1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Có “cát vàng trăm trận, xuyên áo giáp”, cũng có “ tướng phá thành, vạn xương khô”, có người canh cánh Lâu Lan, chưa diệt được địch thề chưa trở về(*), thế nhưng đại đa số lại tình nguyện ngồi trong bóng tối, nghe khúc Chiết Liễu(**) vang lên, gió xuân đổi, tương tư chẳng dừng. Ý bài thơ ấy muốn , dải sa mạc mênh mông kia, đại quân đông đảo, khí thế xông lên, ngựa sắt giáo vàng, trống trận rền vang, lại có kẻ như vậy quay đầu, dõi mắt nhìn về hướng quê nhà, trông những người còn sống sờ sờ bên cạnh, từng người từng người xông trận sớm bình minh, đêm hẹn trở về, nỗi nhớ người cũ, nỗi nhớ quê xưa trong lòng ấy, cứ như thể người chết rồi.

      (*) Nguyên văn: Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất diệt Lâu Lan chung bất hoàn. Trích trong bài Tòng quân hành của Vương Xương Linh đời Đường. Lâu Lan là tên quốc gia cổ, nằm ở phía Đông Bắc sa mạc La Bố vùng Tân Cương.

      (**) Tên đầy đủ là Chiết Dương Liễu (bẻ nhành dương liễu).

      Ô Khê ngờ được y lại đến tận điểm này, nhất thời phản ứng lại được, chỉ ngơ ra nghe y .

      Cảnh Thất thở dài tiếng, tiếp tục : “Sinh tử, cách xa. Cùng chàng thề nguyện. Cầm tay hẹn, sánh bước đến già”(*). Lời này phải do vị tướng quân thề phải lập nên nghiệp ra, cũng chẳng phải do đấng thiên tử có thể lấy mạng cả trăm vạn người trong cơn giận dữ, đó chẳng qua chỉ là binh tướng tiểu tốt vô danh, kiếp này định có được tố chất vượt kẻ khác, chỉ mong được sống cùng phu nhân tầm thường mặc áo vải thô, đầu cài trâm gỗ, trải cuộc đời bình thường với củi gạo dầu muối, đợi đến khi nàng rửa hết phấn hoa, đợi đến khi nàng má hồng tàn tạ, đợi đến khi nàng tật bệnh trầm kha, sau đó tìm nấm mồ ba thước mà nằm xuống, kiếp sau nếu có duyên, lang bạt bốn phương có ngày trùng phùng, còn nếu duyên…”.

      (*) Nguyên văn: “Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” là bài Kích cổ số 4 thuộc nhóm thơ Bội Phong, Kinh Thi.

      Y đột nhiên khựng lại, lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Hưng thịnh, bách tính khổ sở, suy vong, bách tính nhọc nhằn. Những lời này vốn dĩ ta nên , thế nhưng ta xin bạo gan được hỏi vu đồng, nếu sau này trở lại Nam Cương rồi, ngươi làm thế nào?”.

      Ô Khê thấy gương mặt thường ngày vốn luôn cười đùa cợt nhả của y giờ hoàn toàn nghiêm lại, trong ánh mắt bình thản ôn hòa mà đong đầy cảm khái kia phảng phất ý tứ sâu xa khó thành lời, chỉ cảm thấy chỉ trong nháy mắt, bản thân cùng với con người thường ngày vốn thân mật gắn bó ấy cách xa nhau khoảng từ Nam Cương tới kinh thành. Trong lòng chua xót, ánh mắt tức thời ảm đạm: “…Ta hiểu ý ngươi”.

      Nếu trong lòng ngươi đề phòng ta, sao còn phải đối tốt với ta như thế làm gì?

      Cảnh Thất quen nhìn sắc mặt đoán tâm tư, quét ánh mắt vòng gương mặt , biết ngay Ô Khê nghĩ cái gì, bèn dừng lại chút, rồi ngồi xuống đối diện , đổ chén trà lạnh ngắt bàn , rót cho bản thân cùng Ô Khê trà mới, mười ngón tay đan lại, chống bàn, sau đó thở hắt hơi, mở lời: “Ngươi cảm thất thái tử thế nào?”.

      Ô Khê sửng sốt, tức bỗng thấy lòng có phần ghen tỵ, liền đáp: “Đương nhiên tồi, nếu ngươi chẳng vì mà lo nghĩ mọi bề như thế”.

      Cảnh Thất cười bảo: “Thế nhưng ta sợ , những lúc triều chính gian nan nhất thái tử hay thích tới chỗ ta, bởi vì vương phủ này của ta yên tĩnh, thực ra là do ta dám nhiều lời với , nên mới ít làm phiền đó thôi”.

      Ô Khê chau mày, trong ấn tượng của , dường như Cảnh Thất chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, đến ngay cả đám kịch độc khiến người ta sợ mất mật nuôi trong phủ cũng chẳng thấy y có phản ứng đặc biệt gì, gặp ai cũng có thể cười đùa đối đãi. Trước đây nhìn y liền cảm thấy người này chẳng để tâm đến bất cứ chuyện gì, về sau mới dần hiểu được cái mệt mỏi của y mà thấy đau lòng, ngoài ra cũng tin tưởng vào thành thạo của y. kìm được mà hỏi: “Vì sao ngươi lại sợ ?”.

      thân là thái tử, thế mà hai mươi mấy năm nay, Hách Liên Chiêu gặp chưa từng hành lễ lấy lần, vậy mà chẳng hề để bụng, vẫn kính huynh đệ như thường”, Cảnh Thất lắc đầu, “Hách Liên Chiêu ưa sức mạnh, tham công lao, Hách Liên Kỳ lòng tham đáy, hiểm độc hẹp hòi, hợp lẽ thường, duy chỉ có vị thái tử điện hạ này… từ sau khi làm lễ đội mũ(*) xong, đến cả người cùng lớn lên từ tấm bé như ta cũng nhìn ra được buồn vui mừng giận của nữa, thế mà lại chẳng có ai hiểu tâm cơ, lòng dạ của hơn ta, người ta có thể sợ sao?”.

      (*) Thời xưa khi con trai đến hai mươi tuổi tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó trưởng thành.

      Đầu mày Ô Khê lại càng nhíu chặt hơn: “Nếu ngươi thích , sao còn phải giúp làm gì?”.

      Cảnh Thất thoáng mỉm cười: “Ta có mình thích sao? Thái tử điện hạ kinh bang tế thế, văn võ song toàn, ta chẳng có lý do gì thích cả. Nếu ta giúp , còn có thể giúp ai? Trừ ra, còn có ai có thể gánh vác được giang sơn, được thiên hạ Đại Khánh này? Hách Liên Chiêu hay là Hách Liên Kỳ?”.

      Ô Khê vắt cạn óc suy nghĩ, lại phát bản thân tài nào lĩnh hội được thứ cảm xúc đó – kính trọng, ngưỡng mộ, tôn sùng, có thể vì người cúc cung tận tụy, rồi lại sợ hãi, người đó, đến cả chuyên với cũng chẳng muốn nhiều lời.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trước nay vốn ghét ràng, thích là thích, thích thích, nào biết thế gian này còn nhiều loại cảm xúc mâu thuẫn phức tạp, nhìn tưởng thế này hóa ra lại thế kia như vậy. nhất thời nghĩ cũng thông được, chỉ nghe Cảnh Thất bảo: “Cứ lấy việc ta tới Đông cung ngay hôm trở về từ Lưỡng Quảng ra , trước lúc rời , câu cuối cùng với ta là có ý gì, trong lòng ghĩ ra sao, ta nghĩ đến tận bây giờ, nhưng vẫn cảm thấy còn điều vướng mắc, càng nghĩ ra lại càng muốn nghĩ, nghĩ nghĩ lại, liền bắt đầu thấy trong lòng run sợ”.

      Ô Khê hiểu: “Người nghĩ ngợi làm gì, trực tiếp hỏi phải là tốt hơn sao?”.

      Cảnh Thất nghe mà nghẹn hòng nhìn Ô Khê, cuối cùng kìm được phá lên cười, gương mặt y giãn ra, vẻ u ám bị nụ cười này gạt bằng sạch , gió mát trăng thanh, trời trong nắng rạng.

      Tuy hiểu vì sao, thế nhưng Ô Khê vẫn rất thích nhìn y thoải mái cất giọng cười to như thế. lúc lâu sau, Cảnh Thất mới lau sạch nước mắt ứa ra vì cười, vươn tay vỗ vai Ô Khê, : “ giữ nghi hoặc trong lòng, từ trước đến nay ta vẫn khâm phục điểm này của ngươi. Những lời liên quan đến Nam Cương ta ban nãy, ngươi cũng chớ hoài nghi. Ngươi là Nam Cương vu đồng, là đại vu sư tương lai, mọi chuyện thế nào chỉ phụ thuộc vào ý nghĩ của ngươi. Ta là Nam Ninh vương của Đại Khánh, đương nhiên phải mưu tính vì bách tính Đại Khánh ta rồi… Có liên quan gì đến quan hệ riêng tư của đôi ta? Giống như ta từng bước từng bước tính kế đều là vì hoàng vị của thái tử, nhưng lại muốn thân cận vậy. tuy rằng xét cho cùng ngươi là ngoại tộc , thế nhưng ta nhận định ngươi là bằng hữu rồi”.

      Cảnh Thất … trong lòng y, bản thân còn gần gũi hơn thái tử điện hạ nhiều sao? Ô Khê đột nhiên cảm thấy lòng mình bẫng, nỗi sung sướng lan tràn khắp toàn thân như sắp bay lên trời vậy. ai ngờ đúng lúc ấy Cảnh Thất lại như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, liền sán lại gần, hỏi bằng vẻ mặt cực kỳ… dung tục: “Ban nãy lạc đề mất rồi, suýt ta quên khuấy, hôm nay vu đồng cố ý bảo ta giảng thơ, vừa mở miệng nhắc ngay 'chấp tử chi thủ dữ tử giai lão' nữa chứ, quả thực rất khác thường, chẳng lẽ là… ngươi nhìn trúng tiểu thư nhà nào rồi?”.

      Y thình lình nhích người lại, khoảng cách cực gần, lập tức phảng phất như có thứ hương thầm truyền tới từ cổ áo thêu hoa văn tinh tế mà phức tạp kia. Ô Khê biết đó là hương vị của y phục sau khi giặt xong được đặt trong ngăn có để huân hương mà thành. Thế nhưng lúc ngửi vào lại thấy như có chút gì khang khác, dù chỉ rất thôi, khó mà diễn tả cho được, tức trái tim lỡ mất hai nhịp, rời ánh mắt sang chỗ khác, dám nhìn vào trong cổ áo hơi buông lỏng của y nữa.

      Cảnh Thất lại cứ tưởng bản thân đoán trúng rồi, hiếm lắm mới thấy thiếu niên ngượng nghịu đến thế này, lập tức nổi lòng trêu cợt, gác khuỷu tay lên vai , cười bảo: “ ra cho huynh đệ nghe thử xem nào, tình cảm đôi ta thế nào chứ? Dù ngươi có nhìn trúng công chúa của hoàng thượng, ta cũng có thể ngỏ ý giúp ngươi, chừng hoàng thường còn mong kết thông gia với Nam Cương các ngươi ấy chứ”.

      Ô Khê hất tay y ra, “soạt” cái đứng bật dậy, khuôn mặt biết là giận hay nôn nóng, loại thoáng ửng hồng, nhìn Cảnh Thất chằm chằm lúc, sau đó lời, quay đầu liên mất.

      “Ôi chao, đúng là trêu được mà.” Cảnh Thất thấy thế vẫn ung dung ngồi xuống, nâng chén trà lên, “Tiểu tử thối này, mới có mấy câu nóng nảy với ta rồi”.

      Y cười cười, gọi: “Bình An, chuẩn bị xe ngựa cho ta, xuất môn”.

      Bình An thưa tiếng, sau đó dặn kẻ dưới làm, thuận miệng hỏi: “Hôm nay chủ tử đâu ạ?”.

      “Hoàng Hoa quán, mấy ngày tới rồi, ta nhớ trà của Minh Hoa, xem xem thế nào rồi.”

      Vẻ mặt Bình An lập tức xịu xuống, nhăn lại như bánh bao: “Sao chủ tử lại tới chỗ sạch ấy nữa chứ?”.

      “Chỗ sạch là thế nào?” Cảnh Thất vừa thờ ơ , vừa để mặc Cát Tường chỉnh trang lại đầu tóc cho mình: “Có rượu nogn, có trà thơm, có mỹ nhân, đối với hạng người ăn chơi trác táng như ta, còn chỗ nào tốt hơn để ? Miệng vàng của hoàng thượng thốt ra lời vàng ngọc, bảo bản vương làm kẻ phú quý rảnh rang, ta dám kháng mệnh hay sao?”.

      Bình An lo lắng vô cùng.

      Hoàng Hoa quán - ấy chính là nơi chốn thuộc về các tướng công. Trong mắt người bình thường, chỉ sợ còn nhơ nhớp hơn cả những chỗ như lầu Phỉ Thúy, lầu Yên Vũ gì gì đó. Đường đường là vương gia, ba ngày hai bận lại tới đó thăm… thăm kỹ nam, còn ra thể thống gì nữa?

      Sao Vương gia càng ngày càng đổ đốn thế này?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 41: Thần cơ Thất gia


      Hôm nay nghe Triệu đại nhân của bộ Lại xuống đài, ngày mai lại nghe Vương đại nhân của bộ Hộ bị điều khỏi kinh, cả triều đường chướng khí mù mịt, quả thực đúng là người vừa dứt tiếng đến ta lên đài. Có điều những ngày của Cảnh Thất lại trôi qua cực kỳ dễ chịu, sáng sớm mỗi ngày tới báo danh, như thể mình tồn tại mà vật vờ trước mắt các vị đại nhân, sau đó chuồn mất tăm mất tích. Trở về phủ, ngoài thời gian làm tiên sinh giá rẻ cố định hằng ngày cho tên tiểu tử Ô Khê kia ra, nếu thời tiết tốt, y chạy tới Hoàng Hoa quán ăn chơi trác táng, còn nếu thời tiết xấu y ru rú trong vương phủ. Y nuôi đám kép hát biết kiếm từ đâu về trong hậu viện, lúc rảnh rang rỗi việc còn thích tự mình cầm đao, khắc đống kịch bản kỳ quái lạ lùng, viển vông tận đẩu đâu bảo đám kép hát biểu diễn, có khi hăng hái còn cố ý mời Ô Khê sang nghe.

      Đối với cung cách sinh hoạt buông thả này của y, trong lòng Ô Khê đương nhiên hận đến ngứa răng, thế nhưng cũng hiểu, trước mắt, bất luận người này có hoang đường đến thế nào chăng nữa, y cũng là bị ép mà thành, thể làm vậy. Mỗi lần im lặng nghe xong, nhìn ánh mắt trông chờ nhận xét của người kia, cũng chẳng quan tâm có làm y mất hứng hay , phong cách "có gì nấy" trước giờ vẫn thay đổi.

      "Nghe như nhà có tang ấy"

      "Cả ngày thần thần quỷ quỷ, nghe như cú mèo kêu."

      "Cái gì hóa trang hả? Ta biết, ta chỉ thấy bộ dạng kia trông y chang quỷ treo cổ chưa tắm rửa sạch chạy đầu thai rồi."

      Thấy bộ dạng Cản Thất bị mình đả kích đến độ nghiến răng kèn kẹt, hiềm nỗi phát cáu được, chỉ có thể gượng gạo cười trừ, Ô Khê cũng cảm thấy nỗi bực bội trong lòng tiêu được chút ít. Kẻ đọc sách nhiều, mưu mẹo lắm thường bị trói buộc quá nhiều bởi thói đời, ngược lại nghĩ ra được những thứ khiến người ta nghe mà mặt mũi sáng bừng như ngựa trời đạp vó mây, dần dà Cảnh Thất cũng phát ra bản thân có phần nhàm chán, những thứ y có thể nghĩ ra ư? Dọc ngang gì cũng chỉ được như vậy, còn chẳng khoái trí bằng chạy ra phố chợ nghe người ta kể chuyện. Chẳng mấy ngày sau, y tìm được cách chơi bời mới, bên kia cầu vượt có lão bán tiên đoán mệnh, chỏm râu mép y chang dê núi, lão bày sạp , mồm mép mau mắn như đoàn ngựa xe phóng rầm rập vậy, bản lĩnh bịa chuyện gạt người phải thuộc hàng cao thủ. Cảnh Thất tình cờ gặp được lão trong lúc chạy bộ, vừa liếc mắt trông thấy, liền đột nhiên nảy ra ý, y cảm thấy cái nghề dựa vào miệng lưỡi kiếm cơm này hình như rất thích hợp với mình.

      Thế là có dạo, y ngồi chồm hỗm bên như con gà nướng hầu hạ vị bán tiên này. Bộ dạng y ưa nhìn, miệng lại ngọt như đường, hôm nào cũng mặc áo vải thô ráp, đối phương cũng chẳng biết y có thân phận như thế nào, còn y là tiểu đồ đệ bán tiên mới thu nạp nữa chứ. Dỗ dành được hơn hai tháng, những khi cao hứng, lão bán tiên kia truyền cho y ít bản lĩnh bịp bợm lừa người. Cảnh Thất thầm nghĩ, lần này bản thân cũng coi như có ngón nghề phòng thân rồi, về sau nếu phải lưu lạc giang hồ, dựa vào nó tốt xấu gì cũng kiếm được miếng cơm.

      Non nửa năm sau Cảnh Thất xuất môn hành nghề, đáng xấu hổ mà cướp việc làm ăn của "sư phụ". Lão bán tiên ấy ngự ở phía bắc thành, thế là y cố ý tìm chỗ ở phía nam thành, bày sạp , giương cao tấm bảng hiệu, viết mấy chữ lớn "Thần cơ lão Thất" cũng bay bướm ra trò. Y tìm Chu Tử Thư xin ít dụng cụ dịch dung, tiện tay bôi trát mấy đường lên mặt, khiên cho da mặt xanh xanh vàng vàng, rồi lại dán đồ lên mí, làm hai mắt nhắm lại, tay lăm lăm cây gậy chống cũ mèm, người quen y mà nhìn liếc qua lầm thành tên tiểu tử mù lòa với khuôn mặt vàng vọt xanh xao . Có khách tới xem là y cứ phải lắc đầu quầy quậy, lừa bịp phen trước , cứ thế ngồi cả ngày, có những khi chồm hỗm cả ngày cũng có thể kiếm được mười mấy đồng.

      Tuy biết y ra ngoài làm gì, ngày ngày náo loạn với đám kép hát luôn miệng "tình tình tang tang", cũng ép mình phải cùng thưởng thức mấy màn kịch lung tung chẳng hiểu ra làm sao cả của y nữa, nhưng Ô Khê cũng coi như thở phào được hơi, hiềm nỗi ngay sau đó tim lại bị treo vút lên lần nữa. Ô Khê loáng thoáng nghe Bình An phàn nàn rằng chủ tử nhà mình có chuyện gì làm cứ thích chạy tới mấy chỗ trăng hoa, tuy Ô Khê biết Cảnh Thất nhất định có chừng có mực, thế nhưng ngày hôm ấy cũng nhịn được mà theo y ra ngoài xem sao.

      Công phu của Ô Khê cực cao, đến cả Chu Tử Thư từng luận bàn với cân sức cân tài bất phân thắng bại, thế nên Cảnh Thất đương nhiên khó mà phát ra có người theo phía sau. Chỉ thấy Cảnh Thất mình chậm rãi lẻn ra khỏi cửa ngách vương phủ, ra lệnh cho đám thị vệ cùng quay trở lại, sau đó cố ý chọn mấy con đường quanh co trong kinh thành mà , vừa vừa móc từ trong người ra chiếc hộp , rồi dán thứ gì đó lên mặt, sau đó rẽ vào căn đại tạp viện (*), lát sau y chạy ra, trước lúc còn vui vẻ chào hỏi người khác, lưng có thêm tấm bảng hiệu cùng chiếc hộp.

      (*) chỉ khu nhà lớn có nhiều người cùng sống. Những người này có thân phận khác nhau, điều kiện kinh tế khác nhau. Đây cũng là ý nghĩa chính của chữ "Tạp".

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất tìm gốc cây lớn chỗ thượng du sông Vọng Nguyệt phía nam thành, bày sạp , hồn tía nhảy khỏi ngực y, rồi tót lên cây chơi, Cảnh Thất ngả người dựa vào thân cây. Lúc này kinh thành vào thu, tiết trời se lạnh, y co người thành khối, hai tay để trong ống tay áo, ôm trước ngực, cả người trông hèn mọn sao tả nổi, đâu còn thấy bóng dang Nam Ninh vương gia tuấn kiệt phong lưu vung tiền như rác, chỉ cần ngang qua khiến khuê nữ khắp kinh thành ngây ngẩn mộng mơ ?

      Ô Khê chẳng buồn quan tâm đến nhã nhặn, trợn mắt lên, sau đó mua bát chè bột mì nghi ngút khói ở sạp bên cạnh, bưng đến trước mặt Cảnh Thất. Cái mũi lạnh đến độ đỏ bừng lên của y khụt khịt cái, chồn tía cây phóng mấy bước lủi xuống, nhảy phốc lên vai Ô Khê, thân thiết cọ cọ vào người . Cảnh Thất trông thấy cũng kinh ngạc, còn giả vờ cầm cái gậy cũ mèm lên, gõ gõ mặt đất, mò tới tận chân Ô Khê, ho khan tiếng, rề rà : "Xin hỏi vị công tử này muốn đoán chữ hay xem tướng ? Đoán nhân duyên hay đoán tiền đồ?".

      Ô Khê đặt bát chè bột mì nghi ngút khói xuống trước mặt y, sau đó ngồi xuống chiếc ghế con đối diện. Cảnh Thất tức khắc mày giãn mặt cười: " Vị công tử này đúng là người tốt, gieo nhân tốt nhất định nhận được quả lành, hôm nào đó nhất định hảo tâm của công tử có hảo báo". Sau đó y cũng chẳng khách khí, xem ra lạnh cóng lắm rồi, bèn bưng bát chè lên ăn ngay.

      Ô Khê cười bảo: "Ngươi làm gì mà thời tiết này còn mò ra đường, sợ lạnh sao?"

      "Hoa mai rét lạnh mới tỏa hương(*) mà?" Cảnh Thất vừa hít hà hơi nóng vừa , miêng lúng búng nghe tiếng: "Lại , ta thế này chẳng phải cũng vì kiếm miếng ăn hay sao?".

      (*) Xuất phát từ câu văn cổ "Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai": Có nghĩa là bảo kiếm sắc phải qua rèn giũa, hoa mai muốn tỏa hương phải đặt trong cái rét lạnh mùa đông. Hàm ý của nó bất kể việc việc gì cũng phải trải qua quá trình gian khổ mới có thể thành công. Xuất xứ của câu văn này tại vẫn chưa thống nhất. Có nhiều ý kiến cho rằng nó thuộc thiên Cần Phấn của Cảnh thế hiền văn (Lời khuyên răn người đời).

      Bát chè bột mì là tô lớn, Cảnh Thất tay bưng bát vì nóng mà phải đổi tay liên tục, ăn đến quên đất quên trời, cứ như bát chè chỉ có mấy văn tiền kia là món thơm ngon nhất đời vậy. Ô Khê đột nhiên cảm thấy bộ dạng giả vờ giả vịt này của y cũng đáng đến chết người. Cảnh Thất ăn đủ rồi, bấy giờ mới quệt miệng : "Được rồi, vị công tử tốt bụng này mời lão Thất ta ăn bữa, tiền bói hôm nay miễn , hình như công tử có điều nghi hoặc trong lòng, để ta giúp công tử đoán thử phen, có được hay ?".

      Ô Khê cười, lắc đầu: "Lần trước ngươi còn trong lòng ta có nghi hoặc gì cơ mà".

      Cảnh Thất xua tay : "Lần trước có, lần này có, được chưa, lão Thất ta mắt tuy mù nhưng lòng mù, nghi hoặc của công tử nằm ở nhân duyên đúng ? Tới đây, tới đây nào, để lão Thất xem thử cho công tử quẻ, công tử đưa tay ra".

      Lần ấy y chọc cho Ô Khê tức điên người, phất áo mà , ai biết được ngày hôm sau tên tiểu tử này lại tới, như thế hôm trước có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ có điều hỏi thế nào cũng chịu mở miệng, Cảnh Thất rảnh đến độ khắp người ê ẩm, tinh thần hóng chuyện đột nhiên dâng trào, giở đủ trò lừa gạt , chẳn ngờ Ô Khê trông thành thực đấy, song miệng lại chặt như con trai có lấy khe hở, cố sống cố chết cũng cạy ra. Cảnh Thất mãi bèn bắt lấy tay Ô Khê, Ô Khê tránh cũng chẳng né, mặc đôi tay ấm của y cầm lấy tay mình, nhưng lại lắc đầu: "Ta cần ngươi đoán, ngươi đoán cũng ra".

      Khuôn mặt cười của Cảnh Thất đông cứng lại, cũng chẳng thèm làm gã mù nữa, liền trợn trừng hai mắt lên nhìn , thấp giọng gầm ghè: "Tiểu tử thối đừng quấy phá nữa, ngươi còn tiếp tục lại dọa mối làm ăn của ta chạy hết bây giờ".

      Ô Khê gì nữa, bèn nhoẻn miệng cười, dịu dàng lại dung túng, cứ như chơi cùng đứa trẻ vô cớ làm mình làm mẩy vậy, ngón tay thon dài của Cảnh Thất miết qua miết lại tay , sau lại men theo đường vân trong lòng bàn tay mà vạch mấy đường, Ô Khê khỏi mím môi, trong lòng như bị lông chim nhàng quét qua vậy, tê tê ngưa ngứa, chỉ hận thể siết lòng bàn tay lại, nắm chặt lấy bàn tay cử động lung tung của người kia, cả đời cũng buông lỏng.

      Bên kia, Cảnh Thất lúc gật đầu lúc lại lắc đầu, nghiên cứu cả nửa ngày y như , sau mới cười bảo:"Ôi chao, ta phải chúc mừng vị công tử này rồi".

      biết y chỉ hươu vượn mà thôi, nhưng vẫn cười hỏi:"Chúc mừng cái gì?"

      Cảnh Thất lắc đầu, làm ra vẻ thế ngoại cao nhân mà : "Đường vân nhân duyên quan trọng nhất của công tử này dài mà sâu, có thể thấy là người chí tình chí nghĩa, nhất mực cuồng si, đường tình tự nhiên đại cát đại lợi, huống gì trước giờ kiêng kỵ điều gì, nếu công tử có thêm chút quả quyết, chắc chắn ôm được mỹ nhân về nhà. Ừm...còn có đảo văn (*) nữa, cho thấy người công tử thương nhớ trong lòng cũng là nữ tử trung trinh đổi...". Câu phía trước nghe còn hơi đúng, câu sau lại điêu toa vô căn cứ, Ô Khê quan sát Cảnh Thất vẻ mặt cực kỳ tục tĩu trước mặt mình, thầm nhắc lại: "...Nữ tử trung trinh đổi?", bèn định rút tay về, : "Ngươi toàn ăn lung tung, chả đúng chút nào cả".

      (*) đảo văn: Chỉ đường vân có hình như hòn đảo , đây phải là đường vân may mắn, ngược lại còn mang điềm hung.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất lại nắm chặt tay buông, : "Lão Thất ta chắc chắn lung tung, nếu phải, vậy chỉ lên người ngươi thầm thương trộm nhớ tại phải duyên lành của ngươi, ông tử à, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ!".

      Ô Khê nghe mấy lời y càng lúc càng bay tuốt tận đẩu tận đâu, liền đứng dậy: "Ngươi lung tung nữa là ta đấy".

      Cảnh Thất vội kéo lại, cười bảo:" Hảo huynh đệ à, dù gì ngươi cũng ra đây rồi, ngồi chơi với ta lúc cũng tốt mà". Ô Khê cười, thuận theo mà dịch ghế tới bên cạnh y, ngồi xuống, lấy quyển Lục thao (*) trong ngực ra, vừa đọc vừa để ý tên lừa đảo kia mồm mép ba hoa bịp bợm khách qua đường, hết người này tới người khác. Lát sau, đám mây kéo tới, che lấp mặt trời, nhiệt độ liền hạ xuống, Ô Khê vươn tay cởi bỏ áo khoác, ném cho Cảnh Thất. Cảnh Thất biết công phu của cực cao, da rắn thịt dày nóng lạnh ảnh hưởng gì, cũng khách khí, ôm được áo liền quấn ngay lên người.

      (*) Lục thao: Tên cuốn binh thư, truyền rằng do Chu Lữ Vọng soạn ra, phân thành sáu quyển là: Văn thao, Võ thao, Long thao, Hổ thao, Báo thao và Khuyển thao.

      Từ đó về sau, Ô Khê như thể theo thành nghiện vậy, mỗi ngày, lúc Cảnh Thất ra khỏi cửa, dúi cuốn sách trong áo, sau lưng, tối đến lại giúp y khiêng sạp cùng bảng hiệu về đại tạp viện. đến cũng lạ, từ lúc Ô Khê tới, việc làm ăn của Cảnh Thất hình như tốt lên rất nhiều, nhất là các nương, các tiểu tức phụ, mỗi lần các nàng ngang qua, đều thích nhìn thiếu niên dị tộc tuấn kia nhiều hơn chút, Cảnh Thất còn nửa giả nửa mà oán giận rằng, nếu sớm biết thế này, ta chẳng quệt đám xanh xanh vàng vàng lên mặt thế này rồi.

      Ô Khê trừng mắt nhìn y đầy khinh bỉ, hỏi:" Rồi khiến toàn bộ người trong kinh thành đều biết Nam Ninh vương chường mặt ra đường, bày sạp đoán mệnh hả?".

      " Bản vương thế này gọi là thể nghiệm nỗi khổ của dân gian." Cảnh Thất chồm hỗm bên đường, gặm nửa cái chân gà, trông cực kỳ...chẳng ra sao: "Lại , cũng chẳng mấy chốc mà cả kinh thành biết hết, trò mèo này của ta lừa được bách tính cùng khổ, chứ lừa sao được đám đại nhân tai mắt khắp nơi kia? Hôm qua lúc thượng triều hoàng thượng còn kéo ta lại, nằng nặc bắt ta bói cho quẻ kìa".

      Cũng giống việc vị vương gia này có thể làm ra , Ô Khê hỏi:" Ngươi bói cái gì?".

      " Bói cái gì mà bói chứ, ta xằng bậy mấy câu chẳng phải là khi quân phạm thượng sao?" Cảnh Thất gặm sạch sành sanh, sau đó ném mẩu xương mà đến chó cũng liếm láp được thêm gì qua bên, quẹt miệng: "Ta chỉ , hoàng thượng, người đúng là chân mệnh thiên tử, hạng tán tiên đạo hạnh sâu như thần làm sao đoán ra được".

      thế khi quân chắc?

      Ô Khê câm nín gì, chỉ đưa mắt nhìn sắc trời, giờ cũng muộn, định bảo y về, đột nhiên thấy bóng người chắn ngay trước mặt. Ô Khê ngẩng đầu nhìn, ngờ lại chính là thái tử Hách Liên Dực, theo phía sau là Chu Tử Thư mặt bất đắc dĩ. lập tức ngẩn người thoáng, sau đó đứng dậy, hai tay ôm vào nhau, giơ trước ngực hành lễ, Hách Liên Dực khoát tay: " Vu đồng, cần đa lễ"

      Cảnh Thất lại cầm cây gậy rách của y chọc tới chọc lui: "Ối chao, ta ngửi được có làn quý khí, vị đại nhân này cao quý sao nổi đây, ngài có xem quẻ ? chuẩn lấy tiền".

      Hách Liên Dực nge y càn quấy đến biết chừng mực thế này, cảm thấy quả thực ngồi nhìn được nữa mới tới lôi cổ y về, để y làm mấy trò đáng xấu hổ thế này nữa, nhưng vừa trông thấy bộ dạng vô lại kia, khỏi vừa tức vừa buồn cười, liền ngồi luôn xuống: " biết vị... Thất gia này biết xem cái gì?"

      Cảnh Thất bạo gan hẳn: "Ây dà, lão ba hoa đâu, từ nhân duyên vận mệnh, hạn lớn bệnh , lão đều có chút tâm đắc. Đại nhân muốn xem tướng hay đoán chữ vậy?"

      Hách Liên Dực , ý cười như có như : " Đoán chữ". chờ Cảnh Thất phản ứng lại, liền kéo tay y, viết chữ "Cảnh" lên lòng bàn tay y.

      Cảnh Thất cười khan tiếng: "Chữ này.... Ừm, cái chữ này rất thú vị, đại nhân muốn hỏi gì nào?".

      "Nhân duyên".

      Cảnh Thất chấn động trong lòng, sắc mặt Ô Khê đột ngột đanh lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :