1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 42: Lại bị thăm dò


      Sau lưng Hách Liên Dực, Chu Tử Thư lùi lại bước, đưa mắt nhìn Ô Khê đứng gần đó như có điều suy nghĩ, đôi mày chau lại. Vẫn gương mặt xanh xao vàng vọt ấy, mí mắt chẳng thèm chớp cái, ấy thế mà trong bụng suy tính được mấy lượt liền. Ngày đó ở Đông cung, những lời Hách Liên Dực thốt ra trước lúc y rời dường như còn quanh quẩn bên tai , mơ hồ để lộ thứ gì khang khác.

      Thế hồi mộng lớn, nhân gian mấy độ thu se (*), ba trăm năm hận vùn vụt lướt qua, từ lúc khởi đầu cho đến khi kết thúc, chóng vánh như đạn chỉ tu du (**), má hồng tóc mây biến cả thành xương khô tàn tạ, kiếm đảm cầm tâm (***) đều hóa tro bay.

      (*) Nguyên văn: Thế nhất tràng đại mộng, nhân sinh kỷ độ thu lương. Trích trong bài Tây Giang Nguyệt kỳ 1 của nhà thơ Tô Thức.

      (**) Trong sách Tăng Chích Luật của Ấn Độ có chép rằng: Giả như "sát na" là thời gian của ý niệm, hai mươi "sát na" là "thuấn gian", hai mươi "thuấn gian" bằng "đạn chỉ", hai mươi "đạn chỉ" bằng "la dự", hai mươi "la dự" bằng "tu du", ngày đêm có ba mươi "tu du" cả thảy. Các từ đều mang ý nghĩa tương đối, biểu thị khoảng thời gian ngắn ngủi.

      (***) Cầm tâm chỉ nội tâm giàu tình cảm, kiếm đảm chỉ can đảm, quả quyết.

      Sáu mươi ba năm rã rời làm khách bên đá Tam Sinh, sáu mươi ba năm đắng khổ nhớ nhung, mới biết được ra đá Tam Sinh hề có chữ. Vậy cái gọi là duyên định mấy đời, chẳng phải quá mức hoang đường ư?

      thế gian này thứ duy nhất thay đổi chỉ có "vô thường" mà thôi.

      Chỉ có ..."vô thường" mà thôi.

      Cảnh Thất cười tênh, nắm bàn tay lại, thản nhiên đáp: "Thuyết Văn Giải Tự có viết, Cảnh cũng là Quang, là mặt trời, dưới là kinh đô, chữ là chữ hay, chỉ đáng tiếc đại nhân lại hỏi nhầm rồi.

      Hách Liên Dực nhìn y, ánh mắt thâm trầm: "Ta hỏi nhầm điều gì?".

      Cảnh Thất vươn tay, chấm chút nước từ bát trà sứ thô mẻ vành, ngón tay thon dài viết lại chữ "Cảnh" lên mặt bàn, : "Mặt trời mọc từ phương đông, ánh sáng rọi soi bốn phía, núi chồng lên núi cao chót vót, dần dần tiến bước có ngày lên, 'Hoàng' đầu khuyết nét chấm, phía dưới 'Kinh' hoa lệ (*), có thể tiến mà thể lùi, chữ này nếu đại nhân hỏi tiền đồ, vậy tuy gian nan hiểm trở, lại cao quý lời nào tả xiết.

      (*) Chữ Cảnh (景) được tạo bởi chữ Nhật (日) ở và chữ Kinh (京) ở dưới. Chữ Nhật là chữ Bạch (白) thiếu nét chấm, mà chữ Bạch là phần đầu của chữ Hoàng trong từ Hoàng đế (皇). Còn chữ Kinh ở dưới để chỉ kinh đô và kinh thành.

      Hách Liên Dực khẽ cười tiếng, khóe mắt lại chẳng hề nheo lại, thấp giọng hỏi rằng: "Nếu như ta...nhất định muốn hỏi nhân duyên sao?".

      Cảnh Thất lắc đầu, cười bẫng: "Chữ này là chữ vô duyên, nếu có duyên định Tam Sinh, vậy chẳng phải chỉ là hồi hư "ảnh"(*) hay sao, đại nhân cần hỏi lão, trong lòng ngài rất ràng".

      (*) Chữ Cảnh (景) là chữ Ảnh (影) khuyết bộ sam đằng sau. Bộ Sam nhìn như chữ Tam (三) viết nghiêng . Chữ Tam chỉ duyên định viết đá Tam Sinh, còn chữ Ảnh để chỉ bóng hình người thương. Ý bản thân và người trong mộng có duyên phận với nhau.

      Hách Liên Dực cúi đầu, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nở nụ cười, đứng dậy, bờ vai như bị thứ gì đè nặng, sao thẳng lên được. ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tấm bảng hiệu viết mấy chữ huênh hoang "Thần cơ Thất gia" kia, mặt thoáng lộ vẻ đau khổ kìm nén được: "Tiên sinh rất có lý...".

      Câu này phảng phất như dồn ép trong lồng ngực , từ thốt ra đều như dao cứa vào cuống họng, thanh nghe hơi khản đặc: "Có lý". Bỗng nhiên lấy từ trong người ra cái chiếc cực kỳ tinh xảo, rồi ném vào cái bát mẻ Cảnh Thất dùng để thu tiền coi bói. Chiếc túi va phải non nửa bát tiền đồng vang lên những tiếng kêu lanh lảnh, sau đó quay người, sải bước , hệt như ngay cả quay đầu lần cũng dám vậy. Chu Tử Thư gật đầu với Cảnh Thất và Ô Khê, cũng vội vã theo sau.

      Nét cười gương mặt Cảnh Thất cứ như đâm rễ đó vậy, lúc sau vẫn biến mất, hồi lâu, y mới nhặt chiếc túi kia lên, mở ra xem thử, ngờ bên trong phải là bạc vụn, mà là con thỏ ngọc chỉ tầm hai tấc, chân thỏ bị dùi lỗ, treo chiếc lục lạc cũ mèm, gió thổi qua rung lên những tiếng giòn tan. Y nâng con thỏ tay, nhìn cả nửa ngày trời mới nhớ ra, lúc còn rất , Hách Liên Bái tặng cho đôi thỏ ngọc, y cố ý tìm người xuyên lục lạc vào, đưa cho Hách Liên Dực con, con còn lại chỉ sợ còn trong phủ của mình, cùng chỗ với đám đồ cũ năm xưa. ra mười năm có lẻ rồi. Cảnh Thất nở nụ cười, cất túi , sau đó chậm rãi đứng lên vươn vai: Người có tiền vung tay đúng là hào phóng, dọn sạp thôi, dọn sạp thôi, Tiểu Ô Tử, lão Thất ta mời ngươi ăn vằn thắn ở quán đối diện".

      vậy xong, y liền cúi xuống, thu cái sạp bịp người của mình vào chiếc hộp tồi tàn kia, rồi vớ cây gậy gỗ đặt bên, vừa chọc chọc đất vừa tiến về phía trước. được mấy bước mới phát Ô Khê theo mình, y liền quay đầu lại, mắt hé khe , bĩu môi bảo: Sao còn đứng đấy? Ngươi chê à?".

      Ô Khê hỏi: "Ban nãy người kia hỏi vậy, là muốn thích người họ Cảnh ư?".

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất đứng lại, chà chà mũi, thầm bảo cái thứ chuyện bát nháo này tốt nhất nên dạy hư trẻ , liền đáp: "Cái gì mà họ Tỉnh với chả họ Hà (*) chứ, chỉ là mấy lời cợt nhả đốt tiền mua vui của đám công tử nhà giàu mà thôi, nếu đoán đúng đời nào tìm ta".

      (*) chữ "Tỉnh" có nghĩa là "Giếng", có đọc giống với chữ "Cảnh", chữ "Hà" có nghĩa là "Sông" nên Cảnh Thất mới liền "Họ Tỉnh với chả họ Hà".

      Ô Khê lắc đầu: " phải mua vui, nghiêm túc, ngươi cũng biết mà".

      Cảnh Thất cười giễu: "Ngươi biết cái gì? Tiểu tử ngươi ấy à, chịu khó đọc sách mới là chuyện nên làm, nghĩ nhiều thế làm gì?".

      Ô Khê chau mày: "Ta phải tiểu tử".

      Cảnh Thất gật đầu cho có lệ, đáp: "Ừ ừ, còn nữa, vào độ trẻ trung má thắm hồng, hết đa tình sầu vô hạn cơ mà, ôi chao". Y học giọng điệu của đám kép hát, bắt đầu ỷ ôi, trêu chọc cười đùa, phảng phất như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra vậy. Ấy thế mà Ô Khê vẫn đứng nguyên tại chỗ bất động, khăng khăng : "Ta phải tiểu tử". Cảnh Thất tới trước quán mỳ vằn thắn, buông đồ đạc xuống, bắt chuyện cùng lão bản, cách xa quá, y nghe được câu này của .

      Lau xanh ngắt sậy um tùm, sớm thu buông sương trắng xóa (*), mà người kia đứng bờ đối diện, vươn tay ra nhưng lại khó mà chạm vào.

      (*) Nguyên văn: Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Trích trong thiên Tần Phong thuộc phần Thập ngũ cuốc phong trong Kinh Thi. "Kiêm" chỉ lau sậy chưa mọc đòng. "Gia" chỉ lau sậy mới mọc. "Bạch lộ" có hai cách hiểu, là sương sớm mùa thu, hai là chỉ trong hia mươi tư tiết khí, bắt đầu vào ngày 8 tháng 9 Dương lịch.

      Công danh cát bụi, đất khách đường xa, có ai phút rảnh rang để vì chút nhi nữ tư tình buông xuống tiếng thở dài não ruột?

      Thình lình, Ô Khê sải bước tiến về phía trước, nắm chặt lấy cánh tay Cảnh Thất, ánh mắt nhìn y chăm chú, hỏi rằng: "Trong lòng ngươi... bao giờ có người, ngày ngày trông thấy người ấy liền thấy trong lòng như có trăm hoa đua nở, gặp được người ấy liền mỗi giờ mỗi khắc đứng ngồi yên, lại dám cho người ấy biết, chỉ cảm thấy bản thân có làm sao cũng xứng với người ta, chuyện lớn chuyện gì cũng đều nghĩ chu toàn cho người ta, chỉ sợ dù bản thân có phải chết, cũng mong người ấy khó xử dù chỉ ngày, mong người ấy mất hứng dù chỉ là chút?".

      Bàn tay giơ ra lấy đũa của Cảnh Thất thoáng khựng lại, cứ như y nghe lời Ô Khê mà thoáng nhớ lại điều gì vậy, lát sau mới buông tiếng cười bẫng, đáp: "Có".

      Ô Khê run bắn người, há hốc miệng, nhưng tiếng đều tắc nghẹn trong cổ họng, ra cũng phải, nuốt xuống lại đành. Hồi lâu sau, mới hít hơi sâu, thấp giọng hỏi: "Là...là người như thế nào?".

      Hai bát mỳ vằn thắn khói bay nghi ngút được bưng lên bàn , hơi nóng xông lên mặt, Cảnh Thất bưng bát dấm bàn lên, đổ chút ít vào bát cho vừa vị, thuận miệng trả lời: "Chết rồi, ta sớm nhớ được ràng".

      Ô Khê : "Nếu người như thế, bản thân dù có chết cũng quên, ngươi lại dối rồi".

      Cảnh Thất chỉ cười, gì nữa, sau đó nhắm mắt lại, cúi đầu.

      nhớ được ràng, phải bởi người mất, mà là vì...tâm chết rồi.

      Buổi triều sớm ngày hôm sau, Hách Liên Bái lại bất ngờ xuất , trước lúc còn cố ý giữ Cảnh Thất lại, bảo y hầu mình uống chén trà, đánh ván cờ chơi.

      "Tiểu tử lại định chạy đấy ư, là thứ gì mà hấp dẫn được ngươi như thế? Đến cả hoàng bá phụ cũng chẳng buồn gặp ư?".

      Cảnh Thất cười trừ: "Sao có thể thế được, chẳng phải là do... công vụ bộn bề ư?".

      Hách Liên Bái nhứng mắt trừng y: "Bộn bề? bộn bề đến độ phải ra thành nam bày sạp đoán mệnh rồi cơ à?".

      Cảnh Thất mặt nhăn mày nhó, oán giận rằng: "Khụ, người xem...thái tử điện hạ lại vạch tội thần rồi, chẳng qua thần cũng chỉ "nể" mặt người quen, đòi của ngài ấy thêm chút tiền bói thôi mà".

      Hách Liên Bái bật cười, gí đầu y cái: "Làm bừa! Lúc còn trẻ phụ thân ngươi chính là đệ nhất tài tử của kinh thành, sao lại sinh ra nhi tử lười biếng ham chơi như ngươi chứ!".

      Cảnh Thất đón ý tiếp lời: "Chỉ tiếc phụ vương qua đời sớm quá, nếu người có thể hỏi thử xem, chắc phải bế lộn con đâu nhỉ?".

      Lời này lại dấy lên nỗi hoàn niệm trong lòng Hách Liên Bái, ngài đưa mắt quan sát Cảnh Thất lượt từ xuống dưới, cảm khái rằng: "Minh Triết... được tám năm rồi nhỉ?".

      Cảnh Thất đáp: "Dạ, hồi hoàng thượng, chẵn tám năm rồi ạ".

      Hách Liên Bái khép hờ hai mắt, nhớ lại chuyện xưa, lại sinh ra vài phần thương cảm, bèn vươn tay ra dấu trong khí: "Tám năm trước, ngươi mới cao có chừng này...hài nhi chỉ ngần ấy thôi, giờ thành trang nam tử rồi".

      Cảnh Thất lặng thinh.

      Hách Liên Bái lại thở than: "Đám bạn chí cốt chén chú chén , ngâm thơ cười cùng trẫm năm đó, giờ khối người còn nhân thế, trông đám các ngươi trưởng thành hết cả, trẫm cũng già rồi".

      Cảnh Thất lùng túng : "Hoàng thương vào độ tuổi sung mãn nhất, sao có thể là già được? Là phụ vương có phúc mà thôi".

      Hách Liên Bái thổn thức hồi lâu, sau đó lại liên miên dông dài mãi những chuyện thời còn trẻ cùng Cảnh Thất, trong lúc ấy còn rơi nước mắt đến hai lần. Cảnh Thất chỉ đành ngồi bên nghe, còn phải nặn khuôn mặt cho ra bộ dạng thần đây cũng rất đau lòng khổ sở, hầu ngài đa sầu đa cảm, ai bảo chủ đề này của hoàng thương là do chính y khơi ra cơ chứ. Y biết vị hoàng thượng này là người trọng tình, mới mượn cơ hội này, cố ý nhắc lại chuyện xưa. Ai ngờ vị vương gia này lên cơn đa sầu đa cảm lại dữ dội dừng nổi thế này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nước trà rót thêm đến ba bốn lượt, Hách Liên Bái bấy giờ mới ngừng lại, lau mắt: "Người già rồi, thích nhắc lại chuyện cũ, đám trẻ các ngươi chắc hẳn chẳng thích thú gì".

      Cảnh Thất cười đáp: "Sao hoàng thượng lại thế, phụ vương lì trần quá sớm, lúc ấy thần còn , ấn tượng về phụ vương cũng sâu sắc, có đôi khi nhớ tới người, lại chỉ cảm thấy mơ hồ. Hoàng thượng kể nhiều thêm chút, lòng thần ghi nhớ thêm mấy câu, giữ lại để kiếp sau làm vốn hiếu thuận với phụ vương".

      Hách Liên Bái lắc đầu, than thở: "Ngươi ấy à...".

      Bỗng ngài nhớ ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Cảnh Thất: "Bắc Uyên này, tính ra tuổi ngươi cũng còn nữa nhỉ? Cũng đến lúc lo chuyện lớn cả đời rồi, tháng sau chính là ngày tuyển tú nữ, đến lúc đó hoàng bá phụ làm chủ cho ngươi, chọn người hiền lương thục đức trong số các thục nữ tài mão song toàn con nhà danh gia vọng tộc, có điều nếu ngươi có ý trung nhân có thể trước cho trẫm biết, đừng để lão già này sốt sắng đôn đáo hồi rồi lại chọn người ngươi ưng ý".

      Cảnh Thất ngẩng đầu, ngước nhìn Hách Liên Bái, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, Hách Liên Bái cười ha hả vỗ vai y: "Ngươi cũng lớn, đến lúc nên thành gia lập ngiệp rồi, cả ngày ngươi cứ chạy khắp nơi chơi bời lêu lổng, còn ra thể thống gì? Chẳng phải khiến ngườ ta chê cười sao?".

      Cái vị tổ tông ăn chơi trác táng này lại quay sang dạy dỗ người khác cơ đấy, Cảnh Thất vội vã cúi đầu, giọng đáp: "Hoàng bá phụ gì vậy, Bắc Uyên thấy mình vẫn còn trẻ, chuyện...chuyện thành gia vẫn...vẫn còn sớm".

      "Hèm", Hách Liên Bái trợn mắt: "Còn sớm gì nữa, ngươi em lúc nào còn sớm?".

      Cảnh Thất ho khan tiếng, vắt óc lúc lâu mới nặn ra được câu: "Hung...hung Nô kia...kia chưa diệt, sao có thể thành gia!".

      Hách Liên Bái phá lên cười ha hả, cơ hồ cười đến ngả nghiêng, nước mắt mới lau sạch lại bắt đầu rớt ra vì cười: "Hung Nô chưa diệt lấy chi làm nhà? Ngữ chân tay lười biếng, ngu cốc còn chẳng phân biệt như ngươi ấy à, Hung Nô mà đến ngươi có thể làm được trò trống gì?".

      Mặt Cảnh Thất nhăn nhúm lại, ra chiều khổ sở: "Hoàng thượng thế thôi, có điều, có điều...".

      Hách Liên Bái ngắt lời y: "Có điều làm sao? Sợ thành thân rồi ảnh hưởng đến việc chơi bời của ngươi chứ gì? Cần phải tìm nương 'lợi hại' về trông coi ngươi mới được.

      Đúng rồi, đến nương lợi hại, nha đầu nhà Phùng Nguyên Cát, nhu danh là Thư Nhi ấy, lúc ngươi cũng từng gặp rồi, phụ thân nha đầu ấy tận trung vì nước, trẫm trông nha đầu ấy cũng đáng thương, liền nhận làm dưỡng nữ, vừa khéo Hiền quý phi có con, liền để dưỡng nữ sống ở chỗ nàng ấy luôn. Nha đầu kia đúng là khăn trùm chẳng kém mày râu, từ thích vung đao múa thương rồi, tính tình hoạt bát, ngươi xem...".

      Cảnh Thất thấy tim mình rớt "bộp" cái, vừa cười hùa theo vừa cẩn thận dò xét vẻ mặt của Hách Liên Bái - nhi nữ của Phùng đại tướng quân, về sau được phong làm công chúa Tĩnh An ư? Ai được kết thân cùng nàng, chẳng khác nào thu được các bộ hạ cũ gặp thời phải dạt về các nơi của Phùng đại tướng quân, huống gì còn vị phụ thân chức cao quyền trọng của Hiền quý phi - Triệu thái sư nữa? Triệu thái sư cùng Lục Nhân Thanh qua lại cực kỳ thân thiết, tuy thường ngày nước chẳng lộ núi kín bưng, nhưng có văn nhân môn khách nào coi ông là bậc tiền bối? Lấy được công chúa Tĩnh An có vị trí gì giữa cả triều văn võ?

      Nàng công chúa Tĩnh An này là miếng bánh thơm lừng, thế nhưng vào trong tay y lại là miếng khoai lang nóng. Hách Liên Bái thử y sao? Cảnh Thất mới thở phào được hơi nhõm, nay lại phải treo nỗi lo lắng lên. ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, y "phịch" tiếng: "Hoàng thượng, thần vạn lần dám vâng mệnh!".

      Hách Liên Bái quét mắt nhìn y, nặng : "Làm sao, công chúa của trẫm xứng với vương gia ư?".

      Cảnh Thất chỉ dập đầu mãi, cắn chặt răng hé tiếng nào, dập đến độ thái dương tróc mảng da, y lại cứ như cảm thấy gì, Hách Liên Bái biến sắc, quát bảo: "Được rồi, còn ra thể thống gì nữa?"

      Sau đó ngài cười lạnh: "Nếu vương gia thèm để mắt đến công chúa của trẫm, trẫm cũng chẳng phải hôn quân hiểu lý thấu tình, sao có thể cưỡng ép vương gia cho được?"

      Cảnh Thất bấy giờ mới thấp giọng thưa: "Thần đáng chết muôn lần. Xin hoàng thượng thứ tội, lòng thần trao chọn tình cho người khác, vạn lần dám bôi nhọ thanh danh công chúa".

      Hách Liên Bái nhướng mắt nhìn y, thoáng dừng lời, sau mới hỏi: "Thế sao? biết tiểu thư nhà nào lại thần thông quảng đại như vậy, khiến Nam Ninh vương của trẫm say mê như điếu đổ, đến công chúa cũng chẳng cần?".

      Cảnh Thất im lặng mãi, mới từ từ bẩm: "Hồi hoàng thượng, Minh Hoa là...nam nhân".

      Ngụm trá Hách Liên Bái nhấp trong miệng thiếu chút nữa bị phun ra. Hỷ công công đứng bên thấy vậy liền mau chóng bước lên vỗ lưng ngài, Hách Liên Bái bị sặc lúc mới từ từ hồi phục lại, bèn cao giọng hỏi: "Ngươi cái gì?".

      Cảnh Thất quỳ dưới đất đứng dậy, cúi đầu : "Hồi hoàng thượng, Minh Hoa tuy thân ở nơi phong hoa tuyết nguyệt, tâm lại chẳng phải của kẻ phong trần, cùng thần chân thành thề hẹn, đôi bên thấu hiểu lâu, thần ...thần....".

      Mấy từ "phong hoa tuyết nguyệt" vừa được thốt ra, Hách Liên Bái thấy đầu mình nổ tung, ngón tay chỉ vào Cảnh Thất của ngài run lên ngừng, "ngươi" cả nửa ngày trời, cuối cùng quên luôn cả từ ngữ.

      Cảnh Thất dừng lời: "Hoàng thượng bớt giận, chỉ có điều...tình ái là thứ khó kiềm chế nhất, chỉ có thể ngầm hiểu trong lòng, khiến con người ta sống chết vẫn sắt son...như Tử Ngọc (*) năm xưa vậy".

      (*) Tử Ngọc: Truyền thuyết kể rằng, Ngô vương Phù Sai thời Xuân Thu có người con tên là Tử Ngọc, vừa tròn mười tám, đem lòng thường chàng Hàn Trọng, muốn gả làm chàng nhưng bị phụ vương ngăn trở, ấm ức qua đời. Sau khi Trọng học xa trở về, thăm mộ Ngọc, Ngọc hình tặng Trọng minh châu. Về sau người ta dùng từ này để chỉ người thiếu nữ đa tình.

      "Vô liêm sỉ!" Hách Liên Bái giận dữ mắng ầm lên, cắt ngang lời y: "Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (**), ngươi cần con cháu nữa sao? Muốn để cho đệ nhất dị tính vương của Đại Khánh ta đoạn tử tuyệt tôn đấy à?".

      (**) Trong ba tội bất hiếu, có con nối dõi là tội lớn nhất.

      Cảnh Thất lặng thinh , vẻ mặt bi thương. Hách Liên Bái giận dữ quát rằng: "Cảnh Bắc Uyên, ngươi cút về phủ cấm túc cho trẫm, trong vòng ba tháng được ra ngoài, nếu...nếu ngươi để trẫm biết được ngươi còn tới cái chỗ phong hoa tuyết nguyệt kia làm chuyện hoang đường, trẫm...trẫm thay Minh Triết đánh gãy chân ngươi!".

      Cảnh Thất quỳ sụp dưới đất đứng dậy. Hách Liên Bái quăng mạnh chén trà trong tay xuống đất: "Đứng dậy rồi cút về cho trẫm, trẫm nhìn ngươi lại thấy giận! Cút về, cấm được ra ngoài!".

      Cảnh Thất đứng dậy, thoáng lảo đảo người, Hỷ công công vội vàng lệnh cho Vương Ngũ tới đỡ y, sau cùng y miễn cưỡng vẽ ra nụ cười: "Thần tuân chỉ". Bấy giờ mới lui ra, sống lưng hơi gù xuống, y vốn gầy, giờ lại khom như vậy, nhìn bóng lưng liền có cảm giác tiều tụy đôi phần. Hách Liên Bái trông mà sửng sốt, kìm được quay mặt nhìn y.

      Cảnh Thất giữa nguyên tư thế như cây khô cằn cỗi ấy mãi đến lúc ra khỏi cung, bấy giờ y mới thẳng lưng dậy, gương mặt chật vật lộ vẻ cười nhạt. Đại Khánh đệ nhất dị tính vương? Thôi cứ dứt khoát cắt tiệt rễ của cái ngôi chức cao quyền trọng này , đỡ khiến cho đám bề kia phải đa nghi trằn trọc cả ngày. Cấm túc ba tháng... Thế nhưng sau ba tháng này, hoàng thượng còn lý do gì để lo lắng nữa.

      Đến khi đó, có người chờ tiếp chiêu là được.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 43: Khởi binh hỏi tội


      Nam Ninh vương Cảnh Bắc Uyên trước giờ vốn được sủng ái, hoành hành khắp kinh thành cũng có hoàng thượng và thái tử đứng sau chống lưng,đại hoàng tử nhị hoàng tử đều vì những lí do khác nhau mà hận y đến độ chân răng ngứa ngáy,nhưng rốt cuộc vẫn phải bó tay làm gì được ,ấy vậy mà lúc này,y lại đột nhiên mà cấm túc.

      Trong chốn thâm cung chỗ nào cũng toàn bí mật ,vậy nên cũng trở thành...chẳng có gì bí mật nữa ,lại thêm việc Hách Liên Bái thuận miệng thăm dò,Cảnh Thất ngẫu hứng tiếp chiêu, ai để tâm kiêng dè gì cả.Kết quả chỉ trong vòng 1 ngày, lí do vì sao Nam Ninh Vương bị giam lỏng 3 tháng trời gần như truyền khắp hoàng thành. Ai hay tin cũng náo động sửng sốt khắp nơi.

      Tại Đông cung,Hách Liên Dục hung hăng bóp nát 1 chiếc ly, mảnh sứ vỡ đâm vào lòng bàn tay vốn quen an nhàn sung sướng của thái tử điện hạ,máu chảy đần đìa,mấy cung nữ đứng bên cạnh kinh hồn khiếp vía,vội vã chạy gọi thái y,còn có cung nữ quỳ sụp xuống,cẩn thận nâng bàn tay lên,nhặt mảnh vỡ ra,nhưng chưa đợi cho người ta nhặt cho sạch Hách Liên Dực đạ hất văng ra,đứng bật dậy sải bước ra ngoài.Đúng lúc nội thị hầu hạ bên người thái tử là Vu Qùy bưng trà từ ngoài vào,thiếu chút nữa là nhào luôn vào lòng Hách Liên Dực,liền bị gạt phăng ra.Vu Qùy thấy sắc mặt thái tử bất thường cũng tâm trí đâu để ý chuyện khác,vội vội vàng vàng theo ra ngoài,liên tục gọi với:”Thái tử điện hạ,thái tử điện hạ, người đâu vậy ạ...Người đâu...”

      Hách Liên Dực rít lên,ngôn từ như lách ra kẽ răng ra vậy :”...dẫn người tịch biên cái Hoàng hoa quán gì đó cho ,còn cả tên Minh Hoa kia nữa, muốn xem là cái thừ gì,lại mưu đồ gây rối,gan to đến nhường này,dám quyến rũ mệnh quan triều đình,hoàng thân quốc thích...Được,được lắm,được lắm!”

      Dựa vào cái gì mà ngữ hạ lưu kia cũng nắm được trong tay, lại có được ?lòng trân trọng nâng niu,bao nhiêu năm qua chưa từng dám vượt giới hạn bước, ra là ném cho chó gặm cả sao? coi như châu báu,ngươi lại biết tự trọng,đắm mình trụy lạc như thế mà hồi báo ?

      Vu Qùy cuống quýt cả lên,hộc tốc chạy tới trước mặt Hách Liên Dực “phịch” tiếng quỳ sụp dưới đất ôm chặt lấy chân :”Thái tử đidện hạ,ngàn vạn lần làm thế được, tại vương gia làm cho chuyện này ầm ĩ cả lên khiến khắp thành gió mưa ngớt,vào giờ phút quan trọng này ngài lại huy động bao người bắt kẻ phong trần như thế,chuyện này mà truyền ra ngoài người khác thế nào?Hoáng thượng nghĩ ra sao? Thanh danh của thái tử như thế nào?Ngài,ngài nghĩ cho người khác, nghĩ cho đám nô tài phục vụ cho Đông cung nhưng chẳng lẽ có thể màng đến Đại Khánh chúng ta sao?Chuyện này cần phải suy tính lâu dài,điện hàng”

      Con mắt Hách Liên Dực cũng đỏ vằn lên, muốn vùng ra nhưng Vô Qùy cố sống cố chết ngăn cho bằng được. lảo đảo phen,lại thấy mắt hoa lên vô thức vươn tay trong khí,may mà có thị vệ đứng bên tinh mắt thấy sắc mặt bất thường,liền lập tức xông lên đỡ,mới khiến ngã sõng soài ra đó.Vị thái tử điện hạ trước đây gặp ai cũng mang theo ba phần tươi cười , phân ra vui giận nay mặt bỗng trắng phốc như tờ giấy,lại thêm cả bàn tay chưa ngừng chảy máu,nhìn sao cũng thấy rợn người.Vu Qùy loạng choạng đứng dậy,cùng thị vệ người đỡ trái người nâng phải:Điện hạ,điện hạ!Thái y đâu rồi?chết hay tàn phế rồi ư,sao giờ còn chưa tới ??!

      Hách Liên Dực cố sức bấu chặt lấy bả vai Vu Qùy,hai mắt mở to,giờ này Hách Liên Dực nộ khí công tâm,bờ môi tái nhợt ,mấy tiếng thấp,trầm thoát ra từ cổ họng:”bãi giá tới Nam Ninh vương phủ “

      Quãng đường từ hoàng cung tới vương phủ dài,vậy mà Hách Liên Dực lại thấy lê thê như qua kiếp người vậy.Lúc mới xuất cung,suy nghĩ của bị phẫn nộ bao trùm,đầu óc trống rỗng,song khi thời gian trôi qua từng phút từng phút ,lại phảng phất như có thứ cảm giác bất lực rã rời chậm rãi dâng lên, từng chút từng chút thay đổi của người kia từ lúc còn đến khi trưởng thành,nhớ đến đôi mắt sáng bừng long lanh sống động như viên ngọc lưu ly nhưng lại sao nhìn thấu được của người kia,hồi tưởng lại bên bờ sông phía nam thành người kia cầm cây gậy cũ mèm, mặt bôi đầy những vết vàng vàng xanh xanh,ngón tay thon dài chấm chút nước còn sót lại bàn,hời hợt câu :chữ này là chữ vô duyên”

      Hách Liên Dực thấy bản thân như vừa lăn qua bàn chông vậy, được rốt cuộc đau ở chỗ nào.Chớ khoe đất ấy phân thiên hạ,chĩ được Từ phi nửa mặt hoa...Thiên hạ bên trái,người kia ngay cạnh,đời người nhân thế có đủ nỗi khổ đau cầu mà được,đâu phải vì ngươi là hậu duệ nhà trời,con vua cháu rồng mà tránh được.Có gì vui...sống có gì vui?Cớ gì tim đau như dao cắt đến giờ mới hiểu ra.

      đau đớn khôn cùng,mấy lần lệ muốn rơi,lại thấy thứ cảm giác sầu muộn uất ức cứ như muốn phá tung lồng ngực ra vậy, lên xuống cứ chặn nghẹn lại chỗ ấy,đến trút hết hết ra cũng làm được.Lời hứa hẹn nhiều năm về trước,mấy phen đau lòng đứt ruột,mấy hồi vì y,mấy hồi...

      gần như chẳng biết mình tới vương phủ bằng cách nào,đầu óc trở nên ngây dại,đẩy kẻ canh cổng phủ ra,chẳng chờ người thông báo xông thẳng vào trong.

      Đột nhiên thanh trong veo truyền tới ,Hách Liên Dực nghe mà sực tỉnh, khỏi dừng bước chân ngẩng đầu nhìn.chỉ thấy trước cửa thư phòng của Cảnh Thất có treo dải tơ rực rỡ ,đầu cuối treo chuỗi lục lạc phía chia làm hai luồng treo hai con thỏ ngọc,gió thổi qua lục lạc đong đưa khiến hai con thỏ ngọc ngừng va chạm,sinh động như sống vậy chơi đùa thân mật.Tiếng lục lạc cùng tiếng ngọc bích chạm nahu hệt như thứ nhạc trời thanh tẩy tâm hồn ,chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi,nó khiến cho thứ đau đớn ấm ức bám rễ trong lòng Hách Liên Dực tan hơn phân nửa,kỳ lạ vô cùng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ngơ ngẩn đứng đó nhìn, lúc lâu sau chỉ vào chuỗi kia mà hỏi:Thứ kia treo ở đó từ khi nào?”

      Cát Tường vừa vừa chạy theo suốt quãng đường vội thưa: “Trước đây trong phủ chỉ có con thôi ạ, ngày đó khi vương gia từ ngoài hồi phủ, lại mang theo con còn lại về, chẳng biết lấy được từ đâu, sau đó liền sai người treo ở đó, ngài chỉ là do cố nhân tặng cho, thường xuyên ngắm nghía, rồi như được sống lại những ngày tháng trước kia, trong lòng cũng dễ chịu hơn”.

      Hách Liên Dực thào như mơ: “Dễ chịu? Y sống có gì mà khổ sở?”.

      Cát Tường còn chưa kịp đáp lời, có người đứng bên cắt ngang: “Hoàng thượng giam lỏng thần ba tháng trời, còn chưa đủ khổ sở hay sao?”.

      Cảnh Thất bước ra từ căn thư phòng khép hờ, tóc chưa buộc lên, trán còn vương vết máu, nhưng dù bộ dạng y có vậy vẫn chẳng chút chật vật hay thảm hại, cứ như phải y mới bị hoàng thượng mắng mỏ răn đe trận, mà là vừa quay về từ cuộc ngao du ngoài thành vậy. Y đưa mắt nhìn, trông thấy bàn tay bê bết máu của Hách Liên Dực, bấy giờ mới biến sắc, xông lên phía trước: “Thái tử bị sao thế này?”.

      Y quay đầu, giận dữ quát Vu Quỷ: “Ngươi chết rồi à? Hầu hạ thái tử thế này sao?”.

      rồi y cẩn thận khom người xuống, tách bàn tay Hách Liên Dực ra, xem xét kỹ, sau đó quay đầu ra lệnh cho Cát Tường: “ lấy kim sang dược lần trước Chu công tử tặng đến đây, mau lên!”.

      Hách Liên Dực cười lạnh: “Còn chưa chết được”.

      Cảnh Thất thở dài, thanh đầy bất đắc dĩ: “Điện hạ tốt của ta ơi, ngài làm vậy để thi gan cùng ai chứ?”. Quay người lại thấy Cát Tường nửa nửa chạy, nâng chiếc hộp lại gần, Cảnh Thất liền kéo Hách Liên Dực ngồi xuống chiếc bàn đá đặt giữa viện tử, Hách Liên Dực mở to mắt nhìn y, chớp lấy lần. nhìn đôi mày thanh tú của y khẽ chau lên, khom lưng xuống, lọn tóc từ sau lưng buông xuống, nhìn y cẩn thận rửa vết thương cho bản thân, rắc thuốc, băng bó lại, liền cảm thấy cơn đau như biến mất tăm mất tích. Đột nhiên, vươn cánh tay còn lại ra, đặt lên bờ vai Cảnh Thất, ngón tay chạm tới cổ y, gần như có thể cảm nhận được mạch máu nơi đó nảy lên từng hồi. Hách Liên Dực nghĩ, chỉ cần bóp chặt tay, là kẻ đáng căm hận này vĩnh viễn còn có thể trói hồn buộc phách nữa, chỉ cần…

      Cảnh Thất như cảm thấy điều gì đó, liền ngẩng đầu lên, mềm giọng hỏi: “Sao thế, thần làm đau điện hạ à?”.

      Dung nhan kia gần trong gang tấc, trái tim Hách Liên Dực khẽ run lên, ngón tay dằn nổi long mà buông lỏng. chỉ nghe Cảnh Thất thở dài, thấp giọng : “Tội tình gì điện hạ phải thế này, tức giận ai cũng thể làm tổn thương bản thân như vậy được, vạn nhất ảnh hưởng đến gân cốt lớn chuyện rồi, ai gánh cho nổi bây giờ?”.

      Hách Liên Dực trầm mặc, lúc lâu sau mới lặng lẽ cười: “Can hệ gì đến ngươi đâu?”.

      Cảnh Thất sững người, miệng há ra như muốn gì, cuối cùng lại chỉ cụp mi xuống. Nhìn gần mới thấy, mi mắt y dài lắm, dường như run lên vậy, thần sắc ảm đạm khó mà tả được. Hách Liên Dực giơ bàn tay vừa được y dung vải quấn lại lên, nắm lấy cằm Cảnh Thất, ép y ngẩng đầu lên. Cát Tường cùng Vu Quỷ đứng hầu cạnh đó đều là người lanh lợi, hai người đưa mắt nhìn nhau, cho tất cả những kẻ hầu quanh đó lui cả xuống, bản thân cũng lặng lẽ lùi ra cửa.

      Môi Hách Liên Dực mấp máy hồi, cuối cùng lại chẳng biết phải mở miệng thế nào, chỉ chăm chú nhìn Cảnh Thất, gần. Cảnh Thất buông tiếng thở dài, cất lời trước: “Điện hạ có biết hoàng thượng gì với thần ?”.

      Con mắt Hách Liên Dực thoáng nheo lại.

      Cảnh Thất : “Hoàng thượng … muốn ban hôn cho thần với Tĩnh An công chúa”.

      Ở vương phủ, tâm tình Hách Liên Dực mấy bận lên cao mấy bận xuống thấp, giờ này có chút bình tâm lại, nghe câu ấy xong chỉ ngẩn người thoáng liền phản ứng lại được, khỏi buột miệng: “Ngươi cái gì?”.

      Cảnh Thất thấp giọng: “Trịnh Bá hạ Đoạn tại đất Yên1, từng bằng lòng trao ấp Kinh cho , nhưng lại đồng thời ngồi đợi, đợi ngày sụp đổ của sau này… Công chúa đối với thần, có thể xem như ấp Kinh đối với Đoạn, lòng trung của thần có chỗ tỏ bày, chẳng bằng trừ mối họa ngầm trong lòng bệ hạ ”.

      [1 Trịnh Bá chính là Trịnh Trang Công, Đoạn chí Cung Thúc Đoạn – em trai Trịnh Bá. Mẹ Trịnh Bá là Vũ Khương nuông chiều con út, dung túng làm bừa, Cung Thúc Đoạn kiêu căng muốn đoạt vị trí quốc quân, Trang Công mới dung kế đánh bại Cung Thúc Đoạn ở thành Yên.

      Trước đây, Vũ Khương xin ấp Chế cho Cung Thúc Đoạn, Trang Công đáp rằng: “Ấp Chế là nơi hiểm yếu, trước đây Quắc thúc chết ở đây rồi, nếu xin nơi khác chỗ nào ta cũng có thể cho được”. Thế là Vũ Khương liền xin ấp Kinh cho Cung Thúc Đoạn, Trang Công đáp ứng, để Cung Thúc Đoạn ở đó, xưng là thái khúc thành Kinh.]

      Mắt Hách Liên Dực càng lúc càng mở lớn.

      Chỉ nghe y tiếp: “Thôi hãy để vị trí Nam Ninh vương kết thúc ở đời thần ”.

      Thần mà mạnh chủ ắt yếu, dị tính vương, đệ nhất dị tính vương, đó vốn khối u trong lòng hoàng thượng, gần được mà xa cũng chẳng xong.

      Hách Liên Dực đứng bật dậy, trầm mặc lúc lâu, sau đó đột nhiên ôm ghì lấy Cảnh Thất.

      Trăm mối ngổn ngang.

      góc Hách Liên Dực trông thấy, vẻ mặt thê lương, bất đắc dĩ muôn phần của Cảnh Thất lặng lẽ biến mất, y từ từ giơ tay lên, vỗ lưng Hách Liên Dực. Y biết cửa ải lần này, miễn cưỡng xem như qua được. Đợi đến khi tiễn Hách Liên Dực rồi, Cảnh Thất mới thở phào được hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời dần tối, rồi quay người trở lại thư phòng đóng cửa, lại thấy người bước ra từ sau tấm bình phong.

      Chu Tử Thư tay cầm quạt giấy, cười bảo: “Vương gia lo trước nghĩ sau, chu toàn sơ sẩy, thảo dân bội phục vô cùng”.

      Cảnh Thất khoát tay, cùng diễn tuồng, y ngồi xuống bên, có phần mệt mỏi: “Chuyện của Minh Hoa còn cần làm phiền Tử Thư huynh rồi”.

      Chu Tử Thư gật đầu: “Chuyện ấy đương nhiên, xin vương gia cứ yên tâm, thảo đan thu xếp thỏa đáng cho công tử Minh Hoa rồi, tuyệt đối để thái tử điện hạ nhất thời kích động, làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh”.

      Cảnh Thất hít hơi sâu: “Đa tạ”. Lòng y giờ này sao mà trống trải, người kia từng là mối bận tâm lớn nhất dù y sống hay chết, từng là người y nhớ mãi quên bên bờ Nại Hà dưới chốn hoàng tuyền, ấy vậy mà nay, y lại phải vắt óc tìm mưu mà suy đoán tâm tư, thăm dò vui giận cuẩ . Nghĩ vậy, y kìm được nụ cười khổ sở: “Chẳng biết bao giờ mới kết thúc được đây…”.

      Chu Tử Thư quan sát nét mặt y, đột nhiên lấy từ trong người ra tờ giấy, đưa tới trước mặt Cảnh Thất: “Lại , thảo dân có việc mong vương gia giải đáp giúp cho”.

      Cảnh Thất ngẩn người, ngẩng đầu nhìn, chẳng ngờ trong tay Chu Tử Thư chính là khế ước thế chấp ấn dấu tay, sắc mặt y bỗng tái .

      Chu Tử Thư thấp giọng: “Thảo dân bất tài, mấy ngày trước bất cẩn tra xét được chuyện… Vương gia định xây biệt viện, trang viên ở nơi khác sao? Thủ hạ của ngài quả thực rất khôn khéo, bọn thảo dân bỏ sức thăm dò trong phạm vi cực lớn vẫn tra ra được người bán mấy khế ước này là ai, mãi đến khoảng thời gian trước, khó khăn lắm mới có chút thu hoạch. Những nơi ở vương gia bí mật bố trí chỉ sợ chỉ có chỗ này? Đây là sản nghiệp đơn thuần, hay là chuẩn bị cho mai sau…”.

      Cảnh Thất nhắm lại, đợi đến khi mở mắt ra, ánh mắt có phần yếu thế, mang theo đôi chút van lơn. Y mở miệng, nhưng phát ra thanh, chỉ thấy miệng y mấp máy cực chậm: “Tha cho ta con đường sống…”.

      Chu Tử Thư cùng y người đứng kẻ ngồi, nhìn nhau lúc lâu, đột nhiên, bật cười, ý tứ ràng, nâng tờ giấy mỏng tang kia lên, đưa lại gần ngọn nến, sau đó nhìn nó từ từ bị đốt ra tro.

      Cảnh Thất giọng bảo: “Ta nợ ngươi lần này”.

      Chu Tử Thư cười lớn, quay người bước : “Ngày sau, tất có lúc tương phùng giữa giang hồ, đến lúc đó còn mong vương gia thưởng cho chén rượu nhạt”.

      Cảnh Thất cũng cười, chẳng để tâm xa nghe thấy, thấp giọng thào: “Vậy lời định”.

      Y thả lỏng cơ thể, dựa người ghế, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mệt rã rời, như thể sức lực toàn thân bị ai rút cạn. Chẳng biết ngồi đó bao lâu, y nghe thấy tiếng Bình An vang lên ngoài cửa: “Chủ tử…”.

      Cảnh Thất nhắm mắt dưỡng thần, nhúc nhích cũng mở mắt, hỏi: “có chuyện gì?”.

      Bình An thưa: “Chủ tử, vu đồng ở ngoài cửa… Hay là cậu cứ ra đó chút xem sao?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :