1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 38: Do dự bất ngờ


      Ô Khê phải là người nhiều lời, hơn phân nửa thời gian đều là người khác , ngồi nghe, bất kể là nghe vào hay bỏ ngoài tai, phản ứng đại đa số đều là những câu hỏi vắn tắt, hoặc giả gật đầu lác đầu, thế nhưng qua lại lâu ngày, Cảnh Thất phát ra vẻ mặt lúc nghe và bỏ ngoài tai giống nhau. Lúc người khác lời thừa thãi, ánh mắt Ô Khê đều trông xuống cả, mí mắt cụp xuống, đôi đồng tử động đậy, vậy mà cũng bắt thời điểm để gật đầu chính xác được như thế, Còn khi nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đối phươn, cứ như đến chớp mắt cũng nỡ vậy.

      Mỗi khi bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, Cảnh Thất liền kìm được mà nhiều hơn chút. Khi người lúc nào cũng phải đối mặt với những người phức tạp cùng những chuyện phức tạp lại trông thấy những thứ giản đơn mà trong sáng cực kỳ dễ mềm lòng. Thế nên, đối với trẻ và động vật , Cảnh Thất luôn luôn vô cùng kiên nhẫn. Chỉ đáng tiếc, y chuyển thế mấy lần, lại chưa từng có được hậu duệ của bản thân.

      Có đôi khi y đột nhiên ước sao mình có được hài tử giống như Ô Khê vậy. Lúc y chuyện mở to đôi mắt vừa đen vừa lớn ra, yên lặng thúc giục bản thân tiếp. Trong bất kỳ tình huống nào, đều có thể lòng dạ, chuyện gì bản thân nhận định đúng sai chưa từng dao động, mặc kẻ khác gió quật sóng xô, ta đây vẫn vững vàng bất động. Đó đều là những thứ mà Cảnh Thất có được, y nghĩ, người như Ô Khê hẳn là người may mắn nhất, sống, tuy rằng có lúc mệt mỏi, thế nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ kiệt quệ rã tời. Bởi vì lúc nào cũng giữ vững được cho những thứ rất ràng, mê man, hối hận, lo được lo mất, lưỡng lự chùn chân.

      Ước ao ước ao đấy, thế nhưng những thứ như bản tính trời sinh này, chung quy cũng học được. Cảnh Thất chọn ra những chuyện thú vị đường tán gẫu cùng Ô Khê, Cát Tường, A Tâm Lai, Nô A Cáp cùng đám người Lương Cửu Tiêu theo sát phía sau. Lương Cửu Tiêu giọng hỏi Cát Tường: “Vị này là ai vậy? Trông giống người Đại Khánh chúng ta”.

      Cát Tường : “Vị này là vu đồng của Nam Cương, sống ngay cạnh vương phủ, thường xuyên qua lại với chúng ta”.

      Ánh mắt Lương Cửu Tiêu sáng bừng lên, vừa nghe liền có phần kìm được, nóng lòng muốn tỷ thí xem sao: “Người ấy chính là vu đồng ư? Có phải là cái người mà ngươi bảo công phu rất lợi hại ?”.

      Cát Tường cười đóa: “Chu công tử cũng từng phải thừa nhận công phu của vu đồng, bản lĩnh khác cũng rất cao. Đúng rồi, mấy thứ chai lọ bảo bối người vương gia là do vu đồng chế ra đấy”.

      Lương Cửu Tiêu vừa nghe nhắc tới đại sư huynh Chu Tử Thư của , cả người sôi sùng sục lên như vừa uốn máu gà, chỉ hận thể xông lên cùng Ô Khê luận bàn phen, nhưng lại nghe được nửa câu sau, bèn khỏi sủng sốt : “Hả, chính là thứ thuốc dính cho chút xíu hại ta ngã lăn ra đấy ư?”.

      Bọn họ phía sau xa cũng chẳng gần, lại chuyện giọng, có điều thính lực của Ô Khê cực tốt, ban đầu chú ý, nhưng nghe được câu này khỏi quay đầu lại, hơi nhíu mày, hỏi: “Kẻ đó là ai?”.

      Cảnh Thất : “Là tiểu sư đệ của Chu Tử Thư, lần này giúp ta ít việc. Đúng rồi, Cát Tường, lát nữa ta tiến cung ngươi cần theo, đưa Lương công tử về phủ, dặn dò đám hạ nhân chiêu đãi cẩn thận, sau đó sai người mời Chu công tử, báo cho tiếng”.

      Cát Tường vội gật đầu, mặt Lương Cửu Tiêu đỏ bừng lên như gấc chín. cũng là người thẳng thắn đợi Cảnh Thất lên tiếng lắp ba lắp bắp thuật lại mọi chuyện lần, vừa vừa đưa mắt lén nhìn Cảnh Thất. Thấy y như nghe kể chuyện cười, mặt hề có giận dữ, bởi vậy mới lớn giọng bảo: “Dù sao vương gia là đại ân nhân của bách tính Lưỡng Quảng, cũng chính là đại ân nhân của ta, ta từng đắc tội với vương gia, ngài lại tức giận, ngài là hảo hán chân chính, về sau có gì cần sai bảo, Lương Cửu Tiêu ra dù có máu chảy đầu rơi cũng tuyệt chối từ!”.

      Nô A Cáp và A Tâm Lại há hốc mồm, hết đưa mắt nhìn vị huynh đệ ăn to lớn mặt đổi sắc kia lại quay sang nhìn Ô Khê, trong lòng có phần bội phục, dám đứng trước mặt vu đồng nhà họ ngang nhiên thừa nhận từng ám sát… ám sát thê tử tương lai của vu đồng, quả thực là chuyện vô cùng dũng cảm.

      Cảnh Thất cười, mắng rằng: “Ngươi? Ngươi gậy chuyện là tốt lắm rồi, thành công chẳng mấy thất bại có thừa, ai còn dám phiền đến 'ngài' ra tay nữa?”.

      Ô Khê chỉ nheo mắt lại nhìn Lương Cửu Tiêu, mặt đổi sắc. Nếu ánh mắt khi nghe Cảnh Thất hàn huyên ban nãy giống như con chồn tía an no uống đủ, lúc này biến thành rắn độc ngừng thè lưỡi. Lương Cửu Tiêu đột nhiên cảm thấy hơi lành lạnh, thầm nghĩ Nam Cương quả đúng là vùng đất man di, người chỗ ấy ai cũng tà ma quỷ quái như thế, vừa nhìn cái thấy cả người khó chịu cả nử ngày.

      Ô Khê kéo Cảnh Thất lại, hỏi: “ làm ngươi bị thương sao?”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất còn chưa kịp câu nào, Lương Cửu Tiêu lại rống lên: “Sao có thể thế được? Nếu ta còn làm vương gia bị thương nữa phải nên lấy cái chết tạ tội rồi sao?”.

      Cảnh Thất trộm ngắm sắc mặt Ô Khê, liền biết hơi nổi giận, chỉ sợ để tâm chuyện vụ vặt, rồi coi Lương Cửu Liêu là hạng xấu xa, bởi vậy liền cười ha hả: “Hiểu lầm thôi, phen hiểu lầm, còn khiến ra được trông thấy lần thuật dịch dung cao siêu của Lương đại hiệp, cũng coi như đáng”.

      Lời này cũng là lời , tuy thuật dịch dung của Chu tử Thư tính ra còn cao siêu hơn, gương mặt có thể biến hóa chớp ngoáng như đèn kéo quân vậy, thế nhưng thường ngày rất hiếm khi hóa trang thành nữ nhân, ngẫu nhiên có dịp cùng lắm cũng chỉ thành mấy bác mấy nàng thôn dã mà thôi, giống vị này, mình kiểu, độc đáo khác người, đem bản thân biến thành đại mỹ nữ. Phải biết rằng tuy thuật dịch dung thần ký ảo diệu đó, song phải có sơ hở, thế nên các cao thủ đều tránh hóa trang quá mức để mất tự nhiên.

      Cảnh Thất chế nhạo: “Nếu phải mỹ nhân kia coa to vạm vỡ quá, chỉ sợ ta cũng nhìn ra được chỗ nào có vấn đề”. Y cây này sao, dù sao Ô Khê cũng là người hiểu lý lẽ, xóa bỏ hiểu lầm là coi như xong chuyện, dù sao cũng làm Cảnh Thất bị thương , thế nhưng vừa nghe xong câu này, lập tức cảm thấy sao cái tên cười ngớ ngẩn kia ngứa mắt, giả làm nữ nhân, còn ở… ở mình trong phòng ngủ của người kia lúc nửa đêm nữa chứ!

      Được, được lắm!

      Bởi vậy, chuyện đêm hôm đó Lương Cửu Tiêu hết nôn ọe lại đến tiêu chảy, thiếu điều mất nửa cái mạng, đến hôm sau còn nổi mẩn toàn thân, mấy tháng sau vẫn thấy lặn tạm thơi cần nhắc đến làm gì. Ngay đến Chu Tử Thư từng hành tẩu giang hồ cũng nhìn ra sư đệ mình trúng chiêu của thần thánh phương nào, chỉ cho rằng hợp thủy thổ mà thôi.

      Lại Cảnh Thất và Ô Khê cùng đường hồi phủ, vội vội vàng vàng thay y phục mới liền tiến cung ngay.

      Tiểu công công Vương Ngũ ra nghênh đón, cười tươi như hoa: “Vương gia, hoàng thượng mời ngài vào trong”.

      Cảnh Thất cười híp mắt bước vào, tiện tay lấy từ trong ống tay áo ra túi gấm trọng lượng , đưa cho gã: “ làm phiền Vương công công rồi, hơn nửa năm gặp, hoàng thượng vẫn khỏe mạnh an khang, Hỷ Ninh công công tuổi tác cao, công công cũng cực nhọc ít đúng ?”.

      Vương Ngũ vội vàng dám, dám, giọng điệu cực kỳ cung kính: “Hầu hạ hoàng thượng kà phúc phận mà mấy kiếp nô tài mới tu được, sao lại là cực nhọc được? Ban nãy hoàng thường mới tỉnh giấc trưa, tinh thần rất tốt, vừa nhắc đến vương gia, thấy vương gia trở về rồi, ngài phải là khéo lắm ư?”.

      Cảnh Thất cùng gã khách khí thêm hồi lâu nữa, sau mới theo Vương Ngũ vào trong, chỉ nghe Vương Ngũ thấp giọng thầm bên tai: “Phương thuốc dân gian lần trước vương gia xin từ chỗ vu đồng về quả thực hiệu nghiệm, mẫu thân của nô tìa mới dùng hai tháng mà chân thấy có sức sống hơn rồi… Nô tài cảm tạ vương gia, đại ân đại đức của vương gia…”.

      Nửa câu sau gã nuột xuống bụng, cung đình hiểm yếu.nơi nơi đều có kẻ dỏng tai nghe ngóng, có số lời, trong lòng biết là được, cần thiết phải ra. Vương Ngũ tuy thân thể trọn vẹn, nhưng lại là nhi tử có hiếu hiếm có khó tìm, mẫu thân tuổi cao của gã đứng tiện, mùa xuân năm ngoái bị ngã lần, lại thành ra tê liệt hoàn toàn. Lúc ấy Vương Ngũ túc trực trong cung, mới xem như được hoàng thượng để mắt tới, thể lo được cả hai bên. nóng ruột vô cùng, còn bởi xao nhãng mà rót nước trà nóng bị phỏng, rồi bị Hách Liên Bái mắng cho trận, vừa khéo lúc đó Cảnh Thất có mặt, mới thầm dò hỏi phen, nhờ Ô Khê tìm giúp phương thuốc dân gian, ngờ lại hiệu nghiệm .

      Cảnh Thất cười cực kỳ thoải mái: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi”. Tiện tay giúp đỡ đổi lại người mang ơn cả đời, có gì lại làm? Thời thế bây giờ sóng lớn gió to dễ tránh, lật thuyền trong mương lại quá nhiều(*), làm lợi cho người khác cũng chính là làm lợi cho mình.

      (*) Thường dùng để ví von những việc tưởng chừng thể xảy ra nhưng lại có thể phát sinh.

      Vương Ngũ than tiếng, lại : “Mấy ngày nay hoàng thượng rất cao hứng, biết nhị điện hạ kiếm từ đâu về rất nhiều con thú lạ mà nô tài chưa từng thấy bao giờ, lòng hiếu thảo của nhị điện hạ khiến hoàng thượng vui vẻ ra mặt”.

      Đôi mắt hoa đào của Cảnh Thất hơi nheo lại, nhưng vẫm bước tiếp như thường, chỉ gật đầu. Vương Ngũ cố ý nhắc nhở y… Gần đây Hách Liên Kỳ rất tích cực động tay động chân bên cạnh hoàng thượng, dù biết gã cũng bóng gió ít về y.

      Hách Liên Bái hặp y cũng tỏ ra rất thân thiết, vồn vã, gọi y tới bên người, bảo y cao lên, lại bảo y gầy , sau đó thở ngắn than dài hồi, chuyện Lưỡng Quảng chỉ qua quýt nghe y báo cáo, liên lôi kéo y tán gẫu, giữa câu chuyện còn cảm thán: “Nếu trẫm biết lần này ngươi hơn nửa năm trời, bên kia còn gió to tuyết lớn trẫm chẳng bảo người . Tiểu tử ngươi ấy à, biết cũng ra, những chuyện đó đều là chuyện cho đám người da dày thịt béo như Thôi Thư làm cả, ngươi tới đó góp vui cái gì?”.

      Cảnh Thất gãi mũi, chỉ cười.

      Hách Liên Bái liền cất giọng khuyên răn: “Ngươi vốn trời sinh phú quý, theo ý trẫm, trẫm chẳng mong ngươi làm nên công to nghiệp lớn gì, cứ như Minh Triết, cả đời sống bình an là được, chỉ có điều được theo cái nết cố chấp, khuyên mãi thông của ”.

      Cảnh Thất giật thót trong lòng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Hách Liên Bái, chỉ thấy ngài cười ha hả, vẻ mặt có gì đặc biệt, y liền biết trong khoảng thời gian này chắc chắn Hách Liên Ký ít lần bóng gió xa gần, đâm lén sau lưng mình rồi. Y mau chóng nghĩ kế, gương mặt lộ vẻ uất ức, vén ống tay áo lên, nhích lại gần Hách Liên Bái như hồi còn : “Quả đúng ấy ạ, hoàng thượng nhìn mà xem”.

      Hách Liên Bái đưa mắt nhìn, trông thấy cánh tay trắng nõn của y lại có vết thương lớn, đen thui mảng, Hách Liên Bái vội : “Ôi chao, sao lại ra thế này?”.

      “Bị bỏng đấy ạ”, Cảnh Thất đáp.

      Hách Liên Bái cuống lên: “Có tên nô tài nào chán sống rồi sao, dám làm tay ngươi bỏng đến thế này? tìm thái y tới xem chưa?”.

      Cảnh Thất buông tay áo, xua tay cười bảo: “ tìm đại phu bản địa tới xem rồi, có chuyện gì đáng ngại, ông ta cũng để lại sẹo, cũng sắp lành rồi. Vốn thần cũng muốn khiến hoàng thượng mất vui, nhưng ban nãy nghe người vậy, thần liền kìm được chút uất ức đường tích tụ trong lòng. Vết thương này là do thần tự làm mình bỏng, ai cũng bảo đất Lưỡng Quảng kia là miền ấm áp, ai mà biết được trận tuyết lớn đổ xuống lại lạnh đến thế cơ chứ. Thần vô dụng, cả ngày cứ ôm theo lò sưởi, phút sở sẩy, liền bị bỏng”.

      “Ôi chao, ngươi trông ngươi xem!” Hách Liên Bái vươn tay gõ đầu y cái, “Ngươi lớn bằng từng này rồi, ta mà ấy à… Đám trẻ các ngươi đều do trẫm coi sóc trưởng thành cả, ngày ở trước mặt trẫm là có thêm sắc thêm màu ngay được”.

      Cảnh Thất tủi thân đáp: “Còn phải thế sao, lúc ấy thần hối hận ngay rồi, kinh thành tốt như thế mà lại ở, chạy đến cái chỗ xa xôi như thế khi đó thần nghĩ, giờ cũng rời kinh rồi, chuyện mà làm cho ổn thỏa còn mặt mũi đâu gặp phụ lão Giang Đông, nên liền bất chấp bước tiếp thôi”.

      Hách Liên Bái bị y chọc phì cười: “Lại còn mặt mũi đâu gặp phụ lão Giang Đông cơ đấy, ngươi hát hí khúc đấy à?”.

      Cảnh Thất bĩu môi: “Lúc thần nghĩ, nhất định phải khiến hoàng bá phụ với phụ vương nở mày nở mặt phen, lúc lại nghĩ sau này nhất định được nghe lời người ngoài lừa gạt, rảnh rỗi ôm việc vào người, nghe dễ đấy, làm rồi đúng là muốn lấy mạng người ta, lần sau có đánh chết thần cũng đâu”.

      Hách Liên Bái ngẩn người, hình như lúc này ngài mới nhớ ra chuyện Cảnh Thất rời kinh Lưỡng Quảng là do Hách Liên Kỳ “xúi bẩy” mà ra, liền lời nào nữa. Cảnh Thất cứ như vô tri vô giác vậy, tiếp tục kể cho hoàng thượng nghe mấy chuyện thú vị nghe được ở Lưỡng Quảng, kể xong mới xin cáo lui. Y lẳng lặng buông mấy tiếng thở phào, dấu vết cánh tay là do trước lúc lên đường, trong lòng y bỗng nảy ra ý, đề phòng vạn nhất, y bảo Lương Cửu Tiêu đích thân dùng đồ nghề dịch dung làm ra, có thể lấy giả làm , người khác dễ dàng nhìn ra.

      Chẳng ngờ chuyện y lo lắng lại trở thành thực. Quả nhiên gần vua như gần hổ, từ xưa đế vương gia có phụ tử, huống gì y chỉ là đứa nghĩa tử danh chính ngôn thuận.

      Cảnh Thất đột nhiên nhớ ra chuyện, dường như kiếp trước Hách Liên Bái “trở mặt” với y thế này. Lúc ấy tâm tư của y đều dồn về phía Hách Liên Dực cả, cứ như khắp trời dưới đất, trừ người ấy ra chẳng có gì vào được mắt y vậy. Cũng có thể chính vì lẽ đó mà khiến Hách Liên Bái yên tâm vô cùng.

      Kiếp này… Mọi chuyện trái lại đều thấu đáo quá, thiếu chút nữa thành sơ hở rồi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 39: Xuân sắc đế đô


      Ngày xuân của đế đô khẽ dậy hơi thở của mình, lặng yên tiếng động, cái lạnh cắt da vẫn còn, thế nhưng mơ hồ có xu thế suy tàn, xuân se se rét, thời thoáng ấm àm hơi lạnh vẫn còn, tiến lùi như cùng thăm dò vậy.

      Rời khỏi điện Kim Loan, gương mặt Cảnh Thất chết lặng, bước thẳng lên kiệu trở về phủ vương gia. Y thầm tính toán, khoảng thời gian trước quả thực bản thân hành động quá đà, mấy năm im ắng, rằng, đại đa số quan lại trong triều chỉ xem y là kẻ phú quý an nhàn, thế nhưng bắt đầu từ lúc Tưởng Chinh khơi chuyện, y làm ít chuyện cả thầm lẫn cồn khai, qua việc Lưỡng Quảng lần này, những kẻ “có lòng” càng nhìn như gương.

      Câu “ hót chẳng làm sao, ngày cất tiếng kinh người lắm thay” là để chỉ Sở Vương, còn nếu rơi xuống đầu y đúng là hỏng bét.

      Sóng to nên tránh, Cảnh Thất cho tất cả hạ nhân lui xuống, ngồi mình trong thư phòng chốc lát, vô thức tháo chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy treo cổ mà Ô Khê mới tặng ban nãy xuống, cầm trong tay ngắm nghía. Y thầm nghĩ Hách Liên Bái ra lời này có lẽ đến lúc bản thân nên xuống đài rồi, thiện hạ này suy cho cùng là của Hách Liên gia, có số chuyện, thổi gió góp dầu còn được, cần thiết phải cùng bọn họ lên đài diễn kịch làm gì.

      Y đột nhiên lên tiếng: “Bình An đầu rồi? Bình An!”.

      Bên ngoài có tiếng thưa vọng lại, Bình An đẩy cửa tiến vào: “Chủ tử”.

      Cảnh Thất ngẫm hồi, : “Lúc thái tử đại hôn ta có trong kinh, tới tham dự được. Thường ngày ta cùng thái tử cũng qua lại thân thiết, mấy năm nay chúng ta cũng được thái tử chiếu cố nhiều, cứ nghĩ vậy là ta lại thấy tình ổn”.

      Bình an ngẩn người, lập tức nghe ra ý ngoài lời của y, sắc mặt liền thay đổi: “Chủ tử, dù cậu có trong kinh cũng có chuyện đại như thế hạ nhân như chúng nô tài lại xử lý ổn thỏa, lễ vật mừng đại hôn của thái tử điện hạ sớm đưa , lúc chuẩn bị lễ vật nô tài còn đưa cậu xem qua rồi cơ mà… Lại , cậu có thể mang thành ý, đích thân tới Đông cung tạ tội với thái tử”.

      Cảnh Thất nhìn Bình an chỉ thấy buồn cười, cố ý chọc : “Đích thân mà hai tay trống trơn, chẳng phải khiến người ta được thể bản vương có thành ý sao?”.

      Bình An vội : “Sao lại có thành ý chứ? Lễ vật gì có thể chân thành hơn việc chủ tử đích thân tới cửa đây?”.

      Cảnh Thất thuận miệng : “Ta tốt xấu gì cũng còn tự biết thân biết phận, đáng tiền đến thế đâu”.

      Y quay đầu nhìn gương mặt xệ xuống như cái bánh, đầy vẻ hoang mang, khó xử của Bình An, thế là lòng y cũng quấn quýt theo, bèn gí cái mạnh lên trán , mắng: “Vương phủ chúng ta sắp chết đói đến nơi rồi chắc? Chẳng qua là bù chút lễ vật cho thái tử thôi, lễ vật nhiều người trách tội, thế mà ngươi làm cái mặt như thể đến ván quan tài cũng phải đem cầm cố ấy. Nhăng cuội ít thôi, chuyện gì nên làm làm ”. Người trong vương phủ xem là nhiều, Cảnh Thất sinh trong nhà phú quý, chi tiêu hằng ngày tự nhiên cần nhắc tới, nhưng cũng chưa đến mức xa hoa, hơn phân nửa là dựa theo lệ cũ. Tuy rằng y thích chơi bời, biết hưởng thụ chút đỉnh, nhưng cũng xem như có chừng có mực, quá trớn. Phần lớn chi tiêu trong vương phủ đều dồn cả vào việc xã giao, quà cáp.

      Bình An đau lòng lắm, tự kiếm ra tiền sao biết dùng tiết kiệm, nhưng cũng chẳng có cách nào, vừa ra khỏi phòng vừa lầu bầu lẩm bẩm.

      Trước nửa đêm ngày hôm ấy, Cảnh Thất đích thân tới Đông cung chuyến.

      Theo lý mà , người vừa thành thân xong, dù thế nào mặt mày cũng phải phơi phới, phấn chấn mới đúng, nhưng chẳng biết vì sao, vị thái tử điện hạ này lại tiều tụy ít, như thể còn mệt mỏi hơn cả kẻ mới trở kinh thành, nước chưa kịp uốn ngụm phải chạy loạn khắp nơi là y vậy. Chỉ đến khi trông thấy y tới, gương mặt mới thoáng bừng lên chút ánh sáng. kéo y lại gần, tỉ mỉ ngắm nghía phen, lát sau mới thấp giọng than: “Ngươi gầy rồi”.

      đợi Cảnh Thất đáp lời, với kẻ hầu bên cạnh: “ xem xem nồi dược thiện chưng cách thủy kia được chưa, sai người bưng lên cho vương gia bát”.

      Cảnh Thất cuống quýt xua tay: “Đừng mang lên, đừng mang lên, thần ăn được thứ đó đâu”.

      Hách Liên Dực xem lời từ chối của y như gió thoảng bên tai, để ý tới, hỏi tràng: “Công việc xử lý có thuận lợi ? Ta nghe bên ấy năm nay trời đổ tuyết lớn, ngươi có bị lạnh ? “. Ánh mắt sao mà khẩn thiết, bàn tay nắm lấy cổ tay y chẳng biết vì quên hay vì tâm tình kích động, mà lại quên luôn cả việc bỏ ra. Cảnh Thất khẽ ho tiếng, lùi sang bên nửa bước, dung lực vừa phải rút tay ra, tỏ vẻ thờ ơ như , : “Cái đó có gì đâu, Liêu Chấn Đông tiếp đãi thần ăn uống no đủ, sợ thần bị lạnh, còn cố ý dựng lều trong mấy dặn liền để hầu hạ, tháng ngày trôi qua còn thoải mái hơn lúc trong kinh nhiều”.

      thoáng mới rồi, y đột nhiên cảm thấy vẻ mặt Hách Liên Dực như che giấu điều gì, nhưng lại muốn theo đuổi tới cùng. lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, có những khi đau xót tận cùng, liền sợ hãi khôn nguôi, nghĩ nhiều thêm chút cảm thấy kinh hồn bạt vía, chỉ hận thể lùi xa y tám trượng. Nghe phiên bang có loại động vật, tên là voi, mũi dài vóc lớn, có sức mạnh của ngàn quân, nếu trói voi vào cây cọc gỗ khi nó còn , giam cầm đến lúc trưởng thành, nhiều năm sau đó, dù cho nó có sức nhổ bật gốc cây đại thụ, cũng vùng thoát được cây cọc gỗ kia. Trong lòng Cảnh Thất hiểu rất , thế nhưng lại thể vượt qua được bản năng, bởi vì có đôi khi, Hách Liên Dực chính là cây cọc gỗ đó của y.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sắc mặt Hách Liên Dực thoáng ảm đạm, gần như thể nhận ra, sau đó thuận thế buông y ra, ngồi xuống bên ra vẻ có chuyện gì mà nhấp ngụm trà, rồi mới : “Ta nghe hôm nay ngươi mới trở về, còn phải tới gặp phụ hoàng báo cáo tình hình, sao giờ nghỉ ngơi mà chạy tới chỗ ta thế này?”.

      Cảnh Thất cười đáp: “Đưa lễ vật tới cho điện hạ chứ còn gì nữa, nếu chậm chân lại sợ điện hạ nhận được nữa”.

      Hách Liên Dực đưa mắt thoáng nhìn chiếc rương Cảnh Thất sai người khiêng vào, lập tức hiểu ngay “lễ vật” này là thứ gì, liền cụp mắt, bật cười, vội lên tiếng.

      phất tay ra hiệu cho người xung quanh lui cả xuống trước, bấy giờ mới : “Chẳng lẽ ngươi nắm được thóp của Hách Liên Chiêu rồi sao?”.

      Cảnh Thất lọc ra những điểm then chốt, kể lại lượt toàn bộ tiền căn hậu quả của chuyến Lưỡng Quảng lần này, xong mới mở rương ra, mặt sắp lớp những đồ như tranh chữ, bút nghiên. Ánh mắt Cảnh Thất chẳng phải tầm thường, đồ đưa tới Đông cung đều là tinh phẩm, thường ngày Hách Liên Dực cũng ham lật giở mấy thứ đó, ấy vậy mà giờ phút này cũng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức. nhìn y đem đống thư họa danh gia khó khăn lắm mới sưu tầm được ném đầy ra đất, hệt như trâu ăn mẫu đơn vậy, ngờ lại thấy bên trong rương chất đầy sổ sách đóng chỉ. Hách Liên Dực đứng dậy, nahwtj lấy quyeer, tùy tiện lật ra xem, càng xem càng kinh hãi, thái tử điện hạ xưa nay vui giận vốn lộ ra ngoài mặt, nay tròng mắt phải trừng lớn gấp hai lần, hạ giọng thấp mà rằng: “Ngươi… ngươi lấy được thứ này từ đâu?”.

      Cảnh Thất cười đáp: “Trong này có ghi lại đủ loại qua lại giữa Liêu Chấn Đông và các thương buôn, thủy tặc mấy năm nay, sổ sách mua quan bán tước cũng đều xếp trong đó cả, là do Lý Diên Niên ghi chép lại từng chút từng chút suốt những năm theo Liêu Chấn Đông. Còn về những cái khác… quản gia nhà lão bị tra tấn bằng cực hình, lúc chịu đựng được nữa thầm chỉ điểm cho thần căn mật thất, qua lại giữa Liêu Chấn Đông và những kẻ trong triều đều lục soát được từ trong ấy cả”.

      Hách Liên Dực lập tức nghe ra vấn đề, bèn giương mắt nhìn y, đôi mày chau lại: “Lúc thẩm vấn phạm nhân, ngươi tự ý dùng cực hình sao?”. Đại Khánh trước nay dung túng cho quan lại tàn ác, trừ khi được bộ Hình chính thức phê chuẩn, dù có là khâm sai của hoàng thượng nữa chăng nữa, lúc thẩm án cũng chỉ có thể thẩm án, đánh mấy gậy còn được, chứ tự ý sử dụng cực hình tuyệt đối xong.

      Cảnh Thất cười, thấp giọng bảo: “ có ai biết chuyện này đâu”.

      Người biết đều chết cả rồi.

      Sắc mặt Hách Liên Dực biến đổi đến mấy lần, chăm chăm nhìn Cảnh Thất, lúc lâu sau mới thở dài: “Bắc Uyên, chuyện này… ngươi nên nhúng tay vào”.

      Cảnh Thất cong khóe miệng, nở nụ cười, có điều ám chỉ: “Thần nguyện vì thái tử điện hạ làm thân trâu ngựa, chỉ mong sau này thái tử đừng quên ý tốt của thần là được”.

      Hách Liên Dực nhìn y chốc, ánh mắt có chút thâm trầm, như thể có đôi phần thất vọng, rồi khoát tay: “Chuyện đến nước này, đành thôi vậy, bản thân ngươi… dù sao vẫn phải cẩn thận”.

      Cảnh Thất vội xuống nước: “Dạ, tạ ơn thái tử giáo huấn, vậy thần làm phiền thái tử điện hạ nghỉ ngơi nữa”.

      Sắc mặt Hách Liên Dực vô cùng uể oải, Cảnh Thất xong liền cúi người lui ra luôn, lúc sắp bước tới cửa cung, lại nghe tiếng Hách Liên Dực thình lình vang lên từ đằng sao: “Qua đêm ngươi cũng đợi được, chạy ngay đến chỗ ta, có phải phụ hoàng gì với ngươi ?”.

      Bước chân Cảnh Thất khựng lại. Quả thực nếu xét theo lẽ thường, sau khi xử lý vụ án lớn bên ngoài trở về, trừ báo cáo tình hình với hoàng đế ra nên lập tức tiếp xúc với bất cứ người nào, bằng dễ khiến kẻ khác hoài nghi ngươi có ý đồ gì khác. Ví như y đoán chắc Hách Liên Chiêu lớn gan đến mức tới tìm mình ngay ngày hôm nay, bở vậy mới vội vội vàng vàng chuyển đồ tới đây, vừa khéo thái tử cai quản bộ Lại, về sau nếu Hách Liên Chiêu có tới tìm, cũng coi như danh chính ngôn thuận.

      Trừ nguyên nhân ấy ra, y vội vàng đích thân tới Đông cung chuyến cũng là vì muốn mập mờ ám chỉ cho kẻ khác thấy lập trường “đứng về phía thái tử” của bản thân. Vốn là chuyện trong lòng biết nhưng thành lời, nay chẳng hiểu vì sao lại bị Hách Liên Dực cất tiếng vạch trần, Cảnh Thất tức khắc sững người: “Thái tử điện hạ thế là có ý gì?”.

      Hách Liên Dực nhìn y, chỉ thấp giọng , ý tứ bất minh: “Ngươi yên tâm ”.

      Yên tâm? Yên tâm cái gì? Yên tâm Hách Liên Bái, Hách Liên Chiêu, hay là – Hách Liên Dực? Cảnh Thất tức cười trong dạ, ngoài mặt giả ngốc: “Thái tử điện hạ hồ đồ rồi sao, thần có gì yên tâm chứ”. xong y liền để tâm đến nữa, bái thêm cái, rời khỏi Đông cung.

      Người rồi, ánh nến lập lòe, sáng rồi lại tối, Hách Liên Dực đột nhiên có thứ cảm giác lao lực quá độ, kiệt quệ vô cùng.

      Đợi đến khi Hách Liên Chiêu nhận ra bản thân bị Cảnh Thất lừa vố, cũng biết những thứ thể để lộ ra ngoài kia của bản thân vào hết tay thái tử, ngoài kinh hồn táng đảm ra, cũng coi như hiểu được chuyện. Đó là trước mắt, bản thân thực cùng thái tử bước lên con thuyền rồi, ngấm ngầm bốc hỏa trong lòng, thầm đem Cảnh Thất ra chém đến mấy trăm lần. Hằng năm bắn nhạn, lần này lại bị nhạn mổ vào mắt, ai ngờ được tâm cơ Cảnh Bắc Uyên kia lại thâm sâu đến vậy, giả bộ ngây thơ vô tội, vậy mà lại ngấm ngầm tính kế tất cả mọi người. Lão già long ỷ tốt nhất là cứ sống , bằng đợi lão tắt thở cái

      Nếu mưu phản thành công, vậy đám sổ sách trong tay Hách Liên Dực tự nhiên thành mớ giấy lộn.

      Bên kia, Cảnh Thất với Ô Khê: “Trong khắp thiên hạ này, món lợi đủ khả năng hấp dẫn được Hách Liên đại điện hạ có đấy, thế nhưng nằm trong tay ta, ta cũng được, nếu dụ được bằng lợi, vậy phải bắt ngồi cùng băng ghế với ta, sắp tới cũng phải thị uy phen – đến chuyện này, ta còn phải cảm tạ Hách Liên Kỳ ấy chứ”.

      Ô Khê lại khôi phục tập quán ngày ngày đúng giờ tới vương phủ “điểm danh”, chỉ có điều lần này nghiêm túc hơn chút ít, còn cố ý sai người mua bộ sách, từ loại vỡ lòng như Tam Tự Kinh, Đệ Tử Quy cho đến Tứ Thư Ngũ Kinh thiếu cuốn nào, ngày ngày mò sang vương phủ bám dính lấy Cảnh Thất, bắt y giảng cho nghe. Cảnh Thất thích làm thầy kẻ khác, Ô Khê lại chăm chú lắng nghe, lâu dần cũng ra tấm ra món . Cảnh Thất thậm chí còn trêu đùa, bào Ô Khê phải hiếu kinh thúc tu(*) cho mình. Ai mà biết được sang ngày hôm sau, Ô Khê lại nghe ngóng xem thúc tu kính biếu cho các tiên dinh giảng bài thông thường là bao nhiêu, sau đó tặng phần theo đúng tiêu chuẩn, khiến Nam Ninh vương lần đầu tiên trong đời kiếm ra tiền dở khóc dở cười.

      (*) Thúc tu: Thời cổ, vào lần đầu gặp mặt học sinh phải dâng lễ vật cho thầy giáo để thể lòng kính trọng. Lễ vật này được gọi là “Thúc tu”. Lệ này sớm có từ thời Khổng Tử, về sau người ta đơn thuần dùng thúc tu để chỉ học phí.

      A Tâm Lai tính thẳng như ruột ngựa, trong lòng sốt ruột lắm, thầm bảo phải vu đồng thích đối phương ư, sao nhìn vào chẳng thấy ngài hành động gì cả, liền vâng theo tinh thần hoàng thượng nhởn nhơ thái giám cuống cuồng, lặng lẽ hỏi Ô Khê: “Vu đồng, ngài và vương gia cứ thế này mãi đến lúc nào ngài ấy mới đồng ý theo ngài cùng về Nam Cương chứ?”.

      Ánh nhìn của Ô Khê rời quyển sách tay, nghe vậy liền ngập ngừng lát mới : “Trước mắt ta với y”.

      A Tâm Lai nóng ruột: “Vì sao lại thế ạ? Ngài sợ vương gia đồng ý sao?”.

      Ô Khê gật đầu, rồi lại lắc đầu, : “Dù có đồng ý chăng nữa, trước mắt ta cũng chưa có cái bản lĩnh ấy. Đến lúc đó nếu có biến cố gì, chẳng phải lại khiến cho y lao tâm khổ trí hay sao? bằng ta học cho tròn bản lĩnh trước, ngày sau có thể bảo vệ y chu toàn”.

      A Tâm Lai ngẫm nghĩ, sau đó thử hỏi dò: “Thế… thế nếu vương gia thích ngài phải làm thế nào?”.

      Ô Khê thoáng ngẩn người, lúc lâu sau mới thấp giọng trả lời: “Đối xử tốt với y, tự nhiên y biết thôi”. xong, liền quay người trở lại thư phòng, để ý tới A Tâm Lai còn đứng đó vò đầu bứt tai nữa.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 40: Hoa thầm nở


      “Đạo tiến thoái, ấy là vào lúc nên tiến thoái, lúc nên thoái lại tiến.” Cảnh Thất khoác chiếc áo choàng màu xanh nhạt rộng thùng thình người, cổ áo trắng ngần, làm nền cho mái tóc đen như mực buông xõa xuống, bởi mới tỉnh giấc trưa nên còn chưa chải gọn của y, ánh mắt nửa mở nửa , dựa người ghế nằm, ngôn ngữ vương chút mũi, chẳng biết tự lúc nào, cái trong trẻo trong thanh của thiếu niên bị thời gian mài mòn thành thấp trầm, thốt từng tiếng từng tiếng , nhanh chậm, cứ như gõ nhịp lên tim người khác vậy, “Khi người ngoài nghĩ người nên tiến, ngươi phải thoáng lùi vài bước, tránh cản trở đến kẻ nên ngáng đường. Khi người Nam Cương ngoài nghĩ ngươi nên lùi, ngươi phải tiến lên, cái đó gọi là tuy có nghìn vạn người chỉ độc mình ta tiến”.

      Ô Khê ngơ ngác nhìn y, ràng tâm hồn lang bạt tận đâu đâu. Cảnh Thất cũng biếng nhác dừng lời, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lăn ra ngủ tiếp vậy. Ban đầu y cũng chú ý đến , lúc lâu sau thấy hồi , bấy giờ y mới nghiêng đầu đưa mắt nhìn: “Ngươi nghĩ gì thế?”.

      Ô Khê sửng sốt, có chút hốt hoảng tránh đường nhìn của y, hơi cúi đầu, hỏi: “Giống như ngươi sao?”.

      “Ừm… Hử?” Cảnh Thất thoáng mở mắt to hơn chút, “Ta làm sao cơ?”.

      Ô Khê : “Lúc ai cũng nghĩ ngươi nên tới Lưỡng Quảng ngươi lại , đợi đến khi trở về rồi, người khác đều nghĩ ngươi nên nhân cơ hội này làm gì đó, ngươi lại buông tay bỏ chẳng buồn nhúc nhích tay chân, giống hệt trước đây”.

      Cảnh Thất đáp: “Ta tới Lưỡng Quảng là do bị Hách Liên Kỳ hại, giờ mọi chuyện đâu vào đấy, trở về làm kẻ phú quý an nhàn còn chờ gì nữa?”.

      Ô Khê ngẫm nghĩ hồi, rồi lắc đầu bảo: “Câu này của ngươi phải lời lòng”.

      Cảnh Thất phì cười, đứng dậy giãn gân giãn cốt, vặn thắt lưng hơi ê ẩm, hoa lê trong vườn nở như tuyết rơi thành đụn, gió vừa thổi qua liền thấy bụi trắng bay khắp chốn, chất chưa trong mình thứ hương lành lạnh, ào ào rơi xuống người Cảnh Thất. Ô Khê chỉ cảm thấy người này như bước ra từ trong bức họa vậy, khỏi nhớ đến bài thơ mới nghe được mấy hôm trước, bèn buột miệng ngâm lên: “Đáng thương hèn mọn lắm thôi, cái thân lưu lạc nổi trôi xứ người(*)”.

      (*) Nguyên văn là: 瑣兮尾兮, 流離之子 (Tỏa hề vĩ hề, lưu li chi tử). Trích từ bào Mao Khâu trong Kinh Thi, tả cảnh chư hầu nước Lê vong quốc, phải lưu lạc đến nước Vệ cầu xin giúp đỡ nhưng thành.

      Ô Khê lắc đầu, hơi hoảng loạn mà nghiêng mặt sang bên, dõi mắt nhìn bức tường viện loang lổ, chỉ cảm thấy trong lòng có nỗi ủ ê khó tả, giống như bức tường trong góc vắng mọc kín rêu xanh vậy, người kia ở ngay trước mắt, ấy vậy mà có số lời cứ phải dằn lòng, kìm chế, đột nhiên thấy mình có phần ấm ức, bèn thấp giọng bảo rằng: “Hôm nay ngươi giảng cho ta nghe Tam Bách Thi(*) nhé?”.

      (*) Nguyên văn là Tam Bách Thi hay còn gọi là Kinh Thi. Đây là tập thi ca tổng hợp, gom lại các tác phẩm từ những năm đầu Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, tức là từ năm 1100 trước Công Nguyên đến năm 600 trước Công Nguyên, tổng cộng có 305 bài.

      Từ trước tới nay Ô Khê vốn coi trọng tính thực dụng, thường ngày chỉ thích nghe mấy chuyện liên quan đến lịch sử, quyền mưu, trị quốc an dân, quá hứng thú nghe người ta giảng lễ đọc thơ, tính toán giành ngôi trạng nguyên, tài văn chương cũng cần xuất sắc quá làm gì. Đối với những thứ như điển cố, văn vận trong Kinh Thi lúc nào y cũng chỉ nghe như gió thoảng, quá chú tâm, nghe hiểu là được rồi. Cảnh Thất có phần sửng sốt, lại thấy Ô Khê nghiêng đầu ngơ ngần nhìn phía chân tường, ánh mắt như sắp bay ra đến nơi vậy, khuôn mặt cương nghị đẫm vẻ tĩnh mịch thường ngày, nay lại phảng phất lên sắc luyến lưu, liền hiểu ý mà cười, thẩm bảo chẳng lẽ rốt cuộc tên tiểu tử này đến cái tuổi biết “tương tư”, bèn hỏi: “Ngươi muốn nghe đoạn nào?”.

      “Cái bài Cầm tay hẹn ước, sánh bước đến già(*) đó”.

      (*)Nguyên văn: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”. Trích trong thiên Kích cổ thuộc nhóm thơ Bội phong, Kinh Thi.

      Ôi chao, thế này đúng rồi.

      Cảnh Thất mừng rơn, rồi nhớ đến chuyện khác, cũng vạch trần , chỉ bảo: “Đó là tiếng thơ bi thương, ngươi lại chỉ nhớ được hai câu đau lòng nhất trong bài đấy”.

      Ô Khê ngẩn người, quay đầu lại nhìn y, vẻ mặt hiểu ra sao cả.

      Cảnh Thất khẽ nhặt mấy cánh hoa rơi đầu vai xuống, thong thả : “Tùng tùng tiếng trống trận vang, quân binh hăng hái xông pha nề. Thành Tào(*) đất mẹ lời thề, mình ta đơn độc tiến về phương Nam”(**). Thống lĩnh Tử Trọng(***) dẫn đầu, liên minh cùng chư hầu Trần, Tống(****). Ngày về nào được theo cùng, lòng ta ảo não âu sầu nguôi.(*****)

      (*) Kinh đô nước Vệ.

      (**) Nguyên văn: Kích cổ kỳ thang, dũng dược dụng binh. Thổ quốc thành Tào, ngã độc nam hành. Là bài Kích cổ số 1, thuộc nhóm thơ Bội Phong, Kinh Thi.

      (***) Tôn Tử Trọng, tức Công tôn Văn Trọng, tự là Tử Trọng, là tướng soái của nước Bội.

      (****) Trần, Tống: Tên hai nước chư hầu.

      (*****) Nguyên văn là “Tòng Tôn Tử Trọng, bình Trần dữ Tống. Bất ngã dĩ quy, ưu tâm hữu xung”. Là bài Kích cổ số 2 thuộc nhóm thơ Bội Phong, Kinh Thi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :