1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hành động để thú vật thay mình báo hiếu ấy khiến Hách Liên Bái đắc ý vô cùng, ngay lập tức ban thưởng cho Hách Liên Chiêu vô số, nếu phải ngài còn sót phần lý trí, cơ hồ bật thốt lời vàng, phong cho Hách Liên Chiêu chức thần vương mang hương vị họ nhà mèo rồi.

      Hách Liên Bái có chút tâm tính của hài đồng, có được thứ gì tốt đẹp là chỉ muốn rêu rao khắp chốn nơi. Ngài còn có ý xuất cung tới Nam Ninh vương phủ chuyến, dùng bữa cơm, biểu diễn màn ra trò cho Cảnh Thất mở mang tầm mắt. Con mèo ấy trước khi đưa tặng Hách Liên Chiêu được nuôi trong vương phủ mười mấy ngày, mọi người sớm xem chán rồi, nay trông bộ dạng hăng hái bằng ấy của hoàng thượng, thể thẳng ra, lại còn phải ra chiều mới lạ để hầu ngài vui vẻ, Cảnh Thất quả thực dở khóc dở cười. Mấy ngày này chuyện tốt chuyện xấu xảy ra ngớt, Hách Liên Chiêu ràng trước Hách Liên Kỳ bước, những việc như gặp chuyện vui mừng tinh thần phấn khởi cần nhắc tới làm gì.

      Tin thái tử đại hôn truyền ra, có lão hồ ly khứu giác nhạy bén bắt đầu chú ý đến thế lực phía sau vị thái tử điện hạ thanh danh trước giờ vẫn tệ này.

      Hách Liên Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra cái gì gọi là “làm người phải biết khiêm nhường”, chuyện Hắc Vu bị gã bưng bít, Cảnh Thất có nhờ Chu Tử Thư dò hỏi, thế nhưng đến ngay cả phía Chu Tử Thư cũng tạm thời tìm ra được tin tức gì, có thể thấy được mức độ cẩn thận dè chừng của nhị hoàng tử. Gần nửa năm sau, Lục Thâm vào bộ Hộ, cuối cùng có thể thỏa sức thi thố tài năng, lại thêm Cảnh Thất giúp y cắm kim luồn chỉ, thuận lợi bốn bề, nhất thời cũng xem như cá gặp nước nguồn, rồng gặp mây xanh. Vương phủ lại thêm vị “học trò” nữa. Từ sau khi biết được ngày Ô Khê chỉ ngủ hai canh giờ, thời gian còn lại đều dùng để luyện công, Cảnh Thất cũng mặt dày mày đạn kéo đối phương ra ngoài ăn chơi nữa, nhưng Ô Khê lại quen việc chỗ Cảnh Thất ngồi chơi lúc mỗi buổi chiều, thường đều rơi vào thời điểm Cảnh Thất vừa mới tỉnh giấc trưa. Hách Liên Bái vẫn thất bại trong việc chỉ định tiên sinh cho phủ vu đồng, cái tật thích làm thầy thiên hạ của Cảnh Thất phát tác, cứ thế tranh thủ thời gian lúc Ô Khê ngồi dùng trà trong vương phủ, thao thao kể nghe đống chuyện trời nam đất bắc.

      Ô Khê là học trò vô cùng tốt. tuyệt đối vì Cảnh Thất chỉ là thiếu niên thoạt nhìn cùng tuổi với mình mà nghe lời y . Chỉ cần ngươi đúng, chì cần ngươi có học vấn, có thể giúp học được thứ gì đó, đừng là Cảnh Thất, dù có là tiểu nha đầu bưng trà thôi cũng nín thở tập trung, chăm chú lắng nghe, tuyệt đối chen lời bừa bãi. Đời này Cảnh Thất “lười học ham chơi”, phải vì y đọc sách, mà bởi trước đây đọc qua rồi, lười nhồi nhét thêm lần nữa, Kinh, Sử, Tử, Tập(*) thể là cái gì cũng biết, thế nhưng ngày trước đọc sách cùng các hoàng tử trong cung, y vẫn có được trình độ nhất định, lại thêm kiến thức hơn xa mấy lão phu tử luôn mồm chi hồ giả dã(**), thuyết giảng chưa bao giờ khô khan, điển tích điển cố tuôn ra trôi chảy, có khi mãi mãi liền bay đến tận đẩu tận đâu, tứ thư ngũ kinh có thể nối đến dã sử cung đình, nếu kéo trở về lại xuyên tuốt đến binh pháp quyền mưu.

      (*) cách phân loại sách thời xưa, bao gồm: Kinh điển, Lịch sử,Chu tử và Vân tập. Kinh bao gồm các kinh điển của nho gia và sách viết về giáo dục bậc tiểu học. Sử bao gồm các sách lịch sử, sách địa lý, phong thủy. Tử bao gồm các tác phẩm nổi tiếng của chư tử thuộc nhiều trường phái như Khổng Tử, Trang Tử, Mạnh Tử. Tập bao gồm các tổng tập, chuyên tập thơ, vân, từ, phú.

      (**) Chi, hồ giả, dã là hư từ trong văn ngôn, thường được dùng để diễn tả gọt giũa câu từ, ý nghĩa ràng hoặc dùng chỉ lời của những kẻ mọt sách bảo thủ.

      Thứ gì Ô Khê cũng nghe đầy say mê hứng thú, nhưng Iại biết có phải bởi tính là vậy hay , cứ hễ nhắc đến đạo bày mưu tính kế là lại có đôi chút hoang mang.

      Ngày hôm ấy, Cảnh Thất giảng Sử, khi nhắc chuyện các nước tranh bá triều đại trước, đến “Túng hoành chi thuật”(*) liền cảm khái bảo rằng: “Cái gọi là “đồng minh”, kỳ thực chỉ là những người có chung mục tiêu trong khoảng thời gian nhất định mà thôi, có kẻ thù vĩnh viễn, cũng có cái gì mà bằng hữu đời đời. Ban đầu khúm núm hạ mình chỉ đâu đánh đấy, đến khi tìm được nhược điểm của đối phương là lập tức đánh rắn dập đầu, đút lót, dựa hơi, khiến cho thái độ của đối phương dao động, nhưng thể tận lực quá, bằng dễ lộ sơ hở, làm mình yếu thế cũng phải làm thầm vết tích, phải để người ta thấy tình chẳng qua chỉ là vừa khéo mà thôi”.

      (*) Túng hoành chi thuật: Là những mưu kế, sách lược được các “túng hoành gia” nổi tiếng có tài ngoại giao và biện giải sử dụng từ thời Chiến Quốc cho đến thời Tần Hán. Dân gian truyền rằng ‘‘Túng hoành thuật” được Quỷ Cốc Tử phát minh từ đời Chiến Quốc, là loại học thuyết tìm lợi, tránh hại, nghiên cứu mối quan hệ tương hỗ về lợi ích giữa các bên. “Túng hoành thuật” bao gồm “Hợp tung” và “liên hoành”. “Hợp tung” là vài quốc gia liên hợp lại đối phó cường quốc, đại biểu là Tô Tần và kế hợp tung sáu nước chống Tần. “Liên hoành” là cường quốc kết thành liên minh với hoặc vài thành phần của tập đoàn đối địch, nhằm làm tan rã đối phương, tiêu diệt từng bộ phận, tiêu biểu là Trương Nghi và nước Tần. nay, các điển tích về “túng hoành thuật” còn tồn tại gồm có Quỷ Cổc Tử (12 thiên), Chiến Quốc Sách (33 thiên), Tô Tử (31 thiên), Trương Tử (10 thiên), Bản kinh phù (7 thiên).

      Ô Khê gật đầu: “Giống như cách ngươi đối phó với Hách Liên Chiêu vậy”.

      Cảnh Thất ngồi thẳng người, tinh thần phấn chấn: “Đúng, nhưng chỉ vậy chưa đủ, ngươi biết còn thiếu cái gì ?”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 26: Lan đường dạ phẩm


      Ô Khê ngẫm hồi, sau đáp rằng: “Ý của ngươi là, loại ‘đồng minh’ này chỉ là hư tình giả ý lòng, được dài lâu, đúng ?”.

      Cảnh Thất thầm khen câu “Trẻ con dễ dạy”, chẳng biết lôi từ đâu ra cây quạt, dùng sức vỗ “bộp” lên vai Ô Khê. Ô Khê biết sức tay của y lớn, vỗ cũng đau liền “hiên ngang” ngồi yên đỡ đòn, sau đó mới rất kiên nhẫn hỏi lại: “Ta sai ư?”

      trúng điểm mấu chốt rồi.” Cảnh Thất gật gù cảm khái, ra chiều đắc ý vô cùng: “Dạng “đồng minh” ấy tuyệt đối đáng tin, người xưa có câu “phu thê như chim cùng rừng lớn, họa lớn ập đầu ai nấy tự bay”, càng cần nhắc đến thứ duyên tình như bèo nước gặp nhau ấy…”.

      Ô Khê cau mày lại, Cảnh Thất khẽ ho tiếng, biết đứa trẻ lại tỏ ý tán đồng, y liền qua loa gác chuyện sang bên: “Chỉ là ví dụ, ví dụ thôi mà”.

      Quả nhiên Ô Khê liền nghiêm túc ngay: “Phu thê là người chung sống với nhau cả đời, sao lại dùng mấy từ khó nghe như “chim cùng rừng” với “ai nấy tự bay”?”.

      Cảnh Thất chẳng hơi đâu tranh cãi với về mấy chi tiết con con ấy, liền xua tay bảo: “Ta chỉ thuận miệng thế thôi, phải có ý đó, ngươi cứ xem như gió thổi bên tai là được”.

      Ô Khê cau mày, cũng chẳng biết vì sao, lại thấy hơi khó chịu khi thấy thái độ tùy tiện ấy của y. Thế nhưng trong lòng Ô Khê vẫn băn khoăn chủ đề ban nãy Cảnh Thất đề cập tới, bèn tạm gác chuyện này qua bên, quyết định sau này trở lại cùng y cho ra nhẽ. Qua thời gian dài như thế, Ô Khê cũng xem như ngộ ra, người bằng hữu này thoạt nhìn với ai cũng có thể vui vẻ cười, nước chảy thế nào bèo trôi thế ấy, kỳ thực người khác có gì y cũng chẳng để trong lòng, bề ngoài nhận sai đến là nhanh, lại hoàn toàn để ý, chẳng được bao lâu quên sạch sành sanh. Cảnh Thất sống từng này tuổi rồi còn nên nết, khụt khịt mũi, vội vàng kéo câu chuyện càng ngày càng lạc đề này trở lại, : “Ban nãy ngươi cũng rồi đấy thôi, nịnh bợ lấy lòng là được, ăn ý có duyên cũng xong, cái gọi là ‘đồng minh’ chính là hứa hẹn với nhau cùng tiến cùng lùi, thế nhưng ước định phải sợi dây thừng, nếu có kẻ lật lòng cũng chịu bỏ tay”.

      Đôi mày của Ô Khê hơi nhíu lại, thầm người Đại Khánh đúng là chẳng ra làm sao, ước hẹn với nhau rồi mà còn lật lòng, cũng sợ bị nuốt lời. Chỉ nghe Cảnh Thất tiếp rằng: “Người ‘đồng minh’ này của ngươi thể chỉ biết đồng cam mà biết cộng khổ. Ngươi thể tốn bao công sức lôi kéo đồng minh mà đến giờ phút then chốt cần giúp đỡ, lại để đâm nhát sau lưng, mặc ngươi dũng chiến đấu mình được. Ngươi bảo nên làm thế nào đây?”.

      Ô Khê trầm mặc hồi, rồi lắc đầu đáp: “Ta kết thành đồng minh với hạng người như vậy, tất cả những bằng hữu của ta đều là người đáng tin cậy. Sau này ngươi định ứng phó tiếp với Hách Liên Chiêu thế nào?”.

      Cảnh Thất cười bảo: “Ta dạy ngươi hai bí quyết, là ép bằng uy thế, là dụ bằng lợi lộc. Cái gọi là “ép bằng uy thế” chính là nắm chặt lấy điểm yếu của , trói chặt lên cùng chiếc thuyền với ngươi, phải làm sao để ngươi chết cũng đời, chết mà ngươi vẫn còn vui vẻ, mới là cảnh giới cao nhất của “ép bằng uy thế”. Còn dụ bằng lợi lộc càng đơn giản hơn, thứ mà thế nhân ao ước chẳng qua cũng chỉ là tài, sắc, quyền, dục mà thôi, khắp thiên hạ này có kẻ dám làm, có việc làm được, chỉ cần ngươi ra giá đủ cao thôi”.

      Lời này ra quá mức trắng trợn, Ô Khê nghe xong chỉ cảm thấy dịch vị trào ngược lên trong bụng, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu, thế nhưng ngẫm lúc lâu vẫn tìm ra được cách phản bác những lời này, bởi vì quả Cảnh Thất rất có lý. Mãi sau Ô Khê mới khẽ thở dài tiếng, hỏi: “Vậy ngươi làm thế là vì cái gì? Cũng vì tài sắc quyền dục sao?”.

      “Nếu là vì tài sắc quyền dục ta với ngươi những lời này. Sống thế nào mà chẳng là sống, cả thiên hạ này đều là của hoàng thượng, chẳng phải ngài cũng chỉ ăn ngủ mình thôi đó sao? Cũng chưa thấy ngài nửa đêm nửa hôm chạy xe khắp kinh thành để ngủ bao giờ”. Nụ cười của Cảnh Thất có phần lay động lòng người, y nheo mắt theo thói quen thường ngày, thở dài tiếng, đứng dậy vươn vai: “Chỉ vì có thể tồn tại mà thôi”.

      Ô Khê lặng thinh . Đúng vào lúc này, Bình An tiến vào phòng, dâng lên danh mục quà biếu, thưa với Cảnh Thất: “Mời chủ tử xem qua, lễ vật đại hơn biếu thái tử điện hạ có chỗ nào chưa hợp lý ?”.

      Từ lúc thánh chỉ ban ra đến khi bộ Lễ và phủ Nội vụ bắt tay chuẩn bị, lại chờ tới ngày lành thánh tốt, ngày xuân trôi đến khi hạ ngấp nghé ùa về mới xem như vật lộn qua được tám chín phần, ngày lành gần kề trước mắt rồi. Cảnh Thất cầm lấy danh sách lễ vật, liếc mắt nhìn qua, coi như hợp quy củ, gật đầu : “Chuyện của thái tử điện hạ chỉ cần qua mặt hai vị huynh trưởng của là được, hậu hĩ chút cũng sao”.

      Bình An gật đầu, ý bảo bản thân . Cảnh Thất lại như nhớ ra điều gì, với Ô Khê rằng: “Tháng sau là ngày đại hôn của thái tử điện hạ, lễ vật của ngươi chuẩn bị ổn thỏa chưa?”.

      Ô Khê gật đầu: “Chuyện ấy ta có nghe , sai Nô A Cáp chuẩn bị giúp ta, bảo có gì hiểu cứ sang hỏi Bình An”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất tán thành: “Nặng thỏa đáng, trông có vẻ hợp quy củ là được, thái tử cũng chẳng so đó chút lễ ấy của ngươi, ngươi có thân phận đặc thù, nên ra mặt”.

      Nhưng hiển nhiên, tâm tư của Ô Khê bay tuốt đến chuyện hoàn toàn khác, hỏi: “ phải hoàng thượng muốn tuyển thái tử phi lúc đầu năm sao?”.

      Cảnh Thất giải thích rằng: “Thái tử là trữ quân(*), tương lai kế thừa đại vị, lần này là lập thái tử phi, quy tắc rất nhiều, bộ Lễ cần thời gian rất dài để chuẩn bị, còn phải tra cứu hoàng lịch cẩn thận, tìm ngày cát lợi, thế nên mới kéo dài đến tận bây giờ”.

      (*) Người kế vị.

      “Chuyện ấy ta biết, chỗ chúng ta nếu là quý tộc thành hôn cũng phiền phức đủ đường, thế nhưng…” Đôi mày Ô Khê nhíu chặt vào nhau, “Tô nương làm sao bây giờ?”

      Cảnh Thất chớp mắt, còn chưa hiểu ra vậy là có ý gì: “Hả, nàng ta làm sao?”.

      Ô Khê lập tức hiểu ra bản thân cùng người này kẻ tiếng gà người dùng tiếng vịt, liền chỉ hẳn ra rằng: “Trước đây thái tử và Tô nương thân nhau như vậy, giờ lại muốn chọn nương khác. Muốn tuyển người khác cũng coi như xong, vậy cớ gì trong nửa năm nay vẫn thường xuyên tới gặp Tô nương?”.

      xong liền cau mày: “Thái tử làm vậy là đúng”.

      Cảnh Thất bất lực đáp: “ Vậy ngươi tự với thái tử ”.

      Ô Khê nhìn y bằng ánh mắt đầy lên án: “Ngươi cũng thế sao?”

      Cảnh Thất ngẩn người, thầm nghĩ chuyện này liên quan quái gì đến ta, thế này có phải là oan uổng chết người cơ chứ! Y liền cười gượng mà rằng: “Ta bao giờ làm thế đâu, sao ngươi lại đổ oan bừa bãi cho người khác thế chứ…”.

      “Chủ tử”, y còn chưa hết câu lại thấy Cát Tường tiến vào phòng, dâng lên tấm thiệp mời: “Đây là do tiểu hầu gia đưa tới ạ, ngày hôm nay chính là Thất Tịch, kịp giành được “Lan Đường”, mời vương gia đêm nay nhất định phải nể mặt ngài mà tới”.

      Thiệp mời kia cực kỳ đặc biệt, bên ngoài được bao bằng lụa gấm màu hồng phấn, bên có thêu viền hoa cực kỳ tinh tế, vừa mở thiệp ra thấy hương thơm xộc vào mũi. Cảnh Thất vừa nhìn biết là thứ gì rồi, lập tức chắc chắn rằng tên tiểu tử Cát Tường xúi quẩy này canh đúng lúc mà nhảy vào làm mất mặt chủ đây mà. Khứu giác của Ô Khê quá nhạy, bị thứ hương kia xộc vào khiến mũi ngưa ngứa, nhịn được mới đưa tay dụi dụi, Ô Khê tò mò nhìn lâu chút, nhưng dù sao cũng là người có chừng có mực có lễ có tiết, cũng hỏi nhiều đến đồ của người khác. Lại nghe Cát Tường tiếp: “Tiểu hầu gia còn , nếu vu đồng chịu nể mặt cũng mời ngài ấy luôn, kiện này ba năm mới có lần, dịp trước vu đồng còn , hẳn là tham dự, nếu năm nay tới phải chờ thêm ba năm nữa. Hầu gia ngài ấy cố tình giữ lại phòng riêng rồi ạ”.

      Cái tên Hạ Doãn Hành chỉ lo thiên hạ quá thái bình này! Bấy giờ Ô Khê mới hỏi: “Mời chúng ta đâu cơ?”.

      Cát Tường cười tủm tỉm, giải thích rằng: “Đại Khánh chúng tôi cứ ba năm lại tổ chức lần Hương để tuyển chọn nhân tài, năm nào cũng có trạng nguyên văn võ, tiến vào triều làm môn sinh thiên tử, ngài cũng biết Lục đại nhân đúng nào, ngài ấy chính là trạng nhiên sao Văn Khúc của kỳ thi Hương đó. Vậy vu đồng có biết trạng nguyên má hồng là người thế nào ?”.

      Ô Khê nghe thấy là mơ hồ hiểu được vì cớ gì tấm thiệp mời kia lại tầm thường như vậy. đưa mắt nhìn Cảnh Thất, chỉ thấy kẻ “chính nhân quân tử” kia xấu hổ tránh đường nhìn của mình, cúi đầu uống trà.

      Ô khê nở nụ cười, : “Lần trước thái tử điện hạ là Nguyệt Nương”.

      “Chính thế”. Cát Tường , mặt mày phấn chấn, “Nguyệt Nương kia đều do các quý nhân ‘nâng’ lên cả, trong kinh thành chúng tôi có phong tục Nguyệt Nương trong kinh thành chúng tôi có phong tục Nguyệt Nương hiến ca sông Vọng Nguyệt, thế nhưng nương sinh đẹp ấy ư, nghìn cũng phải đến tám trăm, vì sợ ‘nhân tài’ mai , nên mới có kiện trọng đại ba năm tổ chức lần này. Ngày trước vốn gọi là ‘Quần phương yến’, về sau hoàng thượng cảm thấy ba chữ này tục quá, miệng vàng thốt ra lời ngọc, nên đổi thành ‘Lan Đường dạ phẩm’, có ý là…”.

      Cát Tường khựng lại, dù sao gã cũng phải người phong nhã, vò đầu bức tóc lúc lâu cũng nghĩ ra ý tứ trong điển cổ này.

      Cảnh Thất cười bảo: “ phải chính là câu “hữu diễm thục nữ lại lan đường, thất nhĩ nhân hà độc ngã tràng”(*) sao? Hoàng thượng thời trẻ thuận miệng giỡn, trêu đùa câu mà thôi”.

      (*) Trích trong bài Phượng Cầu Hoàng của Tư Mã Tương Như. “Lan Đường” chỉ căn phòng thơm, sạch . Hai câu này có ý: Trong căn phòng thơm có người thục nữ xinh đẹp, phòng ở gần mà nàng lại ở xa, đau thắt lòng ta.
      “Ý ngươi là tất cả các nương xinh đẹp nhất trong thành đều tham gia?”, Ô Khê hỏi.

      “Cũng phải vậy…”

      Cát Tường còn chưa hết câu bị Cảnh Thất vung tay lên cắt lời: “Ăn hồ đồ, chẳng qua chỉ là đám kỹ nữ kép đào giúp người mua vui mà thôi, làm gì có nương đàng hoàng, con nhà tử tế nào lại mặt dạn mày dày như thế, ngang nhiên đứng giữa chốn đông người cho kẻ khác chỉ trỏ, bình phẩm lung tung? Những kẻ ấy cũng chẳng hơn gì đám chim chóc chó mèo nuôi trong nhà đâu, ngươi đừng nghe tên tiểu tử Cát Tường hươu vượn. Chỉ là cùng mọi người gặp dịp chơi, đùa cợt trong chốc lát, nếu ngươi muốn, buổi tối ta dẫn ngươi xem náo nhiệt”.

      Ô Khê trầm mặc hồi, sau mới hỏi: “Vậy Tô nương kia cũng từng tham gia ư?”.

      Cát Tường : “Đây chẳng phải là quy tắc ngầm sao, Nguyệt Nương nào cũng từng tham gia cả, nếu lấy đâu ta cơ hội được lọt vào mắt các quý nhân, được các quý nhân nâng đỡ thành danh chứ?”.

      Cảnh Thất nhìn Ô Khê, ý cười như có như . Ô Khê liền hiểu, cái tên Cảnh Thất gì cũng vạch thẳng mà cứ nhất định phải quanh co lòng vòng này mượn câu ấy, trả lời mấy câu bản thân vừa về thái tử - Tô Thanh Loan chỉ là món đồ ai cũng có thể chơi, chẳng qua được nâng lên cao quá, thế nên quý giá, hiếm lạ hơn chút thôi, ngoài ra chẳng còn gì cả, thể sánh với thái tử nhưng chẳng có ai bảo lập thê rồi được vui đùa với chó mèo chim chóc nữa

      Kẻ sang người hèn cách nhau như thế đấy, chỉ bởi vì đây là vòng danh lợi ngập ngụa trong nhung lụa vàng son.

      Thế nhưng, “gặp dịp chơi” – Ô Khê thấy cái từ này là khó nghe. trầm mặc hồi, mới gật đầu đáp: “Được, tối nay ta tới tìm ngươi”.

      Cát Tường cười : “Đúng, đúng, chính là câu ấy, các ma ma lầu lầu dưới, chủ các gánh hát chưa nổi danh từ vùng khác tới, đều dẫn theo nương nhà mình tới khoe dung mạo phô tài nghệ, thậm chí có đôi ba tỷ nhi(*) được nuôi trong nhà quyền quý, chủ nhân sẵn lòng mang họ ra cho chúng nhân cùng thưởng thức, cũng tham gia. Đây là dịp hội hè náo nhiệt, muôn hồng ngàn tía, nếu thực có nương nào xuất chúng, vào được mắt các quý nhân chưa biết chừng trong ba năm tới có phen thành Nguyệt Nương ấy chứ”.

      (*) Chỉ kỹ nữ.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 27: Tế đài phỉ thúy

      Tuy đại hội dạ phẩm phải đến tối mới chính thức bắc đầu, thế nhưng giờ Thân còn chưa tới là lầu Phỉ Thúy – nơi được chọn làm Lan Đường lần này bị vây kín. Trong ba tầng, ngoài ba lớp, ngay đến cả các bờ tường đối diện bên kia đường cũng chật cứng người, quán rượu cách đó con phố ỷ vào việc có gác cao, ngồi tầng cao nhất cũng có thể nhìn được phần nào, liền kinh doanh nữa, bởi vì cứ ba năm khi ngày này đến, bán gì cũng chẳng kiếm được bằng bán chỗ ngồi. Cảnh Thất chậm rãi dùng xong bữa cơm, rồi dẫn theo Ô Khê tới đó. Dọc đường vừa vừa tán gẫu đủ thứ chuyện, đợi tới lúc đến nơi khung cảnh biển người đông nghịt ấy khiến Ô Khê giật nảy cả mình. Trước nay vốn sợ những chốn đông người, vô thức bật lời: “Sao người lại đông như thế?”.

      Chỉ đáng tiếc tiếng người xung quanh huyên náo quá, câu này Cảnh Thất lại nghe được .

      ra Cảnh Thất sớm lường trước tình huống này, nên cố ý dẫn theo vài tên thị vệ vạm vỡ to cao, tới đây rồi vừa khéo dùng để dẹp đường. Sợ bị tách ra vì đám đông vô đẩy, y liền vươn tay nắm chặt lấy Ô Khê, đêm thu se lạnh, lòng bàn tay y ấm nóng, ngón tay lại lạnh như băng, khiến Ô Khê rùng mình, cảm giác tay mẫn cảm lạ thường. chỉ cảm thấy so với mình, tay y hơn ít, ngón tay cũng có chút mảnh mai, nhưng lại mang theo cảm giác “có lực” chỉ riêng nam tử mới có, đầu ngón tay còn hơi chai sần, nhưng lại giống cầm bút nhiều mà ra.

      Vất vả lắm mới bước được vào trong lầu Phỉ Thúy, đến lúc này mới có người ra nghênh đón đám người Cảnh Thất. Bình An đưa thiệp mời ra, lập tức có người ân cần mời bọn họ lên gian phòng trang nhã lầu hai. Lúc đám người Cảnh Thất bước vào trong, Chu Tử Thư cùng Hạ Doãn Hành ngồi sẵn, bên cạnh còn có Tô Thanh Loan đặc biệt theo cùng và vài nương xinh xắn ưa nhìn hầu hạ. Hạ Doãn Hành cười : “Cuối cùng cũng đến rồi, thiếu chút nữa là Tử Thư huynh nghĩ hôm nay hai vị chịu nể mặt. Phạt rượu, phạt rượu!”.

      Thái tử điện hạ có mặt, đệ tử thánh nhân Lục Thâm cũng vắng chỗ, xét phương diện nào đó mấy kẻ này cũng có thể coi như cá mè lứa với nhau, ầm ĩ chơi đùa cũng thấy tự tại hơn ít. Cảnh Thất cũng từ chối, vui vẻ nhận lấy chén rượu uống cạn hơi, sau đó thoải mái ngồi xuống, cười bảo: “Bao giờ rượu hoa cũng có thứ hương vị rất riêng, uống thêm mấy chén nữa cũng sao hết – Doãn Hành huynh, mấy trò tụ tập góp vui này có bao giờ thiếu được mặt ta?”.

      Hạ Doãn Hành cười đáp: “Mọi người tới rồi, vậy hôm nay nhất định uổng công! Bắc Uyên, ta dám với vương gia câu, nếu tham gia kiện dạ phẩm trọng đại này, vương gia có hưởng cạn gió trăng cũng chỉ phí hoài mà thôi”.

      Cảnh Thất chỉ cười, lại tự rót và nhấp chén nữa, đáp lại lời Hạ Doãn Hành, trong lòng thầm bảo, cái tên tiểu tử mới ít tuổi đầu, đêm “dạ phẩm” ta trải qua còn nhiều hơn số lần ngươi nghe người ta nữa kìa, song mặt vẫn cười tùm tỉm nghe Hạ Doãn Hành đắc ý lôi kéo Ô Khê mà ba hoa bốc phét.

      “Vu đồng mau qua đây xem thử, có trông thấy cái đài bên dưới kia ?”

      Ô Khê nhìn theo ánh mắt , chỉ thấy chính giữa sảnh lớn dưới lầu có dựng đài cao, phía dưới bày kín hoa, thoạt nhìn lâu đài kia giống như được đắp lên từ hoa tươi vậy, mép đài nối liền với cầu thang , so với cầu thang thông thường hẹp hơn chút, mỏng manh hơn chút, nương bước đó tự nhiên mang chút thanh tao uyển chuyển. Đài tuy được bố trí cao, thế nhưng lại vừa khéo cho tất cả khách nhân ở sảnh lớn bên dưới và những gian phòng bên đều có thể nhìn ngắm ràng, Ô Khê đánh giá lúc mới : “Trông hình dạng của nó có hơi hao hao giống tế đàn dùng để thờ tế thần linh ở chỗ chúng ta”.

      Hạ Doãn Hành ngẩn người, ban nãy nhất thời vui mừng quá trớn, thường ngày tuy cũng thấy mặt Ô Khê bên chỗ Cảnh Thất, thế nhưng chào hỏi nhau xong là đối phương im thít, hôm nay lại được đáp lời, quả là hiếm thấy, bởi vì Hạ tiểu hầu gia vốn hơi có khuynh hướng nhiều liền kích động, thuận miệng hỏi luôn: “Tế đàn chỗ các ngươi dùng để làm gì?”.

      “Hả?” Ô Khê nghe mà sửng sốt, lúc lâu sau, lâu đến độ Hạ Doãn Hành cho rằng trả lời mình nữa, mới nghe tiếng Ô Khê hồi đáp: “Tế đàn dùng để cúng tế đại thần Già Hi, tế thần phải dùng đến máu của gia súc và ngũ độc. Cũng có thể là tế lễ tổ tiên…”

      Hạ Doãn Hành ý thức được bản thân hỏi nhầm câu rồi. Ô Khê mặt biến sắc, tiếp rằng: “Tổ tiên được tế lễ bình thường đều là những người kẻ thù bị giết chết, nên tế đàn phải đặt đầu của kẻ thù, còn phải vẫy máu của kẻ thù lên bậc thang, giẫm nó mà bước lên ”.

      Hạ Doãn Hành mặt mày xám ngắt.

      Cảnh Thất lại gật đầu, với bộ dạng vô cùng nghiêm chỉnh: “Vậy cũng tồi, nghe ngươi vậy, ta cũng cảm thấy hơi giông giống”.

      Ô Khê hiểu ra sao, hỏi lại: “Ngươi biết tế đàn của chúng ta trông như thế nào ?”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: Có thể giống ư, đều là chỗ bán thịt người cả. Đương nhiên, vì kiêng dè tín ngưỡng của dân chúng Nam Cương, lời này y ra khỏi miệng. Thế là Cảnh Thất cũng tới, nhoài người ra lan can, chỉ vào mấy chiếc gió lớn chất đầy hoa trong góc, với : “Trông thấy cái đó chưa, khi “dạ phẩm” bắt đầu có người mang hoa lên, đợi lát nữa nếu ngươi nhìn trúng ai, ném hoa xuống đài lúc nàng ta bước lên, có người phụ trách gom hoa lại, có điều việc ấy có nghĩa là các nương ganh đua lẫn nhau, cái chính của “Lan Đường dạ phẩm” vẫn nằm ở chữ “Phẩm”, mong được phen náo nhiệt mà nhã nhặn, dĩ hòa vi quý. Nếu là ngươi thích, các nương đều ngồi ở đằng sau cả, có thể viết danh hiệu của đối phương, chuyển thiệp mời, nếu nàng ta cũng bằng lòng…”

      Cảnh Thất cười rộ lên, có ý tốt đẹp gì, đôi mắt hoa đào khẽ đảo: “Vậy “chỉ làm uyên ương làm tiên” rồi”.

      Chu Tử Thư tò mò hỏi: “Tiểu vương gia chưa từng tham gia hội Lan Đường này sao? Có gì lại biết ràng như thế?”.

      Cảnh Thất khẽ ho tiếng: “Mấy lầu quán Chương Đài(*) đốt tiền ném bạc này, tới tới lui lui phải cũng chỉ có mấy trò đó thôi sao? Ta chưa ăn thịt lợn, nhưng cũng thấy heo chạy ngoài đường rồi”.

      (*) Chương Đài vốn là tên con đường nổi tiếng trong thành Trường An đợi nhà Hán, có rất nhiều kỹ viện.

      còn chưa dứt, Cảnh Thất thấy Ô Khê nhìn mình bằng ánh mắt “Còn ngươi phải hạng người kia”, có phần khinh bỉ, Cảnh Thất đưa tay lên mũi, sau đó cũng ngồi xuống, năng gì nữa.

      Đợi chưa được bao lâu, vòng đen xung quanh sảnh lớn bị chụp lại, khiến ánh sáng mờ , Lý ma ma của lầu Phỉ Thúy dẫn theo hai tiểu nha hoàn, đích thân lên thỉnh an mọi người, đám nam nhân ồn ào huyên náo liền yên tĩnh lại. lát sau liền có tiểu nô mang hoa lần lượt phát cho khách khứa. Từng người từng người lên đài, quyến rũ kiều những sắc xanh sắc đỏ, thanh tao, cười dung tục, mỗi má hồng khoe vẻ xinh tươi.

      Khách gian phòng tầng còn có phần kín đáo, chỉ thấp giọng bàn luận với nhau. Còn dưới sảnh lớn lại huyên náo tưng bừng, người ta lớn tiếng khen ngợi, bình phẩm, có vài lời cực kỳ thô tục, vài câu bình khó lọt vào tai.

      Ô Khê cứ nhìn theo mãi, cảm thấy những khúc ca điệu múa lấy lòng đám đông kia tẻ nhạt và vô vị. Vốn dĩ hiểu những lời Cảnh Thất , mới định bụng tới đấy xem thứ, rốt cục đến giờ phút này, cũng hiểu được “Đứng giữa chốn đông người cho kẻ khác chỉ trỏ, bình phẩm lung tung” nghĩa là thế nào. nghĩ ra việc này giống với những khi tết đến xuân về đất Nam Cương, các thiếu nữ trong tộc hát ca khiêu vũ, thậm chí còn có nàng mạng bạo bày tỏ lời thương với thiếu niên mình thương nhớ. Ánh mắt mọi người trong tộc nhìn các nàng đều hiền hòa cả, giống phụ thân, giống huynh đệ, giống người , tôn trọng các nàng, được các nàng dẫn dắt cùng hòa vào sướng vui.

      giống nơi này – cảm thấy những nương kiều thướt tha đài kia cũng đáng thương, bởi vì chỉ người ngoài xem thường các nàng mà ngay chính các nàng cũng khinh rẻ bản thân.

      Chốn Lan Đường này kỳ thực chẳng hề phong nhã.

      Bầu khí dần dần bị đẩy lên cao. Lúc này Cảnh Thất nhào tới, trong tay xách theo hai bình rượu, y đưa cho mình, tùy tiện dựa người lên lan can, cách đối phương khoảng rất gần. Ô Khê ngửi được hương rượu người Cảnh Thất, nhớ lại lúc nãy có thoáng liếc thấy hai tên tửu quỷ là y và Chu Tử Thư đấu với nhau, ngươi chén ta chén, xem ra hơi quá chén rồi. Cảnh Thất ngắm nữ nhân gảy cây Tiểu Nguyễn(*), hát khúc Vọng Giang Nam dưới đài, đột nhiên y cũng bắt đầu gõ nhịp lên thành lan can khắc hoa, thấp giọng hòa cùng tiếng đàn Nguyễn của nàng: “Chớ níu em, chớ cố chấp những chuyện xa vời. Em là gốc liễu ngả bóng bên dòng sông Khúc. Người này qua vờn cành kẻ kia qua bẻ lá, ân ái được bao lâu…”(**).

      (*) Đàn Nguyễn là loại nhạc cụ thuộc bộ gảy của Trung Quốc, là biến thể của đàn tỳ bà, là loại đàn có thân tròn, cần thẳng, bốn dây, mười hai trụ. Thời Hán nó được xưng là Tần Tỳ Bà hoặc Tần Hán Tử. Về sau đời Tây Tấn có ông Nguyễn Hàm ( trong Trúc Lâm Thất Hiền đời đó) rất giỏi gảy đàn này, từ đó đàn này được gọi là đàn Hàm.

      (**) Vọng Giang Nam, Mạc Phàn Ngã trong các khúc hát Đôn Hoàng được sáng tác vào đời nhà Đường. Khúc ca là lời của nữ tử chốn thanh lâu, khuyên người nam tử chớ nên đa tình, chớ vì nàng mà giúp nàng chuộc thân, cũng lấy hình ảnh cây liễu rũ bóng bên bờ sông Khúc để làm cảnh đời bi thảm lưu lạc phong trần của bản thân.

      Thanh của y thấp trầm như kề tài thủ thỉ, ngân nga câu bi thương thê thiết, lại chẳng biết vì cớ gì mà cố ép rung so với nữ tử kia, nếu hát mấy lời như “biếc tựa lam”. “hồng hơn lửa”(*) lại càng hợp với tiếng đàn của nàng hơn. Người tri , chỉ nghe lời ca, mà còn nghe tình bên trong. Ô Khê đột nhiên thấy lỗ tai hơi ngưa ngứa, khỏi nghiêng đầu: “Ngươi gì cơ?”.

      (*) Nắng lên bờ hoa hồng hơn lữa, xuân tới nước hồ biếc tựa lam. Trích trong bài Ức Giang Nam của Bạch Cư Dị. Nguyên văn là: “Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lam.” Tác giả dùng hai câu thơ này để tái lại cảnh sắc tuyệt vời của Giang Nam, xinh đẹp nhất là chính là nước sông xanh ngắt, gió xuân thổi qua biêng biếc tựa sắc cỏ lam, lộng lẫy nhất chính là hoa sông thắm đỏ, nắng lên chiều xuống lửa cháy cũng kém màu. Chữ Lam có thể hiểu theo hai nghĩa, là cỏ lam, hai là sắc chàm. Thời xưa người ta thường dùng lá cỏ lam để làm thuốc nhuộm. Trong câu thơ tác giả dùng mày của cỏ lam để hình dung nước sông sâu mà trong văn vắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :