1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhẫn nhịn được cái người khác làm được mới có thể chiếm được thứ kẻ khác chẳng dám mơ. Thế nhưng có chuyện Hách Liên Kỳ nghĩ mãi thông, giờ y xem như đoạn tử tuyệt tôn, vậy còn mưu cầu chi nữa? Quả nhiên những kẻ vô liêm sỉ lúc nào cũng nghĩ người trong thiên hạ đều vô sỉ như mình. Chuyện đáng lo hơn là Thái Sơn đột nhiên xảy ra đất rung núi lở, triều đình dưới hỗn loạn, hoàng thượng giận hết, lòng yên, liền tranh thủ thời điểm trọng yếu này, thả Nam Ninh vương bị giam lỏng trong phủ ra. Vào ngày thứ hai kẻ từ lúc Cảnh Bắc Uyên bắt đầu vào triều lại, liền có Ngự Sử dâng tấu chương đề cập lại chuyện cũ, bóng gió chuyện “Xuân thị” ở bãi Bắc Truân có điều khuất tất.

      Hách Liên Kỳ còn chưa kịp “thẹn quá hoá giận”, tên tai vạ Cảnh Bắc Uyên kia lại bắt đầu giở trò mèo, mấy lời nhảm nhí linh tinh như “Đế sơn (1) phía Đông sạt lở là điềm dữ, hoàng thượng nên dẫn theo bách quan trai giới cầu phúc”.

      Hách Liên Bái đương lúc lo âu, vội vàng đồng ý ngay. Ngài tuyên bố phải trai giới ba tháng, ăn mặn, khám bệnh, cấm cưới gả; dùng hình phạt, cấm chè chén mua vui.

      Lần này, Cảnh Thất cũng là khéo nịnh, vừa biết đúng thời điểm Hách Liên Bái tuổi tác cao, dễ kính sợ quỷ thần hơn thời còn trẻ, Thái Sơn động đất chính là điềm gở, lòng vua yên. Ngài giống Hách Liên Kỳ, mê muội trong đan dược và đạo thuật, thế nhưng mấy năm nay thân thể càng lúc càng yếu , ngài cũng sợ chết, sợ già. Dù Cảnh Thất có , Hách Liên Bái cũng sẻ tỏ ý mà thôi. Bởi thế, Cảnh Thất vừa ra lời ấy, Hách Liên Bái liền cảm thấy hài tử này tuổi còn rất trẻ, thế mà có đượ cái lòng thành như vậy, quả thực hiếm có. Chút khúc mắc lúc trước cũng theo đó trôi , ngài nhìn Cảnh Thất sau tháng xanh xao ít, đến hai má cũng thoáng hõm xuống rồi. Thế là lòng ngài cũng dâng đôi phần thương xót đành, chỉ thấy hài tử này sao mà giống Minh Triết năm đó đến thế, si tâm lại đa tình. Có câu “quá trí tuệ lòng dễ tổn thương, quá nặng lòng tình trường cửu”, chuyện Cảnh Liễn Vũ còn sờ sờ ra đó, đến phiên hài tử này lại cũng suy nghĩ quá nhiều giống phụ vương. Ngài cảm thấy trước đây bản thân nghi ngờ y có phần quá đáng, thấy hơi có lỗi, bởi vậy cũng vui vẻ, hoà ái với y.

      Hách Liên Kỳ đứng bên nhìn, lại nghĩ trong ba tháng tới cái này bị cấm cái kia được, tháng ngày nhạt nhẽo đến ốm người ra, tâm tình lại càng khó chịu. Sauk hi bãi triều, vừa hồi phủ gã ra ngoài ngay, dẫn theo hai tuỳ tùng tới chỗ cực hẻo lánh nằm ở phía tây bắc kinh thành. Tiến vào ngõ , sau khi rẽ mấy khúc quanh, gã mới cho tuỳ tùng lui , mình bước vào trong. Thoáng sau thấy thiếu niên dung mạo cực kỳ xinh đẹp bước ra nghênh đón, lao vào lòng Hách Liên Kỳ, dính người gã mà nũng nịu: “Điện hạ, mấy ngày rồi ngài đến đây rồi.”

      Hách Liên Kỳ ôm trong lòng, vươn tay mò vào trong vạt áo . Trời đổ tuyết, gió lạnh thổi từng hồi, bàn tay lạnh lẽo của gã lần mò vào trong y phục thiếu niên, thiếu niên lạnh đến rùng mình, liền cười giòn giã rúc vào lòng gã: “Điện hạ đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì”. Hách Liên Kỳ cất tiếng cười khe khẽ, xoa nắn dưới, khiến thiếu niên kia thở gấp liên hi, bấy giờ mới thoáng đắc ý mà buông ra, vỗ cái lên mông : “Tiểu quỷ nhà ngươi, mới mấy ngày gặp nam nhân mà phóng đãng đến mức này rồi, người giao cho ngươi mấy ngày trước ‘dạy dỗ’ tốt chưa?”.

      Thiếu niên xinh đẹp trừng mắt nhìn gã, trong mắt thoáng vẻ “dỗi hờn”, vẻ mặt kia, thầ thái kia hoàn toàn khác gì nữ tử: “Điện hạ đâu thèm nhớ đến những ‘người cũ’ đâu, chỉ lòng dạ tơ tưởng vui cùng người mới, tên tiểu tử câm ấy có gì tốt cơ chứ”.

      Nuôi đám trẻ xinh đẹp này để chúng vì mình mà ghen tuông tranh đoạt chính là sở thích của Hách Liên Kỳ, nghe bất mãn oán trách gã cũng tức giận, kéo thiếu niên lại gần, ra sức véo cái mạnh chỗ ngực , thiếu niên khẽ hô len, tiếng rên rỉ thoát khỏi miệng lại bị gã dùng miệng ép về, chỉ thấy Hách Liên Kỳ cười khẽ, kề tai : “Đừng cáu kỉnh, buổi tối tắm rửa sạch ngồi trong phòng chờ ta, tất có cái ngon ngọt cho ngươi”.

      Bấy giờ thiếu niên xinh đẹp mới lùi khỏi vòng tay gã, hởi lòng hởi dạ trước dẫn đường.

      Tiết trời càng lúc càng u ám, bông tuyết đầu tiên bắt đầu thả mình xuống thế gian.

      Hách Liên kỳ biết rằng, ở đầu đường cách đó hai con phố, có chiếc xe ngựa cũ nát dừng bánh lâu, người ngồi trong x era lệnh, kẻ đánh xe liền vung roi, chạy xe . Trong xe có đặt lò than , nhưng vẫn lạnh như thường, Cảnh Thất duỗi thẳng hai chân, thả lỏng ngườim tựa lên gối mềm. Y hơi hé mành xe, đưa mắt nhìn sắc trời ảm đạm cùng tuyết rơi càng lúc càng nhiều, lại chỉ lặng im lời nào. Người ngồi cạnh y bận hâm rượu, hương rượu tuôn ngào ngạt, như thấm vào trong gan ruột người ta.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Người ấy nào phải ai xa lạ, chính là Chu Tử Thư. thấy y im lặng hồi lâu, mới giọng hỏi: “Sao vậy, vương gia cảm thấy chuyện thảo dân làm đúng ư?”.

      Sắc mặt Cảnh Thất hờ hững, đôi mắt đẹp tựa ngọc lưu ly, lại phảng phất tối chút, y nghe hỏi, bèn giọng lầm bầm như giữa cơn mơ: “Bất nghĩa làm nhiều, ắt tự huỷ bản thân… Tử Thư, ngươi sợ bị báo ứng sao?”.

      Chu Tử Thư cười đáp: “Vương gia, ngài vẫn tin máy thứ thần thần quỷ quỷ ấy sao?.

      Cảnh Thất bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, bèn buông mành xa xuống, rồi luồn tay vào ống tay áo, đáp rằng: “Cả đời này, ta chẳng tin cái gì, chỉ tin mỗi chuyện thần thần quỷ quỷ ấy thôi”.

      Chu Tử Thư roat rượu hâm xong vào trong hai chén , đưa cho Cảnh Thất chén trước: “Vương gia, mời”.

      Cảnh Thất nhận chén, kề dưới mũi khẽ hít hà, đôi mắt y cụp xuống, dưới ánh sáng ảm đạm, gương mặt nghiêng tuấn tú của y bị phủ mảng đen mờ, hệt như được làm từ sứ vậy.

      Chu Tử Thư nhâm nhi hớp , vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ: “Trong thời gian trai giới rượu bị cấm, hôm nay là lần uống cuối cùng rồi, chậc chậc, vương gia buông lời điện Kim Loan, quả thực làm khổ hai tử quỷ lớn như chúng ta rồi”.

      “Tử Thu”.

      Vẻ cười mặt Chu Tử Thu cứng lại, nghiêm nghị : “Vương gia yên tâm, thảo dân thu hết những đồ đạc tín vật người thiếu gia họ Trương kia, sai người lục soát đến mấy lần, y phục trong ngoài đều đổi hết, còn cho uống thuốc câm khiến ba tháng năng gì được, khi hành cũng cực kỳ bí mật, đến cả thiếu gia họ Trương kia cũng mơ hồ , nhìn sao cũng chỉ thấy là do nhị điện hạ thèm muốn sắc đẹp của đối phương, chờ đợi được mà cướp người về, ai nghi ngờ đến kẻ khác đâu…”.

      Khoé môi mỏng của thoáng nhếch lên: “Đợi chuyện này xong rồi, thảo dân tự nhiên đảm bảo Trương thiếu gia tự kết liễu, đến lúc đó người chết ai đối chứng, chuyện càng tuyệt diệu hơn”.

      Lần này thầm ra ngoài cùng Cảnh Thất, Chu Tử Thư đeo mặt nạ, lộ ra gương mặt của . Từ mày cho đến mắt đều cực kỳ sắc nét, rất ràng, chỉ cần xét sống mũi cao thẳng kia thôi có thể khen câu “ tuấn” rồi. Chỉ có điều bờ môi cực mỏng. Người ta đều người môi mỏng bạc tình phúc ít, ra phải chuyện vu vơ, thế ian naf người minh mẫn nhất chính là , kẻ bạc tình nhất cũng lại là .

      Chỉ thương cho tên tiểu tử ngốc Lương Cửu Tiêu kia, cứ mực tin rằng đại sư huynh của nhân vật đầu đội trời chân đạp đát, ngời ngời như trăng sáng trời quang. Cảnh Thất thở dài tiếng: “Trương Đinh Vũ, nhi tử của tuần phủ Cam Túc Trương Tiến, mình lên kinh, tài hoa gia thế đều có đủ, ta tuy quen biết người này, cũng biết dù những mặt khác của có tầm thường chút tiền đồ cũng rộng mở khó lường, ngươi… vô duyên vô cớ huỷ hoại đời như vậy, lương tâm thấy áy náy chút nào sao?”

      Chu Tử Thu cười : “Vô duyên vô cớ? Vương gia, lời này sao có thể như vậy được, Trương Tiến kia mấy năm nay cùng Triệu Chấn Thư làm những chuyện tốt đẹp gì? Có phụ thân như thế, Trương công tử có chết cũng oan. Phụ thân là nô tài của Hách Liên Kỳ,giờ ta đưa vào hậu viện của Hách Liên Kỳ, phải là con kế nghiệp cha hay sao?’.

      “Huống hồ…” thấp giọng, thoáng liếc nhìn Cảnh Thất: “Chuyện lần này Tử Thu làm nếu quả thực đến mức trời đất dung, vương gia có thể bình tĩnh ngồi nhìn, chỉ giáo huấn mấy câu thôi sao?”.

      dăm ba câu, kéo cả Cảnh Thất vào tròng.

      Cảnh Thất tức còn gì để , chỉ hơi mệt mói nhếch khoé miệng. Đúng lúc này, cỗ xe dừng lại, ở bên ngoài, phu xe khẽ : “Trang chủ, xa giá của vương gia ở ngay trước mặt rồi”.

      Cảnh Thất uống ơi cạn sạch, rồi buông chén xuống, “Thời điểm đặc biệt làm những việc theo lẽ thường, ta cũng có lời nào chỉ trích được ngươi, Tử Thư, chúng ta có duyên làm bằng hữu, ta cho ngươi lời khuyên chân thành, những chuyện trái với lương tâm đừng làm nhiều quá, cẩn thận sau này hối hận”.

      dứt lời, y liền xuống khỏi xe ngựa, đầu ngoảnh lại.

      “Chuyện trái với lương tâm?” Chu Tử Thu cười mà lắc đầu, lại rót đầy cho mình chén, uống cạn. Chốc lát sau, gõ cửa xe ra lệnh: “Vương gia rồi, chúng ta cũng về thôi”.

      Muốn hoàn thành chuyện quan trọng nhất, đương nhiên phải ra tay tàn nhẫn nhất, tàn nhẫn với người khác, càng tàn nhẫn hơn với bản thân mình – trái với lương tâm? thế gian này được mấy người thẹn với lòng đây?

      Cảnh Thất đội tuyết lớn trở về vương phủ, ai ngờ vừa đẩy cửa ra thấy người tuyết đứng chờ y. Ô Khê đứng trong sân, Bình An cùng mấy tiểu phó đúng bên che ô cho , có điều tuyết rơi lại thêm gió thổi, tán ô cũng chẳng che chắn được gì. Ô Khê chẳng mấy mà thành luôn người tuyết.

      Cảnh Thất thấy vậy liền sửng sốt.

      Ô Khê lại giành phần trước: “Ta… Hôm nay thấy quá giờ rồi mà ngươi chưa trở lại, ta chỉ tới xem thế nào thôi, sợ có chuyện gì…”.

      Cảnh Thất đột nhiên thấy lòng mình ấm áp, khỏi cất lời: “Ngươi cứ đứng ở đây ma chờ ư?”.

      Ô Khê dè dặt đáp: “Ta từ vào cửa nách, gây phiền phức gì cho ngươi đâu”.

      Cảnh Thất mím môi, lại chẳng biết nên gì cho phải, chỉ còn cách quay sang trừng mắt với Bình An: “Mắt ngươi mọc ra để làm cảnh đấy à? Trời gió to tuyết lớn thế này lại mặc vu đồng đứng ngoài sân? Ngươi đãi khách kiểu gì thế? Càng ngày càng chẳng ra sao. Còn mau dẫn vu đồng thay y phục, bảo nhà bếp dâng canh gừng lên”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 47: Tốt đẹp như xưa.


      Ô Khê dừng mắt nhìn y thoáng, lắc đầu bảo: " cần đâu, ta ngay bây giờ".

      Trông thấy hàng mày Cảnh Thất thoáng chau lại, Ô Khê liền giọng : "Ngươi đừng chau mày, nếu ngươi muốn, ta xuất nhiều trước mặt ngươi nữa, ta...".

      Cảnh Thất buông tiếng thở dài, kéo lấy cổ tay : "Ngươi theo ta".

      Ô Khê nghe vậy liền ngẩn người, sau đó gương mặt liền lộ nét cười vui sướng gần như phát điên lên. Cảnh Thất liếc mắt, trông thế, khỏi thấy ấm lòng, lại chỉ quay mặt , giả như trông thấy. Lại nhớ đến hạng người lạnh lùng bạc bẽo như Chu Tử Thư, nhưng cũng dốc gan dốc ruột ra mà đối xử tốt với sư đệ ngốc nghếch của . Cảnh Thất liền thấy lòng dấy lên đồng cảm. Cứ như mỗi lần rẽ bước đường đời hiểm ác sang con đường còn đáng sợ hơn, thể nghỉ ngơi dù chỉ trong chốc lát, lại thấy những hài tử bụng dạ thẳng ngay như bọn họ, liền thấy vô cùng cảm khái, quý giá xiết bao. Hai người vừa bước chân vào thư phòng, Bình An sai ngay người bưng hai bát canh gừng ra nối gót. Hạ nhân rất tức thời, đặt canh xuống bàn xong liền lặng lẽ lui ra.

      Cảnh Thất dúi chiếc lò sưởi tay chế tác cực kỳ tinh xảo vào lòng Ô Khê, lẳng lặng ngồi xuống, lời. Y bứng bát canh lên uống mà lòng yên được. Những khi hai người ở gần nhau, đa phần đều là Cảnh Thất thong dong mà giảng, Ô Khê thành mà nghe, bởi vậy lúc này y mở miệng, liền khiến yên ắng gượng gạo làm cho người ta khó lòng chịu nổi chậm rãi lan tràn. Y im lặng, Ô Khê cũng nhúc nhích, hai ba ngụm uống hết canh gừng, phà ra hơi khí nóng xong, liền ngồi tại chỗ, đăm đăm nhìn Cảnh Thất. nghĩ, lần trước gặp người này gió thu mới bắt đầu quét qua đám lá mà thôi, vậy mà lần này hội ngộ, là cảnh gió tuyết đầy lầu.

      ngày gặp như cách ba thu, tháng qua đối với Ô Khê mà , quả gian nan như bị ai cào xé tâm can vậy. Rốt cuộc giờ cũng coi như gặp được, nhìn y ít chút cũng thấy thiệt thòi, cứ như muốn nhét y vào trong mắt, ôm theo cùng mình vậy.

      Cảnh Thất thất thần chốc, vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đen kịt mà đơn của người kia. Y bèn buông bát xuống bên, dựa người ra sau chút, thả lỏng thân thể, bắt chéo chân lên, hai tay đan vào nhau đặt đùi, ngẫm nghĩ hồi mới chậm rãi cất lời: "Ngươi cũng còn , đừng càn quấy nữa".

      Ô Khê lắc đầu: "Trước nay ta chưa bao giờ làm chuyện hồ đồ, nếu chỉ là càn quấy, ta chẳng ở đây chờ ngươi tháng, nếu chỉ là càn quấy, năm ngoái ta cũng chẳng chờ ngươi đến hơn nửa năm trời".

      Ô Khê bình tĩnh nhìn y, : "Ta phải trẻ con, ta biết ta phải quên ngươi mới thích người khác được, thế nhưng ta quên được ngươi. Dù sao tương lai ngươi cũng muốn rời khỏi mảnh đất này, sao lại thể cùng ta chứ?".

      Cảnh Thất sững người, chần chừ liếc , hỏi: "Sao ngươi biết ta muốn rời khỏi chốn này?".

      Ô Khê cười rộ lên: "Tự ngươi bản thân sợ thái tử, lại thay làm việc, biết được bao nhiêu bí mật của , nếu tương lai làm hoàng đế, phỉa ngươi sợ hơn sao? Ngươi còn hoàng thượng rằng bản thân lập thê, nếu ngươi chưa hạ quyết tâm tương lai , sao có thể chắc như đinh đóng cột thế chứ?"

      lúc lâu sau Cảnh Thất vẫn biết đáp thế nào, y thầm nghĩ, tiểu độc vật này chỉ ngốc, náo loạn cả nửa ngày trời, hóa ra còn cực kỳ láu cá, suy nghi giấu tận đáy lòng cũng bị trông ra. Rồi y lại nghĩ, chẳng lẽ bản thân hành động lộ liễu lắm sao? Nếu ngay cả Ô Khê cũng trông ra được, người khác nghĩ thế nào? Nếu cái ngày buộc phải thoát thân đến , chẳng phải rắc rối to sao... Cứ thế, tâm tư y lại theo thói quen mà bay tuốt sang chuyện khác.

      Có người mới sinh ra định sẵn sống những tháng ngày tính kế tới lui này, người ngoài nhìn vào chỉ thấy y nghĩ tới nghĩ lui mệt mỏi, lại biết cái tật suy trước tính sau của y thâm căn cố đế, thành thói thành lề, như người khác ăn cơm uống nước vậy. Cứ thế, tâm trí y bay tận đẩu tận đâu, đợi đến khi hoàn hồn lại thấy Ô Khê đứng thẳng trước mặt mình. Thiếu niên nhìn y có chút si mê, nỉ non gọi: "Bắc Uyên...".

      Cảnh Thất chớp mắt.

      Ô Khê thấp giọng : "Ta rất nhớ ngươi, trong lòng cứ thấy...như cả kiếp người rồi chưa được gặp ngươi. Ta có thể ôm ngươi chút ?".

      Đôi mắt Cảnh Thất thoáng trừng lớn, im lặng nhìn . Ô Khê đợi lát, thấy y phản ứng gì, vẻ trông monh trong mắt dần nhạt , hồi lâu sau, bàn tay buông thõng xuống, gương mặt có vẻ gì quá thương tâm, chỉ là đường nhìn chuyển xuống đất, khóe miệng nhếch lên, độ cong lớn, thành ra nụ cười đối xứng cũng chẳng thành công. Ô Khê mím môi, định thử thêm lần nữa, cố nặn ra nụ cười. Cảnh Thất sống mấy kiếp người, bao giờ được ai đối xử hết lòng đến thế này đâu, trong lòng đột nhiên dâng lên thứ cảm xúc khác thường. Dù là lúc y cùng Hách Liên Dực bên nhau, quan hệ ngầm của hai người hơn phân nửa là bình đẳng ngang hàng. Ban đầu, y thấy lão già mấy trăm năm tuổi như mình bị thiếu niên trông mong như nhòm ngó nương, trong lòng quả thực có phần giận dữ, thế nhưng tiểu tử này lại có bản lĩnh khiến y phải mềm lòng hết lần này đến lần khác.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cáu giận nhoi lúc đầu dần dần lắng xuống, trong lòng vẫn cảm thấy cảm động lẫn thương là nhiều, Cảnh Thất tự giễu mà nghĩ, bản thân đúng là già rồi. Nếu mấy trăm năm trước y cũng mềm lòng như thế toi mạng từ lâu, chẳng biết còn sót được cái gì. Nghĩ nghĩ vậy,y vẫn đứng lên, kéo bờ vai Ô Khê lại, ôm thiếu niên gần như còn cao hơn cả y vào lòng, nhàng vỗ sau lưng như dỗ dành trẻ . Cả thân thể Ô Khê lại run bắn cả lên, phản ứng lại, vùi mặt vào hõm vai Cảnh Thất, thầm bên tai y, lời có phần lộn xộn: "Ta... ra lúc vừa thấy ngươi ta muốn ôm ngươi thế này rồi, hiềm nỗi hứng gió Tây Bắc cả nửa ngày, người ta lạnh quá, chỉ sợ làm ngươi rét run theo, hì hì, giờ ấm lại rồi...".

      Cảnh Thất có chút hoài nghi cố ý, nếu sao lại khéo được như thế, cứ chọn đúng những từ những câu khiến lòng y nhũn cả ra?".

      lúc lâu sau, Ô Khê mới lưu luyến rời buông y ra, giọng hỏi: "Về sau ta tới tìm ngươi, ngươi tránh mặt ta nữa chứ?". Cảnh Thất bật cười, gật đầu đáp ứng.

      Ô Khê lại thử hỏi dò: "Thế...chuyện ta muốn đưa ngươi trở lại Nam Cương, ngươi có đồng ý ?".

      Cảnh Thất nhướng mày, vừa bực mình lại buồn cười nện vai . Y lại ngồi xuống ghế, lắc đầu: "Tiểu tử nhà ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu".

      Ta đây có sống được đến ngày đó còn là vấn đề kia.

      "Ừm". Ô Khê đáp tiếng, cũng quá bất ngờ với đáp án này: "Thế chiều hôm nay ngươi còn giảng sách cho ta nghe nữa ?".

      Cảnh Thất thở dài, xua tay, cam chịu : "Ngươi muốn nghe cái gì?".

      Ô Khê mở miệng, cười rạng rỡ.

      Trai giới bắt đầu, uống rượu ca múa đều bị cấm tiệt, cả kinh thành như bị đè nén dưới bầu khí bức bách. Vài ngày trôi qua trong cảnh mây đen áp đỉnh, cuối cùng vào thời điểm năm mới gần kề, hồi thiên lôi đánh xuống, đại loạn ập về. Hách Liên Kỳ tuy mới có được mỹ nhân ngang tàng, bướng bỉnh theo, trong cơn phấn chấn, song trong kỳ trai giới nên cẩn thận vài phần. Tuy rằng huynh đệ gã chỉ trông mong sao cho lão già chóng chết, cũng thể biểu ra ngoài mặt được, nếu tội danh bất hiếu bị phán ra ai cũng gánh nổi.

      Có điều chẳng biết là do "ý người" hay "trời tính", ngày hôm ấy, "mỹ nhân" Trương Đinh Vũ gã giấu trong lầu các phía Bắc thành lại nhân cơ hội được cởi trói tay, đào tẩu.

      Thiếu gia nhà họ Trương mất tích, gia nhân thiếu chút nữa lật cả kinh thành lên, tìm kiếm đến phát điên phát dại. Thiếu gia vào kinh thi Đình, mọi chuyện êm đẹp, thế mà ra ngoài dạo vòng mất tăm mất tích, quay trở về trách nhiệm này ai gánh nổi cho, lúc mọi người tuyệt vọng Trương thiếu gia kia lại tự tìm về. Trương thiếu gia sớm ra hình người, hai chân gần như phế hẳn, suốt quãng đường la lết trở về, ngã trước cửa nhà hôn mê bất tỉnh, rét lạnh quá nửa đêm mới được người phát ra. Hạ nhân quát to gọi , khênh thiếu gia vào, bấy giờ người thoi thóp hơi tàn. Người Trương gia hoảng loạn như kiến bò chảo nóng, chạy đôn chạy đáo khắp chốn tìm đại phu, lại cố công cởi bộ y phục bê bết máu người xuống.

      Thoáng nhìn, đến thằng ngốc cũng biết gặp phải chuyện gì. Lão quản gia theo Trương Đinh Vũ mắt mũi tối sầm, thiếu chút nữa cứ thế lên đường, người ta phải ấn huyệt nhân trung rồi làm nhiều chuyện khác mãi lão mới tỉnh ra chút, lập tức nhào tới bên người Trương Đinh Vũ, khóc nấc lên.

      Trương Đinh Vũ kia chẳng biết là bệnh nặng hay bị kích thích, thần trí sớm còn tỉnh táo, đôi đồng tử như hạt đậu đen mở to, trống rỗng vô hồn, ai lay ai gọi cũng phản ứng, ahi canh giờ trôi qua, mọi người trông là biết sắp xong rồi.

      Trương lão quản gia chứng kiến lớn lên, thương như đứa con ruột của mình vậy, khóc ngất lên ngất xuống, luôn mồm oán trách: "Đây là kinh thành, là dưới chân thiên tử, tên súc sinh nào dám gây ra chuyện thế này?".

      Lão lặp lặp lại câu ấy dưới ba trăm lần, rốt cuộc trời xanh phụ kẻ có lòng, Trương thiếu gia, Trương Đinh Vũ cứ như thoáng hồi tỉnh lại. Giờ phút này có lẽ là hồi quang phản chiếu, túm lấy khuỷu tay gầy gò tựa như củi khô của lão quản gia, miệng há lớn, lại phát ra được thanh , chỉ làm ra được khẩu hình của hai tiếng "Hách Liên".

      Người xung quanh bị dọa đến chết lặng cả người, chỉ còn mình lão quản gia thương tâm quá độ, chưa hoàn hồn lại,đau lòng khôn xiết kéo lấy , miệng lẩm bẩm liên hồi, mắt già đẫm lệ: "Thiếu gia, cậu , được viết ra! Viết ra !".

      Trương Đinh Vũ vươn ngón tay ra, cực nhọc vẽ lên tay lão chữ "Nhị", sau đó gắt gao nắm lấy bàn tay của lão quản gia, mắt trợn tròn, khóe miệng run rẩy hồi lâu, sau đó đầu lệch sang bên - chết nhắm mắt.

      Bên phía Hách Liên Kỳ còn nóng ruột thôi, bởi để sổng mất người trong kỳ trai giới, đầu ướt mồ hôi, lùng sục khắp kinh thành Chu Tử Thư cùng thái tử và những người khác thưởng trà chỗ Cảnh Thất nhận được tin. Nghe xong liềncười khẽ, với Hách Liên Dực đàm đạo với Lục Thâm rằng: "Điện hạ, chuyện làm xong, giờ chỉ còn chờ xem tên trung nô Trương Tiến cắn ngược chủ nhân thế nào thôi".

      Tin tức còn chưa truyền ra ngoài, cũng bởi Hách Liên Kỳ đâu hay món đồ chơi gã dằn vặt bấy lâu nay là nhi tử của Trương Tiến, bằng người nhà họ Trương sao thoát nổi người. Trương Tiến có đến mười tiểu thiếp, có điều bao năm sinh nổi đứa con, khó khăn lắm mới được người nối dõi lúc tuổi quá ngũ tuần, lại là người thông minh thanh tú nhường kia, quả thực nâng niu như tính mạng. Lục Thâm đưa mắt thoáng nhìn Hách Liên Dực, còn chưa biết xảy ra chuyện gì. Những chuyện đem ra được ánh sáng thế này, Chu Tử Thư cũng với , cũng may con người Lục Thâm tuy ngay thẳng, lại cứng nhắc, chuyện cho biết, trong lòng ràng, cũng gặng hỏi.

      Vị thái tử nhân từ chính trực Hách Liên Dực trầm ngâm lúc lâu, cuối cùng im lặng gật đầu. Tâm trí Cảnh Thất vốn lơ đãng tít tận cung mây, mọi người sớm quen chuyện y thình lình bay vào cõi mộng, thường so đo với y làm gì. Lúc này y lại hơi cau mày, như nhớ ra gì đó: "Đột nhiên...ta cảm thấy chuyện có gì ổn".

      Chu Tử Thư bảo: "Còn chuyện gì ổn nữa? Giờ Hách Liên Kỳ vì chuyện trai giới mà lo lắng hãi hùng, phía Trương gia giờ chưa có động tĩnh gì, nhưng đến lúc biết hết mọi chuyện, Trương Tiến còn liều cái mạng già mà phanh phui hết những chuyện nhị điện hạ làm ở Tây Bắc suốt bao năm ra sao?".

      Cảnh Thất vẫn cảm thấy mọi chuyện tiến triển quá nhanh, vốn dĩ y và Chu Tử Thư thuộc cùng hạng người, ra tay là vừa chắc chắn vừa tàn nhẫn, chừa lại đường lui. Nhưng dù sao y trải đời nhiều, có những lúc hành hơi chần chừ, kết quả vững chắc hơn. Y nghe Chu Tử Thư vậy liền cúi đầu, suy ngẫm kỹ càng lại chuyện này lượt.

      Hách Liên Dực lại đặt quân cờ xuống, đột nhiên mở lời: "Tử Thư, kẻ xa lạ sao sánh bằng ruột thịt (*), chuyện này đơn giản như thế đâu, ngươi chớ lơ là".

      (*) Nguyên văn "Sơ bất gian thân". Hàm ý rằng những người xa lạ thể can thiệp vào chuyện giữa những người có quan hệ mật thiết với nhau.

      Chu Tử Thư ngẩn người, đâu rành rẽ đế vương tâm thuật được bằng hai vị trước mắt đây, liền hỏi: "...Kẻ xa lạ sao sánh bằng ruột thịt?".

      Bấy giờ Cảnh Thất mới ngẩng đầu lên, với Hách Liên Dực: "Còn mong thái tử điện hạ trước với Tưởng đại nhân mấy lời".

      Hách Liên Dực ném quân cờ , nhìn về phía y.

      Cảnh Thất : "Tây Bắc là khối nhọt ác tính, thế nhưng nếu muốn cắt bỏ hoàn toàn còn cần từ từ hành động, nhất là khi...dính líu đến người trong kinh thành".

      Hách Liên Dực vừa nghe liền hiểu.

      Bọn họ bên này lường trước được, cũng bàn xong, thế nhưng có những khi, người có tính sao cũng qua được ý trời.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 48: Chỉ còn đường chết


      Chu Tử Thư trước giờ làm việc đều cực gọn gàng dứt khoát, đường thoát thân, nên chết chết, nên sống sống, chuyện nên truyền ra ngoài đến người chết cũng mịt mờ chẳng hay. tháng trôi qua, Hách Liên Kỳ quên mất con thỏ gã nuôi ở thành Bắc, bắt đầu tìm thú vui mới, còn Trương gia Tây Bắc như trời sụp xuống đầu.

      Tiểu thiếp của Trương Tiến, mẫu thân của Trương Đinh Vũ vừa nghe thấy tin tức truyền về, thiếu chút nữa tắt hơi thở, người nhà phải cho uống thuốc hổ lang mới cứu tỉnh lại được, nhưng đổ bệnh liệt giường, được vài ngày xuống hoàng tuyền bầu bạn cùng nhi tử. Lão quản gia hôm sau cũng tìm sợi dây thừng, treo cổ trong phòng mình, đợi đến khi người ta phát ra xác lão lạnh cả rồi. Trương Tiến thổ huyết, máu phun xa ba thước, ngây ngẩn muốn sống muốn chết hơn nửa tháng trời, về sau nghe thấy người nhà khuyên nhủ như khóc tang “Lão gia ngài chết rồi, lấy ai báo thù cho thiếu gia” mới bừng tỉnh lại.

      Trương Tiến vừa thở hổn hển vừa cân nhắc kỹ càng, bản thân giờ nhi tử có nữ nhi cũng , sắp tuyệt hậu, hết hy vọng rồi. Nếu lão chết , nhà họ Trương tan theo, lão lại nghĩ, hơn nửa đời người lão nai lưng bán mạng cho tiểu tử họ Hách Liên kia, bán đến tận bước đường này, đáng, quả tình đáng. Thế là lão muốn chết nữa, lên chút tinh thần, quyết định phải đấu phen, cá chết lưới rách. Sao có thể để mình lão tan cửa nát nhà? Chết cũng phải lôi theo kẻ nào làm đệm lưng mới được.

      Cây trái sinh dòi bò cũng sao cả, có điều nếu bắt đầu thối từ trong lõi còn cách nào ăn. Triệu Chấn Thư vơ vét tham ô của cải của dân, vài chục năm đổi, lại có thể thu xếp dưới đâu ra đấy, bí quyết chỉ có , đó là theo lão có tiền tiêu, theo lão … trời cao hoàng để ở xa, có thể xử lý ngay tại chỗ. Cần mạnh tay, dưới tay lão có sẵn đám Ngoã Cách Lạt, đều là phường súc sinh uống máu ăn lông, aicho thức ăn theo kẻ đó, đứa nào đứa nấy vạm vỡ như toà núi , đối phó a bốn người thường vẫn dư hơi. Còn về thủ đoạn mềm mỏng ấy ư, toàn bộ những đội ngựa xe buôn bán trải từ Tây Bắc Xuân thị đến kinh thành, nếu phải bị lão khống chếcho yên phận, có người của lão làm đông gia (*), ở Tây Bắc quả như cá gặp nước.

      (*) ông chủ

      Quan hệ giữa Tuần phủ Cam Túc Trương Tiến với Triệu Chấn Thư tốt đến mức sắp mặc chung được cái khố đến nơi, hai lão mấy chục năm nay cấu kết làm bậy, phân ông tôi, tình như ruột thịt, chỉ còn thiếu mỗi dâng hương bái phật kết nghĩa kim lan nữa thôi. Rốt cuộc sau viẹc làm “vĩ đại” của Hách Liên Kỳ, dưới tình huống Triệu Chấn Thư chẳng hay biết chuyện ra sao, mối liên hệ ấy thầm vỡ tan tành.

      Trương Tiến biết, chuyện này cho Triệu Chấn Thư cũng chẳng ích gì, quan hệ có tốt mấy chăng nữa đối phương cũng là người của Hách Liên Kỳ, chẳng biết được hưởng bao lợi lộc từ chỗ nhị điện hạ, là người đứng cùng đò cả. Huống gì Triệu Chấn Thư có thê có tử, nhà to nghiệp lớn, chẳng dại gì mạo hiểm vì cái thứ gọi là “giao tình” ấy. Vẫn nóicon hát bạc nghĩa, kỹ nữ vô tình, đám quan lớn bềtrên kia ngày giở thói vô tình bạc nghĩa ra thìcòn cao tay gấp mấy đám kỹ nữ kép đào lang bạt giang hồ, dựa lan can bán tiếng cười mà sống kia.

      Trương Tiến liền giấu thi thể nhi tử trong hầm băng nhà mình, giữ kín phát tang, bản thân lão bỏ ra ba buổi tối moi móc hết những văn kiện bí mật xấu xa dơ bẩn ra, sổ sách đặt bên, thư tín đặt bên. Sauđó lão ngồi xuống viết tấu chương,chuẩn bị sẵn nhiều phần thuốc chuột, để lại phần cho mình, số còn lại phân cho các tiểu thiếp mỗi người giữ , thể để các nàng ở vậy, sốngchịu tội được. Viết xong rồi Trương Tiến lại bắt đầu cân nhắc vấn đề khác, quyển tấu chương này dâng lên , nếu muốn hoàng thượng đọc được cần có người trong kinh giúp lão ra mặt mới được, bằng cuối cùng tấuchương rơi vào tay kẻ nào cũng chưa chắc chuyện thành. Bao nhiêu năm nay, đường ngang ngõ dọc trong kinh đều là của kẻ lão muốn lật đổ lần này, bởi vậy người đầu tiên lão nghĩ tới chính là đại hoàng tử Hách Liên Chiêu.

      Bởi vậy Trương đại nhân loan tin rằng bản thân sinh nhọt độc, sau đó thầm lén lút lên kinh, tới gặp Hách Liên Chiêu. Trước tiên lão khóc lóc thảm thiết tràng tiếc thương cho đứa nhi tử số khổ, cần biết trắng xanh đen đỏ thế nào, khóc đến độ Hách Liên Chiêu vừa hiểu được lý do Trương Tiến tới đây mắt liền sáng rỡ, còn hưng phấn hơn nhìn thấy nương mảnh vải che thân. định tỏ thái độ nghe thấy tiếng Trác Tư Lai đứng bên cạnh ho khan mấy tiếng. Hách Liên Chiêu miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, gọi người dẫn Trương Tiến xuống dưới, khoản đãi cẩn thận.

      Trác Tư Lai liền kề sát lại, thấp giọng rằng: “Điện hạ, ngài quên kinh nghiệm xương máu với Cảnh Bắc Uyên năm đó rồi sao?”. Hách Liên Chiêu nghe vậy liền sững người, năm đó bị Cảnh Thất lợi dụng, làm công cụ cho y còn dương dương tự đắc, lơ là cảnh giác, về sau lại để cho tên tiểu tử đó nắm được thóp, bao nhiêu năm nay vẫn chưa tìm được cơ hội lật ngược thế cờ, sớm hận đến độ chỉ muốn rút gân lột da Cảnh Thất rồi, lần này còn để Trương đại nhân kia xỏ mũi được sao? Thế là bình tĩnh lại, suy ngẫm phen, sau đó buông tràng cười lạnh: “Lần này ta ra mặt, nhất định phải xem bọn chúng diễn màn chó cắn lẫn nhau, thế mới tưng bừng”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :