1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thất Gia - Priest (2 Tập) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 18: Gió mưa sắp đến


      Lúc Ô Khê được Bình An mời vào trong, liền nghe thấy tiếng hát của nữ nhân hòa cùng tiếng đàn, khoan thai truyền ra từ trong vương phủ, bước chân khựng lại, sau đó liền nhận ra ngay, người hát xướng chính là Nguyệt Nương sông Vọng Nguyệt ngày hôm đó, dù sao từ lúc sinh ra tới giờ, chưa từng nghe thấy có người con thứ hai nào có thể cất lên lời ca đẹp đến như vậy. Tập trung nghe kỹ, chỉ nghe thấy Tô Thanh Loan xướng lên rằng: “Gác phượng lầu rồng liền trời biếc, cành quỳnh cây ngọc tựa khỏi vờn, mấy bận(*)…”.

      (*) Nguyên văn: “Phượng các long lâu liên tiêu hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la, kỳ tằng thức can qua!”, trích trong bài Phá trận tử của Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục.

      Vừa ngẩng đầu liền thấy Cảnh Thất tự mình ra đón, y kéo vào, cười tùm tỉm: “Vừa lúc vị khách quý đến chơi, ngươi có phúc được nghe rồi, mau vào ngồi cùng”.

      Chồn tía nhảy khỏi ống tay áo của y, vừa trông thấy người thuộc hàng thân thiết đặc biệt là Ô Khê, lập tức bỏ rơi luôn người cung phụng đồ ăn thức uống ngon lành cho mình mà nhào vào lồng ngực Ô Khê, Cảnh Thất cười, mắng câu: “Tiếu súc sinh vô lương tâm”, rồi để mặc nó .

      Ô Khê hỏi: “Là Nguyệt Nương ư? Ngươi gọi ta tới đây làm gì?”

      “Ôi chao, ngờ ngươi lại nghe ra được”, Cảnh Thất nháy mắt với Ô Khê, còn câu hỏi thứ hai y coi như nghe thấy, “Làm sao, niên thiếu nhà ta mới trưởng thành, bắt đầu ‘ta trông ngóng cả mơ lẫn tỉnh, nằm giường trằn trọn nhớ hoài về ai’(*) rồi đấy ư?”.

      (*) Nguyên văn là: “Cầu chi bất đắc. Ngụ mị tư phục. Du tai! Du tai! Triển chuyển phản trắc”. Trích từ bài Quan Thư trong Kinh Thi.

      Ô Khê nghe hiểu ý tứ của Cảnh Thất, thế nhưng trông vẻ mặt hèn mọn của y là đủ biết phải lời hay ý đẹp gì, bởi vậy trực tiếp làm ngơ, hỏi rằng: “Nàng ta hát gì vậy?”.

      “Khúc hát hay”, Cảnh Thất khẽ cười: “Thơ tiền nhân để lại, tiếng hờn nước còn”. Ô Khê hiểu vì sao “Tiếng hờn vong quốc” mà lại là khúc hát hay cho được, thế nhưng Cảnh Thất kéo vào trong khu vườn , giữa vườn là người con điểm phấn song đánh đàn, xung quanh có vài người, người ngồi chính giữa là Hách Liên Dực bên cạnh trừ Chu Tử Thư quen biết buổi tối ngày hôm đó ra còn hai người lạ mặt nữa. người mặt hơi dài, trắng trẻo, ăn vận theo lối thư sinh, áo lam khoác lên người. Người còn lại thân cao hơn tám thước, mắt như chuông đồng, vài dài rộng, tuy rằng y phục cũng là của thư sinh, thế nhưng bên hông lại đeo thanh bội kiếm.

      Thấy bước vào, trừ Hách Liên Dực ra, mọi người đều đứng dậy, Ô Khê cảm thấy bản thân chọn thời điểm này mà đến có phần đúng lúc, tiếc rằng giờ có muốn rút lui cũng muộn rồi, chỉ đành để mặc cho Cảnh Thất kéo thẳng vào trong lúc qua cửa hơi cúi đầu xuống chào Hách Liên Dực: “Thái tử điện hạ, còn cả Chu…”.

      khựng lại, biết nên xưng hô với Chu Tử Thư thế nào.

      Cảnh Thất tiếp lời: “Đại hiệp”.

      Chu Tử Thư cười bảo: “Thảo dân chẳng qua chỉ là kẻ giang hồ lỗ mãng, tuyệt đối dám nhận tiếng ‘đại hiệp’ này của tiểu vương gia. Khi còn , thảo dân đứng thứ ba trong nhà, vu đồng cứ gọi thảo dân tiếng Chu Tam là được”.

      Ô Khê lắc đầu, nghiêm túc : “Chu tiên sinh, ngươi là người có bản lĩnh, nên được tôn kính”.

      Cảnh Thất : “Các vị ngồi ở đây, ngoại trừ kẻ bất tài là ta ra, chỉ sợ đều là người có bản lĩnh cả, vị này”, y chỉ vào người thư sinh áo lam kia mà : “Vị này là tân trạng nguyên của năm nay, Lục Thâm – Lục đại nhân, tại tạm thời náu thân trong Hàn Lâm Viện, là nhân tài rường cột sau này của Đại Khánh”. Cũng phải Cảnh Thất thổi phồng gì, y còn nhớ kiếp trước lúc mình chết , Lục Thâm là tể tướng đương triều, trước mắt phải làm mấy chuyện vặt vãnh như chép sách ở Hàn Lâm Viện, quả thực khiến chịu tủi nhục rồi.

      Lục Thâm kỳ thực chính là cháu trai của Lục Nhân Thanh, từ có danh thần đồng, tuy rằng xét về bản lĩnh học vấn, làm trạng nguyên cũng là xứng đáng, chỉ tiếc rằng văn nhân thường khinh nhau, lúc nào cũng có vài kẻ thích quái đản thích bậy sau lưng. Huống gì lúc nhắc đến , dù là công khai hay ám chỉ, đều thích đặt thêm cụm “cháu ruột của Lục đại học sĩ” lên trước tên , cứ như dựa vào ảnh hưởng của ông chú để tiến thân vậy.

      Bởi vậy vị Lục trạng nguyên này cuộc đời hận nhất việc người khác nhắc đến chú của mình, có điều lời này bất hiếu, được ta, thầm sầu não lâu. Giờ lại nghe thấy lúc Cảnh Thất giới thiệu mình, tuy rằng cực kỳ tôn sùng, thế nhưng hoàn toàn nhắc gì tới Lục Nhân Thanh cả, Lục Thâm chỉ thấy thoải mái vô cùng. Lập tức cúi đầu đáp lại: “Thần dám, vương gia quá khen rồi”.

      Cảnh Thất lại chỉ vào người mang kiếm: “Vị này là con trai độc nhất của Tĩnh Tiết hầu, tiểu hầu gia Hạ Doãn Hành, là trang tuấn kiệt văn võ song toàn. Gần đây phố phường đâu cũng thấy đám con cháu nhà quyền quý, sếch cái là ra ngoài sinh , chuyện chẳng có gì cũng phải làm quá lên, Doãn Hành huynh đúng là vượt lên thế tục”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hách Liên Dực trừng mắt nhìn y: “Bắc Uyên ngươi dừng lảm nhảm, mau mời vu đồng ngồi xuống ”, lại quay đầu với nữ tử dứt tiếng đàn, yên lặng đứng bên trong vườn rằng: “Vị này chính là Nam Cương vu đồng. Ngày hôm ấy cũng có ở thuyền nghe tiếng hát của nàng, chỉ là tối đó rời trước, chưa kịp gặp mặt”.

      Tô Thanh Loan thu ống tay áo lại, làm lễ vạn phúc(*). Ô Khê nhìn kỹ nữ nhân này, cảm thấy nàng rất đẹp, điểm phấn tô son cũng tự có vẻ phong tình rất đỗi tự nhiên, lộng lẫy quyến rũ như dòng Vọng Nguyệt ngày đó, gương mặt có thêm chút ngây thơ, khi cúi đầu khiến người ta cảm thấy nàng vô cùng bình lặng.

      (*) Lễ vạn phúc: Là phương thức hành lễ của nữ tử thời cổ. Tư thế là hai tay thu lại đặt chồng lên nhau, đặt trước bụng, ánh mặt nhìn xuống, đầu gối hơi chùng.

      Thế nhưng biết vì sao, Ô Khê lại cảm thấy người nữ nhân này có thứ gì đó khiến thoải mái, cũng được cụ thể là gì, chỉ là bản năng quá thích nàng. Thế là chỉ gật đầu, thêm gì nữa.

      Mấy người lại ngồi xuống ghế, Tô Thanh Loan chỉnh lại đàn, đổi sang khúc khác, Ô Khê ngồi cạnh Cảnh Thất, nghe những người còn lại tản mạn bàn về đôi ba chuyện trăn gió, phần lớn trong đó tài nào hiểu được, bởi vì ở chỗ nếu thích ai đưa người đó về nhà, lấy đâu ra nhiều chuyện chơi bời dương liễu đào hoa như thế, cũng chẳng ngờ thế gian này còn tồn tại thứ tình sắc có thể vào trong thơ trong họa, có thể đàn hát ngân nga. Mới bắt đầu nghe còn có chút thần kỳ khiến người ta phải suy nghĩ miên man, nhưng sau khi nghe thấy mấy khúc rồi, lại cảm thấy nhịp điệu đều đều cũng chỉ có thế này, tẻ nhạt mà vô vị.

      Ô Khê nghĩ, nếu như thích người nào đó vậy thích nàng đến tận trong lòng, đêm nằm mộng đều chỉ thấy nàng, chỉ mong dù bản thân có chết cũng phải khiến nàng nở nụ cười, khắp thế gian này chỉ có mình nàng là xinh đẹp nhất, loại cảm giác ấy thể thành lời được. Những thứ như trăng kia, hoa kia, đều là những thứ chẳng liên quan, chẳng qua là do người soạn khúc mượn hình tượng, làm ra vẻ tình ý miên man, thể tài hoa của bản thân mình, hoặc là vì điều gì khác mà thôi, chẳng có gì thú vị.

      Ngồi lát sau Hách Liên Dực mới mở lời: “Dẫn nương Thanh Loan tới sân sau để nàng ấy nghỉ ngơi, chúng ta tuy rằng thích nghe nàng hát, thế nhưng quá biết thương hoa tiếc ngọc là chuyện nên, nếu giọng hát của nàng bị ảnh hưởng, vậy chúng ta đâu đến nổi”.

      Cảnh Thất nhanh chóng dẫn Tô Thanh Loan , tiểu nha đầu vẫn đứng hầu bên ngoài được gọi vào, giúp nàng ôm đàn lên, Cảnh Thất vội : “Bảo bọn chúng bưng chén trà hoa cúc mật ong tới cho nương uống, còn nữa, chỗ của ta thứ khác có, thế nhưng mấy thứ đồ cổ hai món, nếu nương ưng được cứ chọn mấy món đem về, ấy cũng là cái phúc của những thứ ấy, đám nô tài vụng về, nếu có gì chậm trễ, mong nương bỏ qua cho”.

      Tô Thanh Loan vội cúi đầu, giọng vương gia khách khí rồi, sau đó lại cúi chào mọi người lần nữa, bấy giờ mới theo Cát Tường và hầu ra. Bình An gọi người dọn rượu , đổi thành trà xanh, lúc này Hách Liên Dực mới nghiêm mặt lại, hỏi rằng: “Chuyện đêm Giao thừa là thế nào?”.

      Thái tử điện hạ đương nhiên cũng có tai mắt mình, Cảnh Thất đưa mắt Chu Tử Thư cái, sau đó kể lại sơ lược tình ngày hôm đó, giấu những chi tiết , chỉ vơ hết chuyện gặp phải thích khách và Ô Khê bị thương vào người mình, cuối cùng : “Chỉ đáng tiếc ta là thứ vướng víu tay chân cả ngày chỉ biết ăn uống, làm việc gì cũng chẳng ra hồn, còn liên lụy khiến vu đồng bị thương”.

      Ô Khê ngẩn người định tình phải như vậy, lại thấy Cảnh Thất nhân lúc bưng trà lên uống cho đỡ khô cổ họng rồi nháy mắt với mình, liền miễn cưỡng nuốt lại câu định xuống. Hách Liên Dực chau mày, trầm ngâm , trái lại Hạ Doãn Hành thẳng thắn luôn: “Nhị điện hạ này đúng là biết điều, chẳng lẽ vừa muốn soán vị đoạt quyền vừa muốn trường sinh bất lão đắt đạo thành tiên chắc? Từ sáng đến tối vứ dính lấy cái tên đạo ấy, đan dược chẳng biết là gì cũng ăn bừa đống, lần này lại ngắm trúng bí pháp của Nam Cương, chỉ bởi vu đồng nguyện ý cùng gã kết giao, lại được vương gia nể nang mặt mũi, liền cấu kết với đám tà ma ngoại đạo làm ra mấy chuyện ra thể thống này hay sao?”.

      tính tình nóng nảy, chuyện cũng để ý điều gì, chỉ hừ lạnh tiếng rằng: “Nếu tương lai Đại Khánh mà rơi vào tay kẻ này còn gì tốt đẹp nữa đây?”.

      Hách Liên Dực vung tay, ý bảo ngồi xuống yên chớ chóng, đoạn quay sang với Cảnh Thất: “Ta nghe sau đó ngươi giết gian tế trong phủ, còn đem y phục kẻ chết đưa tới phủ nhị hoàng tử cùng với lễ vật chúc mừng?”.

      Hách Liên Dực vừa câu, chúng nhân đều sửng sốt hồi, Hạ Doãn Hành cười đáp: “ ngờ vương gia lại là người hào sảng, dám dám hận như vậy, thiệt là sảng khoái!”.

      Lục Thâm lại chau mày : “Hành động này của vương gia…có chút nóng vội, suy sét chưa được chu toàn”.

      Cảnh Thất thản nhiên đáp: “Ừm, nhưng chuyện này ta làm rồi”.

      Hách Liên Dực , vẻ tán thành: “Ngươi…Haizz, Bắc Uyên, trước đây ta còn ngươi hiểu chuyện, sao đến ngay cả lời thường lượng cũng trực tiếp lật mặt với gã như thế, giờ ngươi xả được giận rồi, thế nhưng thu xếp cục diện thế nào đây?”.

      Cảnh Thất hơi cụp hàng mi xuống, cười khẽ mà rằng: “Ta nếu có gan trêu chọc Hách Liên Kỳ, vậy đương nhiên cũng phải có cách để đối phó với gã, ai bảo kinh thành tại loạn lắm rồi, thế mà nhị điện hạ vẫn chưa thấy ngại, còn gọi thêm cả đám người lai lịch bất minh vào, thôi cứ để cho nó loạn thêm chút cũng có sao”.

      Đầu mày của Hách Liên Dực càng nhíu chặt hơn, chưa kịp thêm gì, Cảnh Thất đặt chén trà xuống mặt bàn, mười ngón tay đan nhau đặt đùi, thong thả : “Năm ngoái, Bắc Nguyên gặp phải họa châu chấu, số nạn dân lên đến hơn vạn”.

      đến đây, giọng của y hơi ngưng lại, từ lúc Hách Liên Dực bắt đầu để ý tới nay, chưa bao giờ thấy người này đứng đắn nghiêm chỉnh chuyện quốc gia đại , nhất thời khỏi dừng lời để lắng nghe, Cảnh Thất tiếp tục : “Ta vẫn còn nhớ kỹ, vào ngày Đại Hàn năm nay, ánh mặt trời ấm áp, ngay đến cả tuyết nóc nhà cũng chảy tan ra, người già bảo đó chính là điềm báo trước của cái rét tháng Ba, nếu quả thực là như vậy, chỉ sợ năm nay gặp khó khăn, chuyện của nhà mình tạm gác qua bên, Xuân Thị năm nay phải xử lý thế nào?”.

      Ô Khê nhìn quen bộ dạng cười đùa cợt nhã của Cảnh Thất, nay trông sắt mặt y như vậy liền biết chuyện y muốn là chuyện vô cùng quan trọng, tuy rằng có liên hệ gì đến Nam Cương, cũng nhịn được mà buông đồ ăn xuống, cẩn thận lắng nghe, nghe đến đây liền kìm được mà hỏi chen vào: “Xuân Thị là cái gì?”.

      Cả nửa ngày trời Hạ Doãn Hành mới nghe được vị vu đồng kiệm tiếng như vàng này thốt ra được câu, khỏi thêm: “Vu đồng đến từ phương nam, chỉ sợ biết cái này, đất Man Kinh Bắc Mạc nằm ở phía Bắc Đại Khánh, có tộc Ngõa Cách Lạt, sống du mục để sinh tồn, năm đó Thái Tông hoàng đế hai lần dẫn quân lên phương bắc, thủ lĩnh Ngõa Cách Lạt thuần phục Đại Khánh ta, để đề phòng bọn họ gây chuyện, liền đặt ra cái gọi là Xuân Thị, mỗi năm đến thời điểm xuân về, người tộc Ngõa Cách Lạt vào kinh cống nạp, mang theo các thứ như da lông, súc vật, đổi lấy lụa là vải vóc cùng lương thực của chúng ta, mấy trăm năm nay vẫn luôn bình an vô ”.

      Tuy rằng Ô Khê có chút thành thực quá, thế nhưng người lại thông minh, vừa nghe hiểu Xuân Thị là dịp để viện trợ cho Ngõa Cách Lạt tộc bên kia, sợ bọn họ xâm lấn biên cương, gây rắc rối, bởi vậy liền gật đầu. Lục Thâm theo dòng suy tư của Cảnh Thất, trầm ngâm: “Vương gia rất có lý, mấy năm nay thiên tai ngớt, quốc khố sớm trống , nhân khẩu của tộc Man càng lúc càng nhiều, gia súc dẫn theo lại tốt xấu hỗn tạp, chỉ sợ dù có qua được năm nay sớm muộn gì cũng có ngày rơi vào cảnh giật gấu vá vai thôi”.

      Hách Liên Dực cười lạnh, : “Chỗ giật gấu vá vai còn ít lắm sao, lo gì thêm chỗ này?”.

      Cảnh Thất gật đầu: “Thế nhưng nếu muốn quốc gia yên ổn, vậy có những chỗ lở toét lâu ngày nhất định phải khoét bỏ mới xong…Cảnh Bắc Uyên này cũng chẳng phải là nhân tài kinh thiên vĩ địa gì, thái tử điện hạ sai, chính là khối bùn nát đắp nổi thành tường”.

      Hách Liên Dực tiện tay cầm luôn quả nho trong khay ném về phía y, cười bảo: “ thế khi nào?”.

      Cảnh Thất cười: “Chút tự biết lấy mình ấy, thần đây vẫn có. Những chuyện khác thần giúp được gì, thế nhưng mấy chuyện nhìn mà bẩn mắt, nghe phải rửa tai này, thần vẩn có chút thủ đoạn…Nhị điện hạ hành quả khiến cho người ta phải sỡ hãi trong lòng”.

      Hách Liên Lực nhìn y chằm chằm, lời nào, thần sắc gương mắt cao thâm khó dò, lát sau mới hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”.

      Cảnh Thất quay đầu sang cười với Ô Khê: “Tháng sau chính là ngày vạn thọ của thánh thượng, chỉ sợ còn phải nhờ vu đồng hỗ trợ phen”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 19: Lời lòng


      Mãi đến khi đám người Hách Liên Dực rồi, Ô Khê vẫn cứ trầm mặc ngồi ở bên, trong lòng rất ràng, rồi lại cảm thấy mơ hồ khó hiểu. Cảnh Thất im lặng hồi, đầu hơi cúi thấp, mỗi khi mắt y cụp xuống, người ngồi đối diện nhìn được nụ cười khiến người ta mến mà y treo mặt quanh năm suốt tháng, lúc này cằm của y có vẻ nhọn hơn chút, khóe mắt thoáng nhếch lên khiến đối phương cảm thấy người này có chút lạnh lùng. lát sau, Cát Tường tới, với Cảnh Thất: “Chủ tử, Tô nương uống thuốc rồi, nàng ấy thời gian còn sớm, phải rồi”.

      Cảnh Thất gật đầu: “Ngươi tìm người đưa nàng ta trở lại…À, đúng rồi, cái chén san hô lưu ly mà lần trước người nào đó tặng, bảo nàng ta mang về , xanh xanh đỏ đỏ, đặt trong thư phòng chỉ tổ chức mắt ta”.

      Bình An nghe mà hoảng cả hồn, thấy rằng khách khứa về hết cả rồi, Ô Khê lại là chốn thân quen hay lui tới, liền cúi người xuống, giọng lải nhải bên tai Cảnh Thất: “Chủ tử, cái chén ấy là vật năm đó vương gia phải nhờ đến quan hệ, trả thêm món tiền to mới mua được về. Cậu! Cậu lại cứ thế đem tặng cho người khác…”.

      Cảnh Thất vươn ngón tay ra đặt trán Bình An, đẩy dạt ra bên, phẩy tay mấy cái rồi : “Tiền tài là vật ngoài thân, ngươi chưa nghe câu ‘ngàn vàng có mua nụ cười bao giờ’ sao? Chán chết! Đối với nữ nhân mà cũng keo kiệt được vậy, về sau ta giương mắt lên xem có nương nào chịu gả cho ngươi !”.

      Bình An cảm thấy bản thân cùng vị chủ tử phá gia chi tử này đến cả phương hướng cuộc đời cũng chẳng giống nhau, giọng lẩm bẩm: “Nô tài thà rằng có thê tử, cả đời sống độc thân, chứ kiên quyết rướt về thê tử phung phí tiêu xài”.

      Cảnh Thất trừng mắt nhìn . Bình An lập tức nhận ra bản thân hớ, chỉ câu buột miệng, cứ như chỉ mắng chủ tử nhà mình là kẻ tiêu tiền như nước, còn xếp y vào hàng “thê” nữa, thế là liền mở đôi mắt hẹp dài của mình lớn hết mức có thể, lấy đó thể bản thân chính trực vô tội, hiên ngang lẫm liệt : “Chủ tử, đời người phúc lộc có hạn, phải tích phúc mới có thể dài lâu, khi gia tài bạc triệu phải biết tiêu xài tiết kiệm…”.

      Cảnh Thất thầm oán tên tiểu tử nhà ngươi lại còn bắt đầu lên mặt dạy đời ta đấy, cười : “Khi gia tài bạc triệu mà tiêu xài tiết kiệm, thế chẳng lẽ phải chờ đến khi nghèo xu dính túi, phải lưu lạc đầu đường xó chợ mới tiêu tiền như nước hay sao? , việc gì nên làm làm , thêm vận may cho ta đó”.

      Bình An ấm ức đáp: “Vâng, đợi lát nữa nô tài trở lại báo cáo sổ sách cho chủ tử nghe, chúng ta tính toán thử xem đến lúc nào phủ này phải đập nồi lấy sắt vụn ra bán”.

      Cảnh Thất nện cú vào lưng , vừa cười vừa mắng: “Tên tiểu tử này, được đằng chân lại lên đằng đầu rồi đấy!”.

      Đợi đến khi Bình An hậm hực bỏ , Cảnh Thất mới quay sang hỏi Ô Khê: “Ban nãy ngươi có nhiều điều muốn như vậy, sao bây giờ người hết cả, đến lúc nên lại im lặng là sao?”.

      Ô Khê cười xem chủ tớ bọn họ đấu võ mồm có dưới gì, thấy y hỏi tới mình, bấy giờ mới phục hồi lại tinh thần, : “Sao ban nãy ngươi lại thế với bọn họ?”.

      Cảnh Thất quét mắt săm soi lượt, hỏi vặn lại: “ thế thế nào, đây đâu phải là chuyện của ta, cho bọn họ biết vụ gặp thích khách đêm hôm đó chút dính dáng đến ta, thuần túy chỉ là Nam Cương các người lục đục nội bộ có Hách Liên nhị nhúng tay vào?”.

      Ô Khê gật đầu: “Vốn dĩ là như thế mà”.

      Cảnh Thất thở dài tiếng, đỡ tay lên trán mình: “Ô Khê huynh đệ, thử trong lồng ngực ngươi rốt cuộc là tim hay quả cân thế hả?”.

      Ô Khê thản nhiên hỏi: “Ngươi mắng ta ngốc đấy à?”.

      Cảnh Thất bị làm cho nghẹn họng phen, câu hỏi này thực khó trả lời. Lại thế Ô Khê đột nhiên bật cười, dung mạo vốn ưa nhìn, chỉ có điều góc cạnh ràng quá mức, lúc cười rộ lên gương mặt trở nên hiền hòa hơn, trông tuấn tú ngoài sức tưởng tượng. Cảnh Thất thầm tặc lưỡi, trông bộ dạng tiểu tử này như vậy, đợi tương lai trưởng thành rồi, chừng cũng thành kẻ gọi mời rắc rối cho xem.

      Ô Khê : “Ta biết ngươi muốn đối phó với gã nhị hoàng tử đó từ lâu, bằng trong thọ yến của Lục Nhân Thanh lần trước, ngươi thẳng thừng với gã như vậy”.

      Ôi chao, chuyện này mà cũng nhìn ra sao, ngốc, còn có chút tầm nhìn nữa đây. Cảnh Thất thoáng giật mình, hỏi: “Nếu phải ta nên với gã thế nào?”.

      Ô Khê ngẫm nghĩ hồi, sau đó : “ cười rất giả dối, sau đó tràng những lời lảm nhảm chẳng có ý nghĩa gì, ta cảm thấy thời gian ngươi nhảm khá là nhiều rồi đấy”.

      Cảnh Thất ngẩng đầu nhìn trời xanh tự nhủ lòng thể so đo với trẻ con. Ô Khê lại tiếp: “ ra hôm đó ngươi có thể bỏ mình được, chẳng qua nếu có mấy câu ấy của ngươi, chỉ dựa vào ta và A Tâm Lai cũng khó đối phó được bọn họ, ta tới đây là để cảm ơn, chuyện này ta nhớ kỹ, sau này nếu ngươi có bị kẻ nào ức hiếp, ta cũng liều mình bảo vệ ngươi”.

      Nếu lời này do người khác ra, có thể Cảnh Thất coi như chuyện đùa, thế nhưng bộ dạng của Ô Khê cực kỳ nghiêm túc, bất kể ai nghe đều hiểu trong lòng nghĩ như vậy , Cảnh Thất ngẩn người trong thoáng, sau đó nở nụ cười: “Ta chẳng qua cũng chỉ mấy câu thôi, kẻ tiết lộ hành tung của chúng ta cho thích khách còn là người trong vương phủ của ta, có gì phải cảm ơn đâu?”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ô Khê nghiêm túc đáp lại: “Chuyện đó giống nhau, kẻ xấu trong phủ của ngươi là do Hách Liên Kỳ cài vào, đâu can hệ gì đến ngươi, Ở chỗ chúng ta, hai người tuy có quan hệ máu mủ, thế nhưng cùng nhau trải qua sinh tử, nên thân nhau như huynh đệ ruột già. Võ công của ngươi tốt, chỉ biết mấy thứ mèo cào, dọa người chút còn được, chứ chẳng được tích gì khác cả, về sau nếu có người ức hiếp ngươi, nhất định ta đứng ra bảo vệ”.

      Lời từ miệng tiểu tử này ra, vĩnh viễn khiến người ta phải băn khoăn xem rốt cuộc có ý tốt hay mắng chửi. Cảnh Thất cười gượng, ngẫm nghĩ hồi mới : “Ta cần ngươi liều mạng làm gì, chỉ muốn xin ngươi thứ nữa, có được ?”.

      Ô Khê gật đầu.

      “Ta muốn con mèo biết nhảy múa, cả người lại tỏa hương thơm mà ngươi nuôi.”

      Ô Khê sảng khoái đáp lại: “Được, ngươi còn cần gì nữa ?”.

      “Mèo thơm nhảy múa”, trong mắt người khác nó chính là loài thú kỳ lạ vừa hiếm có vừa khó gặp, thế nhưng trong mắt Ô Khê, biết “nhảy múa” cũng chỉ là vì con mèo đó từ thông minh hơn đồng loại chút, biết uốn éo vài đường theo nhịp thanh, mùi hương kỳ lạ người chẳng qua là do cho nó uống thuốc trong lúc chán chường, quả thực xem là thứ gì phải tiếc rẻ khi cho .

      Cảnh Thất nghe mà dở khóc dở cười: “Ngươi nghĩ ta là kẻ chuyên nhân lúc cháy nhà mà hôi của đấy hả, tháng sau là tiết vạn thọ…Ừ chính là lễ mừng thô của hoàng thượng, vàng bạc châu báu, đồ cổ đồ ngọc trong phủ nội vụ cũng chẳng phải thứ gì mới lạ, sở thích lớn nhất của hoàng bá phụ ta chính là nuôi mấy con vật cưng nho , khiến ngài được vui”.

      Ô Khê hiểu ra được mấy phần: “Ngươi muốn đem nó làm lễ vật tặng cho ông ấy à?”.

      Cảnh Thất lắc đầu: “Ta có cái gan ấy”.

      Thấy Ô Khê nhìn mình, vẻ mặt khó hiểu, y liền kiên nhẫn giải thích: “Khi chúc thọ hoàng thượng, lễ vật tốt đương nhiên khiến lòng ngài vui vẻ, tuy rằng kẻ nào kẻ nấy đều vắt óc tìm mưu nghĩ kế chiếm ngôi đầu bảng, thế nhưng cũng phải xem xem thân phận mình ra sao để chọn lễ vật phù hợp. ví dụ, thân làm thần tử mà lại giành mất thời cơ để các hoàng tử điện hạ thể lòng hiếu thảo, là điều nên”.

      Ô Khê suy tư hồi, mới gật đầu, có chút đăm chiêu: “Ý ngươi là lễ vật ngươi tặng thể tốt hơn thứ ba hoàng tử tặng, đúng ?”.

      Cảnh Thất cũng có chút tật xấu, ấy là thích lên mặt dãy đời, thấy đứa trẻ này thông minh, liền kìm được dạy thêm vài câu nữa: “Người xưa có ‘Cây cao vượt rừng, tất bị gió quật’, ngươi nghe câu này hẳn cũng hiểu, lúc cần ra mặt có máu chảy đầu rơi cũng phải xông ra, còn lúc cần ra mặt, vậy dù có bị chết chìm giữa dòng người, cũng tuyệt đối được ló mặt”.

      đến đây, y lại nhớ tới chuyện “có ơn phải trả, có oán tất báo” của Ô Khê thuở trước, khỏi nhắc nhở: “Người Trung Nguyên chúng ta chú trọng ‘có qua có lại’, thế nhưng tặng cái gì, tặng thế nào, trả khi nào, thả ra sao, đều đòi hỏi phải có kiến thức cả, sai chút thôi là rất dễ bị người bắt được thóp hoặc bị ghi gận trong lòng, mấy chuyện này Bình An am hiểu nhất, nếu ngươi cần hỏi lúc nào cũng được”.

      Ô Khê biết, Cảnh Thất chỉ cho đạo sinh tồn đất Đại Khánh này, có rất nhiều chuyện sao hiểu nổi, thầm thắc mắc mấy người này sống vậy thấy mệt mỏi sao? Thế nhưng cũng hiểu được ý tốt của Cảnh Thất, bởi thế liền gật đầu, hỏi: “Vậy ngươi muốn để thái tử tặng mèo cho hoàng thượng sao?”.

      Cảnh Thất : “Từ trước tới nay thái tử chưa từng dính dáng tới mấy thứ bàng môn tà đạo này, đưa cho chẳng phải làm hỏng thanh danh của sao? Ta muốn bán cho đại hoàng tử đổi lấy chút tình nghĩa”.

      Lông mày Ô Khê lập tức nhíu chặt lại. Biết ngay mà, đứa trẻ cứng nhắc này vẫn còn nhớ thù xưa. Cảnh Thất : “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, và lại, đời này có kẻ địch vĩnh viễn, sau này ngươi gặp nhiều rồi hiểu thôi”.

      Ô Khê thoáng cúi thấp đầu, giọng : “Bảo tặng cho ngươi là tặng cho ngươi, ngươi muốn làm thế nào tùy”.

      Ngữ khí bình thản có gì bất thường cả, thế nhưng Cảnh Thất lại nghe ra giọng điệu của tiểu tử này lộ ra đôi phần ấm ức, y thở dài tiếng, tự rót cho bản thân chén trà: “Ta dạy thêm cho ngươi điều nữa, Ô Khê, lúc nào ngươi cũng phải ghi nhớ nằm lòng, rằng kẻ thù của ngươi chỉ có mà thôi, đó chính là đạo lý để ngươi vẫy vùng ngang dọc”.

      Đầu ngón tay y gõ xuống bàn: “Thân tại triều đình như lao người vào ngõ cụt, ngươi muốn bị địch vây cả trước lẫn sau đâu”.

      Ô Khê ngẩng đầu lên, khảng khái nhìn y: “Ngươi sai rồi!”.

      Cảnh Thất lười nhác, đôi mắt khép hờ trông về phía Ô Khê, giống như nhìn thấu được trái tim quay cuồng phẫn nộ của thiếu niên kia vậy. Y biết hẳn muốn thỏa hiệp, Ô Khê tuy rằng sinh ra ở vùng đất Man Di, thông hiểu lễ nghi giáo hóa, thế nhưng lại chân thành hiếm thấy, nhạy bén thông minh, tính tình ràng, vốn dĩ nên lớn lên ở chốn rừng hoang tự do tự tại, thế mà cơ duyên ngẫu nhiên thế nào lại rơi vào cái chốn danh lợi này, tựa như ngọc đẹp lắm bùn. Ô Khê trầm mặc lúc lâu, thái độ mềm mỏng hơn chút, thế nhưng ngữ khí vẫn cứ khăng khăng: “Ta cảm thấy lời của ngươi đúng. Là vì ta nên mới khiến nhị hoàng tử trở thành kẻ địch tại ư?”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh Thất cười bảo: “Ngươi nghĩ gì vậy chứ, lấy đâu ra chuyện giản đơn như thế?”.

      Ô Khê cụp mắt xuống, hồi lâu sau lại thấp giọng : “Vậy ta hiểu rồi”.

      “Hiểu cái gì?”

      “Vì ngươi thân thiết với thái tử, muốn để lên làm hoàng đế, thế nên nhị hoàng tử mới là kẻ địch của ngươi, đúng ?”

      Cảnh Thất thoáng sững người, thế nhưng lại biết giải thích thế nào với , có số chuyện ràng được, Ô Khê mới từng ấy tuổi, ra rồi cũng chưa chắc khiến hiểu được.

      Y nhớ lại thời điểm bản thân vừa tỉnh lại trong kiếp người này, chỉ cần đến gần Hách Liên Dực trong phạm vi ba thước là toàn thân cảm thấy khó chịu, như thân thể ngâm trong nước dầm trong lửa vậy, lúc ấy y chỉ có ý nghĩ, đó là cách xa thâm chút, cần bận lòng về mớ bòng bong kia nữa, kiếp này y làm kẻ giàu sang nhàn nhã, ăn no chờ chết mà thôi. Thế nhưng trong lòng y rất ràng, kể từ khi y mở mắt trong thế giới này, có rất nhiều tình còn như cũ, nếu có y, vậy Hách Liên Dực trong tại còn có thể thuận lợi leo lên ngôi báu hay ? Nếu như được… vậy bản thân có thể gương mắt nhìn Đại Khánh lâm vào cảnh suy tàn? có thể khoanh tay làm ngơ trong khi dải giang sơn mình đầy thương tật rành rành phơi bày trước mắt?

      Y vào cung đọc sách cùng Chu thái phó, điều đầu tiên thái phó dạy y, chính là người đọc sách phải đọc cái gì.

      phải hoàng kim ốc(*), cũng chẳng phải nhan như ngọ(**) mà phải là “Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thành kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình(***). Chu thái phó chỉ chiếu theo sách vở, bản thân ông ấy hiểu hay hiểu vẫn còn chưa chắc chắn, thế nhưng lại là những điều sớm thấm sâu vào trong xương tủy Cảnh Bắt Uyên.

      (*) Xuất phát từ câu “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc”.

      (**) Xuất phát từ câu “Thư trung tự hữu nhan như ngọc”.

      (***) Đây là câu danh ngôn của nhà Nho học Trương Tái thời Bắc Tống, được triết học gia đương đại Phùng Hữu Lan xưng là “Hoành Cừ tứ cú”. “Vi thiên địa lập tâm”: Trời đất vốn vô tâm, thế nhưng trời đất tuần hoàn, vạn vật sinh sôi dứt, đó chính là tâm ý của đất trời. “Vi sinh dân lập mệnh”: Ở đây hàm ý rằng phải vì muôn dân trăm họ, vì bách tính đồng bạo vạch ra con đường đúng đắn, để muôn dân “lập mệnh”. “Vi vãng thánh kế tuyệt học”: Vì những bậc thánh nhân, hiền nhân ngày xưa mà kế thừa và duy trì Nho học. “Vi vạn thế khai thái bình”: Thể lý tưởng vĩnh hằng của Nho học xưa, đó là xây dựng cơ nghiệp thái bình thịnh vượng cho hậu thế muôn đời.

      Trời cao che vạn vật, đất rộng đỡ muôn loài, nhật nguyệt chẳng của riêng ai, thánh nhân tư lợi riêng mình. Cảnh Bắt Uyên dám bắt chước các vị thánh nhân câu “lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ”. Thế nhưng y họ Cảnh, là vương gia khác họ đời đời thừa kế duy nhất của Đại Khánh, là vinh quang mà tổ tiên dùng máu đổi về. Hồng trần cùng lắm cũng chỉ mấy mùa thu, nếu như thái bình thịnh thế, y có thể say sưa cả kiếp người, mê đắm trong thi ca và mỹ nhân, kết thúc đời phú quý này. Thế nhưng là Nam Ninh vương trong lòng bộn bề trăm ngàn suy nghĩ, gánh lưng dòng họ và huyết thống kiêu hãnh của tổ tiên.

      Sau cùng, Cảnh Thất chỉ thở dài hơi khẽ:

      “Cũng phải là vì , có số chuyện…ngươi còn chưa hiểu được đâu”.

      Ô Khê chỉ cảm thấy gương mặt người vốn cười tự tại trước mặt mình, đột nhiên trở nên ám đạm, giống như có đôi phần mệt mỏi, lại có chút buồn thương buông xuôi chấp nhận. Tựa như đại vu sư lúc tiễn lên đường, lời lên đến bên môi, lại đột nhiên thốt ra được nữa. nắm tay chặt, sau đó lại buông ra, hồi lâu sau mới đáp lại: “Ngươi muốn sao làm vậy, ta hiểu chuyện của các ngươi, chỉ biết dù thế nào ngươi cũng hại ta”.

      Cảnh Thất có phần sửng sốt, hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết ta hại ngươi?”.

      “Ta nợ ngươi lần, dù cho ngươi có hại ta nữa, cũng coi như huề nhau.” Ô Khê , “Ngươi màng nguy hiểm đến tính mạng mà cứu ta, Nô A Cáp còn cho ta biết, trước đây ngươi sai Bình An ngầm giúp đỡ ta rất nhiều, ta xem ngươi như bằng hữu, bằng hữu làm hại ta đâu”.

      Cảnh Thất lặng thinh chốc, mới hỏi rằng: “Ngày hôm đó lúc ngươi phát sốt có mơ, giờ còn nhớ gì ?”.

      Ô Khê ngẩn người, lắc đầu: “Ta gì?”.

      Vậy là nhớ gì rồi- Cảnh Thất cười bảo: “Cũng chẳng có gì, người Trung Nguyên chúng ta gọi đây là duyên phận, ta với ngươi có duyên, cũng xem ngươi là bằng hữu. Làm bằng hữu của ta cũng có lợi lộc gì đáng , có điều tuy lúc rỗi việc thỉnh thoảng ta cũng có sở thích đâm thọc bằng hữu đôi ba nhát, thế nhưng đến lúc cần thiết cũng có thể vì bằng hữu mà liều mình”.

      Y đứng lên, chỉnh trang lại ống tay áo, kéo Ô Khê dậy: “ nào, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi”.

      Ô Khê bất ngờ đề phòng bị y kéo đứng lên, hỏi: “ đâu?”.

      Cảnh Thất bật cười: “Kinh thành rộng mênh mông, thứ chơi vui nhiều kể xiết, nếu xét về khả năng ăn sống chơi bời, ta đây dám xưng đệ nhị kinh thành!”.

      Ô Khê ngạc nhiên hỏi: “Thế đệ nhất là ai?”.

      Cảnh Thất chỉ cười . Đệ nhất? Dưới chân thiên tử, kẻ nào dám xưng đệ nhất?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :