1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tiếng phượng xuy như cách cung mây, chẳng biết này ai đứng tường ngoài(*). Có ai mang mối bận lòng riêng, kẻ nào có chấp nhất của riêng mình? Cảnh Bắc Uyên dốc lòng bày mưu, phải vì Hách Liên Dực, Hách Liên Dực chuyên tâm tính kế, cũng chẳng phải vì Cảnh Bắc Uyên. Tình cảm vương trong lòng quá mức mong manh, gió thổi qua liền tiêu tan chẳng còn gì. Tiếng phượng xuy kia nghe mê ly đấy, thế nhưng ngoài tường như cách tận trời cao, là nơi bất kể làm gì cũng chạm tay tới được.

      (*) “Tiếng phượng xuy như cách cung mây, chẳng biết này ai đứng tường ngoài” trích trong bài Thính lân gia xuy sanh của nhà thơ Lang Sĩ Nguyên đời Đường. Nguyên văn:

      Phượng xuy thanh như cách thải hà, bất truy tường ngoại thụy thùy gia.

      Trọng môn thâm tỏa vô tầm xứ, nghi hữu bất đào thiên thụ hoa.

      “Phượng xuy” vốn là tên gọi hoa mĩ dành cho các nhạc cụ phát ra thanh tinh tế như khèn, như tiêu.

      Khoảnh khắc ấy, Cảnh Thất nhìn thấy rất vẻ chán chường cùng mệt mỏi khuôn mặt Hách Liên Dực. Trong suốt ba trăm năm, kiếm đâu ra người thứ hai có thể hiểu người nam nhân này hơn y đây, chỉ có điều… Cảnh Thất tự trào mà nghĩ, nếu mỗi người đều có trói buộc của riêng mình, vậy từ trước đến nay y và Hách Liên Dực chưa bao giờ bị xiềng vào cùng chiếc khóa.

      Đêm hôm ấy định trước là dài đằng đẵng…

      Cảnh Thất về phủ chưa được bao lâu, Hách Liên Chiêu đích thân ghé phủ, nhét vào phong bao số ngân phiếu lên đến mười vạn lượng, đưa cho y làm “lộ phí”, lại vứt ra mấy cái tên, chỉ bảo đó là “bằng hữu cũ”, có thể nể mặt mà giúp đỡ ít nhiều, trong thời gian tra xét ở Lưỡng Quảng nếu có gặp chuyện gì khó khăn cứ việc tìm bọn họ, vẻ kiêu căng ngạo mạn thường ngày gương mặt bay biến đâu, trông thấy Cảnh Thất liền nồng hậu thân tình, hệt như huynh đệ ruột thịt vậy.

      Hách Liên Dực đơn độc xuất cung, cả đêm về, ngày hôm sau mới trở lại Đông cung. Sau khi rồi, Tô Thanh Loan ôm ghì lấy máy đóa hồng mai điểm tấm trải giường trắng tinh khôi, nét cười như bắt rễ vào da thịt rốt cuộc bám trụ nổi gương mặt kiều, nghẹn ngào khóc nấc lên. Chỉ mấy ngày sau, Hách Liên Dực liền cho người thầm mua chỗ ở ngoài cung, thần biết quỷ hay đón Tô Thanh Loan đến đó. Từ độ ấy trở , người ta còn thấy bóng Nguyệt Nương Thanh Loan khuynh quốc khuynh thành, từng cất vang khúc ca động lòng người bên bờ Vọng Nguyệt đêm Giao thừa năm ấy trong kinh thành nữa.

      ***

      Ô Khê dẫn theo Nô A Cáp, mặc thường phục rời khỏi phủ, tâm tính phiền muộn rối như tơ vò. lang thang phố, đột nhiên phát ra diên của Cảnh Thất, kinh thành phồn hoa đô hội này cũng trở nên nhạt nhẽo. cứ mãi, mãi, chân liền bước tới dưới lầu Phỉ Thúy. Là lầu Phỉ Thúy chứ phải Lan Đường. Các nương ngân nga khúc ca kia tận tính khiêu khích, đến cả chút phong nhã văn chương tối thiểu cũng chẳng chịu giả vờ, tiếng vỗ tay tán thưởng của khách tìm vui dậy lên vang dội.

      Nô A Cáp vừa trông đỏ bừng cả mặt, đường đường người nam nhân lưng hùm vai gấu, tay lại bấu chặt lấy vạt áo của Ô Khê, ngượng ngùng: “Vu, vu đồng, người tới đâylàm gì thế ạ?”.

      Ô Khê lúc xuất thần, thình lình bị Nô A Cáp hỏi, còn chưa kịp hoàn hồn, bởi vậy mới buông câu bẫng: “Ngươi xem… nếu như ta biết bản thân có thích người hay phải làm thế nào?”.

      Nô A Cáp hỏi: “Chuyện này khó, thích người giây phút nào cũng nhớ đến nàng, nàng muốn gì ngài cũng đều muốn ra tay giúp nàng thỏa nguyện, lúc nào cũng muốn nàng được vui vẻ, mới gặp được lát thôi thấy nhớ nàng rồi…”.

      Ô Khê sững người, trái tim như đập hẫng mất nhịp vậy. Trông bộ dạng Ô Khê như thế, lại thêm việc bọn họ đứng chuyện ở chỗ như thế này, rất tự nhiên, Nô A Cáp hiểu lầm, liền ngẩn người trong chốc lát, sau mới hỏi dò: “Người vu đồng thích liệu có phải… mang thân phận được thích hợp cho lắm?”.

      Ô Khê nghĩ, đại nam nhân, thân phận đương nhiên tương xứng rồi, bèn gật đầu. Nô A Cáp lại càng hiểu lầm nghiêm trọng hơn, gã và A Tâm Lai giống nhau, A Tâm Lai tuy rằng dũng mãnh chính trực, thế nhưng nếu đem ra so sánh có chút thành lỗ mãng, Nô A Cáp lại chính chắn đáng tin cậy hơn chút. Gã suy nghĩ hồi, sau mới thận trọng : “Vậy… nàng có đẹp ạ? Tính tình có tốt ? Đối xử với vu đồng như thế nào ạ?”.

      Ô Khê nghĩ, y là nam tử, tất nhiên “đẹp” kiểu dịu dàng mềm mại như nữ tử rồi, thế nhưng trông vô cùng ưng mắt. Tính tình đương nhiên cũng tốt rồi, lúc nào nụ cười cũng treo mặt, dù có chọc thế nào, người ấy cũng nổi giận, thế là lại lẳng lặng gật đầu.

      Nô A Cáp ngẩng đầu, đưa mắt nhìn tấm biển hiệu của lầu Phỉ Thúy cùng mấy nương tíu tít cười đón khách đến tiền khách , tự an ủi mình rằng: “Con người… thể chỉ nhìn vào biểu bên ngoài được, có đôi khi chỉ nhìn ngoài mặt thấy nhân phẩm của đối phương cực kỳ tồi tệ, hành động làm việc cũng chẳng ra sao, thế nhưng nàng đối xử với ngài rất tốt, lòng dạ - A Cáp được lời nào bay bổng cả, nhưng chung quy vẫn là chân lý ấy thôi”.

      Ô Khê nghĩ, trong mắt , có những lúc Cảnh Thất rất xấu, nhất là y cực thích dối lừa kẻ khác – cũng có thể đối với tên ấy mà , thuận miệng dối trá cùng trở mặt diễn tuồng như là ăn cơm uống nước vậy, thế nhưng quả thực y đối xử với bản thân rất tốt, tốt vô cùng. bèn gật đầu : “Có đôi khi ta thấy ‘y’ rất thích dối trá lừa người, thế nhưng ‘y’ thích gạt ta, đối xử với ta cũng rất tốt”.

      Thế là Nô A Cáp liền gật: “Vu đồng, Nam Cương chúng ta câu nệ thân phận hay dòng dõi, chỉ cần ngài lòng với nàng, nàng cũng lòng với ngài, ngài cứ đưa nàng về thôi, chúng huynh đệ ai cũng tôn trọng nàng”.

      Ô Khê đưa ánh mắt mông lung nhìn gã, đột nhiên thấy suy nghĩ của Nô A Cáp còn thoáng hơn cả bản thân mình nữa. Đúng lúc này, từ lầu vọng xuống giọng nữ mềm mại: “Chỉ mong trọn vẹn lòng chàng, dù đầu bạc trắng vẫn gần bên nhau…”(*).

      (*) “Chỉ mong trọn vẹn lòng chàng, dù đầu bạc trắng vẫn gần bên nhau…”. Nguyên văn: “Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly…” trích trong khúc Bạch Đầu Ngâm nàng Trác Văn Quân chắp bút khi hay tin Tư Mã Tương Như muốn lấy thêm vợ lẽ.

      Câu hát như búa tạ, giáng thẳng vào trái tim Ô Khê, cơ hồ ngây dại: “Chỉ mong trọn vẹn lòng chàng, dù đầu bạc trắng vẫn gần bên nhau”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 32: Phú khả địch quốc(*)


      (*) Ý là rất giàu, giàu hơn cả quốc gia.

      Nam Ninh vương phủ vắng lặng bao năm cứ như biến thành miếng bánh thơm phức nhưng chỉ trong đêm ngắn ngủi. Mấy ngày trở lại đây, trước cửa ngựa xe như nước, khách tới nườm nượp ngớt. Cảnh Thất cảm thấy gương mặt tươi cười cả bản thân có phần cứng đờ, bèn cảm thán rằng, thực ra cái nghề dựa vào bán tiếng cười , đón chào khách đến tiễn chân khách về cũng là nghề nhọc sức.

      Về phần Ô Khê, sau khi cùng Nô A Cáp dạo vòng dưới lầu Phỉ Thúy về, cả đêm sao yên giấc. cảm thấy Nô A Cáp rất có lý, chỉ cần hai người thực lòng, đối phương có là người thế nào, là nam hay nữ cũng chẳng có gì là khác cả. đột nhiên nghĩ thông. “Giây phút nào cũng nhớ đến nàng, nàng muốn gì ngài cũng đều muốn ra tay giúp nàng thỏa nguyện, lúc nào cũng muốn nàng được vui vẻ, mới gặp được lát thôi thấy nhớ nàng rồi”. – Đó chẳng phải là chính là thích hay sao?

      Vốn dĩ thế gian này “đồ vô giá dễ nắm trong tay, người có lòng trăm năm khó được”, có điều Ô Khê cảm thấy, chỉ cần mình cố gắng nhất định ngày đạt được thứ mình thích, người mình thương, nếu thành công, vậy chỉ thể nỗ lực của bản thân chưa đủ. Thế là sang ngày thứ hai, Ô Khê liền tới Nam Ninh vương phủ.

      đến cũng kỳ, lúc trước mỗi lần tìm Cảnh Thất, đối phương lúc nào cũng trong cảnh nhàn rỗi, chỉ cần phải thời gian lên triều buổi sớm, tới tìm giờ nào, Cảnh Thất cũng rảnh giờ đấy. Thế nhưng khi Ô Khê lại ghé chân vào Nam Ninh vương phủ sau mấy ngày trốn tránh, lại phát ra người kia đột nhiên trở nên bận rộn, tới mấy chuyến liền vẫn thấy bóng dáng y đâu, đến cả Bình An cũng tất tả ngược xuôi, chân chạm đất, hỏi ra mới biết chuẩn bị hành lý cho Cảnh Thất. Vừa thấy Ô Khê tới, Bình An liền vội vàng pha trà rót nước. Ô Khê hỏi Cảnh Thất ở chỗ nào, Bình An coi như tìm được người chuyện, vừa há miệng liền tuôn tràng than vãn.

      phải có cái chỗ vùng Lưỡng Quảng nào đó sinh sao, cũng chẳng biết…”. đưa mắt thoáng ngó ra ngoài, sau đó hạ giọng. “Chẳng hiểu vạn tuế gia nghĩ sao nữa, bảo chủ tử nhà tiểu nhân làm khâm sai gì gì đó. Ngài xem vương gia ngày hè chưa từng chịu nóng, ngày đông bị rét bao giờ, áo đến giang tay, cơm đến há mồm, chưa từng nhiều dù chỉ mấy bước chân, trà nước điểm tâm dâng lên đúng canh giờ, nào dám chậm trễ giây khắc. Giờ lại dài ngày, đường sá xa xôi, ngài yên tâm chuyện trong phủ, lại để tiểu nhân theo hầu, bên cạnh lại có ai biết trời nóng lạnh, bản thân ngài nhất định cũng chẳng để tâm, thế sao được chứ?”.

      Bình An hễ bắt đầu càm ràm là ngừng lại được, Ô Khê nghe lại sửng sốt phen: “Y phải tới nơi xa xôi thế ư?”.

      “Còn phải ư!”, miệng Bình An nhấm nhẳng liên hồi, trợn mắt coi khinh, thầm bảo việc chủ tử nhà mình làm nhiều nhất phải là rảnh rang tìm việc sao, “Cũng chẳng biết là ai ăn no rửng mỡ, trong triều đình có cả đống đại thần rỗi việc sắp mốc đến nơi, thế mà lại cứ khăng khăng bảo ngài ấy ”.

      Đương nhiên, Bình An làm lơ chi tiết, ấy là trong mắt đại đa số người, vị vương gia nhà cũng đứng trong hàng “rỗi việc đến mốc cả người”.

      Ô Khê suy tư chốc, sau đó lấy ra bảy tám bình mang theo bên người, lại nhờ người đưa giấy bút tới viết công hiệu của những thứ chứa trong từng bình cách kỹ càng, rồi mới thận trọng giao cho Bình An: “Ngươi đưa cho y thứ này giúp ta, mang người cũng tốn bao nhiêu chỗ, ở nơi xa xôi như thế chẳng ai chăm năm, giúp đỡ được, đưa cho y làm vật phòng thân”. Tuy rằng Bình An có phần thảng thốt khi thấy vị thiếu gia “lời thốt ra khiến người ta giật thót chết cũng cam tâm” đột nhiên lại biết lo liệu, biết ăn thế này, nhưng cũng biết những thứ vị vu đồng này mang theo bên người khổng phải kịch độc chính là thuốc tốt bậc nhất, là bảo bối cất dưới đáy hòm nhưng cũng chẳng kém được bao nhiêu, lập tức nghiêm mặt, vội cảm tạ mãi thôi.

      Ô Khê lẳng lặng lắc đầu, đứng dậy rời . Ngày thứ hai, trời vừa hửng sáng, Cảnh Thất lặng lẽ rời khỏi kinh, chỉ kịp phái người tới phủ vu đồng chuyển tiếng cảm ơn. Hằng ngày dậy từ khi trời còn chưa sáng trở thành thói quen của Ô Khê, nhưng sáng sớm hôm nay luyện công. Sau khi thức giấc, liền ngồi mình nóc tòa tửu lâu gần cổng thành, yên lặng chờ xe Cảnh Thất tới, rồi đưa mắt nhìn y rời , sau đó lặng lẽ mình trở lại chiếc lồng giam mang tên phủ vu đồng.

      Mà lần từ biệt này kéo dài hơn nửa năm trời, thu đông cất bước quá, xuân hạ luân phiên tới.

      Có đôi khi thứ gọi là tình cảm ấy kỳ quái khôn cùng. Ví như nếu có giấc mộng lạ lùng, cổ quái mà hoang đường hết mức kia, chừng tại Ô Khê vẫn bình thản mà qua lại cùng Cảnh Thất, thỉnh thoảng móc mấy câu làm y tức giận, thỉnh thoảng bình chân như vại cùng y đọ xem ai nghiêm túc hơn ai. Nếu Ô Khê để tâm như thế rồi vắt óc suy tư xem rốt cuộc giấc mộng ấy cõ nghĩa gì, cũng chẳng phải do dự dứt, ngày lại qua ngày thầm miêu tả bộ dạng của người kia, có chuyện bất giác đem bộ dạng của y cùng người trong mộng chồng khít lên nhau, dằn nổi lòng mà thương nhớ y, rồi lại dám gặp. Nếu hồi trò chuyện “ tỏ lòng nhau” với Nô A Cáp, nếu chẳng phải lời hát nàng ca nữ kia ngân nga quá xúc động lòng người…

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nếu phải bởi khi vừa muốn thử, muốn thuận theo tình cảm của mình mà đến gần người đó, Cảnh Thất lại chuyến lâu như thế, có khả năng chút tình cảm nhoi sinh ra trong phút hồ đồ mộng mị còn chưa kịp thành hình tan trong tiếng thở dài “Chuyện xưa chỉ là tầm thường” của ít nhiều năm sau.

      Thế nhưng tất cả mọi chuyện đến vừa đúng lúc, hệt như từ kiếp trước được định săn ra vậy.

      Dù là gặp nhau mỗi ngày cũng chưa chắc có được chút xúc động trong lòng, chỉ đến khi trông thấy nữa mới trằn trọc yên, thường xuyên nhớ về bộ dáng của y, từng chút, từng chút , dù là những gì nhất, cứ như chậm rãi khắc hết vào trong linh hồn mình vậy. Đó mới là hết đường cứu vãn, nỗi nhớ thương thay hình đổi dạng, từ ấy trở , nỗi tương tư như thấm vào xương tủy – giống cây cỏ vậy, ngẫu nhiên vùi hạt xuống, vô ý bắt rễ đâm chồi, nà ly biệt chính là phân bón, là mưa móc khiến nó vươn mình,

      Cấm cung phía trước dòng, nước trôi lững thững cạn mòn tuổi ho(*), cuộc sống thường ngày thiếu người ấy như bị rỗng khoảng, trong nỗi nhớ nhưng trống vắng ấy, tình ý thiếu niên lại càng trỗi lên mạnh mẽ, thể vãn hồi.

      (*) Lấy từ hai câu thơ: “Hành nhân biệt thính cung tiền thủy, lưu tận niên quang thị thử thanh” trích trong bài Mộ xuân Sản thủy tống biệt của Hàn Tông đời Đường.

      Đối với Cảnh Thất mà , tình cảm niên thiếu gì gì đó giống như mây trôi phía chân trời vậy, y vội vã lên đường, ngoại trừ đại nội thị vệ Hà Quý Hách Liên Bái ban cho cùng vài thị vệ trong vương phủ ra chỉ dẫn theo Cát Tường hầu hạ bên người.

      Suy cho cùng, cái gọi là “Lưỡng Quảng bạo động” chẳng qua chỉ là nhóm nạn dân người gầy trơ xướng, da xanh xao còn đường sống nữa, vung cao mớ đồng nát sắt vụn lên làm chuyện nọ chuyện kia, nhân số trông có vẻ tương đối nhiều, tương đối đáng sợ, kỳ thực chỉ là đám ô hợp. Mặc dù tại triều đình còn điều động được quân đội hùng mạnh như thưở Phùng đại tướng quân còn tại thế, nhưng dù sao cũng là quân đội chính quy. Đối phó thứ khác còn được, chứ dối phó với đám dân thường vẫn dư năng lực. Cảnh Thất gấp rút ngừng nghỉ, đến khi tới nơi bạo động bị trấn áp, những người đứng đầu đều bị bắt lại, thẩm vấn nghiêm ngặt, việc duy nhất cần làm chỉ là thanh trừ bọn phỉ còn sót lại mà thôi.

      Liêu Chấn Đông nhận được tin từ sớm, dần người nghênh đón ngoài ba mươi dặm. Tuy đều là nhiệm vụ vua giao, nhưng có lẽ Cảnh Thất lại được tiếp đón long trọng nhất – Liêu Chấn Đông trong cảnh sứt đầu mẻ trán, hạ lệnh, phải thẻ lưới vơ hết tất cả những kẻ tham dự bạo động lại, có tên giết tên, có hai người giết cả đôi. Trong lòng cũng hiểu được, những chuyện mà bản thân làm nếu bị phanh phui ra cso chết vạn lần cũng hết tội. Ai ngờ được ông trời lại phù hộ cho , nghe khâm sai tới đây chính là người thân cân với đại điện hạ trong kinh thành, lần này nếu làm cho Nam Ninh vương vui vẻ, chuyện này vẫn chưa đến bước đường cùng.

      Đát Lưỡng Quảng lũ lụt vừa qua, mấy chục vạn dân còn chưa có chỗ nương thân, vậy mà ông trời cứ như làm khó bách tính tiết thu đông. Tiết trời lạnh giá khắc nghiệt, dân chúng sắp thể chống chọi nổi nữa. giờ mới chỉ tháng mười , đất Lưỡng Quảng năm ngoái đến mẩu tuyết vụn cũng thấy, năm nay tuyết lại rơi nhiều đến bất thường, trận tuyết lớn qua , chẳng biết lại có bao nhiêu thi thể vô danh vùi mình trong đất.

      Lúc Cảnh Thất đến nơi, chính là khi trận tuyết lớn trăm năm khó gặp kia vừa ngớt. Liêu Chấn Đông sợ y bị lạnh, mau chóng điều động đến hơn vạn người, dựng lên chiếc lều vô cùng lớn chỉ trong vài ngày ngăn ngủi, bên dùng vải vóc thượng hạng phủ lên để chắn gió, vải vóc đón gió tung bay, trông cực kỳ đẹp mắt, khoảng bên trong vừa đủ để cho ngựa xe tùy tùng tiến qua. Đến cả Cảnh Thất vốn nhìn quen vô số loại cực điểm xa hoa tận cùng trụy lạc cũng khỏi sửng sốt cả người. Y nén nổi mà thoáng dừng bước tiến, Cát Tường cùng Hà Quý đứng ở hai bên, nghe thấy y thấp giọng lẩm bẩm mấy câu, thanh thấp đến gần như nghe thấy: “… Sửa sang mọi hàng quán, hiên mái tăm tắp đều, long trọng dựng màn trướng, đồ sang quý đấy tràn, người xa hoa vật tinh tế, đến kẻ bán rau cũng được ngồi lên chiếu long tu(*)…” 3

      (*) “Chiếu long tu” là chiếu được đan từ cỏ long tu, còn được gọi là cỏ Thúy Vân. Vào đời Khang Hy nhà Thanh, chiếu long tu được liệt vào hàng cống phẩm của đất Ôn Châu.

      (**) Trích Tư Trì Thông Giám – quyển trăm tám mươi mốt ghi lại kiện Tùy Dạng Đế đón tiếp các thủ lĩnh ngoại bang ở đế đô Lạc Dương vào tết Nguyên Tiêu năm Đinh Sửu, ông hạ lệnh trang hoàng kinh thành, cho biểu diễn các tạp kỹ khắp các nẻo phố trước Đoan Môn, đàn sáo suốt sáng thâu đêm, đèn đuốc sáng rực đất trời nhằm thể giàu có của nhàTùy trước mặt phiên bang. Nhưng người bên ngoài vẫn lấy làm lạ bởi đất nước giàu có như vậy vẫn có ăn xin…

      Cả Hà Quý lẫn Cát Tường đềuchẳng đọc nhiều sách, nghe mà nửa hiểu nửa , nhưng vẫn nhận ra được vài phần phẫn nộ dồn nén trong giọng cảu y. Cát Tường giọng : “Chủ tử…”.

      Cảnh Thất nhàng nhắm nghiền mắt lại, đến lúc đôi mắt kia mở ra lần nữa những đường cong buộc chặt gương mặt thả lỏng cả ra, ánh nhìn lạnh lẽo u ban nãy lại đượm ý cười khiến người ta thấy thân quen.

      Liêu Chấn Đông dẫn theo đoàn người nghênh đón từ xa.

      Mọi người hành lễ, Cảnh Thất hô tiếng “Thánh cung an”(*) , hoàn tất hết những quy củ hình thức xong, bấy giờ y mới chà hai bàn tay vào nhau, siết chặt áo choàng thêm chút, cười bảo: “Quả thực ta chưa bao giờ nghĩ chỗ các ngươi cũng có lúc lạnh thế này, lúc mới xuống xe, cơn gió tây bắc kia thiếu chút nữa thổi ta ngã nhào rồi, cũng phiền Liêu đại nhân suy nghĩ chu toàn”.

      (*) “Thánh cung an” thường với “Hoàng thượng thánh an”, là cặp câu hỏi đáp được các quan viên thời cổ sử dụng. Chữ “cung” trong “Thánh cung an” được sử dụng với nghĩa thân thể. Vế đầu là “Hoàng thượng thánh an”, có ý: “Chúc hoàng thượng long thể an khang”. Vế sau đáp lại “Thánh cung an” có nghĩa là “Long thể hoàng thượng vẫn mạnh khỏe”.

      Liêu Chấn Đông vội cười hùa theo: “Vương gia quản đường sá xa xôi, từ tận kinh thành đến chốn này, hạ quan chẳng qua cũng chỉ là dốc chút sức lực nhoi trong khả năng cho phép mà thôi. Nơi đây là chốn biên thùy, nếu có chỗ nào được chu toàn, xin vương gia chớ có trách phạt”.

      Trong lòng tạm thời thở phào hơi nhõm. Trông bộ dạng Nam Ninh vương này, hơn phân nửa là tương đối hài lòng, chuyện cũng khách khí, ngang ngược hay gây khó khăn gì, nhìn dáng dấp cùng tuổi đời của vị này, hình như cũng hiểu được ít nhiều. Đại điện hạ thầm gửi thư, bản thân cần lo lắng, ngài kiện bạo động ở Lưỡng Quảng hoàng thượng hoàn toàn khồn để tâm, chỉ tùy ý chọn người xử lý, xem ra là . Tảng đá đè nặng trong lòng Liêu Chấn Đông vừa buông xuống, miệng lưỡi thoáng cái linh hoạt hẳn lên.

      Đề đốc học chính Lý Diên Niên theo là người có khiếu hài hước, ăn có duyên, biết tùy cơ ứng biến, mới hai ba câu chọc cười được Cảnh Thất rồi, lại thêm y cũng là người có kiến thức phong phú, ứng đối như thường, lại có ý hùa theo, nhất thời bầu khí cực kỳ thuận hòa, vui vẻ. Ngay sau đó Liêu Chấn Đông mở tiệc long trọng đón gió tẩy trần cho Cảnh Thất, bất kể trong lòng y nghĩ thế nào người khác cũng đoán ra, chỉ ít ngoài mặt chỉ độc vẻ sung sướng hưởng thụ mà thôi. Mấy trăm quan viên của đất Lưỡng Quảng đều ngồi hầu đông đủ, tiệc bày ra chín chín tám mốt thức hiếm thấy đời, tám tám sáu mươi tư loại hải sản tươi ngon, Cảnh Thất trước nay vẫn tự cho mình là kẻ sành sỏi trong giới ăn chơi hưởng lạc. Ấy thế mà có đến hơn nửa món ăn nếm ra tên gọi.

      Y kìm được, quay ang buông câu như bỡn với Hà Quý: “Hà thị vệ, ngươi hầu hạ thánh thượng dùng bữa, từng thấy qua nhiều món thế này chưa?”.

      Hà Quý tức thời sững người, lát sau mới thấp giọng đáp lời: “Hôm nay mới biết thuộc hạ chỉ như gã nhà quê trong núi mà thôi”.

      Cảnh Thất cười : “Đúng vậy, hôm nay bản vương mới biết thế nào là phú kahr địch quốc”.

      Lời này vừa ra khỏi miệng, Liêu Chấn Đông sợ đến vã mồ hôi lạnh giữa trời đông giá rét – lời này phải ám chỉ bản thân vượt qua hoàng thượng đó sao… Chuyện này chính là tội đại bất kính, Tim gan điên cuống run rẩy, ngẩng đầu nhìn sang, lại trong thấy Cảnh Thất cười đến thoải mái vô tâm, với rằng: “Khó trách bọn họ cứ tranh nhau đòi tới chỗ này, ra nhận lệnh tới chỗ các vị lại là chuyện tốt như vậy, may mà được hoàng thượng thương tình, đáng thương cho bản vương lớn lên ở kinh thành, đến cả thời gian ra ngoài trải việc đời cũng có nữa. Hôm nay Liêu đại nhân quá khách khí rồi, sau này nếu ngài có đến kinh thành nhất định phải tới phủ của ta, để bản vương chiêu đãi lại ngài mới được”.

      Vị này rốt cuộc ngu ngơ hay cố ý đây… Liêu Chấn Đông nhìn khuôn mặt cười đến vô tội của Cảnh Thất, dạ dạ vâng vâng, trong lòng lại bất ổn thôi.

      mượn cớ tiểu để vòng ra hậu viện, vung tay gọi gia nhân tới, dặn dò như vậy phen.

      Thế là, đúng lúc mọi người cơm no rượu say liền loáng thoáng nghe thấy có ai cãi cọ. đợi người bên cạnh phản ứng lại, Liêu Chấn Đông giận dữ quát trước: “Khâm sai đại nhân ở chỗ này, kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám ầm ĩ bên ngoài?”.

      Nghe vậy, Cảnh Thất cũng buông đũa xuống, đưa mắt trông ra.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 33: Khó bề phân biệt


      Chỉ thấy thanh niên mặc áo dài xông thẳng vào đây, sau lưng có mấy tên thị vệ vây đuổi chặn đường. Đáng thương cho chàng thư sinh nọ, đầu tóc dài tản mát, trong sắc đêm đen đón gió mà bay, hệt như quỷ sống. Om sòm hồi như vậy, ánh nhìn của tất cả mọi người đều hút về phía ấy, chỉ có độc Cảnh Thất ngẩng đầu liếc thoáng qua liền quay sang Liêu Chấn Đông, cười bảo: “Liêu đại nhân, đây là trò vui gì thế?”.

      Liêu Chấn Đông vội vã luôn miệng nhận sai, quay đầu lại mắng những tên thi vệ đuổi theo sau: “Đây là thứ gì mà cũng dám cho vào, ta nuôi các ngươi để làm cảnh sao?!”.

      Chỉ thoáng, thư sinh kia bị gô chặt lại, hai tay bẻ gập ra sau người. Tên thị vệ bắt lấy thư sinh lại kiệt sức đè thêm cái nữa, bắt thư sinh cong lưng xuống, lại thêm hai người nữa xông lên, muốn kéo thư sinh ra bên ngoài, chỉ thấy thư sinh kia vừa cố sức giãy giụa vừa chửi um lên: “Đám tham quan ô lại mặt dạn mày dày! Cái gì mà tổng đốc, cái gì mà khâm sai, đều là rắn chuột ổ, lang sói cùng bầy! trông xem dải giang sơn hôm… hôm nay lại là thiên hạ của ai? Người ngồi trong điện Kim Loan kia chẳng lẽ mù rồi sao…”.

      Con mắt Cảnh Thất hơi nheo lại, khẽ ngẩng mặt lên, : “Đừng vội, tạm thời cứ buông ra”. Mấy tên thị vệ đưa mứt nhìn Liêu Chấn Đông thoáng, sau mới buông tay để thư sinh mặc áo dài kia té nhào mặt đất. Thế nhưng, thư sinh ngược lại hề sợ hãi, bộ dạng dù nhếch nhác thảm hại, song lúc đứng lên cũng quên ưỡn lưng thẳng tắp, nhìn Cảnh Thất bằng ánh mắt như thiêu đốt.

      Cảnh Thất cười hỏi: “Sao, ngươi ta cùng tổng đốc Liêu là rắn chuột chung ổ, thế ngươi trông hai ta ai là rắn ai là chuột vậy?”.

      Thư sinh kia ngẩng cao đầu : “Tổng đốc Lưỡng Quảng Liêu Chấn Đông lấy thành quả lao động của dân chúng làm nhựa sống, ăn bổng cao lộc hậu triều đình, dưới hút máu tủy bách tính, làm chuyện đàng hoàng, từng bước cắn nuốt con dân, lòng tham khiến người người kinh sợ, chẳng lẽ phải chuột lớn hay sao? Ngươi đường đường là Nam Ninh vương, từ kinh thành tới, lưng đeo bảo kiếm thượng phương ba thước, biết vì nước mà ra mặt, lại chôn chân ở chốn này, mê muội trong cảnh thái bình ca vũ, mâm ngọc đầy thức lạ vật ngon, tham thú mỹ vị kia mà cam tâm cùng chung giấc, mắng ngươi câu rắn chuột cùng chung ổ chẳng lẽ còn oan uổng cho ngươi?!”.

      “To gan!”, Cát Tường là người đầu tiên nhịn được nữa.

      Cảnh Thất xua tay, hỏi: “Thư sinh tên họ là gì?”.

      Thư sinh cao giọng đáp: “Ta là Mục Hoài Minh thay tên ngồi đổi họ!”.

      Cảnh Thất gật đầu, nâng chén rượu bàn lên, thong dong nhấp sơ ngụm, lát sau mới hỏi tiếp: “Trong nhà còn người thân nào ? Đồng môn, bằng hữu được mấy người yên ổn?”.

      Mục Hoài Minh cao giọng : “Phụ mẫu cao đường trong nhà đều khuất, chỉ cùng tiểu bộc nưỡng tựa lẫn nhau sống tạm qua ngày, đồng môn bằng hữu…”. Thanh của thoáng run lên, vẻ kích động gương mặt, rồi lại miễn cưỡng kìm nén lại, chỉ vào Liêu Chấn Đông, : “Đồng môn bằng hữu hơn phân nửa bị tên cẩu quan này bắt giữ, những người còn lại dâng đơn cáo trạng, ở ngay ngoài cửa!”.

      “Cáo trạng?”, Cảnh Thất khẽ cười, nhìn về phía Liêu Chấn Đông, “Ta này Liêu đại nhân, chỗ này của ông tuy rằng phú quý, thế nhưng lại quá… thái bình”.

      Liêu Chấn Đông cúi đầu, lặng yên , có ý đợi xem Cảnh Thất giải quyết thế nào. Chẳng ngờ Cảnh Thất lại thình lình đặt chén rượu xuống bàn, nặng , thanh giòn giã vang lên, sau đó Nam Ninh vương trẻ tuổi lạnh lùng cười, ra lệnh cho thuộc hạ đứng hai bên: “Còn chờ gì nữa, thứ điêu dân bạo đồ như vậy, ngang nhiên khai lời phỉ báng triều đình, xằng bậy, còn bắt lại hết chúng lại cho bản vương, cả đám cuồng loạn ngoài cửa nữa, nếu dám để lọt tên nào, bản vương chỉ các ngươi để hỏi tội đấy!”.

      Y nghiêm giọng quát khiễn mọi người xung quanh đều sững người. Cảnh Thát hơi cúi đầu vuốt ống tay áo, học theo Hách Liên Kỳ, bằng giọng điệu dương quái khí: “Sao thế? Chẳng lẽ bản vương nhanh quá, các vị đây đều nghe cả hay sao?”.

      Đám thị vệ vội vàng lôi Mục Hoài Minh dậy, trói gô lại, kéo ra ngoài, mặt khác lại có người nhận lệnh, dẫn theo tốp thị vệ trong phủ Liêu Chấn Đông ra ngoài, chỉ chốc lát sau trói toàn bộ các thư sinh đầy khí phách bên ngoài lại, dẫn trở vào. Mục Hoài Minh bị người lôi xềnh xệch vẫn quên giận dữ chửi ầm lên: “Tham quan vô lại! Liêu Chấn Đông cho ngươi thứ béo bở gì?! Cảnh Bắc Uyên, ngươi tác oai tác quái hiếp đáp bách tính, nhất định bị thên lôi đánh, được chết tử tế…”.

      Mục thư sinh này tuy là người đọc sách, nhưng lại có chất giọng tồi, liền gào mấy tiếng “ được chết tử tế” nghe lên rất là du dương trầm bổng, tiết tấu hài hòa, có cảm giác ba ngày sau dư vẫn quẩn quanh, chưa tan được.

      Cảnh Thất thấp giọng cười, thầm nhủ chuyện “ được chết tử tế” có phải ngươi là làm được đâu, bản thân mấy trăm năm chưa từng làm việc gì thẹn với lương tâm, vậy mà ta được chết tử tế lần nào?

      Liêu Chấn Đông là người đầu tiên rời khỏi chỗ ngồi, vô cùng kinh sợ: “Hạ quan làm việc thỏa , mong vương gia thứ tội”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tuy làm vậy nhưng trong lòng lại yên tâm, bất kể thế nào chăng nữa tiếng quát lúc nãy của Cảnh Thất cũng thể lập trường của y. Lần này, Nam Ninh vương và cũng coi như là người ngồi chung thuyền. Đề đốc học chính Lý Diên Niên đoán tình thế nhanh hơn, bèn giơ tay lên vỗ, chỉ thấy từ đầu dãy hành lang có đám mỹ nhân áo trắng nối đuôi tiến vào, thấy ngọc ngà trang sức sặc sỡ đỏ xanh, chỉ mang theo đàn sáo sánh cùng. Người dẫn đầu dung nhan tuyệt diễm, mặt mày cùng Nguyệt Nương chốn kinh thành Tô Thanh Loan khó phân cao thấp, thần thái có chút hao hao, nhưng so với nét kiều quyến rũ của Tô Thanh Loan lại thêm được mấy phần thanh u. Cảnh Thất thầm cười giễu, được đấy, đánh rắn phải đánh dập đầu, đất Lưỡng Quảng tuy xa, tin tức cảu các đại nhân lại chẳng bế tắc chút nào, đến cả sở trường sở đoản của bản thân cũng thăm dò được ràng đến thế.

      Lý Diên Niên chắp tay với Tuần phủ Chương Tốn đứng ở bên trước, sau lại thưa với Cảnh Thất rằng: “Chẳng qua chỉ là mấy nữ tử xuất thân tầm thường, coi là quốc sắc thiên hương, thế nhưng cũng là do Chương đại nhân nhọc lòng chọn tới, vương gia là người phong nhã, chỉ sợ thèm để mắt đến hạng son phấn tầm thường, Chương đại nhân sai người dạy dỗ cẩn thận, ở chỗ chúng thần, nhan sắc của những nàng này đều thuộc hàng tuyệt đỉnh cả, chỉ mong có thể vào được pháp nhãn của vương gia”.

      mấy câu vừa nịnh bợ được cấp vừa tâng bốc được cấp của cấp , Cảnh Thất nghiêng đầu đưa mắt thoáng liếc , người này y gặp đường lúc mới tới đây, ấn tượng khá sâu sắc, đến nay tuy là Đề Đốc Học Chính, nhưng vẫn có chút “nhân tài được trọng dụng”.

      Chương Tốn cười đáp: “Đúng vậy, phải là quả thực sánh được với ngương Thanh Loan ở kinh thành mà vương gia quen biết, thế nhưng cũng xem như tồi, mỗi người vẻ đó mà”.

      Khóe miệng Cảnh Thất thoáng cong lên, khó khăn lắm mới cười ra tiếng. Mất lúc lâu, y mới kiềm chế được, ngẩng đầu liếc nhìn Chương Tốn, câu nào, chẳng trách lão đỗ tiến sĩ dưới triều tiên đế năm thứ hai mươi ba, đến giờ ria mép bạc hết cả rồi mà vẫn chui rúc ở xó này làm Tuần Phủ, chừng cái chức ấy cũng là do bỏ tiền ra mới có cũng nên. Ngay đến cả Liêu Chấn Đông cũng trợn trừng mắt nhìn Chương Tốn, thầm bảo lão làm vậy phải tự bóc mẽ mình sao, vừa mở miệng cho người ta biết, đường nước bước của các ngươi tại kinh thành chúng ta đều cả, là thần thánh phương nào chẳng phải cũng chỉ thế thôi sao. Các quý nhân trong kinh kiêng kỵ nhất người khác thăm dò hành tung của mình, Chương Tốn nửa ngày được câu, vừa mở miệng phạm ngay điều cấm kỵ, nhưng đó cũng vẫn là vai diễn.

      Mỹ nhân múa ca bên bàn tiệc đương nhiên cần phải nhiều. Sau khi tiệc tàn, Liêu Chấn Đông liền đưa mắt ra hiệu, lập tức có người dẫn mỹ nhân đứng đầu tới phòng Cảnh Thất. Về phần Cảnh Thất , vừa đẩy cửa vào thấy có đại mỹ nữ ngồi sẵn bên trong, bóng dáng mờ ảo dưới ánh đèn, bộ dạng muốn nhưng vẫn ngập ngừng, giật mình đến độ suýt rụt lại bàn chân vừa chớm bước vào phòng.

      đến cũng khéo, cứ như tâm ý tương thông vậy, tại kinh thành Ô Khê nghe Nô A Cáp báo cáo lại những tin dò la được, đương nhiên, chuyện mỗi phe phái đều có ý đồ riêng Nô A Cáp tra được ra, chỉ có thể vài nét chính sơ lược mà mọi người đều biết.

      Ô Khê : “Ý ngươi là y được phái tra xét nguyên nhân xảy ra bạo động ư?”.

      A Tâm Lai đứng bên cũng góp lời: “Nghe đất ấy có tên quan cực kỳ tồi tệ, dân chúng sống nổi nữa mới vùng lên gây rối. Có điều A Tâm Lai thấy quan xấu chính là đặc sản của Đại Khánh này, vậy tên này hẳn phải thuộc hàng xấu xa cực hạn rồi”.

      Ô Khê cau mày lại, có phần lo lắng. Nô A Cáp nhìn sắc mặt Ô Khê vội : “Có điều vu đồng cũng cần lo lắng lắm đâu, già lộ rất thông minh, xảy ra chuyện đâu”.

      Ở Nam Cương, “Già lộ” có nghĩa là “Bằng hữu tốt”, Ô Khê đưa mắt nhìn , tênh: “Y phải là già lộ, y là người ta thích, tương lai ta muốn dẫn y về Nam Cương”.

      thoáng lạnh ngắt như tờ, Nô A Cáp với nụ cười còn hóa đá khuôn mặt cùng A Tâm Lai đưa mắt nhìn nhau, thiếu chút nữa nghĩ bản thân nghe nhầm. Chỉ thấy vị vu đồng để người ta sống của bọn họ lại tiếp: “Ta sai, các ngươi cũng nghe nhầm, là , ta thích y”.

      Đương nhiên là rồi, vu đồng nhà bọn họ dối bao giờ… Nô A Cáp đặt mông ngồi hụt, ngã nhào từ ghế xuống, A Tâm Lai há hốc miệng, “Vậy vậy” rồi lại “kia kia” cả nửa ngày trời, rốt cuộc vẫn cho ra được câu hoàn chỉnh.

      Ô Khê thản nhiên : “Có điều, ta hy vọng các ngươi được cho người khác biết, tại nếu Bắc Uyên biết được chuyện này đồng ý, cũng có thể chẳng muốn trông thấy ta nữa kia, đợi… đợi qua thời gian nữa rồi sau”. Dứt lời, mặc kệ hai người kia, trực tiếp đứng lên, nhét con rắn co người thành khối vào trong lồng ngực, về phía hậu viện.

      Ô Khê nghĩ, tên quan xấu A Tâm Lai kia, chừng nghĩ trăm phương ngàn kế để mua chuộc, lấy lòng Cảnh Thất, người ấy từng , lòng người mong ước chẳng qua chỉ là mấy chữ tài, sắc, quyền , dục mà thôi, mấy thứ như quyền lực tiền tài có lẽ y chẳng thèm để vào phong mắt, thế nhưng còn… sắc sao?

      Đương nhiên, cũng có khả năng y chẳng thèm coi ra gì. Dựa vào những hiểu biết về Cảnh Thất, Ô Khê cảm thấy người kia quá lắm cũng chỉ ỡm ở, nửa đồng ý nửa chối từ mà thôi. Y quá để tâm đến chuyện ấy, dùng lời của y mà , “Gặp dịp chơi” phen, cũng bị mua chuộc . Thế nhưng, vừa nghĩ đến thái độ tùy tiện cùng mấy thứ “ỡm ờ”, “gặp dịp chơi” kia của Cảnh Thất, Ô Khê liền cảm thấy răng hàm ngừa ngáy, bức thiết muốn tìm cái gì đó mài dũa phen.

      Có điều lần này Ô Khê đổ oan cho Cảnh Thất . thế gian này, dù có kẻ suy tình đến mấy, cũng tuyệt đối so được với Thất gia từng ngồi mòn bên đá tam sinh đến sáu mươi năm có lẻ, chẳng qua thường ngày số lần y xã giao lấy lệ nhiều quá, Ô Khê là kẻ nghiêm túc bảo thủ, lại phân được khác nhau “gặp dịp chơi” cùng “ham mê thực ”, nên lúc nào cũng cảm thấy y có vẻ rất trăng hoa. Tài xong rồi, giờ sắc lại tới, Cảnh Thất thầm thấy buồn cười, Liêu đại nhân này đúng là dốc hết sức mình, y chỉ sững người ở cửa thoáng, sau liền nhấc chân vào phòng, tiện tay đóng cửa, mỹ nhân kia đứng dậy, dịu dàng cúi người hành lễ, ban nãy cách xa lộ , giờ này mới thấy lớp trang điểm gương mặt nàng kia rất đặc biệt, nhìn qua chỉ thấy phấn son rất nhạt, nhã nhặn và tinh tế, nhưng quan sát kỹ lại thấy huyền cơ khác.

      Cảnh Thất và Chu Tử Thư qua lại rất lâu, Chu Tử Thư lại là bậc thầy trong giới dịch dung, bởi vậy đối với các thủ pháp dịch dung y cũng hiểu được ít nhiều, tự mình động thủ y làm được, thế nhưng lại có thể trông ra được sơ hở. Y thoáng ngây người chốc, thầm nhủ cái Tên Liê Chấn Đông này rốt cuộc có để y yên , sao vừa xong trò này lại bày trò khác, thăm dò liên tục thế này, ban nãy vừa cho ra vở tuồng lớn như thế còn chưa đủ sao? Cảnh Thất nghĩ vậy liền có chút kiên nhẫn, cố kiềm chế cơn giận, hỏi có phần lãnh đạm: “Ai bảo ngươi tới?”.

      Mỹ nhân cúi đầu, giọng đáp: “Là Liêu tổng đốc ạ”.

      “Ừm, tên ngươi là gì?”.

      “Cửu Nương”.

      Nàng hỏi gì đáp nấy, biết dùng kính ngữ, ánh mắt cứ liếc xuống dưới, câu nào cũng rút cực ngắn, thanh dồn nén trong cổ họng, rất nhàng… rồi lại mơ hồ có cảm giác ăn khớp. Cảnh Thất cau mày, lại đưa mắt nhìn nàng lần nữa, phát ra mỹ nhân này… có hơi cao. Cảnh Thất vươn tay nắm lấy cằm Cửu Nương, nheo mắt lại, cẩn thận quan sát nàng phen, sau đó thả nàng ra, gương mặt tuần tú nhìn ra vui giận, phất tay, : “Chỗ này cần ngươi hầu hạ nữa, ra ”.

      Lời vừa dứt y liền quay người lại, để ý gì đến nàng nữa, nhưng lúc sau vẫn nghe thấy động tĩnh gì, Cảnh Thất liền , có chút hài lòng: “Sao ngươi còn chưa ?”.

      Chợt có cánh tay vươn tới, ôm chặt lấy y từ phía sau, thứ hương dìu dịu ùa tới, thân thể mềm mại của Cửu Nương gần như dính chặt vào lưng y, mỹ nhân hỏi, thanh như vọng lại từ chốn xa xôi nào: “Vương gia, thiếp đủ tốt sao?”.

      Cảnh Thất giữ chặt lấy cánh tay nàng, rồi hất văng ra, mặt cảm xúc: “Bản vương thích người theo khuôn phép, cút”.

      Cửu Nương nhíu mày nhìn y, đôi mắt được vẽ những nét cong tuyệt mỹ toát lên vẻ lạnh lẽo, thình lình, ánh kim loại bén ngót lóe lên trong tay áo nàng…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :