Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 40: Chương 040
      Cảnh tượng này kéo dài lúc. Khi làn sáng chói mắt tan , cành lan đầu thiếu nữ biến thành đóa hoa lan bằng ngọc, vừa có mùi thơm thấm đẫm, vừa có làn sáng lấp lánh nhàn nhạt.

      Tỉnh táo lại, thiếu nữ kinh ngạc la lên:

      - Vừa rồi như thế nào, vì sao muội lại thấy có luồng sáng linh thiêng từ chiếu xuống, dường như … dường như…

      Tứ sư huynh sợ hãi la lên:

      - Đó là từ cành lan đầu muội phát ra làn sáng chói mắt, trùm chúng ta lại với nhau.

      Thiếu nữ ngạc nhiên :

      - Bao trùm cùng nhau? vậy ?

      Trong tiếng hô , nỗi vui mừng tên lên mặt.

      Đại sư huynh trầm ngâm :

      - Đúng là như vậy, nhưng tốt hay xấu tạm thời còn khó mà dự báo được. Thôi, hãy về cốc trước để bẩm báo sư phụ, thôi.

      rồi tung mình trước dẫn theo bốn sư đệ muội rời .

      Hình ảnh lướt qua, vùng tuyết, bốn bóng hình tung bay kịch chiến, dòng khí mạnh mẽ thổi tung tuyết bay đầy trời khiến người ta nhìn được tình huống giao tranh. Đột nhiên, tiếng quát khẽ vang lên, chỉ thấy ba bóng hình bay ra ba phúa, kịch chiến lập tức kết thúc.

      - Đại sư huynh, huynh xem được , muội thắng rồi, muội thắng rồi.

      Trong tiếng gọi duyên dáng, thiếu nữ đột nhiên xuất , đầu cài đóa lan bằng ngọc khác thường.

      Mỉm cười gật đầu, Đại sư huynh tuấn tuổi chừng ba mươi :

      - Nhìn thấy rồi, muội mấy năm nay tiến bộ rất nhanh, quả thực khiến người ta kinh ngạc.

      Dứt lời, ba hình bóng kia bay đến, chính là Nhị, Tam, Tứ sư huynh, bọn họ đều mạnh mẽ tán dương thực lực mạnh mẽ của thiếu nữ.

      Bật cười đắc ý, thiếu nữ :

      - Ba vị sư huynh cũng nên cố gắng, nên nhường nhịn muội mãi.

      Ba người vẻ mặt đỏ hồng, vội :

      - Sư muội yên tâm, chúng ta nhất định nỗ lực.

      Bật cười ngọt ngào, thiếu nữ nhiều, cùng bốn vị sư huynh nhàn rỗi chuyện.

      lúc sau, Tứ sư huynh kéo thiếu nữ đến bên, đầy tình cảm :

      - Sư muội, chuyện của chúng ta cũng phải đến lúc bẩm với sư phụ. Ta nghĩ lão nhân gia người nhất định đồng ý.

      Thiếu nữ nhìn chàng, dịu dàng :

      - Tứ sư huynh, đừng gấp mà. Muội lúc tu luyện quan trọng, đợi tu vi ổn định rồi, chúng ta mới bẩm với sư phụ lão nhân gia.

      Tứ sư huynh hơi chần chừ đáp:

      - Nhưng huynh nghĩ sớm chút …

      Thiếu nữ vẻ mặt thẹn thùng, than :

      - Lòng muội để hết cho huynh rồi, người sớm muộn gì cũng thuộc về huynh, gấp gáp làm gì.

      Tứ sư huynh cười ngây ngốc, thấp giọng :

      - Mỗi ngày đều thấy muội, đều nghĩ đến lúc ở cùng muội, vĩnh viễn rời xa…

      Thiếu nữ nhìn vào hai mắt chàng, êm ái mà nghiêm túc đáp:

      - Sư huynh, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.

      Tứ sư huynh vẻ mặt mừng rỡ, trịnh trọng :

      - Đúng, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, vĩnh viễn rời nhau!

      Hệt như lời thề, thời khắc này, hai người trải qua nhiều năm thương ra những lời hứa hẹn với nhau.

      Ở xa xa, Nhị sư huynh và Tam sư huynh nhìn thấy cảnh này, trong mắt đầy vẻ thất vọng. Đại sư huynh lại lắc đầu nhè , ánh mắt phức tạp chứa vài phần lo lắng. Ông sợ điều gì đây?

      Thời gian trôi qua, chớp mắt hết năm năm rồi.

      Lúc này, tiểu sư muội sớm thành đại nương, tuổi hơn hai mươi, tuy vẫn giữ nguyên được dung mạo của tuổi mười tám, nhưng thần tình khí chất lại có biến hóa rất mạnh mẽ, khiến cả người càng thêm phần thành thục xinh đẹp, toàn thân phát ra sức hấp dẫn lên được.

      Đồng thời, tu vi của nàng cũng đột nhiên tăng mạnh, ngoại trừ còn thua kém Đại sư huynh, sớm vượt qua được Nhị sư huynh và Tam sư huynh.

      Còn về Tứ sư huynh, chỉ vài năm cũng tăng hẳn tu vi, nhưng lại cách nào so được với thiếu nữ.

      Thời gian năm năm biến hóa rất nhiều, Tứ sư huynh và tiểu sư muội thương nhau cuối cùng cũng tỏ lộ tấm lòng trước sư phụ, hy vọng sư phụ có thể ủng hộ hôn lễ của bọn họ.

      Nhưng bất ngờ vô cùng, sư phụ với đại quyền to lớn lần đầu ngờ lại phủ quyết chuyện hôn này, lại sai Đại sư huynh tuân lệnh xử lý.

      Đối với việc này, Tứ sư huynh và tiểu sư muội bất ngờ vô cùng, hết sức cầu khẩn Đại sư huynh biện hộ cho, nhưng cuối cùng Đại sư huynh đồng ý.

      Lần đầu tiên, Tứ sư huynh và tiểu sư muội thưởng thức mùi vị thất vọng.

      Nhưng hai người hề chấp nhận thất bại, ngược lại càng thêm thương nhau, quay lưng với việc định đoạt cuộc đời mình của sư phụ, quyết định đem gạo sống nấu thành cơm chín rồi lại cầu xin sư phụ.

      Như vậy, trong vài năm sau đó, hai người đều hề nhắc đến chuyện này.

      Mãi đến ngày, tiểu sư muội phát bản thân có thai. Lúc đó nàng mới kéo Tứ sư huynh tìm sư phụ.

      Lần này, bọn họ ôm lòng quyết tâm chịu chết, dự tính nếu cho ở cùng nhau chịu chết.

      Nhưng ai ngờ sư phụ sau khi biết được nổi trận lôi đình, tức giận đến chút nữa hộc máu, lập tức nghiêm trị hai người, phạt bọn họ phải diện bích mười năm để khổ tâm tu luyện, trong mười năm hai người vĩnh viễn được gặp gỡ, hơn nữa còn sai Đại sư huynh giám sát.

      Tiểu sư muội và Tứ sư huynh đau lòng vô cùng, hiểu vì sao sư phụ luôn luôn từ ái lại trở thành như vậy, lập tức đại náo ầm ỉ.

      Nhị sư huynh và Tam sư huynh cũng ở đó cầu cạnh, nhưng sư phụ thái độ kiên quyết, cuối cùng sư mệnh như sơn, tiểu sư muội và Tứ sư huynh bị chia ra hai nơi diện bích để sám hối lỗi lầm.

      Trong lúc này, tiểu sư muội tâm tình kích động, loạt những chuyện như ý khiến nàng tâm tình buồn bực, cuối cùng hài tử trong bụng bị hư .

      Đại sư huynh thấy vậy rất khổ sở, nhưng ông dám vi phạm lệnh của sư phụ, chỉ đành che giấu tất cả trong lòng, thầm chấp hành nhiệm vụ.

      Mười năm dằng dặc mà đơn.

      Tiểu sư muội và Tứ sư huynh bất đắc dĩ phải tu luyện, nhưng vẫn luôn nghĩ đến nhau, thỉnh thoảng khẩn cầu Nhị sư huynh và Tam sư huynh nhắn nhủ tiếng lòng cho đối phương.

      Vì thế, Nhị sư huynh và Tam sư huynh cảm động sâu sắc, chút đố kỵ vốn có trong lòng lúc này cũng bị tình của bọn họ làm tan biến, thỉnh thoảng truyền lời cho bọn họ ngầm sau lưng của Đại sư huynh và sư phụ.

      Mười năm sau, tiểu sư muội và Tứ sư huynh quay về, tình giữa hai người những giảm mà ngược lại còn mạnh mẽ. Điều này khiến Đại sư huynh khổ sở lắc đầu, khiến sư phụ cảm thấy rất tức giận.

      Hai mươi năm thương chân , lại được sư phụ đồng ý và chúc phúc, điều này khiến tiểu sư muội và Tứ sư huynh đau khổ trong lòng.

      Bọn họ từng nghĩ tới chuyện rời khỏi sư môn, nhưng thiên hạ to lớn, bọn họ có thể chạy đến chỗ nào đây?

      Những ngày bất đắc dĩ như vậy cứ từng ngày trôi qua.

      Bỏ trở ngại của sư phụ, đôi tình nhân này ra cũng có thể là hạnh phúc.

      Nhị sư huynh và Tam sư huynh nhìn thấy mà đau khổ trong lòng, đề xuất với hai người chủ ý, bảo bọn họ chủ động nhận sai với sư phụ, dùng phương thức thầm từng bước đả động sư phụ.

      Tiểu sư muội và Tứ sư huynh hoan hỉ tiếp nhận, trong hai mươi năm kế tiếp, cả ngày ngoại trừ việc tu luyện chỉ thỉnh an sư phụ, cuối cùng làm mềm lòng sư phụ, mạnh mẽ ngăn cách hai người, nhưng cũng đồng ý hôn nhân của cả hai.

      Có được thu hoạch như vậy, sư huynh muội hai người càng thêm kiên định ý chí, tin tưởng có ngày có thể được cho phép và chúc phúc của sư phụ.

      Song ngày này bọn họ chờ đợi hết năm mươi năm cũng hề có được.

      thất vọng dần dần chuyển thành phẫn nộ, quan hệ ba thầy trò lại trở nên ác liệt.

      Lần này, sư phụ giận dữ vô cùng, tự thân trông coi Tứ sư huynh, cho bất kỳ người nào được thông cảm.

      Tiểu sư muội thấy được sư huynh thương, cả ngày lệ đầy mặt, khuôn mặt vốn dĩ thanh tú dần dần gầy gò già , ba sư huynh thấy vậy khổ sở vô cùng.

      Trong đó, Nhị sư huynh và Tam sư huynh vài lần tìm sư phụ cầu cạnh, hy vọng ông ấy có thể làm cho sư muội và Tứ sư đệ được thỏa ý, nhưng sư phụ lại như biến thành người khác, thái độ kiên quyết với chuyện này.

      Đại sư huynh thấy hai sư đệ đều đập đầu vào đá, bản thân cũng tiện ra mặt, chỉ đành than thở lắc đầu.

      Thời gian cứ như vậy thầm trôi qua.

      Khoảng chừng mười năm sau, có ngày Đại sư huynh đột nhiên phát sư phụ chết bên cạnh Tứ sư đệ, lập tức giận dữ vô cùng, triệu hai vị sư đệ còn lại, quyết định muốn thanh lý môn hộ để báo cừu cho sư phụ.

      Dù sao chuyện khi sư diệt tổ cũng là tội ác thể tha thứ trong Tu Chân giới.

      Tứ sư đệ lúc đó cứ mình lặng lẽ đứng yên, cho dù Nhị sư huynh và Tam sư huynh mở miệng hỏi thế nào, ông cũng câu. Chuyện này khiến Nhị sư huynh và Tam sư huynh ý thức được, sư phụ quả là do Tứ sư đệ giết.

      Thấy vậy, hai người giận dữ vô cùng, vốn còn muốn cầu cạnh cho sư đệ, cũng vì thế mà vứt bỏ tất cả, đồng ý với quyết định của Đại sư huynh.

      Đợi sau khi tiểu sư muội biết được chuyện này rồi, chạy đến quỳ trước mặt Đại sư huynh, khóc lóc cầu xin cho Tứ sư huynh, hy vọng có thể cho ông ấy con đường sống.

      Nhưng cuối cùng Đại sư huynh cự tuyệt.

      Lúc đó, tiểu sư muội thấy còn hy vọng nữa rồi.

      Bản thân nàng và Tứ sư huynh thương cả trăm năm lại cách gì kết hợp, lập tức bị kích thích quá độ, điên cuồng muốn cứu thoát Tứ sư huynh.

      Thấy vậy, Đại sư huynh vô cùng giận dữ, ra lệnh cho Nhị sư đệ và Tam sư đệ ngăn cản tiểu sư muội lại, bản thân mang Tứ sư đệ rời , hơn nữa còn tự tay giết chết Tứ sư đệ.

      Khi tiểu sư muội thấy được đầu của Tứ sư huynh, nàng đột nhiên phát điên, miệng quát lên thê lương:

      - ! Ta hận các ngươi, vĩnh viễn hận các ngươi!!!

      rồi vẻ mặt kích động, đả thương Nhị sư huynh và Tam sư huynh, mình điên cuồng chạy .

      Từ đó, tiểu sư muội xinh đẹp rời khỏi đó, hề quay về.

      Sau khi ba vị sư huynh bình tĩnh trở lại, dần dần bắt đầu thấy nhớ nàng, hơn nữa còn sinh lòng áy náy.

      Dù sao đoạn thương giữa bọn họ tuy ngăn cản hết mức, nhưng chưa từng có chút dao động nào cả.

      Tình kéo dài đến cả trăm năm đó, vĩnh viễn bỏ được cố chấp, đến chết vẫn kiên trinh đổi, chuyện đau khổ triền miền như vậy làm sao có thể khiến người ta bỏ qua cho được, quên được đây?

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Nước mắt, từng giọt từng giọt rớt xuống.

      Trong động lớn yên lặng, tiếng tí tách, tí tách vang lên, hệt như loại tiết nào đó miêu tả điều gì.

      Phương Mộng Như vẻ mặt như si như mộng, những chân tình chứa bên dưới vẻ lạnh lùng lúc này hoàn toàn lộ ra.

      Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Điền Lỗi đều thầm nhìn, ba người ánh mắt đẫm lệ, tình cảm ấm ức dài đến năm trăm năm lúc này cũng kềm giữ được, hóa thành đau thương thầm dâng lên trong lòng ba người.

      Tình ái là loại hạnh phúc, nó cũng phân thành nhiều loại.

      Tình ái của Hàn Hạc và Điền Lỗi đối với Phương Mộng Như là loại tình ái hỗn hợp giữa tình và tình bằng hữu, phức tạp mà thể mô tả được.

      Tình ái của Triệu Ngọc Thanh đối với Phương Mộng Như là loại tình bạn và tình thương, hệt như trưởng bối hy vọng bà được tốt đẹp nhưng cũng có phần nghiêm túc.

      Đêm, chậm rãi mà thâm trầm.

      Giờ tý canh ba, Triệu Ngọc Thanh thương cảm ngửng đầu lẩm bẩm:

      - Sư muội, đêm khuya rồi.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 41: Chương 041
      Phương Như Mộng hơi hơi giật mình, mặt đầy dấu lệ nhìn ba người, hỏi ngược lại:

      - Đêm khuya rồi, hừng đông sắp đến. Mà cuộc đời này của muội còn bao lâu nữa mới kết thúc? Muội qua được năm trăm năm, còn phải bao lâu nữa đây?

      Triệu Ngọc Thanh mở miệng, Nhị sư huynh Hàn Hạc lại :

      - Sư muội, đời này của chúng ta rất xám, sắc thái ít rất nhiều. Cuộc đời này của muội có nhiều màu sắc, tuy có đau thương nhưng muội trải qua. Mà chúng ta đây, chúng ta trải qua thế nào? Bình thường hay hạnh phúc chăng?

      Phương Mộng Như cơ mặt run run, bà hiểu được câu của Nhị sư huynh, nhưng bà có thể thế nào đây? Có lẽ bà hay ba người kia đều là bất hạnh, chỉ có điều mức độ bất hạnh giống nhau.

      Điền Lỗi vẻ mặt thê lương, đau khổ la lên:

      - Lục bách niên lai nhất hồi cố, Giang Nam Mạc Bắc kỷ nhân sầu (Sáu trăm năm chỉ chuyện đau, khắp Giang Nam Mạc Bắc mấy người sầu). Sư muội, quên hết . Hạng phúc thuộc về muội, cố gắng chỉ thêm đau khổ.

      Phương Mộng Như vẻ mặt đau khổ, hỏi ngược lại:

      - Tam sư huynh, huynh có thể quên được chăng?

      Đúng thế, ta có thể quên được chăng? Điền Lỗi thầm tự hỏi, đáp án ông hiểu vô cùng.

      Triệu Ngọc Thanh tu vi thâm hậu, khả năng khống chế tình cảm tốt hơn ba người kia rất nhiều.

      Ông thấy ba người càng càng thêm thương cảm, khỏi than :

      - Đủ rồi, nghỉ ngơi sớm chút. Ngày mai chúng ta cùng nhau thăm sư phụ, báo cho lão nhân gia người biết sư muội quay về rồi. Ta tin tưởng sư phụ nơi chín suối cũng rất cao hứng.

      Hàn Hạc cười đờ đẫn, thất vọng :

      - Đúng thế, sư phụ thích tiểu sư muội nhất. Nhớ lúc

      - Đủ rồi, muội muốn nghe điều đó.

      Phương Mộng Như đột nhiên kích động cắt ngang lời của Hàn Hạc, dường như oán hận năm xưa với sư phụ đến giờ vẫn còn lưu lại trong lòng.

      Triệu Ngọc Thanh hề gì, chỉ đứng lên liếc ba người, sau đó bỏ .

      Nơi đây dù sao cũng phải là nơi bình yên cho tâm linh của ông.

      Hàn Hạc vẻ mặt khổ sở, :

      - Sư muội, muội …

      Phương Mộng Như hơi hơi lắc đầu, đứng lên quay lưng lại ông, buồn bã :

      - Thời gian còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi, sư huynh.

      rồi cất bước ra.

      Hàn Hạc hai môi hơi mấp máy, còn muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng nhịn lại được.

      Điền Lỗi vỗ vỗ vai ông, đau thương :

      - Thời gian cuối cùng có thể khiến mọi thứ quá khứ trôi qua, chúng ta cũng nên bỏ , sư huynh.

      Hàn Hạc tâm thần run lên, cười cười bi thương, vẻ mặt đầy nỡ.

      ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Sáng sớm, từng mảng hoa tuyết rơi vào trong Đằng Long cốc, từ cửa cốc hạ xuống, trong quá trình rơi xuống, do khí hậu nóng dần lên nên dần dần bị tan chảy biến thành vết nước, hóa thành những trận gió lạnh tinh tế thổi trong cốc.

      Đứng ở lối vào Đằng Long cốc, Vũ Điệp nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt nhắn toát ra nụ cười nhàn nhạt.

      Thiện Từ trầm lặng bất động đứng cách vài thước nhìn nó, khuôn mặt trắng bệch chứa vui mừng cố giấu, dường như sợ bị Vũ Điệp phát giác được.

      Bầu trời như hợp với chia tay. Khi mặt trời lên cao, Thiện Từ muốn .

      Thời khắc này, nó là người duy nhất ở cùng với Vũ Điệp. Nó có những điều muốn , nhưng lại biết mở miệng như thế nào.

      Trầm lặng cùng với những bọt nước rơi xuống tinh tế, theo cơn gió thổi đến cửa động rơi xuống đầu hai đứa.

      Lùi lại bước, Vũ Điệp liếc Thiện Từ, thấy khuôn mặt nó vương nước, khỏi hé miệng cười, nụ cười ngọt ngào thoát ra từ đáy lòng.

      Thiện Từ vẻ mặt đỏ lên, liếc nó, hơi ngại ngùng nhìn sang nơi khác, giọng :

      - Ngươi cười cái gì?

      Vũ Điệp dịu dàng đáp:

      - Cười ngươi như người gỗ.

      Thiện Từ trầm ngâm, trong lòng tự hỏi:

      - Người gỗ? Vì sao vậy?

      Giây lát, Vũ Điệp thấy nó mở miệng, khỏi hỏi lại:

      - Sao vậy, vì sao câu nào?

      Thiện Từ ngửng đầu, ánh mắt kỳ dị hỏi lại:

      - Thiên Lân, thế nào?

      Vũ Điệp sửng người, kỳ quái nhìn nó chút, giọng :

      - , ngươi làm sao lại hỏi như vậy?

      Né tránh ánh mắt của Vũ Điệp, Thiện Từ dùng nụ cười che giấu tâm trạng thất vọng, cố gắng bình tĩnh lại đáp:

      - hề gì, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi. Được rồi, bọn họ đến rồi.

      Vũ Điệp mơ hồ cảm thấy trong lời của Thiện Từ chứa gì đó, nhưng khi định hỏi Tuyết Sơn thánh tăng, Giang Thanh Tuyết, Phương Mộng Như từ trong động ra, khiến Vũ Điệp thể lên tiếng được.

      Thiện Từ lùi lại hai bước, thầm mở rộng khoảng cách với Vũ Điệp, yên lặng nhìn sư phụ.

      đến bên hai người, Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên :

      - Bọn chúng xem ra tình cảm tệ lắm.

      Tuyết Sơn thánh tăng cười hơi kỳ dị :

      - Trẻ con có tình chân thành, thuần khiết nhưng lại vượt qua được thử thách của năm tháng. Khi những người cũ nhiều năm gặp lại, lúc đó tình cảm theo thế có nhiều biến hóa.

      Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi máy động, Phương Mộng Như và Hàn Hạc, Điền Lỗi khuôn mặt quái dị, ràng có cảm xúc với câu của Tuyết Sơn thánh tăng.

      Bên cạnh, Giang Thanh Tuyết, Lý Phong hai người lại chưa hề để ý, chỉ mỉm cười nhìn.

      Vũ Điệp hơi thẹn thùng, né tránh sau lưng của Phương Mộng Như.

      Thiện Từ lạnh nhạt bình tĩnh, đứng yên bất động.

      Cười ha hả, Tuyết Sơn thánh tăng đến bên Thiện Từ, vừa vuốt ve mái tóc của nó, vừa cười mắng:

      - Ngu ngốc, bụi trần lo âu, ngươi sao phải khổ như vậy?

      Thiện Từ ánh mắt hơi lay động, theo vuốt ve của Tuyết Sơn thánh tăng, tâm tình bình tĩnh hơn khá nhiều.

      Nhưng lo lắng nhàn nhạt cứ quanh quẩn cho dù thánh tăng thiết pháp như thế nào.

      Thu tay lại, Tuyết Sơn thánh tăng niệm tiếng Phật pháp, ánh mắt có vài phần lo ưu.

      Triệu Ngọc Thanh biết được suy nghĩ trong lòng thánh tăng, cười :

      - Sức giáo hóa phải sớm chiều, thánh tăng hà tất phải nóng nảy. Với thiên phú của nó, muốn hiểu được Phật lý hẳn rất dễ dàng.

      Tuyết Sơn thánh tăng nghe vậy, vẻ mặt khôi phục nụ cười quen thuộc, điềm nhiên đáp:

      - Lời cốc chủ cũng đúng, đúng là ta nóng nảy quá. Thôi, còn sớm nữa, còn vị muốn từ biệt, chúng ta thôi.

      rồi kéo tay Thiện Từ, bay ra khỏi cốc.

      Cửa cốc, Thiên Lân tới trước rồi.

      Vốn muốn xuống gặp Thiện Từ và Vũ Điệp, lại vừa hay gặp Lâm Phàm, hai người liền hàn huyên.

      - Tỷ thí ngày hôm qua có cảm giác như thế nào.

      Lâm Phàm cười cười, đáp lời:

      - Cảm giác còn khoảng cách lớn, với tuổi tác và tu vi ta nay còn chưa vượt qua bọn họ được.

      Thiên Lân vỗ vỗ vai của nó, cười :

      - Cho nên ta với ngươi, lần này cần phải tranh đoạt gì cả, ngươi phải đặt trọng tâm vào đại hội lần tới. Thắng lợi lúc đó đối với ngươi mới có ý nghĩa nhất.

      Lâm Phàm gật đầu nhè , trả lời:

      - Ta biết, ta nỗ lực, đồng thời cũng đa tạ ngươi, chính ngươi thay đổi sư phụ.

      Thiên Lân nghĩa khí :

      - Chúng ta là huynh đệ tốt, hẳn phải giúp đỡ ngươi. Được, Thiện Từ và Vũ Điệp cũng đến rồi.

      rồi lùi lại bước, ánh mắt nhìn về cửa cốc, sau đó liền thấy hàng người từ hạ xuống.

      Cười ha hả tiến lên, Thiên Lân kéo tay Thiện Từ hỏi:

      - Mới đó rồi sao?

      Thiện Từ liếc sư phụ, hơi nỡ đáp:

      - Đúng thế, sư phụ muốn quay về.

      Thiên Lân dường như biết giữ lại được, cũng quá mong ước, cười :

      - Tốt, chúng ta hãy cười chia tay, chờ đợi lần gặp gỡ tới.

      Thiện Từ vẻ mặt ra nụ cười yếu ớt, gật đầu :

      - Được, lần tới gặp nhau hy vọng chúng ta lại sum họp vui vẻ.

      Vũ Điệp nhìn hai bọn chúng, ánh mắt hơi hâm mộ, chuyển đến dịu dàng :

      - Còn có ta, chúng ta chuyện .

      Thiên Lân nhìn Vũ Điệp, mỉm cười gật đầu. Thiện Từ hề cười, chỉ gật đầu, ánh mắt có vài phần nghiêm túc, dường như là lời hứa hẹn nào đó.

      Bên cạnh, Tuyết Sơn thánh tăng và Giang Thanh Tuyết từ biệt Đằng Long cốc chủ.

      Chỉ nghe Giang Văn Thanh :

      - Các vị tiền bối, lần này được các vị khoản đãi thịnh tình, Thanh Tuyết vô cùng cảm kích. Ngày khác các vị đến trung thổ, mời các vị đến làm khách ở Dịch viên, cũng để bọn vãn bối tận tình địa chủ. Bây giờ trời còn sớm nữa, vãn bối xin cáo từ trước.

      rồi chào hỏi từng người, sau đó đến bên ba đứa Thiên Lân, :

      - Ba đứa các ngươi cũng nhớ kỳ, sau này đến trung thổ phải đến tìm tỷ tỷ đó.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Tỷ tỷ yên tâm, mười năm sau, ta tự đến trung thổ, đến lúc đó, ha ha ha …

      Giang Thanh Tuyết trừng nó cái, hơi thương :

      - Tiểu quỷ nhà ngươi, lần sau cho khiến ta mất mặt trước người khác.

      Thiên Lân cười thông minh đáp:

      - Lúc đó, tỷ tỷ chừng nhớ lại lúc này.

      Giang Thanh Tuyết cười mắng:

      - Ngươi . Được rồi, nhiều nữa, Thiện Từ và Vũ Điệp nhớ sau này đến chơi đó.

      rồi vẫy tay rồi bay mất.

      Giang Thanh Tuyết vừa , Tuyết Sơn thánh tăng cũng lưu lại nhiều, dẫn Thiện Từ, chào từ biệt mọi người, bao lâu cũng biến mất. Thiên Lân và Vũ Điệp hơi nỡ, chờ mãi đến khi thấy hình bóng Thiện Từ mới quay đầu lại.

      Lúc này, Triệu Ngọc Thanh :

      - Sau khi náo nhiệt lại bình tĩnh như cũ, đây chính là cuộc sống của Đằng Long cốc.

      Phương Mộng Như ánh mắt hơi động đậy, u oán hỏi:

      - Năm trăm năm rồi, mọi người cứ sống như vậy sao?

      Triệu Ngọc Thanh cười cười, bình tĩnh mà an hòa.

      Hàn Hạc lại :

      - Đúng thế, năm trăm năm rồi, môn hạ Đằng Long cốc bước chân vào trung thổ.

      Phương Mộng Như hơi chấn động thân hình. Bà hiểu ý nghĩa của câu này, trong lòng đầy khổ sở.

      Năm trăm năm là thời gian dài lâu.

      Điền Lỗi thất vọng :

      - Sinh sống an bình ra khác gì độc, độc năm trăm năm là loại đơn.

      Phương Mộng Như hơi nghẹn ngào, chua xót :

      - Sư huynh …

      Triệu Ngọc Thanh cười :

      - Chờ đợi năm trăm năm, tuy lâu chút, nhưng chúng ta lại có thể gặp lại, điều này đáng giá. Bây giờ hay là ta dẫn muội chơi quanh đây, nhớ lại những thời gian khoái lạc, sau đó chúng ta mới thăm sư phục.

      Phương Mộng Như hơi áy náy, vừa gật đầu vừa theo ba vị sư huynh.

      Vũ Điệp thấy vậy, vội vàng muốn , nhưng bị Thiên Lân ngăn lại.

      - Những người lớn có chuyện của người lớn, chúng ta chơi thôi.

      Vũ Điệp chần chừ :

      - Nhưng mà …

      Thiên Lân đáp:

      - Đừng lo lắng, cốc chủ hề mở miệng, cho thấy ông ấy muốn can thiệp, thôi.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 42: Chương 042
      Kéo tay Vũ Điệp, Thiên Lân đưa mắt cho Lâm Phàm, ra dấu cho nó gia nhập cùng chơi, nhưng Lâm Phàm lắc đầu cự tuyệt.

      Thấy vậy, Thiên Lân cũng để ý, kéo Vũ Điệp kích động chơi.

      Lý Phong nhìn Lâm Phàm, cười :

      - Vì sao vậy?

      Lâm Phàm :

      - Bẩm sư bá, đệ tử hôm qua biểu tốt, dự tính phải siêng năng tu luyện.

      Lý Phong hơi kinh ngạc, than thở:

      - Ngươi mới mười tuổi, lại có được lòng kiên định như vậy, quả khó có được.

      Lâm Phàm bình tĩnh lạnh lùng vô cùng, hề có chút vui mừng và kích động, bình tĩnh :

      - Nếu như sư bá còn chuyện gì nữa, đệ tử xin phép quay về luyện công.

      Lý Phong phất tay bảo Lâm Phàm , ngầm : “Đồ đệ này của sư đệ quả tồi, thành tựu tương lai sợ là dưới Từ Tĩnh.”

      Ở đáy Đằng Long cốc, Thiên Lân kéo Vũ Điệp ngồi bên hồ, chỉ cá con trong hồ :

      - Những con cá này rất kỳ lạ, nghe bị đóng băng cũng chết.

      Vũ Điệp kinh ngạc :

      - ? kỳ quái quá.

      Thiên Lân cười :

      - Ta vừa mới bắt đầu cũng tin lắm, nhưng sau này hiểu được tình hình liền tin ngay. Đây là Đằng Long cốc, chính là nơi rất cổ quái, băng tuyết ở cửa cốc năm bị đóng băng mười tháng, chỉ có tháng bảy mới tan chảy. Ngược lại bên dưới tương phản hoàn toàn, tháng bảy hàng năm mặt tuyết tan, mặt dưới lại kết băng, cả đáy cốc hoàn toàn bị đóng băng dài đến tháng.

      Vũ Điệp ngạc nhiên vui mừng :

      - Thần kỳ vậy a? Quả thực rất thú vị.

      Thiên Lân cười :

      - Đúng thế, rất thú vị. Nhưng kỳ quái nhất chính là cá trong hồ này, đợi khi đáy cốc khí hậu nóng khôi phục lại, nó lại bơi ra.

      Vũ Điệp nhìn vào hồ, ánh mắt rực lên :

      - Những con cá thần kỳ này, ta muốn bắt con về nuôi thử.

      Thiên Lân hô :

      - Ta trước kia cũng muốn nhưng vậy. Nhưng trong hồ này chỉ có con cá, mà lại rất linh hoạt, ta có lần muốn lợi dụng lúc có người để bắt , kết quả lại bắt được.

      Vũ Điệp hơi thất vọng hỏi:

      - Sau đó ngươi đành chịu thua?

      Thiên Lân đáp:

      - Sau đó Lâm Phàm cho ta biết, cốc chủ hạ lệnh cho người nào bắt cá, vì thế ta cũng thử lại nữa.

      Vũ Điệp ồ tiếng, đưa mắt dời :

      - Nơi này ngoại trừ chỗ này còn chỗ nào chơi nữa phải ?

      Thiên Lân đáp:

      - Chơi vui có nhiều chỗ, ta dẫn ngươi .

      rồi cũng làm bộ gì cả, kéo Vũ Điệp la lên tiếng liền bay ra khỏi cốc, vút lên tầng mây trời.

      Sau đó, hai đứa từ trời hạ xuống ven bờ Long trì cách đó mười dặm về phía Nam.

      Ở đây nay bị băng tuyết che phủ, nhìn thấy có gì đáng vui chơi.

      Vũ Điệp vì thế nghi hoặc, giọng :

      - Thiên Lân, ngươi làm vì dẫn ta đến nơi này.

      Thiên Lân quay đầu nhìn bốn phía, thấy xung quanh có ai, tiếng cười :

      - Cho ngươi chỗ vui đùa, đảm bảo rất thích thú.

      Vũ Điệp vẻ mặt hơi cười, dịu dàng :

      - ? Thiên Lân, ngươi tốt.

      Liếc nó cái, Thiên Lân mơ hồ cảm giác được ánh mắt nó chứa đựng gì đó, nhưng nó lúc này còn chưa hiểu được .

      Thôi nhìn, Thiên Lân nhắc nhở:

      - Ngươi trước hết đứng xa chút, có chút kinh ngạc vui vẻ.

      Vũ Điệp vẻ mặt hiếu kỳ, y lời lùi lại vài trượng chăm chú nhìn nó.

      Đợi khi Vũ Điệp lùi lại, Thiên Lân thôi cười nữa, toàn thân toát ra luồng khí thế nghiêm túc khiến cho cuồng phong bốn bề nổi lên, hình thành cơn lốc xoáy chuyển động rất nhanh đỡ lấy thân thể nó chầm chậm nâng lên.

      Lơ lửng , Thiên Lân ngạo nghễ trời đất, hai tay chắp sau lưng cùng với vẻ mặt thể bá đạo vương giả.

      Lúc này, nó toàn thân lấp lánh ánh đỏ, chùm lửa đỏ từ trong người bay ra, theo khống chế bằng ý thức của nó, chớp mắt khuếch tán hóa thành biển lửa bao phủ mặt đất đầy tuyết phương viên chục trượng dưới chân.

      Vũ Điệp vẻ mặt kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Thiên Lân giữa trung, tình cảm ngây thơ thời khắc này dâng lên trong lòng của Vũ Điệp.

      mặt đất, lửa đỏ thiêu đốt, nhiệt độ cực nóng nhanh chóng hòa tan băng tuyết, khiến cho mặt đất xuất cái ao càng lúc càng ràng hơn.

      Cảnh tượng này kéo dài giây lát, khi ao nước hoàn toàn tan chảy, Thiên Lân giữa trung thu lại lửa đỏ, hạ xuống bên cạnh thân Vũ Điệp.

      - Thế nào? Ngạc nhiên chưa.

      Nháy mắt, Thiên Lân vẻ mặt mỉm cười.

      Vũ Điệp tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười cười, sau đó gật đầu :

      - Ngươi tốt, cám ơn ngươi. Nơi này …

      Thiên Lân kéo tay Vũ Điệp, vừa đến ao nước, vừa :

      - Nơi này tên là Long trì, mỗi năm tháng bảy tan chảy. Ta và bọn Lâm Phàm từ đến đây chơi, rất náo nhiệt.

      Vũ Điệp lời nào, chỉ nhìn khuôn mặt Thiên Lân, khóe miệng lên nụ cười vui sướng.

      Thời gian khoái lạc luôn luôn qua mau, biết lúc nào đến giữa ngọ.

      Kéo tay Vũ Điệp, Thiên Lân quay về Đằng Long cốc, vừa đúng lúc gặp được bốn sư huynh muội của Triệu Ngọc Thanh quay về.

      Giằng khỏi tay Thiên Lân, Vũ Điệp hơi đỏ mặt, thoáng cái chạy đến sau Phương Mộng Như, len lén nháy mắt với Thiên Lân.

      Nhìn thấy ảnh này, Phương Mộng Như cau mày, Triệu Ngọc Thanh lại mỉm cười, gọi Thiên Lân đến bên cạnh, kéo tay nó cùng nhau về cốc.

      Buổi chiều, Phương Mộng Như với ba vị sư huynh:

      - Muội muốn đến Thiên Nữ Phong lúc, ngày mai .

      Hàn Hạc giữ lại:

      - Sư muội, khó khăn mới về được, ở thêm thời gian nữa .

      Phương Mộng Như than :

      - Nơi này có giấc mộng đời của muội, nhưng cũng có nỗi đau cả đời của muội.

      Điền Lỗi cười khổ :

      - Sư muội, lần tới muốn gặp muội, đại khái phải đợi đến lúc nào? Sư huynh có thể là cũng chờ được năm trăm năm nữa rồi.

      Phương Mộng Như hơi có chút khổ sở, than :

      - biết, có lẽ mười năm, cũng có lẽ vĩnh viễn.

      Triệu Ngọc Thanh an ủi:

      - cần phải đau khổ, chỉ cần biết người nào cũng còn sống vui, mặc dù cách nhau chân trời góc biển, chúng ta cũng phải cao hứng. Ít ra trong lòng chúc phúc hề có cự ly.

      Hàn Hạc :

      - Đại sư huynh cũng đúng, chỉ cần sư muội đến mà vui vẻ, chúng ta hẳn phải chúc phúc cho muội ấy.

      Vui vẻ, thế nào gọi là vui vẻ, đây cũng là dạng vui vẻ chăng? Phương Mộng Như trong lòng thê lương, lại có chỗ khóc lóc.

      Biết trong lòng bà nghĩ thế nào, Triệu Ngọc Thanh có ý chuyển sang chuyện khác :

      - Nơi kia ta cũng luôn muốn , nhưng chưa có thời cơ thích hợp. Bây giờ nếu như sư muội muốn , chúng ta cùng nhau thôi.

      rồi gọi Thiên Lân đến, bảo nó dẫn đường .

      Biết mọi người muốn Thiên Nữ phong, Thiên Lân hơi bất ngờ, nhưng lại hề lộ ra, chỉ ngầm suy tư trong lòng.

      Khoảng cách tám mươi dặm đối với sáu người chỉ là mất chốc lát.

      Khi Thiên Nữ phong xuất trong mắt, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như bốn người giảm hẳn tốc độ, dừng cách đó ba dặm, từ xa xa nhìn lại.

      Thời khắc đó, cảnh tượng lúc xưa lại quay về trong ký ức, bốn người vẻ mặt kỳ quái, mô tả cảm thụ được.

      Thiên Lân và Vũ Điệp tới khoảng chừng dặm, thấy những người sau lưng dừng lại tiến, khỏi cùng nhau dừng lại, giọng trao đổi.

      - Vũ Điệp, thái sư tổ của ngươi xem ra là lạ, ra là có chuyện gì vậy?

      Vũ Điệp lắc đầu trả lời:

      - Thái sư tổ lâu nay hề đề cập chuyện xưa với ta, ta cũng hiểu .

      Thiên Lân thấy kỳ quái, lại hỏi:

      - Vậy mẹ ngươi có nhắc đến ?

      Vũ Điệp thấy nó nhắc đến mẹ, vẻ mặt lập tức u ám, thất thểu :

      - Thái sư tổ thích mẹ của ta …

      Thấy gợi nên tâm đau lòng cho nó, Thiên Lân vội :

      - Quên , dù sao những người lớn tâm tình phức tạp, chúng ta khó mà lý đến được. Bây giờ …

      Thanh dừng lại, Thiên Lân đột nhiên ngửng đầu nhìn về Thiên Nữ phong, chỉ thấy Điệp Mộng đứng ở cửa động Chức Mộng, từ xa xa nhìn lại Phương Mộng Như.

      Dường như cảm nhận được ánh mắt của Điệp Mộng, Phương Mộng Như đau lòng tỉnh lại, thân thể lơ lửng bay đến cách động Chức Mộng chừng trăm trượng, chăm chú nhìn Điệp Mộng, cau mày :

      - Ngươi chính là mẹ của Thiên Lân?

      Điệp mộng ánh mắt kỳ dị nhìn bà, thản nhiên đáp:

      - sai, đúng là ta.

      Phương Mộng Như trầm ngâm :

      - người ngươi có khí tức hơi quen thuộc, chúng ta trước giờ chưa từng gặp nhau?

      Điệp Mộng từ chối trả lời :

      - Khí tức quen thuộc có rất nhiều loại, có lẽ nguyên nhân pháp quyết tu luyện, ngươi nhận lầm người khác, rất có thể là như vậy.

      Phương Mộng Như nắm chắc lắm, gật đầu đáp:

      - Có lẽ ngươi đúng, khí tức quen thuộc rất nhiều, thường dễ dàng bị sai lầm.

      rồi ánh mắt nhìn lên đỉnh núi, vẻ mặt thương cảm :

      - Ngọn Thiên Nữ phong này, từng có truyền thuyết, ngươi có từng nghe qua chưa?

      Điệp Mộng ánh mắt nghi hoặc, giọng :

      - Ngươi ám chỉ truyền thuyết U Mộng Lan chăng?

      Phương Mộng Như lắc đầu nhè , cười hơi thê lương trả lời:

      - Đó gần như phải là truyền thuyết.

      Điệp Mộng chăm chú nhìn vẻ mặt của bà, suy đoán:

      - Ngươi từng thấy qua U Mộng Lan?

      Phương Mộng Như vẫn động đậy, ngây ngốc nhìn ra xa.

      lúc sau, bà mới thôi nhìn, ánh mắt bình tĩnh trở lại, có chút quái dị nhìn Điệp Mộng :

      - Đây là nơi lành, định sẵn có rất nhiều kết quả.

      Điệp Mộng cười cười, điềm nhiên trả lời:

      - Đất lành, hẳn có nguyên nhân, nhằm vào từng người được.

      Phương Mộng Như phản bác lại:

      - Ngươi cho là như vậy sao?

      Điệp Mộng trả lời:

      - Truyền thuyết U Mộng Lan, ám chỉ vào hoa mà phải là chỉ vào ngọn núi này.

      Phương Mộng Như khẽ lẩm bẩm:

      - Có lẽ …

      Xoay người, bà rời khỏi nơi đó.

      Triệu Ngọc Thanh hề đến gần Thiên Nữ phong, chỉ gật đầu nhè với Điệp Mộng, sau đó dẫn hai sư đệ theo Phương Mộng Như về cốc.

      Thiên Lân muốn theo Vũ Điệp, lại bị Điệp Mộng gọi lại, đành chia tay Vũ Điệp.

      Quay lại động, Thiên Lân hơi vui, hét lên:

      - Mẹ, mẹ đồng ý để con chơi, vì sao lại giữ lời hứa vậy?

      Điệp Mộng trừng con cái, quát lên:

      - Mẹ kêu con quay lại, tự nhiên có nguyên nhân của mẹ.

      Nghe vậy, Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, :

      - Mẹ, Lân nhi biết sai rồi.

      Điệp Mộng lắc đầu nhè :

      - Mẹ trách con, nhưng con phải nhớ kỹ lời của mẹ, sau này trước mặt người nữ đó tuyệt được được dễ dàng tỏ lộ pháp quyết mẹ truyền thụ cho con. Ngoài ra, mẹ còn muốn hỏi chuyện liên quan đến truyền thuyết U Mộng Lan.

      Thiên Lân vâng tiếng, sau đó hỏi:

      - Truyền thuyết đó mẹ phải sớm biết rồi chăng? Mẹ còn muốn hỏi thêm gì nữa?

      Điệp Mộng trầm giọng đáp:

      - Mẹ muốn biết, U Mộng Lan năm đó ra có phải có chuyện lạ ? Nếu như tồn tại, nó được ai lấy ?

      Thiên Lân sửng sờ lúc, chần chừ :

      - Chuyện này xảy ra mấy trăm năm rồi, ai biết được đây.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 43: Chương 043
      Điệp Mộng :

      - Người biết hẳn chỉ có vài, trong đó bao gồm cả Đằng Long cốc chủ. Nhưng ông ta có khả năng , vì thế mẹ muốn sai con tìm người khác.

      Thiên Lân nghi hoặc hỏi:

      - người khác? Mẹ là Băng Tuyết lão nhân?

      Điệp Mộng gật đầu trả lời:

      - Đúng thế, mẹ suy đoán ông ta nhất định biết chuyện này.

      Thiên Lân cười :

      - Việc này thành vấn đề, con lập tức hỏi liền.

      rồi thân thể vút lên xoay chuyển , người như quả cầu tuyết tung bay thẳng tắp.

      Điệp Mộng vui mừng nhìn con ở xa xa, tự : “Thêm mười năm nữa, mẹ cần phải lo lắng cho con.”

      Quay về Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh để hai vị sư đệ chuyện với sư muội Phương Mộng Như, bản thân đến sơn động Đinh Vân Nham cư trú.

      Thấy sư phụ, Đinh Vân Nham vừa thỉnh an vừa :

      - Sớm nay đệ tử theo lời dặn của sư phụ, chạy đến Thiên Đao phong chuyến, quả nhiên phát được người Ly Hận thiên tôn nhắc đến. Người đó rất lạnh lùng, ngồi đỉnh Thiên Đao phong, nhìn về trung thổ xa xa, gì mà cũng hỏi đến đệ tử, toàn thân phát ra khí tức mạnh mẽ, khiến đệ tử ở ngoài ba dặm mà lòng hoảng sợ.

      Triệu Ngọc Thanh cau mày hỏi lại:

      - Hoảng sợ? Khí tức của rất sắc bén?

      Đinh Vân Nham suy nghĩ lát, lắc đầu :

      - Cảm giác phải rất sắc bén, nhưng lại giống loại bá khí khiến người ta cơ hồ ngửng đầu nổi, dám nhìn thẳng .

      Triệu Ngọc Thanh kinh dị :

      - Thực lực người này như vậy hẳn phải tỏ ra thế, ra làm chuyện gì?

      Đinh Vân Nham trả lời:

      - Điều này đệ tử cũng rất nghi hoặc, nhưng nghĩ đến nghĩ lui vẫn ra.

      Triệu Ngọc Thanh :

      - Chuyện này trước hết quan sát , sau này có được biến hóa gì mới hãy tính làm gì. Ngoài ra, dặn dò đệ tử trong cốc bớt đến Thiên Đao phong để tránh phát sinh những chuyện cần thiết.

      Đinh Vân Nham trả lời:

      - Sư phụ yên tâm, đệ tử biết rồi.

      Mỉm cười gật đầu, Triệu Ngọc Thanh xoay người bỏ , thanh vẫn còn lưu lại trong động.

      - Có thời gian rảnh quan tâm thêm đến Lâm Phàm, mười năm sau nó hẳn phen biến hóa.

      Đinh Vân Nham vâng tiếng, trong lòng ngầm vui mừng.

      Đến trong động của Băng Tuyết lão nhân, Thiên Lân kêu réo rất lâu, mãi đến khi nó nhịn được nữa Băng Tuyết lão nhân mới khoan thai đến.

      Thiên Lân hơi vui, xụ mặt :

      - Ông phải bằng hữu gì cả, hại ta kêu cả nửa ngày mới xuất , có lý đến ta hay vậy.

      Băng Tuyết lão nhân cười làm lành đáp:

      - Nào phải vậy, ta vừa rồi ở đây vì thế mới đến trễ. Thế nào rồi, hôm nay sao mình lại muốn đến đây tìm ta vậy? Có phải trong lòng vui muốn kiếm ta kể chuyện xưa ?

      Thiên Lân thấy vẻ mặt tươi cười của ông, lập tức bỏ hết buồn bực trong lòng, kéo tay áo của ông :

      - Hôm nay ta đặc biệt đến tìm ông là muốn hỏi ông chuyện.

      Băng Tuyết lão nhân ngạc nhiên :

      - Đặc biệt đến tìm ta, khẳng định là đơn giản, con muốn hỏi chuyện gì đây?

      Thiên Lân chăm chú nhìn vào ánh mắt của ông, trầm giọng :

      - Ta muốn biết người nữ năm đó lấy được U Mộng Lan tên là gì.

      Băng Tuyết lão nhân ánh mắt ngẩn ra, lập tức tỉnh lại, hỏi ngược:

      - Làm gì đột nhiên muốn hỏi đến chuyện này?

      Thiên Lân cười đùa :

      - Thế nào, ông muốn chăng?

      Băng Tuyết lão nhân cười ha hả trả lời:

      - Con cho là ta chuyện ta kể hay ? Vạn nhất ta hù các con cho vui thôi sao?

      Thiên Lân thông minh :

      - Như vậy, ông cần gì phải để ý đến?

      Băng Tuyết lão nhân bị nó hỏi sửng người, vội vàng cố cười hai tiếng để che dấu kinh ngạc trong lòng.

      - Nếu như con muốn nghe, ta tự nhiên vui lòng cho biết. Nhưng con cũng phải cho ta biết, vì sao đột nhiên hỏi đến chuyện này.

      Thiên Lân :

      - Được, ông chỉ cần cho ta biết người phụ nữ ngày trước lấy được U Mộng Lan là ai, ta cho ông biết nguyên do.

      Hơi hơi gật đầu, Băng Tuyết lão nhân nhớ lại :

      - Nhớ đến chuyện đó cũng khoảng sáu trăm năm. Đôi nam nữ lúc đó chính là sư huynh sư muội, sư huynh tên là Trần Vũ Hiên, sư muội tên là Phương Mộng Như …

      - Ồ, là bà ta.

      La lên tiếng thất thanh, Thiên Lân quả thực kinh ngạc vô cùng.

      Băng Tuyết lão nhân hiếu kỳ :

      - Ngươi biết hai người này?

      Thiên Lân hơi kích động đáp:

      - Trần Vũ Hiên gì đó ta biết, nhưng Phương Mộng Như ta gặp qua, ngày hôm qua bà ta từ nơi xa xôi trở về, bây giờ ở trong Đằng Long cốc, ngày mai muốn rời .

      Băng Tuyết lão nhân la lên tiếng thất thanh, kinh hãi :

      - Cái gì? Nàng quay về Đằng Long cốc rồi … Quả ngờ được. Ngươi hôm nay đến hỏi ta là bởi vì nguyên nhân này?

      Thiên Lân nhìn ông, thấy vẻ mặt bất ngờ mà lại kích động, trong lòng ngầm thấy kỳ quái, miệng lại lên tiếng:

      - Dù sao cũng khác biệt nhiều lắm. Được rồi, kết quả ta biết rồi, ta phải quay về đây.

      rồi đứng lên, cố ý ngừng lại chút, nhưng Băng Tuyết lão nhân hoàn toàn mở miệng giữ lại.

      Quay về đến Thiên Nữ phong, Thiên Lân hưng phấn :

      - Mẹ, mẹ đoán sai, chính là Phương Mộng Như lấy được U Mộng Lan, nghe sáu trăm năm rồi…

      Nghe con trai kể lại, Điệp Mộng trầm ngâm :

      - Con con có để ý đến vẻ mặt của Băng Tuyết lão nhân, những ông ta bất ngờ mà còn rất kích động.

      Thiên Lân đáp:

      - Đúng thế, con cứ mãi suy đoán, ông ta chính là người ngày đó hái được U Mộng Lan, nhưng tại dường như sai rồi.

      Điệp Mộng :

      - Phải ông ta hay cũng quan trọng, dù sao cũng sáu trăm năm rồi, dính líu gì đến chúng ta là được rồi. Thôi, con luyện công , ngày mai hãy đến Đằng Long cốc chơi.

      Thiên Lân vâng tiếng, sau đó rời .

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Tới vội vàng, vội vàng, gặp nhau thoáng qua như giấc mộng.

      Hận thù hôm nay, cũng là loại năm xưa, năm trăm năm vẫn giữ trong lòng.

      Gặp nhau ngắn ngủi, chia tay dài, khiến người ta khó mà lưu lại được, chỉ đành vẫy tay, lệ thầm rơi, trông mong ngày gặp lại.

      Ở cửa Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Điền Lỗi và Phương Mộng Như chia tay, sư huynh muội chân tình bộc lộ khiến người ta xúc động.

      Thiên Lân kéo tay Vũ Điệp, dặn dò:

      - Nhớ có cơ hội hãy quay về, nếu phải đợi đến mười năm sau ta mới có thể tìm được ngươi.

      Vũ Điệp nỡ trả lời:

      - Ta biết rồi, ta chờ ngươi.

      Phất tay, quay đầu, bên mất, bên ở lại, lúc nào người quen mới gặp lại, chỉ nhờ vào giấc mộng.

      Hệt như đóa mây ở chân trời, lơ lửng mà đến thầm mà .

      Phương Mộng Như mang theo giấc mộng, quay về nơi xuất phát, nhưng vẫn còn những đau thương bị bụi trần phủ lên.

      Đây có phải là lời nguyền của U Mộng Lan chăng?

      Triệu Ngọc Thanh và Hàn Hạc, Điền Lỗi, bọn họ chưa từng lấy được U Mộng Lan, nhưng bọn họ sao phải trải qua chuyện này?

      Có lẽ mọi thứ liên quan đến lời nguyền, chỉ là những tao ngộ đau thương khiến người ta khó mà chấp nhận được.

      Bóng hình trong Đằng Long cốc dần dần mờ , ánh mắt Phương Mộng Như lệ tràn như mù.

      Tình hận năm trăm năm, nàng mình chịu đựng.

      Bây giờ quay lại chốn quê xưa, vì sao thể quay lưng lại, mà chọn lựa việc bỏ đây?

      Có lẽ mộng tan nát rồi, lòng nàng qua được khó khăn lần thứ hai.

      Có lẽ lòng mệt mỏi rồi, nàng muốn khơi dây đau xót dĩ vãng.

      Gió, thổi qua bên tai, vù vù mà ràng, muốn kể lại chuyện gì đây?

      Mây, trôi qua dưới chân, nhàn nhã vui vẻ, muốn biểu đạt điều gì đây?

      Vũ Điệp nhìn Phương Mộng Như, giọng :

      - Thái sư tổ, người có phải nỡ lòng phải ?

      Phương Mộng Như , trong lòng lại tự hỏi, phải là nỡ hay là cách gì chấp nhận?

      Trong lúc suy tư, cảm giác kỳ quái đột nhiên dâng lên trong lòng.

      Phương Mộng Như đột ngột ngửng đầu, chỉ thấy vùng núi phủ đầy băng tuyết, hề có cái gì.

      Cau mày, Phương Mộng Như tự : “Kỳ quái, vì sao cảm giác rất ràng có người ở đâu đó nhìn ta, lẽ nào ta quá nghi thần nghi quỷ?”

      Lúc lắc đầu, Phương Mộng Như bỏ ý nghĩ này, tiếp tục lên đường.

      Nhưng lâu sau, cảm giác đó lại xuất , hơn nữa còn rất mạnh mẽ.

      Ngừng lại, Phương Mộng Như quyết định tìm cho ra người kia.

      Nhưng nhìn cẩn thận, bất ngờ phát ngọn núi băng ở phía trước có bóng hình quay lưng lại phía này.

      Hơi nghi hoặc, Phương Mộng Như chầm chậm đến gần, rồi nhanh chóng vòng ra phía trước, chỉ thấy ông già toàn thân tuyết trắng, ngay cả tóc cũng trắng toát, nhìn về phía xa xa.

      Đến trước mặt của người đó, Phương Mộng Như nhìn vào khuôn mặt xa lạ kia, cảm thấy có chút quái dị.

      Phảng phất người này rất quen thuộc, nhưng nhìn rất lâu cũng nhận ra được.

      Lão nhân tuyết trắng nhìn Phương Mộng Như, ánh mắt rất lạnh nhạt, phảng phất như trong lòng của ông ta còn gì có thể khiến người ta phải kinh ngạc.

      Phương Mộng Như mở miệng trước:

      - Ngươi là ai? Đứng đây nhìn điều gì?

      Ông già giọng dao động, bình tĩnh đáp:

      - Ta là ta, cũng phải là ta, ở đây quan sát giấc mộng của ta.

      Phương Mộng Như cau mày, thấy lão già hơi kỳ quái, khỏi sinh ra chút hứng thú, hỏi tiếp:

      - Giấc mộng của ngươi ở nơi nào?

      Lão già nhìn về xa xa, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn đáp:

      - Giấc mộng của ta ở trong mộng, chính là cơn gió của kiếp trước.

      Phương Mộng Như hơi chút cảm xúc, than :

      - như thế, ngươi cũng là Truy Mộng giả (người theo đuổi giấc mơ).

      Ông già hỏi ngược lại:

      - Ngươi chưa bao giờ làm vậy sao?

      Phương Mộng Như thê lương đáp:

      - Ta? Ha ha ha … Mộng của ta toàn là đau khổ, đó là lời nguyền của ông trời.

      Ông già ánh mắt hơi động đậy, trong lòng hơi dao động, đáng tiếc Phương Mộng Như hề phát được.

      - Có đau khổ có vui vẻ, ngọt ngào và cay đắng. Hạnh phúc hay là đau thương, ra chỉ do nhìn lầm mà thôi.

      Phương Mộng Như bị ông ta khơi dậy nỗi đau trong lòng, điên cuồng cười :

      - Sai? Cuộc đời này của ta sai ở đâu? Ông trời làm sao lại đối xử với ta như vậy?

      Thấy bà kích động như vậy, ông già :

      - Chớ hận trời cao, ông ta hoàn toàn liên quan, chỉ oán người đời nhìn thấu được mà thôi.

      Phương Mộng Như vẻ mặt điên cuồng, đau khổ la lên:

      - Nhìn thấu được, hay cho câu thấu, ngươi dễ dàng vậy, bản thân ngươi như thế nào? Nếu như ngươi nhìn thấu được, sao còn phải mất công ở nơi này theo dõi giấc mộng của ngươi?

      Hơi hơi lắc đầu, ông già :

      - Người si cuồng, hẳn có đau khổ. Nếu như ngươi tình nguyện, hay là nghe chuyện xưa của ta.

      Phương Mộng Như cười chế nhạo :

      - Chuyện xưa? Được, ta đời này khó mà nghe người kể chuyện xưa, hôm nay được cảm nhận rồi. .

      Lão già hơi hơi gật đầu, ngâm khe khẽ:

      - Theo truyền thuyết vùng Băng Nguyên có loại kỳ hoa, tên là U Mộng Lan. Nó có thể khiến người tu đạo gia tăng tu vi được mười giáp tử (sáu mươi năm), nhưng phải trả giá nặng nề, cả đời đều cách nào ở bên cạnh người mến.

      Phương Mộng Như thân thể run lên, gay gắt :

      - bậy bạ, ngươi lừa ta! Ngươi ra là ai, vì sao lại muốn như vậy?

      Ông già vẻ mặt lạnh lùng, ngây ngô :

      - Ta là ta, là người ngưng động giấc mơ. Còn về truyền thuyết, tin hay là do ngươi, hay chỉ có thể hỏi đương mà thôi.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 44: Chương 044
      Phương Mộng Như chăm chú nhìn ông già, thấy ông bình tĩnh lạnh lùng, giống người bừa, trong lòng lập tức dâng lên nỗi thê lương, tin tưởng có liên quan đến truyền thuyết U Mộng Lan.

      Dù sao, bà cũng là người giữ U Mộng Lan, truyền thuyết giả thế nào bà hiểu hơn mọi người.

      Vũ Điệp phát thay đổi của bà, dịu dàng :

      - Thái sư tổ, chúng ta thôi, ở càng lâu càng khiến thái sư tổ thêm đau khổ trong lòng.

      Phương Mộng Như cúi đầu nhìn Vũ Điệp lúc, gật đầu :

      - Được, Vũ Điệp ngoan ngoãn, chúng ta thôi.

      rồi liếc ông già, sau đó dẫn Vũ Điệp bỏ .

      Ngóng nhìn theo hình bóng xa dần, khuôn mặt bình tĩnh của ông già dần lộ ra nét kích động, thân thể run lên kịch liệt, đau thương :

      - Năm trăm năm rồi mới gặp lại, thương cừu hận khó mà mở miệng được. Người xưa gặp lại nhận ra, chỉ vì si tình sợ lời nguyền. Sư muội, quên hết

      Sư muội? Lẽ nào ông ta chính là Tứ sư huynh ngày trước?

      Gió thổi nhè qua, hoa tuyết rơi xuống.

      Lúc hoàng hôn, núi tuyết vẫn như cũ, đáng tiếc người xưa xa, có hận thù, theo gió rồi…

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Băng Tuyết thịnh hội náo nhiệt qua rồi, Đằng Long cốc lại khôi phục trở lại sinh hoạt bình yên ngày trước.

      Nhưng lần Băng Tuyết thịnh hội này có ý nghĩa khác hẳn so với những năm trước.

      Trước hết, Tân Nguyệt và Từ Tĩnh có biểu xuất sắc khiến cho Đằng Long cốc từ cục diện lạc hậu trước đây, lần đầu tiên đạt được danh hiệu đệ nhất trong cuộc so tài của ba phái.

      Thứ hai, Tuyết Sơn thánh tăng và Giang Thanh Tuyết đến, tăng thêm mấy phần phong thái cho đại hội.

      Cuối cùng, xuất của Phương Mộng Như khiến sư huynh sư muội năm trăm năm rồi mới gặp lại, chua xót và ân oán trong lòng bọn họ có được mấy người hiểu đây?

      Quay lại Đằng Long động thiên, Triệu Ngọc Thanh tiễn hai vị sư đệ, rồi sai môn đồ Lý Phong gọi Từ Tĩnh và Tân Nguyệt lại.

      Giây lát, Từ Tĩnh và Tân Nguyệt đến trong động, cùng nhau thi lễ, cung kính đứng ở nơi.

      Triệu Ngọc Thanh vẫy tay bảo hai người ngồi, khuôn mặt mỉm cười :

      - Lần này kêu hai con đến đây là để biểu dương biểu xuất sắc của các con ngày hôm qua.

      Từ Tĩnh đứng lên :

      - Đây là chuyện bọn đồ tôn chúng con phải làm.

      Vẫy tay ra hiệu cho Từ Tĩnh ngồi xuống, Triệu Ngọc Thanh :

      - Thưởng phạt phân minh, đây là nguyên tắc trước giờ của Đằng Long cốc. Hôm nay, ta gọi các con đến, là muốn chuyện với các con, hai là dự tính đổi phương thức để bồi dưỡng cho các con, nhưng lại phải hỏi ý kiến của các con.

      Tân Nguyệt , vẻ mặt bình thản. Từ Tĩnh hơi kích động, đáp lại:

      - Sư tổ xin cứ , bọn đồ tôn tự nhiên rửa tai lắng nghe.

      Triệu Ngọc Thanh nhìn hai người giây lát, mỉm cười :

      - Đối với dĩ vãng của Đằng Long cốc, các con có thể biết nhiều. Nhưng vài trăm năm nay, trong cốc chưa từng xuất đệ tử kiệt xuất, đây là điều có thể là tiếc nuối trong đời của ta.

      Từ Tĩnh hơi kinh ngạc, hỏi lại:

      - Sư tổ thu được sáu đồ đệ, đều có thể tính là người kiệt xuất.

      Triệu Ngọc Thanh lắc đầu :

      - Đây chỉ là góc nhìn của các con thôi. Đối với Tu Chân giới, sư phụ sư thúc các con bất quá chỉ là hạng thông tục, tính ra cũng rất phổ thông bình thường.

      Từ Tĩnh hiểu lên tiếng:

      - Như vậy, Đằng Long cốc chúng ta vì sao được liệt vào hạng nhất của ba phái?

      Triệu Ngọc Thanh giải thích:

      - Về điểm này, chủ yếu tính hai phương diện. Thứ nhất, Đằng Long cốc có lịch sử lâu đời, thứ hai là nhờ vào thế hệ chúng ta năm xưa. Bây giờ, đến thế hệ của các con, hai người các con có thiên phú tồi, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng, muốn vượt qua thế hệ sư phụ các con cũng rất dễ dàng. Vì thế, ta dự tính chuẩn bị cho hai con, dùng phương pháp bồi dưỡng khác hẳn thông thường. Trước hết, ta dự tính để Từ Tĩnh theo hai vị sư thúc tổ để tu luyện, hạn kỳ trong tám năm, con có ý kiến gì ?

      Từ Tĩnh rất bất ngờ, nhưng trong lòng vui mừng, vội vàng gật đầu trả lời:

      - Đồ tôn có ý kiến, mọi thứ nghe theo an bài của sư tổ.

      Triệu Ngọc Thanh cười :

      - Như vậy, con hãy đến Băng Hỏa động thiên, sư phụ của con ta dặn dò. .

      Từ Tĩnh rất mừng, cảm kích :

      - Đa tạ sư tổ ưu ái, đồ tôn xin cáo từ.

      rồi kích động bỏ .

      Đưa mắt tiễn Từ Tĩnh rồi, Triệu Ngọc Thanh nhìn Tân Nguyệt, điềm nhiên :

      - Thời gian chỉ ba năm, con thay đổi rất lớn.

      Tân Nguyệt đáp:

      - Điều này đều nhờ sư phụ có phương pháp dạy bảo.

      Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nhè , cười hỏi:

      - Con có biết vì sao ta muốn bảo Từ Tĩnh trước, chỉ lưu lại mình con để chuyện ?

      Tân Nguyệt bình tĩnh đáp:

      - Có lẽ sư tổ có số chuyện muốn có quá nhiều người biết được.

      Triệu Ngọc Thanh vui mừng :

      - Trả lời rất hay, con rất có tuệ căn. Ta đúng là có số chuyện muốn quá nhiều người biết được. Trước hết, mệnh vận của con và những đệ tử khác giống nhau, thành tựu trong tương lai như thế nào con phải tự mình nắm lấy. Kế đến, ta dự tính sai con vào tu luyện trong Huyền Long động thiên, thời hạn ba năm, ngoài ra thể cho người khác biết được.

      Tân Nguyệt cau mày, chần chừ :

      - Chuyện này sợ thể gạt sư phụ được.

      Triệu Ngọc Thanh trả lời:

      - Chuyện này con phải lo lắng, chỉ cần cứ mười ngày đến lần là được. Đến sau này ta cho sư phụ con biết, rằng bản thân ta muốn khảo sát tu vi của con, sư phụ con quan tâm đến được.

      Tân Nguyệt vẻ mặt điềm nhiên, gật đầu :

      - Như vậy, Tân Nguyệt xin tuân mệnh sư tổ.

      Triệu Ngọc Thanh đứng lên :

      - Bây giờ con theo ta đến Huyền Long động thiên.

      Tân Nguyệt y lời liền, khi đến gần Triệu Ngọc Thanh luồng hào quang rực rỡ chớp mắt bao trùm lấy hai người, rồi lập tức hai người biến mất còn nhìn thấy.

      Sau đó khắc, Tân Nguyệt xuất ở giữa huyệt động, chỉ thấy vách tường bốn bề điêu khắc chín hình vẽ thần long có hình dáng khác nhau, bên dưới mỗi hình vẽ đều có đoạn văn tự ghi chép lại ảo diệu chứa trong đồ án này.

      Triệu Ngọc Thanh hơi hơi mỉm cười, với Tân Nguyệt:

      - Hôm nay con ở đây dùng tâm quan sát, khi hoàng hôn ta dẫn con rời . Trong ba năm con có thể học ít nhiều là trong vào phúc phận của con.

      Tân Nguyệt hiếu kỳ hỏi:

      - Sư tổ, những điều ghi chép ở đây là pháp quyết hay là kiếm quyết?

      Triệu Ngọc Thanh cười đáp:

      - Đây là loại công quyết rất kỳ diệu, vừa có thể sử dụng làm kiếm quyết, lại có thể dùng tu luyện pháp quyết. Còn con có thể lĩnh ngộ ít nhiều là còn tùy thuộc vào ngộ tính của con. Bây giờ, ta có củ nhân sâm ngàn năm, xem như là phần thưởng khích lệ cho lần chiến thắng này của con, sau này phải dựa vào chính bản lĩnh của mình.

      Còn , tay của Triệu Ngọc Thanh lóe lên ánh sáng, củ nhân sâm trắng toát dài chừng thước xuất tay của ông.

      Tân Nguyệt hơi bất ngờ, sửng sờ nhìn giây lát mới đưa tay đỡ lấy nhân sâm ngàn năm, nhưng biết phải làm thế nào.

      Triệu Ngọc Thanh cười :

      - Phương pháp sử dụng nhân sâm rất nhiều, có thể ăn trực tiếp nhưng sau khi dược lực phát tác con rất khó mà chịu được. Bình thường, đối với người tu đạo, phân chia để ăn làm nhiều lần thích hợp hơn. Con có thể mỗi lần dùng miếng , phân nó thành mười hai lần dùng, dần dần hấp thu dược lực của nó để tăng cường tu vi của con. Về chuyện nay, con nhớ được lộ ra. phải sư tổ muốn thầm khích lệ con, mà chỉ hy vọng gây nên ảnh hưởng phụ cho những người khác.

      Tân Nguyệt gật đầu :

      - Đa tạ sư tổ ưu ái, Tân Nguyệt biết làm thế nào rồi.

      Triệu Ngọc Thanh :

      - Thế tốt, con hãy tự nắm cho chắc, ta trước đây.

      rồi toàn thân dần dần nhạt , chỉ chớp mắt biến mất còn nhìn thấy.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Thiên Lân đưa tiễn Vũ Điệp rồi, liền đến động chỗ Lâm Phàm luyện công.

      Vừa hay đúng lúc Linh Hoa, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền đều ở đó, mọi người vừa thấy Thiên Lân liền ào đến.

      Cười thân thiện, Thiên Lân với năm chúng bạn:

      - Đại hội lần này rồi, lần sau chúng ta biết đến lúc nào mới có thể gặp mặt, các ngươi phải tu luyện cho tốt, được để cho người khác khinh thường mình.

      Đào Nhâm Hiền đáp:

      - Chúng ta thiên phú tầm thường, chỉ còn trông vào biểu của Lâm sư huynh mà thôi.

      Linh Hoa tiếp lời:

      - Thiên Lân ca yên tâm, ta cố công tu luyện, để sau này cũng được như Tân Nguyệt sư tỷ, đoạt được thắng lợi trong Băng Tuyết thịnh hội lần tới để mang vinh quang về cho sư phụ.

      Thiên Lân vỗ vỗ má nó, khích lệ lúc, sau đó nhìn lại Lâm Phàm.

      - Mười năm sau, ngươi đừng để cho ta phải thất vọng.

      Lâm Phàm cười đáp:

      - Chỉ cần phải so với ngươi là ta có lòng tin tất thắng.

      Thiên Lân mỉm cười :

      - Thế tốt, bây giờ ta cho các ngươi quyết khiếu , đảm bảo giúp việc tu luyện của các ngươi tăng cao rất nhiều. Nhưng chuyện này chỉ có sáu đứa chúng ta biết thôi, tuyệt đối được cho sư phụ các ngươi biết.

      Tiết Quân hiếu kỳ :

      - Quyết khiếu gì, nhanh .

      Thiên Lân giọng :

      - ra rất đơn giản, các ngươi rảnh rỗi tìm Băng Tuyết lão nhân, tu phép luyện kiếm trước mặt ông ta, thời gian trôi qua có được kết quả.

      Lâm Phàm nghi ngờ hỏi:

      - Ngươi dự tính bảo bọn ta học theo ông ta chăng?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Chỉ là nhờ ông ta chỉ giáo. Các ngươi chưa từng phát thôi, ông ta lợi hại hơn sư phụ các ngươi nhiều. Được rồi, chuyện này, hôm nay chúng ta chơi cho vui vẻ, nếu chẳng biết bao lâu mới quay lại.

      rồi kéo tay Lâm Phàm cùng Linh Hoa chạy vút như làn khói.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Năm tháng yên tĩnh trôi qua, biết thời gian trôi qua bao lâu, chớp mắt qua ba năm.

      Trong thời gian này, Thiên Lân bị mẫu thân Điệp Mộng quản lý rất nghiêm khắc, rất ít khi được đến chơi ở Đằng Long cốc.

      Năm đứa Lâm Phàm lại tu luyện khắc khổ, thỉnh thoảng chạy đến chỗ Băng Tuyết lão nhân, từ đó học được ít điều, cũng dần dần hiểu chuyện nghe lời, bắt đầu ý thức được trọng yếu của tu luyện.

      Từ Tĩnh theo Hàn Hạc và Điền Lỗi, trong ba năm tu vi tăng mạnh, tuổi hai mươi của gã mà tu vi hề dưới bất cứ sư phụ thúc bá nào.

      Tân Nguyệt trong ba năm cũng thay đổi rất lớn, ngoại trừ càng thêm xinh đẹp lạnh lùng ra, tu vi của nàng lại rất mù mờ, khiến người ta khó mà ngó qua phân biệt được.

      Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh rất vui mừng, biết nàng hiểu được huyền bí của Huyền Long động thiên, cũng hỏi thêm nhiều, để cho nàng tự mình tu luyện.

      Ngoài ra, Tân Nguyệt hấp thu được sức mạnh của nhân sâm ngàn năm, tu vi chỉ trong ba năm tăng được hai giáp tử, quá trình diễn ra từ từ, ngoại trừ Triệu Ngọc Thanh ra, ai phát được chuyện này.

      Đứng mặt đất đầy tuyết của Đằng Long cốc, Tân Nguyệt nhìn theo bóng tà xuống núi, vẻ mặt xinh đẹp lại có nụ cười lạnh lùng nhàn nhạt.

      Khổ luyện trong ba năm đổi được tu vi như nay cũng tính là giá trị đáng vui mừng.

      Đối với Tân Nguyệt, nàng từ điềm đạm nho nhã thích chuyện, khi mỗi ngày mỗi lớn lên, đơn và độc khiến nàng tạo thành tính cách lạnh lùng và cao ngạo, có loại thanh cao có tính đuổi người từ ngàn dặm, dương dương tự đắc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :