng trị nhị điện hạ rồi. Nhất thời vây cánh cũ của nhị điện hạ có ít người tâm thần hoảng loạn, số ít phe phái dựa hơi bắt đầu dao động, mưu tính khắp nơi tìm lối thoát thân. Đến cả người ban đầu còn lo lắng yên, chỉ sợ Tưởng đại nhân gặp chuyện gì là Hạ Doãn Hành cũng chậc lưỡi kinh ngạc mãi, thầm nhủ thái tử điện hạ quả nhiên có bản lĩnh, lời cấm có sai. Thái tử bảo Lục đại nhân viết tấu chương như vậy, hoàng thượng cũng còn cách nào. Lần này hoàng thượng “xử lý” Tưởng đại nhân, mơ hồ cho các triều thần thấy thái độ của mình. Tuyệt kỹ “xoay theo chiều gió” của các vị đại nhân đều luyện đến độ nước chảy mây trôi, về sau chẳng ai dám tùy tiện dâng tấu nữa, đến lúc hoàng thượng muốn trút giận , chỉ sợ cũng tìm được lý do.

      Vì chuyện này, Hạ Doãn Hành còn thầm thấy mừng trong dạ, nhủ rằng lần này Tưởng đại nhân được an toan.

      Kỳ thực lần này Lục Thâm dâng tấu lên, bất luận Hách Liên Bái có căm tức chuyện Tưởng Chinh cầm đầu gây chuyện thế nào chăng nữa, cũng thể dùng lý do ấy đả kích ông ta được, lý do cũng rất đơn giản - Tưởng Chinh là người tay ngài nâng đỡ, vị quan duy nhất có thể xem là “dùng được” dưới trướng vạn tuế gia “ minh thần võ” ngài đây chỉ có độc ông ta. Lục Thâm Tưởng Chinh “với bề đón ý hùa, a dua xu nịnh” cách hùng hồn khẳng khái, vàng sợ lửa thiêu. Hoàng thượng nghe xong lại thấy khẳng khái hùng hồn cho lắm. Tưởng Chinh phải người hiểu thủ đoạn, trước nay ông ta vẫn biết vị vạn tuế gia này bùn nhão đắp nên tường, lại ưa sĩ diện. Bởi thế trước nay bao giờ những lời khuyên nhủ hoàng thượng nghiêm chính trước mặt bao người đâu, mà chỉ thầm lải nhải mấy câu rồi thôi. Cứ thế, cứ nghe lải nhải phiền lòng quá, Hách Liên Bái còn đóng cửa thèm gặp Tưởng đại nhân kia nữa.

      Hách Liên Bái có thể xử lý Tưởng Chinh bằng bất kỳ tội danh trời ơi đất hỡi nào, duy độc thể là tội “Ăn ngồi rồi”, “Ton hót a dua” – nếu bản thân ngài thành kẻ nhìn người sáng suốt, đề bạt tin dùng hạng gian nịnh tiểu nhân.

      Cả đời Hách Liên Bái chủ trọng nhất là thể diện, năm đó ngài huy động mấy chục vạn quân tấn công Nam Cương là vì thể diện, căm hận Tưởng Chinh lại vì thể diện, lần này miễn cưỡng dằn cục tức xuống mà bỏ qua cho Tưởng Chinh, cũng vì thể diện. Ngài đưa mắt nhìn thoáng qua Lục Thâm quỳ dưới điện, vẻ mặt vừa mờ mịt lại ngỡ ngàng. Ngài biết người đứng sau vị Lục trạng nguyên này chính là thái tử, lại trông thấy bộ dạng căm phẫn sục sôi của Hách Liên Dực, trong lòng cũng coi như được an ủi phần nào. Ngài thầm nghĩ, tiểu nhi tử này vẫn còn chút tình nghĩa đây, thường ngày trông vào lạnh nóng, đến lúc quan trọng vẫn biết bảo vệ người thân. Lại nhớ đến vài ngày trước, ngài nghe Hách Liên Kỳ khóc lóc thảm thương, nước mắt nước mũi giàn giụa lần này có”kẻ gian” hại mình, câu nào câu nấy đều ám chỉ thái tử, trong lòng liền nảy sinh vài phần khúc mắc, cảm thấy lão nhị tuy đáng thương nhưng cũng quá vô tình. Gặp chuyện uất ức, gã tìm người ngoài mà gây chuyện, lại khăng khăng suy xét chuyện huynh đệ ruột thịt hại mình trước tiên.

      Nghĩ vậy ngài liền thấy có chút vui, cảm thấy nên nhốt nó thêm thời gian nữa, để nó bớt phóng túng , nhận chút giái huấn cũng là chuyện tốt. Vụ án cứ thế bị kéo dài, kéo mãi, kéo mãi, kéo đến tận khi kỳ trai giới sắp kết thúc. Trong thời gian này các phe phái trong triều sôi sục cả lên, nỗ lực tranh giành, phỏng đoán ý tứ của lão hoàng đế, mặt gắng sức làm sạch quan hệ giữa mình và Hách Liên Kỳ, mặt đầy hết những kẻ ngứa mắt về phía gã. Hoạt động thẩm tra Hách Liên Kỳ có động tĩnh gì lớn, có điều bè lũ Triệu Chấn Hưng bị lôi ra làm người thế mạng, quơ mẻ lớn, nhổ củ cải bật cả bùn đất lên, đủ loại tiết mục vạch tội, tố giác đùn đẩy trách nhiệm đua nhau trình diễn, ai cũng chẳng quan tâm “Nê Bồ Tát”(*) nhà mình tõm xuống góc sông nào rồi, người nào lo thân kẻ ấy, tình nghĩa gì cũng dẹp bỏ sang bên.

      (*)Tương truyền Bồ Tát là người cứu khổ cứu nạn, nhưng Nê Bồ Tát làm bằng bùn, nên dễ thấm nước. Dân gian Trung Quốc hay có so sánh hình tượng là “Nê Bồ Tát qua sông” hay “Nê Bồ Tát rơi sông” để ví von việc bản thân cũng trong tình thế hiểm nghèo, còn tâm trí sức lực lo chuyện cứu người nữa.

      Hách Liên Bái vẫn giữ thái độ cao thâm khó đoán, rằng, mặc triều thần ầm ĩ với nhau.

      Chuyện tranh giành đấu đá càng lúc càng nghiêm trọng, kéo theo đó càng nhiều người bị kéo ra. Kẻ gây chuyện trước nhất là Truông Tiến đương nhiên có kết cục tốt đẹp gì. Bản thân lão cũng tự biết số phận của bản thân, đêm hôm bị áp giải vào đại lao, lão liển bỏ thuốc độc giấu sẵn từ trước ra ăn, hai chân thoáng giãy, vạn xong xuôi, cũng xem như phải chịu nỗi đau thể xác. Đám sâu lớn mọt Tây Bắc chỉ trong mấy chục ngày ngắn ngủi đều rơi vào thế cùng đường, số lượng đông đảo, quy mô đồ sộ, khiến người ta phải than “chỉ đến thế là cùng” – trong dân gian có kẻ đùa rằng, dải Tây Bắc ấy ư, nếu lôi những kẻ làm quan ra chém hết, khả năng có kẻ chết oan, hiềm nỗi nếu chém tha lại để đám đông lọt lưới.

      Giang sơn gấm vóc của Đại Khánh bị những kẻ đó đục khoét thành cái vỏ rỗng tuếch.

      Kho vàng trong phủ Nội Vụ của hoàng thượng lại lần nữa được chất đầy, thái tử được nhận biểu dương, vô số tham quan thất thế, phái nhị hoàng tử xẻ nghé tan đàn. Về phần bản thân Hách Liên Kỳ, gã bị giam trong phủ Tông Nhân thời gian, cuối cùng tra ra được cái gì. Đám lọc lõi phủ Tông Nhân qua loa cho xong việc, chỉ dùng tội danh “Dâm loạn trong thời kỳ trai giới” phạt gã bổng lộc năm, Hách Liên Bái hạ lệnh giam lỏng để gã tự xét lại mình.

      Nhị điện hạ tuy rằng tổn thất nặng nề, cũng coi như “hữu kinh vô hiểm”(*). Bởi vậy, củng đến lúc phải tính cho hết nợ rồi.

      (*)Nhìn có vẻ như sợ đến kinh hồn bạt vía, nhưng lại chẳng chút nguy hiểm nào.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 51: Ăn


      Kết thúc kỳ trai giới, đông rét nhoáng cái vụt qua, đế đô tĩnh mịch suốt ba tháng trời lại lần nữa sống lại khí ca múa mừng vui, màn phù dung ấm áp, bờ Vọng Nguyệt xinh tươi. tối mưa xuân gột sạch hơi lạnh, hương hoa hạnh nồng nàn, thấm vào thớ vải mà chẳng ướt áo ai, khói xanh mờ vấn vít cành dương liễu, hoa nở bốn phương. Khách tới lui men theo chân hoàng thành vòng, liền cầm lòng nổi mà thả tâm trí trôi nổi tận đâu, chuyện gì cũng muốn nghĩ, chỉ học theo nhành liễu gầy trong cơn gió ấm mà biếng nhác hồi, dỏng tai nghe lời ca biết của nương chốn nào cất lên trong vắt, rượu cũng tự say.

      Cả kinh thành chìm trong bầu khí cực kỳ lặng lẽ, tháng trai giới vừa kết thúc, Hách Liên Bái như trút bỏ được gánh nặng vai, cũng thỏa cơn nghiện làm bậc “thánh minh quân chủ”, liền chịu dậy sớm canh năm, thượng triều giữa đêm hôm khuya khoắt nữa. Hách Liên nhĩ đương nhiên cũng còn hơi sức đâu mà giở trò gì, Hách Liên Chiêu củng thái tử như thể ganh đua xem ai nhẫn nhịn giỏi hơn ai vậy, chẳng bên nào chịu nhiều câu, từ sáng đến tối theo hầu phụ hoàng sống ngày vô vị. Tất thảy, như biển cả lặng yên trước cơn bão lớn, như đất bằng đợi sấm rền vang.

      Mà tiếng sấm này vang lên giữa trời tháng Tư. Khi hoa cỏ nhân gian đương độ thơm hương nhất.

      Chẳng biết là kẻ phương nào, chịu kích thích ra sao viết bản thơ, đặt tên là “Bảy phần sợ tám phần ngờ” lưu truyền phố chợ. Bài thơ được sao chép truyền tay liên tục, mãi khi đến địa phận Lưỡng Hồ mới bị quan viên nơi đó phát ra. Bài thơ lấy danh nghĩa là “Khách phong vân”, khắc họa lại toàn bộ diện mạo của đế vương cùng có văn quan võ tướng trong triều, vô cùng tỉ mỉ kỹ càng, như thể có đôi mắt náu mình kỹ điện Kim Loan, lặng lẽ quan sát tất thảy mọi người vậy, kẻ diễn hề người giả chết.

      ai hay thứ ấy từ đâu mà có, cứ như trong đêm ngắn ngủi tung hoành khắp chốn, cả nước nghe danh Hách Liên Bái mới trúng vả vào mặt trái, giờ còn chưa nguôi giận. Vậy mà thêm cứ tát đau từ trời rơi xuống, giáng thẳng vào má phải ngài. Thế là ngài nổi trận lôi đình, cho rằng bài thơ phản động kia có thể lan truyền rộng rãi như thế, chắc hẳn thế lực ấy đơn giản. Hách Liên Bái lo lắng thôi, trước nay có bao giờ ngài ngờ được trong dân gian lại có kẻ gan to bằng trời như thế, dám công khai mắng chửi ngài trắng trợn nhường kia. Về sau khỏi thẹn quá hóa giận, ngài thề lôi hết lũ loạn đảng này ra, nhất định phải cho chúng tiệt gốc trốc rễ mới vừa lòng.

      Chốn triều đình dù gió lặng cũng ầm ầm ba tầng sóng vỗ, chứ gì đến chuyện lớn nhường này. Lương Cửu Tiêu thường lang thang phố chợ, chẳng biết từ đâu kiếm được bản, lại dám đưa cho vị đại sư huynh nghiêm khắc thận trọng của xem, bèn đem tới dâng cho vị vương gia tư tưởng “phóng khoáng” là Cảnh Thất. Sau bị Cảnh Thất sa sầm mặt mắng phủ đầu tại trận, giáo huấn tràng: “Đây là thứ gì mà ngươi cũng dám cầm, muốn hoàng thượng tịch biên cả nhà ngươi ư?”

      Lương Cửu Tiêu được phen bẽ mặt, đưa tay gãi mũi. Chẳng biết vì sao, cứ lúc nào đứng trước mặt vị vương gia tuổi đời còn trẻ này là lại có cảm giác áp lực như trình diện bậc cha chú bề , đầu cũng dám ngẩng lên. Lương Cửu Tiêu trước giờ vẫn nghĩ rằng nguyên nhân là vì bản thân từng phân trắng đen ám sát người ta, thế nên lòng hổ thẹn. khịt mũi, đáp lời: “Vương gia ngài xem thử , người ta cũng thôi mà.”

      Cảnh Thất tiện tay nhặt quyển sách lên, nện luôn vào đầu , xem như thay Chu Tử Thư dạy dỗ sư đệ: “Lương Cửu Tiêu… Ngươi đúng là Lương đại ngốc. Giờ hoàng thượng lửa giận bừng bừng, cả kinh thành lòng người hoảng loạn, chỉ hận thể ngậm miệng lại, phát tiếng, chỉ sợ tường có mạch vách có tai, ngươi còn dám xách thứ này về chỗ ta, ngươi sợ ta với đại sư huynh ngươi sống quá lâu phải ?? Cút cút cút, đứng có mà lảng vảng trước mặt bản vương! Thấy mặt ngươi là chỉ muốn nên vỡ óc ngươi ra xem trong đó có gì!”

      Đầu bếp trong vương phủ tay nghề có tiếng, xưa vốn làm việc trong ngự thiện phòng. Từ sau khi tháng trai giới kết thúc, cứ cách dăm ba ngày là Lương Cửu Tiêu lại chạy tới vương phủ kiếm miếng cơm ăn, cũng xem như quen Cảnh Thất. Tuy tôn sùng phần nhiều, nhưng hoàn toàn sợ y, còn già mồm cãi cố: “Chỗ này nào có người ngoài…”

      Cảnh Thất đếm xỉa đến , cúi đầu với chồn tía trong lòng mình: “Ngày mai mi ra canh cửa cho ta, đừng để tên ngốc này tiến vào. vào là cắn, nghe chưa?”

      Chồn tía lập tức quay sang Lương Cửu Tiêu, nhe răng xù lông. Có lần Lương đại ngốc tới vương phủ, trông thấy vật kia dễ thương xinh xắn quá mới dại dột sờ mông bé chồn, từ đó trở oán thù kết, chồn hễ trông thấy là như thấy kẻ thù giết cha, đuổi giết tha, táp đường, ngoạm miếng là cấm có xong với nó. Cứ thế, thuốc giải Cảnh Thất cất trữ đều bị đem ra dùng cả. Lương Cửu Tiêu còn cách nào, đành tới phủ vu đồng tìm Ô Khê xin ít. Phương pháp xử lý của Ô Khê vô cùng trực tiếp, sai người đưa cho Lương Cửu Tiêu bình con, bảo thuốc đó đủ cho lần.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lương Cửu Tiêu mặt mày méo xệch: “Vu đồng, chỗ này đâu có đủ, nó thấy tiểu nhân lần nào là cắn ngay lần ấy…”

      Ô Khê mặt mũi lạnh tanh, với : “Súc sinh bản tính vốn vậy, ta quản được nó. Nếu như vậy ngươi đến vương phủ nữa là xong.”

      Bởi vậy lúc này thấy chồn lại quay sang thị uy với mình, khi1khai1 hào kiệt của Lương đại ngốc tức khắc xẹp phân nửa, lắp ba lắp bắp rằng: “Vương, vương gia, ngài phải ôm nó cho chắc đấy, vu đồng lần sau cho thuốc giải nữa rồi… Á!”

      Lời còn chưa hết thấy Cảnh Thất buông tay, chẳng biết là vô tình hay cố ý, chồn tía nhảy vụt khỏi vòng tay y, hung hãn xông về phía Lương Cửu Tiêu. Lương Cửu Tiêu thảm thiết rú lên tiếng, địch chưa đánh đến nơi quăng luôn mũ giáo, chạy biến khỏi vương phủ chẳng dám quay đầu. Cảnh Thất cầm bản “Bảy phần sợ tám phần ngờ” lên, đọc kỹ lượt từ đầu đến cuối, vừa đọc vừa cười: “Giỏi, kẻ này có tài đây.”

      Y ngồi mình, sau khi đọc cũng xong mà cười cũng dứt, bèn nghiêm mặt lại, để thứ ấy sát vào giá nến, đốt sạch, chỉ sót lại đám tro tàn. Cảnh Thất gọi kẻ hầu đến, tự mình dọn dẹp. Y thầm tính toán, ngày mai phải nhắc nhở Chu Tử Thư phen, bảo trông coi tên sư đệ ngốc cứ khiến người ta lo ngay ngáy kia cho tử tế mới được. Trước giờ Cảnh Thất cứ nghĩ mãi thông, cùng học thầy ra, sao Chu Tử Thư thông mình khôn khéo là thế, lại có tên sư đệ ngớ ngẩn như vậy chứ?

      tình càng lúc càng nghiêm trọng, cuộc điều tra trong dân gian dần dần chuyển hướng vào triều đường. Cảnh Thất đoán sai, hoàng thượng bị hai lần bẽ mặt, giờ muốn tìm lại cơ hội vãn hồi lại cục diện – bầu khí cực độ nặng nề, kẻ nhạy bén bắt đầu thầm đem thơ ca văn hiến trong nhà đốt cả.

      Chưa biết chừng phen này đến năng cũng bị cấm mất thôi.

      đơn giản chút, chuyện này mà cứ tiếp diễn, biến thành án văn tự - tác giả bài thơ kia là kẻ nào còn quan trọng nữa, bảo ai viết là người đó viết, câu đùa khi vịnh thơ viết phú cũng có thể biến thành bằng chứng chứng minh ngươi là đồng đảng của kẻ phản nghịch. Hoàng đế có già, vẫn là hoàng đế, tầm ảnh hưởng “con con” như khi các hoàng tử đấu đá lẫn nhau, chuyện khác ngài dở, chứ chuyện này chỉ cần vung tay lên là kinh thiên động địa, sấm dội bên tai – các vị đại nhân cùng Tưởng Chinh dâng tấu tố cáo nhị hoàng tử ngày trước, đều được ngài “chiếu cố” tận tình sót người nào cả.

      Luật pháp phạt đám đông – chuyện này vốn có sai bao giờ. Người muốn làm quan nhiều đếm xuể, thiếu người cũng chẳng mất mát chi.

      Đương nhiên, Tưởng Chinh là ngoại lệ.

      Hách Liên Bái để lại người, vừa lừa mình dối người lại tự ra vẻ khôn ngoan, cứ như thể làm vậy là người khác biết ngài bụng dạ hẹp hòi, ăn miếng trả miếng vậy. Từ đầu đến cuối, hành động của ngài lúc nào cũng như nhắm thẳng vào Tưởng Chinh, thế nhưng chưa bao giờ thực động đến ông ta cả, chỉ khiến lão nhân gia cả ngày nơm nớp, lo lắng hãi hùng. Rốt cuộc, Tưởng Chinh bị dọa đến độ ngã bệnh liệt giường. Nhà dột lại gặp đúng đêm mưa dầm, Tưởng Chinh đổ bệnh ngày thứ hai, lại có “trộm” mò vào hậu viện Tưởng gia, nhưng kỳ thực là tên “trộm” này lấy thứ gì, chỉ vặn gãy đầu của đám canh cửa, còn giết tiểu nha đầu thức dậy lúc nửa đêm, chẳng ngờ lại bị tiểu nha đầu khác trông thấy. Tiểu nha đầu kia lanh lảnh thét vang, kinh động đến người nhà họ Tưởng, bấy giờ tên trộm mới chật vật đào tẩu.

      Phàm là phường trộm cắp thường dính đến mạng người, dù là chó cũng chỉ đánh ít thuốc, cho mê là xong – đây nào phải là trộm nữa, mà là thích khách mất rồi. Lại biết là kẻ nào gan to bằng trời, dám ám sát mệnh quan triều đình ngay dưới chân thiên tử. Chuyện này kinh động đến cả Hách Liên Bái, ngài lập tức sai người điều tra, lại điều tới mấy chục ngự lâm quân đến canh giữ bảo vệ Tưởng gia, còn lệnh cho Hách Liên Dực đích thân đến Tưởng phủ xem xét tình hình. Tuy trước đây thái tử từng sai Lục Thâm vạch tội Tưởng Chinh, nhưng lúc này lại thể ràng tinh thần “thù cũ cho qua” và “cùng chung kẻ địch”. gọi Chu Tử Thư tới, lệnh cho tập hợp vài người lại, thầm bảo hộ Tưởng phủ.

      Tưởng Chinh đắc tội với người nào, người nào lại thích làm mấy trò tà ma ngoại đạo như thế, cần cũng mười mươi. Đến lúc này, kinh thành lại bị phủ thêm tầng sương mù mơ hồ .

      Ô Khê chẳng hề để tâm đến những chuyện ấy, trừ việc thỉnh thoảng lại khẳng định với Cảnh Thất phen rằng bản thân bỏ cuộc ra, thời gian còn lại dồn cả vào việc “kiếm tiền lập thê”. Trong chuyện này Chu Tử Thư cũng có chỗ hời. Chu Tử Thư biết và Cảnh vương gia quan hệ tốt, cũng coi như chiếu cố ít nhiều. Bên ngoài, Ô Khê lấy danh nghĩa “Vu y cốc”, từ từ mượn tay Chu Tử Thư phát triển, cũng có mấy võ sĩ Nam Cương nhàn rỗi trong phủ vu đồng thầm rời kinh, ra ngoài hành tẩu. Bên này Ô Khê làm những gì, Chu Tử Thư tự nhiên giấu Cảnh Thất. Cảnh Thất biết hài tử này trưởng thành, tâm tư cũng lớn theo. tới Đại Khánh bao nhiêu năm như thế, triều làm được gì, mới muốn xây dựng thế lực bản thân trong giang hồ. Chuyện này y có thể hiểu được – đương nhiên, mấy câu nhảm nhí như “sợ ngươi sau này theo ta chịu khổ” Ô Khê , y chỉ giả điếc nghe, những việc khác mắt nhắm mắt mở mặc làm.

      Chu Tử Thư phụng mệnh thầm bảo vệ Tưởng phủ, Lương Cửu Tiêu rốt cuộc tìm được chuyện để làm. xem nhiệm vụ lần này như thứ quang vinh vô hạn, Tưởng đại nhân từng nghe , là quan tốt. Việc làm là bảo hộ bậc trung lương! Thế là tận tụy cần mẫn dạo quanh khu vực gần Tưởng phủ suốt ngày, chung còn thời gian rảnh gây bốn phương nữa. Rốt cuộc giúp đại sư huynh Chu Tử Thư thời thời khắc khắc thấp thỏm lo lắng cho , còn cả vị vương gia liên tục bị làm phiền đến chẳng được yên thân kia thở phào được hơi nhõm.

      Ai mà ngờ có ngày Lương đại ngốc được phút rảnh rang, nhớ tới rượu ngon Cảnh Thất giấu riêng trong Nam Ninh vương phủ, thế là lại thèm, lại chạy tới phủ người ta. Đúng lúc vui mừng hớn hở theo Bình An vào trong viện, đột nhiên thấy trước mắt lóe lên bóng đen, Lương Cửu Tiêu lập tức có dự cảm chẳng lành, cảm thấy bản thân sắp vui quá hóa buồn rồi đây. nhanh chóng nhảy lùi lại phía sau bước, đáng tiếc, mặc dù động tác của xem như mau lẹ, mu bàn tay vẫn bị chồn tía cho đường cào gọn . Lương Cửu Tiêu sợ hết cả hồn, vội vàng phong bế mấy đại huyệt cánh tay, mặt nhăn mày nhó với chồn tía dương dương tự đắc chồm hỗm ngồi liếm móng vuốt bậc cửa: “Tổ tông của ta ơi, ta van ta xin ngươi đấy, được chưa? Hai ta thù sâu hận lớn lắm hay sao mà giờ nhà ngươi vẫn còn nhớ thế?”

      Bình An dẫn tiến vào rồi vội vàng báo cho Cảnh Thất, Cảnh Thất nghe xong phiền muộn lắm, bèn đỡ trán, bực dọc bảo rằng: “Sao lại tới nữa rồi…”

      xong y liền tìm thuốc giải, nhưng lại thấy đâu. Bấy giờ y mới nhớ ra, thuốc giải bị tên Lương đại ngốc kia xem như đường viên mà nuốt sạch rồi. Y hết cách,liền với Lương Cửu Tiêu lúc này làm mặt đáng thương, buông thõng tay rằng: “ tìm vu đồng mà xin.”

      Lương Cửu Tiêu bĩu môi: “Vương gia, lần trước vu đồng rồi, ngài ấy cho thảo dân thuốc giải nữa đâu.”

      Cảnh Thất lạnh lùng đáp trả: “Thế ư, vậy ngươi cố chịu . Móng vuốt chồn tía độc bằng răng nó đâu, cỡ như ngươi chắc phả cầm cự được hai ngày mới chết.”

      Lương Cửu Tiêu lại gào khan: “Vương gia, xem như nể mặt thảo dân theo ngài làm trâu làm ngựa . Ngài sao có thể thấy chết mà cứu chứ!”

      Cảnh Thất trợn mắt khinh bỉ: “Sao nó ngoạm ngươi thêm miếng nữa, cho ngươi cút đầu thai sớm chút. Thế có phải ta đỡ nhọc công chuyến rồi .” xong, y liền xách cổ chồn tía , đứng dậy, dẫn tới chỗ Ô Khê.

      Ô Khê vui mừng phấn khởi ra cửa đón, vừa thấy cái thứ khiến người ta chướng mắt sau lưng Cảnh Thất liền biết ngay y tới làm gì. Ô Khê tức khắc sa sầm mặt, giọng mang chút trách móc: “Sao lại tới nữa rồi?”

      Cảnh Thất thầm nghĩ, đúng là chủ ra sao vật nuôi làm vậy, biểu cảm Ô Khê lúc trông thấy mặt Lương Cửu Tiêu thực y chang con chồn tía nuôi.

      Thấy Lương Cửu Tiêu nhìn mình bằng vẻ đáng thương, Ô Khê hừ tiếng, móc trong tay áo ra chiếc bình ném cho , lạnh lùng : “Thuốc giải, cầm .”

      Sau đó chẳng thèm nhìn Lương Cửu Tiêu lấy cái, quay đầu sang bên nhìn Cảnh Thất, sắc mặt lập tức dịu xuống, vừa kéo y vào trong vừa : “Toàn là ta chạy sang chỗ ngươi cả, lâu lắm rồi thấy ngươi tới đây, buổi tối ở lại chỗ ta dùng bữa nhé?”

      Cảnh Thất còn chưa kịp đáp lời, Ô Khê tiếp tục : “Thời điểm giao mùa cần nhất là tẩm bổ cho cơ thể, chú ý ăn uống, là lúc nên chăm lo đến gan và máu. Ta có làm dược thiện, vốn biết ngươi thích đồ nặng vị nặng mùi nên đặc biệt chế biến qua, có vị gì cả, ngươi nếm thử xem sao nhé.”

      Lương Cửu Tiêu cũng biết vu đồng ưa gì mình, rất thức thời cầm thuốc giải chạy về vương phủ, xin rượu nhâm nhi. Chút khôn vặt ấy Lương Cửu Tiêu tốt xấu vẫn có, biết vương gia vô lương tâm lắm, nhưng Bình An đại quản gia nhất định đành lòng được, chắc chắn chuẩn bị sẵn mấy thứ ấy lâu rồi, bèn ở đây làm chướng mắt người ta nữa. Cảnh Thất hết cách, chỉ đành mặc kéo , ai biết được bữa cơm này lại xảy ra cố .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 52: Túy sinh mộng tử(*)


      (*) Ý chỉ sống kiếp mơ mơ màng màng giống như say rượu và nằm mơ vậy.

      Lại , kỳ thực Cảnh Thất trong lòng rất thích mảnh sân này của Ô Khê – nhiều đồ mới lạ, lắm món ly kỳ, trước đây y cũng thường lui tới xin bữa cơm. Có điều từ cái lần Ô Khê uống rượu say, ôm lấy y lung tung bậy bạ, Cảnh Thất liền thấy trong lòng có vào phần khúc mắc. trước nay y vẫn coi Ô Khê như đứa trẻ ngây thơ mà tính cách quật cường, chưa bao giờ nghĩ tới, thời gian dần trôi, đối phương lại sinh ra thứ tâm tư ấy. Lòng y chỉ thoáng phút rối bời, sau đó lại lập tức quyết định dùng dao sắc chặt đay rối, dứt khoát tách ra, từ nay đôi bên gặp. Y định bụng chờ trưởng thành, những chuyện cần suy nghĩ nhiều lên, à chút suy nghĩ yếu mềm viễn vông thời niên thiếu phai nhạt dần.

      Thế nhưng cái đêm tuyết đổ trắng trời hôm ấy lại khiến cho trái tim lạnh lùng, cứng rắn như sắt thép của y phải chốc mềm lòng, có có hai, cuối cùng Cảnh Thất vẫn đành chặn hài tử này bên ngoài cửa phủ. Có đôi khi Cảnh Thất nghĩ, sau này đợi đến khi y già rồi, bắt đầu nhớ lại tình cũ nghĩa xưa, nhớ lại ân ân oán oán những ngày mất, liệu còn được bao nhiêu “tình cũ” cho y nhớ mong đây?

      Nam Ninh vương tiền quyền thiếu, suôn sẻ trăm bề, vậy mà lúc tỉnh mộng giữa đêm lại kinh hãi phát ra lòng mình trống trải vô chừng, đến nỗi nhớ mong cũng có được. Y từng hưởng thụ ham muốn cực độ chốn nhân gian, từng đặt chân xuống hoàng tuyền ba thước, phong cảnh đời xấu đẹp gì đều trông thấy cả, tự nhiên biết phân biệt tốt xấu, lại càng luyến tiếc hơn chút tốt đẹp nhoi trước mặt này. Cảnh Thất phải Chu Tử Thư, thể tàn nhẫn đến độ sát phạt quyết đoán, sinh tử do trời như được. Con người khi suy nghĩ quá nhiều, quá chu toàn, kết luận đưa ra bao giờ cũng khó khăn.

      Y cảm thấy kiếp trước làm người, bản thân vì bị kiêng dè mà chết trong tay Hách Liên Dực quả thực có phần oan uổng. Hách Liên Dực đúng là đánh giá y quá cao rồi. Cảnh Thất tự biết bản thân là hạng người gì – y vĩnh viễn chỉ là gã quân sư quạt mo theo hầu bên chủ soái, bày kế tính mưu, trời sinh có thứ khí độ làm chủ giang sơn, lời định đoạt càn khôn ấy.

      Bởi chút khúc mắc khó thành lời ấy mà hơn năm trời y chưa bước chân vào phủ vu đồng nửa bước. Mềm lòng, nhượng bộ là chuyện, Cảnh Thất cân nhắc chuyện này đến mấy lần, y cho rằng đối phó với hạng người đơn thuần, kiên định đến độ có đôi khi cách nào khai thông được như Ô Khê, khuyên chủ chỉ là vô ích. Bản thân lại cứ liên tục mềm lòng, cách nào cương quyết với cho được, chỉ còn cách giả ngây giả dại, trông mong chỉ là tâm tính thiếu niên, qua thời gian nữa “bỏ tà theo chính”, làm những chuyện bản thân nên làm. Nhưng chẳng biết có phải Ô Khê nhận ra hay là thế nào, cứ cách khoảng thời gian, thẳng thừng nhắc nhở y lượt. Cảnh Thất chỉ giả bộ nghe thấy, hoặc cười cười cho có lệ, xem là . Hiềm nỗi càng ngày y lại càng thấy lòng mình nơm nớp phập phồng – y lừa mình dối người, bảo bản thân chỉ xem đó như chuyện vui đùa, thế nhưng lòng y lại ràng hết thảy, rằng những lời Ô Khê là hoàn toàn chân thành.

      Vừa bước vào căn viện của Ô Khê, Cảnh Thất thấy ngay những cành đa to có buộc mấy sợ dây, cuối sợi dây buộc mấy miếng gỗ kích thước chưa đầy bàn tay, cao thấp đều. Ô Khê cứ nhìn y mà cười ngây ngốc, Cảnh Thất buộc lòng phải làm gì đó để rời được chú ý của . Y bèn vươn tay, nhàng nắm lấy miếng gỗ, hỏi rằng: “Cái này dùng làm gì vậy?”

      Vừa dứt tiếng, Ô Khê giật ngay tay y xuống, kéo y lùi lại phía sau bước. Từ phía tức khắc có nước chu sa chảy xuống, rơi đúng vào chỗ ban nãy y mới đặt chân. Đến giờ Cảnh Thất mới trông , đầu sợi dây kia có buộc chiếc đĩa con, chông chênh trong gió . Ban nãy y đụng vào miếng gỗ buộc bên dưới, làm chiếc đĩa con trong thế nguy hiểm vạn phần kia nghiêng hẳn, nước bên trong liền sánh ra ngoài.

      Ô Khê : “Đừng để dính lên y phục của ngươi – trước đây ta vốn dùng thứ ấy để luyện công, mượn lực của tấm gỗ kia. Luyện đến bao giờ đạp lên miếng gỗ mà nước chu sa rơi xuống nữa là coi như thành công. Giờ cần dùng đến nữa, A Tâm Lai chơi với thứ này. Có điều gã đậm người, công phu cần nhàng luyện mãi xong, ngày nào mặt mũi tóc tai cũng dính đầy nước đỏ.

      Cảnh Thất thầm vuốt mồ hôi lạnh, thầm nhủ may mà hôm đó bị Bình An với Cát Tường quấy nhiễu, có dịp giao đấu cùng . Chứ cái mặt già nua này chẳng biết giấu vào đâu.

      Căn viện của Ô Khê đúng là thiếu thứ gì, cạnh đó còn có giá gác binh khí, cạnh giá còn cắm mấy cây cọc hoa mai cao thấp lô nhô, nhìn vào chẳng ai nghĩ đây là chỗ Nam Cương vu đồng sống cả, ngược lại có chút giống sân tập võ của môn phái bí mật nào. Gần đó là gian thư phòng, nhân được ngày nắng đẹp, còn trải chiếc chiếu ngay trước cửa, đem mấy quyển sách ra phơi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ô Khê lại bảo: “Ngươi ngồi đây chờ chút, ta xem mật hoa làm mấy hôm trước. Ta dùng nước đường ngâm đấy, vốn định đợi xong xuôi mang sang cho ngươi, vừa khéo ngươi lại tới.” Người này đúng năng chậm chạp mà hành động lại nhanh. Chẳng chờ Cảnh Thất giả vờ giả vịt câu “Cảm ta, ngươi cứ từ từ”, người chạy mất hút rồi.

      Lúc này đế đô đương độ cuối xuân, là thời điểm vô cùng náo nhiệt, nhưng bầu khí tưng bừng ấy dường như lại chẳng len được chút nào vào mảnh sân nho này, cây đa già sừng sững đứng kia chẳng biết mấy trăm năm tuổi, phủ trùm bóng râm lớn che khuất cả bầu trời, bóng nắng luồn qua lẽ lá tựa giăng tơ. Các thị vệ biết vương gia ở đây, cũng vào trong sân, nơi này liền mơ hồ phảng phất nét vắng vẻ thâm u, tựa như “trầm bổng điệu nhạc thê lương; Thanh vang vọng buồn thương chốn nào”(*). Đôi lúc lại có mấy con vật như rắn rết chậm rãi bò qua, những độc vật ấy như thể được huấn luyện đâu ra đấy, hề tới gần chỗ Cảnh Thất, chỉ đứng từ xa nhìn y thoáng, liền chui vào chỗ khác ngay, phảng phất như có chút đề phòng chồn tía trong lòng y vậy.

      (*) Nguyên văn: “Khổ điều thê kim thạch, thanh nhập diểu minh”. Trích trong bài thơ Tinh thử Tương Linh Cổ Sắt của nhà thơ Tiền Khởi đời Đường.

      Cảnh Thất dạo vòng trong căn viện, tùy ý lật mấy quyển sách Ô Khê đem phơi nắng ra xem, thấy hễ là quyển sách từng đọc qua, bên cạnh đều có những dòng chú thích được viết cực kỳ cẩn thận, có cả chữ son lẫn nét mực den thông thường. Cảnh Thất xem tỉ mỉ mới phát ra phần chữ son đều là những thứ y thuận miệng giảng giải hàng ngày, còn lại là chú thích của riêng Ô Khê. Chữ thể khen là đẹp, xiên xiên vẹo vẹo, được cái chỉn chu hiếm có. Y gấp sách lại, thầm tán thán phen, lại liếc thấy bên cạnh đống sách còn có mảnh chiếu con, đó rải đống phấn trắng muốt. Cảnh Thất biết đó là gì, dù y đứng rất gần cũng ngửi ra được mùi gì cả. Dưới ánh mặt trời, thứ ấy như tự lóe ra ánh sáng vậy, lóng la lóng lánh, trông đẹp mắt vô cùng.

      Cảnh Thất liền kìm lòng được, vươn tay định vốc ít lên xem thử, ai ngờ ngón tay còn chưa chạm đến thứ kia thấy Ô Khê vừa vặn tiến vào. trông thấy vậy khỏi quát lên: “Đừng động vào nó…”

      Cảnh Thất giật mình, quay đầu lại nhìn Ô Khê. Chẳng ngờ vào phút thất thần ngắn ngủi ấy, chồn tía sớm nhịn được muốn bay khỏi vòng tay y mà nhảy nhót cho thỏa chí cuồng chân nhân cơ hội đó lủi ra, hớn hở nhào ra ngoài. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào lại nhào vào đúng đám bột phấn phơi nắng gần khô kia. Động tác của nó cực nhanh, đến thân thủ cỡ như Lương Cửu Tiêu còn phải bó tay mặc cho nó muốn cào cào, Cảnh Thất đương nhiên bắt được nó. Nhoáng cái, bột phấn bị chồn tía vỗ tung lên bay thẳng về phía y. Cảnh Thất đứng phắt dậy, lùi bước dài, cũng chẳng biết bản thân hít thứ bột ấy vào chưa. Y thấy Ô Khê bước vội về phía mình, sau đó đầu y hoa lên, thần trí bắt đầu mê man, cảm giác như gặp bóng đè giữa lúc nửa đêm vậy, trí óc chỉ còn đôi phần tỉnh táo, rồi lại ngây ngây dại dại nghĩ được gì. Cảnh Thất lảo đảo, ngón tay quơ đường trong khí, dường như bấu được vật gì. Y còn chưa phân thứ mình vừa bắt được mê man, hay biết gì nữa.

      Ô Khê nhìn người vừa ngã vào lòng mình, lại cúi đầu trông chồn tía cũng sấp người bất động dưới đất. Trong thoáng, cực kỳ, cực kỳ muốn rút gân, lột da nó, hầm lên ăn cho hả dạ.

      thở dài, dùng mũi chân hất chồn tía qua bên, sau đó khom người xuống, luồn cánh tay qua khoeo chân Cảnh Thất, nhàng bế y lên, đặt giường mình. Trước đây mỗi khi nhìn người này, đều cảm thấy y vóc dáng cao lớn, cử chỉ phóng khoáng tự nhiên, thế nhưng Cảnh Thất giờ này thân thể mềm như bông sợi, cuộn mình trong lòng , hiểu sao lại lộ ra vài phần yếu ớt. Bế y tay cũng thấy nặng, như thể thân thể y chỉ có bộ xương gầy, chống đỡ tinh - khí- thần, sau đó nhàn nhã cười, bày kế tính mưu. Lúc này, y đột nhiên gặp xui vì chồn tía, gục xuống lòng , hồn phách trong thể xác bị ép nghỉ ngơi, người như bị hút cạn sức lực, hàng mi ánh bóng đen xuống làn da trắng muốt, nhìn vào lại thấy có chút xót xa.

      Chẳng hiểu vì sao Ô Khê lại cảm thấy y lạnh, bèn kéo tấm chăn gấm ra, nhàng đắp cho y. Sau đó đứng dậy rót chén nước nóng, lại lấy từ trong tủ ra chiếc bình bằng sứ, hòa thuốc giải vào trong nước, để lúc cho nguội bớt. thử nước lên mu bàn tay, cảm thấy còn bỏng nữa, bấy giờ mới đỡ Cảnh Thất ngồi dậy, để y dựa vào lồng ngực mình, nhàng tách miệng y ra, cho y uống thuốc.

      Thứ bột phấn màu trắng kia là loại thuốc mê đem phơi nắng, vốn có tên gọi. Sau khi Chu Tử Thư bán đợt hàng mới được người giang hồ đặt cho cái tên, là “Túy sinh mộng tử”, Chu Tử Thư cực giỏi nắm bắt lòng người, bán nhiều, chỉ cung cấp năm sáu bình thuốc là dừng, bình nào cũng được bán với cái giá trời.

      Thứ này sau khi khô hẳn màu vị, dù trộn vào thức ăn hay thả lẫn trong khí người khác cũng phát ra được. Nếu có thuốc giải chỉ cần hít phải chút thôi cũng phải nằm dài đến năm sáu ngày trời. Mà năm sáu ngày này phải chỉ đơn giản là thấy đầu óc choáng váng, mà ngủ mê man. Người trúng phải thứ này mơ hoài tỉnh, mơ thấy thứ mà người đó khao khát nhất, bởi vậy mới có tên . Dù cho Cảnh Thất uống thuốc giải nhưng Ô Khê biết, muốn y tỉnh cũng phải mất hai canh giờ nữa. cúi đầu dịu dàng lau chút nước còn vương khóe môi y, khỏi thoáng khựng người. Bờ môi người kia ấm mềm mềm, êm dịu đến độ khiến trái tim khẽ run lên.

      Người mình ngày nhớ đêm mong giờ nằm trong vòng tay, hay biết gì. Trái tim Ô Khê đột nhiên đập như nổi trống, hô hấp hỗn loạn. như bị thứ gì đầu độc, chầm chậm cúi thấp đầu, nâng cằm Cảnh Thất lên, khẽ hôn vào bờ môi vừa khiến đầu ngón tay mình nóng như thiêu như đốt. Rồi sau đó, thứ bị lửa thiêu nóng chảy chỉ có ngón tay Ô Khê nữa, mà cảm thấy cả linh hồn mình như rơi xuống. Nụ hôn mang đôi phần “xâm lược” của khiến Cảnh Thất vô thức thở mạnh hơn môt chút. Ô Khê gần như có thể cảm giác được xương cốt thân thể người kia, tựa hồ chạm vào người mình vậy, cứng ngắc… Thế nhưng, vẫn còn chưa đủ.

      ở gần sát đến còn khe hở thế này, vẫn thấy chưa thỏa mãn, khát vọng gào thét trong lòng vẫn chưa được vỗ về, còn đòi hỏi thứ xa hơn.

      Kể từ khi chưa tròn mười tuổi tới kinh thành, cuộc sống của Ô Khê vẫn vô cùng giản đơn mà có quy luật, luyện công, luyện thuốc, đọc sách, xem Cảnh Thất bày trò, chưa từng lần trải qua chuyện gió trăng. Giờ này lại như bị bản năng thúc giục, liền đưa tay dò dẫm. Bắt đầu từ cổ áo, lần mò cởi bỏ từng nút từng nút y phục y. Chẳng mấy chốc làn da trắng ngần mềm mịn do quen sống đời an nhàn của Nam Ninh vương lộ cả ra ngoài. Ô Khê vươn tay chạm vào thắt lưng căng chắc mà mềm mại của y như ướm thử, sau đó như bị hớp mất hồn, buông nổi tay ra.

      Thân thể người này như được làm bằng sứ, thế nhưng lạnh lùng như đồ sứ, nhiệt độ cơ thể cũng cao giống mình, độ ấm phảng phất như vừa đúng độ. người y, thứ gì cũng thừa chẳng thiếu, vừa khéo đạt đến độ cân bằng. lọn tóc y rơi xuống, mềm mịn vương xương quai xanh, buông mình xuống giường, trắng đen tôn nhau, đẹp đến sững sờ.

      Ô Khê như si như dại. chỉ thấy tòan thân tựa bị hấp chín vậy, luồng nhiệt nóng bỏng bất thường tứ tán khắp nơi. nhớ lại cảnh trong mơ triền miên mả kiều diễm ngày hôm ấy, ký ức cùng thực hòa vào làm , sợi dây lý trí trong đầu đứt đoạn, vâng theo bản năng cúi người xuống…

      Đúng lúc này, Cảnh Thất đột nhiên cử động. Ô Khê kinh hoàng, nhất thời biết phản ứng ra sao, liền hóa đá tại chỗ. Cảnh Thất lại tỉnh dậy, có vẻ “Túy sinh mộng tử| bắt đầu phát huy tác dụng. Trông y như thể mơ thấy điều gì, đầu mày thanh mảnh đẹp mắt chầm chậm cau vào, sau đó lại giãn ngay ra, khóe miệng vương chút ý cười như có như , thế rồi chân mày y lại chùng xuống, phảng phất như bị phủ trùm bởi thứ xúc cảm bi thương nào đó.

      Ô Khê nhìn đối phương y phục xộc xệch nằm gọn trong lòng mình, đột nhiên thấy rùng mình, sắc hồng gương mặt biến đâu cả, chỉ còn lại sắc trắng bệch. vội vàng khép vạt áo người kia lại, giúp y cài nút ngay ngắn như lúc ban đầu. đặt Cảnh Thất xuống giường, đắp chân cẩn thận cho y, sau đó lao ra khỏi phòng như thể chạy trốn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :