1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 36: Bắt “chuột to”(*)


      (*) Nguyên văn là “硕鼠”- Con chuột lớn, là hình tượng trưng dân gian dùng để châm biếm bè lũ tham quan ô lại, vơ vét của cải nhân dân.

      Trong phong thư ố vàng kia có nhét xấp dày liệt kê toàn bộ những chuyện từ xuất thân, gia tộc đến bốn mười ba năm cuộc đời của Lý Diên Niên bằng thứ chữ li ti như muỗi, từng điều từng điều phân lớn bé. Lý Diên Niên lướt nhanh như gió, quét mắt xuống bên dưới, càng xem càng kinh hãi, đọc đến cuối cùng, hai tay kiềm được mà bắt đầu run rẩy. Cứ như suốt bao năm qua vẫn luôn có đôi mắt chòng chọc theo dõi ngay bên cạnh vậy, Lý Diên Niên thấy say lưng mình lạnh toát, thấm tận xương. Cảnh Thất nhàng đặt chén rượu xuống, : “Đại nhân đúng là có phúc, phu thê tình thâm, thân là mệnh quan triều đình, trong nhà tỳ nữ nha hoàn đông đảo, ngày cúng ông Táo hàng năm lại có thể nếm món kẹo đường(*) do chính tôn phu nhân đích thân vào bếp, quả thực khiến người khác phải ước ao”.

      (*) Ngày Hai mươi ba tháng Chạp hằng năm là ngày nhân dân cúng ông Táo, thời cổ dân gian thường cúng bái bằng kẹo đường nam hoặc mạch nha Quan Đông.

      Đêm cúng ông Táo chính là đêm hôm trước.

      Cảnh Thất như có điều gì xúc động, bèn than rằng: “Cược sách sánh trà(*), cử án tề mi, tuy đều chỉ là những chuyện nhoi, tầm thường chốn phòng the, thế nhưng người sống đời toan tính những gì đây? Chẳng phải cũng chỉ mong ngày gió sầu mưa thảm, bước chân hoang tìm lối trở về, có được chốn như vậy để dừng chân thôi sao? Ông xem đạo lý này có đúng , Lý đại nhân?”.

      (*) Cược sách sách trà: Điển tích này xuất phát từ bài đề sau cuốn Kim Thạch Lục. Sách viết vợ chồng Lý Thanh Chiếu và Triệu Minh Thành đều là người thích đọc sách cũng như sưu tâm sách, trí nhớ của Lý Thanh Chiếu lại vô cùng tốt, bởi vậy sau mỗi bữa cơm bà thường dùng phương thức thi thố để quyết định thứ tự uống trà. Mỗi người hỏi xem điển cố nào đó xuất phát từ dòng nào trang nào chương nào của quyển sách nào. Nếu đối phương đoán trúng uống trước, thế nhưng người thắng thường bởi quá độ vui vẻ mà làm sánh trà đầy áo. Cố này lưu truyền đến tận bây giờ, thường dùng để diễn tả quan hệ thuận hòa bền chặt, tôn trọng lẫn nhau giữa vợ và chồng.

      Lý Diên Niên gắt gao nhìn y, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười tủm tỉm khiến người ta ưa thích giờ mơ hồ lên nét kinh hoàng, Cảnh Thất vẫn thản nhiên như thường, hỏi thêm lần nữa: “Ông … đạo lý này có đúng hay ?”.

      Bầu khí giữa hai người lặng ngắt trong thoáng, đến cả Cát Tường đứng bên cạnh cũng dám phát ra hơi thở mạnh. chỉ cảm thấy cái đình lửa than cháy đượm này đột nhiên trở nên yên tĩnh mà lạnh lẽo, ý cười môi Cảnh Thất suy suyễn, nhưng vẻ hoảng sợ gương mặt Lý Diên Niên lại dần nhạt bớt, chỉ còn sót lại kiên định nào đó khó diễn tả thành lời, mang theo vẻ lặng yên gần như thấy chết sờn, sau đó gật đầu, đáp: “Đúng vật, vương gia rất có lý”.

      Cuối cùng Cảnh Thất cũng thu lại vẻ mặt tươi cười “thử lòng” kia. Lúc y cười, gương mặt như được lột bỏ tầng mây mù dày đặc. Y đứng dậy, chắp tay mà đứng, tựa vào lan can phóng tầm mắt ra xa, tuyết trắng vạn dặm như cát nơi Hãn Hải, buông hút mình trong dải đất vô biên, mênh mang trắng xóa, chỉ sau đêm gột rửa hoàn toàn bụi bặm chốn nhân gian. lúc lâu sau, y mới : “Từ lúc bản vương tới nơi này, Lý đại nhân là người năng lui tới nhất, đó là Liêu tổng đốc cất nhắc Lý đại nhân, xem ông như người tâm phúc. Trong mắt bản vương Lý đại nhân xét về năng lực cũng như thủ đoạn đều nên uổng tài ở chốn đây”.

      Lý Diên Niên gục đầu xuống thấp, lên tiếng. Cảnh Thất tiếp tục : “Liêu tổng đốc cùng đại điện hạ qua lại mật thiết, những chuyện mà Liêu tổng đốc làm thay đại điện hạ, trong lòng ông hẳn cũng . Bản vương lại hỏi ông, Liêu Chấn Đông tự ý nuôi dưỡng bao nhiêu binh lính dưới trướng mình? Suốt dải Lưỡng Quang này, có bao nhiêu thương nhân từng đưa hối lộ cho ông ta? Từng bán bao nhiêu chức tước? Tàn sát bừa bãi nhiều ít mạng người? Lần này Lưỡng Quảng rối loạn, lại có bao nhiêu kẻ lòng giấu mưu mô nhúng tay trong đó?”.

      Lý Diên Niên mặt đổi sắc, điềm tĩnh đáp: “Bẩm vương gia, binh lính dưới trướng Liêu Chấn Đông có sáu vạn người, khí giới riêng sao tính xuể, chia ra tàng trữ ở bốn nơi, các nhà buôn vãng lai tính, chỉ tính riêng bốn gia tộc thương buôn lớn nhất đều có liên quan ghi chép lại, tổng cộng là tám trăm sáu mười tư người, những chuyện tàn sát dân lạnh cũng ghi cả trong quyển tập, cố lần này…”. Ông ta thoáng ngừng lời, mặt nụ cười: “Vương gia, trời biết đất biết, hạ quan biết ông ấy biết, ngài giả bộ hồ đồ, nhưng trong lòng ắt cũng tỏ tường”.

      Cảnh Thất quay lưng lại với ông ta, khoan thai : “Lý Diên Niên, ông đúng là vong ân phụ nghĩa quá, lần đầu tiên gặp mặt, bản vương biết ông là người quen suy xét lòng người, sở trường khiến người ta vui vẻ mà để lộ dấu vết gì, dùng để đối phó với hạng người thích đao to búa lớn như Hách Liên Chiêu là nhất rồi. Liêu Chấn Đông tiếp xúc với kinh thành lâu như thế, điểm này ông ta thấy rất ràng, nếu ông muốn sớm lên làm quan trong kinh, cận kề bên Hách Liên Chiêu, làm tấm chắn an toàn cho Hách Liên Chiêu rồi đúng ? Ta còn tưởng Lý đại nhân thực là người khiêm nhường độ lượng, trong hoàn cảnh tốt như vậy lại có dã tâm thăng tiến, chỉ sợ đến cả Liêu Chấn Đông cũng ngờ được bản thân lại nuôi con sói vô ơn trăm phương ngàn kếm chi li tỉ mỉ nắm đủ các sơ hở của ông ta thế này”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lý Diên Niên quỳ xuống, vẻ mặt bình tĩnh như thường, tháo mũ quan, đặt cạnh người, để đầu : “Hạ quan làm vậy là vì đạo nghĩa công bằng, hạ quan sinh ra trong gia đình tầm thường, do hương thân phụ lão nuôi nấng thành người, vốn nên vì họ mà đòi công đạo. Trăm phương nghìn kế nay hạ quan xin nhận, thế nhưng ba từ “sói vô ơn” vạn lần dám gánh. Nam Ninh vương gia, chuyện tới nước này, ngài cũng cần thêm gì nữa, cứ xử trí hạ quan là được. Lý Diên Niên nghiêm thẳng, làm việc đường hoàng, chết vô nghĩa”.

      Dứt lời, hai mắt ông ta liên buông xuống, dường như đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn Cảnh Thất thêm lần nữa. Bấy giời Cảnh Thất mới quay đầu lại, đưa mắt quan sát ông ta thoáng, khuôn mặt dần dịu xuống, y cúi người, tự tay nâng ông ta dậy, cười bảo: “Xử trí Lý đại nhân rồi ai tới giúp bản vương bắt Liêu Chấn Đông về quy án, tung lưới bắt gọn tất thảy đây?”.

      Lý Diên Niên giương mắt lên ngày, nhìn Cảnh Thất bằng vẻ sao tin được, Cảnh Thất thấy mà bật cười ha hả.

      Tuyết ngừng rơi, trời xanh như gột, đất Lưỡng Quảng u cả trăm ngày rốt cuộc trông thất nắng vàng.

      Cảnh Thất và Lý Diên Niên bí mật thảo luận kế hoạch phen, sau cùng lệnh cho Hà Quý đích thân tiễn ông ta ra cửa. bóng đen xẹt ngang hậu viện, lẻn vào trong qua cửa sổ còn để mở. Người tới lặng yên tiếng động, trình độ khinh công có thể thấy – Lương Cửu Tiêu kích động ôm quyền bái kiến y: “Vương gia!”.

      Cảnh Thất gật đầu, vươn tay ra, Lương Cửu Tiêu vội vàng lấy ra bức thư từ trong ngực: “Đây là thư hồi của Thôi tướng quân, may mắn phụ sứ mệnh được giao”.

      Thôi tướng quân tên gọi Thôi Thư, từng là quân chính quy dưới trướng Phùng Nguyên Cát, nay quân Phùng gia sa sút, cũng chán chường bất đắc chí mấy năm liên, chỉ có những chuyện như nạn dân bạo động thế này mới cần nhờ đến .

      Cảnh Thất nhận thư, đọc lướt qua, khẽ cười tiếng: “Giờ tốt rồi, chúng ta chỉ cần ngồi đây xem trò vui là được, đợi có kẻ tự chui đầu vào lưới”. Lời vậy, nhưng y vẫn cẩn thận đưa thư hồi của thôi tướng quân lại gần ngọn nến. Đốt sạch xong, y mới ngồi xuống, Cát Tường thức thời bưng trà lên cho hai người.

      Cảnh Thất gật đầu với Lương Cửu Tiêu nóng lòng muốn thử sức: “Ngồi ”.

      Lương Cửu Tiêu trợn đôi mắt, nhìn y mong ngóng. Thủ đoạn dịch dung của người này quả thức rất caom lúc rửa hết dược vật đắp lên , liền lộ ra gương mặt góc cạnh, trông còn có đôi phần chất phác, thà, khiến Cảnh Thất dù trông nhiều hiểu rộng cũng phải ngây ngẩn lúc lâu. Bỗng nhớ tới ngày đó mỹ nhân kiều thướt tha tựa như đóa lan lặng lẽ mọc trong khe vắng hóa ra lại là loại người này, tuy rằng biết là đồ giả, nhưng y cũng khỏi thấy có đôi phần… vỡ mộng. Lương Cửu Tiêu lại : “Vương gia, xin để thảo dân bàn bạc với Thôi tướng quân lần nữa, lần ra tay, bắt gọn tên cẩu quan Liêu Chấn Đông đó!”.

      Cảnh Thất liếc mắt nhìn cái, đáo: “Nếu ngươi dám gây phiền phức cho ta, ta đánh… ta báo sư huynh người đánh gãy chân người”.

      Lương Cửu Tiêu ra vẻ ấm ức nhìn y, chỉ nghe Cảnh Thất kiên nhẫn mà giải thích cho : “Liêu Chấn Đông cắm rễ ở Lưỡng Quảng này bao nhiêu năm rồi, thế lực đan cài phức tạp, những thương buôn giở thủ đoạn kia tuy thầm ngáng chân, thế nhưng đều chừa lại dduowngflui cả, ai đứng ra, đều chỉ đứng ngoài quan sát, đợi xem tình thế trong triều, toàn đám già thành tinh cả, ai chịu lộ mặt lần này? Nếu có cái tên nào làm cớ, Thôi tướng quân lấy gì chất vấn Liêu Chấn Đông? Đấy là còn chưa kể sáu vạn quân trong tay Liêu Chấn Đông nữa, nếu tranh đấu xảy ra , trách nhiệm ngươi gánh nổi hay ta gánh nổi?.

      Lương Cửu Tiêu bị mắng đến độ chớp mắt liên tục, miệng há hốc ra, ngây người nhìn y. Cảnh Thất thở dài tiếng, dù sao cũng có chuyện gì khác cần làm, liền trực tiếp ràng với tên đầu đất này luôn vậy, tránh lát nữa ra ngoài sinh , “ giờ hố đào xong, Liêu Chấn Đông nhất định nhảy xuống đó. Ta hỏi ngươi, giờ Liêu Chấn Đông hy vọng nhất điều gì?”.

      “Hả?”, Lương Cửu Tiêu lắc đầu.

      Vốn dĩ Cảnh Thất cũng chẳng mong đáo được, liền tự trả lời: “Loại người như , ở bản địa quen làm vua cõi, kiêu căng ngạo mạn, vô pháp vô thiên ai bì được, giờ này chỉ sợ ỷ vào chuyện có đại hoàng tử chống lưng, còn chưa đến mức sứt đầu mẻ trán, nhất định nghĩa, việc lần này chẳng qua do bản thân nhất thời tính nhầm, nếu quay lại lần, nhất định xảy ra nữa, thế nên hiên giời chuyện gấp rút muốn làm nhất chính là ra tay 'vá' lại quan hệ với mấy thương hộ lớn kia, nếu phải bọn họ sinh , bạo động Lưỡng Quảng chẳng ra chuyện lớn được”.

      Lương Cửu Tiêu dỏng tai nghe, đến cả thở mạnh cũng dám.

      “Thế nhưng lại ngờ được, Hách Liên Chiêu đưa phần danh sách này cho ta, muốn ta bảo vệ, nhưng phải là bảo vệ bọn họ… mà là muốn thí tốt giữ xe. Liêu tổng đốc kia đối với chủ tử của cũng chỉ là chiếc quạt tròn, lúc thu mát ùa về thôi”. Cảnh Thất thở gấp hơi, tiếp, “Mà bí quyết của nghệ thuật dụ dỗ kẻ khác chẳng qua chỉ là biết mình biết ta, bọn họ muốn gì liền cho họ cái đó là được. Chú ý này là ta đưa cho , sở dĩ ta vậy là vì chính bản thân Liêu Chấn Đông cũng nghĩ như thế. Nếu dù ta có lý hơn chăng nữa, cũng chỉ xem như con rối hay bình hoa làm bộ nghe cho qua chuyện mà thôi, Song, dù những lời là cùng suy nghĩ của mưu mà hợp, nhưng lão đầu ấy nhất định lại mượn cơ hộ mà giở trò gì khác”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Y thoáng dừng lại, chợt thấy bản thân như ở kinh thành, liên miên nhắc nhở thiếu niên trầm mặc ít lời kia những đạo lý sinh tồn này vậy, khỏi bật cười khe khẽ. Thế nhưng, lúc y quay đầu lại, ngồi ở đó lại chẳng phải là thiếu niên tuy quật cường nhưng lại rất thông minh ấy, mà chỉ có tên tiểu tử ngốc há hốc miệng chẳng hiểu ra sao, nhịn được mà thấy hơi nản lòng, có phần sốt ruột hỏi: “Ngươi hiểu chưa?”.

      “Chưa hiểu”, Lương Cửu Tiêu cực kỳ thành thực.

      Cảnh Thất trợn mắt, nhìn đầy khinh bỉ, thẳng thừng luôn: “Thế nhưng hễ là đám cá chạch thành tinh như bọn , nếu muốn kẻ khác bắt được cần phải làm được chuyện, ấy là bất kể chuyện gì cũng được tự mình ra mặt, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi mới là kế hay bậc nhất. Chú ý là do bản vương đề ra, tự nhiên nghĩ đến chuyện lợi dụng bản vương ra mặt. Thương nhân? đến cùng thương nhân cũng chỉ coi trọng lợi ích mà thôi, sắp tới, chỉ sợ Liêu tổng đốc bắt đầu cân nhắc việc lấy tên của bản vương, đem nhét voi vào miệng đám rắn tham lam vô độ còn quan sát tình hình kia. mơ cũng đẹp lắm, muốn mượn tay bản vương dẹp yên chuyện này. Cái danh nhơ 'mệnh quan triều đình hối lộ thương hộ' cũng để bản vương gánh, bản thân trút bỏ mọi thứ, sạch gòn gàng”.

      Cát Tường lanh lợi, con mắt khẽ đảo, liền lên tiếng: “Ban nãy ý chủ tử chính là muốn Lý đại nhân dựa theo phần danh sách kia, thầm điều tra từng người ? Chủ tử thương nhân trọng lời, chẳng phải là mượn tay Liêu Chấn Đông trao lợi lộc cho bọn hay sao?”.

      Cảnh Thất đưa mắt nhìn thoáng , thầm nghĩ về mặt quản gia, Bình An giỏi hơn Cát Tường ít, thế nhưng nếu luận về mưu kế chỉ sợ bằng, bèn lập tức cười rằng: “Ngươi đừng sốt ruột, có lúc cần ngươi bận rộn, đến khi ấy, còn phải nhờ ngươi lo liệu, bày tiệc đón gió tẩy trần cho các viên ngoại 'cải tà quy chính' kia”.

      Cát Tưởng “ôi chao” tiếng, phấn chấn hẳn. lát sau Lương Cửu Tiêu mới phản ứng lại được, lắp bắp hỏi rằng: “Vậy… vậy vương gia, thảo… thảo dân làm gì?”.

      Cảnh Thất bực mình: “Ta nhiều như thế, người hiểu hay sao?”.

      Lương Cửu Tiêu: “… hiểu”.

      “Cứ hiểu, hiểu mãi thế, ngươi định nhảy sông tự vẫn sao?!” Cảnh Thất lấy tập sách, nên thẳng xuống đầu : “Mọi ổn, chỉ thiếu gió Đông, mặc nữ trang vào cho bản vương!”.

      Đêm Giao thừa, Thôi Thư dẫn theo tù binh và quân đội khải hoàn trở về, Nam Ninh vương mở tiệc lớn chiêu đãi quần thần. Thế nhưng đúng vào lúc ca múa sắp đạt tới cao điểm, đột nhiên ngoài cửa có đôi quan binh xông vào mở lối, phía sau theo sát đoàn người. Trong số những người đó, có thương nhân áo gấm vàng bạc đầy người, có người đọc sách trời đông phe phẩy quạt ra vẻ thanh cao, có nạn dân bộ dáng tả tơi áo quần rách mướp, số lượng lên tới hàng nghìn, tay nâng huyết thư vạn chữ, cáo trạng tổng đốc Lưỡng Quảng Liêu Chấn Đông cùng tất cả các quan viên liên quan từ Tuần phủ trở xuống. Liêu Chấn Đông kịp phòng bị, chỉ còn cách giả ngây giả dại, quỳ xuống khóc ròng kêu oan uổng. Cảnh Thất nhận lấy bức huyết thư vạn chữ, làm ra vẻ đọc qua, rồi nở nụ cười, sau chỉ thốt ra hai tiếng – giải .

      Khi Liêu Chấn Đông và đám thị vệ tay sai còn chưa ai hoàn hồn lại, các “mỹ nhân” vốn ca vũ yên bình trong tiệc rượu đột nhiên biến thân thành la sát, dễ dàng khống chế toàn bộ, mà đúng lúc này, Thôi Thư thầm bố trí người ngựa, vây chặt chỗ này, muỗi bay lọt.

      Liêu Chấn Đông giận dữ chửi rủa: “Cảnh Bắc Uyên, ngươi lại dám động vào ta, chẳng kẽ sợ mấy vạn tư quân thành thổ phỉ, từ giờ dải Lưỡng Quảng gà chó yên sao!”.

      Cảnh Thất giơ tay chống đầu, đếm xỉa gì đến , hỏi rằng: “Lý đại nhân đâu> Lý Diên Niên đại nhân đâu rồi?”.

      Lý Diên Niên đứng ra khỏi hàng: “Có hạ quan, hồi bẩm vương gia, tướng quân, lương bổng phát xuống dưới rồi ạ, người muốn đều được Thôi tướng quân thu nạp”.

      Mắt Liêu Chấn Đông trợn tròn, như muốn nứt ra, trừng trừng nhìn Lý Diên Niên, thốt nên lời.

      Cảnh Thất cười bảo: “Liêu đại nhân, thấy chưa phải ta nặng lời với ông đâu, những ngữ như ông mà cũng đòi làm mầm tướng tài sao? Hàn Tín mang binh mới dám xưng 'càng nhiều càng tốt', còn ông làm vậy tính là gì? Trong tay ông có bao nhiêu người nữa cũng chỉ là đám ô hợp mà thôi. Người đâu, giải xuống!”.

      Ba ngày sau, Liêu Chấn Đông bất ngờ chết trong lao ngục, người chết là hết chuyện. Cảnh Thất dâng tấu về triều “Phản tặc tự sát”, Hách Liên Bái chỉ phán rằng: “Loại giặc nhà như thế, chết đáng!”.

      Chỉ thương cho đám tôm tép thường ngày theo đuôi Liêu Chấn Đông, hoặc bị liên lụy phải oằn lưng chịu tội thay, hay cái gì cũng biết, huyên thuyên hồi, chỉ hận thể lập tức gột thân cho sạch, đạp cho Liêu Chấn Đông vạn cái để thể lập trường. Vụ án Lưỡng Quảng được con chim non mới ra ràng là Nam Ninh vương gia giải quyết dứt khoát như thế.

      Thôi Thư khải hoàn hồi triều, lập tức được đại công, trở về xin thánh thượng phong thưởng, còn được thu nạp được ít người, vô cùng đắc chí. Lý Diên Niên ngủ đông nhiều năm, kích trúng đích, trút sạch được buồn bực ấm ức trong lòng, vỗ ngực thở phào.

      Bách tính Lưỡng Quảng ai nấy vui mừng.

      Hách Liên Bái vì việc kê biên tài sản của tham quan mà thỏa mãn, kho trong Nội Vụ Phủ lại được làm đầy. Ngay cả Hách Liên Chiêu cũng rất hài lòng, Cảnh Thất làm việc đâu ra đấy, tuyệt đối để kẻ đáng chết sống mà bước vào kinh thành, giải quyết tình gọn gàng, triệt để, liên lụy đến dù chỉ chút, đám tư quân có đau lòng đấy, thế nhưng trông tình hình lần này mà ngẫm, đám ô hợp mà tên Liêu Chấn Đông vô dụng kia gom góp về có cũng chẳng sao, chỉ cần giảm tổn thất xuống mức thấp nhất là được.

      Về phần Lý Diên Niên, cũng là người quen cả, đợi thêm vài năm nữa cho lời đồn vãn bớt, đất Lưỡng Quảng vẫn cứ là chậu châu báu của Hách Liên Chiêu , Liêu Chấn Đông và Lý Diên Niên có gì khác biệt sao? Tên khác nhau, nhưng cùng là “cẩu” cả.

      Cảnh Thất có phần thở phào nhõm, thong thả lên đường trở về kinh trong cơn gió lạnh.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 37: Có qua có lại


      Bên bờ Vọng Nguyệt, năm lại nối năm, thời gian trôi con người đổi khác, nhưng cảnh sắc tươi đẹp lại vẫn cứ như nhau. Mười dặm sông xuân phong thoáng, chín bước ca ba bận ngoái đầu.

      Trông đỏ mà hóa cả thành xanh.

      Bỏ lỡ lần ca hát bờ Vọng Nguyệt, bỏ lỡ lần đêm hội tiết Thượng Nguyên, đợi đến khi Cảnh Thất trông thấy cổng thành dẫn vào kinh ở xa xa, trong lòng lại ỉ dâng lên nỗi nhớ nhung kìm nén được. Nhớ vương phủ thanh tĩnh an nhàn, nhớ Bình An cả ngày ca cẩm, thậm chí nhớ cả quái thú Ô Khê sống cách vách tường. Cảnh Thất khỏi bật cười, hỏi Cát Tường hầu hạ bên người: “Ngươi xem, con chồn tía vô lương tâm trong phủ có còn nhận ra ta ?”.

      Cát Tường vội cười hùa, đáp: “Chủ tử gì vậy, chồn được chủ tử nuôi bên người suốt, chẳng để kẻ khác lại gần. Sao có thể nhận ra chủ tử chứ?”.

      Cảnh Thất như nhớ ra gì đó, cũng cười bảo: “Cũng phải, súc vật ấy à, có lương tâm hơn con người nhiều lắm… Chà, ngươi có biết tại sao ?”. Chỉ là chuyện phiếm mà thôi, nhưng Cát Tường lại ngẩn ra thoáng, biết cương gia thế là có ý gì, sao yên lành lại đến việc này, chả lẽ là… nhớ nhà hay sao? liền lắc đầu.

      Cảnh Thất như có điều cảm khái, bèn : “Con người ấy à, những chuyện phải nhọc lòng nhiều lắm, ví như phụ mẫu huynh đệ, thân bằng hảo hữu, già trẻ lớn bé, ứng phó mỗi ngày cũng xuể, thế nhưng súc sinh như vậy, lo nghĩ hằng ngày của chúng chẳng qua cũng chỉ có sống và ăn uống mà thôi. Ngươi nuôi nó, hằng ngày nó trông thấy, nhận thức cũng chỉ có mình người. Ngươi có thế giới bên ngoài hồng trần ba trượng, nó lại chỉ nhớ được ân tình của kẻ là người…”.

      đến đây, Cảnh Thất liền ngừng lại, tiếp nữa. Cát Tường ngẩn ra, sao hiểu nổi, chỉ đành cười phụ họa, gật đầu hùa theo. Lương Cửu Tiêu lại đột nhiên chen miệng: “Những lời này của vương gia, sao nghe… sao nghe lại khó chịu như vậy chứ?”.

      khịt khịt mấy cái, ngẫm nghĩ hồi, chỉ đành tiếp: “Vương gia, ngài cũng hoàn thanh nhiệm vụ, trở về nhà, thảo dân cũng có thể gặp được sư huynh lâu thấy, đều là chuyện vui mừng cả, chúng ta những này nữa, được ? Nghe mà thấy chua xót trong lòng”.

      Cảnh Thất liếc mắt nhìn , thản nhiên : “Ta chỉ nhân chuyện mà bàn, thuận miệng mấy câu, có gì mà khó chịu?”.

      Mặt mày của Lương Cửu Tiêu cau cả lại, lắc đầu ddaaos: “ phải, nghe thấy liền khó chịu, cứ như có gì đó mắc nghẹn trong lòng cậy, thoải mái chút nào, giống như… giống như… giống như quá nhiều lần thất vọng vì chuyện gì đó, liền muốn nếm trải thứ cảm giác tương tự thêm lần nào nữa”.

      Khóe miệng Cảnh Thất cong lên, đáp lời. Y nghĩ, có những lúc ông trời cũng rất công bằng, người có sở trường này có sở đoản kia, ví như phần lớn người thông thông minh đời đều suy nghĩ nhiều, sống cả đời chưa chắc nhõm hơn kẻ ngốc; ví như những kẻ lúc nào cũng đoán định lòng người, bụng dạ thâm sâu, lúc nào cũng nhìn người khác bằng góc độ cố định, lại thường sánh bằng người bản tính chân thành rành thế - có thứ trức giác gần như kỳ diệu. Ô Khê có được thứ trực giác ấy, Lương Cửu Tiêu cũng có. Cảnh Thất tin rằng, khi mới lọt lòng ai cũng đều có thứ trực giác như thế cảm chỉ có điều dần dà… người ta bắt đầu trở nên đa nghi, đến cả trái tim mình cũng dám tin vào nữa.

      Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, Cảnh Thất ngạc nhiên, Cát Tường lập tức thò đầu ra hỏi, người phía trước đáp lại câu gì đó, Cát Tường liền nhảy xuống xe, lát sau trở lại, mặt mày mang vẻ vui mừng: “Chủ tử, ngài đoán xem là ai tới?”.

      “Hử?” Tầm mắt của Cảnh Thất có chút mờ mịt, y lưu ý đến vẻ mặt của Cát Tường, nghe xong lời này liền chau mày lại, trong lòng lập tức cân nhắc đến bảy tám khả năng. Y mang theo ít tùy tùng, hành trang đơn giản, trước Thôi Thư là vì muốn lặng lẽ hồi kinh, báo tin cho ai mà trực tiếp tiến cung diện thánh, báo cáo việc lần này, tránh bị Hách Liên Kỳ xem nang giở trò quỷ quyệt, thế mà lại bị phát tung tích tại đây… Là kẻ nào lại thần thông quảng đại như vậy? Mật thám cài ở chỗ nào? Nội bộ bên ta ư? thể được – chẳng lẽ là ở chỗ Chu Tử Thư…

      Chặn bản thân ở chỗ này, là có ý gì?

      Cảnh Thất im lặng lát, rồi vươn tay ra, gương mặt cực kỳ bình tĩnh, nhìn ra tâm tình, chỉ bảo: “Đỡ ta xuống xe, để ta trông xem vị bằng hữu phương nào lại thần thông quảng đại như vậy”.

      Vừa bước xuống xe, y lại ngây ngẩn cả người.

      con đường cổ ngoại thành, có tửu đình tên gọi “Trường đình”, ngoài cửa sừng sững ba gốc liễu già, người đường lui tới, hái cành, cũng là ngàn dặm gởi tương tư. xa thêm chút ra khỏi cổng thành. Nơi có mái che ở cửa Trường đình, giờ này người đứng đợi.

      Thiếu niên lớn nhanh, chỉ hơn nửa năm gặp trông lạ lẫm đôi phần, vóc dáng cứn hwu phổng phao lên hẳn, đứng giữa đám đông cũng phong tư hạc giữa bầy gà, gương mặt đeo mạng che, mà dáng hình lúc nào cũng vương chút trẻ thơ trong ký ức như bị thời gian bào mòn góc cạnh, cứ như chỉ trong đêm ngắn ngủi, gió thổi qua liền trưởng thành, ánh mắt nhìn về phía y rất sáng, thậm chí còn mang theo cả ý cười. Cảnh Thất chưa bao giờ nhìn thấy ý cười dịu dàng đến thế gương mặt thiếu niên, nhất thời lại cảm thấy có đôi phần xa lạ.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đương nhiên, người chưa từng nhìn thấy vẻ cười như thế mặt Ô Khê riêng gì Cảnh Thất, đến cả A Tâm Lại lẫn Nô A Cáp hầu bên cạnh cũng khỏi hoảng hốt phen. Từ cái ngày vu đồng của họ thốt ra câu kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu kia, thần trí hai người vẫn luôn trong trạng thái hỗn độn.

      Chưa cần đến A Tâm Lai, ngay cả Nô A Cáp cũng nghĩ mãi khoogn ra, vì cớ gì vu đồng nhà mình lại thích nam nhân. Nâm nhân có gì tố đẹp? thêm, mềm, khắp cả người chỗ nào cũng cứng như đá tảng, chẳng biết năng nhàng khéo léo, càng đừng gì đến giặt áo làm cơm sinh hài tử quản việc nhà. Nô A Cáp đưa mắt nhìn A Tâm Lai, thầm tưởng tượng phen, cùng là nam nhân cả, nếu coi vị này như ái thê mà đưa về nhà… da gà vịt lập tức nổi toàn thân, cơm tối qua suýt nữa phun ra ngoài.

      Nô A Cáp lại càng cảm thấy vu đồng đúng là bị ma ám mất rồi.

      Mỗi ngày, bọn họ đều vô cùng ngán ngẩm hầu Ô Khê ngồi lát trong căn tửu đình xệp xệ này, cũng chẳng biết chủ tử muốn làm gì, ngày ngày nhwu vậy, chỉ gọi vò rượu, uốn xong liền , động đũa món gì, trước khi còn đưa mắt nhìn tường thành cao ngất kia đầy lưu luyến. Mà có vậy cũng xem là chuyện lớn. Thế nhưng đúng vào thời khắc Cảnh vương gia bước xuống khỏi xe ngựa, đôi đồng tử đột nhiên sáng bừng lên cùng vẻ cười dịu dàng của Ô Khê hệt như đạo sấm sét đánh thẳng vào tim Nô A Cáp. Nô A Cáp chỉ nhìn thế thôi biết, vu đồng phải bị ma ám, mà là lòng. Năm xưa, ca ca từng quản rủi ro mất mạng treo lơ lửng mỗi giây mỗi khắc, ngày ngày hái giỏ cỏ Lăng Tử xinh đẹp nhất Nam Cương từ nơi hiểm nguy bậc nhất về tặng tẩu tẩu. Những khi ấy, guowgn mặt ca ca thường thức mang biểu cảm như vậy.

      Lúc gặp được người kia, vẻ mặt giống như cây cỏ sắp khô héo, trong khoảnh khắc lại chờ được giọt sương lành, cả thân người đều ngập tràn sức sống.

      Thế là Nô A Cáp ôm theo tâm tình vô cùng phức tạp, theo Ô Khê tiến lên đón Cảnh Thất. len lén đánh giá người cũng coi như quen thuộc kia, bộ dạng Cảnh Thất quả thực rất được, phải đẹp kiểu nữ nhân, mà y mang vó người cao lớn, y phục tung bay như cây ngọc đón gió, cả người mang theo thứ cảm giác tao nhã và tinh tế khó diễn tả được bằng lời, bên trong bộ dạng tinh tế ấy, từ lời đến việc làm đều vô tình hiển lộ vẻ phóng khoáng, hào sảng khôn cùng, như thế y có thể buông bỏ bất cứ thứ gì, tuy rằng con người này hơi nhiều mưu tính, thế nhưng nếu là bằng hữu, cũng có thể dốc lòng tương giao.

      Y là người rất được, thế nhưng… y là nam nhân mà! Nô A Cáp khỏi lén liếc mắt nhìn A Tâm Lai. Vừa nghĩ đến chuyện người mà vu đồng thích là đại hán giống A Tâm Lai, tâm tình Nô A Cáp lại càng rối rắm hơn.

      Đương nhiên, Cảnh Thất biết rằng lúc này trong lòng người khác, bản thân cùng với A Tâm Lai cao lớn thô kệch thiết lập mối dây liên hệ giảng thông, y chỉ cảm thấy cảnh giác mới rồi của bản thân đúng là có chút buồn cười. Dè chừng thận trọng quen rồi, y lại thành ra sợ bóng sợ gió. Cũng chẳng hiểu vì sao, vừa trông thấy Ô Khê là Cảnh Thất thấy người mình như được thả lỏng. tuy trong lòng biết tên tiểu tử này lòng dạ đọc, tay độc, chỗ nào cũng độc, nhưng vẫn có thứ cảm giác an toàn dâng lên từ tận đáy lòng y. Tốt xấu gì khi đứng trước mặt , y cũng xem như phải suy xét thận trọng, có thể thả lỏng bản thân, cao hứng liền cười, buồn bực cũng cần miễn cưỡng tỏ vẻ vui tươi, giống như bản thân cũng bắt đầu lấy lại được chút cảm xúc của mình. Cảnh thất cười bảo: “ ngờ người đầu tiên ta gặp lúc trở lại kinh thành lại chính là ngươi”.

      Ô Khê đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy y, Cảnh Thất thoáng ngớ người ra, chốc sau mới hoàn hồn lại, bất giờ mới duỗi tay, vỗ lên lưng mấy cái mạnh, : “ Ngươi ấy à, có phải lẻn vào vườn của nhà nông nào trộm đồ ăn cho béo lên , mới có mấy ngày gặp mà lớn nhanh như thổi thến ày”.

      Ô Khê chỉ cảm giác khớp xương người kia chạm vào cánh tay mình, dường như gầy chút so với trước khi , trong lòng vừa xót xa vừa buồn bực, có thứ cảm giác phức tạp, đan cài giữa khổ sở với mừng vui. Trước đây Ô Khê chưa hề biết, ra tâm lý con người có thể nhiều cung bậc cảm xúc đến vậy, nhung nhớ hơn nửa năm trời trào ra, sóng vỗ tràn bờ. Sau cùng, Ô Khê chỉ rầu rĩ rằng: “Ta nhớ người”.

      Cảnh Thất thấy lòng mình ấm lại – Hách Liên Bái chờ y mang về giấy tờ kiểm kê của cải, Hách Liên Dực chờ y tóm gọn đám tham quan nịnh thần, Hách Liên Chiêu chờ y đưa tới tin tức bản thân “rửa tội” thành công, Chu Tử Thư chờ sư đệ của … chẳng có ai tới căn Trường đình tối tăm xập xệ con đường cổ này, ôm siết y chặt, thốt lên rằng “Ta nhớ ngươi” cả.

      Chẳng vì gì khác, chỉ vì nhớ ngươi thôi, chỉ vì người là ngươi mà thôi.

      “Coi như ngươi còn chút lương tâm”, Cảnh Thất nhịn được mà bật cười thành tiếng.

      lúc lâu sau Ô Khê mới buông y ra, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn y chẳng buồn chớp mắt, bấy giờ Cảnh Thất mới hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”.

      Ô Khê : “Dù sao ta cũng có chuyện gì khác cần làm, nghe ngươi trở về theo đường này, mỗi ngày ta đều tới xem chút”.

      Cảnh Thất trợn tròn mắt, thất thanh hỏi: “Mỗi ngày? Hơn nửa năm ta , người ngày nào cũng…”.

      Ô Khê gật đầu tỏ vẻ đương nhiên: “Ta ngồi ở đây lát quay về, ai ngờ người lại lâu như vậy chứ”.

      Tiểu tử này sao lại khiến người ta thương đến vậy. Cảnh Thất đột nhiên thấy lòng mình khó chịu lạ lùng, liền vậy tay, gọi Cát Tường bưng chiếc hộp lại, đỡ lấy rồi đưa cho Ô Khê: “Là đồ chơi ta mua cho ngươi đó”.

      Ô Khê ngơ ngác nhận lấy, gương mặt đột nhiên xuất biểu cảm cực kỳ cổ quái, giống như vui mừng lắm, rồi lại ra sức kiềm chế, giọng hỏi: “Cho ta à?”.

      Cảnh Thất gật đầu: “Đặc sản dân gian đất Lưỡng Quảng đấy, đáng mấy tiền, có điều ta nghĩ chắc ngươi chưa trông thấy mấy thứ này bao giờ, nên mang về cho ngươi đùa chơi cũng tốt”.

      Ô Khê lại hỏi: “Thế… chỉ tặng cho mình ta thôi sao?”.

      Cảnh Thất thầm , những kẻ kia người lớn lòng cũng lớn, mấy thứ họ xem trọng đều phải mưu tính từ từ, món đồ chơi dùng dỗ trẻ con đương nhiên thể đưa ra được, bởi vậy liền gật đầu, tùy tiện đáp: “Còn có thể cho ai nữa?”.

      Ô Khê nghe vậy cảm thấy mỹ mãn, cẩn thận cởi tấm lụa bao quanh chiếc hộp ra, bên trong là chiếc hoojjp bằng ngà voi cực kỳ tinh xảo, hoa văn chim thú đó cái nào khéo léo tột cùng, Từ thời cổ, sừng voi hay tê giác sánh ngang hàng với các thứ như ngọc thạch Côn Sơn, với ngọc trai Minh nguyệt, ngọc bích Dạ Quang, độ sáng trong cùng vẻ sang trọng cần phải nhiều. Sau khi mở hộp ngà voi ra rồi, bên trong lại đừng mười hai bức tượng cầm tinh , đều dùng ngà voi điêu khắc mà thành, cái nào cái nấy đặc sắc tinh xảo. Ô Khê cẩn thận gói lại, áp sát vào lồng ngực như ôm của báu, nụ cười có nửa phần dối trá: “Ta rất thích”. rồi, liền tháo ra chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy xanh biếc mang ngón tay, bảo rằng: “Ngươi tặng ta lễ vật, ta cũng tặng lại cho ngươi”.

      Đồng tử của Nô A Cáp và A Tâm Lai thiếu chút nữa rớt cả ra ngoài. Vu đồng, thứ ấy là bảo bối được truyền qua các đời đại vu sư đó, trước lúc lên đường đại vu sư mới đưa cho ngìa, dặn dò ngìa nhất định phải giữ gìn cho cẩn thận, trong tương lai nếu bản thân mang, vậy cũng nhất định phải đưa cho thê tử của mình… Cái đó là…

      A Tâm Lai há miệng, vừa định cất lời, bị Nô A Cáp đạp cưới lực, mặt tái mét, nuốt mấy lời định xuống.

      Cảnh Thất khoát tay, cười đáp: “Ngươi xấu hổ đấy á? Chẳng qua chỉ là mấy món đồ chơi cỏn con thôi, cái gì mà lễ vật với chả lễ vật, ngươi thích cầm lấy mà chơi, thích cứ vứt vào xó nào cũng được”.

      Ô Khê , cực ký nghiêm túc: “Đồ ngươi tặng cho ta, ta tuyệt đối vứt vào xó nào đó cũng được”.

      Cảnh Thất chớp chớp mắt, nhận lấy chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy kia, hướng về phía ánh sáng xem xét hồi. tuy y biết đây là thứ tốt, thế nhưng những thứ tốt mà Nam Ninh vương y từng trông thấy quả thực rất nhiều, chút xanh biếc này chưa đáng để y xem trọng, liền đùa hỏi : “Có chỗ nào tầm thường?”.

      Ô Khê im lặng lúc, sau mới : “ giờ ta cho ngươi biết được, dù sao cũng là tầm thường?”.

      Lại còn ra vẻ thần bí nữa chứ, Cảnh Thất vui vẻ hẳn lên, định mở miệng tiếp lời, thấy Ô Khê nhìn mình bằng vẻ cực ký trịnh trọng, kiên trì : “Thứ này ngươi nhất định phải nhận lấy”.

      chuyện nhặt thế này mà giằng co với quả thực là đáng, tâm tình Cảnh Thất rất tốt, liền thuận theo: “Nếu như vậy, ta mà từ chối là bất kính rồi”.

      Y so nhẫn với tay mình chút, đeo các ngón tay khác hơi rộng, ngón cái lại vừa. Cát Tường lanh lợi đứng bên thấy thế, chẳng biết từ nơi nào lôi ra ngay đoạn dây, xuyên qua, rồi đeo lên cổ y.

      Ô Khê thầm cười trộm.

      Vương gia, ngài nhận tín vật đính ước của người ta rồi đấy nhé…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :