1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 20: Long tranh hổ đấu


      Đợi tháng Giêng qua , chút ồn ào náo nhiệt cuối cùng trong kinh thành cũng lắng xuống. Ô Khê dù sao cũng là người trẻ tuổi, vết thương người lại nặng, sớm bay nhảy đùa vui, chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi, bị Cảnh Thất dụ dỗ, dạo lượt khắp chốn kinh thành. Năm ấy tới kinh thành, chẳng qua cũng mới chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, mấy năm qua lại cố dồn nén chịu đựng tĩnh mịch trong phủ vu đồng, cả ngày làm bạn cùng đám độc vật, phải phòng bị tất cả mọi người, cũng thành thói quen. Dường như Cảnh Thất đẩy ra cánh cửa có thể khiến buông bỏ mọi kiêng dè, bị mặc sức kéo vào trong vòng “vàng son trụy lạc” của kinh thành.

      Tựa lan can nghe hát, ngồi quán trà nghe chuyện, đứng vườn lê xem kịch, nhã tục cổ kim, nước non tươi đẹp, Cảnh Thất quả hổ với câu đánh giá của Hách Liên Dực trong cơn giận điên người khi tóm nổi y – “hỗn thế ma vương”!

      Ô Khê lại thấy có cũng được mà có cũng chẳng sao, tuổi tuy còn , thế nhưng từ lúc sinh ra thích yên tĩnh, thích ồn ào. Đương nhiên Cảnh Thất rất biết ăn chơi hưởng thụ, có điều những trò ấy, lúc ban đầu nhìn thấy có chút mới mẻ, lâu dần, liền có chút quen, chê nó ồn ào. Chỉ đáng tiếc, thằng bé cứng đầu này nhận định Cảnh Thất là bằng hữu của mình, lòng dạ nghĩ rằng nếu Cảnh Thất gọi mình ra, vậy bản thân phải cùng y, thể khiến đối phương thất vọng.

      Buổi đại triều hội(*) ngày mùng tháng Hai tới, Nam Ninh vương gia rốt cuộc hết đường ăn chơi nhảy múa, bị thái tử Hách Liên Dực “áp giải” vào triều, dự đại điển, trông thấy cái người trong suốt năm qua thỉnh thoảng hứng chí lên lộ mặt đôi ba lần trong triều – Hách Liên Bái.

      (*) Đại triều hội là nghi lễ được cử hành vào mỗi đầu năm mới, là nghi lễ triều đình cao nhất xuất từ thời Tây Chu, truyền qua Tần, Hán thẳng đến Minh, Thanh. Đại triều hội là buổi triều mà bách quan cùng các chư hầu vào chầu thiên tử.

      Cũng chẳng biết Hách Liên Bái là vừa lên triều hối hận, hay là còn thương nhớ đến thứ gì, long ỷ đại điện ngài ngồi còn chưa ấm chỗ, vội vã truyền ngay: “Có tấu chương trình lên, bãi triều”, cứ như dưới bàn tọa mọc đinh vậy. Mắt ngài khép hờ, mặt vẻ sốt ruột “có lời cho nhanh”, ràng cho bá quan văn võ biết, thức thời bớt nhảm , mau mau quỳ xuống mà cung tiễn hoàng thượng. Ấy thế mà vẫn có kẻ thức thời khăng khăng ra mặt, Ngự sứ đại phu Tưởng Chinh đứng ra tố cáo bộ Binh Cấp trung Lý Hoành Vĩ cùng Tham tướng Dương Đại Lâm thành Bắc Truân, ngôn từ hùng hồn đanh thép vạch tội bọn họ: “ xằng chuyện miền Tây Bắc, lời tà ma mê hoặc mọi người, có mưu đồ gây rối”.

      Hách Liên Bái vừa nhìn thấy Tưởng Chinh liền đau đầu, nhìn tiểu lão đầu trông có vẻ ỉu xìu sức sống thế thôi, chứ lúc chuyện là hai hàng lông mày rậm nhếch lên liên tục, chỉ cần mở miệng ra nhất định có chuyện hay ho, phải vạch tội cũng là can gián.

      Song lần này, tất cả mọi người có mặt triều bao gồm cả Cảnh Thất trong nhất thời đều kịp phản ứng lại – lão Tưởng này tuy rằng được coi là bậc trung trần rường cột nước nhà, thế nhưng nhân phẩm lại đến nỗi nào, từ trước đến nay vẫn mang danh công chính cương trực, tuyệt đối phải hạng gặp người là cắn, ngày ngày đoán mò thánh ý, chuyên nịnh hót a dua cứng đầu cỡ như bè lũ Triệu Minh Tích.

      Thế nhưng hể ông mở lời, dâng tấu, vậy chắc chắn phải suông.

      Mà lần này lại vô cùng quái lạ, kẻ bị vạch tội – Dương Đại Lâm là ai tạm thời chưa đề cập tới, thân ở thành nơi biên thùy, lại chỉ làm chức Tham tướng nhoi, bảo là vô danh tiểu tốt đám vô danh tiểu cũng thấy minh oan. Chỉ riêng Lý Hoành Vĩ Lý đại nhân thôi, cũng trong số những người ít ỏi làm nghiêm chỉnh, lời ngay trong chốn bộ Binh toàn phường ăn hại. Loại người này dễ bị ghen ghét, dễ rước lấy tai vạ, có người cáo trạng ông ấy, nên là Tường Chinh. Mà chuyện quái lạ hơn ấy là, nghe người ta đồn rằng quan hệ cá nhân giữa lão Tưởng và Lý Hoành Vĩ rất tệ.

      Cảnh Thất liền đưa mắt nhìn Hách Liên Dực, vừa đúng lúc Hách Liên Dực cũng đổ dồn ánh mắt nghi hoặc lại khẽ lắc đầu với y.

      Lý Hoành Vĩ lại càng thêm bình tĩnh, ông chỉ hơi ngẩng đầu lên lúc bị nêu tên, sau đó đứng ở bên, lời hệt như người chết.

      Hách Liên Bái xoa bóp ấn đường, cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần để đối phó với lão già cứng đầu cứng cổ khó chuyện này: “Lý Hoành Vĩ và Dương…ừm, cái vị Dương tham tướng kia rốt cuộc gì để khiến khanh phật ý vậy?”.

      Tưởng Chinh quỳ “phịch” xuống, cao giọng : “Hồi bẩm hoàng thượng, mùng Bảy tháng trước, bộ Binh Cấp trung Lý Hoành Vĩ chỉ dựa vào lời phiến diện của viên tham tướng tép riu kia mà công khai phỉ báng triều chính, phê bình bừa bãi về tình hình biên thùy, lời xằng bậy khiến người kinh sợ, lừa bịp thiên hạ, gây dao động lòng người, thần bạo gan xin hỏi Lý đại nhân câu, tại triều chính trong sạch, bệ hạ của chúng ta oai vũ minh, bốn bể thái bình, muôn dân no ấm. Người Ngõa Cách Lạt ở Bắc Truân tụ tập lại với nhau, trong vòng vài năm tới tất có biến động, chính là hiểm họa chiên biên cảnh nước nhà, những lời như thế mà thượng thư đại nhân ngàu cũng có thể cao giọng ra mà biết thẹn, rốt cuộc ngài có mưu đồ gì?”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      gương mặt uể oải của Hách Liên Bái thoáng chút ngây ngẩn. Cảnh Thất và Hách Liên Dực đưa mắt nhìn nhau, nét mặt của Hách Liên Dực lúc này khó tả, Cảnh thất lại thầm thở dài hơi, y nghiêng đầu nhìn Tưởng Chinh có ý muốn vạch tội Lý Hoành Vĩ .

      “Lý Hoành Vĩ tin lời của Dương Đại Lâm.” Trong những năm đầu dựng nước, biên thùy của Đại Khánh họa tới ngừng, vì chuyện này Thái tổ hoàng đế hạ lệnh cho tướng lĩnh trấn thủ nơi biên thùy bất luận phẩm cấp thế nào, đều có quyền dâng tấu bẩm báo, đừng Dương Đại Lâm là tham tướng, dù chỉ là Bách Phu Trưởng chăng nữa, chỉ cần biên cảnh có vấn đề thực cũng có thể đưa thư hỏa tốc tám trăm dặm trực tiếp dâng tốc lên Hách Liên Bái. Chuyện như vậy, vì có gì trực tiếp tìm hoàng thượng để tâu, mà lại phải thông qua Lý Hoành Vĩ? Mặt khác, tuy thường ngày hoàng đế mấy khi lên triều, thế nhưng sổ con quần thần dâng lên, biết ngài có muốn xem hay , ít nhất cũng liếc mắt nhìn qua, chuyện liên quan đến an toàn nơi biên cảnh, dù Hách Liên Bái có vô trách nhiệm chăng nữa, ngài cũng mê muội đến độ thờ ơ nghe hỏi đến tình này, tốt xấu gì cũng phải hỏi được câu: “Lời này có ?”.

      Thế nhưng chuyện từ mùng Bảy tháng trước, vậy mà đến giờ Hách Liên Bái vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì, là hoàng thượng bất cẩn…hay là ngàu căn bản chưa từng trông thấy cuốn sổ con đó? Nếu đến cả sổ con của đại thần dâng lên mà hoàng thượng còn trông thấy, vậy đâu?

      Tưởng đại nhân dùng lời cáo trạng nửa nửa giả, chứa hai tầng ý nghĩa, đúng là có dụng tâm từ trước rồi, đoán chừng trước đó ông ấy cũng thầm trao đổi với Lý đại nhân, tuy vậy rốt cuộc có thể đạt được kết quả mà ông ấy muốn hay . Cảnh Thất thầm thở dài tiếng, chỉ sợ là rất khó.

      Hách Liên Bái ngồi nghiêm long ỷ, sắc mặt trầm xuống, nhìn ra vui giận, lát sau mới “Vậy sao” tiếng, thanh kéo dài ra, ánh mắt hướng về phía Lý Hoành Vĩ: “Lý ái khanh, khanh từng dâng tấu chương về việc này chưa?”.

      Lý Hoành Vĩ quỳ sụp xuống: “Hồi hoàng thượng, thần từng dâng lên, hơn nửa lời của thần cũng như lời của Dương tham tướng, từng câu từng từ đều đúng theo thực, tuyệt đối có chút xằng ngôn, tộc Man Ngõa Cách Lạt mượn cớ Xuân thị hằng năm, chiếm cứ phòng tuyến phương Bắc nước ta chịu rời , tụ tập gây rối, nếu tăng cường quản chế, chỉ sợ tương lai Tây Bắc được thái bình, xin hoàng thượng minh giám”.

      Quả nhiên, Tây Bắc ra làm sao, Hách Liên Bái trực tiếp cho qua thèm để ý, bởi vì cái ngài quan tâm là chuyện khác, chỉ nghe ngài cất giọng cười khẽ, rằng: “Vậy là kỳ quái! Các khanh nghe xem, bọn họ xông vào đấu đá rồi, thế mà tấu chương dâng mùng Bảy thánh Giêng ấy trẫm vẫn chưa thấy mặt mũi đâu”.

      Mấy tiếng cuối cùng càng dâng thêm lạnh lẽo, cả bá quan văn võ trong triều ai dám câu nào. Cảnh Thất ngờ ngày đầu tiên bản thân vào triều lại gặp được chuyện náo nhiệt như thế. Trước đây y chưa từng vào triều hiểu biết về thế cúc chẳng qua chỉ thông qua Hách Liên Dực, cộng thêm vài mảnh ký ức vụn vặt mà thôi, ngờ được sóng ngầm lại mãnh liệt đến mức này. Y hơi chau mày lại, xem chừng kế hoạch phải thay đổi lại vài chỗ nữa. Đối với Hách Liên Bái, Tây Bắc ra sao là chuyện đá đỗi xa xôi, thứ mà hoàng thượng quan tâm chính là: Kẻ nào lại lớn gan dám giở trò ngay trước mũi ngài, có phải muốn cướp luôn cái ngai vị này ! Thế là ngài cất tiếng hỏi: “Trịnh Hỷ, tại ai giữ vị trí Hành Tẩu trong Thượng thư phòng?”.

      Hỷ công công đáp: “Hồi hoàng thượng, chính là công công Ngụy Thành trước ở phủ Nội vụ”.

      Hách Liên Bái hừ lạnh tiếng: “Mau mời vị Ngụy công công Ngụy Thành thần thông quảng đại ấy lên đây cho trẫm”.

      Thái giám Hành Tẩu trong Thượng thư phòng này có chức trách gì khác ngoài việc ngày ngày thu gom tấu chương do các đại thần dâng lên lại, sau đó đem đến Thượng thư phòng trình cho hoàng thượng, vốn dĩ vị trí này ngày xưa có, là do vị thánh thượng như rồng thần “thấy đầu chẳng thấy đuôi” tại lập ra, để ngài tiện bề xử lý chính bằng phương thức…ít tốn sức nhất.

      Khi đó cũng có người phản đối, chuyện này hợp lý, thế nhưng bị hoàng thượng giả câm giả điếc phớt lờ .

      Cảnh Thất thờ ơ đứng nhìn vị Ngụy công công kia bị kéo lên đại điện, trong lòng mọi người đều tỏ như gương vậy, ở gần kề thánh giá được chỗ tốt gì đâu, từ sáng đến tối lo lắng hãi hùng, đâu phải ai cũng có thể làm được như Hỷ công công, lấy lòng khắp nơi, lăn lộn thành nửa tâm phúc trước mặt hoàng thượng, những kẻ khác, chẳng phải cũng chỉ vơ vét được thêm chút bạc thôi sao? Vị Ngụy công công này xem chừng ngày thường thu bạc quen tay, khi các vị đại nhân cắn xé lẫn nhau, ai cho nhiều tiền giúp kẻ ấy nhấc sổ con lên chút, dựa vào số tiền nhiều ít để sắp thứ tự, tùy tiện nhét thêm. Lần này biết lão nhận bao nhiêu, nhận đến độ mắt mũi kèm nhèm, lợi lộc che mờ lý trý, cứ thế cầm quyển sổ con của Lý đại nhân nhét xuống nữa nhét xuống mãi, đến tại mất tích luôn.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nếu chuyện xảy ra lâu cũng coi như xong, dù sao Hách Liên Bái tuổi cũng cao, trí nhớ được tốt, thế nhưng ai mà ngờ được, chẳng biết vị bệ hạ này vì muốn thể mùa xuân vạn vật nảy mầm, con người cũng phải bừng bừng sức sống, hay là bởi đêm qua ngủ ngon, sáng sớm tỉnh lại có việc gì làm, mà cũng có thể là lên cơn bất bình thường, tranh thủ đúng đại triều hội ngày mùng này để mà lộ diện.

      Cửa Đông đợi ở đây chán, chỉ còn chờ chuyện xấu lòi ra.(*)

      (*) Xuất phát từ điển tích “Đông song phát” – Chuyện xảy ra ở cửa sổ phía Đông. Theo Tây Hồ du lãm chí dư của Điền Nhữ Thành đời Minh, truyền thuyết kể rằng khi Tần Cối muốn giết hại Nhạc Phi, từng cùng vợ là Vương Thị bí mật lập mưu ở bên cửa sổ phía Đông. Về sau Tần Cối chết , dưới địa ngục chịu đủ khổ hình. Những người vợ khác của Tần Cối lập đàn tế lễ, Tần Cối nhờ đạo sĩ chuyển lời rằng: “Đông song phát hĩ”. Về sau “Đông song phát” dùng để ví von những mưu hoặc những hành vi tội lỗi bị lộ đầy.

      Mà đúng là lòi ra – Hách Liên Bái mặt rồng giận dữ, hạ lệnh ngay tại chỗ, lôi Ngụy Thành ra ngoài, tống vào thiên lao, để Đại lý tự khanh thẩm tra xử lý. Đại lý tự khanh nhìn là đủ hiểu, Ngụy công công hết đường sống rồi, giờ cần thẩm tra chỉ vì hai chuyện: là hoàng thượng muốn biết kẻ nào lại to gan lớn mật đến vậy, dám lừa dối dưới, hối lộ Hành Tẩu công công, hai là hoàng thượng lấy nhân nghĩa để trị quốc, từ trước đến nay chưa hạ lệnh chém ai bao giờ. Sau đó, Hách Liên Bái còn qua quýt mấy câu với Tưởng Chinh và Lý Hoành Vĩ, ý tứ rằng sau khi trở về ngài xem xem vị Dương tham tướng kia thế nào, rồi sau đó mới ra kết luận, cứ thế nhàng gác chuyện Tây Bắc qua bên. Tưởng Chinh nghiến răng nghiến lợi hộ tạ ơn, khi đứng dậy đến cả chân cũng hơi run rẩy.

      Tan buổi triều sớm, sau khi cung tống hoàng thượng rồi, Cảnh Thất đơn giản giãn gân giãn cốt lúc. Hách Liên Kỳ vội vội vàng vàng lướt qua người y, đến cả nhìn cũng kịp quét mắc liếc y, Cảnh Thất nhướng mày, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì. Vừa khéo lúc đại hoàng tử Hách Liên Chiêu quay người lại, hiểu vì sao trông Hách Liên Chiêu lại có vẻ cao hứng lạ thường, nhìn ai cũng thấy vừa mắt, lại còn chủ động bắt chuyện với Cảnh Thất: “Hôm nay là ngày đầu tiên Bắc Uyên vào triều nhỉ?”.

      Cảnh Thất vội khom người đáp: “Đúng vậy, còn rất nhiều chuyện thông hiểu, về sau còn mong được đại điện hạ chiếu cố nhiều hơn”.

      Hách Liên Chiêu bật cười, sau lại cùng y mấy câu nữa mới . Cảnh Thất đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng , thu lại nụ cười gương mặt, có chút đăm chiêu. Mãi đến khi Hách Liên Dực dẫn Lục Thâm ngang qua, vươn tay phẩy mấy cái trước mặt Cảnh Thất, bấy giờ y mới hoàn hồn lại. Hách Liên Dực cười bảo: “Ngươi còn chưa lớn cau mày để làm gì, mau theo ta xuất cung dạo chơi chút”.

      Cảnh Thất còn chưa kịp liếc thấy hàng lông mày Lục Thâm thoáng nhíu lại, cái nhíu mày rất và khó nhận ra. Cảnh Thất liền hiểu ngay câu “xuất cung dạo chơi chút” này của Hách Liên Dực có ý tứ gì. Nghĩ lại mới thấy, gần đây Hách Liên Dực rất ít tới chỗ y, ra đều dành thời gian xuất cung ngắm mỹ nhân, trong mắt Lục trạng nguyên, thái tử tùy ý xuất cung, còn vì gặp nương có xuất thân… sang trọng như vậy, tuy có gì nghiêm trọng, đem truyền ra ngoài cũng chỉ xem như chuyện nho nhã phong lưu, nhưng suy cho cùng vẫn được thỏa đáng cho lắm.

      Lục Thâm đưa mắt nhìn Cảnh Thất, thầm nghĩ bản thân mình thích hợp với vai diễn kẻ xấu chuyên mất lòng đâu, thế là y chỉ làm như trông thấy, hào phóng gật đầu: “Vậy tốt quá, nếu điện hạ đãi khách còn có thể tiết kiệm cho thần bữa cơm rồi”.

      Lục Thâm lẳng lặng theo sau, trong lòng hậm hực, phát ra vị này còn trồng cây được, tuổi còn chưa lớn thế mà cái tật ăn chơi trác táng chỉ có tăng chứ có giảm. Lục Thâm có phần buồn bực, nghe Chu Tử Thư đánh giá khá cao về người này, Lục Thâm chẳng thể hiểu được, vị vương gia này ngoại trừ có gương mặt ưa nhìn với cái miệng ăn dễ nghe ra còn có chỗ nào hay ho nữa?

      Sau khi “lãng phí” chút thời gian trong chốn nữ nhi yếu mềm, Hách Liên Dực mới cảm thấy vừa lòng, có chút tâm trạng luận bàn về chính , ba người vào trong tửu lâu. Chu Tử Thư và Hạ Doãn Hành đặt sẳn gian phòng trang nhã, đợi đó lâu lắm rồi.

      Rượu và đồ ăn được đem lên, trong phòng còn người ngoài nữa, bấy giờ Lục Thâm mới : “Thái tử điện hạ tuy nương Thanh Loan đó cũng tốt, nhưng dù gì nàng vẫn mang thân kép hát, làm hồng nhan tri kỷ tất nhiên tệ, thế nhưng nên gần gũi thái quá hơn”.

      Bàn tay nâng chén rượu của Hách Liên Dực hơi khựng lại, nhưng lại đáp lời Lục Thâm, mà chỉ thở dài tiếng, nhìn người xung quanh, sang chuyện khác: “Mấy ngày trước khi ta thỉnh an phụ hoàng, người đề cập đến chuyện ban hôn”.

      Vài người ngồi đó đều sửng sốt, Chu Tử Thư lại biết là cố ý hay vô tình mà đưa mắc liếc nhìn Cảnh Thất.

      Hạ Doãn Hành cười : “Chúc mừng thái tử, biết là nương nhà nào có được may mắn thế này?”.

      Hách Liên Dực lắc đầu bảo: “Còn chưa quyết định, những chuyện này tốt nhất nên đem ra mà rêu rao, tránh làm hỏng thanh danh của người ta. Đợi vài ngày nữa xác định chắc chắn rồi, thánh chỉ hạ xuống là các ngươi biết ngay”.

      Bấy giờ Cảnh Thất mới thong thả : “Thế nhưng điều quan trọng ở đây phải lả ai trở thành thái tử phi tương lai, mà là chuyện thái tử thành gia. Dân gian nòi thành gia xong lập nghiệp, đến lúc đó thái tử phải bắt đầu học lo chính cùng hoàng thượng, vậy …hai vị điện hạ kia ngồi yên sao được? Có lẽ vị thái tử ngày ngày xuất cung, giao thiệp với đám con cháu quyền quý, quyến luyến ca kỹ, tuy những chuyện ấy truyền ra ngoài được dễ nghe cho lắm, nhưng cũng ảnh hưởng đến toàn cục, tuy vậy trong mắt hai vị ấy, như vậy tốt hơn cần nghiêm khắc hơi với bản thân”.

      Mọi người trầm mặc hồi, lát sau Hách Liên Dực mới đứa mắt nhìn Cảnh Thất, có phần cảm kích. Lục Thâm than rằng: “ khó cho thái tử phải náu mình chờ thời, thần tầm nhìn hạn hẹp, những lời nên , xin tự phạt chén”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 21: Trăng gió đầy thành.


      Cảnh Thất thoáng cúi thấp đầu, tránh đường nhìn của Hách Liên Dực.

      Lục Thâm là đại tài tử, nếu tháng năm mài giũa thêm, nhất định là rường cột của quốc gia, chỉ có điều đọc sách quá nhiều, tuổi lại còn quá trẻ, xét về đạo lý đối nhân xử thế ít nhiều vẫn ấu trĩ. Hách Liên Dực thường tới thăm Tô Thanh Loan, kỳ thực rất khó ràng trong ấy có mấy phần chân tình mấy phần giả ý, người nam nhân này như bị sợi dây thừng vô hình trói buộc cả đời, chưa hề bước lệch khỏi con đường làm đại thánh quân của bản thân li tấc nào, cho dù là tình khó kiềm lòng chăng nữa.

      ôm trong mình lý tưởng và hoài bão làm thế gian nể sợ, đương nhiên cũng có những nỗi khổ cùng trói buộc mà người bên ngoài thấy được. Cảnh Thất Thừa nhận, tại tâm tư của bản thân đôi phần phức tạp, mặt giống như kẻ bàng quang đứng ngoài, sụt sùi cảm thán cho việc liên quan đến bản thân, mặt lại kìm lòng được mà nhớ về những chuyện xảy ra mấy trăm năm trước – mặc cho những thứ ấy bị y cất giữ nơi sâu trong tâm trí, mặc cho đủ loại cảm xúc điên cuồng khi đó đều tan thành mây khói.

      lưu tâm nữa, nhạt nhòa rồi, thế nhưng nó vẫn còn tồn tại.

      Thứ cảm giác này quả khó tả khôn cùng.

      May mà lúc này Hạ Doãn Hành lên tiếng, gạt câu chuyện vừa rồi, hỏi: “Hôm nay nghe hoàng thượng lên triều, còn nổi giận phen, chuyện là thế nào vậy?”. Trong kinh thành danh tiếng của Hạ Doãn Hành cực lớn, được người đời xưng là thủ lĩnh của Tam thiếu chốn kinh thành, thế nhưng lại vào triều làm quan, mấy lần có người tiến cử, thế nhưng đều bị phụ thân - lão hầu gia Hạ Kính chặn lại bằng mấy lý do như “Trẻ người non dạ”, “Tài hèn học mọn”, nghe còn qua quýt hơn mấy lời hượu vượn, khiến cho Hạ Doãn Hành ấm ức mãi thôi, hoài bão lại rảnh rỗi sinh nông nổi, chỉ có thể ngày ngày lêu lổng chơi bời, dắt ngựa long nhong. May mà được bằng hữu Lục Thâm tiến cử cho Hách Liên Dực, quả là vừa gặp quen.

      Lục Thân liền kể lại lần chuyện Tưởng Chính cáo trạng, Ngụy Thành ngã ngựa hôm nay, Hạ Doãn Hành khỏi nhíu mày, đưa mắt nhìn Cánh Thất: “Lần trước phải vương gia cũng nhắc đến chuyện Xuân Thị của tộc Ngõa Cách Lạt hay sao?”.

      Cảnh Thất lắc đầu: “Ta thân ở kinh thành, chẳng qua cũng chỉ ngồi nhà tự đoán mò thôi, những kẻ miền Tây Bắc kia càng lúc càng đông, lại sống ở đất Man Di, xuống phía Nam, đủ loại phong vật của Đại Khánh ta hiển ngay trước mắt, Xuân Thị hằng năm, nhân khẩu lại càng lúc càng nhiều, nếu bảo bọn họ có ý đồ gì khác quỷ cũng tin”.

      Thế nhưng hoàng thượng lại tin. Câu phía sau này đương nhiên tiện ra ngoài miệng, Cảnh Thất chỉ thoáng cười gượng trong lòng, sau đó liền tiếp: “Cũng có gì, ta nghe giờ tộc Ngõa Cách Lạt vẫn chỉ là liên minh giữa vài bộ lạc, chỉ cần bọn họ hợp nhất chưa thành uy hiếp được”.

      Hạ Doãn Hành trầm tư , lát sau mới thở dài: “Thân nam nhi vốn nên cưỡi ngựa vung đao, xá thân chiến trận, dựng lên phen nghiệp mới phải, chỉ tiếc là ta …haizzz!”. Mọi người đều biết lão hầu gia Hà Kính chỉ có nhi tử, lúc còn ngài nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cưng chiều đến nỗi nở trao cho kẻ khác chăm nom, thế nhưng trời lại sinh Hạ Doãn Hành sức dài vai rộng, văn võ song toàn, là người cực kỳ chịu an phận, Hạ Kính vì nhi tử bảo bối này quả thực lao tầm ít.

      Chỉ nghe Hách Liên Dực thấp giọng rằng: “Nếu như bốn bể thái bình, bách tính yên vui, cái nghiệp vung gươm múa kiếm ấy thành cũng có hề chi?”.

      Hạ Doãn Hành sững người, sau đó lắc đầu cười: “Đúng, thái tử điện hạ rất đúng, trái lại Doãn Hành nông cạn rồi”.

      Chu Tử Thư lại trầm ngâm lát sau đó hỏi: “Chuyện Hành Tẩu thượng thư phòng giữ sổ con, nhận hối lộ này mọi người đều biết từ lâu, chỉ ai ra mà thôi, nếu mọi chuyện bình thường dù tên thái giám kia có gan to bằng trời cũng làm được đến nước này, trừ phi…”.

      Thanh của thình lình trầm xuống, ánh mắt quét qua gương mặt Hách liên Dục: “Trừ phi kẻ này đơn giản như thế”.

      Hàng lông mày Hách Liên Dực thoáng cái cau chặt lại, những suy đoán mơ hồ trong lòng bắt đầu trở nên rằng nhìn khắp triều đình, số người có thể được Chu Tử Thư khen câu “ đơn giản” quả thực nhiều, Tây Bắc có những ai trong lòng đều ràng, kẻ nào có liên hệ với Tây Bắc, cũng đều nắm . Cẩn thận ngẫm kỹ lại hồi lửa giận liền bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt quét qua mấy người ngồi quanh, sau đó cố nén phần nộ xuống, chỉ thản nhiên rằng: “ biết”.

      Cảnh Thất cười : “Làm lắm chuyện bất nghĩa rồi cũng nhận quả báo thôi, tại chỉ sợ lời đơn phương của Ngụy Thành thể hạ bệ người nọ được, nếu thái tử điện hạ thấy hết giận, vậy để ta cho thêm mồi lửa nữa được ?”.

      Hách Liên Dực ngẩng đầu, nhìn y tỏ vẻ tán đồng. Cảnh Thất chỉ cười: “ sao, trong lòng ta tự có tính toán, ngày mai ta tìm cái cớ tới tiếp kiến đại điện hạ phen”.

      “Bắc Uyên”, Hách Liên Dực nghiêm mặt lại, hai con mắt chăm chú nhìn y chớp: “Ngươi an phận cho ta, đừng dính vào mấy chuyện dơ bẩn này, nếu ra cạm bẫy gì làm sao ta bảo vệ được ngươi?”.

      “Yên tâm , ta biết chừng mực ở đâu mà. “Cảnh Thất , như hoàn toàn để lời ấy trong lòng, ánh mắt lại hơi cụp xuống, mải miết ngắm chén rượu trong ly, nhìn Hách Liên Dực.

      lúc chuyện, đột nhiên có tiếng kêu khóc, mắng chửi ầm ĩ vọng lại, Cảnh Thất bật cười, chỉ về phía ngoài rồi : “Đến rồi kìa”.

      Hách Liên Dực hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cửa gian phòng đóng kín, Cảnh Thất lại phán như thể mọc đôi mắt có thể nhìn xuyên qua vậy, cười đáp: “Cũng có gì to tát, Thái công tử cướp đoạt dân nữ ấy mà”.

      Lục Thâm sứng sốt: “Thái công tử nào cơ?”.

      “Còn có thể là Thái công tử nào?”, Hạ Doãn Hành tức giận : “Chính là con trai của bộ Hộ thượng thư Thái Kiến Hưng ~ Thái Á Chương, tên tiểu tử đó bề ngoài dát vàng dát ngọc, bên trong thối nát vô cùng, vừa mê lại vừa mê rượu, ngờ còn dám làm ra thứ chuyện biết liêm sỉ này, để ta ra xem thử”. xong, đợi ai lên tiếng can ngăn nắm lấy bội kiếm đặt bên, bật người đứng dậy.

      Đây chính là cách biệt giữa người từng trải và nghé con mới sinh sợ hổ, Cảnh Thất nhìn theo bóng lưng của Hạ Doãn Hành, bỗng cảm thấy bản thân già mất rồi, còn hừng hực tinh thần như thanh niên trai trẻ nữa. Vẻ mặt Hách Liên Dực có chút khó coi, Chu Tử Thư và Lục Thâm đưa mắt nhìn nhau, sau đó hai người cũng đứng dậy, Chu Tử Thư : “Chúng ta cũng ra ngoài xem thế nào, tránh cho Hạ Doãn Hành quá chừng mực, gây ra cố gì”.

      Hai người họ cũng theo ra, lúc này Hách Liên Dực mới giữ chặt lại cánh tay nâng rượu lên của Cảnh Thất, thấp giọng hỏi: “Ngươi giở trò quỷ gì thế?”.

      Cảnh Thất trả lời, cũng nén giọng xuống: “Đối phó với kẻ ma mãnh phải dùng cách ma mãnh mới được mấy chuyện này thái tử điện hạ nên nghe, chỉ tổ làm bẩn tai, thần cũng ra ngoài xem nhiệt đây”.

      xong y cũng muốn đứng dậy, lại bị Hách liên Dực giữ lại: “Cảnh Bắc Uyên, ta thích ngươi làm mấy chuyện này”.

      Cảnh Thất sững ngưòi, chỉ nghe Hách Liên Dực : “Đất kinh thành này coi là lớn, ta sống được ngày có thể bảo vệ ngươi bình an ngày, dù thế nào cũng cần ngươi lao tâm phí sức chuyện bọn chúng. Nếu ngươi có sức lực như thế, vậy học thêm chút gì bổ ích , có được ?”.

      Cảnh Thất nghĩ, trái tim có phần loạn nhịp: khác nhau chân tình và giả ý, kỳ thực có lớn đến vậy sao? thế gian này vốn dĩ có chuyện thuần túy như, trăng đen ràng như thế, khi xưa y hiểu, tại lại quen rồi. Phút chốc, y cười tiếng, rút bàn tay mình lại, đứng dậy, cực chậm rãi cực bất cần: “Thần trời sinh là hạng tâm hiểm giả dối, thái tử điện hạ nên tận dụng triệt để mới phải”.

      dứt lời Cảnh Thất liền đứng dậy ra, đoái hoài gì đến ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm phái sau lưng y của Hách Liên Dực. Vừa ra cửa y liền trong thấy màn Hạ Doãn Hành đại chiến Thái Á Chương …, phải đính chính lại chút, là Hạ Doãn Hành phẫn nộ nên Thái Á Chương, đứng cạnh đó là nương hát rong ôm đàn, nước mắt tuôn rơi như hoa lệ điểm mưa xuân, quả đúng là “trông thấy liền thương”, chệch đâu được, Lục Thâm thấy chuyện có phần ổn, chỉ tiếc thư sinh trói gà chặt, ngoài sốt ruột ra chẳng thể làm gì, bèn kéo lấy Chu Tử Thư: “Tử Thư huynh, huynh sao còn chưa kéo Hạ Doãn Hành trở lại?”.

      chờ Chu Tử Thư lên tiếng, Cảnh Thất dừng bước cạnh hai người, buông lời bẫng: “ sao, cứ đánh – ngươi, đúng, chính là ngươi đấy!”, đó là tên thị vệ vẫn luôn theo bên cạnh y, “ ra giúp tiểu hầu ra tay, tốt nhất là nện tên Thái công tử đó đến độ phụ thân cũng nhận ra được, đỡ mất công lão tìm chúng ta để tính sổ”.

      Chu Tử Thư thấy tình hình như vậy, trong lòng cũng đoán được đôi phần, cười hỏi: “Vương gia làm vậy là vì cớ gì?”.

      Cảnh Thất chỉ tay về phía nương khóc như hoa lệ đẫm mưa xuân kia, : “Ta vừa mắt nàng ta”.

      Chu Tử Thư thoáng sứng sốt, đôi mày hếch cao lên, nhưng ngay sau đó liền hạ xuống, dường như hiểu điều gì, Lục Thâm lại đờ người ra như bị sét bổ trúng đầu. Chỉ đáng thương cho vị Thái công tử nọ, nay thành công tử bị “đạp” (*) .

      (*) Chữ Thái trong Thái Á Chương là 蔡 (cài), đọc gần giống với chữ “Thải” (căi), có nghĩa là giẫm, đạp.

      Ngày hôm sau, lời đồn trong tửu lâu truyền ra ngoài, lại còn có đến ba bốn phiên bản, đem nương hát rong kia đồn thổi lên tận mây xanh, có người nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp đến độ khiến người ta vừa thấy mất luôn hồn vía, ngay đến cả Nam Ninh vương gia và Thái công tử của phủ Thượng thư cũng vì nàng mà ghen tuông tranh đoạt, đến độ vung cả tay chân, có người bảo vị Thái công tử kia từ trước có tiếng tăm tốt đẹp, ức hiếp dân nữ thành chuyện như cơm bữa, lần này đúng dịp bị Hạ tiểu hầu gia và Nam Ninh vương gia bắt gặp, bị hai người ra tay giáo huấn phen, mất nửa cái mạng. Đủ mọi cách , muôn vẻ muôn màu, trong kinh thành kẻ thừa tiền rảnh rỗi rất nhiều, thường ngày có việc gì làm, rất thích mấy chuyện ngồi lê đôi mách, vặt vãnh đâu đâu này, xem như thức nhắm sau cơm no rượu say.

      Thế nhưng có chuyện rất kỳ lạ, đó là từ sau hôm ấy, ai còn thấy người con hát rong kia xuất nữa, thế là mấy kẻ nhiều chuyện lại được thể đoán mò, rằng liệu có phải nàng ta bị vị tiểu vương gia tình đầu chớm nở kia bắt trở về phủ, lầu vàng giấu kiều rồi chăng.

      Đương nhiên, vương phủ làm sao lại giấu kiều cho nổi, nương kia được Bình An cho ít tiền, tiễn rồi. nương ấy từ xuất thân thanh lâu, mới đến tuổi cập kê, còn chưa kịp phá thân liền được Cảnh Thất nhìn trúng, chuộc thân ra, diễn hồi tuồng như vậy, về sau lại cho nàng chút ngân lượng, tìm mấy ngươi thôn quê thu xếp cho nàng ổn thỏa, đội nghĩa mang ơn tự nhiên cần phải .

      Đến cả kẻ cửa lớn ra cửa trong bước như Ô Khê còn nghe được chuyện này, Cảnh Thất mới viết thiếp mời, bảo Cát Tường đưa tới phủ đại hoàng tử xong, liền nghe người vào báo vu đồng tới chơi.

      Kỳ thực trong lòng Ô Khê thấy rất tò mò, trong ấn tượng của , Cảnh Thất vẫn luôn là người khéo đưa đẩy, dính chuyện thị phi, ai ngờ được mới gặp hai ngày, y trở thành nhân vật phong vân tai tiếng trong thành, Cảnh Thất vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Ô Khê mở to đôi mắt đen láy của , quan sát bản thân, mắt ấy khiến y phải nghi ngờ, biết có phải hồi trưa dùng cơm để dính hạt cơm nào mặt, kìm được mà đưa tay lau lượt, hỏi: “Ngươi nhìn gì thế?”.

      Ô Khê lên tiếng chậm rì: “Ở chỗ chúng ta. Những người xấp xỉ tuổi ngươi ấy, đều phải hai năm nữa mới rước thê tử về”.

      Cảnh Thất thiếu chút nữa sặc nước, nhìn Ô Khê có phần kinh hãi: “Rước cáí gì về cơ?”.

      Ô Khê hỏi: “ phải ngươi sắp lập thê sao?”.

      Cảnh Thất trợn tròn mắt lên: “Ngươi đừng linh tinh, nghe đâu ra cái chuyện vô căn cứ ấy hả?”.

      Ô Khê ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu bảo: “À, ta hiểu rồi, là do bọn họ bậy - sáng sóm A Tâm Lai ra ngoài, nghe người ta , rằng ngươi thích nương, còn dẫn nàng ta về, giữ trong vương phủ”.

      Dẫn nương về là muốn lấy người ta sao trời... Cảnh Thất thở dài hơi, trong lòng hiểu được quan niệm của đứa trẻ này, thấy thích người nào đưa người đó về làm thê tử, thầm nhủ mấy người huynh đệ ngoại tộc sống mảnh đất hoang vu kia quả quá ư chất phác, nhưng y cũng lười sửa sai, phẩy tay quấy quá cho qua: “Ngươi chớ có nghe mấy lời đồn phố chợ, vớ vẩn lung tung những kẻ đó vô công rỗi nghề, ngày rảnh rỗi khua môi múa mép vài câu chịu được”.

      Ô Khê cực kỳ tán đồng, gật đầu bảo: “Ta cũng cảm thấy đấy là lời bậy, lập thê là chuyện lớn, sao có thể hấp tấp như vậy được”.

      Cảnh Thất thường ngày vốn thích vô duyên vô cớ trêu chọc đôi câu, trông ra vẻ trang nghiêm trịnh thượng như người lớn, trong lòng cảm thấy thú vị, liền hỏi: “Sao thế, giờ vu đồng tuổi cũng còn , bắt đầu trở nên đa tình rồi đó ư, sau này ta giúp ngươi tìm thử, tương lai dẫn theo thê tử Đại Khánh trở về, có được nào?”.

      Chẳng ngờ Ô Khê lại sửng sốt phen , nghĩ ngợi cả nửa này cũng ra được bản thân nên thích dạng người nào, ấp úng hồi mới : “Chuyện này … nhất thiết phải nghĩ sẵn từ đầu vậy chứ?”.

      Cảnh Thất cười bảo: “Sao lại , bằng nữ nhân nhiều như thế, làm sao ngươi biết được mình muốn người nào?”.

      Ô Khê chau mày, cảm thấy y vậy cũng có chút hợp lý, vừa ngẩng đầu lên liền thấy thiếu niên trước mặt mắt cười cong vút, mang theo đôi phần giảo hoạt, ý đồ xấu xa, trong lòng đột nhiên xuất bóng dáng mơ hồ, liền buột miệng rằng: “Vậy ta hy vọng nàng có thể dễ coi chút, trông ưa mắt như ngươi là được”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :