1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hôm sau gặp lại Hách Liên Chiêu, Trương Tiến liền phát ra đại điện hạ bắt đầu tỏ ra thờ ơ, chỉ đối đáp lão cho có lệ. Trương Tiến là hạng người nào? Nhìn mặt nghe lời đoán tâm tư là thứ lão rành nhất, vừa thấy thế liền biết ngay Hách Liên Chiếu muốn rụt đầu. Bởi vậy lão thầm bắt đầu suy xét lối khác. Thái tử? được – Trương Tiến cũng tự biết lượng sức mình, trong ấn tượng của lão, vị thái tử kia chính là hạng gàn dở luôn mồm đạo đức, câu nệcổ hủ, biết biến báo, thủ hạ lại rặt đám đệ tử thánh nhân suốt ngày Cho, Hồ, Giả, Dã(*). rút gân lột da thứ “Tham quan nịnh thần, quốc gia sâu mọt” như lão phúc đức lắm rồi, hy vọng gì hợp tác với nhau.

      Lão suy tính lại, liền nhớ đến người – Tưởng Chinh. Mấy chục năm qua, lão tử ấy chuyện vẫn khó nghe như cũ, ấy thế mà hoàng thượng vẫn để yên, chứng tỏ lão cũng hiểu chuyện ít nhiều, chịu được hạt cát xíu xiu trong mắt. Tuy lão ta với bản thân hợp, nhưng đến nước này rồi cũng phải thử phen.

      Buổi tối ngày hôm đó, Trương Tiến liền thầm ghé thăm Tưởng Chinh. Tưởng Chinh cũng phụ trông mong của mọi người, ông vừa hiểu ràng mọi chuyện mặt liền biến sắc tại trận, kinh hãi khôn cùng – Tây Bắc thầm tụ tập quân Ngoã Cách Lạt, làm trò giả dối trong Xuân thị, quan phỉ câu kết tàn sát dân lành, mua quan bán tước phạm phám hối lộ, trong thời hạn trai giới lại dâm nhục sĩ tử, chỉ cần phanh phui điều ra thôi cũng đủ để nhị điện hạ cả đời ngóc đầu lên nổi. Chuyện này nào phải chuyện đùa, Tưởng Chinh mặt sắpxếp thoả đáng cho Trương Tiến ở trong phủ, mặt cân nhắc kỹ càng. Ông bỏ ra mấy ngày liền thầm sai người tra xét chỗ Trương Đinh Vũ bị giam giữ, quả đúng sai – đến lúc này Tưởng đại nhân ngồi yên được nữa.

      Ngày hôm sau ông liền triệu tập vài người có thể tin cậy được, thầm chuyện này ra, trong số đó có cả Lục Thâm.

      Trước đó Hách Liên Dực có trước mấy lời với , tuy Chu Tử Thông cho hay bản thân làm việc gì, nhưng trong lòng Lục Thâm cũng đoán ra chút ít. Đến giờ nghe Tưởng Chinh vậy, Lục Thâm liền ràng hết đầu đuôi câu chuyện. Dù giữa với Chu Tử Thu cũng coi như quen biết, có giao tình, song cũng kìm được cảm giác ớn lạnh trỗi dậy sau lưng, chỉ cảm thấy trái tim sau ngàn bộ mặt của người kia độc đến mức gì cân đo đong đếm cho được. Nghĩ rồi lại có phần lo lắng, nếu tương lai thái tử dùng người này được nữa, phải làm sao? Lục Thâm chỉ thất thần tháng, đến lúc hoàn hồn lại thấy mọi người kể cả Tưởng Chinh đều tỏ vẻ vô cùng phẫn hận, đám thư sinh già này cả đời mắng chửi người, mục tiêu phấn đấu cả đời chính là tìm cây cột trong đại điện đập đầu chết. Tưởng Chinh có tuổi, làm việc cũng ổn thoả. Lúc đầu ông còn thấy chuyện này quá lớn, chỉ sợ có chỗ nào sơ sẩy. Hiềm nỗi xét tận cùng vẫn là người tính tình nóng nảy, mọi người nháo nhào lên là ông cũng kiềm chế nổi.

      Luc Thâm lắc đầu, nhớ tới lời giao phó của Hách Liên Dực, bấy giờ mới đứng ra, với Tưởng Chinh: "Tưởng đại nhân, hạ quan nghĩ chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn, thể vội vàng hấp tấp được". Trước nay Tưởng đại nhân vẫn tán thưởng Lục trạng nguyên thôi. Người trẻ tuổi này muốn năng lực có năng lực, muốn học thức có học thức, cả xuất thân lẫn phẩm hạnh đều tìm ra chỗ nàocó thể soi mói, thoáng chút vẻ già trước tuổi, lại khiến người ta cảm thấy chững chạc, vững vàng. Ông nghe vậy, liền ngừng lại, ra vẻ muốn nghe xem có ý gì.

      Lục Thâm : "Đại nhân, Thái Sơn động đất, giờ triều hoang mang, gần đây hoàng thượng thành tâm tế trời, càng thêm tận tâm với nước, dân như con, chỉ hạ chiếu tự trách bản thân, còn chỉnh đón nội vụ, hậu cung, đại xá thiên hạ. Lúc này nếu đưa chuyện của nhị điện hạ ra ảnh hưởng đến thể diện của hoàng thượng...".

      Lục Thâm còn chưa hết lời bị người bên cạnh cắt ngang. Kẻ cắt lời Lục Thâm chính là nhi tử Tưởng Chinh, Tưởng Ngọc Thanh. đến cũng trùng hợp, người này thi cùng khoa với Lục Thâm, có điều trong khi Lục Thâm như cá gặp nước trong triều, Tưởng Ngọc Thanh lại vẫn chỉ giữ vị trí biên tu (**) trong Hàn Lâm Viện. Chút tình đồng môn bé đáng kể kia, cũng theo đó tan gần hết. Bề ngoài giống Tưởng Chinh đến bảy, tám phần, tiếc rằng có được nửa phần khí phách của cha mình. Tưởng Ngọc Thanh thấy Lục Thâm lên tiếng, khỏi cất lời cắt ngang, thưa với Tưởng Chinh cùng mọi người rằng: "Lục đại nhân lời ấy sai rồi, từ xưa đến nay, người học văn can gián, kẻ học vũ chiến tranh vốn là chuyện thường tình, vì giang sơn xã tắc, vì bách tính lê dân mà chết cũng uổng mạng, nếu ai cũng như Lục đại nhân khúm ném rụt rè, dám khuyên can lấy ai bảo vệ công bằng?"

      (**) sử quan thời xưa.

      Lục Thâm hiểu "nhân phẩm" của vị "đồng môn" ngày trước này thế nào, cũng chẳng buồn tranh luận cùng , chỉ nhìn Tưởng Chinh mà : "Mong đại nhân năng thận trọng, kẻ xa lạ sao sánh bằng ruột thịt, người nối dõi hoàng gia giờ có thể là ít ỏi, nhị điện hạ giờ được ân sủng, chỉ sợ..."

      Nếu Trương Tiến tìm tới Cảnh Thất, chuyện này nhất định bị y ép xuống. Tội của Hách Liên Kỳ đương nhiên phải vạch, nhưng vạch thế nào mới là vấn đề. Giờ này nếu muốn trị tội gã, vậy lý do tốt nhất chính là "Uống rượu tìm vui trong kỳ trai giới, dâm dục dân lành", tội danh bất hiếu, nhưng trí mạng. Giờ hoàng thương thuận mắt đứa nhi tử giỏi tìm mấy món kỳ lạ hiếm có của mình. Nếu hùng hùng hổ hổ gán cho gã tội lớn như "mưu phản" lên đầu, dù chứng cớ có rành rành ra đó Hách Liên Bái cũng tin - đây là ép hoàng thượng giết nhi tử chứ còn gì. Muốn trị Hách Liên Kỳ, phải đun từ từ lửa , kéo qua năm này tháng khác, để Hách Liên Bái tự mình ghét đứa nhi tử này, mới tiện lần ra tay, nhổ ngay tận gốc.

      Cai trị nước lớn như hầm con cá (*) - nếu chuyện gì cũng muốn làm hoành tráng, khí thế dào dạt tất có sơ hở, có sơ hở chỉ sợ kết qur nhận được hoàn toàn ngược lại với ước muốn ban đầu. Hách Liên Bái có thể bị tính kế, có thể bị dẫn dụ, thế nhưng được để lộ dấu vết ra. Đế vương tâm thuật chính là chuyện quỷ thần cũng chẳng hay, được, dò xét xong, bằng đó là phạm vào đại kỵ. Đạo lý này Chu Tử Thư chưa chắc hiểu , nhưng Cảnh Thất và Hách Liên Dực lại hiểu thấu trong lòng.

      (*) Nguyên văn: "Trị đại quốc như phanh tiểu tiên", trích chương 60, Đạo Đức Kinh, Lão Tử.

      Lục Thâm hết lời hết lẽ thuyết phục đám người Tưởng Chinh lúc lâu, mãi đến khi măt trời ngả về tây, Tưởng Chinh mới gật đầu đồng ý. Lục Thâm thở phào hơi, quay về phũ, cứ nghĩ chuyện xong rồi.

      Ai ngờ được vào buổi thượng triều sáng hôm sau, Tưởng Chinh thình lình lật lọng, dập đầu xuống đất, đem từng điều từng điều Trương Tiến dâng trình, bản thân tra xét nhân chứng vật chứng bày hết ra trước mặt Hách Liên Bái, cả triều văn võ bá quan lặng ngắt như tờ, ai phản ứng.

      Lục Thâm khiếp sợ nhìn gương mặt kiên cường chính trực của Tưởng Chinh. Tưởng Chinh tránh cũng chẳng né, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh, ràng có ý liều chết đến cùng.

      Sau đó từng người từng người bước ra khỏi hàng, ủng hộ Tưởng Chinh. Đến cuối cùng, tình hình vượt tầm kiểm soát, đám động kích động thôi. Hách Liên Kỳ mặt mày trắng bệch, hai chân mềm nhũn như bún, quỳ sụp mặt đất đứng lên nổi. Hách Liên Bái ngồi long ỷ, gần như ngây dại, đến câu cũng thốt được ra. Đến cả Hạ Doãn Thành lúc mới đầu nghe chứng cớ cũng suýt bị bầu khí kích động, định rời khỏi hàng góp tiếng, may mà Lục Thâm nhanh tay nhanh mắt vội vàng kéo lại, mới xem như nhúng tay vào.

      Tưởng lão cả đời trong sạch, đáng tiếc là trong sạch quá. phải ông ta có sách lược, cũng chẳng phải nghe hiểu những của lời Lục Thâm. Ông khuyến khích nhiều người như vậy là muốn đánh cược vị hoàng đế kia trị quốc bằng nhân nghĩa, hơn nữa xưa nay vốn có lệ pháp luật trị tội đám đông.

      Riêng Cảnh Thất lại tái cả mặt mày. Y lẳng lặng ngầng đầu lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Hách Liên Dực. Cảnh Thất liền nhắm mắt lại, im lặng cho Hách Liên Dực: " Đây là tạo phản chứ còn gì..."

      Pháp luật trị tội đám đông... Thế nhưng Tưởng đại nhân, ngài làm thế chính là tạo phản.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 49 : Vi sư tất khuyết(*)


      (*) Là trong tám nguyên tắc cầm quân đánh trận mà Tôn Vũ đề ra trong thiên Quân Tranh, Binh Pháp Tôn Tử. Ý chỉ khi bao vây quân địch vẫn nên để lại con đường sống cho đối phương.

      Ánh nhìn của Cảnh Thất và Hách Liên Dực vụt giao nhau, trong lòng mỗi người nhanh chóng nảy ra chủ ý riêng. Cảnh Thất lùi ra phía sau bước, vờ điếc giả câm, màng "thế ". Hách Liên Dực lại "phịch" tiếng, quỳ sụp xuống, làm lập trường bản thân trước nhất: "Phụ hoàng minh giám sao nhị ca có thể làm ra chuyện như thế được? Nhi thần là người đầu tiên tin!".

      Theo lý thuyết mà , trong tình huống này, Hách Liên Dực thân là người kế vị, lựa chọn tốt nhất chính là vờ điếc giả câm - trong lòng rất ràng những chuyện dơ bẩn xấu xa này đều do Hách Liên Kỳ gây ra cả, cũng biết giờ này nếu đỡ lời cho Hách Liên Kỳ là hoa mắt ù tai, thiên vị tình riêng xem thường luật pháp. Nhưng nếu giúp Tưởng Chinh việc nghiêm trọng hơn nhiều, công khai mượn cơ hội diệt trừ địch thủ, còn chưa làm hoàng đế mưu tính thủ tiêu huynh đệ. Có điều, ai trong bọn họ cũng đều hiểu, rằng người ngồi long ỷ kia, quả thực có bắc tám sào cũng với được tới hai chữ "minh quân".

      Hách Liên Bái hoàn toàn chẳng muốn nghe xem con nhà ai sống, con nhà nào chết, kẻ nào lén nuôi quân đội, kẻ nào lũng đoạn tham ô - đương nhiên, những chuyện ấy cũng quan trọng lắm, nếu là thường ngày đủ để ngài phải nện bàn quát lớn câu: "Tra xét ràng cho trẫm", hiềm nỗi giờ này, trước mắt ngài chỉ còn sót lại việc mà thôi - đó là đám già sống dai như đỉa Tưởng Chinh kia lại dám liên kết với nhau, định ép ngài trừng trị chính nhi tử mình.

      Là ép, là tạo phản!

      Hách Liên Chiêu thấy vậy lập tức hoàn hồn, biết bản thân chậm bước. thầm nghiến răng nghiến lơi, cũng chỉ còn cách phụ họa theo thái tử: "Phụ hoàng, lời thái tử chí phải, nhi thần cũng tin. Việc này trọng đại, hi vọng các vị đây thận trọng lời , hành vi, từ từ bàn kỹ".

      Hiển nhiên, giờ này Tưởng Chinh là lợn chết sợ nước sôi, nghe vậy liền đáp đâu ra đó: "Hoàng thượng minh giám, trong tay thần có bức huyết thư do đích thân Trương Tiến Trương đại nhân viết cùng các loại sổ sách, thư từ qua lại. Chuyện nhị điện hạ giam giữ Trương công tử trong tiểu viện ở phía Tây Bắc thành thần tra xét ràng, hơn ba mươi kẻ hầu người hạ đều bắt gọn, thần dám khi quân. việc giả thế nào, để phủ Tông Nhân điều tra ràng ngay".

      Mới đầu Hách Liên Bái thấy đầu mình ong ong như nổi trống, mãi đến khi Hách Liên Dực lên tiếng mới thoáng hoàn hồn. Ngài cúi xuống, nhìn nhi tử Hách Liên Kỳ đáng thất vọng của mình, vừa thấy bộ dạng gã như thế, liền hiểu được bảy tám phần, biết những lời Tưởng Chinh quá nửa là . Lòng ngài rét lạnh, khí huyết dâng cuồn cuộn, chỉ hận thể ấn tên tiểu tử này về lại trong bụng mẹ, coi như chưa từng sinh nó ra đời. Thế nhưng ngài vừa chuyển mắt, lại thấy đám người Tưởng Chinh tuy chân quỳ nhưng lưng lại vươn thẳng tắp, bộ dạng sừng sững bất động. Trong lòng lão hoàng đế liền dậy lên suy nghĩ khác, ngài lạnh lùng nghĩ: Được lắm hôm nay ép trẫm trừng trị hoàng tử, ngày mai ép trẫm nhường cái ghế này luôn chứ gì? Được lắm!

      Ngài im lặng lúc lâu mới miễn cưỡng bình ổn lại tiếng của mình. Hách Liên Bái biết nhất định phải đưa ra phương án giải quyết chuyện này mới được, chỉ đành kiềm chế cơn giận, gượng ép : "Người đâu, lôi nghịch tử Hách Liên Kỳ xuống cho trẫm. Hạ chỉ...cho phủ Tông Nhân tra chuyện này".

      Buổi lâm triều ngày hôm đó kết thúc trong vội vã. xong câu đó, Hách Liên Bái như chẳng buồn nhìn ai thêm chốc lát, thoáng sau tuyên bố bãi triều, vừa đứng dậy liền sải bước nhanh. Lúc đứng lên, thân thể ngài kìm được mà hơi lảo đảo, may mà Hỉ công công nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ngài, mới tránh được cảnh thiên tử đương triều lăn kềnh ra đất. Hách Liên Chiêu đứng từ xa đưa mắt nhìn Hách Liên Dực, sau đó hành lễ theo quy củ rồi mới , cũng biết có ý gì. Cảnh Thất đứng bên ra chiều nghĩ ngợi, Hách Liên Dực khẽ kéo y: "Về chỗ ngươi ".

      Đoàn người thầm xuất cung, Cảnh Thất và Hách Liên Dực im lặng , Lục Thâm có phần thấp thỏm, chỉ còn Hạ Doãn Hành kia bay dưới nhảy, khẳng khái sục sôi, phảng phất đôi ba phần khía thế trâu non mới sinh sợ hổ, chỉ sợ thiên hạ này loạn lạc mà thôi. Mãi đến khi Cảnh Thất bị nhao nhao đến nhức cả đầu, mới thở dài : "Tiểu hầu gia, ngài yên tĩnh lát giùm cho".

      Bấy giờ Hạ Doãn Hành mới phát chỉ có mình ngớ ngấn kích động nãy giờ, khỏi ngượng nghịu phen, sau đó lại cảm thấy có gì đó đúng, liền hùng hồn bảo: "Hôm nay các ngươi cũng thấy bộ dạng tên Hách Liên Kỳ đó rồi đấy, ta xem đến hoàng thượng cũng tin đến bảy tám phần. Tự làm bậy thể sống, gã đêm cho lắm vào, giờ xem như gặp phải con quỷ treo cổ già là Tưởng đại nhân rồi, đây phải là chuyện tốt sao?".

      Cảnh Thất liếc mắt nhìn , sáng suốt chọn cách...im lặng.

      Hạ Doãn Hành thấy chẳng ai thèm để ý đến mình liền chớp mắt, vắt óc suy nghĩ lúc lâu mới vỗ đùi, tỉnh ngộ: "Điện hạ với mọi người lo lắng cho Tưởng đại nhân chứ gì? Theo ta thấy, bao nhiêu năm qua Tưởng đại nhân được câu nào dễ nghe đâu. Hoàng thượng làm ra chuyện nào 'ngứa mắt', ông ta cứ rình được lần nào là mắng luôn lần ấy. Thế mà cũng có sao đâu. Lại , lần này Hách Liên Kỳ khiến mọi người phẫn nộ, số đại nhân vạch tội gã nhiều như thế, hoàng thượng có nổi giận , cũng đâu xử lý lúc nhiều người như thế, đúng nào?".

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hách Liên Dực nhắm mắt bịt tai, xem như có người này bên cạnh. Khi tới vương phủ rồi mới hỏi Cảnh Thất: "Ngươi xem xem, kết quả nghiêm trọng nhất có thể là gì?"

      Cảnh Thất dẫn mọi người vào thư phòng, lúc này Bình An liền tiến lại, len lén bên tai y: "Chu công tử đến rồi, vu đồng cũng tới, nô tài dẫn ngài ấy vào trong vườn rồi ạ".

      Cảnh Thất thấp giọng dặn dò: "Dẫn Chu công tử vào đây, còn vu đồng...ngươi bảo cứ tự chơi trước ..."

      Bình An nhận lệnh ra, Cảnh Thất trầm ngâm trả lời câu hỏi của Hách Liên Dực: "Bịt miệng người đời còn nguy hiểm hơn chặn sông gây lũ, thế nhưng lời thẳng chung quy chẳng dễ nghe... Người chịu nghe chẳng được bao nhiêu, chỉ sợ hoàng thượng khi bị rắn cắn, từ nay về sau nắn quá hóa dở, nguyện khoan dung thêm nữa". Cảnh Thất nữa, lần này ý tại ngôn ngoại đến Hạ Doãn Hành nghe cũng hiểu - trước nay hoàng thượng vốn thích ngôn quan, trải qua chuyện lần này, vạn nhất ngài thẹn quá hóa giận chỉ sợ sau này trong triều ngôn quan chẳng còn chỗ đứng.

      Hạ Doãn Hành thoáng sửng sốt: "Chuyện này...chắc phải chứ?". ai lên tiếng, kể cả Chu Tử Thư vừa mới bước vào, tất cả mọi người cân nhắc giả thuyết này của Cảnh Thất - bọn họ đều biết chuyện này thể được, thế nhưng người khác làm được, có nghĩa vị vạn tuế gia phong cả chim làm đại tướng quân kia của bọn họ dám làm.

      lúc lâu sau Hách Liên Dực mới buông tiếng thở dài: " bước nào hay bước ấy vậy..."

      Cảnh Thất lại : "Đối với Hách Liên Kỳ mà , chuyện lần này cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng phải hết hẳn đường sống".

      Chu Tử Thư chấn động: "Lời này của vương gia căn cứ vào đâu?".

      Cảnh Thất vừa vô thức gõ tay xuống bàn, vừa buông lời chậm, thận trọng : "Tử Thư, ngươi có biết cái gì gọi là 'hở lưới bên' ?"

      Tài trí Chu Tử Thư cao đến nhường nào, nghe vậy chỉ ngẩn người chốc lát, sau lập tức hiểu ra - cái "hở lưới bên" Cảnh Thất đương nhiên phải mấy lời nhảm nhí như ông Trời có đức hiếu sinh, mà là nguyên tắc được chú trọng tring binh thư - "Giặc cùng đường chớ ham bức ép, giăng vòng vây nhớ để đường lui". Nếu cố ép đối phương vào chỗ chết, cuối cùng dễ rơi vào thế 'Đập nồi dìm thuyền'(*) hoặc 'sống mái phen'. Ngược lại mất nhiều hơn được, chưa biết chừng lại khiến đối phương có cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết.

      (*) Nguyên văn là "Phá phủ trầm châu", dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông dìm hết thuyền bè, đập vỡ nồi niêu, chỉ giữ lại ba ngày lương thực để cho binh sĩ thấy còn đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.

      Ví như tình hình trước mắt, kết cục của Hách Liên Kỳ chắc chắn thể tốt được. Thế nhưng thể bỏ qua vị vạn tuế gia chân chính nắm quyền sinh sát trong tay kia. Hoàng thượng mất mặt giữa triều đường, mà kẻ đầu sỏ gây ra chuyện ấy chính là Hách Liên Kỳ. Theo lý mà , hoàng thượng hận Tưởng Chinh tận xương tận tủy, nghĩ sao về nhị hài tử gây ra chuyện tày đình ấy? Chỉ sợ chút tình phụ tử nhoi trong lòng ngài cũng đứng trước nguy cơ bay theo chiều gió. Có điều nếu các đại thần làm quá khiến hoàng thượng nảy sinh cảm giác khủng hoảng. Cảm giác khủng hoảng liên quan đến quyền lực trí mạng hơn bất cứ điều gì, đợi ngày tâm lý phản nghịch dậy lên trong lòng ngài ấy lúc ấy nhìn tình cảnh bi thảm của đứa nhi tử kia, chỉ sợ những ghét bỏ, có khi còn dấy lên thứ cảm giác "thỏ chết cáo thương" khó giải thích ràng.

      Lục Thâm kìm được, đưa mắt nhìn thoáng Hách Liên Dực trầm ngâm , trong lòng càng khâm phục thái tử điện hạ thôi - chỉ trong thời gian ngắn như thế nghĩ được đến mức này, chẳng màng thị phi trắng đen, nắm thời cơ quyết đoán đứng về phía Hách Liên Kỳ. Sau đó liền hỏi: "Điện hạ, giờ chúng ta nên hành động thế nào?"

      Hách Liên Dực trả lời ngay mà quay sang hỏi Cảnh Thất: "Bắc Uyên, ngươi thấy sao?".

      Cảnh Thất còn chưa lấy lại tinh được tinh thần, vô thức ném trả vấn đề lại cho thái tử: "Xin nghe theo quyết định của thái tử điện hạ".

      Hách Liên Dực trừng mắt nhìn y: "Giờ là lúc nào rồi còn giở trò lần như trạch tránh như lươn - Trầm Như, ngày mai ngươi dâng tấu lên...". Thái tử gọi Lục Thâm lại dặn dò phen. Lục Thâm hiểu, tức khắc cùng Hạ Doãn Hành nhận lệnh mà , trở về nhà suy tính xem phải viết tấu chương thế nào. Hách Liên Dực ngồi thêm chốc, thấy Cảnh Thất cùng Chu Tử Thư đều có vẻ yên lòng cũng thấy nhàm chán. Lại nghĩ giờ còn trong tháng trai giới, thời điểm mấu chốt này mà rời cung quá lâu cũng dễ bị kẻ khác vin vào chỉ trích, thái tử liền dẫn thị vệ trở lại Đông cung. Trước khi đưa mắt liếc Chu Tử Thư, Chu Tử Thư lập tức lĩnh ý, cáo từ Cảnh Thất xong liền vội vã đuổi theo sau. Ra khỏi vương phủ, Hách Liên Dực mới thấp giọng dặn dò: "Ta sai người dâng tấu lên cũng vì muốn giữ gìn cho Tưởng lão, bao nhiêu năm qua, người làm được chuyện có ích trong triểu quả thực chẳng được bao nhiêu".

      Trước nay Tưởng Chinh chưa từng nhúng tay vào chuyện tranh quyền đoạt vị, dựa dẫm bên nào. Chu Tử Thư hiểu thái tử định gì, chỉ đành gật đầu trước. Hách Liên Dực càng thấp giọng hơn: "Những việc trong khả năng chúng ta cứ làm, còn thấy được gì hay ... còn phải nghe ý ông Trời..."

      thoáng ngừng lời, nghiêng đầu nhìn Chu Tử Thư. Bộ dạng Hách Liên Dực quả thực hề giống người kế vị, xem là uy nghi, ngược lại cả toát ra phong thái của kẻ đọc sách, tao nhã ôn tồn, vẻ cười thường trực, khiến người khác thư thái như hứng gió xuân, có điều ánh mắt ấy của lại khiến Chu Tử Thư rùng mình ớn lạnh, chỉ nghe tiếp rằng: "Còn nếu được, vậy nhị ca vốn là hiếu tử, cái tiếng xấu sát hại trung lương gã phải gánh thay phụ hoàng rồi".

      Chu Tử Thư lĩnh ý, thấp giọng đáp lời: "Thuộc hạ hiểu ".

      Sau đó, suốt dọc đường hai người thêm câu nào nữa.

      Hương trong thư phòng vương phủ thầm cháy, ngắn từng đoạn từng đoạn . Cảnh Thất dựa người ghế, hai mắt khép hờ, ngón tay lại vô thức gõ xuống mặt bàn. Y cơ hồ có thể tưởng tượng ra đường Hách Liên Dực gì với Chu Tử Thư. Người khác nghe hiểu, y lại nằm lòng. Hách Liên Dực dặn dò Lục Thâm như vậy, nhìn bề ngoài có vẻ như nỗ lực bảo vệ Tưởng Chinh, thực tế bản thân lại rất ràng, lần này Tưởng đại nhân có lên trời cũng thoát được - xem ra thái tử quyết định rồi - Tưởng đại nhân đằng nào cũng phải vì nước tận trung, vậy nên lợi dụng ông ta cho triệt để.

      Y nghĩ đến xuất thần, thoáng chú ý, lại đột nhiên cảm giác có hai ngón tay nhàng áp lên thái dương mình. Cảnh Thất giật nảy, hai mắt mở to, lại phát ra Ô Khê vào tự lúc nào hay, lẳng lặng đứng sau lưng, vươn tay day thái dương cho mình. Cảnh Thất cảm thấy hơi mất tự nhiên, liền cười giả lả: "Ngươi vào từ lúc nào thế? đứng cứ như mèo, tiếng cũng chẳng thấy đâu?"

      Ô Khê "suỵt" tiếng: "Ngồi yên nào". nhanh chóng vươn tay ấn y xuống, xoa nắn dọc theo mấy huyệt đạo lớn người y. Cảnh Thất xuýt xoa, chỉ thấy như có luồng kình lực chui vào thân thể mình qua những chỗ bị ấn, tê dại thôi. Y muốn tánh ra, lại bị Ô Khê giữ chặt. : "Ngươi tập trung vào, nhớ kỹ những lời ta ".

      Sau đó Ô Khê mở miệng đọc môt bộ khẩu quyết giản đơn, Cảnh Thất tốt xấu gì cũng xem như từng học võ, vừa nghe liền biết dạy mình bộ công phu luyện khí dưỡng thần, cảm thấy cũng mới lạ, liền thuận theo, để khẩu quyết cùng lực ấn huyệt của dẫn dắt. loáng sau mở mắt ra, y cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều, tác dụng con fhpn cả chợp mắt nghỉ ngơi. Lúc này Ô Khê mới buông tay, mùi thơm ngan ngát y phục Cảnh Thất vẫn còn vương lại đầu ngón tay. Khí thế nghiêm trang, lên mặt dạy dỗ ban nãy đột nhiên tan thành mây khói, chẳng hiểu sao đột nhiên có cảm giác mình "vô lễ" với người ta, lại sợ Cảnh Thất để bụng chuyện này, liền giải thích có phần ngượng nghịu: "Ngươi...suy nghĩ quá nhiều, khí huyết đình trệ, ban nãy ta giúp ngươi khai thông".

      Bộ dạng rụt rè quá đỗi ngây thơ của , đột nhiên khiến vị vương gia ban nãy còn đầu óc ngổn ngang trăm thấy lòng vui sướng. Cảnh Thất cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại kiềm được mà phá lên cười. Bộ dạng y vốn rất ưa nhìn, hiềm nỗi chiếc cằm hoi nhọn, khiến người ta nhìn vào cảm giác mỏng manh, sắc môi hơi nhợt nhạt, nhìn vào liền

      Phảng phất cảm giác người này phận mỏng. Giờ này y cười rộ lên, từ mi lẫn mắt đều cong vút, hai má điểm thêm chút sắc hồng. Ô Khê vào độ khí huyết dồi dào, ngơ ngác nhìn y, những ý nghĩ thướt tha cứ lan tràn trong óc, liền si mê thầm tưởng: "Trông y đẹp. Nếu sau này có nhiều người thích y, y chịu cùng ta nữa làm thế nào? Vậy...vậy ta đánh ngất y, sau đó trói lại, mang về Nam Cương. Vượt qua khu rừng đầy khí độc kia rồi đến chim cũng bay nổi, xem y chạy đằng nào".

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 50: Các lộ hùng


      Lúc đầu Cảnh Thất bị ánh nhìn trắng trợn hề che lấp gì của làm cho gượng gạo cả người, sau lại nhớ đến mấy ngày vừa qua, sống khổ sở nhàm chán, chốn chốn mưu toàn, lại còn sống khổ hạnh như thầy tu, rượu chạm nhạc chẳng được nghe, nhất thời thấy đến khớp xương cũng đau ê ẩm cả ra. Y liền đứng dậy vươn vai, với Ô Khê: “Theo ta ra sân làm mấy chiêu giãn gân cốt nào.”

      Ô Khê còn bận suy tính trong lòng xem phải làm thế nào “bắt cóc” người ta về Nam Cương, nhất thời chưa phản ứng kịp. thoáng ngẩn người, sau đó vô thức thực: “Ta động thủ với ngươi đâu, ta sợ làm ngươi bị thương.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, Ô Khê có bộc trực thẳng thắn mấy nữa cũng biết bản thân lỡ lời. Quả nhiên, Cảnh Thất vươn vai được nửa liền cứng đờ người lại, trừng mắt nhìn đến là hung tợn. Sau đó y đột nhiên cười tiếng đến là hiểm, xốc cổ áo Ô Khê lên, muốn kéo ra khỏi thư phòng: “Võ công ta có ổn hay , tiểu tử ngươi cứ hứng hai quyền là biết ngay thôi.”

      Ô Khê vừa để mặc kéo phản kháng vừa dở khóc dở cười : “Hay để ta gọi Nô A Cáp tới hầu ngươi nhé, có được ?”

      Trước giờ Nô A Cáp vẫn làm chân quản gia cho , năng tương đối lanh lợi, cũng khá giỏi quan sát sắc mặt người khác. Có điều người này tuy vóc người cũng coi như cao lớn uy mãnh, thân thủ lại có phần… thảm hại. Người ta đồn rằng lúc thành trai tráng rồi mà vẫn trải qua những giờ phút “vẻ vang” bị tên đệ đệ chín tuổi quăng ngã ra đất. Cảnh Thất trợn mắt nhìn : “Hôm nay cho ngươi thấy lợi hại của ta ngươi còn biết mã vương gia có bao nhiêu con mắt(*)!”.

      (*) Ý câu này xuất phát từ truyền thuyết Mã vương gia có ba con mắt. Mã vương gia là nhân vật trong truyền thuyết. Về con mắt thứ ba của ông, dân gian Trung Quốc có rất nhiều cách lý giải. trong số đó được trình bày trong tác phẩm Nam du ký như sau:

      “Ngày nọ, Ngọc hoàng đại đế phái Tinh Nhật Mã cùng Lâu Kim Cẩu, Khuê Mộc Nương, Hư Mục Thử hạ phàm, bốn phương tuần tra tội ác. Bốn vị thần mỗi người hướng, vài ngày sau trở lại thiên đình báo cáo Ngọc Đế. Ba vị thần khác đều báo tin vui, hạ giới sống yên vui no ấm, chỉ có Tinh Nhật Mã báo lại cả thiện lẫn ác. Ngọc Đế hoài nghi, sai Thái Bạch Kim Tinh xuống hạ giới điều tra lần nữa, sau mới biết ba vị thần kia ăn hối lộ dưới trần gian, báo điều gian dối. Tinh Nhật Mã làm việc liêm khiết, được Ngọc Đế hết lời khen ngợi, còn ban cho con mắt thứ ba. Từ đó trở ánh mắt Mã vương gia càng thêm sáng , ai gặp cũng kính nể. Từ đó trong dân gian lưu truyền câu : “Ngươi cũng biết Mã vương gia đấy, ba con mắt dễ chọc đâu.”

      sao y cũng là đồ đệ của danh sư, có điều vị “danh sư” này lại là Phùng đại tướng quân. Nghĩ đến “quan hệ ngày xưa” của Phùng đại tướng quân với Nam Cương, y tiện nhắc đến trước mặt Ô Khê mà thôi.

      Trong vương phủ kỳ thực cũng có gian luyện công chuyên dùng làm chỗ tập võ cho chủ tử, có điều mấy năm nay Cảnh Thất khi rảnh cắm cổ chơi bời, lúc bận lại vùi đầu công cán, dùng được mấy lần. Bình An chẳng hiểu chủ tử nhà mình hôm nay lại nổi cơn gì, vội càng gọi người quét dọn gian luyện công lượt, sau lại đốt bếp lò, trải thảm sàn vì lo y ngã, bận rộn đến người liểng xiểng ngựa ngã nghiêng, thực triệt để theo bốn chữ “nâng trứng hứng hoa”. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Ô Khê bao giờ thấy người ta luyện công thế này đâu, vừa giận lại vừa buồn cười, kìm được mà phá lên cười. Cảnh Thất cứng cả mặt, ho khan tiếng, sau đó nghiêm mặt mắng rằng: “Các ngươi làm gì đây, ta chỉ tập luyện chút, đứng trong sân đấu mấy chiêu giãn gân giãn cốt là được rồi.”

      Bình An mặt mày hốt hoảng, dông dài mãi: “Vương gia gì vậy? Trời lạnh thế này, dưới đất cỏ còn mọc được cọng, nếu vương gia bị ngã hay va đập vào đâu, thương đến xương cốt làm thế nào? Gió Tây Bắc thổi vù vù như thế, nhỡ đổ mồ hôi lại hứng gió rét căm căm rồi cảm lạnh sao…”

      Cảnh Thất cắt ngang lời , mặt mũi lạnh tanh: “Bình An, ngươi ném ngay thứ cho bản vương.”

      “Ôi chao, chủ tử trông thứ gì vừa mắt ạ?”

      Cảnh Thất chắc như đinh đóng cột: “Ngươi.”

      Bình An thưa ngay: “Vâng, vậy nô tài ném…” được phân nửa mới nhận ra câu có vấn đề, bèn bĩu môi híp mắt, tủi thân nhìn Cảnh Thất: “Chủ tử gì vậy chứ? Cái đó… Nô tài có ý dông dài đâu, chỉ là chủ tử chẳng biết trân trọng bản thân mình gì cả…”

      Cảnh Thất trừng mắt nhìn , Bình An cuối cùng cũng im miệng, ỉu xìu ra. Ai ngờ Bình An mới ra chân trước, Cát Tường xách ngay tấm áo choàng từ thư phòng hộc tốc chạy ra, nhanh đến độ Cảnh Thất còn chưa kịp chớp mắt kia: “CHủ tử, trời rét căm căm thế này cậu với vu đồng ra ngoài này đứng làm gì, mau khoác tấm áo lên…”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chút hào khí muốn luận bàn võ nghệ, đánh đấm trận cho thỏa thuê sắp tan gần hết. Ô Khê liền hiểu được chuyện. Người khác luyện công chú trọng: “Tam Cửu ngày đông, Tam Phục trời hè(*)”, càng khổ càng luyện mới rèn giũa được gân cốt, làm ít được nhiều. Còn vị này, phỏng chừng chỉ mấy ngày xuân về hoa nở hay gió thu đương độ mới vung tay đá chân vài cái trong gian luyện công có đến tám chục người hầu hạ này – quả nhiên là kiểu cách của Đại Khánh vương gia. lại nhớ đến khi tên Nô A Cáp lắm lời nhà mình làm bộ làm tịch mà rằng: “Vị vương gia này tính tình rất tốt, ôn hòa nhã nhặn, bộ dạng cũng ưa nhìn, chỉ có điều… dễ nuôi đâu.”

      (*) Võ thuật Trung Quốc có câu “Hạ luyện Tam Phục, Đông luyện Tam Cửu”. Ngày Tam Phục chính là ba ngày nóng nhất trong ngày hè, bởi vậy cũng là lúc khí huyết trong người dồi dào nhất. Nếu ngày Tam phục luyện võ có thể mượn được “tiết trời” giúp đả thông những kinh mạch thường ngày đả thông được. Còn ngày Tam Cửu là ngày lạnh nhất trong mùa đông, cũng là ngày khí huyết suy nhược nhất, bắp thịt căng cứng nhất. Nếu luyện võ vào ngày Tam Cửu dựa vào “sức người”mà rèn giũa được cơ bắp, khiến khí huyết lưu thông.

      Ô Khê cũng có chút gật gù đồng ý, thầm nghĩ người này quả nhiên khó nuôi, nếu muốn kéo y về Nam Cương, chỉ sợ còn phải chuẩn bị sẵn chút của ăn của để, khiến y được ăn ngon mặc ấm mới xong.

      Nghĩ vậy Ô Khê liền suy tính về vấn đề Chu Tử Thư thương lượng với mình thời gian trước – đó là đem mấy thứ thuốc Nam Cương của bán. Chu Tử Thư có đường làm ăn, có hàng. Giờ xây dựng chút ít thế lực bản thân trong chốn giang hồ Đại Khánh, vạn nhất sau này Đại Khánh cùng Nam Cương trở mặt, cũng có người phối hợp. Bởi vậy Ô Khê thấy bản thân phải về nhà tính toán cẩn thận phen mới được. liền bảo Cảnh Thất: “Bắc Uyên, ta đột nhiên nhớ ra trong phủ còn số chuyện, ngày mai ta lại sang chơi với ngươi nhé?”

      Nghe khẩu khí hệt như dỗ trẻ em, Cảnh Thất bèn thuận miệng hỏi, giọng điệu tốt đẹp gì: “Ngươi làm gì mà bận rộn như thế?”

      Ô Khê trả lời đến là trịnh trọng: “Ta tính cách gây dựng chút của cải, tránh cảnh sau này ngươi theo ta chịu khổ.”

      Cảnh Thất bất ngờ kịp đề phòng, nghe lời ấy của xong liền nghẹn họng, thiếu chút nữa thở được, mặt xanh như tàu lá, chỉ vào Ô Khê mà “Ngươi” cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng thốt ra được tiếng nào. Y hừ lạnh tiếng, vung tay áo sải bước bỏ , chốc lát sau liền thấy bên trong truyền ra tiếng sập cửa.

      Bình An nghe thấy, khỏi thò đầu ra nhìn, e dè vỗ ngực, hỏi Ô Khê: “Vị vương gia của phủ này vừa sập cửa đấy ư?”

      Ô Khê nhìn vẻ vô tội, gật đầu.

      Bình An giọng đáp: “ sao đâu, vu đồng đừng chấp vương gia làm gì. phải trong kỳ trai giới sao, uống rượu cấm mà ăn chơi cũng cấm. Ngài cũng biết chủ tử nhà tôi rồi đấy, cả ngày hết đá gà lại qua chọi chó, ngồi yên sao nỗi? Hiềm nỗi trai giới lần này do chính miệng chủ tử đưa ra, có giận cá cũng chẳng kiếm đâu ra thớt. Chủ tử bức bối đó thôi, đợi vài hôm nữa hết trai giới là đâu lại vào đấy ngay ấy mà.”

      Ô Khê bảo: “Hình như hôm nay ta lỡ lời, khiến y mất hứng phải.”

      Bình An xua tay: “Gì mà mất hứng, chẳng qua chủ tử khó chịu trong lòng, giả vờ giả vịt mượn cớ trút giận thôi, để trong lòng đâu, đảm bảo ngày mai là quên bằng sạch. Bình An theo vương gia từ , bao nhiêu năm trôi qua, cũng chưa thấy chủ tử nhà mình nổi giận mấy lần.”

      Ô Khê nghe vậy liền hiểu, thầm nhủ ra hành động ấy của y là làm nũng. Thế là vu đồng liền cáo từ Bình An, trở về phủ, tinh thần cực kỳ phấn chấn.

      Tối hôm ấy, vị tiểu công công từng chịu ơn sâu của Cảnh Thất nhờ người truyền tới tin, hoàng thượng thầm tới thăm nhị điện hạ, cho lui tất cả kẻ hầu người hạ xung quanh, chẳng ai biết phụ tử hai người những gì. Có điều nghe được có nghĩa người khác đoán ra. Cảnh Thất cùng Hách Liên Dực hiểu hoàng thượng quá rồi, bởi vậy trong lòng cũng ít nhiều lường được hành động lần này của Hách Liên Bái, nghe tin ấy xong cũng sửng sốt gì. Ngày hôm sau phủ Tông Nhân tra xét vụ án này. Chân tướng việc kỳ thực quá ràng, có điều người của phủ Tông Nhân đều rặt những kẻ lõi đời, liền kéo dài hết ngày này qua ngày khác. ràng là chuyện chỉ cần điều tra thoáng cái , vậy mà nhất định họ phải làm bộ làm tịch, giằng co đến ngót tháng trời.

      Bọn họ cũng chờ xem hướng gió thế nào.

      Mấy ngày sau Lục Thâm liền dâng tấu triều, tố cáo Ngự Sử Đại Phu Tưởng Chinh. Tội danh đưa ra lại rất sâu xa hàm súc, hề nhắc tới mấy lý do nghe tới nhàm tai như “kéo bè kéo cánh” , “vu tội hoàng thân”, chỉ vạch tội ông ta ăn ngồi trốc, thất trách với triều đình. Các vị đại nhân trong lòng đều cả, tuy rằng họ đoán được chuyện nhị điện hạ đột nhiên gặp chuyện nhất định có liên quan gì đó tới thái tử điện hạ, nhưng cũng cảm thấy giờ này thái tử đứng ra, thể lập trường đứng chung chiến tuyến cùng phụ hoàng, huynh trưởng cũng có gì chê trách được. Chỉ thấy Lục Thâm vạch tội Tưởng Chinh, lời lẽ hùng hồn: “Thân làm ngôn quan lại tận lực thực thi chức trách của mình, giám sát nổi bách quan, can gián nổi hoàng đế, trước mặt ngôi cao đoán ý ton hót, xu nịnh ạ dua, việc phía dưới nghe hỏi…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :