1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất cười: “Ngài nhìn cái là biết”. Trong lúc , y kéo vào trong vườn, khu vườn này của y cực kỳ phong nhã, cửa vào là hai gốc mai, sau vườn là rừng trúc trải thành dải, đình đài lầu gác, chén rượu dập dềnh theo dòng nước uốn quanh, tuy rằng quy mô lớn, nhưng tuyệt vời ở chỗ tinh tế công phu, tự bản thân toát lên vẻ cổ kính mà mộc mạc, cứng nhắc khô khan. Cảnh Thất kéo Hách Liên Chiêu vào ghế sau đó lại bảo Trác Tư Lai ngồi xuống. Trác Tư Lai nghe vậy mà hoảng hốt, vội dám, rồi đưa qua đẩy lại mãi tới khi Hách Liên Chiêu gật đầu mới ngồi xuống bên.

      Rượu và thức ăn bày sẵn bàn, Cảnh Thất : “Ôm tới đây”. Chỉ lát sau, thấy mỹ nữ ăn vận lụa là chậm rãi bước vào như lướt , bỗng chốc mùi hương là lạ ùa vào trong vườn. Tất cả những người có mặt đều kìm được mà hít hơi sâu.

      Trác Tư Lai khỏi khen rằng: “Hay cho má hồng bông đẹp nghiêng nghiêng ngả bóng, hương thanh u thoang thoảng bay(*)”.

      (*) Nguyên văn: “Thiến ảnh hoành tà, ám hương phù động”. Xuất phát từ hai câu thơ trong bài thơ thất luật Sơn Viên Tiểu Mai của thi nhân Lâm Bô đời Bắc Tống: “Sơ ảnh hoàng tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn” tả về vẻ đẹp của hoa mai. Ở đây Tác Tư Lai đổi “Sơ Ảnh” (Vốn chỉ bóng của những nhành mai thưa thớt) thành “Thiến ảnh” (bóng của người con xinh đẹp).

      Mỹ nhân kia đúi đầu cười khẽ tiếng, quỳ gối hành lễ trước tiên, bấy giờ đám người Hách Liên Chiêu mới trông ra, trong lòng nàng có con mèo . Cảnh Thất cười : “Điện hạ, Trác huynh, lần này hai vị hiểu nhầm rồi; thứ hương này phát ra từ cơ thể người”

      Hách Liên Chiêu lấy làm ngạc nhiên: “Vậy nó từ đâu bay tới?”.

      Cảnh Thất đưa tay gọi mỹ nhân kia: “Ôm lại đây để đại điện hạ ngửi thử”.

      Mỹ nhân tiến về phía trước, nâng mèo trong lòng lên cho Hách Liên Chiêu xem, con mèo cùng lắm chỉ lớn bằng hai bàn tay của người lớn, toàn thân trắng muốt, trán lại có dúm lông nâu, tựa mỹ nhân tiêm(*) vầng trán người vậy. Giọng mỹ nhân vang lên khẽ khàng: “Điện hạ ngửi thử xem, có phải là hương thơm thân nó hay ?”

      (*) Mỹ nhân tiêm chỉ tượng đường mép tóc đột nhiên hạ xuống thành mũi nhọn ở chính giữa trán, tạo thành hình chữ M. Bởi các mỹ nhân thời cổ thường có mép tóc như thế, vậy nên dân gian gọi đó là mỹ nhân tiêm.

      Hách Liên Chiêu nhoài người về phía trước ngửi thử, quả nhiên thấy hương lạ xông vào mũi, tấm tắc khen kỳ lạ. Cảnh Thất cười nóí: “Còn có chuyện thú vị hơn kia”. Sau đó y đưa mắt ra hiệu cho mỹ nhân, có tiểu phó hầu bên cạnh dâng lên ống tiêu, mỹ nhân đỡ lấy, thả mèo xuống mặt đất. Nàng mới thổi thử vài , tức khắc thấy mèo kia phấn chấn tinh thần, cổ vươn thắng tắp, đôi mắt mở lớn, tròn xoe.

      Tiếng tiêu thành điệu, nó liền nâng vuốt trước lên, thân thể uốn xoay theo khúc nhạc, hệt như nghe hiểu vậy.

      Hách Liên Chiêu trợn tròn đôi mắt, đợi đến khi mèo biểu diễn xong, liền cúi xuống, đích thân bế bổng mèo lên: “Đây đúng là thứ hiếm có”. Cũng phải thích thú ham mê gì thứ này, chỉ là trong chốc lát đột nhiên nhớ tới, tiết vạn thọ của phụ hoàng tới gần kề, nếu dâng thứ này lên, có thể khiến ngài hài lòng hơn cả núi vàng núi bạc.

      Cảnh Thất cười : “Điện hạ giúp bản vương hả giận, chỉ đáng tiếc vương phủ này nghèo xác nghèo xơ, kiếm ra thứ gì coi được, may sao ngày ấy trông thấy nó ở phủ vu đồng, ta liền mặt dày mày dạn xin nó về đây, coi như vô sỉ lần, mượn hoa hiến phật”.

      Ý cười mặt Hách Liên Chiêu liền cứng lại, thả mèo xuống bàn, thờ ơ cầm đũa gắp miếng thịt cho nó ăn, ánh mắt liếc nhìn Cảnh Thất mang theo ý tứ sâu xa, thấy người kia vẻ mặt thản nhiên như có việc gì, mới chầm chậm : “Đây là thứ vu đồng tặng cho, vậy mà vương gia lại dối gạt mà đưa tặng cho kẻ khác, chuyện này có vẻ được hay cho lắm phải? Quân tử đoạt vật thích của người khác, thứ này... chỉ sợ ta tiện nhận”.

      Cảnh Thất xua tay: “Sao có thể chứ, nếu mà biết ta dối , đem đồ tặng để tặng cho người khác, lại chẳng tết người rơm trù ám ta, từ nay về sau đôi bên qua lại ngay ấy chứ? Đương nhiên ta ngay lúc xin mèo về rồi”.

      Hách Liên Chiêu có chút bất ngờ, gương mặt ra ý cười nhàn nhạt nhìn ra cảm xúc: “ Thứ hiếm có của vu đồng ta nào dám nhận, từ xưa đên nay có công sao dám nhận lộc”.

      Cảnh Thất ngẫm hồi, sau đó tùy tiện báo rằng: “ Sao điện hạ lại có công nhận lộc chứ, bản vương nợ ngài phần ân tình, lần trước cũng nợ bản vương phần tình nghĩa, bây giờ vừa khéo thay bản vương cảm ơn điện hạ thôi”.

      Hách Liên Chiêu tài nào đoán được Nam Ninh vương này là ngốc hay ngốc giả, khỏi đưa mắt nhìn y cái – nợ ân tình chứ có phải nợ tiền nợ bạc đâu, tính thế mà cũng được ư? Sau lại nghe Cảnh Thất : “Thêm nưa, vẫn cứ canh cánh trong lòng mãi chuyện lúc mới tới kinh thành, khi đó tuổi còn , đại điện làm điều ngang bướng, về sau mới biết làm mất thể diện của đại điện hạ, cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy, con người lại giỏi ăn , sợ đường đột tìm đến phủ khiến điện hạ càng mất hứng hơn, nên cứ lo lắng mãi xem phải tỏ ý xin lỗi đại điện hạ thế nào”.

      Mặc dù biết Ô Khê mong muốn, Cảnh Thất vẫn cố ý kéo vào cuộc. Hách Liên Kỳ lén lút chứa chấp Hắc Vu Nam Cương – nếu ngày chuyện ấy bị phang phui, Hách Liên Chiêu nhất định bỏ qua cơ hội, cắn chặt buông, người Đại Khánh lại phân biệt đươc khác nhau giữa Hắc Vu và Bạch Vu, chỉ biết rằng bọn họ đều có cái tên chung, ấy là dân Nam Man. Đến lúc ấy, chắc chắn Hách Liên Chiêu chẳng ngại phiền hà, nhất định tranh thủ chút thời gian trong lúc trăm công nghìn việc kéo vu đồng mà nhìn ngứa mắt kia xuống nước.

      Tư thông ngoại tộc, lén nuôi thích khách, thao túng vu cổ, thứ nào lôi ra cũng đều là tội chết.

      Cảnh Thất thầm thở dài tiếng, nghĩ: Tiểu độc vật ngươi chớ oán ta, đây cũng là phòng ngừa để giữ cho ngươi cái mạng mà thôi. Chẳng ngờ Hách Liên Chiêu trầm ngâm chốc lát, bỗng : “Nghe phủ vu đồng ngay bên cạnh vương phủ đúng , cũng chẳng được mấy bước chân, sao trực tiếp gọi luôn tới đây cùng vui?”.

      Cảnh Thất sững người.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 24: Hồi ức đau lòng dám nhớ lại


      Có điều chỉ sau cái chớp mắt Cảnh Thất lập tức điều chỉnh xong biểu cảm của bản thân. Y thản nhiên như , cau mày lại, hỏi có phần buồn bực: “Gọi tới làm gì, bản vương qua lại với tên tiểu tử ấy bao lâu rồi, thế mà cạy miệng được nửa lời, lại còn thường xuyên những lời khiến bản vương đây phải giậm chân đấm ngực. Nếu lời gì khó nghe, chẳng phải khiến đại điện hạ mất hứng sao?”.

      “Đâu có, trẻ con sai mấy câu so đo từng chút , chẳng lẽ ta lại là người bụng dạ hẹp hòi thế ư?” Hách Liên Chiêu nhìn y, cười mà như : “Sao vậy, vương gia cảm thấy ta xứng để vu đồng nể mặt chăng?”.

      Đúng là xứng. Cảnh Thất thầm nhiếc móc Hách Liên Chiêu từ đầu đến chân lượt, đây phải là rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Xem ra y đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Hách Liên Chiêu rồi. được lợi còn ra vẻ ta đây chẳng thiết. Dù vậy mặt y vẫn phải cười phụ họa theo: “Điện hạ vậy phải bức ép bổn vương sao? Tội danh này sao bản vương gánh nổi chứ. Bình An, ngươi sang chỗ vu đồng, đại điện hạ ở chỗ ta, mời qua đây chuyến”.

      Nếu là chuyện khác thí có to bằng ông trời Cảnh Thất cũng chẳng lo, thế nhưng Ô Khê... Lúc này Cảnh Thất cứ nghĩ đến tên tiểu tử ấy là đầu lại đau như búa bố, chữ “trục(*)”' sao đủ để diễn tả hết được. Hách Liên Chiêu tuy thích công to việc lớn, ưa được người ta nịnh nọt, thế nhưng Nam Ninh vương và thái tử thân thiết với nhau là chuyện khắp kinh thành ai biết, đương nhiên trong mắt đại hoàng tử, thái tử còn chưa đáng đề phòng, song dù sao cũng là chính khách dạn dày trong chính trị, vẫn nên có đôi phần thận trọng, bởi vậy liền có ý thăm dò Ô Khê. Cảnh Thất ngoài mặt làm ra vẻ có việc gì, nhưng miệng mồm lại đắng ngắt, chỉ trong khoảnh khắc có vô số kết quả y cho rằng có thể xảy ra quét ngang tâm tưởng - ví như Ô Khê dứt khoát giả chết , nếu thế còn may, tới y còn có thể bịa ra lý do nào khác để lấp liếm cho qua, Cảnh Thất chỉ sợ tới rồi, vừa thấy mặt Hách Liên Chiêu cho ngay câu “Ta biết ngươi, Hách Liên Chiêu, ngươi là kẻ thù lớn của chúng ta”, hoặc là trực tiếp rút luôn cái móc của ra, xông tới diệt cỏ tận gốc...

      (*) Trục là từ địa phương của Bắc Kinh, chỉ người cố chấp, chỉ làm theo ý của mình mà nghe ý kiến của người khác.

      Quả thực chưa chắc làm ra chuyện này.

      Oán hận đời người bao giờ cho thoát, bao giờ cho thoát. Cảnh Thất mặt làm bộ lạnh lùng vô tâm, chuyện trời dưới biển cùng Hách Liên Chiêu và Trác Tư Lai, mặt vắt óc tìm đường, y bắt đầu suy tính xem nếu Ô Khê gây ra chuyện gì phải thu vén hậu quả ra sao. Ngọc Hoàng Đại Đế, Quán Thế Bồ Tát, Ô Khê tiểu tổ tông, ta giờ chẳng dám hy vọng xa vời ngươi trở mặt, chỉ mong phương thức trở mặt của ngươi có thể... uyển chuyển chút. Cũng may mấy chuyện như ngươi chén qua ta chén lại, tâng bốc lẫn nhau trở thành thứ bản năng của y, giờ y lòng ba bốn việc như vậy mà hai kẻ kia cũng phát giác có điều gì bất thường.

      Đợi lát sau y liền thấy Bình An trở lại: “Xin điện hạ, vương gia chờ trong chốc lát, vu đồng qua ngay”.

      Hách Liên Chiêu gật đầu, trái tim Cảnh Thất trĩu ngay nửa.

      Đợi thêm lát nữa, quả nhiên thấy người vào báo vu đồng tới, Cảnh Thất dõi mắt nhìn qua, được, lại là lối ăn vận trong ba tầng ngoài ba lớp, chỉ hận thể dùng ánh mắt trút hết bực bội trong lòng, thế là nửa trái tim còn ôm hy vọng vào may mắn cũng chìm luôn. Nhưng Nam Ninh vương tốt xấu gì cũng là người từng trải sóng to gió lớn vừa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho tình huống xấu nhất xong, liền bắt đầu tính toán ngay đường lui và cách giải quyết hậu quả. Lòng còn suy tính, người đứng lên, Vươn tay kéo Ô Khê lại: “Ngươi cũng nhanh chân , mau tới tham kiến đại điện hạ ”. Y ngoài mặt là kéo Ô Khê tới gặp Hách Liên Chiêu, nhưng thực tế lại lẳng lặng đứng chắn giữa hai người bọn họ, thầm quan sát biểu cảm của Ô Khê lượt, đáng tiếc là cả khuôn mặt Ô Khê chỉ để lộ mỗi hai con mắt, hai con mắt ấy còn đen như thế, bình tĩnh như thế. Đây vẫn là lần đầu Cảnh Thất có phần đoán ra có ý gì.

      Hách Liên Chiêu lại trưng ra bộ mặt mà ai nhìn vào cũng đủ muốn vác khay lên nện, giả bộ cao thâm khó dò, ý cười như có như , thực tế chỉ là vô duyên vô cớ kiếm chuyện thị phi mà thôi. Vị đại hoàng tử này gật đầu ra uy với Ô Khê, : “Vu đồng tới rồi đấy à, ngồi xuống ”.

      Trông Hách Liên Chiêu còn ra dáng hơn cả chủ nhân chính thức là Cảnh Thất. Ô Khê tuy là con tin do Nam Cương đưa tới, ở chốn kinh thành này xác thực là nhân vật có cũng được mà cũng chẳng sao, thế nhưng dù sao là đại vu sư Nam Cưomg trong tưong lai, nếu bàn về thân phận, cũng chắc được đôi bên ai cao ai thấp. Câu này của Hách Liên Chiêu, quả thực ngạo mạn đến tột cùng.

      Cảnh Thất cảm thấy cánh tay mình nắm lấy cứng đờ tức . Y liền kéo ngồi xuống bên cạnh mình, cười bảo: “Lần trước Tử Thư huynh có đem tặng ta mấy vò rượu ngon, ngươi còn chưa nếm thử đúng , lần này vừa khéo có phúc uống rồi”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Y đứng dậy rót rượu cho Ô Khê, lưng hơi xoay về phía Hách Liên Chiêu, giấu ý cười giả dối gương mặt, lắc đầu với Ô Khê, động tác rất khẽ. Ánh mắt Ô Khê đăm đăm nhìn vào thứ rượu trong veo trong chén, cũng chẳng biết có trông thấy hay .

      Sau đó thiếu niên nâng chén rượu lên, đứng dậy, vói Hách Liên Chiêu rằng: “Ô Khê kính đại điện hạ chén, xin cạn trước để tỏ lòng, trước đây có làm điều gì phải cũng mong điện hạ chớ để trong lòng, nề tình Ô Khê tuổi , chưa hiểu chuyện”.

      Cảnh Thất nghe mà ngây ngẩn cả người. Hách liên Chiêu lại bật cười, cũng nâng chén rượu lên, hướng về phía Ô Khê, tỏ ý bản thân: “Sao lại lời ấy, vu đồng đắc tội ta khi nào vậy nhỉ, sao đến bản thân ta cũng nhớ được? Tư Lai, ngươi có nhớ ?”.

      Trác Tư Lai cười phụ họa, Ô Khê hơi vén khăn che mặt ra, uống cạn rượu trong chén, Hách Liên Chiêu cũng cúi đầu, tỏ ý đồng tình mà nhấp môi chút ít, sau đó liền đặt chén rượu xuống. nâng mèo thơm trong lòng lên, cười bảo: “Lễ vật này của vu đồng nặng quá khiến người ta phải lo lắng yên”.

      Ô Khê thoáng cúi người, thản nhiên đáp: “ coi là thứ gì quý giá, đại điện hạ chê là tốt rồi”.

      Hách Liên Chiêu thưởng thức mèo tinh khôn trong tay, tâm lý khoái trá vô cùng.

      Thứ khoái trá ấy chẳng liên quan gì đến chuyện Ô Khê ra sao cả. Ai chẳng biết vu đồng này biết nể nang, thể diện ai cũng đếm xỉa, tính tình đáng ghét còn ngoan cố, hệt như hòn đá trong nhà xí vậy, Hách Liên Kỳ kia ba phen bốn lượt tỏ ý muốn thân cận, đều bị đuổi về chút khách khí, khiến cho thằng nhãi Hách Liên Kỳ chui ra từ bụng tiện nhân ấy tức sôi máu. Thế nhưng kẻ như vậy hôm nay lại cúi đầu trước bản thân.

      Hách Liên Chiêu nhìn mèo vì được bản thân vuốt ve mà híp mắt lại, dịu ngoan nằm sấp, đột nhiên sinh ra

      thứ cảm giác thỏa mãn kỳ dị, rằng chỉ cần muốn, những kẻ kia đều ngoan ngoãn nghe lời như con mèo này vậy.

      kiềm được cảm giác phơi phới dâng lên trong dạ.

      Ăn bữa cơm, cả chủ lẫn khách đều ôm mưu tính của riêng mình, chỉ có mình đại điện hạ Hách Liên Chiêu là khoái trá tận tình. Mãi đến khi tiễn được Hách Liên Chiêu rồi, Cảnh Thất mới thở phào nhõm. Gió thổi ngang qua y mới phát ra, ban nãy quá tập trung tinh thần và sức lực, sau lưng ứa chút mồ hôi lạnh. Mấy ngày gần đây mọi chuyện quá xuôi chèo mát mái, y đột nhiên phát ra bản thân rốt cuộc cũng có phần sơ suất, hôm nay thiếu chút nữa để tên mãng phu họ Hách Liên này làm hỏng việc. Y quay đầu lại, thiếu niên kia vẫn giấu thân mình trong lớp y phục đen kịt màu, đôi mắt cụp xuống nhìn mặt đất, lời. Cảnh Thất nhìn , đột nhiên cảm thấy sao mà giống tảng đá vá trời trong truyền thuyết đến thế, bầu trời sụp xuống rồi, người người kinh sợ bất an, chỉ có mình vẫn liều mình đứng thẳng: “Ô Khê...”.

      Lúc này Ô Khê mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn y, lát sau mới thấp giọng : “Ta về trước đây”.

      Trong giây phút ấy, Nam Ninh vương gia khôn ngoan mẫn tiệp lại biết bản thân nên cái gì, chỉ biết trơ mắt nhìn thiếu niên phía trước từ từ bước , sống lưng thẳng tắp như cán thương vậy. Đột nhiên, Cảnh Thất lại nhớ tới Phùng đại tướng quân trong linh đường tối đen như mực, nam nhân tinh thần sa sút ấy từng với y rằng - “Nam nhi sinh ra thế gian này, cầu chư hầu biết tiếng, thế nhưng cầu đạp đất đội trời, cầu vinh hoa phú quý, nhưng cầu sống được kiêu hãnh chết ngẩng cao đầu”.

      Đại tướng quân còn , dù cho quá cứng dễ gãy. . nhưng thà gãy chứ quyết cong.

      Cảnh Thất ngửa mặt lên, nhắm nghiền mắt lại, y hiểu được bản thân hôm nay làm chuyện rất sai lầm, ấy là cưỡng ép thắt lưng của đứa trẻ ấy phải cong gập xuống. Giả dối lọc lừa, quyền tiền trong tay dễ dàng hành , những thứ ấy đều khắc vào tận xương tủy y, giống như lớp màu bảo vệ tái nhợt mà giả dối, từ y quen vói việc vui giận lên khuôn mặt, quen với việc ngươi lừa ta gạt thế này.

      Thế nhưng Ô Khê giống vậy, đứa này bướng bỉnh và kiêu ngạo nhưng hận ràng, từ trước đến nay chưa từng biết cúi đầu, cũng chưa từng...

      Bình An đứng bên, dám bước tới làm phiền.

      Đột nhiên, Cảnh Thất sải bước nhanh ra ngoài, Bình An vội vã đuổi theo sau: “Chủ tử, cậu đâu vậy?” .

      “Ngươi đừng theo.”

      Cảnh Thất đuổi mãi đến tận phủ vu đồng, lần đầu tiên y bỏ qua mấy câu hàn huyên vô dụng sau khi gõ cửa, hùng hổ xông tới hỏi: “Vu đồng nhà các ngươi đâu?”.

      Nô A Cáp chưa kịp phản ứng, đầu liên ngây người chốc, sau đó mới trả lời rằng: “Ban nãy trở về hình như ngài ấy được vui cho lắm, mình ra sân sau, cho chúng tôi theo...”.

      Lời của còn chưa hết, Cảnh Thất về phía sân sau.

      Ô Khê biết cái gì gọi là “ ngày khom lưng làm trâu ngựa, lựng hao gầy tóc bạc sương pha”(*), càng chưa từng “lên cao phóng tầm mắt nhìn núi Bát Công mà rầu rĩ chán chường(**)”, cũng “lừa mình dối người mà hát điệu buồn thay rơi nước mắt, ngóng trông xa thay trở về nhà(***)”.

      (*) Nguyên văn: “Nhất đản quy vi thần lỗ, trầm phan tấn tiêu ma” trong bài Phả trận tử của Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục.

      Trầm : Trầm Ước thời Nam Triều người mang tật cũ, chỉ trong hơn trăm ngày ốm mà thắt lưng gầy trơ.

      Phan tấn: Nhà Tây Tấn xưa kia có người tên Phan Nhạc, tuổi mới ba mươi hai mà đầu hai thứ tóc.

      Về sau, hậu nhân dùng hai cụm “Trầm ” (thắt lưng họ Trần), “Phan tấn” (Tóc mai họ Tấn) đề về thân thể gầy gò, đầu mang tóc bạc.

      (**) Nguyên gốc: “Đăng cao trướng vọng Bát Công sơn, kỳ thụ đan nhai vị khả phàn” trích trong bài Qúa Hoài hữu cảm của Ngô Vĩ Nghiệp đời Thanh. Trong truyền thuyết núi Bát Công là nơi mà Hoài Nam Vương Tây Hán - Lưu An và tám vị môn khách đắc đạo thành tiên. Ý tứ của Ngô VĨ Nghiệp là: Nhìn núi Bát Công, ta cũng muốn rời thế gian đầy đau khổ này, thế nhưng tài nào làm được.

      (***) Nguyên văn: “Bi ca đương khấp, viễn vọng đương quy.” Xuất phát từ câu “Bi ca khả dĩ đương khấp, viễn vọng khả dĩ đương quy” trong bài nhạc phủ cổ đời Hán là Bi ca . Đây là bài thơ miêu tả nỗi nhớ quê hương của người xa xứ. Vì muốn khóc nên cất khúc bi ca, vì thể trở về mới phóng mắt trông xa.

      Cố hương ngoài xa ba nghìn dặm, thế nhưng, chuyện cũ nay cũng qua rồi. ngẩn ngơ nhớ lại lần đầu tiên bước vào trong đại điện mấy năm về trước, ỷ vào cái tính tình chịu thua chịu cúi thấp đầu mà mặc sức làm bậy, giờ đột nhiên cảm thấy, đó đều là chuyện của đời trước. Ô Khê gầm lên tiếng, giọng khản đặc, liều mạng vung nắm đấm về phía bức tường cứng rắn ở sân sau, cứ như làm vậy có thể trút hết thứ luẩn quẩn chịu tan trong lồng ngực. Vụn đá vỡ ra, lại như biết đau là gì vậy.

      Đột nhiên, cánh tay bị người giữ lại, Ô Khê nhắm nghíền hai mắt, tay chống tường, nặng nề thở dốc, lát sau mới ngẩng đầu lên, quật cường nhìn Cảnh Thất giữ chặt tay mình, lời. Gương mặt thanh tú khiến người ta thích, lúc nào cũng phảng phất đôi phần cợt nhả của Nam Ninh vương mà nhìn quen, nay chỉ còn nghiêm nghị.

      lão hồ ly nhìn quen trăm năm sương gió, thời thế nhiễu nhương, sóng dữ cuộn trào vẫn bình tĩnh như thường, cùng con sói còn non đến tận cùng đường, đầu rơi máu chảy cũng quay đầu lại, cứ thế đối diện nhau mà đứng, mà giằng co, chẳng ai chịu nhường ai nửa bước.

      lúc lâu sau, Cảnh Thất mới thở dài tiếng, nâng cổ tay Ô Khê lên, nhắm thẳng nắm tay bị thương của về phía mình, thản nhiên bảo: “Đánh vào đây này, trút giận”.

      Bàn tay Ô Khê nắm rất chặt, đến mức cả cánh tay đều run rẩy. Bỗng rời mình khỏi tay Cảnh Thất, vung tới quyền, ánh mắt Cảnh Thất chớp mảy may, nhưng nắm đấm của Ô Khê lại sượt qua gò má y, đánh vào trung, nắm đấm mãnh liệt xé gió lao , khiến mấy sợi tóc mai buông lơi bên thái dương Cảnh Thất cũng theo đó mà lay động.

      Ô Khê hít hơi sâu, thấp giọng : “ Ta đánh ngươi, ngươi làm vậy là vì muốn tốt cho ta”.

      Cảnh Thất hơi sửng sốt, lại nghe tiếp lời: “Trong mắt các ngươi, có lẽ Hắc Vu và chúng ta có gì khác biệt. Bọn - những kẻ mang họ Hách Liên kia, để tranh giành hoàng vị chuyện gì cũng làm được, nếu Hách Liên Chiêu phát ra Hách Liên Kỳ có quan hệ với Hắc Vu nhất định dễ dàng tha cho ... Ta biết, chẳng qua ngươi chỉ đứng trước mặt Hách Liên Chiêu giữ lại mạng sống cho ta thôi”.

      Ô Khê được chọn làm người kế thừa của đại vu sư từ hằng nghìn hàng vạn đứa trẻ Nam Cương, tư chất đương nhiên rất tốt, cũng cực kỳ thông minh, chỉ là có số chuyện, mặc dù trong lòng biết, nhưng lại muốn làm, giữ chặt suy nghĩ cam chịu, cũng nguyện cúi đầu, cứ như làm vậy có thể nhận thua trước thời đại thối nát này.

      Đế đô như thùng thuốc nhuộm, sau khi nhìn hết những cảnh hoa tươi đẹp ấy, mấy người còn giữ được cái cao ngạo thuở ban sơ?

      Ô Khê lắc đầu, lặp lại lần như trút cạn toàn bộ sức lực trong cơ thể: “ Ngươi làm thế vì muốn tốt cho ta…”.

      : “Giờ ta mới hiểu, ra ngươi dã đúng”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 25: Nỗi tương tư thầm kín


      Tiếng tỳ bà như châu rơi mâm ngọc, trút xuống từ trong căn gác lụa xinh, trong veo thánh thót, chẳng biết là giai điệu của miền nào, mà như dòng suối nơi thôn quê nào đó, dội vào lòng người từng chút từng chút . Chu Tử Thư lẳng lặng đứng ở cửa lắng nghe lát, lúc này mới đẩy cửa bước vào. Tiếng tỳ bà bỗng nhiên ngưng bặt, dư còn quanh quẩn trong phòng, thiếu nữ đánh đàn đứng dậy, cúi đầu hành lễ: “Chu công từ”.

      Chu Tử Thư vội : “Tô nương xin đừng đa lễ”.

      Nàng trang điểm nền nã, nơi khóe mắt có vệt hồng tươi từ đậm chuyển dần về nhạt, thoáng chếch lên, tan ra trong làn tóc mai tựa mây trời, càng tôn thêm vẻ đẹp gương mặt nàng, trắng ngần như tuyết. Khác với khi cất giọng hát, lúc , giọng nàng hơi trầm thấp, lanh lảnh, sắc nhọn như những người con khác, ngược lại hấp dẫn dị thường. Dịu dàng thấu hiểu, hành xử vừa chừng, vừa giống những được gọi là khuê các đài trang cửa lớn ra cửa trong bước, nhạt nhẽo vô vị, lại cũng chẳng giống nữ tử chốn gió trăng, cả người thẩm vị phong trần khiến người ta chán nản.

      Chu Tử Thư khỏi thở dài - nữ nhân như vậy, nam nhân nào có thể cự tuyệt được đây?

      Hách Liên Dực : “Thanh Loan, nàng tạm nghỉ trước , ta có vài câu muốn cùng Chu Tử Thư”.

      Tô Thanh Loan lặng lẽ ôm đàn lui xuống. Hách Liên Dực khẽ gật đầu: “Tử Thư ngồi ”.

      Chu Tử Thư ngồi xuống bên, cười : “Thái tử điện hạ quả thực có diễm phúc”.

      Dường như Hách Liên Dực nở nụ cười, thế nhưng ít nhiều chỉ là cho có lệ, ý cười chỉ thoáng qua liền vụt mất, ngẩng đâu nhìn ra ngoài song cửa, có chút xuất thần. Chu Tử Thư là kẻ biết điều, lẳng lặng lên tiếng lự rót cho mình chén rượu trái cây, nheo mắt lại nhấm nháp, hưởng thụ ra trò. lát sau, Hách Liên Dực mới thấp giọng than rằng: “Chuyện của Thái Kiến Hưng là do Bắc Uyên nhúng tay vào”. dùng câu hỏi, mà là cực kỳ khẳng định.

      Chu Tử Thư cười bảo: “Chuyện này chưa hẳn hay, dù sao gần đây mấy gánh hát trong kinh thành đều nhận được thoại bản mới, nóng bỏng tay, kể về tiểu thiếp nhà quan to gặp họa bỏ trốn cùng gian phu, còn có lời đồn rằng, ngày hôm đó người ta trông thấy đại quản gia của vương phủ dìu nữ nhân mang thai lên kiệu, có kẻ nhìn được , bảo nữ nhân ấy chính là Hồ thị của Thái phủ”.

      Hách Liên Dực liếc cái, thản nhiên : “Ngươi giả bộ cho ai xem, phải là trò quỷ do y nhờ ngươi bày ra sao, ồn ào náo động, mùi tanh tưởi bay ngập thành”.

      Chu Tử Thư biết từ xưa đến nay vị này vốn ghét mấy việc như thế, chỉ im lặng cười coi như cam chịu. Hách Liên Dực trầm mặc chốc, sau lại hỏi: “Rốt cuộc vì sao y nhất quyết phải đuổi cùng giết tận Thái Kiến Hưng như thế? Chuyện này nghĩ cả mấy ngày, ít nhiều có vài phân manh mối, rồi lại tài nào hiểu được”.

      Chu Tử Thư tùy tiện đáp: “Vương gia suy tính sâu xa, nếu đến cả thái tử còn nghĩ ra được, vậy làm sao thảo dân hiểu được đây? Có điều trước nay vương gia chưa làm chuyện lý lẽ bao giờ, làm người cũng có chừng có mực, thái tử điện hạ xin cứ yên tâm”.

      Hách Liên Dực lại nở nụ cười có phần chua chát, : “ Ta có cái gì để mà lo lắng chứ? Từ y là tên tiểu quỷ có gì cũng chi ba phần, mấy năm nay lớn rồi, đến cả ta cũng chẳng nhìn thấu y được nữa”.

      Chu Tử Thư nghe mà kinh hãi, hành tẩu giang hồ bao năm, lại làm những việc cẩn mật thể qua loa, bản thân cũng là kẻ suy tính trước sau, dù vậy cũng giống như những người từ đắm mình trong cung đình triều chính, ngẫu nhiên cũng có khi sơ sót. Hách Liên Dực vừa lên tiếng, Chu Tử Thư phát ra ngay bản thân vừa lỡ lời, “mưu tính sâu xa” - những từ này ngàn vạn lần thể ra trước mặt thái tử được. lập tức cúi đầu, giọng hỏi: “Vương gia mưu tính cũng là vì thái tử, nếu thái tử tin được vương gia...”'.

      Chu Tử Thư đột nhiên nhớ tới Tô Thanh Loan, có chức quan gì, lại là người trong chốn giang hồ, thường ngày câu nệ tiểu tiết, vậy nên số lần theo Hách Liên Dực đến nghe Tô Thanh Loan hát xướng nhiều hơn bất cứ ai. Ban đầu còn chú ý, thế nhưng dần dà, Chu Tử Thư cũng phát ra, bộ dạng nghiêng đầu trầm mặc của nương Thanh Loan này cực giống người. Lời được nửa, đột nhiên nghĩ tới chuyện này, liền nuốt vội nửa vế sau vào trong.

      Hách Liên Dực ngước mắt lên nhìn . Ánh mắt của vị thái tử điện hạ thường ngày tao nhã ôn hòa này lại khiến Chu Tử Thư giật mình căng thẳng. Đôi đồng tử kia sâu lắng, hệt như trong ấy có giấu cả miệng giếng hun hút, khiến người ta chẳng tài nào trông thấy đáy. Thái tử dù sao cũng là người kế vị, thường ngày có thể lấy hiền đãi sĩ có thể phân dưới cùng đám người uống rượu mua vui, thế nhưng ai có thể chạm tới tâm tư của .

      Đột nhiên, Hách Liên Dực bật cười, thấp giọng bảo: “Phụ hoàng định bụng tuyên chỉ nhân tiết vạn thọ của người, muốn ban hôn cháu của Tống thái sư cho ”.

      Chu Tử Thư vội : “ ra chuyện ấy quyết định rồi ư? Chúc mừng thái tử”.

      Hách Liên Dực lại hỏi, nhanh chậm: “Thế nhưng ngày hôm đó, khi ta với các ngươi chuyện này, tất cả những người khác đều kinh ngạc, chỉ có ngươi nghe rồi lại đưa mắt liếc Cảnh Bắc Uyên, chuyện này sao hiểu được”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sắc mặt Chu Tử Thư tức thời hắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra dọc sống lưng.

      Hách Liên Dực lại thở dài: “Ngươi xem đám các ngươi , gì đâu, chưa gì căng thẳng rồi”.

      ngẩng đầu, hỏi Chu Tử Thư: “Lúc đó ngươi nghĩ, người thái tử thương nhớ trong lòng ở ngay trước mắt, ngài lời này là có ý gì, chẳng lẽ muốn thử lòng người ấy hay sao? Ta sai chứ?”.

      Chuyện này trong lòng biết cũng sao cả, nhưng tuyệt đối được để người khác nhìn ra bản thân có biết, Chu Tử Thư vội vàng suy tính, lại chẳng biết Hách Liên Dực nghĩ gì mà thẳng ra như vậy, buộc lòng dịch sang bên bước, quỳ xuống: “Thảo dân nên tự đoán bừa, việc này... tội đáng muôn chết, thái tử điện hạ...”.

      Hách Liên Đực khẽ cười : “Đứng dậy , chuyện có bao nhiêu đâu mà ngươi phải giật mình như thế, nhìn ra cứ nhìn ra thôi, cũng có sai người móc mắt ngươi đâu mà sợ”.

      Chu Tử Thư nghe vậy, chỉ thấy nơm nớp thấp thỏm hơn.

      Hách Liên Dực giọng : “Đứng dậy, còn làm thế nào được bây giờ, y ở ngay trước mắt mình, nhìn y sống tốt cũng đủ lắm rồi. Con người y thế nào, ít nhiều ngươi cũng hiểu, nếu thực khóa chặt y bên người, làm ...chẳng phải là mê muội hết sức sao? Xã tắc cùng tư tình, vẫn còn phân được ra bên nào nặng bên nào , đừng nghĩ hoang đường như vậy”.

      Chu Tử Thư nhõm thở phào tiếng, bấy giờ mới đứng lên, thế nhưng dám ngồi xuống nữa. Hách Liên Dực than rằng: “Nếu y có thể bớt khiến người ta lo lắng bằng nửa Thanh Loan, đừng có liên tục chọc giận ta như thế cũng tốt lắm rồi”.

      Khuya nay xuân hận lại về,

      Khiến người lẻ bóng dưới màn hoa rơi.

      Đau lòng đôi yến rong chơi,

      Trong làn mưa tung bay khắp trời.(*)

      (*) Lẩy ý từ bài thơ Lâm Giang Tiên của nhà thơ Án Kỷ Đạo.

      “Khứ niên xuân hận khước lai ,

      Lạc hoa nhân độc lập,

      Vi vũ yến song phi.”

      “Hận xuân năm ngoái lại ùa về;

      Hoa ai người đứng lẻ;

      Mưa đôi yến bay...”

      ( dịch giả lực dịch)

      Hách Liên Dực chung quy vẫn là người sáng suốt, nếu sớm biết tiếng mưa rừng như chuông vẳng ấy là oán giận tội gì phải có phút chốc thỏa thuê giữa đêm thanh vắng, thốt hẹn thề ngọn Ly Sơn?(*)

      (*) Lấy ý từ hai câu trong bài từ Mộc Lan Hoa - Nghĩ cổ quyết tuyệt từ gián hữu của Nạp Lan Dung Nhược đời Thanh. Nguyên văn:

      “Ly Sơn ngữ bãi thanh tiêu bản; Lệ vũ lâm linh chung bất oán.”

      Hai câu này viết dựa điển cố tình của Đường Minh Hoàng về Đương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn. Thái Chân ngoại truyện có chép rằng, vào đêm ngày mùng Bảy tháng Bảy, Đường Minh Hoàng và Đương Ngọc Hoàn từng thề nguyền tại Trường Sinh Điện trong Hoa Thanh Gang dưới chân ngọn Ly Sơn, nguyện làm phu thê đời dời kiếp kiếp. Bạch Cư Dị từng miêu tả chuyện này qua hai câu trong tác phẩm Trường Hận Ca: “ trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm lá liền cành”, về sau, An Lộc Sơn, Sử Tư Minh tạo phản, Minh Hoàng chạy vào đất Thục, ban chết cho Dương Qúy Phi dốc Mã Ngôi. Trước khi chết nàng Dương : “Thiếp phụ quốc ân, chết cũng oán hận”, về sau, đường Minh Hoàng có nghe thấy tiếng mưa rơi trong rừng, nghe như chuông văng vẳng, bi thương khôn cùng, liền sai Trương Hựu làm khúc Vũ Lâm Linh để tỏ lòng thương nhớ.

      Thế nhưng, đó cũng chỉ là khoảnh khắc xuất thần, là Bóng hình xưa, là nỗi nhớ thoáng qua mà thôi. Sao có thể như dòng chảy bất tận, cứ trôi mãi có điểm dừng? Chưa biết chừng thời gian trôi qua, mối tình vẫn ôm ấp trong lòng thuở thiếu thời cũng dần tan, rồi đến lúc cạn kiệt.

      Hách Liên Dực lại tiếp: “Mấy ngày nay y làm ít việc, tuy là... chung quy ta vẫn có chút lo lắng, ngươi thầm để mắt đến y chút”.

      Chu Tử Thư vội gật đầu thưa vâng, Hách Liên Dực gật đầu, vung tay : “ , ngồi đây thêm lát”.

      Thế nhưng bước chân còn chưa qua ngưỡng cửa, lại nghe tiếng Hách Liên Dực trầm thấp vang sau lưng: “Tử Thư, chuyện ngày hôm nay, ngươi biết ta biết, nếu như...”.

      Chu Tử Thư thình lình quay đầu lại, trông thấy vị thái tử trẻ tuổi ngồi đó, nửa thân mình chìm trong bóng tối của bức mành, gương mặt trông ra vui giận, chỉ đôi mắt là nghiêm khắc như muốn ăn tươi kẻ khác, tim run bắn, thấp giọng đáp: “Điện hạ, nếu là những lời nên thảo dân còn đáng tin hơn cả người chết, xin điện hạ cứ yên tâm”.

      Bấy giờ Hách Liên Dực mới xua tay, có phần mệt mỏi.

      Chẳng mấy chốc mà vụ trong cung bận rộn hẳn lên, thọ thần năm mươi năm tuổi của Hách Liên Bái, tốt xấu gì cũng xem như tròn số, dư uy của bản án Ngụy Thành chưa dứt, bầu khí vẫn còn căng thẳng nhưng các hoàng từ hoàng tôn, các quan văn tướng võ lại thể vội vã bắt đầu hồi vắt óc suy tư mới.

      Về phần con mèo hiếm Cảnh Thất tặng cho Hách Liên Chiêu, đương nhiên thể dâng lên vào đúng ngày vạn thọ, nếu cái danh “Đại hoàng tử khuyến khích vua cha sa vào hưởng lạc” hết đường chối cãi. Lễ vật chúc mừng vẫn phải là những thứ chính thống “Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn”, ba ba nghìn năm rùa già vạn tuổi, bởi vậy Hách Liên Chiêu tiến cung thỉnh an trước mấy ngày, nhân đó dâng mèo thơm nhảy múa lên vua cha. chỉ đây là do người của bản thân thu thập được ở chỗ những kẻ tu tiên cầu đạo chốn dân gian, dám chiếm vật hiếm làm của riêng, liền đưa đến cho phụ hoàng giải sầu, thay bản thân vẹn tròn chữ Hiếu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :